☆, 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 47

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Sự việc biểu hiện ra xong, những người đó gần hai ngày không xuất hiện ở trước mặt Nhã Diệc bọn họ, Phong Hành Hào cũng tiếp tục du hành, nửa đường, Nguyễn Thanh Uyển trở về, bao lớn bao nhỏ cầm một đống đồ, Phụ Úc Thịnh nhớ kỹ sau khi cô đến Dao Dục thì không trở về, vậy làm sao lại trở về?

"Tuấn gia để cho ta mang vài thứ cho Ngọc thiếu, trở về muộn." Nguyễn Thanh Uyển cười yếu ớt, sửa sang lại đồ, từ cái ăn đến quần áo, đồ uống rượu đến sách vở, rất nhiều.

"Nguyễn tiên sinh hắn làm sao không trở về?" Phụ Úc Thịnh tựa như không thèm để ý hỏi.

"Ừm, chuyện của Dao Dục tương đối bận rộn, Tuấn gia phân thân không ra." Cô nở nụ cười, nghĩ đến dáng vẻ u oán kia của Nguyễn Tuấn, cười xán lạn.

"Nguyễn tiểu thư, cô yêu thích Ngọc thiếu?" Hắn nhìn nụ cười cô hỏi.

"Yêu thích nha!" Người như vậy người nào không thích.

"Ta hiểu được." Hắn nở nụ cười.

Ngươi hiểu rõ một quỷ!

"Nếu mang đồ qua đây, vậy thì đưa đi qua đi." Phụ Úc Thịnh ra hiệu Nguyễn Thanh Uyển đưa đồ đi qua, mục đích chủ yếu là nhìn xem tình huống hiện tại của đôi chồng chồng kia.

Nguyễn Thanh Uyển mỉm cười, lấy đồ rời khỏi, có cơ hội thấy Long Ngọc, cô vẫn là rất vui lòng.

"Được rồi, cái này cũng bỏ vào, liền nói là Nguyễn Tuấn cho." Phụ Úc Thịnh từ trong lòng lấy ra một khối ngọc bội màu xanh biếc, đặt vào trong tay Nguyễn Thanh Uyển.

"Đây là?" Nguyễn Thanh Uyển nghi hoặc nhìn hắn.

Phụ Úc Thịnh chỉ là cười. "Để cho cô cầm qua đi, cô liền lấy đi qua, đồ đối với cô có trợ giúp."

"Được." Nguyễn Thanh Uyển lên tiếng trả lời, thu hồi ngọc bội.

Phụ Úc Thịnh rất là thoả mãn cô thức thời, lại không biết, cô xoay mặt thì bán hắn đi, lại càng không biết trước khi cô tới Nguyễn Tuấn đã nói với cô, Phụ Úc Thịnh người này không đề phòng không được, đối với Chân Nhi chúng ta bất lợi.

Ừm, giống như Phụ Úc Thịnh còn không biết hai người này mấy ngày nay ở chung ra tình cảm, có ý tứ dự định cùng nhau qua, bằng không thì làm sao sẽ để cho cô mang đồ tới chứ!

Cô một đường đi tới gian phòng Long Ngọc, gõ nhẹ cánh cửa, chờ người mở rộng cửa.

"Nhanh lên một chút đi mở cửa." Long Ngọc đạp Nhã Diệc một cái, chân trơn bóng bị Nhã Diệc nắm trong tay, nếu không phải là chuông cửa vẫn luôn đang vang, Nhã Diệc thật sự không muốn để ý tới.

Không quá cao hứng của đi tới cửa mở cửa, ngoài cửa cư nhiên là Nguyễn Thanh Uyển.

Nhã Diệc nhíu mày, anh không nhớ rõ có cái gì giao thoa với vị này.

Nguyễn Thanh Uyển mỉm cười với Nhã Diệc: "Nhã thiếu, Tuấn gia nhờ tôi mang vài thứ cho Ngọc thiếu."

Nhã Diệc gật đầu, nghiêng người để cho cô vào cửa.

"Thân ái, có người tìm."

Ở trước khi Long Ngọc đi tới, Nguyễn Thanh Uyển giao khối ngọc bội kia cho Nhã Diệc, "Đây là Phụ tiên sinh để cho tôi đặt vào trong đồ, nói là Tuấn gia cho, tôi cảm thấy, giao cho Nhã thiếu tương đối tốt." Cô nở nụ cười thanh nhã, để cho Nhã Diệc nhìn thuận mắt vài phần.

"Ừm." Nhã Diệc thu hồi ngọc bội, vừa lúc Long Ngọc đi tới.

"Nguyễn tiểu thư? Có việc?" Long Ngọc thấy là cô, hỏi.

"Những thứ này là Tuấn gia để cho tôi mang đến cho Ngọc thiếu." Cô giao túi đựng đồ cho Long Ngọc, đồ vật bên trong kia chính là không ít đấy.

"Hắn thật đúng là chưa từ bỏ ý định." Long Ngọc bất đắc dĩ che trán.

"Dù sao cũng là một chút tâm ý của Tuấn gia." Cô mỉm cười nói, mặc dù không rõ dụng ý của Nguyễn Tuấn, nhưng cũng biết không phải là chuyện xấu, cũng sẽ không hỏi nhiều.

"Được đi, đồ ta thu, hôm nào mời ngươi uống trà." Long Ngọc nói với cô vài câu, cô xin từ biệt, đóng cửa.

Nhã Diệc cầm đồ tới, liếc nhìn, cười nói: "Thật đúng là dụng tâm, ăn mặc chi phí một cái cũng không ít."

"Làm sao, thân ái ước ao?" Long Ngọc cười nhìn anh.

"Thật hâm mộ, thân ái có muốn cho chút hay không."

"Hừ, cho anh cũng không phải là không được, chẳng qua, anh cầm cái gì trong tay, trước tiên cho em xem đã."

"Ách, thân ái, không việc gì." Nhã Diệc ngụy biện.

"Ít nói nhảm, em đều thấy được!" Long Ngọc liếc mắt trừng anh.

"Được đi." Nhã Diệc không có biện pháp chỉ có thể giao ra đây.

Lúc Long Ngọc nhìn thấy ngọc bội, sắc mặt cũng thay đổi, "Nhã, anh đem ngọc này dùng hàn băng ngưng lên! Mau!"

"A? Được." Nhã Diệc không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, trước tiên ngưng lên, Long Ngọc đoạt lấy tới, ném một bên, ôm cậu có chút phát run, "Thân ái?"

"Nhã, anh biết đây là cái gì?" Long Ngọc hỏi.

"Hẳn là thanh hàn băng ngọc đi?" Nhã Diệc không xác định, muốn thực sự là thân ái nhà anh có thể khẩn trương như vậy?

"Là dịch túi thanh hàn băng ngọc, bên trong là đá ly hồn." Tay Long Ngọc ôm anh thật chặt, loại vật này nếu không phải là cậu từ nhỏ liền tiếp xúc qua nhiều cũng nhìn không ra tới, huống hồ thanh hàn băng ngọc có thể ẩn dấu đá ly hồn, hai cái lại giống nhau, Nhã Diệc trong chốc lát không phân biệt ra được.

Thanh hàn băng ngọc có một cái đặc điểm, gặp nóng mà tan ra, đá ly hồn cũng có một cái đặc điểm, sinh hồn rời khỏi người.

Đá ly hồn loại vật này không phổ biến, giống như câu hồn Minh soa câu sinh hồn sai thân thể đi ra, hữu dụng với nhân tộc có kiếp sau, mà giống như Nhã Diệc Long Ngọc vậy có kiếp này không kiếp sau, đá ly hồn sẽ để cho bọn họ trực tiếp hồn phi phách tán!

Dĩ nhiên, bắt đầu sử dụng đá ly hồn để cho hai người bọn họ hồn bay phách lạc cũng không dễ dàng, nhưng, thời gian dài bỏ đá ly hồn vào bên người, sẽ để cho hồn phách yếu ớt, pháp lực tương đối sẽ giảm đi, để cho đối thủ có cơ hội có thể lợi dụng!

Long Ngọc biết đá ly hồn vật kia mới sẽ đặc biệt sợ hãi, vương của cậu không cẩn thận thì mất mạng!

Nói đến, Long Ngọc trời sinh có tài vận, đối với ngọc thạch loại vật này có trực giác trời sinh, cho nên cậu có thể liếc mắt phân biệt ra được, đừng nhìn Nhã Diệc là Minh vương, anh đối với chuyện trên Sinh Tử Bạc biết rất nhiều, nhưng chuyện khác thì biết rất ít, chí ít so với Long Ngọc ít rất nhiều.

"Thứ này cũng liền Minh giới có, nhìn ra, anh vương vị này làm lâu, có người lại tâm tư không nên động động." Long Ngọc sau khi bình tĩnh, lôi kéo Nhã Diệc ngồi xuống, trong tay chơi ngọc bội bị đóng băng thành một cái vòng tròn quả cầu, ánh mắt âm u lạnh lẽo, dám động vương của cậu! Tự tìm cái chết!

Sắc mặt của Nhã Diệc cũng không tốt gì, Long Ngọc không biết là thứ này vốn là phải cho cậu, Nhã Diệc không sợ người khác đối với anh ra tay, chính là đổi thành đối với Long Ngọc ra tay thì khác biệt lớn! Dám động thân ái nhà anh! Tự tìm cái chết!

"Thân ái."

"Ừm? Hừm! Anh tên lưu manh!"

Long Ngọc giãy dụa hai cái không tránh khỏi tay tên lưu manh này, môi bị hôn gắt gao, người bị từ từ đè xuống ghế sa lon, Nhã Diệc ôm cậu thật chặt, giống như là sợ cậu đột nhiên biến mất vậy, rất bất an.

"Thân ái, em đừng rời bỏ ta."

"Anh ngốc nha! Em rời khỏi anh sống thế nào!" Long Ngọc liếc mắt nhìn anh.

"Thật sự?" Ánh mắt Nhã Diệc sáng sáng nhìn cậu.

"Đúng nha, đúng nha!" Long Ngọc gật đầu, "Rời khỏi anh, người nào làm bạn cùng em du lãm thiên hạ, rời khỏi anh, người nào vì em pha trà, người nào vì em chải đầu, trên đời này còn có ai có thể giống như vậy yêu em cho em cưng chiều em?" Em sớm đã không cách nào rời khỏi anh.

"Chỉ có ta yêu thân ái yêu nhất!" Nhã Diệc cho tới nay chính là như vậy cưng chiều Long Ngọc lên trời từng chút từng ít một, làm hư, anh yêu thích Long Ngọc kiêu ngạo ương ngạnh, ngạo khí mười phần, yêu thích Long Ngọc cười, yêu thích Long Ngọc không buồn không lo.

Yến nói qua, Long Ngọc trước đây làm sao nói cũng là đại gia công tử, có chút tính tình là bình thường, tình cảnh vẫn còn không hư hỏng đến không phân rõ phải trái, mà Long Ngọc bây giờ tất cả đều là bị Nhã Diệc cưng chiều đi ra, muốn bao nhiêu không biên giới, có bấy nhiêu không biên giới.

"Ừm, em cũng chỉ yêu anh, cho nên anh phải sống cho tốt, bằng không thì làm sao xứng đáng em yêu anh như thế." Hai cánh tay Long Ngọc ôm lấy cổ của anh, hạ xuống một cái hôn.

"Vì thân ái ta sẽ." Nhã Diệc ôn nhu cười, ôm lấy Long Ngọc để cho cậu gối vai mình.

Ở lúc Long Ngọc nhìn không thấy, mặt Nhã Diệc trầm xuống, giống như đầm chết vậy.

Dám đối với Minh hậu của ta ra tay, ta một người cũng sẽ không buông tha!

Phụ Úc Thịnh khó có được ngủ một giấc ngủ thật tốt, làm một cái mộng đẹp.

Minh giới bên bờ Vong Xuyên, nở đầy hoa bỉ ngạn đỏ tươi, bên bờ có một người, áo chùng màu u lam, tóc dài đen nhánh, từng bước từng bước đi ở trong bụi rậm hoa bỉ ngạn, ngón tay mơn trớn cánh hoa, bị cánh hoa nhuộm thành màu đỏ nhạt.

"Quý Liễn."

Phụ Úc Thịnh thì đứng xa xa nhìn, không tự chủ kêu kia tên người, người nọ quay đầu lại mỉm cười, so với hoa bỉ ngạn nở rộ còn muốn muốn đẹp hơn gấp mấy lần!

Hắn tỉnh mộng, đây thật là một cái mộng đẹp, bởi vì, trước đây hắn mỗi lần nhìn thấy Quý Liễn, mở miệng gọi anh ta, anh ta đều cho tới bây giờ cũng không có cho đáp lại, chớ nói chi là nở nụ cười.

Hắn cùng với Quý Liễn giống như là hai đường đường thẳng song song, vĩnh viễn đều sẽ không giao nhau vậy.

Thế nhưng, hắn thật sự không cam lòng!

"Cốc cốc!"

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Phụ Úc Thịnh nhíu mày từ trên giường ngồi lên.

Trên cửa có chuông cửa không ấn, cư nhiên gõ cửa?

Nhìn thoáng qua quang não mang giữa cổ tay, thời gian phía trên cho thấy 1:30 phút, mệt mỏi xoa bóp ấn đường một cái, thì ra hắn mới ngủ hơn một giờ.

"Người nào!" Không yên lòng lắc lư đến ngoài cửa, trong lòng còn đang suy nghĩ một màn nụ cười kia của Quý Liễn.

Lúc này có người tới tìm hắn, hắn cũng không quan tâm sẽ là ai, ngoại trừ hai người Minh giới kia, không người nào dám đối với hắn thế nào.

Mà hắn cũng không cảm thấy, bọn họ sẽ ở lúc này tới tìm hắn.

Cạch một tiếng vang nhỏ, khóa trên cửa bị mở ra.

Phụ Úc Thịnh miễn cưỡng giương mắt nhìn về phía ngoài cửa, lúc khi nhìn đến người ngoài cả người ngây người.

"Ngươi..."

Ngoài cửa, áo chùng màu u lam, tóc dài đen nhánh, mặt mày thản nhiên như thủy mặc điểm nhẹ, trong mờ ảo mang tao nhã để cho người ta kinh diễm.

Chính là người trong mộng hắn, nghìn quay trăm chuyển, nghĩ phải bắt được, lại luôn là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.

"Quý Liễn..." Phụ Úc Thịnh choáng váng giống như nhìn người trước mắt, hắn không biết đây là mộng, hay là hiện thực.

Nếu như là mộng, thực sự quá mức chân thực.

Nếu như là thật sự, Quý Liễn lại làm sao có thể sẽ xuất hiện ở trước mặt của hắn!

Quý Liễn chán ghét hắn, chính hắn so với ai khác đều rõ ràng.

"Làm sao không chào đón." Quý Liễn lên tiếng, ngữ điệu nhàn nhạt thật giống như cái gì đều không thể khiến cho tâm tình hắn vô vị, lại để cho Phụ Úc Thịnh kích động không cách nào tự kiềm chế.

Thật sự, là hắn!

"Làm sao sẽ không chào đón, mau, đi vào."

Phụ Úc Thịnh nhiệt tình kêu, chân tay luống cuống, Quý Liễn nhưng chỉ là mặt không thay đổi đi vào.

"Không nghĩ đến ngươi sẽ tới, trong phòng có chút loạn." Phụ Úc Thịnh mời Quý Liễn vào cửa, nhìn thấy gian phòng mới vừa nghỉ ngơi qua còn chưa để cho người ta sửa sang lại, tức khắc có chút ảo não.

Khó có được gần gũi như vậy, cư nhiên không có cho hắn một cái ấn tượng tốt.

"Không sao cả." Quý Liễn đứng ở trong phòng khách, đối với hết thảy trước mắt đều làm như không thấy.

Không quan tâm, loạn hay không thì không quan trọng.

"Ngồi đi." Phụ Úc Thịnh dùng nụ cười ôn nhu nhất nói hai chữ bình thường nhất.

Quý Liễn lại vào lúc này, lộ ra một cái mỉm cười nhàn nhạt.

Nụ cười kia ở trong mắt Phụ Úc Thịnh so với pháo hoa nở rộ còn muốn sáng lạn, trong lúc nhất thời ngay cả hô hấp đều quên mất.

Lúc lấy lại tinh thần, Quý Liễn đã đứng ở chỗ đó cách hắn chưa tới một bước, khuôn mặt để cho hắn nhớ thương kia gần ngay trước mắt, tim Phụ Úc Thịnh đập như sấm dậy, gần như tham lam nhìn người trước mắt.

Tay Quý Liễn ở trên cổ của hắn nhẹ nhàng lướt qua, một cái đồ mỏng như nước không tiếng động rót vào trong da hắn, Phụ Úc Thịnh lại hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác gì.

"Quý Liễn..." Hắn kích động nghĩ muốn đưa tay đi ôm người ở trước mắt, lại bị hắn khẽ né tránh.

Môi mỏng của Quý Liễn khẽ mở, hai tròng mắt bình thản kia hiện lên một tia sáng màu xanh biếc, đáy mắt ngưng kết thành sương.

"Phụ Úc Thịnh, đừng gọi tên của ta, ngươi khiến cho ta buồn nôn."

"Không!" Phụ Úc Thịnh biết Quý Liễn không thích hắn, chính là lúc hắn nói đi ra như vậy, hắn vẫn cảm thấy lòng như đao cắt, đau đớn kia phảng phất như linh hồn bị đâm thủng qua ở ngực trong nháy mắt nổ tung, trước mặt tối sầm thì ngã xuống đất ngất đi.

Ở vị trí trái tim của hắn, một mảnh điểm sáng mỏng như nước chậm chạp du động.

Quý Liễn lạnh lùng nhìn Phụ Úc Thịnh ngã vào trên mặt đất, Dạ U Điệp phía sau bay lên.

Trong khe hở cánh Dạ U Điệp, hai tròng mắt màu xanh biếc chậm rãi mở ra kia, rõ ràng là người Phụ Úc Thịnh sợ nhìn thấy nhất kia.

Nhã Diệc.

Tổn thương Minh hậu ta, chắc chắn phải trả gấp trăm ngàn lần!

Phụ Úc Thịnh, hưởng thụ thật tốt quà lớn bản vương đưa ngươi.

A ——!

Phụ Úc Thịnh bỗng nhiên mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy, lúc này đồng hồ báo thức vừa lúc đi tới 1: 30 phút, toàn thân hắn bị mồ hôi ướt đẫm, liên tục thở dốc, tay lau mặt một cái, nhắm mắt lại hơi thở dần dần đều đặn.

Hoàn hảo, chỉ là một ác mộng.

Hắn lại không có chú ý tới trên ngực có một đạo vết thương nho nhỏ, hàn quang lóe lên, vết thương khép lại, giống như cho tới bây giờ cũng không có qua, chính là đồ trồng ở trong lòng kia, ở lúc hắn không biết, đã bắt đầu mọc rễ sinh mầm.

Long Ngọc đang ngủ trong mộng không cảm thấy nhiệt độ bên người, bất mãn lầm bầm một tiếng.

Giường bên người hơi hơi lún xuống, Nhã Diệc cúi đầu nhìn thiên hạ trong mộng tìm kiếm chính mình, ôn nhu ôm người ở trong lòng.

Long Ngọc tựa vào trước ngực anh, gương mặt cọ cọ, lúc này mới an tĩnh lại, an ổn chìm vào giấc ngủ.

"Thân ái, ta sẽ bảo vệ em."

Long Ngọc ở trong ngực anh thoải mái nỉ non một tiếng, ôm cổ anh vào sâu giấc ngủ.

Một đêm không mộng.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro