☆, 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 52

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Long Ngọc trùm khăn tắm từ phòng tắm đi tới, cậu nhớ kỹ trước khi cậu vào phòng tắm, Nhã Diệc để quần áo vào ở trên giường, Nhã Diệc nói mua ly thức uống nóng cho cậu đi.

Lúc Nhã Diệc mở cửa thì nhìn thấy một màn để cho anh trào máu, thân ái nhà anh quấn khăn tắm ngang hông, đuôi màu tím đen lộ ra từ trong khăn tắm, đội lỗ tai mèo, khom người, vểnh mông nhỏ lấy quần áo, trên người còn mang hơi nước, tóc còn đang nhỏ giọt nước.

"Anh đã trở về." Long Ngọc không thèm để ý hơi nghiêng đầu, đôi mắt đẹp, môi đỏ mọng, xương quai xanh khéo léo, hai điểm đỏ trên ngực, tất cả đều rơi vào trong mắt anh, tức khắc chỉ cảm thấy nhiệt độ bay lên hết mức!

Long Ngọc còn không có lấy lại tinh thần, người đã bị ôm đến trong lòng, bên hông một bàn tay ôm, một tay khác đã từ phía dưới khăn tắm sờ lên trên cái mông vểnh vểnh.

"Thân ái... Em là đang cám dỗ ta sao?" Nhã Diệc nói, môi đã rơi vào trên môi đỏ mọng của cậu.

Long Ngọc bất mãn đập ngực Nhã Diệc một cái, "Đáng ghét..."

"Yêu tinh nói dối." Nhã Diệc ở trên lỗ tai xù xù của cậu cắn một cái, thân thể Long Ngọc mềm nhũn tựa vào trong lòng anh, nhéo nhéo đuôi cậu, thân ái như vậy quả thực là manh chết!

"Tóc còn ướt đó." Long Ngọc rất là bất mãn chu mỏ với đùa giỡn của anh, Nhã Diệc ôm người đặt vào trên giường, lúc này mới cầm khăn mặt qua ôn nhu giúp cậu lau tóc.

"Vi phu giúp thân ái phục vụ, thân ái dự định báo đáp ta làm sao đây?" Nhã Diệc cười tủm tỉm hỏi, thường thường ở trên cổ người trộm hương.

"Lau thật tốt! Đừng bóp lỗ tai em!" Long Ngọc liếc mắt trừng anh, "Này! Không cho phép cắn!" Người này cái tật xấu gì, trước đây không nhìn ra, anh còn cuồng lỗ tai mèo chứ!

"Thân ái." Nhã Diệc ngậm lỗ tai mèo của cậu không buông miệng, liếm cắn.

"Đừng liếm, ngứa." Long Ngọc muốn tránh, tránh không thoát, đôi cánh tay vẫn quấn ở bên hông cậu, cậu tức giận, vẫy đuôi đánh Nhã Diệc một cái, kết quả đuôi rơi xuống trong tay kẻ địch.

"Thân ái, em còn cám dỗ ta như vậy, mấy ngày nay, chúng ta đều không cần ra ngoài." Nhã Diệc khẽ cười thưởng thức đuôi trong tay.

Long Ngọc bị anh làm cho nhẹ giọng hừ hừ, đáng thương dùng một đôi mắt mèo nhìn anh, nhưng không biết, cái bộ dáng này, càng để cho người có ham muốn chà đạp.

Ánh mắt Nhã Diệc hơi âm u, ánh mắt màu xanh biếc đã biến thành màu xanh lục sẫm, bất đắc dĩ xoay người bổ nhào ngã xuống giường.

"Em tiểu yêu tinh."

Thời khắc mấu chốt nhất sợ cái gì? Đương nhiên là có người tới quấy rầy.

Thì lúc này, Phượng Giác hết lần này tới lần khác tới gõ cửa, "Tiểu Chân Nhi, tốt rồi sao?"

Nhã Diệc híp mắt nhìn Long Ngọc, "Thân ái."

Long Ngọc liếc mắt nhìn anh, "Đừng gọi, gọi cũng vô dụng, là em nói với anh trai rằng em nếu là một giờ không đi ra ngoài, để cho cậu ấy tới cứu em!" Đuôi nhỏ vểnh, rất nhiều, em nhìn anh có thể làm gì em!

Nhã Diệc thấy dáng vẻ của cậu ánh mắt tối sầm lại, "Ở bên ngoài là không thoải mái, chúng ta trở về."

"A?" Long Ngọc thanh âm xuống dốc, người đã về tới cái giường lớn trên Phong Hành Hào kia.

Con mẹ nó! Đây là làm càn!

Nhã Diệc ôm người trên giường lớn nằm một cái, cười tủm tỉm bóp lỗ tai mèo xù xù, cười nói: "Thân ái, bây giờ có thể gọi người, yên tâm gọi, hừm... Gọi nát cổ họng cũng sẽ không có người tới cứu em."

Long Ngọc đầu đầy hắc tuyến, có muốn làm ra một bộ dáng vẻ thổ phỉ hay không!

Chẳng qua, hành vi trực tiếp mang người đi này, thấy thế nào đều là sự việc thổ phỉ mới làm được.

Nhã Diệc nhướng mày, chẳng hề để ý.

Vật nhỏ chỉ biết giở trò xấu, cư nhiên cám dỗ anh, lại gọi Phượng Giác tới phá rối, quả thực là không thể nhịn!

"Lưu manh!" Long Ngọc tức giận chỉ!

"Ừm hừ." Nhã Diệc cười tủm tỉm ở trên ngón tay cậu cắn một cái.

"Thổ phỉ!" Long Ngọc thu ngón tay về, căm tức nhìn.

"Được." Nhã Diệc ở trên mắt người hôn một cái.

"Khốn nạn!" Long Ngọc giận dữ, ở lúc người sát lại qua đây hai tay che kín mặt.

Khăn tắm trên người lại bị người trực tiếp cởi rơi, bàn tay to Nhã Diệc ở trên người cậu vuốt ve, khẽ cười nói: "Sau đó thì sao? Thân ái còn có cái từ ngữ gì có thể một lần dùng xong nhá, em nhiều từ, lượng vận động của chúng ta thì nhiều hơn một lần, ngoan ngoãn, mau mau nghĩ."

Long Ngọc cạn lời ngưng nghẹn.

Con mẹ nó, da mặt làm sao càng ngày càng dày!

"Ôi!" Long Ngọc như nhận mệnh thở dài, đẩy Nhã Diệc ngã xuống giường, cậu cũng không có dùng sức bao nhiêu, Nhã Diệc phối hợp ngã đến ở trên giường lớn mềm mại, Long Ngọc toàn thân trần trụi nằm úp sấp quỳ ở trên giường, giống như mèo con vậy chổng đuôi lên thật cao, quỳ bò, chuyển qua trước người anh, một tay ấn ở trước ngực anh, đầu ngón tay câu mở nút áo, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp mắt, vẻ mặt u oán, "Anh nói anh làm sao có thể vô sỉ như vậy chứ? Không phải nói người Minh giới ham muốn rất thấp sao? Anh làm sao động một chút là đụng ngã em?" Ngón tay thon dài ở trên ngực anh vẽ vòng.

"Thân ái không thoải mái sao?" Nhã Diệc mắt cười hỏi, anh hỏi là lúc làm, lẽ nào em không thoải mái sao?

Long Ngọc ngoẹo đầu, bĩu môi, "Thoải mái là thoải mái, chính là, như vậy phía sau đều muốn lỏng, thật sự, không tin anh sờ." Long Ngọc lôi kéo tay anh hướng hoa cúc sờ soạng, Nhã Diệc bị cậu đột nhiên tới lớn mật cả kinh, bị tay cậu lôi kéo nổi lên nóng tới, lan tràn đến toàn thân, hướng đỉnh đầu trào, lúc tay sờ tới chỗ để cho anh mất hồn kia, cảm thấy càng nóng, Long Ngọc hình như còn ngại không đủ, lại bỏ thêm cây đuốc, "Có phải hay không, lỏng rồi." Ngoẹo đầu nói chuyện, vô ý thức run run lỗ tai mèo, lỗ tai mèo xù xù kia run rẩy một cái, Nhã Diệc thì cảm thấy có cái gì trào đi lên một cái, cuối cùng không chịu nổi.

Phốc ——!

Hai đạo chất lỏng máu tươi phun ra, Nhã Diệc xấu hổ chảy máu mũi, người ngã xuống giường, phải kêu là một cái choáng váng, trong đầu loạn một đoàn.

Long Ngọc ngồi dậy run run lỗ tai, nhướng mày một cái, đuôi nhếch lên, "Giải quyết."

Cậu nhớ kỹ có người nói qua, lúc động tình tuyệt đối không thể chảy máu mũi, sẽ choáng váng, hơn nữa một chốc không ngẩng nổi tới, cậu đường đường Minh hậu, còn cám dỗ không được Nhã Diệc chảy một máu mũi, hừ hừ!

Vẫn là lấy đá biến ảo chết tiệt này xuống đi, bằng không thì, quá nguy hiểm!

Lúc nào Nhã Diệc không choáng váng thì đã tỉnh, Long Ngọc đại khái không nghĩ đến anh sẽ tỉnh nhanh như vậy, đang đưa lưng về phía anh ngồi xếp bằng trần trụi ngồi ở trên giường, hai tay cùng đá biến ảo trên tai trái phấn đấu, làm sao cũng tháo không xuống được, phiền não vẫy đuôi.

"Thứ quỷ gì làm sao thì tháo không xuống!"

Nhã Diệc nhìn dáng vẻ nhỏ của cậu, cổ họng bắt đầu căng lên, lau mũi, phát hiện được cầm máu, cũng không có bị chặn kịp, hẳn là thân ái nhà anh dùng pháp thuật, nghĩ tới bộ dáng nhỏ câu người ban nãy của thân ái nhà anh, phía dưới thì trướng phát đau, từ từ ngồi dậy, động tác rất nhẹ, tới gần thân ái nhà anh.

Long Ngọc hình như đã nhận ra cái gì, vừa quay đầu lại, thì thấy Nhã Diệc đánh tới, ồ quát to một tiếng, nhảy dựng lên chạy đi, thế nhưng! Này nếu là để lúc bình thường không việc gì, nhưng bây giờ, bị nhéo cái đuôi!

"Âm Nhã Diệc anh tên khốn kiếp! Buông đuôi em ra!" Long Ngọc giãy dụa, cứu giúp đuôi.

Nhã Diệc tên trái tim hư hỏng kia, cư nhiên kéo đuôi cậu, kéo người lên trên giường, "Thân ái, ngoan ngoãn, không nghe lời phải bị phạt nhá!"

"Anh thả ra!" Long Ngọc đưa tay đi bẻ tay anh, anh duỗi bàn tay, bắt được cổ tay Long Ngọc, dùng một chút lực mang người về đến trên giường.

"Bắt được thân ái." Nhã Diệc ôm Long Ngọc gặm cắn cổ cậu, "Dám quyến rũ chồng em! Ừm? Xem ra ta đối thân ái yêu yêu không đủ, để cho thân ái trống rỗng!"

"Trống rỗng ngươi một lông! A! Ngươi lại cắn ta! Ngươi thuộc chó nha!" Long Ngọc liếc mắt trừng hắn, há mồm ở trên lỗ mũi hắn cắn một ngụm.

Không cắn không việc gì, một cái cắn này, Nhã Diệc máu sói sôi trào, hướng về phía Long Ngọc từ trên xuống dưới ra tay, cắn lỗ tai mèo của cậu, hôn qua môi mỏng đỏ của cậu, thả người nằm ở trên giường, bóp nhỏ cằm hôn trên môi, "Thân ái, vi phu sẽ yêu em thật tốt."

"Anh nếu là yêu em thì buông em ra." Long Ngọc bĩu môi nói, "Em cũng muốn không thể đi xuống giường."

"Sẽ không." Nhã Diệc ôn nhu nói, Long Ngọc bĩu môi, người này chính là không chịu buông tha chính mình, ai nói Minh tộc ham muốn thấp ấy nhỉ? Cái kia nói chảy qua mũi chảy thì không ngẩng nổi? Cái đồ chống hoa cúc cậu là cái gì nha!

Long Ngọc vươn tay ôm lấy cổ anh, ở trên môi anh cắn một cái, "Muốn làm cũng nhanh làm, chỉ cho làm một lần!"

"Được." Anh bây giờ đáp ứng được, chính là đến lúc đó lại không thực hiện.

Long Ngọc bị anh chơi đùa chết đi sống lại, nằm lỳ ở trên giường, hai tay cầm lấy khăn trải giường, không chút nào che đậy kêu, bị người phía sau chế trụ hai tay, mười ngón giao nhau, làm cho cậu không thể không mở rộng ra ngón tay, muốn nắm đồ lại nắm không được.

"Thân ái... Ta sớm muộn gì chết ở trên người em..." Nhã Diệc lời nói như vậy, cắn đầu vai Long Ngọc, phía dưới cũng không buông lỏng, vẫn như cũ bá đạo chiếm giữ, hung hăng lấp đầy.

Không biết qua bao lâu, làm rất nhiều lần, Long Ngọc sức lực nhấc một bên mí mắt cũng không có, mềm nhũn ở trong lòng Nhã Diệc, gối lên ngực anh, mỗi khi lúc này, Nhã Diệc đều sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vô cùng thỏa mãn, hôn gương mặt người trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, để cho anh yêu thích không buông tay.

Anh sớm muộn gì giết chết em ở trên giường!

Nhớ tới Long Ngọc ban nãy lúc hoan ái rống trả lời lời của anh, anh không khỏi nở nụ cười.

Thân ái, ta làm sao cam lòng cho em chết...

Long Ngọc khi tỉnh lại là nửa đêm, cậu còn đang sống bị đói tỉnh, ôm gối ôm ngồi dậy, trên người nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái, không có nửa điểm không khỏe, giống như trận chiến đấu kịch liệt kia chỉ là giấc mộng của cậu, nhưng một thân vết tích này, lại chứng minh cậu không có nằm mơ, chỉ có thể nói rõ, một cái tên phá của lại phá của!

Cậu nghiêng đầu, hai bên đều là trống không, cậu rất là khó có được ngủ ở chính giữa, ôm gối ôm nháy mắt mấy cái.

Nhã Diệc tên kia đâu? Ăn rồi bỏ chạy?

Long Ngọc còn đang bởi vì tỉnh lại thì còn dư lại chính mình một người mà oán thầm ông xã nhà mình, trong mũi đột nhiên ngửi được hương vị cháo hải sản tươi chính mình thích nhất.

Xoay mặt nhìn thấy Nhã Diệc bưng cháo đẩy cửa mà vào.

Nhã Diệc nhìn thấy Long Ngọc tỉnh lại, cũng không ngoài ý muốn, ôn nhu cười đã đi tới.

"Thân ái tỉnh, tới uống chút cháo."

Long Ngọc hoài nghi nhìn Nhã Diệc, từ trong chăn đứng lên, bưng cháo Nhã Diệc dự định đút cậu, chính mình lấy cái muỗng đút miệng nhỏ uống một ngụm.

"Thân ái, em không cần đề phòng ta như thế đi, cũng không phải sói xám bự."

"Anh không phải là sói xám bự, anh là sói dê xồm!" Long Ngọc liếc anh một cái, đá biến ảo chết tiệt này, vì cái gì không lấy được chứ!

Nếu là vẫn luôn mang như thế, cậu mấy ngày nay có thể thì treo!

Chẳng lẽ muốn mỗi ngày ở trên giường vượt qua? Long Ngọc nghĩ tới đây thì muốn cào tường, Cưu Bàn ngươi một khốn nạn thành sự không đủ bại sự có thừa!

Nhã Diệc vô tội chớp mắt, "Vi phu cũng là vì cuộc sống hạnh phúc của thân ái."

"Hừ." Long Ngọc hừ nhẹ một tiếng, uống mấy ngụm cháo, sau khi bụng hơi chút không khó chịu như vậy, lúc này mới đột nhiên nhớ tới một việc."Làm sao anh biết em tỉnh lại, còn chuẩn bị cháo, sẽ không phải là ở trên người em đặt cái cấm chế gì đi."

Nhã Diệc bị đôi mắt nhỏ hoài nghi của Long Ngọc làm cho dở khóc dở cười, nheo mắt nhìn người trước mắt, mang uy hiếp nồng đậm kêu một tiếng."Thân ái..."

Lại dám hoài nghi anh như thế, nên đánh!

Long Ngọc bị anh nhìn đến có chút chột dạ, hì hì nở nụ cười một tiếng, sau khi xem qua, nhỏ giọng nói: "Đây không phải là thật trùng hợp nha, em thật sự không hoài nghi anh."

"Trên người em có cấm chế hay không, chính mình không rõ ràng lắm sao, dám hoài nghi ta, đồ tồi nhỏ, là thật sự không muốn xuống giường sao?"

Long Ngọc lén lút cảm giác một cái, thực sự không có bất kỳ cấm chế, lập tức làm nũng nói áy náy."Xin lỗi nha... Người ta chỉ là hiếu kỳ nha..."

Nhã Diệc nhìn cậu làm nũng, khóe môi cong lên một tia ý cười bỡn cợt, nói: "Này cũng không phải là người nào đó ngủ đến không an ổn, bụng vẫn luôn đang kêu gào oán giận bỏ quên nó, ta cũng bị ầm ĩ đến ngủ không được lúc này mới lên tới chuẩn bị cháo cho em, phải nói, lúc bưng trở về em cũng không sai biệt lắm nên tỉnh."

Nhã Diệc nói cho hết lời, mặt Long Ngọc đã đỏ lên một mảnh, cầm lấy một cái gối thì thảy qua.

"Không cho phép nói!"

Không nghĩ đến là như vậy, thực sự là mắc cỡ chết người!

Nhã Diệc mím môi cười trộm, nhìn dáng vẻ xấu hổ của Long Ngọc, trong lòng mềm thành một mảnh.

Thân ái của anh, cái bộ dáng này, chỉ có anh có thể nhìn thấy.

Cưu Bàn về tới trên Phong Hành Hào thì hung hăng cười nhạo Long Ngọc một phen, Long Ngọc ăn mặc một thân đồ bộ thoải mái bưng ly trà nghe hắn cười nhạo, hắn cười nhạo quá mức nghiện, không nhận thấy được khác thường, chờ lúc hắn nhận thấy được, chột dạ ngậm miệng.

"Cười đủ rồi?" Chân mày Long Ngọc cau lại, Cưu Bàn không dám nói tiếp, chỉ thấy lỗ tai mèo trên đầu cậu run lên run rẩy, bị manh thiếu chút nữa chảy nước miếng, cố nén không chảy.

"Ta hỏi ngươi vì cái gì đá biến ảo của Nhã bọn họ rất dễ tháo xuống tới, mà của ta đến bây giờ đều lấy không xuống tới?" Long Ngọc tỉnh lại thì phát hiện đá biến ảo của Nhã Diệc đã tháo xuống, mà của cậu là làm sao lấy cũng lấy không xuống, đều để cho Nhã Diệc ra tay, có dám đi lấy xuống, dùng một chút lực lỗ tai thì bị kéo đau, phải làm cho Nhã Diệc đau lòng hỏng, mượn cơ hội lại là xoa cho, lại là hôn, ăn không ít đậu hũ!

"Ách... Ta đi hỏi một chút." Cưu Bàn chạy đi hỏi, hỏi xong không dám xuất hiện, hắn cảm thấy hắn nếu là xuất hiện ở trước mặt Long Ngọc, Long Ngọc đã biết từ đầu đến cuối sự việc, nhất định sẽ bóp chết hắn!

Hắn không cẩn thận làm cái của Long Ngọc định thành cưỡng chế năm ngày, cũng chính là không đến thời gian lấy không xuống được...

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro