X5 Number 1, Hoàng tử Thanh Vân, Chap 3: Tân quản gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THREE

*

*        *

Tại biệt thự Tạ gia, hay còn gọi  là tòa biệt thự Thanh Vân.

Phía sau nhà, nơi bể bơi lại đang có hai  chàng trai đẹp đang bơi lội trước ánh nhìn ngưỡng mộ và say mê của một dàn hầu gái đang đứng phục vụ quanh đó. Xung quanh hồ bơi cũng đã lên đèn cả. Tạ thiếu gia cùng Minh thiếu gia nổi tiếng thành Leo ấy.

Họ bơi lại phía bờ bên trong gần thang lên, nơi có đặt một bàn gỗ nhỏ trang trí hết sức tinh xảo, có đặt một đĩa trái cây cùng hai ly rượu vang. Thiếu Khanh nghiêng người tì một tay lên thành hồ, một tay lấy trái táo cắn một miếng. Dưới ánh đèn, những đường nét cơ thể của hai chàng công tử hiện lên mờ ảo, hấp dẫn lạ kì.

Một cô hầu gái vội chạy tới, lễ phép hỏi:

-         Hai vị thiếu gia muốn lên chưa ạ?

-         Gọi Xảo Nhi ra đây! – Thanh Phong nhẹ phẩy tay lạnh lùng.

Cô hầu gái vội cúi đầu lui ra. Xảo Nhi lập tức xuất hiện. Thanh Phong không nói nhiều, chỉ tay ra sau lưng rồi dựa lưng vào thành hồ, chống một cùi trỏ lên bờ, tay còn lại cầm ly rượu vang nhấm nháp. Xảo Nhi quỳ xuống sau cậu, cẩn thận lấy khăn bông trắng thấm nhẹ quanh vết thương. Vết thương thực chất cũng không sâu cho lắm. Chỉ phạm vào phần mềm. Nhưng do cậu vận động mạnh khiến máu ra nhiều hơn. Trong khi Xảo Nhi chăm sóc vết thương và mát xa cho cậu, cậu thoải mái thả lỏng người tận hưởng. Thiếu Khanh đưa tay ra hiệu. Một cô hầu gái khác như đã quen thuộc, chạy ngay tới với gương mặt ửng hồng, xoa bóp vai cho cậu. Cậu thở phào, khẽ xoay cổ rồi thả lỏng. Cậu nhìn ngược lên cô hầu gái với ánh mắt dịu dàng:

-         Cám ơn em, Bình Nhi!

Cô hầu tên Bình Nhi ấy mỉm cười ngượng ngùng. Thanh  Phong không cần mở mắt nhìn, cũng nói:

-         Thiếu Khanh, cứ vậy thì hầu gái trong nhà mình chết mê cậu mà quên làm việc đấy. Chừng đó cậu phải làm thay phần việc của họ đó nhé…

Mấy cô hầu gái quanh đó, Bình Nhi và Xảo Nhi bật cười khúc khích. Xảo Nhi nói đùa:

-         Phong thiếu gia đâu cần nói thế. Vì chúng em đã sớm chết mê hai vị thiếu gia rồi. Không lẽ, thiếu gia đây sẽ làm phần việc của bọn em sao?

-         Ai dà… - Thanh Phong ngước lên nhìn cô hầu của mình – Thế thì nguy nhỉ? Xem ra lại khiến các em thất vọng rồi. Tôi không tốt bụng thế đâu…

-         Cậu ta nói cũng đúng. Thật tiếc. Nếu có thể thì bọn anh đã giúp các em rồi… - Thiếu Khanh nghịch ngợm đưa tay chỉ nhẹ vào trán Bình Nhi làm cô nàng đỏ ửng mặt. Thanh Phong hắng giọng, lạnh lùng:

-         Ok… Hết giờ đùa giỡn rồi! Không tập trung là tôi đuổi việc hết đấy.

Các cô gái vội nín thinh, cúi đầu làm việc. Thiếu Khanh Nhìn sang bạn mình, cau mày ngó vết thương:

-         Công nhận cậu liều thật. Không khéo có ngày chết không kịp ngáp đấy.

-         Sợ gì chứ! – Thanh Phong ngẩng cao đầu, nhấp miếng rượu – Mạng mình còn lớn lắm. Chưa chết được đâu.

-         Uầy… Chứ cậu không sợ chết cũng không thể không sợ Chủ tịch đại nhân?

-         Đồ lú lẫn. – Thanh Phong thẳng tay đập vào đầu bạn, làm Bình Nhi giật mình thu tay lại – Ba mình đi Mĩ rồi. Không nhớ à?

-         Ờ ờ… - Thiếu Khanh xoa đầu. Rồi chợt nhớ ra, ranh mãnh hỏi – Vậy còn người đó? Đừng nói cậu không sợ nốt nhé?

-         Này! – Thanh Phong đỏ mặt tía tai – Cậu mà dám hó hé chuyện này thì đừng trách mình nhẫn tâm đó.

-         Woa… Tụi mình là bạn thân mà… Cậu sao có thể tuyệt tình chứ? Đúng không? – Thiếu Khanh cười xòa. Rồi anh đổi chủ đề - Nghe nói là khai giảng này, Tiểu Long chuyển về từ Paris đó.

-         Vậy à? Nó mới đi được có một học kì năm rồi mà lại đổi  ý à?

-         Ai biết nó. Nó chuyển về trường mình luôn đấy. Chắc Trần phu nhân muốn nó về nước. – Thiếu Khanh nâng ly rượu lên nhấp một ngụm. Thanh Phong lắc lắc ly rượu vẻ trầm ngâm

-         Sao Trần phu nhân lại muốn nó về nhỉ? Không phải bà ấy đang có một dự án thời trang bên đó sao? Vả lại…Gold Fashion cũng đang phát triển mạnh thế, chắc là cũng không về cùng nó được. Sao bà ấy yên tâm?

-         Chắc gửi nó về giám sát Trần chủ tịch. – Thiếu Khanh phì cười – Hoặc là do nó không thể bỏ mặc anh em chơi bời mà không có nó nên năn nỉ chăng.

-         Mình nghĩ là phương án hai đó. – Thanh Phong cũng hưởng ứng theo.

-         Trần công tử…Có phải là thiếu gia của Công ty thời trang Gold Fashion bên Pháp không ạ? – Xảo Nhi thắc mắc hỏi. Thanh Phong và Thiếu Khanh nhìn lên cô vẻ hơi ngạc nhiên. Xảo Nhi lè lưỡi cười trừ.

-         Ái chà, xem ra là có người không biết điều, xen vào chuyện của chủ nhà là không tốt đâu. – Một giọng nói thủng thẳng vang lên.

Thanh Phong xoay người lại như cũ, hơi ngả đầu về phía sau, mắt khẽ nhắm lại:

-         Quản gia Lý… Bà nói ai thế?

-         Dĩ nhiên là cô bé mới vào rồi, thưa cậu chủ. – Bà quản gia mỉm cười lịch thiệp, tay vỗ vỗ cây quạt xếp – Tình hình trong nhà vẫn ổn, thưa cậu. Tuy nhiên gần đây lại có người lơ là công việc, xen quá nhiều vào những chuyện không phải của mình, nên có lẽ nên xem xét lại chút. Cậu thấy tôi nói đúng không? – Bà vừa nói, vừa nhìn qua Xảo Nhi khiến cô bé chỉ im lặng cúi đầu. Thanh Phong thở nhẹ, cười khuẩy

-         Đáng lẽ những báo cáo ấy, bà nên nói với Chủ tịch chứ, sao lại nói với tôi? À, nhắn với Chủ tịch là dạo này quả đúng có người nhiều chuyện, xen vào chuyện cá nhân của tôi. Người đó tên Lý Ngọc Lan, phải không nhỉ?

Dứt câu, cậu nhìn lên bà quản gia và mỉm cười. Bà giật mình, cau mày:

-         Cậu…

-         Theo lời bà nói, thì có lẽ tôi nên có hình thức xử lý nhỉ? –Thanh Phong vân vê ly rượu trong tay. Thiếu Khanh bên cạnh cũng cười tủm tỉm. – Bà xem, hay là tôi để bà làm việc quét dọn một thời gian, tạm ngừng công việc quản gia lại, vì xem chừng bà hơi mệt mỏi với nó nhỉ?

-         Cậu nói sao? Cậu thay thế tôi? Ai chứ? – Lý Ngọc Lan kêu lên. Thanh Phong nhướn mày ngẫm nghĩ nhanh rồi hỏi Thiếu Khanh:

-         Cậu xem Xảo Nhi được chứ?

-         Tùy cậu. – Thiếu Khanh nhún vai. Xảo Nhi nghe tên mình, hốt hoảng:

-         Cậu chủ? Em không…

-         Cậu chủ, con bé mới vào, lại là trẻ con… Sao nó có thể?

-         Tạm thế đi đã. Lý Ngọc Lan, bà gắng lên nhé. Vì có thể tôi sẽ đổi ý đó. Xảo Nhi có tôi, sẽ không để bà thất vọng đâu.

Thanh Phong phớt lờ hẳn, đặt lại ly lên bàn rồi lướt nước ra giữa hồ, lặn mất tăm dưới làn nước. Xung quanh, đám hầu gái nhìn nhau ngơ ngác. Thiếu Khanh dịu dàng vỗ bàn tay Bình Nhi đang đặt trên vai mình ra hiệu cho cô lui. Cô gái ngoan ngoãn cúi đầu đứng dậy. Cậu nựng má Xảo Nhi, mỉm cười:

-         Gắng lên nhé cô bé. Không nghiêm túc, cậu ấy có thể thay người khác nhanh lắm đấy. – Rồi cậu nhìn bà quản gia cũ – Còn bà cũng ráng lên. Đi làm việc đi để cậu ấy có thể thay đổi ý định. Chúc may mắn nhé.

Thiếu Khanh giơ tay chào rồi lướt về phía Thanh Phong. Xảo Nhi thẫn thờ nhìn theo bóng của hai vị công tử. Lý Ngọc Lan tức giận, bỏ vào trong.

Đúng lúc ấy, Bình Nhi từ trong nhà hớt hải chạy ra, tay cầm chiếc điện thoại di dộng màu đen của Thiếu Khanh:

-         Minh thiếu gia! Minh chủ tịch gọi cậu.

Hai cậu ngoi lên khỏi mặt nước. Thiếu Khanh nhìn lên cô hầu gái đang bối rối:

-         Hỏi xem có chuyện gì không?

-         Nhưng…là di động của cậu???

-         Cứ  nghe đi! – Thanh Phong nhanh nhảu đáp thay. Thiếu Khanh cau mày nhìn cậu. Cậu làm vẻ vô tội – What?

-         Cậu hay nhỉ? – Thiếu Khanh làu bàu rồi phẩy tay ra hiệu. Bình Nhi vội nghe máy rồi nói

-         Chủ tịch muốn cậu về nhà ngay. Ối…

Bình Nhi lỡ tay bấm phải kí hiệu “Loa ngoài” trên màn hình. Tiếng nói oang oang vang lên ầm ĩ:

-         Minh Thiếu Khanh! Thằng ngỗ nghịch. Có về nhà không thì bảo?

-         Cúp máy đi! – Thiếu Khanh thét lên. Bình Nhi luống cuống

-         Nhưng…

-         Ngay bây giờ!

-         Dạ…

Cô gái tắt vội điện thoại. Đám hầu gái xung quanh khúc khích cười. Thiếu Khanh lấy hai tay xoa xoa huyệt thái dương vẻ mệt mỏi:

-         Thật mất mặt quá đi mất thôi. Hình tượng của mình.

-         Ha ha ha… - Thanh Phong cười vang – Hoàng tử Tập đoàn AML bị ba gọi điện thoại khủng bố… Hay quá…

-         Cậu đi chết đi! – Thiếu Khanh huých tay vào mạn sườn Thanh Phong. Thanh Phong vẫn cười ma mãnh

-         Mạng mình còn lớn. Chưa thể chết được đâu. – Rồi cậu thở dài tiếc rẻ - Chán ghê. Đang định kéo cậu tới Blue star.

-         Vậy đi thôi!

-         Không sợ à?

-         Kệ. Đằng nào cũng thế rồi. Chơi tới bến đi.

-         Ai da, không biết cậu sinh giờ nào mà liều mạng dữ…

-         Chắc cùng giờ với cậu.

Hai cậu cùng bật cười giòn tan, bơi hướng vào bờ…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro