•X-Press• part4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Càng nghĩ, tôi lại càng cảm thấy lạ. Hình như Thanh Trâm đang cố gắng nói với tôi điều gì đó, nhưng đã nhiều lần rồi, tôi vẫn không thể nào nghe được những gì bạn ấy nói. Thanh Trâm trông có vẻ đang rất lo lắng chuyện gì đó. Nhưng thật ra thì bạn ấy đang lo gì nhỉ?

Thanh Trâm có vẻ yếu lắm. Thật ra thì tôi chưa từng thấy bạn ấy bị bệnh bao giờ. Không ngờ người mạnh mẽ như Thanh Trâm mà cũng có lúc đứng không vững như vậy. Liệu bạn ấy sẽ ổn chứ? Ngôi biệt thự to lớn như vậy, Thanh Trâm nằm ở phòng nào đây? Chắc sau khi trở về đó, tôi phải tự tìm ra mới được. Tôi muốn xem Thanh Trâm đã khá lên chút nào chưa.

- Minh Trúc! Minh Trúc!

Tôi giật mình nhìn sang. Minh Châu đang đi cạnh bên tôi mà, sao tôi lại luôn nghĩ về Thanh Trâm nhỉ?

- Bạn không sao chứ?

- Hả?!? Ờ, tôi không sao.

Tôi mỉm cười để thay cho lời chứng minh. Minh Châu cười dịu dàng :

- Bạn cảm thấy hơi mệt phải không? Xin lỗi. Bạn đã ngồi xe cả buổi sáng để đến đây, tôi đã không cho bạn nghỉ mà còn bắt bạn đi vòng vòng với tôi.

Tôi xua tay :

- Đâu có! Tôi không mệt thật đó! Tôi...ah, khu đồi bên kia là gì vậy? Chỗ đó đẹp quá!

Tôi vội chuyển đề tài để không phải nói thêm về chuyện này bằng cách chỉ tay về phía bên kia ngọn đồi, cách chỗ chúng tôi chừng 15 phút đi bộ. Từ bên này nhìn sang, tôi có thể thấy cả một ngọn đồi được bao phủ bởi những bông hoa vàng rực rỡ trong nắng, và thảm có xanh tươi kia nữa. Tôi không muốn làm cho Minh Châu buồn. Bạn ấy đã vì tôi mà tốn nhiều thời gian và công sức như vậy, nếu còn làm cho bạn ấy không vui thì tôi thật là tệ.

- Đó là khu đồi của những Princess.

- Khu đồi của những Princess? - Tôi lập lại một lần nữa cái tên mà mình vừa được nghe qua. Tôi chưa hề nghe nói đến một địa danh nào mang tên như thế này trên bản đồ quốc gia cả.

Trong khi tôi vẫn còn đang cố gắng tự kiểm tra lại kiến thức địa lý của mình, Minh Châu phì cười :

- Minh Trúc à, có phải bạn đang tìm xem trên đất nước mình có chỗ nào gọi là "Khu đồi của những Princess" không?

Tôi nhìn sang Minh Châu bằng vẻ mặt e dè. Sao Minh Châu biết tôi đang nghĩ gì nhỉ?

- Minh Châu à.

- Có chuyện gì?

- Làm thế nào mà Minh Châu biết được tôi đang nghĩ gì vậy? Lần nào cũng bị bạn đoán ra hết. Minh Châu có thể đọc được suy nghĩ của người khác sao?

Minh Châu cười. Tôi đã hỏi một câu hỏi buồn cười lắm sao?

- Sao Minh Châu lại cười? Tôi ngốc lắm phải không?

Minh Châu lắc đầu :

- Không...Minh Trúc không ngốc chút nào cả. Tôi cười vì bạn thật sự rất dễ thương.

Tôi đỏ mặt. Ý Minh Châu là sao? Tôi...dễ thương à?

- Minh Trúc lúc nào cũng thật thà và thẳng thắn hết. Bạn không biết nói dối như những người khác. Minh Trúc à, tôi không phải là thần tiên. Tôi đương nhiên không thể nào đọc được suy nghĩ của người khác rồi. Như tôi đã nói, vì Minh Trúc không biết nói dối, cho nên những gì bạn suy nghĩ đều đã được biểu lộ trên mặt bạn hết rồi.

Tôi ngơ ngác nhìn Minh Châu. Là thật sao? Ah, có thể lắm! Vì cả Thanh Trâm dường như cũng biết tôi đang nghĩ gì.

- Khu đồi của những Princess là tên tôi đặt cho vùng đất bên đó.

Tôi lẩm nhẩm một mình :

- Khu đồi của những Princess...ah, có phải vì biệt thự của bạn tên gọi là Princess Villa cho nên bạn mới gọi đó là khu đồi của những Princess không?

Minh Châu mỉm cười :

- Uh, nhưng đó cũng không hẳn là nguyên nhân duy nhất. Nơi đó sỡ dĩ mang tên gọi như vậy là bởi vì nó ẫn chứa một điều rất đặc biệt.

- Đặc biệt?

Minh Châu bắt đầu hướng mắt về phía ngọn đồi và nói :

- Đó chính là nơi nghỉ chân của các Princess.

Khi nhìn sang, Minh Châu lập tức bắt gặp đôi mắt đầy mong đợi của tôi. Bạn ấy cười :

- Hôm nay chỉ tới đây thôi. Chúng ta nên quay về ăn trưa và sau đó, tôi nghĩ Minh Trúc cần nghỉ ngôi một chút. Một ngày nào đó không xa, tôi sẽ đưa bạn đến đó.

Tôi cười rạng rỡ :

- Được! Minh Châu hứa rồi nha! Bạn phải đưa tôi đến đó.

Trong đôi mắt của Minh Châu lúc này, tôi như một đứa trẻ hết sức háo hức và hăm hở được đi xem điều mới lạ. Minh Châu đáp lại bằng nụ cười dịu dàng :

- Tôi hứa với bạn.

Khu đồi của những Princess...nơi những Princess nghỉ chân. Chỗ đó chắc sẽ đẹp lắm. Tôi cứ mãi chìm đắm trong suy nghĩ của mình mà không hề phát hiện ra rằng khi ấy, Minh Châu đang trao cho tôi một cái nhìn khác hẳn mọi khi...

Thanh Trâm từ từ mở mắt ra và bắt đầu nhìn xung quanh. Thanh Trâm vẫn còn cảm thấy đầu óc mình nặng nề lắm. Chung quang bây giờ là bóng đêm. Chỉ có mỗi ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn ngủ. Trời tối rồi phải không?

- Tỉnh rồi à?

Vừa nghe qua giọng nói của Minh Châu, Thanh Trâm đã vội ngồi dậy. Minh Châu lại gần :

- Không cần khẩn trương như vậy đâu. Thanh Trâm đang bị bệnh mà. Nếu bạn không biết tự lo cho mình thì tôi sẽ buồn lắm đó.

Mặc kệ thái độ quan tâm ân cần dịu dàng của Minh Châu, Thanh Trâm cố gắng rời khỏi giường. Minh Châu cười :

- Thanh Trâm làm sao vậy? Bạn đang lo cho Princess à? Yên tâm, cô ấy vẫn còn sống.

Không có câu trả lời. Minh Châu quay mặt đi chỗ khác :

- Thật khiến cho người ta cảm động đó. Princess cũng đã ở bên bạn suốt từ chiều cho tới giờ. Bạn ấy cũng chỉ mới về phòng thôi. Hai người quan tâm cho nhau như vậy...làm tôi phát ghen đó. Coi bộ quan hệ giữa bạn và Princess càng ngày càng thân thiết nhỉ?

Thanh Trâm nói bằng chất giọng khàn khàn, khác hẳn với ngày thường :

- Hãy tha cho Princess. Làm ơn...

Minh Châu quay mặt lại. Thái độ của bạn ấy đã thay đổi một cách nhanh chóng. Minh Châu đang rất nhiêm túc :

- Thanh Trâm đang cầu xin tôi đấy à? Thanh Trâm à, bạn thật lám cho tôi đau lòng lắm. Bạn chưa hề cầu xin tôi vì bất cứ một Princess nào cả. Tôi đã từng nói với bạn là đừng nên chọc giận tôi, nếu không Princess sẽ không có ngày bình yên đâu. Sự quan tâm của bạn dành cho Princess làm tôi cảm thấy khó chịu lắm.

Thanh Trâm im lặng nhìn Minh Châu. Minh Châu mỉm cười trở lại :

- Princess là một người rất ngây thơ. Tôi thích sự hồn nhiên của bạn ấy. Thanh Trâm à, tôi đã hứa với Minh Trúc là sẽ đưa bạn ấy đến khu đồi của những Princess rồi. Làm sao đây? Hình như Minh Trúc cũng rất háo hức mong đến đó. Tôi phải giữ lời hứa của mình chứ, đúng không?

Đôi mắt Minh Châu se lại.

- Thanh Trâm hãy ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi. Cứ để cho mình tôi tiếp đãi Minh Trúc cũng được.

- Đừng...

Nhưng cánh cửa phòng đã đóng lại cùng với dáng người nhỏ của Minh Châu. Một ngày đã đi qua hết sức nhanh chóng.

--------------------------------------------------------------------------------

Tôi đang ở bên kia ngọn đồi hoa vàng. Sao tự nhiên tôi lại đứng ở đây nhỉ? Nhưng sao chỉ có mình tôi vậy ta? Đáng lý Minh Châu cũng phải ở đây với tôi chứ. Bạn ấy đã hứa sẽ cùng tôi đến đây mà. Với chứng bệnh mù hướng nặng như vậy, tôi không thể tự mình đến đây được. Nhưng cũng có thể lắm. Không chừng tôi lại nổi hứng đi dạo một mình quanh khu vực này và cuối cùng là lạc vào đây. Vậy tôi đã quyết định đi dạo một mình hồi nào nhỉ? Kì lạ! Sao tôi không nhớ gì cả. Không phải chứ? Thì ra ngoài chừng bệnh lạc đường, tôi còn bị mắc cả bệnh đãng trí sao?

- Minh Trúc!

Tôi quay người nhìn ra sau lưng. Người gọi tôi chính là Thanh Trâm. Khoan đã...có chuyện gì vậy? Sao Thanh Trâm lại có thể ở đây được? Bạn ấy rõ ràng là đang rất yếu mà. Nhìn bạn ấy hình như không giống người đang bệnh cho lắm.

- Thanh Trâm...

Thanh Trâm chạy đến bên tôi.

- Sao Thanh Trâm lại ở đây? Bạn không phải đang sốt cao lắm sao? Thanh Trâm mau quay về nhà nghỉ ngơi đi. Bạn đi lung tung như vậy, Minh Châu sẽ lo lắng lắm đó.

Thanh Trâm không quan tâm đến lời của tôi. Bạn ấy đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi :

- Chạy đi! Hãy mau rời khỏi đây!

- Ơ...tại sao? Có chuyện gì vậy, Thanh Trâm?

- Trước khi Minh Châu tìm ra bạn, hãy chạy đi. Càng xa càng tốt.

Sao Thanh Trâm lại căng thẳng như vậy? Sao bạn ấy lại muốn tôi rời khỏi đây? Minh Châu sẽ làm gì tôi à? Nhưng mà...

Tôi chưa hết ngạc nhiên thì Minh Châu đã nói qua vai tôi :

- Game Over!

Tôi giật mình quay ra sau lưng mình, Minh Châu đã đứng rất gần sau lưng tôi không biết tự lúc nào. Minh Châu vẫn mỉm cười như mọi khi, nhưng sao tôi lại cảm thấy sợ hãi như vậy?

- Thanh Trâm...

Tôi định gọi Thanh Trâm nhưng khi tôi nhìn lại thì bạn ấy cũng đã biến mất. Sao Thanh Trâm lại đi nhanh như vậy? Thật kì lạ!

- Minh Trúc thua rồi nhé! Tôi đã tìm ra bạn.

Tôi mở to mắt nhìn Minh Châu. Bạn ấy đang tình làm gì tôi đây?

Minh Châu bước tới gần trong khi tôi đứng chôn chân tại chỗ. Tôi rất muốn bỏ chạy nhưng không hiểu sao chân không nhấc lên được.

- Minh Châu....Minh Châu...Đừng!

Tôi giật mình tỉnh giấc. Thì ra tất cả đều là một giấc mơ. Người tôi ướt đẫm mồ hôi.

- Minh Trúc à, bạn không sao chứ?

Tôi lại một phen nữa giật mình khi biết trong căn phòng này không chỉ có mình tôi, mà còn có Minh Châu nữa. Bạn ấy vào đây khi nào vậy?

Minh Châu nhìn tôi bằng đôi mắt lo lắng :

- Tôi định lên gọi bạn dậy cùng ăn sáng thì nghe tiếng bạn hét lên gọi tên tôi. Bạn không sao chứ?

Tôi nhìn Minh Châu. Không thể nào...Minh Châu trước mặt tôi là một người dịu dàng và thánh thiện, hoàn toàn khác với Minh Châu trong giấc mơ.

- Minh Trúc mơ thấy ác mộng à? Bạn vẫn ổn chứ?

- Minh Châu...

Đôi mắt Minh Châu long lanh nước. Bạn ấy khóc vì tôi sao? Minh Châu ôm chầm lấy tôi :

- Có phải bạn đã mơ thấy điều gì đó rất đáng sợ phải không? Và giấc mơ đó có tôi. Bạn đã mơ thấy gì?

- Minh Châu...

Tôi đã mơ thấy...có nên nói cho Minh Châu nghe không?

Tốt hơn hết là tôi nên giữ im lặng. Vì nếu tôi nói ra, không chừng sẽ càng làm cho Minh Châu buồn hơn.

- Minh Châu à.

- Chuyện gì?

Minh Châu rời khỏi vai tôi đã chờ xem tôi sắp nói gì. Tôi cười :

- Tôi đói quá. Chúng ta ăn sáng được không?

Minh Châu mỉm cười :

- Uh!

Minh Châu sẽ không bao giờ làm như vậy. Tôi tuyệt đối không nên nghi ngờ Minh Châu. Sao tự dưng tôi lại có một giấc mơ kì lạ như vậy? Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Minh Châu là người xấu. Với tôi, Minh Châu và Thanh Trâm là hai người bạn tốt nhất mà tôi chưa bao giờ gặp từ trước đến nay.

Nhưng giấc mơ đó có nghĩa là gì?

Đã bảo là sẽ không nghĩ đến chuyện đó nữa, nhưng không hiểu sao những hình ảnh đó cứ mãi lẩn quẩn trong đầu tôi. Cái này gọi là càng cố quên thì sẽ càng nhớ rõ phải không ta?

- Minh Trúc! Minh Trúc!

- Ơ...hở?

Minh Châu đặt ly trà xuống. Chiếc đồng hồ cổ kính kiểu Tây Âu vừa điểm dứt hồi chuông thứ 11. Vào khoảng thời gian này, Minh Châu hay ngồi uống trà sáng. Đây là một thói quen của bạn ấy.

- Bạn không sao chứ? Từ sáng đến giờ trông bạn hình như không được khoẻ cho lắm. Bạn có lẽ cũng bị bệnh như Thanh Trâm rồi. Có cần tôi cho gọi Bác Sĩ không?

Tôi vội xua tay :

- Ah, không cần đâu! Tôi vẫn rất khoẻ mà.

- Thật à?

Tôi gật đầu, không quên kèm theo một nụ cười rạng rỡ. Như vậy là Minh Châu khỏi lo cho tôi rồi nhé!

Nhưng trái với dự tính của tôi, Minh Châu trông càng lo hơn. Minh Châu buông một tiếng thở dài :

- Nếu bạn cảm thấy không khoẻ trong người thì cứ về phòng nghỉ, không cần phải miễn cưỡng ngồi uống trà với tôi đâu.

Tôi lắc đầu :

- Làm gì có! Tôi rất vui khi được cùng ngòi dùng trà sáng với Minh Châu như thế này.

Tôi vớ tay định lấy đường cho vào trà nhưng bất chợt nhận ra là cái lọ trước mặt tôi đã rỗng không. Tôi nhíu mày :

- Ơ...họ quên mang đường cho tôi rồi.

Minh Châu lại thở dài thêm một lần nữa :

- Minh Trúc à, họ không quên đâu. Bạn đã cho toàn bộ đường vào tách rồi.

- Hả?!?

Tôi trân trối nhìn vào tách trà của mịnh Trong đó vẩn còn đọng lại một chút đường vì nước trà đã không còn có thể hòa tan thêm đường nữa. Vậy ra...thôi chết rồi! Đó có phải là lý do khiến Minh Châu than ngắn thở dài mấy lần rồi không? Vì tôi đã để tâm trí mình ở một thế giới khác trong khi vẫn đang ngồi dùng trà sáng với bạn ấy. Tôi cố gắng chữa lại lỗi sai của mình :

- Ah, tôi...thích uống ngọt lắm!

Bưng ly trà lên nhấp thử một ngụm, sau đó thì phun ra hết trơn.

- Đắng lắm phải không?

Minh Châu quay sang chị giúp việc đang đứng bên một góc chờ sai bảo :

- Hãy mang cho Minh Trúc nước lọc hương Dứa.

- Vâng!

Chị giúp việc lập tức quay đi. Minh Châu ngã người ra sau ghế rồi giải thích :

- Đừng viên dùng để uống trà được làm từ Mật Ong nguyên chất. Những thứ trà mà tôi uống được nhập cảng từ các nước Tây Âu, và loại trà mà Minh Trúc đang uống chính là trà Xanh có nguồn gốc từ Trung Quốc. Với loại trà Xanh như thế này, không thể uống với quá 2 viên đường Mật Ong được. Vừa rồi bạn đã dùng toàn bộ đường trong hũ, có nghĩa là khoảng 10 - 12 viên. Với lượng Mật lớn như vậy, Trà Xanh bị mất đi mùi và bị nhiễm vị ngọt của Mật nguyện chất, và đương nhiên Mật nguyên chất thì sẽ rất đắng.

Vừa khi ấy thì chị giúp việc cũng đã quay lại với một ly nước lọc trên cái khay nhỏ. Chị ấy đặt ly nước xuống bàn, trước mặt tôi, cúi đầu chào rồi lui ra sau chờ tiếp. Minh Châu chống tay lên bàn :

- Nước lọc không cũng không đủ xua hết vị ngọt đắng của Mật đâu. Nhưng nếu có thêm lá Dúa vào thì ket61 quả sẽ khá hơn.

Tôi cúi mặt tỏ vẻ ăn năng.

- Xin lỗi, Minh Châu.

Minh Châu đứng lên :

- Không phải lỗi của bạn. Minh Trúc hãy về phòng ngủ một chút sau khi uống xong ly nước nhé!

- Tôi...

Minh Châu mỉm cười :

- Nếu bạn thật sự cảm thấy có lỗi với tôi thì hãy cố gắng nghỉ ngơi cho thật khoẻ đi. Tôi hy vọng chiều nay có thể ra ngoài đi dạo cùng Minh Trúc.

Tôi gật đầu. Minh Châu quay đi.

Tôi nhìn theo dàng người nhỏ đó cho tôi khi nó khuất mình sau bụi hoa Hồng Vàng lớn bên kia góc vườn. Tôi làm sao vậy? Tôi lại làm cho Minh Châu buồn nữa rồi. Cũng tại giấc mơ kì quái tối qua cả.

Cả buổi sáng hôm đó, tôi ở lì trên phòng một mình. Như Minh Châu mong muốn, tôi nên nghỉ ngơi cho khoẻ. Nhưng tôi có bị làm sao đâu ta. So với Thanh Trâm, tôi mạnh hơn nhiều đấy chứ. Ah, mà nếu bây giờ tôi chạy sang phòng thách đầu với Thanh Trâm, dù không có tí căn bản võ thuật nào, tôi cũng rất có khả năng trở thành người thắng cuộc. Thế mới biết, sức khoẻ quan trọng tới mức nào. Như Thanh Trâm chẳng hạn, bình thường là một người không bao giờ thua, nhưng tới lúc ngã bệnh thì cũng y như một con mèo con mắc mưa

Chán quá...chị giúp việc vừa rời khỏi phòng tôi cách đây chừng vài phút, sau khi mang cho tôi mấy bộ váy mới để mặc cho ngày hôm nay. Tôi đã nhân cơ hội hỏi về tình hình của Thanh Trâm. Hình như bạn ấy ốm nặng lắm. Cho tới nay, đã mấy ngày trôi qua kể từ lúc tôi đến đây rồi, bạn ấy vẫn chưa dậy được. Không có ai chơi với tôi hết.

Từ trên cửa sổ nhìn xuống mảnh vườn rộng, tôi khẽ buông một tiếng thở dài. Bất chợt, tôi nhìn thấy Minh Châu đang ngồi đọc sách bên dưới tàn cây Tùng Bách. Lại đọc sánh à? Một ngày của bạn ấy chỉ có uống trà và đọc sách thôi sao? Như vậy không phải rất chán à?

- Minh Châu!

Minh Châu rời mắt khỏi quyển sách trên tay để đưa mắt nhìn quanh.

- Minh Châu! Trên này!

Minh Châu nhìn lên và bắt gặp nụ cười của tôi. Bạn ấy mỉm cười đáp lại. Quyết định rồi, hôm nay không muốn bị nhốt trong nhà như thế này đâu.

- Chúng ta đến khu đồi của những Princess nhé!

Minh Châu bỏ cuốn sách xuống bàn, đứng lên và tiến lại gần bên cửa sổ phòng tôi. Bạn ấy mỉm cười :

- Được...

Vậy là tôi cảm thấy hơn hở. Minh Châu cũng biết chán mà, phải không?

- Hay quá! Tôi chuẩn bị nhé!

- Uh.

Tôi hăng hái chuẩn bị cho chuyến đi, không hề hay biết là Minh Châu đang mỉm cười một cách bí ẩn sau khi tôi quay lưng vào phòng.

Kiểm tra lại toàn bộ mọi thứ trước khi ra ngoài. Tôi có mang theo máy ảnh của mình, một ít nước và một ít kẹo nữa. Hoàn hảo cho một chuyến picnic. Giờ chỉ còn xuống nhà gọi Minh Châu nữa là xong. Nhưng khi tôi vừa mở cửa ra, Thanh Trâm đã đứng ngay trước mặt tôi.

- Thanh...Trâm?

Thanh Trâm nhíu mày nhìn tôi :

- Gì vậy? Không mong đợi sẽ gặp tôi lúc này à?

Tôi lắc đầu :

- Không phải như vậy! Chỉ là...

- Sao?

- Ơ...nghe nói Thanh Trâm còn bệnh nặng lắm mà. Nhưng hình như không hẳn như thế ha.

Thnh Trâm cười, nụ cười mới đáng sợ làm sao. Không phải bạn ấy sắp la tôi chứ?

- Minh Trúc à, bộ bạn mong muốn thấy tôi nằm liệt giường lắm hả?

Tôi lùi lại, bước ngược vào phòng mình trong khi Thanh Trâm vẫn tiến về phía trước :

- Ah, không phải như vậy đâu. Tôi...

- Minh Trúc đã chuẩn bị xong chưa?

Thanh Trâm lập tức quay lưng lại và đón nhận nụ cười hiền lành của Minh Châu. Minh Châu đến gần hai chúng tôi :

- Thanh Trâm cũng ở đây à? Nhưng bạn chưa khoẻ hẳn mà.

Thanh Trâm không nhận sự quan tâm của Minh Châu. Trái lại, thứ khiến bạn ấy để tâm lúc này là chuyến đi ra ngoài của tôi và Minh Châu.

- Hai người định ra ngoài à?

Tôi trả lời :

- Uh! Chúng tôi sẽ đến khu đồi của những Princess.

Thanh Trâm không quay lại nhìn tôi. Bạn ấy nói với Minh Châu :

- Vậy sao? Tôi cũng muốn đến đó nữa.

Minh Châu mỉm cười :

- Được thôi! Nhưng bạn phải uống thuốc trước rồi mới được ra ngoài. Bác sĩ có dặn phải cho Thanh Trâm uống thuốc đúng giờ.

Đoạn quay sang tôi :

- Minh Trúc à, bạn có thể giúp tôi xuống nhà bảo những người giúp việc chuẩn bị thuốc cho Thanh Trâm được không?

Tôi lập tức đồng ý :

- Uh!

Và tôi quay đi. Nếu Thanh Trâm có thể đi cùng thì hay lắm! Đã lâu rồi ba chúng tôi không đi cùng nhau. Nhưng hôm nay Thanh Trâm trông rất tốt, không còn dấu hiệu của bệnh nữa.

Chỉ còn lại có hai người trong phòng, Thanh Trâm hỏi :

- Minh Châu định đưa Princess đến đó?

Minh Châu cười, nụ cười của một Thiên Thần :

- Tôi chỉ xuôi theo ý nguyện của Minh Trúc thôi. Bạn ấy là người đề xướng cho chuyến đi này. Tôi đã có ý tốt để cho Minh Trúc sống thêm vài ngày nữa, nhưng bạn ấy đã không còn yêu thích cuộc sống này rồi.

Thanh Trâm bất ngờ ghì chặt lấy vai Minh Châu :

- Phải làm sao thì bạn mới ngưng trò chơi này lại đây? Tôi đã ói rằng từ nay trờ đi, tôi sẽ ở bên cạnh Minh Châu và chỉ nghe theo lệnh của bạn thôi. Như vậy vẫn chưa đủ à?

Minh Châu lắc đầu :

- Chưa đủ...cái tôi muốn không phải là sự phục tùng tuyệt đối của Thanh Trâm. Chỉ khi nào Princess biến mất khỏi thế gian này, Thanh Trâm mới thật sự là của tôi thôi. Thanh Trâm à, sao bạn không ngoan ngoãn một chút? Tôi đã bảo bạn hãy cứ yên tâm nghỉ ngơi cho khỏi bệnh và giao tất cả những việc còn lại cho tôi rồi mà. Thanh Trâm không ngoan chút nào hết. Bạn có biết rằng như vậy sẽ làm cho tôi buồn lắm không?

- Đừng...Minh Châu...đừng làm như vậy...

Cùng lúc đó thì tôi quay trở lại với mấy lọ thuốc trên tay. Nhưng tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là Thanh Trâm đang ngã vào người Minh Châu. Minh Châu rụt tay lại sau nấm đấm vào bụng Thanh Trâm. Bạn ấy thì thầm vào tai Thanh Trâm :

- Nghỉ ngơi đi, Thanh Trâm.

Tôi chạy lại gần :

- Có chuyện gì vậy? Thanh Trâm...

Minh Châu giải thích :

- Thanh Trâm thật ra vẫn còn yếu lắm. Bạn ấy không nghe lời bác sĩ, không nghỉ ngơi và uống thuốc đúng giờ cho nên trở bệnh trở lại rồi.

- Vậy...

Minh Châu trấn an tôi :

- Đừng lo! Thanh Trâm sẽ ổn thôi. Tio6 sẽ cho người đưa bạn ấy về phòng. Chúng ta đi thôi!

Tôi gật đầu :

- Uh!

Vậy là tôi và Minh Châu rời khỏi nhà. Nhưng sao trong bụng tôi cứ thấy không yên nhỉ? Thanh Trâm không sao thật chứ? Kì lạ! Rõ ràng trước đó, tôi còn thấy bạn ấy rất tỉnh táo mà, sao mới đây lại...

Nhưng không nên khiến cho Minh Châu mất vui nữa. Những gì tôi cần làm bây giờ là dành hết thời gian để vui chơi với Minh Châu trong chuyến picnic này. Tôi nghĩ chắc Minh Châu thườn ở nhà một mình nên cảm thấy buồn lắm. Tất cả những gì bạn ấy cần là thay đổi một bầu không khí mới. Hy vọng khu đồi của những Princess có nhiều điều thú vị.

Khu đồi của những Princess đẹp hơn tôi nghĩ nhiều. Nơi đây được trải thảm bởi hoa và cỏ, rất giống một vườn địa đàng. Cộng thêm hôm nay là một ngày đầy nắng, quả là rất lý tưởng để tham quan chỗ này. Trong khi tôi bận rộn chụp mấy tấm hình phong cảnh, Minh Châu đứng trên ngọn đồi hướng mắt về một góc trời xanh thẳm. Tôi chạy lại chỗ bạn ấy sau khi đã chán chê chuyện bấm máy liên tục như thế này.

- Minh Châu!

Minh Châu quay lại nhìn tôi, vẫn như mọi khi, mỉm cười.

- Chỗ này đẹp quá!

Minh Châu vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng trên môi. Bạn ấy nói :

- Chỉ cần Minh Trúc thích là được. Minh Trúc à, nếu phải ở lại đây mãi mãi, bạn có đồng ý không?

Tôi mở to mắt nhìn Minh Châu. Ý bạn ấy là sao nhỉ? Ở lại chỗ này à? Có phải Minh Châu muốn tôi ở chơi với bạn ấy lâu hơn không? Chắc là Minh Châu phải cô đơn lắm. Nơi rộng lớn như thế này mà chỉ có mỗi mình bạn ấy và Thanh Trâm. Tệ nhất là vào thời điểm này, Thanh Trâm lại không được khoẻ. Vậy là không ai chơi với bạn ấy hết.

- Uh! Nếu Minh Châu cảm thấy buồn, tôi sẽ ở lại đây suốt kì hè với Minh Châu.

Minh Châu đặt tay lên mặt tôi :

- Cám ơn bạn, Minh Trúc.

Có nên hỏi Minh Châu về Ba Mẹ của bạn ấy không nhỉ? Lần trước ở Queen Villa, chị giúp việc có dặn tôi đừng hỏi, vì như vậy sẽ khiến cho Minh Châu không vui. Tôi cũng chưa hề nghe bạn ấy nhắc đến Ba Mẹ lần nào. Ah, có phải giống như trong mấy bộ phim xã hội trên ti vi, Ba Mẹ Minh Châu rất bận rộn làm ăn ở một nơi khác và không về thăm bạn ấy hay không? Khả năng này cao lắm. Nhà Minh Châu xem ra rất giàu có, mà bạn ấy thì đương nhiên không thể tự đi làm kiếm tiền rồi. Chỉ có thể phán đoán theo hướng này thôi. Nhưng nếu đúng như vậy thì tội nghiệp Minh Châu quá! Bạn ấy là một con búp bê lộng lẫy trong ***g thủy tinh luôn cảm thấy cô đơn.

- Minh Trúc à, tôi còn có một nơi muốn đưa bạn đến. Bạn có hứng thú không?

- Nơi nào?

Minh Châu không quay mặt lại, nhưng mắt bạn ấy vẫn không rời khỏi khu vực bên kia, nơi mà bạn ấy đã hướng mắt nhìn từ lúc đặt chân tới đây :

- Princesses' Cemetary!

- Princesses' Cemetary...có nghĩa là Khu Nghĩa Trang Của Những Princess à?

Minh Châu quay mặt lại :

- Uh!

- Ah, có phải đó là lý do chỗ này có tên gọi là "Nơi Nghỉ Chân Của Những Princess" như bạn đã nói trước đó không? Đây là khu mộ cổ của những Princess thời xưa à?

Minh Châu nghiêng đầu mỉm cười :

- Minh Trúc à, bạn ngây thơ thật đó.

- Hả?!?

- Không có gì. Tôi đã từng bảo sẽ đưa bạn đến đó xem một điều hết sức đặc biệt. Chúng ta đi thôi.

Tôi theo chân Minh Châu đi xuống đồi. Princesses' Cemetary là một khu rừng nhỏ dưới chân đồi. Mặc dù hôm nay là một ngày nắng đẹp, nhưng vùng đất này vẫn tối tăm và âm u một cách lạ thường. Tôi nhìn lên trên đầu mình để tìm mặt trời, và nhận ra là mặt trời đã bị che lấp bởi những tán cây rậm. Thì ra mảnh đất này được bao bọc bởi những cây cao có tán rộng, chả trách sao lại không thấy nắng.

Tấm biển gỗ có hình dạng không nhất định đề dòng chữ màu đỏ "Princesses' Cemetary" cắm ngay lối vào. Nghĩa là thứ mà chúng tôi đang tìm nằm trong đó. Minh Châu quay sang tôi :

- Bạn không sợ chứ?

Tôi e dè gật đầu. Minh Châu đưa tay ra :

- Nếu bạn cảm thấy bất an thì hãy nắm lấy tay tôi.

Tôi ngỡ ngàng. Từ trước đến nay, người đưa tay ra cho tôi chỉ có mỗi mình Thanh Trâm thôi. Minh Châu chưa bao giờ...

Minh Châu mỉm cười. Thì ra bạn ấy cũng có lúc khiến cho người ta có cảm giác yên tâm như vậy. Tôi đặt tay mình vào tay Minh Châu. Tay bạn ấy ấm quá, chả bù với tôi.

- Chúng ta vào trong nhé!

Tôi gật đầu.

Con đường chúng tôi đi qua um tùm những thứ cây lạ mọc đầy trên mặt đất. So với bên ngoài kia, thực vật trong này không được tốt cho lắm. Dựa theo kiến thức sinh học ở trường, tôi đoán đó là bởi vì trong này toàn mấy cây lớn tán rộng, chúng đã hút hết nước và đón hết ánh sáng mặt trời, cho nên nhũng cây hoa nhưng bên ngoài kia mới không đủ sức sống nổi ở trong này.

Chân tôi đạp phải mấy cây nấm có đốm đỏ trên đầu. Thứ nấm này trông dễ thương lắm, sặc sỡ màu sắc, hình như không phải là thứ ăn được đâu. Cô giáo dạy môn Sinh đã có nói, thứ nấm nào càng đẹp thì càng độc.

- Minh Châu!

Minh Châu không dừng lại. Bạn ấy có nghe tiếng tôi không?

- Chúng ta...đang đi đâu vậy?

Thay cho câu trả lời, Minh Châu bóp chặt tay tôi hơn một chút. Đây là cách bạn ấy trấn an người khác phải không?

- Đến rồi!

Trước mặt tôi lúc này là một khu nghĩa trang với đầy những bia mộ. Tôi bước cùng Minh Châu, chậm rãi đi qua từng ngôi một một. Không có tên trên bia, nhưng tất cả các bia mộ đều có đề dòng chữ màu hồng "Princess". Tôi quay sang Minh Châu :

- Minh Châu à, những phần mộ này...

- Là của các Princess.

Minh Châu không cười như thường ngày. Bạn ấy đang nhìn những ngôi mộ bằng đôi mắt vô hồn. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện ấy từ Minh Châu hết. Bạn ấy đang thương cảm cho những Princess xấu số à?

Chúng tôi rời khỏi đó và cùng nhau đến cạnh một dòng suối gần đó sau một hồi quan quẩn trong khu nghĩa trang. Minh Châu nhìn dòng nước đang chảy xiết bên dưới. Bạn ấy vẫn không nói gì kể từ lúc rời khỏi khu nghĩa trang. Tôi lại gần :

- Minh Châu à...

- Bạn đang muốn biết về những Princess đó phải không?

Tôi gật đầu. Minh Châu nhìn tôi :

- Còn nhớ tôi đã từng nói với bạn về những câu chuyện cổ tích với Queen và Princess không?

Tôi cố gắng lục tìm trong trí nhớ. Hình như là có, nhưng không rõ nét cho lắm. Minh Châu giải thích thêm :

- Trong truyện cổ tích, các công chúa luôn phải chiến đấu với nữ hoàng độc ác để giành lấy hạnh phúc cho mình. Đây vốn là một cuộc chơi, kẻ thắng sẽ có được hạnh phúc, còn kẻ bại thì phải yên phận vùi mình dưới nấm mồ. Những Princess đó chính là những người thua cuộc.

Tôi mở to mắt :

- Là sao?

Minh Châu lại gần tôi :

- Bạn đã bảo sẽ ở lại đây với tôi mãi mãi, đúng không?

Tôi gật đầu. Đúng là tôi đã có hứa như vậy cách đây không lâu. Minh Châu mỉm cười :

- Nếu như tôi cảm thấy cô đơn, bẹn sẽ ở bên cạnh tôi mãi mãi chứ?

Tôi trả lời :

- Uh, tôi sẽ ở bên Minh Châu.

Minh Châu vẫn cười, nhưng nụ cười đã thay đổi. Nó không dịu dàng, nó sắc sảo :

- Nếu muốn rời khỏi đây, bạn phải tiêu diệt tôi trước thì sao?

Tôi lắc đầu :

- Tôi sẽ không làm như vậy. Minh Châu à, dù cho có bất cứ chuyện gì xãy ra đi chăng nữa, Minh Châu sẽ vẫn là người tôi tin tưởng và yêu quý nhất. Tôi nói thật đó!

Minh Châu gật gù :

- Tôi tin Minh Trúc. Vì bạn không biết nói dối. Thật đáng tiếc, bạn cũng là một kẻ thất bại như những người kia.

- Huh?!?

Tôi chưa hết ngạc nhiên vì câu nói của Minh Châu thì bạn ấy đã đẩy tôi xuống suối. Nước chảy xiết cuốn tôi đi thật nhanh. Tôi cố níu lấy một cái rễ cây gần đó. Tôi kêu cứu :

- Minh Châu! Cứu tôi với! Minh Châu...

Nhưng đáp lại tôi chỉ có nụ cười lạnh lùng trên gương mặt thoáng buồn, vẻ mặt y như lúc ở Princesses' Cemetary :

- Như lời bạn đã hứa, hãy ở lại đây vĩnh viễn, Princess.

Minh Châu bước lùi lại. Vì chỗ đất bạn ấy đang đứng đã bị nước ăn mòn cho nên đất bên đó bất ngờ sụp xuống, Minh Châu rơi xuống suối và cũng bị cuốn đi. Tôi buông tay mình ra khỏi cái rễ cây để nắm lấy tay Minh Châu. Cả hai chúng tôi đều bị nước cuốn đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro