☆, 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 57

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Vòng tay này là một bộ khóa nhân duyên duy nhất sáu giới, có thể biến hóa bất kỳ hình thái, sau khi đeo lên, giữa hai người không chỉ có thể cố định vị trí của đối phương, hơn nữa còn có cố định khoảng cách, nếu như rời khỏi khoảng cách như vậy, Long Ngọc bị người làm phép, sẽ bị cưỡng chế về tới bên người Nhã Diệc!

"Như vậy, thân ái mới sẽ không lạc, ai biết lại có cái đồ kỳ quái gì, nghĩ muốn bắt cóc thân ái nhà ta." Nhã Diệc bất mãn lầm bầm.

Long Ngọc không lời chống đỡ, người này nhỏ mọn, lâu như vậy không có phát tác qua, không nghĩ đến còn nhớ rõ nghe rõ.

Anh nha dám lòng dạ hẹp hòi chút a! A!

"Cởi ra." Long Ngọc điểm khóa nhân duyên trên tay.

"Không." Nhã Diệc lắc đầu.

Long Ngọc liếc mắt trừng anh, thở hổn hển đi về phía trước, lại chỉ đi hai bước thì bị cưỡng chế kéo lại, đụng trên người Nhã Diệc, "Anh dám không thiết định gần như vậy sao!"

Ba bước nha! Thì ba bước! Nhiều một bước cũng không được! Khốn nạn nha! A!

Nhã Diệc ôm thắt lưng Long Ngọc, "Đặt ra xa, thân ái nếu là đụng đau làm sao bây giờ?"

"Anh cởi ra thì không cần lo lắng em sẽ đụng đau!" Long Ngọc đẩy móng vuốt chiếm tiện nghi của anh ra.

"Không được." Nhã Diệc không một chút nhượng bộ nào.

Chỉ cần thân ái ở bên cạnh anh, loại chuyện này là tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.

"Anh!"

"Thân ái... Không thích ở bên cạnh ta sao?" Trong mắt màu xanh biếc của Nhã Diệc tràn đầy, ở chỗ sâu trong mắt là bất an không dễ để cho người ta phát hiện, chính là Long Ngọc với anh quá quen tất, vẫn như cũ bắt được.

Giờ khắc này, người đứng ở trước mặt cậu, không còn là Minh vương cao cao tại thượng, cũng không phải là phu quân vẫn luôn là chỗ dựa của cậu.

Giờ khắc này, bất an của anh, để cho Long Ngọc giống như xuyên qua thời không, về tới lúc hồng lâu lúc nhìn thấy Tinh, người đàn ông đứng ở bên người cậu, ôn nhu cười, trong mắt lại có đau buồn không thể nguôi ngoai, cùng với bất an.

Trái tim vào giờ khắc này một mảnh chua xót dao động.

"Khốn nạn!" Long Ngọc không được tự nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác, mắt có chút chua xót.

"Thân ái." Nhã Diệc xoay đầu cậu qua, khe khẽ hôn lên cặp mắt kia, "Ngoan, không khóc."

"Ai khóc! Em mới không khóc đâu!" Cậu nói một giọt nước mắt chảy xuống, mới vừa trơn bóng đến gò má thì bị Nhã Diệc hôn mất, đầu lưỡi từng chút từng chút liếm khô nước mắt của cậu, hôn trên mắt, ôn nhu, để cho lòng người say.

"Xin lỗi." Nhã Diệc hôn, để cho em rơi lệ là lỗi của ta.

"Khụ!" Y ho khẽ, "Hai người các ngươi chú ý một chút, còn hai người sống lớn như vậy đấy!"

Thực sự là có thể nha! Ngay trước mặt bọn họ thì dính ngấy lên! Y cũng muốn hôn Giác nhà y! Chính là Giác không cho nha! Sợ bà xã bị thương không dậy nổi nha!

"Nơi này có người sao?" Chân mày Long Ngọc cau lại, "Ngươi thật giống như làm sao thì cũng không tính đến bên trong người đi?"

Y bị nghẹn một chút, miệng của người này, vẫn là độc như vậy!

"Hừ, anh trai chúng ta đi thôi." Long Ngọc kéo tay Nhã Diệc, kêu Phượng Giác tiến về phía quán bar trên đảo.

Quán bar nửa thú đặc sắc, không đi một chuyến làm sao xứng đáng mình.

Phượng Giác liếc nhìn Y đau khổ, cuối cùng vẫn không nỡ bỏ, đi tới cũng kéo cánh tay y, nhẹ giọng nói: "Đi thôi."

Y nhìn người yêu bên người, lập tức mặt mày rạng rỡ."Được!"

Phượng Giác với Long Ngọc yêu thích cái loại quán bar phong cách cao, không tranh cãi ầm ĩ, ví dụ như Mạn Châu Sa Hoa, tuyệt đối sẽ không yêu thích quán bar tư tưởng nhỏ ầm ĩ hỗn loạn, càng không biết yêu thích quán bar có sân nhảy lớn tiếng động lớn âm nhạc ầm ĩ.

Mạn Châu Sa Hoa là sản nghiệp của Phượng Giác, cũng đủ để nói rõ thưởng thức của hai người này không sai biệt lắm, đều là không thích tranh cãi ầm ĩ.

Quán bar nhỏ trên đảo Miêu gọi Cá Khô Nhỏ, tên rất đáng yêu, quán bar cũng rất đáng yêu, tất cả mọi thứ đều làm thành hình cá, quầy bar là dáng vẻ của cá hố*, bàn là từng cái từng cái một hình dáng cá nóc mập mạp, trên ghế cũng hoa văn cá, ly rượu là hình dạng một đầu cá, ngay cả cái chai chứa rượu đều là hình dáng của cá, rất là thú vị.

Trên sân khấu nhỏ của quán bar, một thiếu niên nửa thú tai thú xù xù ôm đàn ghi-ta hình đầu xương cá khẽ hát, các người hầu nửa thú xinh đẹp bưng khay rượu ngon đưa đến trên bàn tương ứng, quán bar cho người ta cảm giác rất là thoải mái, nửa thú xinh đẹp cũng là đẹp mắt, dĩ nhiên, Long Ngọc bọn họ vừa vào tới, đẹp mắt thì không nhất định là ai.

"Nơi này cũng không tệ lắm." Long Ngọc nhìn lướt qua, gật đầu, chí ít không tiếng động lớn ầm ĩ.

"Phong cách tớ yêu thích." Phượng Giác cũng rất yêu thích.

"Tìm chỗ ngồi đi." Nhã Diệc kéo tay Long Ngọc, đi vào trong, chọn một khu sô pha ở góc, kéo Long Ngọc ngồi xuống, "Muốn một ly Baileys ngọt, một ly nước trong, các ngươi muốn cái gì?" Gọi món với bồi bàn ở phía trước.

"Giống như ngươi." Y mở miệng, giống nhau là giống vậy, chỉ có điều, điểm này chính là ngược lại, Baileys Nhã Diệc chọn là cho Long Ngọc, mà Y là tự mình uống, nước trong là cho Phượng Giác, ai bảo Phượng Giác một chút rượu đều không thể dính chứ.

Baileys ngọt không phải là rượu độ thấp bình thường, rượu whisky và bơ, bột ca-cao hương liệu các loại sáng tạo ra rượu Baileys ngọt kinh điển, lại tỉ mỉ phối vào caramel ngọt ngào và cà phê sữa tươi thơm thuần, và khối băng cùng phối trong đồ uống rượu lắc ra bọt biển mịn, vào miệng trơn mềm, hương vị ngọt ngào nồng nặc, hương vị tuyệt vời.

"Ăn nhẹ ngươi xem rồi đến đây đi." Nhã Diệc nói với bồi bàn bồi bàn gật đầu rời khỏi, Nhã Diệc kéo tay Long Ngọc, một chút cũng không dự định hỏi ý kiến của cậu, ở bên ngoài, chí ít không phải là địa bàn quen Nhã Diệc là sẽ không để cho cậu uống rượu mạnh, Baileys là nhượng bộ duy nhất, bởi vì rượu kia và đồ uống không sai biệt lắm.

"Keo kiệt." Long Ngọc liếc mắt nhìn anh.

"Thân ái sau khi về nhà muốn uống thế nào ta đều cùng em, này ở bên ngoài, thì thôi đi." Nhã Diệc ôm người đến trong lòng dỗ. "Anh nói, không cho phép nuốt lời." Tư thế vốn rất nữ tính, Long Ngọc lại ngồi ở trong ngực anh một chút đều không nữ tính, dưới chân trần nhỏ, chân không đeo một cái gì ôm lấy bụng bắp chân Nhã Diệc, cùi chỏ gác ở đầu vai Nhã Diệc, cằm mình chống ở trên mu bàn tay, hình dáng nữ vương tự nhiên lại kiêu ngạo như vậy, để cho người nhất thời ta cảm thấy đương gia trong nhà làm chủ nhất định là Long Ngọc.

"Đương nhiên, với thân ái em, ta lúc nào nuốt lời." Nhã Diệc mắt cười nhìn cậu.

"Ngoan, thưởng cho anh."

Ngón tay Long Ngọc nâng mặt anh lên, ở trên môi in lại một cái hôn, Nhã Diệc ôm người làm sâu sắc nụ hôn này, lúc hai người triền miên, bồi bàn yên lặng đưa lên ăn uống lui ra, lại vẫn là không nhịn được quay đầu lại.

Một đôi xinh đẹp bao nhiêu a!

Phượng Giác cầm nước trong qua uống một ngụm, Y đưa đầu qua, "Uống ngon sao?" Thuần túy là nói không đâu. Phượng Giác híp mắt nhìn dáng vẻ vẻ mặt chồn của y, ngoắc ngoắc ngón tay với y, y ngoan ngoãn đưa đầu tới, trên môi rơi một nụ hôn, sửng sốt một chút, ôm người chính là hôn nồng nhiệt, Phượng Giác cũng không ưỡn ẹo, ôm cổ y, làm nụ hôn thêm sâu.

Đầu kia lúc hai người buông đối phương ra thì nhìn thấy hai người hôn nồng nhiệt bên người, nhướng mày một cái, Phượng Giác hôm nay là làm sao táo bạo như thế vậy?

Kỳ thực, Phượng Giác chỉ là quý trọng cuộc sống hiện tại, quý trọng người trước mắt, cậu ta không muốn tương lai có một ngày hối hận không bắt lại Y, ý tứ như thế vừa để xuống chạy đến có chút cái gì cũng không sợ, rất có chút da mặt dày, người nào thích xem thì xem! Gia không quan tâm!

"Anh trai em ngày hôm nay rất bạo." Đầu ngón tay Long Ngọc bóp đế thủy tinh của Baileys ngọt, híp mắt nhìn Phượng Giác trong nụ hôn nóng bỏng.

Phong cảnh không tệ, rất đẹp mắt a.

Người đẹp, quả nhiên làm gì đều là để cho người ta nói không nên lời một chữ sai.

Nhã Diệc lắc lắc nước trắng trong tay, cười nói: "Sáng nay có rượu sáng nay say."

"Rất nguy đi, anh uống nước có cái gì để dễ say chứ." Long Ngọc cực kỳ xem thường với tửu lượng của Nhã Diệc, giống như không phải là thụ mới tửu lượng kém, như vậy mới dễ dàng bị công ooxx sao?

Vì cái gì, nhà bọn họ là ngược lại!

Người này uống say cậu cũng không chiếm được tiện nghi, quả thực là sầu não.

Nhã Diệc không biết Long Ngọc đang suy nghĩ gì, cười ở trong tóc người hạ xuống một cái hôn.

"Chỉ có thể nói, say rượu không say người, người tự say. Có thân ái mỹ nhân như vậy ở trong lòng, vi phu đã sớm say."

Long Ngọc nhẹ xí một tiếng, không khách sáo oán giận.

"Xí, em thấy anh là chưa từng tỉnh táo rồi!"

Nhã Diệc thản nhiên tiếp thu, "Nói rất đúng, quả nhiên hiểu rõ ta nhất chính là thân ái."

Long Ngọc yên lặng liếc một cái, uống một ngụm rượu nho nhỏ trong tay, trên môi dính bọt bơ màu trắng, đầu lưỡi lướt qua môi đỏ bừng, liếm liếm bọt, con ngươi màu của Nhã Diệc lại theo động tác này của cậu tối sầm một chút.

Tiểu yêu tinh câu người này!

Long Ngọc nhìn hai người đối diện còn không dự định buông ra, nhấc chân ở trên đùi Y thì đạp tới.

"Này, giờ không sai biệt lắm được rồi, ngươi muốn nín chết anh trai ta sao."

Y lúc đầu bất mãn Long Ngọc quấy rối mình hưởng thụ phúc lợi, nghe được lời của cậu tức khắc sợ hết hồn, cuống quít buông Phượng Giác trong lòng ra, trong lòng tức khắc rung động.

Trước mắt j□j, mặt như hoa đào, Phượng Giác như vậy, thiếu mấy phần lạnh nhạt và lạnh lùng trong ngày thường, nhiều hơn vài phần quyến rũ và nhân khí, để cho Y muốn giấu người đi, không cho phép người khác nhìn thấy!

"Chậc, thực sự là dã thú a." Long Ngọc chậc chậc có tiếng khi dễ Y, thảo nào anh trai trong ngày thường không cho phép y ở bên ngoài thân thiết, đây quả thực là quá dã man!

Y ôm Phượng Giác toàn thân như nhũn ra vào trong ngực, nghe được lời của Long Ngọc, trong lòng mới tủi thân chứ.

Y đây không phải là ứ đọng quá lâu, hôm nay rốt cuộc dung túng mới có chút quá nha.

Nếu là Giác bạo giống như Long Ngọc vậy, y mỗi ngày đều có chút ngon ngọt, lại làm sao sẽ kích động như vậy.

Phượng Giác đổi mấy hơi thở, lúc này mới bình thường lại, xoay mặt không còn chút máu liếc mắt nhìn Y, ánh mắt đung đưa lưu chuyển, thiếu chút nữa không để cho người nào đó lần thứ hai hóa thân làm sói!

"Anh trai, Y nhà cậu quá dã man, không tốt, chúng ta đổi một người đi, tớ giới thiệu cho cậu." Long Ngọc đầu óc hư hỏng cười, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Y.

Một câu nói ra, sắc mặt Y đen phân nửa, tên vô lại nhận không ra người tốt này!

Nhìn Nhã Diệc liếc mắt, ra hiệu, mau quản bà xã nhà ngươi!

Nhã Diệc cười tủm tỉm khoanh tay, ta không giúp một tay đã là rất tốt rồi, thân ái nhà ta vui vẻ thì tốt, ngươi tự nhìn mà làm đi.

Y tức khắc đen mặt thành một mảnh, thê nô này! (tác giả oán giận, giống như ngươi không phải là thê nô vậy! Năm mươi bước cười một trăm bước gì gì đó... Nhìn trời. )

"Cậu cũng đừng bắt nạt y." Phượng Giác sờ môi nói, nhấp một hớp nước trong.

"Tớ nào có." Long Ngọc ngậm khoai tây lát hình cá nhỏ gặm.

"Kia đều có!" Y trừng cậu.

"Hừ!" Long Ngọc lườm y một cái, ở trong lòng Nhã Diệc cọ cọ.

"Thân ái, không để ý tới bọn họ, tới, ăn đồ ăn nào." Làm một thê nô đạt tiêu chuẩn, đương nhiên phải dỗ tốt bà xã.

Long Ngọc liền ăn ăn vặt trên tay Nhã Diệc, dáng vẻ rất ngoan.

"Nhã, anh nhìn bên kia." Lúc Long Ngọc ăn đến phân nửa bị một trận tiếng động lớn xôn xao quấy rối, ghé mắt nhìn sang, một thiếu niên bị rất nhiều nửa thú người vây quanh, uống rất sung.

"Nhìn có chút quen mắt." Y và Phượng Giác liếc mắt nhìn, đột nhiên nhớ tới cái gì, "Bông sen trắng của nhà họ Nam kia!"

"Cậu nói hắn có phải bị tên họ Nam vứt hay không, chạy tới nơi này uống, hay là vì quyến rũ nửa thú trên đảo?" Long Ngọc hiếu kỳ.

"Có lẽ là diễn trò cho chúng ta nhìn." Nhã Diệc nhàn nhạt cười.

"Vậy nhưng đủ buồn nôn." Long Ngọc bĩu môi.

Nhã Diệc ôn nhu đưa tay che kín mắt Long Ngọc."Buồn nôn, vậy cũng chớ nhìn."

Long Ngọc tựa vào trong lòng Nhã Diệc, miễn cưỡng nói: "Em nhưng còn muốn ăn, anh che như thế phải ăn đến trong lỗ mũi."

Lời là nói như vậy, chỉ có điều nhìn cậu một bộ dáng dấp ngạo kiều lười nhác, làm sao cũng không nhìn ra được có cái gì ngại với lần này.

"Không quan hệ, ta đút em." Nhã Diệc cưng chiều cười, cầm đồ ăn vặt nhỏ Long Ngọc yêu thích qua đút tới trong miệng cậu.

Y liếc nhìn Phượng Giác, ở sau khi nhận được một ánh mắt cảnh cáo của Phượng Giác, ỉu xìu mà bập môi yên lặng đặt đồ ăn vặt trong tay vào trong miệng mình.

Giác lại không yêu y!

Phượng Giác nghĩ thầm, cho chút màu sắc thì mở phường nhuộm, vẫn là chớ để ý thì tốt.

Long Ngọc cố ý đụng phải lưng Phượng Giác, để cho cậu ta toàn bộ người đều nhào tới trong lòng Y, Y có thể buông tha cơ hội tốt như vậy sao? Ôm người lại là một trận gặm.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: == vẫn như cũ là cần cù dự trữ rương

Sở nhất nhất còn không có trở về

---0o0o0o0---

* cá hố 带鱼

* cá nóc 河豚

*小鱼形的薯片 khoai tây lát hình cá nhỏ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro