c̲̅h̲̅a̲̅p̲̅t̲̅e̲̅r̲̅ 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, dường như sự cô độc và lạnh lẽo thường bay đến xâm chiếm những trái tim lạc lối.
Linh Hoa khẽ cười lạnh nhạt khi nhớ lại những ký ức. Nó thích cái cảm giác mà tốc độ đã mang lại cho nó. Những tiếng gió ở biển làm cho hô hấp muốn ngừng thở dễ dàng hơn. Vứt bỏ sau lưng cái không khí gia đình tưởng chừng ấm cúng nhưng thực chất là một núi băng hoàn toàn lạnh lẽo. Biển khá vắng lặng, không có một bóng người,ngay cả một tiếng động cũng không. Nó đứng gần bờ biển một cách thong thả, đây là thứ làm cho nó quên đi thời gian và những buồn phiền của mình. Từng đợt, từng đợt sóng phả xung quanh đôi chân, nó rất thích cảm giác này. Nếu có ai đó bắt gặp cảnh tượng này, chắc rằng họ phải đưa tay lên ngực để giữ chặt lấy trái tim của mình để không rơi ra ngoài. Cô gái đang đứng đó có một vẻ đẹp cực kỳ cuốn hút và sự lạnh lùng của cô có thể khiến cho trái tim của bất kỳ chàng trai nào trông thấy cũng bị ngừng đập. Linh Hoa đã ra khỏi nhà quá sớm, nó buộc phải đi sớm. Nó phải bỏ chạy khỏi căn nhà của chính mình – một căn nhà lạnh lẽo – trước khi sự cô đơn ăn mòn lấy nó. Thà nó hứng chịu cái nắng gió và phong sương ở bên ngoài hơn là một căn nhà rỗng rãi thoáng mát, đầy đủ tiện nghi nhưng cực kỳ lạnh lẽo mà nó chưa có lấy một ngày hạnh phúc. Nó tự cười cho chính bản thân của mình – mọi người nhìn vào cũng cho rằng cha mẹ nó rất yêu thương nhau, nhưng chỉ có nó mới hiểu, cái tổ ấm đó đã đóng băng từ lâu rồi, lúc nào cũng mang bầu không khí lạnh lẽo. Giả dối, tất cả đều giả dối. Đột nhiên bỗng nhiên nước biển lạ thường, trong cái hố đen cơn lốc xoáy dữ tợn
Rầm! Trong nháy mắt, mặt đất nứt ra, Linh Hoa bị hút trong cơn lốc đấy.
Một lão bà tóc đen, bỗng dưng xuất hiện _ Linh Hoa dung mạo con và người con gái đó giống ngươi như hai giọt nước, Cô ấy được triệu vào hậu cung, do bất mãn nên đã tự vẫn, còn con gặp nạn không chết, nên ta sẽ cho mượn thân xác cô ấy mà sống một ngàn ngày, rồi con sẽ trở về thân xác mình - Lão bà nói xong liền biến mất.
Chỉ là mơ thôi nhưng khi nó mở mắt... Rèm lụa màu tím nhạt, bình phong cảnh tứ bình, bàn trà gỗ trước mặt... và một cô gái gục bên cạnh khóc thút thít, trên người rõ ràng là trang phục cổ xưa. Nó khó nhọc ngồi dậy.
_ Hoàng hậu tỉnh rồi. Ông trời có mắt, đã nghe thấu lời cầu nguyện của Hồng Ngọc ba ngày nay - Hồng Ngọc bên cạnh mừng rỡ vô cùng
_Ừm... Hồng Ngọc... đưa ta gương? - Nó uể oải nói
_Vâng, nô tì làm ngay
Gương mặt này... vẫn giống hệt như cũ, đúng như lời lão bà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro