XĐPV new

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Luyến tử Đông Tà giá lâm

Tiểu Hoàng Dung nhãn thần đảo qua đảo lại khiến ta như mất hồn vía, cả thân hình vặn xoắn, giống như tiểu lục xà (con rắn nước nhỏ) nằm ở trên lưng ôm lấy cái eo thon nhỏ của ta.

Ta bị sốc nghĩ, không phải như vậy? Chẳng lẽ muốn làm công của ta? Nhưng ta thật sự không muốn làm thụ a!

Ta chỉ đành trưng ra bộ mặt đau khổ nói: "Dung nhi, ngươi có thể buông ta ra trước a?" Cho dù hiện tại ta đây nước tới chân mới nhảy, muốn học tập cách làm thế nào để làm công, ít nhất cũng phải buông ta ra, ta mới có thể hành động a.

Ai ngờ hắn cúi đầu, chu miệng nói: "Không được, Tĩnh ca ca cùng a cha giống nhau, lừa Dung nhi buông tay, rồi sẽ làm đau Dung nhi!"

Thì ra là vậy, sợ đau nên không muốn làm thụ a! Vậy càng dễ giải quyết.

Ta cố gắng trưng ra bộ mặt tươi cười thân thiện: "Tĩnh ca ca cam doan, tuyệt đối sẽ không lộng đau Dung nhi, đệ chẳng phải kêu là Tĩnh ca ca sao, ta thật sự là người tốt?"

Ta đã quên mất một chuyện quan trọng, người ta tên Hoàng Dung a, Hoàng Dung là ai chứ? Hắn là con của Đông Tà, tiểu Đông Tà, tương lai hắn chính là bang chủ Cái Bang. Hắn cơ hồ có thể xem như là người thông minh nhất trong "Anh hùng xạ điêu". Nên có lý nào bị hai, ba câu nói màu mè của ta gạt!

"Tĩnh ca ca vẫn là thành thành thật thật nằm ở bên dưới đi....." Hắn sóng mắt lưu chuyển, thản nhiên cười, cười đến ta mơ mơ màng màng, đã bị hắn dùng đai lưng trói rất chặt.

Rồi bắt đầu. . . . . . Tiểu Hoàng dung cúi đầu trêu ghẹo mãi.

Một nén hương sau. . . . . . Tiểu Hoàng Dung vẫn cúi đầu trêu ghẹo mãi.

Cái kia, ta đã phóng được vài lần, thế mà hắn còn đang nghiên cứu chưa xong, không biết làm sao để tiến vào. Oa nhi nầy sẽ không là lần đầu tiên đi!

Cuối cùng hắn lã chã - chực khóc nhìn về phía ta: "Tĩnh ca ca ──"

Sớm nói mình không biết đi, ngươi xem, cho dù dâng trước mặt cũng không biết cách nào ăn!

Thở dài, và bảo hắn đặt một gối dưới thắt lưng của ta. Cái này là để hắn dễ dàng nhìn tới mục đích.

" "Có phải nó ở đây, Nhưng? Là quá nhỏ, sẽ là đau a! ! Lần trước a cha tiến vào làm Dung nhi đau quá chừng." Tiểu Hoàng Dung có chút hoài nghi.

Trong lòng một bên thầm mắng lão Đông Tà không tu, một bên còn phải an ủi người ta, dù sao cũng là tay mới lần đầu.

"Không quan hệ, Tĩnh ca ca trong bao có thuốc mỡ, thoa vào sẽ không đau ."

Hắn lập tức trút bỏ gánh nặng, chạy đi đem bình thuốc mỡ không biết tên kia của Mã Ngọc tặng ta nhào tới.

"Đúng, chính là bình kia, ai, chấm ít thôi, một chút là đủ rồi, ô. . . . . . Chậm một chút. . . . . ."

Tay mơ chính là tay mơ, chân tay chưa gì đã luống cuống, ta thấy đáng tiếc cho cái bình thuốc dán vạn linh kia, làm có một chút mà đã bị hắn làm ngã, đổ cơ hồ có non nửa bình.

Sau khi dùng ngón tay thoa thuốc mỡ, lổ nhỏ kia đã bắt đầu linh hoạt hơn. Hắn giống như một đứa nhỏ tìm được món đồ chơi mới lạ (ách, hắn chính là cái đứa nhỏ không lớn), không ngừng uốn cong ngón tay, thăm dò hành lang huyệt động cực nóng của ta.

Bị hắn di chuyển khắp nơi vừa chạm vừa quét, thời gian càng lâu cơ thể càng bị gây sức ép như vậy làm sao chịu nổi.

"Dung nhi. . . . . . Hảo Dung nhi. . . . . . Ca ca không được. . . . . . Ngươi tiến vào a. . . . . ." Ta mở rộng đùi, hét lên trong vô thức.

Tiểu Hoàng Dung đã sớm vận sức chờ phát động, nghe vậy chính hợp ý hắn, cũng chẳng có chút khách khí, đề thương lên ngựa, ách, là rút kiếm nhập động.

"Tuyệt, nhanh quá, Tĩnh ca ca, nóng quá. . . . . ." Hắn thỏa mãn mở miệng cảm thán.

Kế tiếp không cần sư phó gà mờ như ta dạy. Chỉ bằng bản năng, hắn đấu tranh anh dũng, cùng ta phối hợp dây dưa, nhưng rốt cục đến cuối cùng, nhịn không được mà phải phóng xuất.

Giao hợp một mạch đến hơn nửa đêm, ngọn nến cũng đốt cháy chỉ còn một mẩu ngắn ngủn.

Tiểu Hoàng Dung nhìn như còn nhỏ, nhưng thắng ở chỗ thanh xuân tuổi trẻ, tinh lực dư thừa, dũng mãnh không kém gì người trưởng thành.

Lần phóng xuất cuối cùng, hai người đều có chút mệt mỏi. Hắn híp híp đôi mắt, cũng không chịu rút ra, ghé vào nằm trên ngực ta, dường như giống con mèo nhỏ dễ thương cọ cọ ta, liền chuẩn bị ngủ.

Ta vừa muốn nhắc nhở hắn đắp chăn, bỗng nhiên ánh nến trong phòng sắp tắt, đột nhiên bừng sáng.

Vào lúc đó chỉ trong nháy mắt, ở đầu giường xuất hiện một người. Tiểu Hoàng Dung là người học võ cảm giác linh mẫn, tính chuẩn bị đứng lên.

"Gì thế. . . . . ." Hắn chưa nói xong, vẫn còn nằm trên giường, đã bị người đó bấm tay bắn ra luồng sáng, vài đạo chỉ phong liên tiếp bắn ra, khiến cho hắn giống như cái xác ướp, trừ con mắt còn chuyển động nhìn thẳng phía trước, đúng là cả người không thể nhúc nhích.

Đến nỗi ta, vẫn câm miệng là tốt nhất. Dù muốn đánh cũng đánh không lại người ta, hiện giờ người tình lại bị điểm huyệt đạo nằm im như cái bánh bao, công phu giỏi vậy mà còn không phải đối thủ người đó.

Người vừa tới chậm rãi lại bàn ngồi xuống, dựa lưng vào thành ghế, đôi con ngươi sắc bén tựa Kim đao quét khắp thân Hoàng Dung, tiếp đó chuyển sang trên người ta.

Nhìn tới nửa ngày, hắn mới hừ lạnh nói: "Dung nhi, thật là làm khó cho ngươi, vì trốn a cha mà phải chạy đến nơi giá lạnh bực này. . . . ."

Vừa nghe người đó mở miệng, ta liền thầm kêu không tốt, xong rồi, nguyên lai là người thương con đến phát cuồng, Đông Tà giá lâm. Bị hắn bắt kẻ thông dâm ngay tại giường, mười cái mạng cũng không đủ đùa.

Bất quá, hắn chính là Đông Tà? Sao còn trẻ như vậy? Dù sao mạng ta tránh không khỏi, sắp chết đến nơi, cho nên phải quan tâm bản thân thật tốt, thỏa mãn cái tính tò mò của mình.

Ta hơi hơi quay đầu, khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, vừa rồi sợ tới mức chưa có dám nhìn nhìn kỹ, ân, làn da thực trắng, cùng tiểu Hoàng Dung có vài phần tương tự ( vô nghĩa, bọn họ là phụ tử, làm sao không giống ), dường như ánh mắt không giống, khóe mắt hắn nhìn trông sắc bén, không giống mắt của người thường. Môi rất mỏng, người ta đều nói môi mỏng đều là kẻ bạc tình. Vẫn là tiểu Hoàng Dung tốt nhất, môi mềm đầy đặn, người vừa nhuyễn lại vừa thơm.

Chính lúc đang miên man suy nghĩ đâu đâu, thủ phạm chính vẫn còn nằm trên giường đánh giá, không biết chánh chủ đã đứng dậy đi tới vào lúc nào.

Hắn muốn giáo huấn đứa con trốn khỏi nhà rồi dẫn về, nên phải xử lý "Hồ ly tinh" câu dẫn tiểu nhi nhà mình.

Đến sát giường hơn mới phát giác, đứa con bảo bối của hắn đang nằm cùng một chỗ với ta. Bị hắn nhìn thấy những gì đang diễn ra (Hoàng Dung vẫn còn để hung khí bên trong huyệt đạo ta), ta cùng với Hoàng Dung đều nhất thời đỏ mặt. Thần kinh trở nên căng thẳng, hậu huyệt theo phản xạ co rút lại, tuy rằng Hoàng Dung bị điểm huyệt, vẫn nhịn không được sự kích thích, ánh mắt mê hoặc, biểu tình lộ ra vẻ hạnh phúc.

Khóe miệng Hoàng Dược Sư nhếch lên, hiển nhiên là không cao hứng chút nào, hắn phát một luồng chưởng phong nhấc con mình lên dùng một cái mền mỏng bao quanh, đem ra bên ngoài ôm trong tay.

"Ngô. . . .." Hơn phân nửa mũi kiếm theo cơ thể bị rút đi, trọc dịch bên trong mật huyệt nhất thời róc rách tràn ra.

Vốn Hoàng Dược Sư tức giận ngút trời tính sẽ cho "Hồ ly tinh" ở trên giường một chưởng. Cũng không biết lý do vì đâu, khi trông thấy mật huyệt ta hơi co rút, bàn tay giơ chưởng của hắn cư nhiên hạ xuống không ra tay.

Nhìn ra được, lý trí hắn đang giao chiến một lúc khá lâu. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ta cắn môi không thèm cầu xin. Chết thì chết, hiện tại nếu cầu xin quả là rất hèn nhát.

"Đại thúc. . . . . . Ta lãnh. . . . . ." Ai nói nói? Ai nói nói? ( tiếng nói của tên ngốc A Tĩnh ( =.=' )

Đang buồn bực, thân thể lại đánh cái rùng mình, thật đúng là rất lạnh. Qua nửa đêm, đống lửa dùng để chống lạnh bị dập tắt hơn phân nửa, khi nãy ta cùng Tiểu Dung nhi ác chiến mồ hôi đầm đìa, không biết cái chăn sớm bị người nào đá ra. Nga, ở đây, bị tiểu Hoàng Dung bỏ bên cạnh sao giờ không thấy vậy.

Nhìn đến tiểu Dung nhi đang quấn cái mền mỏng trên người, sau đó ánh mắt nhìn theo, và trông thấy khuôn mặt Hoàng Dược Sư có vẻ kỳ quái. Ta bỗng nhiên có một dự cảm không tốt. Vừa rồi câu nói ngu ngốc không thể sửa chữa, sẽ không phải là của tên đó chứ?

"Ngươi lãnh a ──" Âm điệu không có hảo ý kéo dài, khóe mắt Hoàng Dược Sư tựa hồ vô cùng đắc ý: "Tay ta sẽ sưởi ấm cho ngươi"

Trên bàn còn có gần nửa cây nến đang cháy, hắn nhón người giơ tay cầm lấy, coi như tốt bụng tắt ngọn lửa đi, rồi mới đẩy chân của ta ra, đem đầu còn nóng, nhét tuốt vào trong.

Quá khó chịu! Ta cơ hồ nhảy dựng lên, tuy rằng đã tắt lửa, nhưng nhiệt độ vẫn còn rất nóng, sáp đang chảy còn chưa hoàn toàn đọng lại.

Nhìn ta đau đến nước mắt chảy ào ào, tâm tình Hoàng Dược Sư tốt hơn, vỗ vỗ má của ta, nhìn cái mông nhỏ và ngọn nến, sau đó ôm tiểu Dung nhi đang đau lòng khóc lóc thảm thiết, cười dài đi ra.

Cái mạng đã được cứu sống, nhưng giá không phải là thấp, Quách Tĩnh ngốc, nói chuyện cũng không xem trường hợp, tuy rằng bởi vì hắn ngu đần kết quả tránh được một kiếp, nhưng mông lại gặp tai ương.

Mắt thấy trời vừa sáng, khách điếm dần dần trở nên náo nhiệt. Nếu lúc này có ai tiến vào. . . . . Ta thật tình nguyện vừa nãy bị Hoàng Dược Sư cho một chưởng giết ta còn hơn!

End chương 10

A/N: Coi tới đoạn này mình mới thấy ông bà xưa nói rất đúng: người khờ tốt phúc ^.^ A/N: Thành thật xin lỗi mọi người, vì bị bệnh nên lâu rồi không dịch được chương nào. Bây giờ bệnh mình đã bớt nên cố gắng hết sức để phục vụ, mong tất cả ủng hộ

Chương 11: A Tĩnh ngây thơ và tên hiếu sắc Dương Khang

Cầu người không bằng cầu mình, ân, làm sao có thể nói với Nhị sư phó, thân là đệ tử Diệu Thủ Thư Sinh, ngay cả cởi dây trói cũng làm không nổi, chẳng bằng mua miếng đậu hủ đâm đầu vô chết cho rồi.

Đương nhiên ta còn không đến nỗi thật sự muốn mua đậu hủ, trên thực tế, ngốc A Tĩnh từng thừa dịp ta luyện công mệt mỏi, tự chủ trương chạy đến, muốn đi mua đậu hủ, may mắn là ở tái ngoại, người ta căn bản không biết đậu hủ là cái gì, vì mua không được đậu hủ, cho nên ta không cần đứng trước mặt Nhị sư phó biểu diễn một màn đập đậu hủ vô đỉnh đầu. Cho nên. . . . . . .Đai lưng vẫn là được giải khai ----- đó là kết quả chiến đấu hăng hái nửa canh giờ.

Kế tiếp chính là rút ngọn nến ra, đúng là quá trình thống khổ. Đau a, sáp đã bám cứng làm tổn thương, đặc biệt là khó khăn khi đã muốn làm nguội, sáp ngón nến kiên cố đọng lại ở bên trong vách. Chờ lấy ra hết, toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh.

Một bên lý trí nhắc nhở chính mình nhất định cách xa cha vợ một chút, một bên dùng khăn bố chà sát qua loa ngọn nến, rồi để lại trên bàn. Sau đó mới gọi tiểu nhị, trả phòng tính tiền.

Một lần nữa lên ngựa, hướng phía Nam mà đi, trước mắt thoảng qua sắc mặt tiểu Dung nhi, khi đạt đến cao trào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực. Ai, bây giờ chia tay, không biết đến tháng năm nào mới gặp lại.

Thời tiết rất lạnh, mông rất đau, tóm lại hết thảy mọi thứ đều rất không hay ho, ta thở dài, cố gắng kéo chặt áo, dán sát vào cổ ngựa, thân ảnh từ từ biến mất vào gió tuyết.

Đi khỏi Trương gia khẩu, chưa đến hai ngày lộ trình, đã tới biên cảnh Kim Quốc. Cũng may Tha Lôi lo lắng chu đáo, trong bao quần áo cho ta có tờ giấy chỉ dẫn cách thức. Do đó khi quá quan, ta đưa cho binh lính thủ thành chút ngân lượng, nên không bị làm khó, liền thuận lợi bước vào lãnh địa Kim Quốc.

Thật qua biên ải mới phát giác, cách sát nhau có Vạn Lý Trường Thành, khí trời lại sẽ có chênh lệch lớn như vậy. Phong nhỏ, tuyết ngừng rơi, trên đường, người đi đường cũng quần tam tụ ngũ (tốp năm tốp ba), thậm chí có những đoàn ngựa thồ vải vóc qua lại.

Tạm biệt con đường rộng, cũng không giống khi trước phải màn trời chiếu đất. Ở đây trên một cái thành trấn cùng kế tiếp thôn điếm gian sẽ không vượt qua một ngày lộ trình, tìm nơi ngủ trọ tất nhiên là không thành vấn đề. Mỗi đêm đều ấm áp khô ráo, không như trước lúc đang ngủ, cũng rốt cuộc nhấc mình dậy không nổi luôn có ý niệm tìm người làm ấm giường trong đầu.

Đi được nửa ngày đường. Ta đã tới kinh thành Đại Kim quốc, địa thế thuận lợi phồn hoa bậc nhất thiên hạ vào lúc ấy. Mặc dù kinh Biện Lương của triều Tống ngày trước, hay thành Lâm An hôm nay cũng không có bì kịp.

Trên đường chỉ thấy Hồng lâu các, nhà cửa sơn son, xe chạm trổ cạnh tranh, tuấn mã giành nhau chạy băng băng. Trong các cửa hiệu tủ cao to, bày nhiều hàng hóa kì lạ; trà phường tử quán, khắp nơi rực rỡ lộng lẫy. Thật sự là màu sắc sặc sỡ đầy lộ, tiêu trống ầm ĩ cả khoảng không; kim thúy chói lọi suốt ngày, áo lụa nhẹ nhàng thơm mát.

Cho dù kiếp trước ta nhìn quen phồn hoa, cũng không cấm được sinh ra tán thưởng trong lòng.

Cũng không cấp bách đi tìm khách điếm, dắt ngựa trên đường cái mặc sức mua sắm. Đi khá lâu, bỗng nhiên nghe đước phía trước mặt có tiếng ồn ào, reo hò khen hay không ngừng lỗ tai, xa xa nhìn lại, vây phía trước một đống người, không biết đang nhìn cái gì.

Tính hiếu kỳ, trong lòng mọi người đều có, ta cũng chui vào coi. Chỉ thấy trên mặt đất cắm một cây cờ nhìn thấy một bên, trong lòng sáng tỏ, thêu chữ "Luận võ kén rễ" bốn chữ vàng.

Nhìn bốn chữ to đón gió tung bay, nhìn nhìn lại dưới cột cờ đang cùng người quyền cước lui tới là Hồng y thiếu nữ. Ta thực xác định, bản thân mình tiến nhập một trong các tràng cảnh của tác phẩm kinh điển "Xạ điêu" ----- Dương Mục gặp nhau (Dương Khang gặp Mục Niệm Từ).

Mẫu thân tương lai của Thần Điêu đại hiệp, bây giờ lại chỉ mới mười bày mười tám tuổi, bộ dạng mắt ngọc mày ngài, dung nhan giảo hảo. Nàng vừa mới giải quyết xong tên đại hán đến luận võ, đang đứng ở hạ kì dùng khăn lau mồ hôi. Tựa hồ là nhận thấy được ta nhìn chăm chú, nghiêng đi mặt quét ta liếc mắt một cái.

Ta liếc mắt một cái.

Ta không tính toán làm cho Dương Quá cải danh kêu Quách Quá ( quắc quắc, khó nghe quá đi ), cho nên thực tự giác lùi phía sau từng bước, tỏ vẻ chính mình đối với việc đấu võ chọn rể không có hứng thú.

Mà nàng đối với hành động của ta khuôn mặt bình thường cũng không có ý kiến, tầm mắt đảo qua một lát cũng không dừng, xẹt qua ta, bắn về phía sau ta.

Nhìn đến nàng toát ra thần sắc kinh hỉ, ta cũng theo bản năng quay đầu lại nhìn xem phía sau.

Chánh chủ đến đây. Theo tiếng Loan linh *, mười mấy tên kiện phó vây quanh một thiếu niên công tử phi ngựa mà đến. Đó chính là Dương Khang sao không?

Toàn thân phảng phất bao phủ ở giữa một đoàn tảng sáng chói mắt, thiếu niên giục ngựa mà đến khóe môi còn treo một tia mỉm cười, giống như làn gió mà xẹt qua bên cạnh ta, vươn tay.

Cánh tay ta vừa muốn giơ lên, hắn đã ôm lấy thắt lưng Mục Niệm Từ, đem nàng đặt lên ngựa.

Ta lập tức lúng túng, ta van ngươi, gia đình kia gọi lang tài nữ mạo sài lang hổ báo, ta đâu có mù phải mang kính? Chẳng lẽ hắn phóng đến hoàng hoa khuê nữ không ôm, đến ngươi tên ngốc tiểu tử nhà quê?

Nâng lên tay trái, căm hận cho tay phải không nghe lời một cái tát, giận dỗi dắt tiểu hồng mã (con ngựa nhỏ màu hồng) quay đầu rời di.

Mãi đến lúc vào khách điếm, điểm một bàn ăn, ngồi xuống, từng ngụm từng ngụm gặm xong xuôi mới hé ra mặt phồng như cái bánh bao, ta cũng chưa chú ý tới, chính mình trong lòng rầu rĩ, trong bụng toàn cảm xúc buồn phiền buồn phiền là vì sao.

*********************** ngẫu là thị giác chuyển hoán phân cách tuyến **************************

Màn ảnh phóng quay về, Dương Khang, nga, đúng rồi, hiện tại hắn còn được gọi Hoàn Nhan Khang. Hoàn Nhan tiểu Vương gia giục ngựa trên đường, xa xa liền trông thấy trong đám người một người dài thân mà đứng. Bóng dáng nhìn lại, thắt lưng tinh tế, lưng rộng, so với hai chân thon dài hữu lực (mạnh mẽ), hậu mông vừa tròn vừa vểnh, hấp hấp nước miếng. Mỹ nhân quay đầu lại , ân, hồng hồng môi mân trứ, nước da màu mật ong ở dưới ánh mặt trời hơi hơi chiếu sáng, nhìn cảnh vật dường như tỏa sáng, khố hạ sẽ không do vậy mà từ từ căng lên.

Gần, gần hơn, hai mắt hắn trợn tròn muốn đem về cho chính mình, ngay vào lúc nháy mắt vươn tay, đột nhiên tỉnh ngộ đây là trên đường cái, hắn mà ôm đứa nam hài trở về, phụ vương còn không phải lột da hắn.

Hoàn Nhan Khang thật sự là bội phục chính mình nhanh trí, này không phải chỗ này còn có một cô gái có vẻ si mê hay sao? Kiên nhẫn chịu đựng lấy dùng tạm đi. Hắn cố gắng nắm tay chuyển phương hướng, đem cô gái mặt đỏ bừng đứng dưới cột cờ đặt ở trên lưng ngựa.

Vó ngựa cấp phi, Hoàn Nhan tiểu Vương gia tiếc hận quay đầu lại, nhìn đến dáng mạo kì diệu vừa thấy đã động dục lên ngựa tiến vào đám đông bóng dáng càng xa. Trong lòng thầm nghĩ: không quan hệ, cách ăm mặc của người phương Bắc, lại dắt tiểu hồng mã nổi bật, muốn không nghe thấy tăm tích cũng không dễ dàng. Chờ hắn xử lý si nữ xong, tái quay đầu lại tìm hắn rồi chiến đấu ba trăm hiệp.

**************************** ngẫu quay lại đến đây *******************************

Quay lại khuôn mặt có hai má như bánh bao, ăn nửa cân thịt bò, mới lẩm nhẩm trấn an dạ dày. Ăn no, vậy sẽ không buồn bực.

Làm cho tiểu nhị chiếu cố hảo tiểu hồng mã của ta, ta quyết định ở lại một đêm rồi đi.

Còn như Dương Khang, dù sao tới 'Gia Hưng chi chiến', nhất định cũng sẽ gặp mặt, cũng không cấp bách ở nhất thời.

"Tiểu nhị, giờ ta muốn một gian phòng yên tĩnh, sạch sẽ." Ăn xong, ta ngoắc ra hiệu bảo tiểu nhị tiến lên.

"Vị đại gia này, ngài muốn nghỉ lại mấy ngày a?" ?" Tiểu nhị ân cần chạy đến trước mặt.

"Một đêm, 'Một tháng!' Ách, một đêm, 'Sẽ ở một tháng!" Ta nổi giận, ngốc tiểu tử, một tháng ở tại đây? Ngươi tính đem tất cả lộ phí đều bỏ vào chỗ này hay sao?

Tiểu nhị hoang mang mà trông trộm chờ ta đang đỏ mặt tía tai mà lắp bắp khi nghe quát gọi một tháng, cuối cùng lại chỉ quăng xuống vài đồng bạc vụn trả tiền cơm.

Ta chật vật mà thoát ra khỏi điếm, đoạt lấy tiểu hồng mã cầm dây cương bỏ chạy, thiếu chút nữa bị người vây xem coi như Bá vương ăn cơm, chính chạy trối chết như là đồ vô sỉ.

A Tĩnh kiên trì ở tại đây một tháng, nguyên nhân chỉ có một, cùng hắn đồng dùng một cái thể xác ta hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút hiểu được. Còn không phải là vì tiểu bạch kiểm Dương Khang kia. Thích ai không hảo, hết lần này tới lần khác khăng khăng thích xạ điêu thứ nhất đại nhân vật phản diện, A Tĩnh ngốc tiểu tử kia, thật sự là khờ dại nhất mà.

Không được, vì lo lắng cuộc sống hạnh phúc mai sau, (vì tương lai 'Thần điêu phong vân' sinh ra), ta phải cách Xú tiểu tử họ Dương rất xa, rất rất xa.

Ngươi không phải muốn hét một tháng sao? Ta tự điểm á huyệt đi tìm nơi ngủ trọ, lấy ra chút ít bạc, búng ngón tay điệu bộ. Xem phân lượng tiền ở trên, chưởng quầy người ta tự nhiên là sẽ không cho ta ở lại một tháng.

End chương 11

* Loan linh: âm thanh lục lạc như tiếng kêu của chim phượng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro