Tự Cắn Đứt Ngón Tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bởi vì trong xưởng rèn tạp âm rất lớn, nên ông ấy liền bỏ khẩu trang xuống lớn tiếng hỏi tôi: Cậu nói cái gì?!

Tôi hỏi ông ta phải tài xế Chu không?

Ông ấy gật đầu, vừa lúc đến giờ ăn trưa, mọi người đều nghỉ ngơi, tôi đứng trước cửa xưởng đợi ông ấy thay sang một bộ quần áo sạch sẽ khác, tôi nói với ông ấy: bác Chu, cháu là người lái xe buýt, có chút việc muốn thỉnh giáo bác.

Chu Bỉnh Khôn nghe tôi nói câu này xong, sắc mặt liền thay đổi, không thèm nhìn tôi nói: Từ lâu tôi đã không còn lái xe buýt nữa rồi, cậu muốn thỉnh giáo cái gì? Không có gì để thỉnh giáo hết, đi đi

Tôi đuổi theo, cầm đưa ông một cây thuốc ngon, ôn tồn cười nói: Bác Chu, bác là tiền bối của cháu, lái tuyến số 14, có mấy trạm dừng số 14 cháu cần thỉnh giáo bác, không phải đang giờ ăn trưa sao? Cháu thấy gần đây có một quán bán bánh bao thịt dê, có vẻ bán rất đắt, như vậy đi, con làm chủ, chúng ta bác cháu đi ăn coi như nói chuyện phiếm, được không?

Tôi mời ông ấy thuốc lá, lại mời khách ăn cơm, cuối cùng Chu Bỉnh Khôn không nói gì nữa, nhận lấy thuốc lá trong tay tôi, tôi nhìn liền có hy vọng, lập tức lấy ra cái bật lửa châm mồi thuốc.

Đến quán ăn, chọn xong món, tôi liền nhỏ giọng hỏi: Bác Chu, nghe nói trước đây, bác cũng làm tài xế tuyến số 14 đúng không ạ?

Có câu nói, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm , ông ấy hút thuốc của tôi, lại ăn cơm tôi mời, không còn lạnh lùng như trước, liền gật đầu ừ một tiếng, cũng không nói gì thêm.

Tôi ngẩn người, giúp Chu Bỉnh Khôn lấy đĩa bánh bao nhỏ, lại hỏi tiếp: bác Chu, có phải trên tuyến số 14 có gì không sạch sẽ không?

Tôi dò hỏi ông ấy, Chu Bỉnh Khôn gắp một miếng sủi cảo vào trong miệng, lẩm bẩm nói: Một ngày quét dọn 1 lần, nơi nào không sạch sẽ?

Hiểu!

Thấy ông ấy như vậy, tôi liền biết ông ấy không hề muốn nói gì cho tôi biết, thở một hơi dài, trong lòng nói, nếu biết vậy tôi thà chạy về đánh một giấc còn ngon hơn.

Tôi gọi phục vụ, tính tiền trước, sau đó khách khí nói: Chu sư phụ, cháu còn chút việc phải về trước, bác từ từ ăn nhé.

Vừa mới xoay người, chưa đi được hai bước, Chu Bỉnh Khôn đột nhiên kêu tôi: Cậu trai trẻ. khoan hẳn đi.

Ông ta bưng bát, ăn nốt cái cuối cùng, cùng tôi ra khỏi quán, đánh ợ một cái thật no nê, nói: Xem đứa trẻ như cậu tâm địa không xấu, nghe tôi nói một câu, đừng quan tâm tiền lương cao bao nhiêu, đừng chạy tuyến 14 nữa, càng nhanh nghỉ việc càng tốt, tốt nhất là hôm nay liền nghỉ.

Tôi hỏi tại sao?

Chu Bỉnh Khôn lắc đầu nói: Đừng hỏi tại sao, nếu như cậu tin, liền nghỉ việc, nếu như không tin, "thứ" kia liền theo cậu.

Nói xong, ông ấy liền muốn về xưởng rèn, tôi đuổi theo, đem mấy chuyện gần đây kể hết một lược, Chu Bỉnh Khôn sắc mặt dần dần trở nên âm trầm, cuối cùng ông ấy xoay người, sợ hãi hỏi tôi: Cái đôi giày kia cậu đem ném đi rồi à?

Tôi lắc đầu nói: Đó là giày cao gót, hẳn một đôi, còn rất cũ nát, tôi giữ lại không dùng, mới đầu đã ném đi, sau đó lại nhặt về rồi

Chu Bỉnh Khôn gật đầu, lại hỏi tiếp: Cái nhẫn vàng kia cậu có đeo không?

Tôi lắc đầu.

Ông ấy lại hỏi tiếp: Còn dây chuyền trân châu, cậu có mang nó không?

Tôi tiếp tục lắc đầu.

Chu Bỉnh Khôn mặt trắng như tờ giấy, vỗ vỗ vai tôi nói: Tối nay, cậu đem giày, nhẫn, dây chuyền, quăng hết lên xe buýt, chạy một chuyến cuối cùng, ngày mai bất luận như thế nào cũng phải nghỉ việc! Hơn nữa, còn phải nhớ kỹ một chuyện!

Tôi vội vàng hỏi chuyện gì?

Nói đến đây, Chu Bỉnh Khôn trên mặt tỏ vẻ sám hối, ông ta thở dài, vỗ vỗ vai của tôi nói: Đôi giày cao gót kia, tuyệt đối đừng ném bỏ, cái nhẫn vàng kia cũng đừng mang, còn sợi dây chuyền, tuyệt đối càng không nên đeo.

Thấy trên mặt tôi có chút nghi hoặc không rõ, ông ta nâng tay trái của mình lên, nói với tôi: Cậu nhìn xem, đây chính là kết cục của việc không nghe lời!Lúc trước có 1 lão tiên sinh ngồi xe buýt tuyến của tôi chạy, đã từng nhắc nhở, cảnh cáo tôi nhưng tôi lại tham của, không nhịn được lấy nhẫn vàng đeo lên.

Tôi hỏi thêm: Nói cách khác, bác đeo lên ngón áp út tay trái, sau đó bị thương gãy ngón tay?

Vừa mới hỏi tới đây, Chu Bỉnh Khôn như bị dồn ép trong thời gian dài, khóe mắt rưng rưng, tay trái đột nhiên run run, hét một tiếng thê thảm: Này là do chính tôi tự cắn bỏ!

Tôi cả người run rẩy, lần thứ hai liếc nhìn ngón tay áp út bên trái ấy, trách sao chỗ kia gãy ngang, vết thương không giống như bị vật dụng gây ra, hóa ra là tự mình cắn đứt.

Bác Chu, bác có thể nói tỉ mỉ cho cháu nghe một chút không? Cháu không phải đầu đất, chuyện đến mức này, cháu thấy mình không đúng cho lắm.

Chu Bỉnh Khôn thở dài, tay trái đút túi quần, tôi nhanh chóng đốt một điếu thuốc cho ông ấy, sau đó lại nói: Tiểu gia hỏa à, có một số việc, nói cho cậu, cậu cũng sẽ không tin, cậu không thấy sẽ không tin, nghe lời tôi nói, mau mau nghỉ việc đi.

Tin! Cháu tin! Bác - người biết chuyện gì, đều kể cho cháu hết đi!

Lão Hoàng hơn 50 tuổi, thân thể cường tráng, chỉ chạy mỗi tuyến 14 một tháng liền tự dưng mệt mà chêt? Đây gọi là bình thường sao?

Tôi lắc đầu.

Hai năm trước, tuyến xe 14 ở đường Mị Lực Thành đâm chết một phụ nữ có thai, cậu biết không?

Tôi vẫn lắc đầu.

Chu Bỉnh Khôn thở dài nói: Người phụ nữ có thai kia là do người đầu tiên nhận chạy tuyến 14 đâm chết, nói ra chỉ sợ cậu không tin, tôi 2 năm trước đi thăm người kia, cậu ta trước sau nói mình bị oan uổng, nói đường số 14 có uông, vừa lúc phanh lại dừng đèn đỏ thì xe bỗng dưng đâm ra, sau đó đâm chết người phụ nữ có thai đó, bên nhân viên kỹ thuật kiểm tra xe thì không phát hiện có vấn đề gì. Cậu ta ở trại giam lâu quá liền phát điên, lúc trước kia tôi có đến xem cậu ta, nhưng mà không phải trại giam, mà là nhà hỏa táng.

Tôi toàn thân liền nổi da gà, lạnh hết cả gáy.

Người đầu tiên nhận chuyến xe, liền đâm chết người, bị giam vào tù sau đó liền tự tử.

Người thứ hai, chính là Chu Bỉnh Khôn, chạy tuyến 14, sau đó liền cắn đứt ngón tay của mình.

Tài xế thứ ba, Hoàng sư phụ, chạy tuyến 14 được 1 tháng, bỗng nhiên mệt chêt.

Kết cục của ba người bọn họ, là một bi thảm, tôi chính là người thứ tư, nếu như tôi vẫn tiếp tục lái, thì liệu sẽ như thế nào?

Bác Chu, cháu mạo muội hỏi một chút, sẵn tiện bác nói cho cháu nghe, ngón tay của bác là có chuyện gì sao? - Tôi nhịn hồi lâu, cuối cùng không chịu được lên tiếng hỏi, tôi không nghĩ ra được lí do tại sao một người bình thường lại sẽ cắn đứt đi ngón tay của chính mình, trước tiên không nói đến bao nhiêu là đau đớn, mà loại dũng khí cộng thêm nghị lực này, không phải người bình thường nào cũng có.

Chu Bỉnh Khôn thở dài, giơ bàn tay mình lên, nói: Ngón tay, chính miệng tôi tự cắn đi, nhưng cũng chẳng phải tôi tự chính mình cắn, cậu hiểu không?

Tôi lắc đầu.

"Lúc đó tôi trơ mắt nhìn xuống ngón tay của chính mình, chậm rãi nhét vào bên trong miệng, hàm răng của ta dùng sức cắn đứt ngón áp út, sau đó từ trong miệng phun ra trên ngón áp út chiếc nhẫn vàng kia. Đây chính là hậu quả của tham của, không phải đồ vật của mình, thì đừng có tham."

Tôi bỗng dưng tỉnh ngộ, chả trách Chu Bỉnh Khôn nhắc nhở tôi, tuyệt đối không mang theo chiếc nhẫn vàng kia.

Bác Chu, bác không cần thương tâm, so với hai người kia, kết cục hiện tại của bác coi như không tệ. - Tôi vốn là muốn an ủi Chu Bỉnh Khôn, ai ngờ, câu này có thể chọc vào tổ ong cơ chứ.

Chu Bỉnh Khôn đột nhiên lớn tiếng giận dữ nói: Tôi coi như kết cục không tệ? Cậu coi là tôi may mắn không chết đúng không? Nhưng cậu có biết hay không vợ tôi chết như thế nào! Bà ấy chỉ mang sợi dây chuyền ấy, ra ngoài liền bị tai nạn giao thông, toàn bộ đầu đều bị cán! Cậu có biết không! Có biết không!

Tôi sợ hãi đến mức lùi về sau, Chu Bỉnh Khôn hét xong, khuỵu xuống đất, y như một đứa trẻ khóc rống lên, ông ấy nghẹn ngào nói: Cậu có biết tôi sống như thế này có bao nhiêu khó chịu?

Sau đó ông ấy như bị tâm thần, ngồi lẩm bẩm: Lão bà, là tôi có lỗi với bà, thời điểm lúc kết hôn tôi nghèo khổ, không có tiền mua cho bà sợi dây chuyền, là tôi hại bà, kiếp sau tôi nhất định mua cho bà một cái đẹp nhất.

Không biết qua bao lâu, ông ấy khóc mệt rồi, tôi đứng bên cạnh ông ấy không nói, Chu Bỉnh Khôn dùng ống tay áo lau khóe mắt mình một hồi, vỗ vỗ vai của tôi nói: Cậu trai, trở về rồi nhanh chóng nghỉ việc đi.

Tôi gật gật đầu, lại mua cho bác Chu một gói thuốc, lúc gần về, ông ấy dường như nhớ ra cái gì đó, nói với tôi: Đúng rồi, chỗ ghế lái nhất định không thể mở ra, mặc kệ cậu ngồi có bao nhiêu khó chịu, đều tuyệt đối không đực mở, lão Hoàng chính là mở ra mà bất ngờ mệt chết, cậu nhất định phải nhớ kỹ!

Tôi còn muốn hỏi tại sao, nhưng Chu Bỉnh Khôn đã quay đầu trở về xưởng rèn, cẩn thận nhớ lại một chút, quả thật chỗ ngồi có chút lồi lõm, như là dưới cái lót da ghế có giấu món đồ gì đó...

---

Người dịch Mai Huỳnh Như Ý

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi