108.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đài Khóa Long 6.2

Cùng lúc đó, dưới chân núi, gã ảo thuật và tên phù thủy Nhật Bản mang theo một đội ngũ vũ trang đầy đủ đang chiến đấu với đàn Âm Dương Quỷ Điệp. Nhà ảo thuật lùi ra sau đội ngũ, mắt lạnh nhìn từng đồng đội bị Âm Dương Quỷ Điệp vây công, gặm sạch máu thịt, cuối cùng chỉ còn bộ xương trắng. Tình huống này khiến hắn nhớ đến đàn *kiến quân đội trong sa mạc, nhưng hắn không hề sợ hãi mà hạ lệnh cho đội ngũ sử dụng đạn photpho trắng giết chết đám bướm quỷ dị đáng sợ này.

*Đây là loài kiến nằm trong số những động vật đáng sợ nhất hành tinh với khả năng ăn thịt tập thể con mồi to lớn chỉ trong vòng vài phút hay còn biết đến với khả năng tàn sát kinh hoàng.

*Photpho trắng (WP) là chất hóa học có khả năng gây cháy được sử dụng rộng rãi trong lĩnh vực quân sự, chủ yếu nó được nhồi vào các loại bom cháy, bom khói với mục đích tạo ra các màn khói hoặc gây ra sự sát thương, tiêu diệt sinh lực của đối phương. Phốt pho trắng cũng được coi là loại vũ khí hóa học. Phốt pho trắng rất dễ cháy, khi ra ngoài không khí ở nhiệt độ bình thường nó cũng tự động bốc cháy (do có Oxy). Lửa của phốt pho trắng rất nguy hiểm với con người, khi bị dính WP nó sẽ gây ra bỏng nặng do nó có khả năng ngấm sâu vào cơ thể người đến tận xương, vào các mô ở bên trong cơ thể và phá hủy chúng. Do đó, WP cũng là một loại chất độc hóa học và con người phải hết sức thận trọng với nó. Với những loại vũ khí như bom, đạn có chứa WP ngay cả những lực lượng có kiến thức chuyên môn khi xử lý chúng cũng có khả năng bị tai nạn.

Nhưng khi gã vừa giơ tay định ra hiệu thì một giọng nói khàn khàn như chiêng đồng vang lên: "Đừng làm Quỷ Điệp bị thương."

Vẻ mặt gã ảo thuật lập tức thay đổi, trở nên ngầm cung kính: "Xin mời ngài nói."

"Chúng ăn no sẽ muốn đẻ trứng, các người cản đường chúng nên mới bị tấn công."

Nhà ảo thuật lập tức ra lệnh cho tất cả mọi người lùi ra sau, không cản đường đàn bướm kinh khủng này. Tất cả nghe lệnh lùi ra sau, cảnh giác nhìn đám Âm Dương Quỷ Điệp. Quả nhiên bầy bướm không tiếp tục tấn công nữa mà kết thành đàn bay lên núi.

Giọng nói khàn khàn phía sau gã ảo thuật lại vang lên: "Theo sau, chúng có thể dẫn chúng ta tìm được rồng."

Nhà ảo thuật hô to: "Theo sau!"

Mọi người nghe lệnh lập tức đuổi theo Âm Dương Quỷ Điệp. Tên phù thủy nấp phía sau nhà ảo thuật vốn định chạy trốn, vừa lúc nghe được đoạn đối thoại vừa rồi của gã ảo thuật và giọng nói khàn khàn già nua kia, suýt chút nữa hắn tưởng là ảo giác. Nhưng đúng là hắn đã nghe thấy, trong thoáng chốc, hắn bỗng nghĩ đến ảo thuật chính là dùng đồ vật hư ảo lừa dối mọi người.

Vậy nên gã ảo thuật tự xưng là ảo thuật gia nhưng phảng phất lại giống như nhà tiên tri, còn hiểu Đạo thuật, có thể vạch trần trò phù thủy của hắn và hàng thuật của hàng đầu sư Nam Dương. Bọn họ không tìm được nguyên nhân, thật sự cho là nhà ảo thuật sâu không lường được, bị đối phương đè đầu cưỡi cổ nhiều năm, bị ăn chặn không ít tiền tài. Bây giờ xem ra, thì ra đối phương lén mượn năng lực của một con quỷ già.

Trong đầu tên phù thủy Nhật Bản nảy ra vô số ý tưởng, cuối cùng chỉ còn lại lòng tham và tính toán. Sừng rồng vô giá, so với việc chia phân nửa với gã ảo thuật có tiếng mà không có miếng, không bằng mình hắn độc hưởng.

Nhà ảo thuật đi phía trước, phảng phất như không biết đến sự tính toán của tên phù thủy. Nhưng khi đối phương không để ý, gã bỗng nở nụ cười quỷ quyệt.

Bên kia.

Mọi người đi ra khỏi miệng hang, trước mắt là một khoảng không rộng rãi sáng sủa, gió núi lạnh thấu xương, trăng sáng treo trên bầu trời đêm, mây bay như gấm. Nơi này ở giữa chừng núi, bốn phía là vách núi trơn trợt dựng thẳng, mỗi mặt vách núi giống như bị thiên tướng một đao bổ xuống, vuông vức trơn trợt, cao vút đến tầng mây, không cách nào leo lên. Khoảng trống trên đầu như bị mây bay bịt kín, khiến người ta không còn đường thoát ra.

Cảnh tưởng trước mắt vô cùng quen thuộc, Trần Dương hồi tưởng từ trong ký ức sâu xa, cậu chợt nhớ ra: "Mấy ngày trước tôi mơ thấy một con rồng không sừng, đúng là ở chỗ này, có một con rồng không sừng trồi lên từ hồ sâu." Cậu nói xong lập tức đi đến rìa vách đá nhìn xuống xem, quả nhiên là một hồ sâu, nước hồ tỏa lên hơi lạnh. Âm Dương Quỷ Điệp bay thẳng xuống hồ, không thấy tăm hơi đâu nữa.

Trương Cầu Đạo nói: "Chúng ta phải đi xuống hồ sao?"

Trần Dương lắc đầu: "Anh có cảm giác không thể đi xuống."

Khấu Tuyên Linh lại nói: "Vậy phải làm thế nào? Gọi rồng lên? Mà gọi thế nào đây?"

Cậu cũng không biết, trong mơ, con rồng không sừng đột ngột trồi lên khỏi mặt nước, dọa cậu nhảy dựng. Bây giờ cậu muốn tìm nó lại phát hiện không tìm được, cậu nhìn về phía Độ Sóc xin giúp đỡ.

Hắn lên tiếng: "Thiên sư Thượng Thanh có thể triệu rồng, đuổi rồng."

Trần Dương hơi sửng sốt, cậu nhìn Độ Sóc, hắn rõ ràng không có ý tự mình ra trận triệu rồng. Thế là cậu nhìn qua Lục Tu Chi, hắn nói: "Không phải tôi, là cậu."

"Tôi? Tôi không phải là thiên sư Thượng Thanh."

Độ Sóc lên tiếng: "Dù em không phải là thiên sư Thượng Thanh thì vẫn có thể triệu rồng và đuổi rồng. Vì em là truyền nhân của Quỷ đạo, Quỷ đạo là Vu, thời đại chư thần, Đại Vu đạp hai thanh xà, cưỡi hai con rồng. Đại Vu có thể triệu hồi và sai khiến mãnh thú, gồm cả rồng."

Trần Dương hơi luống cuống nhìn Dịch Vu trưởng, cô bế Ngỗi Tuyên và Oa Oa, cười nhẹ nói: "Con rồng không sừng trong hồ báo mộng cho em, chính là vì có liên hệ sâu xa với em. Em lại là người theo Quỷ đạo Vu tộc, gần gũi với rồng. Vậy nên em chắc chắn có thể triệu hồi được rồng."

Trần Dương ổn định tinh thần: "Vậy em thử xem."

Cậu nhớ lại những chú ngữ đã học trong quá khứ, tất cả các câu chú ngữ triệu hồi thần linh thiên tướng đều hiện lên trong đầu một lần, nhưng tìm mãi không thấy thần chú triệu rồng. Cậu hơi nóng nảy trong lòng, nhưng nhanh chóng bình ổn lại, tập trung suy nghĩ. Trong Quỷ đạo Vu tộc, trong Đạo pháp thiên sư, rồng là sinh linh giúp thiên sư lên trời xuống đất.

Rồng không phải tự nhiên mà có, mà do thủy tộc hoặc linh xà khai trí, thay da đổi thịt hóa rồng. Trong Đạo giáo có ghi: "Rắn hóa rồng, không khác gì người. Nhưng căn nguyên của nó là do duyên phân, được tự nhiên tán thành." Xét đến cùng, rắn hóa rồng đã được tự nhiên cho phép, Thiên Đạo tán thành. Trong Quỷ đạo Vu giáo cổ đại, Đại Vu xem rồng là đồng đội cùng lĩnh vực, thế nên rồng được Vu – Đạo tán thành, trở thành một sinh vật tồn tại được lưu truyền, qua trăm ngàn năm, nó trở thành ảo tưởng hoàn mỹ mà kỳ diệu trong lòng mọi người.

Rồng là sinh vật tuyệt đẹp, đã tồn tại trong lòng mọi người, lại chưa bao giờ được chứng thực về sự tồn tại của nó. Đã được tán thành rộng rãi lại không thể chân chính chứng minh có tồn tại. Nó mờ mịt hư ảo, lại thiết thực rõ ràng, nó là rồng! Sinh linh mỹ lệ cường đại, độc nhất vô nhị trong thiên địa!

Trần Dương bỗng mở choàng mắt, hai tay giơ lên làm phép, mỗi lần đọc một câu chú ngữ lại thay đổi một lần, tốc độ cực nhanh đến nỗi người khác không thấy rõ: "Thiên địa tự nhiên, động trung huyền hư. Bát phương uy thần, sử ngã tự nhiên. Linh bảo phù mệnh, phổ cáo cửu thiên..."

Trong trời đất bao la, rồng hoặc ẩn nấp trong núi rừng, sông ngòi, hồ nước, hoặc cưỡi mây đạp gió ẩn trên trời cao.

"... Án hành ngũ nhạc, bát hải tri văn... Ngã kim kiền thành, thỉnh hàng lai lâm."

Cây cỏ có thể thấy được tung tích, bích họa văn tự có thể thấy tư thế oai hùng, rồng là điềm lành, là biểu tượng, không chỗ nào không có.

"Lập tức tuân lệnh!"

Thế nên dùng câu thần chú thiên địa thông thường, thường dùng trong Đạo giáo.

Lúc Trần Dương nói xong câu cuối cùng, dưới hồ sâu, dường như có một con thú khổng lồ sắp vọt lên khỏi mặt nước. Mặt nước yên tĩnh bỗng nổi sóng to, chưa thấy bóng dáng đã nghe tiếng rồng ngâm. Tiếng rồng rống giận vang dội, núi lở đá nứt, mây trên trời tản ra, trăng tròn sáng tỏ xuất hiện trên khoảng không trên đầu, phảng phất như muốn rơi xuống vì tiếng gầm chấn động. Một giây sau, mặt nước ào ào, rồng trồi lên khỏi hồ sâu, thân thể khổng lồ vốn co rúc trong hồ thẳng đứng lên, dài khoảng 100m.

Cái đầu của nó to bằng chiếc xe hơi nhỏ, mắt lớn cỡ bánh xe, râu dài bay giữa không trung, vảy cá bụng sò gáy rắn, vảy ngược dưới cổ, cằm có long châu. Trên đầu không phải hoàn toàn không có sừng như Trần Dương thấy trong mơ mà là bị gãy, nơi sừng bị gãy mọc ra sừng nhỏ mềm như chạc cây.

Con rồng nhìn xuống nhân loại bên dưới, cuối cùng nhìn chăm chú vào Trần Dương. Một người một rồng, nhỏ bé đối diện với khổng lồ. Cậu lên tiếng hỏi: "Mày cần tao giúp, đúng không?"

Con rồng im lặng nhìn chằm chằm Trần Dương, thế nhưng cậu lại hiểu hàm ý trong mắt nó. Cậu tiến lên một bước, vừa định lên tiếng thì bỗng nghe thấy tiếng đạn lên nòng, một giọng nói vang lên: "Xin lỗi các vị, hy vọng các vị có thể phối hợp, đừng cử động."

Mọi người quay đầu lại, trông thấy gã ảo thuật, tên phù thủy Nhật Bản và bảy tám thành viên đội Đồ Long quần áo ướt nhẹp. Chúng vốn có hơn hai mươi người, nhưng dưới nước có vô số dòng chảy xiết, chúng bị cuốn đứt tay đứt chân, ngoài bãi đất trống chỗ thủy vực nối với hồ nước có vô số thi cốt của đội viên và tàn cánh cháy đen của Âm Dương Quỷ Điệp vì đạn photpho trắng.

Mấy người sóng sót đến được đây, trong tay là súng đầy đạn photpho. Nhà ảo thuật khẽ cười nói: "Cám ơn chúng mày đã giúp tao gọi rồng ra, bằng không tao lại phải hao công tốn sức xuống nước bắt nó." Sau đó gã vô cùng say mê và trầm trồ nhìn rồng thần trước mặt: "Đúng là sinh vật đẹp nhất thế gian. Quả thật đẹp đến nỗi khiến người ta mê mẩn, nhưng giá trị của nó còn đáng giá hơn vẻ đẹp này."

Ngỗi Tuyên chán ghét gã ảo thuật, vừa mới cử động đã bị họng súng chỉa vào: "Tốt nhất mày đừng nhúc nhích, bằng không đạn photpho sẽ khiến cả da thịt lẫn xương cốt của mày chỉ còn là một nhúm tro."

Tên phù thủy không vui nói: "Giao nó cho tao, tao muốn luyện chế nó thành Thức thần tiểu quỷ xinh đẹp nhất."

Nhà ảo thuật vẫn mỉm cười như cũ: "Được thôi. Tự mày qua bắt nó đi."

Tên phù thủy bước lên một bước, nhưng tính cẩn thận khiến hắn dừng chân, quay đầu gọi người khác đến bắt Ngỗi Tuyên. Nhưng dù hắn ra lệnh thế nào, mấy tên kia đều bất động không nghe theo. Tên phù thủy vừa cảm thấy không ổn thì thấy gã ảo thuật ra hiệu, sau đó một họng súng nhắm ngay hắn. Hắn lập tức gào to, mắng gã ảo thuật qua cầu rút ván.

Nhà ảo thuật mỉm cười: "Đi qua bắt con bé kia."

Phù thủy bất đắc dĩ, hắn triệu hồi Thức thần, là một con quỷ già đi qua bắt Ngỗi Tuyên. Lúc Trần Dương muốn chém chết con quỷ già này, Ngỗi Tuyên ngăn lại: "Để em đi." Đường đường là một phi cương ngàn năm lại bị người coi là vật liệu luyện tiểu quỷ, không đích thân ra tay thì cô bé khó nuốt trôi cơn giận này.

Cùng lúc đó, gã ảo thuật trao đổi gì đó qua bộ đàm, không lâu sau, đỉnh đầu truyền đến âm thanh vang dội. Mọi người ngẩng đầu lên thì thấy bảy tám chiếc máy bay trực thăng tiến vào qua khoảng không trên đỉnh núi, chúng muốn dùng cách này chở rồng đi.

Con rồng nổi giận gầm lên. Tiếng gầm như đinh tai nhức óc như sấm rền, nhưng đội bên kia có chuẩn bị từ trước, căn bản không hề sợ hãi một con rồng không có sừng. Tiếng rồng gào thét không thể khiến chúng bị thương, rồng không thể bay lên đụng máy bay, hơn nữa bị Âm Dương Quỷ Điệp ký sinh vài thập niên khiến nó đã suy yếu ít nhiều. Trừ phi sừng rồng dài ra.

Con rồng kiêu ngạo không thể chịu nổi sự khiêu khích của đội Đồ Long, nó lắc đầu vung đuôi leo lên vách đá, muốn đánh rơi mấy chiếc trực thăng. Nhưng khi nó vừa leo lên vách đá, gã ảo thuật vung tay lên, ba viên đạn photpho lập tức nổ mạnh dưới nước, lửa phừng cháy trên mặt nước không cách nào tắt đi. Photpho làm đuôi rồng cứng như đồng bị đốt mấy lỗ nhỏ, con rồng lập tức gào to giận dữ, quay cuồng giữa vách núi.

Trong nháy mắt, ngọn núi như xảy ra động đất, núi lở đá nứt, đá rơi ào ào xuống. Tên phù thủy Nhật Bản nhân cơ hội chạy ra sau lưng gã ảo thuật, muốn trộm lão quỷ trên người gã. Hắn nở nụ cười phấn khích mãn nguyện, nhưng ngay giây sau, hắn hét lên một tiếng thảm thiết, cánh tay bị cắn đứt phân nửa.

Sau lưng gã ảo thuật vang lên tiếng nhai nuốt, tên phù thủy hoảng sợ nhìn gã ảo thuật quay đầu mỉm cười. Gã ảo thuật cởi áo, cho đối phương nhìn sau lưng. Sau lưng gã có bốn cái đầu người, toàn bộ còn sống, dung mạo y hệt gã ảo thuật, nhưng có đầu chỉ có mắt mà không có con ngươi, có đầu thì thiếu lỗ tai... vô cùng dị dạng. Nhưng quái dị nhất phải là gã ảo thuật.

Tên phù thủy hoảng sợ: "Ác... ác ma..."

Ngỗi Tuyên bỗng biến ra gương mặt cương thi, nuốt luôn hồn phách của lão quỷ. Sau đó cô bé nhìn tên phù thủy và gã ảo thuật, cùng đội ngũ sau lưng. Gã ảo thuật thấy dáng vẻ này của cô bé thì nở nụ cười, ra lệnh giết hết tất cả mọi người có mặt, gồm cả tên phù thủy.

Khấu Tuyên Linh, Trương Cầu Đạo và Ngỗi Tuyên né tránh đạn photpho, vọt vào đám Đồ Long phảng phất như con rối, chém đứt tay của bọn chúng, đoạt lấy súng rồi vạch mặt nạ trên mặt chúng ra. Trong nháy mắt, bọn họ cảm thấy lạnh cả người. Dưới cái mặt nạ là những gương mặt khô quắt đã chết từ lâu.

Ngỗi Tuyên nhảy đến trước mặt tên phù thủy: "Mày muốn tao sao?" Hắn hoảng sợ chạy trốn, bị cô bé bắt được ném vào hồ nước đang bị photpho rơi đầy, hắn nhanh chóng bị thiêu cháy cả người.

Độ Sóc kéo Trần Dương nói: "Rồng đang thỉnh cầu em, em biết nó muốn cái gì."

Cậu nghe vậy khựng lại, vừa né tránh đá rơi vừa nhìn lên con rồng vết thương chồng chất, bị đám trộm khốn nạn sỉ nhục nhưng vẫn kiên cường cố leo lên vách đá. Cậu muốn biết con rồng này muốn cái gì, ngay từ đầu im lặng nhìn nhau trong mộng, vừa nãy nhìn chằm chằm vào cậu, cậu phải biết.

Con người là vạn vật chi linh, Đại Vu có thể triệu rồng, đuổi rồng. Rồng tín nhiệm cậu, thỉnh cầu cậu, vậy nên cậu cần phải biết rồng muốn gì, biết bản thân có cách hỗ trợ nó.

"Người là vạn vật chi linh, nếu con người công nhận giao long là rồng, vậy nó chính là rồng."

Không sừng gọi là giao, giao long thảo phong, độ lôi kiếp thăng thiêng, cưỡi mây bay lên trời cao, đầu mọc sừng ba tấc, hóa rồng thần.

Trần Dương biết rồng muốn cái gì, nó luôn hỏi: "Ta là cái gì?"

Vì vậy cậu hô lớn: "Mày là RỒNG!"

Trần Dương có đại khí vận, rồng liền hướng cậu thảo phong. Cậu vừa hô xong, bầu trời bỗng nổi sấm sét, trăng tròn lập tức biến mất. Dưới hồ, nước sôi sục bắn lên khắp nơi, ngọn núi rung chuyển như động đất, đám trộm cướp trên trực thăng hoảng hồn không hiểu ra sao. Chỉ thấy lửa photpho dưới hồ bỗng tắt, nước hồ sôi sục, rồng chui vào hồ, biến mất không thấy bóng dáng đâu, chúng bắt đầu nôn nóng, cho rằng con rồng chạy trốn. Nhưng một giây sau, rồng thần kim quang đầy mình trồi lên khỏi mặt nước, ngẩng đầu ngâm lên, lắc đầu vẫy đuôi khiến núi lở đá rơi.

Bảy tám chiếc trực thăng bị nổ trên không trung rồi rơi xuống, gã ảo thuật thấy tình huống không ổn muốn bỏ chạy, bị nhóm Ngỗi Tuyên cản đường. Gã âm trầm cười quái dị liên tục, bốn cái đầu sau lưng cũng cười quỷ dị như gã, không hề lo sợ chút nào. Ngay lúc gã định ra tay, con rồng bỗng cúi người lao xuống, va sụp vách núi, há mồm cắn gã ảo thuật nuốt luôn vào bụng.

Mọi người lập tức chạy nhanh tránh xa vách núi, chui vào hang động. Độ Sóc ôm Trần Dương chạy vào hang, đoàn người theo đường cũ quay ra. Vì con rồng đụng mạnh vào vách núi nên nước trong hai hồ phía ngoài đều đảo ngược dòng, chảy vào hồ mà rồng đang ở, cùng hướng nhánh sông Trường Giang. Vậy nên khi bọn họ ra đến Đài Khóa Long thì phát hiện hồ nước ở đây chỉ đến eo, giữa hồ còn xây thềm đá, họ dọc theo thềm đá đi lên bờ.

Trương Cầu Đạo quay đầu lại nói: "Chẳng lẽ đây mới thật sự là đàn tế?" Hắn vừa nói chuyện vừa quay hình cho Mao Tiểu Lỵ xem, cô yêu cầu mở video call.

Độ Sóc chỉ lên bầu trời, nói với Trần Dương: "Nhìn kìa."

Cậu ngẩng đầu lên xem, trên trời đầy mây đen nặng nề trùng điệp, che khuất cả đỉnh núi. Trong những đám mây, tia sét lóe lên, tiếng sấm đinh tai nhức óc.

Lúc này trong thôn ở Vu tộc, vợ chồng Mã Sơn Phong và mọi người đang ngủ say bị tiếng sấm làm giật mình tỉnh giấc, tất cả lập tức nhìn về phía sấm sét mây mù trên đỉnh núi xa xa, còn có người chụp ảnh, đăng lên Weibo trêu đùa: Hôm này đạo hữu phương nào độ kiếp vậy?

Sau đó sấm sét từng chùm bổ xuống, liên tục như xé trời xé đất khiến người đang cầm di động chụp hình té ngã xuống đất. Cảnh tượng trước mặt không khác gì tận thế, sấm sét như muốn bổ trời ra một cái hang, không chết không tha. Nương theo tiếng sấm đánh xuống còn ẩn ẩn nghe được tiếng rồng ngâm. Những người nghe thấy còn tưởng nghe lầm rồi, bắt đầu ào ào đăng Weibo: Giao long độ kiếp.

Sấm sét giáng xuống chừng một tiếng đồng hồ mới ngừng, mây đen nặng nề từ từ tản ra, kim quang xuất hiện. Một sinh vật hình rồng ánh kim ngâm lên vang vọng khắp bầu trời, ánh ban mai cùng lúc ló dạng. Cư dân gần đó đều nói họ chứng kiến rồng độ kiếp trên tầng mây, thậm chí còn chụp được hình. Trong tấm ảnh, mây đen vẫn chưa hoàn toàn tản đi, kim quang đâm thủng các tầng mây, một con rồng khổng lồ ngẩng đầu ngâm lên, xông thẳng lên trời cao.

Đáng tiếc tấm hình này không lâu sau bị cho là phản ứng quang học, không phải là rồng thật. Tiếng rồng ngâm mà mọi người nghe được bị cho là ảo giác sinh ra sau trận sấm sét kinh khủng suốt một giờ.

Nhưng hôm sau ngày mọi người đồn giao long độ kiếp, Tứ Xuyên đã nửa năm không có lấy một trận mưa đón nhận cơn mưa đầu mùa. Sau đó, suốt mười mấy năm, Tứ Xuyên chưa từng bị nạn hạn hán.

Vì vậy chuyện thành phố nào đó ở Tứ Xuyên có giao long độ kiếp được liệt vào chuyện lạ, những người tin vào sự tồn tại của rồng thường lấy chuyện này để chứng minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro