XDPV - mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: A Tĩnh ngây thơ và tên hiếu sắc Dương Khang (trung)

Người thành thật như A Tĩnh cư nhiên cũng có lúc tức giận. Ta dở khóc dở cười mà nhìn bố khăn trên tay, ngượng ngùng nhìn bố khăn ẩm ướt trên tay, bảo ta làm sao lau hả. Phải vắt khô? Đừng nghĩ nữa, A Tĩnh căn bản không xứng hợp.

Không biết làm sao quăng bố khăn xuống, ta cuối cùng không có lau được rồi. Sắc trời không còn sớm, ngủ đi. Đi chưa được mấy bước, chân trái trộn lẫn với chân phải, liền ngã xuống. May mà cách giường không xa, nửa người nằm trên nó.

Thở dài, cũng không đứng lên, trực tiếp nhúc nhích người về phía trước, chui vào trong chăn. Ngủ đi ngủ, ngày mai cho dù thế nào cũng bắt buộc chính mình leo lên ngựa, tách khỏi địa phương quỷ quái có tiểu tử họ Dương này.

Ngủ thẳng tới nửa đêm, đường như có hơi nóng như lửa đốt làm thức giấc, ở bên dưới có phải hay không giống bị sốt cao liền mở ra.......nóng quá. Xé áo, đạp chăn ra, trở mình một cái, phần lưng đầy mồ hôi lộ ra trong không khí, cảm thấy thoải mái hơn.

Loáng thoáng nghe được một tiếng cười khẽ, có lẽ là ảo giác.....

Cái gì mềm mại lướt qua miệng rồi tới môi, đỉnh mở khớp hàm của ta, vài giọt chất lỏng ngọt ngào đưa vào đến.

Ừng ực nuốt xuống, mới phản ứng lại đây, nỗ lực mở mắt nhìn, cho dù là ở trong bóng đêm, vừa liếc mắt một cái liền nhận ra, giờ phút này đang đặt ở trên mình ta chính là tiểu bạch kiểm (thằng nhóc mặt trắng) Dương Khang.

Ta rất là muốn phản kháng, ta rất là muốn đem hắn hung tợn thăm dò đến dưới sang. Cái kẻ ở trên giường rã rời giống ghềnh thác mùa xuân, mặt đỏ chẳng khác Quan Công đang quá quan, người đó không phải ta, tuyệt đối không phải ta a!

A Tĩnh cũng không chịu thua kém, a, ngươi vì sao phải phối hợp với hắn cởi quần áo a, sao nâng chân lên hả! Bỏ xuống! Bộ dáng giống cái gì chứ!

Bỗng tiểu phúc (bụng dưới) xuất hiện một cỗ nhiệt lưu bắt đầu xông lên, ta ngay cả ý muốn chống cự lúc trước cũng vứt bỏ.

Ăn đi ăn đi, làm cho người ta gặm sạch sành sanh, có thế tiểu ngốc tử mới là có thể hết hy vọng.

Cam chịu mà mở rộng thân mình, mặc cho quân chạy nhanh, thậm chí có chút ác ý mà co rút lại, kẹp chặt.

Nghe được hắn thoải mái hừ nhẹ, bất thình lình có loại cảm giác thành tựu không hiểu. Nhìn ngươi còn hoa tâm (lừa bịp) không! Nhìn ngươi còn có thể ôm lấy đại cô nương không! Ta kẹp chết ngươi!

Cọ sát lẫn nhau, **, thật sâu róc rách, róc rách thật sâu, chất lỏng màu trắng theo giao hợp ở giữa khe hở tiết ra, dính ướt đệm giường. Tiến đến cao trào, hắn thét lớn, bắt lấy bả vai của ta đến phát đau, lưỡi dao thịt (tiểu đệ) nóng hổi bật lên, phun ra cỗ cỗ (dòng dòng) nhiệt dịch.

Bên trong vách tường bị tưới nước, không ngừng co rút lại, ngay trước ức chế không nổi cũng run rẩy giao nộp vũ khí

Hắn ghé vào trên người ta, nhẹ nhàng thở gấp, mơ hồ vài tia cười không rõ, xuyên thấu qua ngực, rầu rĩ mà truyền tới trong lòng ta.

Hắn đương nhiên cao hứng, ăn no rồi, A Tĩnh đâu, bị ngươi vô duyên vô cớ ăn mà, ngươi cũng cao hứng chứ?

Được rồi, lom khom hé ra một góc mi, môi cánh hoa hơi hơi nhếch lên, "Ngươi đã rồi vậy thẳng thắn nói cho ta biết."

Dương Khang chỉ nghỉ ngơi một chút, liền đứng dậy. Hung khí rút lui khỏi cơ thể, huyệt động bên trong đang bế tắc không còn ngăn trở, dòng suối bắt đầu chảy ra.

Hắn nhíu mày lẩm bẩm: có điểm lãng phí, có. Hắn bỗng nhiên triển mi, từ trong y bào để ở ghế lấy ra một chuỗi dạ minh châu. Mỗi một hạt không chỉ phẩm chất mà độ mịn cũng như kích thước đều giống nhau, không hổ là tiểu Vương gia Kim Quốc, thực là tài đại khí thô.

Hắn chớp chớp mắt cầm vòng xuyến châu đưa đến trên giường, nói với ta: "Ban ngày vừa lúc mua chuỗi hạt dùng để lừa gạt mẫu thân, hiện tại trước hết tiện nghi cho ngươi."

Hắn hạ nửa người xuống, đã đem hạt châu tỏa ra hơi lạnh một viên tiếp một viên nhét vào huyệt động.

Tay chân ta mềm nhũn yếu ớt, nhấc không dậy nổi nói gì mạnh mẽ ngăn cản hắn, chỉ có thể mặc hắn nhét vào đầy ắp, chỉ chừa đầu cái móc sợi dây ở bên ngoài.

Điều này làm hắn vừa lòng, ngón tay điểm vào bán đỉnh tiểu đệ ta, cười ha hả đi mặc quần áo vào.

Chờ hắn hoàn thành xong mọi việc giống như vị công tử ban ngày ta gặp trên đường cử chỉ nhanh nhẹn, hắn lại bọc kiện trường bào quanh thân ta một cách qua loa. Rồi mới gọi người tiến vào.

Quả là buồn cười, phái đoàn tiểu Vương gia chừng nửa đêm giống như trộm ra ngoài ngắt hoa còn mang theo hạ nhân cùng hộ vệ.

Những người có liên quan đi vào trong phòng, mỗi người biểu tình là thấy nhưng không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị.

Ta cũng không kỳ quái, Hoàn Nhan Hồng Liệt luôn luôn yêu thương đứa con giả là hắn, khó tránh khỏi nuông chìu hắn. Hắn thân là thế tử, ngày thường khẳng định làm không ít chuyện cường thưởng dân nữ, ách, lương nam.

Bất quá, A Tĩnh có điểm không quen, xấu hổ chui vào trong chăn: "A Khang, bọn họ vào làm cái gì?" Trong lòng ta quay ngoắc xem thường, nhưng trên mặt lại sợ hãi hỏi. (A Tĩnh ngốc, có vậy mà cũng không biết, sắp bị nuốt sống rồi =.=' )

Vẻ mặt Dương Khang tựa hồ bị tiếng gọi của A Tĩnh đả kích tới rồi, hắn run rẩy khóe miệng, miễn cưỡng an ủi nói: "Không có việc gì, gọi ta là thiếu gia, đừng gọi ta A Khang, bọn họ chính là hạ nhân, muốn dẫn ngươi quay về trong phủ."

Ta nhếch môi, cảm nhận được sự kháng cự đến từ thân thể, nhỏ giọng từ chối: "Ta không muốn đi. . . ."

Dương khang sửng sốt, nhìn ra được hắn thực giật mình. Hắn đại khái không nghĩ tới phối hợp hắn như thế đúng là diệu thiên hạ, lúc này lại từ chối hắn.

Nhưng hắn rất nhanh tiêu tan , hắn là một bá vương ở đây. Vung tay lên, bọn hạ nhân như lang như hổ cả đám ào tới, đem kẻ không hề có sức phản kháng như ta chế phục nhanh chóng ổn thỏa.

Dương Khang tự ôm lấy cái giống như bánh chưng là ta, xuất môn, rồi lên ngựa, đắc ý dào dạt hồi phủ.

Mặt ta giấu vào trong, nằm ngang trên lưng ngựa, một bên phải chịu đựng dạ minh châu trong huyệt động đè ép cọ xát, một bên còn phải chịu đựng "Tông diệp" (A/N: ai biết chữ này nghĩa gì không, giúp với!) luồn vào khe hở, tay Dương Khang trộm vuốt ve.

Thở dài sâu kín, ở trong đầu đem A Tĩnh tiểu tử ngốc kia mắng như mắng cho phun thành vòi huyết, ngốc tiểu tử kia ủy khuất nước mắt theo hốc mắt của ta yên lặng chảy nhanh xuống, rơi xuống đất. Ai, ngốc tiểu tử này, quá ngây thơ nên hại ta không biết bao lần. . . . . giờ lại không nhẫn tâm mắng tiếp.

Tuy là bá vương ở đây, nhưng Dương Khang cũng cố kỵ một người, đó chính là cha trên danh nghĩa của hắn, Vương gia Kim Quốc Hoàn Nhan Hồng Liệt.

Cho nên, không đi cửa chính, hắn mang ta theo cửa sau lén vào trong phủ.

Vừa vào nhìn thấy một người có dáng vẻ giống quản qia, thấy hắn trở về, thấp giọng bẩm báo, nói là cô nương mang về tới Vương gia đã biết, không có tức giận, chỉ bảo tiểu Vương gia đừng đùa mấy việc này nữa.

Nghe ý tứ, dường như hắn đem Mục Niệm Từ vào cửa. Vì cái gì hắn còn muốn tìm ta? Trong lòng âm thầm phỏng đoán, chẳng lẽ Dương Khang là cái đầu cắm đa dụng sao? (ý nói nam hay nữ gì cũng xài được)

Dương khang vừa đi, một bên phân phó quản gia: "Cô nương kia không cần quan tâm, nhưng người tiểu Vương gia ta hiện tại mang về phải thủ khẩu như bình với phụ vương. Còn chỗ ở thì. . . . .an bài ở trong Tây viện tốt lắm."

Quản gia mặt lộ vẻ do dự: "Chỗ đó không phải nơi trú ngụ của sư phó tiểu Vương gia sao? Hắn tính tình cũng không tốt, có được hay không. . . . .?"

Dương Khang khoát tay: "Không sao, sư phó hiện đang bế quan, không ở trong viện, tạm thời chỉ ở tạm, không có về nhanh như vậy, dù sao chờ hắn trở về. . . . ."

Tuy không nói tiếp phần sau, nhưng ta cùng vị quản gia kia cũng nghe hiểu được, chờ người nọ trở về, hắn sẽ thấy người không còn mới mẻ, tự nhiên không cần đau đầu việc đem ta để ở chỗ nào.

Bất quá sư phụ Dương Khang không phải là Trường Xuân chân nhân Khưu Xử Cơ hay sao? Hắn tính tình không tốt? Nhưng ngẫm lại bình thường như Toàn Chân chưởng giáo Mã Ngọc có lúc cũng như sắc quỷ, trong lòng thật có vài phần tin. Có lẽ phái Toàn Chân là địa phương biến thái, không phải còn có nổi tiếng là cao thủ mà thôi.

Như vậy, xem như việc ta ở Vương phủ đã được dàn xếp xong.

Dương Khang cẩn thận thay ta làm một sợi dây xích, không phải đeo trên cổ, cũng không phải để trên đầu. Thực thô, thực vững chắc, vòng ở trên mắt cá chân, một đầu khảm ở trên vách tường.

Mà cái kia vòng trang sức dạ minh châu, hắn cũng không đòi lại. Ban ngày làm thế thân tiểu đệ hắn, ở lại trong cơ thể của ta. Buổi tối, hắn tạm tha cho, phấn khởi tắt đăng, một viên một viên chậm rãi theo trong cơ thể ta rút ra, lấy ra, xem nó tỏa ánh sáng êm dịu từ huyệt động dần dần lộ ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro