khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hạ thế vỗ về chân trời bằng sóng, còn ta ôm ấp nhau bằng một chút tình.

gió hiu hiu vuốt nhẹ tóc mai anh gọn gàng, mắt anh vô thức nheo lại, nắng của biển mấy khi gay gắt như thế chứ. nắng rơi chênh vênh trước mắt, cái nồm xộc vào mũi khiến anh chốc chốc lại nhớ đến hà nội, anh, và em.

donghyuck,

đã bao giờ em nghĩ về anh,

như cách mây ngàn thả bóng mình xuống mặt biển xanh ngút vời vợi,

như cách cành cây đong đanh mong từng giọt sương sớm mát mẻ,

hay như cách anh luôn nghĩ về em mỗi ngày không?

ừ, là anh nghĩ về em.

mỗi khi anh về với sóng, với biển. mặt biển nhấp nhô xô bồ bao nhiêu con gió êm và gió bão, rát từng thước da, đau từng thớ thịt. thế mà lòng biển lại yên ắng vô cùng. có chơi vơi vẫn cứ chơi vơi, em có nghĩ thế không?

hoá ra, biển là anh, chơi vơi là em. cho dù tấm lưng anh đổ bao nhiêu giọt máu còn hây hẩy mùi tanh, thì vòng tay anh vẫn sẽ giữ chặt em. che chắn cho em qua đêm bão, sưởi ấm lấy em qua đêm đông, yêu thương cùng em những đêm nồng.

vẫn là mỗi khi anh về với nắng, với mưa. nắng oi ả mấy mùa hè ngày dài đêm ngắn, mưa tầm tã mấy mùa lạnh ngày ngắn đêm dài. thế mà nắng lại xa mưa đến cô tịch, đến não lòng. có vạn dặm vẫn cứ trùng khơi, nếu em nghĩ như thế.

hoá ra, nắng là em, mưa là anh. vầng sáng đỏng đảnh xuống phố dạo từng bước kiêu sa, hương tóc cháy cứ thế vương vấn. còn mưa chỉ biết khóc.

ít nhất, anh biết chọn một nơi để khóc.

em có nghe cái mùi mẫn của xuân lẫn với tiếng hức hở, có nghe mùa hạ đã về lệ đan xen vào rúc rích ve kêu, có nghe lá xào xạc nước mắt cùng anh khi thu sang, có nghe đông đến hoá đá từng vệt mưa trên má anh?

là vì khóc cho mộng chớm bồng sa, khóc cho những ngày cuối ôm ấp niềm vui thuở dại khờ.

khóc cho hoa nở rồi tàn nghiễm nhiên, khóc cho thiên đàng hằng hà mong nhớ.

anh khóc cho, xa mặt thì cách lòng, mà thấu tình thì tàn đôi.

###

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro