Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian cứ thế trôi qua, trời cũng đã tối. Tôi ngồi một mình trong phòng, không bật đèn và châm thuốc hút khá lâu.

Cuối cùng tôi quyết định, đêm nay sẽ là chuyến xe lái cuối cùng, không quản nó là ma quỷ gì, mang chứng minh thư, giày cao gót, nhẫn vàng và dây truyền trả lại chỗ của nó trên xe bus, sau đó tôi sẽ rời đi.

Đến tối, Trần Vỹ rất ngạc nhiên vì tôi không tiếp tục nghỉ mà vẫn tiếp tục đi làm. Liền vứt cho tôi một điếu thuốc mà ca ngợi tôi. 12h đêm, tôi lái chiếc xe bus số 14 rời trạm, hôm nay là thứ sáu, thường sẽ ít sảy ra ngoại ý hơn.
Khi tôi lái đến trạm Tiều Hóa Xưởng, trên xe không một bóng khách, tôi liền ngả người tựa vào thành ghế và suy nghĩ đến công việc tiếp theo của bản thân.

Đang miên man suy nghĩ, bụng tôi đột nhiên kêu lên ọc ọc, cơn đau bụng ập đến. Tôi lập tức nhảy xuống xe và chạy ngay vào nhà vệ sinh công cộng.

Mặc dù Tiều Hóa Xưởng là ga cuối. Nhưng nhà ga này lại rất nhỏ, chẳng có ai làm việc vào ban đêm, nhà vệ sinh vô cùng yên tĩnh, thứ duy nhất phát ra tiếng chính là tiếng thở hổn hển của tôi.

Nhà vệ sinh được trang bị thiết bị đèn cảm ứng bằng âm thanh, tự tắt tự mở. Khi nó tắt, tôi chỉ cần vỗ tay để bật lại đèn. Đèn đã tắt 2 lần và too cũng đã vỗ tay 2 lần , đến khi đèn tắt lần thứ 3, không đợi tiếng vỗ tay của tôi, bên ngoài nhà vệ sinh đột nhiên có tiếng vỗ tay rất lớn...
PẠP

Đèn cảm ứng âm thanh lại sáng lên, và đôi tay chuẩn bị vỗ của tôi cũng lửng lơ tại chỗ.

"Ai" Tôi hét lên

Vẫn không có tiếng, nhà vệ sinh cả trong ngoài đều yên tĩnh, chờ đèn cảm ứng âm thanh tắt, bên ngoài đột nhiên có một tiếng ồn lớn.

Cứ vào thời điểm đèm tắt, tiếng vỗ tay lại vang lên thời gian vô cùng chuẩn xác. Giống như có người nhìn đồng hồ bấm giờ vậy.

"Mẹ kiếp!" Tôi lại hét lên thêm một lần nữa. con người khi tâm trạng kích động không thể không chửi thề.

Bên ngoài nhà vệ sinh vẫn không có tiếng, khi đèn cảm ứng âm thanh tắt lần thứ 3, tiếng vỗ tay lại vang lên.

"Chết tiệt!!" tôi vội vàng lấy giấy vệ sinh, nhanh chóng giải quyết vấn đề, nhấc quần lên và đi ra khỏi nhà vệ sinh. Đi ra ngoài nhìn bốn phía xung quanh, không có ai cả!

Tôi gãi gãi đầu, thực chất đây rất khó là trò nghịch dại của một đứa trẻ nào đó. Trên thực tế, tôi cũng đang thầm nghĩa về nó, nhưng bản thân tôi cũng hiểu, trong trường hợp như thế này, chúng ta càng nghĩ càng sợ, mà càng sợ thì càng dễ gặo những thứ không bình thường.

Quay lại xe bus số 14, vừa bước lên xe và bật đèn lên. Đột nhiên "aaaaaa!!!" tôi hét lên, suýt thì nhảy xuống xe.

Trên hàng ghế sau của xe bus, một cô gái tầm đôi mươi đang lặng lẽ ngồi. Mái tóc dài, hàng lông mày rậm, mặc chiếc váy ngắn màu xanh, khá xinh xắn.

Tôi có chút tức giận, nói: "Cô gái đang làm gì vậy? Lên xe lúc nào?"

Cô gái nhỏ liền cười nhẹ, nhìn tôi nói: "Tôi phải ngồi xe về nhà, vữa mới lên xe, lại không nhìn thấy tài xế. Đành ngồi ở phía sau đợi."

Tôi liền vỗ nhẹ lên ngực mà tự an ủi trái tim bé nhỏ vẫn đang điên cuồng nhảy của mình. Má nó, người này có thể dọa chết tôi. Để lấy lại cái thể diện mà tôi vừa đánh mất, tôi liền hỏi cô là ai? Sao thật kỳ quái, sau này có chờ xe thì đi đến trạm chờ.

Cô gái khịt khịt mũi và nói : "Tôi là quỷ đấy, như vậy được chưa?"

Tôi thấy tính cách của cô gái này cũng khá tốt, cũng không giận cô ấy, mỉm cười và khởi động xe, ai biết chỉ cần nhìn vào đồng hồ, liền giật bắn mình, com tim oán thán!

Trần Vỹ đã từng cảnh báo tôi, khi lái xe đến Tiềi Hóa Xưởng tôi có thể dừng xe 5 phút và không được vượt quá 10 phút. Tôi không thể để chiếc xe vượt qua thời gian đó và tôi nhìn vào đồng hồ. Quá giờ rồi..... đã mười một phút!

Tôi nhanh chóng di chuyển chiếc xe của mình qua một vài điểm dừng. Không có chuyện lạ gì sảy ra hết. Trái tim bé nhỏ đang treo lơ lửng của tôi cũng dần dần thả lỏng.

Tôi vừa lái xe vừa cùng cô gái nói chuyện phiếm. Cũng biết được cô ấy là một sinh viên nghệ thuật mới thi năm nay. Tôi cười hỏi cô ấy có bạn trai chưa, cô ấy bảo rồi, bạn trai cô ấy cũng đang lái xe bus.

Tôi cười haha, đang chuẩn bị buông lời trêu chọc cô gái phải chăng bạn trai cô ấy cũng giống tôi! Vừa hay chiếc xe đến trạm Mị Lực Thành và cô gái nhỏ không có tiền đi xe cũng đang đứng dưới biển báo dừng nhìn tôi cười.
Vì xe đang đi về hướng trạm cuối mà điểm dừng của cô bé thì hướng ngược lại, nên tôi không phải dừng xe.

Qua khung cửa sổ, tôi liếc nhìn và cười với cô bé đó. Sau đó cũng chẳng để tâm mà tiếp tục câu chuyện với cô gái ngồi phía sau xe bus.
Cô ấy giống như có thể nhìn thấu tâm tư tôi, chẳng cần chờ tôi hỏi, mỉm cười và nói : "ANH TRÔNG RẤT GIỐNG BẠN TRAI TÔI!"

Tôi thậm chí còn nghĩ rằng cô ấy mang đến gói dịch vụ. Bởi vì, tôi có vài người anh em chạy Taxi vào ban đêm, hầu như họ đều gặp phải những chuyện thế này, có một người phụ nữ xinh đẹp kiều diễm lên xe, sau đó xảy ra hàng vạn thứ chuyện phong tình, cuối cùng người anh em của tôi mắc câu, trực tiếp mở cửa để nhìn rõ hơn, 1 lần 300, bao đêm 600.

Nhưng đây là xe bus, chẳng phải taxi, bạn cũng không thể mở cửa xe mà không có mục đích . Đang đắm chìm vào những suy nghĩ đó, đột nhiên tôi ngước nhìn về phía trước. Cô bé không có tiền đi xe đứng bên đường, nhìn tôi... cười!

Khoan đã! Không đúng. Không phải cô bé này vừa đứng ở trạm Mị Lực Thành. Tôi liền liếc lên biển báo dừng, hiện rõ ba chữ Mị Lực Thành!

Tôi như bị sét đánh, trái tim bé nhỏ của tôi làm sao có thể tiếp tục lái xe được đây. Có phải tôi đã quá chìm đắm vào câu chuyện với cô gái phía sau, đi sai đường, lạng tay lái qua đoạn dốc, rồi láng đầu xe quay lại không???

Tôi nheo mắt lại, nhìn kỹ hai bên đường, đảm bảo rằng bảm thân không đi sai nữa, tôi cứ thế tiếp tục lái xe và chưa bao lâu con đường phía trước lại xuất hiện cô gái mặc váy xanh, cô ấy vẫn nhìn tôi....cười.

Tôi rùng mình, da gà bất chợt nổi lên. Tôi muốn kêu lên, nhưng phát hiện bản thân la không nổi nữa. Cổ tôi như đang bị một bàn tay to lớn vô hình nào đó bóp nghẹt. Tôi có thể thở nhưng không thể phát ra tiếng.

Tôi nhìn về hàng ghế sau xe, cô sinh viên trường nghệ thuật đã biến mất từ lâu. Tôi run rẩy và suýt lạng tay lái đâm vào gốc cây bên lề đường. Tôi không hề dừng xe lại, cô ấy làm thế nào cô ấy xuống xe được?

Tôi kinh hoàng, run rẩy và cố gắng lái xe về phía trước. Bây giờ tôi mới hiểu, tại sao Trần Vỹ lại cảnh cáo tôi chỉ được dừng lại ở bến cuối 10 phút. Tay tôi cứ run, cố đánh lái thật nhanh để chiếc xe nhanh chóng về bến.

Sau khi lái qua một quãng đường dài, tôi lại một lần nữa nhìn thấy cô gái nhỏ mặc váy xanh đứng bên đường, mỉm cười với tôi.

Hơn nữa, tấm biển báo dừng trên đầu cô bé ấy, vẫn là Mị Lực Thành!

Tôi có biết một câu chuyện về sự ra đi của một người đi xe đạp. Một người đã đạp xem vào ban đêm để đưa vợ về nhà. Khi đi qua đường sắt, anh ta không hề đi qua lối qua đường mà lao thẳng qua đường sắt. Ai biết được, ngay lúc đó, có đoàn tàu chạy qua và lấy đi tính mạng của cả hai người.

Và vì người đàn ông đi phía trước, người phụ nữ phía sau nên anh ta chưa bao giờ biết được vợ mình đã chết. Nhiều người sống trong khu đó nói rằng cứ vào giữa đêm trăng, thường có một người đàn ông đi trên đường sắt, chạy xe đạp, đạp tới đạp lui quanh đường sắt, miệng liên tục lẩm bẩm: "Vợ ơi, đi nhanh lên."

( Đây là câu chuyện xảy ra tại quê tôi. Sảy ra vào năm 93, khi tôi còn nhỏ, nhà tôi rất ần tuyến đường sắt Bắc Kinh- Quảng Châu. Bố mẹ thường đưa tôi băng qua đường sắt để đi tắm. Đối với câu chuyện này, ban đầu được người lớn biên soạn ra để dọa những đứa trẻ không vâng lời, nhưng người ta nói rằng, thật sự đã có người nhìn thấy người đàn ông đó......)

Ngay lúc này, tôi cứ lanh quanh quanh Mị Lực Thành, tôi như người mất hồn. Tôi không dám đi tiếp cũng không dám nhìn bởi tôi sợ lại nhìn thấy cô gái nhỏ mỉm cười nhìn tôi hết lần này đến lần khác.

Nhưng tôi cũng không dám dừng lại. Trần Vỹ đã cảnh báo tôi trước không được dừng xe khi không phải điểm dừng. Ngay cả khi có gặp người chết cũng không được dừng lại. Nếu tôi dừng lại, có khi nào tôi còn gặp những chuyện khó tin hơn nữa.

Tôi kinh hoàng đến cực độ. Nỗi sợ hãi một khi đến mức giới hạn, nó liền trở lên tê liệt. Ngay khi tôi không biết mình đã mở cửa xe ở Mị Lực Thành lần thứ bao nhiêu thì cô gái nhỏ váy xanh kia đã biến mất thay vào đó lại xuất hiện một ông chú khoảng 40 tuổi dưới trạm xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro