Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  

         Cậu đến nơi thấy trong phòng nồng nặc mùi máu, bên cạnh có vài công an và nhiều người đang bu quanh xem hiện trường, cậu bất ngờ thấy cả ba đứa con gái đang trố mắt ra nhìn cậu cũng tò mò lại xem, cánh cửa mở toang bên trong có một cô gái nhắm mắt như đang ngủ say ,Trí lại gần Tùng nói

" cậu thấy thế nào?"

" cái chết này cũng không ghê bằng cái trước nhưng..." cậu đang nói giở câu đột nhiên thấy tay nạn nhân đang ôm chân trong tay có dính vật gì đó,cậu lại gở ra máu thấm một góc vẫn có thể đọc được " stop" . Trí ghé đầu vào ,cả ba đứa con gái cũng chụm đầu ,chỉ là dòng chữ đơn giản nhưng ý ngĩa thì không hề đơn giản .

Lúc này Tùng ý thức được hỏi Trí : " sao anh gọi tôi?"

Trí gãi đầu cười ngượng " thì tôi nghĩ cậu có thể giúp gì cho chúng tôi" Trí không nhìn vào Tùng mà nhìn sang các đồng chí của mình đang làm việc , người đang chụp hình ,người mải miết ngồi gần cái xác xem còn có dấu vết nào khả nghi không?. Tùng nghĩ mình đóng vai trò hơi quan trọng anh trở nên ngại ngùng " thật lòng mấy vụ này tôi không rành chỉ là bữa trước có hứng nói cho vậy thôi!" không thấy Trí nói lại cậu quay người bước đi nhưng chưa được bao xa thì bị gọi giật lại nhưng cậu không quan tâm việc này là của công an dính dáng gì đến mình, bỗng tiếng chân chạy lại mỗi lúc gần hơn cậu vẫn thản nhiên bị đập sau lưng cậu không thể ngơ được quay ra sau thì ra là Thùy, cô đứng vuốt vuốt tóc cười nói " cậu có biết hung thủ là ai không ? nói nhỏ cho mình biết hôm sau mình mời đi ăn xoài nha !" . Tùng đột nhiên nhìn thẳng về hướng Nhi cô cũng đang nhìn theo Thùy thì bị ánh mắt của Tùng nhìn sang mình cô cảm thấy có gì đó lạ phải chăng là Thùy nói gì về mình sao... cô quay đầu sang hướng khác, Tùng bỗng thấy mình phản ứng kì lạ bèn vội quay đầu lại . Thùy không hề để ý hành động của Tùng mà chỉ cúi đầu cười duyên len lén nhìn tay gập sau lưng chân đá trên bụi cỏ . Tùng xoay người bước đi bị bỏ rơi Thùy vẫn không buông cô cứ chạy theo nói nói gì đó chỉ có mình Thùy biết còn Tùng mắt vẫn nhìn về phía trước như không có người bên cạnh.

Nhi đở Hà ngồi xuống Giường hỏi: " chân bà giờ thế nào rồi?"

" gần khỏi , đi vẫn được mà bà cũng rãnh dắt tui chi cho mệt" Nhi không nói chỉ cười rồi lại giường mình lấy đồ đi tắm . Hà nói vọng về phía Nhi: " cậu thấy Thùy có vô duyên không tự nhiên lại đeo đuổi người ta như đĩa vậy !" Nhi cười : " vài bữa xem kết quả thế nào?" Hà đong đưa một chân : con trai bây giờ ghê lắm nói chung tụi con gái mình không nên tin !", Nhi thay đồ xong thả tóc xuống gội đầu nói: " đâu phải một trăm người đều như thế cùng lắm phải lọt một hay vài người chứ !". Hà ngã người trên giường nhìn lên trần nhà mơ mộng. Thùy chạy vào phòng nhảy lên giường mình ngồi cười tủm tỉm một mình ,nụ cười vui sướng nhìn lên Hà nói " cậu ấy đồng ý vài bữa nữa cùng mình ăn kem ,mọi người thấy cậu ấy thế nào?" , Hà hỏi " thế nào là thế nào?" , Thùy lấy tay vuốt tóc sau gáy cười " thì là đẹp trai hay gì gì đó, được không?" Hà bĩu môi " đẹp trai làm gì chứ toàn dạng ga lăng lợi dụng thôi, em rút đi bây giờ còn kịp kẻo nay mai hối hận !" . Hà cúi xuống nhìn Thùy cười " lời khuyên chân thành đó em" . Thùy tắt nụ cười nhìn lên chóng nạnh " ai là em mày ở đây ngang hàng hết đó !" Hà hai tay chống xuống giường kéo thân mình nằm tựa vào gốc tường " tao nói giỡn mày đừng bức xúc nghe !" Nhi lấy khăn nghiêng người sang một bên xõa tóc " tụi cậu sao lúc nào cũng nói to nói nhỏ suốt vậy ?" , " tại nó gợi chuyện trước ,chứ mình thèm chấp loại đó" Hà nhìn Nhi cười. Thùy vung người dậy " mày nói tao là loại gì, coi chừng tao cho mày gãy thêm một cái chân nữa cho đều !" Nhi sợ chuyện sẽ phức tạp lên đành cắt ngang " à ,hồi nãy Thùy nói người đó đồng ý đi ăn kem hả,cho mình đi chung với !" , Thùy nhanh giận cũng nhanh quên cười " không được chuyện này là chuyện cá nhân nếu mày thích hôm sau tao cho mày ăn miễn phí một tháng ăn kem miễn phí được chứ ?" , Nhi gục gục đầu cười " hứa đó!" , "tao hứa !".

*******

"có ai cứu tôi với , cứu mạng !"

" mày có kêu cũng không có ai nghe đâu cứ kêu thoải mái!"

Người đó bị trói lại ,hai tay bẻ quạch ra đằng sau bị xích một chân phía bên phải kéo được một đoạn tới cửa sổ hô lên nhưng chẳng có ai trả lời, hắn ngồi lên ghế bắt chéo chân cười man rợ "mày van xin đi tao tha cho"

" mày là ai, mày muốn gì?"

Hắn nhìn lên khuôn mặt của người đó nhằng nhịch vết xước ,môi bị bầm dập nhưng ánh mắt vẫn nhìn trường trừng vào hắn như muốn ăn tươi nuốt sống ,hắn cười mỉm rồi nhanh chóng đấm vài cái vào mặt người đó vừa đấm vừa nói " tao muốn gì à mày thử đoán xem !" ,hắn xốc cổ áo của người đó dúi xuống sàn nghiến răng " mày nhớ hai năm trước chứ?" ,người kia nằm bẹp xuống bị đánh đến nổi ê ẩm cả thân mình miệng mấp máy còn vương lại trên khóe lẫn máu tươi và khô " tao..không..hiểu..?". Hắn lấy chân dậm sát vào mặt người đó " mày giả vờ làm gì ngày xưa mày...thôi chuyện xưa là chuyện xưa còn bây giờ là bây giờ ,tao khác hơn xưa nhiều rồi hạng như mày tao không nói nhiều nữa đến lúc tao cho mày gặp anh em thân thiết rồi ,yên tâm đi tao sẽ cho mày ra đi nhẹ nhàng" hắn chủng bị quay người đi thì người đó nắm lấy chân hắn " tao không biết mày là ai, thậm chí cái tên tao còn không biết , rốt cuộc mày là ai?" ,hắn lấy chân hắt người đó ra " mày không biết nhưng tao biết ,nếu muốn biết xuống dưới đó mà hỏi em tao đi nó kể cho nghe" " là sao?" , hắn đi được một đoạn cười thật lớn " thì tao cho gặp Diêm Vương!". Hắn đi khuất khỏi hành lang , người đó nước mắt chảy xuống nhìn ra cửa sổ hét lớn " có ai ở đó không cứu mạng với" mặc dù có hô lớn đến bao nhiêu thì cũng chẳng có ai nghe vì đây là nơi nhà kho ít ai qua lại và ngày chủ nhật thì càng không có đa số học sinh trong trường này đều tranh thủ về nhà thăm gia đình chỉ có vài người ở lại nhưng chẳng ai tới nhà kho để làm gì. Từ nhà kho tới nơi phòng kí túc xá là rất xa vì trường rất rộng nằm ngay mặt đường xe cộ đông đúc kéo còi inh ỏi làm sao có thể nghe được tiếng của một con người đang yếu ớt chờ từng phút mong có người nghe thấy nhưng cái mong đợi thật khó khăn, hắn chọn nơi này quả là xảo quyệt làm sao mà thoát khỏi nơi này đây ! người đó nói thầm trong nước mắt " chuyện gì kì quái thế này tại sao hắn làm thế, mình chưa từng nghe giọng nói này khuôn mặt này hoàn toàn xa lạ mà ý của hắn là sao.."tất cả câu hỏi đều bu quanh người đó nhưng không có lời giải đáp.

Tùng lang thang trên vỉa hè ,nhìn dòng người đi qua nhộn nhịp cậu ghé vào quán café , rút bao thuốc ra hút bổng có người đập trên vai cậu " mày ra đây mà không rủ tao nghe !" rồi ra trước mặt cậu ngồi chân này vắt lên chân kia cười " trường này ghê quá mày hê?" cậu hút được nữa cây dúi xuống gạt tàn cho tắt hẳn " ghê gì?" cậu nói thản nhiên, người đó nhìn ra ngoài đường nói " mới đây trường đã có hai vụ giết người ghê rợn" , Tùng đưa ly café lên hớp một ngụm đặt xuống nói "trường không ghê mà con người mới ghê !" Tùng nói có Lý nên người bên kia im lặng đột nhiên Tùng gọi" Thành !" Thành quay đầu nhìn Tùng " gì mày?" một hồi sau cậu mới nói " mày có tin hai vụ án này có liên quan với nhau không?" Thành trầm ngâm " tao đâu phải thám tử ,nếu mày hỏi vậy thì theo tao vụ án này chắc là không"

" tao nghĩ là một người làm và hai nạn nhân xấu số này đều có quen hắn".

Đang nói giở chuyện bỗng thằng bé ở đâu ra mặc đồ rách rưới đi chân đất mùi nắng khét lẹt ,đầu tóc bù xù như tổ quạ mặt đen thui khi cười thấy hàm răng trắng chìa ra những tờ vé số trước mặt Tùng " anh anh lấy dùm em vài tờ vé số ,sáng giờ không có gì trong bụng" , Thành moi ví ra móc tờ hai chục " cho anh 2 tờ nhé !" thằng bé hí hửng đón lấy rồi đưa hai tờ vé ra , Tùng liếc mắt nhìn thằng bé ,nó thấy thế vội đi chổ khác Thành hỏi " sao mày không ủng hộ nó vài tờ" Tùng lấy tờ vé số trên tay Thành xé làm hai giục xuống đất thấy lạ Thành hỏi " mày bị gì thế sao tốn mất hai chục của tao" Tùng giục xuống bàn nói " mày tin thằng nhỏ đó bán vé số thật hả" Thành càng ngạc nhiên hơn " tao không hiểu ý của mày?" Tùng lắc đầu " bề ngoài của nó thật giống quá chừng lúc đầu tao cứ tưởng nó tội nghiệp định ủng hộ đến lúc mày lấy ví ra cặp mắt của nó khác liền tao thấy nó nhìn ví mày chằm chằm ,khi mày đưa xong nó còn nén lại tý nữa nhưng khi tao nhìn vào mắt nó thì nó vội bỏ đi mà không hỏi tao có lấy không? Vậy mày nghĩ có đứa trẻ nào mà bán vé số khi người kia chưa mua thì phải hỏi họ chứ " Tùng ngả người ra sau ghế gối lên tay ,Thành ừ sơ sài đẩy ghế đứng dậy " tao có việc phải về đây!" Tùng gọi lại " nói chưa xong chuyện mà" Thành gãi đầu lúng túng " tao hứa gặp thằng bạn kia rồi !" thấy Tùng không nói gì Thành nói tiếp " hay mày đi với tao cho vui" ngập ngừng một lát Tùng gượng gật đầu dù gì cũng chẳng có việc gì để làm. Hai người cuốc bộ đi qua vài nhà quẹo trái phải vài vòng tới một quán nhỏ ,hai người chọn chỗ ngồi gọi nước uống nói vài chuyện vu vơ về học tập, gia đình và bạn bè .Quán tương đối nhỏ nên trong quán có bao nhiêu người cũng biết Tùng nhìn qua cửa sổ ơ màng suy nghĩ chuyện gì thì chỉ có anh biết ,Thành ngồi bên cạnh kể chuyện này đến chuyện kia chợt cảm thấy Tùng không để ý nghe mình nói gì bèn đập bàn gây tiếng động Tùng giật mình quay đầu vào trong ,chờ một hồi chẳng thấy bạn đâu Tùng hỏi " sao lâu quá mày?"

" nó nói tao năm giờ mà sao ngồi ba mươi phút rồi chưa thấy nhỉ !"

"chán dữ mày"

Vừa nói xong câu có một người mặc quần sọc áo thun trắng ở giữa áo là hình đầu lâu ,tóc nhuộm vàng trắng lẫn lộn ,hắn bước vào thấy Thành và Tùng ngồi ở đó bèn lại gần " sorry nha ,tao bận chút chuyện !" nhìn sang Tùng rồi chuyển sang Thành hỏi " thằng nào đây?"

Thành giải thích " bạn thân của tao đó nó tên Tùng!"

Hắn cười giọng khàn khàn " đù ghê mày kiếm được thằng công tử ngon nhể" hắn kéo ghế ngồi xuống cạnh Thành

Tùng cảm thấy mình khó chịu khi gặp kiểu người như thế cậu không muons gặp kiểu người này nên đứng dậy cáo từ " tụi mày nói chuyện đi tao có việc !" cậu chưa kịp để Thành nói gì thì cậu đã ra ngoài cửa từ lâu.

Ngày chủ nhật đã hết Nhi sách đồ về lại trường học ,vừa mới bước vào cửa đã thấy Thùy và Hà ngồi ăn mì tôm cô ngạc nhiên hỏi " về nhà ổng bã không cho ăn hay sao mà ngồi xơi mì tôm vậy hả?" .

Thùy cười " có cho cũng không nhiều lắm tụi tao để dành sau đó ăn dần dần" Hà nói thêm " sinh viên mà kiếm tiền đâu ra phải tiết kiệm không thì có ngày treo mỏ".

Nhi liệng đồ đạc mình lên giường uể oải nằm quay người nhìn sang bên họ nói " tụi bây có ăn bánh ít không mẹ tao làm đó" , "nhiều không mày?" Hà hỏi. " mình lấy không nhiều tụi cậu cứ ăn thoải mái chừa mình một hai cái cũng được" . Thùy ngưng nuốt những sợi mì tôm còn vương trong miệng ực một tiếng " thôi ,mẹ mày làm cho mày chứ có cho tụi tao đâu !", " mày yên tâm mẹ tao cũng nói để bạn cùng phòng ăn cho vui!" Hà xông vào chỗ có đồ ăn của nhi nói " nếu mẹ cậu có lòng thì tụi mình xin nhận vậy !" Thùy cũng vậy chẳng kém gì Hà ,Hai đứa chia ra ngồi ăn ngon lành để lại tô mì tôm còn dỡ. Nhi chưa kịp nói gì thì nghe phòng bên cạnh nhao nhao lên Thùy vừa nhai bánh vừa nói " mẹ mày làm ngon nhể ,để bữa nào tao xuống mang cả thùng về ăn cho xướng !" ,miệng Hà và Thùy đen thui vì ăn bánh ít ,Nhi nhìn thấy mà buồn cười, phòng bên cạnh vẫn nhao lên Nhi hỏi " chuyện gì mà tụi bên phòng ồn ào thế hả?" cả ba người đưa mắt nhìn nhau không hiểu gì Thùy nói " để mình chạy sang bên đó xem !".

Một hồi sau mãi mới thấy Thùy trở vào cô bắt đầu nhảy cẳng lên " tụi bây thảm thật rồi!", cả hai đều nhìn đau đấu vào Thùy " thảm gì thế nói biết coi nào!" cô ngồi xuống kiếm cuốn vở mỏng quạt tới quạt lui nói " có một người ra đi không bao giờ sống lại" . " có người chết hả?" Hà hỏi , "ừ, nghe đâu nó là con trai" , Hà nhăn mặt nói " mày có thể kể đầu đuôi sự việc cho tụi này nghe đi ,làm tụi này hóng cho dài cổ rồi nè!" .

Thùy tựa người vào tường tưởng tượng hồi nãy bọn phòng bên kia kể cô bắt đầu hắng giọng " tụi bây nghe cho kĩ " ,thấy bộ dạng của hà Nhi cười " vào đề đi !".

"Chuyện là thế này hồi nãy tụi mình nghe bên phòng có tiếng nhao nhao và mình đã xung phong đi sang bên kia thám thính tình hình và rồi kết quả là chẳng có chuyện gì kể cho tụi cậu nghe" . " thôi đừng đùa nữa nãy giờ ở bên đó lâu hoắc mà với lại hồi nãy cậu nói có người chết rồi còn gì?" Nhi thắc mắc, Hà ngồi bên cạnh tán thành .

Thùy lúc này không chọc nữa cô nói " hồi nãy tao sang bên nghe tụi nó kể mà rợn cả người !" , Hà gắt lên " tao không kiên nhẫn đâu nha mày, vào vấn đề chính đi"

" Vậy thì mày sang bên đó hỏi tụi nó cho nhanh tao không kể nữa cho đở tốn clo" Thùy tức.

Nhi thấy vậy nói " thôi đừng nói qua nói lại làm mất thời gian , cậu kể đi !" cô nhìn sang Thùy vẻ mặt nghiêm túc.

************************@@@@@@***********************************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro