Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim

Sau khi rời khỏi bữa tiệc học sinh trung học, một nhóm người lại đến quán rượu trong đó có người đàn ông trẻ đẹp là tôi tên Kim. Dù rằng tôi có thể xóa sạch quá khứ với người mà tôi chờ đợi bấy lâu nay. Nhưng tôi không thể nào không cảm thấy đau đớn. Nhìn thấy người đã ôm mình đang ôm hôn một người khác, đối diện với chỗ của tôi. Dù tôi biết rằng Day chưa bao giờ yêu mình nhưng tôi vẫn chờ đợi đến ngày ấy, nhưng không người mà Day yêu là một người khác. Đó là một chàng trai trẻ có được tình yêu đầu tiên của Day và cũng là cuối cùng. Tôi lén nhìn hai người đó trong đau khổ, thể hiện lên cả khé mắt mà Day vẫn không nhìn tôi một chút nào. Vì ánh mắt của Day chỉ nhìn chặt vào người anh yêu.

"Bạn có ổn không?" Một người bạn của tôi, Jim, thì thầm lo lắng. Tôi cười nhẹ.

"Không sao đâu, đừng lo." Tôi nói rồi mỉm cười với bạn mình. Trước khi, tiếp tục uống đến đêm muộn, một nhóm bạn bước ra quán rượu nhưng cuộc trò chuyện vẫn không dừng lại.

Này Kim, bạn có thể lái xe về không? Bạn có muốn một người bạn chở bạn về không? Một người bạn khác hỏi tôi.

Không sao. Tôi uống ít hơn các bạn. Tôi cười nói trước khi quay lại nhìn Day và Brick.

Humm. Day trả lời ngắn ngọn. Tôi cười nhẹ trước khi đường ai nấy đi. Tôi lên xe rồi lái xe về căn hộ của mình. Khi đậu xe trong bãi xe tôi đã gụt mặt vào trong tay lái.

"Hu...hu..." tôi đã rất kiên nhẫn khi ở trong quán rượu nhưng trên con đường trở về chung cư đã không thể kìm nén được cảm xúc của mình. Nhiều năm chờ đợi thế nhưng khi tôi quay về họ đã yêu một người khác.

"Em khóc vì anh... đó là lần cuối cùng, Day, huhu... và chúng ta sẽ trở lại làm bạn một lần nữa." Tôi nói với chính mình trong cơn thổn thức và ngôig khóc một lúc nữa. Trước khi ra khỏi xe và lên phòng riêng, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Tôi bước vào phòng ngủ cùng với việc nằm phịch xuống giường một cách kiệt sức. Người tôi run lên nhẹ với những tiếng nất trước khi ngủ lúc nào không hay.

--------------------------------------------------------

"Kom, vào phòng của tôi," giọng nói trầm ấm của một người đàn ông 30 tuổi vang lên trong điện thoại. Trước khi đặt điện thoại lên ngương, với chiếc khăng quấn quanh hông, nhìn vào gương để xem xét bản thân một chút.

Cốc cốc cốc

Tiếng gõ cửa phòng ngủ của khách sạn sang trọng vang lên. Trước khi cánh cửa được mở ra, người đàn ông trẻ tuổi, cao ráo, mặt ngăm đen. Bước vào với cái nhìn vào chiếc giường rộng. Vào lúc này, có một thanh niên đang cuộn mình, run rẩy như thể trải qua một cuộc chiến nào đó.

"Vâng, thưa sếp."

"Hãy cho cậu bé này một số tiền. Và đưa người này đi...um...và gọi bữa sáng cho tôi, người kia trả lời. Kom cuối đầu trước khi đi về phía người trẻ tuổi đang ngủ.

"Mặt quần áo vào, sẽ có người đưa cậu ra ngoài." Kom nói với bên kia bằng giọng điều điều. Người thanh niên vội vàng đứng dậy mặt quần áo với thân hình run rẩy. Những dấu vết trên người anh ta cho thấy sự cuồng nhiệt và mảnh liệt của cuộc tình ái trên giường. Sau khi nhanh chóng đưa người thanh niên ra ngoài, và dạn dò cấp dưới mọi thứ, Kom trở lợi phòng một lần nữa. Ông chủ cũng đã chỉnh chu mọi thứ.

"Mọi việc đã ổn định, thưa ngài."

"Ùm, cảm ơn. Cậu đã gọi bữa sáng cho tôi chưa?"

"Vâng, tôi đã gọi rồi, ngài chời một lác."

"Vậy, cậu đã gọi món cho mọi người chưa?"

"Vâng," Kom đáp lại. Trước khi ông chủ gật đầu bước ra khỏi phòng. Những người dưới quyền trong sảnh trung tâm cuối đầu trước Kamol, người có ảnh hưởng của giới hắc ám. Người được cho là mafia máu lạnh nhất và cũng có những cấp dưới khéo léo nhất. Kamol xua tay để mọi người cảm thấy thoải mái. Bởi vì bản thân anh ta không nuôi cấp dưới chỉ để phục vụ mà nuôi nấng như chính người thân trong gia đình. Kamol ngồi vào chiếc bàn với một cốc cà phê đã được đặt sẵn. Kom, đi tới với một bài báo.

"Cảm ơn," Kamol đáp lại, trước khi đọc báo để giết thời gian khi chờ bữa sáng.

"Thưa ông, ông có đồng ý rằng đứa trẻ lúc nãy có ý với ông không? Kom hỏi như thường lệ.

"Không thích lắm. Khi nói đến, nó không làm tôi thỏa mãn như tôi muốn," Kamol trả lời với vẻ bình thản. Mắt còn đang nhìn những con chữ trên tờ báo.

"Xin lỗi, về sau tôi sẽ tìm một người tốt hơn." Kom nói lại, Kamol cười nhẹ.

"Đừng suy nghĩ nhiều, những chuyện này tôi không nghiêm túc đâu. Tôi hiểu. Không có ai chịu được tâm trạng của tôi đâu, đúng không?" Kamol cười nói. Tất cả cấp dưới điều biết hương vị mà Kamol muốn là như thế nào? Kamol không thích phụ nữ, lại thích những cậu bé hơn, mà không ai trong số cấp dưới của anh cảm thấy ghê tởm hoạc nghi ngờ về bất cứ điều gì. Mọi người chấp nhận và tôn trọng Kamol như bình thường. Kamol chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu sở thích của mình. Cho dù đó là vòng kết nối của những người làm việc cùng nhau. Và quan trọng nhất, hương vị trên giường khá bạo dâm và bạo lực. Vì thế, không một người nào có thể trụ được lâu. Một số người đề nghị bản thân thử nghiệm vì họ biết rằng họ sẽ được rất nhiều tiền. Nhưng sau khi gặp Kamol họ không dám nói đến lần hai, nên Kamol không muốn kết giao với bất kỳ ai. Có lẽ đó là do công việc anh đang làm. Không thể cho anh một cuộc sống riêng tư như trái tim anh đang muốn.

Câm miệng.
Chuông cửa vang lên. Một thuộc hạ của Kamol ra mở cửa. Trước khi đẩy xe đồ ăn sáng vào trong. Thời gian ngủ cùng ai đó, Kamol sẽ chọn phòng cao nhất của khách sạn, đây là khách sạn mà Kamol sỡ hữu. Kamol chưa bao giờ nghĩ đến đưa ai về ngôi nhà lớn của riêng mình.

"Chúng ta có thể ăn cùng nhau, không cần phải đợi tôi ăn no. Bây giờ chúng tôi đã vào phòng một lần nữa." Mọi người ngồi vào bàn ăn khác. Kom vẫn phải ngồi ăn với ông chủ của mình như thường lệ.

"Có gì cần báo cáo không? Cậu có thể nói chuyện và ăn uống, tôi không ngại." Kamol hỏi một cách sắt bén.

"Đêm qua, không có gì nhiều. Tất cả những người điều hành ở 8 quán rượu của chúng ta báo lại đã có một số hành vi quấy rối. Nhưng người chúng ta có thể giải quyết được. Còn hàng tối nay, xuất bến lúc 5 giờ chiều, chờ đơn hàng đến, người chúng ta sẽ kiểm tra lại. Hay ông muốn đi một mình? Kom nói, Kamol chậm rãi gật đầu.

"Chà, tốt hơn hết tôi nên đi xem. Nhưng đừng quên những người quản lý khu vực trước."

"Xong rồi," Kom trả lời. Anh ta đã xay sở nhét tiền cho nhưngc người cấp cao kiểm tra hàng hóa trên tàu. Do đó, không có việt gì bị bắt khi mang theo một thứ gì đó. Khi họ ăn với nhau, đã nói về chính trị và một số chuyện kinh danh. Sau đó Kamol ra lệnh cho cấp dưới chuẩn bị xe và ra khỏi căn phòng sang trọng. Đi xe hơi đến văn phòng riêng của họ.

---------------------------------------------------------

Rr.....Rr....Rr
Điệt thoại của Kim đổ chuông, trong khi anh ấy đang ngủ trên giường. Đôi mắt anh đỏ he vì trận khóc ngày hôm qua. Một bàn tay mảnh khoảnh nhìn vào điện thoại cảu mình trước khi trả lời.

"Xin chào,"

"P'Kim, hôm nay anh có đến văn phòng không?" Một giọng nữa vang lên, là người làm chung trong phòng kế toán. Khi nghe câu hỏi Kim gật đầu nhìn đồng hồ. Vì vậy, tôi đã biết.

"Chiều nhé," hôm qua tôi có một cuộc đoàn tụ cùng bạn bè, uống nhiều một chút. Kim nói thẳng, bên kia cười nhẹ.

"Có, May sẽ không phải gửi email chi tiếc công việc của khách hàng. Bạn hãy tự đến văn phòng rồi xem." Người phụ nữ nói lại.

"Ùm, cảm ơn." Kim nằm ngửa, nhìn chằm chằm lên trần phòng. Hình ảnh đêm qua vẫn còn im đậm trong tâm trí Kim.

"Ồ, bình tĩnh, Kim." Kim nói với chính mình, mặt dù trái tim anh đang đau. Dậy đi tắm vì tối qua quên đi ngủ không thay quần áo. Tắm song mặt quần áo mới. Kim tự nấu đồ ăn sáng, trước khi chuẩn bị mọi thứ ra văn phòng. Có người mở cửa để vào văn phòng. Có người chuẩn bị hồ sơ, tiếp khách trước khi quay giơ tay tỏ lòng kính trọng. Một người phụ nữ trẻ, tên May bước ra để gặp Kim.

"Anh Kim, người đó lại xuất hiện rồi." May vội vàng nói với Kim trước. Khi một khách hàng dễ mếm đến thăm Kim, Kim thở phào nhẹ nhõm.

"Anh ấy đang ở đâu?" Kim hỏi.

"Ngồi đợi ở văn phòng dành cho khách. Tôi không muốn họ ngồi chờ trong phòng của Kim." May trả lời.

"Cảm ơn. Hảy nói với Khun Karan tôi sẽ nói chuyện với Khun trong giây lát. Để tôi thu dọn đồ đạc trước đã." Kim nói vậy, cô gái gật đầu. Trước khi đi, đã có một số người đi về văn phòng của họ. Sau đó mở của và lấy đồ. Một lúc sau, Kim đến phòng dành cho khách. Ngay khi Kim mở cửa bên kia mở miệng cười thật tươi.

"Xin chào, Khun Karan." Kim chắp tay chào người lớn hơn mình.

"Kim không cần phải tỏ lòng kính trọng với tôi. Tôi đã nghĩ rằng hôm nay tôi sẽ đợi được Nong Kim." Người kia đáp nhìn Kim với ánh mắt chói lóa.

"Khun Karan, có việc gì cần đến văn phòng của chúng tôi để phục vụ, hảy để lại ngày tháng năm. Sẽ không mất thời gian ngồi chờ đợi như này. Sau cùng tôi và May cũng sẽ làm việc cùng nhau đưa ra quyết định sau cùng." Kim nói như tất cả những người cùng đến đây.

"Thật sự là!! Cũng không tốn nhiều thời gian, chỉ là tôi muốn nhìn thấy Kim." Người kia đáp lại phớt lờ khuôn mặt bình tĩnh của Kim. Có lẽ vì Kim có khuôn mặt và dáng người khá nữ tính. Vì vậy nhiều người không sợ hãi. Nhưng vì không ai biết rằng Kim cũng có một mặt đen tối.

"Hôm nay, Khun Karan, đến có chuyện gì vậy?" Khi người bên kia, không quan tâm đến giọng điệu của Kim. Kim cũng không quan tâm đến người khác.

"Đừng căng thẳng quá nhiều về chuyện công việc. Tôi chỉ định mời Kim đi ăn trưa cùng nhau thôi." Người kia trả lời, Kim thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi đã ăn rồi. Tôi xin lỗi. Nếu không có việc gì, hãy để người trong văn phòng phục vụ Khun. Tôi phải làm vì còn rất nhiều công việc của khánh hàng khác đang chờ tôi. Tôi không có thời gian rảnh. Tôi xin lỗi." Kim nói song bước ra ngoài, để mặt người đối diện ngồi nghiến răng. Không phải anh chưa từng nghe lời lạnh lùng như vậy. Vì bao nhiêu lần đến luôn bị phản ứng như này.

"Jin, gửi hồ sơ khách hàng cho tôi," Kim nói với thư ký trước cửa phòng anh. Trước khi bước vào văn phòng mà không để ý đến cảm xúc của Karan. Lúc đầu, Kim nói chuyện một cách tử tế, nhưng sau một thời gian. Bên kia vẫn như vậy. Vì vậy, Kim không thể hiện một cách tử tế, để bên kia khỏi phải tìm đến anh.

Cốc, cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa văn phòng của Kim.
"Có chuyện gì vậy, May?" Kim hỏi cô gái bước vào.

"Tôi đã trở lại. Mặt anh nhăn nhó như đít khỉ vậy." Người phụ nữ bước vào nói đùa.

"Tôi ổn." Kim nói lại.

"Karan này thật kỳ lạ, Kim. Lần nào cũng bị từ chối nhưng vẫn đến, tôi nghi là bị tâm thần." Cô gái kể.

"Thật là một cỗ máy, bạn sẽ thấy nhàm chán." Kim nói trước khi dựa lưng vào ghế làm việc.

Cô gái nói: "Đêm qua bạn khóc à Kim, mắt bạn có phải bị sưng không?" Kim khựng lại.

"Chà, sau bữa tối những người bạn lại mời tôi đi." Kim nói lại.
"Bạn đã nói với tôi công việc nào? Đưa tôi xem nào." Kim chuyển đề tài nói chuyện. Trước khi dành thời gian cả buổi chiều làm việc trong văn phòng của mình.
---------------------------------------------------------

1 tháng đã trôi qua.
Kể từ ngày của bữa tiệc, Kim chưa bao giờ gặp lại Day và Brick. Dù có số điện thoại nhưng Kim vẫn không dám gọi, ngày nào Kim cũng chăm chỉ làm việc để không nghĩ về nó nữa. Ngay sau giờ làm việc, Kim đi uống rượu với nhân viên trong văn phòng.

"Kim, tối nay đi uống rượu à, có thể đi với May không? Quán rượu này rất đẹp nhưng cũng khá cao cấp. Vì nó là một quầy trong khách sạn. May, không dám đi một mình. P'Kim ơi, đi với May nhé." Người phụ nữ nói với Kim bằng một giọng điệu nhẹ nhàng và mỉm cười. Vì người này thích ngồi nhậu, với nhưng nơi có bầu không khí vui vẻ. Để nhậu thả ga và review về nó trên mạng.

"Được rồi." Kim trả lời, khiến cô gái mỉn cười.

"Có thể mời Jin và bạn trai vủa Jin đi cùng với nhau, được không P'Kim." Người phụ nữ hỏi lại, Kim gật đầu. Cho đến khi ngồi làm việc để thời gian trôi qua khoảng 1 giờ, May bước vào. Thế là Kim thu dọn đồ đạc để đóng cửa văn phòng.

"Tôi có thế đi xe của bạn được không?" Kim hỏi.

"Có lẻ tốt hơn nên tự mình đi xe. P'Kim không phải đưa May đến văn phòng để lấy lại xe nữa." Người phụ nữ nói, trước khi đợi bạn trai của Jin. Sau đó đến cửa hàng mà May mời đi. Khi đến nơi 4 người đã tập trung trước cửa quán. Bây giờ chưa có nhiều khách đến. Hầu hết, họ là doanh nhân nước ngoài, một số ít là người Thái. Vì ai cũng ăn mặt đẹl cả.

"Ồ, sao May không nói đến những quán như thế này. Tôi sẽ mặt một bộ vest." Người yêu của Jin nói.

"Kết thúc làm việc rồi, Kro. Bạn có thể mặt đồ như thế này. Chỉ cần không mặt áo thun, quần dài đi dép là được." May nói lại, khiến Kro và Jin cười khúc khích. Kim đứng đó cười nhẹ.

"May, vào thôi." Kim nói với cô gái, trước khi 4 người gật đầu bước vào trong. Không khí trong quán khá sang trọng như lời May nói. Có bàn cho các nhóm, nhân viên chào đoán họ trước khi đưa nhóm người Kim đến một cái bàn. Được gắn với thác nước chảy từ trên xuống mặt kính. Nó làm tăng thêm bầu không khí lãng mạng và sang trọng, đèn mờ, không quá tối.
Khi Kim nhìn xung quanh, rõ ràng là một số người sẽ đưa người hợp tác kinh doanh của họ đến đây để bàn công việc và uống rượu. Khi đã bàn việc ổn thõa, họ tiếp tục ngồi lại và trò chuyện. Kim lặng lẽ ngồi uống rượu rồi nhìn dòng nước đang chảy một cách tĩnh lặng.

"P'Kim, P'Kim." May gọi Kim, khiến Kim giật mình nhìn lại.

"Có chuyện gì vậy May?" Kim hỏi.

"Kim bị làm sao vậy? Hay là anh không thích nơi này?" Người phụ nữ thận trọng hỏi vì cô là người mời Kim.

"Không, tôi thích nó, nhưng khi tôi ngồi và nghĩ về nó, tôi rất vui." Kim cười nói.

"P'Kim có điều gì đó lo lắng. Hãy nói cho chúng tôi nghe. Kro nói, vì thường uống rượu với Kim và May cho đến khi trở nên thân thiết.

"Vâng, một tuần trước, Jin thấy P'Kim không được vui vẻ cho lắm." Jin nói một phần. Trước khi, Kim trầm ngầm nhìn bộ ba khẽ thở dài.

"Tôi có thể hỏi bạn điều này không?" Kim nói. Ba người kia điều mong chờ được nghe.

"Chúng ta cần làm gì? Để quên một ai đó? Nhưng không hoàn toàn bị lãng quên. Giống như việc bạn quên đi cảm giác đặc biệt mà bạn dành cho người đó để trở lại thành một người bạn bình thường vậy?" Kim hỏi.

"Kim, có đau lòng không?" May nói thẳng thừng, Kim cười nhẹ.

"Bạn có thể nói như vậy. Nhưng tốt hết nên gọi nó là tình yêu đơn phương." Kim sửa lại đưa mắt nhìn nhau một cách nhẹ nhàng. Tôi không nghĩ rằng Kim sẽ đau khổ vì điều này.

"Nếu bạn hỏi Jin, Jin sẽ dùng kinh nghiệm của bản thân để nói. Trong quá khứ, Jin đã từng yêu thầm một người. Nhưng khi biết anh ấy không nghĩ về mình như cách mình nghĩ. Mình sẽ đau lòng một thời gian. Nhưng sau khi Jin gặp Kro, khiến Jin quên đi người đó. Điều đó cho Jin biết rằng, còn có rất nhiều người yêu thương chúng ta. Chúng ta không cần cầu xin một tình yêu, từ người không yêu mình." Jin quay lại nhìn người mình yêu nói. Kro siết chặt tay Jin và mỉm cười. Kim hơi sửng sốt nhìn thư ký của mình, bởi vì Kim chưa bao giờ biết việc này trước đây.

"Jin định nói với Kim rằng. Kim có tìm người thay thế người đó." May hỏi ngược lại.

"Đó là về Jin . Nhưng điều đó không có nghĩ là bạn cần phải vội vàng tìm bất cứ ai. Jin nói rằng, đến thời điểm thích hợp, người đó, người phù hợp với mình sẽ đến với chúng ta. Nhưng những gì Jin nói vì Jin không muốn Kim gắn bó với một người khiến Kim buồn. Tôi muốn Kim biết rằng vẫn còn người phù hợp với Kim đang chờ bạn." Người phụ nữ nói, Kim cười nhẹ.

"Cảm ơn vì lời khuyên." Kim cười nói, trước khi cười và nói chuyện lại. Cho đến khi thời gian trôi qua khoảng 4 giờ.

"Được rồi, chúng ta nên quay trở lại." Người phụ nữ nói.

"Các bạn hay quay lại trước. Tôi muốn ngồi đây và uống thêm một chúc nữa. Đề phòng có người phù hợp xuất hiện. Kim cười nói, không để các bạn trẻ phải lo lắng.

"Bạn có thể ở một mình không? Kim," May hỏi.

"Vâng, tôi không phải là một đứa trẻ." Kim nói trước khi họ trả lời và trả tiền cho đồ uống của họ tại bàn. Khi ba người họ trở về, Kim quay lại quán ngồi gọi đồ uống một mình.
..
..
..
..

"Cảm ơn mọi người, hôm nay tôi mệt. Hãy uống gì đó trước đã." Kamol nói với cấp dưới của mình. Sau khi kiểm tra song lo hàng mới nhất tại cảng và quay trở lại.

"Bạn đi đâu vậy?" Kom hỏi.

"Đi uống rượu ở quầy bar của khách sạn. Bảo người của chúng ta chỉ đi theo 5 người là đủ, những người còn lại về nghĩ ngơi đi." Kamol nói lại Kom ra lệnh cho thuộc hạ, rồi đưa hắn đến quầy bar của khách sạn. Ngay khi Kamol bước vào quán bar các nhân viên vội vã chào họ và đưa họ vào một phòng riêng. Kamol đi ngang qua quán bar và nhìn thấy một thanh niên ngọt ngào đang ngồi uống rượu một mình. Nhưng chỉ cần một cái nhìn bằng khóe mắt. Trước khi bước vào phòng VIP, Kamol gọi đồ uống cho cấp dưới và bản thân ngồi uống.

"Thưa ông, ông có muốn tôi tìm một đứa trẻ tối nay không?" Kom hỏi ông chủ của mình. Kamol nghĩ một lúc.

"Tìm một người, phải không?" Kamol trả lời, vì anh đã liên tục 3 ngày không xả hơi. Bởi vì anh ấy rất bận rộn với hàng hóa được giao, nhưng khi anh ấy nhớ lại, người đàn ông ngọt ngào trong quán bar đang uống rượu rất nhập tâm. Bởi vì, đó là một người đàn ông trẻ với khuôn mặt đẹp và ngọt ngào, đã đáp ứng đủ tiêu chuẩn của Kamol. Nhưng trên giường Kamol nghĩ rằng đối phương chắn chắn sẽ không thể chấp nhận được bản thân mình. Nhưng Kamol không bao giờ nghĩ đến việc ép buộc bất cứ ai.
..
..
..
..
..

Ngồi uống một mình một lúc, Kim cảm thấy chóng mặt. Bởi vì anh ấy chỉ ngồi và uống rồi nghĩ về ngày
\\làm sao em quên được cái ôm của anh ngày nào\\ Kim khẽ lẩm bẩm với đôi mắt đẹp.
\\hay tôi nên tìm người thay thế? Để làm cho tôi quên cái ôm đó đi.\\ Kim tiếp tục lẩm bẩm . Ngồi uống rượu lâu đến muốn đi vệ sinh luôn. Sau đó Kim bước vào nhà vệ sinh của quá bar. Ngay khi bước vào nhà vệ sinh. Đôi mắt của một vài con hổ đói nhìn chằm chằm vào Kim như nhìn thấy món mồi ngon. Kim đi đến làm những việc lặt vặt của bản thân mình. Những con hổ đói muốn nuốt chửng con mồi, phải dừng lại khi có người bước vào. những người đó suýt chạy ra khỏi nhà vệ sinh, khi nhìn thấy Kamol và Kom. Kim, người đã làm song việc lặt vặt, bước tới rửa tay. Một đôi mắt đẹp chạm với đôi mắt sắt bén của Kamol đang nhìn chằm chằm vào Kim từ đầu tới chân. Mà Kamol không nghĩ rằng sẽ gặp người thanh niên ngọt ngào này trong nhà vệ sinh.

"Bạn đang nhìn tôi à?" Kim hỏi. Điều này khiến cấp dưới của Kamol hơi cau mày. Kamol đưa tay lên chạn Kom người đang muốn nói bất cứ điều gì.

"Đúng vậy, tôi đang nhìn cậu," Kamol trả lời, lúc này trong nhà vệ sinh chỉ có Kamol, Kim và thuộc hạ của Kamol. Kim quay lại nhìn thẳng Kamol một lần nữa. Trông khi dựa vào bồn rửa tay để không bị ngã.

"Bạn có hứng thú với tôi không?" Kim hỏi lại, hơi nhướng mày, với một nụ cười trên khóe miệng.

"Vâng, tôi hứng thú với bạn, bạn hỏi tôi như thế này. Ý bạn là gì?" Kamol hỏi ngược lại, khỏe cắm môi. Kamol đã nhìn và cảm thấy người này rất quyến rũ trong mắt mình. Mặt mày đỏ bừng vì sức mạnh của rượu sẽ đến đây nữa? Kim bước tới, Kom cũng đã chuẩn bị đề phòng. Bởi vì không biết người này là ai có mục đích gì.

"Trông anh đẹp thế này, liệu anh có tử tế ôm em không?" Kim nói với vẻ khó hiểu. Đã không còn sự tĩnh táo trong giờ phúc này. Kim muốn tìm một người ôm mình để xóa đi và thay thế cái ôm mà Kim sẽ không bao giờ có được nữa. Kim quàng tay qua cổ Kamol. Đôi mắt Kim run lên như có ai đó đang tìm kím lối thoát trong lòng.

"Giúp tôi, giúp tôi quên đi cái ôm của anh ấy, làm ơn, hãy làm bất cứ điều gì anh muốn, giúp tôi," Kim trầm giọng nói. Cả hai chân bắt đầu không thể đứng vững cho đến khi Kamol đưa tay lêm ôm lấy vòng eo gầy của cậu. Mùi hương nhè nhẹ xen lần với mùi rượu thơm ngào ngạt khiến Kamol cảm thấy thích thú như thể tìm thấy thứ mà mình tìm kiếm bấy lâu nay.

"Thưa ông, tôi nghĩ là..." Kom lo lắng cho sự an toàn của ông chủ của mình. Bởi vì, anh không biết chính xác mục đích của người kia là gì.

"Không sao đâu, tôi có thể giải quyết đc," Kamol nói lại và Kom chỉ đứng đó để quan sát.

"Bạn thân mến, bạn có chắc muốn tôi giúp không?" Kamol hỏi lại, nhận ra rằng người đang trong vong tay mình đang khao khác điều gì đó.

"Chắc chắn rồi," Kim đáp lại, với nụ cười trên môi.

"Nếu có chuyện gì xảy ra, sau này cậu sẽ không hối hận?" Kamol hỏi lại và Kim gật đầu. Giờ đây, Kim cần hơi ấm của một ai đó để xoa dịu đi sự lạnh lão trong lòng.

"Kom hãy gọi và hủy bỏ người đã gọi từ trước. Vậy thì hãy chuẩn bị một phòng cho tôi," Kamol nói.

"Nhưng thua ngài, ngài không bao giờ dẫn một người lạ vào phòng cửa mình," Kom cảnh báo.

"Tôi đã nói là không sao," Kamol quay lại nhìn vào cấp dưới của mình với đôi mắt tĩnh lặng. Khiến Kom đành phải cuối đầu.

"Vâng," Kom trả lời, trước khi Kamol ôm kim lên và giữ ở vị trí bế công chúa. Kim ngay lập tức quàng tay qua cổ Kamol. Úp mặt vào bộ ngực mạnh mẽ.

"Chuẩn bị tinh thần đi, anh sẽ khiến em quên người đã ôm em trước đó," Kamol nói trước khi ôm Kim và bước đi, mà không cho phép cấp dưới của mình giúp đỡ.

Hết chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro