Xà vương tuyển hậu chương 96-chương 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 96: Bị chỉnh tới rồi!

Huyên Trữ chạy băng băng trên mặt tuyết, hai tay không ngừng quẹt đi nước mắt trên mặt: "Ô ô ô, Vương huynh là quả trứng thối, xấu xa, không tốt..."

Chạy nhanh hết sức, nàng không cẩn thận vấp phải một đống tuyết đọng thật dày liền trượt ngã.

Cô Ngự • Hàn vừa đuổi đến nơi đã thấy nàng ngã ngồi trên mặt tuyết, trái tim hắn hơi co rút, vội vàng đi tới bên người nàng, nâng nàng từ trên mặt đất lên, khẩn trương kiểm tra chân của nàng: "Huyên Trữ, ngươi sao rồi? Bị ngã sao, có phải do chân vừa bị đau không ?"

Liên tiếp đặt ra câu hỏi, hắn lộ ra sự lo lắng một cách rõ ràng, Huyên Trữ cũng không nhịn được nữa liền bật khóc, nàng đưa tay đấm mạnh vào bờ vai của hắn, nhưng cũng không có bao nhiêu lực: "Oa... Vương huynh trở thành người xấu rồi, không thương Huyên Trữ , Vương huynh ghét bỏ chân Huyên Trữ vướng víu, không cần Huyên Trữ , oa..."

Tiếng khóc thương tâm đến cực điểm đánh vào trong lòng Cô Ngự Hàn, hắn ôm nàng, không ngừng nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: "Không khóc không khóc, Vương huynh sao có thể ghét bỏ Huyên Trữ, không cần Huyên Trữ được chứ, ngươi nhìn không phải Vương huynh đã đi xa nghìn dặm đón ngươi hồi cung sao, chẳng phải thể hiện rõ rằng Vương huynh rất mong chờ được gặp Huyên Trữ sao?"

Huyên Trữ sụt sùi khóc thúc thít: "Nhưng mà... Nhưng mà Vương huynh che chở Tô Bối Bối, còn nặng lời với Huyên Trữ, Vương huynh trước nay chưa bao giờ quát Huyên Trữ cả."

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Cô Ngự • Hàn lau đi nước mắt của nàng, dịu dàng nói: "Vương huynh xin lỗi ngươi có được không? Vương huynh không nên dùng ngữ khí nặng như vậy để gọi Huyên Trữ, Vương huynh biết tội!"

Nói xong lời cuối cùng, hắn tinh nghịch đùa giỡn chọc cười nàng.

Huyên Trữ không nhịn được đành nín khóc mỉm cười, nhưng mà, rất nhanh nàng lại thu hồi nụ cười, nhìn hắn rất nghiêm túc: "... Vương huynh sau này không được tiếp tục thiên vị giúp đỡ Tô Bối Bối nha, nếu không... Huyên Trữ sẽ rời cung trốn đi, không bao giờ ... để ý đến Vương huynh nữa."

Nàng suy nghĩ một lúc, liền lấy việc hồi cung ra uy hiếp.

Gật đầu qua loa đại khái, Cô Ngự • Hàn có chút bất đắc dĩ, lúc này Huyên Trữ đang giận dữ, tạm thời nghe theo nàng vậy, tiểu Bối Bối của hắn chịu thiệt thòi một chút vậy, nhưng hắn sẽ nhanh chóng yêu thương gấp bội để đền bù tiểu bảo bối.

Thế là xong, Huyên Trữ rốt cục cao hứng nở nụ cười, Cô Ngự • Hàn điểm nhẹ lên cái mũi của nàng: "Đến đây, để Vương huynh mang ngươi đi cho ngự y kiểm tra chân, sau này không nên chạy nhanh như vậy, sẽ khiến chân bệnh trở lại như cũ đó."

Huyên Trữ chu miệng: "Nhưng mà chân ta hiện tại không đau mà, không cần tìm ngự y đâu."

Những năm gần đây, nàng uống thuốc khám bệnh đến sợ rồi.

"Ngoan, đi để ngự y kiểm tra, cho Vương huynh an tâm." Cô Ngự • Hàn dỗ dành nàng.

Nàng ngẩng đầu, nhìn lông mi của hắn thủy chung chưa từng buông lỏng, vì vậy đành gật đầu: "Vâng."

Nhìn Vương huynh lo lắng nhíu mày, nàng liền thỏa hiệp, chỉ cần Vương huynh không cảm thấy áy náy mà chịu khổ sở nữa, cái gì nàng cũng theo ý hắn, chứ nàng thật sự cực kỳ chán ghét phải nhìn thấy đại phu.

...

Ngự y tỉ mỉ kiểm tra chân cho Huyên Trữ công chúa, ngân châm mảnh nhỏ tỉ mỉ đâm vào các huyệt vị của nàng, dài ngắn không đều nhau.

Cô Ngự • Hàn đứng cạnh quan sát, đau lòng không thôi, hắn nhìn Huyên Trữ mỉm cười khích lệ: "Cố gắng nhịn một chút là xong rồi, nếu như bị kim châm đau thì cứ kêu lên biết không?"

"Vương huynh, ngự y đâm chính là huyệt vị, vị trí rất chuẩn, cho nên sẽ không đau nhiều lắm, Huyên Trữ còn có thể chịu được mà."

"Vậy thì tốt rồi." Cô Ngự • Hàn thở dài một hơi.

Một lát sau, ngự y rút từng chiếc châm một ra, sau đó bẩm báo: "Vương, chân công chúa đã bình phục lại tương đối ổn định, không có gì đáng ngại, chỉ cần được chăm sóc tốt, từ từ sẽ khôi phục trạng thái bình thường."

Cô Ngự • Hàn cao hứng kéo lấy vai nàng: "Huyên Trữ, ngươi nghe thấy chưa? Sau này của ngươi chân sẽ càng ngày càng tốt, sau đó sẽ giống như người bình thường, sẽ không còn thỉnh thoảng bị tái phát gây đau đớn."

"Vâng, Huyên Trữ có Vương huynh quan tâm chăm sóc, nhất định sẽ nhanh chóng khỏe lại." Nàng thỏa mãn rúc vào trong ngực hắn, ỷ lại ôm lấy thắt lưng hắn, cười thật ngọt ngào.

Bối Bối bất tri bất giác trở lại tẩm cung của nàng, nhìn kiến trúc to lớn cao ngất, nàng đột nhiên muốn quay đầu rời đi, lại bị người khác gọi lại.

"Bối Bối tiểu thư, ngươi đã về rồi?" Anh Nhi cao hứng đi tới.

Tục ngữ nói không đưa tay đánh vào mặt người đang cười, cho dù tâm tình có xấu hơn đi chăng nữa, Bối Bối cũng miễn cưỡng bản thân mỉm cười với Anh Nhi: "Ngươi không ở trong phòng mà sưởi ấm chạy đến đây làm gì?"

"Nô tỳ muốn ra ngoài nhìn Bối Bối tiểu thư có trở về không a, Anh Nhi mới làm một ít điểm tâm, đang nghĩ nếu như tiểu thư còn chưa về, nhân tiện Anh Nhi cầm đi hâm nóng lại."

Không biết vì sao, bình thường nàng thật không để ý đến sự chiếu cố chu đáo của Anh Nhi, hiện tại lại cảm động đến muốn khóc, hóa ra cảm giác có người khác quan tâm sẽ khiến mình muốn rớt nước mắt.

Cố nén lại tâm tình phức tạp trong lòng, nàng giả vờ tỏ ra rất thoải mái: "Ta đây chẳng phải là đã trở về thật đúng lúc sao, lại có có lộc ăn rồi, tay nghề của Anh Nhi là nhất đẳng!"

Nghe thấy Bối Bối hết lời khen ngợi, Anh Nhi có vẻ rất phấn khởi: "Vậy Bối Bối tiểu thư hãy ăn nhiều một chút, Anh Nhi biết tiểu thư thích ăn, cho nên đã làm rất nhiều."

"Tốt, ta sẽ đem tất cả ăn sạch."

...

Trong phòng khách, Anh Nhi không nhịn được trợn mắt há mồm nhìn dáng ăn của Bối Bối tiểu thư, ách... Bối Bối tiểu thư hôm nay tâm trạng không tốt sao, tại sao lúc cắn điểm tâm lại dùng sức như vậy, giống như có thù oán gì với miếng điểm tâm vậy.

Thương Tuyệt Lệ đi tới cạnh cửa, liền thấy bộ dáng ăn uống như hổ đói của Bối Bối nuốt nghiến nuốt ngấu thức ăn đang bừa bãi khắp bàn, có chút kỳ quái thấp giọng hỏi Anh Nhi: "Bối Bối tiểu thư làm sao vậy? Không vui sao?"

"Không biết." Anh Nhi cũng thấp giọng trả lời.

Trầm ngâm một chút, Thương Tuyệt Lệ đoán: "Chẳng lẽ là do lúc nãy mới cãi nhau với Huyên Trữ công chúa?"

"A... Bối Bối tiểu thư với Huyên Trữ công chúa lại cãi nhau hả?" Anh Nhi không nhịn được kinh hô.

Thương Tuyệt Lệ nghi hoặc nhướn mi: "Sao vậy các nàng thường xuyên cãi nhau sao?"

Vừa rồi lúc hắn mới đi qua hành lanh bên ngoài cung điện, thấy Huyên Trữ công chúa đang khóc lóc kể lể cái gì với vương, loáng thoáng hắn hình như nghe được Huyên Trữ công chúa nói đến tên của Bối Bối tiểu thư, cho nên hắn nhất thời cảm thấy quái dị rồi chạy lại đây nhìn, nguyên lai là hai người cãi nhau.

"Trước đó một lần Huyên Trữ công chúa đến bên này mắng Bối Bối tiểu thư, sau đó lúc giữa trưa đang ăn cơm công chúa lại cùng Bối Bối tiểu thư cáu kỉnh, hai người gần như đánh nghiêng cả bàn ăn." Anh Nhi nhỏ giọng nói.

Thương Tuyệt Lệ bỗng nhiên tỉnh ngộ, khó trách hôm nay vương lại buồn bã chạy tới chỗ hắn cùng nhau dùng cơm, nguyên lai là ở giữa hai nữ nhân bị làm bia đỡ đạn.

Nghĩ đến trước nay Vương luôn luôn tiêu sái không bị trói buộc, bây giờ dĩ nhiên lại bị hai nữ nhân đến chỉnh, Thương Tuyệt Lệ cảm thấy có chút buồn cười, nhưng nghĩ kĩ lại thì không khỏi cảm thấy lo lắng, công chúa và Bối Bối tiểu thư bất hòa, Bối Bối tiểu thư tương lai là sẽ là vương hậu a, đến lúc đó chẳng phải là càng thêm loạn?

th0: mọi người kiểm tra lỗi hộ th0! ==' thanks!

Chương 97: Tám chuyện!

Bối Bối đặt miếng điểm tâm đang cầm trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn hai kẻ đang đứng ở cạnh cửa thì thầm to nhỏ: "Hai người các ngươi tám chuyện đủ chưa hả?"

Anh Nhi và Thương Tuyệt Lệ lập tức cấm khẩu, sau đó có chút căng thẳng hồi hộp nhìn nàng.

"Tiểu thư, ngươi đừng đau lòng, ta và Thương hộ vệ nhất định sẽ đứng về phe tiểu thư."

Anh Nhi giống như rất sợ Bối Bối sẽ giận dữ, lập tức giơ tay lên thề, ánh mắt vô cùng chân thành.

Nghe thấy Anh Nhi lôi cả mình vào cùng, Thương Tuyệt Lệ thấy có chút khó khăn, hắn là hộ vệ trong vương cung, đối với công chúa cũng muốn trung thành và tận tâm -...

"Thương hộ vệ thì miễn đi, một đại nam nhân không nên tham gia vào chuyện của nữ nhân chúng ta, đứng ở phía nào cũng không vinh quang, các ngươi cũng không cần nhắc lại chuyện này, chuyện của ta, ta sẽ tự mình xử lý tốt." Bối Bối bĩu môi cự tuyệt nói.

Anh Nhi và Thương Tuyệt Lệ nhìn nhau, âm thầm thở dài.

...

Mặt trời chiều ngả về tây, ở phía chân trời xa xa là một mảnh rám màu vỏ quýt, chói lòa đẹp đẽ chiếu xuống mặt đất cảm giác thật ấm áp.

Cô Ngự • Hàn bị Huyên Trữ lôi kéo đi theo, hắn nghi hoặc hỏi: "Huyên Trữ, ngươi muốn dẫn Vương huynh đi đâu?"

"Vương huynh, đi theo ta là được rồi mà, nhất định ngươi sẽ thích chỗ này." Huyên Trữ quay đầu lại cười híp mắt, sau đó tiếp tục lôi kéo.

Không bao lâu, Cô Ngự • Hàn âm thầm nhướn mi, bởi vì hắn thấy Huyên Trữ dẫn hắn đến hậu cung, hắn từng rất quen thuộc với nơi này, nhưng hiện tại, hình như có điểm xa lạ , xa lạ đến nỗi hắn không muốn đi vào.

Vì vậy hắn đứng lại, đưa tay kéo nàng: "Huyên Trữ, ngươi mang Vương huynh tới đây làm gì?"

"Vương huynh, ngươi rất lâu rồi không cùng Huyên Trữ đánh cờ, hôm nay chúng ta cùng đánh cờ có được không, giống như ngày xưa vậy, cùng các quý phi đánh cờ ai thua sẽ bị phạt." Huyên Trữ nhìn hắn khẩn cầu, con mắt nhuộm nồng đậm vẻ hoài niệm.

Cô Ngự • Hàn mấp máy miệng, nhìn vẻ mặt của nàng chờ mong, lời cự tuyệt bị nghẹn ở yết hầu, thật sự không nói được.

Nhưng vào lúc này, một phi tử đi tới, âm thầm liếc cho công chúa một cái nháy mắt, sau đó cao hứng nói: "Vương, ngài đã tới, chúng ta đã chuẩn bị bàn cờ, mong rằng lát nữa vương hạ thủ lưu tình."

"Vương huynh, mấy năm nay Huyên Trữ ở Thiên sơn những lúc nhàm chán đã nghiên cứu đánh cờ, kỳ nghệ của Huyên Trữ có tiến bộ rất nhiều, Huyên Trữ muốn thắng cho Vương huynh phải tâm phục khẩu phục."

Huyên Trữ công chúa vừa giải thích vừa lôi kéo Cô Ngự • Hàn đi vào.

Mà Cô Ngự • Hàn nghe thấy nàng nói ở Thiên sơn buồn chán cũng không nỡ từ chối nữa, chỉ có thể bị động để nàng lôi kéo đi vào trong sân của hậu cung, vừa đi vào đã thấy các phi tử đoan trang đứng ở đó nghênh đón hắn.

Cố gắng nhịn xuống không để cho bản thân lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, hắn nghe theo Huyên Trữ ngồi xuống một bên của bàn cờ, thấy Huyên Trữ rất nhanh chóng ngồi vào vị trí đối diện với hắn, hắn bất đắc dĩ: "Huyên Trữ, Vương huynh còn có rất nhiều việc phải xử lý, không thể ở cùng ngươi quá lâu."

Kỳ thật, hắn rất muốn trở về với tiểu Bối Bối của hắn, nhưng nếu như nói ra, chỉ sợ sẽ khiến Huyên Trữ càng thêm chán ghét Bối Bối thôi.

"Vương huynh, ngươi cứ thắng ta trước đã rồi nói tiếp." Huyên Trữ công chúa giả vờ không có nghe rõ lời của hắn, sau đó rất nhanh cầm lấy một viên cờ trắng bắt đầu đánh xuống, lấy ánh mắt liếc bảo các quý phi đang đứng ở một bên phải khôn khéo một chút.

Cờ trắng vừa đặt xuống, quý phi ở gần Cô Ngự • Hàn nhất liền cầm lên một viên cờ đen: "Vương, muốn đặt ở chỗ nào?"

Trước kia, bọn họ đều đánh cờ như vậy, có điều vương thường sẽ ưu nhã thong thả nằm trên ghế dài của quý phi, sau đó chỉ cần liếc mắt xem ván cờ, là có thể đi ra một nước hay nhất, nhưng là, vương rất lười, việc đặt cờ luôn luôn là do các nàng làm thay. (th0: được a! trông vậy mà, Hàn ca anh cũng biết hưởng thụ lắm, đến giờ em mới biết đấy ==')

"Ta sẽ tự đi." Cô Ngự • Hàn quên hẳn con cờ đang ở trên tay vị quý phi, tự mình cầm lấy một quân cờ đặt xuống.

...

Bối Bối nửa nằm dựa vào ghế quý phi ở trong chòi nghỉ mát, hai mắt vô thần nhìn bầu trời rộng mênh mông bát ngát, không biết tâm tư đã trôi nổi đến tận đâu.

Đột nhiên, một âm thanh quấy phá thần chí đang đi vào cõi tiên của nàng: "Bối Bối tiểu thư, nguyên lai người ở đây một mình buồn chán nên đang nhìn mây a."

Bối Bối nhíu mi, nhìn Mã Giai Tuệ Nhàn đang lắc lắc vòng eo đi tới, mắt nàng không khỏi muốn trợn trắng, lúc đầu tại sao nàng lại đánh dấu vào tên của nữ nhân này, bây giờ lại bị gậy ông đập lưng ông.

"Ngươi đến đây làm gì, nếu như ngươi muốn tìm vương cao quý của ngươi để nói chuyện, thì rất lấy làm tiếc mà báo cho ngươi biết, hắn hiện tại không có ở đây."

Mã Giai Tuệ Nhàn hướng tới chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, cố ý mang một ít thẹn thùng mập mờ lại đầy khiêu khích nhìn Bối Bối: "Ta biết vương không có ở đây nơi này a, bởi vì ta vừa mới mới từ chỗ vương đến đây, vương bây giờ chắc vẫn đang cùng các tỷ muội khác vui đùa a."

"Sao? Thật không? Vậy ngươi tới đây làm gì?" Bối Bối cố kìm chế cơn ghen đang bùng lên trong lòng, hỏi vặn lại.

Thấy nàng không có phản ứng gì, vẻ đắc ý của Mã Giai Tuệ Nhàn trong nháy mắt đóng băng, nhưng rất nhanh, nàng lại giả vờ đội lốt tử tế: "Tất cả mọi người đều là một nhà cả, ta đến đây là có ý tốt muốn mời Bối Bối muội muội đến hậu cung một chút cùng tham gia náo nhiệt, dù sao sau này tất cả mọi người đều ở cùng hậu cung."

Nghe vậy, Bối Bối cũng không nhịn được cau mày nữa, sắc mặt nàng căng cứng bĩu môi: "Cám ơn ý tốt của ngươi, nhưng mà, ta nghĩ ta sẽ không ở trong hậu cung cùng các ngươi, nên liên hệ tình cảm cũng xin miễn đi."

Hậu cung, hậu cung, nàng hận nhất nghe thấy cái danh từ này, muốn nàng sau này sống chung với một đám phụ nữ nhưng lại là nữ nhân của hắn, cho dù có phong nàng làm nữ vương nàng cũng không thèm!

"Tô Bối Bối, ngươi đang hạ lệnh đuổi khách sao? Đừng quên ngươi bây giờ vẫn chưa phải là vương hậu, càng thêm không có quyền to tiếng với công chúa, công chúa mới thật sự là kim chi ngọc diệp của vương thất." Mã Giai Tuệ Nhàn cũng không thèm cố làm ra vẻ nữa, lập tức trở mặt.

Bối Bối nheo lại mắt, nguyên lai là Huyên Trữ công chúa phái tới thị uy với nàng ! Đây có phải là mưa gió chốn hậu cung?

Thấy bộ dáng không có lời nào để nói của nàng, Mã Giai Tuệ Nhàn cho rằng lời nói của mình đã đả kích được nàng, vì vậy đứng lên, ngạo nghễ rời đi: "Xin khuyên ngươi một câu, vương rất thương yêu công chúa không kẻ nào có thể thay thế, ngươi muốn đối nghịch với công chúa chỉ là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức!"

"..." Bối Bối nhìn bộ dáng đắc ý của nàng, môi anh đào mím lại, không lên tiếng, cứ như vậy nhìn nàng rời đi.

Sau nhiều đoạn đường trằn trọc trăn trở, nàng cũng đứng ở trước cửa lớn của hậu cung, loáng thoáng nghe được từ bên trong truyền ra tiếng nữ nhân cười mềm mại đáng yêu, ngẫu nhiên còn kèm theo vài tiếng nam nhân nói chuyện, âm thanh này... Rất quen thuộc.

Nàng nắm thật chặt nắm tay, hít một hơi thật sâu, vừa giận lại vừa hận, hận tại sao mình lại muốn tới nơi này chỉ vì bị một người châm chọc, còn hành hạ màng nhĩ của mình phải nghe tiếng bọn họ ở bên trong liếc mắt đưa tình!

Th0: XVTH bắt đầu có ngược tâm, yêu cầu cả nhà chuẩn bị khăn giấy, khăn mùi xoa các loại. Nhưng nghiêm cấm gạch đá, bom mìn và dao kéo, tóm lại là những vật nguy hiểm cho bản thân và nhân vật, và đặc biệt nguy hiểm cho th0 bé bỏng đáng yêu a~ hắc hắc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro