☆, 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 59

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Nhã Diệc thấy Long Ngọc không có ý thỏa hiệp, bất đắc dĩ sâu kín thở dài. "Nếu thân ái không chịu phụ trách, vi phu không thể làm gì khác hơn là tự lực cánh sinh."

"Anh muốn làm gì." Long Ngọc cảnh giác nhìn anh.

Nhã Diệc ở bên tai cậu, cắn vành tai mượt mà của cậu cười nói: "Vậy vi phu chỉ có thể nỗ lực một chút để cho thân ái có một em bé, sau đó phụ trách."

"..." Khóe mắt Long Ngọc giật một cái.

Cậu sinh một đứa không dễ dàng, vậy có thể dễ dàng như vậy.

Nhã Diệc hình như nhìn thấu tâm tư của cậu, cười nói: "Vi phu sẽ cố gắng."

Long Ngọc toàn bộ người đều không tốt! Lập tức ôm lấy Phượng Giác, "Anh trai! Tớ tối hôm nay ngủ với cậu!"

Phượng Giác sờ sờ đầu Long Ngọc không nói chuyện, đến là Y quát lên, "Vậy ta làm sao bây giờ?"

"Ngươi ngủ với Nhã!" Long Ngọc liếc y một cái, ôm Phượng Giác không tha móng.

"Không muốn!" Y vừa nghĩ tới Nhã Diệc hung tàn hơn nữa bà xã không ở, không biết sẽ làm sao tàn bạo chứ!

"Ta mặc kệ! Dù sao ta ngủ với anh trai!" Long Ngọc toàn bộ đều dán đến trên người Phượng Giác, làm sao cũng không tha.

Nhã Diệc nhìn Long Ngọc toàn bộ ghé vào trên người Phượng Giác không chịu xuống tới, tức khắc có chút dở khóc dở cười.

Anh cũng không phải hồng thủy mãnh thú gì, đến nỗi sợ anh như thế anh sao!

Y không dám động thủ lấy Long Ngọc xuống, chỉ có thể liều mạng nháy mắt cho Nhã Diệc.

Mau! Kéo bà xã nhà ngươi ra!

Nhã Diệc miễn cưỡng liếc mắt nhìn y, nói thật giống như ta muốn ngủ với ngươi lắm vậy.

Y tiếp thu được ánh mắt của anh tức khắc nóng nảy, vậy kéo bà xã ngươi ra a!

Nhã Diệc lười nhác nhướng mày một cái, ngươi làm sao không kéo bà xã ngươi ra?

Y hết chỗ nói rồi, quá chuyên biệt không phân rõ phải trái!

Thì ở lúc y im lặng, tổ tông không phân rõ phải trái lên tiếng, "Anh trai, cậu nhìn hai người bọn họ 'mắt đi mày lại', tình cảm đủ tốt, để cho hai người bọn họ một cùng nhau ngủ tốt mà!"

Lời không lương tâm của Long Ngọc để cho Y toàn bộ xù lông.

"Mắt đi mày lại quỷ! Tình cảm khá lắm đầu! Long Ngọc ngươi nha buông bà xã ta ra!"

"Thì không thả! Ngươi làm sao đi!" Long Ngọc mới không sợ y đâu.

"Ngươi!" Y giận phổi đều sắp nổ, lúc này y đặc biệt nhớ em trai chính quy Hoàng Diệp nhà Phượng Giác, chí ít sẽ không khiêu khích y như thế, Long Ngọc dáng vẻ này nha, muốn đáng hận bao nhiêu có bấy nhiêu đáng hận!

"Chơi đã sao?" Phượng Giác vỗ nhẹ dưới cánh tay Long Ngọc, "Chơi đã thì ngồi dậy, phải đi về."

"Tốt nha." Long Ngọc mắt cười gật đầu, kéo Phượng Giác liền đi, mới vừa lên ba bước thì bị một cổ lực đạo vô hình kéo về tới bên người Nhã Diệc, ngã vào trong lòng Nhã Diệc, Long Ngọc cắn răng, hầm hừ ở trên mặt Nhã Diệc cắn một cái.

Thì một hồi thời gian như thế, Y thì giống như sợ có người cướp với y, ôm Phượng Giác chạy!

"Này! Trả tiền rồi hẳn chạy nha!" Long Ngọc ở phía sau rút một giọng, dưới chân Y lệch, thiếu chút nữa té, y quyết định, nhất định phải để cho bà xã nhà y thiếu lui tới với tai họa Long Ngọc kia!

Y hình như đã quên, Phượng Giác ít đến, Long Ngọc lại sẽ tới nhiều.

"Ha hả! Nhìn dáng vẻ ngốc kia!" Long Ngọc ở trên người Nhã Diệc cười không hình tượng, thì như vậy còn dẫn không ít người chảy nước miếng chứ, quả thật là yêu nghiệt.

"Em nha!" Nhã Diệc bất đắc dĩ hôn miện thân ái nhà anh, "Luôn là bắt nạt Y."

"Hừ, ai bảo y bá chiếm anh trai em chứ!" Long Ngọc ngạo kiều ngửa đầu một cái, nói cây ngay không sợ chết đứng, Nhã Diệc cười lắc đầu, anh chính là thích dáng vẻ bé nhỏ ngạo kiều này của thân ái nhà anh!

"Đúng, đúng, đúng, đều là y không tốt." Nhã Diệc không tiết tháo gật đầu, này nếu là Y ở nơi này nhất định hung hăng oán giận, ngươi dám có chút tiết tháo sao! A!

Long Ngọc cười yêu nghiệt, lúc đang muốn nói gì, quang điện không đúng lúc vang lên, cậu vốn không muốn để ý tới, nhưng liếc nhìn người điện tới, lập tức nhận.

"Tiêu Cảnh chuyện gì? Nếu là Hạ Mạc Phàm để cho anh gọi tới, anh thì cái gì đều đừng nói nữa."

"Thiếu chủ, Hoa Dĩ Nhiên nói có bút buôn bán muốn bàn với thiếu chủ, thiếu chủ thấy thế nào?" Tiêu Cảnh không nói nhảm nhiều, nói thẳng việc đứng đắn.

"Hắn cuối cùng động thủ." Long Ngọc tiếng hừ nhẹ.

"Dạ, hắn đã ở trên Phong Hành Hào, thiếu chủ gặp hay không?" Tiêu Cảnh hỏi.

"Đương nhiên gặp, không gặp không phải có lỗi với bản thiếu chủ lúc đó nói nhiều như vậy với hắn." Khóe môi Long Ngọc vểnh lên, "Tiêu Cảnh, anh có phải không hiểu hay không?"

"Ta hiểu rõ, Mạc Phàm không rõ." Tiêu Cảnh kéo Hạ Mạc Phàm đội lỗ tai heo qua đây.

"Thiếu chủ." Hắn đáng thương gọi một tiếng.

Long Ngọc không nhận trêu, "Ngươi không rõ cái gì?"

Hắn thấy Long Ngọc không có dự định buông tha hắn cũng liền thu hồi dáng vẻ đáng thương, nghiêm mặt hỏi: "Thiếu chủ, Hoa Dĩ Nhiên là con trai thứ trưởng của Hoa gia, thiếu chủ làm sao biết hắn sẽ phản bội Hoa gia? Đã nhiều năm như vậy, hắn vì Hoa gia có thể nói là cúc cung tận tụy."

"Mạc Phàm, ngươi nhớ kỹ, người đều là ích kỷ." Long Ngọc cầm nước chanh của Nhã Diệc đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, cậu không thích uống lại yêu thích ngửi mùi "Chính là bởi vì hắn cúc cung tận tụy nhiều năm như vậy, cái gì cũng không có được không nói, Hoa gia tí xíu khởi sắc cũng không có, hắn là con trai thứ trưởng không giả, nhưng hắn cũng có một mạch hậu nhân của mình, cả đời bản thân hắn đã bồi thường đi vào, còn muốn bồi thường cả đời hậu thế đi vào, Hoa gia không ngã bọn họ không có đường ra, Hoa gia ngã, có lẽ còn có một tia cơ hội sống, thay vì bị Hoa gia kéo chết, còn không bằng cho hậu thế tranh giành một lối ra, mà trên đời này duy nhất có thể cho hắn lối ra này, chỉ có bản hậu."

Hoa Dĩ Nhiên mấy năm nay nhìn thấy Hoa gia các loại, nhìn càng nhiều, càng không cam lòng, cũng càng thất vọng với Hoa Kỳ Nhiên vọng, nếu Hoa gia cũng đã định, vì cái gì phải mang một mạch của hắn kia chôn cùng! Đường là người tự mình đi! Hoa gia chi phối hắn đã nhiều năm như vậy, đường kế tiếp, hắn muốn tự mình đi!

Long Ngọc bên này đã thu quang điện, Tiêu Cảnh không có lập tức thông báo Hoa Dĩ Nhiên, mà là ăn một bữa với Hạ Mạc Phàm đã, sửa sang lại tài liệu gần nhất, lại thương lượng một chút cuối tuần này cùng nhau đi xem điện ảnh việc vặt sau đó, mới rút quang điện thông báo Hoa Dĩ Nhiên, để cho hắn ngày mai đi phòng nghỉ lầu dưới Long Ngọc, thiếu chủ đồng ý nói chuyện với hắn.

Lúc nhận được tin tức này, Hoa Dĩ Nhiên xoắn xuýt.

Hắn là thật tình muốn kết minh với Khuynh Ngọc, cũng là thật tình không muốn buôn bán với Long Ngọc.

Mọi người đều biết, Khuynh Ngọc thì chưa làm qua buôn bán thường tiền, hợp tác với Khuynh Ngọc béo bở không ít, đồng dạng, buôn bán với Long Ngọc trên đời này thì không mấy người có thể chiếm tiện nghi, mấy năm nay thì một Quý Liễn, một Phượng Giác, rõ ràng là Long Ngọc có ý định để cho bọn họ đến chỗ tốt.

Trên trận buôn bán nguyện ý cùng Khuynh Ngọc hợp tác, tới nói tốt nhất là Hạ Mạc Phàm, bọn họ có thể chia đến một chén canh, lúc không được, Tiêu Cảnh cũng có thể, nhưng Tiêu Cảnh là tử trung của Long Ngọc, từ tay hắn nhiều nhất là canh thịt, vận khí tốt, có khối thịt.

Nếu là đã đến trong tay Long Ngọc, không lấy lại chính là chuyện tốt! Long Ngọc ra tay là quá đen! Lúc ban đầu mấy nhà công ty khinh địch, hiện tại cũng đã bị đến bên trong Khuynh Ngọc, mấy vị lão tổng công ty năm đó bây giờ là bộ trưởng trong Khuynh Ngọc, bọn họ đều đã nói, nói chuyện làm ăn với Ngọc thiếu ngại không lỗ, biện pháp duy nhất chính là, là thuộc hạ của cậu bằng không thì, chờ bị lột chỉ còn xương cốt đi!

Long Ngọc tay đen là người người trên thương trường đều biết, cũng may mấy năm nay, không có làm ăn lớn gì để cho cậu động tâm, cũng coi như cho bọn họ một con đường, bằng không thì để cho Long Ngọc ầm ĩ như thế xuống phía dưới, sợ rằng có thể trực tiếp đều đã độc quyền!

Ném đá giấu tay bọn họ không phải là không nghĩ qua, thế nhưng! Trong tay Long Ngọc có Cửu Chuyển trí não linh ngọc này, nếu nguy hiểm cao hơn an toàn của Long Ngọc, Long Ngọc còn không có ra tay đâu, Cửu Chuyển thì chỉnh công ty người ta sụp đổ, tôn chỉ của Cửu Chuyển là, an toàn của Long Ngọc quan trọng nhất! Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì mấy năm nay Long Ngọc không thế nào ra tay, cậu còn không có ra tay đâu Cửu Chuyển thì đã diệt đối phương, nguyên nhân đều là một người nguy hiểm quá cao.

Cũng may nó chỉ nhằm vào công ty, với người nha, có Nhã Diệc một đại sát khí như thế chứ! Tuy rằng không có người nào biết đi.

"Thân ái, bọn họ đã trở về, chúng ta trở về, hay là ở chỗ này ngồi một chút."

Long Ngọc cầm nước chanh trong tay bỏ xuống, bưng Baileys ngọt mới thêm lên uống một ngụm, liếc nhìn người pha rượu đẹp trai đang trêu đùa, miễn cưỡng của nói: "Bây giờ đi về cũng không có chuyện gì có thể làm, hiện tại ở chỗ này nghỉ ngơi một chút đi."

"Tốt." Long Ngọc không muốn trở về, Nhã Diệc tự nhiên sẽ không miễn cưỡng. Ở cùng lúc người uống rượu, xem lúc rảnh rỗi đút đồ ăn vào trong miệng cho người ta.

"Đừng uống rượu không, ăn một chút gì."

"Đây cũng không có cồn gì, uống không say, nếu không thì anh nếm thử." Long Ngọc cười tủm tỉm đung đưa ly rượu trong tay, khóe mắt Nhã Diệc hơi hơi vừa kéo.

Người này, biết rõ anh dính không được rượu, còn vẫn muốn chuốc say anh.

"Thân ái, ta nếu là uống... Hậu quả em nhưng phải tự chịu trách nhiệm." Khóe môi Nhã Diệc cong lên độ cung nhàn nhạt, ở dưới ánh đèn chập chờn của quán bar, có loại tà mị để cho người ta tim đập nhanh.

Long Ngọc ở lúc anh đưa tay tới cầm ly rượu rất nhanh thu hồi tay mình, "Em thì tùy tiện nói một chút, anh ngoan ngoãn uống nước chanh, đừng tới có ý đồ với em."

Người này đã quá xấu, uy hiếp cậu lộ liễu!

Chính là cậu hết lần này tới lần khác không thể không chịu uy hiếp, bởi vì người ngã xuống giường không bò dậy nổi kia tuyệt đối sẽ là cậu

Nhã Diệc thoả mãn nhìn Long Ngọc ngoan ngoãn nghe lời, nụ cười khóe môi càng ngày càng ôn hòa.

Trong một góc hẻo lánh của quán bar, Liên Hoa và Nam Vũ lại là giấu ở trong đó, lén lút nhìn về phía bên này.

Nam Vũ thấp giọng nói: "Lại thất bại?"

Liên Hoa liếc mắt nhìn anh, không vui nói: "Đây không phải là chuyện trong dự liệu nha."

"Thật khó nhìn."

"Được rồi, bây giờ là lúc nói chuyện này sao? Vả lại, cái chủ ý này cũng không phải là ngươi cùng nhau nghĩ." Liên Hoa nghe Nam Vũ nói như vậy, tức khắc mất hứng.

"Được được được, lần này coi như ta nói sai, đừng tức giận." Nam Vũ cũng không muốn trên mấu chốt này ầm ĩ với hắn ta, thì coi như không có tình yêu với người này, chính là thời gian dài như vậy luôn có chút tình cảm.

Liên Hoa liếc mắt trợn mắt nhìn hắn, tiếp tục len lén nhìn Nhã Diệc."Ngươi nói bọn họ có phát hiện hay không."

"Ai biết được, hai người kia đều khôn khéo như vậy, chúng ta lần này kẽ hở cũng lộ ra quá nhiều, hẳn là đã phát hiện, chính là... Cũng không cách nào đi qua hỏi, hay là trước hết chờ một chút." Nam Vũ cũng nóng ruột, nhưng này có phải nóng ruột thì có thể giải quyết hay không, vẫn là phải nhịn.

"Tốt đi." Liên Hoa nói, mắt lại là một giây đồng hồ cũng không có rời khỏi Nhã Diệc.

Nếu người đàn ông này là của hắn ta, thì tốt biết bao.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: nha... Sở nhất nhất ngày mai liền trở về...

Đại khái =-= nhiệm vụ nhỏ giọt luân gia dừng ở đây, lần tới gặp

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro