Đám ma đi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàng người vấn khăn tang đi trong mưa sầu thảm đạm và niềm đau xót vô hạn của kiếp người. Kẻ nức nở bi ai, người khóc gào vỡ giọng. Ôi xe tang về tận thế giới? Quạ bay tan tác loạn, tuồng như mang tiếng thở than từ cõi xa khơi đến rưới lên hồn tôi nhuốm máu. Đám ma đi trong gió đường quạnh quẽ, lặng im nghe linh hồn người đã xế vọng lại những trầm luân sứt mẻ thuở sinh thời.

Em tôi chết giữa bụi trần gió dữ và mưa ngâu thất tịch đẫm vị thê lương. Em tôi chết trong cái thời loạn mà người người ghê tởm khi hai ta chung đôi và yến anh cướp mất nắng vàng. Em tôi chết trong chiều tận thế ngủ nghìn thu không tỉnh lại, hai mắt nhắm nghiền và tim thôi phập phồng những nhịp ái ân. Trời ơi một lũ người khốn nạn vô tri! Họ để em tôi vướng vào chốn bùn nhơ nơi địa ngục để rồi em vụt khỏi tay tôi trong ảo mộng không thành. Cánh nhạn thu lạc mất trong vườn đào hoài niệm, em nằm lại mãi nơi vùng đất nhớ thân thương. Cỏ cây khóc vang trời ngày ta ly biệt mà rải lá úa tàn phủ phục tựa tuyết sương. Hạnh phúc em ban tôi ngày nào nơi đâu trong cõi vĩnh hằng ruỗng mục? Chiếc thư em để lại như lời thú tội muộn màng, em nào hay tim tôi nứt rạn và chực chờ vỡ vụn. Tôi nghe em khóc trong từng con chữ run run, lệch lạc của mênh mông nỗi sầu không ai thấu.


"SeokSeok của em,

em xin lỗi. Em không thể cùng anh thành hôn mà nên nghĩa vợ chồng, không thể cùng anh trở thành song đôi và mặc cả thiên hạ yêu nhau trong mộng tình cháy bỏng. Em không còn xứng đáng nữa rồi, anh ơi.

Em đã lừa dối anh suốt thời gian qua, cứ hận em đi và chôn vùi tất cả yêu thương ngày trước. Nay em chẳng còn gì ngoài thân xác héo tàn và một tình yêu chết đuối trong bùn đen nhơ nhuốc, chẳng còn là thanh bạch khi thân em đã vấy bẩn lâu đài tình ái của hai ta. Gã, đã giày vò em bao năm qua trong nhục dục ghê người, gã đem cái tiết trinh em làm trò tiêu khiển và thịt da này như thứ đồ chơi, em không thể kháng cự vì gã sẽ khiến em sống không bằng chết nếu bí mật này đến tai anh.

Bấy nhiêu năm qua em đã cố dằn lòng giấu đi bao uất hận dầu cho em biết mình sắp phát điên vì sự nhục nhã đương ăn mòn tâm trí và giết chết em trong từng đốt tủy. Nhưng giờ đây, em buông tất cả rồi. Hỡi ôi em níu giữ làm chi nữa một phần hồn đã chết điếng trong xác thịt rụng rời đen đúa. Những vết thương hở miệng rỏ máu một nỗi buồn không nước mắt mà thành sẹo thời gian. Nhưng nỗi đau xác thịt có là gì khi tháng năm tàn sẽ thay em xóa nhòa dấu tích, chính gã cuồng điên với thứ tình yêu méo mó của bản thân đã đọa đày em trong tủi nhục và đớn đau hằng giờ của bản án lương tâm cay nghiệt.

Trong màn đêm tăm tối của căn nhà không còn là mái ấm, em bó gối ngồi ở góc giường mà khóc tưởng như đã mù lòa khi hay tin chúng ta sắp kết hôn, nhưng anh ơi chẳng phải vì hạnh phúc vô bờ mà là bởi nỗi nhục nhằn và đớn đau không biên giới. Em biết mình gây uế cả bầu trời, em giết chết tình mình trong bùn nhơ không hy vọng. Làm sao em dám đối mặt với anh khi lý trí chỉ muốn vùi chôn tất cả theo cái chết để màu áo cưới tinh khôi tại lễ đường kia mãi luôn thanh sạch?

Em bất lực quá anh ơi, nguồn yêu, suối lệ cạn khô theo mây trời hóa kiếp. Thôi thì anh để em đi, để em về nơi bể lặng không ưu phiền mà trốn chạy trăm bề lầm lạc. Em sẽ chẳng phải gồng mình để chống chọi thêm nữa với cơn bệnh u sầu và hiện thực nát tim gan. Đừng khóc thương cho em, một tội đồ bội bạc bất lương tri. Em van anh, để em được chết trong nốt trầm sau cuối của bản tình ca đương vọng lên từ lòng đất, và hồn em sẽ lãng du theo gió cuốn về tận nguyệt cầu xa ngày xưa hai ta ngồi vắt vẻo.


Hoseok ơi,

Em nợ anh cả một đời."

Trời ơi Jimin của tôi, sao em khờ em dại quá! Lũ chúng ta đầu thai lầm thế kỷ em ơi!

Khốn nạn làm sao cho một đấng sinh thành lại bức tử em tôi - một đứa con hiền lành hiếu thuận. Tôi muốn băm vằm cho gã ra tương ra trấu để gã chẳng còn mặt mũi mà gặp em nơi chín suối, tôi muốn gã đến trước nấm mồ em mà dập đầu trong mưa bấc, mà gào lên lời xin lỗi đến đứt hầu, khóc trào máu mắt trong tột cùng tội lỗi. Nhưng hỡi ôi cái luật lệ của bọn người chết tiệt kia chẳng cho tôi toại nguyện, chúng bắt gã giam trong tù cải tạo, rồi thì em tôi sống lại được chăng?

Ai trả cho tôi chiếc hôn nồng khi trời đông trở lạnh? Ai trả cho tôi đôi môi em cười rạng rỡ cuối phương trời? Ai trả cho tôi một mối tình thắm thiết hóa xanh xao? Ai có thể cưỡi hạc bay xuyên cả mây bồng để bắt lấy hộ tôi mùi oải hương trên tóc em dịu nhẹ? Không, không ai cả! Xác em treo trên tơ hồng chỉ đỏ, cắt đứt ruột gan tôi bằng con dao bi kịch trước hôn lễ đôi mình. Thần trí tôi lao đao tưởng như đất trời nghiêng ngửa nhìn thi thể em trong gian phòng lạnh lẽo rướm máu đào. Nước mắt trào trong lúy túy và chân đi chếnh choáng hơi say. Hồ như Ngưu Tinh chao đảo, hồ như Chức Cơ vụn về lay chuyển mấy mảng đêm, trăng lạnh lùng kéo sương rơi bên rìa hoa thảo, nhưng trước mắt thành Sầu không sụp đổ em ơi.

Ngày em thanh thản nhắm mắt xuôi tay, mưa bay ồ ạt và sấm rền vang như xé nát cả bầu trời. Tôi nhớ đôi mắt biếc ngày nào em đăm đắm nhìn tôi uống trăng tan trong khúc nhạc, tôi nhớ thân ngà em say sưa uyển chuyển điệu Tango, tôi nhớ giọng ngọc em ngân làm lạc bao hồn phách tuổi hoa niên trong cung đàn nhịp trống. Nhưng giờ đây, thanh âm im bặt, sắc đẹp tan tành, chỉ còn mình tôi cùng nỗi cô tịch ngút ngàn lê thê trong đêm muộn. Tôi nhớ em. Tôi nhớ lắm, em ơi!

Em nỡ đành sao rũ bỏ bao thề non hẹn nước? Chúng ta sắp được thành hôn và bên nhau đến bạc mái tình già, nhưng em lại ích kỉ mà phụ tấm chân tình tôi trao, em để tình ta vỡ lở thành muôn vì tinh đẩu rơi trên vai tôi nặng trĩu. Chân tôi rã rời, gối mỏi gần rơi mà đường sao cứ xa xôi như tiên nga kéo dài ra vô tận. Mảnh nguyệt giắt ngang trời đương thì hạ huyệt, em xem kìa! Chòm Thiên Ưng ngó xuống hạ giới tiêu điều mà khóc thành muôn vì tinh tú rơi vỡ cả đêm thâu. Tim tôi chôn theo người nằm yên đáy mộ mà tự tình vạn kỷ. Gió ơi xin đừng thê thiết bên tai những lời yêu sớm đã ngủ vùi trong chăn mây mờ mịt, tôi sẽ ngã quỵ nơi đây và ngợp thở trong sự thiêu đốt của lửa tình. Không gian ôi xin hẹp bớt mênh mông để tôi khỏi thấy cô liêu trong khắc thời tiễn biệt.

Em đi một nửa hồn tôi mất trong máu nhuộm khói tà, một nửa hồn kia chết rũ dưới chân cầu Ô Thước để quạ xé tơi bời lúc rạng đông. Khí trời tang tóc phủ kín đóa hồng đương thắm sắc chốn u minh, cho tôi bật cười trong nước mắt của điên thần loạn trí. Đám cưới hóa đám ma, áo hoa phai dệt nên vùng trắng xóa, em trả lại tôi chiếc áo tang cùng một cõi điêu tàn.

Hỡi ôi thế gian này còn nơi nào để tôi lãng tránh mọi buồn đau? Một ngọn núi xanh, một mảnh vườn hoang hay thảo nguyên kia lớn rộng? Không. Chỉ có em là liều thuốc thần tiên cứu rỗi hồn tôi đương héo tàn trong lao ngục trần gian. Xin hãy để tôi được bên em, bên tình mình nắng thêu hoa sống mãi. Ta sẽ trở thành đôi tinh cầu ở cuối nẻo trời xa, mãi bên nhau trong túi đêm bạt ngàn biển gió. Tôi gửi nắng ngàn tô vóc thân yêu kiều in đáy nước, em trả mắt xanh một bể tình quyến luyến bóng lang quân, ta sẽ cùng nuôi đóa mộng đầu thắm lại trong tim máu.

Dấu yêu ơi xin hãy ngừng lại mà chờ tôi ít thì giờ cất bước. Tôi đến với em ngay mà, xin đừng khóc, em ơi!


____Hết____

Chiều tận thế,

010719


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro