☆, 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 55

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


"Tìm chỗ ăn cơm đi." Long Ngọc không ở tức giận cùng không biết xấu hổ này, tức giận cũng vô dụng, cuối cùng giận vẫn là chính cậu.

"Được." Nhã Diệc cười gật đầu.

Hai người hướng phố ăn uống trên đảo, thì nghe người đi qua bên người nói chuyện với nhau.

"Nghe nói nhà đảo chủ muốn bày tiệc cưới."

"Nghe ai nói?"

"Tiểu Miêu á, nghe nói cô dâu rất đẹp!"

"Thật sự? Vậy nhất định phải đi nhìn một chút."

Mấy người cười đùa nói.

Mặt Long Ngọc có chút đen, Tiểu Miêu kia, chuyện không định thì dám ra bên ngoài nói, bản thiếu chủ nhìn ngươi làm sao thu màn!

Nhã Diệc một tay nắm tay Long Ngọc, một tay ở bên tai người sờ một cái, nhàn nhạt cười, nói: "Thân ái, khó có được có sự việc náo nhiệt như thế, chúng ta cũng đi nhìn xem, nói không chừng Phượng Giác bọn hắn cũng đều đi qua."

Long Ngọc liếc anh một cái, "Xem thì xem, lẽ nào bản thiếu chủ còn sợ!"

Việc này từ đầu tới đuôi đều là Miêu Tiểu Miêu chính mình tự chủ trương, vô luận phát sinh cái gì, cũng chẳng qua là nó tự làm tự chịu mà thôi.

Coi như là manh vật, tính kế Long Ngọc, Long Ngọc cũng sẽ không vì nó mềm lòng, vi phạm tâm ý của mình.

Nhã Diệc nhướng mày, "Thân ái nhà ta có gì phải sợ, có ta ở đây, cái gì cũng không cần sợ."

"Nghĩ thật đẹp anh a." Long Ngọc cười vỗ tay anh một cái, Nhã Diệc cười kéo tay sờ qua lỗ tai cậu xuống, trong lòng bàn tay cất giấu một cái khuyên tai nho nhỏ.

Long Ngọc còn không có cảm giác ra biến hóa trên thân thể, bị Nhã Diệc lôi kéo hai người hướng về chỗ mọi người tụ tập đi đến.

Chỗ đó bọn họ cũng rất quen thuộc, trước đây không lâu hai người mới từ bên kia đi ra.

Hai người đi cũng không hài lòng, bởi vì bọn họ rõ ràng, việc này lúc đầu thì căn bản không thành được.

Miêu Vị luôn luôn thương yêu Miêu Tiểu Miêu, chính là sau khi đang nhìn tộc nhân cuồn cuộn không ngừng tới chúc, hắn cũng cuối cùng tức giận.

Coi như là thật sự thành thân, vậy cũng cần phải là hắn đi thông báo tộc nhân người cùng quê, mà không phải là Tiểu Miêu tự chủ trương thông báo thiên hạ!

Bây giờ, ngay cả cô dâu cũng không có, thành cái gì hôn, có gì vui có thể nói!

Loại thời điểm này, thì tính toán vì che đậy, hắn cũng không có thể tìm một cô dâu tới cưới.

Sau khi Miêu Tiểu Miêu phát hiện chính mình gây họa, lập tức chạy xa xa, thì sợ Miêu Vị đánh nó một trận.

Nó vốn là ý tốt vì anh trai tìm vợ, vội vã gạo nấu thành cơm, không nghĩ đến cư nhiên gây đại họa, bây giờ cũng hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.

"Tiểu Miêu, em qua đây giải thích rõ với mọi người!" Miêu Vị lập tức gọi lại Miêu Tiểu Miêu chạy ra.

Miêu Tiểu Miêu ở trong ánh mắt của mọi người từ từ dời đi qua, lôi đuôi ba vằn của chính mình nhăn nhó nói: "Ta, ta, ta lúc đầu cho anh hai một cô vợ vừa ý, thật vất vả mang người đến nhà, ta, ta, ta thì vui vẻ đi thông báo mọi người, nhưng, người nọ có vợ, đối phương tìm tới cửa, mang người đi! Người nọ rất hung!" Miêu Tiểu Miêu nói nói thì thay đổi ý tứ, "Nhìn thì không giống sẽ tốt với bán thú! Chính là chị dâu đi mất rồi! Chi6 dâu ta rất đẹp!"

"Tiểu Miêu, ngươi nói dáng dấp chị dâu ra sao nha? Thật sự có nửa thú chướng mắt anh trai ngươi, vừa ý người khác?" Có nửa thú cười hỏi.

"Thì, thì, chính là đẹp mắt!" Mắt Miêu Tiểu Miêu quét trong đám người, vừa vặn liền thấy nửa khuôn mặt của Long Ngọc, cậu đang đang mắt cười vừa nói chuyện với người bên cạnh, người bên cạnh hẳn là anh em với cậu, lớn lên có sáu phần giống.

Lúc Long Ngọc và Nhã Diệc xem náo nhiệt, đầu vai bị vỗ nhẹ lên, nghiêng đầu thì thấy Phượng Giác mắt cười nhìn bọn họ.

"Các cậu giảng hòa?" Cậu ta thấy đá biến ảo trên lỗ tai Long Ngọc lấy ra đại khái liền hiểu, Nhã Diệc lại một lần nữa chịu khuất phục! Giống như chỉ cần Nhã Diệc người này chống lại Long Ngọc thì không có một lần là không khuất phục, đương nhiên việc bên trong phòng chồng chồng người ta cậu ta vẫn là không hỏi thăm.

"Bọn tớ từng không tốt qua sao?" Long Ngọc nhạt nhẽo hỏi ngược lại.

"Ừm." Phượng Giác không nể tình của gật đầu, "Tớ nhưng không chỉ một lần nghe được cậu nói muốn ly hôn với Nhã Diệc."

"Vậy được rồi." Long Ngọc bĩu môi, "Hai ngày nữa tớ thì mời anh trai uống rượu hòa ly."

"Cậu cũng đừng!" Phượng Giác vội vàng xua tay, nói đùa! Nhã Diệc mắt dao nhỏ kia đều vứt qua đây! "Tớ nói giỡn, nói giỡn!"

"Tớ tưởng thật." Long Ngọc mười hai vạn phần không nể tình, kêu các ngươi đám người này nhìn trò cười của ta!

"Đồ tồi nhỏ!" Phượng Giác duỗi tay khẽ véo cậu, nhưng cậu ta còn không có véo xuống phía dưới thì bị Nhã Diệc kéo ra.

"Có lời nói, đừng táy máy tay chân." Nhã Diệc mắt lạnh đảo qua, lá gan không nhỏ a! Dám ở phía dưới mí mắt anh bắt nạt thân ái nhà anh!

"Ngươi thì cưng chiều cậu ấy đi!" Phượng Giác oán hận nói, thật sự chưa gặp qua thê nô thành như vậy! "Đều cưng chiều không dạng!"

"Bà xã nhà mình không cưng chiều, cưng chiều người nào?" Nhã Diệc ôm Long Ngọc, đầu gối lên trên hõm vai của Long Ngọc, "Ta đã sớm nói, bà xã ta ta sẽ cưng chiều em ấy lên trời!" Nghiêng đầu ở trên mặt Long Ngọc hôn một cái, vô cùng vang dội, Long Ngọc mắt cười cong cong, rất là đẹp mắt, nghiêng đầu hôn trở về, Nhã Diệc cười tủm tỉm ôm người cọ.

Y nhìn mê tít mắt trái tim ngứa, len lén cũng ở trên mặt Phượng Giác tới một ngụm, kết quả bị Phượng Giác trừng mắt một cái.

"Ở bên ngoài đấy! Anh bớt phóng túng chút!"

"Bà xã! Nhã Diệc bọn họ đều không bớt phóng túng." Y ủy khuất.

"Bọn họ bị người vây xem quen! Em cũng không có ham mê bị người vây xem!" Phượng Giác liếc mắt hai người yêu thương lẫn nhau trên đường cái thể hiện tình cảm! Hừ! Cậu ta mới không ước ao đâu!

"Thân ái, ta bây giờ tin tưởng người này là Cưu Bàn nuôi lớn." Nhã Diệc ở bên tai Long Ngọc khẽ nói, nhưng thanh âm cũng không có đè thấp, vừa lúc để cho người bên cạnh nghe được, "Miệng này thật là thật độc!"

Long Ngọc nghe nói nở nụ cười, Phượng Giác cũng bị cậu chọc giận nở nụ cười, trực tiếp lắc đầu.

Con mẹ nó! Ta miệng còn gọi độc? Ta này muốn gọi độc, cậu được kêu là cái gì!

"Chị dâu!" Miêu Tiểu Miêu duỗi ngón tay, chỉ qua đây, hướng về phía mấy người quát to một tiếng, tức khắc ánh mắt toàn bộ hấp dẫn qua đây.

Nụ cười trên mặt Long Ngọc còn không có thối lui, mọi người bỗng chốc bị nụ cười này mê mắt.

"Nhã Diệc ngươi không phải là con trai độc nhất sao? Lúc nào có một người em trai a?" Phượng Giác mắt cười hỏi.

"Chẳng lẽ là hai lão kia nhà ngươi không nghỉ lại sinh?" Cưu Bàn chen vào một câu, cười giống như con hồ ly.

"Mắt không dễ dùng nha? Không nhìn thấy đây là chỉ nửa thú." Tất Thiến ỷ có Quý Liễn chỗ dựa, có Long Ngọc làm chỗ dựa vững chắc, tí xíu cũng không khách sáo với Cưu Bàn.

"Chậc! Tiểu Thiến Thiến, ngươi và Tiểu Chân Nhi học xấu!" Cưu Bàn cười mắng một tiếng, con ngươi đảo một vòng, "Nói không chừng là con ngoài giá thú đấy!"

"Ngươi một tên già mà không đứng đắn!" Long Ngọc liếc liếc mắt nhìn hắn, lời như vậy cũng dám tùy tiện nói!

Nhã Diệc mỉm cười, nhìn Cưu Bàn nói: "Chúng ta đều không biết đây là con ngoài giá thú, hết lần này tới lần khác thì ngươi rõ ràng, chẳng lẽ... Giấu đầu lòi đuôi."

Cưu Bàn không nghĩ đến Nhã Diệc cư nhiên hư hỏng như vậy, dẫn đề tài tới trên người mình, lập tức giơ chân nói: "Ngươi nhưng chớ nói nhảm, ta còn không có con trai đâu!"

"Ta có nói là con trai ngươi sao?" Nhã Diệc nhướng mày, con ngươi xanh biếc lại là xẹt qua một tia tàn khốc. "Huyết thống vương thất ta, há có thể mặc cho người ăn nói bừa bãi, nể tình ngươi là cha Phượng Giác, lúc này đây thì tính toán, sau đó quản tốt miệng mình."

Nhã Diệc lạnh lùng để cho bọn họ một đám người này đều là sửng sốt, không thể làm sao phản ứng kịp làm sao thì trở mặt.

Long Ngọc lại là biết, Cưu Bàn này vui đùa quá trớn.

Nói cái gì cũng được, tuy rằng Nhã Diệc bởi vì cậu sẽ phân cao thấp với đôi ba mẹ kia, chính là người khác lại là không thể.

Cưu Bàn há mồm chính là con ngoài giá thú, đây quả thực là dẫm trên chân đau của Nhã Diệc, làm sao có thể còn có sắc mặt tốt.

Nếu không có một tầng quan hệ Phượng Giác, những lời này Cưu Bàn ra khỏi miệng, hắn thì không sai biệt lắm có thể biến mất giữa thiên địa.

"Ngươi làm sao thì không con trai? Anh trai ta không phải là con trai ngươi sao?" Long Ngọc một chiêu lửa cháy đổ thêm dầu tới được kêu là mau.

"Tiểu Chân Nhi!" Cưu Bàn trừng mắt, liếc xéo liếc mắt quả nhiên Phượng Giác mất hứng bĩu môi.

"Ta cũng không nói sai." Long Ngọc nhún vai, "Hay là nói ngươi thì không xem anh trai ta thành đứa nhỏ nhà mình?" Lại là một chiêu đuổi đánh đến cùng, miệng Phượng Giác mất tri giác đều có thể treo bình dầu.

"Ta sai! Ta thật sự sai! Cầu buông tha!" Cưu Bàn coi như hiểu rõ, gặp gỡ hai chồng chồng này, hắn chính là chịu thiệt mạng!

Long Ngọc dựa vào Nhã Diệc không có vấn đề mở miệng, "Ngươi lúc đầu thì không đúng."

Con mẹ nó! Có bao che khuyết điểm như ngươi vậy sao!

Cưu Bàn trong bụng mắng Long Ngọc một vạn lần!

"Chị dâu! Chị dâu! Nhìn nơi này!" Miêu Tiểu Miêu vừa gọi vừa nhảy, nhưng Long Ngọc chính là không để ý tới nó.

Chúng cư dân trên đảo cũng vô cùng kinh ngạc chứ, công tử này là rất đẹp mắt, chính là cậu ta không phải là nửa thú nha!

"Cơm có thể ăn bậy, lời cũng không thể nói lung tung. Vị tiểu ca này, mới vừa rồi nếu như ta không có nghe lầm, ngươi chính là nói vị chị dâu ngươi lừa tới kia chính là nửa thú, thân ái nhà ta chỗ nào là nửa thú." Nhã Diệc ôm thắt lưng Long Ngọc, nhàn nhạt mở miệng.

Miêu Tiểu Miêu mới vừa rồi còn từng thấy anh, tự nhiên nhận ra, lập tức thì nóng nảy, vừa muốn mở miệng, thì bị Miêu Vị đè lại.

"Là xá đệ nhận lầm người, xin hãy tha lỗi."

Nhã Diệc nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng cười. "Việc chỉ có ba lần."

Trong lòng Miêu Vị rùng mình, hắn rõ ràng cảm giác được uy hiếp của người đàn ông này, nếu như Tiểu Miêu lại nói để cho anh lại mất hứng, hậu quả quả thực không thể tưởng tượng nổi!

"Đương nhiên, xin yên tâm."

Nhã Diệc không có để ý tới hắn, cúi đầu cười nói với Long Ngọc: "Thân ái, chúng ta đi những chỗ khác một chút, nghe nói nơi này cũng không có ít ăn vặt kỳ lạ, trước khi đi trở về đi nếm thử."

Long Ngọc sờ sờ đỉnh đầu, lăn tăn, liếc anh một cái, lỗ tai mèo đỉnh đầu kia không có, cậu thật vất vả quen, này lại không quen!

"Thân ái, có muốn vi phu ôm em hay không?" Nhã Diệc mắt cười nhìn cậu, anh cảm thấy thân ái nhà mình làm sao đều đẹp mắt, lúc tình mê ý loạn kêu tên anh đẹp mắt, lúc thở hổn hển mắng anh đẹp mắt, lúc đội đôi lỗ tai mèo xù xù đẹp mắt, lúc liếc xéo anh như thế cũng đẹp mắt!

"Không muốn." Long Ngọc lắc đầu, mới không cho anh ôm đâu! Lại sẽ bị sàm sỡ!

"Thân ái đừng xấu hổ, tới ôm ôm." Nhã Diệc nói liền động thủ ôm người lên, đặc biệt tự nhiên ôm công chúa, Long Ngọc cũng liền tượng trưng giãy dụa một cái, bật người thì thoải mái ôm cổ người, tựa vào trong ngực anh hưởng thụ híp mắt.

Y trố mắt nhìn Phượng Giác thì vươn tay, bị Phượng Giác trừng mắt một cái sau sau đó yên lặng thu hồi lại.

Chưa từ bỏ ý định hỏi, "Bằng không thì, không ôm, ta cõng em?"

"Đi sang một bên, tự mình đi!" Phượng Giác tức giận đẩy người ra.

Y tủi thân đi theo phía sau cậu ta, đồng dạng là tức phụ, khác nhau làm sao lớn như thế!

Phượng Giác liếc mắt Nhã Diệc, đồng dạng là tiểu công, làm sao thì có người da mặt có thể dày như vậy chứ!

Cậu ta nếu là hỏi ra tới, Nhã Diệc không tiết tháo kia tuyệt đối không biết xấu hổ tới một câu, không có biện pháp, thân ái nhà ta yêu thích.

Không tiết tháo này!

Mấy người vừa đi vừa ầm ĩ rời khỏi đám người, Miêu Tiểu Miêu nước mắt lưng tròng nhìn bóng lưng mọi người rời đi.

Chị dâu của nó không còn! QAQ!

"Thân ái tới ngồi chỗ này." Nhã Diệc ở bãi biển cách chợ ăn vặt không xa, tìm đá ngầm lớn, trải thảm nhung, thả Long Ngọc lên, để cho người ta ngồi xong, nhẹ tay vì cậu cởi giày, Nhã Diệc cũng không biết Long Ngọc tật xấu không yêu mang giày yêu thích chân trần này là làm sao dưỡng thành, chỉ có điều, đôi khi chân trần là tương đối thoải mái.

"Thân ái muốn ăn cái gì? Ta đi mua."

"Ừm, muốn ăn cá nướng, râu mực." Long Ngọc suy nghĩ một chút, cảm giác giống như thiếu cái gì, "Anh trai em bọn họ đâu?" Trong chốc lát như thế những người đó không biết đi đâu rồi.

"Bọn họ mua đồ đi, thân ái ngồi ở nơi này, ta đi mua." Nhã Diệc ở trên mặt Long Ngọc hôn một cái, từ không gian lấy ra một cái gối cho cậu.

"Ừm, đi thôi." Long Ngọc ôm gối ôm, cười gật đầu, nhìn mặt biển, nơi này xem mặt trời lặn nhất định rất đắc ý.

Nhã Diệc chân trước đi ra, Yến giống như là đã tính toán vậy qua đây, Long Ngọc nhìn đều không nhìn hắn, cong đầu gối ngồi, đầu gối lên trên gối ôm, bình tĩnh nhìn mặt biển.

"Có thể nói chuyện sao?" Yến thản nhiên mở miệng.

"Giữa chúng ta, có cái gì có thể nói sao?" Long Ngọc vẫn như cũ không nhìn hắn.

"Em thay đổi rất nhiều." Yến nhìn gò má cậu, vẫn như cũ xinh đẹp như vậy.

"Trên đời này không có người nào là một vết không thay đổi." Long Ngọc bổ sung một câu, "Tựa như ngươi, cũng là thay đổi."

"Ta không có thay đổi!" Yến kích động nghĩ muốn nắm tay Long Ngọc, lại bị cậu nhẹ nhàng né tránh.

"A..." Long Ngọc cười nhạt, "Bệnh tâm thần cũng đều nói mình là bình thường."

"Chân Nhi, em làm sao có thể nói như vậy."

"Nói chuyện với ngươi đã cho ngươi mặt mũi rất lớn, ta không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi cũng tốt nhất cách ta xa một chút, ta một chút đều không muốn lại nhìn thấy ngươi."

"Chân Nhi, ta là thật lòng! Em vì cái gì không tin."

Long Ngọc ôn nhu cười, nụ cười như vậy Yến đã rất lâu không nhìn thấy, tức khắc thẳng mắt.

"Ta biết ngươi là thật lòng, thật lòng muốn mạng của ta! Trong phòng ngươi giấu cái gì, không cần ta tới nói rõ đi. Ngươi đừng nói cái gì là người khác cho, ngươi nếu không có tâm kia, thì sẽ không giữ lại."

"Nó có thể để cho em biến trở về." Yến mở miệng thừa nhận.

"A! Lời như vậy sợ rằng ngay cả bản thân ngươi cũng không tin." Long Ngọc cười nhạt.

"Chỉ cần ngươi không phải là Tu La, ngươi sẽ giống với ngày trước vậy." Yến kiên định nhìn cậu.

Long Ngọc nhìn hắn, trong mắt tràn đầy lạnh như băng, "Tựa như ngươi năm đó giúp Long Tĩnh ép ta trở về Ngọc trang, ban đầu Long Tĩnh là dự định giam lỏng ta ở Ngọc trang, lại tính sai, ta giết con trưởng của lão, Nhã mang ta đi Tu La, ngươi có phải cảm thấy chỉ cần ta thành thật trở về sẽ tùy ý Long Tĩnh sắp xếp hay không? Ngươi và Long Tĩnh giống nhau, ở trong mắt các ngươi ta chẳng qua là hàng hóa xa xỉ lộng lẫy, các ngươi có người nào nghĩ qua cảm thụ của ta? Có ai hỏi qua ta muốn cái gì? Rốt cuộc là ta bạc tình hay là các ngươi ích kỷ?"

Yến nghe mỗi một câu cậu nói, đều cảm giác được có cái gì không giống nhau, thiếu chủ rất ngoan kia, thiếu chủ đẹp mắt cười với hắn kia, Chân Nhi của hắn, lại cũng không về được.

Đúng vậy, rốt cuộc là bọn họ của ích kỷ làm cho cậu bạc tình, hay là cậu trời sinh bạc tình, hắn không biết.

"Thật sự... Trở về không được sao?" Yến nhìn cậu, có chút tổn thương, "Không thể về tới lúc chúng ta cùng một chỗ sao?"

"Chúng ta cho tới bây giờ thì không cùng nhau qua, tại sao trở về." Long Ngọc máu lạnh mà nói, để cho trái tim Yến co rút đau một trận một trận.

"Thân ái, còn muốn uống gì sao?" Thanh âm Nhã Diệc rất xa truyền đến, thân thể Yến khẽ động.

Bên tai thì truyền đến uy hiếp lạnh lùng hà khắc của anh, "Ngươi là tự mình đi, hay là..." Ở trong tay Nhã Diệc ăn qua không chỉ một lần lỗ vốn, người đàn ông ở cái nhìn thoáng qua rõ ràng, lại giống như dao nhọn vậy sắc bén, nghiến răng xoay người rời khỏi.

Không có một câu tạm biệt.

Long Ngọc không tiếng động cười nhạt, thay đổi nhiều như thế, duy nhất không thay đổi vẫn là phần ích kỷ kia.

Ở lúc tính mệnh chịu đến uy hiếp, thích nói nhiều hơn nữa, cũng trung hoà chỉ có bản thân hắn một chút.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: Mấy ngày nay càng ngày càng lạnh, tay Sở Y tay đều biến thành cà rốt..

Sưng đỏ rực tổn thương do giá rét.

Siêu cấp dọa người.

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro