Xà Vương Tuyển Hậu (JB)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 145: Tán gái

“A, ta đã biết ta đã biết, ta đáp ứng ngươi sau này sẽ không tái nhượng bản thân suy yếu a.” Tại lúc này trước khi hắn còn chưa áp dụng hành động nguy hiểm, nàng rất hèn nhát mở miệng  trả lời.

Phù phù, hoàn hảo lúc mấu chốt nhất nàng đã nghĩ ra, nếu không… Hắn lại đem kiều hành hạ “tu nhân” đó ra, nàng chắc chắn sẽ tiến vào thời kì mãn kinh trước thời hạn! (Htrần: =.= Bối tỷ a, câu nì của tỷ … ba chấm quá)

Nhớ tới bản thân tối hôm qua đã “hào phóng” như thế nào, nàng đã nghĩ muốn đâm đầu vào khối đậu hủ chết cho rồi, trời ạ, nàng nàng nàng…  lại kháng cự hắn không được chủ động tiến đến, thảm thảm , nàng sau này có thể hay không càng ngày càng háo sắc, càng ngày càng hào phóng? (Htrần: =.= thế là tự tử hả chị Bối, mà chị vốn dĩ bản chất háo sắc cực đại rồi, còn háo hơn nữa hả?. – Bối Bối *xắn tay áo xách dao*: ý kiến giề?!! – Htrần *nuốt nước bọt cúp đuôi chạy*)

Không được, nàng phải chấn chỉnh bản thân không thể rới xuống cái cảnh kinh khủng ấy, không thể tái để cho cái tên sắc xà này làm hư!

“Coi như ngươi thức thời!” Cô Ngự Hàn nhướn mày, liếc mắt dò xét nàng, thấy vẻ mặt nàng như trút được gánh nặng, nhịn không được cười khẽ.

Bối Bối chuyển chuyển con mắt, cười khan nói: “Đúng vậy đúng vậy, ta luôn luôn rất thức thời a.”

Ô… Nàng hình như rất không có cốt khí. (Hoàn toàn ko có chứ hình như cái giề +.+)

Được rồi, người đang trú dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nàng là người làm đại sự, nếu có thể tam thời khuất phục để bảo vệ bản thân, vì suy nghĩ giữ phẩm đức cao thượng trong sạch của mình, nàng tạm thời không thể đắc tội tên sắc xà hèn hạ vô sỉ chuyên môn lợi dụng sắc đẹp này, chờ sau này tính tiếp. (=.=)

“Tiểu Bối Bối, hôm nay ta muốn đi ra ngoài, sau khi ăn cơm chiều, ngươi trái lại ở yên tại  đây chờ ta trở lại.”

Cô Ngự Hàn một bên vừa mặc quần áo vừa nói, giọng nhỏ dần, sau đó còn rất tốt bụng chạy tới giúp nàng chải đầu.

“Ai nha, Cô Ngự Hàn, ngươi là đang chải đầu hay là giựt tóc của ta vậy, đau chết ta a, không biết chải thì cũng đừng tới gây sức ép cho người khác a.” Bối Bối bỉu môi, đưa tay xoa da đầu, vì không muốn cho bản thân tiếp tục chịu khổ, rất nhanh đoạt lại lược từ trong tay của hắn .

Nhìn nàng một bộ vẻ mặt ghét bỏ, Cô Ngự Hàn buồn bực bĩu môi, sau đó rất kiêu ngạo dương môi nói: “Tiểu Bối Bối, ta chải đầu cho ngươi là vinh dự của ngươi, thế mà lại trả lại cho ta ghét bỏ! Bên ngoài một đám dầy nữ nhân đến lúc tóc bạc cũng chờ không được phục vụ hạng nhất này ni.”

“Được rồi, vậy ngươi đi ra bên ngoài chải đầu cho nữ nhân khác đi.” Bối Bối lơ đểnh bĩu môi, tiếp tục chải mái tóc dài, ai, tóc hình như lại dài thêm không ít.

Nhíu mày lại, hắn mặc ngọc … đôi mắt một màu đen bóng chớp chớp, cặp môi hoa đào phấn nhếch lên: “Tốt, ta đây đi bên ngoài cấp cô nương ta ưu ái chải đầu đi, ở đây lại làm cho người ta hiềm nghi, được rồi, ta đây đi, ngươi từ từ chải đi.”

Nói xong, hắn cho là thật xoay người đi ra ngoài, tuấn bàng thói quen vẻ mặt một bộ đạm thong thả, xem ra, thật sự là muốn ra bên ngoài tìm nữ nhân để chải đầu đi.

Bối Bối âm thầm cắn răng, trong lòng không ngừng mà ăn dấm, tái phiền muộn.

Nặng nề để xuống lược: “Ba!”

Nàng đột nhiên đứng lên, “Thùng thùng đông” tam hai cái chạy tới, rất dùng sức túm trụ ống tay áo tuyết trắng phiêu dật của hắn, hung tợn rướn ngang đầu trừng hắn.

“Cô Ngự Hàn, ngươi… ngươi dám để cho ta nhìn thấy ngươi đi ra ngoài làm loạn thử xem, ta… ta thiến ngươi, để cho ngươi sau này liền cả lúc biến xà trùng động cũng không cần tái lo lắng làm chuyện bậy bạ!”

Nghe vậy, khóe miệng Cô Ngự Hàn co rút, hắn đảo mắt, vừa buồn cười vừa tức giận, nhướn mày, mắt lành lạnh nhìn xuống khuôn mặt tức giận của nàng: “Tiểu Bối Bối, cũng phải xem ngươi có…hay không cái…kia bản lãnh ni.”

“Ngươi… ngươi ngươi ngươi…” Bối Bối chỉ vào mũi hắn, tức giận đến muốn giơ chân. (đạp đi tỷ, ta ủng hộ đá sắc lang)

Đúng vào lúc này, Thương Tuyệt Lệ gõ cửa đi vào.

Thấy hai người bọn họ đang mắt to trừng đôi mắt nhỏ, Thương Tuyệt Lệ do dự một chút, mới cúi người nói: “Vương, Bối Bối tiểu thư, ngọ thiện đã chuẩn bị xong.”

Bởi vì hai người bọn họ phóng túng quá độ, đã bỏ lỡ bữa sáng.

Bối Bối có chút không có chút ngập ngừng nhìn một chút khuôn mặt đứng đắn của Thương Tuyệt Lệ, uất hận mà đem tức giận đã trào đến miệng nuốt đi xuống, bực bội, không thể tại trước mặt Thương Tuyệt Lệ nói cái loại…chuyện “tu nhân” này, nếu không… nàng sau này cũng không còn mặt mũi làm người nữa!

“Ăn cơm.” Nàng tức giận hét lướt qua bên người Cô Ngự Hàn, giẫm mạnh chân không chút khoái trá bước ra ngoài.

Thương Tuyệt Lệ có chút khó hiểu: “Vương, Bối Bối tiểu thư nàng…”

“Không có việc gì, nàng gần nhất bởi vì có nguyên nhân khiến nàng xúc động một chút, không có việc gì.” Cô Ngự Hàn cố ý cường điệu “Không có việc gì “, sau đó bạc môi mang theo nụ cười xấu xa theo đi ra ngoài.

Không có việc gì? Thương Tuyệt Lệ mang theo nghi vấn nhìn hai người bọn họ một trước một sau lần lượt rời đi.

Như thế nào khả năng không có việc gì, Bối Bối tiểu thư nhìn giống như ăn phải thuốc nổ, nói chuyện cơn tức giận rất lớn, qua quan sát, hình như không phải đang tức giận với hắn, chẳng lẽ Bối Bối tiểu thư tức giận với Vương?

Chính  là thoạt nhìn  lại không giống a. Thật kỳ quái, hắn lần đầu tiên thấy tâm tình Bối Bối tiểu thư như thế vừa muốn chọc giận  lại vừa như khí không thông.

Không nghĩ ra, hắn lắc đầu, cũng đi theo đi ra ngoài.

Trên bàn cơm, Bối Bối buồn bực vùi đầu và cơm, quyết định coi nam nhân bên cạnh người như trong suốt!

Tuy nhiên, Cô Ngự Hàn lại có vẻ thảnh thơi thật sự, chậm rãi đem thức ăn bỏ vào trong miệng, nhấm nuốt được mùi ngon, tựa hồ tận lực nhấm nuốt để cho người bên cạnh nghe thấy.

Không sai, hắn thanh âm mùi ngon thật đúng là kích thích đến nàng , Bối Bối bực mình rất dùng sức cắn cơm tẻ.

Gọi ăn được thơm như vậy, ăn được như vậy có mùi vị, ăn no rồi đi ra ngoài tìm thỏa mãn, ta nói ngươi đồ không có lương tâm!

“Tiểu Bối Bối, những … thức ăn này không hợp khẩu vị của ngươi sao? Hay là… ngươi thích ăn cơm trắng, nếu như là như vậy,  sau này liền làm ít thức ăn ba, đỡ lãng phí, tích lũy một chút tiết kiệm xuống, nói không chừng thuế má của dân c húng còn có thể giảm đi một chút a.” Cô Ngự Hàn chậm rãi liếc mắt dò xét nàng, một bộ dạng rất vi dân chúng suy nghĩ thật là tốt hoàng đế.

Nắm chặt chiếc đũa, Bối Bối bực mình dừng một thoáng, sau đó, rốt cục nhịn không được sự ác ôn của hắn, bàn chân ở dưới bàn duỗi ra, hung hăng đạp về phía nam nhân bên người.

Cô Ngự Hàn rất nhanh nhấc chân một cái, dễ dàng né tránh công kích của nàng, bạc môi vẫn giữ một mạt cười tà mị

chuyện trò vui vẻ nghiêng nước nghiêng thành: “Tiểu Bối Bối, chân của ngươi có phải hay không bị rút gân, mới vừa rồi thiếu chút nữa ngẫu nhiên đạp vào chân của ta, hoàn hảo ta tránh nhanh, không thì chắc phải đi gặp đại phu rồi.”

“Tuyệt Lệ, chân của tiểu Bối Bối có điểm không thoải mái, ngươi đi thỉnh đại phu nhanh tới khám cho nàng một chút.” Cô Ngự Hàn có vẻ rất có chính khí phân phó cho Thương Tuyệt Lệ.

“Rõ” Thương Tuyệt Lệ đanh định xoay người đi, Bối Bối phút chốc đứng lên, nặng nề vỗ mạnh bàn một cái.

“Không cần, chân của Bổn tiểu thư vẫn thật sự tốt!” Nàng nghiến răng nghiến lợi ngăn không cho mình rống lên.

Đối với viêc nàng đột nhiên phát hỏa, Cô Ngự Hàn vẫn thản nhiên tự nhiên, vui vẻ tiếp tục đem nàng kéo xuống tới, ghé vào tai nàng nói: “Tiểu Bối Bối, ngươi xác định ngươi còn là tiểu thư sao? Nếu như ta không có nhớ lầm, chúng ta cũng sớm đã…”

Bùng nổ!

Cái con rắn không biết ngượng mồm này, không thấy được có rất nhiều người đang ở đây sao? Thản nhiên… thản nhiên đem chuyện tư mâth như nhế cũng lấy ra bát quái nữa!

“Câm?” Mắt của nàng càng phát ra thâm trầm u ám, thanh âm nguy hiểm vung lên.

Lập tức, hắn tuấn mỹ nhướn mày: “Chẳng lẽ ta nói sai rồi, hoặc là ta phải nói… tiểu Bối Bối khiếm nhã bất mãn thích thử nghiệm tất cả các tư thế lẫn tư vị của loại cảm giác đó…?” (anh đúng là vô sỉ nha)

Oanh! Mặt của nàng đỏ, ánh mắt cũng đỏ, là nộ hồng!

Nàng lại lần nữa vỗ bàn đứng bật lên, tiếng kêu ồn ào: “Cô Ngự Hàn, ngươi còn dám đẻ ta thấy ngươi nói ta khiếm nhã bất bãn thử xem?”

Lời này vừa nói ra, tỳ nữ đứng hầu ở một bên cùngThương Tuyệt Lệ đều nhất tề trợn to ánh mắt nhìn thẳng nàng, ánh mắt mập mờ vừa ngạc nhiên lẫn hoảng sợ, rõ ràng đang nói: nguyên lai Bối Bối tiểu thư mấy ngày nay tâm tình âm tình bất định là bởi vì vi…không thỏa mãn chuyện đó a!

Ngay sau đó, ánh mắt mọi người lại lặng lẽ chuyển qua trên người Cô Ngự Hàn, âm thầm thổn thức, không biết nhã nhặn tuấn tú Vương có thể … hay không ứng phó được với Bối Bối tiểu thư tràn đầy nhu cầu như vậy? (há há, ta sặc)

Lưu ý đến ánh mắt quái dị của họ, Bối Bối hoàn toàn cứng người lại, sắc mặt của nàng liên tục thay đổi, đã không biết phải hình dung quẫn bách giờ phút này như thế nào, nàng bên tai tử dần dần biến hồng, quẫn đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Thiên a, cái này chết nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Bọn họ nhất định sẽ cho rằng nàng mỗi ngày đều ở nghiền ép Cô Ngự Hàn, cho nên hôm nay liền bữa sáng cũng không thức dậy để ăn.

Ô… hình tượng thuần khiết của nàng a, cứ như vậy xong đời rồi.

Không cam lòng a, rõ ràng là Cô Ngự Hàn phá hư nàng, tại sao hiện tại biến thành nàng là khỉ cái háo sắc a, mà Cô Ngự Hàn lại là cái…kia kẻ bị khi dễ đầy thương cảm nha, rõ ràng chính là hắn một mực ức hiếp nàng!

“Khụ khụ khụ… Tiểu Bối Bối, chuyện như vậy chúng ta cũng trở về phòng rồi nói sau, ngươi không nên tức giận , sau này ta cái gì cũng đều nghe lời ngươi, tuyệt đối sẽ không tái để cho ngươi bởi vì cái…kia mà tâm tình bất hảo.” Cô Ngự Hàn nói xong rất ủy khuất.

Kỳ thật, hắn đã không biết cười đến quặn ruột chết bao nhiêu lần, nhưng là khuôn mặt tuấn tú lại đang giả vờ trang một bộ dáng tiểu tức phụ bị ức hiếp, phượng mục câu nhân lại như rất e lệ ai oán nhìn nàng, chỉ trích nàng đưa  chuyện vốn là riêng tư của bọn họ công bố ra.

Nghe vậy, ánh mắt của mọi người lại càng thêm nhan sắc..

Bối Bối khóc không ra nước mắt nắm chặt nắm tay, không cần phỉa nhìn, nàng cũng biết những người khác đang nhìn bản thân như thế nào, dù sao… nàng nhất định là một sắc nữ, một cái rất có khả năng đem Cô Ngự Hàn bính đến chết – sắc nữ!

Một đời anh danh, hoàn toàn rời nàng đi.

Nhất là đương nàng nhìn đến Thương Tuyệt Lệ,  vẻ mặt vừa hồng vừa lại không tự nhiên lại cùng đồng tình ( đồng tình với tôn quý Vương nhà hắn ), nàng đã nghĩ để bản thân trong nháy mắt biến mất đi, ô… Liền ngay cả Thương Tuyệt Lệ luôn luôn  …nhất coi trọng nàng cũng vì sự phóng túng của nàng làm kinh hách rồi a!

“Ta… Ta ăn no.” Tối hậu, nàng rất gượng gạo cúi đầu xuống, giống như trốn chạy rất nhanh bay lao ra ngoài.

Đại gia kinh ngạc địa nhìn nàng bôn được bay nhanh – thân ảnh, không biết nên nói cái gì hảo?

Cô Ngự Hàn chậm rãi đứng lên, sau đó nhàn nhạt hướng phía dưới ra lệnh: “Dọn dẹp một chút.”

Nói xong, hắn liền đuổi theo Bối Bối đi ra ngoài.

Tại lúc đi tới hoa viên, rốt cục thấy cái…kia tiểu đà điểu ngồi xổm phía sau bụi hoa bao quanh , hắn cũng nữa nhịn không được cất tiếng cười to: “Ha ha ha… Tiểu Bối Bối, ngươi thật đúng là… Ha ha ha… Thật khả ái !”

“Ha ha ha…” Hắn cười đến gập người, đôi mắt hoa đào được sáng rỡ.

Bối Bối hận hận địa ngồi xổm phía sau bụi hoa , thông qua khe hở của cánh hoa trơ mắt nhìn cái…kia cười đến không phẩm nam nhân, tiếng cười của hắn chấn động màng nhĩ của nàng ong ong lên, cũng chấn động cơn tức cả người của nàng khẩn cấp dâng lên.

“Cô Ngự Hàn, ngươi ngươi ngươi… Ngươi còn dám cười!” Rốt cục, nàng nhịn không được đột nhiên đứng lên, cách bụi hoa chỉ hướng hắn, đưa đầu ngõn tay chỉ về phía hắn, có thể thấy được nàng giờ phút này là cở nào xúc động phẫn nộ.

Thấy nàng tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, rất tròn trịa khả ái, Cô Ngự Hàn cố gắng khống chế tiếng cười của bản thân, ngược lại biến thành cười nhẹ.

Hồi lâu, hắn thật vất vả mới sửa sang lại cái miệng méo sệch vì cười, sung sướng hướng phía nàng đi qua đi.

“Tiểu Bối Bối, đừng tức giận đừng tức giận, nữ nhân sinh khí rất dễ dàng sinh ra nếp nhăn, nữ nhân có nếp nhăn không phải sẽ trở nên rất xấu sao, nhất là… khụ, nữ nhân tướng mạo thường thường liền càng thêm phải chú ý bảo trì dung mạo .” Cô Ngự Hàn hơi nhếch khóe miệng, đưa tay ngắt mặt của nàng một cái.

“Ba.” Nàng rất không khách khí sợ rớt tay của hắn, giận dữ ngược lại cười.

“Phải? nữ nhân tướng mạo thường thường a? Ân… Như thế nào ta hình như tại trước kia nghe có người nói tiểu Bối Bối, ngươi rất đẹp!” Nàng học ngữ khí lúc ban đầu của hắn đem câu nói kia còn nguyên giọng điệu trả trở về cho hắn. ( chú thích: tại chương 43 lúc rất không biết ngượng khen ngợi mỗ nữ )

Thấy hắn không nói lời nào, nàng nhướng mày, ngông cuồng tự cao tự đại dò xét hắn, rốt cục để cho nàng bắt được hắn trước sau lời nói mâu thuẫn a!

Giả vờ trầm ngâm, Cô Ngự Hàn thượng hạ đánh giá nàng một phen, sau đó khuôn mặt tuấn tú ngẩng đầu nhìn trời, lầm bầm lầu bầu: “Ta hình như nói chuyện nói những lời này với một nữ nhân ăn mặc rất đoan trang, bất quá …”

Hắn quay đầu, nhìn trang phục của nàng thượng hạ tả hữu xem một lần, tà khí nháy mắt: “Người muốn ăn mặc phật muốn kinh thư, tiểu Bối Bối, ngươi nhìn xem, ăn mặc bất nam bất nữ, cũng không có búi tóc xinh đẹp mỹ miều, nói chuyện còn nghiến răng nghiến lợi, ai… khí chất đã ít lại càng trong nguy cơ thiếu trầm trọng.Ngươi xác định ngươi hiện tại bộ dáng này so với bộ dáng trong cung mặc xinh đẹp y phục hoàn toàn giống nhau sao?”

Nghe lời của hắn, mỗi một câu, đều đánh trúng chỗ hiểm, Bối Bối một bên nghe, một bên không tự chủ cúi thấp mắt ngắm lại cách ăn mặc của bản thân, quần áo màu xanh đen, thiên hướng nam tính, giầy, là nam trang, tóc, là chính cô ta chải, không cần nhìn cũng biết là một cái búi tóc đơn giản, cũng cái loại…này búi tóc bất nam bất nữ.

Rống! Nàng không thể không chán nản thừa nhận, nàng hiện tại đích xác rất… không có gì vốn đáng để khen ngợi. Bối Bối, mặc dù ngươi hiện tại bộ dáng thật xa so ra kém ta tuấn dật phi phàm đi, nhưng là, đừng nóng vội a, ta sau này sẽ có trách nhiệm để cho ngươi ăn mặc được phi thường mỹ lệ động nhân, tiếp tục khiến ta mê chết.” Hắn cười hì hì khom người hướng khuon mặt phấn nộn của nàng,cùng đôi mắt của nàng tiến thật gần sát.

Con ngươi đảo quanh suy nghĩ, nàng buồn bực nhìn hắn gần trong gang tấc ngọc diện mỹ xinh đẹp, từ hắn trong suốt lộ chân tướng câu hồn trong mắt, thấy bản thân bất luân bất ăn mặc trang phục thế nào, nữ nhân đều thích xinh đẹp đang cắn nội tâm của nàng.

Yêu nghiệt a, lớn lên… đích xác so sánh với nàng càng đẹp hơn!

Ô… Hảo thật mất mặt!

“Ân? Tiểu Bối Bối, ngươi như thế nào không nói lời nào ni, chẳng lẽ là đang tự ti?” Hắn đưa tay nâng khuôn mặt càng ngày càng cúi thấp của nàng, rất tà khí hôn cằm của nàng, mị nhãn mang theo ý cười.

“…” Bối Bối đô miệng nghiêng mặt tránh qua một bên, nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã, cái…này nam nhân… Quả thực tự kỷ đến không có thuốc nào cứu được !

_____ Hết chính văn chương thứ 145 _____

Híc hơ. Chẹp =.= Hai anh chị nì, hơ

Chương 146: Bên ngoài…!

Cô Ngự Hàn bạc môi đặt ở chiếc cằm hoạt nộn của nàng, nhẹ nhàng hôn hôn.

Giữa thanh thiên bạch nhật, Bối Bối không được tự nhiên đưa tay hung hăng đẩy hắn ra, ánh mắt chột dạ tả hữu chung quanh nhìn một chút, thấy không có ai, mới âm thầm thở ra một hơi: “Cô Ngự Hàn, ngươi không phải muốn đi ra ngoài săn diễm sao? Như thế nào còn không đi?”

Hắn mau cút đi a, theo hắn cùng chung một chỗ, thanh danh của nàng chỉ còn là phân rác, nàng muốn một mình trốn đi cho xong.

“Tiểu Bối Bối, ngươi đây là đang đuổi ta đi tìm nữ nhân khác sao?” Khuôn mặt tuấn tú của hắn nhẹ nhàng rung lên, bạc môi đường nét lập tức banh thẳng, sắc mặt trở nên phi thường khoái, có loại dấu hiệu chuẩn bị phát tiết.

Bối Bối dè dặt nhìn hắn vào một cái liền thay đổi thần sắc, do dự suy tính xem nên đáp thế nào.

Nhưng vào lúc này, khóe mắt nàng đã thấy Thương Tuyệt Lệ hướng về bên này đi tới, xem ra nghiễm nhiên là tới tìm Cô Ngự Hàn, nàng đưa tay chỉ hướng hắn nói: “A, Thương Tuyệt Lệ tới, hình như có chuyện tìm ngươi!”

Cô Ngự Hàn quay đầu lại, con ngươi đen mị mị.

“Vương, thuộc hạ có tình huống hồi báo.” Thương Tuyệt Lệ cúi đầu, xem ra tựa hồ thật sự có cái chuyện trọng đại gì đó, nếu không hắn là sẽ không ở phía sau lại đây quấy rầy.

Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn thoáng chốc trở lên đứng đắn, rõ ràng nghiêm túc khiến Bối Bối tò mò thăm dò tới, qua lại hết nhìn hắn lại tới Thương Tuyệt Lệ: “Các ngươi cần bàn quốc gia đại sự sao?”

Bấm tay búng về phía cái mũi nhỏ của nàng, Cô Ngự Hàn thuận tay dùng ngón tay lại trượt thoáng sát mặt của nàng, nụ cười ngụ ý giảo hoạt: “Phải, chúng ta cần bàn quốc gia đại sự, ngươi muốn biết sao? Hay là muốn tham dự?”

Bối Bối lập tức lùi về phía sau một bước thật dài, rụt cổ lại, cười khan vài tiếng: “Quốc gia đại sự a, ha hả a… Vậy ngươi  từ từ nói chuyện, từ từ nói chuyện, ta không trở ngại các ngươi.”

Vừa nói, nàng đã muốn đi, lại bị Cô Ngự Hàn nhanh tay tóm lại ôm lấy cổ nàng, con ngươi đen đồng dạng mang theo ác ý chi tiếu: “Như thế nào, ngươi không tham dự?”

“Ha hả a… Quốc gia đại sự ta đây là cái nho nhỏ nhân vật như thế nào đủ tư cách tham dự ni, ta sẽ ở một bên phất cờ hò reo giúp các ngươi cố gắng lên là tốt rồi a.” Bối Bối rất trắng trợn tìm đường trốn.

Nói giỡn, cái loại…này phiền muộn vu hồi chánh sự lòng vòng chí khiến cho đầu óc nàng muốn ngất đi, cái gì mà mưu kế! Cái gì mà quyền mưu a! xin lỗi, nàng rất lười, không muốn động đầu óc, cho nên… Cũng tẩu vi thượng sách.

Thương Tuyệt Lệ nhìn Bối Bối trên mặt mang rõ vẻ cao cao quải khởi viết rõ “sự không liên quan mình”, có điểm muốn bật cười, trước kia như thế nào không có phát hiện Bối Bối chỉ là một người mang vẻ mặt luôn khiến cho người khác cảm thấy nhẹ nhàng ni? Hoàn hảo hắn tối hậu giác ngộ , Bối Bối tiểu thư như vậy kỳ thật cùng với Vương vừa khôn khéo lại vừa giảo hoạt ham chơi mười phần bất quá lại thích hợp nhất.

Mà tối trọng yếu là, tính tình cảu Vương, phương thức sủng trứ một nữ nhân cũng chỉ có Bối Bối tiểu thư tâm thần rất vững mới chịu được a, Vương kỳ thật… Có đôi khi rất hẹp hòi.

Thấy nàng chạy được thật là nhanh, thân ảnh nhỏ xinh rất nhanh sẽ biến vào hành lang gấp khúc, khóe môi Cô Ngự Hàn vung lên nhất mạt nụ cười sủng nịch.

Quay đầu lại, con ngươi đen của hắn lưu chuyển lại sạch bóng: “Tuyệt Lệ, tra được thế nào ?”

“Vương, thuộc hạ vừa mới nhận y quán truyền đến tin tức, nói huyện quan  lại phái người đi y quán đòi lấy thuốc, phỏng đoán rất nhanh sẽ lại lần nữa gây án.”

Nghe vậy, Cô Ngự Hàn trầm ngâm thoáng cái, sau đó vung lên nhất mạt đạm tiếu phong lưu phóng khoáng, tiêu sái vẫy vẫy ống tay áo: “Được rồi… Chúng ta hiện tại đi ra ngoài đi dạo một chút, thuận tiện thể nghiệm thoáng cái phong thổ dân tình nơi này.”

“A? Vương, chúng ta hiện tại không đi lo việc huyện quan một chuyến sao?” Thương Tuyệt Lệ có chút mơ hồ, đã biết hành động của huyện quan, theo lý thuyết cần phải lập tức hành động mới đúng.

Cô Ngự Hàn bí hiểm bình tĩnh nhìn Thương Tuyệt Lệ, khiến Thương Tuyệt Lệ da đầu tê dại, tài tà cười ra tiếng: “Tuyệt Lệ, nếu huyện quan thích mỹ nhân như vậy, Bổn Vương sẽ đưa mỹ nhân ngươi cho hắn a.”

“A?” Thương Tuyệt Lệ có chút ngơ ngác phản ứng không kịp, hắn là nam nhân a!

“Ngươi không phải có pháp thuật biến thân sao? Vậy biến thành một cái mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành của Bổn Vương…” Thanh âm cuối của hắn kéo thật sự dài, đuôi mắt mang tiếu cười xấu xa.

“Mỹ nhân xinh đẹp CỦA Bổn Vương.” Trong lúc sắc mặt Thương Tuyệt Lệ càng lúc càng tối đen, Cô Ngự Hàn chậm rãi nói hết câu.

Nghe được yêu cầu của Vương, Thương Tuyệt Lệ cả người căng thẳng, thần sắc có chút buồn bực, nhượng hắn một cái đại nam nhân biến nữ nhân hời hợt không phải việc khó, nhưng là… Muốn học được tư thế nói chuyện bước đi của nữ nhân, còn muốn làm bộ người của Vương, khụ… Nữ nhân, hắn thật đúng là… Không muốn biến!

“Như thế nào, Tuyệt Lệ, ngươi không muốn giúp Bổn Vương phân ưu giải nạn sao?” Cô Ngự Hàn nhướn máy lên.

“Không, thuộc hạ tất nhiên vì Vương bất chấp gian nguy muôn lần chết không chối từ.” Thương Tuyệt Lệ kiên trì đem tấm lòng của mình cúi đầu lên tiếng.

“Vậy được rồi, biến thân theo Bổn Vương đi ra ngoài tản bộ đi dạo một lát, mỹ nhân.” Cô Ngự Hàn cười híp mắt nhìn Thương Tuyệt Lệ.

Bất đắc dĩ, Thương Tuyệt Lệ ngưng thần làm phép, chậm rãi, thân hình cao lớn của hắn vờn quanh bao quanh sương mù, công phu trong nháy mắt, nơi mới vừa rồi đứng  là một võ tướng đã xuất hiện một vị đại gia khuê tú nũng nịu bế nguyệt tu hoa phong tình vạn chủng, yểu điệu thướt tha, đẹp đến nỗi khiến cho nhân thần hồn điên đảo.

“Vương, thuộc hạ biến thế nào, cái … bộ dáng này, có thể được sao?”Giai nhân xinh đẹp nói ra lời lại là giọng nói thanh âm của nam nhân, quả thực phá hư mỹ cảm.

“Rất tốt, mỹ nhân, đi thôi.” Cô Ngự Hàn đưa tay, ôm lấy bả vai Tuyệt Lệ mỹ nhân, phong lưu phóng khoáng đạt nhếch môi cười bước đi.

Bối Bối trốn ở chỗ rẽ nhìn lén kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, oa tắc, cái…kia là Thương Tuyệt Lệ sao? Nếu như không phải thấy quá trình hắn biến thân, nàng hiện tại nhất định lao ra đem Cô Ngự Hàn ra xử, không chỉ có cho nàng ra rìa …, lại còn mang về một cái mỹ nhân kinh vi thiên địa như vậy đả kích nàng!

Đồng tử đen nhánh không ngừng xoay chuyển, trong tế bào không an phận ước chừng bắt đầu tác quái, nhìn bọn họ tuấn nam cùng mỹ nữ xinh đẹp đi ra ngoài, nàng chuyển thân lưng như một con mèo đi theo đi tới, không được, văn kiện quốc gia đại sự hình như rất tốt chơi, nàng tạm thời không phất cờ hò reo, muốn đi đấu tranh anh dũng!

Thương Tuyệt Lệ không được tự nhiên đi ở bên cạnh người Cô Ngự Hàn, thỉnh thoảng quay đầu nhìn bàn tay bạch ngọc trên vai, khóe miệng co quắp, Vương có phải hay không cũng có thể nhập diễn quá mức đi a!

Nói như thế nào hắn cũng đường đường là nam nhi bảy thuớc, hiện tại dĩ nhiên lại thành nữ tử mảnh mai dựa vào tại bên cạnh người nam nhân, hắn bóp cổ tay na!

Càng làm cho hắn tức đến đến dậm chân chính là, Vương dĩ nhiên dọc theo đường đi lại càng không ngừng không nghiêm túc lấy tay nâng lên cằm của hắn, nghiễm nhiên một bộ dạng tình thánh phong lưu.

Bối Bối đi theo ở phía sau, đem nụ cười phong lưu của Cô Ngự Hàn thu hết vào đáy mắt, trong lòng nhịn không được một cái phát hỏa, thấy “Mỹ nhân” liền cười đến như vậy tươi tắn đẹp đẽ, thật không hổ là một tên xà háo sắc, nhìn thấy mỹ nữ liền bò lên đi!

_____Hết chính văn chương 146_____

Há há há, ta nói, anh Tuyệt Lệ bị Hàn ca khi dễ vui quá à, cảnh chị Bối ăn dấm cũng vui luôn, thật là màn kịch hay nha *cười lăn lộn*

Chương 147: Ta nhn ngươi

Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân đang bước đi ở phía trước đột nhiên dừng thoáng cái cước bộ, nghiêng người, dư quang ở đuôi mắt sảo sảo về phía sau tìm kiếm, đến lúc nhìn thấy nhất mạt quen thuộc nho nhỏ nhân ảnh, hắn thở dài một hơi, cảnh giác lập tức buông lỏng .

Hạ giọng, hắn đối Cô Ngự Hàn báo cáo nói: “Vương, là Bối Bối tiểu thư ở phía sau đi theo chúng ta.”

Cô Ngự Hàn nhàn nhạt dương môi, nói xong không chút để ý: “Ta biết, cứ để nàng đi theo.”

“Vâng”

Vì vậy Thương Tuyệt Lệ  lại tiếp tục cúi đầu, sắm vai trứ mỹ lệ mảnh mai phong tình khuynh quốc giai nhân, bước liên tục sinh hoa cùng với Cô Ngự Hàn đi về phía trước.

Bối Bối tức giận nhìn phía trước hai cái nam nhân, không, phải nói là một cái gian phu một cái “Dâm phụ “, không biết tại sao, coi như biết người đàn bà kia là Thương Tuyệt Lệ, thấy cái kia sắc xà cùng Thương Tuyệt Lệ dựa vào càng gần, nàng liền cảm thấy trong lòng khó chịu, nhất là Thương Tuyệt Lệ bây giờ còn là một cái thật to mỹ nữ, lòng của nàng càng thêm xám xịt !

Mỹ nữ, mỹ nữ, mỹ nữ…

Nàng dưới đáy lòng gọi được nghiến răng nghiến lợi, nàng không phải mỹ nữ, hắn cũng ngoái đầu nhìn lại nhất tiếu bách mị sinh dễ nhìn, thật là làm cho người ta uể oải!

Đột nhiên, nàng phát hiện người trước mặt ngừng lại, nàng kinh hách vội vàng trụ lại cước bộ, cẩn thận hướng tới bụi hoa bên cạnh không xa, đem thân thể nhỏ xinh ẩn đi vào.

Đợi một hồi, từ trong khe hở của những chiếc lá, thấy bọn họ không quay đầu lại, lại tiếp tục đi, nàng mới âm thầm thở phào, tay chân nhẹ nhàng từ trong bụi hoa chui ra, đương lúc nàng cất bước muốn tiếp tục theo, hắn đột nhiên quay đầu lại !

Con ngươi đen thâm thúy của Cô Ngự Hàn thẳng tắp bắn về phía nàng, khiến nàng không còn kịp ẩn núp nữa, phản ứng chậm mất nửa nhịp, nàng bản năng trì độn đã áp dụng hành động, thay đổi cái phương hướng nhảy ra đi, cho là lúc này còn có thể tránh né.

Tuy nhiên, đương lúc ánh mắt của nàng nhìn đến địa phương mà nàng sắp muốn nhảy đến, con ngươi nàng cơ hồ không trợn trừng tới mức sắp rớt ra.

“A…” Nàng hoảng sợ nhìn thân thể mình không thể khống chế được tiếp tục bay đi về phía trước, nơi đó… Chính  là một đám lớn cấy hoa gai a, những…thứ này, quá rậm rạp, nàng nếu như rơi vào đó, khuôn mặt hội nở hoa a!

“Xong xong…” Nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ bản thân bị gai cắm đầy người.

Thấy thế, Cô Ngự Hàn thân thể nhất động, con ngươi đen xẹt qua hồng quang, phút chốc bay đến phía nàng ở bên đó, tại trước lúc nàng rơi vào đám cây hoa gai, dùng bản thân ấm áp ôm trong ngực tiếp được nàng.

“Thình thịch!” Bối Bối cứng ngắc rơi vào trong một khối lồng ngực ấm áp.

“Đau quá, đau quá, đau quá…” Nàng quay người đem tay bưng cái mũi trên mặt liền hô.

Trên đỉnh đầu, hốt nhiên truyền đến tiếng cười chậm rãi: “Tiểu Bối Bối, phương thức ngươi yêu thương nhung nhớ thật đúng là oanh oanh liệt liệt nha.” (trong tiếng trung “aitóng” là từ đồng âm, vừa có nghĩa là tiếng kêu đau quá, vừa có nghĩa là yêu thương nhung nhớ)

Nghe thấy tiếng nói hài hước quen thuộc đến làm cho người ta hận được ngứa răng nghiến chặt, Bối Bối lập tức liền nhảy ra một bước, buông ra cái tay đang che mũi, nghểnh cái chóp mũi vẫn còn ửng hồng ngang ngẩng đầu lên, không sợ chết trừng hắn: “Uy uy uy, mời xem lại cho rõ ràng, ta không phải sẽ đối ngươi yêu thương nhung nhớ, là ngươi thật sự muốn lại đây ôm ta không phải sao, nhìn rõ ràng vị trí, ta một mực vẫn ở nơi này, mà ngươi, hừ, là từ bên kia bay qua tới! Cho nên, là ngươi tới yêu thương nhung nhớ mới đúng!”

“Ha hả a… Tiểu Bối Bối, ta đích thật là tới để yêu thương nhung nhớ, ngươi ôm ta thoáng cái.” Hắn tà ác trơ mặt ra  lại tới gần nàng, để cho bọn họ khoảng cách cơ hồ rất nhỏ.

Khoảng cách càng tới gần, khiến nàng có thể càng thêm tinh tường thấy rõ ánh mắt của hắn, ánh mặt trời nhàn nhạt, sách! Hắn …kia cặp mắt hoa đào như là ẩn chứa nhất một làn sóng nước, xinh đẹp được mê người, thiếu chút nữa lại khiến nàng mê muội.

Ô… Cũng là yêu nghiệt!

Đứng vững đứng vững, không thể để cho hắn  lại câu dẫn đi.

Bối Bối cố gắng nháy mắt, định thần cho bản thân không rơi vào tay giặc, sau đó đưa tay đi đẩy hắn ra, nhưng chết sống thế nào cũng không thể động hắn lui nửa bước: “Ai muốn ôm ngươi, chuyện cười, muốn ôm ngươi sẽ không đi tìm phía trước cái…kia khuynh quốc Đại mỹ nhân a, tuấn nam mỹ nữ chung một chỗ đa tình thơ ý hoạ a, cần gì cùng cái nhân bất nam bất nữ tầm thường này ôm? Sẽ khiến nhân cười chết ngươi a!”

Giọng nói của nàng chanh chua bĩu môi, ánh mắt thẳng tắp hướng Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân liếc mắt.

“Khụ khụ khụ… Bối Bối tiểu thư, thuộc hạ phải.. Là Thương Tuyệt Lệ a.” Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân cách xa rất bất đắc dĩ nhìn nàng, sau đó dùng thanh âm bản thân nói chuyện.

Bối Bối đô đô miệng: “Ta biết.”

Cái này tử, Thương Tuyệt Lệ ngây người, nếu Bối Bối tiểu thư biết là hắn, như thế nào còn nói hắn là mỹ nhân a? Còn một bộ… vẻ mặt chanh chua làm như hắn đoạt mất Vương giống nhau vậy.

Cô Ngự Hàn nhịn không được cúi đầu bật cười, mái tóc dài đen bóng mềm mại tại làn gió lành lạnh bay xuống trên sườn vai, chậm rãi hạ xuống, nhàn nhạt lay động vẻ mặt nhu hòa tà mị của hắn.

Bối Bối buồn bực nhìn hắn vô luận úc nào cũng đều là bộ dáng yêu nghiệt hấp dẫn nhân, mặt mếu máo ba: “Không cho phép!”

“Thật tốt hảo, ta không cười, tiểu Bối Bối đừng nóng giận, ngoan, tiểu Bối Bối của ta so với bất kì ai khác đều xinh đẹp hơn, không cần tự ti a.” Cô Ngự Hàn đối nàng nháy mắt mấy cái, cúi đầu hôn hôn vành tai nàng, thuận tiện vươn đầu lưỡi liếm thoáng cái.

Da thịt mơ hồ nóng lên, Bối Bối rụt lui cổ, lắc mình chui ra khỏi ngực của hắn, kiều nộ: “Cô Ngự Hàn, ngươi… Không cần làm ra những chuyện tình ám muội như thế có được hay không, nhất định sẽ ảnh hưởng tới cái …này hình tượng Vương một nước của ngươi, tục ngữ nói thượng bất chánh hạ tắc loạn!”

“Ha hả… Tiểu Bối Bối, ngươi là đang thay quốc gia của chúng ta lo nghĩ sao?” Hắn cố ý cường điệu “Chúng ta”, con ngươi đen sáng quắc mang theo quang mang kiên định.

Bị hắn như vậy nhìn chăm chú, Bối Bối cảm thấy muốn trốn tránh.

“Được rồi được rồi, mặc kệ cái gì theo cái gì lạp? Các ngươi muốn đi đâu? Làm việc gì đi?” Bối Bối tò mò đặt câu hỏi.

Cái…này mới là trọng điểm, Thương Tuyệt Lệ biến thành mỹ nữ làm việc,  nhất định là rất tốt đùa sự nha!

“Muốn đi?” Cô Ngự Hàn dễ dàng nhìn thấu mục đích trong mắt nàng  rõ ràng “Chơi” ý đồ, cũng không đoạt mất hăng hái của nàng, nếu nàng theo tới , vậy có thể ở cùng hắn nhiều hơn a…

Con ngươi nháy mắt ngập tràn chờ mong, Bối Bối mắt long lanh nhìn hắn, rất ngoan điểm đầu, rất nặng điểm đầu: “Ta muốn theo!”

“Vậy ngươi sẽ nghe lời ta?” Cô Ngự Hàn cười đến rất giảo hoạt.

Nhìn hắn vẻ mặt như là không có hảo ý, Bối Bối dừng thoáng cái, sau đó tài dè địa điểm đầu: “Hảo… Được rồi, ta sẽ nghe lời.”

“Ngoan, chúng ta đây đi thôi.”

Cô Ngự Hàn duỗi tay ra một chút, ôm nhuyễn lưng của nàng, cử chỉ tao nhã đi về phía trước.

Đợi tới lúc đi tới bên người Thương Tuyệt Lệ, hắn đột nhiên buông nàng ra, hướng nàng nháy mắt mấy cái, sau đó sửa lại mà đặt tay ở bả vai Thương Tuyệt Lệ.

Rống, cái…này nam nhân cứ như vậy đem nàng bỏ mặc đến một bên hóng mát.

Bối Bối trống trống quai hàm thoáng cái, nộ xoẹt xoẹt theo dõi một bên khuôn mặt tà khí của hắn, cái…này thối nam nhân, trái ôm phải ấp! Hắn liền đẹp mặt a!

Giẫm lên cước bộ tức giận, nàng đi theo bọn họ một bên, cùng nhau đi ra vườn riêng, hướng tới khu chợ đi tới.

Vì kế tiếp thật là tốt chơi sự. Ta nhẫn! Co được dãn được mới có thể thành tựu đại sự, nàng – Tô Bối Bối là ngươi làm đại sự hơn nữa là quốc gia đại sự nha!

_____Hết chính văn chương thứ 147_____

Hớ hớ hớ… Hai anh chị “vờn nhau” chỉ khổ cho Tuyệt Lệ mỹ nhân bị bắt nạt, khổ thân bị ghen vô cớ, há há há *cười khoái trá* Ta nà ta thích cừi trên nỗi đau khổ của mí anh nà, hắc hắc hắc…

 Chương 148: GIÚP TA LAU NGƯỜI

Đang đi trên đường, nàng bất chợt thấy hối hận, đáng lẽ nàng không nên theo đến đây.  Ô. . . trông nàng hiện tại bị cái tên nam nhân kia biến thành cái dạng gì thế này?Một lão già bị hói đầu, trên mặt,  dưới mũi,  còn có hai cái râu mép sơn dương chính hiệu, khi nói chuyện ánh mắt của nàng lại thấy hai cái râu mép đung đưa theo hơi thở của nàng rung lên rung xuống,thiệt là . . .  chướng mắt a.  Nàng rõ ràng là một tiểu cô nương,  lại bị Cô Ngự Hàn biến thành lão già đầu bạc.  Ghê tởm nhất chính là Thương Tuyệt Lệ,  hắn ta rõ ràng là một nam nhân,  cư nhiên lại có thể biến thành nữ nhân xinh đẹp như hoa.  Ấm ức nhất là Cô Ngự Hàn lại tự mình biến thành một mỹ nam quý công tử phong lưu!

Đến góc sau một con phố,  Bối Bối rốt cuộc cũng không nhịn được nữa,  nàng kéo kéo ống tay áo của Cô Ngự Hàn,  hết sức giận dữ hét:”Uy,  tại sao biến ta trở nên xấu xí như vậy,  còn các ngươi lại biến xinh đẹp như vậy hả,  hả?

Rống,  nàng phi thường,  phi thường không phục,  bình thường nàng vốn đã không được đẹp rồi, giờ biến hóa lại càng xấu tệ hơn nữa!

Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng kéo lại ống tay áo, ánh mắt của hắn lướt lướt qua khuôn mặt nàng vui vẻ từ tốn nói: ”Tiểu Bối Bối, chú ý thân phận, đừng quên bây giờ nàng là người hầu của chúng ta, không nên tùy tiện kéo tay áo của chủ nhân, nếu nàng không muốn bị phạt. ” Hắn đưa con mắt mị hoặc nháy nháy với nàng một cách lẳng lơ.

Bối Bối cắn cắn môi, bóp cổ tay không thôi, nay đã cùng với giặc chung một chiếc thuyền, thân lại là người hầu! Thật không phục, đưa mắt về phía Thương Tuyệt Lệ ở bên kia đang ra dáng mỹ nhân xinh đẹp tao nhã, bất giác nhịn không được, liền nhe răng nói:”Hừ, mỹ nhân là độc, là hồng nhan họa thủy. “

Thương Tuyệt Lệ dở khóc dở cười, khi thấy nàng nghiến răng trợn mắt nhìn hắn, chòm râu nhúc nhích, môi mím chặt lại, nàng thở phì phì, hắn muốn cười cũng không dám cười, ráng nén nhịn xuống, bây giờ hắn đang ra dáng đoan trang, lịch sự, khuê nữ thanh tao

A. . . hắn đột nhiên cảm giác đóng giả nữ nhân cũng không phải là chuyện khó chịu gì cho lắm. Thấy hai người họ nhìn nhau không chớp mắt, đứng ở giữa, quả thật Cô Ngự Hàn thấy không vui, ánh mắt nheo lại, chụp lấy bả vai của Thương Tuyệt Lệ, tay hơi dùng sức, làm Tuyệt Lệ cảm thấy tê liệt một bên vai.

”Vương. . . ”Thương Tuyệt Lệ vội vàng cúi đầu, môi mím lại không dám nhìn Tô Bối Bối nữa, Vương không phải là đang ăn dấm chua hắn với Bối Bối Tiểu thư chứ?

”Nhanh chuyên tâm làm việc của ngươi cho bổn Vương, không mau đem những con chuột đang núp dụ chúng nó đi ra ngoài, không lẽ ngươi muốn đi dạo suốt đêm trên đường hay sao? ” Cô Ngự Hàn không vui, nhếch môi” hừ” nhẹ, con mắt đen buồn bã quét về hướng Bối Bối lúc này đang không hề chú tâm để ý đến phía hắn.

Đang nhìn đông đến nhìn tây, bất chợt Bối Bối cảm thấy lạnh gáy, dường như có ánh mắt mang hơi lạnh chiếu đến, theo bản năng nàng quay đầu lại, chỉ thấy Cô Ngự Hàn đang âm trầm cười lạnh nhìn nàng, cảm thấy không thể nào hiểu nổi cái tên nam nhân gia hỏa này, nàng cũng trợn mắt nhìn lại hắn

Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy qua một lão nhân gia xinh đẹp khả ái râu mép sơn dương sao? Bất giác nàng bĩu môi, quay đầu đi không thèm nhìn hắn. Hừ, hắn đã đem nàng biến thành như vậy, nàng còn chưa tìm hắn để tính sổ, vây mà còn. . . hắn muốn nổi điên cái gì nữa đây, thật là không hiểu nổi. 

Đang trầm tư mặc tưởng, không để ý, bỗng nhiên tai nàng nghe được tiếng nói nặng nề, vọng lên từ trên đỉnh đầu: ”Tiểu Bối Bối mắt của ngươi đang nhìn hướng nào vậy, không phải là đang đi theo ta sao hả?”

Tiếng nói này nghe quen lắm, đầy giận dữ, và có mùi thuốc súng nồng nặc. Bối Bối dứt khoát che tai lại, nhất định không thèm để ý tới hắn, hắn rỉ tai rất giỏi, nàng cũng. . . . Sẽ không!

Thấy nàng cự tuyệt phản ứng, hắn nhếch môi cười, nụ cười đầy vẻ tà mị, tốt lắm, cái. . . tiểu nữ nhân này, đã không thèm quan tâm hắn, lại cùng nam nhân khác nháy mắt ra dấu, hắn đang nói chuyện với nàng, mà nàng cũng không thèm nhìn hắn, tốt lắm, vô cùng tốt a. . . . . làm cho hắn nghiến răng ken két (bái phục hàn Ca, ghen gì mà dữ vậy)

”Vương, có người theo dõi chúng ta, ”Thương Tuyệt Lệ nhẹ nhàng quay đầu, đến gần Cô Ngự Hàn báo cáo, từ ngoài nhìn vào thấy giống như là khuynh thành mỹ nhân ẻo lả dựa vào quý công tử mà nũng nịu.

”Ừ” Cô Ngự Hàn tạm thời không nhìn Bối Bối nữa, mắt hướng về Thương Tuyệt lệ ra dáng che chở, ôn nhu hữu tình

Tuấn nam đi cùng mỹ nữ, làm những người đi đường đều quay lại tấm tắc, thật là một đôi nhân tình toàn mỹ

Bối Bối đi theo một bên , giống như dư thừa, giống như người ta tình nhân đang nói chuyện yêu đương, nàng lại đang làm lão già cản trở. . . 

Thấy bọn họ một lần nữa ra dáng tình ý liên tục, Bối Bối nghĩ thầm, không lẽ đang bắt đầu chuyện ”Quốc Gia Đại Sự”

Ánh mắt nàng chợt lóe lên tia hưng phấn, thỉnh thoảng đảo ánh mắt ra phía sau, nhìn những người đang theo dõi. Ách, vậy mà là theo dõi sao, tệ quá vậy, nàng chỉ nhìn thoáng cái là biết liền, huống chi 2 người đang diển trò uyên ương ân ái-họ đều là cao thủ . Từ từ đi tới, bước đến một khách điếm sang trọng

”Ta muốn 2 gian phòng hảo hạng”   Cô Ngự hàn nói nhỏ vào tai nàng

Rống, tại sao lại sai nàng, giông như nàng là người hầu phải chuẩn bị tất cả cho chủ nhân vậy(chứ còn gì nữa”Quốc Gia Đại Sự”mà tỷ)

Hắn lại chớp chớp đôi mắt phượng, ánh mắt phát ra tia tà khí, uy quyền, vừa như nhắc nhở nàng, phải đáp ứng lời nói của hắn

Bối Bối mím môi, được rồi, được rồi, nàng hiểu rồi, bước tới trước chuẩn bị cho công tử và tiểu thư hai gian phòng vậy

Thấy nàng miển cưỡng chạy đến bên quầy đặt phòng, ánh mắt của Cô Ngự Hàn trở nên ôn nhu, có lẽ nàng chưa phát hiện ra rằng, càng ngày nàng càng hiểu hắn, chỉ bằng ánh nhìn, nàng đã hiểu tâm tư hắn, nhất cử nhất động của nàng trong lúc tình tự, nàng đã dần dần chiếm hữu lòng hắn mất rồi

Bối Bối gõ gõ lên quầy ”Chưởng quầy, cho ta 2 gian phòng hảo hạng”

”Được rồi” chương quầy ngẩng đầu nhìn lên thấy sau lưng bối bối có 2 vị nam thanh nữ tú, ánh mắt tỏ ra vui mừng, cười toe toét cất cao giọng

”Tiểu nhị, đem 3 vị khách quý này lên gian phòng tốt nhất”

”đến ngay” Tiểu nhị văt khăn lên bả vai, vôi vã chạy tới

Bối Bối ấm ức nhìn tên chưởng quỹ, rõ ràng là nàng đang cùng hắn nói chuyện, nhưng ánh mắt hắn chỉ đăm đăm , miệng cười toe toét vào 2 yêu nghiệt nam nữ ở phía sau nàng, hoàn toàn không để nàng vào trong mắt, rống, trời ạ, bề ngoài quan trọng như vậy sao?

Nhất định là sau này nàng phải học hóa trang, tô điểm bản thân cho thực xinh đẹp, tâm thích hư vinh, ai mà chẳng có a.

Nhẹ nhàng xoay người lại. Cô Ngự Hàn cất giọng ôn nhu phân phó:”phiền ngươi đem cho ta mooit thùng nước nóng”

”Ngươi muốn nước nóng làm gì” không hiểu, theo thói quen Bối Bối lên tiếng hỏi, quên mất bản thân hiện tai đang giả trang làm người hầu

Cô Ngự Hàn vẩn ung dung, toát ra vẻ thanh cao, tôn quý cười:”Ngươi tới hầu hạ ta lau người”

”Đi thôi”quay người hắn buông nhẹ một câu, đơn giả mà lưu loát, sau đó mang theo Thương tuyệt Lệ đi lên thang lầu. Bối Bối tức giận đến nổi nói không nên lời, chỉ biêt nhận lệnh đi lẽo đẽo theo sau như một tên hầu

chỉ là trên đương đi đến phòng , ánh , mắt của nàng không tự chủ được nhìn trừng trừng vào bóng lưng của 2 người đi trước

_____Hết chính văn chương 148_____

Chương 149: Ai hầu hạ ai

Từ trong thùng hơi nước bốc lên ngùn ngụt, xung quanh tuy lạnh như băng, nhưng không khí cũng từ từ trở nên ấm áp, Bối Bối đưa tay khoát nước, sau đó nàng từ từ quay người lại, nhìn ra trước cửa, nổi giận, mấp máy môi, cằm run lên, giậm chân bước tới, người nam đang ngồi ở cái bàn trước mặt ung dung tự tại uống trà:

_”Cô Ngự Hàn, ta đã làm cái đuôi hèn mọn đi theo ngươi lâu như vậy, ít ra cũng nên nói chota biết chuyện quốc gia đạ sự_Ta_làm nhiệm vụ gì?”

Khóe miệng hơi nhếch lên, hắn chậm rãi  đặt chén trà xuống, đứng lên, cưỡng chế mười phần đến gần nàng. Từ trên cao mắt hắn nhìn xuống mắt nàng:

-”Tiểu Bối, dọc đường đi theo ta là rất hèn mọn sao?Như thế nào ta nghe được có người lại không chịu an phận, làm người hầu bên cạnh ta lại lải nhải không chịu ngừng, hả”

Rống, thật là hết chịu nổi cái tên nam nhân ngông cuồng tự cao tự đại này!

Đầu ngẩng lên, chống lại con mắt đen nhìn không thấy đáy của hắn: “Cứ coi như ta đóng vai người hầu đi, chẳng lẽ người hầu không được phép nói chuyện, quyền lợi a!”

Hắn nhếch môi cao hơn, cuối đầu cất lên tiếng cười đầy nguy hiểm:

-Tiểu Bối bối , nói không sai, đúng là người hầu có thể nói chuyện, nhưng mà. . . có người hầu nào dám mơ ước  nhìn người đẹp ở bên cạnh ta nhìn không chớp mắt hả?”

Bối Bối ánh mắt chớp chớp “Ê, ê , ê. Ngươi nói chuyện gì vậy, ta từ lúc nào đi theo Thương tuyệt Lệ nhìn không chớp mắt hả, ngươi vu oan ta”

“Không có sao, thật sự không có sao?” Hắn đột nhiên để sát vào mặt nàng, dùng mặt của hắn nhẹ nhàng cọ vào má nàng, hôn nàng. Mắt phượng híp lại, từ mắt toát ra ánh nhìn lạnh như băng

Rõ ràng không cảm giác được bản thân có làm sai điều gì, nhưng cảm thấy ánh mắt hắn toát ra khí thế bức ngươì, nàng dĩ nhiên cảm thấy chột dạ

Rống, Tô Bối Bối, ngươi thật không nghĩa khí. 

Thấy nàng tự giác cụp mắt xuống. Hắn khí phách nhướng mày, trong lúc đó, nhẹ nhàng cọ qua lại khắp mặt nàng đùa, tiếng nói càng thấp: “Tiểu Bối Bối, vừa rồi ở chợ ngươi giương mắt nhìn Thương Tuyệt Lệ, ta thật không có thích chút nào”

“A?Bái phục ngươi luôn, chỉ là ta đang khinh bỉ hắn trở thành nữ nhân xinh đẹp như thế có quá đáng không, dáng vẻ như thế mà ngươi nói là nhìn không chớp mắt à?”Bối bối nhịn cảm giác muốn phát điên lên, thì ra trong lúc đó đột nhiên trừng mắt nhìn nàng chỉ là vì lý do nho nhỏ này. Một ánh mắt, cũng không có gì ngoài một ánh mắt (@troixanhmaytrang: hic, Hàn ca ghen quá, em sợ. . . @Htrần: chẹp ảnh là hũ dấm bá đạo mừ nàng)

“Lúc đó hắn cũng nhìn nàng.” Cô Ngự Hàn khó chịu cắn chặt răng, mặc dù hắn biết Thương Tuyệt Lệ không có khả năng dám nghĩ gi đến Tô Bối Bối, nhưng là thấy hai người bọn họ nói chuyện cùng nhau, hắn nhất định không cho nàng rời khỏi tầm mắt của hắn, nàng chỉ có thể là của một mình hắn

Từ lúc xảy ra chuyện của Tiểu Ngoan, hắn càng xác định rằng, nhất định không cho nàng để ý đến một tên nam nhân nào khác. 

Bối Bối hoàn toàn hết chổ nói rồi, tay nàng chỉ chỉ lên ngực của hắn: “Cô Ngự Hàn, ngươi nổi điên gì vậy? Ngươi cảm giác được Thương Tuyệt Lệ thích một cái gã râu mép như con dê như ta sao?”

Thối nam nhân, bá đạo tới không chịu nổi.

Hắn cúi đầu cười một tiếng, nhìn càng gần, con mắt đen mê người của hắn nhìn nàng: “Tiểu Bối Bối, ngươi có hàm râu dê như thế, quả thực không thể nào hấp dẩn người nổi rồi.”

Bối Bối vừa nghe xong lập tức nổi nóng, nàng “Ba”một tiếng giơ tay đánh vào ngực hắn: “Còn không phải tại ngươi biến cho ta trở nên xấu như vậy sao?”

Sau đó nàng tức giận bất bình nhìn hắn, hơi có không thích hắn cứ như cũ tuấn dật phi phàm

“Làm cho bản thân đẹp giống như yêu nghiệt, thiệt là không có thiên lý mà’

“A , Tiểu Bối Bối, ngươi biến thành như vậy. Ánh mắt tất cả mọi người đều chú ý đến Đại Gia ta và Thương Tuyệt Lệ, hoàn toàn không nhìn đến ngươi, ngươi hoàn toàn yên ổn bên cạnh ta, ta có cảm giác thật là tốt lắm. . . “

Hắn hoàn toàn không ngại hôn khắp mặt nàng, con mắt đen thoáng ánh sáng hồng vụt qua, trên mặt nàng, râu mép linh tinh gì đó, trong thoáng chốc liền biến mất, hồi phục gương mặt tươi sáng của Tô Bối Bối mà hắn cũng khôi phục lại nguyên hình đẹp trai tà mị, hơi nóng cuồng dã cùng với hắn hôn khắp nơi, gương mặt của Bối Bối càng thêm đỏ hồng. 

Lời nói của hắn đã làm nàng bất bình đến vậy, sao bây giờ lại cảm thấy có một tia ngọt ngào trong tâm, nàng mở to mắt nhìn hắn, có chút thẹn thùng không biết nên nói gì

Rống, cái tên nam nhân này thật là. . . . không nên trở nên dễ thương như thế. Thấy nàng đỏ bừng mặt, hắn mân mê đôi môi đỏ mọng của nàng, cười nhẹ, trong nháy mắt cúi xuống đôi môi anh đào của nàng hôn thật sâu, trong lúc nàng đang mê mải với nụ hôn của hắn, không báo trướcc, đột nhiên hắn bế bổng nàng lên phi thân tới bên thùng nước nóng 

“A, Cô Ngự Hàn, ngươi đang làm gì vậy, quần áo của ta còn chưa cởi. . . ” Bối bối theo bản năng liền ồn ào phản kháng.

Tuy nhiên khi thấy ánh mắt đầy tà khí của hắn lúc này, nàng tức tại sao không ngăn được lời nói của mình, vừa rồi nàng vừa nói gì vậy, nàng phải nói rằng thùng nước đó là của Đại Vương tắm . . . mới đúng!

“Tiểu Bối Bối, đúng là mặc y phục thì không thể tắm được, để ta giúp ngươi cởi nó ra nhé” Cô ngự Hàn đè nàng lại không cho nàng nhúc nhích, hắn cười tươi như mật, đưa hàm răng trắng bóng, con mắt đen nhíu lại, lần lượt cởi từng món y phục của nàng

“A, ngươi là tên sắc xà, không cho cởi , không được, cởi. . . . “Bối Bối luống cuống tay chân muốn ngăn cản , nhưng sức lại không bằng hắn!

Chỉ chốc lát sau trên người nàng bị hắn lột sạch bóng, nàng dứt khoát nhắm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ, nàng dám đánh cuộc, cái tên nam nhân này sẽ xuống nước với nàng, 

Tuy nhiên, hắn chỉ là kéo cái ghế đến gần thùng nước ngồi xuống, kỳ lạ là hắn không xuống nước, chỉ là đưa tay khoát nước lên bả vai nàng bắt đầu kỳ cọ, ánh mắt rất nghiêm túc

Nàng sảo sảo mở mắt, có chút kỳ quái nhìn hắn: “Cô Ngự Hàn . . . ngươi. . . . “

Nàng muốn nói ngươi như thế nào lại không tắm cùng?chính là nàng kịp thời dừng lại , cũng không nên hỏi (@troixanhmaytrang: MAY THẬT – @Htrần: May giề, đợi mà coi, Bối tỷ toàn là cái miệng làm hại cái thân, cái thân làm tội cái đời mà, chẹp chẹp)

Nhìn thấu vào trong ánh mắt nàng, hắn biết điều nàng muốn hỏi, hắn chớp mi, thương yêu cười một tiếng:

“Trái lại, ta muốn giúp ngươi tắm rửa, không có gì, chỉ là thuần túy tắm rửa”

Như vậy, hắn có chiếm tiện nghi nàng?

Bối Bối mở to ánh mắt không tin nhìn hắn

“Ha hả, Tiểu Bối Bối, ngươi còn nhìn ta như vậy. ta sẽ nghĩ là ngươi đang bất mãn, muốn uyên ương cùng tắm, thuận tiện thỏa mãn ngươi luôn” con mắt đen nhìn nàng hoang mang

Nghe vậy Bối Bối vội vàng cụp mắt xuống, không dám nhìn hắn nữa. Thật lâu sau, nàng rơi vào tay giặc tùy ý hắn tắm rửa xoa bóp, có chút buôn ngủ

Không biết qua bao lâu nàng cảm thấy bị hắn ôm lấy lau khô mình, mặc quần áo. Bây giờ hắn giúp nàng mặc quần áo rất thuận tay, y phục tề chỉnh nằm trước ngực hắn

@maytrang: càng edit càng nổi ốc, hàn ca ca quả thật siêu mỹ nam mặt dày>.<

@Hàn ca liếc: Nói gì đó?. .

@maytrang: không dám, . . . vọt lẹ

@Htrần: Hai vợ chồng nhà nì càng ngày càng … BT a, chẹp. Lâu không “tập thể dục buổi sáng” làm nàng Phivân cứ đòi… hắc hắc

Chương 150: Kin Đi S

Thời gian chầm chậm trôi qua , nàng nhịn không được tò mò lại hỏi: “Cô Ngự Hàn, ngươi theo ta vào đây là để tắm rửa cho ta thôi sao?”

Hắn nhẹ nhàng vỗ về nàng, con mắt đen nhìn nàng say đắm, vươn đầu lưỡi liếm liếm lên miệng nàng, nháy mắt mấy cái:”Tắm rửa và an dưỡng tinh thần cho tốt, chiều nay chúng ta mới có thể đi xem trò hay được. “

”Trò hay?” Bối Bối nghi hoặc hỏi

”Ngoan, nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho khỏe, ngươi sẽ thích buổi biểu diễn chiều nay mà”. Nhìn thật sâu vào mắt nàng, dụ dỗ nàng nhắm mắt lại ngủ. Tuy tò mò, nhưng nàng biết, bây giờ hắn sẽ không nói cho nàng biết đâu: ”Được rồi, nể tình ngươi vừa rồi mới hầu ta tắm, ta miễn cưỡng tin ngươi lần này vậy.”

“A,  hiện tại ngươi đang là người hầu của ta, vậy mà dám to gan kêu chủ tử hầu ngươi sao?” Miệng thì tả oán, nhưng ánh mắt hắn toát lên đầy vẻ sủng nịch nhu tình

”Oa, ừ đấy. ”Bối Bối chu môi làm mặt hề với hắn, sau đó nhắm mắt lại, ngủ

Tâm thực là thoải mái, đươc rồi, nếu sắm vai người hầu mà được đãi ngộ tốt như vậy, nàng sẽ nhẫn nại làm tiếp vậy. 

An tĩnh, bóng đêm đang bao phủ mọi thứ

Thương Tuyệt Lệ đang ngủ trên giường, đột nhiên mở mắt, cách một làn sa màn, trong trướng rèm nhìn ra, ánh mắt khôn khéo nhìn về phía cửa. Xem ra, đối phương đã bắt đầu hành động

Thương Tuyệt Lệ nằm im không nhúc nhích, ánh mắt cảnh giác nhìn chăm chăm vào cánh cửa, chờ đợi hành động của đối phương, chỉ chốc lát sau, cửa từ từ mở ra một khe thật nhỏ, một ống trúc đưa vào khe cửa, mê hương từ ống trúc bắt đầu lan tỏa khắp phòng. Một lát sau, cửa từ từ mở lớn ra, từ trong bóng tối có thể thấy rõ hai thanh niên lực lưỡng nhẹ nhàng đi tới

Bọn họ xốc rèm che lên, thấy trên giường tuyệt sắc mỹ nữ đang ngủ say, nhìn nhau cười một cái, vội vàng lấy ra một bao tải to quăng lên giường, đem mỹ nhân trói lại trùm bao vào, sau đó vác lên vai,  xoay người bước nhanh ra khỏi phòng. Ngoại viện, trên hành lang tối đen. Vừa khiêng người, một tên vừa thở hồng hộc nói : “Này, mau kêu người tới giúp ta, nữ nhân này thật là nặng”

“Lý nào là vậy, ngươi gạt ta phải không, chỉ một mỹ nhân nhỏ bé mềm mại, làm sao mà nặng được, ngươi thật là tệ mà, nào, đưa đây cho ta.” Tên còn lại cười mỉa một tiếng, đưa tay nhận lấy bao tải, ai da, nặng thật, không nghĩ là bản thân làm không được, giả vờ thoải mái bước nhanh

Trong một gian phòng khác Cô Ngự Hàn mở mắt, ánh mắt sáng quắc lấp lánh trong đêm. Hắn cúi đầu, đưa tay lắc lắc tiểu nữ nhân đang ngủ say: “Tiểu Bối Bối, tỉnh tỉnh, chúng ta đi xem trò hay này. . Tiểu Bối Bối”

Trong giấc mộng Bối Bối chết sống cũng không muốn mở mắt, nàng đưa tay đẩy tay của hắn rớt ra, lầm bầm tả oán: ”Đừng ồn ào, người ta đang buồn ngủ mà. ”

Tiện thể, nàng rúc sâu vào lòng hắn, gương mặt dễ thương cọ cọ vào ngực hắn tiếp tục ngủ. Nhìn nàng ngủ ngon lành, hắn sủng nịch cười cười, trong chốc lát, từ ánh mắt đen giảo hoạt của hắn thoáng hiện lên tia tà ác: “Tiểu Bối Bối, tham ngủ như heo, gọi mãi mà không tỉnh, để xem bổn vương phạt ngươi như thế nào đây”

Vừa nói , hắn vừa đưa tay nắm nũi nàng, xấu xa bắt đầu đếm “1, 2. 3. . .”

Chưa kịp đếm đến ba, Bối Bôi đã thở hổn hển bật dậy nổi giận quát: “Ê, cái tên Vương bát đản kia sao không cho ta thở hả?”

La hét, đồng thời vừa mở mắt ra thấy Cô Ngự Hàn phạm tội rõ ràng tay hắn đang thu về nửa chừng, nàng đưa tay vuốt mặt, ráng cho mình thanh tỉnh, sau đó bực mình trợn mắt nhìn hắn

“Cô Ngự Hàn, chẳng lẽ ngươi ăn no không có việc gì làm , ngủ không được liền kiếm chuyện với ta, thực không quang minh chính đại chút nào, nếu ngủ không được thì đi xuống giường ra ngoài hóng mát đi”

Nửa đêm bị hắn phá không cho ngủ, quả thực là không thích chút nào, xoay người hướng khác, nàng trùm chăn lại tiếp tục ngủ, thân thể lại dán sát vào đại ấm lô ở phía sau, hôm nay trời quá lạnh mà

Cô Ngự hàn nheo mắt, đưa tay nắm lấy thắt lưng của nàng, dùng sức kéo mạnh nàng đến bên người hắn, thân thể hai người lập tức áp sát vào nhau

“Uy. . ” Bối Bối muốn mắng hắn, môi lập tức bị ngón tay hắn chặn lại

“Hừ. . Tiểu Bối Bối nghe ta nói, Tuyệt Lệ mỹ nhân bị người ta bắt đi rồi. ” Hắn nhàn nhạt thong thả nói. Bối Bối cổ dài ra, ánh mắt trợn to:”Cái gì, Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân đã bị người ta bắt? Ai bắt? Bắt khi nào?”

“Có muốn theo ta cứu người hay không?” Cô Ngự Hàn không đáp mà hỏi ngược lại, ánh mắt có chút thần bí

Chuyển chuyển đầu óc, mắt Bối Bối sáng lên:”Chuyện hôm nay và quốc gia đại sự có liên quan với nhau sao?”

Đưa tay nựng mặt nàng, Cô Ngự Hàn chuẩn bị khởi hành, thuận tiện ôm nàng vào lòng: “Không sai, chúng ta hiện tại đang làm chuyện quốc gia đại sự”

“Tốt tốt, nhớ chờ ta, ta cũng sẽ đi cứu Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân” Bối Bối hăng hái bước xuống giường, mang hài vào. Trong lúc nàng đứng dậy, nhịn không được rùng mình một cái, ban đêm hàn khí còn rất nặng. 

Cô Ngự Hàn đã chuẩn bị xong, chú ý đến cái rùng mình rất nhỏ của nàng, hắn nhíu mày, đi đến cuối giường, không biết từ đâu lấy ra một chiếc áo choàng thật dầy, xoay người đi đến bên người nàng khoác vào, buộc lại dây lưng

Áo choàng mềm nhũn khoác trên vai, rất nhanh chóng trở nên ấm áp. Bối Bối đưa tay sờ sờ lớp da mềm mại của áo choàng, ngước mặt lên nhìn hắn :”Cô Ngự Hàn, ngươi không có áo choàng, vậy ngươi có lạnh không?“

Hắn chớp chớp mắt phượng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi như cánh hoa anh đào của nàng, sau đó đưa tay ôm nàng vào lòng: “Như thế này sẽ không lạnh, ôm một người so với y phục quả ấm hơn rất nhiều a” (Htrần: chẹp, chuyện, chăn 37 độ mà lại)

“Thì ra ta cũng có thể trở thành cái ấm lô à? Bối Bối bĩu môi, tên nam nhân này lý do ngụy biện một đống

“Đi nào” Hắn vừa dứt lời, nàng thấy bên hông được ôm chặt cứng, hắn thi triển công phu, trong nháy mắt hai người theo đường cửa sổ phóng ra ngoài

Trên không trung nhìn xuống không thấy gì ngoài một mảng tối đen như mực, Bối Bối gắt gao ôm lấy cổ hắn, nàng nuốt một ngụm nước bọt

“Cô Ngự Hàn, ta đã nói qua với ngươi chưa, bây giờ là ban đêm, so với ban ngày thật khác xa lắm, nếu té xuống có khả năng là sẽ gãy cổ, cho nên. . . . “

“Yên tâm, tuyệt đối ta sẽ không để cho nàng té đâu. ” Hắn tự tin cắt ngang lời nàng

Bối Bối mím mím môi, còn dám nói, không phải lần trước hắn cũng nói sẽ không để nàng té đó sao, kết quả là cả hai cùng té xuống hồ. 

Trong bóng tối, hắn vẫn thấy vẻ mặt nàng rất rõ, biết hiện tại trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, hắn cười cười, kéo đầu nàng ngả vào lòng hắn, kéo áo choàng lên che mặt nàng không cho gió lạnh chen vào, quyết định lấy hành động chứng minh pháp lực của hắn

_____Hết chính văn chương 150_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro