21-25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Mọi người quan tâm Cúc Hoa

Edit: Cửu Trùng Cát

Trương Hòe trợn mắt há hốc mồm mà nghe cha mẹ lập tức quyết định chuyện cho hắn đến trường đọc sách, hắn vừa rồi còn tại vì việc của Cúc Hoa mà khổ sở! Nhưng có thể cùng Thanh Mộc đi đến trường, hắn tự nhiên là cao hứng.

Chính là trong nhà có thể vội vàng ngày qua ngày tốt như vậy sao? Còn có tiền học phí kia, tuy rằng thu cực nhỏ, nhưng một tháng cũng muốn chút tiền như vậy, bây giờ hắn nếu không đi kiếm tiền còn tiêu tiền đi học nữa, trong nhà có thể thừa nhận được sao? Huống chi đệ đệ hắn - Trương Dương mới mười tuổi, cũng nhất định phải đến trường. Hắn đem chuyện hắn lo lắng nói cho cha mẹ. Trương Đại Xuyên trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái nói:

"- ""Ngươi lớn hơn một chút, tự nhiên là một bên đọc sách một bên giúp làm việc trong nhà -- dù sao học đường này cách nhà ta thật gần. Trước mắt tạm thời không cần cho ngươi làm mai, tiền học phí điểm ấy chúng ta vẫn có thể lo được."""

Nương hắn cũng nói:

"- ""Gấp rút gì? Từ từ sẽ được. Ta cùng cha ngươi cũng có thể ăn được khổ, thời điểm ngày mùa ngươi liền nghỉ vài ngày, tổng có thể chiếu ứng chúng ta mà qua ngày thôi!"""

Trương Hòe lúc này mới không lên tiếng . Trương Dương ăn xong cơm rồi, đem bát đẩy ra, lấy chiếc đũa hướng trên bát gõ một trận, tiểu đại nhân dường như thở dài nói:

"- ""Ta nhất định phải hảo hảo mà đọc sách, tranh thủ khảo cái tú tài -- tương lai ta cưới thê tử không còn bị khinh bỉ như vậy!"" -- oa nhi này là bị sự tình vừa rồi kích thích."

Trương Hòe cùng cha mẹ đồng loạt ngạc nhiên nhìn hắn! Hắn giương đầu nhỏ lên, nói:

"- ""Không phải sao? Nhà những người đó, dưỡng khuê nữ tốt lắm, nhưng không lên nổi mặt bàn nha! Nương Liễu nhi cư nhiên muốn lễ hỏi nhiều như vậy -- cũng giống như bán khuê nữ; Thanh Mộc ca nói nhà này lại càng không giống với mấy nhà khác -- bát tự còn chưa có xem đâu, liền ghét bỏ Cúc Hoa tỷ tỷ! Hừ, chờ ta khảo tú tài, ta liền dùng sức chọn các nàng -- không hiền lành ta còn không muốn đó!"""

Nói đến đây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn là vẻ mặt thật nghiêm túc, hắn cùng ca hắn giống nhau, bộ dạng đoan chính xuất sắc, cư nhiên toát ra loại phong thái khác. Nghe xong lời nói của tiểu nhi tử, Trương Đại Xuyên mừng rỡ, gương mặt ngăm đen ngay ngắn thoáng chốc sáng rọi sáng lạn, ông cười ha ha nói:

"- ""Hảo nhi tử, có chí khí! Nhưng mà cha chờ ngươi làm cha hết giận -- gần đây thật sự là trong lòng không thuận khí!"""

Trương Dương vỗ bộ ngực gầy yếu đơn bạc nhìn ông nói:

"- ""Cha, ngươi yên tâm đi, ta nhất định phải làm cho khuê nữ người ta tới cửa cầu ta làm con rể!"""

Trương Đại Xuyên nghe xong cười đến mắt đều nheo lại, nương Hòe Tử cũng oán trách nhìn tiểu nhi tử nói:

"- ""Lại thổi phồng rồi!"" Nhưng mà trong mắt cũng tràn đầy ý cười."

Trương Hòe xem xét đệ đệ, liếc mắt một cái, cũng cười nói:

"- ""Ca cũng trông cậy vào ngươi."""

Trương Dương đảm nhiệm nhiều việc nói:

"- ""Ta khẳng định sẽ chiếu cố ca . Nhưng mà ta nói ca, còn không bằng bản thân ngươi khảo cái tú tài, không phải càng tốt hơn sao?"""

Trương Hòe nghe lời oa nhi này nói ra oa khí mười phần (khẩu khí của đứa trẻ) buồn cười nói:

"- ""Ngươi làm tú tài là cải trắng đấy! Ta lớn như vậy, đến trường là vì nhận biết nhiều chút chữ, còn muốn giúp làm việc trong nhà, nào có thời gian mà cẩn thận học rồi đi khảo tú tài?"""

"Hòe Tử nương nói: ""Cũng không thể nói như vậy, chỉ cần ngươi đọc kinh thư tốt, nương chính là mệt chết cũng muốn cho ngươi đi khảo tú tài."""

"Trương Đại Xuyên liên tục nói: ""Đúng là như vậy!"""

Trương Hòe không tiếp lời -- nếu dễ dàng như thế, nhà hắn cũng không nghèo như vậy.

Sau khi ăn xong hắn khiêng cái cuốc đến bên trong ruộng lúa, đi làm cỏ, vừa đi vừa mang tâm tư suy nghĩ. Kỳ thực hắn rất muốn đến nhà Thanh Mộc nhìn một cái, nhưng mà muốn đi cũng phải có lí do chứ?

Thường lui tới nghe người khác nghị luận Cúc Hoa xấu xí cùng gả không được, hắn trừ bỏ có chút đồng tình cùng cáu giận với những điều này, không có cảm giác khác; chính là phần đồng tình với cáu giận kia, cũng là bởi vì duyên cớ hắn cùng Thanh Mộc quan hệ tốt. Nhưng mà, hôm nay nghe Vương bà mối nói, giúp Cúc Hoa chọn mấy hộ gia đình người ta, cái thứ nhất chính là người hơn bốn mươi tuổi không vợ, trong lòng hắn liền như bị kim đâm đau mà đứng lên, phía sau nhà gia cảnh giàu gì đó rốt cuộc hắn không có nghe thấy.

Trong đầu hiện lên cặp mắt Cúc Hoa mềm mại nhu thuận, nếu gặp gỡ cùng một đại nam nhân, không sai biệt lắm, sợ là so với nai con càng kinh hoảng hơn; lại suy nghĩ, nhớ tới thân thể nhỏ của Cúc Hoa đơn bạc, gả cho một cái lão nam nhân như vậy, thật không biết phải làm sao?

Hắn mạnh mẽ dừng lại bước chân, chỉ cảm thấy khí huyết nhắm thẳng trên đầu mà dâng trào, ngực cũng nghẹn không thở nổi!

"Không, sẽ không !" Thanh Mộc sẽ không để Cúc Hoa gả cho một người hơn bốn mươi tuổi,không vợ đâu -- hắn đau lòng muội muội như vậy; Trịnh thúc cùng Trịnh thẩm cũng sẽ không thể cho phép.

Càng không ngừng tự nói cho bản thân mình nghe như vậy, hắn mới cảm thấy trong lòng dễ chịu rất nhiều, tinh thần cũng thả lỏng, thế nhưng vẫn cảm thấy thân thể có chút vô lực!

Hắn nhớ tới hồi nhỏ, lúc hắn cùng Thanh Mộc chơi đùa với nhau, bởi vì Thanh Mộc luôn mang theo Cúc Hoa, hắn cũng thường xuyên trông nom nàng. Mỗi khi Thanh Mộc có việc rời đi, Cúc Hoa liền sợ hãi kéo góc áo hắn, không muốn xa rời, lúc nào cũng kề bên hắn. Bây giờ, sợ là nàng không bao giờ còn trông cậy vào hắn sẽ bảo vệ nàng nữa. Nghĩ như vậy, trong lòng hắn không hiểu tại sao lại cảm thấy đau đớn có chiều hướng tăng lên. Đây là làm sao? Bản thân hắn không nghĩ tới sẽ cưới Cúc Hoa, nhưng lại không bỏ xuống được nàng, việc này rốt cuộc là làm sao vậy? Giống như thế nào cũng phải nhìn đến Cúc Hoa gả cho một nam nhân tốt, tâm của hắn mới buông xuống được.

Cúc Hoa phải gả cho dạng người gì thì hắn mới thả lỏng tâm đây?

Lớn tuổi, khẳng định không được, rất xấu cũng không được -- tuy rằng Cúc Hoa cũng xấu, nhưng nàng có khả năng như vậy, điểm xấu - là có thể tha thứ! Thế nào mà hắn giống như cha Cúc Hoa vậy? Hắn cười khổ.

Trong lúc nhất thời lại miên man suy nghĩ một hồi, lãng đãng ở trên bờ ruộng mà đi lắc lư, vài thứ cần làm ngoài này với việc cần làm trong nhà, sớm không biết bị hắn quẳng tới nơi nào. Thẳng đến khi gặp Chu Ải Tử. Chu Ải Tử kinh ngạc hỏi Trương Hòe:

"- ""Hòe Tử, làm gì vậy? Sao lại đến nơi này?"""

"Trương Hòe cả kinh, ""Hả?"" một tiếng, vừa nhìn xung quanh -- Hắn cư nhiên chạy đến bờ sông Tiểu Thanh, nhưng mà nhà hắn căn bản không dựa vào bờ sông. Nhìn nước sông kia ào ào chảy xuôi, tựa hồ cười nhạo hắn dường như đánh mất hồn rồi."

Vì thế, hắn xấu hổ nhìn Chu Ải Tử cho có lệ, nói:

"- ""À, không việc gì! Đi đến đây, nhìn một cái thôi!"" Một bên cười mỉa, quay đầu hướng về nhà mình mà đi."

Chu Ải Tử tuy rằng nhìn hắn có chút kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều, trái lại tự mình vào bên trong bận việc .

Thanh Nam thôn cũng không phải rất lớn, có khoảng bốn năm mươi hộ nhà người ta, cho dù không có Hoa bà tử mồm rộng, ở trước cửa nhà Trương Hòe, giữa trưa trình diễn tiết mục "tán gẫu" cũng nhanh chóng truyền khắp toàn bộ thôn trang. Nhất là việc Lí lão đại cư nhiên "đại chấn phu cương", đem Hoa bà tử thu thập, càng làm cho người ta truyền tai nhau đến thần kỳ. Tại đây sự kiện khó che giấu được, Cúc Hoa nghe thấy, ngược lại không cảm thấy gì cả.

Người không quá quan tâm Cúc Hoa, đương nhiên sẽ bỏ qua chuyện của Cúc Hoa và ngược lại. Đôi phu thê Triệu Tam nghe xong việc này thì giận dữ, lúc này chuẩn bị đi thăm một nhà Cúc Hoa, cũng muốn an ủi bọn họ.

Vừa vặn, lúc Triệu Tam ngày đó ở nhà Cúc Hoa đào giếng, ăn món lươn mà Cúc Hoa làm liền nhớ mãi không quên; tiểu Thạch Đầu cũng ầm ĩ nói còn muốn ăn lươn, sau khi trở về ông liền học Lí Trường Tinh dùng cái sọt bắt lươn, câu được chút lươn, đang chuẩn bị buổi tối đem nấu!

Nghe nương Thạch Đầu nói muốn đi tới nhà Cúc Hoa, liền đối với bà, nói:

"- ""Ngươi thường nấu lươn cũng làm ăn không ngon. Không bằng ta đem lươn này đến nhà Trường Hà đại ca để cho Cúc Hoa nấu, ngươi đi theo Cúc Hoa hảo hảo nhìn một cái, lần sau cũng biết cách mà làm. Toàn gia nhà ta buổi tối hôm nay ở lại nhà Trường Hà đại ca ăn cơm."""

Nương Thạch Đầu cũng hiểu được bản thân bà - tay nghề nấu cơm không tốt, gật gật đầu nói:

"- ""Cũng tốt. Lại nhặt thêm chút trứng gà mang theo, bằng không, ăn không phải trả tiền như vậy người ta lại nói, không tốt."""

Triệu Tam gật đầu nói:

"- ""Ngươi đi nhặt đi. Ta đem ngô này tước xong rồi đi theo."""

Tiểu Thạch Đầu đang cùng Cẩu Đản chờ vài cái nam oa tử, một đám cùng nhau chơi đánh giặc, bị nương hắn kêu về nhà, thật mất hứng, quyệt miệng nói:

"- ""Nương, còn chưa tới lúc ăn cơm chiều mà!"""

Nương Thạch Đầu đang ở trong phòng bếp nhặt trứng gà, nghe xong lời này, lấy ngón tay chỉ chỉ ót hắn nói:

"- ""Mắt thấy sắp tới sẽ đi học, còn cả ngày chỉ biết điên điên khùng khùng mà chơi! Ta cùng cha ngươi muốn đi tới nhà Cúc Hoa tỷ tỷ ăn cơm. Ngươi muốn cùng Cẩu Đản chơi, vậy ngươi không cần đi!"""

Thạch Đầu vừa nghe, vội vàng kéo lấy vạt áo nương hắn, ngửa đầu hỏi:

"- ""Nương, thật sự sao? Cúc Hoa tỷ tỷ mời chúng ta ăn cơm chiều sao?"""

"Thạch Đầu nương ""Xì"" một tiếng vui vẻ, mắt lóe lóe xem xét hắn nói:"

"- ""Hảo hảo, cũng không có việc gì, bằng gì muốn mời ngươi ăn cơm? Là ta cùng cha ngươi muốn đi thăm Trịnh thúc cùng Trịnh thẩm ngươi. Ngươi nhanh đi, đem tay tắm rửa, nhìn tay ngươi giống như móng vuốt rùa kìa."""

Thạch Đầu bay nhanh vào bên trong lấy một gáo nước lạnh bỏ vào bồn gỗ, một bên chà xát tẩy rửa cặp móng rùa kia của hắn, một bên cùng nương hắn nói:

"- ""Nương, lúc trước ta nghe Cẩu Đản nói, có Vương bà mối giúp Cúc Hoa tỷ tỷ làm mai, muốn đem nàng gả cho một lão nhân hơn bốn mươi tuổi đó! Nương, hơn bốn mươi tuổi, không phải so với cha ta còn lớn hơn sao?"""

Nương Thạch Đầu mặt trầm xuống khiển trách nói:

"- ""Chớ nghe người ta nói bừa! Sao Trịnh thẩm ngươi có thể đồng ý chuyện như vậy hả? Đều là người ta nói bậy nói bạ thôi."""

Bên ngoài Triệu Tam nghe xong lời con trai nói, không vui hỏi:

"- ""Thạch Đầu, gào to cái gì đó? Cha ngươi thật lớn tuổi như vậy?"""

"Nương Thạch Đầu nghe xong lời này, nhịn không được cười ra tiếng, đi ra ngoài liếc trắng mắt nói: ""Ngươi cho là ngươi còn trẻ thật đấy à!"""

"Triệu Tam nhếch miệng cười nói: ""Ta trẻ hay không trẻ, nương tử ngươi còn không hiểu được ư?"""

"Nương Thạch Đầu không thèm để ý đến hình dáng hết sức lông bông của ông, đem trứng gà đặt ở trong một cái rổ nhỏ, lại đem lươn trong thùng gỗ nhấc lên, xong rồi nhìn Triệu Tam hỏi: ""Tốt lắm không?"""

"Triệu ba đáp: ""Tốt lắm!"" Một bên đứng lên, đem hạt bắp ngô đã tách xong vào nhà; lại lấy cái chổi long long quét cùi bắp trên mặt đất, dúm đến một bên chất đống, xong rồi vỗ vỗ tro bụi trên người, nói: ""Đi thôi!"""

"Cùng với một tiếng ""Cúc Hoa tỷ tỷ, ta đến đây!"", tiểu Thạch Đầu là chạy vội đến bên người Cúc Hoa - đang nhặt thức ăn."

Cúc Hoa ngẩng đầu nhìn một nhà ba người này, có chút kỳ quái: giờ đã chạng vạng, họ đến làm gì? Triệu Tam sang sảng cười nói:

"- ""Cúc Hoa, không cần nhìn. Chúng ta a, chuyên môn đến đây ăn cơm chiều đó!"""

Cúc Hoa tuy rằng thật kinh ngạc, nhưng nàng thật sự là rất thích tính tình Triệu Tam này, thật lanh lẹ, liền hé miệng nở nụ cười, nhỏ giọng nói:

"- ""Có gì không được? Ăn cơm liền ăn cơm ! Chính là món ăn gia đình, sợ Triệu Tam thúc cũng không hiếm lạ gì đâu."" Một bên đứng dậy cầm lấy băng ghế nhỏ cho ba người ngồi."

Triệu Tam còn chưa trả lời, tiểu Thạch Đầu đã cướp lời, nói:

"- ""Cúc Hoa tỷ tỷ, chúng ta đem theo lươn đến đấy, còn có trứng gà nữa."" Hắn nghĩ đến khả năng sẽ được ăn lươn, vẻ mặt hưng phấn."

Nương Thạch Đầu ở lúc Cúc Hoa vừa bưng tới băng ghế liền ngồi xuống, miệng cười nói:

"- ""Cả nhà ta đều nói ngươi làm lươn ăn ngon lắm. Ta nha, hôm nay đến theo ngươi học làm sao nấu món lươn này."""

"Cúc Hoa nhẹ giọng nói: ""Thím đừng khen ta!"""

Ánh mắt nàng vẫn còn hồng hồng, đối với chuyện xảy ra giữa trưa lòng còn sợ hãi, một buổi chiều đều đang cân nhắc phải làm giàu như thế nào, để cho ca ca không đến mức cưới không được vợ.

Chính là ngàn suy vạn tưởng, lại phát hiện kiếm tiền thật sự không dễ dàng, cần làm rất nhiều việc. Trừ bỏ chậm rãi nuôi chút súc vật, để dành tiền mua thêm chút tình thế (ruộng đất), thật đúng là không biện pháp mau chóng làm giàu; việc buôn bán cũng không thể nói suông là có thể làm được, không nói đến cha mẹ sẽ không để cho nàng ra ngoài, chính là ở tiểu thị trấn Hạ Đường Tập lân cận kia, số lượng người cũng không lớn, địa phương để phát triển cũng có hạng.

Nghĩ đến cuối cùng, vẫn là làm đến nơi đến chốn, dựa vào làm ruộng và nuôi dưỡng gia súc mà làm giàu, mơ tưởng một lần ăn thành mập mạp to lớn là bất thành rồi.

Nàng thu lại một phen tâm tình, chuẩn bị phấn chấn tinh thần chỉ giáo nương Thạch Đầu giết lươn như thế nào.

Một hồi công phu, Trịnh Trường Hà cũng khiêng mấy khúc gậy trúc trở lại, Dương thị đi theo phía sau dẫn theo một chuỗi dây thừng (dây chặp lại nhiều lần) bằng cỏ xỏ cá trích, đại khái giống như chiếc đũa dài, cá còn không ngừng vùng vẫy giãy dụa. Tiểu Thạch Đầu mừng đến lủi đi lên chỉ trỏ. Triệu Tam cười ha ha nói:

"""Ta nói ta có có lộc ăn mà -- xem cá trích này dài như vậy. Tốt lắm, buổi tối hôm nay đủ đồ ăn. Con cá này ngươi ở đâu bắt được vậy?"""
Chương 22: Chí hướng của tiểu Thạch Đầu

Edit: Cửu Trùng Cát

Mấy người ngồi nói chuyện, biết được một nhà Triệu Tam chuyên đến để ăn cơm, đều cười rộ lên. Dương thị nhiệt tình nói:

"""Việc này có là gì, muốn tới thì tới, còn mang đồ ăn. Lươn kia cũng liền thôi, trứng gà các ngươi cầm lại đi, đem chưng cho Thạch Đầu ăn, hắn còn nhỏ!"""

Cúc Hoa nghe xong cười thầm -- lươn này có thể đắt hơn so với trứng gà, trời ạ... bọn họ còn không cảm thấy ư?

Nương Thạch Đầu nói:

"- ""Trứng gà trong nhà cũng không phải chỉ đem cho hắn - một người ăn, làm sao còn thiếu vài cái này!"""

Triệu Tam nghe Trịnh Trường Hà nói, lấy gậy trúc đúng là vì làm cái sọt bắt lươn, đem câu lươn rất tốt, liền động thủ hỗ trợ cho Trịnh Trường Hà.

"Một hồi còn nói thêm: ""Chúng ta ăn như vậy, lươn này cũng bị ăn đến tuyệt chủng đấy!"""

"Tiểu Thạch Đầu nói: ""Lần tới đến thôn khác câu đi!"""

"Nương Thạch Đầu cười nói: ""Nhắc đến ăn, đầu óc ngươi liền xoay chuyển thật mau a!"""

Cúc Hoa đi rửa rau, nương Thạch Đầu cùng Dương thị một bên ở phòng bếp bận việc, vừa nói đến sự tình giữa trưa, lại khuyên Dương thị không cần sinh khí, bà nơi nơi đều có hỏi thăm qua, nhất định phải giúp Cúc Hoa tìm được nhà người tốt.

"- ""Lần trước, ta về nhà mẹ đẻ, nghe nương ta nói bên kia có cái nam oa tử, năm nay mười bảy tuổi, bộ dạng mặt mày thập phần đoan chính, chính là hồi nhỏ vấp ngã, đem chân làm bị thương, đến nay luôn luôn chịu bó tay không chữa được, những vẫn tự gieo giống tự làm ruộng... Là một oa nhi tốt nha, lại chịu khó, có năng lực làm việc, ta đã nghĩ đem cho Cúc Hoa làm mối. Nhưng ngươi nói đi, còn có người giống ta có ánh mắt tốt, căn bản không quan tâm điểm tàn phế ấy của hắn, đem cái khuê nữ gả cho hắn. Khuê nữ này tuy rằng không giống Cúc Hoa trên mặt có sẹo, nhưng mà bộ dạng đen như mực, vừa thấp lại vừa béo, nào có như Cúc Hoa linh hoạt như vậy! Ta liền hối hận đòi mạng, nếu không phải chậm một bước, ngươi nói đây không phải là nhà tốt để kết thân ư?"""

Dương thị nghe xong liên tục gật đầu -- đây mới là người thật sự vì Cúc Hoa nhà bà tính toán, không giống như Vương bà mối kia, ra hết chủ ý xấu, tìm thấy đều là dạng người không ra gì!

Nương Thạch Đầu nói:

"- ""Tóm lại Cúc Hoa còn nhỏ, ta cứ chậm rãi tìm kiếm. Ta cũng không tin tìm không thấy được người tốt."""

Trong viện Triệu Tam cũng nhìn Trịnh Trường Hà nói:

"- ""Trường Hà đại ca, ngươi nha, không cần khó chịu trong lòng. Theo ta thấy a, Cúc Hoa này là cái có phúc! Ngươi nhìn đi, nàng sau này nhất định có thể gả cho nam nhân tốt. Cúc Hoa phát triển như vậy, quản không được người khác nói động vào, cũng không thể tùy tiện gả cho dạng nam nhân không ra gì."""

Trịnh Trường Hà mặt đỏ lên, mạnh mẽ dương đầu nghẹn lời,cả giận nói:

"- ""Ta có thể làm việc như vậy sao? Ta thấy khuê nữ, đau lòng đòi mạng, xem như bảo bối mà nuôi lớn, gả cho cái lão nhân không vợ ư? Sợ là dưới lòng đất cha ta cũng muốn mắng ta đấy! Hừ! Ta tình nguyện không gả, cũng không cần gả cho người như vậy. Vương bà mối cái xú bà nương kia, ra toàn chủ ý xấu!"""

Triệu Tam lại nói:

"- ""Chuyện của Thanh Mộc, ngươi cũng không cần sốt ruột. Hừ, không phải là ái tài (yêu tiền, tham giàu) sao? Nếu nhà ngươi giàu có, ta cam đoan những người đó thí (đánh rắm) cũng không thả một cái."""

Trịnh Trường Hà vỗ đùi nói:

"- ""Lời này của ngươi xem như nói đến tâm khảm trong lòng ta. Ta nha, trước đem chuyện Thanh Mộc gác lại vài năm, để dành chút tiền lại nói sau. Trễ một chút ôm tôn tử cũng không là gì!"""

Triệu Tam đẩy ông một phen cười nói:

"- ""Con ta mới bao lớn như vậy, ngươi đã vội vã muốn ôm tôn tử hả? Không phải tại ta thành thân trễ, con mới nhỏ như vậy sao. Nương Thạch Đầu lúc ấy cũng không ghét bỏ ta! Năm đó đến nhà nàng cầu hôn, còn ngại ta đã lớn tuổi, trong nhà bần cùng, nhưng nàng cuối cùng còn không phải chọn ta đấy sao!"" Nói xong đắc ý cười to."

Nương Thạch Đầu nghe hắn ba hoa, đứng ở cửa phòng bếp đối với hắn sẵn giọng:

"- ""Ngươi cùng Trường Hà đại ca thổi phồng đi! Ta khi đó nhìn ngươi rất đáng thương -- lớn như vậy người còn chưa có lấy vợ, nếu không phải vậy, mới sẽ không chọn ngươi đâu!"""

"Triệu Tam cười nói: ""Không quan tâm ngươi nói làm sao, tóm lại là chọn ta không phải ư?"""

Người trong trong ngoài ngoài đều cười rộ lên.

Trịnh Trường Hà lại nhìn Triệu Tam nói:

"- ""Trong nhà ngươi có vội lắm không? Nếu không, chúng ta ngày mai lên núi đi dạo đi, đánh chút món ăn thôn quê, bán chút ít kiếm tiền tiêu vặt?"""

Triệu Tam xoay xoay cái sọt bắt lươn trong tay, một bên nhanh nhẹn đan một bên trả lời:

"- ""Được! Thời tiết càng ngày càng lạnh, trong nhà cũng không có việc gì."""

Thạch Đầu đi theo Cúc Hoa đến bờ sông rửa rau, một bên cùng nàng nói chút đồng ngôn trĩ ngữ. (chuyện của trẻ con)

Hắn tuy rằng không hiểu lắm mấy việc này, nhưng tâm tiểu hài tử là mẫn cảm nhất. Trên mặt Cúc Hoa trừ bỏ "lại da" khó coi bên ngoài kia, có thể biểu đạt nội tâm, tình cảm chính là cặp mắt của nàng. Từ trong ánh mắt trong suốt đó, Thạch Đầu cảm thụ được sự điềm tĩnh cùng lạnh nhạt, nhưng hôm nay cũng tăng thêm một ít tâm tư nặng trịch.

Hắn nói nhiều chuyện thú vị, Cúc Hoa tỷ tỷ cũng chỉ là nhàn nhạt đáp lời, không vui mừng khôn xiết, hoặc là giống như bình thường lúc hắn lui tới hé miệng cười, khi cười trong cặp mắt sóng nước dập dờn, giống như mặt nước Kính hồ vậy.

Hắn xác định Cúc Hoa tỷ tỷ vì chuyện lập gia đình mà phát sầu -- Cẩu Đản đều nói, giống như Cúc Hoa tỷ tỷ vậy, chỉ có thể gả cho nam nhân vừa già vừa xấu. Hắn cẩn thận suy tư một phen, như là hạ quyết tâm lớn, trịnh trọng nhìn Cúc Hoa nói:

"- ""Cúc Hoa tỷ tỷ, ngươi không cần phát sầu. Tương lai chờ ta trưởng thành, ta liền cưới ngươi!"""

"Cúc Hoa đang chà xát tẩy rửa lươn, nghe thấy vậy kém chút nữa đem rổ nhỏ ném vào trong sông, nàng quái dị nhìn chằm chằm tiểu Thạch Đầu, hỏi: ""Ngươi làm gì muốn kết hôn với tỷ tỷ?"""

Thạch Đầu trượng nghĩa nói:

"- ""Cúc Hoa tỷ tỷ không nghĩ gả cho lão nhân, là vậy phải không? Ta đây cưới ngươi là tốt nhất. Ngươi có khả năng như vậy, nương nói ngươi là cô nương tốt, ta cũng không muốn ngươi gả cho lão nhân -- bọn họ tất cả đều có "một miệng răng vàng", nói chuyện khò khè không thở ra hơi!"""

Trong mắt Cúc Hoa không khỏi nóng lên: Thạch Đầu này, lúc đó nàng cứu tánh mạng hắn, hắn cũng không muốn cưới nàng; sau này, là vì ở nhà nàng ăn hai lần cơm, liền cùng dính chặt với nàng thành một mảnh, không ghét bỏ nàng xấu, vì không muốn nàng gả cho lão nhân, lại trịnh trọng nói muốn cưới nàng!

Tiểu hài tử tâm tư thật là đơn giản lại kỳ quái, lại là vô cùng chân thành! Nàng cố nén nước mắt cười khẽ, nhìn Thạch Đầu nói:

"- ""Ngươi còn nhỏ lắm. Chờ ngươi trưởng thành, tỷ tỷ đều già đi, cùng ngươi không xứng đâu!"""

Tiểu Thạch Đầu vội la lên:

"- ""Vậy ngươi lớn chậm một chút nha! Ta một chút có thể ăn được nhiều cơm, bộ dạng lớn rất nhanh, ngươi cũng không cần chờ thật lâu."" (em ấy thật là đáng iu)"

Cúc Hoa hé miệng nở nụ cười, nhìn hắn nói:

"- ""Ngươi lớn, ta cũng phải lớn, dừng lại không được. Nếu không như vầy, Thạch Đầu a, ngươi nỗ lực đọc sách, tương lai khảo tú tài, khảo cử nhân, khảo Trạng nguyên, rồi làm quan, như vậy nếu có người khi dễ Cúc Hoa tỷ tỷ, ngươi liền đem hắn chộp tới đánh bằng roi -- vậy tỷ tỷ sẽ không sợ!"""

Thạch Đầu nghĩ nghĩ, gật đầu đáp:

"- ""Vậy được rồi, ngày mai ta nhất định hảo hảo mà đọc sách, tranh thủ tương lai làm quan lão gia, không cho người ta khi dễ Cúc Hoa tỷ tỷ. Nhưng mà, Cúc Hoa tỷ tỷ, vậy ngươi vẫn phải lập gia đình a! Ta không cưới ngươi, ngươi gả cho ai đây?"""

Cúc Hoa bật cười -- đứa nhỏ này còn rối rắm!

Nàng nhẹ nhàng mà nói:

"- ""Không có người nguyện ý cưới ta, vậy ta cũng không lấy! Nữ nhân không phải ai cũng muốn lập gia đình, thêm một người cũng không có gì. Nếu gả không được người vừa lòng đẹp ý ngươi, nếu cưới người ghét bỏ ngươi, còn không bằng không gả cho người ta!"""

Thạch Đầu thấy nàng nhìn chằm chằm trong sông, không biết là đang nhìn nước sông hay là đang nhìn người cá trong sông -- tiểu Ngư Nhi này thấy từ trong rổ tràn ra chút rau cỏ dại, đều lội tới thưởng thực -- ánh mắt kia mơ hồ, gương mặt trầm tư lại giống như đang suy nghĩ vấn đề gì.

Thạch Đầu không dám đánh gãy sự yên tĩnh này mặc dù hắn chẳng hiểu gì, cùng nàng ngồi xổm bờ sông, yên lặng nhìn gương mặt nàng, cảm thấy "lại da" đáng sợ kia tựa hồ bình thản đi không ít, không biết có phải hay không là hắn hoa mắt!

Nhiều năm về sau, hắn thật sự làm quan, rốt cuộc không thể quên được năm đó bên bờ sông Tiểu Thanh, vẻ mặt xấu nữ kia ưu thương mà lại trầm tĩnh!

Chờ Thanh Mộc từ trên phía sau núi trở về, cơm chiều đã mang lên bàn. Cá trích kia đem nấu canh, canh cá màu trắng ngà, mặt trên nổi lên chút sắc hành thái xanh biếc, mùi nồng đậm; lươn như trước là xào sơ qua, hơn nữa có một ít rau xanh xanh mượt thật là đẹp mắt.

"Triệu Tam cùng Trịnh Trường Hà một bên uống rượu, một bên nói sự tình ngày mai lên núi săn thú. Thanh Mộc kinh ngạc hỏi: ""Ngày mai đi săn thú ư?"""

Trịnh Trường Hà nói:

"- ""Đúng vậy, sự tình trong nhà cũng không cần làm gì. Ngươi ngày mai muốn đi đến trường, này nọ đều đã chuẩn bị tốt rồi chứ?"""

"Thanh Mộc nhìn tiểu Thạch Đầu liếc mắt một cái, có chút kỳ quái đáp: ""Vâng!"""

Tiểu Thạch Đầu quả nhiên chen vào nói:

"- ""Thanh Mộc ca, ta cùng ngươi ngồi cùng một chỗ, ta không muốn ngồi cùng Cẩu Đản -- hắn rất nghịch ngợm."""

Tất cả mọi người cười ha hả. Nương Thạch Đầu cười nói:

"- ""Chính ngươi là cái tiểu bá vương, còn nói người ta nghịch ngợm. Ngươi nếu không hảo hảo đọc sách, ta cùng cha ngươi liền đem ngươi cứu vớt trở về -- tiết kiệm tránh lãng phí tiền học phí!"""

Tiểu Thạch Đầu một bộ dáng nghiêm trang nói:

"- ""Ta khẳng định sẽ hảo hảo đọc sách. Tương lai ta còn muốn làm đại quan đấy!"""

Triệu Tam không ngờ con trai ông có chí hướng lớn này, không khỏi hỏi:

"- ""Làm sao nhớ tới việc làm đại quan vậy? Ta cùng nương ngươi tuy rằng cũng nghĩ muốn ngươi có tiền đồ, tuy vậy nhưng không dám si tâm vọng tưởng đâu!"""

Thạch Đầu ngắm Cúc Hoa liếc mắt một cái, ngẫm nghĩ: khi nói chuyện này chỉ có ta cùng Cúc Hoa tỷ tỷ hai người biết, không thể nói cho người khác biết được. Vì thế hắn nói:

"- ""Đọc sách cũng không phải là vì muốn làm việc lớn sao? Việc lớn đó không phải có thể làm quan à!"""

Hắn ngẫm lại, rồi nói:

"- ""Ta muốn làm quan, cưới vợ sẽ không cần tràng hoa lễ tiền. Nghe nói tú tài lão gia đều là người ta cướp cũng phải gả đến."""

"- ""Ha ha ha..."" Một bàn toàn người lớn cười to không dứt."

Triệu Tam cười đến chảy ra nước mắt, ánh mắt ông sáng ngời nói:

"- ""Chờ ngươi làm tú tài, sẽ nghĩ tới cưới tiểu thư nhà giàu người ta. Người ta tiểu thư nhà giàu, muốn lễ hỏi càng nhiều hơn!"""

Tiểu Thạch Đầu phồng má lên bĩu môi nói:

"- ""Ai hiếm lạ chứ! Ta cứ không cưới tiểu thư người ta như vậy."" Hắn duỗi tay múc cơm ăn, trong lòng nghĩ, đến lúc đó nếu Cúc Hoa tỷ tỷ không lập gia đình, ta liền cưới Cúc Hoa tỷ tỷ -- Cúc Hoa tỷ tỷ khẳng định sẽ không muốn lễ hỏi."

Trịnh Trường Hà khen:

"- "" Tiểu Thạch Đầu chính là không đơn giản nha. Nói không chừng a, ngươi có thể trở thành cái thứ nhất Trạng nguyên của Thanh Nam thôn chúng ta đấy. Đến lúc đó, Tĩnh quốc có đại quan là người thôn chúng ta, cha ngươi có thể hưởng phúc rồi!"""

"Cúc Hoa sâu sắc nắm bắt được một từ ""Tĩnh quốc"", vẫn là ""Tĩnh quốc"" mà nàng biết hay là nơi khác?"

"Nàng nhỏ giọng hỏi: ""Cha, Tĩnh quốc ta hoàng thượng là ai a?"""

Trịnh Trường Hà cười nói:

"- ""Ai nha, việc này cha thật đúng là không biết! Lúc trước hoàng thượng là Tĩnh Thái Tổ, họ Tần; Thái Tổ băng hà, sau này hoàng tử nào làm hoàng thượng, cha là tiểu dân chúng cũng không hiểu rõ lắm!"""

Triệu Tam nghĩ nghĩ nói:

"- ""Hình như nghe nói là nhị hoàng tử kế vị làm hoàng thượng. Haiz, ai làm hoàng thượng cũng vậy, chúng ta còn không phải giống nhau cũng vẫn là làm ruộng sao!"""

"Thanh Mộc nhìn muội muội nói: ""Ta ngày mai đến hỏi thử phu tử."""

Cúc Hoa từ tốn gật đầu, lại hỏi:

"- ""Ca, các ngươi ngày mai muốn lên núi săn bắt chắc phải mất vài canh giờ phải không? Giữa trưa có trở về ăn cơm không?"""

"Thanh Mộc nói: ""Còn không biết được, ngày mai đi thử một ngày sẽ biết. Giữa trưa chắc sẽ trở về ăn!"" Lại nhìn Cúc Hoa liếc mắt một cái, nói:"

"- ""Nếu trong nhà có gì việc nặng, ngươi cứ để lại đấy, chờ ta trở lại làm giúp ngươi."""

"Cúc Hoa cúi đầu ăn cơm, miệng đáp: ""Vâng, ta hiểu được ."""

Ha ha, trong nhà ai cũng muốn làm công tác văn hoá.

"Tiểu Thạch Đầu còn nói thêm: ""Ta học xong, nhận biết được chữ, đến lúc đó sẽ dạy lại cho Cúc Hoa tỷ tỷ."""

"Lời này Cúc Hoa thích nghe, nàng cười nhìn tiểu Thạch Đầu kia vẻ mặt nghiêm cẩn: ""Ta đây rất chờ mong a."""

Chương 23: Cha Cúc Hoa ngã gãy chân

Edit: Cửu Trùng Cát

Một ngày mới, tâm tình người ta cũng phá lệ thoải mái cùng thư sướng, tựa như ánh sáng mặt trời sáng sớm tràn ngập hi vọng. Trịnh Trường Hà cùng Triệu Tam đi đến núi săn thú, hi vọng có thể kiếm chút tiền tiêu vặt; Thanh Mộc đi học đường, đến trường, hi vọng có thể biết chữ hiểu lẽ, tương lai cũng có tiền đồ; Cúc Hoa nuôi heo dưỡng gà giống như hầu hạ tổ tông, hi vọng sang năm có thể có thu hoạch tốt; Dương thị đi đến đất trồng rau bận việc, hi vọng đồ ăn có bộ dạng tốt một chút, cơm và thức ăn trên bàn cũng phong phú một ít.

Vội vàng như vậy, việc không thoải mái hôm qua giống mây trắng trên trời cao kia, tán đi không còn thấy tăm hơi, chỉ để lại bầu trời xanh lam sâu xa!

Cúc Hoa cùng Dương thị thương lượng, nấu chút đậu tử, làm nhiều một ít tương. Trong lòng nàng có ý tưởng mơ hồ, còn chưa thành hình, chỉ nghĩ đến tương này ăn cùng cơm, người trong nhà đều thích ăn, làm nhiều chút cũng không ngại! Vì thế, Cúc Hoa cho heo ăn xong, nấu một nồi Hoàng Đậu; tiếp đến liền chạy nhanh đi làm cơm trưa -- trước mắt nhà nàng có một học sinh đang đi học cần ăn cơm đúng hạn.

Chờ Thanh Mộc vội vàng về đến nhà ăn cơm trưa, Cúc Hoa đã đem đồ ăn dọn xong, như vậy làm cho hắn một chén canh cá -- đây là buổi tối hôm qua để lại hai con cá mà nấu -- nàng ngồi ở một bên cười khanh khách nhìn hắn.

Thanh Mộc cũng là vẻ mặt đầy ý cười, cũng không chối từ muội muội ân cần hầu hạ. Vừa ăn cơm một bên hỏi:

"- ""Nương còn chưa có về nhà ăn cơm trưa sao?"""

Cúc Hoa chống khuỷu tay trên bàn, tay nâng cằm, nhìn ca ca, nhẹ giọng nói:

"- ""Vừa rồi kêu người, chỉ sợ sắp về đến rồi."""

Quả nhiên, bên ngoài truyền đến thanh âm Dương thị:

"- ""Thanh Mộc về rồi à ? Chuyện thế nào rồi?"" Bà cũng không biết là hỏi Thanh Mộc việc học hay vẫn là phu tử dạy cái gì, hoặc là cái gì khác."

Thanh Mộc dường như là biết nương muốn hỏi gì, nuốt vào một ngụm canh cuối cùng, lại cầm bát múc cơm, một bên trả lời:

"- ""Mọi việc đều tốt! Phu tử dạy cũng tốt, ta đều có thể nghe hiểu rõ!"""

Bên miệng Dương thị ý cười liền khuếch đại. Đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, tiếp nhận bát cơm Cúc Hoa đưa qua, múc một thìa mắm tôm, lại gắp chút tần ô xào, cúi đầu ăn. Cúc Hoa cũng bưng bát lên, vừa ăn vừa hỏi:

"- ""Cha lúc nào thì có thể về nhà?"""

Dương thị nói:

"- ""Chắc phải chờ trời tối. Nếu vận khí tốt, không cần chạy đến bên trong núi sâu, có thể săn ít món ăn thôn quê, thì có thể về đến nhà sớm một chút."""

Cúc Hoa cười nói:

"- ""Cũng không biết cha hôm nay có thể săn được những gì."" Nàng thật chờ đợi có thể có chút món ăn thôn quê làm bữa ăn ngon."

Dương thị nhìn ra tâm tư của nàng, cười nhìn nàng nói:

"- ""Như thế nào cũng sẽ có một hai con thỏ, cha ngươi và Triệu Tam không phải người thích tay không về nhà đâu."""

Cúc Hoa nở nụ cười, nhìn Dương thị nói:

"- ""Nương, chờ lúc cha ta lên núi, ta cũng đi nhặt chút nấm. Ngay tại lân cận nhặt."""

Thanh Mộc tiếp nói trà nói:

"- ""Chờ thời điểm trong trường học nghỉ ngơi, ta đưa ngươi đi!"""

"Cúc Hoa hỏi: ""Mấy ngày thì được nghỉ ngơi một hồi vậy?"""

"Thanh Mộc đáp: ""Mười ngày thì được nghỉ ngơi một ngày."""

"""À...!"" Cúc Hoa suy nghĩ, ngươi thật vất vả mới có một ngày nghỉ, ta nào dám kéo ngươi chạy khắp nơi? Lại nói, chờ ngươi nghỉ ngơi, thời tiết không biết lạnh thành cái dạng gì."

Quả nhiên Dương thị nói:

"- ""Sợ trời lạnh, trên núi không còn nấm. Một thời gian trước còn có. Nếu đến ngày xuân, liền nhiều một ít; trong tháng chín cũng có nhiều. Lúc này trời lạnh một chút chỉ sợ không có."""

Cúc Hoa lúc này mới chết tâm. Buổi chiều, Dương thị vào bên trong ruộng xem tiểu mạch. Mặt trời còn ở cao cao, Trịnh Trường Hà cùng Triệu Tam sẽ trở lại, nhưng mà Trịnh Trường Hà bị Triệu Tam cõng trên lưng đem trở về -- đùi hắn gần như bị chặt đứt.

Cúc Hoa nhìn Trịnh Trường Hà, mặt phong sương miệng cố gắng cười, lại đảo mắt nhìn qua nét mặt Triệu Tam ngưng trọng, chỉ cảm thấy dũng khí lúc sáng sớm, thật vất vả toàn tâm toàn ý hi vọng, như bóng cao su xì hơi từ từ xẹp xuống.

Triệu Tam đặt Trịnh Trường Hà an trí trên giường ở nhà chính chỗ Thanh Mộc ngủ, một bên cùng Cúc Hoa nói:

"- ""Ta đi trong thôn kêu Tần đại phu đến, ngươi trước chiếu ứng cha ngươi. Cũng không cần sốt ruột, cha ngươi sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ là phải ở trên giường nằm một trận, có chút phiền phức thôi."""

Cúc Hoa trấn định trả lời:

"- ""Triệu Tam thúc, việc kia làm khó ngươi đi một chuyến."""

Triệu Tam cười nói:

"- ""Ngươi oa nhi này, ta không phải là người nhà sao? Việc này cần phải làm."""

Trịnh Trường Hà nằm ở trên giường, thấy Triệu Tam vội vàng đi ra ngoài, vội gọi lại hắn nói:

"- ""Con thỏ cùng gà rừng kia ngươi đã bắt về chưa? Lấy về nhà đi, đem cho tiểu Thạch đầu nấu canh uống."""

Triệu Tam quay người lại trách cứ nhìn hắn nói:

"- ""Ngươi đã bị thương như vậy, còn nhớ thương chuyện này làm chi? Ta chính là đem mấy thứ này lưu lại để cho ngươi bồi bổ thân mình, mặt khác ta mua thứ này thứ nọ đến thăm ngươi không phải tiêu tiền à? Ngươi cần phải hảo hảo bồi bổ, thật nhanh chút đem thân mình dưỡng tốt. Tuy rằng trước mắt bắt đầu mùa đông, trong vườn chuyện cũng không nhiều, nhưng nằm ở trên giường cũng không thoải mái không phải sao, còn làm cho tẩu tử cùng Cúc Hoa bọn họ đi theo lo lắng sốt ruột nữa!"""

Trịnh Trường Hà định nói nhưng mà trên đùi ông lại đau, đành phải cười khổ nhìn Triệu Tam đi ra ngoài.

Cúc Hoa chờ Triệu Tam đi xa, mới tiến lên nhẹ nhàng mà cuốn lấy bên trái ống quần của cha nàng, chỉ thấy toàn bộ đầu gối đã sưng đỏ không chịu nổi, cẳng chân thậm chí có chút vặn vẹo, mặt trên còn lộ ra một miệng vết thương dữ tợn thật lớn.

Nước mắt nàng nhịn không được rơi xuống -- nếu Trịnh Trường Hà chân trị không hết, thì biết làm sao đây? Nhà này không phải càng khó khăn sao? Bị thương nghiêm trọng như vậy, Triệu Tam nói với nàng dễ nghe như vậy, chính là muốn dỗ tiểu oa nhi nàng!

Trịnh Trường Hà tuy rằng đau lợi hại, nhưng thấy bộ dáng khuê nữ, cũng cố gắng làm khuôn mặt tươi cười, an ủi nàng nói:

"- ""Hoa nhi, cha là có chút đau, nhưng cũng thật không trở ngại gì đâu! Tần đại phu kia y thuật rất tốt, bằng không Triệu Tam thúc ngươi cũng không nói như vậy. Không cần khóc!"""

Cúc Hoa không dám động vào ông, trước rót chút nước đem cho ông uống, rồi đi phòng bếp nấu một nồi nước sôi, đun nóng vài cái khăn vải bố cũ, nhẹ nhàng mà đem bốn phía miệng vết thương lau sạch sẽ. Đáng tiếc rượu trong nhà toàn là rượu nhẹ, độ cồn không cao, bằng không còn có thể dùng để tẩy trừ tiêu độc.

"Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ""Thùng thùng"", vừa vội vừa nặng, theo sát sau là Dương thị vọt đi vào, vẻ mặt kinh hoảng, trên tay còn dính bùn đất:"

"- ""Rốt cuộc là làm sao? Lúc đi ra ngoài thì hảo hảo tốt, làm sao lúc về lại bị cõng trên lưng?"" Nói xong ánh mắt cũng đỏ, lại cố kị Cúc Hoa ở một bên, chỉ phải cố nén xuống."

Trịnh Trường Hà cười nói:

"- ""Xem ngươi kìa, ta vừa cùng Cúc Hoa nói nửa ngày, lại tới ngươi nữa. Là ta từ trên một sườn núi té vào trong đầu khe suối, ngã gãy chân. Ngươi cũng không phải tiểu oa nhi, luống cuống như vậy làm gì? Làm oa nhi cũng đi theo lo lắng. Tam ca nhi đã đi tìm Tần đại phu. Hắn vừa tới, không phải có thể trị tốt lắm sao? Nhưng mà muốn nằm nhiều thêm vài ngày thôi."""

Dương thị lấy mu bàn tay chùi chùi ánh mắt, lúc này mới nhìn thấy được cái tay đầy bùn, bà miễn cưỡng nở nụ cười một chút, nói:

"- ""Là ta không dự đoán được thôi -- Triệu Tam cũng không nói với ta rõ ràng. Ngươi có muốn ăn chút gì không?"""

Trịnh Trường Hà nói:

"- ""Buổi trưa ở trên núi cũng chưa ăn gì. Cúc Hoa, ngươi lấy cho ta một chén miếng cháy ăn đi!"""

Cúc Hoa vội hỏi:
"- ""Cha, ngươi ngã gãy chân, phải kiêng ăn nha. Dù muốn ăn thật nhiều thứ gì đó cũng không thể ăn. Vẫn là chờ Tần đại phu đến xem qua , nghe hắn nói đi. Ta trước nấu bát mỳ cho ngươi ăn, sẽ đem gà rừng này đi hầm, trễ một chút ngươi có thể ăn canh."""

Dương thị vội vàng nói:

"- ""Đúng vậy, phải kiêng! Miếng cháy kia mặt trên có lớp tương và trứng tôm. Đi xuống nấu bát mỳ đi, lại đánh thêm hai quả trứng."""

Trịnh Trường Hà chỉ phải đồng ý. Nhưng trên người ông không thoải mái, miệng không có mùi vị, phá lệ muốn ăn miếng cháy ướp hương kia -- cũng chính là bởi vì ông thích ăn, Cúc Hoa mới mỗi lần làm miếng cháy, đều trải lên trên chút mắm tôm -- trước mắt chỉ phải chịu đựng.

Ông lúc này mới cảm thấy, Cúc Hoa trong ngày thường thật sự rất đáng thương, làm nhiều cái này cái nọ cũng không thể ăn.

Cúc Hoa lấy cái chén lớn, bỏ một muỗng nhỏ mỡ heo -- đây là lần trước thời điểm đào giếng, nàng dám từ trong nồi thịt nướng kia múc một chút thịt mỡ để dành -- mặt trên bỏ hai cái nộn nộn trứng luộc, bên trong còn có rau chân vịt xanh biếc cùng hành thái, mùi kia dẫn tới Cúc Hoa cũng chảy nước miếng.

Mì sợi này bình thường cả nhà căn bản luyến tiếc ăn, đây là lần trước bà ngoại Uông thị lấy đến hai cân, luôn luôn lưu lại đến bây giờ.

Trịnh Trường Hà tiếp nhận bát mì khuê nữ đưa qua, nhìn trong bát mười phần mì sợi, nuốt nuốt nước miếng. Một đũa lại một đũa gắp đưa vào miệng -- ân! Mùi vị thật không sai, không thể kém so vị của miếng cháy kia.

Ông ha ha hai tiếng nở nụ cười, nhìn Dương thị nói:

"- ""Khuê nữ ta làm chính là ăn ngon."""

Một mạch đem một bát mỳ lớn kia cùng hai cái trứng luộc ăn sạch, ợ no nê, cầm chén đưa cho Cúc Hoa, thở dài một tiếng nói:

"- ""Thoải mái nhiều rồi, chân cũng không đau như vậy nữa."""

Hình dạng ngốc ngốc kia dẫn tới Cúc Hoa hé miệng nở nụ cười.

Chính là Dương thị thấy tinh thần ông tốt lắm, cũng cao hứng đứng lên, nhìn ông nói:

"- ""Chờ Cúc Hoa đem gà rừng đi hầm, sợ ngươi muốn ăn hết toàn bộ đi."""

Trịnh Trường Hà cười nói:

"- ""Ta vội một hồi, như thế nào cũng phải giữ lại cho khuê nữ một ít."""

Dương thị nói:

"- ""Khuê nữ ta thật có hiểu biết, còn để ý mấy việc này ư? Ngươi trước ngủ một lát, chờ Tần đại phu đến ta gọi ngươi."" Nói xong, đem chăn mỏng trên giường đắp cho hắn."

Trịnh Trường Hà gật đầu nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Tần Phong tới rất nhanh, Triệu Tam cũng đi theo đến -- ông sợ có gì cần phải giúp, Thanh Mộc không ở nhà, cũng tốt để ông giúp một tay.

Trong tay ông còn cầm nửa rổ trứng gà, chừng trăm cái, để trên bàn. Trịnh Trường Hà cũng không ngủ, thấy Triệu Tam hỏi:

"- ""Ngươi đã về nhà, sao lại tới nữa? Ai nha! Ngươi đem trứng gà kia đến làm gì? Đều lấy đến hết thì tiểu Thạch Đầu ăn gì? Ngươi như vậy lấy đến ta cũng nuốt không xuống được nha!"""

Triệu Tam không kiên nhẫn nói:

"- ""Ngươi đều bị thương thành như vậy, sao còn nhiều hơi mà nói nhảm hả? Chuyện nhà của ta không cần ngươi quản. Tần đại phu, ngươi hảo hảo nhìn một cái, chân này có thể trị không?"""

"Tần Phong nhìn hai người này biểu đạt tình ý cho nhau, một đôi hương thân kỳ quái, ""Ha ha"" khẽ cười nói:"

"- ""Đừng nóng vội! Ta đến nhìn xem đã. Trịnh thúc, ngươi cũng không cần quan tâm. Chờ ngươi tốt lên lại đem cho hắn chút trứng gà là được."""

Chờ Cúc Hoa bưng hai chén trà nóng đi vào nhà chính, Tần Phong đã đem xương đùi Trịnh Trường Hà nắn lại vừa vặn, đang giúp ông bôi thuốc. Cúc Hoa thấy hắn cũng không cần dùng cái cặp bản cố định, chỉ bôi chút dược tốt, rồi băng bó lại, căn dặn Trịnh Trường Hà trong ngày thường đừng lộn xộn, nàng nhịn không được hỏi:

"- ""Tần đại phu, chân cha ta không có việc gì chứ?"""

Tần Phong cười nói:

"- ""Không có việc gì! Đều trị tốt lắm. Chỉ là cần nằm nghỉ một đoạn thời gian, chịu chút tội thôi."""

Triệu Tam đắc ý nói:

"- ""Phải vậy không? Ta nói cho ngươi không cần sốt ruột đâu. Tẩu tử, lúc này không cần lo lắng, vừa vặn thừa dịp này, giúp Trường Hà đại ca bồi bổ, dưỡng dưỡng hắn mập mạp lên!"" Ông hướng về phía bên ngoài hướng Dương thị đi vào cười tiếp đón."

Trịnh Trường Hà lẩm bẩm nói:

"- ""Ta cũng không phải heo -- còn dưỡng cho mập lên ư?"""

Dương thị nghe xong, lòng tràn đầy vui mừng tiến lên cẩn thận nhìn chân Trịnh Trường Hà. Cúc Hoa dè dặt cẩn trọng hỏi Tần Phong:

"- ""Tần đại phu, ngươi bảo ta cha đừng lộn xộn, nhưng ban ngày ông còn có thể chịu đựng; buổi tối đang ngủ, sao có thể lo lắng những chuyện đó? Ngươi có thể hay không dùng hai tấm ván gỗ, đem kia chân kẹp lấy, trói lại, như vậy không phải càng thỏa đáng ư?"""

Tần Phong sửng sốt, suy tư một chút, nhãn tình sáng lên, vỗ tay nói:

"- ""Ý kiến hay! Như vậy đích xác càng thích đáng -- hắn chính là muốn động cũng động không được!"""

Hắn không khỏi bội phục nhìn Cúc Hoa nói:

"- ""Cúc Hoa, ngươi thật sự rất thông minh!"" Chính là trong ánh mắt hắn có chút tìm tòi nghiên cứu cùng không rõ ý tứ hàm xúc, Cúc Hoa quay đầu, cố ý bỏ qua, không nghĩ miệt mài theo đuổi suy nghĩ."

"Triệu Tam nghe nói có biện pháp càng thỏa đáng, vội hỏi: ""Làm như thế nào? Tần đại phu, ngươi nói đi, ta đến làm."""

"Tần Phong cười nói: ""Tước hai khối trúc bản bóng loáng là được."""

"Triệu Tam đáp: ""Việc này dễ dàng."""

Tức thời Dương thị từ bên trong góc nhà tìm ra mấy khối gậy trúc, Triệu Tam động thủ tước lên làm thành hai tấm gỗ trúc nhẵn nhụi.
Chương 24: Nương Liễu nhi tính kế

Edit: Cửu Trùng Cát

Mấy người chính là đang vội vội vàng vàng, thì thấy Thanh Mộc chạy vội trở về, vẻ mặt hắn tràn đầy kinh hoàng không thôi! Cúc Hoa có thể hiểu được tâm tình của hắn, cuống quít tiến lên tiếp đón, tinh tế theo hắn nói tình huống của cha, lại cam đoan nói chân cha không có chuyện gì, chỉ cần hảo hảo mà nghỉ ngơi là được, bảo hắn không nên gấp gáp.

Thanh Mộc lúc này mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, cùng Cúc Hoa vào nhà đến nhìn cha hắn. Cẩn thận hỏi qua Tần Phong, xác nhận chân Trịnh Trường Hà sẽ không tàn phế, Thanh Mộc mới chính thức yên tâm -- tuy rằng cần phải tốn chút tiền, nhưng chỉ cần người không có chuyện gì, sẽ không sợ.

Những người này vây quanh Trịnh Trường Hà bận việc, Cúc Hoa liền đi phòng bếp nấu cơm -- nương khẳng định là muốn lưu lại bọn họ ăn cơm, đều giúp cha bọn hắn chiếu cố thật lớn mà.

Chỉ chốc lát sau, Trương Hòe cùng cha hắn - Trương Đại Xuyên cũng dẫn theo một con gà cùng mấy chục cái trứng gà đi qua thăm Trịnh Trường Hà. Trương Hòe là nghe nương Thạch Đầu nói cho biết sự tình cha Thanh Mộc bị ngã gãy chân, nhất thời sốc đến sợ hãi, về nhà kể cùng cha mẹ, Trương Đại Xuyên bỏ lại việc trong tay liền vội vàng theo con trai đi qua đây nhìn xem.

Ở trong lòng bọn họ, đây là việc thật nghiêm trọng -- nếu chân Trịnh Trường Hà không thể tốt lên, nhà Thanh Mộc kia là mất đi một chân lao cường tráng, tuyệt đối là chuyện vô cùng bi thảm. Cho nên, lúc này phàm là người cùng Trịnh gia có chút giao tình đều sẽ đến nhìn xem, huống chi phụ tử Trương Đại Xuyên cùng phụ tử Trịnh Trường Hà lại có cảm tình lớn.

Chờ nghe xong lời nói của Tần Phong, hiểu được Trịnh Trường Hà sẽ không tàn phế, phụ tử Trương Đại Xuyên hai người nhất thời nhẹ nhàng thở ra, trên mặt mới lộ ra tươi cười. Trịnh Trường Hà nằm ở trên giường mắt lóe lóe xem xét Trương Đại Xuyên nói:

"- ""Ngươi lo lắng làm cái gì? Sợ ta chết không có người cùng ngươi uống rượu sao?"""

"Trương Đại Xuyên ""Phi"" một tiếng mắng:"

"- ""Ta nói ngươi này, lão già nói chuyện bậy bạ gì vậy? Cũng không sợ mấy đứa nhỏ khổ sở, miệng toàn nói hưu nói vượn!"""

Triệu Tam cười nói:

"- ""Có thể nói hưu nói vượn, nói rõ thân mình hắn không có trở ngại. Nếu trị không hết, ngươi xem hắn còn có thể cùng ngươi rãnh rỗi nói chuyện nhảm nhí kia không?"""

Mọi người đồng loạt nở nụ cười. Dương thị cảm kích nói:

"- ""Cha bọn nhỏ là cùng Tam ca nhi đi săn thú mới ngã. Tuy rằng cũng săn vài thứ, nhưng lại làm phiền hà Tam ca nhi, làm hại các ngươi phải đến thăm hắn. Buổi tối không cần đi đâu hết, mượn món ăn thôn quê đó chiêu đãi các ngươi. Tần đại phu, ngươi còn chưa có ở nhà của ta ăn cơm lần nào đâu!"""

Mấy người vội vàng chối từ. Triệu Tam nói:

"- ""Nếu là bình thường, tẩu tử mà mở miệng ta liền ở lại, chỗ nào còn có thể cùng ngươi khách khí. Nhưng mà trước mắt Trường Hà đại ca nằm ở trên giường, ở lại cơm ăn cũng không tiện đúng không? Chờ Trường Hà đại ca tốt lên, khi đó tẩu tử mới hảo hảo để cho Cúc Hoa nấu một bàn đồ ăn, thỉnh chúng ta đến ăn."""

Trương Đại Xuyên liên tục gật đầu, nói đến lúc đó muốn Trường Hà và hắn uống rượu. Dương thị không có biện pháp, chỉ phải nhìn Trương Đại Xuyên nói:

"- ""Trương đại ca, ngươi thành tâm đến thăm cha bọn nhỏ, trứng gà này ta liền để lại. Gà này ngươi lấy đem về đi thôi -- ta xem còn nó vẫn còn đẻ trứng được, ăn rất đáng tiếc!"""

Trương Đại Xuyên trừng mắt nói:

"- ""Ta đem đi qua, ngươi lại để cho ta đem trở về, ở đâu có cái lý này? Không phải là một con gà sao, ta cùng Trường Hà tình cảm đã vài thập niên còn so không được với một con gà ư?"""

Tần Phong cười nói:

"- ""Đừng ầm ĩ nữa! Trịnh thím, ngươi cũng đừng khách khí -- việc này cũng là một mảnh tâm của bọn họ. Chúng ta đi thôi, để cho Trịnh thúc hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Ta ghi phương thuốc, trở về lấy dược tốt, một hồi để cho Thanh Mộc mang về, sớm muộn gì trước tiên cũng để cho Trịnh thúc uống. Ngày mai giờ này ta lại đến giúp Trịnh thúc đổi dược!"""

Dương thị không có biện pháp, chỉ phải cùng Thanh Mộc tiễn bọn họ ra ngoài. Trương Hòe vụng trộm liếc mắt ngắm về hướng phòng bếp, không gặp bóng dáng Cúc Hoa, ẩn ẩn có chút thất vọng. Hắn đến đây còn tưởng rằng có cơ hội nhìn thấy bộ nàng đầy nước mắt khóc lóc, thậm chí đều cẩn thận nghĩ nên an ủi nàng như thế nào, lại chung quy không được như trong tưởng tượng! (Cát: anh mơ mộng xa quá rồi 0_0)

Đến đây giải quyết xong sự việc lại không nhìn thấy Cúc Hoa rơi lệ, yên tâm một hơi đồng thời trong lòng lại trống rỗng lợi hại!

Haiz! Gần đây cử chỉ của hắn thật là điên rồ! (^0^)

Thanh Mộc nhìn Trương Hòe nói:

"- ""Ngày mai giúp ta cùng phu tử cáo một ngày nghỉ, nói là cha ta ngã gãy chân!"""

Dương thị vội vàng ngăn cản nói:

"- ""Nói bừa! Vừa mới đi học liền xin nghỉ, không phải xằng bậy sao. Ngươi ở trong nhà cũng giúp không được gì, vẫn là không cần ép buộc. Nếu không, cha ngươi sẽ tức giận a."""

Tần Phong mỉm cười đối Thanh Mộc nói:

"- ""Thanh Mộc, ngươi an tâm đi học đi -- cha ngươi có ta trông nom rồi! Ngươi ở nhà cũng giúp không được gì."" Hắn rất là muốn duy trì cho oa tử này đến trường đọc sách."

Triệu Tam dặn dò Dương thị nói:

"- ""Tẩu tử, nếu có gì việc, liền đến trong thôn nói một tiếng nhé, ta cùng Đại Xuyên ca sẽ đến hỗ trợ. Thanh Mộc, ngươi cũng đừng đi theo thêm phiền. Hảo hảo đọc sách quan trọng hơn, thuận tiện giúp ta trông chừng tên tiểu tử Thạch Đầu kia, không cần để cho hắn ở học đường gây chuyện!"""

Thanh Mộc không có biện pháp, chỉ phải đồng ý.

Vài ngày sau, trong nhà Cúc Hoa xuất hiện tình trạng người ra vào không ngừng. Trong thôn người đến không ít, có người thực xuất phát từ sự quan tâm rồi tới thăm, cũng có người hư tình giả ý đến đánh cái đối mặt, cũng có người rãnh rỗi ôm nhàn tâm vô giúp vui, còn có người chính là có chút tiểu tâm tư đến nhìn xem của cải nhà Cúc Hoa, như nương Liễu nhi. Đại đa số người đến đều mang chút trứng gà, mì sợi linh tinh gì đó, nguyên bản nông dân cũng không có gì trân quý để có thể lấy ra ngay được.

Thế nhưng khiến cho Dương thị không được nhàn nhã, suốt ngày phải ứng phó cùng những người này. Cúc Hoa tự nhiên là chui rúc ở trong phòng bếp, nghĩ nên làm món gì cho cha nàng ăn, để bồi bổ thân mình phụ thân.

Vài người tới thăm phụ nhân, ngồi ở trong viện nhà Cúc Hoa nói chuyện phiếm, nương Liễu nhi thở dài nói:

"- ""Ai! Chả trách người ta nói 'Phúc họa khó liệu', ngươi nói Trường Hà đại ca năm rồi săn thú trở về không phải là gà rừng con thỏ đem về một chuỗi ư? Lúc này lại không hay ho, ngã gãy cả chân! Như vậy nằm một chỗ, không phải khổ thân sao!"""

Nương Cẩu Đản cũng đồng tình tiếp nhận trả lời, nói:

"- ""Không đúng sao, người này nếu không khỏe cũng chỉ uống chút nước lạnh mà thôi! Nương Thanh Mộc a, ta thấy ngươi tốt nhất đi Vân Thiên tự thắp một nén nhang, trong lòng cũng kiên định một chút."""

Nương Lí Trường Tinh - Trình thị cười nói:

"- ""Chỗ kia rất tốt, ta cũng đang muốn đi xem. Ngày nào đó chúng ta cùng đi dâng hương!"""

Dương thị khó xử nói:

"- ""Sợ qua phải qua mấy ngày -- ta trước mắt không được nhàn rỗi! Thanh Mộc đi học đường, cha bọn hắn lại là cái hình dáng này, nếu ta đi, chỉ còn một mình Cúc Hoa ở nhà, có việc gì cũng không kêu ai được.""

Nương Cẩu đản nhiệt tâm nói:

"- ""Ngươi nếu muốn đi a, ta để cho nhà khuê nữ - Mơ nhi nhà ta đến chơi cùng Cúc Hoa. Trong nhà ngươi có gì cần giúp liền nói với ta. Quê nhà hương thân, cần gì phải khách khí. Nhà ai mà không có cái khó xử chứ!"""

Mọi người cũng đều ào ào phụ họa. Nương Liễu nhi quái dị xem xét nương Cẩu Đản, không biết nàng hôm nay vì sao lại nhiệt tâm như vậy. Nhưng mà bà ta cũng không nghĩ phải miệt mài theo đuổi, chỉ cảm thán nói tiếp:

"- ""Đúng vậy, Thanh Mộc cùng Cúc Hoa nhà ngươi thật là nghe lời đều là oa tử không làm người ta lo lắng, ngươi sau này muốn hưởng phúc rồi. Chính là trước mắt khó khăn một ít, cũng không phải không thể qua. Gặp phải việc khó xử gì ngươi cần phải mở miệng nói đấy. -- sợ là giúp Trường Hà đại ca xem chân tốn không ít bạc phải không?"""

"Dương thị quả thật có chút cảm động, dù sao người ta đều là hảo tâm, tục ngữ nói ""Tay động thủ không đánh khuôn mặt người tươi cười "", người ta hỏi, bà cũng liền thành thật đáp:"

"- ""Không phải đúng sao? Lấy tiền buôn bán trong nhà đều dùng hết, còn cùng Triệu Tam mượn chút bạc nữa; sau này còn phải mua ít thứ tốt hơn giúp cha bọn nhỏ điều dưỡng thân mình, tiền thuốc cũng còn muốn dùng không ít đâu."""

Nương Liễu nhi nghe vậy cảm thấy mừng thầm, vội hỏi:

"- ""Ngươi cũng không cần phát sầu. Nếu không ta mượn chút đem cho ngươi? Ngày còn phải qua không phải sao!"""

Dương thị vội cảm tạ nói:

"- ""Kia... không cần đâu -- trước mắt ta còn xoay sở được. Thời điểm cần dùng tiền lại đến phiền toái ngươi!"""

Sau khi cùng nhau tán gẫu, vài cái phụ nhân liền cáo từ ly khai. Nương Liễu nhi cùng nương Cẩu Đản đi chung, bà ta cười tủm tỉm nhìn nương Cẩu Đản nói:

"- ""Thanh Mộc oa nhi này thật sự là không sai, muốn diện mạo có diện mạo, cần nhân phẩm có nhân phẩm. Cũng chính là Lưu gia đường kia gia đình không có ánh mắt, bỏ qua con rể tốt này, khơi mào chuyện muội muội người ta. Chẳng lẽ Cúc Hoa còn gả không được sao? Thật sự là chê cười! Trên đời này có rất nhiều đối xứng nhân duyên. Tục ngữ nói 'Long xứng long, phượng xứng phượng, con chuột con xứng đào thành động' (đại khái là xứng lứa vừa đôi), Cúc Hoa hiển nhiên có thể gặp được người nguyện ý cưới nàng. Ngươi nói người nhà này (ý chỉ nhà Lưu gia) còn chưa có bắt đầu nghị thân, liền chọn điểm ấy mà nói, quả thực là cười chết người mà!"""

Nương Cẩu Đản nghe xong nhãn tình sáng lên, nhưng lập tức còn nói thêm:

"- ""Nói là nói như vậy, ý của Trịnh tẩu tử là đau Cúc Hoa. Vương bà mối kia không phải nói nàng giúp Cúc Hoa chọn người sao, Trịnh tẩu tử đều xem không vừa mắt mà? Đúng là đối với việc hôn nhân của Thanh Mộc có ảnh hưởng, đáng thương Thanh Mộc oa nhi tốt này."""

Nương Liễu nhi cười nói:

"- ""Người ta dưỡng khuê nữ, có thể không xem là bảo bối sao? Khẳng định là Vương bà tử chọn người quá kém, Trịnh tẩu tử mới không đáp ứng. Ta không nghĩ có nhà người tốt, muốn nói đem cưới Cúc Hoa. Ngươi quan tâm Thanh Mộc như vậy, sẽ không phải là muốn Thanh Mộc làm con rể chứ? Cái Mơ, khuê nữ nhà ngươi cũng không nhỏ."""

Nương Cẩu Đản vội nói:

"- ""Đừng nói bừa! Mơ nhi của nhà ta, nhị thúc nàng muốn đem nàng gả đến địa phương khác! Một cái trong thôn, thân cận quá, kết thân gia không tốt -- dễ dàng mang đến thị phi. Nhưng mà nhà mẹ đẻ ta có cái chất nữ, cùng Thanh Mộc rất xứng đôi! Ngươi có thể giúp Cúc Hoa tìm được người trong sạch sao?"""

Bà không thể tin nhìn nương Liễu nhi, trong mắt có kinh hỉ cùng chờ đợi! Nương Liễu nhi đắc ý cười nói:

"- ""Ta nói rồi, nhất định Trịnh tẩu tử sẽ vừa lòng. Đến lúc đó, ngay cả ngươi cũng muốn cảm tạ ta -- nếu vậy chất nữ ngươi có thể đem gả cho Thanh Mộc rồi!""

Nương Cẩu Đản thập phần vui mừng, vội vàng hỏi là nam tử nhà ai. Nương Liễu nhi mất tự nhiên, cười nói:

"- ""Chuyện còn chưa có thành, chúng ta đi nói lung tung cũng không tốt. Sau này a, cần phải quản chặt cái miệng khi nói việc này, không thể há mồm lung tung. Nghe nói hôm kia Lí lão đại đem Hoa bà tử hung hăng đánh một trận, ta cũng không muốn bị lão nam nhân nhà ta đánh một trận đâu."" Nói xong nở nụ cười."

Nương Cẩu Đản cũng nở nụ cười, biết là có chuyện như vậy! Lại dặn bà ta nếu là giúp Cúc Hoa nói thành việc hôn nhân, cần phải nói cho nàng biết một tiếng.

Nương Liễu nhi đáp ứng rồi.

Nương Liễu nhi về nhà, trong lòng thực là đắc ý.

Hôm kia chuyện Vương bà mối giúp Cúc Hoa làm mai bị từ chối, bà trong lòng còn cố kị, không tốt tới cửa mở miệng. Không nghĩ đến, hôm qua Trịnh Trường Hà liền ngã gãy chân. Cái này tốt lắm, nhà Trịnh Trường Hà bần cùng tiếp theo là mắc nợ, trong nhà muốn gì cũng không có; để con trai làm mai, người ta còn ghét bỏ khuê nữ xấu xí kia.

Dưới tình huống như vậy, bà ta đi giúp Cúc Hoa làm mai, nhà trai còn có thể ra chút tiền lễ hỏi, Dương thị kia còn không cao hứng sao? Bản thân bà ta cũng có thể được chút tạ lễ, cũng coi như làm một chuyện chuyện tốt, đem xấu nữ gả không được kia gả đi ra ngoài, trên mặt cũng sáng rọi không phải ư!

Bà ta cứ nghĩ rồi lại nghĩ, hoàn toàn không biết là chuyện bà ta đang làm là chuyện vô liêm sỉ bậc nào!


Chương 25

































































































































































































































































































































































































































































































































































































































































































































































































































































































































































































































































































































































































































































































































































































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro