Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ân. . ."

Thật thoái mái, cậu chưa từng có giấc ngủ thư thái như vậy. Trước kia cậu lúc nào cũng sợ hãi... tỉnh dậy sẽ đối mặt với sự chửi bới của ba mẹ, hại cậu không dám ngủ, đến khi toàn thân hoàn toàn mệt mỏi cậu mới dám ngủ một chút.

Đến khi mười lăm tuổi cậu mới dám lấy dũng khí ra khỏi nhà, đến lúc ấy giấc ngủ yên lành mới thật sự tới với mình... Bất quá vừa mới nằm xuống, cậu đều không thể yên giấc, một chút gió thổi cỏ lay đều có thể làm cậu giật mình tỉnh giấc, cậu luôn sợ hãi ba mẹ sẽ tìm ra mình sau đó lại bắt đầu đánh mình.

Cứ như vậy thời gian trôi đi qua một năm, cậu mới có thể chậm rãi thuyết phục mình rằng cha mẹ không thể nào tìm được, đến lúc đó mới yên tâm mà ngủ. Bất quá cậu không dám ở một chỗ quá lâu, phải liên tục chuyển nhà, cậu sợ họ sẽ tìm được chính mình.

Tuy rằng Diệp Vũ Khuynh đã trốn nhà đi được năm năm, trong năm năm này cậu gặp cũng không ít người, bất quá cậu cũng không nhắc tới chuyện của mình cho người nào biết, không phải cậu không muốn mà là không dám, chỉ sợ cha mẹ của mình một ngày nào đó sẽ tìm đến.

Cho nên đến bây giờ cậu vẫn là một người không có bằng hữu, không có ai để dựa vào. Mãi cho đến khi gặp Khải Dực, lúc đầu Diệp Vũ Khuynh thấy Khải Dực là một thân mãng xà đương nhiên là có chút sợ, bất quá lúc đó cậu rất hy vọng hắn có thể làm bạn với mình.

Đối với người nào đó nói chuyện của mình, Diệp Vũ Khuynh càng thêm thích cảm giác nói chuyện với động vật, cậu không cần sợ hãi mình nói sai cái gì, quan trọng nhất là có thể bồi cậu nói chuyện. Tuy rằng chỉ mình cậu nói, bất quá cậu lại thích cảm giác này.

Cậu vượt qua nỗi sợ hãi mang Khải Dực về nhà. Sau khi mang Khải Dực về nhà ở chung càng thêm chứng minh quyết định của mình lúc ấy là đúng, mỗi khi nghĩ đến trong nhà có người, ách, có một mãng xà đang chờ hắn, trong lòng cũng có cảm giác đặc biệt ấm áp, buổi tối ngủ đặc biệt an tâm. Thời đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất, an tâm nhất trong năm năm qua.

Bất quá hôm nay Diệp Vũ Khuynh có cảm giác rất thoải mái, không cần lo lắng phải đi làm... Đi làm? A, cậu như thế nào lại quên mình cón phải đi làm! Diệp Vũ Khuynh vội vàng đứng dậy, bất quá tiếp theo lại bị kéo về trên giường.

A, người kia là ai a? Bộ dạng nhìn thật đẹp, cậu chưa bao giờ thấy người nào đẹp như vậy, đặc biệt là ánh mắt tử sắc kia, cậu nhớ rõ Dực cũng có ánh mắt tử sắc như vậy.

"Làm sao vậy?" Thấy Diệp Vũ Khuynh sau khi tỉnh lại liền vội vàng đứng lên, nếu không phải hắn kéo cậu trở về không biết tiểu gia hỏa này còn muốn đi đâu.

"Ân?"

"Em đang suy nghĩ gì?"

"Tôi phải đi làm, đi làm... Đúng, tôi muốn đi làm! Anh mau mau thả tôi ra, không thì trễ giờ mất. Tháng này mà không nộp tiền thuê nhà, đến lúc đó tôi và Dực sẽ bị chủ nhà thái thái đuổi ra! Đúng nga, Dực ở nơi nào? Anh có thấy Dực không a?"

Như thế nào cậu vừa tỉnh dậy lại không thấy Dực, Diệp Vũ Khuynh gấp đến độ khắp nơi tìm, ngay cả nam nhân đang ôm mình là ai cũng quên hỏi.

"Vũ nhi, ta là Dực." Tiểu gia hỏa này không phải tỉnh lại liền mất trí nhớ đi? Nghĩ tới điều này cũng có thể, Khải Dực không không khỏi nhíu mi.

"Anh là Dực? Chính là, tôi nhớ rõ Dực là xà, mà anh lại là người a, bất quá anh với Dực giống nhau đều có ánh mắt tử sắc!" Nói xong, Diệp Vũ Khuynh vươn tay nhỏ bé sờ sờ khóe mắt của Khải Dực.

"Vũ nhi, em hãy nghe ta nói. Ta không phải là người, mà là Xà Vương của Xà giới. Em bây giờ thấy chính là nhân hình của ta, bất quá khi đó bởi vì ta bị trọng thương nên không thể biến thành hình người nên em mới thấy nguyên hình xà. Hiện tại vết thương của ta đã bình phục, cư nhiên sẽ không lấy bộ dạng xà gặp em. Ta nói như vậy, em có hiểu không?" Khải Dực thật sự sợ Diệp Vũ Khuynh nghe xong sẽ sợ hắn, dù sao chuyện này không phải ai cũng có thể chấp nhận được, mặc kệ cậu như thế nào, hắn cũng sẽ không buông tay.

Nói thật ra, nghe Khải Dực nói nhiều như vậy, cậu cũng không hiểu nhiều lắm, bất quá điều Diệp Vũ Khuynh quan tâm nhất là--

"Vậy ý của anh, anh chính là Dực đúng không?"

"Ừ." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cẩn cẩn dực dực nhìn hắn, Khải Dực có điểm dở khóc dở cười, tiểu gia hỏa này cũng có thể có gương mặt vậy sao?

"Ha hả, thật tốt quá. Anh nói nhiều như vậy tôi đều nghe không hiểu, bất quá mặc kệ anh là ai, chỉ cần anh là Dực của tôi là được rồi." Nghe Khải Dực khẳng định, Diệp Vũ Khuynh cao hứng ôm lấy cổ của Khải Dực.

Thoáng nhìn hành động đáng yêu của Diệp Vũ Khuynh, Khải Dực thương tiếc hôn lên trán của cậu, tăng thêm lực đạo ôm quanh người của cậu.

"A, đã quên, tôi còn phải đi làm nga! Nha, đã trễ thế này, không được bị muộn rồi. Dực, anh buông tôi ra, tôi muốn đi làm!" Thoáng nhìn đồng hồ trên vách tường, cả người Diệp Vũ Khuynh giãy dụa đứng dậy. Bất đắc dĩ, cả thân người bị giam trong vòng tay rộng lớn của Khải Dực không thể cử động, gấp đến nỗi Diệp Vũ Khuynh hô lên .

"Vũ nhi, em không cần đi làm." Thanh âm trần thấp chậm rãi truyền tới bên tai của Diệp Vũ Khuynh, không ai biết trong lòng Khải Dực đang suy nghĩ cái gì.

"Chính là, không được a! Dực, nếu tôi không đi làm thì sẽ không có tiền nộp tiền thuê nhà, đến lúc đó tôi và anh sẽ bị chủ nhà thái thái đuổi ra khỏi nhà, đến lúc đó chúng ta liền sẽ không có chỗ ở. Cho nên, Dực mau thả tôi ra!" Vừa nghĩ tới mình mà Khải Dực phải ăn ngủ ở đầu đường, Diệp Vũ Khuyng càng thêm gấp mà giãy dụa.

"Vũ nhi, em không cần quay trở về nơi đó." Mặc kệ Diệp Vũ Khuynh trong lòng ngực giãy dụa như thế nào. Khải Dực vẫn như trước ôm chặt.

"Không cần? Dực, không hiểu." Không cần trở về? Vậy sẽ ở nơi nào a?

"Về sau em hãy ở bên ta, em cũng không cần ra ngoài đi làm. Vũ nhi em phải nhớ kỹ, Dực của em có rất nhiều tiền, có tiền đến nỗi không thể tưởng tượng được. Cho nên em về sau không cần lo lắng, được không?" Chỉ cần cậu ở bên cạnh hắn là tốt rồi, những chuyện khác không cần phải suy nghĩ.

"A?" Thật vậy sao? Diệp Vũ Khuynh vẫn không tin được điều mình nghe được.

"Đi thôi, ta mang em về nhà, quay về nhà của chúng ta." Ôm lấy Diệp Vũ Khuynh, Khải Dực hướng cửa phòng đi đến.

"Ừ." Mặc kệ quay về nhà người nào, chỉ cần cùng Khải Dực một chỗ là tốt rồi, Diệp Vũ Khuynh vươn hai tai ôm lấy Khải Dực.

"Đại ca, anh tỉnh?" Nghe thấy thanh âm của Khải Dực, Lôi Mông ngẩng đầu nhìn thấy đại ca ôm đại tẩu đi ra.

"Ừ, như thế nào còn chưa xử lý xong?" Thoáng nhìn trên bàn làm việc còn nhiều hồ sơ, trong mắt Khải Dực hiện lên tia kinh ngạc. Cứ nghĩ Lôi Mông không thích xử lý hồ sơ, bất quá không nghĩ tới hiệu suất làm việc của y lại chậm như vậy.

"Đại ca, anh rốt cuộc có mấy công ty a? Em biết anh nhàm chán nhưng cũng không cần mở nhiều công ty như vậy. Mỗi ngày đối mặt với mấy thứ này, anh không nổi điên sao? Em rất nhanh liền chịu không nổi."

Nhìn thấy Khải Dực quan tâm tới tiến độ làm việc của mình, không thừa dịp oán giận lần sau sẽ không còn cơ hội.

"Ha hả." Thấy Lôi Mông nhíu mày lại thở dài, Diệp Vũ Khuynh không khỏi cảm thấy buồn cười.

"Đại tẩu, anh cũng có đồng cảm đi. Anh nhanh khuyên nhủ đại ca, không cần không có tình cảm huynh đệ như vậy, luôn ngược đãi em, hại em không có thời gian ra ngoài tản bộ. Đương nhiên, nếu có thể anh khuyên đại ca sau này đừng để em đối mặt với mấy thứ kia, ha hả, em là không ngại rồi! Bất quá, tốt nhất là như vậy."

Nghe thấy tiếng cười trong lòng ngực của Khải Dực, Lôi Mông không khỏi nói ra oán hận mấy ngày nay. Dù sao có đại tẩu, đại ca hẳn sẽ không đối xử với y như thế.

"Cậu nói với tôi sao? Chính là, tôi không phải là đại tẩu của cậu nga! Cậu có nhận lầm người không?" Thấy nam nhân trước mặt hướng mình mà oán giận, Diệp Vũ Khuynh không xác định hỏi.

"A, không phải đâu? Đại ca, chẳng lẽ anh không nói cho đại tẩu biết?" Thấy Diệp Vũ Khuynh thần tình hoang mang, Lôi Mông không khỏi ngây người. Theo lý mà nói, Khải Dực làm việc từ trước đến nay đều hoàn mỹ, hẳn không thể nào xuất hiện tình huống này.

"Nói với em? Dực, anh phải nói với em cái gì?" Như thế nào vừa tỉnh ngủ, cậu phát hiện có nhiều sự tình không thể lý giải a!

"Anh sẽ nói sau với em. Trước hết, anh giới thiệu cho em một chút, người đang mang vẻ mặt oán hận chính là đệ đệ của anh, cậu ấy là Lôi Mông, là xà quái đảng nhất trong Xà giới."

Ô, đại ca, anh cũng không cần nói trắng ra như vậy? Tuy rằng, em thừa nhận đó là sự thật, chính là em còn muốn đại tẩu có ấn tượng tốt với mình a!

"Trách không được, tôi còn thấy kỳ quái như thế nào cậu cùng Dực có ánh mắt tử sắc giống nhau! Nguyên lai cậu là em trai của Dực. Xin chào, tôi là Diệp Vũ Khuynh, Diệp chính là lá cây, Vũ chính là lông chim, Khuynh chính là nói hết. Ha hả, cậu cứ gọi tôi là tiểu Vũ."

"Không, không cần, em gọi anh là đại tẩu." Tiểu Vũ? Cho y mười lá gan y cũng không dám gọi, nhìn thấy ánh mắt băng lãnh của đại ca, Lôi Mông nhanh chóng nói.

"Em chậm rãi xử lý hết công việc, anh cùng Vũ nhi đi trước." Nhìn cậu với ánh mắt cảnh cáo, Khải Dực ôm Diệp Vũ Khuynh xoay người rời đi.

"A, Dực, Lôi Mông không cùng chúng ta về nhà sao?" Cảm giác Khải Dực không định gọi Lôi Mông cùng về nhà, Diệp Vũ Khuynh không khỏi lên tiếng hỏi.

"Không cần, y còn chuyện phải làm. Ngoan, chúng ta đi trước."

"Nga, như vậy a. Dực, anh để tem xuống, em đi được rồi. Anh cứ như vậy mà ôm, mọi người đều nhìn a!"

"Không cần để ý người khác, em chỉ cần biết anh là được rồi, còn có, anh thích ôm em."

"Dực!" Không cần nói như vậy, cậu sẽ thẹn thùng.

Nghe thấy lời nói bá đạo của đại ca, ai, đại tẩu, anh liền cầu phúc cho mình đi!

Bên tai nghe thấy thanh âm của Khải Dực cùng Diệp Vũ Khuynh ngày càng xa, Lôi Mông một lần nữa vùi đầu vào công việc, y còn không quên trước khi đi Khải Dực đã cảnh cáo: không làm xong, không được về!

Ông trời a, y thật mệnh khổ! Bất quá, y cũng chỉ có thể nhận mệnh, đối với Khải Dực, trừ bỏ nhận mệnh cũng không còn có cách nào khác?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro