Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau Champions League, kỳ nghỉ hè dài bắt đầu. Messi đã không trở lại Argentina. Cha mẹ anh cho biết thời tiết ở Argentina quá lạnh và năm nay gia đình anh đã nghỉ hè ở Tây Ban Nha.

Trong khi Messi đang háo hức chờ đợi gia đình bay tới Barcelona thì Xavi đã vào núi. Nhóm hái nấm của anh ấy đã tổ chức rất nhiều hoạt động trong năm qua nhưng Xavi quá bận nên không thể tham gia bất kỳ hoạt động nào. Đội trưởng đưa ra tối hậu thư. Nếu Xavi vẫn không chịu xuất hiện, anh ấy sẽ bị loại. Không dám trì hoãn thêm nữa, Xavi lập tức tham gia vào lần hoạt động lần này.

Mẹ của Messi muốn mời Iniesta và Xavi đến nhà ăn tối. Messi gọi điện và hỏi Iniesta có thời gian không, Iniesta nói có.

Messi cười. "Nhất định phải đưa Anna đi cùng."

Iniesta nói: "Tôi ổn, nhưng Xavi có lẽ sẽ không đến được."

"Tại sao?"

"Anh ấy vào núi hái nấm rồi."

"Khi nào anh ấy sẽ trở lại?"

"Tôi không biết."

"Để tôi gọi cho anh ấy."

Iniesta vội vàng nói: "Không được đâu, Xavi không bao giờ bật điện thoại di động khi vào núi."

"Không bật điện thoại của anh ấy? Nhưng mà lỡ anh ấy bị lạc thì sao?"

"Hình như họ có bộ đàm." Anh nói. "Hơn nữa, Xavi đã hái nấm hơn chục năm rồi. Anh ấy không thể nào lạc được."

"Chà, vậy hãy đợi cho đến khi Xavi quay lại."

"Oke."

Messi cúp điện thoại, nhai ngón tay một lúc, bật máy tính và bắt đầu tìm kiếm các thông tin liên quan đến nấm.


Nửa giờ sau, điện thoại di động của Iniesta lại reo lên.

"Sao vậy, Leo có chuyện gì thế?"

"Hái nấm là một hoạt động nguy hiểm." Giọng Messi ngắn gọn.

"Hái nấm có nguy hiểm sao?"

"Anh chưa xem tin tức sao? Rất nhiều người rơi xuống vực vì muốn hái nấm từ vách đá."

"Làm sao có thể?" Iniesta không tin vào điều đó, "Nấm cũng mọc trên vách đá sao? Hơn nữa, Xavi không thể leo lên vách đá."

"Làm sao anh biết anh ấy không thể leo núi?"

Iniesta choáng váng. Anh ấy chưa bao giờ hái nấm với Xavi nên anh ấy thực sự không biết liệu Xavi có thể leo núi hay không.

"Hoặc hỏi Gerard đi. Cậu ấy cũng thường xuyên hái nấm."

Messi cúp máy và gọi cho Piqué.


Piqué và Messi đã có một cuộc thảo luận chuyên sâu về việc đi hái nấm có nguy hiểm hay không. Messi chỉ biết rằng có rất nhiều cách để hái nấm.

"Sao đột nhiên lại có hứng thú đi hái nấm?" Piqué hỏi. "Cậu có muốn đi cùng tớ không?"

"KHÔNG." Messi thẳng thừng từ chối.

"Nào, Cesc không quen với nấm và không chịu đi cùng tớ. Đã lâu rồi tớ không được đi hái nấm rồi."

"Sao cậu không rủ Xavi đi cùng?"

"Tớ không cùng tham gia với hội nhóm của anh ấy." Piqué nói. "Chúng tớ cùng cả gia đình đi đến ngọn núi gần đó để hái nấm và trở về ngay trong ngày. Còn Xavi và nhóm của anh ấy đi vào núi, họ không ra ngoài trong nhiều ngày. Tớ không biết liệu Xavi có leo núi để hái nấm hay không , nhưng phải có ai đó trong nhóm của anh ấy làm việc đó."

"Tớ không thể liên lạc với Xavi. Có cách nào khác để liên lạc không?" Messi hỏi.

Piqué suy nghĩ một lúc. "Tớ e rằng điều đó khó khăn. Chúng ta không biết nhiều về bạn bè của anh ấy."

"Phải." Lần đầu tiên, Messi nhận ra mình biết rất ít về Xavi.

----

Xavi đã có khoảng thời gian tuyệt vời ở vùng núi. Không khí trong lành, khí hậu tốt và nấm thật tuyệt vời. Vào ngày thứ ba họ đến được túp lều mà họ đã xây trước đó. Sau khi sửa chữa xong, họ quyết định ở lại đó vài ngày.

Hình dáng ngọn núi gần túp lều quen thuộc với mọi người nên trưởng đoàn tuyên bố tự do di chuyển. Ngày hôm sau, ngay sau bình minh, Xavi bắt đầu đi hái nấm. Sau bữa trưa nhanh, Xavi hơi mệt và quyết định quay về chòi để chợp mắt.

Ngay khi đến túp lều, Xavi thấy Andy đang đứng ở ngưỡng cửa, không chịu ra vào. Xavi bước tới và định vỗ vào vai anh thì nghe thấy một tiếng rên rỉ nghèn nghẹt.

Đôi mắt của Xavi chết lặng, và những tiếng rên rỉ ngày càng dai dẳng như thể ai đó đang bị đau hoặc... Má của Andy đỏ bừng và hơi thở của anh ấy ngắn lại. Xavi nắm lấy anh ấy và chạy khỏi túp lều.

Họ đi khá xa khỏi túp lều và ngồi xuống. Andy cúi đầu không dám nhìn Xavi.

Xavi cũng xấu hổ. Andy là thành viên mới của nhóm vào năm ngoái, sinh năm 1991 và đây là lần đầu tiên Xavi gặp anh ấy.

"Hôm nay tôi hái rất nhiều nấm." Xavi đã tìm ra cách để giảm bớt sự khó xử. "Đây, cậu xem này." Xavi mở túi và đưa cho Andy xem.

Andy biết rất nhiều về nấm và thói quen của chúng.

Xavi nói: "Tôi không ngờ cậu, người sinh vào những năm 1990, lại biết nhiều về nấm đến vậy.

"Cha tôi đã dạy tôi."

"Ông ấy cũng thích hái nấm phải không?" Xavi hỏi

"Lúc còn nhỏ tôi thích lắm, nhưng sau đó vì bị bệnh nên tôi đã không đi được nữa."

"Thật đáng tiếc, nhưng ông ấy có lẽ sẽ rất vui nếu cậu hái được nhiều nấm mang về nhà."

Andy thì thầm, "Ông ấy đã qua đời rồi."

"Tôi rất tiếc khi nghe điều đó. Tôi xin lỗi, tôi không biết." Xavi nhanh chóng xin lỗi.

"Không sao đâu" Andy lắc đầu. "Tôi đã...quen được với nó rồi."

Andy là một thanh niên trầm tính và không thích nói nhiều. Anh ấy trông có vẻ rụt rè nhưng hôm qua anh ấy đã leo lên vị trí cao nhất trong số tất cả những người leo nấm. Xavi không thể nhìn anh ấy mà không nghĩ đến Iniesta và Messi. Anh ấy không ghét Andy. Ngược lại, anh ấy khá thích cậu bé.

Xavi kể cho Andy rất nhiều câu chuyện thú vị về việc hái nấm. Anh cứ kể mãi cho đến khi anh cảm thấy buồn ngủ và ngủ quên dưới gốc cây.

Gió thổi nhẹ nhàng và ánh nắng lấp lánh xuyên qua kẽ lá. Bóng cây chạm vào mặt Xavi. Andy ngồi cạnh im lặng nhìn anh.

Trước bữa tối, Xavi kéo Jose sang một bên và thì thầm: "Này, hai người hãy chọn một nơi thích hợp để làm tình hơn đi chứ. Núi lớn lắm, chỗ nào mà chả được. Có nhất thiết phải làm chuyện đó trong lều không? Đó là địa điểm công cộng."

Jose chỉ vào Xavi và nói: "Anh đã nghe lén!"

"Đứa nào nghe trộm thì sẽ nổi đầy mụn trên mặt! Chúng ta vẫn có những đứa trẻ sinh năm 1991 đấy. Đừng có làm như thế."

"Anh đang nói về ai vậy, Andy?

"Đúng."

"Anh ấy chắc chắn không ngỡ ngàng bởi mấy chuyện này đâu."

Đôi mắt của Xavi mở to. "Thật sự?"

"Thật chứ, tại sao tôi lại đi nói dối anh?"

"Làm sao anh biết?" Xavi thích nghe tin đồn.

"Tôi đã gặp cậu ấy ở Barcelona. Đi với một  một ông già rất già. Trông ông ấy rất giàu có."

Xavi gật đầu. "Vậy thì cũng có thể."

"Sao?"

"Cha cậu ấy mất khi cậu ấy còn nhỏ. Ông ấy nghèo."

"Cha cậu ấy đã chết rồi à?" Giọng của Jose cao lên nên Xavi bịt miệng anh lại.

"Anh không biết à?"

"Tất nhiên là tôi không biết. Cậu ấy nói rất ít. Anh mới biết cậu ấy được ba ngày. Làm sao mà anh biết được thế?"

"Cậu ấy nói với tôi." Xavi thầm thì. "Hôm nay, khi anh đang làm tình trong túp lều."

Jose nhìn Xavi từ trên xuống dưới.

"Có chuyện gì thế?" Xavi nhíu mày

"Có khi nào cậu ấy đang thầm để ý đến anh không."

Xavi đánh vào đầu Jose. "Muốn nói rằng tôi già rồi phải không?"

"Làm sao có thể được? Bạn trai của cậu ấy chắc hẳn đã hơn 40 tuổi. Xavi, anh vẫn còn quá trẻ, đang ở thời kỳ đỉnh cao. Anh không chỉ có thể lực tốt mà còn rất tràn đầy năng lượng." Jose vừa nói vừa nhướng mày.

"Ý tôi là làm sao những điều tốt đẹp lại có thể nghe thành giả đến như vậy khi chúng qua miệng của anh?"

"Tôi ngưỡng mộ anh bằng cả trái tim mình mà! Xavi, anh là niềm hy vọng của cả Barca!"

Xavi đá anh một cái. "Cút!"

----

Messi đã không thể liên lạc được với Xavi và anh cảm thấy rất thất vọng. Mẹ anh đã đi mua sắm ở trung tâm thương mại và đưa Leo đi cùng vì trông anh ấy quá buồn để có thể để anh ấy ở nhà một mình. Messi thay đồ và đi chơi cùng mẹ mình.

Tại trung tâm mua sắm, Messi nhìn thấy Oscar và mẹ anh ấy là Mercè. Messi kéo Celia đến.

"Merce." Messi chào mẹ Xavi.

Khi Mercè không nhận ra Messi, Oscar đã nhận ra và hét lên: "Leo Messi!"

Đám đông quay đầu nhìn sang phía bên này. Mercè vượt lên chắn trước cho Messi, đám đông nhìn xung quanh và không phát hiện ra Messi ở đâu cả. Đám đông đã ném cho Oscar một cái nhìn khinh bỉ rồi bỏ đi.

"Mẹ ơi, đây là mẹ của Xavi, Mercè," Messi nói. "Mercè, đây là mẹ cháu, Celia."

Hai bà mẹ trở nên thân thiết và Messi kéo Oscar sang một bên. "Mẹ tôi muốn mời Xavi đi ăn tối nhưng Andrés nói Xavi đang ở trên núi. Anh có cách nào liên lạc được với anh ấy không?"

"Có." Oscar đưa cho Messi túi mua sắm của mình và rút điện thoại ra khỏi túi quần. "Tôi có số điện thoại của Jose."

Oscar gọi điện và nói với Jose rằng anh ấy đang tìm Xavi. Jose gọi Xavi, người đang đi tìm nấm cùng Andy.

"Ai gọi đấy?" Xavi hỏi.

"Oscar."

Nghe thấy là ​​Oscar gọi, Xavi giật mình, toát mồ hôi lạnh. Anh chộp lấy điện thoại và hỏi: "Sao vậy? Ở nhà có chuyện gì à?"

"Làm gì có."

"Thế anh gọi có chuyện gì?" Xavi chưa chi đã thấy muốn cúp máy rồi

"Leo muốn nói chuyện với em." Oscar đưa điện thoại cho Messi.

"Xin chào, đây là Leo." Giọng nói quen thuộc vang lên, não bộ của Xavi không hoạt động kịp, anh cứ thế đơ người ra.

"Xin chào, đây là Leo, Xavi, anh có nghe thấy tôi không?"

"Ừ, tôi đây." Xavi cuối cùng cũng có phản ứng lại.

"Mẹ tôi muốn mời anh và Andrés đi ăn tối. Khi nào thì anh xuống núi?"

"Cuối tuần này, chiều thứ Bảy ở Barcelona."

"Vậy chúng ta hãy làm vào Chủ nhật nhé?"

"ĐƯỢC!" Xavi đã trả lời.

"Vậy thì được rồi." Messi đang định cúp máy. Xavi muốn nói điều gì đó để kéo dài cuộc gọi này nhưng lại không biết phải nói thế nào.

Sau đó, Messi đột nhiên nói: "Xavi, anh còn ở đó không?"

Xavi nhanh chóng nói: "Có!"

"Hãy cố gắng giữ an toàn và đừng leo lên vách đá!"

"OK, tôi sẽ không. Cảm ơn em." Xavi cúp máy, anh có cảm giác như đang mơ vậy.

Jose nói: "Ai gọi vậy?"

"Leo."

'Ai cơ?" Jose không nghe rõ.

"Bạn tôi." Xavi cười lớn.

"Một người bạn đã gọi cho anh. Nhưng tại sao trông anh lại vui như vậy?"

"Bởi vì tôi rất thích!" Xavi đưa điện thoại cho Jose.

----

Chiều thứ Bảy, sau khi đoàn đã đến Barcelona. Sau khi tạm biệt, Andy hỏi Xavi liệu anh có thể cho anh ấy đi nhờ không. Xavi nói được.

Cả hai đang đi được nửa đường thì điện thoại di động của Xavi đổ chuông với ID người gọi là Andrés Iniesta. Xavi bật chế độ ô tô. "Tôi đây."

"Anh đã đến Barcelona chưa?" Giọng Iniesta vang vọng khắp xe.

"Chà, cuộc gọi của anh đến ngay khi tôi vừa bật máy."

"Anh đang ở chỗ nào?"

Xavi cười lớn. "Có chuyện gì thế? Anh lại thua kèo à?"

"Không, Leo và tôi bị người hâm mộ vây quanh, chúng tôi mắc kẹt trong hiệu sách. Xe của chúng tôi ở ngay cửa trước. Chúng tôi đi vòng qua cửa sau, nhưng "Iniesta dừng lại," Chúng tôi không tìm thấy nó."

Xavi cười lớn. "Hai người bị lạc đường."

"Không, Leo và tôi đã đi khắp nơi nhưng không tìm thấy chiếc xe."

"Anh đang ở đâu? Tôi sẽ đi tìm anh."

Iniesta đã đọc địa chỉ lên.

Xavi nói với Andy, "Cậu có thể đợi một chút để tôi đón một vài người đàn ông không có khả năng định hướng được không?"

Andy cười lớn. "Chắc chắn rồi! Thật vinh dự khi được gặp Iniesta và Messi."

Rẽ vào một con hẻm gần hiệu sách, Xavi đỗ xe và Messi và Iniesta đang đợi ở góc đường. Cả hai lên xe và tìm thấy một người đàn ông khác ở bên trong.

"Leo, Andrés, đây là Andy. Andy, tôi nghĩ là không cần thiết phải giới thiệu họ với cậu nữa đâu."

Andy gật đầu với một nụ cười.

"Anh đậu xe ở đâu?"

"Ngay bên ngoài hiệu sách." Iniesta nói.

Xavi lái xe vòng trước hiệu sách và chắc chắn không có xe của Iniesta.

"Có vẻ như nó đã bị đánh cắp." Xavi quay sang Iniesta và nói: "Hãy gọi cho người quản lý của anh và gọi cảnh sát." "Thật là không may!" Iniesta nói với quản lý của mình rằng xe của anh ấy đã bị đánh cắp.

Xavi an ủi Iniesta và bảo anh đừng lo lắng. Iniesta không thể vui lên được. Andy hỏi Iniesta: "Xe của bạn có GPS không?"

Iniesta nói: "Không, đó là một chiếc xe cổ điển không có hệ thống định vị."

"Trong xe có thứ gì quan trọng không, như giấy tờ tùy thân hay thẻ tín dụng?"

Iniesta nói: "Không, chỉ một số bức ảnh thôi, nhưng tôi có một cái notebook ghi chép luận án của mình trong xe."

Messi nói: "Anh có phương án dự phòng không?"

Iniesta lắc đầu chán nản nói: "Có vẻ như phải viết lại."

Andy nghĩ lại. "Notebook của bạn có mới không?"

Iniesta nói: "Có."

"Thế thì nó có thể được tìm thấy!" Andy gọi điện, thích gọi cảnh sát. "Vâng, vâng, đó là một người bạn tốt của tôi và nó thuộc sở hữu của," Andy nhìn Iniesta.

"Đó là tên tôi." Iniesta nói.

"Andrés Iniesta. Vâng, đó là ngôi sao bóng đá. Notebook của anh ấy là loại mới. Nó phải có GPS. Tên mã máy? Không ai nhớ nó!" Andy sốt ruột nói. "Tài khoản thẻ tín dụng? Ồ, tôi không cần phải nói cho bạn biết. Bạn có thể kiểm tra nó. Sau khi kiểm tra, bạn sẽ nhận được tên mã và nếu bạn nhận được tên mã, bạn có thể xác định được nó. Vui lòng kiểm tra nó! Có, chúng tôi đã gọi cho bạn và bạn có thể liên hệ trực tiếp với người môi giới của ông Iniesta."

Khi Andy cảm thấy mệt mỏi với cuộc trò chuyện, Xavi vỗ nhẹ vào tay anh và bảo anh đừng xúc động. Andy mỉm cười với Xavi. Messi ngồi đằng sau im lặng nhìn họ.

"Được rồi, tôi biết rồi. Tôi sẽ về nhà sớm." Andy cúp điện thoại.

"Gia đình cậu có người ở sở cảnh sát à?" Xavi hỏi

Andy lắc đầu. "Anh ấy chỉ là một người bạn. Anh ấy hứa sẽ giúp đỡ. Xe của anh sẽ sớm được tìm thấy thôi."

Iniesta rất vui vẻ: "Cảm ơn cậu rất nhiều, thật ra chiếc xe không quan trọng, quan trọng nhất là cái Notebook đó."

Xavi cười lớn. "Andrés là một ngôi sao giàu có đấy. Chiếc xe đó không hề rẻ đâu".


Iniesta rất biết ơn Andy và tiếp tục trò chuyện với Andy. Xavi thỉnh thoảng xen vào. Cả ba nói chuyện rất vui vẻ nhưng Messi lại không nói gì.

Tại tàu điện ngầm, Andy nói anh ấy muốn xuống. Xavi nói: "Nhà cậu ở đây sao?"

"Không, có một chuyến tàu đến thẳng nhà tôi. Anh không cần phải chở tôi nữa."

"Hôm nay cậu đã giúp chúng tôi rất nhiều. Tôi phải đưa cậu về tận nhà chứ."

"Không, lái xe đến nhà tôi không tiện đâu, tàu điện ngầm là tiện nhất." Andy mở cửa xe. "Hơn nữa, tôi mới là người phải cảm ơn anh. Trên núi anh đã chăm sóc tôi rất tốt."

Andy xuống xe, bước hai bước rồi chạy vòng ra phía trước đến chỗ của Xavi.

"Có chuyện gì vậy?" Xavi đẩy cửa kính xuống.

"Cái này là dành cho anh." Andy rút PS ra.

"Không, không, không, tôi sẽ tự mua một cái cho mình. Tôi xin lỗi vì đã không trả tiền cho cậu vì đã dạy tôi nhiều ngày như vậy."

Andy đẩy PS vào tay Xavi. "Cho anh mượn đấy. Chơi xong thì trả lại cho tôi."

Khi Xavi từ chối, Andy bất ngờ cúi xuống và hôn lên má anh.

Nhân lúc Xavi còn choáng váng. Andy đã chạy đi, mỉm cười và vẫy tay.

Sau một hồi lấy lại được phản ứng, Xavi vô thức quay lại nhìn Messi, người đang ngơ ngác nhìn anh.

"Cậu ấy là một cậu bé đáng yêu." Iniesta rất thích Andy, "Bạn của anh à?"

"Tôi làm quen được với cậu ấy khi cả hai cùng nhau hái nấm." Xavi khởi động xe. "Tôi nên đưa ai về nhà trước?"

Messi nói: "Tôi."

"Xavi."

"Hở?"

Iniesta đang nằm trên ghế lái, "Anh bắt đầu thích chơi game à?"

"Tôi chỉ đang học thôi. Tôi là một tay chơi tệ hại."

" Là Andy đã dạy anh sao?"

"Phải, tôi nghĩ cậu ấy là một người giỏi và rất kiên nhẫn. Tôi đã chơi tệ và cảm thấy hơi xấu hổ nhưng cậu ấy lại không hề mất kiên nhẫn với tôi."

Messi nhìn ra ngoài cửa sổ, gõ ngón tay vào ghế ngồi. Anh cũng đã từng dạy Xavi cách chơi game, nhưng Xavi lại luôn kêu là thấy chóng mặt và không chịu học.

Vừa tới nơi, Messi đã nhảy ra khỏi xe và rời đi mà không một lời từ biệt. Xavi quay lại và hỏi Iniesta: "Leo làm sao vậy?"

"Tôi không biết." Iniesta cũng không biết: "Hôm nay em ấy đã vui lắm cơ mà, sao đột nhiên lại tức giận?"

Sau khi đưa Iniesta về đến nơi, Xavi lái xe về nhà. Hành vi bất thường của Messi khiến anh lo lắng. Anh ấy đã suy nghĩ về cách cư xử của Messi và cố gắng nhớ lại xem có điều gì khiến anh ấy không hài lòng.

Xavi đỗ xe và với tay tới cái PS trên ghế bên cạnh.

Đột nhiên, Xavi hiểu ra. Anh ta chộp lấy chiếc PS, mở cửa và nhảy ra khỏi xe. Oscar đang tưới hoa ở bên cạnh. Nước đã tạt vào cả mặt Xavi nhưng anh lại không tức giận. Anh ấy huýt sáo lớn với anh trai mình và chạy vào nhà với mấy giỏ nấm.

Oscar ngơ ngác đứng một lát rồi tự nhủ: "Em ấy bị sao vậy?"

----

Xavi đến đúng giờ dự bữa tiệc của gia đình Messi vào ngày hôm sau và tặng Celia một giỏ nấm mà anh đã hái. Bà ấy nói: "Đi leo núi thực sự rất tốt cho sức khỏe. "Thật không may, giới trẻ ngày nay lại không thích gần gũi với thiên nhiên. Hãy nhìn Leo. Thằng bé đó cứ ngồi đó suốt kỳ nghỉ và chơi trò chơi điện tử, không chịu hoạt động gì cả."

Xavi cười và nói: "Mọi người đều thích trò chơi điện tử. Cháu cũng chơi chúng."

"Cháu cũng chơi mấy cái trò chơi điện tử này sao?" Celia không bị thuyết phục.

"Dạ, cháu cũng biết chút chút, nhưng không thể giỏi bằng Leo."

Celia cười lớn. "Việc này chả có gì để phải ghen tị cả."


Leo Messi ngồi trước TV chơi trò chơi điện tử. Xavi quan sát một lúc rồi nói: "Đâu, để tôi thử xem". Messi liếc nhìn anh ấy. "Chúng ta có thể chơi cho hai người được không?"

"Được rồi! Andy vừa dạy tôi trò này xong, tôi có thể giúp em." Xavi cố tình chọc tức Messi và nói một cách khá tự phụ.

Messi cắn môi dưới, ném cho anh một tay cầm và cả hai chơi cùng nhau.

Một trận đấu của Pro Evolution Soccer kéo dài khoảng mười phút và Xavi đã bị đánh bại 3-0 ở vòng đầu tiên.

Messi nhìn anh đắc thắng.

Xavi nói: "Tôi chưa bao giờ chơi với tay cầm. Tôi chưa quen được. Để tôi thử lại!"

Hiệp thứ hai thậm chí còn tệ hơn, 5-0.

Hiệp thứ 3, Messi không thèm ghi bàn mà chỉ chơi chiêu trò với Xavi. Bóng liên tục được chuyền lên phía trên mà không hề có cú sút nào, các hậu vệ của Xavi liên tục bị trêu chọc.

"Leo, tôi không chơi với em nữa đâu" Xavi không biết cười hay khóc.

Messi nói: "Trình độ của anh quá tệ. Chơi với anh không vui chút nào. Cứ như là tôi đang chơi một mình vậy".

"Nghĩ lại rồi, tôi phải đánh bại em. Thật là nhục nhã!" Xavi đang ngồi đây, sẵn sàng chiến đấu với Messi trong trận đấu tiếp theo.


Nửa giờ sau, Iniesta đang mang đồ uống cho bạn gái thì đi ngang qua phòng khách và nhìn thấy Xavi nằm dài trên tay ghế sofa. Messi đang nhìn anh chăm chú với ánh mắt dịu dàng nhất.

"Có chuyện gì vậy? Xavi, anh không khỏe à?"

Xavi không nói gì.

"Không có gì." Messi cười lớn. "Anh ấy vừa phải chịu một đòn nặng nề vào sự tự tin của mình."

Iniesta vỗ lưng Xavi và phàn nàn với Messi: "Chỉ là chơi game thôi mà, em nghiêm túc thế sao? Xavi mới bắt đầu chơi thôi, em nên kiềm chế chút đi".

Messi nhún vai. "Anh ấy nói anh ấy có một giáo viên giỏi. Vì anh ấy có một giáo viên giỏi nên tôi nghĩ anh ấy giỏi trò đó chứ."

Xavi ngồi thẳng dậy và quay sang Messi. "Được," anh ấy nói, " Vậy liệu em có muốn dạy cho tôi về trò chơi điện tử chứ?"

Messi nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi miễn cưỡng nói: "Được."

Xavi bật cười, Messi không muốn cười nhưng không nhịn được, cuối cùng họ cũng cười không ngừng.

Đột nhiên điện thoại của Xavi reo lên.

"Andy, cậu đã tìm thấy nó chưa? Tuyệt! Ừm, không! Cậu không cần phải gửi trực tiếp cho chúng tôi đâu. Chúng tôi sẽ đến lấy nó. Được rồi, tôi hiểu rồi. Cảm ơn cậu rất nhiều."

Xavi cúp điện thoại và nói với Iniesta: "Tin tốt đây. Notebook của anh đã được tìm thấy."

"Thật ư?

"Phải, bây giờ nó đang ở đồn cảnh sát. Andy muốn tự mình giao nó nhưng tôi đã từ chối. Hãy để người quản lý của anh đến lấy nó đi."

"Được rồi." Iniesta nhanh chóng gọi cho quản lý của mình.

Đó là một bữa trưa vui vẻ. Xavi đã kể rất nhiều điều thú vị. Anh tránh nhắc đến Andy và Messi đã rất vui. Xavi sau khi khẳng định được suy nghĩ của mình thì lại càng hạnh phúc hơn.

----

Nửa cuối năm 2013, Xavi có phong độ tốt đến bất ngờ. Ai cũng than thở rằng Xavi 33 tuổi không chỉ có tỷ lệ vào sân cao thứ hai toàn đội chỉ sau Valdés mà còn đứng đầu đội về quãng đường đi được mỗi trận.

Ronaldinho tuyên bố giải nghệ ngay trước Giáng sinh năm 2013. Khi Messi biết tin, anh đã liên lạc ngay và Ronaldinho đã bay trở lại Brazil.

Khi kỳ nghỉ đông bắt đầu, Messi bay thẳng sang Brazil thay vì quay lại Argentina.


Vào dịp Giáng sinh, cả gia đình đến nhà thờ cầu nguyện và Xavi đã mang theo hộp sôcôla của riêng mình. Oscar cười và hỏi Xavi: "Năm nay em có điều ước gì sao? Sao lại bất ngờ mang đến một hộp sôcôla lớn thế này!"

Giọng hát của những đứa trẻ trong dàn hợp xướng thật thánh thiện và thanh tao. Khiến trái tim Xavi vốn luôn bồn chồn giờ đây đã bình yên như dòng sông trong đêm.

Khi đến giờ cầu nguyện, mọi người đều cúi đầu ngoại trừ Xavi nhìn chằm chằm vào biểu tượng ở trên.

Chúa Kitô đứng im lặng. Ngài đã bị tra tấn, nhưng trên khuôn mặt Ngài không hề có nét đau buồn. Xavi cụp mắt xuống và cầu nguyện: "Chúa ơi, xin đừng để Leo phải chịu tổn thương nữa".


Kỳ nghỉ đông kết thúc và Messi đã kịp trở lại tập luyện. Xavi không bao giờ rời mắt khỏi Messi. Anh ấy muốn biết Messi đang cảm thấy thế nào. Anh ấy muốn biết liệu anh có buồn không.

Messi bình tĩnh, không vui cũng không buồn. Càng thế này, Xavi càng lo lắng. Anh ấy đã cố gắng nói chuyện với Messi nhiều lần nhưng Messi tránh né. Xavi không còn cách nào khác đành phải nhờ Iniesta giúp đỡ. Messi và Iniesta là bạn tốt và thường tâm sự về mọi chuyện. Nếu Iniesta làm trung gian giữa Messi và Xavi, Messi cũng có thể sẽ mở ra điều gì đó.

Iniesta hẹn Messi gặp nhau tại nhà hàng Nhật Bản mà họ thường đến. Xavi cố tình nói rằng anh sẽ đến sau một giờ nữa, để Iniesta và Messi nói chuyện riêng trước. Nhưng Xavi không thể kiềm chế được đôi chân của mình và chưa đầy mười phút sau khi Iniesta gặp Messi, anh đã lái xe ra khỏi nhà.

Đến trước cửa nhà hàng, hai mươi phút trước giờ anh đã hẹn. Tim Xavi đập thình thịch và tay phải co giật. Anh siết chặt tay, hít một hơi thật sâu rồi bước vào nhà hàng.


Iniesta và Messi đang nói về Ronaldinho. Messi uống một chút rượu sake. Anh ấy hơi say và nói nhiều hơn bình thường.

"Thể lực của Ronaldinho đã giảm sút rất nhiều và anh ấy dính nhiều chấn thương đến mức các bác sĩ đã yêu cầu anh ấy không nên chơi bóng nữa".

Messi nghiêng người qua bàn và nhìn Iniesta. "Ronnie còn chưa đến 34 tuổi."

Iniesta vỗ đầu Messi. "Ronnie còn cả một chặng đường dài phía trước, hơn 34 năm. Anh ấy có thể làm được nhiều việc mà không cần chơi bóng."

"Nhưng khi anh ấy sẽ không thi đấu, tôi không thể nhìn thấy anh ấy trên sân nữa và mối liên hệ sâu sắc nhất của tôi với anh ấy đã bị phá vỡ."

"Không, Leo, em thấy đấy. Carles cũng đã nghỉ hưu, nhưng anh ấy vẫn đến gặp chúng tôi. Mối quan hệ của anh ấy với Xavi cũng không hề thay đổi."

Messi im lặng khi Xavi được nhắc đến. Xavi đang đứng trước cửa và đã sẵn sàng kéo cửa bước vào.

"Xavi và Ronnie bằng tuổi nhau." Messi đột nhiên lên tiếng, tay Xavi khựng lại trên cánh cửa.

"Ừ, Xavi lớn hơn Ronnie một chút."

"Tại sao Xavi lại khỏe mạnh đến vậy?" Messi ôm đầu. "Giá như Ronnie có thể làm được điều tương tự thì anh ấy đã không bị Barcelona bán và tôi có thể chơi với anh ấy cho đến năm 2016. Tại sao? Tại sao Ronnie không thể như Xavi? Tại sao?"

Những ngón tay run rẩy của Xavi cuối cùng cũng ngừng cử động.

"Ronnie có cách làm của riêng anh ấy. Xavi cũng có cách làm của riêng anh ấy. Em không thấy vui khi chơi bóng với Xavi sao?" Giọng nói của Iniesta rất nhẹ nhàng

"Nó không giống nhau, giữa Xavi và Ronnie không giống nhau. Sẽ không ai có thể làm được những gì Ronnie đã làm với tôi. Andrés, không có ai cả. Không ai cả!" Messi phủ nhận và nhấn mạnh liên tục như một đứa trẻ mất phương hướng.

Ronaldinho là định mệnh duy nhất dành cho Messi. Và anh tin tưởng sâu sắc vào điều đó. Anh không muốn bất cứ ai thách thức đến vị trí của Ronnie trong lòng anh. Anh muốn bảo vệ Ronnie của mình.

Ống tre chứa đầy nước. Nước đổ xuống tạo nên âm thanh chói tai. Gió thổi qua sân, vào trong nhà, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra.

Iniesta và Messi quay lại với nhau. Một cô phục vụ nhẹ nhàng trong bộ kimono mỉm cười khi mang đồ ăn ra.

Iniesta hỏi: "Ông Hernández đã đến đây chưa?"

Cô phục vụ mỉm cười lắc đầu. "Dạ vẫn chưa, thưa ngài."


Iniesta không đợi Xavi đến nữa. Anh ấy nghĩ Xavi thực sự có việc gấp nên không thể đến được.

Khi con xe ra khỏi nhà hàng và đi qua con hẻm, Messi nhìn thấy một chiếc ô tô quen thuộc đậu trong con hẻm. Và anh cho rằng đó là ảo giác của mình.

Barcelona kỳ quái và hỗn tạp vào lúc nửa đêm. Các biển hiệu đèn neon bên đường liên tục thay đổi, người đi qua chúng có cảm giác như đang đi vào dòng sông thời gian vậy.


Xavi đã cố gắng mở cánh cửa đó trong năm năm. Cánh cửa được làm bằng thịt và linh hồn. Anh không muốn Leo bị tổn thương, vì vậy thay vì gõ cửa, anh chọn cách yên tĩnh và chậm rãi nhất để mở nó. Anh hy vọng rằng một ngày nào đó khi anh mở cánh cửa đó ra, ai đó sẽ chào đón anh với một nụ cười và vòng tay rộng mở.

Nhưng khi cánh cửa mở được một nửa, anh thấy Leo đang cúi xuống, bảo vệ toàn thân thứ gì đó chỉ thuộc về anh ấy.

Anh ấy giữ nó thật chặt, như thể đó là niềm vui của cả cuộc đời anh.


Khi Xavi còn rất nhỏ, mẹ anh đã đọc truyện cổ tích cho anh và chị gái nghe mỗi tối. Một đêm nọ, khi kể lại câu chuyện "Nàng tiên cá", Chị anh cứ khóc và hỏi mẹ rằng tại sao hoàng tử không thích nàng tiên cá và tại sao nàng tiên cá không giết công chúa.

"Bởi vì tình yêu là chuyện của hai người." Mercè nói. "Nếu chỉ có một bên dốc hết tâm tư ra là không được. Dù con có cố gắng, ngoan đạo đến đâu, yêu ai đó nhiều thế nào, nhưng nếu người đó không yêu con, thì con sẽ không bao giờ có được".

Xavi không thích câu chuyện đó nhưng anh chưa bao giờ thừa nhận rằng mình đã luôn cảm thấy buồn vì kết cục của câu chuyện.


Trời bắt đầu có mưa phùn, cơ thể Xavi trở nên tê cứng vì lạnh.

Khi chiếc xe lướt chậm trong mưa, đài phát thanh yêu thích của Xavi đang yêu cầu các bài hát.

Một cây đàn guitar đơn độc và một giọng nữ nhẹ nhàng đang hát nhẹ nhàng:


Người lữ hành vượt thời gian đã đến chữa lành vết thương của tôi để dẫn tôi đến ánh mặt trời để cùng tôi bước đi trên con đường này cho đến tận cùng thời gian

Bạn có phải là người đó không?

Ai lấp lánh trong đêm như đom đóm vĩnh hằng của bầu trời chiều đối mặt với ánh bình minh, mắt chạm mắt

Bạn có phải là người đó không?

Ai sẽ chia sẻ cuộc sống này với tôi

Ai sẽ cùng tôi lặn xuống biển

Bạn có phải là người đó không?

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro