xa vuong tuyen hau chap 180-182

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiếu Hồng Trần

Chương 180: Anh hùng cứu mỹ nhân

Bối Bối thật hận không thể nhanh chóng đem cái tên Thương Vinh làm cho người ta chán ghét trước mặt đạp một cước bay đến tận cuối chân trời đi.

“Ngươi mau tránh đường cho chúng ta, nếu không đừng trách bổn cô nương không khách khí!” Ánh mắt Bối Bối cơ hồ muốn phun hỏa, chưa từng thấy tên nam nhân nào không biết xấu hổ như vậy, đem lão bà (vợ) của chính mình bán đi rồi còn dám xuất hiện!

“Biểu muội, nữ nhân này là ai? Ngươi dĩ nhiên dám một mình trốn khỏi Điền gia, ngươi có biết hay không Điền gia thu hồi bạc của ta, ta sắp chết đói.” Thượng Vinh nhìn Khả Y hổn hển nói. (Htran: trời ơi, nghe hắn nói câu này mà ta muốn chém hắn ra làm chả băm viên quá >”<)

“Ngươi… ngươi … cái tên nam nhân không biết xấu hổ này, những lời như thế mà ngươi cũng dám nói ra mồm sao!” Bối Bối giận điên lên.

Đột nhiên, Thượng Vinh “bá” một tiếng rút kiếm ra chỉ vào Bối Bối: “Hãy bớt sàm ngôn đi, đem biểu muội của ta giao lại đây, nếu không cũng đừng trách ta đối với ngươi không khách khí.”

Bị thanh kiếm lắc lắc chỉ vào người, Bối Bối không khỏi lui về phía sau một bước, nhưng vẫn như trước không hề buông tay Khả Y ra.

“Ngươi… Ngươi đừng xằng bậy.” Khí thế của nàng có điểm yếu đi, thật sự là buồn bực, tại sao nàng không có kiếm, tức chết người đi được, cái tên Thượng Vinh này, nàng cùng hắn đúng là khắc tinh, mỗi một lần gặp hắn liền không gặp được chuyện gì tốt, đều là dùng kiếm chỉ vào nàng!

“Hừ, ta nhất định cứ xằng bậy, ngươi làm gì được ta chứ?” Thượng Vinh mơ hồ nhận ra người trước mắt.

“Tô Bối Bối là ngươi sao? Ngươi thật đúng là âm hồn bất tán.” Hắn cười lạnh tiếp tục châm chọc.

Bối Bối đang muốn mở miệng tiếp tục nói, lại bị Khả Y cấp kéo đến một bên, cất bước tiến lên bảo vệ nàng.

“Biểu ca, ngươi không thể gây khó khăn cho Bối Bối, từ thời khắc ngươi đem ta bán đi, chúng ta trong lúc đó…cũng đã không còn quan hệ, ta cũng sẽ không bao giờ trở về đâu.” Khả Y bi thống nhìn tên nam nhân không hề còn hăng hái trước mắt, khuôn mặt quen thuộc, hôm nay chỉ còn lại có một thân chật vật, tuế nguyệt … thật là vô tình.

“Dông dài, ngươi đã là người của ta, chúng ta cả đời này nhất định đều phải có quan hệ với nhau” Thượng Vinh nói xong trắng ra.

Nghe vậy, Khả Y mặt trắng xanh lại, nàng xấu hổ và giận dữ nhìn chăm chú hắn, cắn chặt môi, đáy lòng thắt lại, ánh mắt nhìn nam nhân trước mặt hoàn toàn cảm thấy xa lạ.

“Ngươi … cái tên nam nhân chết tiệt này, còn dám nói những lời như thế có tin hay không ta báo quan đến bắt ngươi!” Bối Bối tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, những lời này mà một kẻ đã từng làm trượng phu của người ta cũng nên nói sao, vô sỉ!

“Ngươi tìm chết sao?” Thượng Vinh giơ kiếm lên, tránh né Khả Y lại chỉ thẳng vào Bối Bối, trong lúc hắn đã muốn đâm kiếm đến, tay đột nhiên buông lỏng, cả người hắn đột nhiên bắt đầu co quắp lại.

“Ngũ thạch tán, cho ta ngũ thạch tán… Biểu muội…” vẻ mặt Thượng Vinh không hề còn hung ác nữa, trên mặt bởi vì thống khổ mà vặn vẹo. (Htran: Ngũ thạch tán là một loại thuốc phiện, hóa ra thèng khìn nì nghiện a, haiz)

“…” Khả Y cắn môi, môi dưới hơi hơi thấm xuất tia máu, nàng đôi mắt phiếm hồng nhìn hắn, không nói lời nào.

“Khả Y, chúng ta chạy mau, người như thế cứ để hắn động kinh chết đi là tốt nhất.” Bối Bối kéo tay Khả Y muốn nhân cơ hội đào tẩu, tuy nhiên, Khả Y vẫn không nhúc nhích, chỉ là thẳng lăng lăng nhìn Thượng Vinh, nước mắt tràn ra khỏi mi.

Bối Bối biết nàng đang nhớ tình cũ, nàng âm thầm cắn răng, không thể không mở miệng nói: “Khả Y, chẳng lẽ ngươi còn muốn quyến luyến cái tên … nham nhân lang tâm cẩu phế này sao?”

“Không…” Khả Y cơ hồ là lập tức nhẹ giọng phản bác.

Nàng ngẩng đầu, bi thương cười một tiếng: “Bối Bối, biểu ca hắn… trước kia chỉ là mải mê bài bạc, sau lại, ngay cả đồ gia truyền cũng bán đi, khiến bà bà tức chết, rồi hắn nhiễm phải ngũ thạch tán, không có tiền, vì vậy ngay cả ta cũng bán đi, ta … không có khả năng tha thứ hắn…”

“Nguyên lai… thật sự là hơi quá đáng! Người nhà của ngươi đâu? Không để ý tới ngươi sao?” Bối Bối nắm chặt nắm tay, xúc động phẫn nộ không thôi.

Lắc đầu, Khả Y cười đến thê lương: “Người nhà của ta… đã sớm không thừa nhận ta, từ lúc ta chạy trốn khỏi nhà không chịu tiến cung, bọn họ liền nói … nói sau này không hề … có đứa con gái như ta … nữa.”

Vì tình yêu mà nàng tự cho là thanh mai trúc mã, nàng mất đi tất cả, nhưng đổi lấy … lại chỉ là một cái khế ước bán mình.

“Khả Y, đừng khóc, sau này có ta ở đây, ta sẽ không để cho bất cứ ai khi dễ ngươi.” Bối Bối đưa tay lau đi nước mắt của nàng, đưa tay ôm lấy nàng.

“Bối Bối… Ô…” Khả Y rốt cục cũng nữa không nín được đau khổ liên tiếp dâng lên trong lòng, ôm Bối Bối khóc phát tiết ra.

“A… Ngũ thạch tán… Cho ta…” Thượng Vinh đột nhiên từ trên mặt đất lăn lộn đứng lên tiến đến, hướng kiếm nhằm thẳng về phía hai nàng.

Bối Bối nhanh tay lẹ mắt lôi kéo Khả Y bỏ chạy, những người xung quanh thấy một màn như vậy, nhao nhao tránh né, chỉ trỏ, không hề có người nào dám mạo hiểm đi ra cứu nạn.

“A…” Bối Bối quay đầu lại, mắt thấy kiếm sẽ đâm tới, nàng nhịn không được kinh hô lên.

Nhưng vào lúc này, nam nhân mang mặt nạ không biết từ nơi nào đột nhiên phi thân đi ra che ở trước mặt nàng, đưa tay vung lên, một đạo kình phong bay về hướng Thượng Vinh, chỉ thấy kiếm trong tay Thượng Vinh thẳng tắp rơi xuống, một bên miệng rỉ máu.

Chỉ là so sánh với nam nhân mang mặt chậm một bước đi ra, là Thương Tuyệt Lệ.

Hắn phi thân rơi xuống bên cạnh Bối Bối: “Bối Bối tiểu thư, Hà cô nương, đã để cho hai người sợ hãi rồi.”

“Tuyệt Lệ? Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Ngươi không phải cùng Cô Ngự Hàn đi làm việc quốc sự sao?” Bối Bối qua cơn chấn kinh rất nhanh hoàn hồn, vô thức đưa mắt bốn phía tìm kiếm thân ảnh của Cô Ngự Hàn nhưng không thấy bóng dáng.

“Bối Bối tiểu thư, Vương phân phó thuộc hạ âm thầm bảo vệ Bối Bối tiểu thư cùng Hà cô nương, Vương một mình đi làm việc.” Thương Tuyệt Lệ giải thích.

“Nha.” Bối Bối tùy ý lên tiếng, sau đó ánh mắt rơi vào nam nhân mang mặt nạ, nhìn thân hình hắn anh tuấn thon dài, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại tư thế xuất thủ mới vừa rồi của hắn, võ công rất quen thuộc, hình như đã gặp qua ở nơi nào.

Không chỉ Bối Bối, Thương Tuyệt Lệ cùng Khả Y cũng thẳng tắp nhìn nam tử mang mặt nạ.

Chỉ thấy hắn đạp Thượng Vinh một cước, đem Thượng Vinh đánh ngất xỉu đi, sau đó, chậm rãi xoay người, ánh mắt, như trước chỉ nhìn thẳng vào Bối Bối.

Ánh mắt Khả Y khôi phục lại phức tạp nhìn Thượng Vinh đang ngất xỉu trên mặt đất, trong đáy mắt, xẹt qua một tia không đành lòng, nhưng thủy chung cũng không lên tiếng.

Bối Bối thẳng tắp nhìn nam tử mang mặt nạ, nhìn vào cặp mắt kia của hắn, càng nhìn, càng thấy quen thuộc, đôi mắt to rất đẹp … đã gặp qua ở đâu a?

“A… Hắc Khi Phong!” Nàng đột nhiên kinh hô, căng thẳng lôi kéo tay Khả Y, theo bản năng muốn bỏ chạy đi.

Hắc Khi Phong? Gương mặt Thương Tuyệt Lệ liền biến sắc, động tác nhanh chóng nắm Bối Bối cùng Khả Y hai người, làm phép phi thân lên, bằng tốc độ nhanh nhất bay nhanh rời đi.

“Tiểu Bối…” Hắc Khi Phong tháo mặt nạ xuống, nhẹ nhàng nỉ non gọi ra cái tên đã khiến hắn nhung nhớ rất lâu.

Hắn hí mắt nhìn phương hướng bọn họ ly khai, vận khí, phi thân đuổi theo.\.

Chương 181: Đâm bị thương hắn

“Thương Tuyệt Lệ, hắn đuổi theo, làm sao bây giờ?” Bối Bối quay đầu lại, thấy Hắc Khi Phong càng ngày càng tới gần, bắt đầu khẩn trương, lấy pháp lực của Thương Tuyệt Lệ lúc này y vô phương đối kháng lại Hắc Khi Phong.

“Bối Bối tiểu thư, ngươi cùng Hà cô nương đi trước đi, thuộc hạ quay đầu lại đối phó với hắn, trì hoãn thời gian.” Thương Tuyệt Lệ đem các nàng đặt lại trên mặt đất, rồi xoay người, liền bị Bối Bối kéo lại.

“Không được, ta không thể đem ngươi một mình bỏ lại, ngươi đánh không lại hắn, muốn đi chúng ta cùng nhau đi.” Bối Bối kiên định nói.

Khả Y mặc dù đối mặt với cục diện trước mắt có chút không hiểu rõ lắm, nhưng là quyết tâm lưu lại cũng không lay chuyển được: “Thương công tử, chúng ta như thế nào có thể để cho ngươi một mình đi đối mặt địch nhân.”

“Tiểu Bối.” Hắc Khi Phong đã đuổi theo, rơi vào trước mặt bọn họ, thân hình thon dài sừng sững đứng trên mặt tuyết, gió nhấc lên vạt áo của hắn, vén lên những sợi tóc đen tán loạn làm lộ ra khuôn mặt nhu hòa xinh đẹp của hắn, thêm vài phần thần bí, vài phần tang thương.

Con mắt đen láy của hắn cứ như thế nhìn thẳng vào Bối Bối, nhìn thấy ánh mắt phòng bị của nàng, mục quang của hắn ảm đảm một chút, nụ cười ở khóe môi có chút gượng gạo: “Tiểu bối, thấy ngươi không sao ta thật cao hứng.”

“Không có ngươi gây ra sóng gió, ta sẽ càng tốt hơn.” Bối Bối lạnh lùng theo dõi hắn, tế bào toàn thân đều ở trạng thái đề phòng, giống như chỉ sợ hắn bất ngờ xuất kì bất ý công kích lại.

“Phải không?” thanh âm Hắc Khi Phong rất đạm rất đạm, giống phù vân trên núi cao, mờ ảo đến mức gần như hư vô.

“Nếu như ngươi lại tới cướp Hắc Tinh Ngọc Bội, vậy ngươi lên chạy nhanh đi, Hắc Tinh Ngọc Bội ta đã cho Cô Ngự Hàn, có bản lãnh ngươi tới chỗ hắn mà lấy, ta đây muốn ngọc bội không có, chỉ có một cái “nguy hiểm” thôi.”

Bối Bối chánh khí kinh người tiếp tục nói, hồn nhiên không lưu ý Hắc Khi Phong có vẻ mặt gì, cho nên, nàng cũng không có lưu ý đến đôi mắt đau khổ của hắn.

Hắc Khi Phong lẳng lặng nhìn nàng, hồi lâu, hắn cười cười, phong khinh vân đạm nói: “Ta đây muốn mạng của ngươi a.”

Hắn muốn nàng… theo hắn hồi Hắc Phong quốc, muốn mạng của nàng sống ở Hắc Phong quốc, sống ở chỗ hắn có thể thấy được.

Thương Tuyệt Lệ vừa nghe, sắc mặt căng thẳng, hắn nhún người bay qua, đầu tiên phát ra công kích, đồng thời hô lên: “Bối Bối tiểu thư chạy mau!”

Thoải mái mà tránh né công kích của Thương Tuyệt Lệ, Hắc Khi Phong cười lạnh: “Chỉ bằng vào ngươi?”

Vừa nói, hai tay của hắn ngưng tụ năng lượng, không chút lưu tình huy hướng Thương Tuyệt Lệ phóng tới.

Bối Bối cùng Khả Y lo lắng nhìn hai người đang đánh nhau ở giữa không trung, hỏa quang bắn ra bốn phía, khói lửa bốc lên cuồn cuộn, quang mang mãnh liệt cơ hồ khiến mắt các nàng không mở nổi.

“Khả Y, ngươi đi trước.” Bối Bối khẩn cấp nói.

“Không, ta không đi.” Khả Y luôn luôn mềm mại dịu dàng lúc này cũng rất kiên quyết, nàng lo lắng nhìn Thương Tuyệt Lệ dần dần không còn ngăn được công kích của Hắc Khi Phong, cảm giác mãnh liệt liên tục trùng kích vào nội tâm của nàng, nàng cắn môi, rất muốn rất muốn đi tới hỗ trợ, nhưng lại chỉ có thể đứng đó lo lắng suông.

Bối Bối nắm chặt năm ngón tay, cả người căng thẳng nhìn Thương Tuyệt Lệ nhiều lần thiếu chút nữa bị Hắc Khi Phong đả thương, tim đập dồn dập nhanh hơn, máu huyết lại tiếp tục lao nhanh, nhưng không cách nào chạm tới cảm giác năng lượng trùng kích lần trước, nàng ảo não gắt gao cắn chặt môi.

“Phốc…” Thương Tuyệt Lệ phun ra một ngụm máu, thẳng tắp từ giữa không trung té xuống.

“Thương Tuyệt Lệ / Thương công tử!” Bối Bối cùng Khả Y đồng thời kinh hô lao đến chỗ Tuyệt Lệ.

“Tiểu Bối, đi theo ta.” Hắc Khi Phong rơi xuống cách trước mặt bọn họ không xa, ánh mắt chấp nhất nhìn Bối Bối.

“Nôn…” Thương Tuyệt Lệ  lại ói ra một ngụm máu tươi, thương thế rất nặng, nhưng là hắn cũng rất nhanh lại đứng lên, đứng ở trước mặt hai nàng, sử dụng kiếm chống đỡ thân thể của mình, kiên định nhìn Hắc Khi Phong, một bước cũng không nhường.

Tầm mắt Hắc Khi Phong lúc quay lại nhìn Thương Tuyệt Lệ lại trở nên lãnh liệt: “Ngươi tìm chết sao? Ta đây thành toàn cho ngươi.”

“Không!”

Bối Bối cùng Khả Y đồng thời hô lên, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Khả Y đã hóa thành Bạch Xà đột nhiên thẳng tắp hướng phía Hắc Khi Phong công kích qua.

Mà Bối Bối trong lúc này tiến lên giành lấy thanh kiếm trong tay Thương Tuyệt Lệ, ánh mắt lóe ra hồng quang, thân thể cũng tỏa ra ngọn lửa hồng nhàn nhạt, phi thân hướng về phía Hắc Khi Phong.

Ngân Kiếm, thẳng chỉ hướng Hắc Khi Phong.

“Tiểu Bối…” Hắc Khi Phong sợ ngây người, hắn hiểm hiểm né qua kiếm phong của Bối Bối, rồi phút chốc lại phi thân tới gần nàng.

Nàng… Thế nhưng đã học được pháp thuật, còn dùng nó để đối phó hắn…

Bạch Xà thừa dịp Hắc Khi Phong trong thoáng giây thất thần, quay đuôi phi thân về phía hắn, Hắc Khi Phong cau mày, chưởng lực trong tay hóa thành một đạo cường quang màu vàng bổ về phía đầu của Bạch xà, vỗ hai cái đem Bạch Xà đánh văng ra.

Hắn xoay người, nhìn thấy Bối Bối lại cầm kiếm hướng về phía hắn, ánh mắt hắn thê lương, yên lặng đứng ở tại chỗ, không né cũng không tránh, chỉ là yếu ớt nhìn nàng cách bản thân càng ngày càng gần.

“Bá…” Ngân Kiếm đâm vào trong ngực hắn, huyết sắc tiên hồng theo thân kiếm trượt xuống, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.

Ánh mắt Bối Bối lóe lên, khôi phục hắc sắc, ngọn lửa hồng trên người cũng tức thì rút đi, nàng lăng lăng nhìn hắn: “Ngươi… Tại sao không đánh trả?”

“Ta sẽ không động thủ với ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không.”

Hắc Khi Phong ôn nhu nhìn nàng, con ngươi đen, tràn đầy ngập nhu tình, đôi môi canh hoa hoàn mỹ khêu gợi của hắn vẫn như trước mang theo mỉm cười, phảng phất đối với thương thế của chính mình một điểm cũng không có cảm giác.

Chỉ có hắn biết, hắn đang cười, tâm, ngược lại đang khóc rống, máu huyết chay ra chính là lệ trong tim của hắn, nàng giết hắn, không chút lưu tình dùng kiếm đâm vào ngực hắn, nếu như không phải kiếm pháp của nàng không chính xác, như vậy, một kiếm này của nàng, đã đâm thẳng vào trái tim của hắn rồi.

“Tiểu Bối, nói cho ta biết, thương thế của ngươi hoàn toàn khỏi hẳn rồi chứ?” Hắn hỏi, hỏi rất quan tâm, rất ôn nhu, vẫn giống như trước đây vậy.

Bối Bối từ từ buông lỏng tay, kiếm “keng” một tiếng rơi trên mặt đất, nàng đi bước một lui về phía sau, nhìn hắn, ánh mắt bắt đầu loạn, hốc mắt hơi hơi đỏ lên.

Thật sâu hít một hơi, nàng bức bản thân lãnh đạm: “Ngươi… ngươi đi đi.”

“Thương thế của ngươi hoàn toàn khỏi hẳn rồi chứ?” Hắc Khi Phong chấp nhất hỏi, con ngươi đen nhánh chỉ nhìn nàng, tuyệt không chú ý vết thương đang chảy máu của bản thân.

“Ta nói là ngươi chạy đi a, ngươi tới nơi này làm chi? Ta không cần gặp lại ngươi.” Bối Bối đột nhiên không thể chịu đựng được quay hắn rống lên, đôi mắt nhiễm thượng một tầng mờ mịt nước mắt.

“Nhưng mà ta muốn gặp, chúng ta nói qua muốn cùng nhau xông xáo giang hồ, ngươi quên rồi sao?” Hắc Khi Phong ôn nhu nói.

Bối Bối lắc đầu, thanh âm đau đớn hét lên: “Ta không nhớ!”

Sau đó, nàng quay đầu chạy về hướng Khả Y đang té ngã trên mặt đất, lo lắng địa lay động nàng: “Khả Y, ngươi có sao không? Tuyệt Lệ, nàng ấy làm sao vậy?”

Chương 182: Nhị tuyển nhất

Sắc mặt Khả Y tái nhợt con ngươi đóng chặt, khóe miệng càng không ngừng nôn ra máu tươi.

Thương Tuyệt Lệ đỡ nàng lên, sắc mặt cũng không khá hơn bao nhiêu, khóe miệng cũng giống như Khả Y trào ra máu huyết đỏ sẫm.

Ba người, chỉ có Bối Bối lông tóc vô thương.

“Tuyệt Lệ, ngươi mau nhìn xem, nàng bị thương thế nào? Có thể hay không…” Hốc mắt Bối Bối đỏ lên, cúi đầu không có cách nào chỉ có thể khóc.

“Hà cô nương!” Thanh âm Thương Tuyệt Lệ trở nên khàn khàn, hai tay hắn ôm Khả Y thậm chí hơi hơi phát run.

“Làm sao bây giờ? Chúng ta nhanh đi tìm Cô Ngự Hàn, hắn nhất định có biện pháp.” Bối Bối mãnh liệt đứng lên, thúc giục Thương Tuyệt Lệ, để hắn ôm Khả Y chạy đi.

“Tiểu Bối, không có tác dụng đâu.” Hắc Khi Phong không biết từ khi nào đã đi tới phía sau nàng, trên mặt đất, một vệt dài dính máu tươi của hắn.

Bối Bối mục quang rung động nhìn hắn khoảng cách một đường hắn đi tới, một đường máu dài, đâm vào ánh mắt của nàng khiến nàng cảm thấy có chút đau lòng.

Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn, nắm thật chặt nắm tay, hắn đối với thương thế của chính mình nhìn như không thấy, chẳng lẽ hắn không sợ chảy máu quá nhiều mà chết sao?

“Ngươi lặp lại lần nữa, cái gì không có tác dụng?” Hít sâu một hơi, nàng dè dặt hỏi.

Hắc Khi Phong nhàn nhạt quét  mắt liếc nhìn Khả Y, tầm mắt lại nhanh chóng quay về Bối Bối, nhìn thẳng đôi mắt vô cùng lo lắng của nàng. Nếu như… nàng cũng vì thương thế của hắn mà lo lắng như vậy, thật là tốt biết bao.

“Ngươi cứ nói a? Ngươi tới cùng dùng cái gì đả thương Khả Y?” Bối Bối nhịn không được lại hỏi.

Hắn yên lặng nhìn nàng: “Nàng bị thương, trừ ta ra, không ai có thể cứu được nàng, cho dù là Cô Ngự Hàn tới cũng giống nhau thôi.”

Trừ hắn ra, ngay cả Cô Ngự Hàn tới cũng vô dụng?

Thật đáng chết! Không chỉ có Bối Bối ngây người, Thương Tuyệt Lệ khuôn mặt cũng trắng bệch, ảo não nắm chặt nắm tay, cố gắng ẩn nhẫn bối rối trong lòng, cắn răng: “Bối Bối tiểu thư, người không cần phải tin tưởng lời nói của hắn.”

Bối Bối lắc đầu, nàng đưa mắt nhìn Khả Y,  lại nhìn Hắc Khi Phong, trong lòng do dự.

“Tiểu Bối, ta sẽ không lừa ngươi, cho nên … nàng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.” Hắc Khi Phong con mắt sâu thẳm đen thẫm liếc mắt nhìn Khả Y, một chút cũng không có ý xuất thủ cứu giúp.

“Ngươi có thể cứu nàng không phải sao?” Bối Bối bật thốt ra, chỉ vì hắn nói Khả Y hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho nên nàng hoàn toàn luống cuống, liền mở miệng cầu hắn tới cứu Khả Y.

Hắc Khi Phong cả người cứng đờ, con mắt hắn tối sầm lại: “Tiểu Bối, ngươi … muốn ta đi cứu một người mà chính ta đã đả thương? Ngươi …”

Hắn mím chặt khóe môi, không hề nói nữa, chỉ là không hề chớp mắt nhìn nàng, đôi mắt mờ mịt sâu thẳm khiến Bối Bối rốt cục không đành lòng cúi gằm ánh mắt xuống.

“Ngươi… ngươi không phải nói trừ ngươi ra không ai có thể cứu nàng sao? Cứu một mạng người hơn xây bẩy tầng tháp…” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm nói

“Tiểu Bối, ngươi cảm thấy ta bây giờ còn có năng lực đi cứu người sao?” Hắc Khi Phong nhịn không được cười khổ nói, nàng không hỏi qua thương thế của hắn như thế nào, chỉ muốn hắn cứu người.

Bối Bối chột dạ nhìn một chút vết thương của hắn, miệng mấp máy, trong nhất thời  không biết trả lời như thế nào

Nhếch môi lên vẻ cô đơn, khuôn mặt thanh quý tuyệt trần của Hắc Khi Phong nhiễm thượng một mạt u ám, một khuôn mặt tinh khiết như ngọc, vài phần u buồn, vài phần bất đắc dĩ, trên hàng lông mày thanh ngạo của hắn nhiễm thượng một tầng bi thương nhàn nhạt: “Tiểu Bối, nếu như…sau khi ta cứu người, vì chân khí thoát hết mà chết, như vậy, ngươi cũng vẫn hy vọng ta đi cứu người sao?” (Htran: TT^TT Nghe những lời này thấy thương Phong ca của ta quá, chàng thật là si tình mà oa oa oa *chấm chấm nước mắt*)

Bối Bối ngây ngẩn cả người, vì ánh mắt đen thẳm cô liêu tịch mịch của hắn mà lòng có chút co thắt lại.

Trầm mặc… Nàng chỉ có thể trầm mặc.

Thật lâu không thấy nàng trả lời, Hắc Khi Phong thê lương than nhẹ, đến gần trước mặt nàng, thân hình tuấn tú đĩnh đạc cơ hồ muốn bao phủ lấy nàng, hắn cúi đầu thanh âm giống như bi giống như oán: “Ta biết nên làm như thế nào. Nếu như ta không cứu nàng, có phải ngươi sẽ rất thương tâm không?”

Bối Bối không nói, cũng không có ngẩng đầu, đứng sững như bức tượng, giờ phút này lòng của nàng thật hỗn loạn.

“Tiểu Bối, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ cứu nàng.” Tiếng nói của hắn, trở nên rất nhẹ, nhẹ đến mức cao ngạo.

Nghe được lời nói của hắn, Bối Bối rốt cục ngẩng đầu, nhưng lại chỉ có thể á khẩu không thể nói được gì nhìn hắn, tầm mắt chuyển qua vết thương của hắn, ánh mắt của nàng chậm rãi lay động, cuối cùng, cũng không đành lòng…

Rốt cục có thể cứ nhìn hắn như thế được sao.

Hắc Khi Phong cười ôn nhu, nhấc tay muốn giúp nàng vén lại sợi tóc lăng loạn trên mặt, nhưng cuối cùng lại dừng ở giữa không trung, chậm rãi hạ tay xuống.

Hắn cất bước đi tới trước mặt Thương Tuyệt Lệ, ngồi xếp bằng sau lưng Khả Y, vận khí vào lòng bàn tay…

“Hắc Khi Phong, ngươi…” Bối Bối rốt cục cũng nhịn không được mở miệng, nếu như cứu Khả Y, hắn sẽ chết,  không phải là cục diện mà nàng muốn thấy.

Hắn đưa tay đặt vào trên lưng của Khả Y, sau đó mới quay đầu ngắm nhìn nàng, mái tóc đen lăng loạn rơi xuống bờ vai của hắn, bị gió thổi bay, đúng là thê lương, hắn hí mắt, cười cười, sau đó quay đầu, tĩnh tâm giúp Khả Y chữa thương.

Thương Tuyệt Lệ nắm chặt bàn tay, cuối cùng cũng phải nhờ Hắc Khi Phong giúp Khả Y chữa thương, đơn giản là hắn nhìn ra thương thế của Khả Y phải kịp thời trị được chữa trị.

Bối Bối hoàn toàn vô thố, mắt thấy việc chữa thương dần dần tiến vào trạng thái nhập định, ngón tay nàng bấu chặt vào lòng bàn tay, các đốt ngón tay trắng bệch, đôi môi cánh hoa bị nàng cắn đến cơ hồ muốn thấm xuất tia máu.

“Hắc Khi Phong, dừng… dừng tay.” Nàng giãy dụa, thanh âm rất nhẹ.

Hắc Khi Phong mí mắt đóng chặt không cử động, hàng lông mi thật dài hơi có chút lay động, hắn từ từ mở mắt, ngưng mắt hướng nhìn nàng, bên môi lộ ra nhất mạt cười an ủi: “Tiểu Bối, ngươi cũng quan tâm ta phải không?”

Nói xong, hắn thẳng sống lưng lại, tiếp tục nhắm mắt lại, hết sức chăm chú vì Khả Y chữa thương, lúc này, đã vô phương dừng tay .

Bối Bối nhìn khuôn mặt hắn càng ngày càng tái nhợt, ngay cả môi cũng mất đi một chút rực rỡ, nàng vô phương bảo trì bình tĩnh, cất bước muốn tiến lên ngăn cản hắn.

Thương Tuyệt Lệ ngăn ở trước mặt nàng, lắc đầu: “Bối Bối tiểu thư, hiện tại không thể đình chỉ, nếu không hai người bọn họ đều có thể chết.”

“Nhưng mà…” Bối Bối sắc mặt trắng nhợt, vô phương dừng lại, như vậy… Hắc Khi Phong sẽ chết sao?

Nàng… cũng không thật tâm muốn hắn chết a.

Nhưng vào lúc này, một đạo hồng quang bay nhanh rơi xuống bên cạnh Bối Bối, ánh quang mang dần đạm đi, thân ảnh của Cô Ngự Hàn xuất hiện ở trước mặt Bối Bối

“Cô Ngự Hàn …” Bối Bối vừa mới mở miệng, liền bị hắn gắt gao ôm vào trong lòng, ôm chặt đến mức cơ hồ khiến nàng thở không nổi

“Tiểu Bối Bối, ngươi không sao chứ? Có bị thương hay không? mau nói cho ta biết, bị thương ở chỗ nào?” Cô Ngự Hàn khẩn trương đến mức tinh thần có chút luống cuống, hắn trên dưới lục lọi thân thể của nàng, ánh mắt đều tràn ngập vẻ lo lắng vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#meo1512