Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kế hoạch lựa chọn Alpha lại bị Blaise một lần nữa làm gián đoạn, đồng thời Harry cũng bộc lộ thái độ cam chịu với công việc Auror của mình. Dù có cố gắng thế nào, cậu cũng chỉ có thể giỏi xoa dịu những Omega đang khóc tốt hơn những đồng nghiệp còn lại của mình, tất cả những bùa chú phòng thủ mà cậu học được trước đây cũng không hữu dụng hơn cụm từ "Hoa lan đang nở rộ".

Nhưng cậu vẫn chưa từ bỏ chính mình trong hai ngày trước khi bị Hermione phát hiện ra rồi hung hăng vả tỉnh cậu.

"Cậu thực sự muốn chuyển đến chỗ hậu cần thật à?" Hermione trợn tròn mắt: "Cả đời làm công việc giấy tờ sao?"

Harry cau mày, lập tức lắc đầu, "Tớ không muốn, tớ đã viết báo cáo hơn một tháng nay rồi và tớ thật sự chán ngấy việc đó rồi." Cậu dừng lại, "Tớ chỉ đang thắc mắc...tại sao phải đánh dấu. Nhìn cậu và Ron đi, cả đời các cậu cũng đâu có đánh dấu nhau đâu, mà vẫn vui chán. Còn những Omega bị đánh dấu mà lại mất đi Alpha của mình. Người nào cũng suy sụp nghiêm trọng, ngay cả khi họ bình tĩnh lại, họ cũng phải phụ thuộc vào hàng tấn thuốc ức chế trong suốt quãng đời còn lại, điều đó còn tệ hơn cả việc không bị đánh dấu."

"Cậu đang cố gây rối đấy, Harry." Hermione thở dài, đặt chiếc nĩa đang cầm xuống, "......Quên đi, đừng nên cố gắng, ban đầu việc tìm một Alpha chỉ có thể trông cậy vào số mệnh...tớ, tớ sẽ xem tài liệu xem tớ có thể thử giúp cậu chuyển vị trí được không."

Hermione vào Bộ Pháp Thuật sớm hơn Harry vài tháng, nhờ khả năng vượt trội cũng có rất nhiều mạng lưới quan hệ riêng mà đứng vững. Cô giúp Harry chuyển sang bàn tiếp tân ở cục Auror, nơi chuyên tiếp nhận các Omega đến báo cáo tội phạm.

Dù vẫn ngồi trong văn phòng, nhưng việc ghi lại các vụ án luôn dễ dàng hơn một chút so với việc an ủi người nhà. Chỉ là những Omega đến báo cáo vụ án của họ đều có những khó khăn riêng, thậm chí còn có những người bị Beta hoặc Alpha truy đuổi đến tận cục Auror. Auror Alpha hoặc Beta ở quầy lễ tân thường sẽ ngăn chặn việc này, nhưng luôn có những lúc họ không có mặt ở đó. Phản xạ nhanh nhạy và sự khéo léo của Harry đã khiến cậu trở nên nổi tiếng trong cục Auror sau khi ngăn chặn được hai Alpha đến gây rắc rối. Các đồng nghiệp ngưỡng mộ cậu, chỉ cần cậu có mặt tại quầy lễ tân thì mọi người đều cảm thấy thoải mái.

Nhưng luôn có những chuyện ngoài ý muốn.

Chuyện xảy ra khi các Auror khác thay ca ra ngoài ăn trưa, Harry ở lại quầy tiếp tân một mình, có một Omega đến báo cáo một vụ án bạo lực gia đình, Harry đang giúp người đó đăng ký, Alpha bạo lực đã đuổi thẳng đến khu lễ tân ở cục Auror...

Harry vẫn ghim người đó xuống đất sau vài thần chú, nhưng Alpha khi đang giận đã mất trí bật dậy, đồng thời bộc phát pheromone.

Harry đang quỳ trước Alpha để chặn tay Alpha thì một lượng pheromone mạnh mẽ xa lạ bay thẳng vào lỗ mũi cậu. Harry kinh hãi, lập tức ngẩng đầu hỏi Omega đang co rúm trong góc: "Hai người không đánh dấu sao?"

"Không...không...chúng tôi chỉ đang yêu nhau thôi..." Omega lắc đầu kinh hãi.

Các Omega khác ở quầy tiếp tân đã sợ hãi chạy tán loạn từ lâu, Harry lập tức dùng bùa chặn pheromone để giữ pheromone của Alpha ở một khu không có người rồi lại niệm phép giam cầm để giữ Alpha tại chỗ, tự mình nhảy ra ngoài phạm vi chặn, vội vàng mò mẫm tìm một lọ thuốc ức chế, ngửa đầu uống cạn.

Pheromone trong cơ thể mất kiểm soát lan ra ngoài, Harry thở hổn hển, cố gắng hết sức để bình tĩnh lại. Cậu đứng thẳng tại chỗ, sợ có người nhìn thấy mình không bình thường. Chỉ có cậu biết chỉ trong vài giây, người cậu đã ướt đẫm mồ hôi dưới chiếc áo choàng phù thủy. Tầm nhìn của Harry bắt đầu mờ đi cậu dường như nhìn thấy những cảnh tượng trước đây.

Anh trai......Draco......Anh ở đâu.....

Móng tay cắm vào lòng bàn tay, khiến cơ thể cậu đau nhức. Harry đột nhiên bừng tỉnh, nhận ra phép thuật dò tìm ở đây đã được kích hoạt, các Auror khác sau khi biết tin đã chạy đến.

"Không...không sao đâu." Harry ho khan để bình tĩnh lại giọng nói run rẩy của mình, "Kẻ gây rối đã bị khuất phục, không ai bị thương."

"Cậu có ổn không?" Beta Auror lo lắng nhìn cậu: "Cậu có cần đến bệnh viện không?"

"Không sao đâu, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi." Harry tỉnh táo lại, giả vờ nhẹ nhõm lắc lắc cái chai thủy tinh rỗng trong tay: "Tôi đã nói với cậu rồi, chỉ cần cậu chuẩn bị tốt thì sẽ không có vấn đề gì."

"Ngưỡng mộ thật." Alpha Auror kia vừa mới kiểm tra xong Alpha gây rối, nhận ra gã vẫn chưa bị đánh dấu, "Cậu khá giỏi trong việc chống lại pheromone trong mấy tình huống này đấy." Anh ta giơ ngón cái lên: "Tôi sẽ báo lại lên trên."

"Cảm ơn." Harry mỉm cười với anh ta, ngay lập tức đi giúp đồng nghiệp lập lại trật tự trong quầy lễ tân.

Chỉ đến buổi tối về đến nhà, Harry mới dám mệt mỏi ngã gục xuống sàn phòng khách. Cậu đã chạy vào phòng vệ sinh ít nhất ba lần trong một buổi chiều để bí mật bổ sung thuốc ức chế và niệm chú làm khô quần áo bên trong của mình.

Mãi đến gần cuối ngày, pheromone trào dâng trong cơ thể cậu mới thực sự dịu xuống.

Harry nằm trên sàn một lúc, căn phòng trống rỗng, yên tĩnh và trống trải. Cậu chậm rãi đứng dậy, quay trở lại phòng ngủ để tắm rửa thay đồ rồi lục lọi sâu trong tủ quần áo, lôi ra chiếc khăn quàng cổ đã lâu không được chạm vào. Harry cuộn tròn trên giường, pheromone Alpha trong chiếc khăn đã biến mất, nhưng cậu vẫn hít sâu, cố gắng nhớ lại mùi hương của Draco. Cậu nhớ tuyết lặng im trên núi, nhớ cơn mưa xối xả buổi chiều; cậu nhớ những bông hồng băng giá trong sương mù lạnh giá, nhớ những cây thủy sinh uốn khúc trong mặt hồ đóng băng.

Nhưng cố đến mấy cậu cũng không thể nhớ được mùi của Draco.

Draco đang làm gì vậy? Có phải anh đang ăn tối với một Omega quý tộc nào đó? Hay anh đang đi dạo cùng với một Omega có độ xứng đôi cao với mình? Có lẽ không lâu nữa cậu sẽ nghe tin đại thiếu gia Malfoy đính hôn.

Harry nằm trên giường nắm chặt chiếc khăn quàng cổ, pheromone của cậu trôi lơ lửng trong không khí, đốt nóng cả ngôi nhà. Nhưng tâm trí Harry lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, cậu nhớ Draco, cậu nhớ anh trai mình. cậu nhớ pheromone tuyệt vời kia, cậu nhớ bàn tay của Draco mỗi khi xoa đầu cậu.

Ngay từ đầu cậu đã không thể phân biệt được sự khác biệt giữa những cảm xúc phức tạp và khó hiểu đó, cũng không muốn nghĩ xem đó là bản năng hay lý trí, ỷ lại hay yêu thích. Suy nghĩ không phải là một bài kiểm tra, sao có thể có nhiều người lý trí đến vậy? Huống chi cho dù cậu có thể đoán ra, thì cậu cũng đã là người duy nhất còn sống trong đám cháy, vậy cậu có thể làm gì?

Gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ, pheromone rực lửa tràn ngập phòng ngủ, Harry chìm vào giấc ngủ, cuối cùng yên tĩnh chìm vào giấc ngủ trong tuyết đầu đông.

"Tuyết đang rơi."

Draco đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, nhìn tuyết rơi nhẹ bên ngoài. Anh vẫn mặc một chiếc áo sơ mi đen, bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo choàng phù thủy mỏng màu xám đậm. Trong trang viên không ấm lắm, không ai trong nhà Malfoy sợ lạnh, khi trời trở lạnh hơn, họ chỉ mặc một chiếc áo khoác len dày.

Draco cụp mắt xuống khi nghĩ đến Harry. Có lẽ do lớn lên trong nhà Malfoy nên Harry cũng không quá sợ lạnh. Nhưng cậu vẫn thích quấn mình trong bộ quần áo dày như một quả bóng vào mùa đông trước khi chạy đi lăn lộn trong tuyết.

"Phu nhân Greengrass sẽ đến thăm chúng ta vào ngày mai cùng con gái bà ấy, vì vậy nhớ lịch sự với những người khác đấy."

Lucius ngồi sau bàn làm việc, tập trung vào việc riêng của mình, mắt ông thậm chí không thèm liếc nhìn Draco.

Ông không có ý định ép buộc con trai mình, chỉ yêu cầu Draco tìm Omega phù hợp để kết hôn càng sớm càng tốt, nhằm đảm bảo Draco sẽ không còn cơ hội dính dáng gì đến tên Potter đó nữa. Một khi lễ đính hôn cùng đám cưới náo nhiệt kết thúc, sẽ không còn ai còn nhớ đến vụ bê bối của Draco ở trường.

Còn việc Draco không chọn Omega hợp yêu cầu của mình trong nhiều tháng, Lucius không quan tâm. Không phải ai cũng có thể trở thành phu nhân Malfoy, việc con trai ông coi thường người khác cũng là chuyện đương nhiên.

Chỉ là cách Draco đối xử với những Omega đó có vẻ hơi thiếu lịch sự.

"Vị tiểu thư đó nhỏ hơn con mấy tuổi, cũng đang theo ở Hogwarts...Omega toàn là những thiếu gia, tiểu thư yếu đuối, bất kể họ có xứng đôi với con hay không, con cũng không thể đối xử với Omega như vậy."

Omega cuối cùng rõ ràng có chút liên kết mùi hương, nhưng khi Draco gặp cậu ta, anh lại thờ ơ. Hai người ngồi trong phòng chờ cả tiếng đồng hồ mà cơ thể Draco tiết ra chút pheromone nào. Cuối cùng, Omega bất tỉnh được cha mẹ đưa khỏi Trang viên Malfoy, không bao giờ xuất hiện nữa.

"Ngoài ra......" Lucius tiếp tục, "Con cũng phải có chừng mực thôi, dù nhà Malfoy có quyền to thế lớn, cũng không thể để con lộng quyền như vậy."

"Rõ ràng là do cậu ta đã nói dối về pheromone, chuyện đó không liên quan gì đến con." Draco vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, "Con đã rất hợp tác khi ngồi đó suốt một tiếng đồng hồ rồi."

Bàn tay của Lucius run rẩy, ông ấy quay đầu lại nhìn con trai mình rồi quay lại nhìn tài liệu.

"Hai vợ chồng nhà Greengrass mặc dù khá ồn ào, nhưng con gái của họ là một đứa trẻ ngoan, ta rất hài lòng về cô bé." Lucius nói: "Ngày mai mẹ con sẽ ở nhà với con, con phải tiếp đãi mọi người thật tốt."

Ngày hôm sau, Harry ngủ quên. Đêm qua cậu đã không ăn gì nên giờ cậu đói đến choáng váng, cắn vội một chiếc bánh sừng bò với một tách cà phê chạy nhanh đến Bộ Pháp thuật. Ngay trước khi cậu đến chỗ trong văn phòng, ngồi xuống, cậu nhìn thấy một người đàn ông trung niên bụng to nhưng ăn mặc bảnh bao đang sốt ruột đứng ở một bên.

"Xin lỗi... chờ một chút, chờ một chút." Harry đặt cà phê xuống, ngậm chiếc bánh sừng bò trong miệng, "Tôi có thể giúp gì cho ông?" Cậu thậm chí còn không có thời gian cởi áo khoác, chỉ mở tập tài liệu trên tay ra.

"Cục Auror của các ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Ta đến báo cáo một vụ án cũng không tìm được người!" Người đàn ông trung niên phẫn nộ chửi rủa.

Harry nhìn trái nhìn phải, phía trước bàn của mấy đồng nghiệp khác còn có người, quả thực vẫn chưa đến lượt quý ông này.

"Xin hỏi ngài muốn báo cáo vụ gì ạ?" Harry vừa hỏi vừa nhét phần bánh mì còn lại vào miệng.

"Draco Malfoy tổn thương Omega!"

"Khụ khụ! --" Harry lập tức bị nghẹn với chiếc bánh sừng bò trong miệng, vội vàng nuốt miếng bánh xuống, uống một ngụm cà phê lớn để điều chỉnh hơi thở, "Ý ngài là... ý ngài là gì?"

"Nhà Malfoy coi trời bằng vung, trước đây họ chọn nhiều Omega cho con trai quậy phá của mình, giờ họ lại yêu cầu đó là một Omega có độ xứng đôi cao. Hôm trước tôi nghe nói một trong những Omega đã bị mang ra khỏi Trang viên Malfoy! Thật là vô nhân đạo! Con gái yêu quý của tôi..." Người đàn ông trung niên ôm mặt khóc nức nở.

"À...hả?" Harry cứng người tại chỗ.

Gia đình Malfoy được coi là một gia đình rất nổi tiếng và quyền lực trong thế giới phù thủy, mọi người ở quầy lễ tân lúc này đã ngừng di chuyển, nhìn về phía Harry.

"Ý ngài là Draco đã...đã...con gái của ngài," Harry hoảng sợ đến mức không thể nói được gì.

"Bậy, bậy, bậy, không phải, con gái của tôi vẫn là một công chúa nhỏ đơn thuần, ý của cậu là gì!" Người đàn ông trung niên nghe cậu nói lời không hợp tai, lập tức trừng mắt.

"Không, xin lỗi, tôi không có ý đó, ý tôi là... chính xác thì ý ngài là gì?"

"Này! Sao cậu lại ngu đến như vậy! Hôm nay vợ ta muốn dẫn bảo bối của tôi đi gặp đứa cầm thú đó! Tôi không cãi được với bà ấy, chỉ có thể đến báo án thôi! Các cậu đi cứu con gái ta đi......"

"......Ồ." Harry thầm nghĩ, may mắn cậu biết nội tình bên trong, nếu không sao cậu có thể hiểu được người đàn ông trung niên này đang nói gì: "Nếu đi xem mắt, buổi tối họ không về nhà sao?"

"Con bé có thể quay lại được không? Những người trước đó toàn mất tích cả!"

"Thưa ngài, nếu phu nhân của ngài đi cùng cô ấy...sao ngài không liên lạc trước với bà ấy kiểm tra tình hình của bọn họ thế nào rồi, nếu không liên lạc được chúng tôi..."

"Tôi không quan tâm! Cậu phải cử người đến cứu con gái tôi!" Người đàn ông trung niên không quan tâm vì sao Harry biết đây là buổi xem mắt vô nghĩa, mặc kệ làm loạn, "Cậu nhất định phải phái Auror đến cứu con gái tôi!"

Ngay khi ông ta bắt đầu mất bình tĩnh, những người khác ở bên cạnh bắt đầu thì thầm.

"Được rồi được rồi...ngài yên tâm, chúng ta sẽ lập tức phái người đi cùng ngài." Harry không còn lựa chọn nào khác, cậu vội vàng trấn an quý ông rồi đứng dậy khỏi vị trí muốn đi thông báo cho đồng nghiệp đang làm việc bên ngoài. Nhưng cậu vừa quay người lại, ông ta đột nhiên dừng lại.

Harry quay lại nhìn người đàn ông trung niên: "Tôi đi cùng cậu."

Người đàn ông trung niên vội vã, không quan tâm ai đi cùng mình, miễn là đó là Auror.

"Được rồi được rồi, chúng ta nhanh chóng xuất phát thôi."

Bỏ ngoài tai những tiếng gọi của những đồng nghiệp khác, Harry vội vàng chộp lấy cây đũa phép của mình, "Tôi vẫn chưa hỏi tên ngài, xin hỏi tôi có thể gọi ngài là gì không?"

"Nhanh lên nhanh lên." Người đàn ông trung niên thúc giục: "Gọi tôi là ông Greengrass."

Bên trong trang viên Malfoy.

Narcissa, mặc một chiếc váy sa tanh màu bạc, quấn một chiếc khăn choàng dày niệm bùa chú ấm áp, sánh vai cùng bà Greengrass trong khu vườn phủ một lớp tuyết mỏng.

"Phải để bọn nhỏ ở một chỗ mới được, người lớn chúng ta ở đây, bọn nó sẽ ngại đấy." Bà Greengrass che miệng, mỉm cười khiêm tốn: "Con gái của tôi, đã hâm mộ Draco từ lâu rồi, khi nhận được lời mời trước đó nó còn vui hơn cả tôi, còn năn nỉ tôi giúp nó xin nghỉ làm để đến gặp mặt đấy."

"Vậy sao?" Narcissa thờ ơ, trên mặt lộ ra nụ cười lịch sự: "Chỉ sợ đứa con trai này của tôi cũng không biết điều thôi."

"Không sao đâu, không sao đâu." Phu nhân Greengrass vội vàng nịnh nọt nói: "Cuối cùng, tất nhiên vẫn phải xem vận mệnh, con gái nhà chúng ta... à!" Phu nhân Greengrass đột nhiên che miệng lại: "Xin lỗi, có lẽ tôi cần phải vào phòng vệ sinh chút tôi sơ ý quẹt trúng chút son."

"Vậy tôi đi cùng bà." Narcissa xoay người đi.

"Không dám làm phiền phu nhân Malfoy, tôi tự mình đi được." Phu nhân Greengrass xua tay, che miệng vội vàng bước nhanh về phía lâu đài.

Narcissa bối rối trước tiếng ồn của bà ta nên cũng không khách sáo với bà ta. Bà quay lại nhìn phu nhân Greengrass rời đi, rồi ánh mắt cô liếc xuống cửa sổ phòng khách trong lâu đài. Bà mới gặp tiểu thư Greengrass, tuy không thích tính cách của Greengrasses nhưng cô gái trẻ này có vẻ giản dị, tốt bụng và được dạy dỗ khá tốt. Nhưng vấn đề là ở Draco, mấy tháng nay Draco ở nhà đã gây rất rắc rối, Lucius tưởng Draco mới là người kén chọn, nhưng Narcissa lại mơ hồ lo lắng.

Narcissa hiểu rất rõ tính cách của con trai bà như thế nào.

"Anh đang nhìn gì đó?"

Draco tỉnh táo lại, quay đầu nhìn cô gái ngồi đối diện mình. Cô gái trẻ mặc một chiếc váy dài màu be, mái tóc xoăn vàng hoe phủ ấm áp trên vai, đôi khuyên tai đính kim cương lấp lánh trên đôi tai nhỏ nhắn.

"Nhìn này.....sắp có tuyết nữa rồi." Draco rời mắt khỏi cửa sổ, "Tôi không ngờ sẽ có một Omega muốn đến gặp tôi đấy."

Anh nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, Draco đã từng gặp cô ta trước đây, ở Hogwarts.

"Cô biết tôi." Cô gái mỉm cười, "Em biết."

"Tôi vừa mới nhìn thấy cô." Draco cụp mắt xuống, kéo cổ tay áo mình, "Tôi biết cô là bạn học của tôi."

"Không, anh biết em mà." Cô gái nhìn thẳng vào anh, "Anh biết em. Em là đối tượng xứng đôi nhất với anh, vì em đã ngửi thấy mùi pheromone của anh."

"Không đời nào." Draco buột miệng, khi nói xong, anh dừng lại, cẩn thận nghĩ lại những gì đã xảy ra ở Hogwarts, "......Không thể nào."

Sau đó anh quay đi, không bao giờ đến gần cô gái nữa. "Nhưng em đã ngửi thấy nó, dù ở rất xa." Cô gái vẫn mỉm cười, "Có vẻ như độ xứng đôi của chúng ta rất cao."

Cô ta đưa tay về phía Draco, "Tên em là Astoria Greengrass, rất vui được gặp anh."

Draco nhìn cô ta, cũng không đưa tay ra.

Cô gái tựa hồ cũng không để ý chút nào, hạ tay xuống, trên môi vẫn nở nụ cười. "Thực ra hôm nay mẹ em ép em đến, bố em không muốn, nên đêm qua họ đã cãi nhau." Astoria cũng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng ban ngày chiếu vào bao phủ gương mặt cô ta, khiến làn da cô ta có vẻ trắng bệch, "Còn bản thân em...em biết mình không có cơ hội."

Cô gái nhìn qua Draco, mỉm cười, "Nếu không thì sau lần đó anh đã không tránh mặt em." Có vẻ như tiểu thư này là một người thông minh, Draco nhướng mày, mỉm cười, "Tôi muốn làm phiền cô một lát."

"Không có gì đâu, được nghỉ học mấy ngày rất vui đấy." Astoria mỉm cười ngọt ngào, "Không dấu gì anh, tối qua bố em đã kể cho em nghe cả tá chuyện anh đã làm trong mấy tháng qua, em có cảm giác đầu óc anh không nghĩ gì đến chuyện xem mắt cả...chuyện của anh và cậu ta, đến nay trong trường vẫn đang lan truyền trong trường đấy."

Cô gái chớp mắt, Draco nheo mắt lại, "Em muốn biết gì?"

"Không có gì, đơn giản chỉ là có chút tò mò thôi." Astoria nhìn Draco, "Việc anh tránh mặt em mặc dù chúng ta có độ xứng đôi rất cao có nghĩa là anh không phải kiếm người có độ xứng đôi cao mà là cậu ta...người rất thích hợp với anh đúng không?"

Draco cau mày, anh chưa nói với ai về chuyện này, cho dù Harry có kể thì cũng không ai ở phe Gryffindor lại đi nói chuyện như thế này cho Slytherin.

"Là suy đoán của em. Có người nói những người có độ xứng đôi cả sẽ có cảm giác như trực giác dù họ có nhận ra nhau hay không, em cũng cảm thấy như vậy. Ngoài anh ra, em còn biết hai Alpha khác cũng xứng đôi với em. Thế nào? Em đoán đúng không? Em chỉ cần nhìn thoáng qua thôi đã đoán được." Astoria mỉm cười, "Em chỉ thắc mắc, nếu anh không thích người có độ xứng đôi cao thì tại sao anh lại chấp nhận cậu ta? Sẽ rất rắc rối khi để cậu ta ở cạnh anh à?"

Tại sao? Đó là câu hỏi mà Draco đã tự hỏi mình vô số lần, nhưng cuối cùng anh cũng không thể có được câu trả lời. Đúng là lúc đầu anh lo lắng cho Harry, đúng là anh không thể chịu được sức hút giữa những người có độ xứng đôi cao. Đúng là sau này anh đã rơi vào kỳ phát tình. Nhưng nếu tất cả chỉ là vấn đề pheromone thì hiện tại anh sẽ có hứng thú với cô gái trước mặt.

Một Omega rất xứng đôi cũng như rất thông minh đủ yên tĩnh để theo kịp suy nghĩ của mình, nhưng đồng thời có thể thích nghi với sự lạnh lùng của nhà Malfoy.

Draco cụp mắt suy nghĩ trong lòng, Harry và Astoria không giống nhau, Harry và anh không cùng một loại người, cũng không thể thích nghi với sự yên tĩnh trong nhà Malfoy. Nhưng tất cả những gì trong đầu anh lúc này chỉ có Harry, kể từ ngày Harry rời đi, trong tâm trí anh chỉ có mỗi Harry. Anh nghĩ về Harry khi Omega kia ngồi trước mặt anh, anh nghĩ về Harry khi Lucius bảo anh phải cư xử đúng mực, ngay cả bây giờ, anh vẫn nghĩ về Harry.

"Tôi có phải hỏi tại sao không?" Draco nói, "...... Bản thân tôi cũng không biết tại sao, nhưng rồi tôi tự hỏi tại sao phải có câu trả lời."

Anh nhìn cô gái trước mặt, "Thật ra tôi cũng không biết vì sao lúc đầu tôi lại tránh cô, chỉ là tôi vô thức dịch chân đi, sau khi tỉnh táo lại, tôi cũng không hề hối hận." Draco dừng lại, "Tôi xin lỗi, nói vậy không hợp lắm."

Astoria lắc đầu, "Em hiểu."

Draco đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, đi tới đi lui, từ từ rời xa cô gái. Draco có thể cảm nhận không khí trở nên lạnh hơn một chút. Astoria đã không nói dối khi nói họ là một cặp có độ xứng đôi cao. Lần cuối cùng một Omega xứng đôi ngồi trước mặt Draco, Draco đã cố kìm nén ham muốn tiết pheromone của mình suốt một tiếng đồng hồ, nhưng hôm nay, khi Astoria ngồi trước mặt anh, anh chỉ ngồi được có nửa tiếng.

"Muốn đi dạo trong vườn không? Hiện tại ngoài trời hơi lạnh." Draco mỉm cười lịch sự.

Astoria ngay lập tức hiểu ý anh, cô ta gật đầu, hợp tác đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Draco bước nhanh đến cửa phòng khách, nhưng ngay khi anh ấn tay vào tay nắm cửa, khuôn mặt anh đột ngột thay đổi.

"Chuyện gì vậy?" Astoria hỏi, đứng đằng sau anh.

"Có lẽ một con gia tinh nào đó không biết nên đã khóa cửa, tôi không mang theo đũa phép cô có thể mở nó không." Draco cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, không làm Astoria lo lắng. Astoria lập tức rút đũa phép ra niệm phép 'Alohomora' vào khóa cửa, nhưng sau khi lặp lại câu thần chú nhiều lần, cánh cửa vẫn bị khóa.

Không chỉ cửa bị khóa mà ngay cả cửa sổ trong phòng cũng không mở được.

Astoria có niệm chú gì thì họ cũng không thể rời khỏi phòng. Astoria dần hoảng loạn, pheromone của cô ta đã mất kiểm soát từ lâu dưới sự kích thích pheromone của Draco và mùi cỏ xanh mềm mại dần dần tràn ngập không khí.

Mùi cỏ đầu xuân sau khi tuyết tan - đây chính xác là mùi pheromone của Astoria. Hai người trẻ tuổi nhìn nhau, không ai cười được. Sắc mặt Draco trầm xuống, trong đầu không thể tin được Lucius và Narcissa lại tàn nhẫn với anh.

"Cô biết thần chú giam cầm không?" Anh nhìn sang khuôn mặt tái nhợt của Astoria.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro