Xà Vương Tuyển Hậu c157 - 160

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 157: Này nam nhân!

Bối Bối nhịn xuống mắt muốn trợn trắng trùng động, nháy mắt con ngươi nhìn hắn, nhỏ giọng ngập ngừng: “Vậy từ nãy giờ ngươi vẫn chưa hết giận ? ”

Nữ nhân này…

Cô Ngự Hàn bước đến bên mép giường ngồi xuống, hung hăng trợn mắt nhìn nàng, nàng nửa câu lời hay cũng không có nói với hắn, còn mong hắn đối với nàng không tức giận, nàng lạnhnhạt hắn, cùng nam nhân khác nói nói cười cười, chuyện này trong lòng hắn còn nhớ rõ, rất rõ ràng!

Một lát sau, hắn giống như nghĩ đến một cái gì, bạc môi hoàn mỹ đột nhiên cười tươi như gió xuân, nụ cười đến quỷ dị cực kỳ.

Hắn cúi người xuống, bạc môi đùa trên môi của nàng, dùng đầu lưỡi liếm liếm môi cánh hoa của nàng, phiến tình  lại tà ác.

Cái tên nam nhân này! Có âm mưu!

Bối Bối trong đầu chuông báo động vang lớn, vô duyên vô cớ cười đến man trá như vậy, còn hôn ôn nhu như vậy.

Nhìn nàng đôi mắt chợt ánh lên vẻ đề phòng, vẻ vui vẻ của Cô Ngự Hàn càng sâu, nhưng cũng càng nguy hiểm: “Tiểu Bối Bối, ta phi thường không thích ngươi cùng  nam nhân khác gần gũi, càng thêm không thích ngươi đem ta để qua một bên, cho nên, ta quyết định…”

Âm cuối, kéo thật sự dài, làm hại nàng nhịn không được hỏi tới: “Ngươi quyết định cái gì?”

Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, mị hoặc chúng sanh: “Ta quyết định nếu như sau này ngươi còn vì  nam nhân khác mà xem nhẹ ta, ta liền hung hăng mà đem cái tên nam nhân đó ra xử, còn như xử thế nào thì … Tùy theo tình huống cụ thể mà tính rồi, nếu như ngươi dám xem nhẹ ta, cái tên nam nhân kia nhất định sẽ chết rất thảm. (maytrang: “ ý gió ở đâu mà run vậy ? ” )

Khuôn mặt tuấn mỹ không ngớt tươi cười, lời nói ra âm trầm sâu hiểm, trong ngoài không đồng nhất!

Bối Bối trợn trắng mắt hạnh nhìn thẳng trên gương mặt anh tuấn của hắn: “Cô Ngự Hàn, ngươi… ngươi nếu là dám làm như vậy, chúng ta liền đoạn tuyệt, sau này ngươi đi dưới ánh mặt trời của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta !”

Hắn không giận ngược lại cười, đưa tay xoa xoa mặt nàng, thở vào tai nàng ấm nóng: “Yên tâm, chúng ta sẽ không bao giờ đoạn tuyệt, chỉ càng vĩnh kết đồng tâm.”

Bối Bối bỗng chốc nổi giận, thật khó khăn mới rời khỏi cái chăn ấm áp, ngồi dậy, đưa tay kéo lấy vạt cổ áo của hắn, gằn từng tiếng, từng tiếng lớn cho thấy lập trường của nàng: “Cô Ngự Hàn, ngươi tốt nhất nên biết rõ ràng, ta tuyệt đối sẽ không bởi vì ngươi cái tên Đại Vương bá quyền này không để cho ta có một không gian tự do, ngươi muốn thích giết ai thì giết, cùng lắm là ta theo cái người bị người giết kia … cùng chết là xong.”

Nói xong, nàng hung tợn buông vạt áo hắn ra, nằm nghiêng quay lưng một bên ra dáng thật lạnh lùng, không thèm nhìn hắn.

Thật không ngờ nàng kịch liệt phản ứng như vậy, Cô Ngự Hàn nắm thật chặc nắm tay, lửa giận từ mắt phượng không ngừng lóe ra hồng quang, trong tâm, cảm thấy hơi hơi bị thương, nàng thế nhưng vì nam nhân khác mà đối kháng hắn như vậy.

“Tại sao? Tại sao ngươi vẫn không nghe lời ta nói, ngươi có…hay không nghĩ tới cảm giác của ta?” Hắn thất bại  gầm nhẹ.

“Vậy ngươi lại có hay không từng nghĩ qua cảm giác của ta? Cô Ngự Hàn, nếu như ngươi muốn một nữ nhân nhất nhất nghe lời ngươi, coi ngươi là ông trời, vậy ngươi đi ra ngoài tìm đi, ta nhất định không nghe lời!” Bối Bối quay đầu,  nhìn hắn la lớn.

Hắn hít một hơi thật sâu, trong lồng ngực, hô hấp phập phồng rất lớn, con ngươi đen thẳng tắp nhìn sâu vào ánh mắt của nàng.

Hồi lâu, hắn thỏa hiệp, thanh âm có chút nhụt chí, vẫn như cũ nhìn chăm chú nàng không tha: ” Cảm giác của ngươi là  gì?”

Nhìn ánh mắt bất đắc dĩ của hắn, tâm Bối Bối cũng sảo sảo trở nên mềm nhũn, có chút không đành lòng, nàng rất nghiêm túc nhìn hắn: “Ta muốn chỉ là muốn có quyền tự do của ta, ta có quyền kết giao bằng hữu, mặc kệ nam nữ, đây là quyền lợi, đây là nhân quyền, ngươi có hiểu hay không?”

Nói xong lời cuối cùng, nàng  lại kích động, nắm đôi bàn tay trắng như phấn ở trước mặt hắn chấn động, tỏ vẻ nàng rất nghiêm túc.

Lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng hồi lâu, hắn mím môi không nói lời nào, thật lâu, thật lâu, hắn chỉ là như vậy nhìn nàng.

Con ngươi đen trầm xuống, hắn buồn bã mở miệng: “Được rồi, ta sẽ cho ngươi tự do, nhưng là…”

Hắn nhìn nàng gắt gao, nhìn chăm chú nàng, thanh âm có chút ủy khuất: “Nhưng là ngươi sau này nếu có nam nhân khác đi cùng,  ta muốn ngươi lúc nào cũng chú ý đến ta, đây là nhượng bộ lớn nhất của ta.”

Nhìn hắn thương cảm hề hề đầy ủy khuất, làm như nàng đem hắn bỏ lại không bằng, Bối Bối buồn cười, cười khúc khích.

Nàng cười một tiếng, đánh vỡ không khí căng thẳng giữa hai người nãy giờ

“Cô Ngự Hàn, ngươi… ngươi thật là ngây thơ.” Nàng khóe môi mỉm cười bắt chuyện với hắn.

Hắn đôi mắt phượng hẹp dài câu hồn nhếch lên, nhe răng lao về phía nàng, ôm nàng vào lòng, tay nhẹ nhang lòn dưới nách nàng cù nhẹ: “Tiểu Bối Bối, ngươi dám giễu cợt ta, nhìn ta như thế nào thu thập ngươi!”

“Ha ha ha… Cô Ngự Hàn, ngươi… ngươi lại dùng chiêu này, ngươi cái…này bại hoại, ha ha ha… Ta không dám không dám…” Bối Bối giãy dụa thân thể mềm mại trốn tránh nhất dương chỉ của hắn, cười đến ánh mắt long lanh nước.

Thấy nàng cười đến sắp không thở nổi, hắn mới dừng tay lại, sau đó hung hăng hôn nàng đầy vẻ trừng phạt, lướt dần lên gáy nàng: “Tiểu Bối Bối, sau này không thể lần nữa giống như… tại thẩm đường lạnh nhạt với ta như vậy, nơi này thật không thoải mái.”

Hắn lôi kéo tay nàng để vào ngực hắn, giả vờ ủy khuất, xem xét nàng, con mắt đen đảo đảo ánh nhìn đầy mị hoặc.

Khụ… Bối Bối thiếu chút nữa bị sặc nước miếng mà chết, này xà thật đúng là… làm ra vẻ rất đáng thương, lại tính lợi dụng khuôn mặt tuấn tú giống diễn viên phim truyền hình, cho dù cảm thấy bản thân không phục, nhưng cũng nhịn không được thuận theo hắn.

“Được rồi được rồi, sợ ngươi, sau này ta sẽ thường thường dùng  ánh mắt ái mộ chú ý đến ngươi.” Nàng tức giận, nhưng cũng đưa tay tùy ý ve vuốt khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Hắn rốt cục nhếch môi, nụ cười thật to, cúi đầu không ngừng hôn nàng: “Tiểu Bối Bối, ngươi thật ngoan.”

So với khí trời vào tháng sáu, sắc mặt của tên nam nhân thất thường này thay đổi còn nhanh hơn, lát mưa, lát nắng.

Hờn dỗi liếc mắt nhìn hắn, nàng xốc chăn: “Gia hỏa hẹp hòi, mau vào ngủ, trễ quá rồi.”

Cô Ngự Hàn biết nên nghe lời vội vã tiến vào chăn, nghiêng người ôm nàng vào lòng, nụ cười trên mặt liên tục không ngừng, hỗn loạn cắn cắn vành tai nàng: “Tiểu Bối Bối, ngươi nhìn đêm đã khuya lắm, chúng ta nên làm chuyện gì để thân thể ấm lên cho dễ ngủ, nha?”(Htrần: Ế, Hàn ca, chuyện gì làm ấm thân thía?!!! ^o^)

“Không cần.” Bối Bối đánh đôi bàn tay trắng như phấn vào ngực hắn, cái tên nam nhân này thật sự là đáng đánh, đừng tưởng rằng nàng không biết hắn nghĩ cái gì, toàn tư tưởng phá hư đầu óc.

“Thật sự không cần?” Hắn mang vẻ mặt nếu ngươi không cần tuyệt đối sẽ phi thường hối hận, làm nàng nhịn không được dưới chăn hạ thích hắn một cước.

“Không cần nhất định không cần, ngày mai không phải muốn đi uống rượu mừng sao? Ta cũng không nên kéo thân thể mềm nhũn đi.” Nàng trừng hắn liếc mắt, mắt hạnh vừa giận vừa tức, vô hạn phong tình, khiến trong lòng hắn càng ngứa ngáy khó chịu

Hắn nhịn xuống xao động trong lồng ngực, lành lạnh dò xét nàng: “Ta có nói sẽ dẫn ngươi đi sao?”

“Ngươi dám không mang ta theo thử xem!” Bối Bối giả vờ ra dáng hung dữ, tay nắm lấy thắt lưng hắn ra vẻ uy hiếp

“Không dám không dám.” Hắn liếc mắt nhìn nàng đưa ra một bộ dáng sợ vợ.

_____Hết chính văn chương 157_____

Chương 158: Mỹ nhân ân

Trong buổi hôn lễ thật vui vẻ và náo nhiệt, tiếng pháo nổ vang trời “Tích đùng ba … “  khắp nơi tràn ngập tiếng nói cười.

Bối Bối mặc y phục nam trang,  rất sảng khoái vui vẻ theo sát Cô Ngự Hàn vào nhà xem náo nhiệt.

“Cô Ngự Hàn, ngươi  nói thử xem nhà bọn họ cưới con dâu có xinh đẹp hay không?” Bối Bối ánh mắt  xoay tròn  trông rất là hăng hái bừng bừng.

“Không biết.” Cô Ngự Hàn rất dứt khoát  trả lời, ánh mắt buồn bã nhìn trang phục trên người nàng với vẻ rất là ghét bỏ.

Cảm giác được ánh mắt ấy của hắn, Bối Bối chống nạnh ngẩng đầu ưỡn ngực: “ Ánh mắt của ngươi như thế là sao, Bổn công tử ăn mặc như vậy không đẹp sao?”

” Ta thích ngươi vận nữ trang.” Hắn buồn bã liếc mắt dò xét nàng, sau đó  lại nhìn chung quanh hôn yến một chút, những nam nữ khác, trừ mấy kẻ còn độc thân ra, còn lại đều là ân ái vợ chồng có đôi có cặp.

Hắn rõ ràng cũng có thể là quang minh chánh đại mang theo gia quyến, thế mà hết lần này tới lần khác…Tiểu nữ nhân này nhất định không chịu hợp tác, hại hắn chỉ có thể cùng nàng đi bên cạnh như hai người nam nhân như vậy, mới có động tác hơi thân mật một chút, nàng liền: “Uy uy, Cô Ngự Hàn, coi chừng hình tượng Đại vương của ngươi, hình tượng, hình tượng… Dân chúng đang nhìn kìa!”

Một câu nói, làm cho hắn chỉ biết ngẩng đầu nghiến răng hỏi trời, tình cảm bi phẫn nhìn cái nữ nhân này nữ giả nam trang, làm người ta tức chết a !

Đúng vào lúc này, gia trưởng của hôn yến đi ra nghênh đón : “Vương…”

Cô Ngự Hàn đưa tay ngăn lại: “Ta chỉ là đơn thuần đến đây chúc mừng, chuyện thân phận tạm thời đừng để ý, không làm cho khách của ngươi phải câu nệ, ngươi có thể gọi ta là Cô công tử, vị này là hảo huynh đệ của ta, Tô công tử, không biết lão nhân gia nên xưng hô như thế nào?”

“Lão phu Điền mỗ, người khác luôn gọi là Điền lão, hạnh ngộ.”

“Ha hả… Hạnh ngộ hạnh ngộ.” Bối Bối ánh mắt phát sáng phụ họa nói.

“Hai vị công tử có thể đi tới tệ xá, làm cho Điền mỗ cảm thấy vô cùng vinh quang, thỉnh!”

Bối Bối cười híp mắt  đưa qua một cái hồng bao (Htrần: phong bao lì xì màu đỏ dùng để mừng đám cưới): “Chúc mừng chúc mừng a.”

“Ha hả… Thỉnh.” Chủ nhân tiếu a a tiếp nhận hồng bao, dẫn bọn họ đi về hướng sương phòng của khách quý.

……………………

Bối Bối ánh mắt quái dị  nhìn chung quanh thoáng cái, sương phòng này thanh tịnh cao nhã, trang hoàng vô cùng tráng lệ, sự hoa lệ ở bên trong so với sự đơn giản ở bên ngoài của nó thật đúng là một trời một vực.

Tân khách ở bên trong cũng không nhiều lắm, nhìn qua có thể thấy, mọi người đều là thiên kim phục trang đẹp đẽ, còn có quý công tử phong lưu phóng khoáng.

Xem ra, tân khách cũng được phân chia theo cấp bậc nha!

“Cô Ngự Hàn, nhờ vào hào quang của người, ta cảm giác bản thân như được đưa lên một cấp bậc mới.” Bối Bối thấp giọng khinh trào, tâm tình vui vẻ hưng phấn vừa rồi dần dần biến mất vô tung.

Nguyên lai, là một đám nhờ vào hôn yến mà biến thành yến hội làm thân! (Htrần: Ý nói gia chủ muốn mượn cớ hôn yến để biến nó thành một yến hội tìm cách làm thân với các nhân vật có vai vế, và nhất là với Cô Ngự Hàn)

Hiển nhiên, Cô Ngự Hàn cũng không ngờ tới sẽ gặp được một hôn yến như vậy, hắn chỉ là sảo sảo giật giật đuôi lông mày, sau đó rỉ tai, đứng đắn: “Ai nói Tiểu Bối Bối của ta cần lên cái gì cấp bậc, bảo bối của ta lúc nào cũng đều là cấp bậc tối cao nhất!”

Bối Bối vừa muốn nói, chủ nhân đã giúp bọn họ sắp xếp chỗ ngồi : “Hai vị công tử xin mời ngồi.”

Làm cho người ta sinh nghi chính là, chỗ ngồi bên cạnh Cô Ngự Hàn một bên là nàng, bên kia lại là một vị trí trống, rồi mới đến các thiên kim công tử khác

Nàng tại dưới gầm bàn lôi kéo ống tay áo của hắn, giọng điệu chua lè đoán: “Ai, bên cạnh ngươi nói không chính xác là đã an bài một cái mỹ nhân, thật sự là diễm phúc không cạn nha.”

Hắn đưa tay xuống dưới gầm bàn cầm tay nàng, bàn tay rộng lớn bao lấy bàn tay mềm mại của nàng, nhu tình vuốt ve, đùa giỡn, tà tà liếc mắt dò xét nàng: “Ghen hả?”

“Hừ, ngươi tốt nhất nên có cái năng lực tiêu thụ mỹ nhân kia đi, ân!” Bối Bối đưa mắt liếc mắt, ánh mắt âm thầm giương nanh múa vuốt.

Thấy mắt nàng ra dáng một người đàn bà đanh đá, Cô Ngự Hàn trên miệng dâng lên một nụ cười, nhìn nàng nháy mắt mấy cái: “Ai… Ta chỉ có năng lực tiêu thụ tiểu Bối Bối mỹ nhân a, làm sao bây giờ? Hình như trở nên vô dụng rồi.”

“Ngươi vốn là vô dụng mà.” Bối Bối theo khứu hắn, khóe môi cũng không dừng được nhếch lên cười, ánh mắt sáng long lanh đầy sức sống.

“Tiểu Bối Bối, ngươi lại nhìn ta như vậy, ta sợ chúng ta trước tiên chắc phải rời khỏi đây.” Hắn giả vờ tiếc hận.

“Tại sao?”

“Bởi vì… Ánh mắt của ngươi lại đang nói với ta, ngươi muốn ta ái ái ngươi.” (Htrần: Hàn ca! Vô sỉ!!!)

“…” Bối Bối rút về tay, tức giận trừng mắt, liếc hắn một cái, quay đầu không thèm nhìn hắn nữa, đồng thời nhìn về phía cửa thấy đang đi tới một vị mỹ nhân thanh tao lịch sự đoan trang chết người.

“Xin được giới thiệu với các vị một chút, đây là tiểu nữ Quyên Quyên, lão phu hôm nay ước chừng bề bộn nhiều việc không thể chiếu cố chu đáo, cho nên không thể làm gì khác hơn là ủy khuất các vị đón nhận sự chiêu đãi của tiểu nữ.” Điền lão mang theo nữ nhi đi vào sương phòng, ý bảo nữ nhi ngồi vào bên cạnh Cô Ngự Hàn.

Bối Bối mi mắt giật giật, lập tức biết Điền lão cố tình an bài, nguyên lai, là muốn tạo cơ hội cho nữ nhi của hắn, sách, thật đúng là ý nghĩ không tệ, nếu như Điền Quyên Quyên trở thành phi tử, Điền gia có thể thật sự nhanh chóng chiếm được vinh quang!

Điền Quyên Quyên có chút thẹn thùng liếc mắt xem xét Cô Ngự Hàn, tim đập phốc phốc thật nhanh, phụ thân nói vị nam nhân này là Xích Diễm Vương? Thật trẻ tuổi, thật quá anh tuấn.

“Cô công tử hữu lễ.” Điền Quyên Quyên đoan trang hành lễ, mới ngồi xuống.

“Điền tiểu thư hữu lễ.” Cô Ngự Hàn cũng gật đầu đáp lễ, trên môi nở nụ cười tươi như hoa, nghiễm nhiên một bộ nho nhã lễ độ tuấn dật phi phàm, khí chất thanh cao, làm cho Điền Quyên Quyên  trái tim lập tức trở nên mê muội.

Bối Bối cúi đầu, dùng sức nắm chặt cái khăn trải bàn, âm thầm giận dữ, nói không thành tiếng, cái nàng Điền Quyên Quyên này ý tứ chẳng phải đã quá rõ ràng  sao, bên cạnh nàng phía bên kia cũng có một vị nam nhân khá như vậy, như thế nào chỉ hành lễ với Cô Ngự Hàn, rống, chỉ coi trọng tên họa thủy xà của nàng !

Trong lúc nàng giận dữ im lặng mà hờn dỗi, trong tai bỗng nhiên vang lên tiếng nói của  Cô Ngự Hàn: “Tiểu Bối Bối, ngươi không vui sao? Ta chỉ là kết giao bằng hữu mà, đừng ghen a.”

Hắn dù bận vẫn ung dung âm thầm lưu ý đến nàng, tâm lại phơi phới thoải mái.

Sách, tiểu bảo bối của hắn, khuôn mặt thoạt nhìn rất không vui vẻ nha.

Lời nói này … phi thường quen thuộc, hình như… là nàng đã từng nói qua a. Điều này làm cho nàng mãnh liệt nghiêng đầu, bĩu môi, hắn nhất định là cố ý nói như vậy! Ái ghi hận – tiểu nhân, quỷ hẹp hòi! (Htrần: Câu chửi hay quá, nên ta để nguyên văn, edit mất hay, hồ =.=) ( @may trang : “còn thiếu, cho tỷ mượn vài từ nè..quỷ phong lưu, sắc lang… đep trai..dễ mến…haha, cảm giác được chửi trai đẹp thật sung sướng. “ )

“Mọi người thỉnh không nên khách khí, chúng ta dùng cơm a.” Điền Quyên Quyên cười khanh khách mời những người khách quý quanh bàn tiệc

“Thật tốt hảo, chúc mừng chúc mừng a…”  Trên măt nam thanh nữ tú quanh bàn tiệc đều  mỉm cười, chỉ là không biết vui vẻ như thế có mấy phần thực, mấy phần giả dối.

……………

” Nào, cái này cho ngươi.” Cô Ngự Hàn gắp một miếng thịt để vào chén của Bối Bối, trên mặt đầy vẻ quan tâm chu đáo, giống như một vị ca ca đang chiếu cố đệ đệ thương yêu của mình.

“Cô công tử, vị Tô công tử này có phải là thân nhân của người không, thật sự là nhìn không giống lắm, hơi ốm yếu.” Điền Quyên Quyên rất nhiệt tình dùng ánh mắt đối với Bối Bối tỏ vẻ thân mật.

“Đúng vậy, đây là thân nhân của ta. Ưa kiêng ăn, cho nên nuôi hoài không thấy  lớn.” Cô Ngự Hàn vừa nói vừa gật đầu.

“…” Bối Bối rất dùng sức cắn lấy cắn để miếng thịt hắn vừa gắp cho nàng như để phát tiết bực bội trong lòng.

Chương 159: Tách ra

Hôn yến vô cùng náo nhiệt, các tân khách đều vui vẻ cười vang, nâng chén chúc mừng tân lang và tân nương, mấy người đã quen nhau từ trước lúc đó vui vẻ đến bất diệc nhạc hồ.

Bối Bối di chuyển ánh mắt, hướng về những đôi nam nữ trẻ tuổi đang ngồi quanh bàn, âm thầm quan sát một lần  lại một lần, phát hiện bọn họ rất nhiều đều là ý không ở trong lời, nếu không phải nhất định một vị thiên kim tiểu thư với ánh nhìn e lệ nhìn  vị công tử tuấn tú, thì nhất định cũng là  vị công tử hào hoa kia  đang hướng ánh mắt vô cùng ái mộ về phía nàng. Thật chướng mắt mà

Thật sự là buồn bực, trên bàn đầy trân châu hải vị cũng chỉ có một mình nàng là … ăn uống hăng say nhất.

Bĩu môi, nàng  lại quan sát thêm một lần, chỉ bất quá mỗi một lần đưa mắt quan sát đều tận lực đưa ánh mắt xẹt qua nam nhân ở bên người cùng với nữ nhân ở bên cạnh hắn, bởi vì, nàng rất không thích nam nhân bên cạnh nàng lại đối với Điền Quyên Quyên cười với nụ cười xinh đẹp như vậy.

Đúng, không chỉ nói là cười xinh đẹp, mà trên mặt hắn căn bản là nổi lên bốn chữ : “Ta rất phong lưu ! ”

Điền Quyên Quyên thỉnh thoảng lại tìm đề tài cùng Cô Ngự Hàn bàn luận, có đôi khi thậm chí rất làm ra vẻ như e ngại thẹn thùng, cúi mặt, khăn tay đưa lên che nửa mặt, nhe răng cười một tiếng, trông rất phong tình. (maytrang :từ “nhe răng” là  nguyên văn của Bối Bối nghĩ, không phải do ta dịch )

Mà Cô Ngự Hàn hình như đối với Điền Quyên Quyên nói chuyện rất cảm thấy hứng thú, thường xuyên đáp lại, ngẫu nhiên phát ra vài tiếng cười nhẹ nhàng, hai người tựa hồ  như phi thường hợp ý.

Tại một bên hóng mát, Bối Bối trong bụng đầy tức khí, lùa vài miếng cơm vào trong miệng,  quai hàm phình ra, miệng đầy thức ăn.

Hung hăng nuốt cơm, bên tai đột nhiên  lại vang lên tiếng cười đầy vui vẻ của Cô Ngự Hàn, nàng vội liếc mắt nhìn qua, không khỏi  mở to hai mắt nhìn, này chết tiệt tên nam nhân này, hắn sao… sao hắn lại dựa vào sát Điền Quyên Quyên như vậy.

Tức chết tức chết! Cái tên nam nhân chết tiệt này, ngay từ đầu, chỉ gắp cho nàng vài miếng thức ăn,  sau đó đem nàng ném qua một bên, liền phối hợp theo Điền mỹ nhân sát bên cạnh hắn nói chuyện yêu đương!

Nhịn xuống vị chua của giấm đang trào lên trong ngực, nàng ăn như lang như hổ,  nhưng càng ăn lại càng không cảm giác được mùi vị gì, hai lỗ tai giương cao lắng nghe xem bọn họ đang nói chuyện cái gì vui vẻ như vậy?  (@maytrang : “ Hủ giấm của Tô tiểu thư hình như nặng mùi hơn của Hàn ca ca à, ghen khiếp thật. ” )

“… Cô công tử nói đùa thật khả ái…” Điền Quyên Quyên lời nói ngọt ngào như rót mật, truyền  vào trong tai Bối Bối nghe thật tức chết người mà.

Trên bàn cơm nàng và Cô Ngự Hàn ở hai phía đối diện, hai người họ lại thầm thì nho nhỏ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười sảng khoái, thêm nữa hôn yến ồn ào, hại Tô bối bối dù giương tai hết cỡ vẫn không nghe được gì, làm tức chết nàng a !

Đại khái qua một lúc thời gian, các tân khách uống rượu hơi ngà ngà, thì Điền lão đi đến.

“Không cố ý quấy rầy các vị dùng cơm, là như vầy, con trai ta – cũng là tân lang ngày hôm nay vốn là người đam mê văn thơ, vì vậy phía trước sảnh đường có bày viết văn tiết mục lấy văn hội hôm nay mời chư vị hảo trổ tài góp vui, lão phu đến đây thỉnh các vị đi ra ngoài đại sảnh nhà lão cho thêm phần náo nhiệt.”

“Hảo, đã sớm nghe nói Điền công tử tài trí hơn người, chúng ta đang muốn chiêm ngưỡng kiến thức.”

Trong gian sương phòng đã có mấy vị quý công tử hăng hái bừng bừng  phụ họa, dẫn đầu đứng lên.

Cô Ngự Hàn nhíu mày, nguyên lai trong dân gian vẫn còn việc trong hôn viết viết thư phú? Việc này rất ít khi gặp.

“Cô công tử có hứng thú tham gia tràng náo nhiệt của Đại ca ta không?” Điền Quyên Quyên chờ mong nhỏ giọng hỏi.

“Đó là đương nhiên, hôm nay Điền công tử là chú rể, mọi người đều đến để chúc mừng, đương nhiên phải cổ vũ cho thêm phần náo nhiệt.” Cô Ngự Hàn lộ có chút hăng hái.

Tại lúc tất cả mọi người bắt đầu lục tục bước ra tiền sảnh, hắn hình như  mới đột nhiên nhớ ra Bối Bối bên người, mãnh liệt quay đầu, vô tình đã gặp nàng dùng ánh mắt giận dữ đang nhìn hắn trừng trừng, ánh mắt hắn thoáng ánh lên vẻ tà ác, vui vẻ, giả vờ làm như không thấy được tâm tư của nàng.

“Tiểu Bối Bối, chúng ta cũng cùng đi ra ngoài tham gia náo nhiệt nha.”

Bối Bối đã sớm bị cơn giận dữ dâng lên tới tận đỉnh đầu, thốt ra lời cự tuyệt: “Muốn đi thì một mình ngươi đi, ta không thích! MẶC!”

Bởi vì đang trong cơn giận dữ, thanh âm nàng có chút không kềm được cao vút lên, mấy vị công tử tiểu thư đi ở phía sau cũng nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng, hình như đang nói nàng  là cái tân khách bộ dáng không hiểu lễ nghĩa, ánh mắt Điền Quyên Quyên cũng đồng thời sáng lên, ánh mắt của bọn họ khiến Bối Bối chỉ có thể kiên trì giảng hòa.

“Ta… Ta nghĩ là ta nên đi nhà vệ sinh một lát, các ngươi đi trước.”

Không đợi Cô Ngự Hàn đáp lại, Điền Quyên Quyên lập tức bắt cơ hội chen vào nói: “Tô công tử muốn đi ngoài sao? Ta phân phó hạ nhân đưa Tô công tử đi.”

” Người đâu, mang Tô công tử đi cẩn thận.”

“Vâng” rất nhanh có một vị tỳ nữ đi tới.

Ánh mắt Bối Bối thoáng có chút ngây ra, nàng theo bản năng quay lại nhìn Cô Ngự Hàn, lại thấy con ngươi đen của hắn ẩn sâu thật sự vui vẻ, vẫn ung dung nhìn nàng, nàng âm thầm cắn răng, dùng chân dưới bàn đá hắn một cái, sau đó mãnh liệt đứng lên, thẳng thắn xoay lưng đi theo tỳ nữ đi ra ngoài.

Thối nam nhân, hại nàng thiếu chút nữa bị bêu xấu, hắn nhất định là cố ý, nhất định là cố ý làm cho nàng tránh đi chỗ khác, để hắn quang minh chánh đại đi tán gái.

Một mạch đi theo tỳ nữ quẹo trái quẹo phải, không biết qua bao nhiên khúc quanh, mà vẫn chưa tới nhà vệ sinh, Bối Bối không khỏi cảm thấy buồn bực, những người có tiền có khác, làm khu vườn lớn như vậy, không phải là đem nhà vệ sinh đặt ở giữa vườn đấy chứ?

“Ách…  Cô nương cho ta hỏi một chút, phải còn  bao lâu mới đến?”

Bối Bối rốt cục nhịn không được hỏi cô tỳ nữ bên cạnh.

“Công tử, sắp tới rồi.”

“Ồ.”

Lại đi một hồi lâu, đi mãi cho đến khi không còn nghe được âm thanh vui đùa ầm ỷ của hôn yến nữa, chung quanh im ắng lạ thường, ngoại trừ bọn họ ra, xung quanh hoàn toàn vắng lặng, không thấy một bóng người.

Đột nhiên, tỳ nữ ngừng lại, chỉ vào một chỗ khuất sau một bóng cây to nói: “Công tử, tới rồi, nhà vệ sinh ở bên kia, công tử có thấy không ?”

Bối Bối theo hướng tay chỉ của tỳ nữ  : “Sao, thấy được rồi,… Ta đi đây.”

“Hảo, xin hỏi công tử có cần nô tỳ ở chỗ này chờ không ?”

Chờ ? Nàng căn bản là không muốn đi vào nhà vệ sinh, nếu để nàng ta ở chỗ này chờ, chẳng phải là nàng phải đi vào nhà vệ sinh đầy mùi hôi hám kia thật lâu sao ?

“Không cần, ta giải quyết xong,  tự ta biết trở về, ngươi đi đi.”

” Dạ, nô tỳ cáo lui.” Tỳ nữ  nhún chân thi lễ, sau đó xoay người rời đi.

Đợi một lát, đến lúc không còn thấy bóng dáng của tỳ nữ, nàng thở dài một hơi, cũng quay người đi, cũng không phải đi theo hướng tỳ nữ vừa đi, mà là đi hướng ngược lại.

Nơi này thanh tĩnh, nàng lại đúng lúc muốn chấn chỉnh lại tâm tư hỗn loạn một chút, coi như đi thong dong tản bộ vậy, dù sao Cô Ngự Hàn hiện tại đã có mỹ nhân ở bên,  lại đi tham gia náo nhiệt, nàng không hiểu kiểu viết văn thơ của bọn họ, cũng nên đi xa một  chút để khỏi mất mặt, càng không cần phải xem cảnh Cô Ngự Hàn cùng Điền Quyên Quyên nói nói cười cười.

Bước chân chậm rãi đi dạo tại hoa viên này, nàng phát hiện Điền gia này thật cũng không phải hạng có tiền bình thường, dĩ nhiên đem vườn xây dựng được lớn như vậy, mới vừa rồi phía trước viện uống rượu mừng liền phát hiện trước viện đủ lớn, không nghĩ tới  ở hậu viện này càng lớn hơn.

Bóng cây rất nhiều, dưới tàng cây trồng đủ loại  hoa, cho dù bây giờ là trời đông giá rét, cũng không thiếu những đóa hoa đang khoe sắc rực rỡ nở rộ, hương hoa nhàn nhạt làm say đắm lòng người.

Nàng đi vài bước thì bứt xả lá cây, hoặc là một vài cánh hoa, miệng lẩm bẩm: “Phong lưu bại hoại, đại sắc lang, nhìn thấy mỹ nhân liền hiện nguyên hình, xà sắc…” (Htrần: hô hô, sắp cóa màn hay coi nà hô)

Chương 160: Truy đuổi

Không khí tại đại sảnh lúc này, thật vô cùng náo nhiệt.

Tài tử giai nhân hăng hái dạt dào quay câu đối, có đôi khi trả lời câu đố sai, hào khí rất là nhiệt liệt, rất có không khí nhân tài cạnh tranh.

Cô Ngự Hàn thủy chung vẫn duy trì nụ cười ở trên môi, nhưng trong tâm bắt đầu dấy lên cảm giác bất an , ánh mắt âm thầm nhìn xung quanh, một lần lại một lần, cái…kia tiểu nữ nhân như thế nào vẫn chưa trở lại?

Đợi được một lát, hắn quyết định bản thân đi tìm nàng, ai… Vốn là muốn cho nàng nổi cơn ghen, để nàng cảm giác được mùi vị của người bị bỏ sang một bên là như thế nào, hiện tại nhớ ra bộ dáng nàng tự cắn môi mình sinh hờn dỗi, tâm không khỏi thấy có chút đau lòng.

Con ngươi đen quét qua Điền Quyên Quyên thủy chung vẫn đang đi theo bên cạnh hắn, hắn đương nhiên biết ý đồ của nàng và cha nàng, nếu như là trước đây đối với một mỹ nhân thanh tú, toàn tâm ái mộ hắn như thế này,hắn sẽ không keo kiệt đem nàng nạp vào hậu cung, nhưng hôm nay thế nào cũng không được, bởi vì hắn duy nhất đối với tiểu nữ nhân kia của hắn, trong lòng mới có cảm giác.

Bất đắc dĩ lắc đầu, hắn chưa bao giờ từng nghĩ qua hắn lại chịu thua trong tay một nhân loại, lại còn hãm mình thật sự sâu trong đó a, hết lần này tới lần khác cái…kia tiểu nữ nhân nhất định không hiểu cho tâm tư của hắn, không ngừng nghĩ tới chạy trốn khinh thường ngôi vị Vương Hậu bên cạnh hắn, khiến cho hắn càng lúc càng thấy uể oải, làm Vương lâu như vậy, lần đầu tiên mới bị người khác tỏ ý ghét bỏ đến thế.

Thừa dịp Điền Quyên Quyên đang đem sự chú ý đặt vào chú rể, hắn di chuyển lặng lẽ rời đi, chỉ là bất quá hắn đã đánh giá thấp năng lực phản ứng của Điền Quyên Quyên.

“Cô công tử, ngươi muốn đi đâu sao?”

“Ta đi theo muốn bàn luận cùng các công tử khác.” Hắn cố ý cường điệu “Công tử” hai chữ, mục đích chính là vì ngăn cản Điền Quyên Quyên đi theo, nam nhân tụ hội, nữ tử tự nhiên nên đứng sang một bên.

“… Ta chờ ngươi trở lại.” Sắc mặt Điền Quyên Quyên đổi  sang ửng đỏ, mặc dù nàng muốn theo sau, nhưng là cấp bậc lễ nghĩa bức nàng dừng lại, vì vậy chỉ có thể dùng ánh mắt sở sở ái mộ đặt trên người Cô Ngự Hàn, đem tâm ý bản thân gửi vào ánh mắt.

Cô Ngự Hàn nhếch môi cười nhẹ, không thể đáp ứng chờ mong của nàng, hắn chỉ biết đặt sự chờ đợi của Bối Bối ở trong lòng, những nữ nhân khác có thích chờ hắn như thế nào, cùng hắn không quan hệ

Điền Quyên Quyên nhìn chăm chú theo bóng lưng của Cô Ngự Hàn, ánh mắt chưa từng rời đi, muốn nhìn xem hắn dừng lại ở chỗ nào.

Cảm giác được ánh mắt của nàng mang theo ý đồ, con ngươi đen của Cô Ngự Hàn xẹt qua một ánh tà khí, tại vương cung nhiều người như vậy cũng không từng có ai có thể giám thị được chỗ hắn muốn đi, chỉ cần hắn có chủ tâm muốn tránh, chưa từng có người nào có thể tìm được, cho nên, lần này đây cũng không ngoại lệ.

Tốc độ bước chân của hắn bắt đầu nhanh dần, tại trong đám người lập loè, chỉ chốc lát sau liền không thấy tung ảnh của hắn.

Điền Quyên Quyên đảo đảo ánh mắt, nhưng thật sự nhìn không thấy tới thân ảnh của hắn, nàng ảo não dậm chân, sau đó chưa từ bỏ ý định bắt đầu tại trong đám người qua lại không ngớt tìm kiếm.

……….

Bối Bối không biết bản thân đi tới nơi nào, chỉ biết là càng ngày càng im lặng lạnh lẽo, càng ngày càng an tĩnh, an tĩnh đến mức chỉ nghe được mỗi tiếng bước chân của nàng, an tĩnh đến mức làm nàng cảm giác thật sự sợ hãi.

Mặc dù hiện tại là ban ngày, nhưng là nơi này cũng quá hoang tàn vắng vẻ a, đưa mắt nhìn lại, trừ bóng cây cao lớn ra thì toàn hoa là hoa, nếu đưa thân đi vào trong đó, căn bản nhất định sẽ không tìm thấy điểm tận cùng.

Nàng đưa tay tự ôm lấy mình, chà xát cánh tay đã bắt đầu lạnh

Lại đi hồi lâu, nàng  hoàn toàn tìm không được đường trở về, đi qua một cái rồi lại một cái cổng vòm, đi vào một cái rồi lại một cái hoa viên nữa, làm cho nàng cảm giác được bản thân  không chỉ lạc vào một mê cung thông thường.

Không biết đi bao lâu, nàng bắt đầu thấm mệt, vì vậy tìm một gốc đại thụ ngồi xuống, hai tay đấm đấm lên đôi bắp chân đã mỏi nhừ.

“Đều là lỗi của Cô Ngự Hàn, tức chết ta, bây giờ không biết là đã đi lạc đến nơi nào rồi, như thế nào một bóng người cũng không có, nếu là đi mãi không ra được chỗ này thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ ta ngay cả ban đêm cũng phải ở chỗ này hứng gió tây bắc qua đêm?”

Nàng càng nghĩ càng sợ, ánh mắt bắt đầu rất tích cực nhìn xung quanh bốn phía, hy vọng có thể tìm được một chỗ có cửa ra, hoặc là trước hết có thể tìm được một nơi tránh gió cũng tốt, tư vị giận dỗi ủy khuất thật sự là khổ sở a.

Nhìn nhìn, nàng hốt nhiên thấy cách đó không xa, sau mấy tán cây hình như có một gian phòng, đôi mắt nàng sáng rực, lập tức đứng đi đến đó.

Đi tới trước cửa, nàng phát hiện cánh cửa phòng thực chất chỉ khép hờ, nàng dỏng tai lắng nghe, trong phòng im ắng, không biết là có người trong đó không.

Hít một hơi thật sâu, nàng lại nhìn chung quanh một chút, cũng im ắng, những gian phòng bên cạnh cũng tĩnh lặng đến mức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Nuốt nuốt nước miếng, nàng bắt đầu do dự, nhìn về phía cánh cửa, nàng hốt nhiên không dám đi, vội vàng xoay người chạy, tuy nhiên, trong lúc nàng xoay người lại vô tình đập vào một người

“A…” Nàng hoảng vía lập tức hô to, mãnh liệt ngẩng đầu, trước mặt nàng là một nam nhân cao gầy, gương mặt phảng phất nét bệnh tật, xanh xao, tuổi đại khái khoảng trên dưới hai mươi.

“Ngươi… Ngươi là ai?” Bối Bối sợ hãi nuốt nước miếng, bởi vì nàng thấy ánh mắt của nam nhân này là lạ làm sao, hình như… hình như rất hoang dại, lại thêm khuôn mặt trắng bệch như người chết, quả thực làm cho người ta cảm thấy run rẩy.

Ánh mắt nam nhân dần dần có chút tập trung, hắn nhìn Bối Bối nhếch môi cười một tiếng: “Ha hả a… Mỹ nhân mỹ nhân…”

Bối Bối trợn to ánh mắt, hoảng sợ nhìn bộ dáng tâm thần không bình thường của hắn, nàng kinh hồn táng đảm lui ra phía sau vài bước: “Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Mỹ nhân mỹ nhân, không cần đi, ta muốn mỹ nhân, ha hả…” Nam tử đột nhiên động tác rất nhanh bắt đầu lao về phía nàng.

“A…  Tránh ra…” Bối Bối nhịn không được hét lên một tiếng liền bắt đầu chạy trốn, nàng thật muốn mắng XX xoa xoa (Htrần: nguyên văn câu chửi của tác giả, theo bản trung nên ta giữ nguyên =.=), tại sao nàng dọc theo đường đi gặp phải nhiều người điên không bình thường như vậy!

“Mỹ nhân đừng chạy, làm tân nương của ta a, mỹ nhân mỹ nhân…” Nam tử bắt đầu đuổi theo phía sau nàng.

“Ta không phải mỹ nhân, ta là nam nhân!” Trong lúc bối rối, Bối Bối nhớ ra bản thân giờ phút này đang giả dạng nam nhân, vì vậy thử khiến cho cái gã người điên kia hiểu thân phận của mình.

“Ha hả… Trên người của ngươi có mùi hương của mỹ nhân, mỹ nhân mỹ nhân…” Nam tử vẫn như vậy, cười hì hì đuổi tiếp.

“A… Không cần lại đây…” Bối Bối thực tức đến phát điên rồi, tại sao như thế nào khắp nơi đều là hoa viên cây cối, người nào cũng không có, trời ạ, nghĩ đến người điên kia đang đuổi ở phía sau, nàng liền cảm thấy rùng mình liên tục.

“Cô Ngự Hàn, ngươi chết ở nơi nào, mau tới cứu ta, Cô Ngự Hàn…” Nàng vừa vội lại hoảng vía kêu thét, không ngừng quay đầu lại nhìn cái tên nam nhân điên đang đuổi theo nàng, gương mặt trắng nhợt như xác chết, cặp mắt kia tản ra quang mang dị thường, làm cho người ta lòng bàn chân phát lạnh.

Chạy hồi lâu, nàng hốt nhiên phát hiện sau lưng không còn nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo, nàng theo bản năng quay đầu lại nhìn, hoàn toàn không thấy cái tên điên vừa một mực đuổi nàng …

_____Hết chính văn chương 160_____

Htrần: A a a, Tập sau Bối tỷ gặp nạn nha! Bị một tên điên suýt làm nhục nha! Làm sao giờ? Làm sao giờ?!!!

CHỜ ĐI!!! Hơ hơ …

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro