66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giang Mặc Thần cười nhẹ, “Không nghe thấy sao? Không nghe thấy thì đành thôi vậy.”

Yến Thanh Trì không hài lòng, “Không nghe thấy thì anh không thể nói lần thứ hai à?”

“Em chưa từng nghe câu ‘lời hay không nói lần thứ hai’ sao?”

“Chưa từng nghe thấy.” Yến Thanh Trì đúng lý hợp tình.

“Anh vừa nói cho em đó, giờ thì em đã biết.”

Yến Thanh Trì hừ lạnh một tiếng, “Giang Mặc Thần, em thấy kỳ này Nguyên Minh Húc đến thì em không cần đề điều kiện cùng tổ tiết mục, hai kỳ mà anh tới, em mới cần đàm đạo với tổ tiết mục đó, nói có anh không em, có em thì không có anh.”

Giang Mặc Thần cười, “Em cảm thấy tổ tiết mục sẽ chọn ai?”

“Chọn anh á, đến lúc đó anh cứ một mình vui vẻ chơi với Tôn Tầm đi.”

“Lúc này không lo lắng sẽ khiến anh sợ nữa?”

“Lúc này anh không cảm thấy bản thân suy xét không chu toàn?”

Giang Mặc Thần bất đắc dĩ đỡ trán, nhịn không được bật cười, “Em dỗi anh thật đúng là dỗi cái nào chuẩn cái đó.”

Yến Thanh Trì hừ lạnh.

Giang Mặc Thần trêu chọc người ta đủ rồi, lúc này mới lại mở miệng, “Anh nói, anh nhớ em.”

“Anh nói gì cơ? Tín hiệu bên em không tốt.”

“Anh nói, anh nhớ em, anh nhớ em, tín hiệu đã tốt chưa? Có thể nghe thấy chưa?”

Yến Thanh Trì vừa lòng, “Xem ra thật sự nhớ em rồi.”

Giang Mặc Thần quả thực không biết phải đối phó với anh như thế nào, “Ấu trĩ.”

Yến Thanh Trì cười không nói gì.

“em không cảm thấy mình cũng nên nói gì đó sao?” Giang Mặc Thần nhắc nhở anh.

“Cái gì?”

“Tỷ như, có qua có lại, em nên trả lời như thế nào?”

“Trả lời như thế nào nhỉ?” Yến Thanh Trì giả vờ hồ đồ.

Giang Mặc Thần cạn lời, “Yến Thanh Trì,” Hắn gọi cả tên cả họ của Yến Thanh Trì.

Yến Thanh Trì “Ừm” một tiếng, Giang Mặc Thần lúc này mới thoáng bình phục tâm tình, lại nghe Yến Thanh Trì dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói, “Nếu nhớ em, vậy chờ mong chúng ta có duyên gặp lại.”

“Yến Thanh Trì!” Giang Mặc Thần phẫn nộ tột đỉnh.

“Em còn có việc, không nói nữa, tắt máy trước đây.” Yến Thanh Trì nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại.

Giang Mặc Thần nhìn hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, quả thực bị anh chọc giận đến đau đầu, sao hắn lại cố tình cưới một người ranh ma như thế này, không trêu chọc nhau thì không sống nổi à? Đời trước là tôm tích sao? Đời này búng nhau thì không thể sống?

Nhưng mà hắn còn chưa bức xúc xong, lại nghe thấy thông báo WeChat vang lên một tiếng, Giang Mặc Thần click mở, là Yến Thanh Trì đã gửi một đoạn voice chat. Hắn nổi giận đùng đùng click mở, bên trong truyền đến một âm thanh nhẹ nhàng rất dễ nghe, “Em cũng nhớ anh.”

Sự tức giận của Giang Mặc Thần nháy mắt bốc hơi, dở khóc dở cười, sau đó WeChat lại thêm một tin mới, nhưng là dưới dạng văn bản: Em cũng nhớ anh nha, Giang tiên sinh.

Phía dưới là sticker thỏ con mở to mắt to ngước lên trên, bên cạnh có hai cái chữ to nhấp nháy: Nhớ bạn.

Giang Mặc Thần nhìn cái sticker này, lại nhìn tin nhắn, chỉ cảm thấy lúc anh gây chuyện có thể khiến người tức chết, nhưng lúc dỗ người cũng thật sự khiến người khác phải vui vẻ.

Yến Thanh Trì gửi WeChat hỏi hắn: Lúc này anh không nên trả em một cái moah moah sao?

Giang Mặc Thần từ chối, hắn mới không gửi mấy thứ gai người như vậy đâu.

Bên kia Yến Thanh Trì còn đang thúc giục: Không gửi sao? Hoặc là hôn hôn cũng được nè.

Giang Mặc Thần:……

Yến Thanh Trì: Hay để em gửi cho anh trước?

Sau đó Yến Thanh Trì đã gửi cho hăn một cái sticker moah moah, là hai nhân vật chibi lần lượt thơm mặt đối phương.

Giang Mặc Thần nhìn, từ từ, từ từ, thế nhưng cảm thấy hơi thẹn thùng.

Yến Thanh Trì: Tới lượt anh~

Giang Mặc Thần:……

Yến Thanh Trì: Nhanh lên nào~ anh không gửi cho em, chẳng lẽ muốn người khác gửi cho em?

Giang Mặc Thần bất đắc dĩ, copy nguyên cái sticker mà anh gửi cho mình, gửi lại.

Yến Thanh Trì thỏa mãn: Moah moah ~

Giang Mặc Thần bất chấp tất cả: Moah moah ~

Yến Thanh Trì cười ha ha, Giang Mặc Thần thật là người đáng yêu nhất trên đời.

Anh cùng Giang Mặc Thần trò chuyện một lúc nữa, mãi đến khi Tiểu Hà tới tìm anh mới cất điện thoại đi. Trước khi cất anh còn đùa giỡn với Giang Mặc Thần một lần, gửi cho hắn một moah moah, nói: “Buổi tối nói tiếp, em đi làm việc đã.”

Giang Mặc Thần gửi cho anh một chữ “Ừ”, một lát sau, có lẽ hắn cảm thấy chỉ một chữ “Ừ” có lẽ quá lạnh lùng, vì thế lại cầm điện thoại gửi một sticker moah moah.

Chờ hắn buông điện thoại, dựa lên sô pha, nhớ lại những hành động ấu trĩ mà nhàm chán vừa nãy với Yến Thanh Trì, chắc là bản thân thật sự điên rồi, nếu không thì sao có thể làm ra mấy việc ấu trĩ như vậy. Thế nhưng, hắn hơi cúi đầu, ánh mắt đảo qua hai nhóc chibi đang thơm lẫn nhau trên màn hình điện thoại, nhìn nhìn, lại thấy hình như cũng hơi đáng yêu, mà chờ khi Giang Mặc Thần phản ứng lại nội tâm bản thân vậy mà còn cảm thấy nó đáng yêu, tự cạn lời với bản thân, hắn cảm thấy chắc mình thực sự cần thuốc chữa rồi.

Buổi chiều ngày 24, Yến Thanh Trì quay xong phim, thu thập hành lý rồi ngồi xe bảo mẫu đi ra sân bay, chuẩn bị tham dự quay kỳ “Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!” mới, mà đồng hành cùng anh, đúng là Vệ Lam muốn đi hóng hớt.

Đối với lưu lượng tuyến đầu  – nhân khí thiên vương như Vệ Lam mà nói, cậu muốn làm khách quý tuyên truyền tham gia chương trình tạp kỹ hài như “Tới Chiến Đi! Bạn Ơi!”, tổ tiết mục tự nhiên là hoan nghênh, còn vấn đề đột nhiên thêm một người, làm một tổ tiết mục chuyên nghiệp, “Tới Chiến Đi! Bạn Ơi!” tỏ vẻ bọn họ đã có an bài.

Yến Thanh Trì vào sân bay liền cảm nhận được nhân khí của Vệ Lam, so sánh với số lượng fans chỉ có mười mấy người như của anh, fans của Vệ Lam có thể nói là người đông thế mạnh, phân chia công việc rất rõ ràng. Đưa thư, đưa hoa, tiếng chụp hình cũng không ngừng lại, còn có không ít người cầm điện thoại chụp ảnh ghi hình, bên trong còn có cả fans duy trì trật tự không ngừng hô lớn, “Đừng chen lấn, đừng chen lấn.”

Trước kia Yến Thanh Trì còn chưa cùng ai đi ra sân bay, cho dù là cùng Giang Mặc Thần hay là Tôn Tầm, sau khi đến sân bay thì bọn họ đều tách ra đi, cùng Vệ Lam là lần đầu tiên. Nhưng mà Yến Thanh Trì cảm thấy, đời này anh cũng không muốn có lần thứ hai!

Vệ Lam đã tập mãi thành thói quen đối với trường hợp như này, vừa tiến về phía trước còn vừa có thể trả lời vấn đề của fans.

“Em trai này, lần này em đi quay “Tới Chiến Đi! Bạn Ơi!” phải không?”

“Đúng vậy.”

“Là vì tuyên truyền “Miên Miên” à?”

“Đúng vậy, nhưng cũng coi là đi chơi.”

“Em chú ý an toàn nhé, đừng để bị thương.”

“Yên tâm, sẽ không bị thương.”

“Em trai cố lên!”

Fans nói với Vệ Lam xong, quay đầu nhìn sang Yến Thanh Trì, ngọt ngào mở miệng nhờ vả: “Anh Thanh Trì làm thường trú, nhờ anh trai chiếu cố em trai của bọn em nha.”

“Đúng vậy, tính cách em trai của bọn em khá ngay thẳng, anh lý giải một chút, cảm ơn anh nhiều.”

Yến Thanh Trì:…… Nếu anh nhớ không lầm, anh bằng tuổi với Vệ Lam mà nhỉ, sao gọi anh là anh trai, gọi Vệ Lam lại là em trai?

Nhưng mà Yến Thanh Trì chỉ có thể mỉm cười gật đầu, “Ừ.”

Vệ Lam thấy vậy quay đầu liếc anh một cái, “Cậu ta? Cậu ta mà chiếu cố tôi? Tôi chiếu cố cậu ta mới đúng ấy.”

Fandom lập tức truyền đến tiếng thét chói tai của nữ sinh, Yến Thanh Trì trong lòng bất đắc dĩ, trên mặt còn phải duy trì mỉm cười, “Yên tâm, tôi sẽ chiếu cố cậu.”

Vệ Lam thấy vậy, nhướng mày, “Tôi đây rất chờ mong nha~”

Yến Thanh Trì lại nghe thấy tiếng fans hét lên.

Một đường khá thuận lợi vào được khu kiểm tra an ninh.

Vệ Lam vẫy tay chào tạm biệt fans, Yến Thanh Trì rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, “Fans của cậu đông quá.” Anh nghĩ nghĩ, “Còn nhiệt tình.”

“Đó là bởi vì nhân khí của tôi cao.”

“Sao các cô đều gọi cậu là em trai?” Yến Thanh Trì nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, “Cậu sắp 22, người trưởng thành rồi, còn gọi cậu là em trai? Hơn nữa, sao cậu là em trai, mà tôi lại là anh trai?”

Vệ Lam ha ha cười vài tiếng, “Trọng điểm của cậu là ở câu cuối đúng không, gọi anh trai thì sao, anh trai có cái gì không tốt? Nói nữa, đối với các cô ấy, tôi với cậu sao có thể giống nhau được?”

Vệ Lam tháo kính râm xuống, “Tôi xuất đạo sớm, 19 tuổi đã tham gia tuyển tú xuất đạo, lúc ấy mặt non, tuổi lại nhỏ, fans ban đầu của tôi cơ bản lớn tuổi hơn tôi, cho nên vẫn gọi tôi là em trai, sau này có các fans tuổi nhỏ hơn gia nhập, thấy mọi người gọi em trai thì gọi theo thôi. Gọi là em trai thì đã là gì,” Vệ Lam nhìn anh, “Cậu còn chưa thấy có cô nhóc mới trung học nhắn tin cho tôi còn liên tục gọi tôi là nhãi con, cái gì mà ‘ nhãi con, con mới 22 tuổi, mẹ không cho phép con làm như vậy! ’ lúc tôi nhìn thấy cũng ngạc nhiên lắm!”

Yến Thanh Trì, “…… Còn có thể như vậy.”

“Có là gì, cậu có tin hay không, ngay cả Giang Mặc Thần chắc chắn cũng có người gọi hắn là nhãi con, nói cho hắn, con mới 28 tuổi, mẹ không cho phép con kết hôn.”

Yến Thanh Trì nghĩ đến hình ảnh đó, nhịn không bật cười, “Thật là không dễ dàng.”

“Cho nên,” Vệ Lam nhìn anh, “Đừng nói tôi 22, cho dù tôi có 32 tuổi thì dưới cái nhìn của bọn họ, tôi vẫn là em trai, tôi lớn lên thì bọn họ cũng lớn, bọn họ vĩnh viễn cảm thấy tôi còn nhỏ, cảm thấy tôi còn cần người chăm sóc, cho dù tôi mới là người hung tàn nhất.”

Yến Thanh Trì nhìn cậu, biểu tình trên mặt Vệ Lam hơi cảm khái, cậu nhìn cách đó không xa, thật lâu sau, mới khe khẽ thở dài, “Có phải hay không, rất không dễ dàng.”

Yến Thanh Trì nghe, cảm giác trong giọng nói của cậu mang theo chút đau lòng và thương hại.

Nói đến cùng, tính cách của Vệ Lam tuy trương dương, nhưng cũng bởi vì nhân sinh thật sự quá mức thuận lợi, không chỉ trong nhà có tiền có thế, có một đôi cha mẹ yêu thương cậu, một người anh trai thoạt nhìn nghiêm khắc nhưng từ nhỏ đến lớn chỉ cần cậu muốn cái gì thì đưa nó đến trước mặt cậu, tâm tính Vệ Lam vẫn còn khá đơn thuần.

Cậu cảm thấy bản thân cùng người “em trai” trong miệng fans kỳ thật không có quan hệ gì, cậu không mang lại cho đối phương cái gì, nhưng là đối phương lại không có lúc nào là không quan tâm và bảo hộ cậu. Sẽ vào thời điểm trời lạnh mà nói với cậu, “Em trai nhớ phải mặc quần áo ấm nhé, đừng chỉ lo mình có đẹp hay không.” Cũng sẽ ở mùa hè khi thăm ban nói với cậu, “Em trai nhớ phải bôi kem trống nắng nha, đừng để cháy nắng.” Sẽ nhìn thấy lời đồn không tốt về câu, một buổi tối không ngủ đăng bài bác bỏ tin đồn cho cậu, cũng sẽ nhìn thấy cậu nhận một đại ngôn mới mà liều mạng mua sắm, khiến nhãn hàng biết họ chọn cậu là chính xác.

Vệ Lam có đôi khi muốn nói cho các cô rằng, đừng mua nữa, cho dù mọi người không mua họ vẫn sẽ chọn tôi thôi, tôi lấy được tài nguyên lại không phải thật sự chỉ dựa vào fans và số liệu. Nhưng khi nhìn thấy fans của cậu dào dạt đắc ý đăng bài khoe doanh số, lại cảm thấy được rồi, các cô vui vẻ là được.

Vệ Lam vẫn luôn cảm thấy, quan hệ giữa fans và thần tượng có lẽ là một trong những mối quan hề kỳ diệu nhất trên đời, rõ ràng không có quan hệ huyết thống, cũng chưa nói với nhau được mấy câu, không đủ hiểu biết đối phương, lại vẫn như cũ làm tất cả vì đối phương mà không cần hồi báo. Cậu cảm thụ được những việc làm của fans dành cho mình, tâm tình phức tạp, rồi lại không đành lòng khiến các cô khổ sở, cho nên đành phải trong khả năng cho phép mà đối tốt với họ một chút.

Yến Thanh Trì nhìn biểu tình trên mặt rối rắm trên mặt cậu, véo má cậu một cái, “Còn tưởng rằng cậu vô tâm vô phổi, không ngờ là tâm tư còn tinh tế như thế.”

Vệ Lam đẩy tay anh ra, “Nói chuyện thì nói miệng thôi, sao lại động tay động chân.”

Yến Thanh Trì cười cười, “Đột nhiên cảm thấy cậu khá đáng yêu.”

Vệ Lam hừ lạnh, “Đây còn phải đột nhiên sao? Mấy ngày hôm trước cậu đã phải thấy rõ bản chất đáng yêu của tôi rồi chứ?”

Yến Thanh Trì bị lời nói không chút liêm sỉ nào của cậu làm phì cười, anh nhìn Vệ Lam, nghĩ nếu anh không xuyên không, vậy chắc khi em trai mình lớn lên, hẳn là cũng giống Vệ Lam đi, thiếu niên không biết vị ưu sầu, giương nanh múa vuốt, rồi lại đơn thuần đáng yêu, chỉ tiếc, anh không được chứng kiến điều đó, Yến Thanh Trì nghĩ đến đây, không khỏi khó chịu trong lòng.

Vệ Lam thấy cảm xúc của anh hạ xuống, hỏi anh, “Cậu làm sao vậy?”

Yến Thanh Trì nhìn đầu sỏ gây tội khiến anh nhớ lại quá khứ này, lại ngứa tay nhéo má cậu, Vệ Lam nhéo lại, sau đó, Chương Trình và Quản Mai thấy chỉ số thông minh của nghệ sĩ của mình đường như đang thi nhau nhảy lầu, một phát nhảy xuống tiêu chuẩn nhi đồng, cùng nghệ sĩ bên đối phương “Vờn nhau”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro