☆, 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 63

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Lúc Tiến vào nhà hàng Việt*, Tất Thiến mới phản ứng được.

* Việt 粤 chỉ hai tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây/ tên gọi khác của Quảng Đông

"A! Mẫn Tiếu Tiếu kia là một người nam? Chính là gọi Tiếu Tiếu, không giống nam."

Lời cậu ta vừa ra, Quý Liễn che trán, Long Ngọc cười khanh khách lên, "Tiểu Hồ Điệp, mạch não của Tiểu Thiến Thiến nhà ngươi đủ lớn."

"Quá dài." Quý Liễn hết chỗ nói rồi, bảo bối nhà anh ta, có lúc là thật lòng chạm mạch!

"Có lẽ hiếu kia là hiếu của hiếu đạo, dù sao gọi cái gì không quan trọng, quan trọng là anh cách hắn xa một chút." Long Ngọc dựa vào trong lòng Nhã Diệc đưa tay ngắt nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Tất Thiến.

*tiếu 笑 xiào cười; Hiếu 孝 xiào

"Gặp nguy hiểm?" Tất Thiến nghiêm túc tưởng thật hỏi.

"Không." Long Ngọc lắc đầu, trên môi mang ý cười nồng đậm, "Sợ anh bị hắn truyền nhiễm."

"..."

Quý Liễn! Có người bắt nạt nhà anh! Anh có quản hay không nha! A!

Tất Thiến nội tâm rít gào.

Long Ngọc mắt cười nhìn Tất Thiến, đưa tay sờ sờ đầu cậu ta, cậu ta tức khắc càng xoắn xuýt, con mẹ nó! Cậu ta thật sự thành trẻ con! Bị sờ sờ đầu!

Biểu tình trên mặt cậu ta thay đổi mấy lần, hoàn toàn không có giận dữ căm hờn mới vừa rồi, khôi phục thành Tất Thiến bình thường, Quý Liễn ném một ánh mắt cảm kích với Long Ngọc, cảm ơn cậu kéo Tất Thiến trở về.

Long Ngọc nhàn nhạt cười, trở về cho anh ta một cái, đứa nhỏ nhà mình đương nhiên là nhà mình cưng chiều!

"Chọn món ăn đi, đều muốn ăn cái gì." Nhã Diệc kéo Long Ngọc, lôi thực đơn quang võng ra, không cho Long Ngọc và Quý Liễn "mắt đi mày lại"!

Long Ngọc còn không hiểu anh, mí mắt vén lên, liếc anh một cái.

Không biết xấu hổ kia! Vậy mà chính mình lại gần ở trên mặt Long Ngọc hôn một cái, đưa tới Long Ngọc tức giận trừng một cái, lại bị trúng một ngụm, hai ngụm như thế, Long Ngọc coi như hiểu rõ, chỉ cần mình trừng tên kia, anh thì tự mình! Nếu là mở miệng hỏi, người kia tuyệt đối sẽ nói.

'Thân ái nhìn ta như vậy không phải là muốn để cho ta hôn sao.'

Quá không biết xấu hổ!

Long Ngọc oán hận quay đầu lại, không nhìn anh.

Nhã Diệc mắt cười nhìn bà xã giận tái đi, ý cười trên môi sâu hơn.

Quý Liễn Tất Thiến cúi đầu nhìn thực đơn, một bộ dáng vẻ chúng ta cái gì cũng không thấy, rất thành thật!

"Muốn một phần cơm niêu đi." Long Ngọc nhìn thực đơn.

"Được, muốn lạp xưởng hay là thịt sấy?" Nhã Diệc nghiêng đầu mắt cười nhìn thân ái nhà mình nghiêm túc nghiên cứu thực đơn, làm sao cũng nhìn không đủ.

"Thịt sấy tốt rồi." Long Ngọc suy nghĩ một chút, chọn.

"Một phần cơm cũng liền một người một chén nhỏ, lại chọn chút khác." Nhã Diệc hai tay vòng trên thắt lưng của Long Ngọc, rất tự nhiên ôm người đến trong lòng, đặt vào trên đùi, đầu gối đầu vai người.

"Em muốn uống cháo bò tái!" Tất Thiến mở miệng chọn mở miệng trước, "Quý Liễn hai ta uống một phần?"

"Được." Quý Liễn không ý kiến.

"Như vậy, Nhã, hai ta uống cháo gà* tốt rồi." Long Ngọc nghiêng đầu, mặt không ngoài ý muốn đụng phải trên môi Nhã Diệc.

"Em quyết định thì tốt." Nhã Diệc ở trên mặt cậu hôn một cái.

"Ừm." Long Ngọc gật đầu, chọn đơn xong, "Lại muốn hai lồng sủi cảo tôm, hai lồng bánh bao xá xíu, sườn heo khoai môn, phá lấu bò, cánh gà, bánh sầu riêng thì thôi đi, các ngươi đều không thích vị kia, trước tiên những thứ này, không đủ chúng ta chọn thêm,, thế nào."

"Ta muốn thêm một lồng xíu mại thịt tươi*." Tất Thiến rất thích ăn xíu mại, mỗi khi trở về nhất định chọn.

"Ừm, quên, hơn nữa, nhà hắn cũng không tệ lắm." Long Ngọc chọn tốt, ấn gọi món.

Quý Liễn pha một bình trà xanh, rót cho mọi người, Minh vương thích uống trà, người Minh giới hoặc nhiều hoặc ít trong buổi họp hai tay, chính là chưng cất rượu này thì không được, cũng là người của Minh giới bị mùi rượu Long Ngọc cấp dưỡng tha, với rượu thì nghiêm khắc hơn nhiều, không giống trà vật phẩm nhà mình nhà mình pha, uống là một tâm tình.

"Không tệ, nhập đạo." Long Ngọc uống một ngụm trà nở nụ cười.

"Chủ nhân quá khen." Quý Liễn khiêm tốn nở nụ cười, "So với vương kém đến xa."

"Ngươi đừng so sánh với hắn, so sánh với hắn thì không đáng xem rồi." Long Ngọc mắt cười liếc liếc Nhã Diệc, Nhã Diệc ôn hòa nhìn anh, "Ngươi này trà tuy nói pha không trơn tru như Phượng Giác vậy, so với Cưu Bàn pha tốt hơn rất nhiều."

"Chủ nhân, ngài đây là khen ta đây? Hay là mắng ta chứ?" Quý Liễn nghe được lời của cậu, không khỏi nở nụ cười.

Cưu Bàn pha trà, mặc kệ cái trà gì đều có thể pha thành độc lớn.

"Hình như thí dụ không đúng." Long Ngọc ngoẹo đầu suy nghĩ một chút, "Có thể cân sức ngang tài với Hạ Mạc Phàm, lần này được rồi đi?"

"Ừm, chờ ta có thể pha đến trình độ của Tiêu Cảnh, cũng coi như xuất sư." Quý Liễn gật đầu.

Long Ngọc tay thấp, Tiêu Cảnh pha trà, nấu cháo, làm bánh ngọt, không thể nói rõ có bấy nhiêu tinh tế bao nhiêu quý báu, lại là miệng nhất với Long Ngọc, nhiều năm như vậy, có thể so với hắn xuống phía dưới cũng chỉ có trà của Nhã Diệc, ngay cả trà của Phượng Giác, Long Ngọc đều là chỉ có thể uống nhạt không dễ uống nhiều, luôn là thiếu chút cảm giác như vậy, phải nói bởi vì Tiêu Cảnh quá mức tri kỷ, Nhã Diệc còn từng giấm qua, sau khi nấu ăn đốt năm phòng bếp, thành thật.

Một ly trà xanh vào bụng, đồ ăn chọn cũng lên tới.

Tất Thiến múc một chén cháo bò tái cho Quý Liễn, cầm lấy đũa lấy gừng thái sợi bên trong cháo ra bỏ vào trong chén của mình, sau đó mới đặt cháo vào trước mặt Quý Liễn, Quý Liễn mỗi lần nhìn anh ta lựa sợi gừng cho mình thì cảm thấy rất hạnh phúc, anh ta cũng đặt một dĩa dấm gạo nhỏ vào trước mặt Tất Thiến, ung dung thản nhiên đổi xíu mại thịt tươi đến trước mặt Tất Thiến.

Nhã Diệc trước tiên múc một chén cơm niêu nhỏ cho Long Ngọc, để cho cậu ăn trước, lại múc chén cháo gà, một tay cầm muỗng một tay cầm đũa tách thịt gà và xương trong cháo ra, lựa sợi gừng ra, chọn hai giọt nước ép gừng, lúc làm xong, Long Ngọc vừa lúc ăn xong một chén cơm niêu nhỏ kia, rất thuận tay nhận lấy chén cháo kia, thuận tiện đút cho Nhã Diệc một viên sủi cảo tôm.

Long Ngọc biết cũng không thích ăn đồ thiên ngọt, bánh bao xá xíu thiên ngọt, Nhã Diệc cũng liền chỉ sẽ ăn một cái, tuy rằng cũng không thích ăn hải sản tươi, nhưng, tôm bóc vỏ vẫn là có thể tiếp thu, cho nên ăn điểm tâm sáng, sủi cảo tôm là tương đối thiên vị.

Nhã Diệc mới vừa ăn xong sủi cảo tôm, một đũa phá lấu bò thì đưa đến bên mép, phá lấu bò xốp giòn mà không rất ngon miệng, đầy miệng lưu hương, một ngụm xuống phía dưới thì không dừng được, Long Ngọc trái tim hư hỏng cắn đũa không tha, Long Ngọc liếc mắt nhìn anh, trực tiếp buông tay, cầm lấy đũa ăn của Nhã Diệc, Nhã Diệc bắt đũa ngậm lại. Mắt cười nhìn thân ái nhà mình.

Một trận điểm tâm sáng, bốn người ăn rất thoải mái, những việc sốt ruột đó quên đến sau đầu.

"Đi về nghỉ một chút, trạm tiếp theo sẽ đến đảo Túc Niệm, chỗ danh thắng cổ tích đến đáng giá vừa nhìn, trở về nuôi đủ tinh thần, chơi thật tốt." Long Ngọc nói, chọn quang võng tính tiền, Quý Liễn ra tay muộn một bước.

"Được, chỉ có điều, khoản chi tiêu lần này chủ nhân đừng tìm ta tranh giành." Quý Liễn nhìn Long Ngọc, mỗi khi đi ra chơi chính là Long Ngọc thanh toán, làm cho anh ta rất là ngượng ngùng.

"Chờ lúc ngươi so với bản thiếu chủ kiếm nhiều, bản thiếu chủ nhất định không khách sáo ăn hôi." Long Ngọc cười tủm tỉm nói, Quý Liễn ỉu xìu, anh ta sinh thời là không so với Long Ngọc kiếm nhiều hơn, Long Ngọc cái gì đều mặc kệ, mỗi phút mỗi giây đều có trên trăm vạn vào sổ, đương nhiên đi ra ngoài cũng không ít, vào phân nửa ra phân nửa đi, trở về là mấy phiên, chớ nói chi là cậu thỉnh thoảng chơi cược đá, một khối cược đá ít nói, bảy, tám trăm vạn, hướng nhiều hơn nói, hơn ức* cũng không phải là không mở ra qua, không so được nha!

* ức 亿 trăm triệu

Lúc Tất Thiến nhìn Quý Liễn ỉu xìu xuống tới, không khỏi nở nụ cười, Tiểu Hồ Điệp nhà cậu ta nha!

"Nhã, còn mệt, làm bạn với em trở về ngủ một lát mà." Long Ngọc ngáp một cái, ban nãy nóng ruột, cậy mạnh, ăn ít thứ, vừa buông lỏng xuống tới mệt lại nổi lên.

"Được, chúng ta trở về." Thê nô Hoàn toàn không nửa điểm nguyên tắc, đương nhiên là bà xã nói cái gì là cái đó rồi, ôm lấy Long Ngọc làm biếng đứng dậy.

"Về trước." Long Ngọc hướng hai người Quý Liễn vẫy vẫy tay, núp ở trong lòng Nhã Diệc, đảm nhiệm ôm rời khỏi, tí xíu cũng không cảm thấy rất mất mặt như vậy.

Sau khi hai người đi, Tất Thiến than nhẹ, "Tình cảm vẫn là tốt như vậy." Mấy nghìn mười mấy ngàn năm tới, từ lần đầu tiên cậu ta thấy hai người này, tình cảm của bọn họ thì tốt như vậy, nhiều năm giống như một ngày, hình như bọn họ có tuần trăng mật không hết.

"Chúng ta tình cảm không tốt sao?" Quý Liễn cười hỏi, đứng dậy ôm lấy Tất Thiến, "Chúng ta cũng trở về đi."

Tất Thiến thành thạo vòng ở cổ anh ta, "Ừm! Trở về đi! Cùng nhau nằm một chút."

"Được." Quý Liễn làm sao có thể nói không tốt, ôm bảo bối đầu quả tim, hướng căn phòng đi đến.

Đôi mắt, xoắn xuýt, đau khổ, căm hờn nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, cuối cùng tất cả tình cảm hóa làm đau buồn vô tận.

Lâu Vô lúc mới vừa về tới gian phòng của mình, cũng cảm giác được một cổ khí thế đè người, gần như muốn đè sụp hắn, hắn đầu óc chuyển cực nhanh, trên đời này có thể đè hắn thở không thông chỉ có ba người, một chính là lão tử cha hắn Lâu Thính, nhưng làm sao nói cũng là cha ruột, sẽ không đè hắn thở không nổi như thế. Thứ hai chính là em gái bảo bối nhà hắn, Lâu Tuyết khí thế không mạnh bằng hắn, hắn nhường con bé, thỉnh thoảng sẽ phát một khí lạnh gì gì đó, nhiều nhất là để cho hắn cảm thấy con bé tức giận, khí thế mạnh như vậy, không phải là con bé sẽ có. Người cuối cùng chính là hắn không muốn gặp nhất, tên không tiết tháo cưng chiều vợ cưng chiều kia! Đừng tưởng rằng ngươi là Minh vương thì ngon!

Ổn ổn định tâm trạng, quả nhiên thấy Nhã Diệc vẻ mặt thối thối trong phòng, đối phương mắt dao nhỏ vung, "Thân ái nhà ta muốn gặp ngươi." Kia phải kêu là giấm!

Con mẹ nó! Ngươi giấm lông nha! Ta không có ý với cậu ta! Cũng không muốn có ý tứ! Càng không muốn thấy cậu ta!

Lâu Vô không hổ là mặt tê liệt trong lòng oán giận làm sao, trên mặt một chút đều không hiện.

Ánh mắt Lâu Vô tìm tòi vào trong, quả nhiên Long Ngọc bưng ly trà ngồi ở bên trong, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, chỉ thấy một mặt nghiêng cậu, khóe môi hơi nhếch lên, không thể phủ nhận, Long Ngọc lớn lên thật sự rất xinh đẹp, nhất là lúc tĩnh tọa thưởng thức trà, cực kỳ giống quý công tử thâm trạch trong nội viện, sẽ luôn để cho người phút chốc thất thần.

"Có việc?" Lâu Vô đè xao động xuống đáy lòng, người như vậy cũng không phải là hắn có thể mơ ước.

Long Ngọc quay đầu lại nhìn hắn cười trên môi thêm năm phần, "Giúp một chuyện thôi!"

Âm cuối giơ lên kia để cho Lâu Vô tức khắc da đầu tê dại, nếu Long Ngọc dùng loại giọng điệu bán manh này nói chuyện, tuyệt đối không chuyện tốt! Lần trước là bởi vì Lâu Tuyết con bé kia trong lúc vô tình bắt cóc công chúa nhỏ Phồn Dạ, Long Ngọc thiếu chút nữa không cùng ông già cha nhà hắn bóp chết, này cũng thành lịch sử đen của Phồn Dạ, bị phụ nữ mê hoặc. Mối tình đầu không bắt đầu thì không còn, mấy nghìn năm qua, lúc cặp song sinh gái nhà Lâu Tuyết một tuổi Phồn Dạ đều không tới, có thể thấy được thù này nhớ kỹ có bao nhiêu sâu! Long Ngọc cũng sau khi liền tìm kia, chưa cho Lâu gia hắn sắc mặt tốt qua lần trước hắn nói thế nào? Đúng rồi!

'Nha đầu nhà ngươi cố ý chăng?'

Thì một câu nói này để cho Lâu Thính nhức đầu hơn một trăm năm, nếu không phải là việc tộc đa đa la, có lẽ còn phải đau đầu xuống phía dưới, đại khái Lâu Thính bây giờ thà rằng lúc đó đau đầu xuống phía dưới, cũng sẽ không nguyện ý mất đi vợ, con gái hồn thương.

Lâu Vô hít sâu một hơi, "Có việc ngài nói chuyện."

Long Ngọc rất hài lòng thái độ của hắn, so với nha đầu Lâu Tuyết kia biết có chừng có mực, "Mẫn Vân Mẫn gia, ta muốn ngươi vào giấc mơ của nàng, dệt cho nàng nửa mộng đẹp nửa nửa ác mộng."

"Ý tứ của Ngọc thiếu là dệt Kinh Mộng cho nàng?" Lâu Vô nhìn cậu, nửa mộng đẹp nửa ác mộng, trước tiên ngọt sau đó hù dọa, không phải là Kinh Mộng sao?

"Không sai, ta muốn nàng bắt đầu có bao nhiêu ngọt ngào, phía sau thì có bấy nhiêu chua chát!" Cậu khóe môi giương lên.

"Ta hiểu rõ." Lâu Vô không đi hỏi dạng giấc mơ gì, nguồn gốc của giấc mơ là trong lòng người, tài liệu hắn muốn có thể ở trong nội tâm của nàng tìm, khẽ nhặt động thủ, mạch suy nghĩ đã bay khỏi.

Một hồi Kinh Mộng, đã dệt thành rồi.

Bông tuyết bay tán loạn từng mảnh hạ xuống, em bé áo đỏ đạp tuyết một sâu một nhạt đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đáng yêu tràn đầy nụ cười, ngẩng đầu nhìn thấy người nào, chạy tới, vừa chạy vừa gọi.

'A nương!'

Một khuôn mặt tươi cười thật to, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút mập trẻ con.

Ai vậy? Đúng rồi, này là con trai của bà! Là con trai của bà!

Trong tuyết đứa nhỏ chơi đùa, tiếng cười vui sướng quanh quẩn ở trong viện, giống như tuyết hạ xuống vậy sạch sẽ, trắng noãn, nhẹ nhàng rơi chỗ mềm mại nhất trong lòng bà.

Đột nhiên! Hình ảnh vừa chuyển, tối tăm thay thế trắng noãn, bên trong căn phòng mờ tối trên bàn chỉ đốt một nến đỏ, bên cạnh nến đỏ đặt một dĩa bánh hoa quế.

'Mẹ.'

Em bé gầy gò, chỉ sáu tuổi, trong mắt nhưng không có vui cười, có một tia chờ đợi.

'Lê Lạc, tới, đây là bánh hoa quế mẹ để cho người ta làm cho con, con nếm thử xem.'

Trong mắt em bé có chút màu sắc, "Cám ơn mẹ." Quý trọng cầm lấy một khối bánh hoa quế bỏ vào vào trong miệng.

Không nên ăn! Không nên ăn!

Bà muốn gọi, bà muốn khóc, lại cái gì cũng không làm được!

Bà trơ mắt nhìn con trai của bà ăn khối bánh hoa quế, nhìn thân thể nho nhỏ của nó ngã xuống, tim như bị đao cắt, bà nhìn nó năm ấy sáu tuổi bị mang xa hoàng cung, nhìn nó bị đưa lên giường một lão già gần đất xa trời, nhìn nó nhận hết các loại dằn vặt, nhìn nó sắp chết giãy dụa, nhìn nó thoát khỏi chỗ bẩn thỉu kia, nhìn nó nhận được hạnh phúc ngắn ngủi, nhìn nó bởi vì ham muốn cá nhân của bọn họ bị bắt trở về, bị đưa cho hôn quân nước láng giềng kia, nhìn nó cuối cùng toàn thân là máu ngã xuống, trên môi của nó mang cười, hình như chỉ có chết mới là giải thoát duy nhất của nó!

Mà nó cả đời chịu dằn vặt, chính là bà người mẹ này gây cho nó, bà năm đó làm sao thì nhẫn tâm như vậy? Đơn giản là tiên đoán vô căn cứ kia!

Mẫn Vân khi tỉnh lại, nước mắt ướt gối đầu, bà thật sự hối hận! Nhưng con trai của bà vĩnh viễn sẽ không tha thứ bà, thương tổn đã tạo thành, không cách nào tha thứ.

Bà sẽ đi bù đắp tất cả, nàng nhưng không nghĩ qua, bây giờ Tất Thiến chỉ muốn phải quên quá khứ, sự xuất hiện của bà với cậu ta mà nói là một loại thương tổn, nàng lại một lần nữa thương tổn cậu ta.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: văn văn mau kết thúc sao, có bảo bối muốn định chế sao?

Có lời lưu lại một dấu móng tay, đủ lời của mười người, thì mở.

---0o0o0o0---

*Cháo bò tái 生滚牛肉粥

*cháo gà 滑鸡粥

* sủi cảo tôm 虾饺

*叉烧包 bánh bao xá xíu

*香芋排骨 sườn heo khoai môn

*金钱肚 phá lấu bò

*榴莲酥 bánh sầu riêng

*xíu mại thịt tươi 鲜肉烧麦

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro