Chương 201 phần tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Theo_nhi
Tôi từ từ chìm xuống , nghĩ đến Vũ Tâm Hạc cho tôi nhìn qua video cha mẹ tôi có thứ gì đó đuổi theo cha mẹ.
      Ngước mắt lên nhìn Mặc Dạ " Có chuyện gì vậy?"
      " Không có gì ". Mặc Dạ giúp tôi quấn những sợi tóc lên, để ở trên trán của tôi, " Nhưng ta biết từ cô ta, Thanh Thủy Trấn rồi mới đến các trấn thân cận, tất cả đều là thị vệ, người nằm trong quan tài dần dần nhân lên, và dần được bị mọi người lãng quên, và họ sống rải rác với tên của họ, từ đó trở thành một ngôi làng"
      " Thôn Hồi Long chỉ là một trong những lối vào mà thôi " Mặc Dạ từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng đi tới mép hồ " Vậy người ở trong Thanh Thủy Trấn này không thể nào chạy thoát được".
      " Tà quan là mô phỏng lại của quan tài rắn, vậy quan tài rắn làm từ cái gì? Chỉ là bản nhái tại sao lại có thể lợi hại đến vậy" Mặc Dạ nhẹ nhàng lấy áo bào đen nhánh mặc vào.
      Quay đầu lại nhìn tôi : " Có thể thấy được đồ vật bên dưới thật khiến ta kinh ngạc, tốt nhất không thể người khác thấy được. Người của Thanh Thủy Trấn hãy để cho người dân tự chống đỡ " .
      Ta nhìn Mặc Dạ chậm rãi mặc lại quần áo, chậm rãi thắt lại, ngồi xổm ở bên vệ hồ :" Xà Quân không muốn cùng ta lăn giường sao? Như này không giống ngươi"
      " Mặc dù ta là một con rắn, không phải ai cũng có thể cùng ta ở chung một chỗ" Mặc Dạ nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi ngồi xuống, tay gõ nhẹ vào Hồng Mai giữa lông mày tôi " Hà Duyệt...." Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm như chạm vào đáy lòng.
   " Cô không phải thế này, không còn quan tâm gì cả. Nói là quay lại cứu tôi, nhìn thấy tôi bị thương cũng không đành lòng. Thực ra đó chỉ là một trái tim đã chết, không suy nghĩ về điều đó thôi" .Mặc Dạ nâng côt tay lên cởi vòng tay rắn ra, ánh mắt thâm thúy nhìn tôi. " Vòng tay rắn này vốn có quan tài rắn để theo dõi cô, vốn dĩ tôi không muốn cô đeo nó, nhưng bây giờ dùng nó để làm chìa khoá để động phủ đi"
      Hắn lôi tay của tôi, chậm rãi đeo lên cổ tay của tôi. Rắn vòng tay trong tay hắn, ngậm lấy đầu đuôi từ từ phân ra, sau đó cùng đầu sống rắn đồng dạng quấn ở cổ tay tôi, đi theo lại đầu đuôi nằm trên cổ tay.
      " Vậy tôi có thể hỏi Xà Quân một câu được không?". Mặc Dạ vuốt ve cái vòng tay, nhẹ nhàng gật đầu
      " Ngươi đã đem quan tài rắn trấn ở chỗ nào? tại sao quan tài rắn cho ta vòng tay để có thể mở ra được động phủ này? " Tôi ngước mắt lên nhìn Mặc Dạ.
      Quan tài rắn xuất hiện trong giấc mơ của tôi đúng một lần, chính là có hình dáng giống hệt Mặc Dạ, chỉ khác khí chất trên người của quan tài rắn không giống Mặc Dạ
      Rốt cuộc quan tài rắn và Mặc Dạ có quan hệ gì? Nhưng anh ấy nói, tất cả những gì tôi làm quan tài rắn ấy đều cảm thấy như vậy.
      " Chỉ là cùng một huyết mạch mà thôi " Mặc Dạ mặt mũi đau lòng, lôi kéo áo bào đen chậm rãi đi ra ngoài: “Long Duy khí lực không đủ, ta phải đề phòng cô ta, ngươi muốn tự mình giải quyết đi "
      Hắn để lại chuyện này cho toi, bởi vì hắn để lại cho tôi tư tưởng sống, cũng không để cho toi ôm tám cái quan tài lên trời!

Hắn ta muốn tôi sống, nhưng hắn đã nói rất nhỏ. Chắc chắn, đây là Mặc Dạ.
    Tôi cầm chiếc vòng tay con rắn và nhìn con sâu phát sáng giống như một người truyền tin đang di chuyển, tỏa sáng cho Mặc Dạ bước ra khỏi hang. Hồ Âm Dương trong phút chốc không có ánh sáng, toàn bộ chìm vào bóng tối.
    Nhưng cách đó không xa, chiếc áo choàng đen của Mặc Dạ vẫy tay, và tất cả những con giun sáng đều quay lại.
Nguôn page dịch truyện xà đại nhân
“Ở hồ Âm Dương gia ban đêm lạnh quá, hiện tại ngươi đã cắt đứt liên lạc với quan tài rắn, đừng ngâm lâu quá.” Mặc Dạ liếc mắt nhìn tôi một cái, trong nháy mắt liền biến mất. .
      Tôi nhìn con giun sáng dưới đáy hang, sờ lên chiếc vòng rắn lạnh trên cổ tay, nghĩ đến những gì Mặc Dạ nói, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
    Vốn dĩ là vì Mặc Dạ trở về, nhưng không nghĩ tới, mọi thứ hoàn toàn khác với những gì tôi nghĩ.
Tôi trực tiếp từ trong hồ Âm Dương đứng dậy, buộc lại áo choàng, để tóc đen ướt sũng, đi theo Động Phủ chậm rãi đi ra ngoài.
    Trên thực tế, cái hồ này rất lớn, trong đó có một số lỗ lớn chia đôi, nước của bể Âm Dương chìm xuống đáy bể, nhưng trong hồ không có hơi ẩm.
    Ta bước tới cửa động, tay đeo vòng tay rắn chạm vào tảng đá lăn, ra ngoài liền nhìn thấy ánh sao sáng ngời. Liễu Đông Phương mặc y phục màu trắng liếc nhìn sang tôi " Tối hôm đó cô và Mặc Dạ tân hôn lúc đó ta còn tưởng rằng ngươi là Long Duy thật cho nên trong cơn tức giận, ta đánh ầm ầm cả cây cối bên cạnh nơi này. Liễu Đông Phương không khỏi sờ lên cây non. Nhìn tôi: "Ngươi không nên trở lại, ngươi cũng không phải Long Duy, như vậy chuyện càng thêm phiền phức"
    Tôi nâng vòng tay con rắn lên, nhìn Liễu Đông Phương : "Tất cả tâm tình của ngươi, Long Duy không hề biết phải không ?"
    Liêu Đông Phương nhướng mắt nhìn ánh sao, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên trên cây non, một cỗ ớn lạnh truyền xuống cây.
    Trong nháy mắt, cả thân cây đều bị đóng băng.
    Liễu Đông Phương nhẹ phẩy tay một cái, cả cây như băng tan thành xỉ: "Còn chưa tìm được, đi thôi."
    “Ngươi không muốn cô ta nuốt ta rồi hoàn toàn sống lại sao?” Tôi có chút tò mò nhìn Liễu Đông Phương. Tôi nâng vòng tay con rắn trên cổ tay cho hắn thấy: "Tôi biết tôi không phải Long Duy. Ngươi có biết ngươi là ai không?"
    Liễu Đông Phương nhìn vòng tròn đen trắng trên vòng tay con rắn, giơ tay lên, muốn sờ vòng tròn màu trắng pha lê, nhưng lại chậm rãi thu tay về.
    Nhìn toi bằng ánh mắt thâm thúy, hắn nói lời khẳng định: " Ta là Liễu Đông Phương là con rắn con rắn trắng trong hồ băng ngàn năm mà Long Duy nuôi từ nhỏ."
Liễu Đông Phương dường như đang nói với tôi, và hắn dường như đang nói với chính mình.
    Vừa dứt lời, hắn liền biến thành thân rắn phiêu tán đi.
    Tôi đã chạm vào chiếc vòng tay con rắn. Nó có cả màu đen và trắng. Chính xác thì nó có nghĩa là gì?
    Tôi, Liễu Đông Phương, Long Duy, Mặc Dạ...?
    Từ túi nhỏ áo trong lấy ra một bức kính mắt, toi nhìn thoáng qua thời gian, đem Thần Hành Phù trực tiếp dán tại trên đùi, sau đó đi về hướng Phạm lão sư.
    Nhà của Phạm lão sư trước kia tôi đã từng đến, đi đến nơi mới chín giờ tối, Phạm sư mẫu chắc là chưa ngủ. Có Thần Hành Phù,  tôi đến rất nhanh.
    Ta đến vừa lúc thấy Phạm sư mẫu đang trong chuồng heo thêm rơm rạ
Còn cầm đèn pin hướng bên trong nhìn, dường như đang lo lắng cái gì, đèn pin quang quét qua, soi sáng tôi, đầu tiên là vui mừng bu lại, chờ thấy rõ tôi, liền lại có chút nghi hoặc: "Muội đà, ngươi tìm cái nào?"
Tôi nheo mắt nhìn về đằng trước, Phạm lão sư tuy tương đối cứng nhắc, nhưng gần đây làm phụ đạo, tương đối nhiều tiền.
Vốn cho là hắn như vậy để ý sư mẫu, sẽ là khí chất người rất tốt.
     Nhưng trước mắt Phạm sư mẫu, lại chỉ là một cái tướng mạo phổ thông, mặc có thể nói là người trông vô cùng lôi thôi.
       "Ta là giúp Phạm lão sư đến tặng đồ." Ta nheo mắt thấy nàng, móc ra bức hình kính mắt, cùng bộ điện thoại: "Phạm lão sư để cho ta giúp hắn đem cái này mang về cho các ngươi."
       Qua một hồi lâu, mới "A" một tiếng, cầm đèn pin hướng trong chuồng heo nhìn một chút.
     Tôi đi qua, lúc này mới phát hiện nhà cô ta heo giống như có chút phát cuồng, không ngừng vây quanh chuồng heo đi lại, móng heo loạn đào.
Cô ấy không thể nhìn thấy nó, nhưng tôi nhìn theo đèn pin và nhìn thấy một thứ gì đó màu đen bốc lên dưới lớp lông cứng, và những con lợn của cô ấy đã bị nhuộm đen đi rất là nhiều.
     " Nhà tôi có mấy con lợn. Có hai người trong số họ đã thấy. Con này giết con kia." Mẹ Phạm sư phụ thở dài nhìn tôi rồi quay vào nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro