Chương 7 - Đến trễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

XANH THẮM - CHƯƠNG 7

Tác giả: Khúc Tiểu Khúc

Editor: Tieu

Chương 7: Đến trễ

Tiếng chuông của buổi thứ ba tiết tự học buổi tối kịp thời vang lên, cứu Lạc Trạm khỏi nước sôi lửa bỏng.

Lam Đinh chứa một bụng đầy dấu chấm hỏi, rốt cuộc cô vẫn là một cô bé ngoan ngoãn, sẽ không giải quyết việc cá nhân trong thời gian học ở lớp. Sau khi nghe thấy tiếng chuông vào học, cô chỉ có thể ôm áo khoác đồng phục chưa trở về chủ nhân của nó mà quay lên.

Tiền Thân Hào ai oán mà xoa mông, muốn ngồi cùng bàn với cô gái nhỏ, đáng tiếc là cậu chưa kịp lộ ra mưu kế đã bắt gặp ánh mắt lạnh buốt của Lạc Trạm.

Lạc Trạm hất cằm lên, ra dấu cho cậu ta ngồi bên cạnh mình.

Tiền Thân Hào: "......"

Tiền Thân Hào ấm ức như một cô vợ nhỏ, buồn bực ngồi xuống, cậu đi vài vòng vẫn không nhịn được ngồi xuống nói nhỏ: "Nếu đã thương nhớ cô gái nhỏ thì anh phải nói sớm nha, ai mà dám đoạt người với anh."

Lạc Trạm tỏ vẻ không nghe thấy.

Tiền Thân Hào lá gan lớn hơn một chút: "Nhưng mà, Trạm ca rõ ràng là anh thương nhớ người ta, tại sao không để cô ấy ngồi cùng bàn, chẳng lẽ có điều gì khó nói......."

Tiền Thân Hào nói chuyện, ánh mắt bắt đầu đi bay xuống.

Đáng tiếc chưa bay tới đích, đã nghe tiếng "Phanh" trầm đục vang lên trong phòng học yên tĩnh.

Theo sát sau đó, Tiền Thân Hào "ui da" một tiếng.

Các học sinh lớp 11-1 không ai cảm thấy ngạc nhiên, Làm Đinh lại không biết. Hai giọng nói này vang lên phía sau cô, cô sợ tới mức phải dừng lại, sau đó lập tức quay đầu.
Nhìn Tiền Thân Hào rầu rĩ ôm đầu, còn có Lạc Trạm ngồi bên cạnh bình tĩnh đọc sách, Lam Đinh mơ màng vài giây, mới hạ giọng, quan tâm hỏi bạn cùng bàn mới : "Cậu làm sao vậy, không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì," Tiền Thân Hào khóc không ra nước mắt, "Tớ lỡ miệng, bị trời phạt."

Lam Đinh: "?"

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chưa rõ ràng, Lam Đinh phải tạm thời gạt nghi ngờ sang một bên: "Vậy cậu có muốn về chỗ không, để tớ đứng lên cho cậu vào."

Tiền Thân Hào há miệng thở dốc.

"Cậu ấy không cần." Giọng Lạc Trạm vang lên trước một bước.

Lam Đinh run người, không hiểu mà nhìn về phía Lạc Trạm.

Lạc Trạm bình tĩnh ngước mắt: "Cậu ấy mắc chứng sợ người khác phái, nên không thể cùng ngồi cùng bàn với em."

"......?" Tiền Thân Hào mở to mắt.

Cậu ấy mắc bệnh khi nào, chính cậu ấy còn không biết?

Lam Đinh ngây người vài giây, mới tiêu hóa được mấy từ "Chứng sợ người khác phái" này, cô nhìn về phía Tiền Thân Hào, vẫn nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, tớ không biết. Ngày mai tới sẽ đi tìm cô, xin cô cho phép tớ chuyển chỗ ngồi ở vị trí khác."

Lạc Trạm: "Phiền phức quá."

"Gì cơ?"

"Ngày mai em chuyển xuống ngồi bên cạnh anh, để cậu ấy ngồi một mình là tốt nhất."

Lam Đinh do dự nói: "Nhưng lúc sáng không phải anh nói, bên cạnh anh đã có người ngồi rồi?"

"Anh đã nói vậy sao." Lạc Trạm không cảm xúc, khuỷu tay chống lên, nâng mặt sát lại gần cô gái.

Một khuôn mặt tuấn tú ở trước mắt cách mười mấy cm.

Lam Đinh không phòng bị, lại cũng không trốn tránh, chỉ chầm chậm rì rì mà đỏ lỗ tai.

Lạc Trạm đáy mắt xẹt qua ý cười.

Anh rũ mắt xuống, không nhẫn tâm bắt nạt cô gái nhỏ, cười như không cười: "Hình như đã nói qua, đó là anh nói sai, anh xin thu hồi lại."

"Ồ......"

"Có thể tha thứ cho anh không?"

"Dạ."

"Vậy quay lên tiếp tục với việc tự học đi, trên bục giảng lớp trưởng đã nhìn chằm chằm chúng ta từ lâu rồi đấy."

"——!"

Cô gái nhỏ từ trước đến nay tuân thủ kỷ luật, nghe vậy cũng chưa dám ngẩng đầu, quay người lại vội cúi đầu lật đầu.

Lạc Trạm khá bình tĩnh, hắn còn cười với lớp trưởng một cái.

Trên bục giảng, lớp trưởng vừa cào bảng đen, vừa rơi lệ trong lòng.

——

Chàng lão đại trong tiết tự học đã công khai yêu đương trong lớp, lớp trưởng nên tự nhận lỗi rồi từ chức hay là vẫn hy sinh vì tình nghĩa?

*

Đồng phục của Lạc Trạm, cuối cùng Lam Đinh cũng không thể trả lại.

Sáng sớm hôm sau, cô gói quần áo đã giặt và phơi khô vào túi rồi mang đến trường.

Khi xuống xe riêng, lúc tạm biệt tài xế chuẩn bị tiếng tới cổng trường, lại phát hiện hai người là thành viên hội học sinh đang đứng kiểm tra.

Mà ở bên cạnh bọn họ, còn có bốn năm học sinh mặt xám xịt, dường như đang xếp hàng để ghi họ tên và lớp , viết xong mới có thể rời đi.

Lam Đinh bất an mà dừng lại.

Sau khi quan sát mấy chục giây, cô phát hiện những học sinh bị ngăn lại đều không mặc đồng phục do trường trung học cơ sở số 1 thành phố K phân phát.

Nhận ra điều này, Lam Đinh bối rối mà cúi đầu nhìn túi giấy các - tông trong tay mình.

Đồng phục của Lạc Trạm đang ở chỗ cô, nếu bây giờ cô đi vào, Lạc Trạm cũng sẽ giống những học sinh kia, bị phạt phải ghi họ tên và lớp mới có thể đi vào?

Nói không chừng lúc sau sẽ bị chủ nhiệm lớp giáo huấn......

Tưởng tượng đến cảnh Lạc Trạm phải chịu một trận dạy dỗ, Lam Đinh sợ tới mức trắng bệch cả khuôn mặt nhỏ.

Chần chờ hai giây sau, cô nắm chặt túi, đi tới một khoảng đất trống bên cạnh cổng trường.

40 phút sau.

Một chiếc màu đen Bentley ngừng trước cổng trường Nhất Trung thành phố K. Chủ xe hình như đang ngủ gật phải ngừng lại mười mấy giây, cửa xe mới từ từ mở ra. Một thiếu niên thân hình cao lớn cùng đôi chân dài đang vịn cửa xe, ngáp dài bước ra khỏi xe.

Đó là Lạc Trạm.

Ngày hôm qua vì chuyện Đường Nhiễm biến thành Lam Đinh, anh tìm người tìm hiểu nguyên nhân mà mất hơn nửa buổi tối, sau đó mới làm bài tập.

Lúc rạng sáng hôm nay, khoảng hơn 5 giờ, anh đã cảm thấy ánh bạn mai đang dần ló dạng vẫn cố gắng nằm ngủ. Hơn một giờ sau, anh mang theo đôi mắt thâm quầng đến trường học.

Nếu không phải vì......

Thân người Lạc Trạm đột nhiên dừng lại.

Đứng yên tại chỗ một hai giây, anh chậm rãi đem tầm mắt dời đến phía bên phải ——

Tiết tự học đã sớm bắt đầu, đã không còn bóng dáng người nào đứng ngoài cổng trường, nên thân hình mảnh mai đứng trên khoảng đất trống kia càng thêm rõ ràng hơn.

Qua một hồi lâu, Lạc Trạm mới xác định mình không phải vì thiếu ngủ nên sinh ra ảo giác. Dáng vẻ lười biếng trên mặt dần tan biến, anh nhanh chân bước đến cô gái nhỏ đang đứng mặt.

"Lam Đinh."

"......!"

Lam Đinh mới vừa về nước còn sai múi giờ, cũng không nghỉ ngơi tốt, dựa vào góc tường ngủ gà ngủ gật. Bất ngờ nghe thấy âm thành, người cô run lên, giống như một chú mèo đang xù lông, hoảng sợ mà mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Thấy rõ trước mặt người, Lam Đinh nhẹ nhàng thở phào, khóe mắt cong xuống, tươi cười còn mang theo một chút buồn ngủ: "Lạc Lạc, đồng phục của anh, ở đây nè."

Lạc Trạm vươn tay ra rồi dừng lại ở không trung.

Nhưng cô gái đứng trước mặt anh còn quá buồn ngủ, căn bản không biết cách xưng hô của mình đã bị bại lộ.

Lạc Trạm than nhẹ, đưa tay tiếp nhận túi giấy: "Sao em lại đứng đây chờ anh vậy?"

"Em thấy, ở cổng trường có kiểm tra đồng phục......" Cô gái nhỏ ngáp trộm hai cái, xoa xoa hai mắt, nỗ lực vực dậy tinh thần, "Em sợ anh bị bọn họ bắt được, nên đứng ở đây chờ anh tới."

Nói xong, Lam Đinh lấy điện thoại di động ra xem thời gian, sau đó vẻ mặt đột nhiên nhăn lại: "Không nghĩ là đợi đến bây giờ. Xem ra sẽ không bị ghi tội thiếu đồng phục, nhưng đi trễ sẽ bị dạy dỗ nặng hơn."

Lạc Trạm mỉm cười.

Anh vô thức đưa tay lên muốn xoa xoa đầu cô gái nhỏ, nhưng chỉ giơ lên rồi khựng lại.

Lạc Trạm kìm nén nắm chặt ngón tay, che giấu mà đặt tay lên vai Lam Đinh: "Không sao, anh có kinh nghiệm."

"?"

Vì không muốn phụ lòng Lam Đinh đợi anh từ sáng sớm, Lạc Trạm lập tức mặt áo khoác đồng phục trước mặt hai người đứng ở cổng, với biểu cảm vô cùng kỳ dị.

Đi qua cổng trường rất tự nhiên như không có vấn đề gì, hai người vẫn không gặp trở ngại, đi qua bên ngoài cửa phòng học khối lớp 10, lớp 12, sau đó vừa tới hành lang, đã gặp lớp trưởng đứng trước cửa lớp ghi tên những người đến trễ.

Lớp trưởng: "......" Hắn hôm nay cậu ta ra trước cửa lại không xem lịch.

Lúc này lớp trưởng rất bối rối cho dù cậu ta bị đâm hay tự đâm chính mình, Lạc Trạm đã cùng cô gái nhỏ đang bất an đi đến trước mặt.

Lớp trưởng căng da đầu, lập tức tươi cười: "Trạm ca, hai người thật sự đến trễ rồi, tiết tự học đã kết thúc từ sớm, em........"

"Không sao, ghi tên tôi đi."

"?"

Lạc Trạm rất hiểu ý, thậm chí lời nói rất nhẹ nhàng, làm lớp trưởng thiếu chút nữa cho rằng mình gặp ảo giác.

Không chờ lớp trưởng cảm động, cậu ta lại nghe thấy Lạc Trạm nói: "Nhưng đừng ghi người khác, chỉ ghi tên tôi làm được ."

Lớp trưởng nghẹn hai giây,khó khăn mở miệng: "Bạn học Lam Đinh cũng đến trễ......"

"Cô ấy đã đến trường đúng giờ, không tin cậu có thể đi xem camera của cửa trường."

"Hả? Tại sao giờ này cô ấy tới lớp?"

Lạc Trạm rũ mắt, cười nhẹ một cái.

"Tôi thích bắt nạt bạn học mới. Cho nên phạt cô ấy ở ngoài cổng trường đứng nửa giờ, chờ tôi tới rồi cùng nhau đi vào."

Lớp trưởng: "......??"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro