Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người chúng tôi quyết định tạm thời trở về chuẩn bị trước rồi ngày mai quay lại lại điều tra. Vừa mới quay người lại, liền nhìn thấy từ con đường nhỏ phía xa, dưới ánh trăng có một bà lão lái một chiếc xe ba bánh cũ nát, chậm rãi đi về hướng ngôi làng.

" Chúng ta có nên nhắc nhở cho bà ý "? Tôi hỏi ômg chú đồ tây.

Ông chú đồ tây lắc đầu nói: " Xem tình hình trước đã. "

Hai người chúng tôi đi ra ngoài thôn, còn bà lão kia lại đi vào trong thôn, vì vậy sớm muộn gì cũng chạm mặt nhau.

Khi ba người chúng tôi chạm mặt, tôi cùng ômg chú đồ tây đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh!

Hai tay của bà lão này rất quái lạ. Tay trái bà ta đẫy đà như phụ nữ tuổi 30, nhưng tay phải lại khô héo, gần như là da bọc xương, rất giống móng gà. Tôi cùng ông chú đồ tây mau chóng dạt sang hai bên nhường đường.

Mà bà lão này dường như không nhìn thấy chúng tôi, trực tiếp lái xe ba bánh đi qua. Thời khắc này, tôi bỗng nhiên cảm giác một dòng khí lạnh âm binh, thân thể không tự chủ được run lên một cái.

Phía sau xe ba bánh là một tấm phản gỗ lớn, bên trên có để một chiếc giường được phủ bằng cái chăn màu đỏ, không biết bên trong là cái gì, nhưng thêm mười phần âm binh.

Chúng tôi quay đầu nhìn chằm chằm không chớp mắt vào bà lão, cho đến khi bóng người bà ta hoàn toàn khuất ở cửa thôn.

"Trên xe là cái gì vậy " ? Tôi hỏi ông chú đồ tây

Ông ta lắc đầu nói: " Không biết, nhưng lúc đi qua cảm thấy vô cùng lạnh lẽo . "

Đến ông ta cũng cảm thấy âm binh, vậy đồ vật bên trong chắc chắn kỳ lạ.

Trở lại ký túc xá, tôi nằm ở trên giường lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được. Tôi vẫn không thể nghĩ ra cánh tay của lão bà kia sao lại như vậy ?

Tôi biết có một biến chứng teo cơ, nhưng sẽ là toàn thân đều teo còn đây chỉ teo một cánh tay. Hơn nữa, mặt mũi bà ta nhăn nheo, tuổi ít thì cũng phải hơn 60, nhưng tay trái lại vẫn mịn màng như phụ nữ 30 ?

Càng nghĩ càng đau đầu, tốt nhất ngủ luôn không nghĩ nữa. Ngày hôm sau, ông chú đồ tây đánh thức tôi dậy ăn bữa sáng, sau đó vội vàng chạy tới thôn Tang Hòe. Hôm qua lúc tới đây gặp đám ma nên mọi người đều bận rộn làm việc, cũng không ai để ý chúng tôi.

Hôm nay lúc tới đây, tôi cố ý mua mấy gói thuốc loại ngon. Đến cửa thôn, nhìn thấy mấy ông lão buôn chuyện phiếm, chúng tôi đi tới.

" Mời các ông hút thuốc ". Tôi đầu tiên mời thuốc, nói chuyện phiếm với họ vài ba câu. Hàn huyên một hồi, tôi chuyển đề tài, hỏi: "Ông ơi, khi con tới nhìn thấy một ngôi mộ mới ngoài thôn, nhưng tại sao lại chôn ở ven đường?"

Thật sự câu hỏi của tôi rất vô duyên. Bởi vì mới sáng ngày ra, người ta đều nói chuyện vui vẻ, tôi thì lại hỏi về người chết. Tuy nhiên, ở nông thôn chôn cất không quan tâm tới phong thủy, chỉ cần là ruộng đất nhà mình vậy thì liền tùy tiện chôn xuống.

Một ông lão thổi ra hơi khói thuốc, nhỏ giọng nói: " Chẳng ai muốn chôn ngôi mộ này ven đường, nhưng không có cách nào khác a."

Một ông lão khác nói: " Người chết đó là lão Tôn đầu, là một lão binh từng đánh Tây, đánh Triều Tiên, tham gia cả chiến tranh Việt Trung, trên người đều là vết sẹo. Đáng tiếc dành cả đời đi đánh kẻ xấu nhưng tiền mua quan tài cho hắn đều là người trong thôn quyên góp."

Hóa ra đám ma ngày hôm qua, đám người khóc kia không phải tôn tử lão Tôn mà là người được mướn khóc thuê.

Tôi xắn ống quần ngồi cùng mấy ông lão, lại đưa cho mỗi người điếu thuốc, hỏi: " Vậy lão Tôn chết như thế nào? Phần mộ chôn ven đường có vẻ không được tốt lắm a."

Một ông lão đầu hói nói: " haiz, lão Tôn chết thê thảm, hơn nữa ông ta không có đất, chết rồi ở nhà người khác thì họ không muốn, vì vậy chôn ở ven đường, cũng may không vướng người qua đường là được rồi. "

" Hôm trước khi chết một ngày lão Tôn phát điên. Buổi tối ngày hôm đó trời mưa, lão Tôn chạy ở trong thôn, vừa chạy vừa nói: Trong thôn có hai người đến, một là người sống, một là người chết. Trong thôn có hai người đến, một là người sống, một là người chết. "

Tôi cả kinh, liếc mắt nhìn về phía ông chú đồ tây, nhưng trong mắt hắn bình tĩnh như nước.
" haiz,, hảo lão nhân, cả đời vì quốc vong thân, máu tung sa trường, cuối cùng đến cuối đời lại phát rồ. Thời điểm hắn chết hai mắt trừng to, trong tròng mắt đều là tơ máu, ai, không nói nữa". Mấy ông lão đều liên tục thở dài.

Tâm tình của tôi cũng đi xuống . Con người của tôi từ nhỏ đã kính nể những lão binh, đều là các thiết huyết chiến sĩ, ở trong máu và lửa giãy dụa, là người có ý chí kiên cường.

Lại mời các ông lão hút thuốc, tôi và ông chú lững thững rời đi. Ông chú đồ tây nói với tôi: " Cậu với tôi đi nội thành một chuyến, mua ít thịt với vàng mã và nến, làm một bát cơm tẻ."

Tôi hỏi làm gì.

Ông chú đồ tây nói: " Đến lúc thì anh sẽ biết, bây giờ đến nhà bà Phùng trước đã. "

Hai người chúng tôi hỏi thăm rồi đi tới nhà bà Phùng. Sau khi đến phát hiện đó là một ngôi nhà ngói rách nát, trên nóc nhà còn có vài lỗ thủng dùng tấm nhựa chặn lại để tránh khỏi trời mưa nhỏ nước.

Mà sân nhà càng rách nát không thể tả, ở góc đông bắc sân nhà nuôi mười mấy con gà con. Tường nhà mấy đoạn đã sụp xuống, trong sân còn trồng một cây dâu, thật đúng là cái chốn này quá xúi quẩy đi. Ở nông thôn có câu: " Trước không tài tang, sau không tài liễu, đình viện không tài quỷ vỗ tay "

"Có cần đi vào nhìn hay không?" Tôi hỏi ông chú đồ tây.

Ông ta trầm tư một lúc nói: " Đi, qua đó gõ cửa. "

Hai chúng tôi đi vào trong sân nhà bà Phùng, liếc mắt nhìn chiếc cửa gỗ, tuy rằng đóng rất chặt nhưng bên ngoài không khóa cửa, hẳn là bên trong có tấm gỗ chặn lại rồi.

Cốc cốc cốc

Tôi nhẹ nhàng gõ cửa 3 cái, bên trong không có phản ứng.

Cốc cốc cốc

Tôi lại nhẹ nhàng gõ ba cái, bên trong vẫn không có phản ứng.

- " Người trong thôn nói bà Phùng thức đêm ngủ ngày, hiện tại chắc đang ngủ say, chúng ta không nên quấy rầy chứ". Tôi vừa nói dứt câu xong, bỗng nhiên trong phòng truyền đến cốc cốc cốc ba tiếng hưởng ứng lại, như có người gõ cửa từ bên trong.

Tôi giật mình một cái, tóc gáy đều dựng lên. Ông chú đồ tây cũng không tự chủ được lùi về sau một bước, hai người chúng tôi liếc mắt nhìn nhau.

Cốc Cốc Cốc

Bên trong lại truyền tới ba tiếng tiếng gõ cửa, oh... mẹ nó, tay chân tôi đều sắp mềm nhũn.

"Nhà bà Phùng này quá quỷ dị, chạy nhanh!" Nói xong, ông chú đồ tây kéo tay tôi quay đầu chạy thẳng ra khỏi làng.

Tôi nói " này chú đừng chạy nhanh như vậy, ban ngày sợ cái gì. "

Đứng ngoài thôn, ông chú đồ tây vẫn còn sợ hãi nói: " Nhà bà Phùng khắp nơi đều quỷ dị,  lẽ nào cậu không nhìn ra?

Tôi sững sờ, nói: " Tiếng gõ cửa kia xác thực quỷ dị, nhưng cũng có thể là bà Phùng tỉnh rồi, cố ý trốn sau cửa làm chúng ta sợ, có khả năng này không ? "

Ông chú đồ tâyq cười lạnh một tiếng, nói: " Khả năng này, đương nhiên là có, nhưng bà lão 70-80 tuổi làm sao có thể như đứa trẻ cố tình trêu người như vậy, hơn nữa anh có thấy đàn gà con bà Phùng chăn nuôi rất lạ không ? "

Tôi nói không phát hiện, không để ý tới đàn gà.

- " Gà, ăn mãi cũng không đủ no. Chúng nó luôn luôn cúi đầu tìm đồ ăn trên đất, hơn nữa thỉnh thoảng kêu. Nhưng đàn gà kia, không chỉ không kêu, lại cũng không tìm đồ ăn, hơn nữa tụ tập cùng nhau đồng thời nhìn hai chúng ta, ánh mắt giống y như con người. "

Ông chú đôg tây nói xong, dùng ánh mắt thâm ý nhìn tôi. Tôi nói: " chú đừng thừa nước đục thả câu, nói tiếp đi. "

"Loại gà này nếu như tôi đoán không sai, từ ngày chúng nó ra đời, thức ăn căn bản không phải ngũ cốc, mà là thịt người!"

Mịa nó, ông chú đồ tây làm tôi sợ hãi run cả người. Ông ta thấy tôi phản ứng kịch liệt, lại nói: " Chỉ có gà ăn thịt người, mới sẽ biến thành như vậy. "

Cả người tôi tóc gáy đều dựng lên, thấy sắc mặt tôi tái lại, liền vỗ bờ vai của tôi nói rằng: " Cây dâu trong sân cây càng quỷ dị, chỉ có điều tôi tạm thời không nói cho cậu chỗ quỷ dị để tránh cho cậu lưu lại một ấn tượng sợ hãi , vậy sẽ không tốt. "

Lời này nói có lý, dù sao tôi còn muốn tới nhà bà Phùng, hỏi bà ta một ít chuyện. Nhưng lời này cũng rất vô nghĩa, ông ta nói kiểu nửa chừng như vậy càng khiến tôi nghĩ tới cây dâu đó.

"Bây giờ chúng ta về nội thành, mua thịt, mua gạo, mua vàng mã cùng với nến, không thì buổi tối không thể vào thôn này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro