Đệ tứ quyển - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



.::Đệ Nht Bách Bát Thập Nhị Chương – Sa Thành::.

"Ân",Lăng Lạc Viêm cắn răng chỉ nói một tiếng rồi ngậm miệng lại, bêndưới y phục đang che giấu một nơi then chốt, hắn làm sao còn tâm tư đểnghe Nham Kiêu nói cái gì.

NhamKiêu chờ đến chờ lui vẫn không thấy đáp lại, hắn chỉ có thể tiếptục nói, "Đây là ở địa giới của Sa thành tìm được, ở trên một khuđất trống, xung quanh cũng có dấu vết ẩu đả, nhưng không nhìn thấythi thể......"

Ở ngaysau lưng Lăng Lạc Viêm, tế ti đang nhắm mắt an tọa lại tiếp tục chuyểnđộng trong tay thêm vài cái, Lăng Lạc Viêm cố gắng nhẫn nại giấu diếmbiểu tình khác thường, trước những ánh mắt nghi hoặc đang nhìn chămchú của tộc nhân, hắn phóng thích trong tay của Long Phạm, lúc nàymới thỏa mãn thở hắt ra.

Cáctrưởng lão và diệu sư chỉ nhìn thấy tế ti đang ôm tông chủ, hai ngườivẫn chưa đáp lại lời nói của Nham Kiêu, tất cả đều cảm thấy rất kỳlạ.

"NếuLạc Viêm không đáp lại thì sẽ bị người khác hoài nghi." Hơi thở nóngrực lướt qua bên tai, Lăng Lạc Viêm có thể cảm giác được ngạnh vậtcứng rắn vẫn đang kề sát ngay sau thắt lưng của hắn, lời nói củaLong Phạm truyền đến bên tai lại trầm ổn như trước.

Khôngcần quay đầu lại thì cũng biết biểu tình của Long Phạm lúc nàynhất định vẫn là thản nhiên trầm tĩnh, khóe miệng khẽ nhếch, hắnđiềm nhiên lắng giọng hỏi Nham Kiêu, "Tìm được cái gì?"

Trongmắt mang theo ý cười, hồng y nam nhân ngồi trên linh thú hơi nghiêngngười dựa vào phía sau, xem ra vô cùng lười nhác. Lúc này tâm tìnhcủa tông chủ tựa hồ không tồi, Nham Kiêu cũng không rõ nguyên nhân, chỉcó thể trả lời, "Là một sợi hắc vũ của Dạ Dực, có lẽ bị rơixuống khi Dạ Dực hóa thành nguyên hình" (hắc vũ = sợi lông vũ màuđen) (mới được giải quyết, vui vẻ là phải rồi)

Tiếpnhận vật mà Nham Kiêu dâng lên, Lăng Lạc Viêm xác định quả thật đây làsợi lông vũ khi Dạ Dực hóa thành bộ dáng quạ đen. Nó lớn hơn so vớicác loại chim tầm thường một chút, bên trong màu đen ám trầm lộ ramột màu xanh thẫm, khi lay động thì lấp loáng sắc đỏ, đó là dấuvết của viêm hỏa lưu lại sau khi cùng hắn dung hợp.

"Tìmthấy ở nơi nào, phái người dẫn đường." Vứt đi sợi hắc vũ, Lăng LạcViêm hạ lệnh cho tộc nhân, tế ti ở sau lưng hắn thủy chung không nóimột câu, nhưng nhiệt độ nóng rực ở ngay sau lưng lại không thể xemthường.

"Ngaytại Sa thành, ở phía trước cách đây không xa, qua khỏi Sa thành làđại mạc." Nham Kiêu phái người tiếp tục dẫn đường, nghe nói sắp đếnđại mạc thì người của Ngân Diệu tộc đều trở nên phấn chấn, cáctrưởng lão tính toán sai người tìm một chỗ tốt ở trong thành, gầnđến đại mạc, có rất nhiều thứ phải chuẩn bị.

Thongthả giục ngựa bước đi, Lăng Lạc Viêm nâng y phục lên, dưới hạ khố đãdính đầy một mảng bạch dịch của chính mình, phía sau còn có ngạnhvật vẫn kề sát vào người của hắn. Chất dịch nhầy nhụa ở giữa haichân đang nhắc nhở lúc trước hắn và Long Phạm ở trên đường đã làmcái gì.

"Nếuđể người khác phát hiện thì thanh danh một đời của tế ti sẽ bị hủyhoàn toàn." Lăng Lạc Viêm cười tà, hắn nghĩ đến lúc xuống ngựa, cóngười nhìn thấy trên thân bạch y bào của tế ti có một chỗ lộ ra,không biết biểu tình sẽ như thế nào.

LongPhạm dường như đã biết suy đoán trong lòng của Lăng Lạc Viêm, đầungón tay vê tròn chất dịch nhầy nhụa, rồi thờ ơ trả lời, "Chẳng lẽLạc Viêm nghĩ rằng người khác đối với ta còn có ý nghĩa gì hay sao?Với ta mà nói, thế nhân từ sớm chỉ là cát bụi." Từ khi nhớ lạimột ngàn năm trước càng làm cho hắn hiểu được sinh linh trên đời chỉlà phù du, giống như cát bụi.

Trướcđây hắn đã từng có loại cảm giác này nhưng vì trí nhớ mơ hồ khônghoàn toàn rõ ràng, đến bây giờ hắn càng cảm giác mãnh liệt hơn, sởdĩ người kế thừa Đồ Lân lực chính là hắn có lẽ cũng bởi vì nhưvậy. Nếu muốn hắn hủy diệt thế gian thì hắn tuyệt đối không có mộtchút chần chừ, nếu hủy diệt hết thảy mà có thể mang đến sự kinhhỉ và khác biệt thì hắn tất nhiên sẽ động thủ.

Nhưngđến hôm nay, nếu hắn muốn diệt thế thì chỉ có thể vì Lạc Viêm,không diệt thế cũng là vì Lạc Viêm.

Có LạcViêm tồn tại thì hắn làm sao có thể đem thế gian này hủy diệt. Tôngchủ của hắn muốn cao cao tại thượng, đứng trên đầu thế nhân, có thểtùy tâm điều khiển tất cả, không để bất luận kẻ nào kiềm hãm.

"Vậymặc kệ người khác nghĩ như thế nào? Ngươi có muốn giải quyết mộtchút hay không?" Linh thú tiếp tục đi về phía trước, Lăng Lạc Viêmngoảnh đầu ra sau hỏi Long Phạm. Ngạnh vật cùng nhiệt độ nóng rựcvẫn không có một chút dấu hiệu lắng dịu, chỉ có như vậy thì quảthật không thể làm cho Long Phạm thỏa mãn. (rồng tinh mà =.=)

"Trừphi Lạc Viêm khiến cho ta toại nguyện, bằng không thì cứ đến trongthành rồi nói sau." Cánh tay Long Phạm đang ôm Lăng Lạc Viêm vẫn chưabuông ra. Đối mặt với bất cứ nam nữ có dung mạo tuyệt sắc như thếnào thì hắn đều có thể tùy tâm khống chế dục vọng của bản thân,thậm chí không hề rung động. Nhưng đối mặt với Lạc Viêm thì cho dùchỉ là một va chạm rất nhỏ cũng có thể khiến hắn bùng nổ dụcvọng, ngay cả hắn cũng không thể tự khống chế chính mình.

Ngànnăm tịch mịch đổi lấy tình yêu của Lạc Viêm, nhẫn nại trong chốc látso với quá khứ dài lâu thì quả thực không đáng để nhắc đến.

Đi theocác tộc nhân ở phía trước, đoàn người của bọn hắn rốt cục cũngvào thành, nhìn thấy cảnh tượng vượt ngoài dự kiến, dân chúng trongthành rất thưa thớt, chỉ có ít ỏi vài người, tất cả đều mang theotay nải để chuẩn bị rời đi, trà quán tửu lâu đều đóng cửa, xem rakhông phải vẫn chưa mở cửa mà là không dự định sẽ mở cửa.

Tìmngười để hỏi thì bọn họ đều nói nơi này có ma vật xuất hiện, khôngngười nào có thể ngăn cản. Dạo này Trấm Hậu tộc có phái người đếnđây mấy lần nhưng không có bất cứ linh giả nào có thể đối phó đượcvới con ma vật kia. Thời gian trôi qua rốt cục không còn người nào cóthể tiếp tục chờ đợi, dân chúng đều chuẩn bị ly khai, thỉnh thoảngnếu phải đi ngang qua nơi này thì đều đi bằng đường vòng.

Dạ Dựclưu lại sợi hắc vũ chính là ở trong tòa Sa thành này.

Sathành, lấy sa làm tên, chỉ vì đây là nơi gần đại mạc nhất, mỗi lầncó gió nổi lên thì cát bụi sẽ cuồn cuộn không dứt. Dân chúng đãquen ở đây thì không biết cảm thấy như thế nào, bọn hắn vừa đến thìđã nhìn thấy sắc trời u ám, cho dù là ban ngày thì ánh mặt trờicũng bị che khuất, không có cảm giác đang là buổi trưa.

"Đi tìmchỗ nghỉ ngơi, an bài hành lý ổn thỏa rồi đi đến nơi phát hiện tungtích của Dạ Dực tra xét một phen." Lăng Lạc Viêm phân phó với Lâm Sở,tình trạng của hắn và Long Phạm vào lúc này thì thật sự khôngthích hợp để tùy tiện xuống ngựa.

Trongthành có hơn phân nửa hộ dân đã rời đi, có thể tùy tiện tìm mộtchỗ để tá túc, bọn hắn dừng chân ở một tửu quán rộng lớn, ngoạitrừ không có tiểu nhị và người hầu thì những thứ còn lại đềukhiến mọi người hài lòng. Các trưởng lão và diệu sư thu xếp vậtphẩm. Bọn hắn không hề lưu ý, đến khi muốn bẩm báo thì mới pháthiện tông chủ và tế ti không biết đã đi đâu, bây giờ không còn nhìnthấy bóng dáng.

LăngLạc Viêm và Long Phạm dùng tường thiên thuật bay đi, hai người bọn hắntìm được một gian phòng tắm. Sử dụng linh lực để tạo ra nước cũngkhông khó, lúc này hai người đang ngâm mình vào trong nước, y phục bịlây dính dấu vết tình sự đã được thoát hạ.

Mặc dùdùng sóc thủy có thể tẩy rửa dấu vết nhưng cũng không thể ở trênđường tùy tiện sử dụng trước mặt tộc nhân. Cũng giống như viêm hỏa,lực lượng của sóc thủy mỗi khi sử dụng thì sẽ xuất hiện những gợnsóng màu xanh lam mãnh liệt, thập phần đẹp mắt nhưng cũng thập phầnnổi bật, quá mức gây chú ý.

Y phụcvừa được thoát hạ thì phía sau liền bị một nhiệt độ nóng rực ậpđến, lúc này không còn thứ gì ngăn cách, cảm giác ở dưới hạ thânphi thường rõ ràng.

LăngLạc Viêm căn bản chưa kịp tẩy đi dấu vết ở dưới thân thì đã bị tếti của hắn gắt gao ôm lấy. Hoàn toàn ngược lại với dục vọng nóngrực vội vã ở phía sau, mỗi một lần Long Phạm làm chuyện đó vớihắn thì đều khiêu khích cực kỳ chậm rãi, cho đến khi cả hai khôngthể không chế được tình dục thì mới bất chợt xâm nhập vào thân thểcủa hắn.

Hiệngiờ cũng giống như vậy, huống chi vừa rồi đã sớm giao hẹn, lúc nàyđến được một nơi thích hợp thì tất nhiên sẽ không kiêng kị. Chờ LongPhạm mang theo nụ cười tao nhã trầm tĩnh, động tác thong thả lại cựckỳ khiêu khích hôn qua toàn thân của hắn, thậm chí cũng hôn lên bạchdịch ở giữa hai chân mà hắn vẫn chưa kịp tẩy rửa, lúc này Lăng LạcViêm rốt cục không thể nhẫn nãi được nữa.

Hắnchủ động đáp lại để đối lấy một hồi dục hỏa khuynh thiên, hai ngườidây dưa ở trong nước cho đến khi nước trong dục dũng trở nên nguộilạnh thì mới đứng dậy rồi đến bên giường tiếp tục. Chờ đến khi haingười tận hứng thỏa mãn, thay đổi y phục sạch sẽ để chuẩn bị rangoài thì sắc trời đã trở nên u ám.

Đi racửa phòng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện từ xa xa truyền đến,tộc nhân đang chờ hai người bọn hắn xuất hiện, sắc trời tối tăm,không biết hiện giờ đã là canh mấy, chiều hôm ảm đảm u ám, Lăng LạcViêm cất bước ra ngoài, lúc này Long Phạm lại kéo hắn đến trướcngười.

Mộtlần nữa chỉnh lại y phục đã xuyên vào hoàn hảo, xác định không cóchỗ nào mà hắn không muốn cho người khác nhìn thấy bị lộ ra ngoài,lúc này Long Phạm mới vừa lòng buông tay, "Ăn vài thứ đi, trong xe còncó mấy món mà Hề Trú biếu tặng."

"Cònngươi?" Hai người ở trong tộc vẫn thường xuyên cùng nhau dùng bữa,nhưng dọc đường đi thì Long Phạm lại rất ít khi ăn uống, không biếtcó phải là cảm thấy phiền phức hay không.

Bạch ybào tế ti chậm rãi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, "Ta vừa ăn xong."Mái tóc đen mượt không có một tia rối loạn được cột chỉnh tề ở saulưng, dùng khuôn mặt vô cùng tao nhã thoát tục để nói lên lời này,rồi lại mở miệng bổ sung, "Ngay mới vừa rồi."

Bốnchữ vừa dứt, người nói nên những lời này vẫn lạnh nhạt trầm tĩnh,trong mắt lại tràn đầy ái muội, Lăng Lạc Viêm vì những lời này mànhíu mi, đồng thời nhịn không được mà nhếch lên khóe miệng.

Tiếngcười vang lên, các tộc nhân nghe thấy tiếng cười vội vàng tìm đếnthì lại nhìn thấy tông chủ đang kéo tế ti, cũng không hề để ý bọnhắn đang tiến đến, hôn lên môi tế ti như ở chỗ không người.

"Tâmtình của chủ nhân quả thật không tồi, dường như không hề lo lắng đãxảy ra chuyện gì." Một bóng đen đột nhiên xuất hiện, cánh chim màuđen như chiều hôm đang buông xuống, lặng lẽ hiện lên trên bờ tường.

LăngLạc Viêm buông Long Phạm ra, quay đầu nhìn thân ảnh đang đứng ở trên bờ tường, "Yêu, tiểu Dạ Dực đã trở lại, bản tông chủ quả nhiên khôngđoán sai. Gặp được ngươi thì coi như kẻ khác xấu số, chỉ là khôngbiết ngươi làm sao lại rụng lông như thế? Sợi hắc vũ kia."

Dạ Dựctừ trên tường bay xuống, vẻ trấn tĩnh trên sắc mặt lạnh lùng vẫn nhưtrước, hơi thoáng nhíu mi với cách xưng hô của Lăng Lạc Viêm, mở miệngnói nhưng không phải oán trách mà là về Linh Thư, "Người bắt Linh Thưđi là từ hướng Sa thành mà đến, ta tìm đến đây thì mất tung tíchcủa bọn hắn, hóa thành nguyên hình để tiện truy đuổi dấu vết vàhành tung của bọn hắn." Trong bộ dáng quạ đen thì hắn sẽ nhạy cảmhơn đối với hồn phách.

Ngàyđó Linh Thư tự mình xuất môn, hơn nữa vẻ mặt có chút cổ quái, hắnđuổi theo thì đến được Sa thành, rồi rốt cục không tìm thấy dấu vếtcủa bọn họ, tựa hồ cứ như vậy mà biến mất.

Nghenhững gì Dạ Dực kể lại, Lăng Lạc Viêm hỏi, "Tộc nhân điều tra cóngười cùng ngươi giao thủ, là người nào, thi thể ở đâu?"

"Cùngta giao thủ là người đã bắt Linh Thư. Có vài người, linh lực cũngthâm hậu." Dạ Dực trả lời, rồi sau đó tỏ vẻ nghi hoặc với vấn đềcủa Lăng Lạc Viêm, "Vì sao phải hỏi thi thể. Ta ăn hồn phách của bọnhắn, không có hứng thú đối với thi thể."

"Thithể của bọn hắn không hề lưu lại, ở những chỗ có dấu vết ẩu đảcủa ngươi thì không nhìn thấy thi thể." Long Phạm nói cực kỳ thongthả, gằn từng tiếng giống như đang suy đoán điều gì đó, vừa nói vừachậm rãi hướng bầu trời nhìn lại.

Bầutrời hiển nhiên là nhìn không ra có gì đặc biệt, nhưng trong lòng đãbắt đầu có suy đoán.

Trênđỉnh Hoan Hỷ thụ nứt ra một cửa khẩu khổng lồ, trút xuống đủ loạithi thể, không biết là trong đó có bao nhiêu người mà Dạ Dực đã gặpqua, đáng tiếc thi thể đã bị hủy, bằng không thì có thể xác địnhtrong đó có người mà Dạ Dực đã giết chết hay không.

"Mấyngày gần đây trong thành có không ít người chết, hình như cũng khôngnhìn thấy thi thể." Dạ Dực không bận tâm đến những chuyện không quanhệ đến hắn nhưng hiện giờ nghe tế ti Long Phạm nói như vậy thì mớibắt đầu nhớ lại.

Nhữngngười bị giết chết trong thành là do ma vật làm hại, nhưng đến giờkhắc này bọn hắn vẫn chưa nhìn thấy tung tích của ma vật, càng tiếpcận đại mạc thì càng có nhiều chuyện cổ quái lại phát sinh.

LăngLạc Viêm đang muốn hỏi tiếp thì Dạ Dực bỗng nhiên lên tiếng, "Hồnphách của những người đó thực đặc biệt."

Tấtnhiên là hắn đang nói đến những người cùng hắn giao thủ, là ngườiđã dẫn Linh Thư đi. Đặc biệt như thế nào mà lại làm cho Dạ Dực nóinhư thế? Lăng Lạc Viêm ra hiệu cho hắn tiếp tục.

"Nhữnghồn phách mà trước đây ta hay ăn thường ẩm ướt và ấm áp rất hợpkhẩu vị, còn của bọn hắn thì lạnh ngắt lại khô cứng như cát đá.Tuy là linh phách nhưng không có độ ấm, lại rất khó nuốt." Nếu khôngphải muốn giết bọn hắn thì cái loại linh hồn này căn bản ngay cảchạm hắn cũng không muốn chạm vào.

Cáctrưởng lão và diệu sư chưa bao giờ nghe Dẫn Hồn tộc kể về cảm giáccủa hồn phách, lúc này nghe Dạ Dực nói như vậy thì biểu tình đềutrở nên rất tế nhị. Nghĩ đến linh phách trên người của bọn hắn ởtrước mặt Dạ Dực là một món cao lương mỹ vị vừa ấm áp vừa ngonmiệng thì liền nhịn không được mà lộ ra thần sắc kỳ dị. (con quạthật lợi hại)

Dạ Dựcvẫn nghiêm mặt lạnh lùng, còn có một chút lo lắng khó phát hiện bịLạc Viêm nhìn thấy, Dạ Dực có biểu tình như vậy đương nhiên là vìLinh Thư, mặc dù chưa từng biểu lộ nhưng có thể làm cho Dạ Dực truyđuổi đến tận đây, muốn nói trong đó không có gì đặc biệt thì quảthật không có khả năng.

"Tôngchủ, nếu Dạ Dực đã ở đây thì không bằng ngày mai chúng ta đến đạimạc thăm dò trước," Ban đêm trong Sa thành vẫn nổi lên những cơn bão,từng trận gió lớn thổi đến giống như trên mặt bị đao cắt qua, Lâm Sởtiến lên vài bước rồi đề nghị như thế.

LăngLạc Viêm gật đầu, đang muốn chấp thuận thì giữa ban đêm lại bỗngnhiên truyền đến một tiếng hát kỳ dị. Tiếng hát hòa cùng bão cátcuồn cuộn, không biết ở nơi nào, cũng không biết là nam hay nữ, loángthoáng truyền đến.

"Có mavật biết ca hát?" Lăng Lạc Viêm là người đầu tiên nghĩ đến đó là mavật đang hoành hành ở trong Sa thành, nếu ma vật có thể biết hátthì hắn quả thật rất muốn thưởng thức.

LongPhạm lắc đầu, không chờ hắn nói là cái gì thì xa xa lại vang lênmột tiếng rống khác thường, lúc này tiếng kêu mới giống của mộtloại dị thú, cũng càng giống với ma vật hơn một chút.

"Tòathành này đến tột cùng có bao nhiêu điều cổ quái." Thân ảnh màu đỏbay lên trên bờ tường, từ xa xa nhìn lại, bên trong cát bụi ở hướngbắc hẻo lánh mơ hồ có một bóng dáng, nhìn thấy dáng điệu xem raquả thật là một loại dị thú nào đó.

"Muốnđi xem?" Long Phạm đứng bên cạnh Lăng Lạc Viêm, biết rõ tông chủ củahắn đã bị gợi lên hứng thú.

"Nếucó họa loạn hoành hành thì bản tông chủ há có thể không quan tâm."Nhếch môi đầy giễu cợt, lời nói của Lăng Lạc Viêm như đang trêu đùa.Có lẽ trong mắt của thế nhân thì hắn là vị Viêm chủ vì dân chúng,vì sinh linh thiên hạ mà trừ yêu diệt họa. Nhưng Long Phạm biết rõ,Lạc Viêm của hắn tuyệt đối không phải vì thương tiếc cho thế nhân, hayvì phải bảo vệ ai mà mới làm việc này.

LạcViêm thích những việc kích thích, cũng thích cảm giác nắm trong taysinh mệnh của kẻ khác.

Khóemiệng khẽ nhếch một cách đầy hứng thú, thân ảnh hồng sam bay lên,hướng về phía phát ra tiếng gầm rú.

Nhansắc đỏ đậm ở bên trong bão cát như mang theo huyết sắc, vô số gợnsóng cuồn cuộn nổi lên, tộc nhân vẫn chưa kịp phản ứng đối với biếnhóa đột ngột ở trước mặt, ngẩng đầu lên thì chỉ nhìn thấy ở xungquanh Lăng Lạc Viêm nở ra một đóa hoa hồng bằng lửa tràn đầy diễm lệvà yêu dã. Những hạt cát theo gió cuồn cuộn đang tung bay giữa khôngtrung chỉ trong khoảnh khắc đều bị thiêu đốt.

Mỗimột hạt cát là một đốm lửa nhỏ, nhiều đốm lửa bắt đầu có xu thếcháy lan ra, vẫn chưa kịp chớp mắt thì đã hóa thành một biển lửakiều diễm đang bừng cháy giữa không trung, khiến kẻ khác cảm thấyngạt thở.

Chỉmột ngón tay nâng lên thì tùy ý thiêu đốt nhuộm đỏ cả một bầu trời,tộc nhân nhìn thấy hồng sam đang tung bay của tông chủ giống như viêmhỏa yêu dã diễm lệ cũng tràn đầy nguy hiểm. Lướt đi về nơi xa xa, ởbên cạnh hắn, bạch y bào tế ti nhẹ nhàng bay theo, không hề bị viêmhỏa ảnh hưởng, xung quanh tế ti nổi lên những vầng sáng màu xanh lamnhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.

Viêmhỏa yêu dã hoa lệ chuyển động bên trong màu thanh lam của sóc thủy,sắc trời vốn u ám ảm đạm nhưng chỉ trong khoảnh khắc lại trở nênchói mắt diễm lệ, giống như đang bước vào một thế giới khác, cáctrưởng lão và diệu sư cơ hồ khó có thể dời mắt, rốt cục vẫn cònnhớ rõ phải đuổi theo, lúc này mới miễn cưỡng không nhìn về nơi chântrời đầy huyền hảo, tất cả bọn hắn đều hướng về nơi đó mà đi.

Trongtửu quán khôi phục vẻ yên tĩnh, lúc này có một thân ảnh bỗng nhiênthoáng hiện, nhìn về nơi xa xa, hắn cũng bắt đầu đuổi theo.


.::Đệ Nht Bách Bát Thập Tam Chương – Kịch Biến::.

"Ở nơiđó." Lăng Lạc Viêm chỉ vào một cái bóng ở dưới chân, đứng giữa khôngtrung có thể nhìn thấy dấu vết của một loại thú ở cách đó khôngxa, từ miệng của nó phát ra một tiếng rống.

Bọnhắn đã đến biên giới ở giữa Sa thành và đại mạc, nơi này cực kỳhẻo lánh, bước qua khỏi biên giới sẽ là sa mạc. Vào ban đêm, phươngBắc như một hang động tối đen thật lớn, khó phân biệt được đâu làtrời đâu là đất, ngay cả không khí cũng mang theo hương vị của bãocát bụi bậm.

"Đó làMãng, cũng giống như Hư, mấy trăm năm trước đã tuyệt tích khỏi thếgian." Long Phạm trầm ngâm nói, bóng đen ở dưới chân bọn hắn khó cóthể phân biệt đâu là đầu còn đâu là đuôi, trên người phủ đầy lớpvảy, thân hình to lớn dị thường, há mồm làm động tác cắn nuốt,chậm rãi tiến về phía trước.

Trongmiệng dị thú phát ra những tiếng kêu kỳ lạ, Lăng Lạc Viêm cẩn thậnxem xét, rốt cục không nghe thấy tiếng hát lúc trước, "Tiếng hát kiakhông biết từ đâu mà đến, còn con Mãng này đang cắn nuốt cái gì,thức ăn của nó là gì?"

"Nó ănkhông khí." Ngữ thanh của Long Phạm thản nhiên, trong đôi mắt màu thanhlam nhợt nhạt lại hiện lên vẻ thận trọng và trầm tư. Từ không trunghạ xuống, hắn kéo Lăng Lạc Viêm ra sau lưng rồi thả người tới gần condị thú.

Linhquang của sóc thủy hiện lên giữa màn đêm, giống như bầu trời được mạlên một màu thanh lam thâm thúy, gợn nước nhìn thật ôn hòa dịu dàng,nhưng lại bao vây con dị thú đang gầm rú rồi ra sức cắn nuốt chônvùi.

Cứ nhưthế đứng giữa không trung, không nhanh không chậm điều khiển sóc thủy,Long Phạm tiếp tục nói, "Thức ăn của Mãng chính là không khí. Vạnvật trong thiên địa luôn được cân bằng, một khi không khí bị cắn nuốtquá nhiều thì sẽ mất cân đối."

"Mấtcân đối thì sẽ thế nào?" Lăng Lạc Viêm đứng trên một mỏm núi, thưởngthức Long Phạm giao đấu cùng Mãng.

Máitóc dài đen huyền vẫn suông thẳng như trước, trường bào thuần bạchcủa tế ti dưới bầu trời đêm càng đặc biệt nổi bật, trắng tinh nhưvầng mây phiêu lãng từ nơi chân trời bay xuống phàm trần. Bất luậnngười nào nhìn thấy cũng không nghĩ rằng đây là một màn giao chiến.

Đầungón tay chỉ chuyển động rất nhẹ thì có thể khiến dị thú gào thétquay cuồng, người đang thản nhiên mà đứng với phong thái lạnh lùng.Nhìn thấy Mãng bị sóc thủy ăn mòn, giống như vật dơ bẩn đang bị tẩyrửa, ánh mắt có vẻ rất thương hại nhưng Lăng Lạc Viêm không cần lýgiải cũng có thể khẳng định kỳ thực bên trong chỉ có thờ ơ lãnhđạm.

Rất ítkhi nhìn thấy Long Phạm ra tay, việc này có thể giao cho tộc nhân giảiquyết nhưng bây giờ lại vội vàng động thủ tiêu diệt con Mãng này,không biết là vì lý do gì.

"Vì saokhông trả lời?" Đến bên cạnh Long Phạm, lòng bàn tay chưởng đi mộtngọn viêm hỏa, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy Long Phạm thản nhiên đưa con dịthú đến gần cái chết, rốt cục nhịn không được có chút ngứa tay.

Hắn tuycó viêm hỏa lực nhưng không người nào nguyện ý giao đấu cùng hắn.Thứ nhất là vì thân phận, thứ hai lại có thể sử dụng viêm hỏa, hơnnữa lần trước Long Phạm đã tuyên cáo, lúc này muốn tìm người cùnghắn giao thủ thì căn bản không có khả năng, hiện giờ chỉ có con dịthú này dùng để luyện tay một chút.

Dù saocũng là linh thú sớm tuyệt tích trên thế gian, sóc thủy đem nó nhấnchìm ăn mòn, viêm hỏa thiêu đốt phần đuôi của nó, con Mãng vẫn chưachết, nhưng cho dù có là linh thú cường đại như thế nào thì cũngkhông thể kháng cự nổi với hai cỗ lực lượng của bọn hắn. Mãng gầmlên giận dữ rồi ngã xuống đất, giãy dụa một lần cuối, xem như cũngđã sắp chết.

Viêmhỏa trong tay của Lăng Lạc Viêm vừa mới được chưởng ra thì bạch y bàobỗng nhiên xoắn tới đem hắn kéo đến bên người, dường như không muốnhắn tiếp cận với con Mãng kia, Long Phạm siết chặt tay hắn, chặt đếnmức Lăng Lạc Viêm phải nhíu mày, nghiêng đầu thì nhìn thấy bên trongđôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam hiện lên một sự sợ hãi.

Cầmlấy tay Lăng Lạc Viêm rồi kéo hắn đến trước người, Long Phạm ôm hắnthật chặt, sau đó chậm rãi nói, "Một khi mất cân đối thì không giansẽ bị bóp méo, sinh ra một khe nứt hút hết tất cả những thứ ở xungquanh, những thứ nào bị hút vào đó sẽ rơi xuống một nơi vô danh, chodù không chết nhưng sẽ biến mất khỏi trần đời, thất lạc ở trongkhông gian của khe nứt."

Gắt gaoôm Lăng Lạc Viêm, chặt đến mức cơ hồ khiến kẻ khác cảm thấy ngạtthở, nghĩ đến sự sợ hãi mà hắn vừa nhìn thấy trong đôi mắt màuthanh lam thì Lăng Lạc Viêm bỗng nhiên hiểu được vì sao Long Phạm phảivội vàng diệt trừ con Mãng.

"Chẳnglẽ ta vẫn chưa đủ mạnh đến mức có thể làm cho ngươi an tâm? Lúctrước dùng lực lượng diệt thế để uy hiếp người trong thiên hạ, bâygiờ chỉ có một chút chuyện vụn vặt cũng phải đích thân đi tiêu diệtcon Mãng. Ta còn tưởng rằng không có chuyện gì có thể làm cho ngươihoảng sợ." Bĩu môi, Lăng Lạc Viêm như đang chế giễu Long Phạm, nhưnggiọng nói lại bất giác mang theo ý cười.

LongPhạm lắc đầu, vẫn ôm chặt Lăng Lạc Viêm vào lòng, đôi mắt màu thanhlam khẽ nâng lên, bên trong lộ ra thần sắc lạnh lùng nhìn về con dịthú ở nơi xa xa, giọng nói mang theo một chút thở dài, "Điều ta sợduy nhất chính là ngươi. Chỉ cần chuyện gì liên quan đến Lạc Viêm thìta sẽ không dám sơ suất, mùi vị biệt ly lúc trước đã nếm quá đủ,con Mãng này sẽ phá hủy làm cho không gian bị bóp méo, cho dù khảnăng chỉ có một phần vạn, nhưng cũng phải thật cẩn trọng."

Khônggian bị bóp méo sẽ sinh ra khe nứt rồi nuốt vào toàn bộ những thứở xung quanh. Đó là vì sao trên cây Hoan Hỷ thụ đột nhiên xuất hiệnmột cửa khẩu khổng lồ, trút xuống một núi thi thể, còn những ngườichưa chết thì không biết đã lưu lạc về phương nào.

Hắnlàm sao có thể để cho một thứ nguy hiểm như vậy đến gần Lạc Viêm.Không phải là lực lượng của bất luận kẻ nào mà là lực của tựnhiên, ai có thể cam đoan không có chuyện ngộ nhỡ. Một lần ly biệtquả thực đã đủ làm cho hắn phát cuồng, nếu thêm một lần nữa thìsợ rằng hắn sẽ nhịn không được mà hủy diệt toàn bộ thiên hạ.

"Lựclượng của Lạc Viêm bây giờ thì đã có thể ngang hàng với ta, đươngnhiên không hề yếu, mà là rất cường đại. Nhưng với ta mà nói, vẫnlà không thể cho phép có bất cứ nguy hiểm nào đến gần ngươi, huống chilà loại nguy hiểm như thế này, nếu bị hút vào bên trong khe nứt,dịch chuyển đến một không gian khác thì ta nên làm thế nào bây giờ?Ta cũng ích kỷ, ta chịu không nổi nếu phải mất ngươi."

Thoángthả lỏng vòng tay, những lời này của Long Phạm làm cho Lăng Lạc Viêmkhông thể nói nên lời. Muốn nói có thể ngang hàng thì chung quy cũngkhông phải là đối thủ của Long Phạm. Hắn cường đại cũng có công laocủa Long Phạm, cho dù hắn có mạnh mẽ thì Long Phạm vẫn không ngừnglo lắng cho hắn.

Hítvào một hơi, dưới mái tóc bạch kim là đôi mắt mị sắc thâm tình cùngý cười bất đắc dĩ, Lăng Lạc Viêm lắc đầu, "Làm sao lại mất ta?Chẳng phải từ lâu đã nói sẽ không ly khai."

Khi cáctrưởng lão và diệu sư chạy đến thì đã nhìn thấy thi thể của mộtcon dị thú vô cùng to lớn đang nằm trên mặt đất. Bởi vì cát bụi màkhiến bầu trời ban đêm trở nên mông lung, ở phía bên kia, hồng sam vàbạch y bào giao thoa, hai người lẳng lặng ôm nhau làm cho người ta khôngdám tùy ý tiếp cận, giống như chỉ quấy rầy một chút là đã phạmphải sai lầm, sẽ quấy nhiễu bầu không khí kiều diễm tràn đầy nhutình ở trước mặt.

Đó là vẻmặt của tế ti chỉ hiển lộ trước mắt của tông chủ mà chưa có ngườinào từng được nhìn thấy, trong phong thái lãnh đạm siêu phàm thoáttục là một sự ôn nhu cùng tình yêu sâu đậm làm rung động tâm tư củatất cả mọi người.

Mà tôngchủ cũng không còn giữ lại vẻ mặt đa tình mị hoặc như ngày thường,đường cong bên khóe môi không còn sắc bén và lạnh lùng như xưa. Haingười ôm nhau, rõ ràng ngay tại trước mắt nhưng tựa hồ lại phi thườngcách xa tất cả mọi người.

Dạ Dựcđứng ở sau lưng đám người, nhìn thấy Long Phạm và Lăng Lạc Viêm đangôm nhau, từ trước đến bây giờ cũng đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưnglúc này trong lòng lại bỗng nhiên có một loại cảm giác khác thường,giống như đang bị xúc động, khiến hắn khó có thể bảo trì thần sắclạnh lùng vô cảm như lúc trước.

Hắnbỗng nhiên nghĩ đến một cái tên khiến hắn không ngại đường xa vạndặm truy đuổi đến Sa thành, thiếu niên được hắn phụng mệnh "giáohuấn", từ ngoan ngoãn đến giãy dụa ở dưới thân hắn.

Cảnhtượng ở trước mắt khiến tâm tư của kẻ khác phập phồng rung động.Nhưng lúc này Lâm Sở nhìn thấy hình ảnh như vậy lại không hề lảng tránh,mà cứ si mê đứng nhìn hết sức thận trọng, mãi cho đến khi ở xa xacó tiếng xé gió đột nhiên tiếp cận.

"LăngLạc Viêm, ngươi không chịu nghe lời cảnh báo của ta mà vẫn đi đến nơinày." Cùng với tư thế như phong lôi rơi xuống mặt đất, người đến cómái tóc đỏ sậm ngắn đến vai tung bay trong gió, lộ ra đôi mắt âm ulạnh lẽo và sắc bén như chim ưng, cư nhiên là người đã lâu không hiệnthân, trước giờ vẫn mất đi tung tích, Phong Trần Tuyệt.

Nhìnthấy hai người đang ôm nhau trên mảnh đất trống, hoàn toàn không đặthắn vào mắt, trong đồng tử sắc bén lại càng lộ ra lãnh ý mãnhliệt, trầm giọng nói, "Chớ trách ta không nhắc nhở các ngươi không nênđến nơi này."

"Bảntông chủ cũng quên nhắc nhở Kiền Kì tộc đã sớm bị hủy diệt, ngươihiện giờ là tự mình tìm đến cửa, chẳng lẽ là muốn đi theo tộc nhâncủa ngươi?" Lăng Lạc Viêm xoay người, có một chút nghi hoặc đối vớilời nói của Phong Trần Tuyệt, "Còn ngươi nói cái gì mà cảnh báo,ngươi có chuyện gì có thể cảnh báo cho ta?"

Từ khiPhong Trần Tuyệt xuất hiện thì trong mắt của Long Phạm đã lui ra thầnsắc nhu tình, màu thanh lam lóe lên dưới đáy mắt, chính là đang suynghĩ nên lấy đi tánh mạng ở trước mặt hay phải lưu lại. Phong TrầnTuyệt có liên lụy đến Hách Vũ, Kiền Kì tộc tuy đã bị tiêu diệtnhưng quan hệ giữa hắn và Xích Diêm tộc vẫn chưa bị triệt tiêu.

Dù saohắn từng là người có được huyền hỏa lực.

Điểmnày làm cho Long Phạm không thể tùy tiện giết Phong Trần Tuyệt, nhưngcũng chính là vì điểm này mà khiến hắn phi thường muốn trừ khửPhong Trần Tuyệt. Đôi mắt của Long Phạm nổi lên những gợn sóng màuthanh lam, chung quy vẫn không động thủ, Phong Trần Tuyệt vẫn chưa dứtlời.

"Xem rangười nọ không truyền đạt lời của ta cho ngươi. Ta sai người của TrấmHậu tộc truyền lời, nếu các ngươi không muốn thế gian này xuất hiệnđiều ngoài ý muốn thì ngay lập tức rời khỏi đại mạc ở cực Bắc."Phong Trần Tuyệt nhìn chăm chú về phương Bắc, không người nào nhìnthấy biểu tình của hắn khi nói chuyện, nhưng bọn họ lại có thể rõràng hiểu được hàm nghĩa của những lời này.

Lúcnày Lăng Lạc Viêm mới biết vì sao Tiếu Thủ Niên của Trấm Hậu tộclại đột nhiên xuất hiện, rồi cũng vì sự cố phát sinh trên người củaTiếu Niệm Vân mà cố ý che giấu lời cảnh báo của Phong Trần Tuyệt.Bất quá cho dù có truyền lời thì hắn cũng sẽ không nghe theo, vì đâylà Phong Trần Tuyệt truyền lời mà không phải là tế ti của hắn.

"TiếuThủ Niên chắc là không sợ chết." Lăng Lạc Viêm thoáng nhếch môi, "LôiQuyện coi như lúc trước biết thức thời mà tiến lui, huynh đệ kết báicủa hắn cũng không thua kém."

"NhamKiêu, thay ta nhớ rõ, lúc sau trở về xử trí Trấm Hậu tộc." Phânphó một câu là đã quyết định vận mệnh sau này của Trấm Hậu tộc.

"Dạ!"Nham Kiêu xưa nay vẫn hiếu chiến, việc này giao cho hắn thì nhất địnhsẽ không quên, hắn còn nhớ rõ lúc trước vẫn chưa có cơ hội cùng cáctộc giao thủ, lại để cho Ngân Diệu tộc ở trước mặt người khác thểhiện oai phong, đến nay hắn vẫn còn cảm thấy tiếc nuối.

"Ngươicó nghe ta nói hay không? Không thể đi đến đại mạc ở cực Bắc, dừng ởđây, không thể đi tiếp!" Mất đi tộc nhân, hiện giờ chỉ còn lại mộtmình, khí thế ngông cuồng cùng lạnh lùng của Phong Trần Tuyệt xem ravẫn không có nửa điểm thay đổi.

"Ngươinói không thể thì liền không thể hay sao? Phong Trần Tuyệt, ngươi nghĩmình là ai? Việc mà bản tông chủ đã quyết định thì không có ngườinào có thể cản ta!" Ngữ điệu mãnh liệt, bão cát ở xung quanh bắtđầu nổi lên, Lăng Lạc Viêm cười khẩy rồi bước ra phía trước.

Lúcnày y phục lại bị giữ chặt, Long Phạm dường như biết hắn muốn làmcái gì, nhưng không ngăn cản mà chỉ vô cùng nhẹ nhàng nói ra hai chữ,"Giết hắn."

LăngLạc Viêm quay đầu nhướng mi rồi nhếch môi lên, "Ta biết." Sự tồn tạicủa Phong Trần Tuyệt vẫn là việc mà Long Phạm luôn để ý ở trong lòng.Phong Trần Tuyệt đại biểu cho một cỗ lực lượng khác mà Hách Vũ lưulại, cùng hắn có quan hệ sâu xa, hơn nữa dường như giữa hai người bọnhắn luôn có một chút liên lụy không rõ.

Nếu đãkhông rõ thì chi bằng cứ chặt đứt, mặc kệ là tình hay là oán, làyêu hay là hận, dùng cái chết của Phong Trần Tuyệt để kết thúc tấtcả.

"Cònchưa nói lời cảm tạ ngươi vì lần trước đã tố giác chuyện của bảntông chủ, quả thật hữu hụng, cho nên Kiền Kì tộc không thể tồn tạitrên đời này, ngươi cũng như vậy." Vừa dứt lời thì hồng ảnhnổi lên như một ngọn lửa, đột nhiên tiến đến trước người của PhongTrần Tuyệt, đưa chưởng lực đánh tới cổ họng của hắn.

Nétránh về phía sau, nam nhân có mái tóc đỏ sẫm như máu bắt đầu âmtrầm nghiêm mặt, kiềm nén cơn thịnh nộ cùng vài phần phức tạp trênthần sắc, hắn đánh trả lại Lăng Lạc Viêm, giữa bầu không trung tốităm, lôi hỏa đen huyền được chưởng ra bám lấy vô số cát bụi, "LăngLạc Viêm, ngươi không nghe lời cảnh báo của ta thì đừng hối hận!"

"Hôm naynếu không thể giết ngươi thì ta mới hối hận." Bên môi nhếch lên nụcười lạnh lùng, Lăng Lạc Viêm tiếp tục chưởng ra một đoàn viêm hỏa,ngọn lửa thiêu đốt bừng cháy cả bầu trời đêm. Hắn vẫn chưa quên lờinói của Phong Trần Tuyệt, mặc dù đó là sự thật, nhưng Phong TrầnTuyệt tiết lộ chân tướng của hắn và Long Phạm cũng đã khiến haingười bọn hắn nổi lên một trận phong ba.

Hôm nayđã đến lúc phải hảo hảo hồi báo.

Viêmhỏa tung bay rồi chảy xuống như thác nước, giống như dây leo mang theoý thức quấn quanh thân người của Phong Trần Tuyệt, tựa hồ một đóahoa yêu dã nở rộ giữa màn đêm, mỗi một lần nở ra đều có thể hủydiệt tất cả những thứ chạm vào thành tro bụi.

PhongTrần Tuyệt tránh né có một chút chật vật, hắn phải dùng trườngkiếm để ngăn cản, hiện giờ cùng hắn giao thủ không phải là thiếuniên lần đầu tiên gặp mặt ở Vọng Thiên Thai, sau khi có được viêm hỏalực hoàn chỉnh, hắn quả thật không phải là đối thủ của Lăng LạcViêm.

Đứngmột bên quan sát, biểu tình của Long Phạm thủy chung thực hài lòng,lực lượng của Phong Trần Tuyệt không còn có thể uy hiếp được LạcViêm, cũng vì như vậy mà hắn mới yên tâm để Lạc Viêm đích thân ra tay.

Bấtluận Phong Trần Tuyệt có tâm tư như thế nào đối với Lạc Viêm thì cứđể Lạc Viêm tự mình đem hết thảy gạt bỏ, đó là cách thích hợpnhất. Khoanh tay mà đứng, tế ti Long Phạm nhìn hai người giao chiến,mặc dù yên tâm tông chủ của hắn có thể tự mình đối địch nhưng hắnvẫn lo lắng, khiến hắn không thể dời mắt dù chỉ nửa điểm.

Haingười giao chiến đã gần tiếp cận đến đại mạc, từ biên giới Sa thànhđuổi dần vào sâu bên trong. Càng hướng vào bên trong thì sắc trờicàng thâm trầm u ám, nếu không phải những người ở đây đều có linhlực thì e rằng sẽ không thể nhìn rõ quan cảnh ở xung quanh. Giờ khắcnày, giữa màn đêm nổi bật những vầng hào quang đỏ sẫm, lúc ẩn lúchiện.

Rốtcục trường kiếm có ẩn chứa linh lực bị viêm hỏa đỏ đậm thiêu đốthóa thành tro bụi. Phong Trần Tuyệt nâng chưởng đánh trả, biết rõlinh lực của hắn không thể ngăn cản được viêm hỏa trong bao lâu, nghĩđến lý do vì sao mình ở đây, hắn cắn răng gầm lên giận dữ, "Có thểhay không nghe ta nói cho hết lời? Ta sẽ nói cho các ngươi biết về LinhTê tộc, bọn hắn...."

Mộttiếng nổ vang lên, viêm hỏa như mũi nhọn sắc bén đánh vào linh lựcđen sẫm của Phong Trần Tuyệt làm rung chuyển mặt đất khiến cát bụitung bay mù mịt, Phong Trần Tuyệt vẫn chưa dứt lời, Lăng Lạc Viêm nghehắn nói tới đây thì dừng lại lực đạo ở trong tay, chỉ kém một chútnữa thì Phong Trần Tuyệt đã chết dưới chưởng của hắn.

"Ngươinói đi." Chỉ cần Phong Trần Tuyệt vẫn còn tin tức hữu dụng thì hắnkhông ngại kéo dài mạng sống của Phong Trần Tuyệt thêm một chút.

Thầnsắc âm trầm trong mắt của Phong Trần Tuyệt càng thêm nghiêm trọng, sắpphải mở miệng là lúc vẻ mặt hiện lên mâu thuẫn và phức tạp, việcnày đối với Phong Trần Tuyệt cũng không có nửa điểm ưu đãi nhưng hắnlại đến đây vốn là vì việc này.

Ngay khihắn đang lưỡng lự thì mọi người bỗng nhiên cảm giác được mặt đấtđang rung chuyển. Lúc này mọi người đã ở bên trong sa mạc, bãi cát ởdưới chân đột nhiên trũng xuống. Lúc trước màn đêm tối đen nhìn khôngthấy thiên nhật thì chỉ trong khoảnh khắc lại bừng sáng một cáchquỷ dị, cát bụi tản ra như những màn sương mù. Bên trong hỗn loạn,mọi người ngẩng đầu nhìn lên, ánh trăng bạc treo lơ lửng ở trên caonhưng xem ra lại gần trong gang tấc.

"LạcViêm cẩn thận——" Long Phạm tiến đến sát bên cạnh Lăng Lạc Viêm, theoánh mắt chăm chú của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm có thể nhìn thấy ởphía sau nứt ra một cửa khẩu thật lớn giống như một hang động tốiđen.

Mãngđã chết, tại sao không gian lại bị bóp méo?! Căn bản chưa kịp tựhỏi, dưới chân bắt đầu lún xuống, chỉ trong khoảnh khắc dường nhưthiên địa bị đảo ngược, căn bản không thể tránh né.

Dướiánh trăng bạc sáng ngời một cách yêu dị, thân ảnh màu đỏ nhảy lên,cát bụi dưới chân cuồn cuộn, nhưng chưa kịp bay lên giữa không trungthì lại bị thứ gì đó kéo xuống, ngay cả hắn cũng cảm thấy có mộtsức nặng vô cùng mãnh liệt đang đè ép, không cho hắn rời khỏi vùngđất ở dưới chân.

LongPhạm đã đến bên cạnh, nắm lấy tay của hắn, ở giữa không trung nhìnlại thì đã thấy tộc nhân sớm ngã xuống đất, không thể phân biệtthiên địa rõ ràng, chỉ nhìn thấy ánh trăng bạc ở trên cao, giống nhưkhoảng cách giữa thiên địa trong lúc đó bị một lực lượng đè ép,cửa khẩu bị nứt ra càng lúc càng khuếch rộng đến vô hạn.

"Đâykhông phải là không gian bị bóp méo, đây là kết giới, mau rời đi!"Long Phạm nắm lấy tay Lăng Lạc Viêm rồi kéo lên trên, nhưng Lăng LạcViêm lại cảm thấy có cái gì đó đang hãm chân của hắn, tựa hồ cómột cỗ lực lượng không thể kháng cự khiến hắn khó khăn bướcđi.

"Tôngchủ———tế ti———" Tiếng gọi ầm ĩ của tộc nhân ở cách đó không xa, mặtđất rung chuyển không ngừng sụp xuống phía dưới, mọi người đều độtnhiên không nghĩ đến ngay lúc này lại gặp phải một chuyện quỷ dị nhưvậy, giữa sắc trời bừng sáng như ban ngày lại nứt ra một cửa khẩunhư vực sâu không đáy, phát ra những tiếng xé rách nghiền nát.

Ngaytại lúc này, hết thảy bỗng nhiên yên lặng.

Bãicát ở dưới chân không còn sụp lún, thiên địa không còn rung chuyển,ánh trăng bạc lấp lánh hào quang quỷ dị dần dần trở nên ảm đạm,quay về với bầu không gian u ám, trọng lực lún xuống đột nhiên biếnmất.

Tĩnhmịch một cách đột ngột, yên lặng một cách quỷ bí, tất cả mọingười đều đang nghi hoặc thì Long Phạm lai hô to một tiếng, "Đi mau!"

Ngay khihắn vừa nói ra hai tiếng thì dị biến bỗng nhiên nổi lên.

Cựchạn yên tịnh chính là cực hạn cuồng bạo, những hạt cát hung thầntừ nơi chân trời mãnh liệt dâng lên, ánh trăng ảm đạm không còn mộtchút hào quang, không có tường thiên thuật nên mọi người bị lúnxuống, chỉ có thể giãy dụa giữa sa mạc. Trên không trung, Lăng LạcViêm và Long Phạm lại bị vô số bão cát cuốn lấy, không thể đứngthẳng.

Bãocát càng lúc càng lớn, những hạt cát nổi lên như một cơn lốc xoáy đemtất cả mọi người cuốn lấy.

Bấtluận là ở trên mặt đất hay ở giữa không trung, mỗi một chỗ trongthiên địa giống như đều bị che khuất, kịch liệt rung chuyển. Không aicó thể nhìn thấy tình cảnh ở trước mắt, ánh trăng mất đi nhan sắcchỉ còn một màu tối tăm, bão cát mãnh liệt đem tất cả hút vàobóng đêm hắc ám.

Cửakhẩu kia không biết đã biến mất từ khi nào nhưng lúc này không có aiphát hiện, trước mắt chỉ có vô số hạt cát bụi bậm, đập vào mắtlà bóng đêm đen kịt, bên tai là tiếng cát xào xạc vang lên. Lăng LạcViêm và Long Phạm đột nhiên bị một lực lượng khổng lồ xoắn tới kéora hai phía, hắn chỉ cảm thấy cả người tựa hồ bị rơi vào biển cátvô tận, chờ đến lúc hắn phát hiện thì bàn tay đang nắm chặt củahắn và Long Phạm đã bắt đầu buông lỏng.

"LongPhạm——–" Hắn hô to, nhưng ngay cả hắn cũng không thể nghe thấy tiếnghét của chính mình. Bùng nổ một âm thanh long trời lở đất, vô sốhạt cát chôn vùi bọn hắn, đang muốn sử dụng viêm hỏa nhưng trên ngườilại mất đi tất cả khí lực, tinh thần bắt đầu trở nên hoảng loạn.

Cơn lốcxóay cuồn cuộn nổi lên cuốn lấy hết thảy, tất cả đều bị trọng lựckéo vào giữa không trung, giống như thiên địa bị hoán đổi nghịchchuyển. Trong bão cát cuồng bạo, tất cả đều bị chôn vùi.

Chờđến khi cuồng phong bão cát chậm rãi lắng dịu, ánh trăng treo lơ lửngở giữa không trung lại một lần nữa rực rỡ chói sáng, tất cả cátđá đều rơi xuống trở về nguyên vị, không còn lưu lại bất cứ dấu vếtnào, tựa hồ chưa từng xảy ra chuyện gì.

Chỉ làtrên sa mạc đã không còn một bóng người.


.::Đệ Nht Bách Bát Thập T Chương – Yêu Hận::.

Nặngnề, âm u, lạnh lẽo, không thể nhúc nhích. Khi Lăng Lạc Viêm tỉnh lạithì cảm giác ở trên người thiếu chút nữa làm cho hắn nghĩ rằngmình đã chết, nhưng chuyện này đương nhiên không có khả năng, có tế ticủa hắn ở bên cạnh thì hắn làm sao có thể dễ dàng chết như vậy.

LongPhạm sẽ không làm cho hắn xảy ra chuyện gì, điểm này hắn chưa baogiờ nghi ngờ, cũng bởi vì như vậy mà hắn mới có thể phóng túngkhông hề kiêng kị đi làm những việc mà hắn muốn.

"LongPhạm....."Mở miệng gọi một tiếng, ngữ thanh khàn đặc khô khốc cơ hồkhó có thể nhận ra đây chính là giọng nói của hắn, nâng tay lên, hắnphủi đi những lớp đất cát ở trên người, rốt cục biết rõ vì sao hắnlại cảm thấy nặng nề và lạnh lẽo.

Lớpcát trên thân thể đã bị hất sang một bên, hắn vươn người ra khỏi vũngcát, mở mắt ra, hắn đang muốn yên tâm ôm người nam nhân ở bên cạnh thìđột nhiên động tác lại đình trệ.

"PhongTrần Tuyệt?" Đôi mắt đang mang theo ý cười bất chợt đông cứng, bêntrong đôi mắt mị hoặc xẹt qua một tia sắc bén, đứng lên từ vũng cát,Lăng Lạc Viêm bất động nhìn người nam nhân cũng đang chật vật giốngnhư hắn.

"Làmcho ngươi thất vọng, ta không phải tế ti của ngươi." Trong mắt của PhongTrần Tuyệt như tụ tập những vầng mây đen, thần sắc tràn đầy lo lắng,"Nhờ ơn ngươi ban tặng, tộc nhân của ngươi, còn có ta đều đến địaphương quỷ quái này."

"Nơinày là ở đâu?" Đang giao chiến với Phong Trần Tuyệt được một nửa thìđột nhiên xảy ra dị biến, mọi người đều không ngờ đến.

Khôngđể ý đến cát bụi đang bám ở trên người, Lăng Lạc Viêm đưa mắt ngướcnhìn khắp xung quanh.

Trướcmắt là một biển cát vô tận, từ dưới chân kéo dài thẳng tắp đếnmột nơi rất xa không nhìn thấy biên giới, bầu trời lúc trước vẫn cònảm đạm u ám thì bây giờ lại sáng chói như ban ngày. Mảnh trăng trònở nơi chân trời tỏa ra vầng hào quang nhu hòa êm dịu, phản chiếuxuống mặt đất làm cho những hạt cát trở nên lấp lánh giống như ngânsa. (ngân sa = cát bạc)

Nắmlấy một nhúm cát ở dưới chân, từng hạt cát chảy xuống khỏi lòngbàn tay như một dòng thác đổ, những hạt cát này xem ra không lớngiống như những loại bình thường.

"Nơi màngươi muốn đến, chỉ có vào không có ra, đại mạc cực Bắc." Có thểnghe thấy một loại ý tứ không rõ ràng trong câu trả lời của PhongTrần Tuyệt.

"Nơinày chính là cực Bắc, là nơi mà ngươi không nên tiến đến. Kết giớiđã bị linh lực của chúng ta tác động làm xuất hiện vết nứt. Hiệntại chúng ta không còn ở biên giới Sa thành nữa, mà là đang ở trongcực Bắc." Phong Trần Tuyệt chậm rãi nói, ngữ thanh có một chút phậpphồng, nhìn thấy Lăng Lạc Viêm ở trước mặt, trong mắt xẹt qua một tiaâm trầm, cũng có vài phần phức tạp.

"Ngươilúc trước vẫn chưa nói xong, hiện giờ có thể nói tiếp, tỉ mỉ càngtốt." Hít vào một hơi, phủi đi cát bụi ở trên người, Lăng Lạc Viêmbình tĩnh trở lại. Long Phạm tuy không ở bên cạnh hắn, nhưng với lựclượng của Long Phạm thì nhất định không xảy ra vấn đề gì.

"Nóihay không cũng không còn tác dụng. Ở ngoài đại mạc cực Bắc có mộtkết giới cách ly với thế gian, chúng ta xuyên qua kết giới rồi đếnđây, sớm muộn sẽ bị người của Linh Tê tộc phát hiện, mục đích củabọn hắn đã gần đạt được." Phong Trần Tuyệt vẫn không nói rõ ràng,tựa hồ theo như lời của hắn thì mọi việc đã quá muộn.

Bướctừng bước đến trước mặt Phong Trần Tuyệt, Lăng Lạc Viêm nheo mắt một cách nguyhiểm, "Ca dao ám chỉ vật thứ ba đang ở trong tay của Linh Tê tộc. Còn nhữngngười đã giết các diệu sư ở trong Lôi Lạc thành và bắt Linh Thư đi, tất cả đềulà người của Linh Tê tộc. Ngươi và bọn hắn đã sớm có quan hệ."

Đâykhông phải là nghi vấn mà là kết luận, Phong Trần Tuyệt trầm mặc nhìn hắn,không hề phủ nhận.

Đã díthân vào trong đó, kế tiếp bất luận là chuyện gì xảy ra thì hắn đều chuẩn bịtinh thần để đón nhận, đã sớm tính toán như vậy, Lăng Lạc Viêm nhếch môi,"Ngươi sớm biết rằng bên ngoài cực Bắc có kết giới, như vậy vì sao phải ngăncản ta?"

PhongTrần Tuyệt không trả lời, cứ đứng như vậy nhìn ra phương xa, tiếng cười âm trầmvang lên, bỗng nhiên quay đầu lộ ra một vẻ mặt quỷ bí, "Lăng Lạc Viêm, khôngbằng chúng ta tái quyết đấu để phân thắng bại. Ta và ngươi đều có quan hệ đếnHách Vũ, vận mệnh của chúng ta tương hỗ lẫn nhau, nhưng ngươi không chấp thuậnKiền Kì tộc, đương nhiên cũng không chấp thuận ta. Thế nào, có muốn chiến mộttrận?"

"Hiếmthấy có người còn muốn chết." Lăng Lạc Viêm phất hồng sam ở trên người, "Ngươicó thể không phải là đối thủ của ta." Sau khi hắn có được đầy đủ lực lượng thìPhong Trần Tuyệt rất khó uy hiếp đến hắn.

"Ngươichiếm lấy thân thể của hắn, đạt được địa vị của hắn, có được hết thảy những gìhắn nên có. Nếu cảm thấy ta phiền toái thì ngươi cũng phải chấp nhận cả điềuphiền toái này!" Nụ cười lạnh lẽo vang lên, Phong Trần Tuyệt lộ ra khí sắccuồng bạo tàn nhẫn đột nhiên đánh tới, chỉ cần mỗi lần nhắc đến "Hắn" thì ngữđiệu của Phong Trần Tuyệt liền thay đổi.

"Ai lạisợ ngươi? Ta nói bao nhiêu lần rồi, ta không phải Lăng Lạc Viêm của lúc trước!Nếu cứ tiếp tục dây dưa thì kết quả cũng chỉ như thế!" Bổ tới một chưởng, cátbụi tung bay đầy trời, Lăng Lạc Viêm cảm thấy khó chịu, hắn chán ghét bị ngườikhác xem là vật thế thân. Phong Trần Tuyệt vẫn chấp nhất với "Lăng Lạc Viêm",ngoại trừ cảm tình thì còn có nguyên nhân khác.

"Nếu takhông xuất hiện trên đời này thì ngươi sẽ có được Lăng Lạc Viêm, Kiền kì tộc vàXích Diêm tộc hợp một, sẽ do ngươi thống lĩnh, nắm trong tay thiên hạ ứng phóvới thiên kiếp. Đáng tiếc chính là vì lúc trước Lăng Lạc Viêm bị ngươi đánhtrọng thương, cũng bởi vì ta xuất hiện mà hắn biến mất khỏi thế gian, cũng từkhi đó mà sự tình bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát, ngươi chấp nhất đối với XíchDiêm tộc cũng bởi vì như vậy, nhưng đừng quên, người có liên lụy với ngươi làhắn chứ không phải ta."

Bị PhongTrần Tuyệt dây dưa khiến hắn cảm thấy khó chịu, ánh mắt mang theo tức giận lộra ý cười lãnh khốc, "Nên làm một cái kết tại đây, tuy lúc trước bị đứt đoạn,bất quá bây giờ vẫn có thể tiếp tục."

Chưởngphong sắc bén mang theo cát bụi xẹt qua giữa không trung phát ra những âm thanhchói tai, Phong Trần Tuyệt nghe được những lời hắn nói nhưng cũng không phảnbác một câu nào, nâng tay đón chưởng, tiếng nổ rền vang truyền khắp sa mạc, bịchấn động của chưởng lực phản lại, hai người lui về sau vài bước.

Đứng ởtrên sa mạc, dưới chân đều là những hạt cát nhuyễn mịn, khó có thể đứng thẳng,so với Phong Trần Tuyệt thì Lăng Lạc Viêm thối lui nhiều hơn nửa bước, ánh mắttràn đầy lãnh liệt, hắn nhất thời trở nên cẩn thận.

"XíchDiêm tộc vốn nên là của ta, tính cả chủ nhân của khối thân thể này! Mà ngươikhông nên xuất hiện ở đây, chính bởi vì ngươi mà hôm nay mới loạn đến mức này!"

Đôi mắtsắc bén như chim ưng, vẻ mặt âm trầm, mái tóc ngắn đỏ sẫm tung bay trong cátbụi, như là hiện lên một màu huyết sắc cuồng loạn, Phong Trần Tuyệt đột nhiênnhảy lên, chưởng lực quỷ dị mang theo linh quang hắc ám, cuốn thành một cơnlốc xoáy đánh thẳng tới thân ảnh hồng sam.

"Đừngđem tất cả tính toán sai lầm của ngươi đổ lên đầu của ta." Cười lạnh một tiếng,Lăng Lạc Viêm không hề tránh né mà nâng chưởng nghênh đón.

Chỉtrong vài câu ngắn ngủi, vài lần giao chiến, Lăng Lạc Viêm từng bước lấn ép,nhưng Phong Trần Tuyệt cũng không hề nhân nhượng. Trên sa mạc trống trải khôngmột bóng người, tựa hồ cả thế giới chỉ có hai người bọn hắn đang giao chiến.Ngoại trừ chưởng phong và tiếng xé gió thì chỉ có cát bụi cuồn cuộn nổi lêntung bay khắp một vùng sa mạc.

Lăng LạcViêm tránh đi một đòn công kích của Phong Trần Tuyệt, ngửa người hướng ra phíasau, ngay khóe mắt bỗng nhiên phát hiện một bóng đen từ nơi xa xa đang lướt đếnrất nhanh, một đôi cánh thật lớn làm nổi lên cuồng phong cát bụi, một tiếngrống vang trời đã gần ngay bên tai.

Khôngkịp né tránh, một con dị thú cực lớn giang đôi cánh che khuất ánh nắng mặt trờisà xuống, những mảnh vảy hình răng cưa trên đôi cánh khổng lồ cắt ngay bả vaicủa Lăng Lạc Viêm, máu tươi nhất thời tuôn ra.

Tốc độgiống như quỷ mị, con dị thú cư nhiên không một tiếng động, che miệng vếtthương, Lăng Lạc Viêm nghiêng người né tránh, lúc này Phong Trần Tuyệt đã nhảyđến bên cạnh, bị hương vị của máu tươi kích thích, con dị thú không hề liếc mắtnhìn Phong Trần Tuyệt, nó thẳng tắp vươn móng vuốt sắc bén hướng đến Lăng LạcViêm.

Máu tươinhiễm ướt hồng y, móng vuốt nhọn hoắc đang ở ngay trước mắt, Lăng Lạc Viêmkhông trốn cũng không tránh, nắm quyền đánh thẳng vào ngực của con dị thú làmhuyết quang văng ra tung tóe. Bị hắn công kích, đôi mắt của con dị thú càngthêm đỏ ngầu, nó rú lên một tiếng rồi há mồm mổ xuống.

Ngãxuống đất, Lăng Lạc Viêm chỉ có thể đánh trả, mắt thấy chiếc mỏ thật dài củacon thú đang mổ đến trước mặt, ngay tại thời điểm mấu chốt, Oanh—-một tiếng nổầm vang khiến máu tươi văng đầy trời, vầng hào quang đen sẫm lóe lên rồi dậpnát con dị thú thành từng mảnh nhỏ.

Máu tươivăng tung tóe như mưa xối xả, Lăng Lạc Viêm cau mày chán ghét, nhìn Phong TrầnTuyệt ở cách đó không xa đang thu hồi chưởng lực.

"Vì saophải cứu ta, đừng nói là ngươi muốn đánh một trận công bằng, không muốn làmgiậu đổ bìm leo, nói như vậy ta cũng không thể tin." Đầu vai đã bị thương, LăngLạc Viêm cho dù chán ghét huyết tinh nhưng đối với vết thương của mình cũngkhông thể bỏ mặc, ấn chặt đầu vai để cầm máu, hắn chậm rãi đứng dậy.

PhongTrần Tuyệt không phải loại người tự cho mình là nghĩa hiệp, lại càng không dễdàng buông tha cơ hội ở ngay trước mắt.

Đứngtrước mặt hắn, Lăng Lạc Viêm có chút khó hiểu, cho đến nay những gì Phong TrầnTuyệt làm đều là chống đối và phục thù, "Ngươi muốn Xích Diêm tộc, ngươi cũngmuốn ta biến mất khỏi thế gian này, ngươi muốn hết thảy trở về nguyên vị, trởvề quỹ đạo, đáng tiếc việc này cũng không thể toại nguyện, cho dù ta có chếtcũng không thể thay đổi sự thật. Chẳng lẽ ngươi không nắm chắc cơ hội vì LăngLạc Viêm của ngươi mà báo thù hay sao?"

Nam nhânở cách đó không xa vẫn chưa đáp lại, ánh mắt sắc bén âm trầm nhìn Lăng LạcViêm, bên trong di chuyển thần sắc khó có thể lý giải, Phong Trần Tuyệt chậmrãi nói, "Hóa ra ngươi không thể sử dụng viêm hỏa."

Thân thểcứng đờ, Lăng Lạc Viêm cười khẽ, "Quả nhiên vẫn không thể thoát khỏi mắt củangươi. Như thế nào, muốn giết ta hay sao?"

So vớivết thương nghiêm trọng trên vai thì càng làm cho hắn khó lý giải chính là hắncư nhiên không thể sử dụng viêm hỏa lực. Nếu không phải như vậy thì con dị thúđột nhiên xuất hiện không có khả năng gây tổn thương cho hắn. Hắn đã muốn chegiấu nhưng rốt cục vẫn bị Phong Trần Tuyệt nhìn ra.

Ánh mắtcủa Phong Trần Tuyệt vừa âm u lạnh lẽo lại vừa nóng rực như ám hỏa thiêu đốt,"Mặc kệ là vì nguyên nhân gì mà ngươi mất đi viêm hỏa lực, không có tế ti kia ởđây thì ta muốn giết ngươi cũng không khó. Giết ngươi xong thì Long Phạm ắt hẳnsẽ diệt thế, thiên kiếp sẽ giáng xuống, Xích Diêm tộc rốt cục sẽ không còn đượcthế nhân ca tụng."

Như làtự nói với chính mình cũng như là nói cho Lăng Lạc Viêm, Phong Trần Tuyệtchậm rãi bước đến nhưng động tác lại nhanh như tia chớp, chỉ trong khoảnh khắcđã bắt lấy cổ họng của hồng sam nam nhân, siết chặt năm ngón tay, hắn nhìn thấyLăng Lạc Viêm bị hắn đè ngã xuống đất, máu tươi thấm ướt cả bả vai, cũng đemnhững hạt cát dưới mặt đất bị nhuốm thành một màu đỏ thẫm, nhưng đôi mắt đangnhìn hắn cư nhiên vẫn sắc bén lạnh lùng, thậm chí như đang cười nhạo.

Giốngnhư giờ khắc này tánh mạng đang ở trong tay hắn không phải là Lăng Lạc Viêm,giống như hai người thay đổi vị trí cho nhau. Cho dù thống khổ đau đớn nhưngđôi mắt mị hoặc thâm tình ở trước mặt vẫn hiện lên thần sắc lạnh lùng giễucợt.

Nhìn đôimắt này, biểu tình của Phong Trần Tuyệt trở nên vặn vẹo, dường như đang đấutranh nội tâm, năm ngón tay siết chặt cổ họng Lăng Lạc Viêm, nhưng đến khi đôimắt kia chậm rãi khép lại thì hắn bất giác thả lỏng bàn tay.

Lâm vàohôn mê mờ mịt, Lăng Lạc Viêm ho khan thở hổn hển, bàn tay của Phong Trần Tuyệtvẫn còn trên cổ của hắn, lực đạo tuy đã thả lỏng, nhưng cổ họng vẫn còn bịPhong Trần Tuyệt nắm trong tay. Phong Trần Tuyệt bất động, Lăng Lạc Viêm cũngvẫn nằm yên như vậy.

Tĩnhmịch đến mức quỷ dị, Phong Trần Tuyệt cứ như vậy mà nhìn hắn chăm chú cho đếnkhi Lăng Lạc Viêm chậm rãi nâng mắt lên.

Hắn bỗngnhiên hiểu được tính tình thất thường của Phong Trần Tuyệt, lộ ra vẻ mặt tỉnhngộ, đôi môi mỏng nhạt nhếch lên ý cười, giọng nói khàn đặc tựa hồ đang trêuđùa, "Mạng của ta đang ở trong tay ngươi, ngươi cư nhiên lại không cần. PhongTrần Tuyệt, ngươi yêu ta?"

PhongTrần Tuyệt lập tức biến sắc, năm ngón tay đang thả lỏng đột nhiên siết chặt,hung tợn tàn nhẫn nhìn vào đôi mắt mị hoặc ở trước mặt, càng tăng thêm lực đạoở trong tay, hắn chậm rãi gằn từng tiếng, "Không sai, ta yêu ngươi."

Giốngnhư đè ép nói ra từng từ, nói chính là yêu nhưng từng câu từng chữ lại tràn đầyhận ý. Đó là nỗi hận thấu xương, hận đến vô tận.

Đập vào mặtlà một hơi thở cuồng bạo mãnh liệt, nụ hôn nóng rực như lôi hỏa đang dừng ởtrên môi của Lăng Lạc Viêm.

Thần sắccủa Phong Trần Tuyệt trở nên u ám, siết chặt cổ họng Lăng Lạc Viêm, nụ hôn mangtheo tức giận cùng oán hận tàn phá bên trong miệng của hắn. Nếu nói đó là hônthì không bằng nói đó là một loại cắn xé, đưa tay nắm chặt lên đầu vai bịthương của Lăng Lạc Viêm, lực đạo mãnh liệt không hề khoan dung làm cho máutươi không ngừng chảy ra.

Nụ hônkhông quan hệ đến tình dục cũng không quan hệ đến tình yêu, đó là một loại hận.Trên môi chỉ có cảm giác đau đớn, thậm chí vết thương trên vai cũng không ngừngnhức nhối. Lăng Lạc Viêm dùng lực đánh trả lại, cắn xuống thật mạnh.

Giốngnhư dã thú, chỉ có cắn xé, người bị hôn và người cưỡng hôn như đang đọ sức, chođến khi máu tươi từ khóe miệng của Lăng Lạc Viêm chảy xuống thì Phong TrầnTuyệt đột nhiên buông hắn ra, "Ta yêu chủ nhân của khối thân thể này, nếu ngươilà Lăng Lạc Viêm thì phải thừa nhận hậu quả mà mình đã gây ra."

LăngLạc Viêm cắn chặt răng, máu tươi trong miệng hòa cùng hơi thở tanhnồng mùi máu khiến hắn muốn nôn mửa, nghiêng đầu khạc ra một ngụmmáu, hắn liếm môi, "Hậu quả gì? Ngươi muốn giết ta hay là muốn ômta?" (=.= con lạy ông, tự chui đầu vào miệng cọp)

"Khôngbằng ta ôm ngươi trước rồi mới giết ngươi, ngươi nghĩ thế nào?" Khóemiệng của Phong Trần Tuyệt cũng rướm máu, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

Cổhọng bị siết chặt, hô hấp khó khăn, Lăng Lạc Viêm khẽ cười một cáchđứt quãng, khép mắt lại, hắn không lo lắng tánh mạng của mình, hắnđã có thể nhìn thấu Phong Trần Tuyệt, há mồm cố gắng hít thở, lúcnày đây hắn đang nghĩ đến chính là người không ở bên cạnh hắn, LongPhạm.

NếuLong Phạm ở đây thì Phong Trần Tuyệt ắt hẳn đã bị giết, nếu LongPhạm ở đây thì sẽ biết vì sao hắn không thể sử dụng viêm hỏa.

Khôngbiết bắt đầu từ khi nào mà hắn đã thập phần tin cậy Long Phạm,trước kia hắn chán ghét nhất chính là ỷ lại vào người khác, làmcho chính mình bị kiềm hãm. Nhưng hôm nay, hình như việc ỷ lại vàoLong Phạm đã trở thành thói quen. Vì vậy dưới tình hình này, ngườihắn nhớ đến chính là Long Phạm.

"Khôngcó tế ti Long Phạm, mất đi viêm hỏa lực, ngươi chẳng là thứ gì cả."Dường như đang nhìn ra tâm tư của Lăng Lạc Viêm, Phong Trần Tuyệt cứ nhưvậy mà chế ngự Lăng Lạc Viêm, giọng nói gầm nhẹ mang theo hận ýcùng tức giận, dưới tình huống không người nhìn thấy, đáy mắt củahắn rốt cục hiện lên một thần sắc không thể phân biệt, đó là yêuhòa lẫn với hận, phức tạp đến mức chính hắn cũng không thể nhậnrõ cảm giác trong lòng của mình.

Độtnhiên hôn lên bờ môi đang mở ra, Phong Trần Tuyệt muốn giết người trướcmặt nhưng động tác trong tay lại không ngừng xé rách hồng y trên ngườicủa Lăng Lạc Viêm.

Khốithân thể này vốn thuộc về thiếu niên của hắn, hồn phách thay thế đãdùng thủ đoạn ác liệt để chiếm đoạt. Cuồng ngạo tự đắc, lợi dụnghết thảy những lực lượng có thể lợi dụng được, ngay cả mưu đồ íchkỷ cùng phong thái kiêu căng ngạo mạn vẫn có thể chói mắt đến nhưvậy.

Hồng ynam nhân ở trước mặt chính là một tai họa, hắn hận không thể ngaylập tức xé rách Lăng Lạc Viêm.

Hồngsam bị vạch trần để lộ ra vô số vết tích hoan yêu, nhiều dấu ấn màuđỏ kéo dài từ bên cổ trượt dần xuống thắt lưng, giống như có thểkéo dài đến tận bên trong...Hai tay mơn trớn trên những dấu vết này, đôimắt của Phong Trần Tuyệt trở nên đỏ ngầu.

Trên cổkhông còn áp lực siết chặt, Lăng Lạc Viêm có thể chậm rãi hô hấp nhưbình thường. Không hề ngăn cản, giống như người vừa trải qua kiếp nạnsinh tử không phải là hắn. Mệt mỏi nằm trên bãi cát, mặc cho tất cảhôn ấn mà Long Phạm lưu lại trên người hiển lộ dưới ánh trăng sángngời.

"Đểhắn biết thì ngươi sẽ chết." Hảo tâm nhắc nhở, Lăng Lạc Viêm thờ ơlộ ra một nụ cười lạnh lùng, "Với lại, nếu ngươi nói ta chẳng làthứ gì cả, vậy tại sao không giết ta?"

"Ta sẽgiết ngươi sau khi ôm ngươi." Phong Trần Tuyệt cởi ra đai lưng ở bên hôngcủa Lăng Lạc Viêm, đột nhiên lúc này Lăng Lạc Viêm giữ chặt tay củahắn, "Trước khi làm chuyện đó, ngươi hãy xác định Lăng Lạc Viêm màngươi muốn chính là người nào? Ngươi nói ngươi yêu chủ nhân của khốithân thể này, nhưng Phong Trần Tuyệt, việc mà ngươi đang làm cũng khôngphải như thế."

"Ngươimuốn giết ta nhưng sau đó lại cứu ta, ngươi căn bản không dám nhận rõtâm ý của chính mình, ngươi hiểu rồi chứ? Nếu người ngươi muốn chínhlà Lăng Lạc Viêm trước kia thì ngươi có thể tiếp tục, làm xong thìgiết ta thay hắn báo thù. Nhưng nếu không phải thì người ngươi yêuchính là ai? Ngươi thực sự có thể giết được ta?"

Ngữthanh như đang trêu đùa, ánh mắt có thể nhìn thấu hết thảy, miệngvết thương trên bả vai vẫn còn chảy máu, hiển lộ những dấu vết dongười khác lưu lại trên thân thể. Nam nhân ở trên người hắn nghe xongmấy câu này tựa hồ như bị sấm sét đánh trúng, thật mạnh giáng xuốngtâm tư của Phong Trần Tuyệt.

Hắn yêuchính là ai? Người hắn yêu hiển nhiên là thiếu niên lúc trước, ngườihắn hận chính là hồn phách chiếm cứ khối thân thể này, điều hắnmuốn làm là đoạt lại hết thảy những gì hắn đã mất.

Nhưngmới không lâu lúc trước, hắn lại đi ngăn cản Lăng Lạc Viêm tiến vàokết giới này, ngay mới vừa rồi còn cứu Lăng Lạc Viêm thoát khỏimóng vuốt của dị thú, có cơ hội giết Lăng Lạc Viêm nhưng cuối cùnglại không giết, đến tột cùng hắn đang làm cái gì? Ôm Lăng Lạc Viêmxong rồi mới giết? Chẳng lẽ việc này không phải là hắn đang tự mìnhviện cớ?

Hắnmuốn Lăng Lạc Viêm, loại ước muốn này không phải là báo thù cũngkhông phải là chấp nhất, ngay khi nhìn thấy những dấu hôn ở trướcmặt thì ngọn lửa nổi lên ở trong lòng chính là tức giận và đố kị.Chẳng lẽ hắn đã yêu "Lăng Lạc Viêm" này?

Bấtluận là vì ảnh hưởng của ái tình hay là vì đôi mắt mị hoặc nàyquyến rũ, hắn chỉ đang tìm một cái cớ để giữ lại Lăng Lạc Viêm,hắn căn bản không thể giết được Lăng Lạc Viêm.....

Hắnđang thuyết phục chính mình, hắn chấp nhất chính là thiếu niên trướckia, nhưng giờ đây mỗi khi hồi tưởng thì hắn chỉ có thể nhớ đến mộtđôi mắt mị hoặc pha lẫn thâm tình cùng lạnh lùng dung hợp vào mộtchỗ, khí thế sắc bén khi đứng trước mặt thế nhân, sắc bén đến mứccó thể nhìn thấu hết thảy lòng người, giống như lúc này.

Cho đếnnay hắn luôn tận lực khắc chế tâm tư rối loạn và mâu thuẫn của chínhmình. Hắn tính kế Xích Diêm tộc, hắn muốn trả thù, hắn muốn đạtđược hết thảy. Mỗi khi hắn nhìn thấy Lăng Lạc Viêm và Long Phạm cùngnhau xuất hiện thì trong lòng luôn tràn đầy hận ý, rồi cố tình tiếtlộ chân tướng về Đồ Lân cho Lăng Lạc Viêm thì lúc ấy lại cảm thấyvui sướng và khoái trá. Những việc này, cư nhiên tất cả đều là vìyêu.....

LăngLạc Viêm đứng lên không một chút hoang mang, liếc nhìn vết thương ởtrên vai, hắn không tiếp tục kích động thần trí bất định của PhongTrần Tuyệt, mục đích của hắn chính là làm cho Phong Trần Tuyệt bịhỗn loạn để hắn có thể toàn thân thoát lui.

Tâm tưcủa Phong Trần Tuyệt đang bị rối loạn, đứng tại chỗ, thần sắc cổquái nhìn chăm chú thân ảnh hồng sam ở trước mặt, sau khi nhận rõtình cảm của chính mình thì tâm tư của hắn vẫn phức tạp như trước.

LăngLạc Viêm cũng không bận tâm đến việc này, tình cảm của người kháckhông quan hệ đến hắn. Hắn muốn Phong Trần Tuyệt ở đây tự đối mặtvới tình cảm của chính mình để hắn có thể đi tìm Long Phạm. Hiệngiờ hắn không thể sử dụng viêm hỏa, lại bị thương, cùng Phong TrầnTuyệt ở một chỗ cũng không an toàn.

Ánhtrăng ở trên đỉnh đầu của bọn hắn sáng ngời một cách dị thường,giống như ánh nắng mặt trời rực rỡ màu trắng bạc, khắp sa mạc bịchiếu sáng giống như ban ngày, liếc mắt nhìn không thấy một bóngngười, hắn biết rõ khi tiến vào kết giới thì cỗ lực lượng kia đãtách rời hắn và Long Phạm, muốn tìm đến tế ti của hắn thì phảitiếp tục đi về phía trước của sa mạc.

Nhìnthấy Phong Trần Tuyệt đứng yên bất động, hắn liền chọn một phươnghướng, mới đi chưa được vài bước thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếnghát.

Đó làtiếng hát mà ở ngoài kết giới đã nghe thấy, vào đến đây lại càngrõ ràng hơn, nhưng vẫn mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện khó có thể phânbiệt, không biết là nam hay là nữ, tiếng hát từ một nơi nào đó đangtruyền đến.

"Ngươiđi đâu?" Phong Trần Tuyệt giữ chặt y phục của hắn, Lăng Lạc Viêm quayđầu nhìn thấy y mệ bị xé rách, tựa hồ lúc trước chưa từng xảy rabất cứ chuyện gì, cũng không cần biết tâm tư của Phong Trần Tuyệt nhưthế nào, hắn nhướng mi hỏi "Không cảm thấy tiếng hát này kỳ quáihay sao?"

Ởtrước mặt Phong Trần Tuyệt mà nói rằng đi tìm Long Phạm thì khôngbiết sẽ dẫn đến hậu quả gì, ắt hẳn Phong Trần Tuyêt sẽ không làmcho hắn cảm thấy dễ chịu. Nếu Long Phạm cũng nghe thấy tiếng hát nàythì sẽ hướng đến nơi đó mà đi, bất quá cứ xem như đây là tọa độ.

PhongTrần Tuyệt buông tay ra, cùng với Lăng Lạc Viêm đi đến phương hướngtruyền ra tiếng hát, trong lòng của hắn cho đến lúc này vẫn còn rốibời. Nhìn xuống dấu chân của mình, hắn bước theo sau thân ảnh hồng yở trước mặt.

Bả vaicủa Lăng Lạc Viêm đang bị thương, hắn mượn Phong Trần Tuyệt chủy thủđể cắt lấy một phần y bào rồi tùy tiện buộc lại ở miệng vếtthương.

Máu bắtđầu ngừng chảy, nhưng mùi máu tanh vẫn khiến hắn cảm thấy rất khóchịu, trong miệng vẫn còn vết thương mà Phong Trần Tuyệt khi hôn đãtạo ra, không biết tế ti của hắn mà nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào,chỉ sợ có người sẽ biến mất khỏi thế gian này.

Ngay khiđang nghĩ như vậy, hắn lết đi đến phía trước, tiếp cận tiếng hát bịgián đoạn, không biết chính mình đã bước đi được bao lâu, trước mắtbỗng nhiên trở nên sáng rực, ở sau một đụn cát, hắn nhìn thấy đượcthân ảnh quen thuộc.


.::Đệ Nht Bách Bát Thập Ngũ Chương – Sát::.

Khó cóthể phân biệt thiên địa bên trong sa mạc, thân ảnh mặc bạch y bào đứnggiữa đám người có vẻ hết sức nổi bật, dưới ánh trăng sáng ngời nhưban ngày, tầng tầng lớp lớp bạch y như có hào quang bao phủ.

Đốivới người bên ngoài mà nói thì rất xa xôi không giống người phàmtrần, nam nhân ở trước mặt hắn lúc nào cũng ôn nhu cũng ác liệt lạibá đạo đang khoanh tay mà đứng, ánh mắt trầm tĩnh xa xăm dường nhưkhông có gì bất thường.

LăngLạc Viêm nhíu mày, cước bộ thoáng ngừng lại.

Khôngcó gì bất thường mới là điều bất thường, Long Phạm và hắn bị thấtlạc mà lại có thể trầm tĩnh như vậy? Hắn đã sớm nhìn thấy bộdáng điên cuồng của Long Phạm vì hắn mà mất đi bình tĩnh, vì hắnmà thất khống, hắn thích Long Phạm như vậy.

Nhíumi, lại tiến thêm vài bước. Phong Trần Tuyệt ngay sau lưng hắn nhìnthấy thân ảnh ở nơi xa xa thì ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén,"Ngươi đang tìm hắn."

Đầu vaibị nắm chặt, miệng vết thương đã được cầm máu lại tiếp tục chảy ramàu đỏ sậm, Lăng Lạc Viêm nhíu mi, khóe miệng nhếch lên, quay đầu lạirồi giễu cợt, "Ta đương nhiên là đi tìm hắn. Tế ti của ta còn có tộcnhân của ta đều ở nơi đó, ngươi có muốn đi cùng với ta hay không?"

Vếtthương ở đầu vai không ngừng chảy máu ở trong tay của Phong Trần Tuyệt,lực đạo vẫn đang siết chặt, Lăng Lạc Viêm thản nhiên nhìn hắn, hắnchán ghét bị người quản chế, cầu cứu cũng không phải là cách thức mà hắn thíchlàm.

Khóe mắtliếc nhìn thân ảnh bạch y bào, Lăng Lạc Viêm bất giác chuyển mắt sang nơi đó.Thần sắc của Phong Trần Tuyệt trở nên lạnh lùng, mãi cho đến khi máu tươi ướtđẫm bàn tay thì hắn mới giật mình nhìn thấy sắc mặt của Lăng Lạc Viêm đã táinhợt, bỗng nhiên thu tay lại, hắn nắm chặt huyết dịch trong lòng bàn tay, nhìnthấy Lăng Lạc Viêm hướng đến đám người đang ở nơi xa xa, trong lòng nổi lên mộttư vị khó có thể nói nên lời.

Lăng LạcViêm hướng thẳng đến đám người, không hề quay đầu lại, hắn đưa lưng về phíaPhong Trần Tuyệt, biểu tình vô cảm hiện lên một ý cười, sắc mặt tái nhợt bắtđầu khôi phục lại bình thường. Muốn khống chế lòng người cũng không hề khókhăn, nhất là sau khi biết rõ tâm tư của Phong Trần Tuyệt.

Giẫm lênbãi cát ở dưới chân, từng bước đi lún xuống trên cát trũng, trải qua cồn cát ởtrước mặt thì sẽ gặp được tế ti của hắn, nhìn thân thể chật vật của chính mình,khóe miệng của Lăng Lạc Viêm càng hiện lên ý cười rõ ràng, hắn phi thường thíchthú nhìn thấy Long Phạm vì hắn mà thất thố.

Đi đếncồn cát, hắn đang muốn tiến nhanh cước bộ thì ở cách đó không xa truyền đếntiếng nói chuyện khiến hắn ngập ngừmg dừng bước.

"Hồi bẩmvương ta, tất cả các trưởng lão của Xích Diêm tộc đã bị bắt giữ, vẫn chưa nhìnthấy bóng dáng của Lăng Lạc Viêm, có lẽ rơi xuống chỗ khác." Đây là giọng nóicủa Hoài Nhiễm, cung kính mà cẩn thận.

"Tiếptục đi tìm, nếu đã rơi vào đây thì không cần lo lắng hắn sẽ đi nơi khác, hắn sẽkhông có việc gì, chỉ cần còn ở bên trong kết giới thì có thể tìm được." Ngữthanh thản nhiên, mỉm cười ôn hòa, cũng có một chút thở dài, hàm nghĩa tronglời nói khiến kẻ khác kinh hãi.

Ngườinói chuyện không phải là ai khác mà chính là Long Phạm.

Một thânbạch y bào vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, cảm thán tựa như đang thương xót tiếcnuối, thở dài không phải vì vận mệnh của người khác mà chính là hắn?! Dùng ngữkhí thản nhiên để nói ra những lời như vậy, biểu lộ sự thương cảm khi sắp sửadí một người vào chỗ chết để nói về hắn?!

Nói cáigì mà các trưởng lão đã bị bắt, còn có Hoài Nhiễm xưng hô đích danh của hắn chứkhông phải Viêm chủ, mà ngữ khí của Long Phạm khi nhắc đến hắn....cước bộ củaLăng Lạc Viêm hoàn toàn thu hồi, hắn là người hiểu rõ Long Phạm nhất, hắn đươngnhiên biết ngữ điệu như vậy là đại biểu cho điều gì.

"Tộc củata nhẫn nại chịu đựng bao nhiêu năm, rốt cục chờ được đến ngày hôm nay, chínhlà Lăng Lạc Viêm....." Hoài Nhiễm có chút chần chừ.

"LăngLạc Viêm như thế nào? Hách Vũ và Đồ Lân, chung quy chỉ có thể chọn một mà khôngphải toàn bộ. Ngân Diệu và Xích Diêm không thể tránh khỏi một bên phải bị tiêudiệt. Hoài Nhiễm chẳng lẽ cam tâm cúi đầu để hắn sai khiến?" Nam nhân cất lênlời này với vẻ mặt trầm tĩnh ôn hòa, giọng nói không nhanh không chậm xem rađang cảm thấy nghi hoặc, câu hỏi phi thường hòa nhã,

HoàiNhiễm vội vàng lắc đầu, xem ra đối với nghi vấn hòa nhã như vậy lại vô cùngkinh hãi, hắn vội vàng biện bạch, "Đương nhiên không phải! Vương của ta có đượcĐồ Lân lực, lánh đời mấy trăm năm, ẩn thân nơi Xích Diêm tộc đương nhiên khôngphải để người ở đó sai khiến, đó là sự vũ nhục đối với vương của ta, cho dù cóđược Hách Vũ lực thì Lăng Lạc Viêm cũng không xứng đáng."

"LăngLạc Viêm sở dĩ có thể cuồng vọng như vậy là bởi vì có vương của ta ở bên cạnh,nếu không phải như thế thì hắn đã sớm chết không biết bao nhiêu lần. Làm chovương của ta phải quỳ xuống xưng thần, cho dù chỉ là một tuồng kịch cũng xemnhư đã nể mặt của hắn. Ngân Diệu tộc của chúng ta mới xứng đáng là đại cườngtộc ở trên thế gian này, vương của ta mới là vương chủ nắm trong tay toàn bộthiên hạ."

Bóngngười bán hư bán thật giống như tùy thời có thể phiêu tán theo gió chính là LamĐằng đang đứng cung kính ở một bên, nói lên những lời này cùng với vẻ mặtgiống như ngày đó ở Viêm Lạc cung. Khinh miệt, xem thường, đồng thời còn ngạonghễ cùng thách thức.

"Khôngcần nói cái gì đại cường tộc, những việc đó với ta mà nói cũng không quan trọng,Đồ Lân lực lưu lại trong tay, nếu không thể sử dùng thì cũng cảm thấy đángtiếc." Mở ra lòng bàn tay, Long Phạm nhìn vào nơi đó rồi lắc đầu, "Đáng tiếccho sinh mạng của thế nhân, bọn hắn còn tưởng rằng Xích Diêm tộc và Lăng LạcViêm có thể cứu vãn sinh linh."

Mộttiếng thở dài, hương sen phiêu tán trong gió, đó là phong thái xuất trần thoáttục, cao cao tại thượng lộ ra thần sắc thánh kiết từ bi, nam nhân nói ra nhữnglời này vẫn với vẻ mặt lạnh nhạt, nhắc tới ba chữ Lăng Lạc Viêm cũng như nhắctới những thứ bình thường, tựa hồ "Lăng Lạc Viêm" bất quá chỉ là "Lăng LạcViêm" mà thôi, cũng chỉ là ba âm tiết trong một câu nói bình thường, không hềmang theo ý nghĩa gì khác.

Lăng LạcViêm chỉ cảm thấy bị chấn động kịch liệt giống như có cái gì đang nổ tung ởtrong lòng, dưới chân mềm nhũn, cuối cùng hắn không thể đứng vững, chỉ có thểvịn vào cồn cát ở kế bên người, trong tai không ngừng vang lên từng trận ongong, những gì đang diễn ra ở trước mắt tựa hồ không phải sự thật.

Trongđầu không ngừng vang lên những lời nói cùng nét mặt thánh khiết kia, đó chínhlà tế ti của hắn, Long Phạm.

"Nguyênlai tế ti Long Phạm cũng không phải là tế ti Long Phạm ở trong mắt của ngươi."Phong Trần Tuyệt không biết từ khi nào đã bước đến phía sau của Lăng Lạc Viêm,nhìn đám người ở cách đó không xa. Chẳng lẽ là lão thiên gia trêu đùa, đi hếtmột vòng rồi lại đảo về chỗ cũ, người nhất định muốn diệt thế chính là LongPhạm, mà hắn và Lăng Lạc Viêm lại cùng nhau cứu thế.

Lăng LạcViêm nhìn chăm chú nơi đó, một lời vẫn chưa nói. Phong Trần Tuyệt ở sau lưnghắn chỉ có thể nhìn thấy thân thể tái mét của hắn, miệng vết thương ở đầu vaivì bị dùng sức quá độ mà khiến máu tươi thấm ướt đỏ thẫm cả lớp hồng sam, máitóc bạch kim càng trở nên bạc phơ khiến kẻ khác kinh hãi.

"Ngươi...."Mở miệng, Phong Trần Tuyệt muốn nói cái gì đó, nhưng lúc này hắn còn có thể nóiđược điều gì? Vốn định mỉa mai khiêu khích, muốn châm ngòi gây chia rẽ, nhưngkhi nhìn thấy màu tóc bạc phơ hiện lên ở trước mặt thì hắn bỗng nhiên khôngthể lên tiếng được.

Cũngkhông cần phải lên tiếng.

Đưa lưngvề phía Phong Trần Tuyệt, hồng sam bị máu tươi thấm đẫm hơn phân nửa, thân hìnhthật sự cứng đờ, bàn tay vịn lấy cồn cát đang run rẩy, những hạt cát mịn nhuyễnđược nắm chặt trong lòng bàn tay đang chậm rãi chảy xuống, khuôn mặt trắngbệch dần dần trở nên đỏ bừng vì tức giận.

Nghethấy động tĩnh, người ở bên kia hướng đến nơi này đi tới, nhìn thấy Lăng LạcViêm đang đứng sau cồn cát, nam nhân mặc bạch y bào nhất thời kinh ngạc, lậptức lộ ra vẻ mặt vô cùng mừng rỡ như điên cuồng, đó là biểu tình khi bị mất thứgì đó rồi có lại, kinh hỉ khi nhìn thấy trân bảo đến mức si mê.

"LạcViêm!" cái ôm vô cùng ôn nhu dịu dàng, cẩn thận tránh khỏi miệng vết thương,Long Phạm ôm chặt Lăng Lạc Viêm vào lòng, "Ngươi lạc đến nơi nào? Ta phái ngườiđi tìm nhưng không thấy tung tích của ngươi, thương thế của ngươi sao lại thếnày? Chuyện gì đã xảy ra?"

Sắc mặtvui mừng nhưng bên trong hàm chứa lãnh ý, nâng lên đôi mắt nhợt nhạt màu thanhlam quét về hướng Phong Trần Tuyệt.

Đó làsát ý, Phong Trần Tuyệt lui về sau, hắn biết thủ đoạn của vị tế ti ở trước mắtnày, cũng thấy rõ bộ mặt lật lọng của Long Phạm, hắn không biết Lăng Lạc Viêmsẽ làm như thế nào.

Lăng LạcViêm ngăn cản Long Phạm tiến về phía Phong Trần Tuyệt, "Không cần giết hắn."Nhìn thấy y phục bị giữ chặt, Long Phạm nhíu mày rồi xoay người, "Lạc Viêmchẳng lẽ muốn bao che cho hắn? Việc ngươi nên làm là phải giết hắn."

Đối mặtcùng Long Phạm, trong đôi mắt âm u lạnh lẽo hiện lên ý cười, bên trong thâmtình vô hạn lộ ra thần sắc lãnh khốc quyết tuyệt, "Đúng, ta là muốn giết."

Phốc——vừadứt lời, chủy thủ xuyên đến tận tim, máu tươi bắn tung tóe trên thân hồng y,đôi mắt lạnh như băng tràn ngập lửa giận. Giống như trong nháy mắt có thể khiếnđồng tử đen láy và thâm thúy bị thiêu đốt thành màu đỏ rực. Đảo mạnh chủy thủ,động tác dứt khoát cũng tựa như lúc trước cắt lấy vạt y bào, không một chút dodự càng đâm sâu vào lồng ngực.

Máu tươichảy xuống ngọn chủy thủ, thấm ướt bạch y bào. Bạch y không nhiễm một hạt bụibị huyết sắc lan tràn. Long Phạm không ngờ đến, nhìn chủy thủy cắm ngay trướcngực mà không dám tin, dưới đáy mắt tràn đầy đau lòng cùng nghi hoặc, "LạcViêm, vì sao...."

Lăng LạcViêm nắm chặt thủy thủ đâm mạnh vào trong ngực, dưới đáy mắt lộ ra lửa giậnngút trời, sắc mặt không hề thay đổi.

Lưu ýngười bên cạnh ngươi.....Ngay lúc này, trong đầu của hắn vang lên lời nói củaTrữ Hinh.

Ám chỉngười bên cạnh không phải Lâm Sở, cũng không phải Nham Kiêu, càng không phảicác trưởng lão và tộc nhân khác, mà lại chính là Long Phạm. Trữ Hinh muốn nóilại thôi, thần sắc phức tạp, ánh mắt lo lắng nhìn hắn....

Nguyênlai nàng nhìn thấy chính là cảnh này.

Đây làđiều mà thánh nữ đã đoán được———

Trộmnghe được một màn vừa diễn ra khiến thần trí trở nên hỗn loạn, bão cát mù mịtnổi lên trong sa mạc, các diệu sư hoảng hốt sợ hãi vây quanh thành một vòng.Hồng y đỏ rực cùng mái tóc bạch kim tung bay theo gió, sắc mặt tràn đầy thịnhnộ, dưới ánh trăng bạc đang chiếu rọi, Lăng Lạc Viêm đem lưỡi dao sắc bén đâmsâu vào tim của Long Phạm.

Máu tươituôn ra như mưa, bỗng nhiên thông qua chủy thủ bắn tung tóe trên mặt của LăngLạc Viêm. Bên trong đôi mắt mị hoặc như viêm hỏa, giờ khắc này ngoại trừ phẫnnộ chính là tịch mịch, cái loại tịch mịch đã từng thuộc về Long Phạm.

PhongTrần Tuyệt cũng giật mình, một nhát đao tàn nhẫn dứt khoát, không lưu lại mộtchút cơ hội sống sót, là một đao trí mạng, lạnh lùng ác liệt nhưng cũng trànđầy thịnh nộ.

Yêu càngnhiều thì hận cũng càng sâu. Hiện giờ Lăng Lạc Viêm có thể nào phân biệt đượchắn đối với Long Phạm là yêu hay là hận hay không?

Đầu tiênlà thân phận bị bại lộ rồi sau đó là giấu diếm Đồ Lân lực, đến bây giờ là mộtmàn chân thật đang diễn ra ở trước mặt. Quan hệ của hai người rốt cục lại điđến mức này, nhìn thấy như vậy, Phong Trần Tuyệt muốn cười cũng cười khôngđược.

Hắn nênvui sướng nhưng biểu tình trên mặt của Lăng Lạc Viêm lại khiến hắn không thểcảm thấy vui mừng. Long Phạm ngã xuống, sát ý của Lăng Lạc Viêm cùng mùi máutươi trên y phục đỏ sẫm hòa lẫn vào nhau cùng phiêu tán trong không khí. Cáiloại sát ý này là thất khống, muốn đem tất cả đều cuồng sát đẫm máu.

Lăng LạcViêm vẫn chưa thể sử dụng viêm hỏa, nhưng mất đi viêm hỏa thì hắn tuyệt đốikhông phải là kẻ yếu, hắn chán ghét huyết tinh không phải bởi vì hắn không dámnhuốm máu, mà bởi vì đã từng bị lây dính quá nhiều, khi đắm chìm trong đó thìhắn sẽ quên đi hết thảy, chỉ có giết chóc.

Vung lênngọn chủy thủ sắc bén ở trong tay, hắn phóng thích tất cả sát ý cuồng bạo cùngkhát vọng mãnh liệt với máu tươi

Một khibàn tay đã nhuốm máu thì dường như trước mắt hết thảy đều trởthành màu đỏ, trong mũi chỉ còn mùi máu tanh, bị hương vị nàyvờn quanh thì hắn không thể dừng tay. Khuôn mặt tuấn mỹ dính máugiống như Tu La, xuất chiêu không một chút do dự, nhảy lên tránh khỏiđòn công kích rồi đem chủy thủ sắc bén đâm thẳng vào, tuyệt đốikhông sử dụng nhiều hơn một động tác, cũng tuyệt đối không lãng phímột chút sức lực. Phong Trần Tuyệt thậm chí vẫn chưa kịp ra tay thìtrên mặt đất đã lấp đầy thi thể. Ánh trăng sáng như ban ngày, máutươi đỏ sẫm chậm rãi thẩm thấu trên sa mạc trắng xóa, giống như hấpthu dưỡng chất, tựa hồ một bức họa diễm lệ đẫm máu, màu đỏ lantràn trên sa mạc như dòng suối hồng chảy xiết.

Ngườiđứng ở nơi đó đang thở hổn hển, như đang ngâm mình trong một bể máu,toàn thân ướt đẫm, mái tóc bạch kim nhỏ từng giọt máu xuống bãicát, ánh mắt lạnh lùng, đôi môi đỏ ửng, khuôn mặt trắng bệch lấm lemhuyết sắc, đôi mắt mị hoặc hiện lên sự lãnh khốc tuyệt tình.

"Hãy đitheo ta." Phong Trần Tuyệt bước lên phía trước, Lăng Lạc Viêm lại mộtlần nữa mạnh mẽ chiếm đoạt hết thảy tầm mắt của hắn. Nhìn thấymột màn trước mặt khiến hắn không thể không bị Lăng Lạc Viêm hấpdẫn.

"PhongTrần Tuyệt, ngươi dừng lại. Lần đầu tiên gặp mặt thì ngươi liền muốngiết ta, cho dù không có Long Phạm thì người ta muốn cũng không phảilà ngươi." Hủy đi vết máu trên mặt, bởi vì hao hết sức lực mà giọngnói khàn đặc vừa có chút quỷ mị vừa bán hư bán thật, "Đối với tamà nói, ngươi không có giá trị lợi dụng, hơn nữa ta sẽ không độngtình với người gây bất lợi cho ta."

"LongPhạm đối với ngươi có lợi nên ngươi liền yêu hắn. Hắn lợi dụng ngươimà ngươi cũng đang lợi dụng hắn? Ngươi đang tự lừa gạt chính mình?"Phong Trần Tuyệt nhịn không được mà nói ra lời mỉa mai.

LăngLạc Viêm chậm rãi nghiêng đầu lại, ánh mắt vô cùng cổ quái nhìnPhong Trần Tuyệt, thế nhưng lại rõ ràng mang theo ý cười, "Ta có nóinhư vậy hay sao? Ta làm sao lại tự lừa gạt chính mình? Đương nhiên làta yêu hắn."

Nhìnthấy máu tươi lan tràn đầy sa mạc, người nói đến câu này lộ ra vẻmặt quỷ bí, Phong Trần Tuyệt nhất thời không biết nên nói tiếp nhưthế nào mới hảo. Giống như từ khi nhận rõ tình cảm của chính mìnhthì hắn không thể che giấu tâm ý muốn có được Lăng Lạc Viêm, nhưngnhững lời này của Lăng Lạc Viêm lại làm cho lòng hắn nổi lên mộttrận cuồn cuộn.

Cho đếnbây giờ, Lăng Lạc Viêm vẫn thừa nhận còn yêu Long Phạm?!

"Đừngnổ lực làm bất cứ điều gì." Giơ lên chủy thủ nhuốm đầy máu tươi,mở miệng một cách phi thường chậm rãi, Lăng Lạc Viêm đưa lưỡi đao sắcnhọn đặt ngay trên cổ của Phong Trần Tuyệt, "Lúc này tâm tình của tađang rất tệ, đừng trêu chọc ta, bằng không, chúng ta cả hai cùngchết."

Nhíumi, tùy tiện mở miệng, ánh mắt lạnh lùng quyết đoán, trong đó vẫncòn hiện lên màu đỏ ửng đầy chết chóc, cơn thịnh nộ vẫn chưa lắngdịu, cho dù không thể sử dụng viêm hỏa nhưng đôi mắt mị hoặc lòngngười vẫn sắc bén như trước, bên trong toát lên ngọn lửa mãnh liệtđang bừng cháy.

PhongTrần Tuyệt lui ra sau vài bước, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú trên thânảnh hồng sam ở trước mặt, bất luận là nhiễm đầy máu tươi hay là donhan sắc trên người, hồng y nam nhân với khí thế chấn nhiếp đầy quỷdị đã trói buộc tâm tư của hắn.

LăngLạc Viêm buông tay xuống, vết thương ở trên bả vai bị toác ra do mộtmàn giết chóc mới vừa rồi, có lẽ là mất máu quá nhiều khiến dướichân trở nên mềm nhũn, toàn thân hư nhược, duy nhất chỉ có tế ti củahắn mới có thể chữa khỏi vết thương này cho hắn, linh lực ngàn nămcó thể làm cho mọi vật trở lại như ban sơ, sóc thủy lực có thể tẩyrửa hết thảy máu tanh trên người của hắn.

Nhìnthấy một thân bạch y bào nằm trong vũng máu, giờ khắc này hắn chỉmuốn có viêm hỏa để có thể đem hết thảy ở trước mắt hủy đi.

PhongTrần Tuyệt vẫn đứng ngay sau lưng hắn, nhìn thấy hắn cầm chặt chủythủ đứng yên bất động, rốt cục nhịn không được mà lên tiếng, "Ngươikhông hối hận vì đã giết hắn?"

"Vì saophải hối hận?" Thần sắc của Lăng Lạc Viêm trở nên thâm trầm, xoayngười lại rồi nhìn Phong Trần Tuyệt, ánh mắt lạnh như băng mang theophẫn nộ dần dần hiện lên ý cười, "Hắn không phải là Long Phạm."

Ngay khiPhong Trần Tuyệt đang cảm thấy kinh ngạc thì sau lưng bỗng nhiên cómột cỗ lực lượng cực đại phóng thẳng tới, mãnh liệt đến mức khôngthể ngăn cản, ngay trong ranh giới sinh tử, hắn chỉ có thể bị cỗ lựclượng đó đẩy mạnh ra xa, phất tay chưởng ra phía sau để triệt tiêumột phần lực lượng nhưng vẫn không thể hoàn toàn tránh né.

Hộcmáu rồi ngã xuống đất, hắn quay người lại, đừng thẳng trước mặthắn chính là người đã chết, tế ti Long Phạm. Ngay mới vừa rồi, hắntận mắt nhìn thấy Lăng Lạc Viêm giết chết Long Phạm!

"LạcViêm." Trong tay nắm chặt một phần y mệ màu đỏ bị xé rách, nam nhânmặc bạch y bào dẫn theo các trưởng lão và diệu sư chạy đến, ngữthanh có một chút run rẩy, bạch y bào thoát tục không nhiễm bụi trầnlại dính đầy cát đất, mái tóc đen mượt suông thẳng đã thoát khỏisợi dây cột tóc, trở nên hỗn độn tung bay trong gió, sớm mất đi vẻung dung, khí chất tao nhã thanh thoát không còn nửa điểm, thần sắctức giận hòa cùng kinh hỉ, còn lại chính là an tâm và tình ý sâunặng như đại dương vô tận.

Vứt đichủy thủ, Lăng Lạc Viêm bắt đầu cất bước, không đợi hắn đến gần,Long Phạm đã nhịn không kịp mà phóng người bay đến ôm chặt hắn vàolòng, đáy mắt còn mang theo thần sắc điên cuồng hỗn loạn, "Ngươi vẫncòn ở đây, ngươi vẫn còn..."

Khôngngừng nỉ non bên tai Lăng Lạc Viêm, hiện lên sự sợ hãi mà người bênngoài không thể phát hiện. Lăng Lạc Viêm nhớ đến không lâu lúc trướcLong Phạm đã từng nói những lời đó, hiểu được tế ti của hắn đang losợ điều gì, "Ngươi ở đây, ta làm sao có thể không ở."

Khôngthể khắc chế kích động dưới đáy lòng, Lăng Lạc Viêm hôn lên đôi môi ởtrước mặt, đem toàn thân hư nhược dựa vào trên người Long Phạm, mở rabờ môi để nghênh đón sự ôn nhu chiếm đoạt mà hắn từng quen thuộc.Long Phạm ôm hắn một cách mãnh liệt khiến hắn cảm thấy ngạt thở,đầu lưỡi tấn công trong miệng không phải ôn nhu khiêu khích mà là trúthết tất cả tình ái cùng si mê cuồng loạn.

Vỗ vềthân thể ấm áp của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm nhớ lại không lâu lúctrước bị thất lạc Lăng Lạc Viêm. Mặc dù chỉ là trong một lát nhưnghắn lại cảm thấy vô cùng dài lâu, quả thực khiến hắn muốn trở nênđiên loạn, hắn biết bất quá nơi đây chỉ là một kết giới, Lạc Viêmvà hắn cùng nhau rơi xuống thì sẽ không cách nhau quá xa, cũng tuyệtđối không rơi vào chỗ khác.

Nhưnghắn vẫn không ngừng suy đoán hướng đi của Lạc Viêm, không ngừng hốihận vì sao lúc trước không giữ chặt Lạc Viêm, không ngừng tưởng tượngnếu Lạc Viêm lại rời khỏi thế giới này, nếu bị cuốn vào một khehở không gian khác thì hắn phải làm thế nào bây giờ.....

Đủloại suy đoán làm cho hắn gần như thất thố.

Mãi chođến lúc này, đi theo tiếng hát, đi theo hương vị huyết tinh, hắn rốtcục lại có thể ôm Lạc Viêm vào trong lòng.

Nụ hônkịch liệt như ở chỗ không người, tình ý nồng nàn quanh quẩn khắp tứphía. Từ trước cho đến nay luôn tránh né cảnh tượng như vậy, nhưngtrải qua mới vừa rồi, nhìn thấy tế ti gần như điên cuồng cùng phithường thất thố, các trưởng lão và diệu sư chỉ có thể thập phầnvui mừng nhìn thấy hai người đang ôm hôn, không ai muốn dời mắt.


.::Đệ Nht Bách Bát Thập Lục Chương – Ca Linh Huyễn Cảnh::.

Bọn hắnthật sự không muốn trải qua một lần kinh khủng giống như ngày ấy, tìm khôngđược tông chủ thì tế ti sẽ như thế nào, trong lòng của các trưởng lão xem nhưđã chuẩn bị sẵn sàng. Đây cũng là lần đầu tiên các diệu sư chân thật cảm nhậnđược ý tứ mà ngày trước những vị trưởng lão Xích Diêm tộc đã thuật lại.

Bọn hắnkhông dám tưởng tượng nếu Viêm chủ thật sự xảy ra bất trắc thì sẽ dẫn đến thảmhọa như thế nào, cũng may chỉ là thất lạc, Viêm chủ vẫn bình an vô sự.

Trên samạc hoang vắng, dưới bầu trời mênh mông bát ngát, ánh trăng sáng tỏ như banngày, những thi thể nằm trong vũng máu vẫn không hề ảnh hưởng đến hai ngườiđang ôm nhau. Thất lạc rồi gặp lại cùng nụ hôn nồng nàn khiến người bên ngoàinhìn vào cũng cảm thấy xúc động.

PhongTrần Tuyệt hủy đi vệt máu ở bên môi rồi chậm rãi đứng dậy, nhìn chăm chú cảnhtượng ở trước mặt, ánh mắt u ám quỷ quyệt, đồng thời cũng ẩn chứa vài phần thấtbại.

Mặc kệmới vừa rồi hắn và Lăng Lạc Viêm nhìn thấy cái gì, so với những gì hắn chứngkiến thì Lăng Lạc Viêm ngay từ đầu có lẽ đã nhìn ra đó không phải là Long Phạm.

Ngay cảbộ dáng ngữ điệu độc nhất vô nhị của Long Phạm cũng hoàn toàn chuẩn xác, mộtmàn được bố trí xem ra không hề có một chút sơ hở, nhưng Lăng Lạc Viêm vẫnkhông tin tưởng. Hắn không tin đó là Long Phạm bởi vì đã thập phần quen thuộc,quen thuộc đến mức không có bất luận người nào có thể ở trước mặt hắn mà giảdạng Long Phạm, hay bởi vì hắn đã phi thường tin tưởng Long Phạm sẽ không baogiờ phản bội hắn?

Bất luậnlà nguyên nhân nào thì cũng bởi vì yêu.

Tựa nhưhắn nói hắn yêu Long Phạm, cái loại yêu này khiến hắn không chút do dự mà thẳngtay một đao xuyên tim kẻ giả mạo, một đao quyết đoán hàm chứa vô vàn phẫn nộ,lúc ấy Phong Trần Tuyệt nghĩ rằng Lăng Lạc Viêm là vì oán hận Long Phạm phảnbội, hiện giờ mới biết chính là vì tức giận đối với kẻ giả mạo.

Hóa rahắn đã rất tin tưởng Long Phạm tuyệt đối không bao giờ phản bội.

Lại hộcra một ngụm máu, Phong Trần Tuyệt nhắm mắt lại, không hề nhìn hai người đang ômhôn. Nếu không phải hắn đã cản bớt một phần chưởng lực của Long Phạm thì giờkhắc này có lẽ hắn đã chết. Vết thương ở ngực dường như rất nặng, hắn cảm thấytrước ngực trở nên đau buốt.

Lúc nàyhắn đã có thể đoán được kẻ giả mạo đến từ nơi nào, bất quá hắn cũng không muốnnói.

Ánh mắtâm u lạnh lẽo chuyển sang nơi khác, nhìn đến thân ảnh hồng sam mà kém một chútnữa thì hắn đã có được, dưới đáy mắt của Phong Trần Tuyệt xẹt qua một màu u ám,nếu Long Phạm biết hắn đã làm chuyện gì thì kết cục dành cho hắn sợ là sẽ khôngquá lý tưởng.

LongPhạm ôm chặt Lăng Lạc Viêm, máu tươi đầm đìa trên hồng sam lây dính lên bạch ybào. Ôm chặt cả người đầy máu của Lăng Lạc Viêm, hai tay không một chút thảlỏng, hoàn toàn không hề để ý đến ánh mắt của tộc nhân đang đứng xung quanh,chỉ cần Lạc Viêm bình an vô sự ở trong vòng tay của hắn thì những chuyện khácđối với hắn mà nói đều hoàn toàn vô nghĩa.

Dùng nụhôn để trấn an tâm tư, để làm cho hắn xác định người trong lòng không có việcgì, bỗng nhiên ánh mắt nhợt nhạt màu thanh lam trở nên thâm trầm, đầu lưỡi chạmvào một chỗ khác thường ở trong miệng, "Đây là thế nào?" Những chuyện khác đềuvô nghĩa nhưng nếu có liên quan đến Lạc Viêm thì lại ngoại lệ.

Hắn nếmđược mùi máu tươi ở trong miệng của Lạc Viêm, lúc trước tưởng rằng đó là hươngvị bị hồng sam nhiễm máu lây dính, hiện giờ mới phát hiện quả thật đến từmiệng của Lạc Viêm, ngoại trừ mùi máu tươi còn có vết thương bị cắn phá ở bêntrong, nhìn lại y phục của Lạc Viêm, dưới màu đỏ thẫm của hồng sam căn bản làmột mảnh hỗn độn, còn có miệng vết thương này?!

Có ngườihôn Lạc Viêm. Trước khi bị cơn ghen tuông nhấn chìm, Long Phạm cố gắng kiềm chếđáy lòng đang nổi lên từng trận sóng lớn, sử dụng sóc thủy tẩy đi hết thảy vếtmáu ở quanh mình, Long Phạm nhíu mày, cẩn thận giúp Lăng Lạc Viêm khép lạimiệng vết thương, "Là ai tổn thương ngươi?"

Lờichất vấn nghe có vẻ rất bình thường, nhưng lại tiềm ẩn một trận gió lốc hungbạo khiến kẻ khác sợ hãi.

"Khôngphải Phong Trần Tuyệt, bất quá hắn có hôn ta." Thẳng thắn nói ra không hề giấudiếm, Lăng Lạc Viêm điều chỉnh hô hấp, tựa vào trên người Long Phạm, mới vừatàn sát một trận khiến hắn cảm thấy thật không ổn, nụ hôn của Phong Trần Tuyệtcũng thực không ổn, hắn biết tế ti của hắn sẽ vì chuyện này mà tính sổ vớiPhong Trần Tuyệt.

Kỳ thậtcho dù hắn không cần nói ra cái tên kia thì Long Phạm cũng đã sớm đoán được,đôi mắt thanh lam nổi lên sát ý mãnh liệt hướng đến nơi Phong Trần Tuyệt ngãxuống. Lạc Viêm bị người khác hôn môi, thậm chí còn lưu lại dấu vết ở trongmiệng.....

Từng cơnsóng lớn không ngừng dâng lên khiến bầu không khí ở xung quanh trở nên bất an,kẻ khác thấp thỏm lo lắng, tất cả mọi người đều cuống quýt nhìn theo tầm mắtcủa Long Phạm.

Trên bãicát nơi Phong Trần Tuyệt ngã xuống không nhìn thấy một bóng người, không biếtPhong Trần Tuyệt đã rời đi từ khi nào. Mới vừa rồi tất cả mọi người đắm chìmtrong cảm giác kinh hỉ khi gặp lại Lăng Lạc Viêm. Các trưởng lão và diệu sư đềuxúc động vạn phần, vô cùng vui sướng, tông chủ và tế ti ôm nhau mà hôn, ngay cảbọn hắn cũng bị tình ý mãnh liệt như thế cuốn hút, không còn ai lưu tâm đếnPhong Trần Tuyệt. (xem sướng mắt quá mà)

Lúc nàyphát hiện hắn đã rời đi thì mới nhất thời kinh ngạc, Nham Kiêu muốn dẫn ngườiđuổi theo thì đã thấy bạch y bào tế ti khẽ nhếch môi rồi cất lên giọng nói thảnnhiên, "Không cần đuổi theo, chỉ cần hắn còn ở trong kết giới...."

Chỉ cầncòn ở trong kết giới. Lời nói vẫn chưa dứt nhưng ngữ thanh thản nhiên cùng thầnsắc tịch mịch đều cho mọi người biết rõ hàm nghĩa thật sự dưới vẻ trầm tĩnhlặng yên như thế này chính là điều gì.

Ôn nhulà sát ý, mỉm cười là nguy hiểm, các diệu sư làm sao có thể quên, đồng thời còncó một loại thần sắc vô cảm giống như mặt nước bình thản, còn hơn cả nụ cườinguy hiểm, nó khiến người khác cảm thấy run sợ.

Tựa nhưđại dương thâm trầm trước khi nổi lên sóng thần sẽ có một đoạn thời gian phẳnglặng, trước khi bão táp ập đến cũng sẽ yên tĩnh khác thường, giờ khắc này bạchy bào tế ti chính là như thế, các trưởng lão không biết lúc trước Ngân Diệuvương là như thế nào, nhưng hiện giờ bọn hắn chỉ nhớ đến cảnh tượng khi hồnphách của tông chủ bị vỡ nát.

Lúc ấytrước khi tế ti thất khống chẳng phải cũng bình yên như vậy hay sao.

Có ngườirun rẩy lui về phía sau từng bước, bọn hắn cho đến lúc này vẫn còn sợ hãi đốivới cảnh tượng trước kia, nếu hôm nay vì Phong Trần Tuyệt hôn tông chủ mà khiếnchuyện xưa tái diễn thì không cần phải nói, bọn hắn căn bản sẽ không còn đườngsống.

Lâm Sởlắc đầu đối với Nham Kiêu, hắn vẫn đứng yên bất động. Hắn tin tưởng chỉ cầntông chủ còn ở đây, tông chủ vô sự thì tế ti sẽ không đến mức phải tái diễntai họa ngày ấy.

Lăng LạcViêm hiển nhiên cảm giác được sát ý của Long Phạm, cho dù bên ngoài vẫn trầmtĩnh bình thản nhưng hắn có thể cảm nhận được tất cả sát ý ở trong lòng củaLong Phạm đối với Phong Trần Tuyệt, bất quá lúc này hắn không có tâm tư suynghĩ đến hành tung của Phong Trần Tuyệt, "Xem nơi đó."

Hắn chỉchính là những kẻ giả mạo đã bị hắn giết chết, trong mắt lộ ra sự mỉa mai lạnhlùng đầy phẫn nộ, cho dù đã giết chết hết thảy những kẻ đó nhưng hắn vẫn khôngthể tha thứ cho người nào đã dùng thủ đoạn như vậy để làm cho hắn hoài nghiLong Phạm.

"Vì saokhông dùng viêm hỏa?" Long Phạm nhìn thấy thi thể lấp đầy trên mặt đất, lúc nàybãi cát đã bị lan tràn thành một màu đỏ tươi, dùng máu chảy thành sông để hìnhdung cũng không đủ. Cơn ghen tuông ngập trời cùng sát ý đối với Phong TrầnTuyệt tạm thời bị sự lo lắng bất an của hắn dằn xuống, Lạc Viêm rõ ràng chánghét huyết tinh, làm sao có thể chịu được như thế này?

Lăng LạcViêm lắc đầu, nâng ngón tay lên, một ngọn lửa toát ra, quả thật là viêm hỏa, làviêm hỏa mà lúc trước hắn không thể sử dụng, cảm thấy cổ quái, hắn thử lại mộtlần nữa thì lúc này lại không thể sử dụng như trước kia, cũng giống như khi rơivào kết giới thì hắn đột ngột không thể sử dụng được viêm hỏa, không hề có mộtdấu hiệu báo trước.

"Nếukhông phải không thể sử dụng như bình thường thì cũng không đến phiên có ngườibên ngoài đến cứu ta."

LongPhạm nghe như vậy liền cảm thấy lo lắng, vội vàng nâng tay của Lăng Lạc Viêmlên để kiểm tra linh lực trong cơ thể, tuy nhiên hết thảy đều bình thường,"Linh lực của Lạc Viêm nhất định là bị một lực lượng nào đó ảnh hưởng nên mớikhông thể tự nhiên sử dụng, chỉ cần tìm được thứ đó rồi trừ đi ảnh hưởng thì cóthể khôi phục." Long Phạm kết luận như thế. Khi đang kiểm tra linh lực của LăngLạc Viêm thì bàn tay còn lại của hắn vẫn thủy chung vuốt ve trên lưng của LăngLạc Viêm,

"Bây giờmặc kệ đó là lực lượng gì, trước tiên phải giải quyết mấy thứ này," CóLong Phạm ở bên cạnh thì hắn cũng không lo lắng linh lực của mình, mấy thi thểở cách đó không xa càng khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Lăng LạcViêm nâng tay chỉ về phía mấy thi thể, "Ngươi có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dángcủa bọn hắn."

Nhữngthi thể vẫn còn nằm đây, tiếng hát vẫn còn vang lên, chỉ là càng lúc càng mờảo, tiếng hát đứt quảng, dường như sắp sửa tan biến, Long Phạm hướng đến nơi đórồi lập tức nói ra bốn chữ, "Ca Linh Huyễn Cảnh.."

Đưa haingón tay đến bên môi, hào quang của sóc thủy xẹt qua đôi mắt nhợt nhạt màuthanh lam đang khẽ nhíu lại, trong miệng niệm lên một loại thần chú mà khôngngười nào hiểu được, Long Phạm đưa ngón tay lướt qua giữa không trung, giốngnhư phá vỡ thứ gì đó, theo đầu ngón tay của hắn, ở giữa không trung hiện lênmột dấu vết thật dài. Dị quang bỗng nhiên bừng sáng, tiếng hát đột ngột biếnmất.

Thủychung kiềm chế sát ý dưới đáy lòng, chỉ cần tưởng tượng đến vết thương trongmiệng của Lạc Viêm thì hắn cảm thấy chính mình sắp bị cơn ghen tuông thiêu đốt,lực lượng kích động không có chỗ để bùng phát, hắn đơn giản trút hết vào sócthủy, không ngừng lục sát bầu không gian ở xung quanh.

Các tộcnhân nín thở đứng bên cạnh, đã có thể cảm giác được linh lực đang dâng lên mãnhliệt, cẩn thận nhìn chăm chú, chỉ thấy ngón tay của tế ti bỗng nhiên nâng lên,ở phía xa xa có cái gì đó đang bị kéo ra, chính là một cái bóng màu đen.

NhamKiêu vội vàng đem vật đó bắt giữ, Lăng Lạc Viêm không hề nhìn sinh vật đã bịchế ngự. Ở trước mặt hắn, sóc thủy lóe lên ánh sáng như những ngọn sóng lớnđang cuộn trào mãnh liệt, tất cả thi thể ở trên mặt đất cũng bắt đầu biến hóa,hiện lên một bộ dạng khác.

"Si mị?!"Hắn tuyệt đối sẽ không nhận lầm, đó là si mị đã từng bị hắn giết chết, bộ dángquỷ dị như thế tuyệt đối chính là si mị.

"Bọn hắnlà si mị vương." Nhìn thấy một thi thể có bộ dáng giống với hắn, còn có cácdiệu sư cũng bị si mị hóa thành, Long Phạm dường như có chút đăm chiêu.

Lúc nàyLăng Lạc Viêm mới hiểu được, đồng thời cũng cảm thấy kỳ quái "Si mị vương cósở trường biến hóa, trên đời chỉ có một cái đã bị ta giết chết, nơi này lạicó nhiều như vậy" Si mị vương có thể dịch hình, có thể nhìn rõ lòng người, vìvậy bọn hắn căn cứ suy nghĩ trong lòng của hắn để hóa thành bộ dáng của LongPhạm là điều hoàn toàn dễ hiểu.

"Trongđiển tịch ở thời thượng cổ đã từng ghi chép có một loại ma vật có giọng hátthiên phú, lấy tiếng hát để mê hoặc lòng người khiến kẻ khác sinh ra ảo giácrồi bước vào tử địa. Nếu có người lợi dụng ma vật như vậy để làm thần chú thìcó thể sử dụng ma thuật phối hợp với những thứ khác tạo thành ảo cảnh, khaithác những nhược điểm trong lòng người để lợi dụng, tạo thành một trận phápkhông người nào có thể phá được, đó chính là Ca Linh Huyễn Cảnh ." Long Phạmnhớ lại.

Ca LinhHuyễn Cảnh, khai thác những việc mà lòng người không dám đối mặt, dẫn ra nỗi sợhãi khôn cùng, trình diễn một cảnh tượng mà con người không muốn nhìn thấy. Nếulà người có tâm hồn trong trắng thanh sạch thì sẽ nhìn thấy đủ loại cảnh tượngdâm ô không thể chịu nổi, nếu là người chung thủy thì sẽ nhìn thấy cảnh tượngbị phản bội, sợ chết thì sẽ thấy mình bị sát hại, sợ thủy sẽ gặp phải cảnhchết đuối.....

"LạcViêm nhìn thấy điều gì?" Ca Linh phối hợp với si mị vương hóa thành hắnvà các diệu sư, Lạc Viêm nhìn thấy chính là loại cảnh tượng nào?

"Ta giếtbọn hắn." Lăng Lạc Viêm không hề nhiều lời, mặc dù hắn vẫn chưa bất tỉnhvì bị mất máu quá nhiều, nhưng mùi tanh trong hơi thở lại làm cho hắn cảm thấycó chút buồn nôn. Kiềm chế cho đến bây giờ, chỉ có hương thơm trên thân thể củaLong Phạm mới làm cho hắn cảm thấy dễ chịu một chút.

Vềphần hắn nhìn thấy điều gì thì kỳ thật nửa điểm hắn cũng khôngmuốn nghĩ đến, đem thứ kia giết chết là phương pháp trực tiếp nhất,nhưng chỉ cần nhớ đến cảnh tượng tàn sát mới vừa rồi, máu tươinhầy nhụa trong tay, còn có bộ dáng khuôn mặt của Long Phạm ở trướcmắt thì hắn liền nhịn không được mà nổi cơn thịnh nộ.

Nhặtlên thanh chủy thủ mà hắn đã vứt đi lúc trước, hướng đến nơi đó,hắn hung hăng đâm xuống thi thể ở trước mặt, nhìn chăm chú si mị vươngđã hiện nguyên hình, không còn là khuôn mặt của Long Phạm thì hắnmới cảm thấy cơn tức giận được tiêu trừ một chút.

LongPhạm nhìn Lăng Lạc Viêm nhưng không tiếp tục chất vấn. Theo hắn thấy,tình trạng của Lạc Viêm cũng không tốt, thậm chí có chút hỗn loạn.

"Tếti....." Nham Kiêu muốn nói về con ma vật đang bị hắn bắt giữ thì LongPhạm đã khoát tay ngăn cản.

Lúcnày nam nhân mặc bạch y bào bị lây dính huyết sắc không còn tâm tư điquản Nham Kiêu đang bắt giữ thứ gì, người ở trước mắt mới làm chohắn càng thêm lo lắng. Sắc mặt như vậy, hiển nhiên cảnh tượng nhìnthấy lúc trước đã khiến Lạc Viêm vô cùng tức giận, không còn cáchnào duy trì bình tĩnh. Hắn từng nếm đến mùi vị sợ hãi lo lắng vìbị chia lìa, mà những gì Lạc Viêm đã chịu đựng ở đây cũng tuyệtđối không mấy thoải mái.

"LongPhạm, ngươi có biết lúc trước hắn giả mạo bộ dáng của ngươi đã nóinhững gì hay không?" Từng nhát đao rạch nát thi thể của si mị vương,thần sắc tàn khốc ác nghiệt, Lăng Lạc Viêm lạnh lùng nhếch môi, đôimắt như băng nhưng một thân hồng y dính máu lại nóng rực như hỏa, khíthế nhiếp nhân vì tức giận cùng sát ý ác liệt theo mùi tanh củamáu tươi ngùn ngụt bốc lên.

Nhìntông chủ như vậy khiến các trưởng lão câm như hến, tông chủ vẫn mặctrên người một thân hồng y, nhưng màu đỏ trên hồng sam không phải lànhan sắc của y phục mà là do máu tươi hoàn toàn thấm ướt. Đôi mắtkia vẫn mị hoặc như trước, nhưng lại lạnh lùng tàn nhẫn như quỷ mị.

"Thứđó cư nhiên lại giả mạo ngươi....." Chưa dứt lời, cả người của Lăng LạcViêm giống như đang ở trong biển máu, màu đỏ nhầy nhụa cùng bãi cáthấp thu máu tươi đang ở ngay xung quanh hắn, bầu không khí tanh nồngkhiến hắn nhíu mi, rốt cục nhịn không được mà ném đi chủy thủ rồibắt đầu nôn mửa.

LongPhạm thấy như vậy thì làm sao còn có thể bình tĩnh đứng yên, vội vàngtiến lên rồi ôm hắn vào lòng, đưa tay vỗ về trấn an Lăng Lạc Viêm,"Ngươi giết không phải là ta, không phải là ta, Lạc Viêm"

"Tabiết, cho nên ta mới hận! Thứ đó lại dám giả mạo bộ dáng của ngươiđể làm cho ta giết chết!" Hắn đã cố gắng kiềm chế tâm tư khi đứngtrước mặt Phong Trần Tuyệt, nhưng hiện giờ là ở trước mặt Long Phạmthì hắn không cần tiếp tục che giấu, cho dù đó là giả, cũng biếtđó không phải là Long Phạm nhưng khi hắn đâm chủy thủ xuyên vào timthì ở trước mắt hắn vẫn chính là khuôn mặt của Long Phạm.

Cảmgiác này căn bản không thể hình dung được.

Máutanh cùng cảm thụ trong lòng khiến dạ dày của hắn co rút mạnh mẽ,hắn cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình dường như đều bị đảongược. Đẩy Long Phạm ra, hắn chạy đến một bên rồi liên tục nôn mửa,hắn còn nhớ rõ cảm giác khi chủy thủ xuyên vào lồng ngực, máu từbên trong tuôn ra nhuốm đỏ cả bàn tay.

"Lạc Viêm,nhìn ta" Long Phạm ép Lăng Lạc Viêm quay đầu lại, "Ta không có việcgì, ta vẫn còn ở đây." Trong lòng tràn đầy ưu tư, hắn ôm lấy Lăng LạcViêm toàn thân đầy máu, cảm thấy vô cùng xót xa.

Đếntận lúc này hắn đương nhiên đoán được Lạc Viêm đã nhìn thấy điềugì, Ca Linh Huyễn Cảnh vốn nhằm vào lòng người, làm cho đám si mịvương thực hiện một cảnh tượng hoàn mỹ nhất, Lạc Viêm nhất định đãnhìn thấy hắn phản bội.

Nhưngkhiến hắn vui mừng chính là tông chủ của hắn không hề có nửa điểmhoài nghi đối với hắn, chẳng qua một màn tàn sát đã làm cho LạcViêm vốn chán ghét máu tanh bị tra tấn đến mức này.

Nhìnthấy khuôn mặt của Long Phạm gần trong gang tấc, nhìn chăm chú đôi mắtnhợt nhạt màu thanh lam tràn đầy lo lắng, được hương sen thanh khiếtvây quanh, Lăng Lạc Viêm dần dần bình tĩnh trở lại, khóe môi khẽnhếch, ngữ thanh khàn đặc, hắn chậm rãi mở miệng, "Bất luận là kẻ nàođã làm ra chuyện này thì ta bắt hắn phải trả giá đắt."

Đôi mắthơi thoáng lộ ra sự mệt mỏi vẫn sắc bén như trước, giọng nói khôngnhanh không chậm đang tuyên cáo tràn đầy tàn nhẫn quyết liệt, nhìnthấy Lăng Lạc Viêm ở trong lòng của mình, Long Phạm mỉm cười gật đầurồi ôn nhu đáp lại, "Không vội, ở bên trong kết giới này còn rấtnhiều người phải đền tội cho những gì bọn hắn đã làm."

Giốngnhư phán quyết của thần linh, chỉ một câu là đã xác định vận mệnhcủa tất cả những người ở bên trong kết giới, giống như sóng biểnkhông ngừng xô bờ, nhẹ nhàng khiến kẻ khác an tâm, nhưng nghe xong lờinày thì tất cả tộc nhân đều biết hàm nghĩa bên dưới ngữ thanh ônhòa tuyệt đối không phải như những gì đã nghe thấy.

Thậntrọng gật đầu, bọn hắn đều đã hiểu rõ ý tứ của tế ti.

LongPhạm ôm Lăng Lạc Viêm, để cho hắn dựa vào trên người của mình, rồisai người đi tìm một nơi để dừng chân, cho dù trước mắt là sa mạcnhưng chưa hẳn sẽ không có nơi để nghỉ ngơi.

Lâm Sởdẫn người đi dò xét một vòng, Lăng Lạc Viêm nhắm mắt tĩnh tâm, cóthể cảm giác được ánh mắt vừa ôn nhu vừa lo lắng đang dừng trên ngườicủa hắn, nhớ đến lúc trước trải qua đủ chuyện, hắn cảm thấy chínhmình cần phải được bồi thường, "Ta muốn ngươi, Long Phạm"

"LạcViêm muốn ôm ta?" Long Phạm dịu dàng hôn lên trán hắn, rồi bảo HoàiNhiễm mang túi nước đến, "Ngươi mới nôn xong, trước tiên súc miệng rồiăn uống một chút có được hay không?" Ngậm vào một ngụm nước, sau đóLong Phạm chuyền vào miệng của Lăng Lạc Viêm. (anh tưởng anh làthụ hả o_o)

HoàiNhiễm ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, đôi tay nhận lấy túi nướclại bất giác ngập ngừng một chút, cho đến bây giờ bọn hắn cũngkhông muốn để ý đến chuyện này, mặc kệ vương của bọn hắn và Viêmchủ ở chung như thế nào, tình cảm của hai người đã sớm gắn bó khôngthể chia cắt, bọn hắn là thuộc hạ, căn bản không có tư cách xen vàochuyện này.

Chẳngqua chưa từng nghĩ đến Viêm chủ không hề che giấu, ngay tại lúc này,ở trước mặt mọi người lại đề ra yêu cầu như vậy, mà vương của bọnhắn cũng không hề bận tâm.

Cáctộc nhân ở cách đó không xa, phàm là nghe xong đoạn đối thoại như vậythì biểu tình bắt đầu trở nên mất tự nhiên, cực lực giả vờ như chưatừng nghe thấy điều gì.

LăngLạc Viêm cũng không để ý ở trước mặt người khác nói ra lời nói nhưvậy, thần sắc vẫn thản nhiên, mở miệng nhận lấy ngụm nước mà LongPhạm chuyền vào, súc súc miệng rồi lại phun ra, sau đó vòng tay quanhcổ của Long Phạm, dùng ngữ thanh khiêu khích đầy ái muội mà LongPhạm rất quen thuộc, ghé vào bên tai của hắn rồi thì thầm, "Làm chota cảm giác ngươi, chẳng phải đây là sở trường của ngươi hay sao, ômta, cho đến khi ta quên đi hết thảy."

"Ta lolắng cho thân thể của ngươi, Lạc Viêm nên biết......" Hắn rất khó khốngchế chính mình không thể tận tình đi ôm Lạc Viêm, một khi hắn bị LạcViêm dấy lên dục vọng thì hắn không thể kiềm chế chính bản thânmình.

Long Phạmtuy thập phần vui sướng nhưng không thể không cảm thấy lo lắng, bị mấtmáu rồi sau đó còn tận lực tàn sát, vết thương cho dù đã được khôiphục nhưng phần máu đã bị mất thì không thể nhanh chóng bồi bổ trởlại, Lạc Viêm có thể chịu được đòi hỏi của hắn ?

NhìnLong Phạm băn khoăn, Lăng Lạc Viêm nhướng mi, "Không bằng thử xem"Hắn vẫn chưa nhược đến mức đó.


.::Đệ Nht Bách Bát Thập Tht Chương – Tác Cu::.

"Hảo."Long Phạm đáp ứng, bên trong ánh mắt đang nhìn chăm chú Lăng Lạc Viêmhiện lên màu thanh lam nhợt nhạt, đồng tử thâm thúy dường như có thểnhìn thấu hết thảy.

Hắnhiểu rõ tâm tư của Lạc Viêm

LăngLạc Viêm nghe xong lời đáp thì một chút cũng không thấy bất ngờ, LongPhạm tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, cho dù hiện giờ hắn đang bị mấtmáu, cần có thời gian để hồi phục, nhưng việc mà hắn và Long Phạmđang nghĩ đến cũng không phải tình trạng thân thể của hắn.

Lâm Sởđã quay trở lại, bẩm báo phía trước có một khu phế tích, xem ra niênđại cũng đã rất lâu, phi thường cũ kỹ, nhưng cũng đủ rộng lớn đểcho bọn hắn dừng chân.

Theo LâmSở dẫn đường, đoàn người hướng đến tòa kiến trúc vừa được pháthiện, Nham Kiêu vẫn còn nắm giữ con ma vật mà Long Phạm lôi ra từgiữa không trung, nhưng trải qua một hồi thăng trầm, khi rơi xuống kếtgiới thì tất cả mọi người đều sử dụng toàn sức để kháng cự vớilực lượng tự nhiên kia, vì vậy bọn hắn đều cảm thấy có một chútmệt mỏi, không còn ai có lòng dạ đi quản con ma vật này như thế nào,nếu nó có liên quan đến Ca Linh Huyễn Cảnh thì kết quả dành cho nóchỉ có thể là sinh không bằng tử.

Đếnđược nơi mà Lâm Sở đã nói, các trưởng lão và diệu sư vẫn còn đangquan sát địa hình, trong lúc này thì Long Phạm đã ôm Lăng Lạc Viêm baylên trên cao, hắn phát hiện phía sau tòa kiến trúc có một nguồn nướcthiên nhiên.

Đợiđến khi tộc nhân phát hiện thì đã không thấy bóng dáng của tông chủvà tế ti, bất quá mọi người đều không lo lắng vì việc này, tông chủthẳng thắn nói rõ muốn cùng tế ti làm chuyện gì đó, bọn hắn lúctrước giả vờ như không nghe thấy, bây giờ cũng cứ giả vờ xem như khôngbiết là được, tất cả đều tự tìm nơi thích hợp để tịnh dưỡng nghỉngơi.

LongPhạm ôm Lăng Lạc Viêm từ trên cao hạ xuống nguồn nước phía dưới, bêntrong sa mạc luôn luôn có ốc đảo, tòa kiến trúc này chính là dựavào nơi đây.

Đây làmột hồ nước, mặt nước trong xanh, thậm chí bên hồ còn có một vàiloại thực vật hiếm thấy, nhưng hai người bọn hắn cũng không chú ýquang cảnh ở xung quanh, bởi vì điều quan trọng nhất đang ở trước mắtbọn hắn.

LăngLạc Viêm được Long Phạm đặt vào trong nước, y phục nhiễm đầy máu tươibị nước hồ thấm ướt, nhất thời mặt nước nổi lên những gợn sóng lăntăn màu đỏ sẫm, Lăng Lạc Viêm vội vàng muốn đem một thân y phục nàythoát hạ, hắn cơ hồ là đang xé rách.

LongPhạm cũng bước vào trong nước, giữ chặt tay của hắn, chậm rãi giúphắn thoát hạ từng lớp hồng sam bị dính đầy máu tanh, "Trước tiên làtẩy rửa huyết tinh trên thân thể của Lạc Viêm, rồi sau đó ngươi ănuống một chút."

"Ngươinghĩ rằng sau khi ta giết ngươi thì còn có thể nuốt nổi thứ gì haysao?" Lăng Lạc Viêm nhếch môi trêu đùa, tự tay thoát ra bạch y bào ởtrước mặt, hắn đã gấp đến không kịp đợi.

"Đócũng không phải là ta, chẳng phải so với kẻ khác thì Lạc Viêm rấtrõ hay sao? Vết thương ngay chỗ trí mạng, chỉ vì kẻ đó không phải làta nên ngươi mới xuống tay không một chút do dự," Màu thanh lam dướiđáy mắt nhẹ nhàng như nước, mơ hồ nổi lên những gợn sóng lăn tăn,bạch y bào dính máu bị Lăng Lạc Viêm thoát hạ, Long Phạm ôm hắn dựavào thân thể xích lõa của mình rồi nâng mặt hắn lên.

LăngLạc Viêm nhìn thẳng vào mắt hắn, nhớ đến tình cảnh lúc trước, sắcmặt lộ ra giận dữ cùng bất mãn, nhíu mi nhưng đáy mắt lại hiện lêný cười, "Trải qua đủ mọi chuyện, ta có thể nào lại tin tưởng tế ticủa ta sẽ phản bội. Ngươi vì ta mà vứt bỏ tất cả, ta làm sao lạicó thể nghi ngờ? Ta chỉ không tin lòng người, nhưng ta tin ngươi, vìngươi là Long Phạm."

Mớiđầu là hắn khiếp sợ, nhưng sau khi khiếp sợ thì tất cả đều là phẫnnộ, bất luận những người đó là ai thì hắn chỉ biết bọn họ đãphạm sai lầm, "Chọn nhân vật không thích hợp để sắm vai, đó là tự đitìm đường chết."

Ý cườisắc bén lãnh khốc, càng là thịnh nộ thì càng muốn được bồi thườngvà an ủi, Lăng Lạc Viêm vì một màn tàn sát mà khiến dục vọng dướiđáy lòng trỗi dậy mãnh liệt, hắn cần Long Phạm hủy diệt tất cả kýức không vui trong đầu của hắn.

"Tathật cao hứng vì Lạc Viêm đã tin ta, nhưng vết thương....." Long Phạm ngheLăng Lạc Viêm nói những lời đó thì nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt trầmtĩnh như bị phản chiếu bởi những gợn nước lăn tăn trên mặt hồ, dầndần trở nên đen kịt, ôn nhu dịu dàng ôm lấy người trước mặt, nâng cằmcủa Lăng Lạc Viêm lên, đầu ngón tay lướt qua bờ môi ẩm ướt màu hồngnhạt.

Đồngtử trở nên thâm trầm, tế ti sau khi thoát hạ bạch y bào càng hiển lộsự đố kỵ rõ ràng, "Phải xóa đi dấu vết của người khác."

Ngữthanh vẫn ôn nhu như trước, nhưng lại hàm chứa lãnh ý khiến kẻ kháckinh hãi, giống như nước biển ngưng kết, bên dưới lớp băng là nhữngcơn sóng không ngừng cuộn trào mãnh liệt, đầu ngón tay chậm rãi mơntrớn vết thương ở trên vai, rồi lại đưa ngón tay xâm nhập vào trongmiệng của Lăng Lạc Viêm, đảo mấy vòng bên trong khuôn miệng ướt át,lúc này mới nhận ra còn có thêm nhiều vết thương khác.

Đôi mắtnhợt nhạt màu thanh lam đang nổi lên những gợn sóng lăn tăn thì bấtchợt trở nên đen kịt. "Hắn còn làm gì nữa?"

"Hắnhôn ta, thiếu chút nữa đã muốn ôm ta, trong miệng của ta vẫn còn mùivị của hắn." Giống như đang cố ý nói ra những lời như vậy, bàn taycủa Lăng Lạc Viêm vuốt ve trên lồng ngực cường trán và rắn chắc củaLong Phạm, đầu lưỡi liếm qua ngón tay ở trong miệng, khóe môi nhếchlên, càng để lộ nhiều vết thương khác nhau.

Chỉtrong thoáng chốc, một câu này của Lăng Lạc Viêm lại làm cho Long Phạmnhư bị thiêu đốt, bỗng nhiên một nụ hôn ập đến cùng bàn tay khôngngừng bóp chặt dưới thắt lưng của hắn, giống như sóng biển có thểnhấn chìm tất cả, trong nháy mắt đem hắn cuốn trôi.

Vếtthương ở trong miệng được liếm sạch, đầu lưỡi tổn thương lại bị LongPhạm cắn mút, giống như muốn hủy diệt tất cả dấu vết, một lần nữatàn phá bừa bãi ở bên trong khoang miệng, một lần nữa lại khôngngừng khiêu khích. Nụ hôn dịu dàng ôn nhu hoàn toàn bất đồng so vớinụ hôn khiêu khích đầy ác liệt, sự thịnh nộ cùng độc chiếm khiếntoàn thân như bị thiêu đốt.

LongPhạm bóp chặt dưới hông của hắn, gần như không thể khống chế cảmgiác dưới đáy lòng, chỉ vì một câu nói mà sự kiềm chế đố kỵ cùnglửa giận lại bùng nổ đến mức không thể tự động điều khiển, hắn cơhồ không thể khống chế chính mình. Thân thể của Lạc Viêm, mỗi mộtphân một tấc đều là của hắn, làm sao có thể lưu lại dấu vết củakẻ khác.

Nụ hônnóng rực đang tàn phá bên trong miệng của Lăng Lạc Viêm, liếm qua mỗimột vết thương, đảo qua những nơi mềm mại ẩm ướt, từ răng lưỡi chođến hàm trên, mỗi một chỗ mẫn cảm đều bị hung hăng bới móc, bàn tayđặt ở dưới hông của hắn dần dần chuyển đến khe hở ở giữa hai chânmà len vào, ngón tay nhờ nước mà trở nên trơn tru, động tác chậm rãinhưng kiên quyết, không ngừng xâm nhập vào bên trong.

"Ta sẽthay ngươi triệt để xóa bỏ hết thảy, mặc kệ là hương vị của ngươikhác hay là trong lòng của Lạc Viêm không vui." Bên tai vang lên lời nóicủa Long Phạm, ngữ thanh ôn hòa trầm tĩnh lại mang theo tức giận vàphi thường đố kỵ. Phía sau của Lăng Lạc Viêm bất giác co rút chặtchẽ, ngăn cản dị vật xâm nhập, nhưng ngón tay của Long Phạm không hềđình trệ, tiếp tục hướng sâu vào bên trong.

"Đúng,mau nữa đi Long Phạm.....ân.....a....." Lăng Lạc Viêm khó khăn nhẫn nại màbắt đầu cau mày, khẽ rên rỉ trên đầu vai của Long Phạm.

Ngóntay thon dài của Long Phạm không ngừng thâm nhập vào cơ thể, kịch liệtkhuấy động ở bên trong, nhưng chỉ như thế vẫn chưa phải là điều hắnmuốn, hắn đưa hai chân tách ra rồi vòng quanh thắt lưng của Long Phạm"Vẫn chưa đủ, làm cho ta rõ ràng cảm giác được ngươi."

Hồnước bị máu tươi vấy bẩn không còn trong xanh như lúc trước, ánh mắtcực nóng của Long Phạm chăm chú nhìn người ở trước mặt, ngâm mìnhtrong nước để lộ ra biểu tình bị tình dục khống chế, thân thể xíchlõa trắng ngần bị nước hồ thấm ướt trở nên lấp lánh rực rỡ khiếncho lòng người dễ dàng bị mê hoặc.

Máitóc bạch kim đỏ ửng màu máu bị nước hồ thấm ướt, từng sợi tóc rơitrước trán. Đang dựa vào vai của hắn, nhưng bởi vì động tác củangón tay mà Lăng Lạc Viêm rên rỉ ngưỡng đầu ra phía sau, hạ thân thẳngđứng đang dán chặt trên người của hắn cũng đã trướng đại cứng rắngiống như hắn.

"Đâychính là Lạc Viêm tự mình trêu chọc, nếu chịu không nổi thì có thểbảo ta dừng lại," Ngữ thanh của Long Phạm khàn đặc vì bị dục vọnglấn áp, Lạc Viêm ở trước người hắn giống như đang đắm mình bên trongbiển máu, thân thể rộng mở để cho hắn tùy ý động tác, không hề chegiấu khoái cảm của chính mình, Lạc Viêm có loại mị hoặc cám dỗkhó có thể nói nên lời, khiêu khích dục vọng mà hắn đã sớm khôngthể nhịn nổi.

"Ta sẽkhông bảo dừng lại," Lăng Lạc Viêm kề sát trước người Long Phạm, thởhổn hển, làm cho ngạnh vật cực nóng đang giương thẳng của hắn vàLong Phạm chạm vào nhau, "Làm cho ta quên đi hết thảy, đến khi ta khôngthể duy trì cũng không sao. Long Phạm, ta muốn ngươi....."

Mỗimột lời nói đều cực kỳ khiêu khích, Lăng Lạc Viêm ôm lấy Long Phạm,hôn lên mái tóc đen mượt ẩm ướt của hắn, Lăng Lạc Viêm há mồm ngậmlấy vành tai của hắn, đầu lưỡi không ngừng thâm nhập cắn mút, kẹpchặt hai ngón tay bên trong cơ thể, bờ môi dật ra những tiếng rên rỉthở dốc đầy mê người, hơi thở nóng rực như lửa đốt phả vào bên taicủa Long Phạm. Đã sớm không thể kiềm chế, hắn hiểu được Lạc Viêmmuốn chính là điều gì.

"Cố ýlàm cho ta thất khống, ta sẽ cho ngươi toại nguyện." Cứ ôm Lăng LạcViêm như vậy, Long Phạm nâng thân thể của Lăng Lạc Viêm lên, làm chongạnh vật hiên ngang của chính mình để ở ngay cửa khẩu, nhưng chỉ cọsát bên ngoài, vẫn chưa tiến vào.

Ánhmắt u ám mang theo ý cười, giọng nói tràn đầy dục vọng trở nên khànđặc, ngữ thanh nỉ non dừng bên tai của Lăng Lạc Viêm, "Bất quá, ngươikhông ngừng nhắc nhở việc ngươi bị người khác đụng chạm, vì vậy LạcViêm cũng phải trả giá, để cho ta xem ngươi muốn ta nhiều bao nhiêu."

LăngLạc Viêm khẽ cười, đúng là hắn cố ý, hắn cố ý khiêu khích, cố ýlàm cho tính độc chiếm của Long Phạm phát tác, hắn muốn Long Phạmthất khống, hắn cần một màn kịch liệt hoan yêu để có thể làm chođầu óc của hắn trở nên trống rỗng.

"LạcViêm muốn thì ta sẽ làm cho ngươi quên đi hết thảy, mặc kệ là trong ảo cảnh đãnhìn thấy thứ gì, hay là bị người khác cưỡng hôn, tất cả đều không thể lưu lại.Đến đây, nuốt nó vào đi." Long Phạm mở rộng hai chân của Lăng Lạc Viêm, hai tayvòng qua trước người, hôn lên cổ của Lăng Lạc Viêm, dục vọng thẳng đứng ngaytrước cửa khẩu đã được khuếch trương của hắn, ngạnh vật ấm áp mang theo dụcvọng hơi thoáng rung động ngay trước khe hở nóng rực.

Nụ hôncực nóng ở ngay cổ giống như muốn thiêu đốt Lăng Lạc Viêm, ngữ thanh chậm rãinhẹ nhàng tràn đầy tình sắc, nam nhân thánh khiết cao quý lại nói ra lời nóiđầy dục vọng dâm mĩ, Long Phạm tựa hồ là cố ý cám dỗ hắn, bảo hắn làm sao cóthể ngăn cản? Mà hắn căn bản cũng không muốn ngăn cản.

Lăng LạcViêm tách ra hạ thân của chính mình, nhếch lên nụ cười tà khí đầy mị hoặc,trong đôi mắt thâm tình pha lẫn lạnh lùng chỉ nhìn người nam nhân ở trước mặt,tình ý càng lúc càng sâu đậm, lạnh lùng sớm dung hòa cùng lửa nóng của dụcvọng, theo động tác của Long Phạm, thân thể của hắn chậm rãi hạ xuống.

Cửa khẩubị chính mình tách ra, ôm lấy đỉnh dục vọng cứng rắn của Long Phạm, sẵn sàngcho cự vật trướng đại chuẩn bị tiến vào.

LongPhạm nhìn thấy động tác của Lăng Lạc Viêm như vậy, nhìn thấy người ở trước mặtmình đang cố gắng nhẫn nại, tách ra hạ thân để nuốt hết dục vọng của hắn. Ánhmắt của Long Phạm đột nhiên trở nên đen kịt, giống như bị bóng đêm bao phủ, ănmòn tất cả lực tự khống cùng những gợn sóng màu thanh lam nhợt nhạt còn sót lạidưới đáy mắt.

Đôi tayđang nâng Lăng Lạc Viêm lên bỗng nhiên buông ra, Long Phạm làm cho thân thể củaLăng Lạc Viêm đột ngột hạ xuống.

"A———-"Giống như bị xuyên thủng, mặt nước trong xanh dập dềnh tạo nên những gợn sónglăn tăn, ngạnh vật cực đại tiến vào bên trong cơ thể, cảm xúc nóng rực và cứngrắn nương theo trọng lượng của thân thể đang hạ xuống để hoàn toàn tiến nhậpvào bên trong.

"Toàn bộđi vào....." Lăng Lạc Viêm cắn răng gọi khẽ, trong cơ thể bỗng nhiên bị lấp đầybởi dục vọng cứng rắn và cực nóng của Long Phạm, khoái cảm hòa lẫn cùng đau đớnkhiến hắn đột ngột bị hoa mắt, nhiệt độ lan truyền đến toàn thân, hồ nước mátlạnh làm cho nơi giao hợp của hắn và Long Phạm càng thêm nóng rực đến mứckhông thể hình dung.

Khôngchờ cho hắn kịp trấn định tinh thần, Long Phạm đã đưa hai tay siết chặt thắtlưng của hắn rồi bắt đầu chuyển động, từng chút một xuyên sâu vào bên trong làmcho Lăng Lạc Viêm rên rỉ thở dốc, ngạnh vật như hỏa thiêu kịch liệt đào móc cơthể hắn, giống như muốn xuyên thấu đem hết thảy lấp đầy vào bên trong.

Mỗi mộtlần chậm rãi rời khỏi thì sau đó đều dẫn đến một lần tiến vào thật kịch liệt,cảm giác ấm nóng hết sức rõ ràng, lần lượt chèn ép làm cho mặt nước ở xungquanh nổi lên những gợn sóng dập dềnh, phát ra những âm thanh va chạm với sóngnước.

"Ta cảmgiác được Lạc Viêm hút vào thật chặt, hay là vẫn cảm thấy chưa đủ?" Cắn xuốngtrước ngực của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm liếm mút đóa nhũ hồng đang nổi lên.

Bêntrong của Lạc Viêm đang cắn nuốt siết chặt dục vọng của hắn, hắn nhớ đến cóngười cũng ham muốn Lạc Viêm sẽ hiển lộ vẻ mị hoặc như thế này thì liền khôngthể kiềm chế được. Hắn muốn làm cho mỗi một chỗ trên thân thể của Lạc Viêmtừ bên trong cho đến bên ngoài đều lưu lại dấu vết của hắn, làm cho tất cả mọingười đều biết Lạc Viêm đã sớm thuộc về hắn.

"Khôngđủ, tiếp nữa đi, nhiều thêm một chút...." Giọng nói khàn đặc không hề che giấu,Lăng Lạc Viêm nắm chặt vai của Long Phạm, mái tóc đen mượt bị hồ nước thấm ướttrở nên vô cùng suông thẳng, lồng ngực rộng lớn cùng cơ lí rắn chắc của LongPhạm đang chìm ngập ở trong nước chính là một loại cực phẩm hoàn mỹ mà chưa ngườinào từng được nhìn thấy, cùng với dục vọng càng lúc càng cứng rắn và trướng đạikhông ngừng ma sát ở bên trong, khiến cơ thể của hắn như bị hỏa nhiệt thiêuđốt.

Bị dụcvọng điều khiển, bị ghen tuông của Long Phạm cắn xé, Lăng Lạc Viêm càng muốnhưởng thụ nhiều hơn.

Hắn vừadứt lời thì thân thể bỗng nhiên bị đặt lên bờ, chỗ giao hợp của hai người vẫngắt gao dính chặt như trước, ngạnh vật trướng đại trong cơ thể vì động tác nhảylên từ dưới nước của Long Phạm mà đâm mạnh vào bên trong, nhiệt độ cực nóng masát vào nội vách, bị khoái cảm lấn át lý trí, Lăng Lạc Viêm liên tục rên rỉ.

Trên khuphế tích hoang tàn, dưới thân của bọn hắn là y bào ướt sũng, nhìn lên ánh trăngbạc treo lơ lửng giữa không trung cùng sa mạc mênh mông vô tận, hắn lại lâm vàosự tra tấn ngọt ngào, đòi hỏi như thế nào cũng vẫn không đủ, dục vọng tiến xuấttrong cơ thể hắn, nụ hôn đoạt lấy hết thảy hô hấp, chiếm trọn tất cả suy nghĩcủa hắn.

Dườngnhư thiên địa chỉ còn lại hai người bọn hắn, khoái cảm cùng tiếng rên rỉ thởdốc phiêu tán dưới ánh trăng. Theo mỗi một lần xâm nhập, hơi thở đầy tình dụckhiến cho bầu không khí giống như bị thiêu đốt, dục vọng lửa nóng ở trước ngườicủa Lăng Lạc Viêm chảy ra chất nhờn hòa lẫn cùng nước hồ ẩm ướt tạo thành mộtmảnh nhầy nhụa trên hạ phúc. (hạ phúc = bụng)

Đưa lòngbàn tay lau đi chất nhờn ở phía trên, Long Phạm nắm lấy dục vọng của hắn rồibắt đầu mơn trớn vuốt ve, tiếng nước ẩm thấp vang lên rõ rệt dưới ánh trăngtĩnh mịch, mỗi một lần xoa nắn chuyển động đều làm cho Lăng Lạc Viêm không thểkiềm chế mà nâng cao thắt lưng.

Nắm chặtbạch y bào ở trên mặt đất, hắn ngưỡng đầu thở dốc, trước người cùng phía sauđồng thời đều bị Long Phạm kịch liệt đòi hỏi, hắn không thể kiềm chế khoái cảmđang trào dâng mãnh liệt, nhưng nam nhân đang cúi người hôn lên ngực của hắnlại dường như vẫn tiếp tục vĩnh viễn chiếm đoạt.

Lại thêmmột lần va chạm cuồng nộ, Long Phạm thở hổn hển, đem dục vọng càng tiến nhậpsâu vào thân thể đang được nâng cao của hắn, Lăng Lạc Viêm rốt cục không thểchịu nổi mà bắn ra bạch dịch lên trước ngực, chất nhờn cùng những dấu hôn đỏửng đan xen vào nhau vẽ nên một cảnh tượng vạn phần hấp dẫn, mái tóc bạch kimxõa dài trước ngực cũng bị lây dính.

LongPhạm nhìn trên người Lăng Lạc Viêm trải rộng dấu vết tình dục và bạch dịch,dưới ánh trăng, thân thể xích lõa bị chất nhờn lây dính lộ ra một cảnh đẹp vôcùng hấp dẫn, mà đôi mắt mị hoặc lòng người đang hiển lộ khoái cảm tình dục,dùng ánh mắt nóng rực như hỏa thiêu nhìn hắn.

Bỗngnhiên tăng nhanh tốc độ, đối mặt với Lăng Lạc Viêm như thế luôn khiến hắn muốnhung hăng chiếm đoạt người ở dưới thân, "Bất luận nơi nào trên người của LạcViêm cũng là của ta, từ ngoài vào trong, còn có nơi này cũng...."

Đầu ngóntay quệt lấy một phần bạch dịch rồi đưa đến bên môi của Lăng Lạc Viêm làm chohắn cảm thấy trong khoang mũi chỉ còn ngửi thấy hương vị dâm mĩ của tình dục,không đợi hắn kháng cự thì Long Phạm đột nhiên hôn xuống rồi mút vào. Tronggiây lát, chất nhờn ở bên môi bị liếm sạch. Nụ hôn dây dưa tràn đây hương vịcủa hắn còn có hơi thở mang theo hương sen thanh đạm bị dục vọng lấn áp củaLong Phạm.

"Từ nayvề sau sẽ không bao giờ buông Lạc Viêm ra nữa, không bao giờ muốn tiếp tục sợhãi, ngươi không được phép rời khỏi ta." Vừa bá đạo cưỡng ép, vừa ôn nhu khẩncầu, Long Phạm nhẹ nhàng nói lên những lời đó ở ngay bên môi của Lăng Lạc Viêm,dưới thân lại cuồng bạo tiến nhập làm cho Lăng Lạc Viêm chỉ có thể nắm chặt đầuvai của hắn, trong cơ thể không ngừng bị khuấy động.

Rốt cục,cảm giác được một trận rung động kịch liệt, chất lỏng nóng rực dũng mãnh bắnsâu vào trong cơ thể, Lăng Lạc Viêm thở hổn hển, phía sau co thắt chặt chẽ, vìkhoái cảm dâng lên cùng lúc mà khiến hai người dật ra những tiếng rên rỉ sungsướng.

LongPhạm nhìn hắn, bên trong đáy mắt vẫn đen kịt u ám, "Lạc Viêm muốn quên đi hếtthảy những việc phát sinh lúc trước, chỉ là như thế thì vẫn chưa đủ, ta sẽ làmcho ngươi chỉ nghĩ đến một mình ta, chỉ có thể gọi tên của ta...."

Lăng LạcViêm chỉ nhìn thấy ngạnh vật trướng đại rút ra từ bên trong cơ thể, màu sắc ẩmướt lướt qua trước mắt hắn, ngay lập tức dục vọng trên người của hắn bỗng nhiênbị Long Phạm đưa vào miệng, nuốt hết tất cả dấu vết mà hắn đã bắn ra lúc trước.Long Phạm vừa mơn trớn vừa liếm trên dục vọng của Lăng Lạc Viêm, tay còn lạivẫn không ngừng khiêu khích khe hở đang hơi thoáng co rút do dư âm tình sự cònlưu lại.

Giangrộng chân, hắn ấn Long Phạm xuống dục vọng của chính mình, đồng thời cũng hiểnlộ cửa khẩu mà Long Phạm từng tiến vào không biết bao nhiêu lần, rồi nhếch môilên, "Vậy đến đây đi." Hắn đã sớm chuẩn bị tốt chính mình sẽ bị triệt để lâmvào điên cuồng, hắn cũng muốn làm cho Long Phạm vì hắn mà thất khống.

Hắn chưabao giờ có thể khống chế bản thân mình đối với Lạc Viêm, lúc này lại càng khôngthể khống chế. Làm cho Lăng Lạc Viêm xoay lưng lại, Long Phạm tiếp tục điêncuồng đẩy mình vào bên trong khe hở chật kín, làm cho chất dịch mà hắn lưulại mới vừa rồi bỗng nhiên bị chèn ép ra ngoài, lan tràn ngay nơi giao hợp củahai người, rồi chậm rãi nhiễu xuống đống y phục đã sớm hỗn độn ở trên mặt đất.

Âm thanhnhầy nhụa cùng với tiếng va chạm kịch liệt khi Long Phạm tiến vào bên trong cơthể của hắn không ngừng vang lên rồi phiêu tán trong gió. Lăng Lạc Viêm tận lựcphóng túng dục hỏa, hắn gọi to tên của Long Phạm, cho đến khi không còn sức đểtự hỏi, khoái cảm không ngừng dâng lên đoạt đi tất cả ý thức của hắn.

Trên samạc mênh mông vô tận, phía sau khu phế tích hoang tàn, bên bờ hồ, hai thân thểgiao triền không hề bận tâm giờ khắc này đang ở nơi nào, tiếng thở dốc rên rỉmơ hồ phiêu tán trong gió, dưới ánh trăng sáng tỏ như ban ngày, hai thân hìnhxích lõa dây dưa gắn bó.


.::Đệ Nht Bách Bát Thập Bát Chương – Phế Tích Oai Vệ::.

Khôngbiết qua bao lâu, cho đến khi Lăng Lạc Viêm cảm thấy mệt mỏi vì bị đòi hỏi vôđộ, thân thể từng bị mất máu rốt cục không thể tiếp tục duy trì, lúc này LongPhạm mới ôm hắn đến bên hồ để tẩy rửa tất cả dấu vết trên thân thể của haingười.

Nước hồvì bị huyết sắc xâm nhập lúc trước mà nổi lên một màu đục ngầu, được lực lượngcủa sóc thủy tịnh hóa mà trở nên trong xanh như ban sơ. Lăng Lạc Viêm nhắm mắtđể Long Phạm giúp hắn khôi phục thể lực, nhớ đến việc không thể khống chế viêmhỏa, nhưng hắn lại không cảm thấy lo lắng.

Theo límà nói, hắn phải phi thường để ý, từ lúc ban đầu hắn chính là vì đạt được quyềnlực và địa vị nên mới có thể ở lại Xích Diêm tộc, mà hôm nay lực lượng của hắnbị ảnh hưởng nhưng hắn dường như không hề có cảm giác.

"Cóngười bảo rằng ta mất đi viêm hỏa thì không là thứ gì cả, còn có người nói rằngta quá mức cuồng vọng, nếu không phải có ngươi thì ta đã sớm bị giết chết." Dựavào trước người của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm nhắc lại lời nói của Phong TrầnTuyệt và màn kịch của si mị vương. Những lời đó nói rất đúng, cũng không hề sailầm.

"Tathích Lạc Viêm cuồng vọng." Ở trong nước, đưa tay vuốt lên mái tóc bạch kim,Long Phạm ôm hắn rồi tựa lưng vào bờ hồ, ánh mắt chăm chú nhìn bên mặt của LăngLạc Viêm, lời nói chậm rãi mang theo ý cười.

"Mớiđầu, ngươi vẫn chưa có viêm hỏa, chỉ là một thiếu niên không có bất cứ thứ gì,khi đó thì ngươi đã phi thường chói mắt. Người có thể làm cho Long Phạm độngtâm, đương nhiên có tư cách để cuồng vọng." Giống như đó là lẽ dĩ nhiên, giọngnói trầm ổn của Long Phạm đang phản bác lại ý kiến của những kẻ đó, mái tóc đenhuyền sũng nước, lồng ngực xích lõa rắn chắc vẫn còn lưu lại những dấu vết càocấu khi Lăng Lạc Viêm bị thất khống.

Mơntrớn trên những dấu vết ở trước ngực, Lăng Lạc Viêm nhếch môi lên,hắn cũng không nhớ rõ từ khi nào thì hắn và Long Phạm bắt đầu, rồikhi nào thì kết thúc một màn hoan yêu kịch liệt mới vừa rồi. Quảthật như hắn đã yêu cầu, tế ti của hắn làm cho hắn quên đi hết thảy,giờ khắc này trong đầu của hắn chỉ còn lưu giữ những hình ảnh mãnhliệt cuồng bạo va chạm trong cơ thể, còn có vô vàn khoái cảm mà LongPhạm đem đến cho hắn.

Nụcười ái muội tràn đầy tà khí, Lăng Lạc Viêm đưa ngón tay lướt trênkhuôn mặt của Long Phạm, rồi trêu đùa giễu cợt, "Có phải rất đắc ýhay không? Bọn hắn nói không sai, không có ngươi thì không có ta ngàyhôm nay, bởi vì biết rằng có ngươi ở bên cạnh nên ta không lo lắng bấtcứ điều gì." Điểm này hắn không phủ nhận, cũng bởi vì vậy mà chodù không thể sử dụng viêm hỏa thì hắn cũng không hề bận tâm.

"Bấtluận ngươi muốn vật gì, quyền lực, địa vị, lòng người, thiên hạ,chỉ cần là ngươi muốn thì cứ tùy tâm hành sự, tông chủ của ta muốnbất cứ thứ gì cũng đều không quá phận." Chăm chú nhìn Lăng Lạc Viêm,cho dù thoát hạ bạch y bào thì tế ti cũng vẫn cao quý thánh khiếtnhư trước, mang theo một thân tràn đầy dấu vết tình dục nhưng ánh mắtvẫn ôn hòa xa xăm.

"Ta rấtcảm động, bất quá ta muốn ngươi nhận lấy sự cảm tạ của ta, ân?" LăngLạc Viêm như cười lại như không, hắn nhướng mi rồi đưa tay trườn xuống,kéo ra bàn tay của Long Phạm đặt ở phía sau của hắn.

Trong cơthể của hắn tràn đầy chất dịch mà Long Phạm lưu lại, Long Phạm giúphắn rửa sạch, sau khi hoàn tất vẫn đặt ngón tay vào bên trong, tâm tưcủa Long Phạm như thế nào thì căn bản hắn không cần phải suy đoán.

LongPhạm không đáp lại, chỉ điềm nhiên mỉm cười, bàn tay đặt phía dướihông của Lăng Lạc Viêm chuyển dần lên thắt lưng. Là hắn để cho LạcViêm không cố kị bất cứ điều gì, cũng là sự tồn tại của hắn làmcho Lạc Viêm tùy ý hành sự, hắn phi thường hài lòng đối với điểmnày, vì đây là minh chứng cho việc Lạc Viêm toàn tâm toàn ý tínnhiệm hắn.

"NếuLạc Viêm muốn tùy tâm thì ta sẽ cho ngươi lực lượng để tùy tâm, LạcViêm cần gì phải so đo người khác nói như thế nào." Nói một cáchbình thản nhưng màu thanh lam trong đáy mắt mơ hồ lại lạnh như băng.Hắn muốn Lạc Viêm ỷ vào hắn, nếu có người khiến Lạc Viêm chấp nhấtviệc này, ý đồ chia rẻ bọn hắn thì khiến hắn cực kỳ khó chịu.

"Ta làmsao lại đi so đo những việc đó, nếu nói như vậy thì ta đã sớm bịgiết chết. Lực lượng của ngươi chính là của ta, điểm ấy ta rất rõràng. Ta dựa vào lực lượng của ngươi để áp chế thiên hạ, bọn hắncó năng lực làm được gì." Mang theo dư âm tình sự cùng vài phần trêuđùa ngả ngớn, Lăng Lạc Viêm nhếch môi, hắn dựa vào người Long Phạm,hoàn toàn không hề để ý mà thừa nhận điểm này.

Sở dĩhắn muốn có được lực lượng như vậy, chẳng phải chính là vì để caocao tại thượng, không bị kẻ khác điều khiển trong tay? Nếu đã đạtđược mục đích thì hà tất phải bận tâm quá trình như thế nào. Hắncó được viêm hỏa, lại có được sóc thủy của Long Phạm, thân ở XíchDiêm tộc nhưng vẫn có thể ngạo nghễ thế gian, những gì hắn muốn đềuđã đạt được.

Hắn ỷlại vào Long Phạm, điểm ấy hắn cũng không hề che giấu, nói như vậythì Long Phạm đã sớm nhìn ra. Nâng mắt nhìn người nam nhân ở trướcmặt, Lăng Lạc Viêm thỏa mãn cười khẽ. Ai lại có thể nghĩ đến, ngoàiý muốn đi vào thế giới này rồi gặp được một vị tế ti như vậy.

LongPhạm nghe Lăng Lạc Viêm nói những lời đó thì phi thường thõa mãn, đôimắt ở trước mặt không biết vì sao lại lộ ra ý cười, mái tóc bạchkim sũng nước bên dưới ánh trăng kỳ dị lại lấp lánh sáng ngời, đôimắt mị hoặc như tràn đầy thâm tình nhưng cũng mơ hồ lộ ra sự vô cảmlạnh lùng, lợi dụng hết thảy tất cả mọi thứ, không hề che giấu dãtâm cùng cuồng vọng của chính mình, Lạc Viêm trong mắt hắn lúc nàocũng phi thường chói mắt. (fanboy chính hiệu là rồng con nhà ta)

"Thânthể như thế nào?" Khẽ hôn lên mái tóc bạch kim, Long Phạm nhẹ nhànghỏi, Lăng Lạc Viêm mỉm cười nhìn hắn, bên trong ánh mắt ái muội nhưcó chút chế nhạo, "Ngươi hỏi thân thể của ta khôi phục hay là hỏi nơiđó?" Tế ti của hắn đã giúp hắn khôi phục thể lực, chẳng qua hắnvẫn chưa thể sử dụng viêm hỏa.

"LạcViêm nói nơi đó là chỗ nào?" Nam nhân ở trước mặt Lăng Lạc Viêm giốngnhư không phải đang xích lõa ngâm mình trong hồ nước, cũng không phảidùng cách thức điên cuồng kịch liệt muốn hắn như mới vừa rồi, vẻmặt lại lộ ra một chút nghi hoặc nhưng bên trong ánh mắt ẩn chứa ýcười xảo quyệt, xem ra quả thực vô cùng thánh khiết.

"Đừngtưởng rằng ta không biết ngươi đang suy nghĩ điều gì, tế ti đại nhâncủa ta....." Ngữ thanh cực kỳ chậm rãi, kề sát vào bên tai của LongPhạm, mấy từ xưng hô mang theo ý tứ cám dỗ, hắn và Long Phạm vẫncòn xích lõa, nhưng thật ra thoát hạ y phục cũng giảm bớt một chútvướng víu.

Hai thânhình xích lõa kề sát ở dưới nước, Lăng Lạc Viêm tà mị dựa vàovòng tay của người nam nhân ở trước mặt, người có mái tóc đen huyềntùy ý để hắn hôn lên trước ngực, phong thái ung dung tao nhã dựa vàobờ hồ, ánh mắt mang theo ý cười, một tay lại trườn xuống rồi vuốtve trên thân của hắn, mái tóc của hai người quấn lấy nhau ở trongnước, màu bạch kim lấp lánh hòa lẫn cùng màu đen huyền ánh xanh, chodù trong lúc đó vẫn chưa làm ra động tác nào quá mức thân mật cũngđủ khiến kẻ khác tim đập kịch liệt.

Bấtchợt dừng lại cước bộ, nhìn thấy cảnh tượng ở trước mặt thì ngườivừa đến liền vội vàng xoay lưng, đang muốn rời đi thì phía sau truyềnđến một giọng nói giữ chân hắn lại.

"Lâm Sởtrưởng lão, có chuyện gì?" Lăng Lạc Viêm thờ ơ không để ý đến ngườivừa đến, trong khi Long Phạm lại lộ ra thần sắc khó chịu, hắn ngẩngđầu hỏi Lâm Sở như vậy.

Lâm Sởmuốn xoay người trả lời nhưng nhớ lại cảnh tượng mới vừa chứng kiếnthì lập tức dừng ngay động tác ở dưới chân, "Không, không.....không cógì, chỉ là không biết hành tung của tông chủ và tế ti nên có chút lolắng."

Đáplại rất nhanh, giống như muốn rời đi, câu trả lời có chút lắp bắp,từ phía sau cơ hồ có thể nhìn thấy hai lỗ tai trở nên đỏ ửng, LâmSở lại có thể ngây thơ như vậy? Lăng Lạc Viêm cảm thấy rất thú vị,bật lên tiếng cười khúc khích, tiếng cười từ hồ nước dần dần vangxa, mang theo âm thanh khàn khàn do dư âm của tình sự.

Nghethấy giọng cười như thế thì Lâm Sở vội vàng cúi đầu, hoàn toàn quênmất chính mình vì sao lại đến đây, vì sao lại đi tìm hai người.

Ngay khihắn cố gắng kiềm chế muốn trấn tĩnh tinh thần thì tiếng cười ởphía sau bỗng nhiên dừng lại, không hề có dấu hiệu báo trước, giốngnhư bị cái gì đó lấp kín, bị cắn nuốt, ngoại trừ tiếng hít thởcùng vài tiếng động câu dẫn rất nhỏ, thì không còn nghe thấy bất cứâm thanh nào khác.

Lâm Sởkhông cần quay đầu lại thì cũng biết giờ khắc này đang diễn ra tìnhcảnh gì, cúi đầu không dám rời đi nhưng lại càng không dám xoay ngườisang chỗ khác, chỉ có thể một lòng nhớ đến lý do vì sao mình lạitiến đến đây, làm cho chính mình không đi tưởng tượng bộ dáng xíchlõa ở phía sau như thế nào.

Lâm Sởmuốn đi nhưng lại không dám đi, còn trong hồ nước thì Lăng Lạc Viêmlại đang hưởng thụ nụ hôn của Long Phạm.

Tế ticủa hắn tuyệt đối là cố ý muốn giữ chân Lâm Sở, đối với điểm nàythì hắn vô cùng xác định. Lực đạo siết chặt bên hông cùng nụ hônkịch liệt không cho hắn kháng cự, quả thực muốn đoạt đi tất cả hôhấp của hắn, trong mũi chỉ còn hương sen trên người của Long Phạm, ởdưới nước lại càng rõ ràng tản mát ra hương vị ghen tuông và chiếmđoạt.

Nhẹnhàng cắn lên đầu lưỡi của Lăng Lạc Viêm rồi rời khỏi một chút, rốtcục Long Phạm mới buông hắn ra, vẫn siêu phàm thoát tục như trước,ngữ thanh vô cùng ôn hòa nhẹ nhàng nói với Lâm Sở đang xoay lưng vềphía bọn hắn, "Vậy lui xuống đi, các trưởng lão đều biết ta và tôngchủ có chuyện quan trọng."

Ý tứlà gì thì người khác đều biết, làm sao hắn lại không thể hiểu? LâmSở nghe xong thì cũng hiểu được sự cảnh cáo trong lời nói của tếti, nhưng lúc trước hắn dẫn người đi tìm chỗ dừng chân, vì vậy cănbản là không biết......

Giãibày cũng vô nghĩa, hắn vội vàng nói, "Lâm Sở muốn bẩm báo với tôngchủ, ma vật mà tế ti bắt được có chút khác thường, giống như khôngđược tốt lắm."

"Đúngrồi, lúc ấy bắt được vật đó là thứ gì vậy, ta vẫn chưa nhìn kỹ."Lăng Lạc Viêm lúc này mới nhớ đến, nhìn lên sắc trời, trăng sáng vẫnnhô cao ở phía trên, sáng ngời như ban ngày, những hạt cát ở xungquanh đều bị ánh trăng phản chiếu thành một màu trắng xóa, mà phíasau nơi Lâm Sở đang đứng là khu phế tích, tựa hồ đã từng có nhữngnăm tháng huy hoàng.

Lúctrước hắn không lưu ý chính mình làm sao lại đến nơi này, chỉ biếtoán hận si mị vương mà hoàn toàn lãng quên những việc khác, càngkhông nhìn đến bộ dáng của con ma vật kia là như thế nào.

Ý bảoLong Phạm lấy ra y phục, Lăng Lạc Viêm liếc nhìn trên thân thể của LongPhạm rồi ngẩng đầu nhìn lại tình hình lúc này, lấy tay chạm lênngười tế ti của hắn, mỉm cười vô cùng ái muội, "Chuyện quan trọngcủa ta và tế ti hay là để dành cho lần sau, chung quy cũng không thểlàm cho các trưởng lão đợi lâu."

Mặc dùngữ thanh rất nhỏ nhưng lúc này người nào lại không nghe được. Nóilên chuyện quan trọng như vậy, cũng không có người nào lại không biếtlà chuyện gì.

Lâm Sởcúi đầu không dám mở miệng. Hắn không biết có nên hay không nên nóivới tông chủ rằng các trưởng lão và diệu sư đã chờ rất lâu, Dạ Dựckhông thể kiên nhẫn nên đã tự mình rời đi thăm dò tình hình ở xungquanh.

"Ngươilui xuống đi, chờ ta thị phụng tông chủ xuyên y thì chúng ta sẽ đến."Đây là lời của tế ti, còn có tiếng nước vang lên với động tác đứngdậy, theo sau đó là âm thanh sột soạt của y phục, cùng với vài tiếngthì thầm cười khẽ. Theo bước chân rời đi của Lâm Sở, lời nói cànglúc càng nhỏ đến khi không còn nghe thấy rõ ràng.

Nhữngtiếng thì thầm cười khẽ ở sau lưng đang nói về việc gì thì Lâm Sởcũng không nghĩ đến. Hai từ thị phụng trong lời của tế ti là điềumà hắn vĩnh viễn không bao giờ dám vọng tưởng.

Hắnhiểu rõ địa vị của chính mình, cũng biết chuyện gì nên, chuyện gìkhông nên, càng biết rõ nếu lúc ấy khi hắn đột nhiên nhìn thấy haingười đang ôm nhau mà không lập tức xoay người, hoặc xoay người chậmhơn một chút rồi nhìn thấy bộ dạng của tông chủ trong lòng tế ti,thì giờ khắc này có lẽ hắn đã không còn mạng trở ra ngoài.

Đợi LâmSở đi xa, Lăng Lạc Viêm đã đứng ở trên bờ hồ, Long Phạm giúp hắnxuyên lên người một bộ hồng sam vừa được khôi phục, lúc trước hắnchỉ biết so với lực lượng phá hủy thì lực lượng dùng để khôi phụcnguyên trạng vật bị tổn hại phải cường đại hơn rất nhiều, hiện giờxem ra quả nhiên cũng không tồi.

Cho dùviêm hỏa của hắn có thể đối địch với sóc thủy, nhưng linh lực củahắn vẫn chưa đạt đến ngàn năm như Long Phạm. Hắn chỉ có thể hủydiệt mà không thể tái tạo. (vợ phá chồng xây, quá đủ)

Ởtrước mặt, tế ti của hắn đang xuyên y, hắn thật sự rất yêu thích bộdáng của Long Phạm khi xuyên y cho hắn mà thân thể vẫn còn xích lõa,dáng người của Long Phạm là sự kết hợp giữa hoàn mỹ và lực lưỡng.Khi khoác lên người bạch y bào thì hiển lộ phong thái vừa lạnh lùngtrầm tĩnh vừa siêu phàm thoát tục. Nhưng kỳ dị chính là, cho dù trênthân hoàn toàn xích lõa thì cảm giác này vẫn không có một chút thayđổi.

Ngóntay thon dài ở trước mặt đang khép lại y phục, hạ khố che giấu mộtnơi đã vô số lần lưu lại dấu tích trên người của hắn, bên trong y bàolà tư thế oai hùng bất phàm, xuyên vào một thân thuần bạch lại hoàntoàn hiển lộ phong thái mờ ảo thần bí, giống như từ trên thiên giớihạ xuống phàm trần, trầm tĩnh lạnh lùng, ung dung xa cách.

"LạcViêm đang nhìn cái gì?" Biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, Long Phạm thắt lạimái tóc của chính mình, động tác tùy ý nhưng lại vô cùng tao nhãlàm cho Lăng Lạc Viêm thở dài một tiếng, "Ta đang nhìn xem một tên yêunghiệt ngàn năm xuyên y cột tóc như thế nào, cố ý hấp dẫn ta rasao...."

Ngữthanh nhẹ nhàng, vừa nói xong lời cuối cùng thì hắn đã hôn lên môicủa Long Phạm, rồi từ trên môi trượt dần xuống bên cổ, cố ý lưu lạimột dấu vết đỏ ửng ở nơi đó, lúc này mới hài lòng nhếch môi rồixoay người.

"Hóa ralà Lạc Viêm muốn xem ta xuyên y, đáng tiếc ta càng muốn Lạc Viêm thíchnhìn bộ dáng thoát y của ta hơn." Mơn trớn trên dấu hôn ở bên cổ củamình, Long Phạm mỉm cười, không nhanh không chậm bước đến gần. LăngLạc Viêm uể oải duỗi thắt lưng rồi nghiêng đầu lườm hắn một cái,"Không bằng ngươi cứ thoát y rồi theo ta ra ngoài?" (rồi máu mũi chảythành sông)

Thânthể bỗng nhiên bị kéo về phía sau, lời nói trêu chọc bị trừng phạtbằng một nụ hôn. Lăng Lạc Viêm cũng không bất ngờ, hắn đương nhiên làđùa cợt, tế ti của hắn chỉ cần duy trì vẻ thánh khiết cao quýtrước mặt của người khác là quá đủ. Mỉm cười ôn nhu, điên cuồngchiếm đoạt, mất đi vẻ trầm tĩnh, trở nên thất khống, tất cả nhữngđiều này chỉ có thể hiển lộ để cho hắn thấy, và nhất là thân hìnhgợi cảm dưới lớp bạch y bào cũng chỉ duy nhất một mình hắn mớiđược chiêm ngưỡng.

Vừacười vừa nói, cả hai đi vào bên trong khu phế tích hoang tàn cho đếnkhi đặt chân lên đại môn của toà kiến trúc đổ nát. Đứng xa một chútthì hắn mới có thể hoàn toàn nhìn rõ cảnh quang ở nơi đây.

Cáttrắng chồng chất thành vô số đụn nhỏ nằm rải rác trên sa mạc vôtận, ở nơi mênh mông trống trải lại có một tòa cung điện như vậy,mặt trước của tòa kiến trúc trải dài, hai bên hông có những lầu cáctrập trùng vờn quanh, nổi bật nhất chính là một tòa tháp được xâycao ngất, dưới ánh trăng quỷ dị, cho dù đã đổ nát hoang tàn cũngvẫn hiển lộ khí thế vô cùng oai vệ.

Nhưngcho dù có oai vệ thì giờ đây vẫn chỉ là một đống phế tích, bêntrong cung điện đã sớm đổ nát, giờ khắc này, dưới ánh trăng như banngày, những tia sáng màu bạc xuyên thấu vào bên trong, chỉ có tiếngcát đá sột soạt giữa bầu không gian tĩnh mịch không một tiếng động,tạo nên một cảm giác huyền bí đầy tang thương.

"Vì saobên trong kết giới lại có một nơi như thế này?" Chỉ cần có nghi vấnthì hắn sẽ hỏi Long Phạm, đa phần đều có được đáp án.

"Nơinày là cực Bắc, tầng kết giới ngăn cách ở đây và thế gian bênngoài, nếu nơi này có các tông tộc khác thì mấy tòa cung điện xuấthiện ở đây cũng không quá kỳ quái." Đứng bên cạnh hắn, Long Phạmnhìn lên một hoa văn ở trên cao, nét mặt lộ ra vẻ trầm tư.

"Hoa vănnày đã bị mờ nhạt, bất qua xem ra cũng có điểm tương tự như viênngọc châu của Tiếu Niệm Vân." Lăng Lạc Viêm nâng tay hỏi Long Phạm vềviên ngọc kia, tế ti của hắn lại nói với hắn, "Lạc Viêm nghĩ rằngkhi ở cùng với ngươi thì ta còn có thể nhớ rõ phải hảo hảo giữgìn thứ kia hay sao."

LăngLạc Viêm giật mình, sau khi trải qua trận bão cát ở bên ngoài kếtgiới, bị thất lạc rồi gặp lại, thoát hạ y phục, ở trong nước dâydưa, thì Long Phạm làm sao còn có thể đặt món đồ kia ở trên người,vật đó đã sớm không biết ở nơi nào, mặc kệ có phải tế ti của hắnlà cố ý đánh mất hay không thì cũng không thể tìm trở lại.

Nhúnvai, hắn xem như mình chưa từng hỏi qua, hắn đã sớm biết từ lúc LongPhạm muốn giữ viên ngọc châu đó, thì cũng không tính toán sẽ giao nóra trước mặt hắn một lần nữa, "Điểm quan trọng là hoa văn trên vậtkia xem ra cũng giống như ở đây, chẳng lẽ nơi này chính cung điện củaLinh Tê tộc? Bị đổ nát như vậy, xem ra từ lâu đã không còn ai ở nơinày."

Cáctrưởng lão và diệu sư ở trong khu phế tích đều tự tìm nơi sạch sẽđể nghỉ ngơi, khi biết hai người xuất hiện thì lục tục đi ra, trongđó duy nhất có Nham Kiêu là nhíu mi, thần sắc nóng vội, "Ta còntưởng rằng ma vật lợi hại như thế nào, không nghĩ rằng cũng chỉ làmột thứ phiền toái, không biết tông chủ muốn xử trí ra sao?"

Ở trongtay Nham Kiêu, so với sự hung tàn đáng sợ của các loài ma vật khácthì bộ dáng run rẩy của con này lại hoàn toàn bất đồng, giống nhưmột miếng vải bố, toàn thân đen sẫm, có một đôi mắt to tròn sángquắc, lỗ tai tròn, thân cũng tròn, tứ chi thấp bé, bộ lông cuốnkhúc, rõ ràng chỉ là một con tiểu xỉ hùng. (xỉ=răng, hùng=gấu)


.::Đệ Nht Bách Bát Thập Cửu Chương – Manh Mi::.

Xỉ hùngcũng là một loại linh thú, không làm hại người, từ khi sinh ra đã có răng năngsắc bén, ăn một loại thực vật đặc biệt để sinh tồn. Tương truyền từng có nhữngcon xỉ hùng có thể nói chuyện, nhưng tất cả những con linh thú hiện nay đều lànhững loại bình thường, mặc dù có thể hiểu lòng người, có mang theo một chút ítlinh lực mỏng manh, thiên về ẩn náu, ngoại trừ như vậy ra thì không còn gìđặc biệt.

Nhưngthứ này lại có quan hệ gì đến Ca Linh Huyễn Cảnh?

Tỉ mỉngắm nhìn thứ nằm trong tay của Nham Kiêu, Lăng Lạc Viêm nhìn không ra con mavật này có cái gì đặc biệt, "Nó có vẻ không ổn." Ngoại trừ ánh mắt và thần sắcthì các cử động còn lại đều thập phần khó khăn, cho dù Long Phạm không kéo nóra thì e rằng nó cũng sẽ chết ở trong sa mạc.

"Cứuta....." Con xỉ hùng ở trong tay của Nham Kiêu bỗng nhiên mở miệng nói chuyện,đôi mắt nhìn chăm chú Lăng Lạc Viêm không giống ánh mắt của các loài linh thú,căn bản không khác gì ánh mắt của nhân loại.

"Tiếnghát đó là do nó phát ra, nó là Nhĩ." Long Phạm dường như biết rõ điều này, ánhmắt nhìn con ma vật vẫn thản nhiên trầm tĩnh, nhưng Lăng Lạc Viêm lại phát giáctrong đó có một chút thay đổi.

"Nhĩ,hình dáng giống như xỉ hùng, có thể nói tiếng người, hóa thành hình người, sởtrường là ca hát, tiếng hát của nó thật sự mê hoặc lòng người, sinh ra trênvùng sa mạc, lấy giọng hát quyến rũ thế nhân khiến người ta lạc đường, nó dựavào lương khô và nước uống mà con người mang theo để sống, thức ăn cũng khôngkhác biệt so với nhân loại. Nhưng những người bị tiếng hát của nó mê hoặc rồichết đi vì lạc đường ở trong sa mạc cũng không phải là ít, mặc dù không giếtngười nhưng số người vì nó mà chết cũng không hề ít hơn so với ma vật tầmthường."

Ca LinhHuyễn Cảnh lúc trước chính là tiếng hát của nó tạo thành, là nó phối hợp cùnglực lượng của si mị vương, tiếng hát mê hoặc lòng người làm cho Lạc Viêm tìmđến nơi mà si mị vương đã sớm chờ đợi, kết hợp cùng tiếng hát của nó tạo thànhmột trận thế Ca Linh Huyễn Cảnh mà không người nào có thể phá vỡ, nếu lúc ấykhông phải Lạc Viêm không tin những gì đã chứng kiến thì.....

Đôi mắtnhợt nhạt màu thanh lam vẫn trầm tĩnh, nhưng lại trầm tĩnh đến mức không thấymột chút phập phồng, mọi người ở bên cạnh bạch y bào tế ti có thể cảm giác đượccái loại cực hạn tịch mịch này. Ánh mắt bình thản ôn hòa mang theo một thần sắcu ám tử tịch tràn đầy nguy hiểm, mặc dù không rõ ràng nhưng cũng đủ làm cho tấtcả mọi người cảm thấy bất an.

Lăng LạcViêm làm sao lại không cảm giác được Long Phạm nảy sinh sát ý đối với ma vật,giống như đang thưởng thức một vật trang trí, tùy ý đưa tay mơn trớn trên đầucủa nó, "Huyễn cảnh không thể không có tiếng hát, tiếng hát chính là nó phátra, nói như vậy thì sau lưng của nó nhất định có người điều khiển."

Tùy ývuốt ve trên bộ lông của ma vật, ngữ thanh cười đùa, vẻ mặt điềm nhiên, tôngchủ vẫn có thể vui vẻ nói về con ma vật nhận lệnh ám hại mình, khiến cáctrưởng lão thật sự cho rằng hắn không hề bận tâm đến con Nhĩ này.

Mặc dùtông chủ luôn phóng túng khinh cuồng, không hề cố kỵ bất cứ điều gì, cũng luônluôn dùng ngôn ngữ vô cùng ngả ngớn nói với tế ti ở trước mặt bọn hắn, nhưngbên dưới phong thái mị hoặc thâm tình chính là thủ đoạn ác liệt như lôi đình.

Giốngnhư cảm giác được nguy hiểm đang rình rập, Nhĩ suy yếu mở miệng để thươnglượng, "Cứu ta.....ta có thể giúp các ngươi.....tìm được bảo vật....."

Ngàn nămtrước đã có người đến cực Bắc để tìm bảo vật, một đi không quay lại, nghe conma vật nói ra những lời này, mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng lẽ lúc trướcnhững người đó là vì rơi xuống kết giới mới không thể trở về, hay là sau khiđến kết giới bị tiếng hát trong sa mạc mê hoặc nên mất phương hướng?

Xem ravô hại, thậm chí còn khiến người khác yêu thích, nhưng nếu con ma vật này chínhlà con ở thời thượng cổ thì nó nên có được lực lượng ngàn năm, cho dù không cóbất cứ năng lực nào khác nhưng tiếng hát của nó cũng đủ trở thành một công cụgiết người khủng khiếp.

"Tôngchủ, bảo vật mà nó nói không chừng chính là vật được ám chỉ trong câu ca dao,cũng là thứ trong truyền thuyết đã nhắc đến dùng để giải cứu sinh linh, nếu cóđược nó thì sẽ có được thần lực vô biên." Vị trưởng lão có chút am hiểu về thờithượng cổ vô cùng phấn chấn, sở dĩ bọn họ ở đây cũng chính là vì để điều travật thứ ba trong câu ca dao.

NhamKiêu lắc lư con ma vật ở trong tay, nghe nó phát ra một tiếng gào thét thì nhíumi, "Thứ này làm sao biết bảo vật ở đâu? Nơi này ngay cả nửa bóng người cũngkhông thấy, thả nó ra vạn nhất nó lại ca hát thì làm sao bây giờ?"

Tiếnghát chính là năng lực của nó, tùy thời tùy chỗ đều có thể mê hoặc lòng người,tông chủ và tế ti có thể nhận biết đâu là ảo cảnh đâu là sự thật, còn bọn hắnthì không có bản lĩnh lớn như vậy.

"Nó đãsắp chết, nghe tiếng nói chuyện của nó thì có lẽ giọng hát đã bị tổn thương, đólà năng lực duy nhất mà nó có được, cũng là nhược điểm, một khi bị tổn thươngthì sẽ không còn sống được bao lâu." Thời gian mà Hoài Nhiễm ở Ngân Diệu tộckhông ngắn, cũng biết được nhiều việc, ngoại trừ không dám tìm hiểu nhiều lắmvề chuyện của vương bọn hắn và Viêm chủ thì đối với những chuyện khác, ít nhiềuhắn cũng biết một chút.

"Chẳngtrách nó lại suy yếu như vậy." Lăng Lạc Viêm mơn trớn bộ lông trên đầu của Nhĩ,nghĩ đến Linh Thư, nghe nói Dạ Dực lại đi tìm hắn, không biết tình hình lúc nàythế nào, còn con ma vật này nên làm cho nó chết hay là lưu lại.....

Bàn taythờ ơ đang vuốt ve thì bỗng nhiên bị giật lại, rơi vào trong tay của một vị tếti. Đôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam lãnh đạm nhìn về phía Nhĩ, ánh mắt giốngnhư đang nhìn thấy một vật chết, "Thật đáng thương, thôi thì làm cho nó ít chịukhổ một chút, Lạc Viêm cảm thấy thế nào?"

Giọngnói ôn hòa, ý tứ trong lời nói của tế ti Long Phạm chính là từ bi trắc ẩn nhưngcác tộc nhân ở bên cạnh lại có thể hiểu được hàm nghĩa thật sự của tế ti là gì,không người nào dám xen vào quyết định của hai người.

Lăng LạcViêm liếc nhìn bàn tay đang bị siết chặt, hắn chỉ vì cảm thấy thú vị với bộdáng của Nhĩ nên mới sờ soạng vài cái mà thôi, nhếch môi lên, hắn điềm nhiêngật đầu, "Nếu ngươi cảm thấy thương hại nó thì làm cho nó không cần tiếp tụcchịu đựng đau khổ cũng được." Sự từ bi của Long Phạm chính là đem sinh linhgiết chết.

Các tộcnhân đứng bên cạnh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, lúc trước bởi vì si mịvương giả mạo thành bộ dáng của tế ti đã khiến cho tông chủ bắt đầu nảy sinhsát ý điên cuồng, con ma vật này chính là một trong những thủ phạm gây nên,tông chủ làm sao lại có thể buông tha. Lúc này tông chủ đưa ra quyết định tựa hồcó vẻ hời hợt, nhưng xem ra cũng không phải tùy ý như vậy.

Nghethấy hai người đối thoại với nhau, dường như đã có quyết định, Nhĩ ở trong taycủa Nham kiêu cố gắng giãy dụa, quơ tay quơ chân, "Các ngươi muốn tìm Tụ linhchi......ta biết.....ta biết nó ở nơi nào....." Thanh âm của nó quả thật có chút khácthường, lúc trước tưởng rằng bị suy yếu, hiện giờ nó quýnh lên thì mới nghe rõcũng không phải là suy yếu mới bị đứt quãng như vậy.

"Trướckhi lo lắng về việc bản tông chủ có thả ngươi ra hay không, thì bất quá ngươinên biết rằng, cho dù có thả ngươi thì ngươi cũng sống không được bao lâu."Lăng Lạc Viêm nhướng mi một cách hứng thú, ý bảo Long Phạm khoan động thủ, đốivới thứ mà con ma vật này vừa nói thì không người nào lại không cảm thấyhứng thú.

Tụ linhchi, thứ này là lần đầu tiên hắn mới được nghe thấy.

"Tụ linhchi chính là vật thứ ba trong câu ca dao!" Có trưởng lão nghe thấy Nhĩ nói nhưvậy liền kích động không thôi, "Hách Vũ tụ Đồ Lân, Hách Vũ "Tụ" Đồ Lân, đúngvậy, trong đó có một chữ tụ, chẳng phải chính là ám chỉ Tụ linh chi hay sao!"

Tươngtruyền ở cực Bắc có bảo vật, nhưng không người nào biết bảo vật đó là thứ gì,hiện giờ ngoài ý muốn lại biết được từ miệng của một con ma vật thời thượngcổ, nó nói biết Tụ linh chi ở chỗ nào, không biết là thật hay là giả.

Tộc nhânvừa kích động vừa kinh ngạc, tông chủ của bọn hắn lại cảm thấy thú vị, bạch ybào tế ti đứng bên cạnh thì dường như có chút đăm chiêu.

Nếu thậtsự là vật trong câu ca dao thì Tụ linh chi ắt hẳn có một lực lượng rất lớn, LongPhạm tạm thời thu hồi lực đạo trong tay, "Người điều khiển ngươi dùng tiếng hátđể tạo ra huyễn cảnh cũng biết đến Tụ linh chi, vì sao ngươi lại có thể nói chochúng ta biết chỗ của nó?"

Nếu làcó người biết thì đương nhiên đã sớm bị lấy đi, làm sao có thể lưu lại cho kẻkhác. Được Long Phạm nhắc nhở, các trưởng lão và diệu sư đều trở nên cảnh giác,nếu đây là một cái bẫy thì manh mối trong lời nói của con ma vật này chính làmồi nhử, hoàn toàn không thể tin.

"Bọn hắnlấy không được, Tụ linh chi.....ở trong tay của Ỷ Toàn vương Linh Tê tộc......" Nhĩnói đến cái tên này thì bỗng nhiên lộ ra một sự tin cậy không gì sánh được,ngay cả ngữ thanh suy yếu cũng được tăng thêm vài phần khí lực.

Linh Têtộc, Tiếu Niệm Vân nói rằng hắn có được viên ngọc châu từ người của Linh Têtộc, Ỷ Toàn vương theo như lời của Nhĩ có lẽ là thủ lĩnh của Linh Tê tộc.

"Ngươicũng là người của Linh Tê tộc?" Lăng Lạc Viêm hỏi như vậy, ma vật này xem rakhông lớn nhưng lại có cảm giác cũng không còn nhỏ, nếu ngay cả nó đã sống quángàn năm thì người của Linh Tê tộc sẽ có lực lượng cường đại như thế nào.....

"Đúngvậy, Ỷ Toàn vương là chủ nhân của ta...." Nhĩ đáp lại, nói tới đây thì dường nhưkhông thể tiếp tục, những giọt lệ vô thức rơi xuống, ngay trong lúc nóichuyện thì bề ngoài giống như xỉ hùng lại bỗng nhiên phát sinh biến hóa, NhamKiêu nhấc lên con ma vật ở trong tay rồi nhìn kỹ, không còn nhìn thấy hình dạngcủa linh thú, mà lại trở thành bộ dáng thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi.

"Hắnlà chủ nhân của ngươi, nói như thế có nghĩa là ngươi nghe theo sự saikhiến của hắn để đến đây." Long Phạm như đang trần thuật, ngữ thanhổn định không hề phập phồng, nhưng lại khiến kẻ khác cảm thấy vôcùng áp bách, cho dù ma vật hóa thành bộ dáng thiếu niên thì đốivới vị tế ti này mà nói, nó chỉ là một sinh linh không hơn khôngkém.

Trênngười của thiếu niên không có một mảnh vải, nhưng xem ra cũng khôngcảm thấy ngượng ngùng. Nhìn bộ dáng giống như thiếu niên nhưng ánh mắtlại không hề đơn thuần, mà lại chất chứa một loại ưu tư buồn bã,còn có một chút vội vã, "Chủ của ta không phải là người xúi giục,ta là bị người khác ép buộc...."

Nóimột cách khẩn trương, hắn liên tục ho khan, giọng nói khàn đục, cáiloại khàn đục này giống như bị thứ gì đó xé rách, theo hơi thở từtrong miệng phát ra, nửa điểm cũng không giống tiếng hát trước kia,tựa hồ có chút khó nghe.

"Bấtluận là ai ép ngươi làm, xem ra không tính toán chữa trị cho ngươi. CaLinh Huyễn Cảnh lần trước chính là lần cuối cùng ngươi có thể hát?"Ngữ thanh trong lời nói của Lăng Lạc Viêm không nghe thấy có nửa điểmđồng tình, nét mặt khi nói chuyện cũng chỉ có ý cười, hồng sam nânglên, một tay gác trên đầu vai của tế ti đang đứng bên cạnh, đầu ngóntay vuốt nhẹ dưới cằm của mình, biểu tình ra vẻ cân nhắc.

Muốnhắn đồng tình với một thiếu niên vô tội thì có thể, nhưng muốn hắn cảmthông với ma vật ngàn năm ở trong kết giới hại chết bao nhiêu mạngngười, lại là thủ phạm đã tạo ra ảo cảnh thì thật sự quá khókhăn, quả thực không có khả năng.

"Thậtlâu trước kia, ta đã bị thương.....lần này là bọn hắn ép ta.....dẫn cácngươi đến...." Nén chặt cổ họng của chính mình, Nhĩ ở trong bộ dángcủa thiếu niên nhắc đến 'bọn hắn' với thái độ tràn đầy hận ý vàvô cùng sợ hãi.

Ngữkhí như thế này rất giống với Linh Thư trước kia khi nhắc đến 'bọnhắn'. Nhìn thấy bộ dáng khó chịu của Nhĩ, Lăng Lạc Viêm tính toángọi Dạ Dực quay về, người bắt đi Linh Thư ắt hẳn cũng là ngườikhiến Nhĩ e ngại.

"Trướctiên là nói về Tụ linh chi, đến tột cùng thì nó ở nơi nào? Bọn hắnlại là ai?" Có trưởng lão ở bên cạnh chờ tới chờ lui, bắt đầu sốtruột, không thể đợi Nhĩ nói ra Tụ linh chi cụ thể ở nơi nào, phảibiết rằng đây là sự tình có liên quan đến lực lượng của Hách Vũ vàĐồ Lân.

Giốngnhư bị lời nói của vị trưởng lão này nhắc nhở, thiếu niên trở nênhoảng hốt, "Tụ linh chi ở trong Linh Tê tộc......ta dẫn các ngươi đi.....bằngkhông bọn hắn sẽ....."Vẫn chưa dứt lời thì tất cả âm thanh đã bịtiếng ho khan gây trở ngại, xem ra vô cùng chật vật

"Linh Têtộc, có phải lấy nước và lửa làm biểu tượng hay không?" Long Phạmkhông để ý đến sự đau đớn của hắn, ngữ thanh vẫn thản nhiên vang lên.

Nhĩliên tục gật đầu, sắc mặt nghẹn đỏ dường như không thể nói nên lời,chỉ có thể đáp lại như vậy.

LăngLạc Viêm ngẩng đầu nhìn lại hoa văn ở phía trên, ngay tại trước mắt,lửa và nước dung hòa, cuồn cuộn bốc lên, mãnh liệt thiêu đốt, cung điệnđổ nát này chính là nơi ở của Linh Tê tộc.


.::Đệ Nht Bách Cửu Thập Chương – Tung Tích::.

Cáctộc nhân cũng hướng lên trên nhìn lại, đều thấy được hoa văn kia.

"Ngươigặp Ỷ Toàn vương đã bao lâu rồi? Ở đây chính là Linh Tê tộc! Đã bịphá hủy như thế này! Làm sao còn có người?" Vị trưởng lão đối vớivật ở trong câu ca dao cảm thấy thực hứng thú, có được manh mối nhưngkhông thể tìm được, nhất thời vừa nôn nóng vừa bực tức.

"Nóikhông chừng thì tất cả mọi người đều đã chết, đều đã thành quỷ,cho nên ở đây trước sau đều không có một bóng người, ngươi muốn dẫnchúng ta đi tìm tìm quỷ để lấy Tụ linh chi?" Nham Kiêu mỉa mai chửirủa, hắn vẫn không quá tin tưởng lời nói của Nhĩ.

Nhữngdòng lệ rơi đầy trên mặt thiếu niên, đó là những giọt lệ chua xótcùng phẫn nộ, bị người chế ngự, lại giống như đã sớm không hề đếmxỉa đến sinh tử của chính mình. "Chủ của ta chưa chết! Nếu khôngphải vì ta thì hắn làm sao lại rơi xuống tình cảnh ngày hôm nay? Đềulà ta, đều là tại ta đã hại hắn! Mấy trăm năm trước thì tổng điệncủa Linh Tê tộc đã không còn ai, hắn dẫn theo tộc nhân đi đến nơi khácđể trốn tránh, nếu không phải bởi vì ta...."

Lúctrước vẫn khó khăn mở miệng, nghe xong lời nói của Nham Kiêu, vì đểphản bác mà giọng nói khàn khàn rốt cục phát ra âm thanh, nhưngnhững lời này lại không giống như phát ra từ miệng của thiếu niên.

Ngữthanh vốn trong veo nhưng lúc này mỗi một lần nói ra lại giống như ởbên trong cổ họng đang bị xé rách, đó là tiếng vang rạn nứt mang theohuyết tinh.

Nóixong lời cuối cùng thì hắn rốt cục siết chặt cổ họng của mình,máu tươi trong miệng khó có thể nuốt xuống, bắt đầu tràn ra nơi khóemôi, dường như chỉ vì bảo vệ chủ nhân của hắn mà vẫn tiếp tục giãydụa giải thích, "Là ta bị bắt làm hại tộc nhân chịu khổ......Chủ củata vì ta......mà không thể động thủ.....bọn hắn dùng tánh mạng của ta đểuy hiếp......"

Xem ralà bộ dáng thiếu niên lại nói lên những lời chua xót bi thương, từngcâu từng chữ đều mang theo máu tươi, mỗi một lần mở miệng đều haotổn sinh mạng của hắn, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy hắn như vậy thì thầnsắc trở nên khó phân biệt.

"Vậycòn ngươi, tánh mạng bị đe dọa cho nên bị ép buộc, bất đắc dĩ giúpđỡ bọn hắn để đối phó với bản tông chủ? Làm như vậy thì đối vớingươi cũng không có nửa điểm ưu đãi, hát xong rồi thì ngươi cũng phảichết?" Lăng Lạc Viêm đối với hình ảnh đã nhìn thấy ở huyễn cảnhvẫn còn canh cánh trong lòng, nhìn chăm chú Long Phạm ở bên cạnh, câunói tiếp theo là nói với thiếu niên nhưng ánh mắt lại thủy chungdừng trên khuôn mặt của Long Phạm, "Cho dù thật sự là vô tội thìcũng phải trả giá cho những gì đã làm lúc trước."

"Làmhại ta nhìn thấy cảnh tượng như vậy." Nhíu mày, Lăng Lạc Viêm oánhận nói nhỏ, hắn không cần hỏi thì cũng biết người giật giây ở saulưng đang tính toán làm điều gì, bàn tay gác trên đầu vai của LongPhạm vỗ nhẹ vài cái, ngữ thanh ngả ngớn lộ ra mấy phần lãnh ý,"Tế ti đại nhân của ta, ngươi nói bản tông chủ nên làm sao bây giờ? Cóngười muốn chia rẻ quan hệ của chúng ta, không muốn thấy chúng ta ânái."

Có thểkhiến Lăng Lạc Viêm để tâm đến tận bây giờ, thậm chí lúc trước cònyêu cầu và đòi hỏi kịch liệt như vậy, thì cũng biết những gì nhìnthấy trong huyễn cảnh đã khiến hắn kích động phẫn nộ như thế nào.Long Phạm nhìn thần sắc của hắn thì lập tức biết rõ trong lòng củahắn đã có sẵn tính toán, "Bất luận tông chủ muốn thứ gì thì LongPhạm sẽ phối hợp, bao nhiêu lần cũng đều có thể, làm cho bọn hắnhối hận vì những gì đã gây nên."

"LạcViêm nghĩ như thế nào?" Đáp lại ánh mắt của Lăng Lạc Viêm, lời nóicủa Long Phạm âm trầm mà thong thả, ngữ thanh mang theo ý cười nhẹnhàng, các tộc nhân ở bên cạnh đều cảm thấy có chút hả hê đối vớiđịch thủ ở trong chỗ tối, trêu ai không trêu, lại đụng đến tông chủvà tế ti của bọn hắn.

Baonhiêu lần cũng đều có thể? Phản ứng của Lăng Lạc Viêm lại bất đồng so vớicác tộc nhân, ánh mắt lướt qua đầy ái muội.

Lờinói của Long Phạm có ám chỉ, nhưng các tộc nhân nghe được cái gìthì hắn cũng có thể đoán ra. Chỉ là không người nào biết rõ vị tếti có bề ngoài vô cùng trầm tĩnh khi nói lên câu này, thì bên trongánh mắt màu thanh lam đang bình thản nhìn hắn lại cất giấu bao nhiêutâm tư không thích hợp để tuyên cáo trước mặt mọi người.

"Tôngchủ tính toán xử trí hắn thế nào, ta có thể bỏ hắn xuống đượckhông?" Nham Kiêu nhìn thấy hai người không để ý đến con ma vật mà lạinhìn nhau mỉm cười một cách kỳ quái, hắn thập phần không hiểu, hắnchỉ muốn sớm được ném con ma vật ở trên tay xuống.

Cáctrưởng lão và diệu sư đều đang nghiên cứu con ma vật này, mặc dùthiếu niên không lập tức bị xử quyết nhưng bọn họ đều biết rõ mỗimột lần hắn mở miệng thì lại tổn hại đến thọ mệnh, không cần độngthủ thì hắn cũng sắp phải tử vong.

Chỉ làkhông biết đến lúc nào sẽ tử vong, nhưng trước đó thì nhất địnhphải tìm được Tụ linh chi. Vẫn là vị trưởng lão kia, xoa xoa tay,thần tình lo lắng, "Ngươi nói Linh Tê tộc đã dời đi? Ỷ Toàn vương củangươi có Tụ linh chi ở trong tay? Bọn hắn chuyển đến nơi nào chắcngươi cũng biết?"

LăngLạc Viêm nghe Nham Kiêu hỏi, ánh mắt lơ đãng dời khỏi người nam nhân ởbên cạnh, "Giao hắn cho Tiễn trưởng lão đi, để cho hắn dẫn chúng ta đitìm Ỷ Toàn vương. Chẳng lẽ mấy trăm năm trước các tông tộc đều xưngvương?" Câu hỏi sau cùng là hỏi Long Phạm.

NgânDiệu vương chẳng phải cũng là vương, tế ti của hắn được Ngân Diệutộc xưng hô chính là "Vương của ta".

LongPhạm gật đầu, không hề nhiều lời. Lăng Lạc Viêm ở bên cạnh lại phátgiác được một điều, so với ngày xưa thì hiện nay rất bất đồng. Cáctông tộc lúc trước oai phong một cõi, hiện giờ Xích Diêm tộc tuy đãngạo nghễ thiên hạ, nhưng so với những linh giả thời xưa thì không thểsánh bằng. Bây giờ chỉ còn một tộc là cường thịnh, cảnh tượng lúctrước là như thế nào thì hiện giờ cũng không thể tái diễn.

VịTiễn trưởng lão thủy chung nghĩ đến Tụ linh chi, nghe xong lời phânphó của tông chủ thì vô cùng vui sướng, lập tức gọi người mang đếnxiêm y đưa cho thiếu niên mặc vào. Nham Kiêu giống như phủi tay, ném đimột vật phiền toái cho người khác.

Tronglúc này, thiếu niên thủy chung không giãy dụa cũng không có ý đồ bỏtrốn. Nhìn những hạt cát trên mặt đất, thần sắc bi thương càng trởnên nặng nề.

"Ta dẫncác ngươi đi.....tìm Tụ linh chi.....không cần giết ta......thì tacũng.....sẽ......lấy cái chết để tạ tội....." Nói ra từng chữ một, nướcmắt không ngừng tuôn trào, vẻ mặt đau khổ của thiếu niên không phảilà để tranh thủ sự đồng tình, mà là vạn phần áy náy bất an, cáiloại áy náy này làm cho người ta một lòng muốn chết.

"Ngươimuốn lấy cái chết để tạ tội là vì Ỷ Toàn vương của ngươi và tộcnhân. Mấy trăm năm qua chỉ vì một mình ngươi mà toàn tộc đều bị liênlụy, ta muốn nhìn xem Ỷ Toàn vương kia làm chủ nhân như thế nào màngay cả người của mình cũng bảo hộ không xong, còn nói cái gì làvương?" Lăng Lạc Viêm thờ ơ đưa ngón tay quấn lấy lọn tóc đen mượt,lời nói tựa như đang trêu đùa, "Nếu tế ti bị bắt thì bản tông chủsẽ không thỏa hiệp."

Vàisợi tóc đen mượt được cột ngay ngắn rơi xuống trên thân bạch y bào,bị hồng sam nam nhân quấn lấy trong tay, theo câu nói kia, một lọn tócđã được bện thành hình dạng xoắn vòng.

"LạcViêm." Long Phạm gọi một tiếng, cúi đầu nhìn thấy lọn tóc trong taycủa Lăng Lạc Viêm, mỉm cười bình thản cũng có nghĩa là nguy hiểm,Lăng Lạc Viêm làm sao lại không biết, chuyền đến một ánh mắt trấn an,lấy đầu ngón tay tháo ra lọn tóc bị xoắn vòng rồi khẽ hôn mộtchút, sau đó Lăng Lạc Viêm nói tiếp, "Nếu ta bị bắt thì ngươi sẽ làmthế nào?"

"Muốnbiết?" Ánh mắt ôn nhu của Long Phạm không hề biến đổi, ý cười vẫnnhư trước. Lăng Lạc Viêm liếc mắt nhìn hắn rồi liếm môi một cách tàkhí, "Quên đi, miễn cho lại dọa đến mọi người thì cũng không tốtlắm." Đáp án lúc này căn bản là gì thì không cần phải suy đoán.

Cáctộc nhân ở xung quanh nghe hai người đối thoại như vậy thì biểu tìnhđều thập phần phấn khích, bọn hắn cảm thấy buồn cười đối với vấnđề này. (một lũ fanboy)

Tế tibị bắt, căn bản là một trò cười, cần gì tông chủ phải thỏa hiệp.Giả sử nếu thực sự trên đời có người có thể bắt được tế ti thìbọn hắn chỉ biết là tế ti cố ý bị bắt, mà không phải thật sự bịngười chế ngự. Tộc nhân bọn hắn không cần làm bất cứ điều gì, chỉ cầnchờ tế ti diệt đi hết thảy địch nhân, làm cho những người đó nếmđến mùi vị đau khổ, vĩnh viễn không thể siêu thoát.

Vềphần tông chủ, nếu thực sự có một ngày có người ở trước mặt tế tilấy tánh mạng của tông chủ để uy hiếp, thì cả thế gian này cũngnhanh chóng sẽ bị hủy diệt, toàn bộ thiên hạ và hết thảy nhân loạiđều sẽ bị chôn cùng.

Mà tôngchủ cũng tuyệt đối không phải đối tượng có thể tùy ý để cho ngườikhác lợi dụng uy hiếp, thực sự nếu có người làm như vậy thì kếtcục chính là sinh không bằng tử, sẽ hối hận vì đã sống ở trên đờinày.

Hai thânảnh đỏ rực và thuần bạch sóng vai mà đứng, tựa sát vào nhau rồicùng trêu đùa vài câu, thỉnh thoảng lại nhìn nhau, trong đó rõ rànglưu chuyển tình ý và sự phối hợp hoàn hảo, những giọt lệ trên mặtcủa thiếu niên vẫn chưa khô ráo, ánh mắt bi thương nhìn hai người đốithoại, "Đáng tiếc ta không phải Viêm chủ, cũng không phải là Ngân Diệuvương....."

"Biếtthân phận của chúng ta, có thể thấy được những người đó quả thậtlà hướng đến chúng ta, bọn hắn là ai?" Lăng Lạc Viêm sớm quen vớiviệc bị những ánh nhìn chăm chú dừng trên người của hắn và LongPhạm, quay đầu đón nhận tầm mắt của thiếu niên.

Thiếuniên một lòng nhận sai, thậm chí muốn chết, lúc này lại không trảlời, cúi thấp đầu, vẻ mặt thống khổ càng thêm trầm trọng,"Ta....trước tiên ta dẫn các ngươi đến gặp Ỷ Toàn vương....Chủ của ta sẽnói cho các ngươi biết hết thảy....."

LăngLạc Viêm không tỏ rõ ý kiến, ánh mắt đánh giá trên người của Nhĩ,thật lâu lúc sau mới nhíu mi rồi mỉm cười, rốt cục mở miệng nói,"Vậy thì đi thôi, dẫn chúng ta đến gặp Ỷ Toàn vương của Linh Tê tộccùng Tụ linh chi của hắn."

Phânphó tộc nhân chuẩn bị xuất phát, hắn nhìn lại tòa cung điện mộtlần nữa, dưới tia sáng của ánh trăng rơi vãi trên mặt đất, mơ hồ cóthể nhìn thấy những hạt bụi phiêu diêu trong không khí. Mấy trăm nămđối với đại đa số nhân loại mà nói, chính là những ngày tháng dàilâu khó có thể đếm hết, đối với linh giả thì cũng không hề ngắnngủi.

Nhữngnếu là một tòa kiến trúc.....

LongPhạm ở bên cạnh hắn, thản nhiên thu hồi ánh mắt đánh giá, cùng hắnnhìn nhau, bên trong đáy mắt màu thanh lam bình tĩnh xẹt qua một tia uám. Mấy trăm năm cũng không đến mức làm cho tòa cung điện đổ nát nhưthế này.

Giốngnhư từng có một lần đại chiến, toàn bộ hủy đi tất cả huy hoàng,chỉ còn lại tang thương, tràn đầy dấu vết tổn hại. Có thể tài nănglấy đá để kiến tạo nên tòa cung điện này, trong đó sừng sững mộttòa tháp cao, tất cả đều có dấu vết năm tháng lưu lại, bão cátthổi qua, ánh trăng chiếu sáng, ngày lại qua ngày, đem nó luyện thànhcảnh tượng trước mắt.

Đâykhông chỉ là một tòa cung điện rộng lớn mấy trăm năm không có ngườiở, mà là một nơi tràn ngập tử khí, lấp đầy bụi bậm, lưu lại vô sốdấu vết. Đây là một tòa phế tích.

Cần baolâu thì mới có thể làm cho một tòa kiến trúc hùng vĩ oai vệ nhưvậy để trở thành một tòa phế tích hoang tàn? Đối với một tòa kiếntrúc mà nói, mấy trăm năm thời gian có thể biến thành bộ dáng nhưthế này hay không?

"Tụlinh chi a....." Tiếng than thở như đang trêu đùa, hồng y nam nhân như ởchỗ không người ôm lấy tế ti ở bên cạnh hắn, nhìn thấy thiếu niên ởcách đó không xa đang chỉ Tiễn trưởng lão phương hướng, hắn nhếch môi,mỉm cười ái muội, "Đừng nói cái gì là Tụ linh chi, ở chỗ này muốntìm một vật cũng không phải dễ dàng. Cái tên tiểu Dạ Dực, uổng thaycho hắn có bộ mặt lạnh như băng, có Linh Thư liền quên chủ tử."

Hắnkhông gọi được Dạ Dực, không biết Dạ Dực có truy tìm được người đãbắt Linh Thư hay chưa.

"LongPhạm sẽ không quên chủ của mình, tông chủ có phải hay không nên banthưởng nhiều một chút?" Nghe hắn nhắc đến Dạ Dực, Long Phạm để chohắn ôm, giương mắt lẳng lặng nhìn chăm chú, không đợi Lăng Lạc Viêmtrả lời thì Long Phạm đã hôn lên môi của hắn.

Nóicái gì mà ban thưởng, vừa rồi làm bấy nhiêu cũng quá đủ để banthưởng, nếu không phải thể lực của hắn tốt, thì chỉ sợ lúc này đâyhắn đã không đứng dậy nổi. Trong lòng của Lăng Lạc Viêm oán thầm tếti của hắn nói một đằng làm một nẻo, mặc dù Long Phạm lo lắng chovết thương của hắn, nhưng những gì nên làm hay không nên làm đều hoàntoàn giống nhau, vẫn kịch liệt như vậy, làm cho hắn cảm thấy đầmđìa thỏa thích.

Đáplại nụ hôn trên môi, khi các tộc nhân đang kiểm tra nhân số để chuẩnbị khởi hành thì có một vị tông chủ nào đó lại hành sự không hềcố kỵ, bởi vì dư âm hoan lạc và vui sướng lúc trước mà lại tiếptục cùng tế ti của hắn ở trước mặt người khác trình diễn một mànôm hôn đầy thân mật mà không người nào dám xem nhiều.

Thiếuniên kinh ngạc khi thấy hai người hành sự một cách lớn mật, hắn khôngnghĩ đến Ngân Diệu vương lúc trước và hiện giờ lại có sự bất đồnglớn như vậy. Tuy thân ở bên trong kết giới, nhưng từ Ỷ Toàn vương màhắn cũng biết không ít việc của thế gian.

NgânDiệu vương chẳng phải là cao cao tại thượng, đứng trên đầu chúng sinh,xem hết thảy như phù du bụi trần, vô bi vô hỉ, vô oán vô hận, chỉ cầnnâng một ngón tay sẽ hủy diệt hết thảy mọi thứ thành tro bụi haysao?

Mà Viêmchủ vốn nên là một người đa tình, tình đến tình đi, phong lưu tiêusái, đứng ngạo nghễ trên thế gian, thống lĩnh Xích Diêm tộc cũngthống lĩnh toàn bộ thiên hạ, vì sao hiện giờ hai người lại tình thâmđến mức này?

Tráchkhông được bọn hắn lại thất thố như vậy.

Tất cảmọi thứ đều rối loạn.

Dướisự chỉ dẫn của thiếu niên, đoàn người của Lăng Lạc Viêm bắt đầu lênđường, ngay trong lúc này Dạ Dực cũng đang hướng đến một nơi. Hiệnvề nguyên hình, chỉ còn nhìn thấy một con quạ tối đen như bóng đêmlướt trên không trung, dưới ánh trăng tròn, hắn hướng đến một nơi trênsa mạc mà bay đi.

Hắnbiết Linh Thư ở nơi nào.

Cái contiểu yêu không biết nghe lời, hắn nói Linh Thư không được rời đi, nhưngchỉ vừa quay người một chút thì không còn nhìn thấy bóng dáng củaLinh Thư. Lần này không biết như thế nào, những người đó dự định sẽlàm gì Linh Thư.....

Đôi mắttrắng bạc dị thường sáng ngời dưới ánh trăng lấp lánh, dần dần hóathành đỏ ngầu, giang rộng đôi cánh màu đen, phát ra âm thanh quỷ dị,Dạ Dực tăng tốc bay về phía trước.

Giốngnhư vĩnh viễn không thể nhìn thấy biên giới bên trong sa mạc, bóng đenyên lặng dừng trên một tòa kiến trúc cao ngất.


.::Đệ Nht Bách Cửu Thập Nht Chương – Khách Nhân::.

Dạ Dựccòn nhớ rõ bộ dáng của Linh Thư ở trong phòng chờ hắn. Sau khi tắm rửa, cáiloại hoang mang cùng với mị thái của yêu tộc bất giác hiển lộ, trên khuôn mặtvô cùng thuần khiết lại hiện lên biểu tình kỳ quái, không biết đang suy nghĩđiều gì, đó chính là lần cuối cùng hắn nhìn thấy Linh Thư, khoảnh khắc ấy đã đểlại ấn tượng sâu sắc trong lòng của hắn.

Yêu tộclàm sao lại có một con bán yêu như vậy, Dạ Dực lơ đãng nhíu mi, từ trên đỉnhmái hiên nhảy xuống dưới, theo góc độ của hắn có thể thấy một thính đường rấtlớn, hắn nhìn vào bên trong cửa sổ.

Ở trongcó người đang nói chuyện, tất cả mọi người đều mặc y phục tương tự nhau, tựa hồđây là một buổi hội nghị quan trọng, đám người ngồi vây xung quanh, vẻ mặtnghiêm túc, kỳ quái chính là ghế chủ tọa lại không có ai, không biết chỗ đódành cho người nào.

Nhìnthoáng qua, bên trong hiển nhiên không có Linh Thư, bóng đen giống như một mànsương mù từ trên cao nhẹ nhàng hạ xuống, tiến vào bên trong tòa kiến trúc, rồisau đó lại chuyển sang một gian phòng khác, hắn có thể cảm giác được sự tồn tạicủa Linh Thư, loại cảm giác này rất nhỏ, hắn chỉ mơ hồ biết Linh Thư đang ở nơiđó.

"Là ai?"Khi lướt qua đại môn, bóng đen đã khiến thủ vệ chú ý, giống như một trận giómang theo cát bụi thổi đến, nếu không nhìn kỹ thì cơ hồ không thể phát hiện.

Các thủvệ khác lập tức cảnh giới, bọn hắn đều biết hội nghị ở bên trong quan trọng nhưthế nào, nếu có gì bất trắc thì bọn hắn không thể đảm đương.

"Là ai?"Lại có người hỏi, lúc này ngữ khí đã trở nên khẩn trương, tất cả mọi người đềunhìn thấy bóng đen ở trong góc, không ai dám tùy tiện tiến lên, sau đó, rốt cụccó tiếng đáp lại, "Là ta."

Hai chữlạnh lùng tựa như đến từ âm phủ, vừa dứt lời, màn sương mù bắt đầu hóa hình, ởtrước mặt thủ vệ bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh cao lớn giống như sứ giả đếntừ địa ngục, bọn hắn đồng loạt xuất chiêu, chưa kịp báo động cho những ngườikhác thì Dạ Dực đã nâng tay.

Động tácgiống như chiêu hồn, nhìn rất thong thả nhưng chỉ trong nháy mắt đã ở trước mặtbọn hắn. Chỉ là nâng tay mà thôi, nhưng linh giả tầm thường làm sao có thểkháng cự ma tính của Dẫn Hồn tộc.

Khôngngười nào còn cơ hội mở miệng, hồn phách bị vỡ thành những đoàn quang cầu phitán trong không khí, rồi lần lượt bị Dạ Dực hấp thu. Không cần đợi lâu, các thủvệ ở trước cửa đồng loạt ngã xuống, hình ảnh cuối cùng còn lại trong đầu chínhlà một đôi mắt đỏ ngầu lóe lên trong bóng đêm, đôi mắt đó ngoại trừ lạnh lùngkhát máu còn có một chút nôn nóng và chán ghét.

Hương vịnày khiến Dạ Dực cơ hồ phải nôn ra, cũng giống như lần trước, người ở trong kếtgiới không biết ăn thứ gì mà có được một loại lực lượng nào đó. Hắn từng nếmqua hương vị hồn phách của các loại ma vật, linh giả, thậm chí là thường nhân,ngon cũng có mà không ngon cũng có, nhưng trong đó không có thứ nào giống như ởđây, những người này tựa hồ bị bỏ đói không biết bao nhiêu lâu, khiến hắn cảmthấy vô cùng khó nuốt.

Chẳngqua hiện tại cũng không phải lúc hắn bất mãn đối với hương vị, thủ vệ ngoài cửabị giết chết, một khi người bên trong phát hiện thì sẽ không ổn, hắn còn phảiđi tìm Linh Thư.

Giốngnhư bóng ma hiện lên, ngay khi thân ảnh của hắn vừa biến mất thì đại môn bỗngnhiên mở ra, người mở cửa chính là một người trông có vẻ lớn tuổi, nhìn thấythi thể thì chợt biến sắc, "Có người đột nhập!"

Sau cánhcửa, mấy người lục tục đi ra, trong đó có một người nhìn thi thể trên mặt đất,thần sắc dường như không hề khẩn trương, "Khách nhân sắp đến, còn không mauphái người dọn dẹp sạch sẽ nơi này."

Lời nóigiống như đây chỉ là một đống rác rưởi, trước khi khách quý đến thì phải hảohảo chuẩn bị sẵn sàng.

Nghe lờiphân phó, mấy người hạ nhân không biết từ nơi nào đi ra, chỉ trong chốc lát,rác rưởi trên mặt đất đã được dọn dẹp sạch sẽ, tựa như chưa từng xảy ra chuyệngì.

Không hềlưu lại một chút dấu vết, người vừa lên tiếng xem ra là một người có địavị khá cao ở nơi này, những gì hắn nói cũng không có người nào dám phản bác.

Kháchnhân là ai thì không cần phải hỏi, tựa hồ mọi người đều biết nhưng không nóira. Khách nhân là ai, bọn hắn tính toán chiêu đãi như thế nào, thuyết phục rasao, lúc trước đều đã được bàn bạc kỹ lưỡng.

Chỉ còngiương mắt chờ người đến.

"Linh Têtộc rốt cục đợi được cho đến ngày hôm nay." Tiếng cười thì thầm, mặc dù xem racó chút lo lắng nhưng vẫn rất chắc chắn, hoa văn thủy hỏa uốn lượn trên vạt ybào lấp lánh ánh quang, không biết là dùng loại vật liệu nào để thêu lên. Nhữngngười ở xung quanh hắn đều giống nhau, hơn mười người đứng thẳng, cùng lúc mỉmcười.

Kháchnhân? Quạ đen đậu ở trên mái đỉnh mái hiên, lặng yên không một tiếng động,đôi mắt đỏ ngầu nhìn xuống chăm chú, Dạ Dực thật không ngờ bọnngười cổ quái này lại không truy cứu về những thủ vệ mà hắn đãgiết, giống như còn có chuyện khác quan trọng hơn làm cho bọn họkhông đi để ý đến cái chết của mấy tên thủ vệ. Biết rõ có địchnhân đột nhập mà vẫn còn trấn tĩnh như vậy, hay nơi này căn bản làmột cái bẫy?

Kháchnhân bọn hắn nói đến chính là ai?

Ở nơinày để quan sát tình hình, xem cho đến tột cùng hay là đi tìm LinhThư, vấn đề này ở trong đầu Dạ Dực chợt lóe lên rồi lập tức biếnmất. Không cần hắn tự trả lời, bản năng đã nhanh hơn phản ứng.

Dọctheo khe hở trên đỉnh mái hiên, bóng đen đột nhiên biến mất.

Trongđám người dẫn đầu, có một người bất chợt ngẩng lên, ngay ở phía saulại có thuộc hạ bẩm bảo, "Thần sử, khách nhân sắp đến."

Trên samạc lấp lánh ánh bạc, đoàn người không nhanh không chậm sãi bướchướng về phía trước.

Sa mạcở nơi đây không giống với các nơi khác, không quá nóng bức cũng khôngrét lạnh, ngoại trừ bão cát hung hãn, nguồn nước hiếm hoi thì quảthực không giống là đang đi trong sa mạc. Cũng may lúc trước tất cả mọingười đều ăn uống đầy đủ, bên người cũng có túi nước, xem ra cũngkhông thành vấn đề.

LăngLạc Viêm để cho Nhĩ dẫn đường, từ phương hướng đến nơi Linh Tê tộc màTiễn trưởng lão nhìn thấy đã đi được nửa ngày đường, ngoại trừ samạc càng lúc càng mênh mông vô tận, vầng trăng cũng càng lúc càng totròn, thì không nhìn thấy có một chút dấu vết của con người.

"Chúngta đi được bao lâu rồi?" Nhìn sắc trời, Lăng Lạc Viêm hỏi.

"Ướcchừng nửa ngày." Người đầu tiên đáp lại câu hỏi của Lăng Lạc Viêmhiển nhiên chính là tế ti ở bên cạnh. Long Phạm bảo Hoài Nhiễm đưatúi nước cho hắn rồi chuyền đến bên môi của Lăng Lạc Viêm, "Khát haykhông?"

"Khôngtồi, bất quá chúng ta đi nửa ngày mà vì sao chẳng thấy có gì khácbiệt." Chỉ lên bầu trời, Lăng Lạc Viêm tiếp nhận túi nước, uốngxuống mấy ngụm rồi đưa cho Long Phạm, "Cho dù ngươi có thể không ănkhông uống nhưng cũng uống một chút cho ta."

Ý tứcủa lời này dĩ nhiên là mệnh lệnh, hắn biết Long Phạm không cần ănuống vài ngày cũng vô sự. Nhưng vẫn như lúc trước, hắn không thíchnhìn Long Phạm ở bên cạnh hắn sống không giống một con người chânchính, cho dù người bên ngoài xem Long Phạm là thần thì ở trong mắthắn, Long Phạm chính là tế ti của hắn, là tế ti chỉ thuộc về mộtmình hắn.

"Hảo."Một tiếng trả lời cùng nụ cười ở bên môi, Long Phạm tiếp nhận túinước mà hắn vẫn chưa uống hết. Ở trước mặt bọn hắn, thiếu niên dẫnđường nghe hai người đối thoại thì không khỏi quay đầu lại rồi liếcmắt nhìn một cái. Dọc đường đi, không biết đã nhìn trộm bao nhiêulần.

LăngLạc Viêm chỉ thiên rồi hỏi, các trưởng lão và diệu sư cũng ngẩngđầu hướng lên trên nhìn lại, trong lòng cũng có nghi hoặc. Bọn hắn đivào nơi này không biết đã bao lâu, tính như thế nào thì có lẽ cũngphải một hai ngày, thậm chí là hai ba ngày. Nhưng lúc này xem ra,thiên địa vẫn như trước, ánh trăng vẫn sáng vằng vặc, hoàn toàn khônghề biến hóa.

Khôngthấy mặt trời mọc, càng không có hoàng hôn, giống như từ xưa cho đếnnay, ở nơi này chỉ tồn tại mặt trăng, không có ráng mây lửng lờ, duynhất chỉ có một vòng tròn quỷ dị của ánh trăng vẫn thủy chung treotrên không.

"Chúngta ở bên trong kết giới, so với sa mạc bên ngoài thì cũng không phảilà một. Giống như trước kia Lạc Viêm tiến vào cấm kỵ giới cũng nhìnthấy một không gian khác. Cát ở nơi này không giống với những loại ởbên ngoài, ánh trăng đương nhiên cũng bất đồng, đó là do thiên địa tựtạo thành."

Trongkhi tất cả mọi người đang nghi hoặc thì bạch y bào tế ti đã giảiđáp như thế. Nghe được Long Phạm giải thích cho mọi người, thiếu niênlại quay đầu nhìn thấy thân ảnh đỏ rực ở bên cạnh bạch y bào phiêudiêu mờ ảo, hai người không có bất cứ động tác thân mật nào khác,chỉ là sãi bước tiến về phía trước. Thỉnh thoảng vị Viêm chủ bịlún chân xuống cát, không thể bước nhanh cước bộ, mỗi khi như thế thìtế ti Long Phạm sẽ dừng lại, kéo lấy tay hắn rồi chờ hắn bước đênbên người.

Bêntrong sa mạc, cho dù là linh giả, mất đi linh thú để cưỡi thì cũngchỉ có thể cuốc bộ. Tuy rằng có linh lực nhưng không người nào lạimuốn hao phí cho một nơi không biết khi nào mới đến.

Thiếuniên biết rõ bọn họ vẫn còn đang cảnh giác. Quả thật, ở trong mộtkết giới đầy thần bí thì việc duy trì lực lượng đến mức độ cựchạn mới chính là thượng sách.

Mà bêntrong đoàn người, toàn thân hồng y dưới ánh trăng màu bạc càng tăngthêm mấy phần diễm lệ. Viêm chủ Lăng Lạc Viêm xem ra cũng không hềnóng vội, điềm nhiên mỉm cười, cho dù dưới chân bước đi vất vả, nhưngtrên mặt vẫn giữ nguyên thần sắc phong lưu thâm tình, đôi khi lại nóivới tế ti của hắn vài câu.

Nam nhânmặc bạch y bào như sương như khói sẽ mỉm cười nhìn Viêm chủ, cáiloại ý cười khó có thể phân biệt hàm nghĩa, tựa hồ bên trong thâmtrầm bình thản sẽ ẩn chứa một ý tứ nào khác, bởi vì mỗi khi hắnthấp giọng nói một câu gì đó thì hồng y nam nhân sẽ dùng ánh mắttrêu đùa chế nhạo đáp lại hắn, giọng cười cũng tràn đầy giễu cợt.(đầu óc thật đen tối)

Haingười như vậy lại chính là Viêm chủ và Ngân Diệu vương kế thừa HáchVũ cùng Đồ Lân lực.....trong lòng nhắc đi nhắc lại vài lần, vẻ tangthương thống khổ dưới đáy mắt của thiếu niên hóa thành bất dắc dĩ.

Đếntột cùng là người tính không bằng trời tình, hay là trời tính khôngbằng người tính?

Lúctrước hai vị thần nhân tính đi tính lại, cuối cùng vẫn tính sai mộtlần.

"Ngươimất đi viêm hỏa.....có lẽ là bởi vì.....Tụ linh chi....." Thiếu niên quayđầu lại, nhìn thấy hai người vẫn đang cùng nhau bước đi, giọng nóikhàn khàn đứt quãng, bất giác mở miệng.

Hắnđột nhiên nói như vậy khiến tất cả mọi người chú ý, đi đến tận đâymà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Tụ linh chi, lại càng không biếtLinh Tê tộc ở nơi nào. Nếu không phải tánh mạng của thiếu niên vẫncòn nằm trong tay của bọn hắn, không đến mức dám tùy tiện lừa gạtthì các trưởng lão và diệu sư suýt cho rằng thiếu niên căn bản đangdẫn bọn hắn đi lòng vòng bên trong sa mạc.

"Lựclượng ảnh hưởng đến ta chính là Tụ linh chi? Có phải sắp đến rồihay không, ta có thể cảm giác được khoảng cách với cỗ lực lượng kiacàng lúc càng gần." Lăng Lạc Viêm tin tưởng lời nói của thiếu niên,từ khi Long Phạm đoán rằng có một cỗ lực lượng ảnh hưởng đến hắn,sau đó lại nghe đến Tụ linh chi thì hắn mơ hồ đã có loại cảm giácnày.

"Quảthật càng lúc càng gần." Long Phạm cũng khẳng định.

"Tụlinh chi có liên quan đến Hách Vũ và Đồ Lân.....Lực lượng của cácngươi....sẽ bị cộng hưởng...." Thiếu niên đáp lại như vậy, lời nói củahắn xua tan tất cả nghi ngờ của những người khác.

Thảonào tông chủ và tế ti để cho bọn hắn đi theo ma vật này, từ lúc lênđường cho đến bây giờ vẫn không hề nghi ngờ phương hướng mà thiếu niênchỉ dẫn, bọn hắn lại nghĩ rằng tông chủ và tế ti có phải quá mứcdễ dàng tin tưởng thiếu niên này hay không, hiện giờ xem ra nguyên lailà muốn thử một lần.

Cho dùthiếu niên không dẫn đường, thì chỉ cần dựa vào sự cộng hưởng vớiTụ linh chi, tông chủ và tế ti vẫn có thể tìm được nơi đó.

"Lựclượng của ta là vì bị Tụ linh chi ảnh hưởng nên mới không ổn định,còn ngươi?" Người mà Lăng Lạc Viêm hỏi chính là Long Phạm, cùng kếthừa thần nhân lực, viêm hỏa của hắn đã bị ảnh hưởng, bất ổn địnhđến mức không thể sử dụng bình thường, không biết Long Phạm có cảmthấy khác biệt hay không.

Long Phạmbảo hắn không cần lo lắng, "Lạc Viêm có được viêm hỏa vẫn chưa đượcbao lâu, linh lực vẫn không đủ thâm hậu nên mới bị ảnh hưởng nhưvậy,còn ta thì không sao."

"Thiếuchút nữa đã quên, tế ti của ta chính là yêu nghiệt ngàn năm." Bấtluận kẻ nào so sánh với Long Phạm thì linh lực luôn luôn không đủ thâmhậu, Lăng Lạc Viêm nhướng mi liếc mắt một cái, vẻ mặt cười đùa, hắnnói một cách vô tư thoải mái, không ít người nghe xong thì suýt nữabước chân đã bị lún sâu vào cát mà không thể rút ra.

Tế ticó được linh lực ngàn năm nhưng làm sao lại có thể là yêu nghiệt? Cóngười nào lại gặp qua yêu nghiệt thánh khiết thoát tục như thế nàyhay chưa? Yêu nghiệt mà lại như vậy.....

Cẩnthận quan sát, bước chân cước bộ vẫn trầm ổn như trước, không hề cócảm giác nặng nề, thậm chí vẫn là nam nhân phiêu diêu thanh thoát nhưthần linh, mọi người thiếu chút nữa đã bị ảo giác hắn đang lướt đitrên biển mây, bao quanh toàn thân là vòng sáng của ánh trăng, bạch ybào phất phơ trong gió chính là hơi thở của tiên giới.

Yêunghiệt làm sao lại như vậy......Đang suy nghĩ nên dùng từ ngữ nào đểhình dung tế ti ở trước mặt thì đã nhìn thấy hồng y nam nhân quayđầu lại, bên trong đáy mắt vẫn là ý cười nhưng dường như lại hàmchứa một loại nguy hiểm khó nói nên lời, "Không cần nhìn, tế ti đạinhân của các ngươi chỉ hiện nguyên hình yêu nghiệt trước mặt bản tôngchủ, không phải các ngươi có thể nhìn thấy được."

Giốngnhư đang nói đùa, có chút chế nhạo giễu cợt, nhưng trong đôi mắt khẽnhíu vẫn không thấy đầy đủ ý cười. Lăng Lạc Viêm hừ lạnh một tiếngtrong lòng, các trưởng lão và diệu sư quả thực càng ngày càng lớnmật, tôn thờ cung kính mà lại dám dùng cái loại ánh mắt này nhìnngười của hắn. (ố có người ghen với fanboy)

Nhớđến lúc trước, các tộc nhân không dám đánh giá Long Phạm như vậy,chính là dạo gần đây tế ti của hắn ở trước mặt người khác biểuhiện ra phong thái rất chiêu nhân, hay là những người này nghĩ rằnghắn và Long Phạm sẽ không để tâm?

Khôngngại biểu hiện thái độ của mình trước mặt người khác, vị tông chủnọ không hề nói chuyện, bầu không khí nặng nề bắt đầu trở thành áplực, mặc dù hắn không hề nói tiếp, nhưng không người nào lại khôngbiết ý tứ của tông chủ, vì thế không còn ai dám tùy tiện đánh giá.

Trongbầu không khí rất tế nhị này, duy nhất chỉ có tế ti ở bên cạnh LăngLạc Viêm lại dường như chưa từng nghe thấy hay cảm giác được bất cứđiều gì, vẫn khoan thai bình thản như trước, tiếp tục bước đi, bêntrong đôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam lại nổi lên những gợn sóng lăntăn.

"Muốncười thì cười đi, đừng tưởng rằng ta không biết trong lòng của ngươiđang đắc ý." Lăng Lạc Viêm vừa nói vừa nhẹ nhàng mơn trớn bên cổ củaLong Phạm, mặc dù người khác không dám tiếp tục tùy tiện đánh giá,nhưng một cái khẽ vuốt như vậy vẫn làm cho bọn hắn nhìn thấy ở bêncổ của vị tế ti như thần nhân hiện lộ một dấu vết vô cùng rõ ràng.

Hôn ấn,ở trên cổ của tế ti Long Phạm xuất hiện một dấu hôn ấn, là ngườinào lưu lại thì còn cần phải suy đoán hay sao? Đã sớm quen với quanhệ của hai người, ngoại trừ những động tác ôm hôn thân mật thì đâylà lần đầu tiên các tộc nhân nhìn thấy trên người của tế ti LongPhạm xuất hiện một dấu vết tình dục được lưu lại.

Ngay khicác tộc nhân đang lộ ra biểu tình vô cùng ngoạn mục đối với dấu hôn,thì thiếu niên dừng lại cước bộ, "Chúng ta đã đến, ngay tại nơinày."

Lậptức lấy lại tinh thần, mọi người nhìn khắp tứ phía, ngoại trừ cátthì chỉ có cát, làm gì có tòa cung điện nào ở đây, làm sao có cáigì là Tụ linh chi?

"Chínhlà nơi này, tộc của ta chỉ có một chỗ lánh nạn như vậy." Nói ra haichữ lánh nạn, biểu tình của thiếu niên vô cùng bùi ngùi, các tộcnhân vẫn không hiểu, Tiễn trưởng lão vội vàng nắm lấy thiếu niên,"Ngươi nói đã đến, nhưng phạm vi xung quanh đều là cát, ngươi...."

Hắnchỉ muốn làm khó dễ, nhưng thiếu niên bỗng nhiên mỉm cười với hắn,"Nơi ngươi nhìn thấy chỉ là cát, nhưng còn nơi ngươi không thể nhìnthấy?"

Nơikhông thể nhìn thấy? Đang nghi hoặc thì thiếu niên đã nâng tay lên, triểnkhai một tư thế cổ quái, giống như đang cúng bái, hướng về phía ánhtrăng, sau đó đã xảy ra một màn kỳ dị.

Nhữngcâu nói cổ quái phát ra từ miệng của hắn, như là đang ngâm xướngnhưng cũng giống như đang đọc thần chú, ngữ thanh vô cùng khàn đặc,cứ tiếp tục không ngừng. Ánh trăng bỗng nhiên mờ mịt, giống như đemtất cả ánh sáng ngưng tụ thành một tia duy nhất xuyên thủng vào mitâm của thiếu niên.

Ánhtrăng xuyên thấu qua mi tâm của hắn rồi dừng lại ở phía sau, bỗngnhiên hoàng hôn buông xuống, những hạt cát phảng phất như dòng sông,tạo nên một vòng nước xoáy.

Tựa nhưmở ra một cái miệng thật lớn, cát trên mặt đất chảy như nước, kéotất cả mọi người cùng nhau đi xuống.

Ngay khithiếu niên mở miệng thì Long Phạm đã sớm nắm lấy tay của Lăng LạcViêm, lúc mặt đất bị trũng xuống, Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy ởtrước mắt trở nên mờ mịt, xung quanh tất cả chỉ có cát bao phủ, nhưngkề sát hắn chính là vòng tay mà hắn rất quen thuộc đang gắt gao ômchặt hắn vào lòng.

Hươngsen thanh thoát vờn quanh khiến kẻ khác an tâm, hắn biết hắn đang cùngLong Phạm rơi xuống, xung quanh tất cả đều là cát, hắn chỉ có thểtừ từ nhắm mắt lại, ôm chặt Long Phạm rồi để cho chính mình bịtrọng lực kéo xuống.

Rốtcục, giống như vĩnh viễn bị rơi xuống bỗng nhiên dừng lại, Lăng LạcViêm vẫn chưa mở mắt ra thì đã nghe thấy từ phía sau truyền đếntiếng nói của một người nam nhân vang vọng khắp tứ phía.

"Tuykhông biết các ngươi muốn đến, nhưng Linh Tê tộc của ta đã chờ đợi từrất lâu. Cung nghênh Viêm chủ và Ngân Diệu vương."


.::Đệ Nht Bách Cửu Thập Nhị Chương – Linh Tê Tộc::.

Bêntrong bóng đêm u ám, mấy chục người, thậm chí có hơn một trăm ngườiđang đứng thẳng, người dẫn đầu xem ra tuổi vẫn còn trẻ, không khiêmnhường cũng tuyệt đối không cao ngạo, trong miệng vừa nói xong lờinghênh đón thì vẫn đứng yên tại chỗ.

Ngữthanh rất dễ nghe, giống như tiếng vang của phong linh, có một cảmgiác êm tai khó nói nên lời, Lăng Lạc Viêm vừa phủi đi cát bụi dínhđầy trên người vừa quay đầu hướng đến người kia nhìn lại. (phong linh= chuông gió)

Có lẽvẫn còn liên kết với mặt đất ở phía trên, bên trong u ám thấp thoángmột vài tia sáng, có thể thấy được những hoa văn được thêu trên vạt ybào của những người đó, thủy và hỏa cùng dung hòa, vừa như mây lạigiống như lụa, phản chiếu hào quang bên trong bóng tối, người lêntiếng lúc trước ăn mặc cũng không khác biệt so với những người cònlại, nhưng bên trong đám người thì hắn lại chính là kẻ đáng chú ýnhất.

Hắnthực trẻ tuổi, làn da trắng bệch, đó là một loại tái nhợt dịthường, kỳ lạ chính là không biểu hiện bệnh trạng, mà có vài phầndiễm lệ, mỗi một bộ phận đều hoàn hảo, tuyệt đối không quá lố cũngtuyệt đối hài hòa, đôi mắt tràn ngập một loại mị thái đầy yêu khí.

Cũnggiống như ánh trăng ở bên ngoài vẫn treo lơ lửng trên bầu trời, khônghề có một chút biến đổi, mơ hồ lộ ra một loại cảm giác yêu dị bấtthường.

Trênmặt của hắn không có dấu vết của năm tháng, nhưng cũng giống thiếuniên kia, trong lúc vô ý lại biểu lộ sự ủ rủ mệt mỏi đầy tangthương. Lời nghênh đón dường như chân thật xuất phát từ sự vui mừngdưới đáy lòng, đồng thời ánh mắt lại chuyển sang một bên.

"Ngươicũng đã quay về, Nhĩ Sinh." Nụ cười sáng lạn của hắn dường như cómột chút bi thương, thần tình vui sướng, đỡ lấy ma vật hóa thân thànhthiếu niên, nhưng lại thở dài một tiếng.

Cáctrưởng lão và diệu sư mới rơi xuống từ trong sa mạc, quả thực cómột chút mơ hồ không thể phân rõ Nam Bắc, đến khi lấy lại tinh thầnthì đã nhìn thấy mấy người này. Tiễn trưởng lão với một mái đầuđầy cát, chưa kịp để ý đến bản thân mình thì liền nín thở hướngđến đám người ở bên kia rồi mở miệng hỏi, "Nơi này chính là Linh Têtộc? Nơi này có Tụ linh chi?" (bác này bị té xuống rồi động kinh ào_o)

NhamKiêu quả thực muốn trợn trắng hai mắt, làm sao lại có người mê muộiđến trình độ như thế này, mới đến địa bàn của người ta liền hỏinhư vậy, cũng không nhìn xem tình hình ra sao, Linh Tê tộc là địch haylà bạn vẫn chưa thể xác định.

Bị cácđồng liêu ở xung quanh nhìn chăm chú như vậy, Tiễn trưởng lão cũngphát hiện chính mình quá đường đột, một lòng nghĩ đến Tụ linh chi,hắn quên mất ở đây không đến phiên hắn xen vào, muốn hỏi cũng nên làtông chủ và tế ti mới đúng.

Tiếptục phủi đi cát bụi ở trên người, Lăng Lạc Viêm căn bản không lưu ýTiễn trưởng lão đang nói cái gì, phủi đi những hạt cát chướng mắttrên đầu vai của Long Phạm, hắn chỉ cảm thấy toàn thân đều không đượctự nhiên, một thân bạch y bào của Long Phạm giờ đây dính đầy cát bụilàm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.

"Cácngươi chẳng lẽ không còn biết cách nào khác để chiêu đãi khách nhânhay sao?" Lạnh lùng liếc mắt một cái, hồng y Viêm chủ dường như khônghề để ý đến những lời hoan nghênh mới vừa rồi, trong mắt hiển lộnghi hoặc cùng bất mãn.

Nhìnnhư tùy ý oán trách, nhưng Viêm chủ lại truyền đến một ánh mắtkhiến kẻ khác kinh hãi, cho dù là bên trong bóng tối nhưng không ngườinào lại dám xem nhẹ cái liếc mắt như thế. Cho dù chỉ liếc nhìn mộtngười nhưng những người còn lại cũng đều bị chấn nhiếp.

Cho đếnbây giờ chỉ mới được nghe kỳ danh mà chưa từng được diện kiến, ngườimặc bộ y phục với hoa văn thủy hỏa rốt cục có thể nhìn thấy phongthái của Viêm chủ Lăng Lạc Viêm, không chỉ có vẻ bề ngoài tuấn mỹxuất chúng mà nghe đồn còn có thủ đoạn khiến kẻ khác phải tán thưởng,bên trong thâm tình mị hoặc lại toát lên lạnh lùng sắc bén, đứng bêncạnh Ngân Diệu vương lại không hề hiển lộ sự yếu thế.

Bị hắnvừa nhìn vừa hỏi như vậy thì có người bắt đầu nóng vội.

"Đừngtrách vương của ta, ta chỉ biết duy nhất cách này, chỉ có thể dùngcách này để đưa các ngươi tiến vào." Nhĩ Sinh cướp lời, dường nhưđang cực lực làm cho thanh âm của mình dễ nghe một chút, nhưng cổhọng đã sớm bị tổn thương như vậy thì làm sao có thể nói chuyện nhưbình thường, cho dù không bị đứt quảng, nhưng vẫn làm cho người tacảm thấy khó có thể lọt tai.

"NhĩSinh ngươi....." Người nam nhân có lẽ là Ỷ Toàn vương nghe được giọngnói như thế thì sự vui sướng mừng rỡ lúc trước đều tan biến, so vớiâm thanh êm tai dễ nghe của hắn thì giọng nói của thiếu niên lại bithảm đến mức không đành lòng để nghe.

Bên nàyđang đoàn tụ hết sức xúc động, phía bên Lăng Lạc Viêm thì chỉ có mộtngười nóng vội trong khi các trưởng lão và diệu sư vô cùng cảnhgiác, mà hai người thân là tông chủ và tế ti lại giống như đang ởmột nơi khác, không hề cảm thấy khẩn trương.

LongPhạm không lộ ra sự bất mãn giống như Lăng Lạc Viêm, đôi mắt màu thanhlam vẫn bình thản trầm tĩnh như trước, ánh mắt không lạnh không nhạtnhẹ nhàng lướt qua đám người đột ngột xuất hiện nghênh đón bọn hắn.

"Vẫnchưa sạch sẽ, chờ một chút." So với ánh mắt bình thản nhưng khiếnkẻ khác bất an, thì đôi tay phất lên thân hồng sam lại dị thường ônnhu, vừa dứt lời thì bên trong bóng tối u ám bỗng nhiên bừng sángmột vầng hào quang êm dịu

Sócthủy lực!

Ngườicủa Linh Tê tộc mở mắt nhìn thấy lực lượng vốn nên dùng để hủythiên diệt thế, giống như sóng biển cuồn cuộn vĩnh viễn, có thểnhấn chìm tất cả, trừ đi hết thảy những thứ dơ bẩn. Giờ khắc này,lực lượng có thể đem thiên hạ hủy diệt khiến người ta sợ hãi, lạiđang được sử dụng để tẩy rửa cát bụi.

Cũnggiống như ánh mắt thản nhiên kia, sóc thủy lực nhẹ nhàng êm dịukhiến kẻ khác an tâm. Cho dù nhìn có vẻ ôn hòa ấm áp như vậy, nhưngbọn hắn đều biết không thể chạm vào, chỉ cần làm trái một chútthì sẽ dẫn đến tai ương khủng khiếp, cũng là lực lượng kế thừa từĐồ Lân thần nhân mà người tầm thường không thể nào có được.

Nhìnchăm chú vầng hào quang của sóc thủy, ánh mắt của tộc nhân Linh Têtộc bắt đầu biến hóa, dưới sự dẫn đầu của Ỷ Toàn vương, một đámngười chậm rãi quỳ xuống, cũng không nói bất cứ điều gì, hết ngườinày lại đến người kia, dùng ánh mắt kỳ dị nhìn chăm chú, dùng tưthế vô cùng thành kính để quỳ bái, cái loại trang trọng này dườngnhư mang theo một chút kích động.

Chỉ làtẩy đi vài hạt cát, có cần thiết phải như vậy hay không? Lăng LạcViêm nhíu mi liếc mắt một cái. Cho dù là thần nhân lưu lại nhưng bấtquá ở trong mắt hắn cũng chỉ là lực lượng mà Long Phạm sở hữu, hơnphân nửa thời điểm là dùng để chấn nhiếp người khác, còn lại thìđược dùng khi không có phương tiện tắm rửa, để tẩy đi những dấu vếtkhông thể làm cho kẻ khác nhìn thấy.

Chỉ lànhư thế mà thôi.

Cáctrưởng lão và diệu sư nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cũng cảmthấy có một chút khó xử, đã sớm sẵn sàng chuẩn bị, nhưng Linh Têtộc lại quỳ bái tế ti của bọn hắn như vậy.

Không aira lệnh, hơn một trăm người quỳ xuống, giống như xuất phát từ bảnnăng khiến bọn họ cam tâm quỳ bái vô cùng sùng kính.

Lúcnày, người của Xích Diêm tộc đã bắt đầu thích ứng với bầu khônggian ở nơi đây, có thể nhìn thấy hào quang từ trên cao hạ xuống,nhiều điểm lấp lánh giống như tinh tú giăng khắp nơi, đó là hào quangrực rỡ của những hạt cát hấp thu ánh trăng, nhiều điểm màu bạc lấplánh giống như đang ở dưới bầu trời đầy sao bát ngát, hơn một trămngười quỳ gối trước mặt tông chủ và tế ti, trong bầu không khí trầmmặc, dần dần tràn ngập sự bi ai thê lương đầy ủ rũ.

"ỶToàn khẩn cầu Ngân Diệu vương và Viêm chủ thứ tội, dùng cách này đểtiếp kiến nhị vị, là Ỷ toàn không đúng, Linh Tê tộc tiếp đón sơsuất." Sự cung kính này tuyệt đối không phải là giả, mà là xuấtphát từ đáy lòng, Ỷ Toàn vương quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói nhưvậy.

"Cácngươi chính là Linh Tê tộc, hoa văn thủy hỏa cùng với Hách Vũ Đồ Lâncó quan hệ gì?" Lăng Lạc Viêm không để cho bọn họ đứng lên, có ngườimuốn lạy tế ti của hắn, hắn cũng hoàn toàn không để ý, dù sao trongmắt của thế gian thì Long Phạm vốn là người giống như thần nhân nênmới có thể khiến bọn họ quỳ xuống như vậy, "Không biết chúng tamuốn đến đây, rồi lại nói đã chờ từ rất lâu." Long Phạm ở bên cạnh,nhắc lại lời nói của Ỷ Toàn vương lúc trước nghênh đón bọn hắn.

"Tabiết nhị vị chính là vì Linh Tê tộc mà đến, hôm nay Ỷ Toàn sẽ đemtất cả chân tướng giải thích rõ ràng, mời các vị đi theo ta." Đứngdậy, Ỷ Toàn vương bảo tộc nhân tránh ra, tự mình dẫn đường, bên trongbóng tối mờ mịt, hắn hướng đến một nơi âm u bước đi.

Linh Têtộc là địch hay là ta vẫn chưa thể phân biệt, không biết bọn họ muốnlàm cái gì, Lâm Sở nhìn thấy bóng người biến mất, trong lòng cảmthấy lo lắng. Những việc xảy ra lúc trước ở Viêm Lạc cung không biếtcó liên quan đến những người này hay không, kết giới này là do ai tạora, vì sao mà tồn tại, Linh Tê tộc tại sao lại thần bí như thế?

Hắn muốnnhắc nhở thì đã nhìn thấy một bóng người hướng vào bên trong mà đi,nuốt xuống lời nói ngay cửa miệng, hắn bước theo các tộc nhân khác,đáy lòng cười khổ, mặc kệ hắn lo lắng như thế nào thì chỉ cần cótế ti ở đây, cho dù xảy ra việc gì thì vẫn sẽ bình yên vô sự.

Cànghuống chi, ngay cả hắn cũng đoán được việc này đáng lo ngại, lẽ nàotông chủ và tế ti lại không nghĩ đến?

Nghĩthông suốt điểm ấy, hắn vứt bỏ hoài nghi, tiếp tục hướng phía trướcbước đi, ánh mắt bất giác dừng trên thân hồng y.

Bêntrong bóng tối le lói vài tia sáng, một thân hồng y vẫn đặc biệt nổibật, người mặc hồng y thỉnh thoảng hướng xuống y mệ thuần bạch rồinắm lấy tay của tế ti, chẳng biết đùa nghịch trêu chọc như thế nàomà bị tế ti gắt gao nắm chặt, không cho thu về, hồng y nam nhân cũngđiềm nhiên như không, bắt đầu lắc lư cánh tay, vô tư bước về phíatrước. (yêu, giống con nít ế)

Chỉ cầnthường xuyên lưu tâm thì luôn luôn phát hiện rất nhiều điểm nhỏ màngười khác không thể phát hiện. Nào là vén gọn những sợi tóc vôtình rơi xuống trước trán, hay che đậy thân hồng sam rộng mở, còn cómỗi khi ngẫu nhiên nhìn thấy tế ti xuất hiện thì trong ánh mắt cómột chút bất mãn rồi lại vô cùng ái muội....

So vớicác tộc nhân thì hắn luôn nhìn thấy nhiều hơn, mỗi lần đều thật cẩnthận, e sợ mải mê nhìn đến mức quên đi tình cảnh hiện tại. Cũng chỉcó ở phía sau, ở trong bóng đêm u ám thì hắn mới dám nhìn thân ảnhhồng y như vậy, cho dù chỉ là nhìn một bóng lưng mà thôi.

Ngay khiLâm Sở si ngốc ngắm nhìn, thần trí vô thức bước đi, bạch y bào tế tihơi thoáng quay đầu, thản nhiên liếc mắt một cái lại làm cho Lâm Sởđột nhiên tỉnh ngộ, toàn thân lập tức toát ra mồ hôi lạnh.

Hắnlàm sao có thể quên, cho dù ở trong bóng tối thì đối với tế ti mànói cũng không thành vấn đề, bất cứ ánh mắt nào nhìn chăm chú tôngchủ thì tế ti Long Phạm đều có thể dễ dàng phát hiện.

Cúiđầu tăng nhanh cước bộ, hắn cơ hồ đã cảm giác được sự sợ hãi đangăn mòn tâm tư của mình. Ánh mắt này tuyệt đối không phải biểu hiệntế ti đang vui vẻ.

"Đãđến nơi. Các vị, thỉnh an tọa." Ỷ Toàn vương tự mình dẫn đường, bấtchợt dừng lại cước bộ, những người của Linh Tê tộc ở phía sau hắnchia thành hai bên, không biết từ khi nào đã chuẩn bị sẵn quang đăng.(quang đăng = đèn sáng)

LăngLạc Viêm kéo Long Phạm đi vào, các trưởng lão và diệu sư cũng bướctheo, khiến bọn hắn ngoài ý muốn chính là cho dù lúc này đang ởtrong một thính đường nghị sự rộng lớn, trên bàn lại không có lưu liđăng hoặc là huyền châu dùng để thắp sáng, mà là những quả quangcầu đầy cát lấp lánh giống như những thứ trên tay của Linh Tê tộcđang cầm.

Cát ởnơi này thực sự đặc biệt. Ở trong kết giới, Lăng Lạc Viêm nhìn thấynhững hạt cát sẽ hấp thu quang hoa của mặt trăng, sau đó tất cả đềutrở nên lấp lánh ánh bạc, khiến hắn nhớ đến thời điểm các diệu sưchết trong Viêm lạc cung, bên cạnh thi thể của bọn họ thì còn lưu lạinhững hạt cát, dưới ánh mặt trời óng ánh vàng rực lại trở nên phithường chói mắt.

Xem ranhững hạt cát ở trong Viêm Lạc cung và ở nơi đây đều là cùng mộtloại đến từ bên trong kết giới, thậm chí có thể chính là đến từLinh Tê tộc, trừ phi ở đây còn có tông tộc khác, nhưng xem ra hình nhưkhông có khả năng này.

Ỷ Toànvương sau khi đợi hai người an tọa thì hắn cũng ngồi xuống, quang cầutrong tay đặt lên bàn phản chiếu một vầng hào quang màu bạc trên khuônmặt của hắn, khuôn mặt trắng bệch diễm lệ dường như cất giấu vô sốbí ẩn, muốn lập tức thốt lên nhưng lại không biết phải bắt đầu từđâu

"Linh Têtộc muốn Đồ Lân lực hủy đi hết thảy thế gian." Ngập ngừng trong chốclát, hắn rốt cục mở miệng.

NhamKiêu kinh ngạc, bắt đầu cười lạnh, "Các ngươi chính là Linh Tê tộc,các ngươi dám ở trước mặt tông chủ yêu cầu tế ti diệt thế?"

Ỷ Toànvương lắc đầu cười khổ, "Trên đời có hai Linh Tê."

Ngay khiLăng Lạc Viêm đang làm khách nhân ở một bên "Linh Tê tộc", thì đồngthời Dạ Dực cũng đang ở trong một "Linh Tê tộc" khác, hắn rốt cụctìm được Linh Thư, thiếu niên bị trói chặt, toàn thân xích lõa đangnằm trên mặt đất.


.::Đệ Nht Bách Cửu Thập Tam Chương – Ṣnh::.

Tócdài xõa xuống bờ vai, chính là bộ dáng khi Linh Thư từ bên người hắnrời đi, đôi mắt màu hống phấn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết làngẩn người hay đang trầm tư điều gì đó. Khi nhìn thấy một đôi mắt nhưvậy, ngoại trừ có thể nhìn thấy vẻ mị sắc hấp dẫn, rất ít ngườicó thể nhận ra tâm tư đang che dấu ở bên trong, tất cả mọi người sẽbị vẻ bề ngoài mê hoặc, bị đôi mắt này hút hồn.

Đây làmột gian phòng trống rỗng, trong phòng thậm chí không có bất cứ mộtcái giường hay một cái ghế nào cả, ngoại trừ ở góc tường có đặtnước uống thì trên mặt đất chỉ được lót bằng thảm nhung.

Thânhình trắng như tuyết hơi co lại trên tấm thảm nhung màu tối, cả ngườikhông một mảnh vải che thân, ngoại trừ những dấu vết bị dây thừngtrói chặt xem ra không còn gì khác, vì vậy Dạ Dực không vội vàng xuấthiện

Hắnvẫn còn đang quan sát, đồng thời cũng đang tự lý giải vì sao hắnnhìn thấy Linh Thư bình an vô sự thì lại thở phào nhẹ nhõm

Tiểuyêu vô dụng như vậy vốn sẽ làm cho hắn tiếp tục cười nhạo. Trước khiLinh Thư bị người bắt đi, chỉ vì phụng mệnh mà hắn đã làm chuyệnđó với Linh Thư, chủ nhân ác liệt của hắn muốn ném thiếu niên xíchlõa qua cửa sổ. Dưới những ánh mắt tham lam của nhân loại, hắn đãmang Linh Thư đi, trực tiếp quay về phòng, làm một việc mà chủ nhâncủa hắn xưng là "giáo huấn".

Rồi sauđó, đến khi tìm được Linh Thư, tiểu yêu vô dụng bị người bắt tróiđang nằm xích lõa trên mặt đất, nếu hắn không đến thì kế tiếp sẽnhư thế nào? Nhíu mi, đôi mắt càng thêm đỏ ngầu trên khuôn mặt lạnhlùng, bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Linh Thư.

"DạDực?" Linh Thư trừng lớn mắt, như là đã lâu lắm rồi mới có thể nhìnthấy ở trước mặt, mái tóc trắng như tuyết che phủ thân thể, bên trongđôi mắt màu hồng phấn hiện lên sự sửng sốt

Ngoạitrừ kinh ngạc, đôi mắt kia không hề lộ ra một chút thần sắc mị hoặccủa Yêu tộc, nhưng không biết vì sao chỉ cần nhìn thấy đôi mắt hiệnlên màu hồng phấn nhợt nhạt thì người đối diện sẽ có một ảo giácbị mê hoặc.

Dạ Dựcđến gần, vẫn chưa tháo ra dây trói trên người của Linh Thư, như là đểlý giải nghi hoặc cũng như là để hồi tưởng lại một lần nữa, hắn trựctiếp hôn Linh Thư.

Bờ môicủa thiếu niên rất ngọt ngào, mang theo hương vị đặc biệt tươi mátđầy mị hoặc của Yêu tộc, cái loại mềm mại hòa cùng thanh ngọt làmcho hắn cảm thấy rất tốt, thậm chí có thể so sánh với những linhphách mỹ vị mà hắn đã từng nếm qua.

Có lẽso với những linh phách mỹ vị mà hắn đã từng nếm qua thì còn ngonhơn một chút. Mới vừa rồi, nếm phải mùi vị hồn phách khiến chongười ta muốn buồn nôn, bây giờ đã được hòa tan, Dạ Dực hài lòngtiếp tục thưởng thức, cảm thấy con bán yêu này cũng không phải vôdụng như vậy. (=.= vô sỉ y chang chủ nhân)

"Mang tađi." Đợi Dạ Dực nhấm nháp xong, Linh Thư bị buông ra, không có hỏi DạDực ý nghĩa của nụ hôn này, đối với hắn mà nói, còn sống mới làđiều quan trọng nhất, nhưng lúc này hắn đang ở một nơi mà Lăng đãtừng cảnh báo với hắn tuyệt đối không thể lưu lại. Hắn đang muốnrời đi thì Dạ Dực đã tìm đến.

Dạ Dựcbắt đầu giúp hắn cởi trói. Bất luận là yêu hay là ma, nhiều khi đềulà bằng bản năng mà hành động, bản năng cứu sinh luôn được đặt ởđiểm cao nhất, Linh Thư không thể trốn thoát là vì sợi dây thừng kỳdị ở trên người. Nơi này không có ánh nắng cho nên yêu lực của LinhThư vẫn còn tồn tại, nhưng hắn vẫn không thể cởi bỏ sợi dây thừng.

Dạ Dựccũng không thể.

Cốgắng tháo ra sợi dây trói ở trên tay, trên khuôn mặt lạnh lùng của DạDực lộ ra một chút kinh ngạc, "Đây là vật gì?"

"Làvật chuyên dùng để đối phó với chúng ta. Chỉ có tác dụng đối vớiyêu ma." Linh Thư trả lời, lắc lắc thân thể vặn vẹo, từ trên mặt đấtđứng lên, có một chút vội vàng, "Mang ta đi."

"Bọnhắn muốn ngươi làm cái gì? Bảo ngươi không được rời đi, là ngươi tựmình xuất môn." Dạ Dực nhìn thấy thân thể trong suốt như tuyết trắngở trước mắt, thoát hạ ngoại y của mình rồi khoác lên người củathiếu niên, trong giọng nói lạnh như băng lộ ra sự bất mãn.

"Takhống chế không được chính mình." Linh Thư thanh minh như vậy, lời nóinghe có vẻ cổ quái, Dạ Dực vẫn còn muốn tiếp tục hỏi thì bỗngnhiên cảm giác có người đang tiếp cận, tuy không nghe thấy tiếng bướcchân nhưng hắn có thể cảm giác được mùi vị của nhân loại.

Dùngngoại y quấn quanh thân thể Linh Thư, Dạ Dực nhìn thoáng ra ngoài cửasổ, hướng từ nơi này đi xuống thì có thể bị phát hiện, phía dướicòn có người canh gác. Bỗng nhiên hắn nhìn thấy một người mà hắnđã từng gặp qua, người đó đang đi đến nơi này.

PhongTrần Tuyệt, người đến đúng là kẻ đã gây phiền phức cho chủ nhân củahắn, khiến tế ti muốn mau chóng trừ khử.

Hóa ratheo như lời của quái nhân thì khách nhân chính là Phong Trần Tuyệt,Dạ Dực không bận tâm Phong Trần Tuyệt đến nơi này làm cái gì, hắn ởđây chính là vì Linh Thư, hắn không biết vì sao lại nóng lòng muốnđem Linh Thư quay về, hắn chỉ chiếu theo bản năng mà hành động.

Hắnmuốn Linh Thư quay về.

Cúiđầu nhìn thiếu niên ở trong lòng, đôi mắt đỏ ngầu khôi phục thànhmàu trắng dã lạnh như băng, khuôn mặt vốn lạnh lùng lại hiện lên mộtchút ôn nhu, Linh Thư nhìn hắn như vậy nhưng không thúc giục, mặc dùLinh Thư đã nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài.

Ngay khiDạ Dực và Linh Thư đang nhìn nhau, ngoại trừ tiếng bước chân ở trướccửa thì còn vang lên tiếng nói chuyện, "Đây là con Yêu tộc cuối cùng,tuy chỉ là bán yêu nhưng bất quá có thể dùng được, vẫn chưa thử qua,cứ thử một lần sẽ biết....."

Cửamở, nam nhân đang nói chuyện nhìn thấy Dạ Dực ở trong phòng, hắn lậptức sửng sốt, trong đám người cùng nhau bước vào ở phía sau thì cómột kẻ vội vàng xoay người hướng ra ngoài hô to, "Người đâu, mau tới."

"Thửmột lần sẽ biết, hồn phách của các ngươi có phải đều khó nuốt nhưvậy hay không." Lời nói lạnh như băng lộ ra hàn khí, chỉ cần nghĩđến việc nếu hắn chậm một bước thì Linh Thư sẽ gặp phải điều gìthì đôi mắt đỏ ngầu càng hiện lên hào quang băng lãnh khát máu, máitóc đen nhánh ở phía sau chậm rãi bay lên, trong nháy mắt, bầu khôngkhí bắt đầu lan tràn hơi thở u ám từ âm ty địa phủ.

Tử khíu ám như vực sâu không đáy, tựa hồ một hang động tối đen thật lớn cóthể nuốt lấy hết thảy, những người vội vàng chạy đến chợt cảmthấy rùng mình giống như trong nháy mắt bọn hắn đã chết một trămlần.

"DẫnHồn tộc....." Có người nhìn thấy đôi mắt trắng dã chuyển sang màu đỏngầu của Dạ Dực thì liền nhận ra, ngữ thanh kinh hãi bắt đầu runrẩy, bọn hắn làm sao lại trêu chọc đến Dẫn Hồn tộc, mà Dẫn Hồntộc vì sao lại có quan hệ với con bán yêu này?

Căn bảnchưa kịp đặt câu hỏi thì thân ảnh tối đen ở trước mắt bỗng nhiênnhảy lên, ánh trăng xuyên thấu qua song cửa sổ, mở ra vạt y bào nhưmột đôi cánh to lớn màu đen, mang theo tử khí quỷ bí vô cùng lạnhlẽo khiến người ta sợ hãi, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt bọnhắn.

Ánhtrăng tròn thật lớn chiếu sáng cả gian phòng, đôi cánh cực đại ởtrước mắt giống như che phủ hết thảy, ở trên tường phản chiếu mộtbóng đen u ám. Tử vong, huyết tinh, hồn phách chia lìa, thi thể bị xéxác lan tràn đầy đất. Dưới ánh trăng quá phận sáng tỏ mà lại cóvẻ quỷ dị, tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương phiêu tán ra ngoàicửa sổ.....

"HaiLinh Tê?" Dưới lòng đất, bên trong Linh Tê tộc, Lăng Lạc Viêm lặp lạilời nói của Ỷ Toàn vương một lần nữa.

Trong thínhđường nghị sự yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng châm rơi, cơhồ tĩnh mịch một cách quỷ bí, mọi người nín thở. Cho dù biết bímật của chính tộc mình nhưng người của Linh Tê tộc vẫn bất giác trởnên khẩn trương, sự tình này có quan hệ rất lớn đến sinh tử của bọnhắn.

"Ta tuylà vương ở nơi đây, nhưng Linh Tê tộc ở một chỗ khác lại không do taquản thúc." Ỷ Toàn vương nâng tay vuốt ve lên mái tóc của Nhĩ Sinh.Bộ dáng của thiếu niên có vẻ vô cùng từng trải, Nhĩ Sinh cúi đầuhết sức nhu thuận, lúc này xem ra mới phù hợp với tuổi tác bềngoài của hắn.

"Vươngcủa ta mới chính là vương của Linh Tê tộc! Điểm này sẽ không thayđổi, bọn hắn đều là những kẻ phản đồ!" Trên đầu được bàn tay ấmáp vuốt ve, hốc mắt của Nhĩ Sinh hơi thoáng đỏ lên, nói ra lời này,giọng nói khàn khàn vỡ nát lại toát ra oán khí đầy căm hận.

Ngườicủa Xích Diêm tộc cho đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ đến tộc cùng LinhTê tộc ở trong kết giới đã xảy ra chuyện gì, đang nghi hoặc thì liềnnghe thấy một lời nói thản nhiên lạnh nhạt như từ nơi xa xôi vang lên.

"Linh Têtộc vì sao lại tồn tại?" Người nói chuyện chính là bạch y bào tếti ở bên cạnh Viêm chủ, ngữ thanh trầm ổn có thể làm cho người ta antâm, giống như chỉ cần trả lời hắn, chỉ cần nghe hắn chỉ thị thìtất cả mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết ổn thỏa.

"Đâymới là mấu chốt, mặc kệ Linh Tê tộc của ngươi có bao nhiêu cái, bảntông chủ muốn biết vì sao các ngươi lại tồn tại bên trong kết giới,lại còn ở dưới lòng đất. Linh Tê tộc mà ngươi nhắc đến có phải đãra khỏi kết giới gây bất lợi đối với diệu sư của tộc ta hay không?"Cầm lấy một quả quang cầu ở cách đó không xa, Lăng Lạc Viêm ngắmnghía những hạt cát ở bên trong, đôi mắt như mỉm cười lại xẹt quamột mũi đao tàn khốc.

Nói lênmấy chữ "diệu sư của tộc ta". Hồng y nam nhân bên cạnh tế ti vô cùngthuận miệng mà nói. Của Long Phạm thì chính là của hắn, "Diệu sưtuy thuộc về Ngân Diệu tộc nhưng cũng là người của Xích Diêm tộc,nếu là thủ hạ của ta thì không thể vô duyên vô cớ bị người giếtchết như vậy."

Cũngkhông kích động, cũng không hàm chứa uy hiếp, vừa cười vừa nói, độngtác tùy ý lấy ra những hạt cát bên trong quang cầu, xem ra không hềthấy tức giận, nhưng nhìn không ra tức giận lại càng khiến kẻ khácbất an. Mọi người ở đây có thể cảm giác được một ngọn lửa nóngrực đang sắp sửa thiêu đốt, Viêm chủ đang không vui. Bất luận là ngườinào làm ra việc này thì sẽ bị hồi báo, thậm chí là gấp trăm lầnnhư vậy.

Ỷ Toànvương sửng sốt, hắn không nghĩ đến lại có chuyện như vậy, sắc mặtlập tức trở nên trầm trọng, trên khuôn mặt diễm lệ lại hiện lên thầnsắc ảm đạm, "Bọn hắn lại nương theo khe nứt của kết giới để đi rangoài. Nhiều năm trước rõ ràng ta đã vá lại vết rách, xem ra vẫnkhông thành công."

Hắnthở dài, mang theo vẻ mặt tôn sùng, cảm thán nói, "Dù sao đây là kếtgiới do thần nhân thiết lập, Ỷ Toàn cho dù có làm như thế nào cũngđều không phải là lực lượng của thần nhân, hoàn toàn không có tácdụng đối với kết giới này."

Nghehắn nói như vậy, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm đều có thể xác định viênngọc châu trên người của Tiếu Niệm Vân quả thật chính là do Ỷ Toànvương đưa cho, chẳng qua Linh Tê tộc này cũng không phải là Linh Tê tộcmà bọn hắn muốn tìm đến, những người mà theo lời của Nhĩ Sinhchính là những kẻ phản đồ.

Vềphần kết giới, thần nhân như Ỷ Toàn vương đã nói, đương nhiên chínhlà Hách Vũ hoặc Đồ Lân.

"Viêmchủ, Ngân Diệu vương, hôm nay Ỷ Toàn sẽ nói cho các ngươi biết nguồngốc của Linh Tê tộc cùng với sứ mệnh của tộc ta." Làn da trắng bệchtựa hồ trong suốt, trên khuôn mặt lui ra vẻ ảm đạm. Nói lên những lờinày, thần sắc của Ỷ Toàn vương hiển lộ sự thành kính đầy tôn sùng.

Ngườicủa Linh Tê tộc ở đây đều cúi đầu, quá khứ cùng với lịch sử quálâu dài đã sớm khắc sâu vào lòng của mỗi một người bọn hắn, nhưngchỉ cần Ỷ Toàn vương nhắc đến thì bọn hắn sẽ vẫn thở dài xúcđộng, cảm thấy vô cùng vinh hiển, đồng thời cũng vô cùng nặng nề.

"Từ khithần nhân Hách Vũ và Đồ Lân khai thiên lập địa, truyền thụ linh lựccho hậu thế, khiến thiên địa sinh ra thảo mộc, nhật nguyệt có tinhhoa, lúc ấy Linh Tê tộc của chúng ta đã tồn tại. Tộc của ta chịutrách nhiệm ghi chép lại tất cả biến đổi của thế gian, ngàn vạn nămqua lưu lại tất cả thay đổi của thế sự, trông coi thế gian này chínhlà sứ mệnh mà thần nhân giao cho tộc của chúng ta."

Ngữthanh của Ỷ Toàn vương êm tai như tiếng hát, nhưng trong lời nói lạipha lẫn vô số cảm thán, nói lên những lời này, ngữ khí vừa mang theosùng kính vừa ẩn chứa một chút thống khổ.

NhĩSinh ở bên cạnh lôi kéo y mệ của hắn, "Vương, để cho Nhĩ Sinh thayngươi nói." Muốn nói người thống khổ nhất thì chính là vương củabọn hắn, nhìn thấy khuôn mặt diễm lệ yêu dã hiện lên vẻ bi thương,cho dù chỉ là trong nháy mắt thì hắn cũng không nguyện ý.

Ỷ Toànvương nhìn hắn rồi lắc đầu, "Nhĩ Sinh, đây là chức trách của ta, LinhTê tộc đến mức này cũng là một phần trách nhiệm của ta, đem hếtthảy bẩm cho Viêm chủ và Ngân Diệu vương cũng là việc mà ta nên làm."Vỗ nhẹ lên đầu vai của thiếu niên, hắn nhìn chăm chú hai người đang antọa.

"Linh Têtộc là những người giúp thần nhân theo dõi việc của thế gian, khôngtham dự cũng không thể thay đổi, chiếu theo ý tứ của thần nhân mà ởlại bên trong kết giới, nếu có một ngày linh lực trên thế gian bịtiêu tán, ác ý cùng oán khí trỗi dậy đến mức khó có thể cứu vãn,thì tộc của ta phải tìm cách làm cho nhân loại tự hủy để bảo vệvạn vật sinh linh của thế gian. Đó chính là thiên kiếp."

Ngànvạn năm trông coi thế gian mà thần nhân Hách Vũ và Đồ Lân sáng lập,Linh Tê tộc chẳng phải đã sớm tồn tại từ rất lâu rồi hay sao? LăngLạc Viêm thán phục một tiếng, "Nếu bắt ta mỗi ngày đều trông coi mộtthứ giống như nhau, không thể đi ra ngoài, không cần nhiều, chỉ cầnmột hai năm thì ta sẽ bị điên. Không biết ngươi là vương đời thứ mấy,tính kiên nhẫn của ngươi quả thật cũng không tồi, như vậy mà vẫn còntiếp tục chịu được."

Ngữkhí của hồng y nam nhân là kinh ngạc nhưng cũng có chút giễu cợt, ỶToàn vương không lưu tâm, hắn gật đầu nói tiếp, "Linh Tê tộc quả thậtđã muốn điên, cho dù ta còn có thể tiếp tục nhưng có người đã mấtđi kiên nhẫn. Nơi này tuy là kết giới, là vì bảo hộ chúng ta nhưngcũng đem ngoại giới ngăn cách với chúng ta. Linh Tê tộc trông coi thếgian này, đồng thời cũng bị giam cầm ở nơi đây."

Khôngđiên, làm sao có thể tiếp tục sống.....

Nămtháng dài lâu, chỉ có thể ở bên trong kết giới thông qua linh thuậtđể quan sát sinh linh trên thế gian. Bọn hắn sống trên đời nhưng so vớichết cũng chẳng có gì khác biệt. Thế giới này tựa như bị ngưng tụ,không có linh hoa thảo mộc, không có tiếng chim ríu rít, ngoại trừnhững con ma vật thời thượng cổ thì chỉ có một vầng trăng tròn vẫntreo lơ lửng giữa không trung, mỗi người sinh ra cho đến khi chết đềuchỉ nhìn thấy một màu trắng bạc của ánh trăng, vĩnh viễn không baogiờ thay đổi.

Đây làsứ mệnh của bọn hắn cũng là một trách nhiệm đầy bi thương, hy vọngđược tiếp cận với màu sắc của thế gian ở bên ngoài, nhưng chỉ cóthể bị sứ mệnh nặng nề cùng kết giới ràng buộc.

"Chúngta dựa vào hấp thu tinh lực của thiên nguyệt mà sống, lực lượng củachúng ta có được chính là nhờ vầng trăng mà các ngươi đã nhìn thấy,nguồn nước thì đào từ dưới lòng đất, thức ăn chính là các loại mavật mà các ngươi đã gặp qua, mặc dù ăn không ngon nhưng cũng là thứcăn duy nhất để chúng ta có thể duy trì sinh mạng." Lần này nóichuyện là một người khác trong Linh Tê tộc, có một số việc nếu đểVương của bọn hắn mở miệng thì thật sự làm cho người ta cảm thấyrất chua xót, những chuyện này nên để hắn nói thì có lẽ vẫn tốthơn.

LăngLạc Viêm nhíu mi, thảo nào cả đám người xem ra đều đăm chiêu ủ dột,giống như đã trải qua vô số tang thương cùng bi ai thống khổ, Linh Têtộc cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn cũng sẽ bị diệt tuyệt, cólẽ đây là nguyên nhân vì sao bọn họ lại nhún nhường đối với hắn vàLong Phạm như vậy.

Hắn vàLong Phạm mang trong người hai cỗ lực lượng khác nhau, nếu có thể mởra kết giới, tạo nên ảnh hưởng, thì cũng chỉ có hai người bọn hắnmới có thể làm được.

"Ngươinói không biết chúng ta muốn đến, nhưng lại bảo đã đợi rất lâu,chính là vì chuyện này." Vén qua sợi tóc bạch kim rơi trước trán,ném đi những hạt cát xuống đất, hồng y nam nhân phủi tay, nghiêngngười dựa lên bàn, chống cằm một cách lười nhác, hắn liếc mắt mộtcái rồi chậm rãi lên tiếng, "Như vậy, các ngươi tính toán dùng thứgì để trao đổi?"

Bỏ quanhững gì không cần thiết, Lăng Lạc Viêm thẳng thắn nói vào trọngđiểm, mặc kệ lợi dụng thần nhân để nhờ vả cũng được, hay là khổnhục kế cũng thế, nói cho cùng vẫn là một màn giao dịch. Hắn cóthể cảm thông cho bọn họ, nhưng cũng không thể trợ giúp không công,nếu quả thật như vậy thì thế nhân đều sẽ tìm đến để van cầu làmphiền, hắn và Long Phạm có muốn sống cũng sống không được yên.

"Viêmchủ nguyện ý trợ giúp chúng ta?" Ỷ Toàn vương vẫn muốn khẳng địnhmột lần nữa, ánh mắt hướng đến tế ti ở bên cạnh hồng y nam nhân,Long Phạm thản nhiên nâng mắt lên, ngoảnh đầu nhìn nam nhân với mộtthân hồng sam rực rỡ, "Tông chủ đã đáp ứng."

Ánhmắt chăm chú đầy ôn nhu, ý tứ của lời nói chính là chỉ cần Viêmchủ đáp ứng thì hắn sẽ đáp ứng. Ngân Diệu vương lại thật sự nhưlời đồn đãi, đã đối với Viêm chủ xưng thần mà còn cam tâm tìnhnguyện như thế này.

Ỷ Toànvương cùng một đám người của Linh Tê tộc ở phía sau đều lộ ra biểutình mà Nhĩ Sinh đã từng có, vừa cảm thán vừa bùi ngùi, lại cómột chút phức tạp.

Tráchkhông được những người đó lại nóng lòng, những kẻ phản đồ của LinhTê tộc hay nói theo một cách khác thì bọn hắn mới chân chính lànhững người trung thành với hai vị thần nhân Hách Vũ và Đồ Lân....

"Xinhỏi Viêm chủ muốn thứ gì?" Hoảng hốt nhìn hai người sóng vai màngồi, trong không gian mơ hồ toát lên một chút ôn nhu và kiều diễm, ỶToàn vương hỏi như vậy.

"Tamuốn trừ khử Linh Tê tộc kia, ta muốn các ngươi giao ra những tộc nhânđã từng thuộc về các ngươi, ta muốn bọn hắn phải trả giá." Gằntừng tiếng, trên môi hiện lên nụ cười chấn nhiếp, bên trong sắc bénlộ ra cảm giác áp bách đầy uy hiếp, hồng y nam nhân lại trả lờivượt ngoài dự kiến của tất cả mọi người.

Hoặccó lẽ nên nói rằng chỉ có một người không cảm thấy bất ngờ, tế tiở bên cạnh hắn hơi thoáng nheo mắt lại, dưới đáy mắt thản nhiên hiệnlên ý cười.

Hắnbiết Lạc Viêm sẽ không cho bất cứ kẻ nào khất nợ, nếu có người tựdâng lên 'đại lễ' đến trước cửa, khiến bọn hắn chú ý như vậy thìđương nhiên không thể dễ dàng quên đi, hiện giờ đã tìm được kẻ chủmưu, tông chủ của hắn nhất định sẽ báo đáp gấp bội.

"Thếnào? Không nỡ?" Nam nhân với một thân hồng y liếc mắt một cách ngảngớn, bên trong đáy mắt tràn đầy lạnh lùng, một đường cong sắc bénnhếch lên bên môi, giọng nói giễu cợt giống như đang cám dỗ khiến kẻkhác bất giác muốn đáp ứng.

Ngườicủa Linh Tê tộc nhìn hắn kinh ngạc, "Chẳng lẽ Viêm chủ không phảimuốn Tụ linh chi hay sao?" Nhĩ Sinh cảm thấy nghi hoặc.

"Trướctiên chúng ta có thể dâng lên Tụ linh chi, còn về phần Linh Tê tộc....."Ỷ Toàn vương nhíu lại hàng lông mày xinh đẹp rồi cười khổ, "Chúng tabị trục xuất khỏi nơi kia, phải xuống dưới lòng đất, cũng không phảilà ý nguyện của chúng ta, nơi này là nơi mà chúng ta lánh nạn, cũnglà tự giam cầm. Hai bên đã sớm giao chiến rất nhiều lần, nhưng lâungày bị vây dưới lòng đất, chúng ta không còn là đối thủ của bọnhắn."

"Linh Têtộc chia thành hai phái đã bao lâu rồi?" Lúc này người đặt câu hỏichính là tế ti Long Phạm.

Ỷ Toànvương đáp lại, "Từ khi ta có trí nhớ cho đến nay đã là như thế, quámức dài lâu, lực lượng của bọn hắn rất cường đại, thỉnh hai vị cẩnthận." Tuy biết rõ là không cần thiết nhưng hắn vẫn nói một câu nhưvậy. Thật sự hai người ở trước mắt so với những gì hắn đã suy nghĩthì quá mức khác biệt.

Viêmchủ cùng Ngân Diệu vương vốn không nên như thế này.

Khôngnên có tình, lại càng không nên vì đối phương mà sinh tình. Phải chăngđây là thiên ý?

Dùngánh mắt khó có thể phân rõ cảm xúc nhìn Lăng Lạc Viêm và Long Phạm,Ỷ Toàn vương đứng dậy, "Không bằng trước tiên đi xem Tụ linh chi, làthần nhân lưu lại, cũng là vật có liên quan đến hai vị."


.::Đệ Nht Bách Cửu Thập T Chương – Viêm Hỏa Khôi Phục::.

Ỷ Toànvương muốn dâng tặng Tụ linh chi, bọn hắn đương nhiên không có đạo lý để cựtuyệt. Lăng Lạc Viêm nghĩ đến viêm hỏa của mình vẫn chưa hoàn toàn khôi phục,không biết Tụ linh chi ảnh hưởng đến lực lượng của hắn là thứ gì, lập tức gậtđầu, "Vậy trước tiên đi xem thần nhân lưu lại đến tột cùng có cái gì đặc biệt."

Tụ linhchi là thánh vật trong tộc, người của Linh Tê tộc đều biết, nhưng chỉ có một sốít mới được nhìn thấy, chỉ có tộc nhân có địa vị cao mới có thể đi theo Ỷ Toànvương đến nơi cất giữ Tụ linh chi, vì vậy lúc này nhân số tiến vào thánh địacũng không nhiều.

Biếtkhông thể có nhiều người tiến vào, không ít các trưởng lão và diệu sư vốn tínhtoán đi cùng để chiêm ngưỡng Tụ linh chi đều tự giác ở lại nghị sự điện,vừa là chờ đợi vừa là để âm thầm đề phòng Linh Tê tộc, lúc này xem ra là takhông phải là địch, nhưng tốt nhất vẫn nên cẩn thận đề phòng.

Tiễntrưởng lão đã sớm mong nhớ đến Tụ linh chi, hiển nhiên nhất định phải đi, ngoạitrừ hắn thì còn vài vị trưởng lão và các diệu sư khác. (=.= cái bác này có bịấm đầu không)

Dưới sựdẫn đường của Ỷ Toàn vương, đoàn người bước đi bên trong địa đạo u ám, suy đoánkhông biết ở trên đỉnh đầu là thứ gì mà có thể làm cho bọn hắn nhìn thấy nhữnghạt cát lấp lánh ánh sáng, biết chính mình đang đi dưới lòng đất, nhưng nhìnlên phía trên lại cảm thấy ảo giác như đang ở dưới bầu trời đầy sao.

Tiếngbước chân vang lên trong địa đạo âm u, Lăng Lạc Viêm cảm giác cỗ lực lượng đangcàng lúc càng đến gần.

"Đã đến." Không đợi Ỷ Toàn vương dừng lại cước bộ, Lăng Lạc Viêm đã đứng ngay tạichỗ.

Ỷ Toànvương ngoảnh đầu lại, vừa cười vừa thán phục, "Quả nhiên không thể qua mắt đượcViêm chủ." Trong địa đạo trống rỗng, không biết Ỷ Toàn vương ấn hạ cơquan như thế nào, chỉ nghe thấy một âm thanh kỳ dị vang lên. Giống như sinh ratừ trong bóng tối, một cánh cửa bỗng nhiên hạ xuống.

Cánh cửaxem ra đã phi thường cổ xưa, xuất hiện một cách đột ngột mà quỷ bí. Từ cánhcửa, tất cả mọi người có thể cảm giác được một hơi thở bụi bặm do năm tháng ănmòn, cổ kính mà xa xôi, giống như từ ngày thiên địa mới được khai sinh thìđã tồn tại ở ngay nơi này, không biết Tụ linh chi phía sau cánh cửa có hìnhdạng như thế nào? Đó chính là đồ vật mà thần nhân lưu lại.....

Tiễntrưởng lão vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương, Lâm Sở cũng có chút chờ mong,Hoài Nhiễm biết việc này có liên quan đến Viêm chủ và vương của bọn hắn nên sắcmặt có vẻ rất thận trọng, những người khác đương nhiên lại càng không cần phảinói.

Lăng LạcViêm muốn nâng tay nói cái gì đó, giật giật y mệ, lúc này mới nhớ bàn tay củahắn đang bị nắm chặt, giống như từ sau khi tế ti của hắn bị kinh hách thìthường xuyên sẽ giữ chặt hắn như vậy, tựa hồ sợ hắn sẽ biến mất ở trong bóngđêm.

Nghiêngđầu nhìn người nam nhân ở bên cạnh, trong bóng tối chập chờn, đôi mắt thâm thúynhư ánh sao hơi thoáng khép hờ. Không biết có phải vì bị động tác mới vừa rồicủa hắn kinh động hay không, nhưng bàn tay nắm chặt hắn lại càng tăng thêm vàiphần lực đạo, sức ép cùng độ ấm trong lòng bàn tay bất giác làm cho hắn nhớ đếnmột thứ khác.

Khôngbiết có phải Long Phạm cũng đang suy nghĩ giống như hắn hay không, hay là đãđoán được suy nghĩ trong lòng của hắn, Lăng Lạc Viêm chỉ nghe thấy tiếng mở cửavang lên, đồng thời bên tai nghe một tiếng cười khẽ, nhìn sang tế ti của hắn,Long Phạm vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên như bình thường.

Ngay tạilúc này lại giễu cợt hắn suy nghĩ vớ vẩn?

Rõ ràngcó người là thủ phạm gây nên. Lăng Lạc Viêm điềm nhiên đi theo Ỷ Toàn vương,đầu ngón tay của hắn chậm rãi xuyên qua những ngón tay của Long Phạm.

Luồn vàonhững khe hở, ngay khi Lăng Lạc Viêm đang thực hiện động tác co rút khiêu khíchđầy ám chỉ, thì năm ngón tay bỗng nhiên bị chế ngự, bên tai hạ xuống một giọngnói nhẹ nhàng, "Lạc Viêm thật xác định muốn dụ dỗ ta vào lúc này?"

Động tácrõ ràng như vậy mà Long Phạm còn hỏi hắn? Lăng Lạc Viêm nhướng mi đầy khiêu khích,dù sao Long Phạm cũng không thể ở ngay tại đây cùng hắn làm ra chuyện đó.

Bạch ybào tế ti mỉm cười, nhìn thấy nụ cười này thì Lăng Lạc Viêm thoáng chốc cảnhgiác. Ngay lúc ấy, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, bóng tối mờ mịt xung quanhtoàn bộ thối lui, hào quang chói lóa rực rỡ đem tất cả bao phủ.

"Đây làTụ linh chi?" Tiễn trưởng lão bị vật ở trước mắt chấn động, mấy ngườikhác cũng bật lên những tiếng thán phục ca ngợi.

Ở ngaytrước mặt, một gốc cây linh thảo hư ảo giống như được sinh ra từ vật gì đó,đang lan tỏa vầng hào quang nhu hòa, bị gốc cây hấp dẫn, tất cả mọi người đềuhướng nhìn ở trước mặt. Trong cơn hoa mắt mê muội, không ai lưu ý đến tông chủvà tế ti đã dừng lại ở phía sau.

Đươngnhiên ngoại trừ một người, chỉ có Lâm Sở lúc nào cũng chú ý đến một thân ảnh đỏrực, chú ý đến một đôi thân ảnh như hình với bóng.

Quay đầulại, hắn cũng như các tộc nhân khác, nhìn thấy Tụ linh chi ở trước mắt đang nởrộ hào quang chói lóa, giống như san hô bảy màu, trong đầu khắc sâu cảnh tượngmới vừa nhìn thấy, mái tóc giao thoa, ánh mắt nhìn nhau, đôi môi kề sát, thìthầm trêu đùa điều gì đó, hắn không muốn nghe, cũng không dám nghe.

Mặc dùhắn biết mình không nên nhìn thấy cảnh tượng mới vừa rồi, chẳng qua hắn có lưuý đến một ánh mắt nhìn chăm chú, chợt lóe rồi biến mất. Đó là ánh mắt của tếti, mặc dù khó có thể phát hiện nhưng làm sao có người nào bị tế ti Long Phạmnhìn chăm chú mà không hề có cảm giác?

Lâm Sởlơ đãng nhìn sang gốc cây giống như linh vật, rốt cục nghe được phía sau vanglên tiếng bước chân của hai người, cùng giọng nói vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.

"Đây làTụ linh chi? So với cây Hoan Hỷ thụ thật ra cũng có một chút tương tự." Hồng yđỏ rực, nhan sắc bên môi cũng có một chút ửng đỏ, người nam nhân liếm môi rồikhoanh tay bước đến, đám người vội vàng tránh ra để cho tông chủ của bọn hắntiếp cận.

Gốc câyhư ảo với màu sắc không thể nói rõ đang phiêu diêu giữa không trung, nhìn khônggiống thực thể, dường như được tập hợp bởi những điểm sáng rực rỡ, giống nhưmột giấc mộng huyền ảo, hơi chạm vào một chút sẽ vỡ vụn, ánh sáng bảy màu vừamông lung vừa nhu hòa khiến bầu không gian trở nên đầy mê hoặc, ngay cả mộthạt bụi trong không khí cũng hóa thành một phần của mộng đẹp.

Bọn hắnđã nhìn thấy Hoan Hỷ thụ, chẳng phải cũng là cảm giác như vậy hay sao? ĐượcLăng Lạc Viêm nhắc nhở, đám người của Xích Diêm tộc liên tục gật đầu.

Tiễntrưởng lão là người duy nhất truy tìm căn nguyên, đối với điểm này hết sức nghihoặc, không đợi hắn chất vấn, Ỷ Toàn vương đã mở miệng, "Hoan Hỷ thụ được tạothành là vì Tụ linh chi tiết ra linh lực thông qua khe nứt của kết giới. Lúcấy ta nhìn thấy thì quả thật rất hoảng sợ, không nghĩ rằng lực lượng bên trongkết giới lại có ảnh hưởng lớn như vậy đối với thế gian ở bên ngoài."

"Nhưngkhông chỉ có như vậy, ngoại trừ ảnh hưởng của Tụ linh chi thì bên trong kếtgiới còn có thượng cổ dị thú chạy ra ngoài hấp thu lực của tự nhiên khiến khônggian bị bóp méo, đem những tử thi đều kéo đến nơi đó, trên cây Hoan Hỷ thụ từngcó không ít thi thể rơi xuống, đó là do các ngươi ở nơi này gây ra phiền phức."

Lăng LạcViêm nói lên những điều này có một chút giễu cợt, Linh Tê tộc là vì trông coithế gian mà tồn tại, đến hiện giờ bọn họ đã sớm mất đi ảnh hưởng, có lẽ chínhvì vậy mà trở thành nguồn gốc của tất cả phiền phức.

Nghe raý tứ của Lăng Lạc Viêm, Ỷ Toàn vương thở dài, những người khác của Linh Tê tộccũng không thể cãi lại, đây là sự thật, bên trong kết giới đã sớm rối loạn, nếukhông phải như thế thì bọn hắn làm sao lại đem tất cả hy vọng gửi gắm cho haingười này.....

Dưới hàoquang chói lóa của Tụ linh chi, hồng sam đỏ rực diễm lệ như một ngọn lửa, namnhân khoanh tay đứng trước mặt bọn hắn, còn có Ngân Diệu vương với một thânbạch y bào đang đứng bên cạnh, bất luận bọn hắn được thế nhân xưng hô như thếnào, quan hệ của bọn hắn ra sao, thì đây chính là hai người kế thừa lực lượngcủa hai vị thần nhân.

Chỉ cóhai người mới có thể đem tất cả hỗn loạn ở trước mắt chấm dứt, bọn hắn vô cùngtin tưởng vào điểm này.

"Nghenói Tụ linh chi là một trong những vật dùng để cứu thế?" Lăng Lạc Viêm vừa hỏivừa duỗi tay ngắt lấy một cành của Tụ linh chi, trong những tiếng hút hơi thậtmạnh, hắn đem nhánh cây sáng chói đặt vào lòng bàn tay, tựa như đang ngắm nghíamột vật hết sức tầm thường, không ngừng lật qua lật lại trên tay nhiều lần đểnghiên cứu.

Khôngbiết bao nhiêu năm rồi, nhưng không ai dám tùy tiện chạm vào Tụ linh chi dù chỉmột chút, nhánh cây của Tụ linh chi như được tạo nên bởi vô số ánh sángđang nằm bình yên trên tay của Viêm chủ ?

Ngườicủa Linh Tê tộc mới vừa rồi hít thật mạnh một hơi vẫn còn chưa thở ra, liền bịmột màn trước mắt gây kinh hãi, nín thở nhìn thấy tụ linh chi lật đi lật lạitrên những ngón tay thon dài trắng mịn, không ngừng mò mẫm thăm dò, bọn hắnsuýt chút nữa đã nghẹt thở mà chết.

Chờ đếnkhi những điểm sáng trên Tụ linh chi tán đi, đám người tràn đầy thán phục nhìnthấy hồng y nam nhân đưa cho Ngân Diệu vương ở bên cạnh, sau đó lại nghehắn lên tiếng, "Chính là thứ này ảnh hưởng đến viêm hỏa, vừa rồi đặt ởtrong tay giống như có lực lượng nào đó bắt đầu chuyển động, còn ngươi?"

Tụ linhchi cho đến nay vẫn chưa có người nào dám chạm vào thì bây giờ lại được chuyềnđến tay của một người khác.

LongPhạm tiếp nhận, cảm giác được cỗ lực lượng kia không phải sóc thủy cũng khôngphải viêm hỏa mà mơ hồ có một chút quen thuộc, hắn khẽ lắc đầu. Ngay tại lúcnày, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, còn có tiếng cấp báo,"Vương ! Tộc nhân điều tra có người ở bên ngoài đang tiếp cận!"

"Baonhiêu người? Tiếp tục phái người đi thăm dò!" Sắc mặt của Ỷ Toàn vương độtnhiên lạnh ngắt, phân phó xong thì liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồndập, người của Linh Tê tộc nghe thấy có người bên ngoài xuất hiện thì cũng đềuvội vàng chạy đi.

"Xem rahôm nay ở đây rất náo nhiệt" Lăng Lạc Viêm như thể đang giễu cợt, thần sắccủa Ỷ Toàn vương đầy nghi hoặc, hắn lắc đầu, "Bọn hắn cho đến nay vẫn chưa baogiờ trực tiếp đến đây để thăm dò"

Đối vớingười của Xích Diêm tộc đang tỏ vẻ khó hiểu, hắn giải thích, "Hai bên Linh Têtộc của chúng ta có quan điểm bất đồng, phương pháp cũng bất đồng. Hai bên đốilập nhưng tộc của ta đã trốn xuống đất, không thể hấp thu linh lực của thiênnguyệt, có lẽ là cảm thấy chúng ta không còn đáng ngại, lại có Nhĩ Sinh làm contin nên bọn hắn không sợ chúng ta sẽ làm ra chuyện gì, bọn hắn từ trước cho đếnnay đều không làm những việc thăm dò lãng phí nhân lực một cách vô ích."

Toàn bộtinh thần cùng sức lực của những người đó đều đặt ở thế gian bên ngoài kếtgiới, tất cả mọi người đều không thể tùy ý xuất nhập nhờ vào vết nứt của khehở, nhưng nhất định đã có người đi ra ngoài làm cái gì đó, mục tiêu của bọn hắnắt hẳn chính là vì hai người này.....

Vẻ mặtcủa Ỷ Toàn vương trở nên trầm trọng, nhưng Lăng Lạc Viêm không hề chú ý, hắnchỉ cảm thấy lực lượng của viêm hỏa bắt đầu khôi phục, giống như tỉnh lại từmột giấc ngủ say, vô cùng rõ ràng.

LongPhạm phát hiện dị trạng của hắn, nhìn xuống Tụ linh chi ở trongtay, "Lực lượng của Lạc Viêm đang khôi phục, lúc trước ắt hẳn lànó triệu hồi chúng ta, cảm thụ của ngươi so với ta càng trực tiếpmãnh liệt hơn, hiện giờ bắt đầu khôi phục thì nhất định sẽ làm cholinh lực dao động, cảm thấy thế nào?"

Ở ngaytại nơi đây, không hề cố kỵ, Long Phạm kéo hắn lại gần, nâng mặt hắnlên nhìn kỹ, không nhìn thấy thống khổ cũng như khó chịu, lúc nàysắc mặt trầm lặng mới bắt đầu dịu xuống, "Ắt hẳn chỉ trong chốclát là có thể ổn."

"Tabiết....." Lăng Lạc Viêm gật đầu, không thể nói rõ cảm giác ở trênngười là như thế nào, thật giống như được một thứ gì đó ấm áp vâyquanh, lực lượng của viêm hỏa càng lúc càng tồn tại rõ ràng bêntrong cơ thể của hắn. Nếu muốn dùng ngôn ngữ để miêu tả thì chỉ cóthể nói cảm giác tồn tại càng lúc càng mạnh.


.::Đệ Nht Bách Cửu Thập Ngũ Chương – Lực Lượng Thn Bí::.

Tóm tắt đoạn bị thiếu: Lạc Viêm đang khôiphục viêm hỏa nên ở trong tình trạng mơ màng, cũng ngay lúc này thìbên ngoài có người tiếp cận, người tiếp cận chính là Dạ Dực vàLinh Thư, vì vậy để tránh quấy rầy Lạc Viêm khôi phục viêm hỏa nênLong Phạm bảo mọi người đi ra nghị sự đường, bên trong chỉ còn lạimột mình Lạc Viêm. Lúc này Linh Thư thuật lại chuyện đã xảy ra lúctrước. Khi ở trong phòng thì hắn nghe thấy một tiếng gọi vang lêntrong đầu, vì vậy đã nghe theo tiếng gọi mà xuất cung, rồi sau đóthì bị bắt đến kết giới. Tiếng gọi đó là gì? Vì sao lại có lực lượngmạnh đến mức đó? Có thể điều khiển con người làm theo tiếng gọi?Cái chết của 6 vị diệu sư trước kia cũng là do lực lượng này tạonên.....

Nhữngthi thể sắp ngay ngắn chỉnh tề, quỷ dị đến mức không thể dùng lờilẽ bình thường để giải thích, cái chết của những vị diệu sư lạilà do lực lượng khủng bố như thế này tạo thành?

Cóngười muốn Linh Thư đi thì hắn chỉ có thể đi theo, có người muốn sáuvị diệu sư chết thì bọn hắn chỉ có thể chết. Dùng ngôn ngữ đểkhống chế người khác, đây là loại năng lực như thế nào mà lại đángsợ như vậy?! Còn có Lam Đằng, ngay cả người đã chết cũng bị khốngchế, ngay cả thi thể cũng bị loại lực lượng này nắm trong tay.....

Chẳnglẽ là lực lượng của thần nhân? Giống như có một tiếng nổ oanh vangtrong đầu, người của Xích Diêm tộc thất thần, vô cùng hoảng sợ.

Đi theota......Giống như ba chữ kia mà Linh Thư đã nói vẫn còn vang vọng ở bêntai, bầu không khí phiêu tán một hơi thở quỷ bí lạnh lẽo. Bên trongnghị sự điện âm u, chỉ còn những ánh sáng heo hắt lành lạnh phát ratừ những ngọn sa đăng bên trong chén ngọc lưu li đặt ở trên bàn. (sađăng = đèn cát)

Thânảnh của mọi người ngồi ở xung quanh phản chiếu lên vách tường tạothành những chiếc bóng thật lớn, giống như có một sức mạnh thần bínào đó đang nhìn trộm, những chiếc cổ cứng ngắc chậm rãi chuyểnđộng, đối mặt nhìn nhau. Không biết có phải vì ánh sáng ngân quangphản chiếu hay không mà bọn hắn chỉ nhìn thấy những khuôn mặt táinhợt trắng bệch.

Tất cảmọi người đều không nói nên lời, nhưng lúc này lại nghe được mộttiếng thở dài hàm chứa ý cười.

"Ngônlinh." Trong bầu không khí ngột ngạt ở thính đường nghị sự bỗng nhiênvang lên hai chữ một cách bình thản, phá vỡ sự âm u lạnh lẽo tronggian phòng, mọi người theo tiếng nói nhìn lại thì chỉ thấy bạch ybào tế ti chậm rãi nâng mắt lên, bên trong đôi mắt thâm trầm tĩnh lặngnhư đại dương không thấy một chút gợn sóng.

Ngheđược hai chữ kia, lại nhìn thấy một đôi mắt như vậy, các trưởng lãothở ra không khí đã nghẹn nín ở trong miệng, cơ hồ cảm thấy dườngnhư có thêm một chút dũng khí.

Có tếti ở đây thì bọn hắn còn sợ hãi điều gì nữa, mặc kệ đây là loạilực lượng gì, tế ti ở trong mắt bọn hắn đã sớm giống như thần nhân,chẳng lẽ lại không thể ngăn cản loại yêu ma tà thuật này?

"Đó làngôn linh thuật" Tựa hồ không nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của mọingười đã khôi phục lại như thường, tế ti Long Phạm thản nhiên nói,"Đó là một loại dị thuật đã có từ thời thượng cổ, vận dụng linhlực đặc biệt để sử dụng ngôn ngữ điều khiển người khác làm việc.Bất luận người nào sinh ra có hai tai, có thể nghe thấy âm thanh nóichuyện đều sẽ bị ngôn linh thuật khống chế, làm ra những việc khôngtheo chủ ý của chính mình, thậm chí là tự sát."

Khôngcó hồng y nam nhân ngồi bên cạnh, bạch y bào tế ti với vẻ mặt lãnhđạm, nói ra những lời này lại hơi thoáng nhíu mắt lại, rồi rốt cụcim lặng.

Nhữngngười khác nghe hắn nói liền cảm thấy an tâm, nguyên lai cũng là dựavào linh lực, việc này không cần lo lắng, nếu luận về linh lực thìcòn ai có thể so sánh được với tế ti, các trưởng lão và diệu sưnhẹ nhàng thở ra, chỉ có Linh Tê tộc nghe xong thì vẻ mặt đột nhiênbiến sắc.

Bọnhắn đều nghĩ đến năm đó, vị Linh Tê vương mang linh lực vô cùng thâmhậu đã chết như thế nào. Cũng là vào một ngày nọ, không hiểu vìsao lại tự sát, thậm chí cũng không lưu lại linh lực cho hậu nhân kếthừa.

"Bọnhắn nhất định là đã hại chết tiền nhiệm Linh Tê vương bằng cáchnày." Ỷ Toàn vương không biết từ khi nào đã đứng trước cửa, hiểnnhiên là nghe thấy lời nói của Long Phạm, cũng như tộc nhân của hắn,sắc mặt thập phần khó coi.

Ai cũngkhông nghĩ đến phản đồ của Linh Tê tộc lại có được một lực lượngnhư vậy, thậm chí đã sớm dùng loại năng lực này để hạ độc thủ đốivới bọn hắn. Nguyên lai những kẻ đó không phải cảm thấy Linh Tê tộckhông có uy hiếp nên đến nay vẫn chưa xuống tay, mà đã sớm diệt trừtất cả uy hiếp có thể tồn tại, là những kẻ đó tạo thành một LinhTê tộc suy bại của ngày hôm nay.

Ỷ Toànvương cắn răng vô cùng căm hận, Linh Tê tộc trở nên kích động. Dạ Dựchướng ra ngoài nhìn xung quanh, chỉ thấy Nhĩ Sinh đi theo phía sau ỶToàn vương, không thấy chủ nhân Lăng Lạc Viêm của hắn, không đợi hắnhỏi thì Long Phạm dường như đã phát hiện có điểm khác thường, hơithoáng suy nghĩ rồi bất thình lình đứng dậy.

"Ngàyđó khi chúng ta vào bên trong kết giới, có người nào đã từng đơn độcly khai hay không?" Giọng nói âm trầm lạnh lẽo, không còn vẻ thản nhiênbình tĩnh như lúc trước, mọi người đang kinh ngạc khi nhìn thấy tế tiLong Phạm đột ngột đứng lên, tất cả đều cảm thấy hoảng hốt.

Giốngnhư ở trước mắt chính là đại dương mênh mông vô tận sắp nổi lên phongba bão táp, hiện giờ đang ở thời điểm nguy ngập, khiến mọi ngườibất giác trở nên khẩn trương. Hoài Nhiễm trước hết lấy lại bìnhtĩnh, suy nghĩ một chút rồi trả lời, "Lúc ấy tình hình hỗn loạnnên không thể lưu ý, bất quá....."

Khôngđợi hắn nói xong thì Nham Kiêu đã nhảy vào tiếp lời, "Tế ti đang lolắng cái gì? Ngoại trừ Lâm Sở trưởng lão phụng mệnh dẫn người đitìm nơi dừng chân, thì không có bất cứ người nào từng rời khỏi"

Bỗngnhiên bầu không khí giống như bị kiềm hãm, tất cả mọi người chỉnhìn thấy sắc mặt của tế ti đột nhiên trầm xuống, "Lâm Sở đang ởđâu?"

Giọngnói bình lặng nhưng lại giống như một cơn sóng dữ, trong bầu khôngkhí ngưng tụ bắt đầu cuồn cuộn nổi lên cảm giác áp bách đầy nguyhiểm, tất cả mọi người vội vàng đứng dậy, tựa hồ muốn xoa dịu vàtránh né hơi thở khủng khiếp đang lan tỏa, đám người nhôn nhao hướngsang trái phải nhìn lại.

Lâm Sởtrưởng lão không có mặt ở đây ? Lúc trước hắn cũng đến xem Tụlinh chi, rồi sau đó....

Khôngngười nào nhìn thấy.

NhĩSinh ở phía sau Ỷ Toàn vương đột nhiên nhíu mi, "Vừa rồi hình như tathấy Lâm Sở trưởng lão đi về hướng của Viêm chủ."

"LạcViêm!" Bạch y như một hư ảnh chợt hiện lên, đến khi mọi người nhìnlại thì tế ti Long Phạm đã biến mất

Lao đếnđại môn cất giấu Tụ linh chi, lồng ngực của Long Phạm không ngừngsiết chặt, viêm hỏa của Lạc Viêm đang khôi phục, trong quá trình nàynếu có gì bất trắc, nếu không thuận lợi, nếu có người cố ý hãmhại, hoặc là khi Lạc Viêm khôi phục sẽ sao nhãng nguy hiểm ngoàithân.....

Đôi mắtmàu thanh lam trở nên đen kịt, linh lực phát tiết làm bung ra đoạn dâycột tóc, mái tóc đen hyền bay lên như ma mị, nếu giờ khắc này cóngười nào nhìn thấy tế ti Long Phạm như vậy thì chỉ có thể ví nhưma vương mà không phải thần nhân khiến kẻ khác an tâm.

Chỉ vìngười không ở trong nghị sự điện chính là Lâm Sở, nếu là người khácthì Long Phạm có lẽ sẽ không khẩn trương lo lắng như vậy.

Nhưngcố tình lần này lại là Lâm Sở, một người trong lòng tràn đầy mếnmộ đối với thân ảnh hồng y, một khi đã bị ngôn linh thuật khống chế,một khi đã bị thao túng, chỉ cần tăng thêm một chút ám chỉ thì hắnsẽ làm ra chuyện gì?

Lúcnày Long Phạm căn bản không còn lòng dạ nào để đi suy nghĩ, hắn tintưởng năng lực của Lạc Viêm, nhưng tâm tư lại không ngừng rối loạn.


.::Đệ Nht Bách Cửu Thập Lục Chương – Một Tc Khoảng Cách::.

Nhánhcây như san hô bảy màu đang tản mát vầng hào quang nhu hòa trong khônggian âm u tĩnh lặng, không ngừng nhấp nháy theo một quy luật nhấtđịnh. Trên bàn, hồng sam như một ngọn lửa đỏ rực đang bừng cháy,phảng phất như ánh lửa diễm lệ dưới hào quang lấp lánh, nam nhân vớitoàn thân hỏa sắc tựa hồ đang ngủ say, mái tóc bạch kim xõa dàikhiến cho khuôn mặt tuấn mỹ càng tăng thêm vài phần mị hoặc lạnhlùng.

Khôngcòn nhìn thấy vẻ ngông cuồng phóng túng như ngày thường, cũng khôngcó thần sắc nhiếp nhân tàn khốc, tư thế ngủ một cách khoan thai thongthả, làm cho người ta cũng muốn ngủ thiếp đi cùng với hắn, khôngmuốn tiếp tục cước bộ.

Lâm Sởcứ như vậy mà đứng trước mặt hồng y nam nhân, ánh mắt si mê, trongđầu dường như có một người liên tục thì thầm nói với hắn, lời nóimơ hồ đang thúc giục hắn tiến lên, không ngừng khiêu khích tâm tư dướiđáy lòng, khơi dậy điều mà hắn không dám hy vọng hão huyền.

Chỉcần bước thêm vài bước thì hắn có thể chạm được người ở trướcmặt.....

Mến mộtrong lòng, toàn tâm toàn ý cung phụng, tất cả đều đang ở trước mắt.Mái tóc bạch kim, hồng y đỏ rực, đang đắm chìm trong giấc ngủ cũngkhông ảnh hưởng đến khí chất, tứ chi duỗi ra giống như một pho tượngthần đang nằm trước mặt hắn, là tông chủ của hắn, là người mà hắncả đời này đều phải thần phục, tuyệt đối không muốn phản bội.

Chưa baogiờ đến gần như vậy, si ngốc nhìn trước mặt, ánh mắt của Lâm Sởtrở nên mê mang, giống như có người khống chế hai chân của hắn, biếtrõ không thể tiếp cận nhưng thân thể lại nghe theo tâm ý chân thật,tiếp tục bước về phía trước.

Lâm Sởcàng lúc càng tiếp cận, hào quang của Tụ linh chi vẫn chớp động,Lăng Lạc Viêm đang chìm trong giấc ngủ khôi phục viêm hỏa, dường nhưhoàn toàn không hay biết việc ngoài thân, bị viêm hỏa ấm áp vây quanh,lúc này hắn đang lâm vào một loại trạng thái giống như thiền định.

Hồnphách từng bị vỡ nát, viêm hỏa từng bị thất khống, mặc dù thân thểcó thể tùy ý thao túng lực lượng của viêm hỏa, nhưng lúc này bị Tụlinh chi tác động khiến cho viêm hỏa cộng hưởng, cảm giác giống nhưcó một cỗ lực lượng từ sâu bên trong đang bốc lên.

Cùngvới Tụ linh chi ở trong phòng, nam nhân nằm trên bàn đang ngủ say,người đứng thẳng vẫn còn suy nghĩ hỗn loạn. Lâm Sở cảm thấy cảngười như bị phân ra làm đôi, một bên thanh tỉnh nhìn thấy chính mìnhcàng lúc càng tiếp cận nhưng không thể ngăn cản, một bên lại kêu gàomuốn tiến lên, đem tất cả tâm tư tình cảm chôn chặt trong lòng toànbộ bộc lộ ra ngoài.

Từngbước chân cuối cùng dừng lại, Lâm Sở nhìn thấy người nam nhân gầntrong gang tấc, nhìn thấy tông chủ của hắn, thần sắc bắt đầu tan rả.Ngay khi lý trí cùng tình cảm giằng co, ánh mắt rơi xuống trước mặt,đột nhiên nghiêng người. Mái tóc bạch kim cùng hồng y sáng chói, bấtluận kẻ nào cũng không thể ngăn cản.

Chẳngphải hắn có rất nhiều tâm ý muốn thổ lộ hay sao? Vì sao không bàytỏ, vì sao phải kiềm chế? Đúng rồi, hắn nên làm cho tông chủ biếtrõ mới đúng, hắn nên thuận theo thanh âm dưới đáy lòng.

Đi thôi,làm cho tông chủ của ngươi biết.....Giọng nói mơ hồ không biếttừ khi nào đã quanh quẩn bên tai, khắc sâu vào tâm trí của hắn.

"Tôngchủ......" Thấp giọng gọi một tiếng, Lâm Sở cúi người xuống.

LongPhạm vội vàng lướt đi, cho đến bây giờ thần sắc bình tĩnh trầm ổnđã hoàn toàn biến mất, đến trước đại môn cổ kính, đột nhiên đẩycửa bước vào, sớm nghĩ đến tất cả mọi khả năng có thể xảy ra,nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn làm cho hắn cảm thấy nao nao.

LăngLạc Viêm vẫn còn nằm trên bàn, vẫn giữ nguyên tư thế đang ngủ, miễncưỡng nhìn Long Phạm tiến vào, nâng mắt lên, xem như đón tiếp, sau đócả hai cùng nhau nhìn chăm chú một người khác ở trong phòng.

Lâm Sởở ngay dưới chân Lăng Lạc Viêm, gần đến mức chỉ cần hướng về phíatrước một chút là sẽ chạm được vào vạt y bào của Lăng Lạc Viêm,nhưng hắn vẫn không chạm đến, mà chỉ quỳ gối cúi đầu bái lạy dướichân Lăng Lạc Viêm, lòng bàn tay phân ra hai bên, giập trán thật mạnhxuống đất, cứ như vậy mà khấu đầu, giống như Lăng Lạc Viêm là thiêncòn hắn là thần, là hắn không dám phạm thượng, không dám động chạm,không dám có một chút bất kính đối với chủ nhân của mình.

Nhìnthấy Lâm Sở như vậy, Lăng Lạc Viêm hạ xuống thói quen mỉm cười ngảngớn ở bên môi. Tâm ý của Lâm Sở như thế nào thì hắn rất rõ ràng,nhưng không nghĩ rằng đã phát triển đến mức như thế này.

Ở phíasau Long Phạm, các tộc nhân khác cũng vội vàng chạy đến, tất cả mọingười đều biết được Lâm Sở trưởng lão đã bị ngôn linh thuật quỷ bíkhống chế, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì, mọi người đều vôcùng lo lắng chỉ vì ai cũng biết tâm tư của Lâm Sở trưởng lão đốivới tông chủ là như thế nào.

Nhưngđến khi đuổi theo Long Phạm đến trước cửa, nhìn vào cảnh tượng bêntrong thì tất cả trưởng lão và diệu sư đều sửng sốt.

Tế tiđã đi đến bên cạnh tông chủ, ánh mắt lẳng lặng rơi xuống trên ngườiLâm Sở trưởng lão, tông chủ cũng giống như tế ti, cũng nhìn chăm chúLâm Sở. Trong bầu không gian yên tĩnh không một tiếng động, Lâm Sởtrưởng lão dùng tư thái vô cùng tôn sùng thành kính quỳ bái dướichân của tông chủ, bàn tay trên mặt đất cùng vạt y bào của tông chủchỉ còn kém một chút, nhưng ở trong mắt hắn, đó chính là khoảngcách mà hắn tuyệt đối không thể vượt qua.

Chỉcòn cách một tấc, phía trước là thiên, mà hắn ở trên mặt đất, chỉcó thể nhìn lên, không thể với tới.

Lạicàng không thể sinh ra vọng tưởng.

Tâm ýcủa hắn đối với tông chủ là cả đời này đều sẽ trung thành khuấtphục, có thể giao phó tánh mạng, có thể hiến dâng tất cả, hắn cóthể vì tông chủ mà chết, cũng không hy vọng xa vời, hắn chỉ mongmuốn tông chủ biết được tâm ý của hắn là như thế.

Giọngnói kia muốn hắn thuận theo tâm ý, muốn hắn đem tất cả tình cảmhiến dâng, cuối cùng hắn đã làm được.

"LâmSở" Lăng Lạc Viêm gọi một tiếng, người ở dưới chân liền ngẩng đầulên, nhưng dường như vẫn còn đang chìm đắm trong ảo mộng, biểu tình củaLâm Sở làm cho người ta biết rõ lúc này hắn vẫn chưa thoát khỏikhống chế của ngôn linh thuật.

"Ngươiđứng dậy đi" Lời nói tiếp theo làm cho hắn đứng dậy, ngữ khí củabạch y bào tế ti lại lãnh đạm như trước, không biết là hỉ hay làgiận, chỉ mở miệng phân phó như thế.

Khôngcần phải hỏi ngôn linh thuật muốn khống chế Lâm Sở để làm điều gì,tất cả mọi người biết rõ Lâm Sở trưởng lão bị ngôn linh thuật làmhại, nhưng không ai nghĩ đến tâm ý của Lâm Sở trưởng lão lại chínhlà như vậy......

Khôngthể nói rõ cảm xúc ở trong lòng vào lúc này. Lâm Sở trưởng lãotoàn tâm toàn ý phó thác cho Xích Diêm tộc, giao sinh mạng của mìnhcho tông chủ, nhìn thấy hắn quỳ bái như vậy, tất cả mọi người đềutĩnh mặc.

Bỗngnhiên bạch y bào tế ti nâng tay lên, một tia linh quang từ ngón tayhướng vào giữa mi tâm của Lâm Sở, thần sắc của hắn mờ mịt, đứngtrước mặt Lăng Lạc Viêm và Long Phạm như là mất đi tất cả cảm giác,nhưng trong lòng hắn lại rõ ràng nhận biết tình cảnh ở xung quanh.

Hay làtế ti muốn lấy mạng của hắn? Lý trí của Lâm Sở nói như vậy, giốngnhư suy nghĩ thật sự bị phân ra làm đôi, thế nhưng hắn không hề cảmthấy sợ hãi, hắn đã làm được việc mà hắn mong muốn, mặc kệ tôngchủ và tế ti xử trí hắn như thế nào thì hắn đều cam tâm tìnhnguyện.

"Khôngtốt! Có địch nhân tập kích!" Tiếng bước chân vội vàng vang lên ở bênngoài, Xích Diêm tộc lúc này mới bắt đầu hỗn loạn, Linh Tê tộc vừaphát hiện địch nhân tập kích, không biết từ khi nào đã tiếp cận,đợi đến lúc phát hiện thì đã đến gần trước cửa, ở ngay phía trênbọn hắn.

Tiếngbước chân hỗn loạn dừng lại ở bên ngoài, Ỷ Toàn vương mang theo tộcnhân nhìn vào bên trong đại môn rồi lắc đầu, "Viêm chủ, bọn hắn đãđến trước cửa, ta dẫn người ra đó ngăn cản một lúc."

Côngđạo xong thì hắn liền vội vàng rời đi, các trưởng lão và diệu sư ởbên trong nghe được hỗn loạn thì đương nhiên cũng đều tự đề phòng,quay đầu nhìn lại, vốn tưởng rằng Lâm Sở nhất định sẽ bị trừngphạt, không biết tế ti sẽ xử trí như thế nào thì đã nhìn thấy LâmSở trưởng lão vẫn hảo hảo đứng ở nơi đó, ngay cả thần trí cũng đãkhôi phục lại bình thường.

"Ta chophép ngươi ở lại trong tộc" Giọng nói thản nhiên ôn hòa, không lạnhcũng không nóng, mơ hồ khiến kẻ khác bất an, đây là cách nói chuyệncủa tế ti, nhưng Lâm Sở trưởng lão không bị xử trí đã là tế ti phálệ khai ân, hiện giờ trên đời không có người nào lại không biết tìnhcảm của tế ti dành cho tông chủ, tế ti có thể khoan dung tâm ý củaLâm Sở trưởng lão đối với tông chủ cũng chính là vì Lâm Sở đã tựmình tạo nên.

Cáctrưởng lão nhìn thấy Lâm Sở như thế thì đều vô cùng xúc động, thậmchí có chút bội phục.

Bọnhắn cũng không dám cam đoan nếu bị ngôn linh thuật khống chế thì sẽlàm ra chuyện gì, trong lòng mỗi người đều cất giấu những việc khôngthể nói ra!

Ai dámkhẳng định chưa từng có ý với tông chủ? Từ sự sùng bái mà chuyểnthành lòng mến mộ?

Dù saothân ảnh hồng y ở trước mặt vốn là một người xuất chúng, có đôimắt mị hoặc thế nhân cùng khí phách chấn nhiếp lòng người.

Khôngdám xem nhiều cũng không dám nghĩ nhiều, tất cả đều tự cúi đầu chờphân phó, các trưởng lão đứng trang nghiêm ở phía trước, Lăng Lạc Viêmcầm Tụ linh chi, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ khi Long Phạm khôngxử trí Lâm Sở.

Nếukhông phải lúc trước Lâm Sở chưa từng làm chuyện gì, cũng chưa từng nóichuyện gì thì Long Phạm sẽ không cho phép Lâm Sở lưu lại cho đến ngàyhôm nay. Nếu Lâm Sở biểu lộ rõ ràng, cho dù chỉ muốn lợi dụng nănglực của Lâm Sở, so với tính độc chiếm của vị tế ti nọ thì giá trịcủa Lâm Sở quả thực có thể xem là quá nhẹ.

Chỉ làkhông nghĩ đến ngày hôm nay Lâm Sở rốt cục cũng thổ lộ, cũng vẫngiữ nguyên tâm ý như vậy, lần này xem ra Lâm Sở bị khống chế nhưnglại làm cho hắn an toàn.

Liếcmắt nhìn Lâm Sở đang cúi đầu đứng thẳng, Lăng Lạc Viêm bước đếntrước cửa.

"Địchnhân đã đến, còn không mau chuẩn bị ra trận?" Bên miệng nhếch lên ýcười, giống như trước mắt không phải bị kẻ thù tấn công mà chỉ làmột trò chơi đầy kích thích. Tông chủ của Xích Diêm tộc tựa hồ cảmthấy khoái trá, phất lên y mệ đỏ đậm ý bảo các trưởng lão nghênhđịch, tư thái như thế quả thật có một chút chờ mong.

Lêntiếng, hắn đem Tụ linh chi đã trở nên vô dụng đối với hắn vứt choTiễn trưởng lão vẫn không ngừng thòm thèm, cùng Long Phạm bước rangoài, Dạ Dực và Linh Thư đã sớm chờ trước cửa, ngay khi bước qua,bàn tay dưới y mệ đỏ đậm nâng lên, nhéo trên mặt Linh Thư một cái,"Lần sau nhớ đừng đi lạc, miễn cho tiểu Dạ Dực nhà ta sốt ruột"

Vừacười vừa nói tràn đầy ái muội, vừa dứt lời, bàn tay còn đặt trênmặt Linh Thư đã bị kéo xuống, rơi vào trong tay của bạch y bào, cùngnhau đi về phía trước. Linh Thư bị Lăng Lạc Viêm hỏi như vậy thì liềnquay đầu nhìn Dạ Dực, lúc này trên khuôn mặt lạnh lùng dường như cómột chút dấu hiệu ôn hòa, tựa như thời điểm Dạ Dực tìm được hắn,cũng dùng cái loại ánh mắt thực kỳ dị này nhìn hắn.

"Mộtlát nghênh địch phải ở bên cạnh ta, không được đi lung tung, có nhớ rõchưa?" Nói ra một câu như vậy, Dạ Dực nhìn hai người đang sóng vai màđi ở phía trước, hắn cũng nắm lấy tay của Linh Thư. (học nhanh thật)

Linh Thưkhông hiểu vì sao, hắn chỉ ngơ ngác gật đầu, nhìn đôi tay đang giaonhau, bỗng nhiên nhớ đến tình cảnh ở trong Viêm Lạc cung, "Ta vẫn muốnngươi tiếp tục ôm ta, đây là dục vọng?" Ngày ấy ở trên giường, DạDực cũng nắm lấy tay hắn như vậy.

Trongnhững tiếng bước chân hỗn độn đang vang lên, Dạ Dực đột nhiên ngheđược một câu như thế, khuôn mặt lạnh lùng bất chợt ngẩn ra, lại hiểnlộ một nụ cười không thể phát giác, tiếp tục lôi kéo Linh Thư tiếnlên phía trước, hắn đáp lại, "Trở về rồi làm tiếp, ta sẽ dạy chongươi." Suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu, "Bao nhiêu lần cũngđược." (o_o)

Theo nhưhắn đã quan sát, vị tế ti và chủ nhân của hắn thường xuyên ở trongphòng vài ngày như vậy mà không hề xuất môn.

Ngườicủa Linh Tê tộc đã sớm tề tụ ngay trước địa đạo mà trước kia đámngười của Lăng Lạc Viêm đã rơi xuống, có cái gì đó phát lên tiếngvang mãnh liệt, tất cả mọi người vừa đuổi tới thì chỉ thấy nơi màbọn hắn đã từng rơi xuống lại bị một cỗ lực lượng hút lên, ánhtrăng màu bạc quỷ dị chiếu sáng một cửa khẩu đang dần dần mở ra.

Ở phíatrên như một bầu trời đầy sao, giờ khắc này giữa không trung tựa hồbị nghiền nát, những hạt cát phát ra ánh sáng không biết bị lựclượng nào đó quấy nhiễu. Trong nháy mắt, địa chấn bắt đầu dao động.

"Bọnhắn đã đến đây." Ỷ Toàn vương đứng bên trong đám người, khuôn mặt túlệ yêu dã lại dị thường bình tĩnh. Hắn biết, đây sẽ là một trậnquyết chiến.


.::Đệ Nht Bách Cửu Thập Tht Chương – Chiến Cuộc::.

"Vương!"Một thiếu niên chạy ra từ bên trong đám người hỗn loạn, Nhĩ Sinh bước đến gần,giống như muốn bẩm báo tình hình bên ngoài, vừa hé miệng ra, vẫn chưa kịp nóitiếp.

"NhĩSinh?!" Ỷ Toàn vương nâng tay lên, nhìn thấy vết máu trên ngón tay của mình,khuôn mặt đột nhiên mất bình tĩnh, đến lúc này hắn mới phát hiện Nhĩ Sinh ngaycả mở miệng cũng đều khó khăn, bên môi của Nhĩ Sinh thế nhưng lại có máu!

"Hiệntại không phải là lúc để đau lòng, đối phương xuất hiện bất thình lình như vậyhiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, còn các ngươi?" Lăng Lạc Viêm ngẩng đầu nhìn lênkhông trung, cửa khẩu ở trên đầu của bọn hắn đang mở rộng, trong lúc dao độngcó thể nhìn thấy một đoàn người phân ra thành hai bên, hiển nhiên là đã bày ramột trận pháp nào đó.

Ỷ Toànvương vẫn chưa kịp nói điều gì, Nhĩ Sinh lau đi vết máu bên môi rồi lắc đầu đốivới Lăng Lạc Viêm, ý tứ chính là không hề có bất cứ sự chuẩn bị nào, thấy hắnnhư thế, các trưởng lão và diệu sư không khỏi ngẩng đầu lên.

Linh Têtộc bên ngoài đã lập trận chờ đợi, Linh Tê tộc bên đây vì ở lâu dưới lòng đất,không thể hấp thu tinh hoa của thiên nguyệt cho nên linh lực không thâm hậu,xem ra lúc này vẫn phải dựa vào bọn hắn.

Ổn địnhthân thể trong không gian đang rung chuyển, Nham Kiêu tiến lên phía trước thỉnhmệnh, "Tông chủ! Để cho ta tiên phong!" Mỗi khi gặp phải chuyện ngoài ý muốn,có tông chủ và tế ti ở bên cạnh thì bọn hắn đều không có cơ hội để động thủ,lúc này đông người, dù sao cũng nên đến phiên hắn phải ra tay.

Tế tiLong Phạm hơi thoáng nâng mắt lên, cửa khẩu ở phía trên đã được mở rộng, nếukhông đi ra ngoài thì sẽ trở thành cơ hội cho đối phương, so với chờ đợi địchnhân liệt trận để bao vây, không bằng.....

Lăng LạcViêm và Long Phạm có chung ý tưởng, "Tiên phong cái gì, ba lần bốn lượt muốngây bất lợi cho Xích Diêm tộc của ta, chẳng lẽ còn muốn nói trước rồi mới đánhsau với bọn hắn?" Bên trong địa đạo âm u không ngừng rung chuyển, hồng y namnhân nghênh đón ngân quang từ phía trên hạ xuống, từng sợi tóc cuồn cuộn tungbay, màu bạch kim lóa mắt cháy lên lửa đỏ.

Dướichân rung chuyển, bão cát khuấy động như thác nước tuôn trào ở phía trên đỉnhđầu, tựa hồ tất cả đều bị điên đảo hỗn loạn, bên dưới lòng đất không ngừng chấnđộng, hồng y nam nhân ngạo nghễ mà đứng, bên trong đáy mắt lộ ra sát ý,"Chiến!"

Mộttiếng vang dội, y mệ đỏ đậm phất lên như hỏa thiêu, một ngón tay chỉ thiên, cửakhẩu đang mở rộng đột nhiên bị nổ tung, vô số cát bụi như lưu tinh phi vũ phóngra bên ngoài, mỗi một điểm là một đốm lửa, bên ngoài vang lên tiếng kêu thảmthiết càng tăng thêm sát ý ngấm ngầm trong lòng của mọi người. (lưu tinh phi vũ= mưa sao băng)

Thân ảnhcủa các trưởng lão như lưu tinh bắn ra, các vị diệu sư cũng không cam lòng tụtlại ở phía sau, một đoàn người từ cửa khẩu phi thân nhảy lên, ngay trong lúcđó, lòng đất âm u tối tăm đột nhiên bừng sáng, hào quang do linh lực toát ralấp lánh trên thân thể của những bóng người đang vọt lên, hồng y nam nhân cùngbạch y bào tế ti sóng vai đứng giữa hào quang chói lóa, hai người liếc mắt nhìnnhau, chỉ trong thoáng chốc viêm hỏa tung bay đầy trời, sóc thủy cuồn cuộn dângtrào. (lưu tinh = sao băng)

Màuthanh lam âm u như nước biển đại dương hòa cùng hồng quang yêu dã bừng sáng rựcrỡ, cảnh tượng lúc này ở trên sa mạc không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, chỉthấy vô số hạt cát như những đốm lửa nhỏ đang bốc cháy rơi xuống mặt đất, nở ranhư những đóa hoa diễm lệ sắc sảo, trong khi ánh sáng màu thanh lam giống nhưsa mạc bát ngát vô tận, khó có thể nhìn thấy đường chân trời, nhất thời trướcmắt chỉ còn nhìn thấy hồng quang sáng chói cùng thanh lam thâm trầm.

Trongánh lửa cùng thủy sắc đang cuồn cuộn dâng trào, các trưởng lão và diệu sư thiếuchút nữa đã bị những gì xảy ra ở trước mắt hút hồn, quên đi còn có địchnhân ở xung quanh. Nhìn chung, chỉ có Nham Kiêu cho đến bây giờ vẫn không quênbản thân mình vẫn còn đang trong cuộc chiến, dưới tiếng quát đầy hưng phấn củahắn, một trận hỗn chiến bắt đầu triển khai.

Bênngoài vòng chiến, có một đoàn người đang đứng thẳng, kiểu cách ăn mặc giốngnhau như đúc, xếp thành hai hàng theo quy luật cổ quái, quan sát đám thuộc hạđang bị tàn sát, khoanh tay đứng nhìn đối với những tiếng gào thét đầy thảmthiết.

"Đó làviêm hỏa." Có người nhìn thấy ánh lửa đã nói như thế.

"Còn cósóc thủy." Người đối diện nói tiếp lời hắn, rất khẳng định, bên trong còn mangtheo cảm giác điên cuồng giống như hưng phấn.

Dạ Dựclôi kéo Linh Thư nhảy ra ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn ra trong đó có mộtngười mà hắn đã từng nhìn thấy, lúc này không phân ra địa vị của người nọ làcao hay thấp, cũng không cảm thấy quá khác biệt so với đám người đang đứng,nhưng thấp thoáng có vài phần bất đồng.

Nhưngbất đồng cũng chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi, những người này giống như mộtchỉnh thế, có loại cảm giác rất khó phân biệt sự khác thường này. Trong lúc DạDực đang đánh giá đám người, thì bọn họ cũng hướng đến hai người trông lại.

"Yêutộc."

"Mavật...."

"DẫnHồn." Ngược lại so với ngữ khí mới vừa rồi, lúc này bọn hắn đối với DạDực và Linh Thư cũng không quá mức hứng thú, cho dù Linh Thư ngay tại trước mắtthì giờ khắc này cũng không có nhiều người liếc nhìn, chỉ lướt qua một chútrồi tầm mắt của bọn hắn lại chuyển sang phía trên cửa khẩu đang nghịch chuyển.

Đơn giảnlà vì nơi đó xuất hiện hai người càng hấp dẫn bọn hắn hơn.

Lăng LạcViêm và Long Phạm nhìn thấy tình hình giao chiến ở trước mắt thì rất hài lòng,các trưởng lão và diệu sư hoàn toàn chiếm thế thượng phong, ở phía sau bọn hắn,Linh Tê tộc dưới sự dẫn dắt của Ỷ Toàn vương cũng lần lượt đi ra, trước khichuẩn bị gia nhập trận chiến thì không ít người bỗng nhiên dừng lại cước bộ.

Vầngtrăng kia lại có thể sáng đến thế này....

Chemặt, khóe mắt cảm giác ướt át, từ giữa những ngón tay có thể nhìn thấyánh trăng ở trên cao, cho dù đã sớm gặp qua vô số lần, sớm oán hận vầng trăngkhông chịu biến đổi, nhưng mãi cho đến lúc này, bọn hắn từ dưới lòng đất bướcra, đứng dưới ánh trăng, chợt cảm thấy cảnh tượng mà trước kia đã sớm chánchường lại có thể động lòng người đến như vậy.

Dườngnhư không thể kháng cự ánh trăng yêu dị đến mức diễm lệ, những vệtnước nơi khóe mắt rốt cục thấm ướt y mệ.

"Linh Têtộc rốt cục nhìn thấy thiên nguyệt——-hôm nay——-không chết sẽ không quayđầu!" Ỷ Toàn vương rốt cục hạ quyết tâm, khuôn mặt càng hiện rõ nétđẹp yêu dã thanh lệ dưới ánh trăng, lộ ra nụ cười quyết tuyệt, cúiđầu nhìn Nhĩ Sinh ở bên cạnh, hắn khẽ vuốt trên đỉnh của thiếu niên,"Nếu hôm nay không chết thì vương nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho NhĩSinh, nếu không thể...."

"NhĩSinh sẽ cùng vương chết." Thiếu niên ngẩng đầu, cơ hồ không thể nóinên lời, hắn chậm rãi gằn từng tiếng, trong lời nói mang theo dũngkhí đầy cương quyết.

Ngay khicâu nói không chết sẽ không quay đầu của Ỷ Toàn vương vừa hạ xuốngthì người của Linh Tê tộc cũng gia nhập cuộc chiến, tất cả mọingười đều nghe ra sự kiên quyết trong lời nói, bọn hắn nhìn thấy thủhạ của Viêm chủ và Ngân Diệu vương ngùn ngụt toát lên khí thế mãnhliệt, hai người sóng vai đứng cách đó không xa, phong thái ung dungthản nhiên nhưng không người nào có thể kháng cự, có hai vị kế thừathần nhân lực ở bên cạnh, bọn hắn còn sợ chuyện gì nữa?

"Sát———–"Không biết là người nào dẫn đầu hô lên một tiếng. Trên lưng gánh nặngsứ mệnh trầm trọng, Linh Tê tộc rốt cục khó có thể gánh vác, nhằmvào một bên "Linh Tê tộc" khác mà tấn công.

Ra sứchấp thu lực lượng của thiên nguyệt, tộc nhân Linh Tê tộc vứt bỏ kiềmnén buồn khổ lúc trước, bạo phát lực chiến đấu kinh người.

Ánhsáng của vầng trăng càng tô điểm màu đỏ rực của viêm hỏa cùng màuthanh lam thâm trầm của sóc thủy, còn có linh quang đủ loại màu sắccủa các trưởng lão và diệu sư tạo nên một cảnh tượng phi thường đẹpmắt, chẳng qua phàm là rơi vào trong đó thì duy nhất chỉ có chết.

"Đúnglà tông tộc mà Hách Vũ và Đồ Lân đã ủy thác trọng trách." Lăng LạcViêm lấy tay vuốt cằm, có thể nghe thấy ý tứ tán thưởng trong lờinói.

Nhữngkẻ quái nhân bị hắn ngó lơ sang một bên bỗng nhiên mở miệng, "Thầnnhân phó thác sứ mệnh chính là tộc của ta mà không phải những kẻphản đồ này, Viêm chủ chớ có bị bọn hắn làm cho hồ đồ."

Dạ Dựcthủy chung vẫn trông chừng bọn họ. Hắn chưa động thủ nhưng nhữngngười khác không biết vì sao lại không dám đến gần, nếu đếm kỹlưỡng thì có thể phát hiện trong trận có tổng cộng ba mưới sáungười ăn mặc giống y như nhau, cùng một biểu tình, tựa hồ bọn họ làmột người, vừa đột ngột vừa quỷ dị, lập thành một trận thế bêntrong cuộc chiến.

Khôngbiết người vừa mới lên tiếng là kẻ nào, trong giọng nói như có ýnhắc nhở nhưng cũng lộ ra sự bất mãn.

Nhữngngười bị Ỷ Toàn vương xưng là phản đồ, lại nói ngược rằng Ỷ Toànvương mới là phản đồ, sự thật đến tột cùng là như thế nào? LăngLạc Viêm tiến lên vài bước, đang muốn mở miệng thì liền bị người namnhân ở bên cạnh kéo lại, "Lạc Viêm cẩn thận."

"Làmsao lại có thể?" Bị Long Phạm nhắc nhở, Lăng Lạc Viêm tập trung địnhthần, lúc này mới phát hiện ba mươi sáu người lại giống nhau nhưđúc? Liếc mắt nhìn vài lần thì sẽ không thể nhớ được diện mạo như thế,vì vậy mới làm cho kẻ khác không lập tức phát hiện điểm cổ quáitrong đó.

Chínhlà vì sự quỷ bí như vậy làm cho ba mươi sáu người ở trước mặtgiống như một chỉnh thể của một người, kẻ khác cho dù không pháthiện điều dị thường nhưng trong tiềm thức sẽ cảm thấy có một loạinguy hiểm đang rình rập, đây là cảm giác vượt quá lẽ thường, làm chongười ta vô tình quên đi sự tồn tại của bọn hắn.

Ba mươisáu người bất động, vẫn đứng như vậy, chỉ cần bọn họ không chủđộng ra tay thì mọi người đều sẽ lựa chọn các địch thủ khác đểđối chiến, không ai muốn trêu chọc bất luận một người nào trong sốđó. Một người bất động thì ba mươi lăm người còn lại cũng bất động,nhưng chỉ cần động một chút thì sẽ dẫn đến tai họa ngút trời.

Lúcnày, Lăng Lạc Viêm có thể cảm giác như vậy.

Bọn họkhông hề quan tâm đến cục diện trận chiến ở ngoài thân. Nếu ngườinào hơi thoáng phân tâm hoặc dừng tay thì có thể nhìn thấy tông chủvà tế ti của bọn hắn đang đứng trước mặt những người đó. Hai bênkhông nói một lời nào, so với khí thế ngất trời cùng linh quang khôngngừng toát ra trong trận chiến, thì nơi đó giống như một thế giớikhác.

"Nóibọn hắn là phản đồ, có ý tứ gì?" Lăng Lạc Viêm là người đầu tiênmở miệng, hắn không nghĩ rằng những người này sẽ chủ động giảithích, sau khi hắn lên tiếng, Dạ Dực được Long Phạm ra hiệu bắt đầucảnh giác, chiến trận ở xung quanh không còn cơ hội cho hắn ra tay.

"Khôngcó ý tứ gì cả, nghĩ rằng trốn xuống đất sẽ vô sự, trốn tránhtrách nhiệm cùng sứ mệnh, chính là ý này, bọn hắn là phản đồ, làphản đồ của Linh Tê tộc, từ mấy ngàn năm trước đã bắt đầu." Lúcnày người nói chuyện là một trong ba mươi sáu người đang đối mặt vớiLăng Lạc Viêm.

"Thânlà người kế thừa lực lượng của thần nhân, Viêm chủ và Ngân Diệuvương, vì sao phải trợ giúp phản đồ? Các ngươi kế thừa Hách Vũ vàĐồ Lân, vốn nên thuận theo ý tứ của thần nhân mới đúng." Tựa hồ đểxóa bỏ nghi hoặc dưới đáy lòng, có một người tiếp tục chất vấn.

Hóa ratông tộc của Ỷ Toàn vương chỉ là phần phân chi, những người ở trướcmắt mới chính là nguyên bản Linh Tê tộc, khó có thể đếm hết nămtháng, bọn hắn tuân theo tâm nguyện của thần nhân lưu lại, tầm mắtchưa bao giờ rời khỏi thế gian.

LăngLạc Viêm nghe bọn họ nói như vậy, suy nghĩ một chút, không cảm thấykỳ quái, "Muốn nói thuận theo kế hoạch của Hách Vũ và Đồ Lân đểnhất nhất chấp hành, thì cho dù bọn hắn là phản đồ cũng được, tamặc kệ các ngươi ai phải, ai không phải, các ngươi không có tư cách xenvào quyết định của ta. Tất cả nghe rõ cho ta!"

"Cácngươi phải trả giá cho những gì các ngươi đã gây nên." Ngữ thanh cườinhạo, lời này bất quá như một câu ân cần thăm hỏi, khóe miệng nhếchlên, cùng với ý cười bên môi chính là dấu hiệu của viêm hỏa, nhữngngọn lửa bừng cháy thiêu đốt trên sa mạc, như những sợi dây leo có ýthức, uốn lượn xung quanh đám người đang giằng co, tập kích đến bamươi sáu người cổ quái kỳ dị .

Sợ cóđiều bất trắc, hào quang màu thanh lam của sóc thủy che phủ toàn bộbầu trời, dưới ánh trăng sáng tỏ như ban ngày, sóc thủy hiện lên hàoquang lạnh lùng sắc bén, không cho bất cứ thứ gì tiếp cận ngoại trừviêm hỏa.

Linhlực của sóc thủy dao động nhè nhẹ theo từng cơn gió trong không khí,ở sau lưng bảo hộ viêm hỏa, đó là vì hắn không an lòng đối với tôngchủ của hắn, hiện giờ tế ti có thể bình tĩnh đối với bất cứchuyện gì, duy nhất không muốn nhìn thấy chính là thân ảnh đỏ rựcdấn thân vào nguy hiểm.

Khôngmuốn có điều bất trắc, nhưng sở dĩ được xưng là bất ngờ chính làvì ngoài dự kiến của tất cả mọi người, ngay khi viêm hỏa uốn lượnmà đi, thì ba mươi sáu người lại cùng nhau mở miệng.

"Phá!"

Viêmhỏa cuốn quanh bỗng nhiên bị dừng lại, chỉ trong nháy mắt lại tiếptục khôi phục hướng tấn công, nhưng chỉ trong một khắc tạm dừng thìba mươi sáu người đã bắt đầu vịnh xướng những từ ngữ quỷ dị.


.::Đệ Nht Bách Cửu Thập Bát Chương – Ngôn Linh::.

Hàoquang vô hình bừng sáng, lời vịnh xướng hồi vang trong thiên địa, hộitụ thành một cỗ ý niệm hướng đến Lăng Lạc Viêm.

Viêmhỏa trên đầu ngón tay đã xuất thủ, Lăng Lạc Viêm không nghĩ rằng cóngười có thể làm cho viêm hỏa của hắn tạm dừng, chỉ trong một khắcbị âm thanh vịnh xướng vây quanh, những từ ngữ không ngừng lặp đi lặplại, giống như có một cỗ lực lượng nào đó đang chui vào đầu hắn,thâm nhập vào đáy lòng.

Ngônlinh thuật?! Long Phạm đã từng nói với hắn về năng lực này sau khiphát sinh sự tình của Lâm Sở, trong lòng chấn động, nhớ lại lời nóicủa Long Phạm, hắn không dám khinh suất, vận chuyển linh lực đánh vềcỗ lực lượng kia.

Mặc dùhắn kiêu ngạo nhưng chỉ khi nào hắn hoàn toàn nắm chắc thời cơ trongtay của mình thì hắn mới cuồng vọng. Đối với lực lượng có thể thaotúng con người thì hắn tuyệt đối sẽ không khinh thường.

LongPhạm phát hiện thấy có điểm không đúng, không hề nhiều lời, hắn nângtay dâng lên hào quang màu thanh lam của sóc thủy. Trong lúc này, linhquang đỏ rực bỗng nhiên trở nên bừng sáng, linh lực của Lăng Lạc Viêmđang cùng đánh nhau với cỗ lực lượng vô hình của đối phương, rõ ràngkhông thấy có bất cứ thứ gì, nhưng trong không khí lại truyền đếnmột tiếng nứt toét của tơ lụa.

Bị xérách không phải là thứ gì khác, mà chính là một trong ba mươi sáungười đang đối diện với Lăng Lạc Viêm, chỉ trong khoảnh khắc liền bịxé sống, giống như có một luồng không khí đánh xuống người hắn, cảthân thể nổ tung thành hai mảnh, máu tươi đầm đìa như mưa, không đợiLăng Lạc Viêm nhíu mày, huyết vũ tinh phong ở trước mắt.....cư nhiên lạibiến mất giữa không trung. (huyết vũ tinh phong = mưa máu gió tanh)

"Thânthể của bọn hắn chỉ dùng để ngưng tụ linh thể, vì vậy mới có mấychục người có cùng bộ dáng như vậy." Long Phạm kéo hắn đến gần bênngười, để mặc linh lực của sóc thủy phiêu diêu giữa không trung, mộttay giữ chặt cổ tay của Lăng Lạc Viêm.

Gần đâyđã quen với việc Long Phạm thường xuyên quá mức lo lắng, hồng y namnhân may mắn không bị một trận mưa huyết dừng ở trên người, hắn nắmlấy tay Long Phạm tựa như đang trấn an, rồi miễn cưỡng dựa người vào,"Ngươi nói những người này không phải là người?"

Âm thanhrền vang khắp một phương đã sớm kinh động những người đang giao chiếnở xung quanh, có người nhìn thấy một cụm mưa huyết, lại có ngườinhìn thấy từng mảnh vỡ nát như máu thịt biến mất giữa không trung,suýt nữa đã quên chính mình vẫn còn đang giao thủ cùng địch nhân,phát hiện những người này cổ quái, các trưởng lão càng động thủác liệt hơn.

"Nhanhlên, đem tất cả những thứ phiền toái này xử lý sạch sẽ!" Nham Kiêuquát lớn một tiếng, bổ đến một chưởng lên trước người của địch nhânđang giao thủ.

Ngoạitrừ hiếu chiến, Nham Kiêu cấp bách là có ý khác. Lâm Sở gật đầuhiểu ý, khuôn mặt tao nhã cũng lộ ra sát khí lạnh như băng, hạ thủkhông lưu tình. Tông chủ và tế ti đối mặt với địch nhân so với bọnhắn không biết nguy hiểm hơn bao nhiêu lần, giờ khắc này, hắn muốntàn sát tất cả địch nhân ở trước mắt, chính là vì muốn đứng phíasau tông chủ của hắn để cùng đương đầu đối địch.

Cácdiệu sư đã từng đi theo Long Phạm, vì vậy công lực chỉ có mạnh hơnchứ không hề kém các trưởng lão của Xích Diêm tộc, ngày thường đãmặc khôi giáp trên người, đến chiến trường lại càng không hề dungtình, những người có thể chết toàn thây trong tay của bọn hắn đã làquá may mắn.

Chỉ thấymột vầng linh quang nhuốm đầy máu tươi, chỉ nghe tiếng gào thét thê lương vangvọng. Từ khi tái xuất thế gian, bọn hắn vẫn chưa có cơ hội hảo hảo ôn lại vinhhiển năm xưa. Dùng thủ đoạn lôi đình tàn sát hết thảy những vật nhơ bẩn, địchnhân ở trước mắt, không bận tâm bọn họ là Linh Tê tộc do thần nhân lưu lại đểtrông coi thế gian, nếu Viêm chủ đã có lệnh thì chính là lúc mà bọn hắn phảithể hiện.

HoàiNhiễm cơ hồ cũng bị chiến ý đầy hưng phấn của Nham Kiêu kích thích, quát lớnmột tiếng, "Kiếm, ra khỏi vỏ——-"

Các diệusư sớm được xưng là trường kiếm ra khỏi vỏ ở trong tay Lăng Lạc Viêm, nhưng lúcnày, câu nói của Hoài Nhiễm không chỉ mang hàm nghĩa như vậy. Trong nháy mắt,chiến giáp trên người của các diệu sư bỗng nhiên tiêu tán, theo sau đó là linhquang bừng sáng rực rỡ. Dưới những vầng hào quang chói lóa, bất thình lìnhtrong tay của các diệu sư đều có thêm một thanh linh quang kiếm.

Vận dụnglinh lực để tạo thành kiếm, phàm là chạm vào sẽ hồn phi phách tán, thân thểkhông chỉ tiêu tan, ngay cả hồn phách cũng không thể bảo toàn. Kiếm cầm trongtay, tiếng kêu thảm thiết nhất thời yếu đi một chút, một vài tiếng kêu chưa kịpbật ra khỏi miệng thì đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

Còn cóLam Đằng, bản thân có thể sử dụng u hồn, cho dù thủ hạ của Ỷ Toàn vương bị giếtchết, hồn phách chưa kịp tiêu tán thì sẽ trở thành thủ hạ của hắn. Có thể nói,ở trên chiến trường này, lực lượng của Lăng Lạc Viêm cơ hồ không hề suy nhượcmột chút nào.

Thắngbại ở trước mắt, được cục diện trận chiến khích lệ, người của Linh Tê tộc dướisự dẫn dắt của Ỷ Toàn vương cũng không muốn tụt lại phía sau. Ngoại trừ khôngai dám động vào ba mươi lăm người thì những kẻ khác đã sớm bị ba cỗ lực lượngtiêu diệt gần hết.

Trưởnglão Xích Diêm tộc, diệu sư Ngân Diệu tộc và tộc nhân Linh Tê tộc đều chiêu đãithập phần chu đáo đối với "Linh Tê tộc" tự động dâng mình lên trước cửa. Ngaykhi Lăng Lạc Viêm đánh tan cỗ lực lượng thành một trận huyết vũ, cũng không mấtbao lâu, số lượng địch nhân trên chiến trường đã giảm đi rất nhiều

LongPhạm cũng đáp lại, "Bọn hắn là người, chẳng qua...." Bên trong đáy mắt màu thanhlam hiện lên vài phần kinh ngạc, hắn dường như đã suy đoán được căn nguyên.

"Chẳngqua cái gì, chẳng lẽ là người chết còn sống? Hay là người sống đã chết?" Nhướngmi cười nhạo, Lăng Lạc Viêm chế giễu.

"Khônghổ là Viêm chủ, không hổ là người kế thừa viêm hỏa lực của thần nhân Hách Vũ."Dường như không hoàn toàn lắng nghe lời đối thoại của Lăng Lạc Viêm và LongPhạm, cũng tựa hồ không hề có cảm giác đối với đồng bọn vừa bị giết chết, trongba mươi lăm người còn lại, có một người mở miệng tán thưởng như thế.

"Ngươiđang cao hứng? Ngay mới vừa rồi, người bản tông chủ giết chính là huynh đệ củangươi." Đứng thẳng bên cạnh Long Phạm, Lăng Lạc Viêm nhíu mi, vừa trêu đùa vừatrầm ngâm, tiếp tục lên tiếng, "Ta nghe ba mươi sáu người các ngươi dùng linhthể để ngưng tụ thành cùng một bộ dáng, không biết bây giờ chết đi một ngườithì những kẻ còn lại có cảm giác gì? Không bằng nói một chút cho ta nghe thử?"

Vốn chỉlà đùa cợt, thế nhưng thật sự có người trả lời, "Cảm giác tốt lắm, đa tạ Viêmchủ, ngươi đã chứng minh rằng ngươi quả thật là người kế thừa viêm hỏa lực,như thế chúng ta cũng có thể yên tâm mà hành động."

Lời nàyvừa ra khỏi miệng, trong lòng Lăng Lạc Viêm nhất thời trở nên cảnh giác, vừamới giật mình thì trong đầu lại vang vọng một tiếng, giống như vô số linh lựcđã sớm ẩn nấp khắp xung quanh để chờ đợi thời cơ, chỉ trong nháy mắt, toàn bộtrút vào đầu của hắn.

"LạcViêm!" Long Phạm phát hiện có điểm khác thường, ánh mắt của Lăng Lạc Viêm bỗngnhiên dừng lại, nhãn thần mất đi mị hoặc thâm tình, bỗng nhiên lẳng lặng nhìnvề phương xa, giống như hồn phách đã lìa khỏi thân thể.

"Ngônlinh....." Bắt lấy bàn tay đã hạ xuống của hồng y nam nhân, Long Phạm không dámbuông lỏng dù chỉ một chút, "Các ngươi thật sự vận dụng ngôn linh thuật đếncảnh giới như thế này." Cố gắng bảo trì bình tĩnh, bên trong đáy mắt thâm trầmcuồn cuộn những gợn sóng màu thanh lam, hắn không biết ngôn linh thuật muốnthao túng Lạc Viêm làm chuyện gì, nếu là bắt Lạc Viêm giao ra sinh tử thì hắntin tưởng Lạc Viêm sẽ vô sự

Khôngngười nào có thể đoạt đi bất cứ thứ gì thuộc về Lạc Viêm, từ lực lượng, sinhmệnh đến tôn nghiêm. Ngay từ ban đầu hắn đã biết tông chủ của hắn có sự kiêncường mà bất luận kẻ nào cũng không thể sánh bằng, bản năng sống sót mãnh liệt,muốn nắm lấy tất cả lực lượng, cao cao tại thượng đứng trên đầu chúng sinh.

Mặc dùtin tưởng như thế nhưng bàn tay nắm chặt Lăng Lạc Viêm vẫn không buông ra.Ngược lại với sự trầm tĩnh yên lặng của hắn, sóc thủy trong không trung cuồncuộn mãnh liệt, giữa màu thanh lam vô hạn vô biên dần dần lan tràn cảm giác ápbách nhiếp nhân, tựa hồ chỉ trong khoảnh khắc thiên thượng sẽ sụp xuống.

Đến tậnđây, chiến sự đã gần như ổn định, đa số mọi người đều đã giải quyết địch nhân ởtrước mặt, làm cho đối phương trở thành người chết, không ít thi thể sẽ biếnmất vô tung, Dạ Dực ở một bên hấp thu hồn phách đang tiêu tán, một chút cũngkhông hề thương tiếc.

Ngoạitrừ những chỗ hẻo lánh còn lác đác vài người đang đánh nhau, trên sa mạc mênhmông vô tận chỉ có bầu không khí vẫn tràn đầy áp lực và quỷ bí. Trong sự căngthẳng nặng nề, linh quang của sóc thủy đang lơ lửng trên đỉnh đầu của mọingười, kẻ khác mơ hồ có ảo giác cỗ lực lượng này sẽ tùy thời ép xuống, tất cảmọi người sẽ bị sóc thủy nhấn chìm tiêu diệt.

Nhìn vàogiữa trận, bọn hắn phát giác bên trong có nguy hiểm, mặc dù đang chiến đấunhưng bọn hắn vẫn chú ý tình thế ở bên đây, nhìn thấy Viêm chủ của bọn hắn khácthường, những người không còn động thủ dần dần hội tụ sau lưng Lăng Lạc Viêm vàLong Phạm, cùng với ba mươi lăm người hình thành cục diện giằng co.

Chênhlệch giữa địch và ta kém nhau khá xa, sự chênh lệch này có lợi cho bọn hắn, vốnnên an tâm nhưng sau khi biết rõ lợi hại của ngôn linh thuật, không người nàodám xem thường. Lăng Lạc Viêm nhìn ra nơi phương xa, mọi người cũng không biết hắnđã nghe thấy điều gì, những người đó muốn hắn làm chuyện gì.

Lúc nàyLăng Lạc Viêm đang ở trong một trạng thái thực kỳ dị, giống như hắn đang tiếnsâu vào linh hồn, hắn biết tất cả những gì xảy ra ở bên ngoài nhưng khoảng cáchlại thật sự xa xôi, gần nhất chính là âm thanh vịnh xướng không ngừng vang lên.

Nhìnthấy tất cả mọi người chú ý Lăng Lạc Viêm, ba mươi lăm người tập kích thànhcông cũng không lộ ra vẻ đắc ý, mà là cùng nhau cười to phi thường cổ quái, khócó thể hình dung ba mươi lăm người với bộ dáng giống y như nhau, dùng một biểutình cùng góc độ, đồng thời cười rộ lên. Cho dù nụ cười rất tầm thường nhưng kẻkhác không khỏi cảm thấy sợ hãi.

"Diệt———"Bọn hắn mở miệng

Vừa dứtlời, những người vẫn còn đang chiến đấu bỗng nhiên đình trệ, người của Linh Têtộc bất ngờ nhìn thấy đối thủ ở trước mặt bỗng nhiên ngã xuống, không biết đãphát sinh chuyện gì.

Tiếptheo, bọn hắn lại nói, "Khởi——" Ba mươi lăm người cùng một khuôn mặt tươi cười,cùng nói lên một chữ, sau khi vừa dứt lời thì cát trên mặt đất bỗng nhiên phátra những tiếng vang kỳ dị rồi dần dần chậm rãi dâng lên!

Ngay khibọn hắn nói ra chữ đó thì mỗi một hạt cát phiêu diêu dao động rồi bay lên giữakhông trung, giống như chúng nó có ý thức của riêng mình. Ngay tại dưới chânmọi người, ngay trong khu vực này, tất cả hạt cát hội tụ ngay trước mặt bọnhắn, giống như thị vệ chỉnh tề sắp hàng, chờ đợi mệnh lệnh.

"Thiênnột! Cái này....cái này chẳng lẽ là lực lượng của thần linh?!" Ngữ thanh của Tiễntrưởng lão run rẩy, ôm lấy Tụ linh chi đứng giữa các tộc nhân, thủy chung khôngđộng thủ, bảo hộ thánh vật, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn rốt cục khôngthể kiềm chế sự kinh ngạc và sợ hãi.

Nếukhông phải lực của thần linh thì làm sao có thể dùng ngôn ngữ để chấn độngthiên địa vạn vật?! Chỉ bằng một câu thì thiên địa có thể nghịch chuyển, bọnhắn sẽ bị vùi lấp, mặt đất sẽ sụp đổ, cuồng phong nổi lên, giống như thần nhânsáng lập thế gian, thần nhân muốn thiên liền có thiên, muốn địa thì mặt đấtphải hiện ra, muốn muôn thú chim chóc thì trên trời phải có dấu vết của cánhchim.....

Lời nóicủa Tiễn trưởng lão khiến tất cả mọi người ồ lên sửng sốt, đây chính là ngônlinh thuật? Ngôn linh thuật vốn kỳ dị như thế, ngôn ngữ không chỉ mê hoặc lòngngười mà còn có thể nắm hết thảy vạn vật ở trong tay?!

"NgânDiệu vương, thấy lực lượng của chúng ta như thế nào?" Lúc này không phải bamươi lăm người cùng nhau mở miệng, mà chỉ là một người trong số đó.

Vạt ybào thuần bạch phất phơ trong gió, mái tóc được cột ngay ngắn lại buông xuốngbất động như nước, trong lúc đó, tất cả mọi người cảm thấy những gợn nước màuthanh lam cuồn cuộn ở phía trên không biết từ khi nào đã đình trệ, chỉ thấy tếti gắt gao nắm chặt tay của tông chủ, hơi nâng mắt lên, "Các ngươi muốn dùnghắn để uy hiếp ta?"

Nói lênlời này, Long Phạm nhìn sang người bên cạnh, nhu tình trong mắt càng thêm sâu,màu thâm trầm dưới đáy mắt cũng càng thêm nồng đặc. Ngay khi nhãn thần đan xengiữa tình ý và sắc màu âm u, bên môi lại lộ ra một nụ cười lãnh đạm.

Nụ cườikia tuyệt đối không phải vì làm cho người ta an tâm, từng gặp qua ý cười nhưvậy, các trưởng lão đột nhiên lui về phía sau, diệu sư cũng bắt đầu trầm ngâm,bọn hắn đều biết, vẻ mặt cùng ngôn ngữ như thế của tế ti Long Phạm đại biểucho điều gì.

Có thểcó người không biết, lúc này lại lộ ra vẻ mặt thật hài lòng, "Ngươi nên biết,lực lượng trên người của ngươi đến từ thần nhân Đồ Lân. Đồ Lân lực tồn tạichính là vì để diệt đi hết thảy mọi thứ trên đời, hiện giờ thế đạo hỗn độn, đểtránh thiên kiếp chân chính giáng xuống, Ngân Diệu vương không thử sử dụnglực lượng này hay sao?"

Hắn nóilên hai chữ Đồ Lân rõ ràng mang theo tôn sùng, những lời tiếp theo lại lộra vài phần không cam lòng cùng bất mãn, tựa hồ không tính toán chờ đợi phảnứng của Long Phạm, người nọ lại nói tiếp, "Các ngươi cũng biết Hách Vũ Đồ Lânlực tồn tại là vì điều gì, các ngươi cũng biết tất cả lực lượng trên người củacác ngươi vốn là để dùng cho việc gì? Nhưng các ngươi...."

"Uổngcho các ngươi là người kế thừa thần nhân nhưng không có nửa điểm uynghi của thần nhân." Trong ba mươi lăm người có người nói tiếp.

"Cácngươi không nên sa vào tư dục, bỏ mặc thế nhân." Hơn phân nửa số ngườibắt đầu phụ họa.

"Cácngươi nên nhìn xuống thương sinh, đoạn tuyệt tư tình," ba mươi lăm ngườiđồng thời hưởng ứng.

"Cácngươi không thể rơi vào trần dục!" Ba mươi lăm người, ba mươi lăm thanhâm, ba mươi lăm khuôn mặt giống nhau, phát ra cùng câu nói "Các ngươi nênlàm thần nhân của thế gian, mà không phải như lúc này, vì tình ái simê."

"Thiênphạt, vong tình——-" Câu này chính là đối với Lăng Lạc Viêm.

Vongtình, quên hết tất cả tình cảm thế gian, quên đi tình ái trong lòng,hết thảy tình ý trần tục, ái dục si mê, toàn bộ đều phải vứt bỏ,xóa đi hết thảy tình cảm không nên tồn tại. Như thế Ngân Diệu vươngkế thừa Đồ Lân sẽ không còn lưu luyến, như thế mới chính là điềubọn hắn mong muốn.

"NgânDiệu vương, Viêm chủ đã vong tình, ngươi còn muốn si tâm vì hắn haysao?" Thanh âm của ba mươi lăm người cùng nhau vang lên.


.::Đệ Nht Bách Cửu Thập Cửu Chương – Họa Khởi::.

Ầm vangmột tiếng, không biết tiếng sấm bắt nguồn từ nơi nào, không thấy tiachớp, duy nhất chỉ có tiếng gầm vang như đang giáng xuống đỉnh đầu,âm thanh nổi lên, những hạt cát phiêu diêu giữa không trung giống như bịtrọng lực áp chế, tự động cùng nhau rơi xuống mặt đất, lời vịnhxướng vang lên chỉ trong chớp mắt.

LăngLạc Viêm vẫn đứng ngay tại chỗ, bàn tay bị Long Phạm nắm chặt, hơithoáng cúi đầu, không ai nhìn thấy biểu tình của hắn, nhưng tất cảmọi người có thể thấy tế ti Long Phạm đang nhìn tông chủ, sắc mặtbỗng nhiên đại biến.

Sắcmặt đại biến tựa như đại dương yên lặng nổi lên sóng gió động trời,tựa như chỉ trong khoảnh khắc thì hết thảy thiên địa đều thất điênbát đảo, cuồng phong bão táp kéo đến, bạch y bào phất phới tronggió, nhưng mái tóc đen huyền xõa dài không thấy có một chút daođộng. Trong lúc đó, tất cả lòng người đều dâng lên một dự cảm bấtlành.

Chẳnglẽ tông chủ thật sự bị người khống chế, quả thực vong tình?

"Buôngtay." Hồng y nam nhân rốt cục nâng mắt lên rồi mở miệng.

Trongkhoảnh khắc, hai chữ này đánh nát tất cả hy vọng của lòng người,đôi mắt mị hoặc trên khuôn mặt tuấn mỹ đúng là của tông chủ, nhưngkhông còn vẻ thâm tình khi nhìn tế ti mà bọn hắn đều rất quen thuộc.

Trongđôi mắt vẫn mang theo phong lưu cuồng đãng, tà mị ngang ngược, thậmchí còn có ý cười, nhưng ý cười này rất xa lạ, giống như đối vớimọi người đều không cần, đối với mọi người đều có thể thâm tình,ánh mắt nhìn tế ti nhưng so với nhìn bọn hắn lại không hề khácbiệt!

"LạcViêm!" giống như có thứ gì đó đâm thật mạnh vào lồng ngực, Long Phạmnắm chặt người bên cạnh rồi kéo đến trước mặt.

Hắn đãphát hiện có điểm không đúng, biết rõ sẽ có biến cố, nhưng chínhtai nghe thấy hai chữ này lại giống như bị một lưỡi đao sắc bén đâmxuyên tim, Lạc Viêm lại muốn hắn buông tay?!

"NgânDiệu vương, không cần cố gắng thức tỉnh hắn, cho dù thanh tỉnh thìhắn cũng không thể kháng cự lại lực lượng của chúng ta, thậm chísẽ vì như vậy mà hồn phách chia lìa phải chịu thống khổ. Lúc nàykhông phải là lực của một người, hợp tất cả ngôn linh của chúng ta,cho dù là thần nhân cũng không thể dễ dàng thoát khỏi, ngươi có muốnthử một chút? Ngươi sẽ nhìn thấy hắn bởi vì như vậy mà càng thêmthống khổ?"

"Cácngươi là ai?" Đôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam đã mất đi vẻ lãnh đạm,thần sắc ung dung khoan thai thay bằng yên lặng tử tịch.

Mọingười cảm thấy hô hấp đông cứng. Ngữ thanh vô tình không còn một chútấm áp thốt lên từ miệng của tế ti Long Phạm, trên không trung chỉnhìn thấy linh quang âm u đang cuồn cuộn mãnh liệt, giống như thiên địanghịch chuyển, thủy sắc che khuất ánh trăng sáng ngời như ban ngày.Chỉ trong chốc lát, bầu trời bỗng nhiên tối sầm.

"Cácngươi không phải Linh Tê tộc." Bàn tay nắm chặt Lăng Lạc Viêm vẫn khôngbuông ra, ngược lại càng siết mạnh, không đợi hồng y nam nhân tiếp tụcmở miệng, Long Phạm che lại mi tâm của Lăng Lạc Viêm, bạch quang bừngsáng, thân ảnh đỏ ửng đột nhiên ngã xuống rồi được Long Phạm đỡ lấyvào lòng.

Hắnkhó có thể chịu được những lời nói khác từ trong miệng của LạcViêm. Chỉ cần hai chữ là đủ rồi, quả thật đã quá đủ.

Tiếngsấm thi thoảng lại vang lên, âm thanh vịnh xướng không biết từ khi nàođã dừng lại, hào quang màu thanh lam quay cuồng phía chân trời lạitrở nên đen kịt, cũng giống như đôi mắt trầm tĩnh của tế ti LongPhạm, trước đây chưa từng có màu đen sẫm quỷ dị, nhưng bây giờ lại uám đến mức không còn nhìn thấy một chút tạp sắc, giống như ngọc lưuli chuyển thành màu tối đen, bầu trời càng lúc càng âm u.

Từngsợi tóc màu đen huyền xõa dài xuống bờ vai dần dần hiện lên màutrắng và xanh pha lẫn với nhau, giống như đem tất cả ánh sáng đềuhấp thu vào nơi tăm tối, Long Phạm ôm thân ảnh đỏ rực vào lòng, trongđầu lại vang lên hai chữ kia.

Hắnlàm sao có thể buông tay? Hơi thoáng nhíu mi, đáy mắt đen kịt hiện lênhào quang màu thanh lam, bầu trời âm u lập tức có một vầng sáng chóichang xẹt qua như tia chớp, ôm chặt Lăng Lạc Viêm, sắc mặt trầm lạnhcủa Long Phạm như tử tịch, bên trong trạng thái yên lặng đến cực hạnlộ ra hơi thở làm cho người ta sợ hãi, dần dần khuếch tán ra xungquanh.

Sa mạcvẫn là sa mạc như ban đầu, chưa bao giờ thay đổi nhiệt độ, chưa baogiờ tối tăm mờ mịt, cảnh tượng ngàn năm như một đến tận bây giờ rốtcục đã biến đổi đến mức không còn người nào nhận ra. Từ xa xa, cơnlốc cuồn cuộn thổi tung cát bụi bay thẳng lên trời, bầu không trungbị sóc thủy bao phủ trở nên ảm đạm, khó có thể phân biệt đâu làthiên đâu là địa, không biết từ nơi nào mà đến, âm u lạnh lẽo nhưthủy triều dâng lên, trong không khí tràn ngập cát bụi sỏi đá.

Cáctrưởng lão lui về phía sau, nhóm diệu sư trở nên kinh hãi, Ỷ Toànvương dẫn theo tộc nhân hoảng sợ tránh né, cảnh tượng trước mắtgiống như thiên kiếp sắp sửa ập xuống, bất luận kẻ nào ở nơi đâyđều sẽ theo bản năng sinh tồn mà hoảng loạn bỏ chạy.

Ba mươimấy người vẫn ở trung tâm nguy hiểm nhất, đối mặt với Long Phạm nhưngcăn bản không hề lo lắng cho tánh mạng của chính mình, bọn hắn ngẩngđầu nhìn trời lộ ra vẻ mặt vui sướng, đáy lòng của mọi người nổidậy một cảm giác kỳ dị, nhớ đến lúc trước Long Phạm hỏi cái gìthì cảm giác quái dị này càng thêm mãnh liệt.

Nhữngkẻ quái nhân này không phải Linh Tê tộc thì lại là ai? Là ai mà cóđược lực lượng đáng sợ như vậy, ngay cả tông chủ cũng không thể ngăncản, dùng ngôn ngữ nắm trong tay vạn vật thế gian, bọn hắn đến tộtcùng là ai?

Ba mươimấy người với thần sắc tươi cười, cùng nhau ngẩng đầu nhìn bầutrời, bỗng nhiên quỳ xuống bái lạy, "Đây mới là thần nhân lực, đâymới là màu sắc của thiên địa, Ngân Diệu vương a, hãy cho chúng tanhìn thấy Đồ Lân lực đi!"

Ba mươimấy người đồng thời cùng mở miệng, ngữ thanh bên trong bão cát lộ rasự sùng kính vô thượng. Tiếng cười ha hả cuồng loạn bên trong cátbụi mù mịt khiến người ta cảm thấy kinh hãi run rẩy. Tận mắt chứngkiến một màn trước mắt, không người nào còn có thể kiềm chế nỗi sợhãi trong lòng.

NhamKiêu rống to, "Các ngươi điên rồi, các ngươi muốn tìm cái chết, cácngươi có biết lực lượng của tế ti có thể đem các ngươi cùng nhau hủydiệt hay không. Hủy thiên diệt địa, chẳng lẽ các ngươi không ở thếgian, các ngươi muốn chết cũng phải kéo theo người khác, còn dám gâybất lợi với tông chủ?!" Phẫn nộ cùng kinh hãi làm cho Nham Kiêu mấtđi lý trí, bỗng nhiên nhảy vọt lên.

Lâm Sởmuốn ngăn cản nhưng đã không kịp, bên trong hỗn loạn cùng tiếng cườiđiên cuồng, Nham Kiêu bổ nhào vào ngay trước mặt những người đó, ngaytại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, Dạ Dực lắc mình kéo hắn rangoài, "Ngu xuẩn! Bọn hắn không phải thường nhân!"

Sắcmặt lạnh lùng hiện lên vẻ thận trọng và lo âu, thân là Dẫn Hồn tộc,hắn rốt cục hiểu được vì sao tế ti vẫn chưa động thủ.

"Hồnphách đồng hóa, ba mươi mấy người như một, không phải là Linh Tê tộccũng không phải thường nhân." Lời nói thâm thúy như từ nơi chân trời xaxôi truyền đến, đôi mắt đen kịt sắc bén, ngẩng đầu nhìn trời, vẻmặt của bạch y bào tế ti khó có thể phân rõ, "Thế nhân xưng cácngươi là thần."

Thần?Những người này lại là thần nhân? Không có từ gì có thể được dùngđể hình dung tâm tình của tất cả mọi người đang ở nơi đây, trongkhoảnh khắc như bị mất đi thần trí, ngay cả chính mình đang trừnglớn mắt cũng không biết, địch nhân của bọn hắn cư nhiên lại chính làba mươi mấy vị thần nhân?

Tiếngcười của ba mươi mấy người vẫn không hề có dấu hiệu lắng dịu, nhíumày nhìn Long Phạm, "Thế nhân xưng chúng ta là thần, chẳng lẽ NgânDiệu vương cũng tin chúng ta là thần? Cái gọi là thần nhân, ngoạitrừ Hách Vũ và Đồ Lân thì tất cả còn lại đều chỉ là người màthôi, chúng ta thị phụng thần nhân, nếu cần một cái xưng hô, đối vớicác ngươi mà nói, ắt hẳn là thần phó."

Thầnphó so với thần nhân thì có gì khác biệt? Nham Kiêu đầm địa mồ hôilạnh, cuống quít lui về phía sau. Cho dù lực lượng có cường thịnh,là linh giả thì làm sao có thể kháng cự với thần nhân? Hắn khôngphải là tông chủ, lại càng không phải là tế ti.

Đem tấtcả hy vọng ủy thác vào thân ảnh thuần bạch ở trước mặt, tất cảmọi người chăm chú nhìn Long Phạm, không ai đi suy nghĩ có phải cùngthần phó đối lập là khôn ngoan hay không, bọn hắn chỉ biết nếu cóngười nào có thể thắng được những vị thần phó ở trước mắt thìngười đó chính là tế ti Long Phạm.

Khôngbiết có phải bởi vì bị vạch trần thân phận cho nên những người đókhông còn che giấu vẻ ngạo mạn, cái loại kiêu căng ngạo mạn này khôngphải cố ý, mà là lâu dài đứng trên đầu thế nhân, năm tháng trôi quadần dần tích lũy tư thái nhìn xuống sinh linh, bất giác tự cảm thấymình ưu việt xuất chúng.

"Linh Têtộc phụ lòng ủy thác, phân chia thành hai tộc, chúng ta trợ giúp bọnhắn, đáng tiếc không thể lưu lại cả hai cỗ lực lượng của Viêm chủvà Ngân Diệu vương cùng một lúc, một trong hai phải bị hủy đi." Nóinhư vậy nhưng người nói chuyện không hề cảm thấy đáng tiếc, một trongba mươi lăm người lại tiếp tục, "Những người đó rất yếu ớt, sốngchỉ được khoảng hai trăm năm, chúng ta thêm vào linh lực khiến bọn hắnsống cho đến ngày hôm nay, đáng tiếc chính là lực lượng này."

Ỷ Toànvương rốt cục hiểu được vì sao tộc nhân của mình không thể kháng cựvới Linh Tê tộc bên kia, những người đó cho đến bây giờ vẫn chưa từngthật sự tử vong! Mà Dạ Dực cuối cùng cũng biết vì sao hồn pháchcủa bọn họ lại khó nuốt đến như vậy.

Hồnphách trải qua mấy ngàn năm, tiêu tán rồi hội tụ, sau đó sẽ sốnglại, chấp vá linh phách bị vỡ nát có thể khiến bọn họ tiếp tụctồn tại nhưng không thể tăng cường lực lượng của chính mình.

Hồnphách như thế đã được trọng tụ vô số lần, Dạ Dực nghĩ đến việchắn đã hấp thu những thứ này thì liền muốn nôn. Không biết đã chếtđi bao nhiêu lần, lại chắp vá thêm vào linh lực như thế.

"NgânDiệu vương kế thừa Đồ Lân lực, ngươi nên thuận theo ý của Đồ Lân, vạnvật sinh linh đều đang chờ đợi thế gian được tái thiết." Ba mươi lămngười cùng nhau cất lên lời kỳ vọng mong đợi, cũng như uy hiếp dọadẫm.

Cátbụi chợt dừng lại trong trận cuồng phong đang gào thét, tựa như thờigian bị đóng băng, bạch y bào ôm lấy thân ảnh đỏ thẫm ở trong lòng.Dưới bầu trời u ám tối tăm, màu trắng thuần khiết như sương nhưtuyết, màu đỏ rực rỡ chói mắt như máu tươi, mái tóc yên lặng bấtđộng trong khoảnh khắc đang đình trệ lại tung bay đầy trời.

"Cácngươi dùng hắn để uy hiếp, dùng hắn để làm lợi thế. Các ngươi quảthật lớn mật." Ngữ thanh không còn bình thản trầm tĩnh, nghe không ralà oán hay là hận. Mái tóc đen huyền tung bay trong gió càng trở nêntối tăm u ám.

Rõràng ngay tại trước mắt nhưng đột nhiên lại khiến kẻ khác nảy sinhảo giác. Tế ti đứng ngay tại nơi đó, nhưng dường như không ở trên thếgian này mà là đứng ở một không gian khác.

Nhìnngười nằm trong lòng, nhãn thần đen kịt hiện lên dị sắc cuồng loạn,nghĩ đến lúc trước Lăng Lạc Viêm nói ra hai chữ kia thì vòng tay củaLong Phạm đang ôm Lăng Lạc Viêm lại khẽ run lên, rồi tiếp tục ôm chặt,chặt đến mức muốn đem người trước mặt nhập vào trong lòng để LăngLạc Viêm không còn cơ hội nói ra những lời như vậy nữa.

Vongtình, quên đi hết thảy tình cảm của thế gian, nhưng Lạc Viêm làm saocó thể quên mất tình cảm giữa bọn hắn? Hắn biết kháng cự ngôn linhthuật cũng không phải dễ dàng, huống chi là ba mươi mấy người cùngsử dụng ngôn linh, Lạc Viêm muốn ngăn cản cũng phải trải qua một hồigiãy dụa. Nhưng cho dù chỉ trong nháy mắt, chỉ là khoảnh khắc thìhắn cũng không thể chịu được.

Hắnkhông thể chịu được lời nói như vậy cất lên từ miệng của Lạc Viêm,không thể chịu được trong đôi mắt này xuất hiện biểu tình xa lạ, hắnchỉ có thể làm cho Lạc Viêm ngủ say.

LạcViêm, chờ ngươi tỉnh lại thì có thể nhìn thấy những người đó phảitrả giá đắt, ta không thể trách ngươi vong tình, nhưng ta có thể làmcho những người đã khiến ngươi vong tình biết rằng bọn hắn đến tộtcùng đã làm sai chuyện gì.

Dườngnhư chỉ trong khoảnh khắc, hồng sam đỏ ửng in sâu vào đáy mắt, trongnhãn thần của Long Phạm lan tràn màu đỏ tươi, đó là màu của huyếtsắc, thanh thoát tao nhã, ung dung lãnh đạm lập tức hóa thành tànnhẫn ác liệt. Ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú Lăng Lạc Viêm, đến khingẩng đầu thì chỉ còn sát ý cuồng bạo.

"Cácngươi muốn ta dùng sóc thủy để diệt thế thì ta sẽ cho các ngươi nhưnguyện, đây là Đồ Lân lực mà các ngươi mong muốn——-"

Mộttiếng nổ rền vang cùng với lời nói mờ ảo, ngữ thanh nhẹ nhàng nhưnước chảy xuôi, nhưng sóc thủy có thể đem tất cả đều nhấn chìm tiêudiệt. Mọi người hoảng hốt lui ra phía sau né tránh, đã từng trải quatai họa tương tự vì vậy các trưởng lão không biết còn nơi nào đểbọn hắn có thể tránh đi tai họa lần này, nhìn thấy cái hang độnglúc trước, vội vàng kêu gọi mọi người chạy đến.

Chờbọn hắn tiến vào hang động, dưới chân đã không thể đứng thẳng, cátđất ở bên ngoài vùi lấp cửa động, không người nào nhìn thấy cảnhtượng ở bên ngoài, bọn hắn cũng nên cảm thấy may mắn khi không nhìnthấy, chỉ vì giờ khắc này, trong thiên địa ngoại trừ cát bụi thìkhông còn bất cứ thứ gì khác, ánh trăng sáng tỏ đã sớm tan biến vôtung vô ảnh, linh quang của sóc thủy thay thế sắc trời, lúc này xem rathượng thiên muốn ập xuống, mặt đất không ngừng chấn động.

Ba mươilăm người kề cận cái chết, tai ương diệt thế sắp giáng xuống, bọnhắn cư nhiên lại lộ ra ý cười, nhìn thấy sóc thủy như nhìn thấythần nhân Đồ Lân. Bọn hắn đã chờ đợi rất lâu, rốt cục đợi được đếnngày hôm nay.

Quỳxuống bái lạy, hai tay giơ lên cao giống như tín đồ thành tín nhất,nghênh đón thiên kiếp đại họa.

Tùy tâmmà phát ra lực lượng đã sớm vượt khỏi tầm kiểm soát của Long Phạm,nhưng hắn cũng không muốn tiếp tục tự điều khiển lực lượng củachính mình, hắn chỉ chăm chú nhìn Lăng Lạc Viêm ở trong lòng.

Đôi mắtnhắm lại, không còn nhìn thấy vẻ mặt hờ hững, đôi môi khép kín cũngkhông còn nói ra những từ ngữ khiến hắn đau lòng. Ba mươi mấy ngườiđã sai lầm rồi, nhưng cũng đã chọn rất đúng, nhược điểm duy nhấtcủa hắn chính là Lạc Viêm.

Từ khihắn hãm sâu vào tình ý đối với Lạc Viêm thì hắn không còn là tế tiLong Phạm vô địch trong mắt thế nhân, lại càng không phải là Ngân Diệuvương như thần linh trong mắt tộc nhân. Hắn có thể đối mặt với bấtluận điều gì, nhưng độc nhất không dám đối mặt chính là Lạc Viêmlãng quên hắn.

Khôngbiết có phải là vì không gian bị xé rách hay là lòng đất bị rạnnứt hay không, mặt đất không ngừng sụp lún, màu xanh lam trên khôngtrung như muốn ập xuống, không biết nước từ nơi đâu mà đến, pha lẫnvới cát bụi tạo thành sóng biển cuồn cuộn tán đi tứ phía

Cuồngphong như bão tố, cát bụi tung bay đầy trời, trong ba mươi mấy ngườiđang sắp hàng ngay ngắn có người bị thổi lên vỡ thành từng mảnh,dấu vết chưa kịp tiêu tan, chỉ trong nháy mắt, những hạt cát hiện lênánh xanh bắt đầu hấp thu màu đỏ tươi của huyết tinh.

Huyếtsa càng làm điểm xuyến màu thanh lam lãnh liệt, gào thét điên cuồng,thiên địa đã sớm không thể phân biệt, duy nhất chỉ có thân ảnh đứngthẳng giữa tâm trận vẫn lặng yên bất động, cúi đầu khẽ hôn, giốngnhư hết thảy ngoài thân đều vô can với hắn, thờ ơ đối với tai họađang dần dần khuếch trương xung quanh mình. Giờ khắc này, ngoại trừLăng Lạc Viêm thì trên mặt của tế ti Long Phạm hiển lộ một biểu tìnhbất mãn sốt ruột mà chưa từng có người nào gặp qua. (Huyết sa=cátnhuốm máu)

Đến khinào thì ngươi mới tỉnh lại? Mới có thể đánh tan ngôn linh thuật? Tựhồi tỉnh chính mình? Lạc Viêm, ngươi có biết hai chữ kia đã quá đủđể làm cho ta vì ngươi mà diệt đi hết thảy thế gian, không cần bọnhắn uy hiếp, không cần bọn hắn bức bách, chỉ cần hai chữ kia, chỉcần một ánh mắt xa lạ cũng đủ khiến ta thất khống. Ngươi muốn nhìnta vì ngươi mà mất đi bình tĩnh, lúc này vì sao lại không nhìn?

Ngươixem, thiên địa sẽ vì ngươi mà tiêu tán.

Trongcơn địa chấn, bỗng nhiên bùng nổ một trận ầm vang, kết giới bị vỡvụn.


.::Đ Nh Bách Chương – Ca Dao Dit Thế::.

Khônggian bị xé rách, kết giới vỡ vụn, hào quang đột ngột bừng sáng đến mức lóa mắtkhiến mọi người không thể nhìn thẳng vào nơi hẻo lánh của Sa thành. Trên sa mạchoang vu bỗng nhiên hiện lên một cảnh tượng khác. Thiên địa bên trong kết giớitĩnh mịch không biết đã tồn tại bao nhiêu lâu, sau khi kết giới vỡ nát, rốt cụccó thể xuất hiện trên trần gian.

Ở trongkết giới, vầng trăng bạc dường như vĩnh viễn chưa bao giờ thay đổi, lúc này đãbiến mất vô tung vô ảnh. Ánh dương quang vẫn còn chưa kịp chiếu rọi thì tai họabên trong kết giới đã từng bước lan tràn ra bên ngoài.

Cát bụisụp lở trong lòng đất, thủy sắc dâng trào mãnh liệt phía chân trời, trên bầukhông trung lan tràn màu thiên thanh là cát bụi tung bay mù mịt, từ kết giớikéo dài đến Sa thành, lại dần dần khuếch tán ra bên ngoài.

Bêntrong Sa thành đã sớm không còn người cư ngụ, mặc dù tai họa giáng xuống thànhkhông nhà trống, nhưng có thể khiến bất luận kẻ nào cũng phải thối lui trong sợhãi, chỉ trong chốc lát, hào quang bừng sáng đột nhiên khuếch đại.

Nếu cóngười đứng ở phía trên thì có thể nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ hãi đang phátsinh trong Sa thành, bị sóng thần mãnh liệt xô đẩy, pha lẫn với đất cát sắc bénnhư đao, hướng đến chỗ nào thì chỗ đó chỉ còn hoang tàn đổ nát. Chỉ trong nháymắt công phu, tất cả những nơi bị tràn qua đều trở nên trống rỗng tử tịch.

Nhữngcơn sóng thần cũng không phải là nước bình thường, đó là sóc thủy lực mà Đồ Lânlưu lại, là lực lượng có thể tiêu hủy hết thảy, vốn là vì diệt thế mà tồn tại,hiện giờ quả thật trở thành dụng cụ để diệt thế.

Tai họahình thành, hạo kiếp khó thoát. Trên mặt đất, linh lực quay cuồng tán ra tứphía, thiên địa nghịch chuyển khiến lòng đất cũng không còn an toàn, mọi ngườibị cuốn vào bên trong bão cát, bị cuồng phong cuồn cuộn kéo lên rồi rơi vào Sathành, nơi mà bọn hắn đã bỏ đi nhiều ngày, lúc này chỉ trong nháy mắt đã quaytrở về, nhưng lần trở về thế này lại khiến kẻ khác không cảm thấy vui sướng, màngược lại chính là vô cùng hoảng sợ và kinh hãi

Bọn hắnsẽ như thế nào, thế gian sẽ ra sao, tai họa nơi này sẽ tiếp diễn đến đâu?

Cho dùcó lo lắng thì bất quá chỉ là trong khoảnh khắc, sinh tử ở trước mắt, ai còn cóthể phân tâm đi chiếu cố những việc khác. Bị cuồng phong cuốn bay, dưới bầutrời bị bão cát che khuất vầng thái dương, bọn hắn cố gắng bắt lấy hết thảynhững gì có thể, giờ khắc này trong người mang linh lực cũng vô ích, cỗ lựclượng đáng sợ cơ hồ không phải là năng lực của con người. Tiếng nổ long trời lỡđất, thiên địa chấn động không ngừng rung chuyển, như thủy triều dâng lên nơiđại dương. Một khắc trước ánh nắng vẫn còn ảm đạm u ám giống như để tránh nétrận hạo kiếp lần này, nhưng có lẽ ngay cả trốn cũng trốn không thoát. Mặt đấtsụp lỡ tạo ra vô số vết nứt cùng những vực sâu không đáy, trận hạo kiếp này sẽcòn tiếp tục lan tràn ra bên ngoài.

"Tếti———"

"Tôngchủ......"

Tiếnghét huyên náo trong không gian đang rung chuyển long trời lỡ đất, đất cát trànngập khắp tứ phía, các trưởng lão và diệu sư dùng hết toàn lực để ngăn cản taihọa khó có thể tránh né, không biết từ khi nào mà chiến trường trên mặt đất đãbay lên giữa không trung. Trong bão cát đầy trời chỉ có một nơi lặng yên bấtđộng, tĩnh đến mức quỷ bí mà lại áp bách nhiếp nhân.

Vòng tayôm lấy hồng y nam nhân, hai mắt khẽ khép lại, giống như thần linh vô tình đạmmạc nhìn xuống thế gian, tựa hồ hết thảy xung quanh đều không quan hệ đến hắn.Dưới chân của hắn, ba mươi mấy người chỉ còn lại chưa đến mười người, tận lựccầm cự duy trì với hạo kiếp đang diễn ra, nhưng vẻ mặt lại hết sức vui mừnghoan hỷ.

"Ngànvạn năm chờ đợi, thần nhân a, chúng thần rốt cục không phụ lòng ủy thác khiếncho thế gian thanh tịnh lại như xưa—–" Như ngâm xướng, từng câu từng chữ thốtra từ miệng của chín người. Kỳ dị chính là đồng bọn chết đi càng nhiều thì khảnăng chống lại cỗ lực lượng kia của những người này càng mạnh. Hiện giờ đứngtrước mặt Long Phạm, bọn hắn gần giống như Long Phạm, không hề bị linh lực củasóc thủy ảnh hưởng.

Sau khiđồng hóa hồn phách thành cùng một người, có kẻ chết đi thì lực lượng của ngườiđó sẽ quay trở về trên thân thể của những người còn lại. Hiểu được điểm nàynhưng Long Phạm không tiếp tục nhắm vào bọn hắn, sóc thủy lực đã tung ra, cònlại chính là thời gian.

Giốngnhư thiên địa thế sự không còn quan hệ đến hắn, bạch y bào trong cuồng phongtạo nên hình ảnh mờ ảo siêu trần thoát tục. Nếu lúc này lăng Lạc Viêm mở mắtthì sẽ nhìn thấy bên trong đôi mắt lạnh nhạt chỉ còn một màu đen sẫm lộ ra thầnsắc điên cuồng ác liệt.

LạcViêm, vì sao vẫn chưa tỉnh lại?

Thờigian trôi qua, Long Phạm bắt đầu không thể khống chế được sự nông nóng tronglòng mình. Duy nhất chỉ có tiêu trừ ngôn linh thuật thì người ngủ say mới cóthể thức tỉnh, mà nếu không tỉnh lại thì cũng có nghĩa Lạc Viêm vẫn xem hắn làngười xa lạ, hắn và những người khác đều không có gì khác biệt, hắn không phảilà tế ti của riêng một mình Lạc Viêm, đôi mắt mị hoặc thế nhân sẽ không chỉnhìn một mình hắn....

Hắn làmsao có thể cho phép, hắn căn bản không muốn nghĩ đến khả năng này.

Nếu trênđời tất cả đều bị hủy đi, chỉ còn hai người bọn hắn thì trong mắt của Lạc Viêmsẽ chỉ còn một mình hắn.....

"Ngươikhông tỉnh lại thì thế gian sẽ bị hủy diệt, ngươi luôn luôn không chịu thua,không bằng lúc này chúng ta thách đấu một lần có được hay không? Là ta hủy đihết thảy thế gian hay là Lạc Viêm đánh tan cỗ lực lượng kia nhanh hơn."

Vuốt vekhuôn mặt của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm mỉm cười, cùng với nụ cười ôn nhu dịudàng là sóc thủy càng cuồng bạo ác liệt không ngừng lan tràn khắp tứ phía.

Dướinhật nguyệt khó có thể phân biệt sắc trời, hồng sam vẫn chói mắt rực rỡ nhưtrước, người ngủ say đương nhiên không trả lời.

LongPhạm thở dài, trong tiếng thở dài thì tai họa cũng dần dần càng trở nên kịchliệt. Nhưng cỗ lực lượng đáng sợ ở trong Sa thành bỗng nhiên tạm dừng, cáctrưởng lão và diệu sư phân tán ở khắp nơi có thể hít thở được một chút, nhưngkhông người nào cảm thấy cao hứng vì bọn hắn rất rõ ràng, bất quá lúc này chỉlà điềm báo cho một trận hạo kiếp càng đáng sợ hơn sắp sửa giáng xuống.

Nhưngngay lúc này, Tiễn trưởng lão bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, "Hách Vũ tụ ĐồLân, tam vật hợp một, cứu thế khả thành! Chúng ta được cứu rồi! Được cứu rồi!"hét lớn một tiếng, hắn ném Tụ linh chi mà từ đầu đến giờ vẫn giữ chặt lên khôngtrung.

Tam vậthợp một, cứu thế khả thành. Lúc này chẳng phải đây là hạo kiếp diệt thế haysao. Có Tụ linh chi, có lẽ vẫn còn hy vọng!

Ngay khiTiễn trưởng lão chuẩn bị vận lực ném mạnh Tụ linh chi là lúc đôi mắt mị hoặchết thảy thiên hạ chậm rãi mở ra.

Khôngngười nào phát hiện, bọn hắn chỉ nhìn thấy một vật giống như san hô bị ném vềphía xa xa, điều bọn hắn e sợ là chín vị thần phó kia sẽ chặn đường, diệt đitất cả hy vọng của mọi người

Cũngmay, Tụ linh chi vẫn bình yên rơi xuống trước mặt bạch y bào tế ti, dường nhưcảm ứng được cỗ lực lượng của hai người, Tụ linh chi nhẹ nhàng dựng lên, phiêudiêu giữa không trung.

Linhquang của Tụ linh chi rơi vào bên trong màu thanh lam của sóc thủy, hỏa sắc đỏrực cũng dần dần sáng lên.

"Ngươilại tiếp tục làm càn, chẳng lẽ không có bản tông chủ thì ngươi không biết nênlàm cái gì, chỉ có thể tiêu khiển bằng cách diệt thế?"

Giọngđiệu trêu chọc chế nhạo, xem tai họa trước mắt như một trò đùa, trên đời ngoạitrừ một người thì còn có ai có thể nói ra những lời này? Long Phạm căn bảnkhông hề chú ý việc ngoài thân, hẳn thủy chung chỉ nhìn chăm chú người tronglòng ngực, nhìn thấy đôi mắt kia nâng lên, nghe thấy lời nói này, nhãn thần củahắn đột nhiên trở nên nhu hòa, lóe lên màu thanh lam của sóc thủy, chỉ trongkhoảnh khắc, đôi mắt tối như bóng đêm hiện lên ý cười.

"Ta biếtLạc Viêm nhất định sẽ không chịu thua." Đứng bên trong cuồng phong bão cát, sựnôn nóng của tế ti Long Phạm một khắc trước dường như chưa từng xuất hiện, cũngsớm quên mất linh lực bị thất khống lan tràn ra xung quanh đã bắt đầu trở nênkịch liệt.

Chỉ cầnngười trong lòng vô sự thì những chuyện khác lại có quan hệ gì.

"Biết màcòn nôn nóng như vậy?" Dưới mái tóc bạch kim, ánh mắt đang nâng lên tràn ngập ýcười tà khí.

Khóemiệng khẽ nhếch hàm chứa một chút ngả ngớn, giương mắt đảo qua linh lực bị thấtkhống trong không khí cùng hỗn loạn đang phát sinh ở dưới chân, Lăng Lạc Viêmnâng tay kéo Long Phạm đến trước mặt, "Không cần diệt thế, trong mắt của tacũng chỉ có một mình ngươi. Về phần thắng thua, đương nhiên là bản tông chủthắng."

Nói xongcâu này, hắn hôn lên bờ môi của Long Phạm, hoàn toàn không thèm để ý đến nhữngviệc đang xảy ra. Hắn biết chính mình đã nói ra hai chữ kia.

Buôngtay.

Hắn muốnLong Phạm buông tay, nhưng cho dù Long Phạm thật sự nguyện ý buông tay thì hắnlàm sao có thể cho phép? "Cuộc đời này cũng không được phép buông tay, đây làmệnh lệnh."

Hai bờmôi kề sát, trong miệng nói ra lời đó, bất giác hiển lộ thần sắc vừa tà mị vừagợi tình. Long Phạm buông Lăng Lạc Viêm ra, đôi tay vòng quanh thắt lưng củahắn vẫn chưa thả lỏng. Ôm lấy hồng y nam nhân trước mặt, nhớ đến ngày ấy, LạcViêm cũng ra lệnh cho hắn như vậy, muốn hắn không được mỉm cười với người khác.

"Chẳnglẽ Lạc Viêm nghĩ rằng sẽ có một ngày ta muốn buông tay? Thiên địa có thể bị hủydiệt, duy nhất việc này tuyệt đối không thể trở thành sự thật. Chỉ có bắt đầu,không có chấm dứt. Lạc Viêm có nhớ rõ lời nói lúc trước của ta hay không?" Thảnnhiên mỉm cười, bên trong thâm tình dần dần lộ ra vẻ xảo quyệt, "Hiện giờ ngươimuốn ta phải buông tay. Ngươi nói xem, nên tự phạt như thế nào?" (lại nữa)

Trongđáy mắt vẫn còn u ám lóe lên linh lực màu thanh lam, nhãn thần như ma mỵ xuấthiện trên khuôn mặt vô cùng cao quý thánh khiết của tế ti lại trở nên phithường hấp dẫn, mà sự xảo quyệt cùng vui sướng trong đó vẫn chưa có người nàotừng gặp qua. Đó là tình ý chỉ vì một mình Lăng Lạc Viêm mà hiển lộ.

Chỉ cầnquan tâm đến việc của nhau, những chuyện khác không cần để ý, bọn hắn cho đếnbây giờ không có đúng sai cũng không có thắng thua, Lăng Lạc Viêm cười một cáchtà khí, thờ ơ nhún vai, "Sợ cái gì, lúc sau quay về muốn thế nào thì tùyngươi."

Bên đâythoải mái trêu đùa, mây đen che kín bầu trời, trong khi ở dưới chân bọn hắn,đám người đang nhìn lên lại thủy chung bất an. Thấy Lăng Lạc Viêm vô sự, cũngnhư lời nói và hành động của Long Phạm đều khôi phục lại bình thường thì mọingười mới thả lỏng tâm tư một chút, nhưng vẫn không thể dễ dàng thở phào nhẹnhõm.

Nhìnthấy linh quang đang dần dần lắng dịu, lực lượng của sóc thủy cũng được thuhồi, nhưng kỳ dị chính là những tên quái nhân không hề nôn nóng, mà lại lộ rabiểu tình vừa hài lòng vừa yên tâm.

Nhữngngười này hài lòng chẳng phải chứng tỏ bọn hắn sẽ gặp nguy hiểm càng lớn? Ngaykhi đang lo lắng, Tụ linh chi trên không trung bỗng nhiên tỏa ra hào quang sángrực, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm biến đổi sắc mặt, ý cười hạ xuống, cả hai đềuphát giác có điểm không đúng.

"Thươngsinh phù hộ ta, đây là thiên ý, thiên ý a, ha ha ha ha ha...." Chín người giốngnhư một người, ý cười sung sướng giống như giờ khắc này thiên địa đã bị diệttuyệt, thậm chí không hề để ý đến Lăng Lạc Viêm đã khôi phục thần trí, bất giáccó một chút hối hận, tiếng cười càng lúc càng điên cuồng, dần dần vang vọngkhắp thiên địa tĩnh mịch.

Chínngười ngồi xung quanh, dường như đang ngâm tụng một thứ gì đó, trong không khítràn ngập cát bụi, ngữ thanh hưng phấn khàn khàn càng thêm vạn phần quỷ bí,"Ngàn vạn lần năm luân hồi, nhân thần ma quỷ khó phân, thế đạo hỗn độn, hạokiếp buông xuống, nhật nguyệt bị liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, viêm hỏa cắn nuốtthân thể, tra tấn linh hồn đau đớn, người đạp hỏa mà về, mang thiên địa trọngsinh...."

Bọn hắnđang vịnh xướng câu ca dao cứu thế.

Trong samạc mênh mông vô tận, câu ca dao dần dần phiêu tán, tiếng ngâm xướng quỷ dịgiống như từ trên thượng thiên truyền xuống, lại rơi vào vực sâu thăm thẳm,".......trọng sinh về ban sơ, thiên kiếp bắt đầu, họa loạn hoành hành, si mị hàngsinh hậu thế, ma vật trùng trùng điệp điệp, thượng cổ cựu nhân trở về, duy HáchVũ tụ Đồ Lân, tam vật hợp một, cứu thế khả thành"

"Cácngươi nghĩ rằng Tụ linh chi có thể ngăn cản thiên kiếp giáng thế? Các ngươi cóbiết nửa câu ca dao này vốn là do chúng ta lưu lại hay không?" Lời nói vừa dứt,bầu không khí quỷ bí càng thêm dày đặc, bọn hắn cùng nhau cười lớn rồi nhìn vềphía chân trời, "Duy Hách Vũ tụ Đồ Lân, tam vật hợp một, cứu thế khả thành—–Cácngươi có biết cứu thế nghĩa là gì hay không?"

Trongtiếng cười điên cuồng, Tụ linh chi tản mát ra ánh sáng chói mắt, giống như muốnđem hết thảy lực lượng đều hấp thu. Thanh lam của sóc thủy, đỏ rực của viêmhỏa, tinh hoa thiên nguyệt của Linh Tê, linh quang của các trưởng lão và diệusư, tất cả lực lượng còn lưu lại trong thiên địa toàn bộ đều bị hấp thu, tựa hồđang hút lấy chất dinh dưỡng, Tụ linh chi bắt đầu có biến hóa.

Dướilinh quang lấp lánh, mọi người tỉnh ngộ, sắc mặt tái nhợt, hai chân mềm nhũnđến mức muốn té ngã trên mặt đất. Cứu thế nghĩa là gì? Đó là trừ đi ác niệmtrên thế gian, trừ đi hết thảy tội ác của nhân loại. "Cứu thế" không phải cứuvớt thế nhân, mà theo lời của những vị thần phó là làm cho thế gian hết thảytrở về ban sơ.

Nửa câuca dao lại chính là cái bẫy đã thiết lập từ mấy ngàn năm trước, cơ mậtmà tổ tiên Xích Diêm tộc lưu lại cho hậu nhân, tất cả đều đã sớmđược an bài ổn thỏa?!

Theo nhưlời này, câu ca dao cũng là do bọn hắn bố trí? Si mị hàng sinh, họaloạn hoành hành, chú ngôn của thượng cổ thần nhân Thứ Tĩnh Di, nhữnggì đã trải qua trước kia bỗng nhiên lần lượt hiện lên trong đầu, nhớlại Thứ Tĩnh Di điên cuồng, lúc này xem ra đám người này cũng làtương tự!

Cáigọi là ca dao cứu thế, nguyên lai chỉ là vì diệt thế mà tồn tại?!


.::Đ Nh Bách Linh Nht Chương – Thnh Thế Ho Kiếp::.

Nói nhưvậy, sở dĩ Linh Thư bị bắt đi, ngay cả việc dùng ngôn linh thuật đểlàm cho nhóm diệu sư tự sát, tất cả đều là đám người này cố ý,mục đích chính là để dẫn bọn hắn tiến vào kết giới, mà Tụ linhchi của Linh Tê tộc sở dĩ lưu tồn lâu như vậy mà vẫn không bị ngườikhác cướp đoạt là bởi vì bọn họ căn bản không tính toán chiếm đoạt

Bọn họchờ chính là sóc thủy và viêm hỏa lực cùng Tụ linh chi, tam vật hợpmột.

"Muốnchết!" Lăng Lạc Viêm tỉnh ngộ, hung hăng hừ lạnh, hắn đương nhiên biếtsi mị vương hóa thân thành Long Phạm là vì nguyên nhân gì, còn có Yêutộc và vô số ma vật đã sớm bị diệt tuyệt lại xuất hiện. Thường nhânkhông có năng lực nhẫn nại, nhưng những người này lại có bản lĩnhnhư thế.

Sócthủy và viêm hỏa đã sẵn sàng, lực lượng của Tụ linh chi đến tận bâygiờ mới được mở ra. Tất cả lực lượng vô tận ở trên đời hay bấtluận một luồng linh lực nào đang di động trong không khí đều bị hấpthu hết thảy. Cành lá bắt đầu vươn dài, hình dạng san hô dần dầntriển khai. Nghĩa của Tụ linh chi chính là cành lá tụ họp linh lực.

Mỗimột lực lượng sẽ được phóng đại đến vô hạn.

Vầnghào quang bảy màu lóa mắt chiếu rọi thiên địa, trong dị cảnh phithường diễm lệ, tất cả lực lượng của tự nhiên đều tỉnh giấc, khôngcần người điều khiển nhưng vẫn có thể làm trỗi dậy cơn thịnh nộcủa thiên địa. Đất cát chấn động tán loạn, cuồng phong kịch liệtgào thét, tầng mây tích tụ chồng chất, sấm sét không ngừng oanh tạc,trong lòng đất hở ra những lớp nham thạch hút lấy toàn bộ nhà cửa,sóng thần hướng đến Sa thành, mặc dù không phải sóc thủy nhưngthường nhân tầm thường làm sao có thể chống lại lực lượng của thiênđịa ngũ hành?

Ngốclăng nhìn cảnh tượng giống như ác mộng ở trước mắt, đầu óc mọingười dường như trống rỗng, ngay cả suy nghĩ phải trốn thoát cũngđều quên khuấy, nhưng vào lúc này thì chỉ nghe thấy một tiếng quátlớn, "Còn thất thần làm cái gì? Không mau chạy đi!"

"Tôngchủ?!" Bọn hắn đi rồi thì chẳng lẽ phải lưu lại tông chủ và tế ti?

"Bảntông chủ từ trước cho đến nay chưa từng không chiến mà lui, muốn làmcho người trong thiên hạ phải chết? Ta càng muốn bọn hắn sống!" Ngạonghễ đứng thẳng, khoanh tay cười lạnh, hồng ảnh như mây phía nơi chântrời, ý cười lạnh lùng như lưỡi đao sắc bén, một câu cuồng liệt dângtrào như viêm hỏa. Mọi người ngước nhìn, không khỏi nín thở, trong lòngliên tục phập phồng.

"Đi ditản dân chúng trong các thành trấn gần đây———" Chỉ ra phía xa, thânảnh hồng y đứng bên cạnh bạch y bào thản nhiên lãnh đạm, tế ti LongPhạm nhìn chăm chú Tụ linh chi ở trước mắt đang không ngừng sinhtrưởng, vẻ mặt thận trọng vẫn trầm tĩnh bình yên như lúc trước.

Cho dùlúc này đang gặp nguy hiểm nhưng chỉ cần hai người sóng vai mà đứng,thì không cần bất cứ lý do cũng có thể làm cho người ta tin tưởngcũng như phục tùng vô điều kiện. Nhìn lên trên cao, một nửa số ngườiquỳ bái rồi sau đó đứng lên xoay người rời đi không một chút do dự,bọn hắn nhất định sẽ hoàn thành mệnh lệnh của tông chủ và tế ti.

Cònmột số người vẫn ở nguyên tại chỗ, nhìn thấy lực lượng càng lúccàng rối loạn, sắc mặt trầm trọng nhưng lại lẫm liệt không hề sợhãi, "Ta ở đây cùng tiến cùng lui với tông chủ và tế ti."

Linh Têtộc ở phía sau nhìn chăm chú cảnh tượng ở trước mặt, bọn hắn cũngtỏ vẻ muốn ở lại cùng các trưởng lão và diệu sư.

"Vậycác ngươi cứ vận dụng linh lực để chống lại thiên địa lực, nhưng bảntông không cam đoan các ngươi có thể sống sót." Bất luận lực lượngnào hiển lộ trong không khí đều sẽ bị Tụ linh chi hấp thu trở thànhlực tự nhiên, có thể hủy diệt hết thảy thế gian. Nhưng muốn chống lạilực lượng của tự nhiên thì vẫn phải dùng linh lực để kháng cự.

Ngăncản lực lượng của Tụ linh chi, đồng thời lực lượng của mình còn cóthể bị hấp thu. Một khi hao hết linh lực, dưới tình hình này thìkết cục có lẽ là thập tử nhất sinh.

"Chúngta hiểu rõ." Lâm Sở dẫn đầu, nhìn chăm chú tai họa càng thêm kịchliệt ở trước mắt, hắn trả lời không một chút do dự.

Tiếngvang long trời lở đất càng lúc càng đến gần, Tụ linh chi hấp thu linhkhí trong thiên địa càng thêm lớn mạnh, tựa như bộ dáng của Hoan Hỷthụ, sóng thần như dây leo lan tràn, mỗi một lần mặt đất chấn độngthì ở phía dưới sẽ nứt ra vô số nham thạch.

Mỗimột vết nứt như vực sâu không đáy, sau những tiếng sấm vang dội khôngdứt là vô số tia sét đánh xuống. Lốc xoáy uốn quanh, sấm rung chớpgiật, đất đá sạt lở, lòng đất chấn động giống như có cự thú chiếmcứ, thiên địa nghịch chuyển càng lúc càng kịch liệt, tử vong sắpđến gần.

"Thếnào?" Lăng Lạc Viêm nhìn chăm chú mọi người kết trận ở dưới chân,bắt đầu vận lên từng luồng linh quang để ngăn cản tai họa của cỗ lựclượng hội tụ thiên địa này, hắn quay đầu hướng sang Long Phạm rồi hơithoáng nhíu mi.

Đáplại hắn chính là một nụ cười nhạt nhẽo, đôi mắt thản nhiên bắt đầulộ ra sát ý, nhảy lên không một chút do dự. Chỉ thấy hai thân ảnhmột đỏ một trắng trên không trung hạ xuống như ráng mây phiêu diêu,phương hướng không phải Tụ linh chi mà là chín người xếp hàng theomột quy luật kỳ dị.

Viêmhỏa thiêu đốt đầy trời, như tinh hỏa rơi xuống, ngọn lửa lướt qua nơinào thì nơi đó bị tiêu hủy không còn một vết tích, "Dám xuống tayđối với tộc nhân của ta, cho dù là thần nhân thì ta cũng sát khôngnương tay, huống chi các ngươi chỉ là thần phó"

Chínvị thần phó ngẩng đầu nhìn trời, nghe như thế cũng không khỏi cảmthấy rùng mình. Bọn hắn không dám quên, nam nhân mặc hồng sam với mộtthân hỏa mị cũng chính là người kế thừa thần nhân, viêm hỏa củaHách Vũ....

"Viêmchủ cứu thế thật sự là vì an nguy của thế nhân?" Chín người dùnglực để ngăn cản, nhưng viêm hỏa vốn là do Hách Vũ lưu lại, bọn hắnchỉ là thần phó thì làm sao có thể kháng cự được thần nhân lực,một câu vừa đáp thì lại có hai người mất mạng.

Lầnnày viêm hỏa cuốn quanh thân thể, ngay cả hồn phách cũng bị đốtcháy, thậm chí không chỉ hồn phách mà ngay cả linh lực cũng bị thiêuhủy, ngay cả một chút tro bụi cũng gần như không còn.

Mấyngười còn lại rốt cục biến sắc, ngay lúc này thì lại nghe được lờinói truyền đến ở cách đó không xa, "Ta cứu thế là vì thế nhân haylà vì chính mình thì có quan hệ gì đến các ngươi? Ta sẵn lòng, tacao hứng cũng không thể được? Hay nói cho chính xác là....các ngươi sợta cứu thế?"

Viêmhỏa trên những đầu ngón tay nở ra như độc hoa yêu dã, diễm lệ mịhoặc lòng người nhưng đồng thời cũng làm cho tất cả những thứ gìchạm vào nó đều tiêu tán khỏi thế gian. Giờ khắc này hồng y nam nhânđang đùa nghịch viêm hỏa mỉm cười nhướng mi, nếu có người nào ở bêncạnh thì sẽ nhận ra cái loại ý cười này cực kỳ giống tế ti củahắn, vừa nhẹ nhàng vừa khiến kẻ khác vô cùng bất an, chứng tỏ hắnđã phát hiện ra được điều gì đó.

Đángtiếc không có người nhàn rỗi để quan sát cuộc chiến, tất cả mọingười đều cẩn thận tự khống chế linh lực của chính mình, không đểTụ linh chi hấp thu quá nhiều, đồng thời vẫn muốn ra sức chống chọi.Chỉ là như thế mà lực lượng của Tụ linh chi cũng quá đủ để làm chongười ta sợ hãi.

Trongtiếng rền vang, phía chân trời tựa hồ đã muốn sụp xuống, ngẩng đầunhìn lên nhật nguyệt ở trên cao, tầng mây chồng chồng chất chất, nhansắc như máu tươi dày đặc, vầng thái dương hừng hực tản ra nhiệt độnóng rực, bên cạnh là lãnh nguyệt chiếu xuống ngân quang lạnh lẽođến mức buốt giá.

Lòngđất sụp lún, vô số vực sâu giống như địa đạo trải rộng khắp nơi, hơisơ suất một chút sẽ ngã xuống những cái hố không đáy, ai cũng khôngbiết nếu rơi xuống thì còn có cơ hội sống sót hay không, nhưng chẳngai lại muốn nghĩ đến vấn đề này. Sấm sét giáng xuống trên đỉnhđầu, cuồng phong kéo đến như lưỡi đao sắc bén, còn có những cơn sóngkhông biết từ nơi nào nổi lên có thể cuốn trôi tất cả mọi người,chỉ như vậy cũng đủ làm bọn hắn hao hết tâm lực.

Lâm Sởphân tâm một chút, nghe thấy giữa không trung truyền đến ngữ thanh thìtrong lòng cảm thấy yên ổn. Tông chủ vô sự, còn có tế ti ở bên cạnh,hắn hủy đi vệt máu trên mặt mà mới vừa rồi bị cát bụi rạch đứt,hắn cùng Hoài Nhiễm ở cách đó không xa cùng nhau liếc mắt nhìn lêngiữa không trung.

Ở giữakhông trung, tế ti Long Phạm không hề động thủ, nhưng linh lực màu thanhlam giống như đại dương vô tận đang trải rộng khắp xung quanh, chỉ cầnngón tay bên trong bạch y mệ khẽ nâng thì không người nào nghi ngờ vềviệc đám thần phó có thể thoát được sóc thủy lực hay không, bởi vìđáp án hiển nhiên quá rõ ràng.

Chếtcàng chậm trong tay tế ti thì càng thê thảm. Thủ pháp nhanh gọn dứtkhoát là một loại ban ơn, nhưng những người này tuyệt đối sẽ khôngđược hưởng nửa điểm khoan hồng.

Lúcnày đám người thần phó hiển nhiên cũng biết nguy hiểm đang rình rập,biết rõ sự lợi hại trong đó nên không dám manh động, ánh mắt thủychung nhìn Tụ linh chi giống như đang chờ đợi điều gì đó, bọn hắn khônghề có phản ứng với lời nói của Lăng Lạc Viêm.

Nhưngtheo như thái độ lảng tránh của bọn họ thì Long Phạm có thể xácđịnh tông chủ của hắn không đoán sai, nửa phần của câu ca dao quảthật là do thần nhân lưu lại, trong đó có ám chỉ, "Không biết cácngươi không thể nhìn thấy thế gian bị hủy diệt thì có cảm thấy tiếcnuối hay không. Cũng may, các ngươi còn cơ hội để nhìn thấy bản thânmình bị giết chết."

Dướibạch y mệ, đầu ngón tay hơi thoáng nâng lên, lam quang từ giữa khôngtrung xẹt qua như mặt biển nổi lên những cơn sóng dữ dội, theo đầungón tay hạ xuống thì càng lúc càng khuấy động, động tác nhẹ nhàngcủa ngón tay lại có thể điều khiển sóc thủy mãnh liệt khánh cựvới Tụ linh chi. Khi sóc thủy hướng đến đám người thần phó thì Tụlinh chi đột nhiên sáng rực, trong khi linh quang của sóc thủy lại trởnên tối sầm.

Đámngười thần phó liền thừa dịp tiến hành lập trận, một trận thế cổquái nhảy lên giữa không trung, mấy người hợp lực cùng ngăn cản thanhquang của sóc thủy đang dũng mãnh kéo đến.

LăngLạc Viêm và Long Phạm nhìn thấy sóc thủy tối sầm thì cũng không cảmthấy kỳ quái, bọn hắn đều biết chỉ cần sử dụng linh lực, cho dùchỉ lộ ra một chút thì sẽ bị Tụ linh chi hấp thụ. Đây cũng lànguyên nhân tại sao trước khi hủy đi Tụ linh chi thì bọn hắn phải tiêudiệt đám người thần phó này, bởi vì bọn họ tuyệt đối sẽ không trơmắt đứng nhìn hai người động thủ.

Lúctrước viêm hỏa đã bị Tụ linh chi hấp thu lực lượng, nhưng cũng đủdiệt đi mấy gã thần phó. Đến khi Long Phạm sử dụng sóc thủy thìtất nhiên cũng đã có tính toán.

Chỉnhìn thấy thủy quang tối sầm lại rồi sau đó bắt đầu lượn quanh đámngười ở trên bầu trời. Sóc thủy lực bị Tụ linh chi hấp thu một phầnnhưng đồng thời cũng lợi dụng nước tự nhiên ở giữa không trung.

Sócthủy hỗn loạn trong không khí, không ngừng cuồn cuộn tập kích, lamquang đánh sâu vào xoáy nước tạo thành vũ khí sắc bén có thể phávỡ hết thảy, phàm là bất cứ thứ gì chạm đến sẽ bị cuốn nhập vàobên trong, còn lại không phải là hài cốt mà ngay cả tro tàn cũngkhông dư thừa vết máu, huyết vũ rơi xuống làm cho cảnh tượng hạokiếp còn hơn một cơn ác mộng, không khí lan tràn hơi thở huyết sát.

Huyếtvũ đỏ tươi ào ào rơi xuống trong cơn cuồng phong, lần này lại chếtthêm hai người, giống như muốn làm cho bọn họ chính mắt nhìn thấybản thân mình bị hủy diệt, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm đều không nónglòng động thủ. Viêm hỏa như dây leo, sóc thủy như sóng đảo, vây quanhđám người còn sót lại ở cách đó không xa. (sóng đảo = sóng lớn)

Chỉcần hơi có một chút manh động thì bọn hắn sẽ bị viêm hỏa cắn nuốt.Nếu bất động thì có lẽ sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng viêmhỏa thiêu đốt cùng sóc thủy cuồn cuộn lại ở ngay trước mặt bọnhắn, như một bức họa trong cõi mộng diễm lệ đầy rực rỡ, mê hoặcngười ta muốn chạm vào, nhưng không ai biết, chỉ cần hơi thoáng nângtay thì sẽ hóa thành huyết vũ, hoặc là biến mất khỏi thế gian,không còn lưu lại nửa điểm dấu vết.

"Không,hãy để cho chúng ta nhìn thấy! Để cho chúng ta nhìn thấy hạo kiếpcủa thế gian! Thần nhân a, tôi tớ của người đang tận lực vì tâmnguyện của người, nhân gian phải bị hủy diệt, hãy để cho chúng tađược nhìn thấy đến tận cùng! Có chết cũng không oán!"

Khôngthể manh động, mỉm cười nhưng lại có vẻ thê lương, bọn hắn rống lênmột tiếng như mang theo vô hạn điên cuồng. Bọn hắn biết trận pháp củachính mình căn bản không thể so sánh với hai người ở trước mắt, biếtbản thân sắp sửa bị tiêu diệt, ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn xuốngmặt đất, thần tình kích động cùng chờ đợi.

Khôngbiết có phải là do huyết sắc hay những tầng mây như máu vốn phải hạxuống những cơn mưa hồng hay không, mà rặng mây ở nơi chân trời bắtđầu trút mưa. Trong trận hạo kiếp, nước mưa màu máu dừng bên tronglốc xoáy và sấm sét, ngữ thanh hỗn loạn cùng tiếng cười điên cuồngkhông ngừng vang lên. Mặc dù cảnh tượng này là một cơn ác mộng quáiđản nhất, nhưng cũng tuyệt đối không nên xuất hiện.

Sấmrung chớp giật, huyết vũ hỗn tạp trút xuống, những vết nứt trên mặtđất càng lúc càng lớn, khe hở của vực sâu như dị thú mở ra chiếcmiệng khổng lồ cắn nuốt huyết thủy, tất cả tai họa đều phát sinhxung quanh Tụ linh chi.

Cáctrưởng lão diệu sư và người của Linh Tê tộc còn lưu lại đã sớm khôngthể kháng cự, chỉ có xung quanh Tụ linh chi mới có một chút an toàn.Càng là chỗ nguy hiểm thì càng an toàn, những lời đó lại đượcchứng thực ngay trong lúc này.

Chỉ làkhi đến gần Tụ linh chi thì linh lực sẽ bị hấp thu càng nhiều. Khôngbị sấm sét đánh trúng, không bị cuồng phong cuốn lấy, sẽ không rơixuống vực sâu, nhưng lại có khả năng bị Tụ linh chi hấp thu linh lựcmạnh hơn, dẫn đến lực tẫn mà chết.

Tìnhhuống hiển nhiên đang rất nguy cập.

LăngLạc Viêm ngẩng đầu nhìn thấy huyết vũ từ trên trời rơi xuống, lúcnày Long Phạm đã dùng sóc thủy lập ra một vòng tròn kết giới đểcách ly hai người bọn hắn với huyết thủy. Thông qua linh quang của sócthủy, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy máu tươi trút xuống ở bên ngoài, hắnnhếch lên khóe miệng nhưng không mang theo ý cười, "Phiền toái nơi nàyđã lan rộng đến các địa phương gần đây. Có lẽ là những người ởthành trấn lân cận chưa kịp thoát thân, hay là ma vật bị cuốn vàobầu trời, sau đó chết đi hóa thành huyết thủy."

Đốivới hương vị máu tươi, hắn luôn luôn rất mẫn cảm.

Pháthiện Tụ linh chi đã lan rộng đến mức như vậy, Lăng Lạc Viêm và LongPhạm không tiếp tục tính toán hỏi ra manh mối từ đám người thần phóđiên cuồng, nhưng ngay khi bọn hắn muốn động thủ thì từ xa xa lại cómột thân ảnh hướng đến nơi này.

Cùngmột lúc, mấy người kia càng cất lên tiếng cười đắc ý hả hê, giốngnhư chờ đợi đã lâu, kẻ khác nhất thời nhớ đến vẻ mặt bọn họ hiểnlộ lúc trước, tựa hồ có cái gì then chốt đang hướng đến nơi này.

Ai lạixuất hiện ở đây vào lúc này, ai lại tự mình dấn thân vào cơn ác mộng như vậy?Xa xa truyền đến những tiếng kêu thê thảm, ngoại trừ Sa thành, xung quanh cũngđã dính phải đại nạn, thậm chí hạo kiếp vẫn không ngừng lan rộng. Thời khắc nàycòn có người tính toán đến đây làm gì?

Bóngngười tiếp cận, từng bước từng bước một, đứng bên trong huyết vũ, bên ngoài baophủ một tầng linh quang đen sẫm, tránh được những vực sâu bị nứt ra ở dướichân, hiện lên giữa cuồng phong bão cát, giống như không nhìn thấy lôi điệnđang chớp nhoáng trên đỉnh đầu, không nghe thấy tiếng sấm rền vang bên tai, nhưmị ảnh thấp thoáng ẩn hiện, giống như chính là nguyên nhân then chốt dẫn đếntai họa.

Huyết vũrơi xuống người hắn, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, dưới hàng lông mày rậm là mộtđôi mắt như chim ưng quỷ quyệt lạnh lùng. Huyết thủy chảy xuôi xuống mái tóc đỏsậm, rơi đến khóe miệng đang lộ ra nụ cười hung tàn đầy bí hiểm.

"LăngLạc Viêm, hôm nay ta sẽ làm cho ngươi hoàn toàn nhớ kỹ ta"

PhongTrần Tuyệt, người đến đúng là Phong Trần Tuyệt sau khi tự mình trốn thoát vẫn chưatừng xuất hiện.


.::Đệ Nhị Bách Linh Nhị Chương – Quang Ảnh::.

Nhìnthấy người đến là Phong Trần Tuyệt, Lăng Lạc Viêm cảm thấy kinh ngạc, nhưngcũng không ngoài ý muốn. Hắn biết Phong Trần Tuyệt ở trong kết giới, đươngnhiên cũng đoán được Phong Trần Tuyệt cùng quân địch đã sớm có quan hệ, bằngkhông sẽ không ngăn cản khi bọn hắn muốn tiến vào kết giới, nhưng làm cho hắnkinh ngạc chính là đến tận lúc này Phong Trần Tuyệt mới xuất hiện.

Tựa nhưphải trải qua một hồi cân nhắc kỹ lưỡng mới làm ra quyết định, Phong Trần Tuyệtđang hướng đến nơi này với bộ dáng tựa như lần đầu tiên hắn đã nhìn thấy, hơithở hung tàn cuồng bạo đầy người, Phong Trần Tuyệt bước đi trong huyết vũ, thânảnh quỷ mị giống như u hồn, hỗn tạp mùi tanh trong gió cùng huyết sắc, vừa dứtlời, thân ảnh đã ở ngay trước mặt bọn hắn.

Khôngbiết từ khi nào thì Phong Trần Tuyệt cũng có tường thiên thuật, không thể nghingờ gì nữa, lực lượng của hắn nhất định có liên quan đến đám thần phó này.

Lăng LạcViêm biết rõ thiếu nữ Lăng của Yêu tộc chính là chết trong tay của Phong TrầnTuyệt, lúc này hắn cũng không muốn đi suy đoán đám thần phó này còn có baonhiêu cách cổ quái để tăng cường linh lực cho người ta.

"Lời thềchân thành như vậy là muốn làm cho ta nhớ kỹ ngươi? Phong Trần Tuyệt, ngươiđang làm điều dư thừa, từ trước cho đến nay ta chưa bao giờ quên ngươi." Dướimàu lam quang lấp lánh, hồng y nam nhân nhếch môi, Phong Trần Tuyệt dừng cướcbộ một chút, trong khi bạch y bào tế ti ở bên cạnh lại nhéo thật mạnh ở thắtlưng của hắn một cái, Lăng Lạc Viêm lúc này mới nhướng mi, lộ ra ý cười lạnhnhư băng, "Ta làm sao có thể quên địch nhân của ta."

Mấy tênthần phó còn sót lại sớm bị sóc thủy và viêm hỏa bao vây. Mặc dù có Tụ linh chihấp thu linh lực trong thiên địa, nhưng với lực lượng của Lăng Lạc Viêm và LongPhạm thì nhất thời hai người vẫn chưa bị ảnh hưởng quá lớn. Lúc này Phong TrầnTuyệt bước đến rồi bình tĩnh đứng lại. Hạo kiếp ở dưới chân càng lúc càngnghiêm trọng, ở giữa không trung phủ kín cát bụi, sấm sét liên tiếp giáng xuốngbầu trời, tựa hồ có một cỗ lực lượng vô hình quỷ bí đang điều khiển tất cả.

Lăng LạcViêm vừa dứt lời thì Phong Trần Tuyệt hừ lạnh một tiếng, hắn cũng không phảnbác hai chữ địch nhân kia. Đôi mắt như chim ưng dừng trên thân hồng sam, rồi lạilướt nhìn bên cạnh hồng y nam nhân, hiển nhiên chính là bạch y bào tế ti,"Không người có thể kháng cự tế ti Long Phạm, không người có thể chống lại Viêmchủ Xích Diêm tộc, hôm nay rốt cục là lúc các ngươi không thể tránh được."

"Khôngthể tránh được? Bất quá chỉ là một gốc cây Tụ linh chi, chờ bản tông chủ giảiquyết sạch sẽ các ngươi thì chúng ta lại nhìn xem người nào mới chính là kẻkhông thể tránh được!" Hồng y nâng lên một màu đỏ đậm diễm lệ, viêm hỏa bừngcháy bên trong linh quang của sóc thủy, không nhiều lời cùng Phong TrầnTuyệt, hắn biết càng kéo dài thì tình thế đối với bọn hắn càng bất lợi.

Viêm hỏauốn lượn, cỗ viêm hỏa lại bị Tụ linh chi hấp thụ một phần, kết giới mà LongPhạm thiết lập ở bên ngoài để cách ly huyết vũ vẫn thủy chung không ngừng lấplánh.

Nếukhông phải hắn có được linh lực ngàn năm, nếu không phải hắn là tế ti Long Phạmthì e rằng không người nào còn có thể ở thời điểm như vậy dùng cách này, khôngtiếc hao phí linh lực, vì vị tông chủ của mình mà thiết lập kết giới chỉ đểcách ly huyết vũ có thể rơi xuống trên người của Lăng Lạc Viêm.

Viêm hỏabị hấp thu lực lượng nhưng vẫn giữ nguyên khí thế rạo rực như trước, mặc dù chỉlà một đốm lửa nhỏ cũng có thể đem hết thảy những gì chạm vào trở thành cát bụitiêu tán khỏi thế gian. Phong Trần Tuyệt nhìn thấy viêm hỏa như lưu tinh baythẳng vào mặt mình, nhưng hắn cũng không dùng lực để kháng lại mà chỉ tránh né.

ThấyPhong Trần Tuyệt như thế nhưng Lăng Lạc Viêm không hề nương tay, hắn đươngnhiên sẽ không tin Phong Trần Tuyệt đến đây chỉ để xem náo nhiệt. Nhìn thấybiểu tình của đám thần phó, thì hắn biết rõ việc Phong Trần Tuyệt đến vào lúcnày đã sớm nằm trong dự tính của bọn họ, thậm chí đã sớm được an bài ổn thỏa.

"Mau!Mau làm theo những gì chúng ta đã nói!" Một trong những tên thần phó từ sớmkhông thể nhúc nhích, chỉ có thể bị vây hãm ở giữa không trung, không để ý đếnsinh tử của bản thân mình, mà vẫn ở một bên kêu gào ầm ĩ, nhắc nhở Phong TrầnTuyệt về chuyện mà bọn hắn đã thương thuyết lúc trước.

Nghetiếng hắn quát tháo, mọi người đều biết có điểm cổ quái.

Viêm hỏađỏ đậm lan tràn đến nơi chân trời, làm cho cơn ác mộng quỷ bí ở trước mắt càngthêm diễm lệ. Phong Trần Tuyệt tránh đi viêm hỏa như dây leo quấn quanh ở phíasau, thì trước mắt lại đón nhận một luồng linh quang màu thanh lam, đó là sócthủy lực!

LongPhạm tiếp tục bảo trì linh lực phía trên kết giới, không cần phải làm bất cứđộng tác gì, thủy sắc màu thanh lam dập dềnh từ trong kết giới phóng ra bênngoài, giữa không trung hiện lên linh quang như một gợn sóng cuồn cuộn khuếchtán ra tứ phía.

Vô luậnnhư thế nào thì đó là lực lượng không thể tránh né, càng huống chi có viêmhỏa nở rực giữa không trung như độc hoa yêu dã, trước mắt bất luận là màu thanhlam hay màu đỏ sậm thì cũng không phải người bình thường có thể ngăn cản.

Cho dùlực lượng của Phong Trần Tuyệt được tăng cường thì làm sao có thể cùng một lúcứng phó với viêm hỏa và sóc thủy?! Trên đời có ai dám đồng thời ngăn cản mộtkích của Long Phạm và Lăng Lạc Viêm? Tông chủ của Kiền Kì tộc trước kia cho dùcó thủ đoạn tàn nhẫn và bản tính cao ngạo nhưng cũng không phải là hạng ngườingu xuẩn.

Mái tócđỏ sậm tung bay trong huyết vũ, thân ảnh hắc y dính máu dường như không thể đónnhận linh lực vờn quanh mình, không thể địch lại, thậm chí ngay cả đường luicũng không có cơ hội, thế nhưng hắn lại hướng đến một phương mà không người nàocó thể nghĩ đến.

Tụ linhchi!

Nhánhcây vươn dài, Tụ linh chi sum suê rậm rạp giống như một gốc cây đại thụ, mỗimột cành lá lại triển khai hấp thu linh lực phiêu diêu trong không khí, hấp thuviêm hỏa và sóc thủy tuy có một chút trở ngại, nhưng đối với nó viêm hỏa và sócthủy mới chính là lực lượng hữu ích nhất.

Linhquang mông lung tản ra như ảo mộng diễm lệ, trong trận hạo kiếp hỗn loạn đã trởthành một cơn ác mộng đem hết thảy Sa thành thậm chí cả những thành trấn ở xungquanh đều hủy diệt. Thiên kiếp đang dần dần lan rộng, làm nổi dậy sấmsét, lôi điện, huyết vũ và bão cát. Bên trong cảnh tượng hoang tànđổ nát là Tụ linh chi đang che lấp tất cả linh quang, cành lá khôngngừng đong đưa lay động, vô cùng xinh đẹp và quỷ dị.

PhongTrần Tuyệt dường như biết rõ muốn tránh cũng không thể tránh, hắnnhảy lên hướng đến Tụ linh chi.

Cáctrưởng lão và diệu sư đang đứng dưới gốc cây Tụ linh chi để tránh néhạo kiếp, lúc này đã gần như vô lực duy trì, nếu không phải nhờ LăngLạc Viêm và Long Phạm dùng lực lượng để ngăn cản Tụ linh chi hấp thuhết thảy linh lực thì bọn hắn đã sớm kiệt sức mà chết, lúc nàythấy Phong Trần Tuyệt nhảy đến, tất cả đều sẵn sàng bày trận nghênhđịch.

Khôngnghĩ đến thân ảnh kia không hạ xuống mà lại dừng trên đỉnh Tụ linhchi, thân ảnh đứng trên cây mặc dù tránh được viêm hỏa và sóc thủytrực tiếp đánh vào người nhưng vẫn bị uy lực của hai cỗ lực lượngnày tác động. Vận lên huyền quang màu đen sẫm, ngăn cản hai cỗ lựclượng đang tiến đến với một khí thế cuồng bạo, Phong Trần Tuyệt hétlớn một tiếng, vào lúc này, dị tượng đột nhiên hiện lên.

Linhquang bảy màu trên Tụ linh chi đột ngột tối sầm lại. Dưới tàng cây,mọi người nhìn thấy tình hình như vậy thì bỗng nhiên kinh hãi, LăngLạc Viêm và Long Phạm nhìn thấy nhưng thần sắc không hề thoải mái,theo biểu tình trên mặt của mấy tên thần phó thì bọn hắn có thểđoán được điểm mấu chốt ở bên trong.

"Cácngươi muốn hắn làm chuyện gì? Tụ linh chi còn có điều gì bí ẩn?"Cùng với lời nói tràn đầy cảnh cáo và sát ý là viêm hỏa bấtthình lình tản ra, trong nháy mắt hóa thành vô số đốm lửa lấp lánh,ánh lửa rất nhỏ, so với kim châm còn nhỏ hơn, giăng đầy khắp khôngtrung tạo nên cảnh tượng diễm lệ rực rỡ khiến kẻ khác mê muội, nhưngmột tên trong đám thần phó lại không có diễm phúc được nhìn thấycảnh tượng này nhiều lần.

Vẫnchưa kịp trả lời, những đốm lửa nhỏ thoáng chốc phóng ra nơi khóemắt, viêm hỏa có thể hủy diệt hết thảy mọi thứ trên thế gian, huốngchi chỉ là nhãn thần của con người? Tiếng hét thê thảm vang lên, trênmặt người nọ lộ ra một lỗ hỏng khiến người ta sợ hãi, những đốmlửa thiêu đốt một con mắt, lưu lại một con với đầy tơ máu cùng kinhhoàng. Đến lúc này, cho dù là người điên cuồng cũng không thể tiếptục cười ra tiếng.

Khôngđợi trả lời mà lại dùng đến thủ đoạn như thế, đe dọa trước rồimới hỏi sau, cách thức như vậy dĩ nhiên là cảnh cáo, hồng y nam nhânở trước mặt cho dù muốn bọn hắn chết cũng sẽ dùng phương thức thêthảm nhất để làm cho bọn họ cảm thụ được vạn phần thống khổ, rồisau đó mới được phép chết.

Hốcmắt bị viêm hỏa cắn nuốt, chỉ để lại một lỗ hỏng, giống như chưabao giờ có con mắt ở nơi đó, trống rỗng đến mức có thể nhìn thấynhững thứ ở phía sau tròng mắt. Chỉ còn một con mắt nhìn Phong TrầnTuyệt ở trên Tụ linh chi, người nọ miễn cưỡng cử động khóe miệng,"Viêm chủ, đã muộn rồi."

Tiếngcười trầm thấp vang lên từ miệng của đám người thần phó, có vẻ phithường quỷ bí, khuôn mặt giống nhau như đúc lộ ra cùng một biểutình, bên trong mang theo sự sợ hãi run rẩy, "Hách Vũ lực là hỏa,tức sẽ có quang và ảnh, mặc dù mất đi viêm hỏa, nhưng quang ảnh vẫncó liên hệ như trước, Tụ linh chi đã có quang, há có thể khuyếtảnh?"

Nóixong câu này, giống như bọn họ đều không thể tưởng tượng lúc sau sẽdẫn đến kiếp nạn và cảnh tượng tận thế như thế nào, trong lúc chờđợi lại không khỏi cảm thấy vừa hưng phấn vừa sợ hãi.

"Hắnchính là ảnh lực." Hiện giờ Long Phạm có một chút hối hận, hắnvốn nên sớm nghĩ đến điểm này, nhưng Phong Trần Tuyệt có liên hệ đếnviêm hỏa, cũng có liên hệ đến Lạc Viêm khiến hắn thủy chung khôngmuốn suy nghĩ nhiều. Phong Trần Tuyệt ở trong mắt hắn là kẻ đángchết, không nên tồn tại trên thế gian, không nên lấy viêm hỏa để dínhlíu đến Lạc Viêm.

Hồng ynam nhân hiển nhiên chưa bao giờ để ý đến việc này, hắn thờ ơ khoáttay, "Mặc kệ hắn là quang hay là ảnh, không thể làm cho hắn khơi dậylực lượng của Tụ linh chi, giết bọn hắn, đi———"

Khôngthể từ miệng của đám thần phó để hỏi ra manh mối, chỉ có giết bọnhọ thì mới có thể chuyên tâm ứng phó Tụ linh chi cùng Phong TrầnTuyệt.

LongPhạm đang muốn động thủ thì Tụ linh chi lại bỗng nhiên hiện lên dịtượng, linh quang bảy màu đang tối sầm thì bất thình lình sáng ngời,giống như mở ra màn sương mù ở bên ngoài Tụ linh chi, hình ảnh diễmlệ dưới bóng râm giống như một cảnh tượng trong giấc mộng đang trởthành sự thật, những nhánh cây không ngừng sinh trưởng thêm cành lá.

Cùnglúc đó, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm đồng thời cảm giác được linh lựcđang bị hấp thu, thối lui như nước thủy triều, hướng đến Tụ linh chicùng cành lá sum suê. Lực lượng của bọn hắn bị hút lấy càng nhiềuthì cành lá của Tụ linh chi càng thêm tươi tốt, khiến cho thiên taihạo kiếp càng thêm kịch liệt.

Lúcnày Sa thành đã hoàn toàn thay đổi, căn bản không còn nhận ra bộdáng của một thành trấn, thậm chí chu vi mấy trăm dặm đều không nhìnthấy dấu vết của sinh linh tồn tại, nếu cứ tiếp tục như vậy, tấtcả lực lượng của thế gian sẽ bị Tụ linh chi hấp thụ thành dưỡngchất của nó, hết thảy sẽ bị tiêu diệt.

Lạinhìn xuống dưới Tụ linh chi, các trưởng lão diệu sư và Linh Tê tộc,mắt thấy bọn hắn sắp kiệt lực mà chết, ngay cả vẻ mặt của mấy tênthần phó cũng uể oải, hiển nhiên lực lượng của bọn hắn cũng làmột trong những dưỡng chất của Tụ linh chi.

"Thuhồi kết giới." Lăng Lạc Viêm nhíu mi nói. Hấp thu ám lực làm cho uylực của Tụ linh chi càng thêm hung bạo, ngay cả hắn cũng cảm thấychật vật, những người khác thì càng không cần phải nói, Long Phạmcho dù có ngàn năm linh lực nhưng có thể ngăn cản được bao lâu.

BiếtLăng Lạc Viêm không muốn làm cho hắn bị hao phí linh lực, Long Phạmlại lắc đầu, cũng không thu hồi kết giới, "Còn có thể duy trì." LạcViêm không thích bị dính máu.

"Takhông sao, chỉ là vài giọt máu mà thôi, sẽ nhanh chóng kết thúc."Kéo tay Long Phạm, ngăn cản hắn tiếp tục duy trì kết giới, Lăng LạcViêm nhìn thấy cây đại thụ ở dưới chân cách đó không xa đã trở nênsum suê rậm rạp, khóe miệng nhếch lên một cách lạnh lùng nghiêm nghị,"Không thể để cho Phong Trần Tuyệt sống sót."

Sócthủy và viêm hỏa vây hãm mấy tên thần phó đã được thu hồi, lúc nàycho dù hai người bọn hắn không động thủ thì lực lượng của nhữngngười đó cũng sẽ bị Tụ linh chi hấp thu cho đến khi cạn kiệt rồichết, Long Phạm bị Lăng Lạc Viêm kéo xuống dưới, mục tiêu chính làPhong Trần Tuyệt.

Ngay khicùng nhau nhảy xuống, lực lượng của bọn hắn lại bị hấp thu khôngít, Lăng Lạc Viêm cơ hồ khó có thể tin tưởng hắn sẽ bị hút lấynhiều lực lượng như vậy, mức độ cũng giống như lần đầu tiên hắn gặpNgải, bị thánh vật linh thạch hấp thu linh lực rồi làm cho Ngải thứctỉnh.

Nhưngkhi đó hắn chỉ mới sử dụng linh lực không bao lâu, lúc này lại rấtkhác biệt, tựa hồ lực lượng càng mạnh thì bị hấp thu càng nhanh,nghĩ đến điểm này, hắn ngoảnh đầu thì chợt phát hiện sắc mặt củaLong Phạm đã bắt đầu hơi tái, cũng không quá rõ ràng, người bênngoài thậm chí khó có thể phát hiện.

NhưngLăng Lạc Viêm không phải người bên ngoài, vẫn chưa rơi xuống trên cây,hắn mạnh mẽ giữ chặt Long Phạm, "Ngươi còn có thể duy trì được baolâu?" Một câu ngắn gọn, ngay cả chất vấn cũng lược bớt, hắn căn bảnkhông tin Long Phạm hoàn toàn vô sự.

Nghe rasự lo lắng trong đó, Long Phạm thở dài rồi mỉm cười, biết rõ khôngthể che giấu, "Còn có thể duy trì trong chốc lát."

Trongchốc lát là bao lâu, Lăng Lạc Viêm nhíu chặt mi, nếu có người hỏihắn thì hắn cũng sẽ trả lời có thể duy trì trong chốc lát, trongchốc lát có thể dài có thể ngắn, Long Phạm trả lời như vậy làm saobảo hắn yên tâm.

"Cácngươi muốn dây dưa đến khi nào, an nguy của thiên hạ, tánh mạng củatộc nhân, các ngươi cũng không để ý hay sao?" Ngữ thanh lạnh lùng chếnhạo từ trên đỉnh Tụ linh chi truyền đến, người nói chuyện chính làPhong Trần Tuyệt. Đứng trên Tụ linh chi, thân hình lơ lửng giữa khôngtrung, đôi mắt âm u lạnh lẽo nhìn thẳng hai người đang dắt tay nhau bayxuống, ở dưới chân hắn có một cột sáng kết nối hắn với Tụ linhchi.

Tụ linhchi cũng đang hấp thu lực lượng của hắn, nhưng không biết là nhiều hayít, cột sáng không có vẻ sáng ngời mà là một màu âm u, giống nhưcó thể hút đi hết thảy ánh sáng ở xung quanh.

Nghethấy lời nói của Phong Trần Tuyệt, nhìn thấy tình cảnh như vậy, LăngLạc Viêm không vội phản bác, hắn từ từ nhếch môi lên, "Ta chỉ lo chotế ti của ta, chỉ lo cho tộc nhân của ta, người trong thiên hạ phảixếp hàng sau đó. Hiện giờ bọn hắn đều ở bên người của ta, ta cầngì phải gấp. Đáp án như vậy, ngươi có hài lòng hay không?"


.::Đệ Nhị Bách Linh Tam Chương – Quyết Chiến::.

"Tế ticủa ngươi, tộc nhân của ngươi......." Đôi mắt như chim ưng sắc bén đồngthời cũng lộ ra lệ khí quỷ dị. Giống như đang nhạo báng, Phong TrầnTuyệt lặp lại lời nói của Lăng Lạc Viêm, linh quang không ngừng truyềnxuống cột sáng, huyết vũ dần dần tạnh bớt, hắn ngửa đầu hất đihuyết thủy trên tóc, sợi tóc màu đỏ sậm mang theo huyết tinh, khóemôi nhếch lên nụ cười khẩy.

Nhìnthấy ý cười như vậy, ánh mắt của Lăng Lạc Viêm càng thêm lạnh lùng.Phong Trần Tuyệt đến đây không có thiện ý, tình huống lúc này đốivới bọn hắn thập phần bất lợi, linh lực của hắn và Long Phạm đềuđã giảm bớt, nếu cứ tiếp tục như vậy thì đến lúc đó muốn liềumạng cùng Phong Trần Tuyệt cũng không xong, đừng nói chi đến việc hủyđi Tụ linh chi.

Chỉtrong khoảnh khắc, ngoại trừ ở dưới Tụ linh chi, những nơi khác giốngnhư địa ngục, bất luận kẻ nào ở trong trận hạo kiếp đều sẽ kinhhãi với lực lượng tự nhiên cực đại này, khi tất cả tai họa cùngnhau giáng xuống, lực lượng tự nhiên trở thành sức mạnh hủy diệt,có thể nhìn thấy chuyện này đáng sợ như thế nào! Hiện tại, tai họacàng thêm nguy kịch, thậm chí càng lúc càng lan rộng!

Thânảnh của hai người cùng nhau hạ xuống, Long Phạm bình tĩnh dừng lại,nhìn chăm chú Phong Trần Tuyệt, linh quang của sóc thủy hiện lên, ratay không một chút do dự, mặc dù linh lực bị suy lui nhưng tế ti cóđược ngàn năm linh lực cũng không phải là người mà thường nhân cóthể đối địch. Phong Trần Tuyệt không dám sơ suất, lần này muốn tránhcũng không thể tránh, hắn chỉ có thể nâng chưởng nghênh đón.

Lamquang của thủy sắc cùng huyền quang u ám va chạm, nhưng cũng khôngphát ra âm thanh quá lớn, một tiếng sấm rền vang giáng xuống, bêntrong ánh sáng của tia chớp có thể nhìn thấy huyền quang liên tục bịđẩy về phía sau, thanh quang lập tức đánh lên người Phong Trần Tuyệtlàm cho hắn phun ra một ngụm máu tươi. Phong Trần Tuyệt vẫn đứng yêntại chỗ, không lui nửa bước, cũng không tránh né, mặc kệ sóc thủyquấn quanh người hắn.

Quỷ dịchính là sau khi sóc thủy lực đánh về phía Phong Trần Tuyệt thì độtnhiên biến mất, Tụ linh chi lại đột ngột tỏa sáng, hào quang lóe lên,giống như cây đại thụ chọc trời hấp thu đủ nước khiến cành lá sumsuê. Thấy tình hình như vậy, khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Lạc Viêmthoáng chốc trở nên nổi giận, "Lợi dụng Tụ linh chi, quả thật đúnglà thủ đoạn của ngươi Phong Trần Tuyệt!"

Máitóc bạch kim dần dần hiện lên đỏ rực, hắn căn bản không hề để ýlực lượng bị Tụ linh chi hấp thu nhiều hay ít, viêm hỏa trong taykhuynh tẫn toàn lực, chỉ thấy hỏa quang trong thiên địa cùng nhau toátra, ngay cả ánh sáng của những tia chớp cũng bị nhiễm thành một màuđỏ rực. Sấm sét chớp tắt ở trước mắt chỉ còn nổi lên hồng quang,thiên địa đều bị ngập chìm trong màu sắc của viêm hỏa.

Nhìnthấy tình hình như vậy, Phong Trần Tuyệt đương nhiên biết rõ sự lợihại trong đó, ngay khi hắn muốn giở bài cũ thì một cỗ lực lượngkhông biết từ nơi nào đánh úp đến. Chính là sóc thủy mà hắn nghĩrằng mình đã ngăn cản thành công?!

Lúcnày cũng không chỉ làm cho hắn hộc máu đơn giản như vậy, trước mắtPhong Trần Tuyệt trở nên tối sầm, chỉ cảm thấy lực lượng nhu hòa nhưgợn nước đang muốn xé rách ăn mòn hết thảy lục phủ ngũ tạng, giốngnhư một cây kim châm đâm xuyên thấu vào da thịt của hắn rồi chờ đợithời cơ, khi lực lượng được tích tụ càng lúc càng cường đại, lớnđến mức hắn nhịn không được mà khiến móng tay đâm sâu vào trong dathịt ở lòng bàn tay, làm cho máu tươi không ngừng chảy xuống.

"Tế tiLong Phạm." Cắn răng nói ra mấy chữ, Phong Trần Tuyệt không ngờ đếnlúc này lực lượng của Long Phạm vẫn còn có thể cường đại như thế,sóc thủy lực rõ ràng đã bị hấp thu, thế nhưng người nam nhân bêncạnh Lăng Lạc Viêm lại có thể tổn thương hắn đến mức này.

"Linhlực của ta chỉ bị suy lui, cũng không phải là không thể sử sụng. Quákhinh địch sẽ không có ưu đãi cho chính mình." Giống như đang giảithích nghi hoặc, cũng mang theo một chút giễu cợt, lời nói từ trongmiệng của Long Phạm như có thiện ý khuyên bảo cùng thương tiếc. Chodù linh lực bị suy lui, tế ti Long Phạm cũng vẫn là tế ti Long Phạmnhư trước.

LăngLạc Viêm nhìn thấy tình cảnh như vậy thì thả lỏng tâm tư đang buộcchặt, nhưng đột nhiên nhíu mi lại, nhịn không được mà oán trách,"Ngươi muốn lừa hắn hay là muốn dọa ta? Linh lực suy lui, có biếttrong chốc lát của ngươi làm cho ta...."

Lòngbàn tay bỗng nhiên bị nắm chặt, ngay tại phía sau, tế ti Long Phạmvẫn ung dung như vậy, vừa cười vừa nhìn hắn, "Chẳng qua là lợi dụngnhược điểm của kẻ địch. Ta không hề bịa đặt, chỉ có thể duy trìtrong chốc lát, nhưng trong chốc lát có thể làm được rất nhiềuviệc."

Quảthật trong chốc lát của Long Phạm cùng người khác bất đồng. Khôngbiết đang nghĩ tới chuyện gì mà Lăng Lạc Viêm lại hừ lạnh mộttiếng, tỏ vẻ bất mãn, nhưng rốt cục cũng yên tâm. Kể từ ngày hồiphục trí nhớ ngàn năm thì Long Phạm so với trước kia càng mạnh hơn,vượt ra ngoài dự tính của hắn. Biết Long Phạm cũng chỉ vì làm chohắn an tâm nên hắn cũng không tiếp tục truy cứu.

Haingười nói với nhau vài câu, cũng không lo lắng Phong Trần Tuyệt sẽđánh lén, chỉ vì người bị sóc thủy tổn thương lại phải đối mặtvới viêm hỏa thì căn bản không có khả năng tạo ra điều gì bất trắc,huống chi hiện tại Phong Trần Tuyệt đang bị trọng thương.

Lúcnày xem ra Phong Trần Tuyệt vô cùng chật vật, hắn biết nếu bị viêmhỏa tập kích thì không người nào có thể sống sót trên đời, hắn chỉcó thể tránh né, nhưng thần sắc của hắn không hề lộ ra sợ hãi hoặclo lắng, dưới ánh hoàng hôn, thân hình như mị ảnh nhảy vào bên trongcác nhánh cây của Tụ linh chi.

LăngLạc Viêm và Long Phạm không đuổi theo, bọn hắn còn chuyện khác phảilo lắng, nhìn thấy Tụ linh chi đã sinh trưởng đến cực hạn, đang làmrung chuyển toàn bộ thiên địa, kiếp nạn long trời lỡ đất khó có thểcứu vãn. Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng đưa linh lực ở trong taychưởng vào Tụ linh chi.

Tụ linhchi sum suê rậm rạp chớp động vài lần, hấp lấy hết thảy linh lựcđang hướng về phía nó, nhưng Lăng Lạc Viêm và Long Phạm không hề dừngtay. Sóc thủy màu thanh lam như đại dương vô tận, viêm hỏa hừng hựcbốc cháy không ngừng thiêu đốt. Hai cỗ lực lượng đánh sâu vào Tụ linhchi, cùng một lúc hấp thu linh lực của hai vị thượng cổ thần nhânkhiến Tụ linh chi không ngừng chớp động.

Mộtnửa lực lượng bị hấp thu, một nửa còn lại đang dừng ở phía trên Tụlinh chi. Cho dù nó là thánh vật, nhưng chung quy khó có thể ngăn cảnsóc thủy và viêm hỏa, cành lá sáng lên vài đốm lửa nhỏ, những chỗbị sóc thủy đánh đến cũng dần dần khô héo. Nhưng Tụ linh chi vẫntiếp tục hấp thu linh lực ở ngoài thân. Nếu đây là một trận đấu thìbên nào kiên trì càng lâu bên đó sẽ chiến thắng.

LăngLạc Viêm và Long Phạm vận chuyển tất cả linh lực, hỏa sắc đầy trời,sóng xanh vô tận, từng đợt ập xuống Tụ linh chi. Nhưng cho dù là nhưthế thì Tụ linh chi vẫn không bị tổn thương nghiêm trọng, những chỗbị viêm hỏa thiêu đốt đang ngưng thế lửa, cành cây bị khô héo cũngchỉ là vài nhánh lá vụn vặt. Tụ linh chi lại tiếp tục lấp lánhhào quang, hiển nhiên là nó đang gia tăng tốc độ hấp thu lực lượng.

"Đồquỷ quái chết tiệt!" Lăng Lạc Viêm mắng một tiếng, hắn bắt đầu cảmthấy linh lực trong cơ thể không còn thừa bao nhiêu, nói như vậy thìchắc chắn Long Phạm cũng không hơn, nhưng Tụ linh chi giống như một cáiđộng không đáy. Nếu lực lượng của bọn hắn không bị hấp thu, thì chodù đó chỉ là một ngọn viêm hỏa nó cũng không thể ngăn cản được.

Mấy tênthần phó thủy chung thờ ơ đứng nhìn, bọn hắn đứng thẳng cũng khôngxong, chỉ có thể miễn cưỡng không để chính mình bị rơi xuống, thấytình cảnh như vậy, tiếng cười khàn khàn từ trong miệng của bọn hắncất lên, mặc dù đã gần như vô lực nhưng cả đám vẫn mở to hai mắt đểchứng kiến ngày tận thế.

"Rốtcục lại ra nông nổi như thế này?" Không biết từ nơi nào vang lên mộtngữ thanh, phiêu diêu giữa không trung, Lăng Lạc Viêm gầm lên một tiếng,"Bây giờ mới chịu xuất hiện, còn không mau đến đây hỗ trợ?"

Bộ lôngmàu bạc rậm rạp như áng mây phiêu diêu, ngân hồ khôi phục bộ dáng banđầu, chiếc đuôi dài không biết kéo đến nơi nào, lơ lửng giữa khôngtrung nhìn xuống tai họa đang phát sinh ở dưới mặt đất cũng như ởtrên Tụ linh chi. Ngải nghe theo lời của Lăng Lạc Viêm, nó cũng bắtđầu chưởng lực vào, chỉ trong thoáng chốc, Tụ linh chi lại càngchiếu sáng kịch liệt.

"Chủnhân, không cần giữ lại linh lực. Ngươi cũng vậy, người kế thừa ĐồLân, đem hết thảy lực lượng của ngươi toàn bộ trút vào." Ngải bỗngnhiên nói với hai người như vậy, vẻ mặt thận trọng không giống nhưđang nói đùa.

LăngLạc Viêm nghi hoặc, khi hắn và Long Phạm vận chuyển linh lực để đánhvào Tụ linh chi, thì bọn hắn cũng giữ lại một phần để có thể tiếptục sinh ra linh lực, nếu toàn bộ đều trút vào thì sau này sẽ nhưthế nào?

LongPhạm liếc mắt nhìn Ngải một cái rồi hướng sang Lăng Lạc Viêm gậtđầu, hai người quả nhiên làm theo như lời của Ngải, không hề giữ lại,đem toàn bộ linh lực trút vào Tụ linh chi. Cảm giác kiệt lực khó cóthể miêu tả, hai chân của Lăng Lạc Viêm mềm nhũn, chỉ có thể nhờ LongPhạm dìu đỡ.

Tụ linhchi ở trước mắt không ngừng chớp tắt, lúc sáng lúc tối, cành lá đãsớm vươn dài lại càng sinh trưởng nhanh hơn. Thấy Tụ linh chi sum suêđến mức này, vẻ mặt của Ngải bắt đầu đông cứng, nó cũng đem toànbộ lực lượng của chính mình trút vào, nhưng chỉ thấy hạo kiếp càngthêm nguy kịch, vẫn chưa phát sinh ra tình huống mà nó đang mong đợi.

"Chẳnglẽ là ta đoán sai?" Ngải thấp giọng tự hỏi, Lăng Lạc Viêm nghe nóhỏi như vậy thì quả thực không biết nên nói cái gì cho phải. Ngaytại lúc này, lại thấy từ trên Tụ linh chi hiện lên một bóng ngườilàm cho sắc mặt của hắn đột nhiên trầm xuống.

PhongTrần Tuyệt vẫn chưa chết, hắn ở trong Tụ linh chi nhưng không bị hấpthu toàn bộ linh lực?!

"Ámlực, xem ra đó không phải là linh lực mà nó thích, cũng có thể làdo chúng ta trút vào quá nhiều linh lực." Long Phạm kéo Lăng Lạc Viêmra sau lưng, Tụ linh chi đã hấp thu quá đủ lực lượng, nhờ vậy mà làmcho Phong Trần Tuyệt tránh được nạn kiếp lần này, không thể không nóivận khí của hắn rất hảo.

PhongTrần Tuyệt đứng thẳng trên tụ linh chi, đối mặt với hai người, rồihắn nhìn sang ngân hồ, nhếch lên khóe miệng còn mang theo vết máu,"Lăng Lạc Viêm, ta nói rồi, hôm nay ta nhất định sẽ làm cho ngươi nhớkỹ ta, ta muốn ngươi đặt ta ở trong lòng."

Sấmsét giáng xuống làm lộ ra nụ cười quỷ bí trên khuôn mặt. Cho dù nơiđây không phải Lôi Lạc thành, lại càng không phải Vọng Thiên thai, nhưngâm thanh rền vang, từng tia chớp lôi điện giáng xuống cùng bão cátcuồn cuộn trong không trung lại làm cho tất cả mọi người nhớ đến lúctrước, khi đó cũng là tình cảnh giằng co như vậy.

Chẳngqua ngày ấy người bại chính là Lăng Lạc Viêm, nhưng cũng làm cho hắncó được hoàn toàn viêm hỏa lực, rồi sau đó trọng sinh trong viêm hỏa,Phong Trần Tuyệt thì bị thương trong tay của tế ti Long Phạm. Còn lầnnày? Hai người đã kiệt sức nhưng Phong Trần Tuyệt vẫn còn dồi dàolinh lực, thậm chí có lẽ là người đã thi triển làm cho Tụ linh chibạo phát. Lần này thì ai thắng ai thua?

Khôngbiết có phải mưa vẫn còn dính máu hay là do sấm chớp phản chiếuviêm hỏa đánh xuống, một màu đỏ rực dừng trên đỉnh đầu của mọingười, không ai nhúc nhích. Phong Trần Tuyệt vẫn dùng ánh mắt quỷ dịđánh giá Lăng Lạc Viêm và Long Phạm, mái tóc đỏ sậm ngắn đến bả vaiđang tung bay trong cơn cuồng phong, hơi thở âm trầm khó lường, không aibiết rõ khi nào thì hắn sẽ ra tay.

Ngưỡngđầu lên, mọi người ở dưới Tụ linh chi đã dồn hết tâm tư ở phía trên,Tụ linh chi hiện giờ cơ hồ đã ngừng hấp thu lực lượng của bọn hắn,nói như vậy là nó đã hấp thu quá đủ linh lực của tông chủ và tếti, nhiều đến mức có thể hủy diệt cả thiên hạ, làm cho hạo kiếp lanrộng, lấy đi hết thảy tánh mạng của sinh linh bá tánh.

Nó cóđược lực lượng càng mạnh thì tông chủ và tế ti cũng mất đi linh lựccàng nhiều, trong tình hình này, nếu cùng Phong Trần Tuyệt đối chiếnthì phần thắng là bao nhiêu?

"Lờinày ngươi đã từng nói, nhưng ta thật sự muốn nhìn xem ngươi sẽ làmnhư thế nào!" Lăng Lạc Viêm không muốn tiếp tục kéo dài, vừa dứtlời, dưới những trận sấm sét rền vang, thân ảnh màu đỏ đậm lập tứchướng đến Phong Trần Tuyệt.

LongPhạm muốn ngăn cản nhưng không còn kịp, bạch y như vầng mây vội vàngbay theo, chưa kịp ngăn cản Lăng Lạc Viêm thì phong Trần Tuyệt đã nhảylên cao, huyền quang che phủ toàn bộ Tụ linh chi.

"Làmnhư thế nào?" Phong Trần Tuyệt mỉm cười, nụ cười vẫn quỷ bí mà âm ulạnh lẽo, huyền quang trong tay trút xuống, "Thì làm như vậy!"

Tiếngcười ngân vang, khí thế điên cuồng, mặc cho sấm nổ chớp giật vẫn cóthể rõ ràng cảm giác một chiêu này giống như ngay cả thiên địa cũngkhông để vào mắt, tất cả mục đích chỉ có một, đó là làm cho thânảnh hồng y ở trước mắt, làm cho đôi mắt mị hoặc thế nhân này phảikhắc sâu hình bóng của hắn vào lòng. Huyền quang hạ xuống, mộttiếng nổ ầm vang, ngay cả thiên địa cũng bị chấn động, mặt đất vẫnđang không ngừng rung chuyển thì ngay lúc này lại càng thêm kịch liệt.Đám người đứng dưới Tụ linh chi cực lực ngẩng đầu ngước nhìn, chỉcó thể thấy bạch quang cực sáng đến chói mắt, trong đó có một vàiám sắc như sương mù, nhưng bọn hắn không thể nhìn thấy hai thân ảnh vôcùng quen thuộc.....

Tôngchủ và tế ti———

Tất cảmọi người chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong cơn địa chấn, bọnhắn vẫn tiếp tục tìm kiếm, nhưng vẫn chỉ nhìn thấy Phong Trần Tuyệtcòn đang đứng thẳng ở trên cao, một bên là ngân hồ đang chật vật ổnđịnh thân hình giữa cơn cuồng phong bão cát.

Khôngcòn nhìn thấy thứ gì khác.


.::Đệ Nhị Bách Linh T Chương – Thn Hiện::.

Đámngười ở phía dưới bất an sợ hãi, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Tụlinh chi bừng sáng mãnh liệt, hào quang rực rỡ tỏa ra khắp tứ phía.

Mà lúcnày Lăng Lạc Viêm và Long Phạm kỳ thật vẫn còn ở bên trong vầng hàoquang chói mắt đến mức không người nào có thể nhìn thẳng. Bên hôngbị siết chặt, Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng từphía sau kéo hắn lại, bằng cảm giác quen thuộc, hắn không cần quayđầu cũng biết đó là tế ti của hắn.

Bịluồng khí đập vào mặt, hắn bắt lấy thân ảnh bạch y bào để ổn địnhthân hình, xoay người ôm lấy Long Phạm, đến khi ngoảnh đầu ra phía sauthì nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn ngoài ý muốn.

Cũngngoài ý muốn giống như mới vừa rồi, một kích của Phong Trần Tuyệtkhông hướng đến bọn hắn mà là đối với Tụ linh chi. Giờ khắc này,Tụ linh chi phát ra ánh sáng chói mắt ngay bên dưới huyền quang củahắn

Cànglà chỗ có ánh sáng thì nơi đó bóng tối càng đậm, Phong Trần Tuyệtđứng bên trong bóng tối, huyền quang trong tay của hắn không ngừng trútxuống Tụ linh chi, hắn ngẩng đầu lên, từ trong ánh sáng và bóng tốiđan xen vào nhau, hắn nhìn chăm chú hai người. Ánh mắt vẫn quỷ quyệtlạnh lùng như trước, nhưng lại toát lên thần sắc đắc ý.

"LăngLạc Viêm, cả đời này ngươi phải nhớ kỹ, là ta Phong Trần Tuyệt giúpngươi cứu thế! Ngươi là quang, ta là ảnh, đó là định mệnh—-" Trongtiếng cười điên cuồng, huyền quang nhập vào ánh sáng, đôi mắt quỷquyệt lạnh lùng nhìn chăm chú thân ảnh hồng y ở cách đó không xa,cái loại cảm xúc mâu thuẫn phức tạp, yêu hận đan xen, theo tiếng cườiđiên cuồng xuyên thấu tận trời xanh.

Giốngnhư ánh sáng bị vỡ toang càng làm cho Tụ linh chi tăng thêm bóng tối,sau khi tươi tốt đến cực hạn, thì còn lại chỉ là hoang tàn điêu linh.

Huyềnquang bị Tụ linh chi hấp thu, giống như đã đạt đến cảnh giới caonhất, cành lá vươn dài bắt đầu có dấu hiệu khô héo. Ở dưới Tụ linhchi, mọi người chỉ thấy ánh sáng đang cực thịnh thì bỗng nhiên tốisầm lại, thiên địa đang dao động kịch liệt lại đột ngột giảm tốcđộ. Mà ở giữa không trung, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm nhìn thấy chínhlà Phong Trần Tuyệt đem tất cả linh lực trút vào Tụ linh chi.

Hấp thutất cả lực lượng, Tụ linh chi rốt cuộc không thể tiếp tục đón nhận,giống như đã đạt đến một mức độ cực hạn, hào quang sáng chói bỗngnhiên trở nên suy yếu, cành lá điêu linh héo úa rơi xuống đất rồi tiêután thành linh lực. Dưới tàng cây, mọi người chỉ cảm thấy linh lựcbắt đầu có dấu hiệu khôi phục.

Ngân hồmuốn bọn hắn trút vào tất cả lực lượng chính là vì thế. Có aingờ khi hai người bọn hắn trút hết thảy lực lượng vào, thì lại vừađúng giới hạn mà Tụ linh chi có thể thừa nhận, chỉ còn kém mộtchút, nhưng một chút này lại chênh lệch một trời một vực.

Lựclượng của Phong Trần Tuyệt bù vào một chút ít ỏi đó, trên thực tếlinh lực còn thừa lại của hắn làm sao lại chỉ ít ỏi như vậy. Nhìnthấy huyền quang không ngừng khuếch trương, người đứng bên trong bóngđêm giống như đang đắc ý, tiếng cười ha hả vô cùng sảng khoái, nhưngở bên kia lại có người không thể tin vào mắt mình, thảm thiết rốnglên một tiếng tràn đầy phẫn nộ.

"PhongTrần Tuyệt! Việc này không phải như chúng ta đã giao hẹn! Mau rờikhỏi cho ta!" Mấy tên thần phó cũng đang dần dần khôi phục lực lượng,nhưng bọn hắn tình nguyện cứ như vậy mà chết, cũng không muốn thấtbại trong thời điểm mấu chốt.

"Cácngươi gia tăng linh lực của ta, ta giúp các ngươi mở ra Tụ linh chi, cácngươi làm được, mà ta cũng đã làm được, như vậy có chỗ nào khôngđúng? Ha ha ha ha——" Tiếng cười điên cuồng trong tiếng sấm rền vang nhưđao phong xẹt qua, mái tóc màu đỏ sậm trở nên ảm đạm, Phong TrầnTuyệt vẫn không ngừng trút linh lực vào Tụ linh chi.

"PhongTrần Tuyệt, ngươi muốn ta nợ ngươi?!" Lăng Lạc Viêm bị Long Phạm ômchặt nên không thể tiến lên, hắn lạnh lùng hét lớn, không nghĩ tớiviệc Phong Trần Tuyệt phải làm như vậy.

"Đốivới ngươi, ta không thể chiếm được cũng hủy diệt không xong. Một khiđã như vậy, ta muốn ngươi cả đời này đều phải nhớ rõ tên ta, PhongTrần Tuyệt!" Điên cuồng gào thét một tiếng, càng tăng thêm linh lựckhiến cho Tụ linh chi nhanh chóng suy tàn.

Tiếngnổ vang dội bỗng nhiên giảm bớt, Tụ linh chi không thể thừa nhận đượclinh lực đang nhập vào, bất thình lình vỡ tung.

Trongtiếng gào khóc của đám thần phó, tiếng cười điên cuồng của PhongTrần Tuyệt cuốn theo gió, Lăng Lạc Viêm chỉ thấy đôi mắt như chim ưngđang hung hăng nhìn hắn chăm chú, vẫn nóng rực mạnh mẽ, cuồng bạotàn nhẫn như lúc trước, nếu có khác biệt thì cũng chỉ là một nụcười.

"Kiêungạo như ngươi sẽ không quên ngày hôm nay! Lăng Lạc Viêm, là ngươi nợ ta!"Trong mắt như có ám hỏa thiêu đốt, linh quang âm u tựa hồ đang lan tỏanhiệt độ nóng rực, ý cười từ khóe miệng đến đáy mắt, hắn dùnghết thảy lực lượng cuối cùng, tiếng cười điên cuồng không ngừng vanglên, toàn thân hắc y thả người vào Tụ linh chi.

Ngaytại lúc này, Tụ linh chi vỡ toang rồi văng ra khắp tứ phía, linh lựcnổ tung lan tỏa giữa không trung, toàn bộ cành lá cùng thân cây nứttoác rồi dần dần sụp đổ. Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy lực lượng trongcơ thể đang mãnh liệt dâng lên, bên tai nghe được lời nói của LongPhạm, "Cẩn thận khống chế, thân thể của ngươi không thể thừa nhận."

LăngLạc Viêm hiểu rõ, tựa như giờ khắc này hắn cảm giác được linh lực đangkhôi phục với tốc độ chóng mặt, đồng thời còn có một cỗ lực lượngkhác cũng bị thân thể của hắn hấp thu. Mới vừa rồi trút hết toànbộ linh lực khiến cơ thể trống trơn như chiếc hồ cạn nước, nhưng chỉtrong khoảnh khắc lại bị lấp đầy, thậm chí là càng nhiều, nếu khôngcẩn thận khống chế sẽ giống như Tụ linh chi bị nổ tung.

Linhlực dâng lên càng lúc càng mạnh, trong ánh sáng mông lung, hắn khôngcòn nhìn thấy Phong Trần Tuyệt, hắn vẫn nhớ rõ đôi mắt quyết liệtcũng như nụ cười kia. Phong Trần Tuyệt tàn nhẫn với người khác nhưngđến chính mình cũng không hề lưu tình, dùng phương thức này để làmcho hắn phải nhớ kỹ?!

"Khôngđược phân tâm!" Bên tai đột nhiên đau nhức, hắn nghe được lời nói củaLong Phạm, bị cắn thật mạnh chính là cảnh cáo hắn, cũng là LongPhạm bất mãn khi nhìn ra suy nghĩ ở trong lòng của hắn.

LongPhạm ôm lấy Lăng Lạc Viêm làm cho thân thể của hai người kề sát, cảmgiác được linh lực cuộn trào kịch liệt đang quay về với khí thếdũng mãnh, ngay cả hắn cũng không thể thừa nhận nổi, huống chi làLạc Viêm, nhưng lúc này hồng y nam nhân ở trong vòng tay của hắn lạinghĩ đến Phong Trần Tuyệt.

LăngLạc Viêm chỉ cảm thấy bàn tay vờn quanh ở phía sau càng tăng thêm lựcđạo, khi Tụ linh chi vỡ tung làm cho linh lực đánh sâu vào trong cơ thểkhiến hắn và Long Phạm suýt nữa thì khó có thể đứng vững, may màLong Phạm vẫn chưa bao giờ buông tay, bằng không e rằng bọn hắn sẽ bịcơn lốc linh lực cuốn trôi đến nơi nào cũng không biết, mà giờ khắcnày bàn tay ôm lấy hắn đang thi triển lực lượng rất mạnh, truyền đếnchính là bất mãn và đố kỵ.

"LạcViêm sẽ nhớ kỹ hắn?" Ôm chặt Lăng Lạc Viêm, không đợi hắn trả lời,màu thanh lam trong đáy mắt bắt đầu trở nên u ám, "Không được nhìnđến nơi đó!" Ngay khi thiên địa vẫn còn đang hỗn loạn, Long Phạm bỗngnhiên hôn xuống.

Trongtrận hạo kiếp, bạch y bào tế ti hiển nhiên đã sớm bất mãn với sựtồn tại của Phong Trần Tuyệt. Hắn tình nguyện cùng Phong Trần Tuyệtđại chiến một trận mà không muốn nhìn thấy Phong Trần Tuyệt dùngphương thức như vậy để lưu lại bất cứ dấu vết gì trong lòng của LạcViêm.

Nụ hônnóng rực cũng mãnh liệt như linh lực đang tràn vào trong cơ thể, làmcho cả người của Lăng Lạc Viêm nóng lên. Hắn đáp lại cái ôm của LongPhạm, cảm giác lực lượng trong cơ thể càng lúc càng nhiều, những âmthanh ở xung quanh dường như đều bị cách ly, tất cả kinh thiên độngđịa đều rời đi rất xa. Lực lượng quay về khó có thể đếm hết, thậmchí vượt quá những gì hắn đã mất, trong đó có một phần, chẳng lẽlà lực lượng riêng của Tụ linh chi?

Hắnvẫn chưa kịp phân rõ cảm giác thì bỗng nhiên thân thể giống như bịxé rách, bên tai vang lên một tiếng ong ong, chung quanh đột ngột trởnên tĩnh lặng, tĩnh đến mức không nghe được một tiếng động, không cảmgiác được nụ hôn của Long Phạm, cũng không cảm giác được vòng tay ởtrên người, hắn thậm chí không thể cảm giác được sự tồn tại củachính mình.

Hắnđang ở nơi nào?

Trướcmắt là một màu sắc không thể phân biệt rõ, hắn không thể cảm giácđược bản thân mình, giống như chỉ có suy nghĩ đang phiêu diêu trongkhông gian quỷ dị này, kỳ lạ chính là trong lòng của hắn không cảmthấy nôn nóng, cũng không lo lắng, giống như căn bản vốn nên là nhưthế, tựa hồ đây là một điều hiển nhiên.

LạcViêm......

Cóngười kêu tên hắn, đó là Long Phạm, không phải bằng lời nói mà làbằng cảm giác, giống như lúc trước Dạ Dực nói chuyện với hắn, chỉkhông giống ở điểm chính là hắn cảm giác được Long Phạm đang ở thựcgần, gần đến mức ngay sát bên người, giống như bọn hắn chính là hailuồng suy nghĩ ở cùng với nhau trong một không gian kỳ dị.

LongPhạm....

Hắnđáp lại, lúc này rõ ràng hắn không thể cảm giác được sự tồn tạicủa chính bản thân mình, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được vòngtay của Long Phạm, thậm chí so với việc dùng các xúc giác trên thânthể để cảm nhận thì còn thấu triệt rõ ràng hơn. Tiếp theo chính làhôn, hắn biết đó là hôn, cảm giác này quả thật chính là nụ hôn củaLong Phạm.

Vừanóng vừa mãnh liệt, từ nhẹ nhàng ôn nhu dần dần trở nên mê hoặckhiến đáy lòng của hắn xôn xao, không ai có thể đem một nụ hôn hờihợt nhạt nhẽo chuyển thành phi thường kịch liệt, ngoại trừ tế ticủa hắn.

Truyềnđến cùng nụ hôn chính là xúc cảm nóng bỏng thiết tha mà Long Phạmdành cho hắn, tất cả tình ý khó có thể miêu tả, khắc sâu đến mứcngười tầm thường không thể thừa nhận, hết thảy đều truyền vào tronglòng của hắn.

Chẳnglẽ mất đi cảm giác của thân thể thì sử dụng ý thức lại có thể rõràng hơn? Giống như hồn phách của hai người đang giao hòa. Sau nụ hônkia, thậm chí hắn có thể cảm nhận được chính mình đang bị xuyênthấu, đó là một bộ phận của Long Phạm đang rõ ràng tiến vào hắn,mang theo tình ái cùng khát vọng mãnh liệt, tất cả độc chiếm cùngdục vọng, ngay cả những loại ý tưởng từng xuất hiện trong đầu củaLong Phạm đều làm cho hắn có thể cảm giác vô cùng chân thật.

Cầmthú.

Hắnvừa cười vừa mắng, không thèm nghĩ đến giờ khắc này đang ở nơi nào,sau khi thân thể mất đi cảm giác, cái loại dung hợp đầy hoan du mộtcách khác thường này lại làm cho hắn có chút hưng phấn quá độ.Trong mơ hồ, hắn biết hắn và Long Phạm đã từng trải qua trạng tháigiống như vậy, chính mình ở sâu trong hồn phách, nhưng khi đó là hắnđược Long Phạm đưa đi từ dị giới, hiện giờ thì sao?

Chờchúng ta tỉnh lại thì Lạc Viêm sẽ biết.

LongPhạm từ lâu đã cảm giác được Tụ linh chi có điểm cổ quái, chỉ làkhông nghĩ rằng lại nhanh như vậy.

Nhưngđối với việc này hắn cũng không cảm thấy bất mãn, trạng thái lúcnày làm cho hắn rõ ràng cảm thụ được tình ý mà Lạc Viêm dành chohắn. Vừa quật cường vừa kiêu ngạo, thích trêu chọc người khác lạivì hắn mà thất thần động tâm, kịch liệt đáp lại hắn như thế. Khihắn yêu cầu đòi hỏi tất cả tình ý ái niệm, Lạc Viêm không hề khángcự, thậm chí là hài lòng đón nhận tình yêu phi thường mãnh liệtcủa hắn.

Giaohợp không cần thân thể, cũng không cần động tác, càng không có cáigì là hạn chế, chỉ có chiếm đoạt và đòi hỏi đến mức tận cùng,tình ái và dục vọng, linh hồn và thể xác, giờ khắc này giống nhưtoàn bộ đều hòa tan vào cùng một chỗ, Lăng Lạc Viêm cảm thấy chínhmình là một phần của Long Phạm, đồng thời Long Phạm cũng là mộtphần của hắn. Cảm giác huyền diệu này rất khó để giải thích rõràng. Cả thiên địa, cả thế gian giống như chỉ còn hai người bọn hắn,sở hữu hết thảy đến vô hạn vô tận.

Cáctrưởng lão và diệu sư vốn vẫn còn ở dưới Tụ linh chi nhìn thấy câyđại thụ ở trên đỉnh đầu bị nổ tung, tiếp theo thì nhìn thấy tôngchủ và tế ti của bọn hắn đang bị bao phủ bởi một vầng hào quangcực đại.

Giờkhắc này, linh lực giống như ngũ sắc hào quang không ngừng khởi động,trong đó có màu đỏ đậm của viêm hỏa, cũng có màu thanh lam của sócthủy. Thân ảnh của hai người đang được vầng sáng che phủ, tựa hồ làđang ôm nhau, không biết có bị ảnh hưởng hay không mà thủy chung vẫnbất động không có phản ứng.

"Saolại thế này? Tông chủ và tế ti...." Lâm Sở không khỏi lo lắng, chínhmắt nhìn thấy hạo kiếp đã tiêu lui, tất cả tai họa cũng đã đìnhchỉ nhưng tông chủ và tế ti lại bị bao vây bởi lực lượng do Tụ linhchi bắn ra, không biết sẽ như thế nào.

HoàiNhiễm từng trải hơn, vì vậy có vẻ thoáng bình tĩnh, "Chúng ta đềukhôi phục linh lực, Viêm chủ và vương ắt hẳn cũng sẽ vô sự, có lẽlà đang chờ đợi tiếp nhận hoàn toàn lực lượng."

HoàiNhiễm đoán không sai, Ngải lúc này đang lơ lửng ở một bên cũng suynghĩ như vậy, nó vẫn chờ đợi để nghiệm chứng sự hoài nghi từ trướccho đến nay của nó.

Bên kia,mấy tên thần phó đang tuyệt vọng đứng ở trên mặt đất, xung quanh tấtcả đều đã hoàn toàn thay đổi, Sa thành không còn cát bụi, trên mặtđất chỉ có vô số vực sâu thăm thẳm, bầu trời không nhìn thấy nhậtnguyệt, liếc mắt nhìn lại, không thấy đâu là đầu, đâu là cuối.

Khôngcòn nhà cửa, không có cây cối, không có sinh mệnh, chỉ còn kém mộtchút là nguyện vọng của bọn hắn đã đạt được, ngay khi chuẩn bịhoàn thành sứ mệnh của thần nhân thì lại bị thất bại thảm hại chỉtrong một khắc?!

"Thầnphó thẹn với chủ của ta——" Mấy người hô lớn, quỳ xuống đất ngướcnhìn lên trên, trong lòng tràn đầy oán giận không cam tâm, giống như bịhối hận ray rứt làm cho hai mắt của bọn hắn đỏ ngầu, ngẩng đầu hétlớn, bọn hắn nguyền rủa Phong Trần Tuyệt cho dù có chết cũng phải lưulại dấu vết trong lòng của Lăng Lạc Viêm, càng thống hận hai ngườikế thừa thần nhân lại phá hư trận thiên kiếp lần này.

Thân làngười kế thừa thần nhân, nhưng lại không thuận theo ý tứ của thầnnhân?!

"Thầnnhân a—-nhìn xem thiên hạ này đi—–làm cho hạo kiếp tái hiện, làm choTụ linh chi sống lại! Diệt hết thiên hạ, làm cho thế gian trọng sinh!"Hướng lên trời bái lạy, ngữ thanh của mấy người vang vọng tận trờixanh, trong sự yên tĩnh sau khi kiếp nạn hoàn toàn bị tiêu lui lại trởnên vô cùng quỷ bí.

"Thầnnhân a——chúng ta nguyện hiến dâng táng mạnh, dùng bản thân luân hồingàn vạn năm để đánh đổi với thiên mệnh! Nguyện thừa nhận ngàn vạnlần thống khổ để đổi lấy cơ hội diệt tuyệt sinh linh!"

Ngữthanh ngâm xướng mờ ảo vang lên, những tầng mây tích tụ dần dần thayđổi. Theo tiếng nói của bọn hắn, bầu trời bỗng nhiên hiện lên cảnhtượng kỳ dị, hai thân ảnh một đỏ một xanh giống như đến từ thế giớihuyền ảo, trong tiếng vịnh xướng dần dần xuất hiện giữa nhân gian.

Mọingười trừng mắt, không ai còn có năng lực đi ngăn cản đám thần phóngâm xướng. Khi bóng người xuất hiện, dường như có một sự uy nghi màngàn vạn năm trước đã từng tồn tại, tựa hồ tất cả sinh linh trênthế gian đều có thể cảm giác được cỗ lực lượng đầy uy hiếp có thểdễ dàng hủy diệt hết thảy, áp đảo cả thiên địa. Bóng người dầndần hiện lên rõ ràng, làm cho người ta cơ hồ mất đi khả năng hô hấp.

Đợiđến khi nhìn thấy rõ ràng, hô hấp của mọi người đều bị đình trệ,tựa hồ hồn phách đã bị chiếm đoạt, ngay cả Hoài Nhiễm là ngườibình tĩnh nhất cũng phải trừng lớn hai mắt, kinh ngạc đến mức háhốc mồm cũng không hề biết.

Thầnnhân đang xuất hiện, rõ ràng lại chính là hai thân ảnh mà bọn hắnrất quen thuộc!

Quảthật chính là Lăng Lạc Viêm và Long Phạm. Khi mọi người chú ý đến đámthần phó thì không biết từ bao giờ linh lực đang vây quanh bọn hắn đãbiến mất, lúc này hai người đứng ở nơi chân trời, xem ra so với banđầu có một chút bất đồng.


.::Đệ Nhị Bách Linh Ngũ Chương – Trng Phạt::.

Đứng ởnơi chân trời, mái tóc bạch kim của Lăng Lạc Viêm bị thiêu đốt thànhmàu đỏ đậm, sợi tóc tung bay như ngọn lửa bập bùng, hồng sam bị hỗnđộn lại trở nên hoàn hảo như ban đầu. Vạt y bào được thêu hình viêmhỏa như những vầng mây đang phiêu diêu trên bầu trời, có những hoa vănhình ngọn lửa nhè nhẹ quấn quanh.

Nhữnghoa văn lại không giống như vật tĩnh, mà tựa hồ rất sống động, mỗimột ngọn lửa như có sinh mệnh, lấp lánh bừng cháy từ vạt y bào chođến y mệ, làm cho người ta không thể sử dụng ngôn ngữ để hình dung.Vốn là hồng y được may bằng vải gấm lộng lẫy, giờ khắc này lạicàng thêm rực rỡ chói mắt với những ngọn lửa điểm xuyến khắp thânthể.

Nhưngkhông chỉ có thế, sau lưng hắn có một đoàn lửa đỏ giống như dị thúđang triển khai chiếc đuôi rực lửa khiến cả bầu không trung cũng bịthiêu đốt, nanh vuốt sắc bén, chiếc mỏ nhọn hoắc, đôi cánh to lớnđang vươn rộng làm cho những áng mây phía nơi chân trời cũng bị ngọnlửa thiêu đốt thành màu đỏ rực.

Bêntrong một mảnh hừng hực lửa nóng là một người nam nhân đang mỉmcười, vẻ mặt xem ra cũng không khác biệt so với ngày thường, đôi mắtnhư cười như không, phong lưu mị hoặc, vừa như đa tình lại như vô tình,tư thái thờ ơ phóng túng. Trong những ánh nhìn chăm chú đang trợn mắthá hốc mồm của đám người ở bên dưới, hắn thản nhiên đùa nghịch viêmhỏa trong tay.

Ngọnlửa ở trong tay hắn giống như một đóa độc hoa diễm lệ đang nở rộ.Giờ khắc này, ngoại trừ người đang đứng bên cạnh hắn, không ai dámtiến đến chạm vào ngọn lửa xinh đẹp nhưng lại nguy hiểm đến trímạng.

Màu đỏdiễm lệ rực rỡ đủ để đoạt đi tất cả hô hấp của mọi người, càngtrở nên nổi bật trong sóng nước dập dềnh ở bên cạnh hắn, bị màuthanh lam như đại dương đang vờn quanh, không nhanh không chậm dâng lêntừng cơn sóng cuồn cuộn, thủy sắc chuyển động trong vầng hào quangmông lung. Bạch y bào mờ ảo cùng với vẻ mặt thản nhiên, người namnhân lẳng lặng mà đứng, không hề nói một lời, nhưng có thể làm chongười ta cảm giác được sự thâm trầm sâu lắng đang trào dâng với khíthế mãnh liệt.

Đó làtế ti Long Phạm với một thân bạch y bào được thủy sắc bao phủ, màutrắng thuần khiết lưu chuyển trên màu thanh lam thâm trầm của sóngnước, như đại dương mênh mông vô tận, những gợn nước mơ hồ hiện lênnhững chiếc vảy của dị thú, lượn quanh từ nam chí bắc, bạch quangcùng màu thanh lam của sóng nước đan xen vào nhau từ đầu đến đuôi,móng vuốt sắc như đao, râu dài vảy nhọn, khó có thể phân rõ hìnhdáng cực đại.

Cánhchim đỏ rực bên cạnh bạch lân lấp lánh màu thanh lam, sau lưng haingười hiện lên dị thú chiếm trọn cả bầu không trung nơi phía chântrời, đó là cực hạn diễm lệ và uy nghiêm. Tất cả mọi người đềungốc lăng ngước nhìn, bọn hắn đều nhận ra được đó là thứ gì, nhưnglúc này không có người nào còn năng lực để mở miệng mà gọi ra haicái tên đó.

"HáchVũ, Đồ Lân, quả nhiên ta không đoán sai." Ngân hồ nhảy ra, thần sắc cóchút lĩnh hội, lúc này chỉ còn có nó mới có thể mở miệng, nhữngngười khác đã sớm thất thần, bọn hắn chỉ biết nhìn lên hai người ởtrên cao, không biết là kinh hay là hỉ.

Mấy tênthần phó quỳ trên mặt đất đã ngừng lại âm thanh ngâm xướng trongmiệng, ánh mắt trừng lớn nhìn về phía xa xa nơi chân trời, dường nhưđang mất hồn, "Thần nhân.....Hách Vũ......Đồ Lân."

"HáchVũ....Đồ Lân..." Không ngừng lặp đi lặp lại hai cái tên này, bọn hắnphục xuống đất nhìn trời, hai mắt trợn to nhìn chăm chú hai vị thầnnhân mà bọn hắn vạn phần sùng bái cùng kính ngưỡng, trong đáy mắttất cả chỉ còn lại khiếp sợ cùng tuyệt vọng. Bọn hắn gọi thầnnhân, nhưng thần nhân trước mắt lại chính là người kế thừa.

Giữabầu trời đang bị thiêu đốt, nổi bật một thân ảnh hồng y phất phơ rựclửa, "Cái này chính là Hách Vũ và Đồ Lân của các ngươi?" Đầu ngóntay nhẹ nhàng vuốt cằm, ánh mắt khẽ nhíu lại, biểu tình của LăngLạc Viêm có hơi chút cổ quái.

"Xem rađúng là như vậy." Long Phạm thản nhiên gật đầu, từ khi hắn cảm giáclực lượng của Tụ linh cho có một chút quen thuộc thì đã mơ hồ hoàinghi. Hấp thu cỗ lực lượng đến từ Tụ linh chi làm cho hồn phách ởbên trong của bọn hắn 'tỉnh lại', linh lực trên người có một chútbiến hóa, sự biến hóa này khiến bọn hắn có thể tự nhiên sửdụng lực lượng nguyên bản của viêm hỏa và sóc thủy. Ngọn lửa vàthủy quang tự động hóa thành hai dị thú, cũng không phải là hư ảnhmà lúc trước viêm hỏa của Lăng Lạc Viêm hóa thành, lúc này là chânthật dùng lực lượng hóa thân thành dị thú.

Mộtngười hỏi một người đáp, rốt cục đám người như bừng tỉnh từ tronggiấc mộng, Ỷ Toàn vương dẫn theo Linh Tê tộc quỳ bái, các trưởng lãocùng diệu sư cũng mềm nhũn hai chân, bọn hắn lập tức quỳ xuống mặtđất.

Giờkhắc này, bọn hắn không thể diễn đạt tâm tình kích động của chínhmình. Phía nơi chân trời truyền đến cảm giác áp bách, ngạo nghễthương sinh cùng uy nghi mãnh liệt khiến cho tất cả mọi người khôngthể kháng cự, làm cho toàn thân của bọn hắn giống như không thểkhống chế. Lực lượng nguyên thủy đến từ thiên địa khiến tất cả sinhlinh trên thế gian phải xúc động quỳ bái.

Có lẽđã bị hơi thở của cỗ lực lượng này ảnh hưởng, không biết từ đâu màđến, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, các loại linh thú trongthiên địa lần lượt hướng đến nơi này, tựa hồ đã bị hai cỗ lựclượng uy hiếp, lẳng lặng phủ phục xuống đất.

Ngóntay dưới bạch y mệ khẽ điểm xuống, sóng nước màu thanh lam mênh môngvô tận bao phủ khắp mặt đất, san lấp các hố sâu thăm thẳm, xóa đihết thảy các vết tích do trận hạo kiếp đã mang đến, tất cả đềubiến mất vô tung dưới vầng hào quang màu thanh lam.

Bạchquang lấp lánh màu xanh của thủy sắc nhẹ nhàng chảy xuôi dưới châncủa mọi người. Tiếp theo sau là ánh sáng của ngọn lửa như một đóahoa yêu dã đang rơi xuống, thiêu đốt hừng hực trong hào quang của sóngnước. Kỳ dị chính là những vùng đất bị sóc thủy lướt qua rồi bịviêm hỏa thiêu đốt lại bắt đầu sáng rực, màu xanh lan tràn khắp mặtđất. Viêm hỏa vốn hủy diệt hết thảy nhưng giờ khắc này lại có nănglực tái sinh?!

Trợnmắt há hốc mồm nhìn thấy cảnh tượng đang biến hóa ở trước mặt,một khắc trước cỏ cây vẫn còn héo úa thì lúc này đã xanh ngát tươitốt trên mặt đất, đã lâu mới nhìn thấy được ánh sáng của nhậtnguyệt, phía nơi chân trời có dấu vết của linh thú đang bay lượn. Mọingười hoảng hốt, hoài nghi chính mình đang ở trong mơ.

Nướcvà lửa là nguồn gốc của sinh mệnh, ngay khi hai người nâng tay điểmxuống thì cơ hồ một trận hạo kiếp hủy thiên diệt địa dường như chođến bây giờ vẫn chưa từng phát sinh. Thảo mộc, điểu thú tung hoànhtrên thế gian, hương khí hoa cỏ, tiếng kêu của chim muông thú rừng, vạnvật sinh linh được tái hiện, đây chẳng lẽ không phải là một giấc mơ?

"Ngànvạn lần năm luân hồi, nhân thần ma quỷ khó phân, thế đạo hỗn độn,hạo kiếp buông xuống, nhật nguyệt bị liệt hỏa hừng hực thiêu đốt,viêm hỏa cắn nuốt thân thể, tra tấn linh hồn đau đớn, người đạp hỏamà về, mang thiên địa trọng sinh."

Ngân hồlơ lửng giữa không trung, ngữ thanh mang theo ý cười đang ngâm tụng bàica dao, mỗi một câu lại mãnh liệt chấn động lòng người, những lờinày bọn hắn đã sớm nghe rất nhiều lần, nhưng chưa có lần nào lạisâu sắc như thế, ngay cả tâm tư đang xúc động cũng khó tránh khỏi runrẩy.

Ngảinhìn chăm chú hết thảy những việc đang nảy sinh ở trước mắt, nhìnthấy ngón tay của Lăng Lạc Viêm lướt qua nơi nào thì nơi đó lại đượctrọng sinh, thần sắc dần dần trang trọng, bên trong lộ ra vô hạn cảmkhái cùng kích động, "Ngải bái kiến chủ nhân, nghênh đón chủ nhân đãtrở về——"

Bộ lôngmàu bạc phát ra hào quang chói mắt, đến khi ánh sáng bị đánh tan,quỳ dưới chân Lăng Lạc Viêm ở giữa bầu trời không còn là ngân hồ, màlà nam nhân trẻ tuổi khoác trên người một bộ cẩm y màu bạc.

"Ngươiđã sớm biết ta là Hách Vũ nên mới nhận ta làm chủ, chỉ chờ đợi chođến ngày hôm nay." Lăng Lạc Viêm đánh giá Ngải ở dưới chân hắn. Ngân ytóc bạc, bộ dáng tuấn mỹ lộ ra ngạo khí kiêu kỳ, giờ khắc này lạithu hồi vẻ ngạo mạn, cúi đầu quỳ xuống đất. (nó mà còn chảnh nữathì cứ làm thịt chồn 7 món cho ta)

Ngảicúi đầu thừa nhận, hắn kích động nhưng vẫn có thể khống chế, chỉvì hắn đã sớm đoán được, trong khi những người đang quỳ bái vẫn cònkhiếp sợ không thể khôi phục, không chỉ run rẩy ở trong lòng mà ngaycả toàn thân cũng trở nên kích động.

"Tôngchủ là Hách Vũ, ai lại nghĩ đến tông chủ chính là Hách Vũ. Còn tếti, tế ti lại là Đồ Lân?! Hách Vũ Đồ Lân, Hách Vũ Đồ Lân, tộc củata lại có hai vị thần nhân...." Cảnh tượng của vạn vạt sinh linh trênthiên địa đang trọng sinh khiến Lâm Sở bị chấn động, thì thào nóinăng lộn xộn.

MàTiễn trưởng lão hối hận vì bị trúng kế của những tên thần phó khiném lên Tụ linh chi tạo thành thiên kiếp đại nạn. Sau khi đấu tranhvới sinh tử, đến lúc này tận mắt nhìn thấy thiên địa trọng sinh thìhắn cả kinh vui sướng đến mức thiếu chút nữa đã mất đi thần trí.

Hắn cứnhư vậy quỳ trên mặt đất, ngước nhìn lên cao, thì thào lặp đi lặplại, "Ngàn vạn năm trước, thiên địa hỗn độn, thần nhân sáng thế,thần nhân muốn thiên liền có thiên, muốn địa thì phải có địa, muốnmuôn thú chim chóc thì trên trời phải có dấu vết của cánh chim....Thầnnhân muốn cỏ cây sinh linh thì thế gian phải có cây xanh tươi tốt, vạnvật sinh sôi nảy nở...."

Đámthần phó nghe thấy câu ca dao đã được lưu truyền ngàn vạn năm trước,sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, nhìn thấy thiên địa hoang tàn đổnát đang trọng sinh, vẻ mặt phức tạp bắt đầu trở nên vặn vẹo. Quỳtrên măt đất, bọn hắn cũng đang run rẩy, run rẩy không phải chỉ vìkích động mà còn có vô hạn tuyệt vọng cùng hối hận.

Trênđời không có bất luận kẻ nào lại quen thuộc câu ca dao này hơn so vớibọn hắn, cũng không có người nào có thể so với bọn hắn sùng báikính ngưỡng thần nhân như vậy. Mà hôm nay, khi bọn hắn tự xưng là vìthành toàn tâm nguyện của thần nhân, bọn hắn thiếu chút nữa đãkhiến thiên địa bị hủy diệt, thì lại xảy ra một sự thật như trướcmắt——–

Bọnhắn đối địch với thần nhân.

Bọnhắn làm sao có thể cùng thần nhân đối địch? Bọn hắn lại dám ngỗnghịch mạo phạm thần nhân của bọn hắn? Tất cả những gì bọn hắnlàm cư nhiên không phải ý tứ của thần nhân? Như vậy từ đầu đến cuốilà bọn hắn đã sai lầm, người mà bọn hắn oán hận lại chính làthần nhân của bọn hắn?

Đây làmột trọng tội!

"Thầnnhân a—-chúng ta có tội, chúng ta có tội!" Run rẩy phủ phục, mấyngười liên tục dập đầu, vô cùng hối hận làm cho bọn hắn hận khôngthể ăn sạch máu thịt của chính mình để đền bù cho tội lỗi của bọnhắn. Bọn hắn không dám nghênh đón chủ nhân quay về, tội nghiệt củabọn hắn ngay cả chính bản thân mình cũng không thể tha thứ.

"Ainhận thức các ngươi, bất quá nếu các ngươi nói mình có tội thì tacũng không phản đối." Mái tóc bạch kim bừng cháy, Lăng Lạc Viêm nhìnchăm chú thiên địa đang trọng sinh ở dưới chân, hắn cảm thấy hài lòngvới lực lượng của mình, ngoại trừ hủy diệt cũng có thể tái tạogiống như Long Phạm.

Hồng ynam nhân đứng giữa không trung hiển nhiên không cần sự tồn tại của bọnhọ. Đối với Lăng Lạc Viêm mà nói, những người đó so với côn trùngsâu bọ cũng chẳng có gì khác biệt, lúc trước hắn còn muốn làm chobọn họ trọng thương mà chết, giờ khắc này sự tồn tại của bọn họgiống như cát bụi, muốn lấy tánh mạng của bọn họ cũng dễ như trởbàn tay.

"Giếtbọn hắn như thế thì rất đáng tiếc." Nam nhân ở bên cạnh hắn nói nhưvậy, trong lời nói thản nhiên lại lộ ra sự thương xót cùng với hươngsen đang phiêu tán trong không trung, giống như từ nơi xa xôi ở phía chântrời bay đến, hạ xuống nhân gian.

Mặc kệngười khác lý giải những lời này như thế nào, nhưng đối với LăngLạc Viêm chính là giết bọn hắn như vậy thì quá mức dễ dàng.

Hắnbiết tế ti của hắn kỳ thực cũng không để ý đến diệt thế hay thủphạm tạo ra trận hạo kiếp lần này, Long Phạm duy nhất canh cánh tronglòng chính là bọn họ dẫn ra Phong Trần Tuyệt, người mà chấp nhấtmuốn hắn phải nhớ kỹ ở trong lòng. Nếu Phong Trần Tuyệt vẫn còn ởngay đây thì Long Phạm nhất định sẽ không buông tha, lúc này chỉ cóthể làm cho đám người này gánh vác tất cả.

"Cácngươi có tội." Giống như lời phán quyết từ phía chân trời hạ xuống,chỉ thẳng vào năm tên thần phó, hồng y phất lên màu sắc diễm lệ,màu hồng yêu dã phi thường rực rỡ chính là đại biểu cho sự tứcgiận cũng như chỉ trích.

"Chúngta có tội—–chúng ta có tội——thần nhân a—–" Phủ phục trên mặt đất,không ngừng dập đầu, bọn hắn cũng hoàn toàn không để ý máu tươichảy ra từ trên trán, ngửa mặt gào to, tràn đầy oán hận, bọn hắnoán hận chính mình.

"Chúngta có tội, đã mạo phạm chủ nhân, chúng ta có tội—–" Liên tục quỳbái, trong đó có một tên không biết từ nơi nào đã lấy ra chủy thủrồi sau đó cắt lên thân thể, từng khối thịt rơi xuống nhưng hắn vẫnkhông hề dừng tay.

Mấyngười khác cũng bắt đầu làm theo, bọn hắn dùng linh lực hóa thànhlưỡi đao, mỗi một nhát xẹt qua huyết nhục là máu tươi lại phun ra,từng khối thịt lại tiêu tán trong không trung. Bọn hắn dùng ánh mắtkính sợ nhìn chăm chú lên hai người đang sóng vai mà đứng ở phía chântrời, mỗi nhát đao lại bỏ đi sự tồn tại của chính mình.

Bọnhắn nghĩ rằng hai người chỉ là người kế thừa, nhưng bọn hắn đã sailầm. Bọn hắn nghĩ rằng thần nhân nhất định muốn diệt thế, bọn hắncũng sai lầm. Bọn hắn tự xưng là thuận theo thiên ý nhưng hiện giờmới biết thiên ý đã sớm an bài sẵn kết cục, hiện giờ hối hận cũngkhông kịp, bọn hắn căn bản không xứng đáng được thị phụng hai vịthần nhân!

"Làmsao mới có thể khiến cho thần nhân tha tội...."

"Tộinghiệt của chúng ta không thể tha thứ...."

"Khôngnên tồn tại ở trên đời...."

Khôngbiết là đang tự hỏi tự đáp, hay là đang đối thoại, năm người lặp đilặp lại, hối hận làm cho bọn họ xuống tay với chính mình không mộtchút do dự, giống như đang cắt đi huyết nhục trên thân thể của kẻkhác, đám người quỳ trên mặt đất không còn nhìn ra hình dạng, như bộxương khô lộ ra máu thịt bị hủy hoại, trong mắt hiện lên sự kính sợcùng hận ý đối với bản thân mình, cả hai dung hòa thành sự cuồngnhiệt đầy quỷ bí.

Đây làbọn hắn tự trừng phạt.

Dướiánh mắt kinh hãi của mọi người, mấy bộ xương khô rốt cục ngã xuống,hóa thành cát bụi tiêu tán vô tung.

LăngLạc Viêm nhướng mi, không cần người động thủ thì đám thần phó lạichọn cái chết như vậy. Mặc dù tựa hồ hắn chính là Hách Vũ, nhưnghắn không biết đám người này đến tột cùng là như thế nào.

"Ngải."Gọi một câu như vậy, nam tử tóc bạc đang ở dưới chân hắn lập tứcđứng dậy, biết hắn muốn hỏi chuyện gì, Ngải liền đáp lại, "Theo tađược biết, bọn hắn chính là những người được hai vị thần nhân dùnglinh lực để tạo ra từ mấy ngàn vạn năm trước, chuyên phụ trách trôngcoi việc thế gian."

"Nóilà Hách Vũ và Đồ Lân, nhưng ta không cảm thấy có cái gì khác biệtso với lúc trước." Lăng Lạc Viêm kéo Long Phạm hạ xuống trước mặtmọi người.

"Chúngta kế thừa lực lượng nguyên thủy của Hách Vũ và Đồ Lân, một phầnlực lượng của Tụ linh chi cũng là do bọn hắn lưu lại." Long Phạm nóiđến Hách Vũ và Đồ Lân cũng như đang nhắc về những người bìnhthường, hắn chỉ biết người bên cạnh mới là người hắn muốn, nhữngchuyện khác không quan hệ đến hắn.

"Lựclượng nguyên thủy là cái gì, muốn nói ta là Hách Vũ, chẳng lẽ tatự tính kế chính mình?" Nhớ đến tất cả phiền toái và nguyên nhân,tất cả đều là từ hai cái tên thần nhân kia tạo ra, Lăng Lạc Viêm khôngkhỏi cảm thấy vô cùng nực cười.

Cho đếnbây giờ hắn không hề kính sợ đối với hai người gọi là thần nhân,lại càng không cảm thấy có cái gì đặc biệt hơn người, bất quá chỉlà hai kẻ có được lực lượng cường đại, dùng lực lượng đó làm chongười khác phải kính sợ xem như thần nhân, sau đó lưu lại một đốngphiền toái. Hiện giờ lại nói cho hắn biết, hắn chính là cái tênHách Vũ đã từng bị chính mình sỉ vả vô số lần, chẳng phải đây làtrò đùa đáng chê cười nhất thiên hạ hay sao.

LongPhạm biết rõ cảm thụ trong lòng của hắn, đang muốn mở miệng, thì xaxa đột nhiên phát sinh rối loạn.

LăngLạc Viêm ngước mắt thì nhìn thấy một con quạ đen ngặm lấy một contiểu bạch thử đang bay đến chỗ này, chính là Dạ Dực và Linh Thư,phía sau bọn hắn còn có một đám tộc nhân nhận mệnh lệnh đi di tảndân chúng ở các thành trấn xung quanh, rốt cục bọn hắn đã chạy trởvề với thần sắc đầy lo lắng.


.::Đ Nh Bách Linh Lc Chương – Hi Tc::.

Để tăngnhanh tốc độ, Dạ Dực hóa thành nguyên hình rồi ngặm Linh Thư ở trongmiệng, lướt gió bay đi. Khi đến Sa thành thì không còn nhìn thấy hạokiếp và một trận hỗn chiến như trong dự tính.

Con quạđen thật lớn không biết có phải đã quên mất động tác vỗ cánh haykhông, nó bất chợt rơi xuống mặt đất, cũng quên thả bạch linh thử ởtrong miệng ra. Các tộc nhân ở xa xa đang đuổi đến cũng nhìn thấycảnh tượng mà Dạ Dực và Linh Thư đang chứng kiến, chính bản thânmình dừng bước từ lúc nào mà cũng không hề hay biết, thần sắc lo lắngvẫn chưa kịp lui ra, một đám tựa hồ đông cứng thân thể, ngơ ngác nhìntrước mắt, hoài nghi có phải chính mình đang nằm mơ hay không.

Nếukhông phải mơ thì vì sao lúc bọn hắn rời đi, nơi này vẫn còn như địangục mà bây giờ cỏ cây đã xanh ngắt một màu?

Bầutrời trong xanh, làn gió mang theo hơi thở tinh khiết, không còn mộthạt bụi trong không khí, lại càng không nhìn thấy một chút huyết tinh,vực sâu trên mặt đất biến mất, không biết linh thú từ nơi nào chạyđến, trời cao đất rộng, cảnh sơn thủy như tranh thủy mặc ở trước mắt,đừng nói là tai họa, ngay cả một con ma vật hại người cũng không thểtìm thấy.

Thiênđịa như được tịnh hóa, mỗi một lần hít thở đều cảm giác so vớitrước kia rất bất đồng, mỗi một màu sắc đều tươi sáng diễm lệ hơn sovới bình thường. Bọn hắn biết bản thân vẫn còn đang ở trên nhân gian,nhưng lại nhịn không được mà hoài nghi có phải chính mình đang bướcvào một thế giới hư ảo nào khác hay không, bằng không thì bọn hắnlàm sao lại có thể nhìn thấy Hách Vũ và Đồ Lân?

Chiếcđuôi dài như liệt hỏa cùng lông cánh rực lửa xẹt qua phía chân trời,thanh quang bao phủ bạch lân đang tung hoành ngang dọc trong nước. HáchVũ tại thiên, Đồ Lân ngự thủy. Đây chẳng phải chính là thần nhân hóahình trong truyền thuyết hay sao?

Màthần nhân không phải người nào khác lại chính là tông chủ và tế ticủa bọn hắn! Hai thần vật xuất hiện sau lưng của hai người?!

"Ai nóicho ta biết rằng ta không phải đang nằm mơ...." Nham Kiêu thẩn thờ hỏi.

"Mơthấy thiên địa trọng sinh, tông chủ và tế ti là thần nhân.....Nếu nằmmơ thì ngàn vạn lần đừng tỉnh lại..." Có tộc nhân tiếp lời của hắn,ngay cả mắt cũng không muốn chớp.

Cuốicùng là Lâm Sở đi đến trước mặt bọn hắn, trịnh trọng gật đầu rồimỉm cười, "Tông chủ và tế ti của chúng ta chính là thần nhân, hạokiếp đã qua, thiên hạ đã thái bình."

Cáctộc nhân chạy về đều không có người nào mở miệng, bầu không khíthật yên tĩnh, giống như các trưởng lão và diệu sư lúc trước tận mắtchứng kiến hết thảy biến hóa, trong một khoảng thời gian ngắn bọnhắn cũng không dám tin tưởng, chờ đến khi bọn hắn xác định chínhmình không phải đang ở trong giấc mộng, bỗng nhiên vang lên một trận reohò, tất cả đồng loạt quỳ bái.

Bấtluận là tông chủ và tế ti đến tột cùng hóa thành Hách Vũ và ĐồLân như thế nào, thần nhân tái hiện trên thế gian, chỉ cần như vậycũng đủ làm cho sinh linh thiên hạ quỳ bái thờ phụng,.

Giốngnhư trong nháy mắt đều quên hết thảy việc ngoài thân, tất cả mọingười quỳ xuống đất mà lạy, đó là sự sùng kính cùng vui mừng xuấtphát từ nội tâm, làm cho bọn họ không cần hiệu lệnh của bất luậnkẻ nào, cõi lòng tràn đầy kích động mà quỳ xuống dưới chân của haingười.

Đượcmọi người hành lễ, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm đối với sự thay đổicủa thân phận cũng không có cảm giác đặc biệt, bọn hắn tự nhậnthấy không có gì bất đồng so với ban đầu, nhìn đám người quỳ dướichân, rồi liếc sang Sa thành hiện giờ như được tái sinh, tất cả thànhtrấn ở xung quanh cũng quay trở về như xưa, hồng y phất lên một màurực lửa, "Về tộc."

Y mệlướt qua, chỉ thấy hỏa quang cùng thủy sắc lấp lánh chói mắt, bầutrời quang đãng bỗng nhiên bừng sáng. Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm baylên giữa không trung, cánh chim rực lửa giương cao, bạch lân hé ra móngnhọn khuấy động thủy sắc rồi quấn lấy thân ảnh bạch y bào, haingười nhẹ nhàng bay đi, mọi người thật lâu nhìn chăm chú cảnh tưởnghuyền ảo diễm lệ ở nơi chân trời, vẫn không hề đứng dậy.

Cho đếnkhi hai thân ảnh đã đi xa, rốt cục không thể nhìn thấy nửa điểm, thìbọn hắn mới lần lượt đứng dậy để chuẩn bị khởi hành trở về. LinhTê tộc thật vất vả mới nhìn thấy thiên nhật, nhất thời vẫn chưa kịpthích ứng, dự định cùng mọi người đi một đoạn đường rồi mới tiếptục tính toán.

Sau khiđám người tán đi, trong thiên địa trọng sinh tản ra một tiếng thởdài, có bóng người từ chỗ tối bước ra, nhìn về phía chân trời, rồisau đó xoay người rời đi, không hề quay đầu lại.

LăngLạc Viêm và Long Phạm đang trên đường quay trở về, bọn hắn dùng tườngthiên thuật chọn nơi hẻo lánh mà đi, tránh bay ngang những thành trấnnáo nhiệt. Bọn hắn dùng phương pháp như vậy thì hiển nhiên không ítdân chúng ở trên đường xá cũng nhìn thấy.

Aichẳng biết đặc điểm của thần nhân, ai lại không nhìn thấy cánh chimrực lửa cùng bạch lân thanh lam bay ngang qua đỉnh đầu? Dọc đường đi,bởi vì sự xuất hiện của bọn hắn mà dẫn đến vô số rối loạn, nhưngvới bộ dáng của bọn hắn hiện giờ khi sử dụng linh lực thì cho dùbọn hắn không muốn gây chú ý cũng khó có thể làm được, càng huốngchi là Lăng Lạc Viêm đang cố tình. (khoe mẽ =.=)

Cơ hồkhông cần bao lâu, chỉ cần nửa ngày thì cảnh tượng thần kỳ đã đượctruyền lưu, bất luận dân chúng tầm thường hay linh giả của các tôngtộc đều thảo luận thân phận thực sự của thần nhân, đều ngước nhìn lênkhông trung để mong chờ được nhìn thấy bộ dáng của thần nhân.

Thầnnhân là ai?

Thầnnhân ngay tại Xích Diêm tộc, hai vị thần nhân chính là Viêm chủ vớithanh danh có một không hai trong thiên hạ, cùng tế ti không người cóthể đối địch. Thần nhân cứu thế, tất cả bị hủy đi lại được trọngsinh trong tay của bọn hắn!

Chỉtrong phút chốc, thiên hạ hỗn loạn, dấy lên đủ loại tin đồn, trong khihai người gây rối đã về đến tổng điện Xích Diêm tộc.

Từ khi thiênkiếp dẫn đến tai họa, cho dù ở rất xa thì khắp nơi đều có cảmgiác, tộc nhân trên núi Xích Diêm phi thường nhận biết được có mộtcỗ lực lượng làm cho người ta sợ hãi, đừng nói là người, ngay cảthú rừng cũng cảm giác được sự khác thường này, dẫn đến tình cảnhphi thường hỗn loạn.

Mọingười nhận được tin tức về thiên kiếp giáng xuống, rồi hết thảy lạiđược bình ổn, sau đó lại nghe nói có người nhìn thấy thần nhângiáng thế, còn nghe nói thần nhân là tông chủ và tế ti của bọn hắn.Lúc này, ngay cả Quyết Vân cũng đánh rơi chén trà trên tay, lại càngkhông nói đến những người khác sẽ như thế nào.

Chờđến khi Lăng Lạc Viêm và Long Phạm hạ xuống đại điện, các trưởng lãonghênh đón hai người kinh hỉ đến mức không biết phải làm thế nào,trong khi tộc nhân ngây ngốc nhìn thấy hai người từ trên trời giángxuống, quên mất phải hành lễ.

"Ngaycả các ngươi cũng kinh ngạc đến mức này, xem ra sử dụng danh xưng củathần nhân quả thật cũng đủ để dọa người." Lăng Lạc Viêm thu lại linhlực, xem như không nhìn thấy đám người đang hóa thạch ở phía dưới,hắn tùy tiện bước đến ghế chủ tọa rồi ngồi xuống.

LongPhạm vừa ngồi đến bên cạnh Lăng Lạc Viêm thì lại nghe thấy tông chủcủa hắn ngoảnh đầu hỏi, "Còn chưa trả lời ta, đến tột cùng chúng tatính làm cái gì? Hách Vũ Đồ Lân? Muốn nói chúng ta thật sự làthần nhân trong truyền thuyết thì tại sao nửa điểm ta cũng không nhớrõ."

LăngLạc Viêm cho đến nay vẫn chưa thể xác định, hắn chỉ nhớ rõ nhữngviệc ở nơi đây và ở thế giới bên kia, còn những thứ về thượng cổhay linh lực tiêu tán là chuyện của Hách Vũ. Mặc dù nói hắn chínhlà Hách Vũ, nhưng hắn cũng không muốn thừa nhận chính mình là mộttrong hai tên thần nhân đã tạo ra thiên kiếp hỗn loạn như thế này.

"HáchVũ và Đồ Lân là vì thế gian mà hao hết lực lượng rồi tiêu tán, bọnhắn tiêu tán nhưng không phải chết đi mà là luân hồi lực lượng. Bọnhắn phân tán lực lượng khắp nơi trong thiên địa, chúng ta có đượcchính là phần nguyên thủy nhất cũng là viêm hỏa và sóc thủy thuầntúy, đó chính là bản thân của bọn hắn." Long Phạm trả lời như thế.

Khi hắnnói ra những lời này thì tộc nhân rốt cục tỉnh ngộ, không kịp hànhlễ thì lại bị hấp dẫn vì vấn đề này, bất giác lộ ra biểu tình mêmẩn. Theo như lời nói của Long Phạm, bọn hắn nghĩ đến năm xưa hai vịthần nhân cứu vớt thế nhân như thế nào, rồi tiêu tán và lưu lại lựclượng ra sao.

Như vậyđến tột cùng có được tính là thần nhân chuyển thế hay không? Hay chỉlà người kế thừa cỗ lực lượng thuần túy của Hách Vũ và Đồ Lân?Vấn đề này chỉ có mỗi một mình Lăng Lạc Viêm nghĩ đến, trong khitộc nhân chỉ biết tông chủ và tế ti của bọn hắn là thần nhân, làthần linh giáng thế, là tông chủ và tế ti của bọn hắn, những chuyệnkhác thì có gì quan hệ?

Khi tộcnhân muốn hành lễ quỳ bái thì đã thấy tông chủ đứng dậy, hồng y đỏrực như lửa, mái tóc bạch kim óng ánh, mỉm cười hỏi bọn hắn, "Cácngươi quỳ bái người nào? Là Hách Vũ hay là ta?"

LàHách Vũ hay là tông chủ, trong đó có cái gì khác nhau, mọi ngườiđối mặt nhìn nhau.

LăngLạc Viêm khoát tay, "Các ngươi muốn chính là Hách Vũ, là người củathiên hạ, còn tông chủ của Xích Diêm tộc thì sao?"

Vừanói vừa cười, trong đó đã mang theo ý tứ cao thâm khó lường, chọnngay lúc này nói với tộc nhân, Long Phạm ở bên cạnh tất nhiên hiểurõ tâm tư của Lăng Lạc Viêm, mỉm cười rồi ngoảnh đầu, trước mặt tấtcả tộc nhân, hắn nâng lên khuôn mặt đang lộ ra ý cười lạnh lùng củaLăng Lạc Viêm.

Ngữthanh thản nhiên cùng hương sen phiêu tán trong đại điện, Long Phạm làngười đầu tiên trả lời, "Ta không biết Hách Vũ Đồ Lân là ai, ta chỉbiết những gì mong muốn trong cuộc đời này đã ở ngay trước mặt. LongPhạm thân là tế ti sẽ đi theo bên người tông chủ. Lạc Viêm chính làLạc Viêm, Long Phạm cũng chỉ là Long Phạm."

"Đápthật là tốt." Hắn vừa lòng cười khẽ, thế gian này chỉ có tế ticủa hắn là người hiểu rõ tâm tư của hắn nhất.

Đónlấy hai bàn tay đang đặt trên khuôn mặt của hắn, hồng y nghiêng ngườidựa sát vào, cùng với tư thái phong lưu tiêu sái, Lăng Lạc Viêm mỉmcười rồi nhẹ nhàng hôn lên bờ môi ở trước mặt, rồi lập tức quay lại,nhướng mi đối với mọi người, "Mặc kệ hắn là thần nhân Hách Vũ trongtruyền thuyết, hiện giờ thiên hạ chỉ có một Lăng Lạc Viêm!"

Ngữthanh vang vọng trong đại điện. Thiên hạ chỉ có một Lăng Lạc Viêm, lờinày vừa nói ra, giống như mang theo tiếng vọng xuyên thấu đến tậntrời xanh. Nhìn thấy người ở trước mắt, tất cả tộc nhân hành lễquỳ bái, trong miệng xưng hô chính là tông chủ, là tông chủ Xích Diêmtộc của bọn hắn.

"Chúngthần bái kiến tông chủ! Bái kiến tế ti!"

Giọngnói dõng dạc đồng loạt vang lên với khí thế vô cùng mãnh liệt, mọingười không thể kiềm chế nhiệt huyết đang sôi sục trong lòng. Thầnnhân thì thế nào, Hách Vũ thì thế nào, bất luận hai người ở trướcmắt có thân phận gì thì cũng là tông chủ và tế ti Xích Diêm tộccủa bọn hắn. Không cần thanh danh của thần nhân, tự thân của hai ngườiđã đủ để ngạo nghễ sinh linh trong thiên hạ.

Trongtiếng xưng tụng của tộc nhân, Lăng Lạc Viêm cười to rồi cùng Long Phạmxoay người rời đi.

Bấtluận hiện giờ tộc nhân của Xích Diêm tộc thấy thế nào, thì thế gianvẫn vì chuyện này mà không ngừng xôn xao ầm ĩ.

Qua mộtthời gian ngắn, đám người Lâm Sở Nham Kiêu Hoài Nhiễm cũng chạy vềđến Xích Diêm tộc. Dọc đường đi, hết thảy những việc nghe thấy đều làchúc mừng, đều là xoay quanh tên của hai người. Đến khi bọn hắn trởlại tổng điện thì lại nghe thấy một chuyện khiến tất cả mọi người đềuchấn động. Tông chủ và tế ti của bọn hắn muốn lập khế?!


.::Nht Túy Ha Phong Lưu – Bên Nhau::.

Lập khếlà gì, đó là hai người quyết định sống cùng nhau, dùng máu của chính mình để kýkết khế ước. Từ đó về sau thì tuổi thọ sẽ được phân đều, nếu một người bịthương thì người còn lại sẽ có cảm giác, một khi lập khế thì sinh tử không chialìa.

Lập khếkhác với nam nữ xuất giá thú thê, không chỉ là sống cùng nhau, mà là ước địnhđồng sinh cộng tử. Thử hỏi ngay cả sinh mệnh cũng chia sẻ, thì còn có cái gìcao hơn thế? Cho nên ở trên đời này, đây là chuyện trịnh trọng nghiêm túc nhất,đó là người lập khế đem tánh mạng của mình cùng hết thảy mọi thứ phó thác chođối phương.

TrongXích Diêm tộc, tất cả tộc nhân đều biết quan hệ của Lăng Lạc Viêm và Long Phạm,nhưng không ai nghĩ rằng sau khi về tộc, tông chủ và tế ti của bọn hắn lạiquyết định nhanh như thế, hình như cảm thấy sự xôn xao rối loạn mới đây vẫnchưa đủ, nếu tin tức lập khế bị lan truyền trong nhân gian thì không biết sẽgây nên bao nhiêu phản ứng kinh thiên động địa.

"Phảibiết rằng hiện giờ trong mắt của nhân gian, các ngươi chính là hai vị thầnnhân. Thần nhân lập khế chính là đại sự kiện." Trong đại điện, Lăng Vân đangđịnh thuyết phục hai người làm đủ nghi thức long trọng, hắn nói thật vất vảtrong khi hai người ở phía trên lại hoàn toàn để ngoài tai.

Mộtngười thờ ơ đọc sách, một người nhắm mắt trầm tư, một lát sau người bên cạnhlại đặt vài nét bút lên trang sách, dường như hoàn toàn không nghe thấy lời nóicủa Lăng Vân, tập trung xử lý sự vụ trong tộc, thỉnh thoảng sẽ có vài câu nóinhỏ, đôi khi lại nghe thấy vài tiếng cười khúc khích không rõ hàm nghĩa. Khônglâu sau, sổ sách đợi xử lý đều được giải quyết sạch sẽ.

"Khichúng ta vắng mặt thật vất vả cho ngươi. Quả nhiên người vướng bận so với dĩvãng thật bất đồng." Sau án thư, hồng y nam nhân vừa cười vừa nói, tùy tay némxuống quyển sách cuối cùng lên bàn, trong lời nói tán thưởng có hơn phân nửa làchế nhạo.

"MiểuLan nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, thay vì dựa vào hấp thulinh khí của hoa cỏ, không bằng dựa vào ta." Nói đến việc này, vẻ mặt của LăngVân rất nghiêm túc, "Ta cùng Miểu Lan lập khế thì mới có thể làm cho hắn khôngbị kiềm chế, không bị quản thúc, ta không muốn hắn mất tự do."

Nhữngngày Lăng Lạc Viêm và Long Phạm rời đi, mọi sự vụ trong tộc đều do Lăng Vân đảmnhiệm. Miểu Lan sống trên đời là dựa vào linh khí, nhất định phải có kỳ hoa dịthảo, một khi rời xa hoa cỏ thì tánh mạng sẽ gặp nguy hiểm, vì thế Lăng Vânquyết định tiến hành nghi thức lập khế mà năm xưa vẫn chưa hoàn thành.

Đó làtâm nguyện từ đó cho đến nay của hắn, cũng có thể giúp cho Miểu Lan không bịràng buộc. Miểu Lan là Tiêu Tự nhưng cũng không phải là Tiêu Tự, hoàn toàn quênđi quá khứ đau khổ, cũng quên luôn cả hắn, khiến hắn thầm nghĩ sau này càngphải bù đắp nhiều hơn.

"Nói nhưvậy là ngươi cũng đã được như nguyện?" Nhướng mi một cách tà khí đầy ái muội,nửa người tựa vào ghế, nửa còn lại dựa lên người của Long Phạm, lười nhác nhếchlên khóe miệng, hắn hỏi một cách tùy tiện nhưng Lăng Vân lại cứng họng, biểutình trên mặt trở nên đình trệ.

Lăng LạcViêm biết chuyện Miểu Lan không cho Lăng Vân gần người, Miểu Lan đối với LăngVân vẫn có cảm giác nhưng thủy chung không muốn chấp nhận Lăng Vân. Đối với haingười này, hắn chỉ khoanh tay ngồi xem kịch, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưathấy có kết quả.

Xem biểutình của Lăng Vân thì mọi người đều biết đáp án là gì.

"Nếuphải đợi năm tháng dài lâu thì mới chịu có trăng quên đèn, chẳng phảinhững thứ trân quý sẽ bị mất đi giá trị hay sao, đạo lý này ngay cả tiểu Dạ Dựccũng biết, còn ngươi quá quan tâm nên không dám chạm vào hay là ngay cả nếm thửcũng không dám? Về phần Miểu Lan, chỉ sợ hắn nghĩ rằng người ngươi muốn chínhlà Tiêu Tự trong quá khứ nên mới như vậy." Lăng Lạc Viêm nhẹ nhàng nói, LăngVân nghe xong thì bỗng nhiên ngẩng đầu, "Đây là khúc mắc của hắn?"

"Nguyênlai ngươi vẫn chưa nhìn ra." Lăng Lạc Viêm bĩu môi rồi lắc đầu, "Sớm biết nhưthế thì ta không nên chỉ điểm, để nhìn xem đến khi nào ngươi mới chịu tỉnhngộ."

Thần sắccủa Lăng Vân giống như vừa lo vừa vui, nhìn hắn như thế, hồng y nam nhân hoàntoàn dựa lên thân bạch y bào, bật lên tiếng cười khẽ, "Thật không hiểu làm thếnào mà ngươi có thể khiến cho hắn đáp ứng việc lập khế. Nếu đã muốn lập khế thìcòn lo trước lo sau, không dám manh động để làm gì? Ngươi nên học hỏi tế ti đạinhân của ta nhiều một chút, có người quả thật hoàn toàn không hề để ý đến tâmnguyện của ta, ép ta phải đáp ứng việc lập khế ngay lúc này."

Giọngnói dần dần trầm xuống, mang theo ý tứ nguy hiểm cùng nhẫn nhịn, liếc mắt nhìnLong Phạm, nghĩ đến việc sau khi về Xích Diêm tộc thì Long Phạm đã làm gì đểkhiến hắn phải đáp ứng, Lăng Lạc Viêm điều chỉnh tư thế ngồi một chút, rồi nhịnkhông được mà nhíu mày, "Với lực lượng của ta và ngươi, còn cần cái gì tuổi thọcùng chia, linh lực tương thông, lập khế để làm gì."

Để làmcho hắn đáp ứng, tế ti của hắn quả thực đã dùng đủ loại thủ đoạn tồi tệ nhất,mãi cho đến giờ khắc này hắn vẫn còn ảo giác có cái gì đó lạnh lẽo và nóng rựclần lượt thay đổi trong cơ thể. Thế mới biết, hóa ra sóc thủy ngoại trừ dùng đểtịnh hóa tẩy rửa thì còn có thể dùng ở một chỗ trên người.

"Vì làmcho ngươi trong lòng không có người khác, để khi ngươi không ở trong tầm mắtcủa ta thì ta cũng biết ngươi không có việc gì." Trả lời câu hỏi của Lăng LạcViêm, tế ti Long Phạm hơi thoáng mỉm cười. Hắn muốn làm cho người ở bên cạnhhắn lúc nào cũng cảm giác được sự tồn tại của hắn, không cho người khác có mộtchút kẻ hở.

Lăng LạcViêm nhếch môi, khẽ cười một tiếng rồi thản nhiên nói, "Ta còn tưởng rằng ngươilại ghen tuông quá độ." Hắn làm sao lại không hiểu tâm tư của Long Phạm. Tế ticủa hắn muốn hắn không được nhớ kỹ Phong Trần Tuyệt, nhưng Long Phạm lại thủychung để tâm hết thảy mọi chuyện.

"LạcViêm muốn nhắc nhở ta?" Bạch y bào tế ti lộ ra nụ cười nhạt như nước, Lăng LạcViêm tà mị liếc mắt, "Còn cần ta phải nhắc hay sao?" Sau khi trở về thì hắn đãquên, nhưng Long Phạm vẫn còn nhớ đến câu nói buông tay khi hắn bị khống chế,rồi sau đó hắn đáp ứng Long Phạm chuyện tự phạt...

Hắn nóithể nào thì tế ti của hắn quả thực làm đúng như vậy.

Nhẹnhàng mỉm cười, lời nói cũng vô cùng ôn nhu, nhìn như thánh khiết, tựa hồ mấyngày hôm trước làm ra chuyện kia với hắn cũng không quan hệ đến Long Phạm.Không ai biết mấy ngày trước đây, người nam nhân này đã đòi hỏi hắn quá độ nhưthế nào, nếu hắn chỉ là thường nhân thì chỉ sợ mấy ngày này đừng hòng bướcxuống giường, mà cho dù hắn đã là người phi thường thì sau đó vẫn bị Long Phạmôm đi tắm. (=.= quá sức....)

Dùngphương thức như vậy để bắt hắn đáp ứng lập khế, nam nhân xem thường hết thảymọi thứ ở trên đời lại làm như vậy. Muốn hắn đồng sinh cộng tử, sống chết cónhau, lấy máu tuyên thệ cùng nhau lập sinh tử khế. Trong mắt của Long Phạm,không chỉ là sống bên nhau, mà đó là ước định.

Hiểuđược điều Long Phạm muốn, vì vậy hắn đương nhiên đáp ứng. Lập khế khác với hônthú nhưng cũng có vài điểm tương tự, đều có nghi thức, đều phải đãi khách, mởtửu yến. Với thân phận hiện giờ của bọn hắn trong mắt của thế nhân, vừa muốnchiêu cáo thiên hạ, vừa không muốn ồn ào náo nhiệt thì quả thật không có khảnăng.

Theo nhưlời của Ngải, Hách Vũ và Đồ Lân lúc trước xác thực có thể được xưng là thầnnhân. Tất cả mọi việc bọn họ làm đều được quyết định sau khi đã đặt tình cảmsang một bên, để miễn cho tai họa càng thêm trầm trọng, nên bọn họ muốn đemnhân loại diệt đi cũng là vì như thế.

Chẳngqua không nghĩ tới, sau khi bọn họ tiêu tán, hồn phách cùng lực lượng vẫn chưahoàn toàn biến mất mà chỉ phiêu diêu trong thiên địa, rồi sau đó lực lượng phântán được hội tụ, một lần nữa trọng sinh thế gian, đó chính là hắn và Long Phạm.Bất quá trải qua thế sự dương gian, thừa nhận tình cảm của nhân loại, hắn vàLong Phạm rốt cục không còn là hai vị thần nhân lúc trước.

Có lẽđiều này Hách Vũ và Đồ Lân vẫn chưa nghĩ đến, thần nhân vô tình lại có thể hiểuđược tình ái, hết thảy kế hoạch an bài lúc trước hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểmsoát, bọn họ không còn là Hách Vũ và Đồ Lân, mà lại chính là Lăng Lạc Viêm vàLong Phạm.

Như thếtính ra hai người bọn hắn quả thật là thần nhân, cũng có thể nóikhông phải là thần nhân lúc trước, Lăng Lạc Viêm cũng không so đo việcnày, hiện giờ hắn chỉ suy nghĩ về phản ứng của người trong thiên hạsẽ như thế nào khi biết hắn và Long Phạm muốn lập khế.

Lăng Vânđã ly khai từ lúc hai người bắt đầu liếc mắt đưa tình, không biết làcảm thấy không thích hợp ở lại hay là vì vội vã tìm Miểu Lan đểcởi bỏ khúc mắc, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm vẫn ở lại trong điện đểtiếp tục thảo luận về việc lập khế.

Vìviệc này mà tộc nhân của Xích Diêm tộc vui mừng khôn xiết, đây là sựkiện trọng đại nhất sau trận thiên kiếp, nhưng hai vị đương sự vẫnhành xử như bình thường, mặc dù gắn bó như hình với bóng nhưng cũngkhông thấy có vẻ quá mức vui sướng.

Lạinói về Trữ Hinh, lúc này nàng đã định cư trong Xích Diêm tộc. Đốivới nàng, việc Viêm chủ và tế ti lập khế chỉ là nghi thức mà thôi,dù sao bọn họ hai người đã sớm sinh tử có nhau.

Nhớlại đủ chuyện trong quá khứ, không còn gì có thể tách rời haingười, nếu đã như thế thì hiện giờ bất quá chỉ có thêm nhiều ngườichứng kiến, chứng kiến mối tình có thể khiến cho Xích Diêm tộc càngthêm hùng mạnh, đồng thời, bởi vì tình cảm của hai người cũng khiếncho thiên hạ được an bình, đối với tất cả dân chúng và linh giả mànói, mặc dù chỉ là một nghi thức lập khế đơn giản nhưng lại có ýnghĩa rất to lớn.

Rồi sauđó, rốt cục cũng đến ngày trọng đại của Xích Diêm tộc, đồng thờicũng dẫn đến sự chú ý của những người khác, hai vị thần nhân lập khếlà một chuyện đại sự. Khi biết được tin tức, mọi người đã sôi nổichạy đến dưới chân núi của tổng điện Xích Diêm tộc, mặc dù khôngthể lên núi nhưng cũng có rất nhiều người chờ đợi ở trong thành.

Cáctộc hiển nhiên cũng đến, còn có Linh Tê tộc, từ khi giúp Ỷ Toànvương chữa khỏi bệnh cho Nhĩ Sinh thì Linh Tê tộc nghiễm nhiên thuộcvề Xích Diêm tộc, kể từ sau đó đã cư ngụ ở dưới chân núi trongthành.

Tổngđiện của Xích Diêm tộc nằm phía trên đỉnh núi, nhìn lên lầu son cóthể thấy được một thân ảnh màu đỏ đang lười nhác tựa vào thành lancan. Nghĩ đến những việc vặt vãnh mấy ngày gần đây, Lăng Lạc Viêmliếc mắt nhìn xuống chân núi.

"Quảthật cũng không ít người đến đây." Nhìn thấy biển người mà khôngkhỏi cảm thấy buồn cười, nhớ đến cảnh tượng đứng dưới ánh đèn sânkhấu trong quá khứ, cảm giác của việc lập khế lần này thật giốngnhư một vở diễn trước ánh nhìn chăm chú của hàng vạn người.

Từ trêncao, hồng y phất phơ như mây, đột nhiên hắn phát hiện một ánh mắt đangnhìn chăm chú, ánh mắt nóng rực như lôi điện tựa hồ đã từng quenbiết, là từ một nơi nào đó ở trong núi, chờ hắn ngưng thần nhìnlại thì đã lạc mất dấu vết.

"Saothế?" Long Phạm thấy Lăng Lạc Viêm thất thần dựa vào lan can, hắncũng bước đến bên cạnh rồi cùng nhau nhìn xuống.

Chẳnglẽ là ảo giác? Hắn thu hồi tầm mắt.

"Ngươinói xem, đến khi vở diễn bắt đầu mà không tìm thấy diễn viên thì sẽnhư thế nào?" Nheo mắt vô cùng tà khí xảo quyệt, nhìn chăm chú đámngười đông đúc ở dưới chân, hồng y nam nhân như đang trêu đùa, đem cảmgiác mới vừa rồi vứt ra sau đầu, hắn hỏi Long Phạm như thế.

LongPhạm nhìn Lăng Lạc Viêm, dần dần hiện lên ý cười nhàn nhạt nơi đáymắt, "Đó là một vở diễn khác." Hắn không cảm thấy bất ngờ, tôngchủ của hắn luôn thích làm xằng như thế.

Lăng LạcViêm nhướng mi, cầm lấy một lọn tóc đen mượt đặt lên môi, nhìn chămchú nam nhân trước mặt rồi chậm rãi hôn xuống nhẹ nhàng, "Lập khếphải dùng máu?"

"Đó làmáu của ta, đối với Lạc Viêm mà nói, không giống với những người khác."Nhìn sâu vào đôi mắt mị hoặc ngả ngớn, Long Phạm chậm rãi trả lời,nâng ngón tay đặt lên bờ môi mê người ở trước mặt.

Một hỏimột đáp, bạch y bào tế ti trầm tĩnh thản nhiên, dung túng hồng y nam nhân tùytâm tùy ý. Ngón tay đặt bên môi giống như có suy nghĩ của riêng mình, động tácđầy cám dỗ khiêu khích hoàn toàn không tương xứng với một thân bạch y bào khoanthai thoát tục, đôi khi lại nhẹ nhàng cọ sát.

Lăng LạcViêm nhếch môi, ngặm lấy ngón tay của Long Phạm rồi cắn xuống, hương vị máutươi chảy vào trong miệng, sau đó hắn nhả ngón tay của Long Phạm ra, liếm đihuyết sắc ở bên môi. Đến phiên ngón tay của hắn bị nâng lên, nhìn thấy LongPhạm nhẹ nhàng cắn xuống như thế nào, lại cảm giác sự ấm áp và ẩm ướt ở bêntrong, ngay lập tức khiến một nơi trên người của hắn liền trở nên nóng rực,"Nhanh lên."

Ra lệnhhối thục, ngữ thanh có một chút khàn khàn, hắn thực xác định là Long Phạm cố ý,hắn không cảm thấy đau mà ngược lại chính là cảm giác khiêu khích khiến lònghắn xôn xao

Cuốicùng, lời thúc giục của hắn được đáp lại bằng một ánh mắt trấn an và một nụcười đầy ôn nhu, ngón tay được nhả ra, hai vết thương chạm vào nhau, tiếp sauđó là một loạt linh ngôn, rồi ánh sáng kỳ dị lóe lên giữa điểm tiếp xúc của haingón tay.

Lăng LạcViêm không biết ngôn ngữ chú thuật được dùng khi lập khế là loại nào, hắn chỉnhìn thấy một chuỗi ký tự giống như biểu tượng của một loại ấn ký, dấu vết màuđỏ với hoa văn ngọn lửa khắc lên giữa mi tâm của Long Phạm, dấu vết càng ngàycàng đỏ, cho đến khi thấm nhập vào bên trong rồi mới biến mất.

Mà ởtrên trán của hắn cũng được khắc lên một dấu vết hình giọt nước, ở trong mắtcủa Long Phạm, dấu vết này xuất hiện trên khuôn mặt mị hoặc được che phủ bởimột tầng gợn nước lấp lánh, dưới bầu trời quang đãng, trong cơn gió thoảng, vếtmáu bên môi càng khiến cho nam nhân ở trước mắt tăng thêm mị lực ma tính đầy mêngười.

LongPhạm thủy chung cảm thấy ngay cả hắn cũng không thể kháng cự, vậy thì nhữngngười khác sẽ như thế nào, vì vậy tốt nhất vẫn không nên làm cho tông chủ củahắn xuất đầu lộ diện.

"Lập khếkết thúc, kế tiếp...." Long Phạm hôn lên vệt máu bên môi của Lăng Lạc Viêm, rồinhẹ nhàng thì thầm bên tai.

"Kế tiếptế ti muốn làm cái gì?" Biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, Lăng Lạc Viêm vừa cười vừadựa người vào lan can ở phía sau, một tay xoa nhẹ trên thân bạch y bào, hướngvào bên trong tìm kiếm.

"Làmviệc mà tông chủ muốn làm." Thản nhiên mỉm cười, Long Phạm không ngăn cản bàntay đang thăm dò ở trước ngực, mà là kéo bàn tay còn lại của Lăng Lạc Viêmtrườn xuống một chỗ, "Lạc Viêm không phải muốn ta nhanh lên hay sao?"

Bàn taychạm vào một chỗ ở dưới thân bạch y bào, Lăng Lạc Viêm cười khẽ, "Quả thậtkhông chậm, phản ứng mạnh như vậy, bất quá trước khi ly khai cũng nên nói vớitộc nhân một tiếng," Miễn cho đến lúc đó mọi người đi tìm khắp nơi, quấy rầyđến việc khác.

Khôngđợi Long Phạm kéo hắn trở về phòng, hồng y như hỏa thiêu phất phơ trong gió,"Các vị nghe rõ, nghi thức lập khế của bản tông chủ và tế ti đã xong, kế tiếptùy ý mọi người——-"

"Tôngchủ?!" Nghe được giọng nói của hắn, các trưởng lão và diệu sư từ khắp nơi vộivàng chạy ra, "Nghi thức bên ngoài mới được chuẩn bị, tông chủ và tế ti...nhưvậy...."

"Bảntông chủ và tế ti quay về phòng nghỉ ngơi."

Không hềđể ý đến tộc nhân, vừa dứt lời, một tràn tiếng cười sảng khoái vang vọng khắpđỉnh núi Xích Diêm, các tộc nhân hướng lên trên nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnhbạch y cùng hồng sam chợt lóe lên rồi biến mất, đi vào trong phòng ngủ.

Tiếngcười vẫn còn vang vọng trên đỉnh núi, mọi người nhìn nhau, cũng không tránhkhỏi phải phì cười, tông chủ và tế ti muốn 'trở về phòng nghỉ ngơi', bọn hắncòn có thể tùy ý như thế nào? Không bằng đều tự đi làm chuyện khác.

Trongphòng, hồng sam đã được thoát hạ, mái tóc bạch kim rối tung, Lăng Lạc Viêm cởibỏ từng kiện y phục, "Nếu đã lập khế, ngươi đã là người của ta, vì vậy khôngbằng lúc này tế ti đại nhân làm cho ta như nguyện?"

"LạcViêm có thể tiếp tục cố gắng," Bạch y bào hạ xuống.

"Ta tintưởng sẽ có một ngày ta có thể vượt qua ngươi......khoan đã....chờ một chút...."

"Còn chờcái gì nữa...." Bóng người giao triền, bên trong trướng mạn phất phơ theo gióđang truyền đến những tiếng hôn ướt át.

"Quảthật, chờ không được....vậy thì tiếp tục...."

"Nơi nàynhư thế nào...." Tiếp tục động tác, tế ti ngẩng đầu, vừa cười vừa hỏi.

"Khôngtồi, tốt lắm," Nâng thắt lưng lên, tông chủ của hắn tỏ vẻ rất hài lòng.

Từ khihắn bị cuốn vào thế giới này, gặp được người nam nhân ở trước mặt, hết thảy mọithứ đều thật hoàn hảo

Lăng LạcViêm ngưỡng cổ, bật ra tiếng rên rỉ đầy khoái cảm, hắn kéo Long Phạm đang nằmtrên người mình rồi hôn lên, "Ta sẽ không nói lời cảm tạ với ngươi, ngươi cũngbiết...."

"Tabiết." Long Phạm hôn xuống bờ môi của Lăng Lạc Viêm.

Bọn hắnđều biết từ nay về sau sẽ không bao giờ chia ly. Long Phạm là tế ti của hắn,cũng là người duy nhất mà hắn ủy thác hết thảy. Ngược lại, nếu không phải làhắn, cuộc đời này Long Phạm sẽ không quy phục bất cứ người nào.

Chỉ vìLăng Lạc Viêm, nên Long Phạm trở thành tế ti của một người.

Chỉ vìLong Phạm, Lăng Lạc Viêm giao ra tất cả.

Bọnhắn là điều ngoài ý muốn đặc biệt nhất của nhau. Yêu thương, giữchặt, không bao giờ chia lìa. Chỉ đơn giản như vậy, chỉ như thế màthôi.

Chính Văn Hoàn


.::Phiên ngoi : Yêu Ma – Đệ Nht Chương::.

Hắn bịngười đời xưng là ma vật. Cái gọi là ma vật đều là những thứ hạidân, ăn thịt hút máu người, hấp thu hồn phách, xâm nhập cơ thể người,làm hại nhân gian, tóm lại đối với nhân loại trên đời này mà nóitất cả ma vật đều đáng bị diệt trừ.

Đốivới quan điểm này hắn không có cảm giác gì đặc biệt, nhân loại trongmắt hắn chính là thức ăn, ai lại đi để ý đến quan điểm của một vậtbị ăn.

Mãi chođến một ngày, hắn ở cấm kỵ giới bị phong ấn, gần như đã ăn hếttất cả những vật có thể ăn, cuối cùng vì để sinh tồn mà hắn bịép phải lập ước định với một người, sau đó hắn còn có một cái tên—- Dạ Dực.

Sau đóđủ loại xảy ra đều ngoài dự kiến của Dạ Dực. Người nọ quả nhiêntrở thành chủ nhân của hắn, không chỉ khiến lực lượng của hắn tănglên, còn làm ra rất nhiều chuyện mà không người nào có thể ngờ tới,làm cho cả thiên hạ đều trở nên khuynh đảo.

Mặc dùchủ nhân của hắn ngang ngược phóng khoáng, không chịu gò bó, phong lưugợi tình, thích đùa nghịch kẻ khác, không để bất luận người nào ởtrong lòng, dường như đối với chủ nhân của hắn tất cả mọi người đềukhông quan trọng. Nhưng sau đó lại làm cho một người động tâm, ngườinọ chính là tế ti của Xích Diêm tộc, một người mà ngay cả hắn cũngbất giác sinh ra cảm giác sợ hãi và lo lắng cho tánh mạng của mình.

Sau khichủ nhân và tế ti của hắn có quan hệ, hắn vốn nghĩ rằng sẽ có sựbất đồng, nhưng kết quả vẫn là giống nhau, tựa như trước mắt.....

"Thếnào, Tiểu Dạ Dực? Nếu ngươi không làm thì có thể lựa chọn nhữngngười khác đến làm, ta nghĩ sẽ có rất nhiều người phi thường vuimừng làm cho con bán yêu này hoàn toàn hiểu được tình dục là gì."

Bên môinhếch lên một đường cong ái muội, rõ ràng là ác ý trêu chọc, nhưngDạ Dực biết loại trêu chọc này không phải trò đùa, nếu hắn cựtuyệt thì hồng y nam nhân trước mắt quả thật sẽ làm đúng như vậy,làm cho thiếu niên ngốc nghếch không biết gì về tình dục phải chịuđựng bao nhiêu lần thống khổ.

Cúiđầu nhìn vào đôi mắt trong suốt màu hồng phấn kia, hắn nghĩ đếnchính là bộ dáng mờ mịt của thiếu niên bị khơi dậy tình dục ở trênngười kẻ khác, thân là yêu, không biết lúc đó sẽ như thế nào? (=.=,cái đầu đen tối)

Đang dodự, bỗng nhiên một đoàn viêm hỏa hiện lên, thiếu niên bị ngọn lửathiêu sạch y phục trên người, môt thân xích lõa bị ném ra ngoài cửasổ, "Nếu ngươi chậm một chút thì ngươi cũng biết kết quả sẽ như thếnào, trong Viêm Lạc cung không chỉ có mỗi một mình Xích Diêm tộc củachúng ta."

Vừacười vừa nói, dường như đây chỉ là một trò chơi, Dạ Dực lại nghethấy dưới lầu truyền đến những âm thanh hít thở của mấy người, khônghề lưỡng lự, hắn nhảy xuống, giang hai tay ôm lấy thân thể của thiếuniên sắp sửa rớt xuống đất.

Sắcmặt vốn đã lạnh như băng nhưng khi nhìn thấy đám người đang bu lạithì hàn ý càng trở nên lãnh liệt. Thân thể xích lõa của thiếuniên bị hắn ôm ở trước người. Trốn dưới bóng râm trên người hắn,trong đôi mắt trong suốt tràn đầy cảnh giới, có người tiến lên muốnchạm vào thiếu niên thì ngay lúc ấy những móng vuốt sắc bén nhô ra,"Các ngươi muốn chết."

Linh Thưvốn là Yêu tộc. Yêu tộc có dung mạo mê hoặc lòng người, có thể thôngqua giao hợp để đem linh lực truyền cho người khác, nhưng không cónghĩa Yêu tộc chỉ dựa vào bề ngoài để quyến rũ con người, mà hoàntoàn ngược lại, đó là một trong những vũ khí của bọn chúng, hànhđộng rất nhanh nhẹn, khi lòng người bị mê hoặc thì trong nháy mắt sẽbị dí vào chỗ chết.

Nếu cóngười nào bởi vì dung mạo của bọn chúng mà khinh thường, nghĩ rằngbọn chúng chỉ trông vào sắc đẹp để mê hoặc lòng người thì hoàntoàn sai lầm, kết cục sẽ chỉ có chết, tình hình trước mắt đúng lànhư vậy. Đám người chỉ nhìn thấy thiếu niên từ trên trời giángxuống, toàn thân trong suốt như tuyết trắng, đôi mắt màu hồng phấnlong lanh như mặt nước hồ thu đang chuyển động, nhưng không người nàonhìn thấy móng vuốt sắc bén của hắn ở trong lòng hắc y nhân.

Khôngnhìn thấy thì chỉ có chết.

Khimóng vuốt xuyên qua thân thể một người, thiếu chút nữa đã lấy ra nộitạng thì đám người đang bu lại nhất thời bị hù dọa mà lùi về phíasau vài bước, nhìn thấy người kia ngã xuống đất, lúc này mới tỉnhngộ. Vẻ đẹp mị hoặc như thế nhưng lại làm ra thủ đoạn khiến chongười ta sợ hãi, chẳng phải đó chính là con bán yêu mà mấy ngàytrước đã dẫn đến phân tranh, được Viêm chủ thu phục lại khiến cho mấytông tộc bị thảm sát hay sao?!

Vừatỉnh ngộ, nhìn thấy sắc đẹp trước mặt mà hồn phách đang chu du nhấtthời đã quay trở về, lại nhìn thấy hắc y nhân đang ôm thiếu niên.Khuôn mặt lạnh như băng không có một chút nhân khí, toàn thân toát rahơi thở u ám của ma vật, giống như bước ra từ thánh địa tử thần, đôimắt trắng dã dần dần chuyển sang màu đỏ, tựa hồ hút lấy hết thảymáu tươi vào trong đó, một thân lạnh lẽo mang theo hơi thở u ám trànđầy sát khí, như là muốn đem bọn hắn cắn nuốt nhấn chìm vào bêntrong bóng đêm.

"Đimau!" Có người đối với người bên cạnh hô một câu, thụt lùi lại vàibước.

Đếnlúc này hắn mới nhớ đến thân phận của hắc y nhân, đó chính là conma vật được Viêm chủ sử dụng, Dẫn Hồn tộc!

"Nhưnglão Tam hắn...." Có người vẫn chưa tỉnh ngộ, nhìn thấy thi thể trênmặt đất, hiện giờ không phải vì sắc đẹp trước mắt mà là nhìn thấyđồng bọn bị giết chết nên cảm thấy không cam tâm. Bọn hắn đâu làm gìsai, người nam nhân nào nhìn thấy mỹ nhân mà lại không động tâm?

Vẫnchưa nói xong thì đã có người kéo đi, "Ngu xuẩn, đó là ma vật cùngbán yêu dưới tay Viêm chủ, hai thứ kia đều không phải để chúng ta trêuchọc, lão Tam chỉ có thể tự trách hắn có mắt không tròng, chẳng lẽngươi muốn đi tìm Viêm chủ để báo thù....Bán yêu kia....mấy ngày trướcđây vì hắn.....mà bọn họ đều chết....ngươi nghĩ rằng ngươi có bảnlĩnh...."

Ngay cảchào hỏi cũng không có can đảm, đám người vội vàng ly khai, động táccơ hồ là hoảng hốt mà chạy, dọc đường còn có thể nghe được mộtngười không ngừng cảnh cáo mang theo sự sợ hãi và kính nể.

Ngườinằm trên mặt đất vẫn còn chảy máu, nội tạng vỡ tan, da tróc thịtbong, gần như đã chết. Linh Thư nâng tay hấp lấy linh lực của ngườinọ, lại ngẩng đầu, vừa cười vừa nhìn Dạ Dực, "Tặng cho ngươi?"

Hắnnói tặng, tất nhiên là yêu lực của chính mình, mà yêu lực chỉ cóthể dựa vào một loại phương thức để chuyển giao. Đây là Yêu tộc thểhiện lòng thành với ma vật, Dạ Dực nhíu mày, thâm trầm không nóimột câu nào rồi hấp đi hồn phách của người nọ. Bị móng vuốt xérách, lại bị mất đi linh lực rồi tiếp theo bị đoạt mất hồn phách,thi thể trên mặt đất xem như hoàn toàn chết triệt để.

Nếu DạDực không ôm Linh Thư, che chắn ánh sáng cho thiếu niên thì người nàysẽ không bị Linh Thư tấn công, căn bản sẽ không có cơ hội chết trongtay Dẫn hồn tộc, hiện giờ thảm trạng như vậy, ngã xuống đất, nhưngkhông người náo dám đến liếc mắt một cái.

Ngườihầu trong Viêm Lạc cung đã sớm được phân phó, trong cung không đượcnhìn thấy máu, không khí càng không thể có một chút mùi máu tanh,đó là mệnh lệnh của tế ti đại nhân. Chỉ trong chốc lát đã có ngườitiến đến thu dọn thi thể, rửa sạch vết máu trên mặt đất. Một látsau, nơi này lại bình thường như trước, tựa hồ chưa từng có chuyệngì phát sinh. (o_o con rồng chăm chút tỉ mỉ cho vợ đến thế sao, cảmđộng ghệ)

Dạ Dựcvà Linh Thư đã sớm rời đi, ôm thiếu niên không một mảnh vải vào lòng,thân là Dẫn Hồn tộc hắn đang suy nghĩ Yêu tộc có thật sự cần hắndạy dỗ hay không? Dù sao Linh Thư lúc trước vừa cười vừa muốn hắnnhận lấy yêu lực.

Linh Thưquả thật đơn thuần không biết dục vọng của nhân loại hay sao? Hoặc làquá mức hiểu rõ mới có thể không hề để ý, không hề cố kị mới dámđánh gảy chuyện tốt của chủ nhân và tế ti mà vẫn điềm nhiên nhưbình thường.

Bấtgiác cau mày lại, khuôn mặt lạnh lùng chuyển thành băng hàn, Dạ Dựcđặt thiếu niên ở trong lòng xuống giường, nhìn thấy Linh Thư liếm máutươi trên những móng vuốt vô cùng hưởng thụ, thân thể xích lõa bìnhyên ngồi ở trên giường, không biết là chờ đợi Dạ Dực đi làm cái gìhay là hấp dẫn Dạ Dực làm cái gì.

Yêu tộcquả thật không hổ danh là Yêu tộc, mái tóc trắng như tuyết, xõa dàitrên làn da trong suốt, dưới bóng râm của trướng mạn hiện lên mộthình ảnh hấp dẫn kinh người. Bàn tay dính máu, móng vuốt đã đượcthu hồi, màu đỏ tươi dính trên đầu ngón tay càng điểm xuyến vẻ mịhoặc lòng người, bị đầu lưỡi ướt át liếm đi.

Dạ Dựctuy thân là ma vật nhưng giờ khắc này đã là hình người, đối vớihình ảnh trước mắt tự nhiên sẽ không thể không có phản ứng, ngượclại phản ứng của hắn thực trực tiếp. Đi đến bên giường, đứng trướcmặt Linh Thư, một nơi trên thân thể tản mát ra nhiệt độ nóng rực đốidiện với Linh Thư đang ngồi ở trên giường, mặc dù cách một tầng yphục nhưng vẫn có thể nhìn thấy vật đó nhô lên rõ ràng.

Hai đôimắt màu hồng phấn như hoa anh đào, lấp lánh như làn thu thủy trongkhông gian nửa sáng nửa tối. Cảm giác sự vật khác thường ở trướcmắt, Linh Thư ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt lạnh lùng lại trànngập màu đỏ ngầu của máu tươi, hắn nghi hoặc nâng tay lên, đặt trướcvật phát ra nhiệt độ nóng rực ngay trước mặt hắn.

"Ngươimuốn tặng ta Yêu lực?" Lời nói lạnh lùng của Dạ Dực từ phía trêntruyền xuống, hoàn toàn ngược lại so với ngữ thanh lãnh đạm, Linh Thưcảm giác vật đang được hắn bao trùm dưới tay càng lúc càng nóng lên.

"Ngươicó biết phải tặng như thế nào không? Có biết cách hay không? Ngươi đãtừng tặng lực lượng của mình cho bao nhiêu người?" Dạ Dực cúi đầunhìn Linh Thư, giọng nói vẫn băng lãnh như trước, nhưng hắn không hềphát hiện điều này, ma vật không cần cảm xúc, bọn hắn chỉ cần dựavào bản năng mà sống, mặc dù hóa thân thành người nhưng hắn tự nhậnbản thân mình cũng không có gì thay đổi, vậy mà đứng trước mặt LinhThư lại làm cho hắn có loại cảm xúc cổ quái xuất hiện ở trong đầu.

"Ngươikhông cần? Bọn hắn đều thích, người nào cũng đều muốn, vì sao ngươikhông cần?" Đôi mắt trong veo màu hồng phấn tràn đầy nghi hoặc, hắn thủychung không hiểu vì sao đến nơi này, hắn vốn là vật mà mọi ngườiđều muốn nhưng không ai nguyện ý thu nhận.

Hồng ynam nhân kia dường như hoàn toàn không cần đến lực lượng của hắn, thunhận hắn nhưng không yêu cầu hắn phải làm bất luận điều gì, nhữngngười khác cũng như vậy. Thủ hạ của hồng y nam nhân tựa hồ đối vớihắn tránh còn không kịp, ngay cả mắt cũng không liếc nhìn hắn mộtcái, chỉ có Dạ Dực trước mặt, tuy lúc nào cũng lạnh lùng nhưng lạithường xuyên giúp đỡ hắn.

"Bọnhắn đều thích vì sao ngươi không cho bọn hắn?" Bàn tay của Linh Thưđang tiếp xúc ở dưới hạ thân, dường như là thăm dò, động tác chậmrãi, nhưng lại khiêu khích nhiệt độ ở nơi ấy càng dâng cao. Dạ Dựckéo tay còn lại của Linh Thư đặt ở dưới thân, nhìn thấy bàn tay còndính máu đang vuốt ve bên ngoài y hạ của hắn.

Thiếuniên vẫn chưa cho hắn đáp án, hắn cũng không hỏi lại, bàn tay trắngnhư tuyết đang mơn trớn dưới hạ thân của hắn, so với chủ nhân của hắnvà vị tế ti kia thì động tác của Linh Thư giống như một đứa trẻ đangđùa nghịch một món đồ chơi, mặc dù linh hoạt nhưng lại hơi ngây ngô.(con quạ xấu, dám nhìn lén Long Viêm o_o, sao ko cho ta xem ké)

"Lăngđã từng nói, nếu là không muốn thì bất luận có bao nhiêu người muốnlực lượng trên người của chúng ta đều không thể đáp ứng, Yêu tộckhông phải dụng cụ để cho người khác tiết dục." Trả lời hết sức tựnhiên, Linh Thư nhìn trước mắt, bộ phận nổi lên trên người của Dạ Dựcthì hắn đã sớm nhìn thấy vô sô lần, rất nhiều người cũng có phảnứng giống như Dạ Dực, hắn đã quen với việc này, nhưng không quen tựtay chạm vào để cảm giác, bất quá lúc này hắn lại không hề cảmthấy chán ghét.

"Nếulà ngươi thì ta có thể tặng lực lượng cho ngươi." Cần cổ trắng nhưtuyết ngưỡng thành một đường cong, sợi tóc lấp lánh ở phía saudường như cùng toàn thân tuyết trắng dung hòa thành một thể. Vừa dứtlời, thiếu niên vươn người đến, đem môi đặt lên nơi ngẩng cao nóng rựcở trước mặt.

Linh Thưkhông hiểu tình dục là gì nhưng cũng không có nghĩa hắn không biếtphải làm như thế nào. Thân là Yêu tộc, so với người khác thì bọnhắn hiểu rất rõ dục vọng của con người, bọn hắn chỉ là không hiểudục vọng của nhân loại được chia ra rất nhiều chủng loại. Bản tínhthuần khiết cùng tình cảm đơn giản khiến bọn hắn không phân biệtđược sự khác nhau của những loại dục vọng này.

Cho nênLinh Thư thủy chung không hiểu vì sao hồng y nam nhân được xưng là Viêmchủ và bạch y bào tế ti lại khó chịu khi thấy hắn xuất hiện nhưvậy. Hiện giờ Yêu tộc không hề có "bọn hắn" mà chỉ có một mìnhhắn, hắn chỉ muốn hảo hảo tự bảo toàn bản thân mà thôi.

Dưới yhạ, sợi tóc của thiếu niên lấp lánh như ngọc, ngồi quỳ trên giường,ngậm vào bộ phận đang xuất hiện biến hóa của Dạ Dực, chậm rãiliếm lên, bỗng nhiên vật ở trong y hạ nhanh chóng thẳng đứng, dù chegiấu dưới một lớp vải nhưng bộ phận bị nước bọt làm ướt át đangdần dần hiện rõ hình dáng.

Trênkhuôn mặt lạnh như băng của Dạ Dực lộ ra sự biến hóa tinh diệu, màuđỏ trong mắt càng lúc càng đậm, cúi đầu nhìn thấy thiếu niên đangcố gắng liếm y khố của hắn, Dạ Dực cảm thấy cổ họng căng thẳng.Ngoại trừ hồn phách, hiện giờ trong cơ thể lại dâng trào một nỗikhát khao kỳ dị.

Linh Thưhiểu được dục vọng là cái gì, nói như vậy chủ nhân muốn hắn dạydỗ Linh Thư hiểu biết điều này thì tựa hồ đã là dư thừa. Trong lòngbiết như vậy nhưng Dạ Dực không để cho thiếu niên dừng lại, hắn thoátxuống y hạ đang trở ngại khoái cảm của hắn. Dưới thân không còn thứgì vướng víu, ngạnh vật rung động lưu lại một tia ẩm ướt bên môi củathiếu niên.

"Biếtlàm như thế nào hay không?" Phía trên truyền xuống một câu hỏi, LinhThư giương mắt nhìn Dạ Dực đang đứng thẳng bên giường, nhìn thấy vẻmặt khác thường của Dạ Dực, Linh Thư há mồm theo bản năng, đưa vậtnóng rực ở trước mặt tiến vào khoang miệng.


.::Phiên ngoi : Yêu Ma – Đệ Nhị Chương::.

Vàođến trong miệng thì mới phát hiện so với lúc trước bất đồng, khôngcòn y phục ngăn cách, cái loại nhiệt độ này càng tăng lên gấp bộiphần, hắn có thể cảm nhận được mạch đập của ngạnh vật trực tiếpở trong miệng đang nảy lên liên hồi. Hơi thở thuộc về Dạ Dực phả vàomặt hắn, đó là hương vị lạnh lẽo cùng hắc ám đặc trưng của ma vật,lúc này lại sinh ra nhiệt độ nóng rực như vậy thì quả thật rất kỳquái.

Hai tayvuốt ve xoa nắn, trong miệng bị ngạnh vật nhồi vào, lúc này Linh Thưđương nhiên không thể trả lời câu hỏi của Dạ Dực, cũng căn bản khôngcần trả lời. Vật hắn đang cầm nóng rực ở trong miệng, hắn lui vềphía sau một ít, lại dùng đầu lưỡi liếm mút, thậm chí giương mắtnhìn phản ứng của Dạ Dực. Thân là Yêu tộc, hắn cũng không cảm thấylàm như vậy có cái gì không đúng, ngược lại hắn rất muốn làm thậttốt.

Đầulưỡi mềm mại từ trong miệng của thiếu niên vươn ra, như là thăm dò,đảo qua ngạnh vật dựng đứng vừa đỏ bừng vừa ướt át của Dạ Dực.Từng chút một liếm vào, phát ra tiếng vang ẩm ướt, giống như đangnhấm nháp. Thiếu niên làm ra hành động mê người như vậy lại dường nhưkhông biết mình đang làm cho người ta huyết mạch sôi sục như thế nào,hắn vẫn cứ tiếp tục động tác của mình.

Đôi môihồng hào khép mở mang theo chất dịch ướt át, nâng lên đôi mắt màuhồng phấn trong suốt như băng càng thêm mê hoặc lòng người, bất giáctoát ra mị sắc của Yêu tộc. Bị đôi mắt kia nhìn chăm chú, dùng đôimôi ngậm lấy rồi khẽ liếm, trong đầu của Dạ Dực bị chấn động, chỉcảm thấy cơ thể như bị thiêu đốt.

"Ngô——–"phía sau đầu của Linh Thư bỗng nhiên bị dùng lực ấn vào, động tácliếm mút của hắn trở thành ngậm nuốt, trong miệng bị ngạnh vậtnhồi nhét làm hắn hô hấp khó khăn, khoang miệng tràn đầy mùi vị củaDạ Dực, lui về phía sau rồi dùng đầu lưỡi để thúc đẩy, hắn đangmuốn rời đi thì động tác như vậy lại khiến Dạ Dực khàn khàn thởdốc một tiếng.

Tiếngthở dốc này nghe rất hoan hỷ, hắn lui về phía sau, không khỏi chìađầu lưỡi ra liếm ở cạnh sườn của ngạnh vật, "Rất thoải mái sao?"

Đôi mắttrong suốt đang nâng lên như có chút chờ đợi, Dạ Dực nhìn thẳng vàohắn, không có trả lời, hắn không xác định ngoại trừ thoải mái thìhắn còn có thể dùng cảm giác gì để hình dung. Thiếu niên ngồi quỳở trên giường nhìn hắn, làm ra động tác rõ ràng tràn đầy mị lựcnhư vậy, trong mắt vẫn trong suốt đến thuần khiết.

Bộdáng như thế, cho dù người nào nhìn thấy cũng sẽ không ngừng xôn xaotrong lòng. Dạ Dực động thân đem dục vọng hoàn toàn nhập vào trongmiệng Linh Thư, thiếu niên bất ngờ không kịp phản ứng thì đã bị mộtcổ lực lượng úp đến, hắn chỉ có thể giữ lấy thắt lưng của DạDực, nhưng không thể ngăn cản ngạnh vật nóng rực đang mạnh mẽ tiếnvào trong miệng của hắn, lần đầu tiên cảm giác được rõ ràng cái gìgọi là tình dục, đây là khát vọng của Dạ Dực?

Dạ Dựcmuốn lực lượng của hắn, hắn nên nổ lực hết mình cho Dạ Dực, nghĩnhư vậy, Linh Thư bắt đầu nghênh hợp, đem vật ở trong miệng nuốt sâuvào trong cổ họng.

Thiếuniên cố gắng nghênh hợp, đôi mắt màu hồng phấn cùng cặp môi vì masát mà trở nên ửng đỏ, khóe miệng mang theo chất dịch đang mút lấyhắn, đầu lưỡi ở bên trong cố gắng khiêu khích liếm trên ngạnh vật.Trong lòng của Dạ Dực tựa hồ có cái gì đó đang biến hóa, ngoạitrừ tràn đầy dục vọng còn có một thứ khác.

"Ngươilàm tốt lắm." Lời nói lạnh như băng, vì tình dục mà trở nên khànđục, không hề mang theo cảm giác thương yêu, nhưng nghe được như vậy thìLinh Thư lại bất giác nâng lên đôi mắt lộ ra ý cười, Dạ Dực đang khenngợi hắn làm rất tốt.

Hắnkhông phải không biết, tuy Dạ Dực luôn giúp đỡ hắn nhưng lại thỉnhthoảng dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn. Thân là bán yêu, hắncường đại hơn so với nhiều người, Yêu tộc vốn nên mạnh hơn so với mavật, nhưng ở đây hắn không phải là đối thủ của Dạ Dực.

Đượcmột người cường đại hơn mình khen ngợi làm cho Linh Thư cảm thấy thậtcao hứng. Hóa ra ngoại trừ giết ngươi để làm cho hồng y Viêm chủ hàilòng thì còn có thể dùng cách này để thỏa mãn Dạ Dực. Hắn muốncho Dạ Dực yêu lực của mình, nhưng hắn cũng không tự hỏi vì sao mìnhlại muốn lấy lòng ma vật trước mắt này. Bất luận là ma hay là yêu,đều là bằng bản năng mà hành động.

Lúcnày bản năng của hắn rất kỳ quái, ngạnh vật tiến vào trong miệnglàm cho hô hấp của hắn không thông cũng không hề thoải mái nhưng kỳdị chính là thân thể của hắn dường như hoàn toàn không thấy phảncảm. Dùng môi lưỡi bao vây bộ phận rõ ràng thuộc về Dạ Dực nhưng hạthân của hắn lại bất giác sinh ra phản ứng.

Đốivới việc này cũng không bỡ ngỡ, Linh Thư không hề che giấu, đưa mộttay đặt xuống hạ thân của chính mình, vừa nuốt vào nhả ra ngạnh vậtở trong miệng, vừa vuốt ve hạ thân. Dục vọng bị dấy lên làm cho sắcmặt của thiếu niên trở nên ửng đỏ, thân thể trắng như tuyết dần dầnchuyển sang một màu hồng nhàn nhạt, Dạ Dực đưa tay sờ lên, chỉ cảmthấy làn da mịn màng trơn bóng giống như môi lưỡi mềm mại đang baolấy dục vọng của hắn, khiến hồn phách tựa hồ bị thoát ly khỏi cơthể.

Sự mềmmại làm cho người ta nhịn không được muốn đi tưởng tượng cảm giácnếu tiến vào nơi kia thì sẽ như thế nào. Dạ Dực đưa tay tìm kiếm ởphía sau của thiếu niên, theo thân thể ngồi quỳ của Linh Thư, đi dọctừ tấm lưng trắng ngần dần dần tiến xuống dưới, cho đến khi ngón taycủa hắn chạm vào một nơi đang rung động.

Ngạnhvật vẫn chưa hoàn toàn tiến sâu vào trong miệng nhưng vì động tácđột ngột của Dạ Dực mà Linh Thư không kịp phản ứng, bàn tay đặt ởsau đầu của hắn làm cho hắn không thể thối lui, chỉ có thể cực lựchít thở, hạ thân ở phía sau bị vuốt ve khiêu khích rồi sau đó bịtách ra, hắn cảm giác có một vật khác thường đang tiến vào.

Đó làngón tay của Dạ Dực, nhẹ nhàng mơn trớn ở trước cửa vào, không vộivã tiến nhập, nếu Dạ Dực làm như vậy thì chỉ sợ con bán yêu vôdụng này sẽ rất vất vả. Dạ Dực cố gắng kiềm chế, còn Linh Thư bởivì đây là lần đầu tiên chuyển vận linh lực cho người khác mà cảmthấy vô cùng hăng hái. Không ngừng nuốt xuống ngạnh vật, hắn bán nằmsắp ở trên giường, phần hông ở phía sau nâng lên cao, một cơn gió nhẹkhẽ lướt qua giữa hai chân đang tách ra, cảm giác mát lạnh làm chonhiệt độ trên người Linh Thư càng thêm khô nóng.

Hô hấpdồn dập, sắc mặt đỏ ửng, tư thế nằm như vậy ở trên giường, bóng râmcủa trướng mạn che xuống tấm lưng trần của Linh Thư, toàn thân trongsuốt như tuyết trắng hoàn toàn lộ ra, ngón tay của Dạ Dực vẫn tiếptục động tác. Nhìn thấy cảnh tượng như thế, đôi mắt của Dạ Dực trởnên đỏ ngầu dường như muốn xuất huyết. (người ta chảy máu mũi, conquạ lại chảy máu mắt =.=)

Bàn tayđặt phía sau đầu của Linh Thư đột nhiên đè mạnh, trong miệng bị ngạnhvật trướng đại xâm nhập, hướng vào chỗ sâu trong cổ họng, thiếu niênngưỡng cao đầu để lộ ra đường cong mê người của chiếc cổ thon dài.Dạ Dực nâng thắt lưng ở phía sau của Linh Thư lên, thân thể trong suốtnhư tuyết trắng trên vạt áo màu đen làm nổi bật hai màu hắc bạchthật đẹp mắt.

"Ân..."dục vọng nóng rực cứng rắn xâm nhập vào cổ họng, Linh Thư khó chịumuốn ho khan nôn mửa, nhưng phản ứng của thân thể lại hoàn toàn tươngphản, thắt lưng vặn vẹo nghênh hợp ngón tay vuốt ve khiêu khích ởphía sau hạ thân, nâng cao phần hông ở phía sau, để mặc cho ngón taycủa Dạ Dực không ngừng nhấn vào cửa khẩu, thân thể run rẩy dường nhưbị một cảm giác xa lạ nào đó đang điều khiển.

Môilưỡi cùng cổ họng vừa chật hẹp lại vô cùng ấm áp ướt át, Dạ Dựcđặt mình vào trong đó, tiếng thở dốc dồn dập cùng âm thanh của chấtdịch khi đẩy vào rồi rút ra tràn ngập trong gian phòng. Ra vào giữađôi môi đỏ tươi thập phần mê người, Dạ Dực ấn nhanh khố hạ của LinhThư, thiếu niên chỉ có thể nắm chặt thắt lưng của hắn, đưa đẩy đầura vào bên dưới y hạ của Dạ Dực, nâng cao thắt lưng ở phía sau đểchờ đợi ngón tay của Dạ Dực tiến vào.

Ngóntay đang điểm nhẹ ở bên ngoài bỗng nhiên ấn xuống thật mạnh, dụcvọng thẳng đứng ở giữa hai chân của Linh Thư vì bị phản ứng kíchthích đột ngột như thế mà chảy ra chất dịch, muốn hét lên một tiếngnhưng ngạnh vật trướng đại trong cổ họng lại bất thình lình rungđộng, không chờ cho hắn kịp lui về thì đã rót đầy bạch dịch nóngrực vào trong miệng.

Dạ Dựcthối lui thân kéo theo một sợi bạch dịch tràn ra bên môi của thiếuniên, chất dịch chảy xuống, nhỏ giọt lên đầu nhũ màu hồng phấn đangdựng thẳng trước ngực, Linh Thư ho khan, theo thói quen dùng lưỡi liếmđi chất lỏng ở bên môi, mùi vị thật khác xa so với máu tanh. Hắnkhông biết bộ dáng ngốc nghếch hồn nhiên cùng động tác vô tư củamình sẽ dẫn đến một trận cuồng phong bão táp như thế nào.

Mân mêđầu nhũ nổi lên trước ngực của thiếu niên, nghe được âm thanh khẽ rêncủa Linh Thư thì nhịp tim của Dạ Dực trở nên hỗn loạn. Con bán yêu ởtrước mắt như mang theo vài phần ngây thơ lại lộ ra mị sắc đặc biệt,giống như đem vẻ tàn nhẫn khi giết người cùng dâm mĩ của yêu tínhdung hòa vào nhau, bên trong thuần khiết lộ ra mị lực yêu dị, nếu làthường nhân thì nhất định sẽ trở nên điên cuồng.

Mà lúcnày mặc dù Dạ Dực thân là ma vật cũng không thể kháng cự. Đưa haingón tay khuấy tròn trong miệng của Linh Thư, thiếu niên vô thức mútlấy ngón tay của Dạ Dực, nhìn thấy ngón tay kéo ra những sợi tơbạch dịch đầy dâm mĩ, cảm giác cửa vào ở phía sau đang rung động,hai chân bị tách ra, ngón tay tiến nhập làm động tác khuếch trương.Giống như vội vàng không còn kiên nhẫn, ngón tay tiến quân thần tốc đivào, Linh Thư mở miệng thở dốc, liếm đi bạch dịch lưu lại ở bên môi,đưa tay vuốt ve lên xuống trên dục vọng thẳng đứng của chính mình.

"DạDực—–" Gọi tên Dạ Dực, giờ khắc này Linh Thư không hiểu được cảmgiác của bản thân, trước ngực đau đớn nhưng hắn không muốn tránh né,ngược lại hắn càng muốn hơn, trong miệng tràn đầy mùi vị của DạDực, hắn nuốt xuống một chút.

"Chờ."Nhìn thân thể ướt át của Linh Thư, Dạ Dực tách ra cửa vào, ở nơi ấynở rộ màu sắc mị hoặc lòng người đang khép mở hấp thu ngón tay củahắn, Dạ Dực đột nhiên thông qua ngón tay nâng thân thể của thiếu niênlên.

Tư thếbị quay ngược lại, Linh Thư nằm sấp trên giường, hai chân bị mở rathật rộng, nửa thân trên giắt ở trên giường, đồng thời phía sau bịđè xuống.

"A——"Tiếng rên thật dài, không biết là thống khổ hay là hoan hỷ, bàn taynắm chặt chăn đệm trên giường, trong cơ thể hắn dường như bị quấyrối, ngạnh vật thật lớn xuyên qua thân thể, nóng rực đến mức muốnthiêu đốt toàn thân của hắn.

"Thích?"Giọng nói của Dạ Dực từ phía sau truyền đến, một tay vờn quanh ngườiLinh Thư, thân thể gắt gao đè hắn xuống giường, tay còn lại khôngngừng mơn trớn trước ngực, khơi dậy cảm giác khó nói nên lời củahắn.

"Ân.....DạDực....." Giống như đang mê mẩn, thiếu niên ngoảnh đầu lại, dưới đáymắt tràn đầy sương mù, đôi môi hé mở cất lên những tiếng rên rỉ, DạDực không biết vì sao lại muốn chạm vào. Hắn vốn đối với thức ănđều không cảm thấy hứng thú, nhưng....

Cánhmôi hé mở bị hắn cắn xuống rồi mút vào. Cảm giác thật thích thúkhi đôi môi và bên trong cửa khẩu ở dưới thân Linh Thư co rút cùng mộtlúc, vừa mềm mại mượt mà vừa mang theo hương vị ngọt ngào. Cửa khẩucủa Linh Thư tiếp tục nuốt vào nhả ra dục vọng của hắn, thiếu niên nằmsắp để lộ ra tấm lưng trắng ngần như tuyết, vì mồ hôi mà trở nênlấp lánh như ngọc trai, thắt lưng bị nâng cao, mái tóc ẩm ướt xõadài xuống giường....

"Yêutộc phải chăng đều mỹ vị như vậy?" Quả thực so với hồn phách thìmùi vị càng thêm mê người, giống như bị cảnh đẹp trước mắt cám dỗ,bị mĩ vị ở dưới thân mê hoặc, Dạ Dực lần lượt xuất nhập vào khehở hút hồn ở dưới thân Linh Thư, nghe được thiếu niên rên rỉ, cuồngloạn kêu gào.

"Không.....khôngđược......Dạ Dực.....từ từ....." Cảm giác khó chịu ban đầu dần dần trôiqua, Linh Thư bị khoái cảm mạnh mẽ xâm nhập, hắn không biết dục vọnglại có thể làm cho hắn hoàn toàn mất đi tự chủ như vậy. Động táccủa Dạ Dực vô cùng mãnh liệt, thâm nhập một chút vào chỗ sâu, sauđó thì thối lui, hắn vẫn chưa kịp thở dốc thì đột nhiên lại tiếnvào chiếm đoạt làm cho hắn thiếu chút nữa đã quên đi chuyện quantrọng nhất.

"Aa....dừng lại....ta phải đem linh lực.....a......không thể....." đầu nhũ trướcngực và dục vọng ở dưới hạ thân bị vuốt ve mơn trớn cùng một lúc,phía sau vang lên âm thanh va chạm của thân thể, cùng với chất dịchtràn ra tạo nên những tiếng vang nho nhỏ. Hương vị tình dục cùngnhững tiếng vang đầy dâm mĩ không ngừng lan tỏa trong phòng. Linh Thưtrợn to đôi mắt màu hồng phấn, nhìn thấy trướng mạn lay động ởtrước mặt, hắn hoàn toàn mất đi lực tự hỏi, dục vọng bùng nổ làmcho hắn không ngừng rên rỉ, trong đầu trở nên trống rỗng.

Ánhsáng màu hồng nhạt lấp lánh trên thân thể thấm đầy mồ hôi của hắn,móng vuốt sắc bén vươn ra, Linh Thư bắt lấy chăn đệm trên giường. Dướivầng hào quang màu hồng nhạt, một đôi tai mềm mại như nhung dần dầnhiện lên, hai chiếc tai màu trắng rung rung cũng lấp lánh sáng bóng,như đóa hoa nở rộ mang theo một hương vị ngọt ngào. Cái loại mậtngọt này làm cho người ta liên tưởng đến mùi vị tình dục, giống nhưbên trong bóng đêm che giấu một hương vị ngọt ngào bí ẩn, hết sứckhiêu khích dục vọng của con người.

Dướithân của Linh Thư là một mảnh hỗn độn, mồ hôi cùng chất dịch thấmướt thân thể đang run rẩy vì không thể khống chế. Hắn đã quên trongquá trình phải kiểm soát linh lực của chính mình để thông qua giaohợp mà chuyển cho Dạ Dực, hắn muốn ngừng lại nhưng thân thể vẫn cứtiếp tục nghênh hợp từng đợt tiến nhập của Dạ Dực. Cảm giác bênngoài lẫn bên trong cơ thể căn bản không hề để ý đến tiếng gào thétcủa hắn, như vậy thì làm sao hắn có thể dừng lại.

Thân làma vật, Dạ Dực sẽ không buông ra mĩ thực đang ăn dang dở, càng huốngchi Linh Thư lúc này bởi vì khoái cảm đã lên đến đỉnh mà bị yêuhóa. Toàn thân trong suốt như tuyết trắng phủ kín một vầng hào quangmê người, cửa khẩu cắn nuốt dục vọng của Dạ Dực đang kịch liệt corút, khiến khát khao của hắn càng trỗi dậy mạnh mẽ.

Mỗilần xuất nhập lại dẫn ra một ít bạch dịch trong cơ thể, những sợitơ màu trắng đục kéo dài giữa chỗ giao hợp của hai người, âm thanh vachạm cùng tiếng nước ướt át vang lên. Linh Thư há mồm rên rỉ, thânthể vô lực duy trì bị Dạ Dực ôm chặt.

Bị lựcva chạm đẩy về phía trước, hắn đưa móng vuốt kéo lấy trướng mạn ởbên giường, hồn nhiên không biết hạ thân ở phía sau từ màu tuyếttrắng bị Dạ Dực tiến nhập đang hóa thành ửng đỏ, bên trong lấp lánhchất lỏng, lần lượt cắn nuốt ngạnh vật đang tiến vào của Dạ Dực.

"Ân....DạDực.....ta quên.....a" Há mồm muốn nói rằng hắn đã bỏ qua thời cơ chuyểngiao lực lượng cho Dạ Dực thì ngạnh vật nóng rực lại tiến sâu vàotrong cơ thể, tiếp tục thiêu đốt thần trí của hắn, Linh Thư thở hổnhển, suy nghĩ bị rối loạn. Khoái cảm lên đến đỉnh vẫn chưa kịp luira thì lại tiếp tục bị cuốn vào nhiệt độ nóng rực, đôi tay mạnh mẽôm chặt hắn làm cho hắn không thể nói thành lời.

"Takhông cần yêu lực của ngươi." Ngữ thanh của Dạ Dực không hề khinhthường và lạnh băng như trước, lúc này lại bị lửa nóng của tìnhdục hòa tan, giọng nói vừa khàn đục vừa tràn đầy sảng khoái. Lúcnày mà vẫn còn muốn cho hắn lực lượng, con bán yêu này quảthật....khả ái!

Bàn tayđang vuốt ve ở trước ngực thiếu niên bắt đầu chuyển lên đôi tai mềmmại ở phía trên, bất ngờ dẫn đến một trận thở dốc. Ngón tay mân mêtrên đầu lỗ tai trắng như tuyết. Dục vọng trong người Linh Thư đang dầngiảm bớt nhưng không ngờ lại tiếp tục có phản ứng, Dạ Dực chỉ cảmthấy bên trong khe hở lửa nóng ở dưới thân Linh Thư chợt nhiên căngthẳng, run rẩy siết chặt, toàn thân tuyết trắng bắt đầu chuyển sangđỏ rực.

Bất tribất giác nở một nụ cười bên môi, Dạ Dực gầm nhẹ, tăng tốc tiếnnhập vào thân thể Linh Thư, bàn tay vuốt ve trên lỗ tai mềm mại khônghề dừng lại, thậm chí hắn kề sát người mút lấy lỗ tai tuyết trắngvào trong miệng.

"A a a aa——-đừng——-đừng mà————-" Tiếng kêu thất khống vang lên, toàn thân củaLinh Thư đang rung động, chiếc tai hiện ra màu đỏ ửng, trong đôi mắtthất thần lấp lánh những giọt lệ, âm thanh nức nở vừa mang theokháng cự vừa hiển lộ khoái cảm vô cùng sung sướng.

Sau khiyêu hóa thì lỗ tai là nhược điểm của Yêu tộc, cũng là chỗ mẫn cảmnhất, khi giao hợp mà chạm vào thì sẽ làm cho Yêu tộc trở nên điêncuồng, càng huống chi Dạ Dực lại xâm nhập, không ngừng liếm mút cùngkhẽ cắn như vậy.

Đệmgiường tràn đầy mồ hôi và chất dịch, thân thể xích lõa của Linh Thưtràn ngập dấu vết tình dục, hắn lại một lần nữa phóng ra dục vọngẩm ướt khi bị Dạ Dực khiêu khích. Linh Thư vô lực bám vào cánh tayđang vờn quanh thân thể của hắn, lúc này lại hoảng hốt nhớ lại mụcđích ban đầu, thiếu niên bắt đầu trở nên giãy dụa.

"DạDực.....ngừng lại.....ân.....a.....buông ta ra.....như vậy chỉ.....vô dụng....." Rốtcục không thể chuyển lực lượng cho Dạ Dực, giao hợp như vậy không cóý nghĩa. Linh Thư đang muốn nói như vậy thì từng trận khoái cảmgiống như ma túy lại trỗi dậy, hắn mở miệng thật vất vả, rồi lạitiếp tục rên rỉ.

"Đừngkháng cự, tên tiểu yêu vô dụng này." Dạ Dực cắn lên chiếc tai mềmmại màu hồng phấn, cảnh cáo như vậy khi Linh Thư sợ hãi kêu lên, ngữthanh dừng bên tai của thiếu niên vẫn khinh thường như xưa nhưng lại mangtheo một sự ôn nhu khó phát hiện.

Mộtcái là yêu, một cái là ma, hai người bọn hắn không kẻ nào hiểu đượccái loại ôn nhu này thật chất tên là sủng ái. Lúc này toàn bộ tâmtư của Dạ Dực đều dừng trên người thiếu niên ở trước mặt, không chophép Linh Thư phản khán, gắt gao áp chế thân thể của thiếu niên, hắnchỉ muốn trí thân vào khe hở vừa nóng rực vừa mềm mại của Linh Thư.

Hắnđương nhiên biết Linh Thư muốn nói gì, hắn vốn cũng chỉ phụng mệnhdạy dỗ, nhưng cho đến lúc này hắn lại muốn làm cho thiếu niên ởdưới thân nghênh hợp hắn, làm cho hắn càng thấy thật nhiều cảnh đẹp,nhấm nháp đến hương vị phi thường tuyệt diệu.

"Ngươichẳng lẽ vẫn chưa nghe thấy, lúc trước ta đã nói không cần lực lượngcủa ngươi...." Ngữ thanh thở dốc hàm chứa tình dục, Dạ Dực thì thầmở bên cổ Linh Thư, đây là thái độ khó chịu, hắn căn bản khinh thườngnhững thứ đó, hắn chỉ cần thiếu niên ở trước mắt.

Bêntrong vừa chặt vừa nóng bao lấy dục vọng của hắn. Khi hắn chạm vào,cửa khẩu nuốt vào nhả ra giống như đang cắn hút. Hắn đè chặt thânthể đang giãy dụa muốn né tránh về phía trước của Linh Thư.

Trênngười thiếu niên ẩm ướt mồ hôi và bạch dịch tạo thành một vầng hàoquang màu hồng phấn, lấp lánh như trân châu tựa hồ chỉ cần chạm nhẹsẽ vỡ vụn. Khuôn mặt hiện lên màu sắc tình dục, trong lúc kháng cựcũng bất giác nắm lấy dục vọng của chính mình, Linh Thư ngửa đầurên rỉ thở dốc, mái tóc trắng như tuyết càng tô điểm thêm đôi mắtnhợt nhạt màu hồng phấn, bất luận kẻ nào nhìn thấy thì thần hồncũng sẽ thất điên bát đảo.

"Vậy.....ácha......vậy ngươi muốn cái gì....." Linh Thư không thể tránh né dục vọng củaDạ Dực đang liên tiếp tiến nhập. Trong lúc bị khoái cảm tình dụclấn áp làm cho Linh Thư nghi hoặc, rõ ràng giao hợp như thế này khôngcó ý nghĩa nhưng vì sao hắn không muốn Dạ Dực rời khỏi cơ thể củamình?

Muốnngươi, đáp án đã đến ngay cửa miệng nhưng vẫn không nói ra. Bản năngma vật làm cho Dạ Dực muốn đem mị sắc mê người ở trước mắt hoàntoàn cắn nuốt, chẳng qua phương pháp ăn uống khác biệt so với bìnhthường.

Rút rangạnh vật trướng đại từ hạ thân ở phía sau của Linh Thư, kéo theonhững dòng bạch dịch ướt át. Ở nơi cửa khẩu xinh đẹp màu đỏ chưakhép kín đang co rút chặt chẽ, Dạ Dực chậm rãi phun ra càng nhiềubạch dịch.

Đemthiếu niên ôm ngồi trên người mình, làm cho cửa khẩu ướt át của LinhThư hoàn toàn cắn nuốt dục vọng thẳng đứng của hắn. Hai người tiếptục giao hợp khiến tình dịch bị đè ép tràn ra ngoài thấm ướt xiêm ythuần hắc. Không ngừng nhấm nháp thưởng thức Linh Thư, Dạ Dực rốtcục hiểu được vì sao chủ nhân của hắn và vị tế ti kia lại yêu thíchviệc này đến như vậy.

Cảmgiác này quả thật không tồi, thậm chí là phi thường tốt, càng làmcho hắn không muốn buông tay.

Bị DạDực chiếm đoạt, thiếu niên gần như vô lực, thân thể thuận theo sự trêuchọc của Dạ Dực. Trong căn phòng u ám chỉ có âm thanh giao hợp củahai người, tiếng thở dốc rên rỉ hòa lẫn hương vị tình dục phiêu tántrong không khí càng lúc càng nồng nặc. Mãi cho đến khi Dạ Dực thỏamãn phóng thích trong cơ thể của Linh Thư thì mới ôm thiếu niên đi tắmrửa.

Khi LinhThư nằm trên giường nghỉ ngơi, vẫn chưa phục hồi tinh thần, dường nhưvẫn còn cảm giác sung sướng nóng bỏng lưu lại trên thân thể, thiếu niêntựa hồ có chút vô lực. Thấy Linh Thư như thế, Dạ Dực chuẩn bị đilấy y phục để thay đổi.

Trướckhi ra khỏi cửa, hắn thoáng nhìn lại mái tóc trắng như tuyết xõadài trên thân thể thiếu niên, hắn xoay người rời đi, nhưng không nghĩrằng chỉ sau một cái liếc mắt hắn phải truy tìm rất xa mới có thểmột lần nữa đem thiếu niên ôm vào trong lòng.


.::Phiên ngoi : Phong TrnTuyệt Lưu Luyến – Đệ Nht Chương::.

PhongTrần Tuyệt đứng trên hoang mạc, nhìn thấy thân ảnh đỏ rực ở cách đó không xa.

Hắnbiết, hắn vĩnh viễn sẽ không quên được ngày này.

Tronglòng của hắn tràn đầy hận ý cùng tâm tư khó nói nên lời. Hắn cứu sống Lăng LạcViêm nhưng Lăng Lạc Viêm cũng chính là người mà hắn rất muốn giết, lúc này lạihỏi ra một câu hoàn toàn đập tan cõi lòng của hắn.

Ngườingươi yêu chính là ai? Ngươi thực sự có thể giết được ta?

Giọngnói mỉa mai, nam nhân với toàn thân hồng sam ở ngay trước mặt, đôi mắt thâmtình lại toát lên ý cười lạnh lùng, chỉ một câu như thế đã khiến lòng hắn vôcùng hỗn loạn.

Hắnkhông giết được Lăng Lạc Viêm. Trên đời lại có người ở ngay trước mặt hắn, làmcho hắn mất đi lực kháng cự, không thể xuống tay giết chết?

Hắn làPhong Trần Tuyệt, cho dù Kiền Kì tộc không còn tồn tại thì hắn vẫn là PhongTrần Tuyệt, không bao giờ để ý đến thủ đoạn ra tay, chỉ nhìn đến kết quả, chẳngphải hắn muốn đoạt lại hết thảy những gì đã đánh mất?

Thiếuniên trước kia đã sớm trở thành cái cớ, dã tâm của hắn là có thể dùng tìnhcảm để trở thành công cụ, cho dù thế nhân nghĩ rằng hắn đê tiện nhưng hắn lạicảm thấy đó là một điều hiển nhiên. Mãi cho đến một ngày xuất hiện chuyện ngoàiý muốn, chính là Lăng Lạc Viêm đã cướp đi thiếu niên và dã tâm của hắn, đoạt đihuyền hỏa của hắn rồi hủy diệt cả Kiền Kì tộc.

Cùng làngười kế thừa Hách Vũ, quang và ảnh vốn nên đồng lòng, nhưng Lăng Lạc Viêm lạiđứng ở bên kia chiến tuyến. Đối với Lăng Lạc Viêm, hắn thủy chung mang theo mộtloại tâm tình khó có thể giải thích, vốn tưởng rằng hắn không thể quên đi tìnhcảm với thiếu niên trước kia, nhưng hiện giờ hắn mới biết hắn đã bị lún sâu, đãbị đôi mắt mị hoặc thế nhân chiếm đoạt tâm hồn.

Kế tiếphắn nên làm như thế nào?

Là LăngLạc Viêm làm cho hắn tỉnh ngộ. Bây giờ đã chấp nhận sự thật, điều mà hắn đãmuốn thì hao hết tâm tư cũng phải đạt được.

Đôi mắtquỷ quyệt như chim ưng tập trung nhìn lên thân ảnh hồng sam, bị một lời nói củaLăng Lạc Viêm nhắc nhở, nhận thức tâm ý chân thật dưới đáy lòng. Suy nghĩ trongđầu của hắn lại hoàn toàn bất đồng với bề ngoài hỗn loạn đầy mâu thuẫn.

Hắn muốncó được Lăng Lạc Viêm, có được người ở trước mắt.

Đi vềphía trước, hắn nhìn thấy đại mạc mênh mông vô tận, ánh trăng mờ ảo chiếu sánglấp lánh, hồng sam nhuốm máu, chủy thủ như kiếm đâm vào, động tác tàn nhẫnquyết liệt, rút ra không hề lưu tình, một đao lãnh khốc hàm chứa oán hận ngúttrời, tựa như một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, có thể hâm nóng ánh mắt củahắn, lưu lại một dấu ấn khắc sâu.

Y phụcnhiễm một màu đỏ sẫm, cầm theo chủy thủ, cứ đứng như vậy nhìn chăm chú thi thểở dưới chân.

Hắn nhịnkhông được muốn đoán xem suy nghĩ trong lòng của Lăng Lạc Viêm lúc này như thếnào? Lăng Lạc Viêm giết Long Phạm, không thể phủ nhận cảnh tượng ở trước mắtvượt ngoài dự kiến của hắn, nhưng cũng làm cho hắn vô cùng mừng rỡ.

"Ngươikhông hối hận vì đã giết hắn?" Hắn hỏi.

"Vì saophải hối hận?" Lúc trước vẫn là ánh mắt lạnh lùng tràn đầy oán hận nhưng giờkhắc này lại dần dần lộ ra ý cười, "Hắn không phải là Long Phạm"

Khôngphải là Long Phạm?! Từ mừng rỡ thành kinh ngạc, Phong Trần Tuyệt bị chấnđộng trong lòng, bỗng nhiên có một cỗ lực lượng khổng lồ đánh tới,vươn người tránh đi chưởng lực ở phía sau, tuy nhiên không thể hoàntoàn ngăn cản lực lượng tập kích quá mạnh.

Toànthân đau đớn, trước mắt trở nên tối sầm, cả người quay cuồng mấyvòng, cổ họng nghe thấy mùi vị tanh sống, hộc ra một ngụm máu,người ở sau lưng hắn lại chính là Long Phạm vốn đã bị giếtchết ?!

Chủythủ rơi xuống đất phát lên tiếng vang leng keng, bóng người màu đỏkhông hề chần chừ mà bước đi thật nhanh, được bạch y bào tế ti ômvào lòng. Cho dù bạch y bào bị nhiễm bụi trần, không còn vẻ mặtbình tĩnh như trước kia, nhưng quả thật chính là tế ti Long Phạm, vậyngười lúc trước Lăng Lạc Viêm giết chết là ai?

PhongTrần Tuyệt cẩn thận nhìn ra phía sau, ngay cả hắn cũng cảm thấy vôcùng bất ngờ với cảnh tượng ở trước mắt. Lăng Lạc Viêm giết chếtkhông phải là Long Phạm, nếu không phải đã sớm nhìn ra thì làm saomột đao mới vừa rồi lại có thể quyết liệt tàn nhẫn không hề lưutình như vậy?

Đây làlần đầu tiên hắn cảm giác được trong lòng chua chát như thế, Lăng LạcViêm cũng giống như hắn, bản tính khó thuần, là người đa nghi lạimang dã tâm, lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng được, thếnhưng Lăng Lạc Viêm lại tin tưởng tế ti Long Phạm đến mức như vậy.

LăngLạc Viêm mất đi viêm hỏa thì không phải là đối thủ của hắn, nhưnghắn không thể không kiêng kị tế ti Long Phạm, ngay khi hai người bọn họđang ôm nhau, hắn đã lặng lẽ bỏ đi không một tiếng động.

Như hắndự liệu, Long Phạm quả thật tức giận, ở trước mặt hồng y nam nhân,người nọ không thể bảo trì bình tĩnh, đó không chỉ là động tâm màlà kinh hãi, đợi đến khi phát hiện thì đã lâm vào bên trong vẻ phonglưu thâm tình lại lạnh lùng của hồng y nam nhân, trước mắt chỉ cònmột màu đỏ rực.

Rũ mắtxuống, hắn không tiếp tục nhìn thân ảnh của hai người kia, hắn vậnlực điều tức nội thương. Không ai biết sau khi Phong Trần Tuyệt bỏtrốn ở ngay cồn cát, mới đây không lâu chính là nơi mà Lăng Lạc Viêmđã từng đứng đó, từ góc độ này có thể nhìn thấy mỗi một độngtác của hai người vô cùng rõ ràng.

Khóemiệng tràn ra máu tươi đỏ sẫm, Phong Trần Tuyệt nâng tay hủy đi, ánhmắt vẫn không dịch chuyển. Cho đến nay, những điều hắn muốn đều vượtquá ngoài dự tính và quỹ đạo, kỳ thật có đôi khi điều hắn muốnlại chính là Lăng Lạc Viêm.

Hắn cónên cảm tạ Lăng Lạc Viêm vì hôm nay đã nói những lời đó với hắn haykhông, cho dù đã muộn nhưng vẫn làm cho hắn nhận rõ tâm ý của chínhmình.

Đáymắt hiện lên một ý cười không rõ hàm nghĩa, Phong Trần Tuyệt đứngngay sau cồn cát, nhìn chăm chú thân ảnh hồng sam thật lâu, ý cười kiavẫn mang theo vài phần cảm giác khó có thể giải thích.

Hắnbiết bản thân mình muốn Lăng Lạc Viêm, đồng thời cũng biết trong lòngcủa hồng y nam nhân chỉ có Long Phạm, thậm chí, ngoại trừ Long Phạmthì sẽ không còn bất luận kẻ nào có thể làm cho Lăng Lạc Viêm đặtở trong mắt.

Quảthật, so với linh lực ngàn năm và sóc thủy lực của tế ti thì nhữngngười khác không đáng giá để nhắc đến. Như vậy phải làm thế nàomới có thể làm cho Lăng Lạc Viêm không quên hắn, cũng đặt hắn ở tronglòng ?

Lúcnày đã trở thành một thế cờ chết, cho dù hắn có cuồng vọng thìhắn cũng biết hắn không phải là đối thủ của Long Phạm.

Dướiđáy mắt của Phong Trần Tuyệt hiện lên tâm tư quỷ quyệt, cho đến nay,vì để đạt được mục đích mà hắn có thể không từ thủ đoạn, tóm lạitrong mắt của thế nhân, trong mắt của Lăng Lạc Viêm, cho đến bây giờhắn cũng không phải là người lương thiện.

Đứngsau cồn cát nhìn thấy hai người vừa ôm vừa nói chuyện, nhìn thấyLăng Lạc Viêm luôn lộ ra sát ý lãnh khốc cùng vẻ mị hoặc rốt cụckhông còn bình tĩnh như lúc trước, nhìn thấy Lăng Lạc Viêm hung hăngchém xuống cỗ thi thể ở dưới chân rồi xoay lưng nôn mửa, sau đó lạidựa vào người của tế ti, hoàn toàn thả lỏng, hoàn toàn tin tưởng.....

Bỗngnhiên khí huyết dâng trào, một tiếng phốc vang lên, nơi Phong TrầnTuyệt đang đứng lại có thêm một vũng máu tươi.

Mặc dùLong Phạm có được lực lượng mà không người nào có thể địch lại,nhưng cũng không nhất định có thể ngăn cản người khác lưu lại dấuvết ở trong lòng của Lăng Lạc Viêm. Ánh mắt âm trầm hiện lên sự sắcbén như lôi điện khiến người ta sợ hãi, khóe miệng đỏ sẫm, sắc mặtquỷ dị, khi hắn đang muốn rời đi thì phía sau bỗng nhiên có ngườibước đến.

"Khônghổ là Ngân Diệu vương, ngay cả Phong tông chủ cũng bị thương trong tayhắn." Không biết từ khi nào đã đứng phía sau Phong Trần Tuyệt, ngườiđột nhiên xuất hiện cũng nhìn sang bên đó

"Khôngtính nợ nần trước kia, đây là lần đầu tiên ta khôi phục lực lượngrồi bị thương trong tay hắn, cũng nên là lần cuối cùng." Không biếtđã quyết định điều gì, Phong Trần Tuyệt liếm đi vết máu ở bên môi,nếm mùi vị tanh sống ở trong miệng, dường như không hề xa lạ đối vớingười đột nhiên xuất hiện ở phía sau.

"Con Yêutộc lần trước quả thật hảo dùng, sau khi Phong tông chủ khôi phục lựclượng chỉ có mạnh hơn chứ không kém, lần này thật vất vả mới dẫnbọn hắn đến đây, cuối cùng cũng có thể....." Nói đến điểm này, ngườinọ bỗng nhiêm ngậm miệng không nói tiếp.

PhongTrần Tuyệt hoàn toàn không bận tâm với lời nói vừa dừng lại, trênngười bị trọng thương nhưng tư thế vẫn kiên cường đứng thẳng, hắncười lạnh rồi nói, "Ngay cả ta cũng không phát hiện đó là huyễncảnh, thứ kia bị bọn hắn bắt đi, các ngươi quả thật cảm thấy khôngđáng tiếc?"

Hắnđang nói đến con ma vật bị bắt, sở dĩ có thể tồn tại huyễn cảnhchân thật như vậy, không thể phân biệt được thật giả cũng là nhờ vàonó, bây giờ bị bắt thì coi như là một điều tổn thất, nhưng xem ra cóngười không hề lo lắng.

Ngườikia lắc đầu, bộ dáng điềm nhiên, "Đã trở nên vô dụng, chỉ có thể sửdùng vào lúc này, nếu đã bị bắt thì thôi." Hắn đứng ở một nơi bímật gần đó để điều khiển, nhưng may mắn không bị phát hiện.

"Dùngcách như vậy, xem ra các ngươi lần này là vì tình thế bắt buộc, LinhTê tộc cuối cùng đợi được đến ngày hôm nay." Biết ma vật kia đặcbiệt nhưng lại vứt bỏ vào lúc này, nói cách khác bọn hắn không cònkiêng kị bất cứ điều gì.

"Mặc dùcó khe hở kia, nhưng cũng không thể tùy tiện sử dụng, hoàn hảo nhờcó Phong tông chủ, bằng không thì chúng ta không có biện pháp dẫn bọnhắn đến nơi này. Cho dù mất đi huyền hỏa lực, nhưng chúng ta vẫnthừa nhận ngươi là người kế thừa của Hách Vũ, Viêm chủ đã vượt quámong đợi của chúng ta, đáng tiếc không thể làm cho hắn nhận ngươi,chúng ta...."

"Kếtiếp các ngươi tính làm thế nào?" Cắt ngang lời nói, Phong TrầnTuyệt không hề dài dòng, lúc trước hắn vốn muốn ngăn cản Lăng LạcViêm bước vào nơi này, mặc dù khi đó hắn vẫn chưa nhìn rõ tâm ý củachính mình.

Ai cóthể nghĩ rằng khe hở của kết giới lại vì linh lực của hắn và LăngLạc Viêm chạm vào nhau mà càng thêm nứt rộng, nhưng hắn không thể ngăncản, ngay cả hắn cũng bị rơi vào nơi này.

"Phongtông chủ là lần đầu tiên đến đây, không bằng chúng ta đi vào tộctrước?" Không trả lời câu hỏi của hắn, người nọ chỉ mỉm cười nóinhư vậy, trên người mặc một bộ y phục bình thường, một góc y bào cóhoa văn hình sóng nước và áng mây như ngọn lửa đan xen vào nhau, biểutượng thanh thoát nhẹ nhàng kéo dọc trên vạt y bào, nếu Lăng Lạc Viêmnhìn thấy sẽ phát hiện hoa văn này cũng giống như trên viên ngọc châumà hắn có được.

"Tacũng nghĩ như vậy." Ánh mắt lại hướng đến chỗ xa xa, đoàn người đãrời đi, dưới đáy mắt âm trầm của Phong Trần Tuyệt bắt đầu nổi lêngợn sóng khác thường.

Máitóc đỏ sậm cuồng loạn trong gió, xoay lưng rời đi, khắc sâu hình dángkia vào lòng, bóng tối che khuất màu sắc u ám hiện lên dưới đáymắt. Nếu chuyện đã đến mức này thì không bằng cứ tính rõ một lần.

Vẻ tànkhốc lạnh lùng xẹt qua, mỗi khi nghĩ đến Lăng Lạc Viêm thì hắn sẽnhớ đến thiếu niên trước kia, nhưng hiện giờ hắn không thể xác địnhđược tâm ý của hắn dành cho thiếu niên là như thế nào, có lẽ hắnvẫn yêu thiếu niên nhưng tình cảm này so với dã tâm của hắn lại khôngđủ khắc sâu.

Thiếuniên vì bị hắn đánh trọng thương mà chết, hắn cũng phẫn nộ căm thù,kế hoạch bị đảo lộn, hắn mất đi Xích Diêm tộc mà đáng lẽ sẽ lọtvào tay của hắn, cũng mất đi thiếu niên, tức giận cuồng loạn đếnmức muốn bùng nổ, nhưng vào một lần nọ, hắn đã chính mắt nhìnthấy linh hồn trong thân thể kia, hiện giờ nghĩ lại, cũng đúng làlần đó hắn đã bị một thân hỏa sắc chấn nhiếp.

Ngườinọ càng có vẻ thích hợp hơn với cái tên Lăng Lạc Viêm so với thiếuniên.

Cáchđây không lâu đã hỏi hắn yêu người nào, có thể nhìn thấu tâm tư củahắn, mà trên thật tế, lúc trước ngay cả bản thân hắn cũng không pháthiện điều này. Hắn hận, hắn yêu đều bắt nguồn từ Lăng Lạc Viêm.

Cùngmột thân thể nhưng linh hồn lại khác nhau, chiếm đoạt một cách hiểnnhiên, hoàn toàn hủy đi hồn phách của thiếu niên, theo một cách nàođó thì Lăng Lạc Viêm cũng giống như hắn, bọn hắn đều là người códã tâm, thậm chí đều là người kế thừa của Hách Vũ, nhưng ngay từđầu, hắn đã bại dưới tay của Lăng Lạc Viêm.

Ngay từđầu, khi bọn hắn gặp mặt thì quỹ đạo đã lệch hướng.

"Phongtông chủ đang suy nghĩ chuyện gì, chẳng lẽ là về Viêm chủ?" Ngườicủa Linh Tê tộc thủy chung vẫn xưng hô Lăng Lạc Viêm là Viêm chủ, cònLong Phạm là Ngân Diệu vương.

"Ngươinói thử xem, phải làm thế nào thì mới có thể làm cho một ngườihoàn toàn ghi tạc người khác vào lòng?" Phong Trần Tuyệt đột nhiênhỏi lại.

"Hủy đithứ quan trọng nhất của hắn."

"Nếulà người kiêu ngạo thì còn có một cách khác." Nói xong, nam nhân vớimái tóc ngắn hỗn độn bước nhanh cước bộ.

Là hủyđi hay là còn cách khác? Lăng Lạc Viêm, là ngươi làm cho ta do dự khôngthể quyết đoán. Ta Phong Trần Tuyệt cả đời vẫn chưa bao giờ bị nhưvậy, vì một người mà suy nghĩ nhiều đến mức này.


.::Phiên ngoi : Phong TrnTuyệt Lưu Luyến – Đệ Nhị Chương::.

Tronghạo kiếp hủy thiên diệt địa, hắn đứng trên Tụ linh chi, huyền quang không ngừngtrút xuống, thấy một đôi thân ảnh đang sóng vai đứng cách đó không xa, nhưngánh mắt của hắn chỉ dừng trên một người.

"Kiêungạo như ngươi sẽ không quên ngày hôm nay. Lăng Lạc Viêm, là ngươi nợ ta!" Hắncười to, tiếng cười xuyên thấu chín tầng mây, sau đó hắn nhảy xuống.

Cuốicùng hắn lựa chọn cách này.

Đối vớinhững thứ mà hắn không có được cũng hủy không xong, duy nhất chỉ có thể dứtbỏ, đem tất cả liên hệ hoàn toàn cắt đứt. Yêu không được, mà hận cũng khôngxong, còn người nào có thể làm cho hắn rơi xuống tình cảnh như vậy ?

Lăng LạcViêm, vẫn là Lăng Lạc Viêm.

Rơi vàoTụ linh chi, bị hào quang vây quanh, linh lực không ngừng bị hút sạch, PhongTrần Tuyệt dường như quên hết thảy những việc ngoài thân, tất cả hình ảnh xuấthiện trong đầu đều là thiếu niên mặc hồng y với vẻ mặt lạnh như băng, cố gắngkiên cường, thật cẩn thận che giấu sự yết ớt bên trong, biết hắn có dã tâm làlúc thiếu niên thẳng thừng cự tuyệt, thậm chí không ngại cùng hắn động thủ.

Thiếuniên nói, đừng ép ta....

Đừng épta, ta sẽ không phản bội tông tộc, dù sao ta cũng là tông chủ của Xích Diêmtộc.

Đó làLăng Lạc Viêm, là thiếu niên đã nói ra những lời này, kể từ đó hắn không baogiờ được gặp lại. Lăng Lạc Viêm hiện giờ không phải là thiếu niên, tuy dungmạo giống nhau nhưng tuyệt nhiên hiển lộ phong thái bất đồng. Lúc này LăngLạc Viêm là tông chủ Xích Diêm tộc được mọi người thành tâm kính sợ.

Mặc dùchỉ là hồng y, nhưng thường xuyên làm cho người ta cảm giác màu đỏ trên ngườirực lửa như viêm hỏa, đó là một ngọn lửa diễm lệ trong bầu trời đêm, cám dỗ hếtthảy mọi người đắm chìm vào đó, mặc dù thịt nát tan xương hóa thành tro bụicũng không ngại, chỉ mong được gần bên cạnh hồng y nam nhân.

HắnPhong Trần Tuyệt cũng nằm trong số đó, cũng miễn không được mà nhớ kỹ đôi mắtmị hoặc kia, muốn nhìn thấy trong đôi mắt ấy phản chiếu hình bóng của chínhmình. Lăng Lạc Viêm, đây là tình hay là báo ứng ?

Hắnkhông thể trả nợ tình cảm của thiếu niên, nhưng bây giờ lại lâm vào ngọn lửađầy mị sắc này, mãi cho đến bây giờ....

Cảm thụTụ linh chi chấn động, nghe được động tĩnh bên ngoài, Phong Trần Tuyệt khép mắtlại, không còn bận tâm linh lực bị hút đi mãnh liệt, hắn mặc kệ kết cục như thếnào, hắn đã làm hết thảy những gì có thể.

Ta làmsao có thể quên địch nhân của ta.

Hồng ynhư hỏa, nam nhân tràn đầy mị sắc phong lưu đã nói như vậy.

Vìthế, kiêu ngạo như ngươi sẽ oán hận vì được địch nhân cứu giúp....Tiếng cười củaPhong Trần Tuyệt không còn vang lên, cảm giác lực lượng đã gần cạn kiệt, nhưnglúc này hắn thật sự rất muốn cười to một trận.

Nhưngvào lúc này, âm thanh ồn ào bên ngoài cùng tiếng nổ kịch liệt của Tụ linh chikhông ngừng vang lên bên tai, bỗng nhiên Tụ linh chi phóng thích vô số nănglượng, rồi bất thình lình vỡ tung, giống như bị sóng biển đập vào, hắn chỉ cảmthấy có một cỗ lực lượng thật lớn đang tiến đến.

Đối vớicái chết, hắn đã sớm chuẩn bị rất tốt. Hắn là Phong Trần Tuyệt, chữ Tuyệt làtuyệt tình mà cũng có nghĩa là quyết tuyệt, hắn có thể đối với người khác tànnhẫn nhưng đối với chính mình cũng không hề lưu tình, hắn không chuẩn bị đườnglui cho chính mình.

Mộtluồng linh lực cuồng bạo đập vào người, hắn bị cuốn đi mấy vòng, rốt cục trướcmắt trở nên tối sầm.

Bênngoài, Tụ linh chi đã tiêu tán, Phong Trần Tuyệt hiển nhiên không hề biết điểmnày, thiên địa bị hủy đi hết thảy rốt cục được trọng sinh trong tay của haingười đang đứng thẳng ở phía chân trời. Khi tất cả đã được bình ổn, Phong TrầnTuyệt chậm rãi mở mắt, lúc này hắn mới phát giác toàn bộ xung quanh đều đã thayđổi.

Hắnđương nhiên nghe thấy những âm thanh nói chuyện ở bên ngoài, hắn cũngnhìn thấy thiên địa được trọng sinh, hắn biết bản thân mình bị rơi vào trongbụi cây, dừng ở một nơi hẻo lánh giống như sơn cốc nào đó, hiện giờ Sa thànhcũng có cỏ cây muông thú, có núi non sông hồ, đây là lực lượng của thầnnhân ? Vì sao hắn không hề cảm thấy kinh ngạc.

Hắn chỉkinh ngạc vì mình lại không chết.

Nghetiếng nói chuyện bên ngoài, hắn tiếp tục nằm, cho đến khi tất cả mọi người rờiđi thì hắn mới chậm rãi đứng dậy. Phía nơi chân trời, hắn không còn nhìn thấybóng người đã đi xa, thở dài một tiếng không rõ nguyên do, hắn xoay người sanghướng khác rồi rời đi.

Ai cóthể nghĩ rằng tông chủ của Kiền Kì tộc hiển hách một thời lại có ngày hôm nay.Không còn Kiền Kì tộc, tộc nhân đã bị diệt vong, số còn lại thì ly tán, hếtthảy những việc này đều liên quan đến Lăng Lạc Viêm, là hồng y nam nhân đã saingười làm. Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần liên quan đến ba chữ này thìphần bất lợi luôn luôn thuộc về hắn.

Khôngbiết chính mình đang cảm thán điều gì, Phong Trần Tuyệt quay về tổng điện củaKiền Kì tộc trước đây. Nơi này không còn một bóng người, nhưng làm cho hắn nhớđến không phải là thời khắc huy hoàng của năm xưa mà lại chính là ba chữ kia,là hồng y nam nhân với cái tên Lăng Lạc Viêm.

"Tôngchủ?!" Kinh hỉ hét lớn một tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Phong TrầnTuyệt.

"Cácngươi là ai?" Ánh mắt sắc bén che giấu tâm tư đang phập phồng, lướt mắt nhìnđám người ở những xó xỉnh đang từ từ bước ra.

Đámngười tiến lên hành lễ, trong đó có một tên cung kính trả lời, "Tông chủ chưatừng gặp qua chúng ta, nhưng chúng ta đã từng nhìn thấy tông chủ, chúng ta làthuộc hạ của tông chủ, là người của Kiền Kì tộc."

"Thuộchạ của ta?" Phong Trần Tuyệt quan sát một phen, nhưng vẫn không tài nàonhớ nổi mấy người này.

Đámngười ngượng ngùng cúi đầu, "Chúng ta chỉ là tiểu tốt trong tộc, tông chủ có lẽchưa từng gặp qua, bên trên còn rất nhiều đại nhân, linh lực của chúng ta khôngđủ mạnh nên chỉ ở trong tộc hỗ trợ làm những việc tạp sự."

Bởi vìchỉ làm tạp sự nên mới có thể bình yên ở lại nơi này trong khi toàn bộ Kiền Kìtộc cơ hồ đã bị diệt tuyệt, đám người nói như vậy thì Phong Trần Tuyệt lập tứchiểu được. Có lẽ vì nghe thấy tiếng nói chuyện nên từ bên trong lại càng nhiềungười lục tục đi ra, tất cả đều là những người còn lưu lại trấn giữ trong tộc.

"Tôngchủ" Một đám người cung kính, không hẹn mà cùng hành lễ bái kiến.

Bọn hắnkhông có linh lực cao thâm, khi đối chiến đều là vô dụng, cho nên đã ở lạixử lý tạp vụ trong tộc, mặc dù thuộc hạ của Phong Trần Tuyệt đa số đều có thểchiến đấu, rất nhiều người có huyết thống của ma vật, là bán nhân bán ma, nhưngcũng không phải tất cả đều có thể lực phi phàm, cũng có vài người có thể xem làkhác biệt so với người tầm thường nhưng tư chất lại trung bình, những người nàyđều ở lại trong tộc để trấn giữ.

"Đứnglên đi."

Nhữngngười đó đứng dậy, ánh mắt đều nhìn Phong Trần Tuyệt, tông chủ quay trở về,Kiền Kì tộc của bọn hắn có phải vẫn còn hy vọng hay không? Nhưng mấy ngày trướcđây, rõ ràng đã nghe nói....

"Còn cóchuyện gì ?" Phong Trần Tuyệt ngồi xuống, tựa hồ mới từ bên ngoài quay trởvề tổng điện, dường như chưa phát sinh bất cứ chuyện gì.

"Tôngchủ......" Có người lưỡng lự, muốn mở miệng hỏi điều gì đó thì lại đón nhận đôi mắtlạnh lùng tàn bạo đang nhìn xuống, cho dù Kiền Kì tộc không còn, nhưng đôi mắtkia vẫn như ngày xưa, vẫn làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

"Luixuống" Lạnh lùng phân phó, Phong Trần Tuyệt xoay người, bóng dáng đứng thẳngbên khung cửa sổ.

"Dạ"

Đámngười bước ra, vừa cẩn thận lui về phía sau, vừa nhịn không được mà lại liếcnhìn thân ảnh đang đứng bên khung cửa sổ. Chỉ liếc mắt nhìn một cái, nhưng lạinhịn không được mà dưới chân và trong lòng bắt đầu trở nên run rẩy.

PhongTrần Tuyệt vẫn nhìn ra ngoài, ánh sáng phản chiếu vào trong đại điện, lúctrước bọn hắn liền cảm thấy có cái gì đó không đúng, lúc này rốt cục đã nhìnthấy rõ, chính là tóc.

Mái tócngắn đến đầu vai rất đặc biệt so với những người khác, vốn là màu đỏ sậmnhưng bây giờ dưới những tia nắng lại trở thành màu hồng bụi, màu sắc nhàn nhạtu ám, tựa như đã hao hết tất cả, trên người hoàn toàn mất đi linh lực.

"Ta sẽkhông chết" Phong Trần Tuyệt quay đầu lại, lúc đầu hắn cũng nghĩchính mình ắt hẳn sẽ chết, e rằng tất cả mọi người đều nghĩ nhưvậy, bao gồm cả Lăng Lạc Viêm.

"Takhông chết thì Kiền Kì tộc sẽ tiếp tục tồn tại" Quay người nhìn rangoài cửa sổ, giọng nói âm trầm lạnh lùng làm bừng tỉnh mấy ngườiđang ngốc lăng đứng nhìn, thân ảnh đứng trước cửa sổ xem ra vẫn giốngnhư trước kia, ngoại trừ mái tóc....

Đámngười cẩn thận lui ra, nhớ kỹ những lời này, đồng thời cũng pháthiện phương hướng mà tông chủ của bọn hắn đang dõi mắt trông ra chínhlà Xích Diêm tộc. Mấy ngày gần đây nhận được tin tức hai vị thầnnhân của Xích Diêm tộc sắp sửa lập khế, bọn hắn biết tông chủ vàXích Diêm tộc có mối bất hòa, lại có gút mắc với vị Viêm chủ kia,không biết tông chủ có biết việc này hay không ?

Vàingày sau đó, cuối cùng cũng đến ngày mà thiên hạ đón mừng, nhữngtộc nhân còn sót lại trong Kiền Kì tộc phát hiện tông chủ của bọnhắn đã biến mất.

PhongTrần Tuyệt đứng giữa khe núi, hắn thường bất giác nhìn lên ngọn núinày, phía trên đỉnh núi chính là tổng điện của Xích Diêm tộc, hômnay là ngày thần nhân lập khế, cũng chính là ngày mà Lăng Lạc Viêmvà Long Phạm chiếu cáo thiên hạ, quyết ý tương thân tương ái, phóthác hết thảy cho đối phương.

Hắn néqua lính gác của Xích Diêm tộc, từ sớm đã đứng ở nơi này, nhìn lênchỗ cao, hắn không biết chính mình đến đây để làm gì, thậm chí khôngrõ cảm giác trong lòng của hắn là như thế nào. Đối với tình cảmnày, hắn dường như có một chút không quen, hắn quen chiếm đoạt vàchinh phục, nhưng đối với Lăng Lạc Viêm thì lại vô dụng, bởi vì LăngLạc Viêm cũng là người như vậy.

Chẳngqua Lăng Lạc Viêm lại gặp phải tế ti Long Phạm, là một người càng cósở trường dùng thủ đoạn để dụ dỗ và che giấu bản chất chiếm đoạt.Đối với Long Phạm, Phong Trần Tuyệt thủy chung cảm thấy chướng mắtvà chán ghét, nhưng bất luận hắn cảm thấy thế nào thì hôm nay haingười cũng sẽ lập khế.

Trảiqua mấy ngày rối loạn tâm tư, giờ khắc này Phong Trần Tuyệt đứng ởnơi đây lại cảm thấy bản thân mình dường như thực sự bình tĩnh, nếutrong lòng quá rối loạn có thể khiến bản thân lộ ra hơi thở thì haingười ở trên đỉnh núi sẽ phát hiện sự tồn tại của hắn.

Hắnkhông muốn làm cho bất luận kẻ nào phát hiện. Hắn đến nơi này chỉđể nhìn xem hai người kia lập khế như thế nào, hắn vẫn nhớ rõ nhữnglời nói của Lăng Lạc Viêm dành cho hắn.

PhongTrần Tuyệt, ngươi dừng lại. Lần đầu tiên gặp mặt thì ngươi liền muốngiết ta, cho dù không có Long Phạm thì người ta muốn cũng không phảilà ngươi.....Ta sẽ không động tình với người gây bất lợi cho ta.....

Đôi khihắn không nhịn được mà nghĩ rằng, nếu lúc trước hắn không chấp nhấtmuốn chiếm đoạt Xích Diêm tộc, không động thủ với Lăng Lạc Viêm thìsẽ thế nào, nếu hắn không làm thiếu niên bị thương, không dùng huyềnhỏa đánh trúng thiếu niên thì quan hệ của hắn và Lăng Lạc Viêm sẽ rasao? Có khác biệt với bây giờ hay không?

Lúcnày hắn đã biết người nọ kiêu ngạo, xảo quyệt, lại vô cùng cảnhgiác đa nghi, hơi có một chút bất lợi thì sẽ bị Lăng Lạc Viêm xem làđịch nhân không một chút do dự, cũng không hề lưu tình. Mà ngay từ banđầu, hắn đã phạm sai lầm, cũng kể từ đó hắn và Lăng Lạc Viêm đã ởhai phương đối lập.

Về sau,đến khi hắn nhận ra thì đã muộn. Sai một bước, lại sai thêm bướcnữa, làm sao còn có thể nói đến chữ tình?

Hắn códã tâm, Lăng Lạc Viêm cũng vậy, nhưng tế ti lại bất đồng. Long Phạmđứng phía sau Lăng Lạc Viêm, mặc cho thân ảnh rực lửa chói mắt bễnghễ chúng sinh. Dã tâm của Long Phạm có lẽ chính là giữ chặt thânảnh đỏ rực này, ngay cả một khe hở cũng không lưu cho người khác.

Khi hắnvẫn chưa phát hiện thì khóe môi đã lộ ra một nụ cười khổ, bất luậnhắn và Lăng Lạc Viêm có liên lụy như thế nào thì cũng không thể vượtqua tế ti Long Phạm.

Đứng ởnơi này, Phong Trần Tuyệt bỗng nhiên thấy rõ điều mà Lăng Lạc Viêmmuốn không phải là có người dẫn dắt, Lăng Lạc Viêm không cần ngườikhác nói cho hắn biết phải làm như thế nào, điều mà hắn muốn chínhlà có người hỗ trợ vô điều kiện, bất luận làm chuyện gì cũng cóngười có thể làm cho hắn toàn tâm tín nhiệm, buông tay mà hành xử,không hề kiêng kị.

Ngườiđó chính là Long Phạm

Hắnkhông làm được, vì vậy hắn chỉ có thể là địch nhân của Lăng LạcViêm.

Khôngbiết có phải hay không sau khi trải qua cảm giác sinh tử mới có thểnhìn thấu hết thảy mọi thứ, Phong Trần Tuyệt không biết, hắn vẫnkhông thể khống chế mà phóng mắt nhìn lên đỉnh núi, phía trên cao lộra mái tóc bạch kim cùng hồng sam như vầng mây đỏ rực, dưới ánh mặttrời càng trở nên phi thường đoạt mắt, chỉ cần một thân y phục cũngđủ khiến cả chân trời đều hóa thành màu hồng diễm lệ.

LăngLạc Viêm, trong lòng đọc thầm ba chữ, hắn cảm thấy cái tên này thậtsự thích hợp với Lăng Lạc Viêm.

Sợngười ở phía trên phát hiện sự tồn tại của hắn, Phong Trần Tuyệtlại nhìn thoáng qua rồi xoay người rời đi. Hắn đã nhìn thấy nghithức lập khế, thấy hai người ôm nhau, hắn quyết định không tiếp tụcnhìn nữa, như vậy đã quá đủ.

Nghe từtrên cao truyền xuống lời nói chuyện, sau đó còn có tiếng cười to,hắn tiếp tục bước đi xuống núi.

Cuộcđời này hắn sẽ nhớ kỹ một cái tên, hắn sẽ tiếp tục dõi theo, dõitheo thân ảnh đỏ sẫm cao cao tại thượng, mê hoặc chúng sinh. Chẳng quakhông biết chủ nhân của cái tên đó có còn nhớ hắn hay không....


.::Thiên Ngoại Phi H – Ngũ Thập Vn Đáp Đệ Nht Chương::.

Trờiquang mây tạnh, từng cơn gió thổi vi vu, hạo kiếp đã qua, cuối cùngthái bình cũng quay trở lại.

Ngàylại qua ngày, ký ức của mỗi một người về tai họa trước kia vẫn cònmới mẻ, nhưng không ai muốn quay lại trận hạo kiếp ngày ấy một lầnnữa, đương thời đã có hai vị thần nhân, bọn hắn không cần lo lắngchuyện khác.

Viêmchủ Lăng Lạc Viêm chính là Hách Vũ, tế ti Long Phạm lại là Đồ Lân,lúc trước việc này đã gây nên một cơn chấn động, rồi sau đó haingười lập khế càng làm cho mọi người có một dạo thời gian say sưabàn tán.

Hiệngiờ thế nhân đều biết Viêm chủ và tế ti Long Phạm của hắn đã lậpkhế, mặc dù không ai nhìn thấy quá trình lập khế cũng không ai biếtchi tiết tỉ mỉ như thế nào, chỉ nghe nói người tụ tập dưới chân núiXích Diêm tộc vào ngày lập khế cũng không ít, cơ hồ vây kín cảthành, tất cả đều ngóng trông có thể được nhìn thấy phong thái củahai vị thần nhân dù chỉ một lần.

Chỉtiếc sau đó không người nào có được vinh hạnh này. Không phải ai cũngcó thể lên tổng điện của Xích Diêm tộc, nghi thức lập khế lại càngkhông phải thường nhân có thể nhìn thấy, cho dù sau đó có người hỏithăm các trưởng lão Xích Diêm tộc, hoặc năn nỉ khẩn cầu các diệu sư,thậm chí còn hỏi người của Linh Tê tộc ở trong thành, nhưng vẫn khôngcó được đáp án.

Vốn lànghi thức trang nghiêm của thần thánh, đến phiên hai vị thần nhân thìlại càng thêm bí ẩn, mặc dù nhiều người hỏi thăm như vậy nhưng vẫnkhông dò la được nửa điểm tin tức. Tất cả những người ở trên núivào ngày đó nghe xong chất vấn của bọn hắn thì chỉ biết ngốc lăngmột lúc lâu, sau đó lộ ra vẻ mặt cổ quái rồi lắc đầu bảo rằngkhông biết chi tiết.

Khôngbiết chi tiết? Lừa ai! Ngày đó tụ tập dưới chân núi rõ ràng nhìn thấy trên núicó thần quang lấp lánh, vầng hào quang màu hồng diễm lệ cùng màu thanh lam nhưnước dập dềnh trên sóng nước bạch quang, giống như những vầng mây lơ lửng giữađại dương. Bọn hắn đứng dưới chân núi đều nhìn thấy như thế, người trên núi làmsao lại không biết, làm sao có thể không biết chi tiết?

Người ởtrên núi càng nói là không biết thì càng làm cho người ta cảm thấy vô cùng bíẩn. Mà đối mặt với những câu chất vấn như vậy thì các trưởng lão và diệu sưthật sự không biết phải nói thế nào cho phải.

Ai lạicó thể đoán được tông chủ và tế ti không xuất hiện trong nghi thức mà bọn hắnđã chuẩn bị, ngược lại đã tự mình hoàn tất nghi thức lập khế, chi tiết như thếnào thì bọn hắn làm sao biết được? Lại càng chưa nói đến việc hai người chỉ đểlại một câu, rồi cùng nhau nắm tay nói rằng phải trở về phòng nghỉ ngơi, chuyệnsau đó ở trong phòng như thế nào thì làm sao bọn hắn dám hỏi thăm chi tiết?

Hiểnnhiên những chuyện này sẽ không có người dám đi đề cập với hai người kia.

Nghithức truyền thống lại bị vị tông chủ với bản tính phóng túng vứt bỏ không hề đểý. Trong ngày lập khế, bất luận là nâng tay lên, máu nhỏ giọt, vết thương dunghòa, đều đã lưu lại trong ký ức của Lăng Lạc Viêm và Long Phạm, không người nàonhìn thấy, ngoại trừ hai vầng hào quang chợt lóe lên rồi biến mất ở nơi chântrời, vị tông chủ này không cho bất luận kẻ nào tham dự ước định của hai ngườibọn hắn.

Đó khôngphải là một vở diễn, hoàn toàn không cần khán giả.

Ý tưởngtrong lòng của Lăng Lạc Viêm như thế nào thì tế ti của hắn thập phần thấu hiểu,không cần hỏi cũng không đề cập, sau khi lập khế thì việc hai người sống chungvẫn không khác biệt so với trước kia. Sáng sớm thức dậy sẽ nhìn thấy một đôimắt thấp thoáng màu thanh lam nhợt nhạt, rồi sau đó xuyên y cột tóc, rửa mặtdùng bữa, tất cả đều được thực hiện bởi một đôi tay thon dài vững vàng.

Ngoạitrừ trong quá trình có một vài "tình tiết" vượt ngoài phạm vi, cơ bản mà nói tếti của hắn thị phụng thập phần chu đáo, đôi khi tông chủ hài lòng sẽ thưởng chomột chút, đương nhiên mỗi lần ban thưởng đều khiến tế ti Long Phạm phi thườngyêu thích.

Sau khithiên hạ thái bình, ma vật làm hại trên thế gian cũng dần dần giảm bớt, ngoạitrừ ngẫu nhiên có một vài phiền toái mà người khác không xử lý được, thì haingười sẽ xuất môn giải quyết một chút, ngày thường sự vụ cũng không quá nhiều.Hôm nay Lăng Lạc Viêm đang nhàn nhã dựa vào nhuyễn tháp ăn quả hồng mà LongPhạm đưa đến bên môi, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

"Tôngchủ! Tế ti! Thư trai có điều cổ quái!"

Trênnhuyễn tháp được lót bằng vải đệm màu đen, y mệ hồng sắc nhẹ nhàng phất phơ,vài sợi tóc bạch kim buông xuống theo động tác của hắn, hạt quả hồng được némvào chiếc đĩa nhỏ đặt bên cạnh, "Không tồi."

Trongthư trai xuất hiện cổ quái, làm sao lại không tồi?! Quyết Vân cảm thấy nónglòng, đứng trước cửa nhưng không dám tùy tiện tiến vào, hồng y nam nhân đangnằm thật phóng túng trên nhuyễn tháp, vô cùng lười nhác, khẽ khép mắt lại,không hướng qua nơi này mà lại nhìn sang bên kia.

Ngườingồi bên cạnh hắn hiển nhiên là tế ti Long Phạm, vẫn một thân bạch y bào nhànnhạt như mây trôi nước chảy, rồi lại làm cho người ta cảm thấy thâm trầm nhưđại dương, mái tóc đen huyền được cột ngay ngắn ở phía sau, dáng vẻ phi thườngsiêu trần thoát tục, giờ khắc này Long Phạm dường như không nghe thấy lời nóivội vàng của Quyết Vân, không nhanh không chậm tiếp tục lấy ra một miếng tráicây đỏ tươi mọng nước.

Ngón taycầm lấy một miếng hồng rồi chậm rãi đưa qua, hồng y nam nhân há miệng cắn lấy,bao gồm cả ngón tay của hắn.

Ngón taython dài không vội vàng rút ra mà ở trong đó khuấy động vài vòng, bạch y bào tếti khẽ khép mắt lại, không thể nhìn rõ biểu tình, nhưng Quyết Vân ở ngoài cửalại vội vàng cúi đầu, sắc mặt trở nên đỏ ửng, không biết vì sao tế ti như vậylại khiến người ta cảm thấy có một chút.....lây nhiễm tình sắc....

Bị mộtbầu không khí đỏ rực bao phủ, không dám tự tiện tiến vào, mặc dù hai ngườikhông làm ra chuyện gì khác, nhưng bất luận kẻ nào đứng ở trong này, nhìnthấy cảnh tượng như vậy thì e rằng sẽ cảm thấy nhịp tim tăng tốc, Quyết Vânkhông biết phải tiếp tục nói như thế nào. (khổ thân fanboy)

Khi hắncúi đầu thì còn nghe được vài âm thanh ướt át cũng như tiếng va chạm rất nhỏcủa y phục, kẻ khác bất giác sẽ suy đoán giờ khắc này là cảnh tượng như thếnào? Quyết Vân tiến thoái lưỡng nan, cứ đứng ở trước cửa, nhất thời ngây ngẩncả người.

Sau đó hắnnghe thấy âm thanh của hạt quả hồng rơi xuống chiếc đĩa, chờ hắn ngẩng đầu lênthì đã thấy tế ti Long Phạm đang cầm chiếc đĩa đặt xuống bàn, hạt quả hồng kiacó lẽ là từ trong miệng của tế ti nhả ra, mà hồng y nam nhân đang dựa vàonhuyễn tháp lại liếm môi, nhấm nháp thứ gì đó rồi mới hướng đến cửa nhìn lại,"Quyết Vân mới vừa rồi nói cái gì?"

QuyếtVân giật mình, hóa ra tông chủ lúc trước không phải trả lời hắn, mặc dù hắnkhông biết vì sao lại có câu trả lời như vậy, 'không tồi'? Chẳng lẽ thư trai xảyra việc lại là chuyện tốt?

LongPhạm nhắc lấy cuống quả, động tác tao nhã hơi thoáng dựa vào, đặt quả hồng trênmôi của Lăng Lạc Viêm, "Thích? Không tồi thì ăn thêm một chút nữa."

Há miệngngặm lấy, Lăng Lạc Viêm không thèm để ý Quyết Vân đang ngốc lăng đứng đó, vừaăn vừa nói, "Lúc trước ngươi từng gặp thứ này ở thế giới kia, hình dáng vàhương vị cũng không khác biệt nhiều lắm, chẳng qua còn nghe nói ...."

"Hử?Nghe nói cái gì?" Long Phạm biết hắn đang nói đến thế giới kia, lúc trước hắnđã đến đó, ở dị thế có rất nhiều đồ vật so với nơi này cũng không khác biệtnhiều lắm.

Tiếpnhận cuống của quả hồng từ trên tay Long Phạm, Lăng Lạc Viêm cắn vào trongmiệng, rồi mỉm cười tà khí, "Nghe nói có thể dùng miệng để đánh tơi thứ này rarồi kết lại, phải thực sự thuần thục thì mới có thể....."

Nói tớiđây hắn bỗng nhiên dừng lại, không nói rõ thuần thục chuyện gì. Chiếc cuống đãbị Lăng Lạc Viêm đánh tơi rồi kết lại, chỉ mỉm cười nhướng mi, vẻ mặt ái muộilàm cho người ta có thể tưởng tượng vô số chuyện xa vời. Long Phạm lấy ra chiếccuống đã được xoắn lại từ trong miệng của Lăng Lạc Viêm, tỉ mỉ ngắm ở trên tay,vẻ mặt hiện lên thần sắc đầy ẩn ý, "Chắc là cùng người khác tập luyện lâungày, vì vậy mới có thể thuần thục đến như vậy."

Câu nàydường như đang tán thưởng nhưng nụ cười ung dung thong thả lại làm cho Lăng LạcViêm bừng tỉnh, hắn làm sao lại không rõ tính độc chiếm của Long Phạm đã đạtđến trình độ nào, cho dù là chuyện của quá khứ, một khi trở thành nợ cũ thìkhông biết Long Phạm sẽ thanh toán với hắn trong bao lâu.

Muốn nóiLong Phạm không thay đổi thì quả thật không thay đổi, vẫn bá đạo như xưa, lòngdạ hẹp hòi, không cho phép bất cứ thứ gì khác xuất hiện bên người củahắn. Muốn nói thay đổi đó chính là người nam nhân này càng ngày càng keo kiệtích kỷ. Mặc dù thoạt nhìn vẫn là phong thái thản nhiên hờ hững, lạnh nhạt vớihết thảy mọi thứ nhưng tâm tư bên trong lại càng hiểm ác, tựa hồ muốn chiếmđoạt toàn bộ quá khứ của hắn. Lần nào cũng hỏi hắn vô cùng tỉ mỉ, rồi sau đólại lộ ra nụ cười quá độ ôn nhu đối với mỗi cái tên mà hắn nhắc đến.

Tiếptheo sẽ chuyển nụ cười này thành thủ đoạn khiến người ta khinh bỉ rồi lần lượthồi báo, muốn hắn phải quên đi tất cả những chuyện này, từ ngoài vào trong cơthể chỉ còn khắc sâu tên của Long Phạm.

Nếu hắnkhông thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Long Phạm thì hắn không phải là LăngLạc Viêm, muốn chiếm đoạt tất cả quá khứ của hắn thì hắn đương nhiên cũng sắmsửa lễ vật để báo đáp, bắt lấy những việc trong ngàn năm trước đây của LongPhạm làm nhược điểm, cưỡng bức dụ dỗ, chỉ mong được nếm lại hương vị tốt đẹpcủa lần đó.

Mặc dùrất nhiều lần không thể thành công, nhưng những cuộc lật đổ cho đến nay đềukhiến hắn cảm thấy rất hài lòng, ít nhất hắn đều bắt lấy hết thảy cơ hội trongvài lần thành công ít ỏi, tri ân báo đáp, lần nào tế ti của hắn cũng thị phụngvô cùng tận tâm tận sức, hắn há có thể không 'hảo hảo' hồi báo Long Phạm.

QuyếtVân nghe được lời nói của Long Phạm với Lăng Lạc Viêm, thì đã biết chính mìnhđã hiểu lầm câu trả lời của tông chủ. Hai chữ 'không tồi' căn bản không phảiđáp lại hắn, mà hóa ra là đang nói về quả hồng, nguyên lai hai vị này căn bảnkhông hề lắng nghe hắn nói.

Lại nhìnở trước mắt, bạch y bào tế ti mỉm cười vô cùng ung dung bình thản, bình thảnđến mức khiến kẻ khác cảm thấy bất an. Hồng y tông chủ dựa người vào, mỉm cườità khí lại có một chút xảo quyệt, không biết đang tính toán điều gì, hay làđang nghĩ đến chuyện gì. Chỉ trong khoảnh khắc, bầu không khí triền miên kiềudiễm cuồn cuộn nổi lên vũ bão, thân ở ngoài cửa, hắn lại cảm giác nhiệt độ trởnên nóng bức, giống như chỉ chạm vào một chút thì sẽ bùng nổ một trận đạichiến....

Không,có lẽ....quả thật là một trận đại chiến? Ánh mắt của Quyết Vân bất giác hướng vàobên trong phòng thất.

"Ngươinhìn cái gì?" Lời nói không lạnh cũng không nóng làm cho Quyết Vân đột nhiênbừng tỉnh, lúc này mới phát giác ánh mắt của mình đang dừng trên hồng y đượctreo phía trên bức bình phong ở trong phòng.

Cuốngquít thu hồi tầm mắt, hắn khom người rồi đáp lại tế ti, "Quyết Vân đến đây đểbẩm báo trong thư trai xuất hiện dị trạng, có một bóng người lơ lửng giữa khôngtrung, phát hiện việc này chính là Miểu Lan, Lăng Vân tông chủ muốn bắt lấynhưng thánh nữ Trữ Hinh lại nói việc này nhất định phải do tông chủ và tế ti tựmình tiến đến thì mới có thể giải quyết."

Bị lờinói của Quyết Vân gây hứng thú, Lăng Lạc Viêm cầm lấy chiếc cuống đã được kếtlại ở trong tay của Long Phạm rồi đặt xuống đĩa, sau đó đứng dậy, nắm tay LongPhạm đi ra ngoài, "Không bằng đi xem là thứ gì gây ra phiền toái."

Liếc mắtnhìn chiếc cuống bị xoắn lại ở trên đĩa, tế ti Long Phạm kéo lại hồng y namnhân rồi ôm vào trong lòng mình, ngữ thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai của LăngLạc Viêm, "Một khi đã thuần thục như vậy thì không nên lãng phí, Lạc Viêm cóthể dùng ở một chỗ khác." (ái muội quá, ta ứh hiểu đâu)

Ý tứ củaLong Phạm yêu cầu tự nhiên không chỉ là hôn môi, Lăng Lạc Viêm nhìn xuống dướithân của Long Phạm rồi nhếch môi mỉm cười, "Ta cũng chỉ làm vì một mìnhngươi, còn không biết điều."

LongPhạm biết người đang ở trong vòng tay của hắn vốn là một người khôngchịu ủy khuất, cam lòng nằm dưới thân hầu hạ kẻ khác, hiện giờ chỉvì hắn cho nên mới nếm hết tất cả cảm giác mà đáng lẽ cuộc đờinày sẽ không thể cảm nhận được. Nhưng đối với điểm này hắn chưa baogiờ biết thỏa mãn, hắn vẫn còn muốn rất nhiều, rất nhiều....

Vẫnnắm lấy tay của Long Phạm chưa buông ra, Lăng Lạc Viêm nhìn vào màuxanh lam nhợt nhạt trong đôi mắt ở trước mặt, chậm rãi kề sát bên taicủa Long Phạm, nhẹ nhàng thở ra một hơi vào trong tai rồi thì thầmđầy ái muội, "Cái tên tế ti phát tình này...."

Lờinói chậm rãi mang theo một chút trêu chọc cũng như chế nhạo, tế titrải qua ngàn năm luôn cao ngạo tự tin với khả năng khống chế củamình, nhưng kể từ khi gặp phải vị tông chủ này của hắn thì cànglúc càng sa sút phong độ, lúc này hiển nhiên cũng không thể nhẫn nạiđược, càng ôm chặt hồng sam nam nhân vào lòng, không thể làm bất cứđiều gì khác, chỉ có thể trước tiên hôn một cái để tự an ủi.

Nếu thưtrai không phải là trọng địa, bình thường không có việc gì thì khôngngười nào được tiến vào, lúc này quả thật có chuyện kỳ dị, nhưnggiờ khắc này hai người bọn hắn cũng không đi bận tâm dị trạng trongđó là cái gì, là bóng của người nào, bọn hắn đã sớm hảo hảonghiên cứu ngoại trừ có thể xoắn chiếc cuống lại thì còn có thểthuần thục chuyện gì.

QuyếtVân ở phía sau, từ khi thấy hai người dừng bước thì hắn cũng khôngdám manh động, đợi cho đến khi hai thân ảnh ở phía trước rốt cục đira hành lang thì hắn mới dám đi theo. Thân là trưởng lão ở trong tộcđã lâu, hắn đương nhiên biết rõ chuyện gì nên xem, chuyện gì không nênxem. Khi bọn hắn đến thư trai thì ở đó đã có không ít người đang tụtập trước cửa chờ đợi tông chủ và tế ti.

LongPhạm không lên tiếng, một ngón tay lướt qua, cánh cửa bắt đầu mở ra,tất cả mọi người hướng vào bên trong nhìn lại.


.::Thiên Ngoại Phi H – Ngũ Thập Vn Đáp Đệ Nhị Chương::.

Trongcánh cửa, các tủ sách vẫn được sắp hàng thẳng lối, những đồ vậttrên án thư cũng không có gì thay đổi, duy nhất bất đồng chính là cómột bóng đen trôi nổi giữa không trung, bóng đen dần dần hội tụ thànhthật thể, treo lơ lửng trong khoảng không, kích thước cũng không quálớn, mơ hồ có hình dáng của loài người, nhưng cũng có một chútkhác biệt, dường như....có thêm một đôi tai nhọn?!

Chẳnglẽ là ma vật?!

Bênngoài thư trai thiết lập kết giới, bình thường không người nào cóthể tiến vào, trên người của Miểu Lan được linh khí hội tụ, lạitừng là linh thể ở trong thư trai nên mới có thể tùy ý ra vào, muốnnói có một thứ khác xuất hiện ở nơi này thì quả thật thập phầncổ quái, vạn phần quỷ dị. Hiện giờ xem tình hình đúng là một conma vật?! Ma vật lại xuất hiện bên trong thư trai của Xích Diêm tộc?!

"Ngaycả Ngải cũng không thể tùy ý đi vào kết giới của tế ti...." Kết giớicủa tế ti chính là một bức màn che chắn, cũng là ác mộng củanhững kẻ muốn xâm nhập thư trai, Quyết Vân chăm chú nhìn vào bên trong,cảm thấy không thể tin được, làm sao lại có ma vật xâm nhập?

HoàiNhiễm gật đầu, nghiêm túc đáp lại, "Kết giới mà vương đã thiết lậpthì không người nào có thể dễ dàng bước qua, điểm này tuyệt đốikhông sai." Đừng nói là người sống, ngay cả người chết cũng đừngnghĩ đến.

Mọingười cùng nhau gật đầu, tuyệt đối không hề hoài nghi điểm này, nhưngđúng là vì vậy nên thứ ở bên trong càng thêm kỳ dị. Tất cả ánh mắtcủa mọi người đều hướng vào nơi đó, trong lòng mang theo đủ loại suyđoán, người nào có thể xâm nhập kết giới mà tế ti đã thiết lập?

"Tấtcả sinh linh trên đời, hết thảy vạn vật đều không thể xâm nhập kếtgiới này, trừ phi....." Long Phạm dừng lại lời nói ngay cửa miệng,dường như có chút đăm chiêu nhìn chăm chú cảnh tượng ở bên trong.

"Trừphi không phải ở trên đời này." Lăng Lạc Viêm khoanh tay mà đứng, nóitiếp lời của Long Phạm, ánh mắt hứng thú nhìn xuyên qua kết giới.

Thứ ởtrong cửa đang dần dần hình thành, bóng đen thu lại, sau đó bắt đầucó một thứ xuất hiện trước mặt mọi người. Trên đầu quả nhiên lộ ramột đôi tai, đôi tai mềm mại nhưng khác biệt với Linh Thư, nó có màuđỏ rực, vừa dài vừa nhọn, ngoại trừ hai cái lỗ tai còn có mộtchiếc đuôi màu hỏa hồng cực kỳ giống với Ngải, chiếc đuôi mềm mạibồng bềnh ôm lấy một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, lơ lửng giữa khôngtrung đúng là một thiếu nữ nhỏ xinh chỉ lớn cỡ lòng bàn tay. (tỷ Lyđang tự sướng)

"Ai ai,có biết nhìn người ta như thế là rất bất lịch sự hay không?" Chiếcđuôi phe phẩy giữa không trung vài cái, nàng trừng mắt nhìn, ánh mắtxem ra thật sự hồn nhiên thuần khiết, bỗng nhiên lại lóe lên một vầnghào quang, liếc mắt một cái tựa hồ xem thấu tất cả mọi người, rồidừng lại trên hai người nọ.

Bịnàng nhìn chăm chú, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm tiến lên vài bước, đềucảm giác có vài phần quái dị, "Ngươi đến từ dị thế?" Lời này làLăng Lạc Viêm hỏi, từ trên người nàng, hắn cảm giác được có vài thứbất đồng so với thế giới này.

"Quảnhiên là Viêm chủ!" Vèo một cái, thiếu nữ có đôi tai mềm mạ vàchiếc đuôi dài rực lửa nhảy đến trước cửa, ngay khi chuẩn bị chạmvào kết giới thì dừng lại, nhìn thấy Lăng Lạc Viêm cũng đang nhìnmình, ánh mắt không ngừng đánh giá từ trên xuống dưới, bộ dáng nhảylên làm cho người ta bất giác liên tưởng đến một loại động vật, bịnàng đánh giá như vậy khiến Lăng Lạc Viêm cảm thấy thú vị, cùngnàng đối mặt, trong khi nam nhân bên cạnh hắn lại lộ ra một nụ cườithản nhiên.

Nụcười cực kỳ nhợt nhạt, gần như chỉ là nhếch khóe miệng lên mộtchút, trầm ổn bình thản hóa thành ôn nhu, nhìn thấy sự ôn nhu nhưvậy thì thiếu nữ giống hồ ly bỗng nhiên nhảy về phía sau, một tiếngbùm vang lên, lúc này thiếu nữ đã thối lui mười bảy mười támtrượng, "A nha nha, đây chẳng phải là tế ti đại nhân hay sao, Hồ Ly mớivừa rồi bất cẩn, dường như đã phạm sai lầm, nhìn tông chủ của nhàngười quá lâu có phải hay không?"

Hỏithật cẩn thận, nhìn có vẻ rất khiếp đảm, trong mắt lại mang theo ýcười, thối lui mười bảy mười tám trượng nhưng nàng vẫn đang lơ lửnggiữa không trung, nhưng lúc này không giống trước kia, sau một tiếngbùm vang lên, rồi làn khói tản đi, lúc này thiếu nữ xuất hiện trướcmặt mọi người đã lớn giống như người bình thường, tà tà ngồi khoanhchân, trong lúc đang lơ lửng vẫn mang theo ý cười trong vắt, trên taycòn cầm một thứ gì đó.

"Đãthành thói quen rồi, tế ti của ta luôn luôn không biết khống chế chínhmình." Nghe nàng trêu đùa như thế nhưng cũng không có ác ý, Lăng LạcViêm giữ chặt tay của Long Phạm, vừa cười vừa chế nhạo, nhìn thoángqua người bên cạnh, đón lấy ánh mắt của Long Phạm.

Haingười nhìn nhau, thần sắc của các trưởng lão và diệu sư dường nhưtrở nên kỳ dị.

Quáilạ, tế ti như vậy mà còn gọi là không biết khống chế? Tế ti trảiqua ngàn năm, không bị lây nhiễm bởi dục vọng trần tục, có thể khốngchế hết thảy mọi thứ, vô luận là tình cảm hay những thứ khác. Muốnnói trên đời này người nào am hiểu khả năng khống chế nhất thì bấtluận kẻ nào cũng sẽ tin tưởng nhất định đó là tế ti. Có thể kiểmsoát tình cảm của nhân loại đến mức này, thì bọn hắn quả thựcphải hoài nghi tế ti căn bản có được tình cảm giống như con người haykhông.

Sau đóbởi bì tông chủ mà bọn hắn rốt cục nhìn thấy tế ti thất khống, haynói cách khác chỉ có tông chủ mới có thể làm cho tế ti thất khống,mà bọn hắn tình nguyện không nhìn thấy sự mất kiếm soát này, cũngmay số lần thất khống cũng không quá nhiều.

Mọingười cũng không biết lời này của Lăng Lạc Viêm còn mang thêm một hàmnghĩa khác. Long Phạm bị cái liếc mắt đầy ái muội của hắn nhìnlại thì vẻ mặt vẫn tự nhiên như bình thường, chỉ có đáy mắt xẹtqua vài phần ý cười, Long Phạm biết rõ hàm nghĩa của từ thất khốngtrong lời nói của Lăng Lạc Viêm là gì.

Hắncũng không phủ nhận, hắn đã mất đi lực tự chủ đối với người ở bêncạnh, càng ngày càng yêu khiến hắn không muốn khống chế dục vọngcủa chính mình, bất luận là giữ lấy hay đơn thuần chỉ là ôm chặt,thậm chí là ánh mắt nhìn chăm chú cũng chỉ có thể thuộc về hắn.

Đánhgiá ánh mắt của hai người đang truyền ra nhiệt độ, còn có ý cười uám tràn đầy độc chiếm có thể xưng là quỷ bí ở dưới đáy mắt củabạch y bào tế ti, thiếu nữ không biết là ma vật hay là thứ gì khácbỗng nhiên giật giật hai chiếc tai, phe phẩy chiếc đuôi rực lửa ởphía sau cùng một bộ mặt tràn đầy hớn hở, "Quả thật là vậy, tế tiđại nhân thật sự rất không biết khống chế, bất quá Viêm chủ đã tậpthành thói quen, còn rất thích thú, ta nói có đúng hay không?"

Ánhmắt thực mong chờ, chiếc đuôi rực lửa mềm mại ở phía sau đong đưa,xem ra nàng đang muốn được tán thưởng, Lăng Lạc Viêm như cười lại nhưkhông, dựa vào khung cửa, không hề phản bác, "Thật ra ngươi cũng cómột chút hiểu biết về chuyện của chúng ta, ngươi đến từ thế giới kia,làm sao đến được, vì sao mà đến?"

Giốngnhư biết rõ tính tình của hắn, thiếu nữ có đôi tai mềm mại như nhungkhông hề nhiều lời, khẽ nheo mắt lại tựa hồ không thấy rõ những thứở trước mặt, ánh mắt có một chút mông lung, miễn cưỡng cười hì hìrồi lộ ra vẻ mặt a dua, "Viêm chủ, tế ti đại nhân, Hồ Ly có việckhẩn cầu, không biết có được hay không...." Nàng nói xong thì giơ lênmột thứ ở trong tay.

Tự xưnglà Hồ Ly, đôi tai mềm mại đỏ rực cùng chiếc đuôi dài bồng bềnh, thứmà nàng đang giơ lên cao là một trang giấy, trong trang giấy có chữviết, đệ ra trước mặt hai người, khi đến gần thì lại trộm nhìn rồiđánh giá Lăng Lạc Viêm và Long Phạm vài lần, đáy mắt tràn đầy cẩnthận đang che giấu ý cười cổ quái.

"Là vìnó mà đến, chỉ cần các ngươi trả lời những vấn đề ở trên đây thìsẽ có bất ngờ đầy ngạc nhiên a!" Ngữ thanh thần bí, nàng không nóivề thân phận của chính mình, cũng không nói làm sao lại có thể đếnđây. Đứng trước kết giới, dường như biết được uy lực của nó nên khôngdám tới gần, đầu ngón tay cầm lấy tờ giấy rồi chuyền qua cho LăngLạc Viêm tiếp nhận.

1. xinhỏi Viêm chủ và tế ti đại nhân, chòm sao của các ngươi là gì?

Chỉnhìn vào câu đầu tiên, hồng y Viêm chủ lập tức nhướng mi, "Chòm sao?"

Nhìnthấy kiểu chữ cùng câu hỏi thì hắn càng xác định nàng quả thậtđến từ thế giới mà hắn đã từng ở đó, văn tự không thuộc về thếgiới này, cũng chỉ có nơi đó mới có thể nhàm chán đến mức đemchòm sao làm đề tài, cùng với các câu hỏi ở phía dưới, không cầnxem thì hắn cũng biết đó là những vấn đề đã từng được sử dụng vôsố lần, lúc trước khi còn làm nghệ sĩ thì hắn đã phải trả lời ítnhất mười bảy mười tám lần mấy loại vấn đề này.

Chẳngqua lúc ấy nhằm vào chính là hắn và những đối tượng trong mấy vụbê bối đầy tai tiếng, nhưng lần này lại là cùng với Long Phạm.

"Viêmchủ có phải cảm thấy rất quen thuộc hay không? Muốn trả lời mộtchút không, chỉ một lần là tốt rồi, về sau rốt cục sẽ không nhìnthấy Hồ Ly xuất hiện nữa a!" Vẻ mặt nịnh hót kề sát vào, nàng quansát biểu tình trên mặt của hai người, "Kỳ thật rất đơn giản, chỉcần viết đáp án lên tờ giấy là tốt rồi. Thực sự không hề phiềnphức một chút nào!"

"Đi vàonói sau." Lăng Lạc Viêm tiến vào thư trai, hắn ngắm nghía cây bút trong tay,nhìn thấy bóng dáng của hắn, Long Phạm cũng bước vào.

Kết giớikhông có tác dụng đối với hai người bọn hắn, những người khác cũng không thểtùy ý ra vào, chỉ có thể tiếp tục ở trước cửa đứng chờ, nhướng cổ hướng vào bêntrong, nhìn thấy tế ti vừa đi vào thì nữ tử cổ quái liền nhanh chóng trốn raphía sau giá sách, chỉ lộ ra hai lỗ tai cùng một đôi mắt đang xoay tròn, làm rabộ dáng vô cùng kiêng kỵ.

"Xongrồi xong rồi, nếu tế ti nghĩ rằng ta đến đây để dẫn tông chủ của hắn quay vềthế giới kia, thì chẳng phải sẽ làm cho ta sống không bằng chết hay sao?" Thìthào tự nói, nàng nheo mắt nhíu mày, "Không đúng, là muốn sống cũng không được,muốn chết cũng không xong, chết đi sống lại, sống lại rồi chết đi...." Rùng mìnhmột cái, nàng lại rụt vào sâu một chút.

Khôngbiết có phải nghe được lời thì thào của nàng hay không mà bạch y bào tế ti vô ýthản nhiên liếc mắt về phía sau một cái, ngay đúng nơi nàng đang đứng.

Mặc dùthị lực không tốt, không thấy rõ ánh mắt của tế ti như thế nào nhưng nàng vẫncó thể cảm giác được tầm mắt đó. Chỉ lướt qua, rõ ràng trầm ổn như đại dươngnhưng lại có một hơi thở âm u khủng bố làm cho người ta bất an lo sợ.

Vì saoLong Phạm lại đáp ứng Lăng Lạc Viêm vào đây, hơn nữa còn chủ động phối hợp,nàng không dám suy đoán, nhưng Lăng Lạc Viêm thì hiểu rõ. Mở ra cây bút ở trongtay, gõ vài cái lên trang giấy, hắn không để ý đến thân phận của nữ tử khôngphải ma cũng không phải người làm cho người ta hoài nghi, mỉm cười nhìn namnhân đang ngồi ở trước mặt hắn, "Không giết nàng?"

Phía saugiá sách vang lên một tiếng hét kinh hãi, không ít quyển sách ầm ầm đổ xuống,giữa những khe hở giá sách có thể nhìn thấy chiếc đuôi đỏ rực đang ra sức lúclắc, cố gắng giãy dụa.

Giốngnhư chưa từng nghe thấy những âm thanh ồn ào, bạch y bào tế ti chỉ nhìn đến nụcười ở trước mặt , "Nàng có liên hệ đến quá khứ của ngươi, đến từ thế giới kia,nếu có ý đồ gì khác thì sau đó lấy mạng của nàng cũng không muộn." Không hề chegiấu suy nghĩ ở trong lòng trước mặt Lăng Lạc Viêm, bên trong đôi mắt có hàoquang u ám nhè nhẹ hiện lên

Nếu nàngcó bất cứ điều gì dị thường thì Lăng Lạc Viêm rất rõ ràng Long Phạm sẽ làm nhưthế nào, hiện giờ không ra tay cũng chỉ vì nàng có quan hệ đến quá khứ của hắn.Nếu Long Phạm giết nàng thì chính là vì hắn, mà không giết cũng là vì hắn.

"Chỉ làmấy vấn đề, không bằng nhìn xem một chút, sau khi trả lời thì nàng có thể đưara một thứ gì đó." Dường như không nhìn thấy thiếu nữ đang chật vật đứng dậy,Lăng Lạc Viêm liếc mắt một cái, ý cười thâm tình tựa hồ mang theo một vài nguyhiểm.

1. xinhỏi Viêm chủ và tế ti đại nhân, chòm sao của các ngươi là gì?

Cầm bút,tựa như ngày thường vẫn thẩm duyệt sổ sách, để cho Long Phạm ngồi kế bên, hắnlười nhác dựa người vào, đề bút hạ xuống, "Chòm sao àh, ngay cả sinh thần củamình mà ta còn không biết, làm sao biết được chòm sao, về phần Long Phạm...."Nhướng mắt liếc một cái, hắn tà tà cười rồi tiếp tục nói, "Chuyện ngàn nămtrước không cần phải nhớ, ta nghĩ là Thiên Hạt." (Thiên Hạt = Hổ Cáp, hay làchòm sao con bò cạp)

ThiênHạt....Hồ Ly ở một bên cẩn thận nhìn vị tế ti không hề phủ định lời nói củaLăng Lạc Viêm, nàng trịnh trọng gật đầu đồng ý.

LongPhạm căn bản không để ý đến Thiên Hạt mà Lăng Lạc Viêm đang nói là thứ gì, chỉnghe thấy câu nói không biết ngày sinh thần, nghĩ đến những việc mà Lăng LạcViêm đã trải qua trong quá khứ thì lại cảm thấy đau lòng, liền ôm chặt Lăng LạcViêm vào ngực.

Cảm nhậnra động tác của hắn, Lăng Lạc Viêm nhún vai, nhẹ nhàng hôn lên môi của hắn.

2. Thíchnhất loài động vật nào?

"Thíchnhất loài động vật nào? Không có." Hai chữ vừa viết xuống, Lăng Lạc Viêm khôngmột chút do dự, Long Phạm bỗng nhiên mở miệng, "Chẳng lẽ không phải là loàichim?"

Nghexong những lời này, có người tỉnh ngộ gật đầu, "Tiểu Dạ Dực quả thật là một loàichim không tồi...." Ra vẻ vuốt cằm, đôi mắt dưới mái tóc bạch kim xẹt qua một ýcười xảo quyệt, "Ngươi muốn ta viết tên hắn?"

"Ngươicó thể viết." Long Phạm ôm chặt người bên cạnh, hai tay chậm rãi vuốt ve mơntrớn ở ngay thắt lưng, thậm chí còn nhướng mắt nhìn Lăng Lạc Viêm đang mỉmcười.

Lăng LạcViêm tuyệt đối không nghi ngờ nếu hắn thực sự viết như vậy thì người đầu tiêngặp tai ương chính là Dạ Dực, rồi sau đó sẽ đến phiên con hồ ly này, vì để bảovệ động vật hoang dã, hắn có lẽ không nên thay đổi đáp án, "Bản tông chủ khôngthích động vật, nếu muốn nói thì..."

"Có lẽchính là loài cầm thú nào đó càng làm cho lòng người cảm thấy ngứa ngáy, đặcbiệt là lúc phát tình, giữ chặt ta không buông." Lăng Lạc Viêm khẽ nói một cáchái muội, hơi thở nóng rực lướt qua bên tai của Long Phạm, lời nói trầm thấp lạithong thả, rõ ràng là đang dụ dỗ. Đối với tế ti đã sớm bị thất khống mà nói,thì hiển nhiên đây là một loại khiêu khích cực hạn.

Mặc dùcó người ngoài ở phía sau, bọn hắn vẫn giống như ở chỗ không người, bắt đầuôm hôn. Đang muốn truy vấn tế ti Long Pham thích loài động vật gì thìHồ Ly bỗng nhiên dừng lại cước bộ, che mặt nhìn cảnh tượng ở trướcmắt, quyết định không nên đi quấy rầy, đáp án đã sớm có sẵn. Tế tiLong Phạm không hề có hứng thú với bất cứ thứ gì, tất cả hứng thúcủa hắn đều ở trên một người, hiện tại đang đem hứng thú chuyểnthành hành động. Hồ Ly thừa cơ hội này phải nhìn cho đã mắt.

Chỉtiếc lúc xuất môn quên mang theo mắt kính, vội vã muốn nhìn rõ ràngcảnh tượng ở trước mặt, Hồ Ly cực lực nheo mắt lại, không dám đếngần, chỉ có thể ngửa đầu nhìn về hướng kia, lúc này hai người đãdời môi.

3. Mónăn yêu thích nhất?

"Món ănyêu thích nhất, vấn đề này...." Lăng Lạc Viêm không quá để ý đến việcăn uống, trong tộc chuẩn bị đều là những món ăn thượng hạng, cơ bảnkhông có cái gì quá đặc biệt. Long Phạm lại mở miệng trả lời, "Mónthích ăn nhất, mới vừa nếm qua."

Mặc kệlà hôn môi hay là thân thể này, hết thảy những thứ thuộc về Lạc Viêmđều là hắn thích nhất. Đôi mắt màu thanh lam lộ ra ý cười, ung dungthản nhiên, hàm nghĩa trong lời nói làm cho Lăng Lạc Viêm liếc mắtmột cái, tràn đầy chế nhạo, "Đáp án của ta cũng vậy, món ăn màbản tông chủ thích nhất là tế ti đại nhân của ta, chẳng qua không cầnphải đặt lên bàn để ăn mà thôi."

"Khônggiống, tế ti đạ nhân không cần ăn, chỉ cần ăn Viêm chủ là tốt rồi!Hơn nữa là thường xuyên ăn, ngày nào cũng ăn, Viêm chủ lâu lâu mới cóthể ăn một lần...." Hồ Ly từ bên cạnh nhảy ra để bổ sung cho đáp áncủa vấn đề này, vẫn chưa nói xong thì đã bị đôi mắt đầy thâm tìnhlộ ra sắc bén làm cho khiếp đảm.

"Ách,tiếp tục, tiếp tục." Làm bộ như chưa từng nói điều gì, nàng nhátgan lui về phía sau, chỉ thấy ở bên án thư truyền đến tiếng cười,tiếng cười kia đúng là xuất phát từ miệng của tế ti Long Phạm.

"Ta nóirồi, không cho phép ngươi cười với người khác." Thần sắc trở nên lạnhlùng, Lăng Lạc Viêm nắm lấy vạt y bào của Long Phạm, cắn xuống bờmôi của hắn, ngữ thanh tràn đầy cảnh cáo.

"Ân,tông chủ của ta." Liếm lên môi của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm cũng nhẹnhàng cắn xuống, vừa mỉm cười vừa trả lời.


.::Thiên Ngoại Phi H – Ngũ Thập Vn Đáp Đệ Tam Chương::.

Bởi vìgiải thích bổ sung mà dẫn đến một ánh mắt sắc bén, Hồ Ly lúc nàytránh ở phía sau giá sách, không dám thò đầu ngó ra ngoài, biết rõhai người đang làm gì ở bên án thư, nhìn khắp xung quanh một lượt,nàng lấy một chiếc hòm nho nhỏ từ trong tay áo ra, cúi đầu khôngbiết đang đùa nghịch vật gì, đợi đến khi ngẩng đầu thì ánh mắt lậptức đã bất đồng.

Màungọc bích óng ánh sáng lên trong mắt, không còn một chút mờ mịt, từtrong khe hở của giá sách liếc nhìn ra bên ngoài. (đói quá làm liều,xài kính sát tròng àh Ly tỷ =)) )

"Đệtứ, đối phương đã từng nói câu nào làm cho ngươi có ấn tượng sâu sắcnhất...." Đọc ra vấn đề này, Lăng Lạc Viêm trở nên trầm mặc, trên môivẫn còn lưu giữ độ ấm của Long Phạm, vô thức nhẹ nhàng cắn xuống,nhất thời cũng không biết đáp án bắt đầu từ đâu.

LongPhạm đã từng nói với hắn rất nhiều, cũng vì hắn mà làm rấtnhiều. Thế nào là khắc sâu? Đủ chuyện trong quá khứ đã khắc sâutrong lòng của hắn. Chỉ có hai chữ khắc sâu nhưng lại gợi lên vô sốcảnh tượng và vô số lời nói trước kia, muốn hắn phải trả lời nhưthế nào?

"LạcViêm nói, không cho phép ta cười với người khác." Câu này của LongPhạm không biết có được tính là đã trả lời hay không, bàn tay vờnquanh thắt lưng của hắn đang lướt qua mái tóc, nhìn thấy bộ dángtrầm tư của người bên cạnh, Long Phạm tiếp tục bảo trì nụ cười thảnnhiên.

Khôngphải lời nói sau khi trọng sinh trong viêm hỏa ở Vọng Thiên Thai, cũngkhông phải câu nói 'không người nào có thể sống thì cùng chết' khihồn phách vỡ nát ở Lôi Lạc thành, mà là câu này 'không cho phépcười với người khác', muốn Long Phạm cùng ngồi ăn cơm với hắn, kểtừ khi đó, khi hai người cùng nhau dùng bữa đã bắt đầu, hết thảy đãbất đồng, cũng là lần đầu tiên Lăng Lạc Viêm nghiêm túc ra lệnh nhưthế. (ốh, Long ca thật lãng mạn, vẫn nhớ ngày đầu tiên hai anh yêunhau)

Khôngphải những thứ khác, mà là những lời này.

Tínhđộc chiếm mãnh liệt không chỉ có tế ti Long Phạm, tông chủ Lăng LạcViêm của hắn cũng như vậy, vô luận hai người đã trải qua bao nhiêuchuyện, nói bao nhiêu tình ý ái ngữ với đối phương, suy cho cùng bọnhắn muốn chính là hết thảy những gì của đối phương, thậm chí ngaycả một nụ cười cũng phải hoàn toàn thuộc về chính mình.

Đặt tờgiấy lên bàn, vấn đề này được để trống, Hồ Ly ở phía sau giá sáchlén nhìn, nàng nhếch khóe miệng, câu trả lời để trống so với bấtcứ ngôn ngữ nào thì cũng khắc sâu hơn rất nhiều, đây chính là đápán tốt nhất.

LăngLạc Viêm và Long Phạm nhìn nhau, đều thấy được ý cười trong đáy mắtcủa đối phương, tiếp tục dựa vào, hồng y tìm một góc độ thoải máitrên thân bạch y bào, khẽ điểm nhẹ vài cái trên tờ giấy, "Đệ ngũ,nếu có một cỗ máy xuyên thời gian thì muốn quay lại thời điểm nào?Đệ lục, vì sao?"

Khẽcười giễu cợt một chút, hắn giải thích vấn đề này với Long Phạm,cũng giống như phản ứng của hắn, bạch y bào tế ti lắc đầu, "Xuyênqua thời gian cũng không khó, chỉ là không cần thiết, người mà tamuốn đã ở bên cạnh, căn bản không cần bất cứ thứ gì khác, lại càngkhông cần phải quay về quá khứ, trước khi gặp được Lạc Viêm thìnhững chuyện dĩ vãng đã sớm không còn ý nghĩa."

LăngLạc Viêm gật đầu, vẻ mặt tươi cười, hiển nhiên hắn phi thường hàilòng với câu trả lời này, giống như đang ban thưởng, hắn khẽ hôn mộtchút lên môi của Long Phạm, "Ai cũng có quá khứ, quá khứ tạo nênngày hôm nay, nhưng quá khứ cũng chỉ là quá khứ, nắm bắt hiện tạimới là cách làm đúng đắn nhất. Ta có tộc nhân của ta, còn có tế ticủa ta, có hết thảy những gì ta muốn, ai còn nghĩ đến việc quay trởvề trước kia."

Khẽcười một tiếng, hắn đặt bút viết xuống đáp án phủ định, rồi tiếptục đọc, "Đệ thất, có thứ gì vượt quá tầm tay của ngươi?"

Vừathấy vấn đề này, phản ứng đầu tiên của Lăng Lạc Viêm là nhìn sangLong Phạm, không biết là đang bất mãn hay là khiêu khích một cách áimuội, hơi thoáng nhếch mi lên, "Cho dù hiện giờ ta có thể nắm trongtay cả thiên hạ nhưng chỉ có một người ta không thể nắm được trongtay, về việc kia của hắn...." (oh, đến giờ vẫn còn ấm ức vụ phản côngquá ít)

"LạcViêm đang nói đến người nào?" Long Phạm biết rõ nhưng vẫn cố tìnhhỏi tiếp.

"Ngươinói xem?" Lăng Lạc Viêm tà tà nhìn lại.

"Xem rađáp án của chúng ta giống nhau." Ngữ thanh của Long Phạm không nhanhcũng không chậm, giống như không phát hiện cái liếc mắt đầy giễu cợtcủa Lăng Lạc Viêm, nụ cười ở trên môi vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạtbình thản, ánh mắt xa xăm dường như đang hồi ức về chuyện lúc xưa,"Trước khi gặp ngươi, hết thảy đều nằm trong tay ta, duy nhất khi LạcViêm xuất hiện thì tất cả đều là ngoài ý muốn." Duy nhất vượt quátầm tay của hắn chính là Lạc Viêm.

"Nếumuốn dùng biểu tình thế này để nói chuyện thì có lẽ trước tiên nênxê dịch bàn tay ra chỗ khác." Lăng Lạc Viêm liếc mắt nhìn bàn tay từthắt lưng đang chuyển dần đến bên đùi của hắn, bàn tay vuốt ve mơntrớn cho đến bây giờ vẫn chưa buông ra, người nam nhân ở bên cạnh hắnmang theo vẻ mặt xa xăm, nói ra những lời như vậy nhưng động tác ởtrên đùi vẫn không hề dừng lại.

LongPhạm chỉ mỉm cười, "Chẳng lẽ Lạc Viêm không thích?" Bàn tay của hắnhiển nhiên vẫn giữ nguyên tại chỗ, không hề dịch chuyển, thậm chícàng hướng vào bên dưới y hạ đi vào một chút.

"Ngươikhông nhìn thấy đây là ở đâu hay sao." Lăng Lạc Viêm giữ lại bàn tayđang rục rịch của Long Phạm, mặc dù các trưởng lão và diệu sư ở bênngoài không vào được cũng không nghe thấy lời nói của bọn hắn vàcảnh tượng ở dưới gầm bàn, nhưng dù sao cánh cửa vẫn mở rộng, còncó thiếu nữ với lai lịch kỳ lạ đang trốn phía sau giá sách, hắnkhông dự định triển lãm thân thể của Long Phạm cho những người khácnhìn thấy.

Một khiđã bị khiêu khích, bọn hắn sẽ không kiêng nể ở bất cứ chỗ nào,nhưng cũng không muốn làm cho thân thể của đối phương hiển lộ trướcmặt người khác. Có lẽ nhận ra điểm này, tế ti Long Phạm dừng tay,không hề tiếp tục động tác. Nhưng dưới y mệ đỏ rực, hắn vẫn đặt taylên đùi của Lăng Lạc Viêm. (con dê đội lốt rồng =.=)

"Nơinày là thư trai, bất quá cũng không sao a, chỉ cần đóng cửa là đượcrồi, tế ti đại nhân có muốn cân nhắc một chút hay không?" Nghiêm túcđáp lại, những lời này là ngữ thanh của nữ tử từ sau giá sáchtruyền đến, ló đầu ra, nàng nhìn thấy tình cảnh ở trước mắt, dườngnhư không biết hàm nghĩa trong lời nói của hai người, đáp lại vô cùngtự nhiên, nhưng câu trả lời lại rõ ràng hiểu được tình thế vào lúcnày.

"Dù saocũng không phải chưa từng xảy ra, có đúng không?" Vừa cười vừa nói,rồi lại cẩn thận thụt lùi về phía sau, những lời này của Hồ Lylàm cho hai người đồng thời nhớ đến mấy lần, ngay tại trong thư trai,vì tìm vài thứ nên đã đến đây, rồi lại có người phát tình vớihắn, kết quả đương nhiên là.....

"Dườngnhư ngươi rất rõ ràng chuyện của chúng ta?" Lăng Lạc Viêm không đi bậntâm bàn tay đặt ở trên đùi, mặc dù nhiệt độ cùng cảm giác tồn tạilàm cho người ta không thể không chú ý, ngoảnh đầu ra phía sau, ánhmắt của hắn nhìn thẳng vào Hồ Ly, đôi mắt sắc bén có thể xuyênthấu hết thảy.

Từ xaxa nhìn lại, chỉ có một phần lỗ tai màu đỏ đang giật giật vài cái,sau đó là vài tiếng cười gượng, "Làm sao lại như thế, ai có thể tọcmạch vào chuyện của Viêm chủ và tế ti đại nhân, Hồ Ly ta chỉ phỏngđoán mà thôi, ân ân!" Giống như để tăng thêm mức độ tin cậy, nàng liêntục gật đầu, ngay cả cái đuôi bị giấu cũng dựng lên, cả thân ngườiđã lui đến một góc ở trong phòng.

"Viêmchủ, không bằng chúng ta tiếp tục? Nhanh a, thời gian không còn nhiều,ta phải vội vàng đi họp nữa." Vì chuyển đi sự chú ý của người nọ,Hồ Ly thúc giục, nàng đương nhiên biết một khi đã nói sai, cho dù chỉlà trêu chọc một người tức giận thì sẽ nhận được kết quả thê thảmgấp đôi.

Ngànvạn lần không được để cho hai người kia biết nàng đang rình xem, khôngchỉ rình xem mà còn truyền bá tình hình thực tế ra bênngoài.....Chuyện này sẽ không chết đơn giản như vậy, ông trời a, phù hộHồ Ly đi, trong lòng niệm đi niệm lại, thần kinh của nàng cực kỳ căngthẳng, lại tiếp tục trốn ra phía sau một chút, rốt cục cảm giácđược tầm mắt sắc bén đã dời đi.

"Đệbát, sợ hãi nhất chuyện gì?" Lăng Lạc Viêm mới đọc ra vấn đề thìlập tức cảm giác bàn tay đặt trên đùi của hắn bỗng nhiên tăng thêmlực đạo, đón nhận ánh mắt của Lăng Lạc Viêm, bên trong đáy mắt thanhlam trầm tĩnh hiện lên vẻ lo lắng, "Vốn tưởng rằng trên đời không cóbất cứ việc gì có thể làm cho ta kiêng kị, nhưng vài lần Lạc Viêmgặp chuyện đều làm cho ta nếm được cảm giác sợ hãi."

"Ngươisợ cái gì?" Lăng Lạc Viêm biết ý tứ của hắn nhưng vẫn hỏi như vậyrồi chờ đợi trả lời.

"Sợngươi rời khỏi thế giới này, sợ ngươi quên ta, sợ ngươi biến mất khôngở bên cạnh.....còn sợ ngươi không tin ta, không hề yêu ta." (sao nghe thấyyếu đuối vậy nè)

LongPhạm quả nhiên tuân theo ý nguyện của hắn, trả lời như thế cùng vớivẻ ngoài siêu trần thoát tục, Lăng Lạc Viêm đã sớm quen với việc LongPhạm dùng vẻ bề ngoài như vậy để làm ra những việc hoàn toàn khôngphù hợp, cũng đã quen Long Phạm ở trên gối nói ra những lời ái ngữvào bên tai của hắn, nhưng mỗi khi nghe được đều làm cho hắn khôngngừng động tâm, cũng như bây giờ, đây là sự ôn nhu chỉ hiển lộ đốivới một mình hắn.

Hắnbiết ý tứ của Long Phạm chính là nhắc đến những việc phát sinh vàolúc trước, hồn phách của hắn bị vỡ nát, thân phận và quá khứ củaLong Phạm, còn có ngôn linh thuật của đám thần phó, mỗi một lần chialy đều làm cho Long Phạm sợ hãi sẽ mất hắn, vì vậy mới nắm thậtchắc như thế, cho đến nay Long Phạm cũng không để cho hắn rời khỏitầm mắt quá lâu.

"Việcta sợ nhất chính là tất cả những chuyện trước giờ đều chưa hề phátsinh, ta vẫn là Chung Tình trong quá khứ." Nếu ngày đó không đi đếnchương trình ảo thuật thì sẽ không có hắn ngày hôm nay, càng không cóLong Phạm như thế này, đó là sự khởi đầu, nếu không có khởi đầuthì sẽ không có hết thảy những gì của ngày hôm nay.

Chuyệnnhư vậy tuyệt đối sẽ không phát sinh! Hồ Ly nấp ở phía sau, tronglòng thầm nói như vậy, rồi nghe thấy lời nói của tế ti Long Phạm,"Lạc Viêm chính là Lạc Viêm, từ đầu đã định sẵn."

Quảquyết như thế, thản nhiên ung dung như thế, giống như tất cả đều làlẽ thường, không một chút hoài nghi.

LăngLạc Viêm cười nhẹ, đùa nghịch cây bút trong tay, "Đương nhiên chỉ làgiả thiết mà thôi, việc này căn bản không cần phải suy nghĩ," Hắnkhông phải người đa đoan đi lo lắng nhiều chuyện như vậy.

"Lầnđầu tiên gặp nhau, đối phương đã để lại cảm giác gì? Viêm chủ và tếti đại nhân có phải đều muốn biết đáp án hay không?" Hồ Ly hiển nhiênnhớ rõ vấn đề này, sau khi hỏi ra câu thứ chín, mặc dù rất muốn xemhai người tiếp tục nhìn nhau đắm đuối, nhưng vẫn còn rất nhiều vấnđề làm cho nàng có chút vội vã.

"Tênngàn năm lão yêu này đang muốn đánh chủ ý gì đây.....Đây là cảm giáclúc ấy của ta, làm cho người ta đoán không ra, kẻ hai mặt, trong ngoàibất đồng, tốt nhất nên cách xa...." Lăng Lạc Viêm vẫn chưa trả lời xong,thì trong miệng đã bị lấp kín, đương nhiên chính là một nụ hôn.

"LạcViêm nghĩ về ta như thế?" Long Phạm buông hắn ra, không biết là bấtmãn hay là mượn cớ để hôn, Lăng Lạc Viêm nhếch môi lên, rồi lại chậmrãi quay đầu nói tiếp, "Nguy hiểm, xảo quyệt, so với ta còn có diễnkịch hay hơn, với lại, chiều cao cũng không tồi....." (1000% là mượn cớ)

Nâng taylên lướt qua mặt của Long Phạm, động tác của hắn đầy ngả ngớn khiêukhích, bị hắn đối đãi như vậy, tế ti liền chụp lấy tay của hắn rồiđặt đến bên môi, nhẹ nhàng hôn xuống, sau đó nhớ lại lúc trước,"Ngày ấy cảm thấy rất nghi hoặc vì sao sinh linh đến từ một thếgiới hoàn toàn xa lạ lại có thể bình tĩnh như thế, ngươi đãnói.....'ta còn sống'"

"Chẳnglẽ mấy chữ đó lại có thể khiến cho ngươi động tâm như vậy?" Lăng LạcViêm hơi thoáng kinh ngạc, hắn không biết những lời này có gì đặcbiệt.

"Lúcấy nhìn thấy ngươi mặc một thân lửa đỏ, ngồi ở trước mắt, rõ rànglà bộ dáng của thiếu niên nhưng lại nói ra lời như vậy, tuy chỉ làmấy chữ nhưng đã làm cho ta cảm thấy thực sự bất ngờ, Lạc Viêm khôngbiết chỉ trong khoảnh khắc ngươi đã chói mắt như thế nào." Buông tayLăng Lạc Viêm ra, Long Phạm vẫn nhớ rõ ngày ấy, muốn nói động tâmthì có lẽ quá sớm, nhưng quả thật đã khiến hắn cảm thấy rất hứngthú.

Ý niệmmãnh liệt như thế, chỉ vì sống sót, đôi mắt như hỏa thiêu, không hềchịu thua bất cứ điều gì, quật cường cùng kiêu ngạo, dã tâm bùngcháy, hết thảy hoàn toàn tương xứng với Lạc Viêm, làm cho người takhông muốn dời mắt, muốn xem hắn sẽ sống sót như thế nào, nếu gặpphải nguy hiểm và uy hiếp thì sẽ hiển lộ vẻ mặt ra sao.

"Cho nênsau đó ngươi lợi dụng ta, muốn lấy mạng rồi chiếm đoạt hồn pháchcủa ta?" Theo lời nói cùng ánh mắt của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm cóthể nhìn ra manh mối trong đó, nhất thời giật mình, Long Phạm khônghề phản bác, "Không làm cho ta thất vọng, thậm chí vượt ngoài dựkiến của ta," Mãi cho đến ngày hôm nay hắn vẫn bị đắm chìm trongngọn lửa đỏ rực này.

"Chẳnglẽ tế ti đại nhân không cảm thấy tông chủ của ngươi càng ngày càngbiết dụ dỗ? Là một cái yêu nghiệt quyến rũ lòng người, là một tayphong lưu...." Hồ Ly vẫn chưa kịp nói hết thì đột nhiên hai tầm mắtphóng tới làm cho nàng không dám mở miệng nói tiếp.

Xongrồi, nàng làm sao lại quên việc này không thể nói được, tính độcchiếm của tế ti vô cùng dữ dội, Viêm chủ cũng không phải là ngườiđể kẻ khác tùy ý khoa tay múa chân, Hồ Ly uể oải nhìn trên tay, khôngbiết từ khi nào đã có thêm giấy bút, nàng đang ghi chép, nàng có dựcảm lần phỏng vấn này đại khái sẽ lưu lại rất nhiều chỗ trống.

"Tathật sự muốn biết đáp án của vấn đề này." Lăng Lạc Viêm tà tà cười,nghiêng người qua, "Thế nào, tế ti của ta lúc trước đã từng động tâmvới thứ nào khác hay không?" Hắn vẫn không quên lúc trước khi hắn bịhôn mê rồi sau đó được tắm rửa, người nọ đã lưu lại đầy hôn ấn trênngười của hắn.

"Cho dùcó tâm tư khác cũng đơn giản là vì Lạc Viêm. Ở trong mắt ta, bất cứbộ dạng như thế nào đều giống như nhau, chỉ có Lạc Viêm là đặcbiệt." Hắn thực muốn đem Lạc Viêm cất giấu, không cho người khác nhìnthấy khuôn mặt xuất chúng này, không cho đôi mắt mị hoặc thế nhân đinhìn kẻ khác.

Đốivới Long Phạm, hết thảy những thứ trên thế gian đều giống như nhau,bất luận là nhân loại hay linh thú, ma vật, tất cả đều là sinh linh.

LăngLạc Viêm khẽ liếc mắt nhìn Long Phạm một cái, trong lòng cũng rõràng, nếu không phải là hắn, bất luận tế ti của hắn có bao nhiêu tâmtư thâm độc thì quan điểm đối với nhân loại và sự vật trên thế giannày đều ngang hàng không hề khác biệt, cũng chính là như thế, cho nênLong Phạm không hề do dự khi xuống tay với bất cứ sinh linh nào. Giếtngười, chiếm đoạt hồn phách, tất cả đều giống như nhau.

Nghebọn hắn nhắc về chuyện lúc trước, Hồ Ly bất tri bất giác đi ra từphía sau giá sách, mang theo ý cười, nhưng vẫn vạn phần cẩn thận khitiếp cận, chỉ chỉ lên tờ giấy ở trên án thư, "Đệ thâp, điểm nào củađối phương hấp dẫn ngươi nhất?"

"Toànbộ." Đối với vấn đề này thì Lăng Lạc Viêm không cần phải suy nghĩnhiều, nhưng vẫn nhìn Long Phạm, biểu tình thoải mái, vừa thong thảvừa nói, "Bất luận là vẻ ngoài thánh khiết hay tâm tư thâm trầm bêntrong, tất cả biểu tình không đồng nhất, xảo quyệt tính kế, bá đạoôn nhu, mỉm cười lạnh nhạt, tất cả hợp lại cùng một chỗ thì mớilà Long Phạm. Hấp dẫn ta chính là hắn, không phải chỉ mỗi một điểmrời rạc."

"LạcViêm luôn rõ ràng biết mình muốn thứ gì, cũng luôn tìm mọi cách đểđạt được, nhìn thấu hết thảy mọi thứ, chính là điểm này làm cho takhông thể không bị ngươi hấp dẫn." Long Phạm thực sự hài lòng với câutrả lời của Lăng Lạc Viêm, bọn hắn đều biết những gì bọn hắn muốnchính là cả người của đối phương mà không phải chỉ một chút, mỗimột chút hợp lại mới là hoàn chỉnh.

"Đây lànhững vấn đề gì." Lăng Lạc Viêm rốt cục không kiên nhẫn, hắn căn bảnkhông cần nói những việc này với người ngoài, hơi thoáng đảo quanhững câu hỏi ở bên dưới, hắn mỉm cười càng lúc càng cổ quái,"Những vấn đề này muốn chúng ta trả lời thì phải hảo hảo chuẩn bịtrả giá đắt."

Nhữngvấn đề ở trên coi như tạm ổn, còn phía sau, tất cả đều là những câuhỏi về chuyện phòng the của hắn và Long Phạm, nếu thực sự phải đáptoàn bộ thì chỉ sợ trên tờ giấy này không còn chỗ để viết.


.::Thiên Ngoại Phi H – Ngũ Thập Vn Đáp Đệ T Chương::.

Nghehắn nói đến việc trả giá đắt, thân ảnh sắp sửa đến gần hai ngườibỗng nhiên vèo một tiếng rồi biến mất, chỉ nhìn thấy một cái đuôilông xù ở phía xa xa đang giật giật vài cái, vọt đến nơi tị nạn lúcban đầu, sau đó truyền đến tiếng nói chuyện, "A a, việc trảgiá....Ách, sẽ tính sau, cho nên mới nói khi trả lời xong thì sẽ cóđiều bất ngờ, coi như tương đương với giá trị, Viêm chủ và tế ti Đạinhân nghĩ thế nào?"

Láisang chuyện khác làm cho người ta bất giác đi liên tưởng sau khi đápxong sẽ xuất ra đồ vật gì, trong lời nói run lẩy bẩy có thể ngheđược nàng phi thường hiểu biết cách thức hành sự của hai người bọnhắn, thế nên khi cảm giác có một chút nguy hiểm thì sẽ trốn thậtxa, chọn kế sách an toàn.

Thu hồitầm mắt, Lăng Lạc Viêm không biết đang suy nghĩ việc gì, điềm nhiêntiếp tục nhìn xuống những câu hỏi ở trên tờ giấy, "Đệ thập nhất,muốn đối phương làm việc gì nhất...."

Từ saugiá sách truyền đến một tiếng thở phào, dường như may mắn đã tránhđược một nạn kiếp, nhìn vào câu hỏi ở trên tờ giấy, Lăng Lạc Viêmkhông hề bận tâm, hơi thoáng suy nghĩ, "Chuyện này đã làm rồi."

"Quảthật đã làm rồi." Long Phạm ở bên cạnh gật đầu. Việc hắn muốn LạcViêm làm vì hắn, cũng như việc Lạc Viêm muốn hắn làm, bọn hắn đềuđã làm được cho nhau.

"Làviệc gì? Rốt cục là việc gì?" Phía sau giá sách phát ra âm thanhhứng thú, có cái gì đó đang lắc lư, ánh mắt đảo qua giá sách, nhìnra ngoài từ khe hở, Hồ Ly rất muốn biết hai người kia rốt cục đãlàm chuyện gì bí hiểm.

Đã làmrồi, đã làm việc gì rồi? Chẳng lẽ là chuyện ấy? Sau đó là như thếnày, rồi như thế kia? (=.= là việc gì....)

Hoàntoàn không biết Hồ Ly đang suy đoán cái gì, Lăng Lạc Viêm viết xuốngđáp án, tóm lại việc mà bọn hắn làm vì đối phương là giao ra thứmà đối phương muốn nhất.

Giaothác hết thảy tín nhiệm cùng tình cảm của chính mình, việc muốnđối phương làm nhất chính là giao ra tất cả những gì thuộc về bảnthân.

"Kếtiếp chính là, thích thời điểm nào nhất trong ngày?" Hồ Ly còn đangsuy đông đoán tây thì đã nghe phía bên kia đọc ra vấn đề tiếp theo.

"Tế ticủa ta, ngươi nói thử xem?" Lăng Lạc Viêm cong môi lên, đáp án này cănbản không cần hỏi, đề bút viết xuống đáp án của chính mình, lạibất ngờ nghe thấy Long Phạm trả lời, "Là sáng sớm"

"Còntưởng là buổi tối." Ngữ thanh trêu chọc, Lăng Lạc Viêm nhìn xuống đápán mà mình đã viết, "Buổi tối không đủ thỏa thích hay sao tế ti đạinhân?"

Lờinói gợi tình đầy ái muội, chỉ là mấy chữ nhưng đã làm rõ ý tứ,người nói vẫn bình tĩnh điềm nhiên nhưng người nghe lại lập tức bưngkín mặt, người này đương nhiên không phải là Long Phạm, bạch y bào tếti vẫn ngồi yên, thậm chí còn mỉm cười một cách ung dung, "Lúc sángsớm, bộ dáng như tỉnh như không của Lạc Viêm vô cùng đặc biệt."

Đặcbiệt trêu người. Long Phạm không nói ra câu này, nhưng ý cười dưới đáymắt đã lộ ra hàm nghĩa trong đó, ngẫu nhiên mỗi sáng tinh mơ mở mắtra nhìn thấy vẻ mặt của người đang ngủ bên cạnh thì trong lòng củahắn sẽ trở nên xôn xao, toàn thân đầy dấu vết tình sự, mái tóc bạchkim rối loạn, tứ chi thả lỏng một cách phóng túng, khi đó Lạc Viêmchỉ cần mở mắt, không cần làm bất cứ điều gì thì đã khiến cho hắnkhó nhịn cơn động tình.

LăngLạc Viêm âm trầm cười nhẹ, nhìn ra tâm tư của vị tế ti này, "Còntưởng rằng ngươi muốn nói thích sáng sớm vì xuyên y cột tóc cho ta,nguyên lai là ta tự mình đa tình, uổng công ta vốn muốn nói rằngthích mỗi sớm tinh mơ mở mắt ra thì người đầu tiên nhìn thấy chínhlà ngươi."

Mỗimột ngày mới bắt đầu, khi hắn tỉnh lại thì sẽ nhìn thấy đôi mắtlấp lánh màu thanh lam đang lẳng lặng nhìn hắn, trong đôi mắt kiachính là vẻ trầm tĩnh và nhiều màu sắc khác nhau làm cho hắn chỉcó thể đắm chìm vào đó, cùng nhau bỏ qua nghị sự buổi sáng. (o_ocó ngày nước mất nhà tan)

"Tacũng thích xuyên y cột tóc cho ngươi, Lạc Viêm vĩnh viễn sẽ không tựmình đa tình, chỉ có người khác vì ngươi mà đa tình." Long Phạm nóixong câu này thì không biết lại nhớ đến việc gì đó, nhan sắc dướiđáy mắt bỗng nhiên trầm xuống.

Khôngthể xác định là Long Phạm đang nghĩ đến Phong Trần Tuyệt hay Lâm Sở,hay những cái tên khác mà hắn đã quên, Lăng Lạc Viêm lướt mắt nhìnlên trang giấy, rất nhanh đọc ra vấn đề tiếp theo, "Đệ thập tam, chánghét loại người nào nhất?"

Câu hỏinày vừa ra khỏi miệng thì hắn liền nhíu mi, chẳng phải là đổ thêmdầu vào lửa hay sao, quả nhiên, Long Phạm vừa nghe xong câu này thìlại lộ ra một nụ cười khiến người khác cảm thấy bất an, "Chỉ cầnlà người không nên xuất hiện trên đời này thì đều là kẻ khiến ngườita chán ghét. Người nào không nên tồn tại thì Lạc Viêm rất rõ ràng."

"Ngườikhông nên tồn tại đã sớm biến mất, hiện giờ không còn ai có lá ganlớn như vậy." Duỗi thẳng hai tay, hồng y được phất lên một cách diễm lệ,hắn thờ ơ nhắc đến sinh tử của kẻ khác, hắn biết Long Phạm ghétnhất những người có ý đối với hắn, trong mắt của Long Phạm nhữngngười đó đều không nên tồn tại trên đời.

Vềphần hắn, "Ta ghét nhất những người quá mức tự tưởng, lấy sự yếuđuối của mình làm cớ, cam nguyện cứ tiếp tục nhu nhược như thế,nghĩ rằng được người khác trợ giúp là điều hiển nhiên." Hừ lạnhmột tiếng, hắn nhớ đến những tông tộc lúc trước, nghĩ rằng có thầnnhân trên đời nên có thể buông tay mặc kệ hết thảy, chuyện gì cũngđến để thỉnh thị cầu kiến, muốn hưởng lợi ích nhưng không muốn gánhlấy trách nhiệm.

Mộttiếng hừ lạnh làm không khí trong phòng nhất thời thay đổi, Hồ Ly runrẩy, cuối cùng phát hiện ngoại trừ vẻ ngoài phong lưu gợi tình thìViêm chủ Lăng Lạc Viêm còn có một mặt khác, chỉ vì có Long Phạm ởbên cạnh, nàng chỉ thấy vẻ ngoài ngả ngớn đùa cợt, nhưng lại quênmất trong mắt của thế nhân, Viêm chủ còn nổi tiếng với thủ đoạn ácliệt cùng phong thái khiến người đời khiếp sợ.

Nínthở bất động, không dám nói xen vào, nàng chỉ hy vọng tiếp tục tiếnhành cuộc phỏng vấn, tốt nhất nên mau chóng chấm dứt.

"Đệthập tứ, tính cách của đối phương là?"

LăngLạc Viêm nhìn sang Long Phạm, sờ sờ cằm, biểu tình dần dần thay đổi,bắt đầu mỉm cười, "Cố làm ra vẻ một đấng nam nhân, xem ra thật xuấttrần thoát tục, cao cao tại thượng được người đời kính sợ, dường nhưkhông có dục vọng của nhân loại, vừa bá đạo lại vừa ôn nhu, nhưngcũng thực xảo quyệt, lòng dạ hẹp hòi, bản tính máu lạnh, có thểnói bên ngoài là thần trong lòng là ma." (ta chấm câu cuối)

Hắnvừa nói vừa cười, Long Phạm bị hắn nói như vậy nhưng vẫn lơ đểnh,đầu ngón tay xuôi theo mái tóc bạch kim rồi lướt lên trên hồng y củaLăng Lạc Viêm, "Tông chủ của ta rất giỏi diễn kịch, dường như đối vớiai cũng có thể thâm tình nhưng thật chất lại là một người lãnh khốcvô tâm, rất khó tin tưởng kẻ khác, bản tính quyết đoán, nếu đã muốnthì phải đạt được, một khi đã dấn thân vào thì không chấp nhận cómột chút khuyết điểm nhỏ nhặt, nhưng phiền phức nhất chính là cósở trưởng mê hoặc kẻ khác." Điểm ấy thật làm cho người ta đau đầu.(ta đã trữ sẵn panadol, 5000đ/viên)

"Đều khôngphải là người, là yêu nghiệt, yêu nghiệt a." Thì thào tự nói, Hồ Lyvểnh tai ra để lắng nghe đáp án, mặc dù đã sớm biết sẽ có câu trảlời như vậy nhưng nghe bọn hắn tự mình nói ra thì cảm giác đúng làphi thường, quả nhiên đều hoàn toàn nhìn thấu đối phương nên mới cóthể bị đối phương hấp dẫn. Cái gì mà quá hiểu rõ nên không thểsống chung, việc này tuyệt đối sẽ không xảy ra đối với hai ngườinày.

LăngLạc Viêm làm lơ với lời thì thào của Hồ Ly, hắn và Long Phạm đềuhiểu rõ đối phương là người như thế nào, nếu không phải như vậy thìlàm sao có thể giao thác hết thảy tín nhiệm và tình ý, "Thập ngũ,thích nhất phần nào trên thân thể của đối phương, câu hỏi này....."

Câu hỏinày hay a! Hồ Ly ở phía sau hoan hô một tiếng, nín thở bất động, ngheđược câu trả lời mang theo ý cười của tế ti Long Phạm, "Mỗi một phầnđều thích, bất luận chỗ nào trên thân thể của Lạc Viêm, nhấtlà......đều làm cho người ta...." (nổi da gà)

Là cáigì, làm cho người ta cái gì? Tuy bẩm sinh có một đôi tai rất dàinhưng Hồ Ly vẫn không thể nghe rõ câu này, loáng thoáng những lời thìthầm xen kẽ tiếng cười trầm thấp, cũng đủ ái muội, cũng đủ làm chongười ta tưởng tượng xa vời, đáng giận chính là vị tế ti kia căn bảnkhông muốn làm cho người ta nghe thấy, rồi sau đó chỉ thì thầm, màhồng y Viêm chủ càng đáng ghét, rõ ràng ngay cả đáp án cũng chưa đưara, hai người cứ rỉ tai to nhỏ làm cho người ta ngứa ngáy trong lòng,Hồ Ly sốt ruột đến mức cứ đi qua đi lại, nhưng chung quy không dámtiến lên để nghe cho rõ.

Ngheđược âm thanh ở phía sau, Lăng Lạc Viêm cố tình liếc mắt một cái, kỳthật hắn không thèm bận tâm đem đáp án nói cho người khác. Bờ môicủa Long Phạm, cùng với dục vọng vì hắn mà nảy sinh, hắn đều thíchtất cả. Nhưng vật nhỏ đến từ dị thế dường như nóng lòng muốn biếtđáp án, làm cho hắn không khỏi nổi lên tâm tư muốn trêu ghẹo.

"TiểuHồ Ly, vấn đề tiếp theo." Không biết có phải cố ý làm khó dễ haykhông, hắn không thèm nhìn vào những câu hỏi ở trên tờ giấy mà lạiphân phó như vậy.

Đáp ánở phía trên còn chưa nói, làm sao lại bắt đầu câu tiếp theo, ngồichồm hổm trên mặt đất, Hồ Ly căm hận cắn cái đuôi của chính mình,nàng mở miệng không cam lòng, "Thích đối phương xưng hô như thế nàovới ngươi."

"Tên."Lăng Lạc Viêm suy nghĩ một chút, mặc dù hắn cũng thích Long Phạm xưnghắn là tông chủ nhưng đây chỉ là một số ít trường hợp phải côngkhai. Hơn phân nửa thời điểm, hắn vẫn quen với việc Long Phạm gọi têncủa hắn.

"LạcViêm có muốn thử xưng hô cách khác đối với ta hay không?" Long Phạmđột nhiên hỏi như thế.

Đồngtử chuyển động, hồng y nam nhân ngã người về phía sau, ngưỡng cổ,ngoảnh đầu nhìn nam nhân vừa đặt ra câu hỏi này, "Long Long?"

"Phốc–"Tiếng phì cười ở sau giá sách lập tức bị Hồ Ly bịt kín, tế ti đạinhân Long Phạm, ở trước mặt tông chủ của ngươi mà ngươi bị gọi làLong Long hay sao? (chưa gọi tiểu Long là may)

"LạcViêm." Long Phạm thật ra không có phản ứng quá lớn, chỉ cười mộtcách thản nhiên, hết sức nhẹ nhàng, hai chữ này hơi quá mức ôn nhu,Hồ Ly ở xa xa chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh đang thổi tới.

"Tấtnhiên chỉ là nói đùa." Phát giác ra Long Phạm đang cảnh cáo, Lăng LạcViêm nhún vai, ngón tay quấn lấy vài sợi tóc đen mượt trên đầu vaicủa Long Phạm, kéo nam nhân ở bên cạnh xuống một chút, rồi hôn lên taihắn, "Lần sau quả thật có thể thử xem cách khác, Phạm."

Chỉmột từ, vừa nhẹ lại vừa khẽ, rồi lại mang theo ám chỉ mãnh liệtnào đó, cái loại giễu cợt trêu chọc này, mặc dù chỉ là một chữnhưng lại làm cho người ta nhịn không được mà cảm thấy cổ họng căngthẳng, không biết tế ti Long Phạm phản ứng ra sao, Hồ Ly không nghe rõ,chỉ lung tung suy đoán mà trên mặt đã trở nên đỏ bừng.

Cáchmấy tầng giá sách, âm thanh y phục cọ sát vào nhau truyền đến từ xaxa, cánh cửa bên ngoài dường như tự mình khép lại, bên trong bóng tốimờ mịt có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, Hồ Ly bịtmặt muốn lao đi tẩm bổ thêm một chút máu.

Hai tênyêu nghiệt nếu cứ như vậy thì nàng sẽ chết vì bị mất máu quánhiều, làm sao bây giờ a! Bọn hắn chắc sẽ không quên nơi này vẫn cònHồ Ly? Hay là không hề để ý đến sự tồn tại của nàng, làm xong rồiđem thính giả giết người diệt khẩu?

Khôngcó can đảm đi nhìn trộm, Hồ Ly chỉ dám nghe, rốt cục thu hết dũngkhí bước ra từng bước, dò xét một chút, "Chuyện kia.....khôngtiện.....có thể hay không cắt ngang một chút...."

Maymắn, hai người vẫn chưa thoát y, chỉ là y bào có một chút rối loạn,dưới tai của người nọ có vài dấu vết đỏ ửng được mái tóc bạch kimche giấu, nhưng vẫn kéo dài vào tận bên trong vạt y bào......Mà thôi.

Vềphần vị tế ti kia, tay của hắn không biết đang ở nơi nào, tóm lạikhông nằm trong y mệ của chính mình.

"Cònchưa chấm dứt?" Thở dài, tế ti Long Phạm vẫn ôn hòa nói nhỏ, Hồ Lydùng vận tốc ánh sáng vọt đến, giọng nói trong vắt, "Tế.....Tế tiđại nhân......phần sau có mấy vấn đề là vì phúc đức của Viêm chủ, ngàicó muốn nghe hắn trả lời như thế nào hay không?"

Có thểđược xưng là điển hình cho tiếng cười siểm nịnh, nàng đặc biệtcường điệu giọng nói. Dù sao bản thân nàng chưa bị sóc thủy tắmướt, bị thứ nước này tẩy sạch thì nàng chỉ sợ chính mình sẽ bịtẩy chết, nàng không phải là vị Viêm chủ kia, có thể hưởng thụ sócthủy để tắm rửa.

Nàngđương nhiên biết rõ, mấy câu hỏi này phải hỏi nhanh một chút thì mớihảo.

"Kếtiếp, nếu đối phương mất đi trớ nhớ thì ngươi sẽ làm như thế nào?Không được sử dụng linh lực nga!" Hỏi xong, nàng lại trốn trở về.

Vấn đềcủa nàng trực tiếp làm cho Long Phạm nhớ đến một sự kiện đã lâulúc trước, Lăng Lạc Viêm cũng nhớ rõ hắn bị lực lượng của thần phóảnh hưởng, khi đó đã bị mất trí nhớ, bởi vì hắn vốn là Hách Vũnên lực lượng kia ảnh hưởng lên thân thể của hắn cũng không lâu, nhưngchỉ như vậy cũng đủ làm cho Long Phạm chịu đả kích rất lớn.

"LạcViêm nên biết, nếu thật sự là như vậy thì ta sẽ làm như thế nào."Long Phạm hạ xuống ý cười, màu thanh lam nhợt nhạt bên trong đáy mắtbỗng nhiên lóe sáng, Lăng Lạc Viêm thở hắt ra, giống như có chút bấtđắc dĩ, hắn cũng mỉm cười, "Nếu là như thế thì ta cũng phải dùngphương pháp giống như ngươi."

"Phươngpháp gì?" Hồ Ly lớn gan ló đầu ra ngoài.


.::Thiên Ngoại Phi H – Ngũ Thập Vn Đáp Đệ Ngũ Chương::.

"Nếuquên thì có nghĩa vẫn chưa khắc sâu vào lòng, giả sử thật sự là nhưvậy thì ta sẽ khóa Lạc Viêm vào bên người cho đến khi ngoại trừ ta rathì ngươi không còn nhớ rõ bất cứ điều gì." Ngồi ngay ngắn trên ghếnhưng giống như đang ngồi ở nơi chân trời, Long Phạm thản nhiên nói nhưvậy.

Hắnnói một cách bình thản ôn hòa, thậm chí trầm tĩnh ung dung, nhưngkhông người nào dám xem nhẹ cái loại ung dung che giấu sự nguy hiểmnày, Lăng Lạc Viêm có thể đoán được nếu thật sự ngày đó xảy ra thìLong Phạm tuyệt đối sẽ làm được, chẳng qua hắn cũng có cách làmtương tự, "Ngươi muốn làm như vậy, chẳng lẽ ta lại không?"

Mỉmcười đáp lại lời này của Long Phạm, hồng y phất lên thân bạch y bào,"Nếu tế ti của ta dám quên ta thì bản tông chủ sẽ trói ngươi lại,hằng đêm yêu thương, trừ phi ngươi nhớ ra ta, bằng không thì cả đời nàycứ tiếp tục thị phụng như thế."

Nóiđến đây, mặc dù khóe miệng mỉm cười nhưng trong lời nói lại không cónửa điểm đùa cợt. Nếu Long Phạm thực sự dám quên hắn thì hắn sẽdùng hết thảy thủ đoạn ác liệt để làm cho Long Phạm nhớ lại. Từngày đó cho đến tận hôm nay, làm sao có thể quên.....

"Chuyệnnày sẽ không bao giờ xảy ra." Long Phạm nắm lấy bàn tay phía dướihồng y, hắn rất để ý đối với việc này, lúc trước chỉ là hai chữbuông tay đã làm cho hắn muốn hủy đi cả thế gian, đến khi người ở bêncạnh thực sự quên hắn thì hắn không thể xác định mình sẽ làm rachuyện gì.

Khôngcần tế ti Long Phạm xác định, giờ khắc này Hồ Ly trốn ở phía saubọn hắn đã có thể khẳng định, nếu thực sự có chuyện này thì chỉsợ ngày tận thế cũng gần sắp đến, trong hai người thì bất luậnngười nào cũng có thể nắm giữ sinh tử của nhân loại trong lòng bàntay.

"Ta.....theota thấy, tốt nhất nên tiến đến câu hỏi kế tiếp," Đang cầm cái đuôi,nàng cẩn thận đọc ra vấn đề tiếp theo, "Đối phương làm chuyện gì sẽkhiến ngươi không vui?"

"Giấudiếm sự tình, tự mình giải quyết." Lăng Lạc Viêm không khỏi nhớ đếnchuyện ngày xưa, quay đầu nhìn Long Phạm, "Tật xấu này không được táiphạm."

Tronglời nói của hắn rõ ràng mang theo ý tứ cảnh cáo, một câu thâm thúynhư vậy thì Long Phạm hiển nhiên biết Lăng Lạc Viêm đang ám chỉ đếnviệc nào, khi đó thật vất vả mới có thể khiến Lạc Viêm tha thứ chohắn, không nghĩ rằng lúc này lại bị nhắc lại chuyện không vui khiđó.

"Sau nàysẽ không." Long Phạm cam đoan, thần sắc thập phần ôn nhu. Lúc này LăngLạc Viêm mới hài lòng gật đầu, lại cảm giác lực đạo đang nắm bàntay của hắn càng thêm siết chặt, nhướng mắt nhìn thấy bên trong màuthanh lam nhợt nhạt hiện lên ý cười thản nhiên, "Ta có thể cam đoankhông hề giấu diếm, nhưng Lạc Viêm có cam đoan không đi trêu chọc ngườikhác hay không?"

"Ngươilúc nào cũng ở bên cạnh ta, có bao giờ thấy ta đi trêu chọc ngườikhác hay chưa?" Lăng Lạc Viêm nhướng mi một cách vô tội, khóe miệngnhếch lên nụ cười xảo quyệt đầy ái muội, "Ta có thể quản được bảnthân của mình, nhưng không thể đảm bảo ánh mắt của kẻ khác, bọn hắnmuốn nhìn cái gì, dùng ánh mắt như thế nào để nhìn thì bản tôngchủ sẽ không can thiệp."

"Chínhlà điểm này mới làm cho người ta không vui." Nhìn thấy ý cười bên môicủa Lăng Lạc Viêm, thần sắc của Long Phạm thực chuyên chú, giống nhưđang tự nói, "Cho dù Lạc Viêm không làm bất cứ chuyện gì, nhưng vẫncó người sẽ vì ngươi mà mất hồn, chẳng lẽ thực sự phải hủy diệttất cả mọi người trên đời này."

"Đếnbây giờ có thứ gì đặc biệt muốn mà vẫn chưa có được hay không?" Mắtthấy chuyện này có thể dẫn đến một trận thảm kịch, Hồ Ly vội vàngchuyển đề tài.

"Hiệngiờ trên đời này còn có cái gì mà bản tông chủ muốn nhưng không cóđược?" Dường như cảm thấy buồn cười, Lăng Lạc Viêm khẽ cười vàitiếng, "Những gì ta muốn thì tế ti của ta đều làm được cho ta, baogồm cả hắn." Thuận miệng trả lời, có vài phần cuồng vọng và ngảngớn, nhưng kẻ khác không thể phản bác, đồng thời cũng cảm thấy sựđiên cuồng ngạo mạn này là chuyện đương nhiên.

"Tamuốn hết thảy những gì thuộc về Lạc Viêm, chỉ tiếc chính là chưacó được hoàn toàn. Quá khứ của ngươi....ta vẫn chưa có mặt." Long Phạmkhông ngờ, người đã trải qua ngàn năm như hắn lại đi so đo với hai mươimấy năm ngắn ngủi, nhưng hai mươi mấy năm đó chính là quá khứ củaLạc Viêm, hắn làm sao lại không để ý, cho dù không so đo với đám namnữ đó, nhưng hắn cũng sẽ cảm thấy đau lòng khi Lạc Viêm còn ở thờithiếu niên.

"Nhờcó quá khứ nên mới có được ta ngày hôm nay, ta nghĩ rằng nên cảm tạmới đúng." Lăng Lạc Viêm đã sớm bỏ qua chuyện cũ, hắn không dự tínhsẽ nói thêm, phải biết rằng ngoài việc Long Phạm không vui về quákhứ của hắn, thì còn có một phần sẽ làm cho tế ti của hắn bùngnổ, rốt cục hắn sẽ không có một chút ưu đãi.

Nhìnthấy câu hỏi trên tờ giấy, ánh mắt của hắn đi xuống, "Đệ nhị thập,nếu có một ngày, ngươi nhìn thấy đối phương bị người khác trêu chọc,ngươi sẽ làm như thế nào....."

Tiếngcười ha hả vang lên trong phòng, Lăng Lạc Viêm tưởng tượng đến cảnhtượng như thế thì nhịn không được mà nhếch môi lên, "Hắn? Bị ngườikhác trêu chọc? Ta đây thật sự muốn xem là ai có lá gan lớn như vậy."Chưa nói đến linh lực của Long Phạm, chỉ cần đứng yên một chỗ thì erằng không có người nào đám tiến đến trêu chọc. Ai dám bất kính đốivới người được xem như thần nhân, dám sinh ra tâm tư để trêu chọc?

"Có lágan lớn như vậy, chẳng phải đó chính là Lạc Viêm hay sao." Long Phạmchỉ mỉm cười, chậm rãi cột lại mái tóc bạch kim đang bị rối loạn.Lúc trước sinh linh đến từ dị thế quả thật đã trêu chọc hắn, nhưnghắn cũng không hề nghĩ rằng lại bị một sinh linh dị thế với bộdáng thiếu niên trêu chọc như vậy.

Tôngchủ của hắn quả thật khác người.

Mangtheo ý cười, bàn tay của hắn từ từ xuyên qua mái tóc của Lăng Lạc Viêm,"Nếu có người đối với Lạc Viêm làm chuyện gì đó thì có biết ta sẽlàm như thế nào hay không?"

Một câuvừa hỏi vừa cười, Hồ Ly đứng phía sau bỗng nhiên run lẩy bẩy, ngẩngđầu lên theo phản xạ, cho dù có người muốn tìm cái chết cũng tuyệtđối sẽ không dùng cách này, so với chết còn khủng khiếp hơn nhiều.

"Còncần phải đoán? Nếu thực sự có ngày đó thì cứ làm cho ta xem làđược." Lăng Lạc Viêm không nghĩ rằng còn có người nào dám làm gìđối với hắn, ngoại trừ tế ti của hắn. Mà vấn đề này, căn bản khôngcần hỏi đáp án của Long Phạm, ngay cả ánh mắt mà Long Phạm cònkhông cho phép, huống chi là những chuyện khác.

Mặc chobàn tay của Long Phạm lướt đi từ mái tóc đến bên cổ, phía dưới lỗtai tựa hồ vẫn còn nhiệt độ mà Long Phạm đã lưu lại lúc trước, hắncầm lấy tờ giấy ở trên bàn rồi tiếp tục nhìn xuống, "Đệ nhị thậpnhất, hai người từng cãi nhau hoặc là có chiến tranh lạnh hay chưa?Đệ nhị thập nhị, nguyên nhân.....Đệ nhị thập tam, giải quyết như thếnào?"

"Từngcãi nhau hay chưa?" Hắn như cười như không nhìn sang Long Phạm, cố ýhỏi như vậy, vừa dứt lời thì bàn tay bên cổ của hắn cũng dừng lại,Long Phạm hơi thoáng nhíu mày, "Sau này sẽ không bao giờ có chiếntranh lạnh, ta sẽ không giấu diếm, Lạc Viêm cũng không được giống nhưkhi đó." Chỉ là lãnh đạm đã dập nát hết thảy bình tĩnh của hắn,hắn không muốn nếm lại cảm giác như vậy một lần nữa.

LăngLạc Viêm phóng túng dựa vào người của Long Phạm, cảm giác được độấm của bàn tay đang di chuyển trên cổ, đôi mắt gợi tình hơi thoángnâng lên, "Đã là chuyện của quá khứ, ta nghĩ về sau cũng sẽ không cócơ hội. Bất quá đối với lời giải thích của ngươi khi đó, ta đều ghitạc hết thảy vào lòng." Những lời giải thích thẳng thắn của LongPhạm không hề thua kém những câu ái ngữ, mỗi khi nhớ đến sẽ làmlòng hắn cảm thấy xôn xao.

"Tiếptheo.....Xin hỏi, các ngươi có nghĩ đến....làm một cái tiểu Viêm Viêm đểchơi đùa?" Nom nớp lo sợ, Hồ Ly cắt ngang hai người đang ôn tồn nhìnnhau ở cách đó không xa, nàng hỏi xong những lời này thì lập tứcngồi xổm xuống, tận lực lui vào trong góc.

Ánhmắt tràn đầy tình ý đang nhìn Long Phạm dần dần chuyển sang kinhngạc với vấn đề dở khóc dở cười này, Lăng Lạc Viêm đột nhiên quayđầu, "Tiểu Viêm Viêm? Là cái gì? Ta và Long Phạm đều là nam nhân,chẳng lẽ muốn ta đi tìm nữ nhân để sinh...."

"Khôngcho phép." Hắn vẫn chưa dứt lời thì Long Phạm đã lấp kín bờ môi củahai người.

Cáchđó một khoảng, Hồ Ly có thể cảm giác được sự tức giận và uy hiếptrong ba chữ kia, ai có thể đảm đương cơn thịnh nộ của tế ti LongPhạm, nàng vội vàng bổ sung, "Không phải không phải! Ý ta là, cácngươi hai người......việc kia....chính là...." Tay chân luống cuống, đáng tiếclà cách giá sách, bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy.

Im lặngmột hồi lâu, không biết là đang nghe lời giải thích của nàng hay lànụ hôn trấn an cơn tức giận của Long Phạm, hoặc có chuyện gì đó đangphát sinh? Đợi trong phòng tiếp tục vang lên tiếng nói chuyện, LăngLạc Viêm thở hổn hển, ngữ thanh có chút khàn khàn, "Ta và Long Phạm?Nơi này không nghe nói đến việc sinh sản của nam nhân, cho dù có thểthì cũng không cần."

Có lẽbởi vì khi sinh ra đã không biết cha mẹ là ai, Lăng Lạc Viêm cho đếnnay đều không có cảm giác quá lớn đối với huyết thống gia đình, quákhứ của hắn đã tạo nên tính cách ích kỷ, khi hắn bắt đầu biếtnhận thức thì không cần phải chia sẻ bất cứ thứ gì với ai.

"Trênđời đã có độc nhất vô nhị." Ý tứ chính là đã có độc nhất vô nhịthì làm sao lại có tiểu Viêm Viêm? Người nào cũng không thể vượt quađược điều này, câu trả lời của tế ti Long Phạm có một chút lãnhđạm, biết vấn đề này đã chọc giận hắn, Hồ Ly ở phía sau chỉ cóthể sợ hãi cúi đầu xuống đất, ngón tay vô thức vẽ một vòng, cóchút hối hận, nàng làm sao lại có thể hỏi như vậy.....

Khinàng vẫn còn đang mâu thuẫn giữa việc chờ đến khi chấm dứt phỏngvấn, hay là hiện tại liền quay trở về dị thế, thì Lăng Lạc Viêm đãđọc tiếp câu hỏi phía dưới, "Quan hệ của các ngươi là công khai haylà bí mật?"

"Côngkhai." Long Phạm thản nhiên trả lời không một chút do dự, Lăng Lạc Viêmcũng gật đầu, "Vì sao phải giữ bí mật, hiện giờ tất cả mọi ngườiđều biết chúng ta đã lập khế, cho dù là lúc trước cũng không cố ýgiữ bí mật." Lăng Lạc Viêm liếc mắt nhìn người nam nhân bên cạnh,khóe môi khẽ nhếch, "Chẳng qua có người ước gì đem quan hệ của chúngta đi tuyên cáo với toàn thiên hạ."

"Càngbiết nhiều thì sẽ đỡ phải đi cảnh cáo từng người một, mọi ngườikhông nên nhìn ngươi là tốt nhất, mặc dù ta biết việc này là bấtkhả thi." Hồng y tràn đầy mị sắc, bất luận là tà khí hay ngả ngớn,thâm tình hay lạnh lùng thì Lạc Viêm của hắn đều chiếm đi sự chú ýcủa tất cả mọi người, hắn quả thật mong sao tất cả mọi người đềubiết hồng y nam nhân đã là của hắn.

"Ân ân,hảo, việc này đương nhiên tất cả mọi người đều biết, câu hỏi tiếptheo...." Hồ Ly vội vàng thúc giục, mỗi một vấn đề đều khiến nàng bịvạ lây, không muốn mạo hiểm đi quấy rầy hai người đang thắm thiết,sinh mạng của nàng tùy thời đều có thể bị bóp nát, kết thúc sớmvẫn là tốt nhất.

"Đây làvấn đề gì, đối tượng mà ngươi ảo tưởng?" Chỉ xuống tờ giấy trên tay,hồng y nam nhân nhếch lên khóe môi, "Còn phải ảo tưởng? Người nọchẳng phải ở bên cạnh ta hay sao?" Trước kia hắn quả thật đứng hàngđầu trên các tờ tạp chí, bất quá không nên để cho Long Phạm biết hắnlà người được nhiều người ảo tưởng nhất.

"Khôngcần ảo tưởng, so với tưởng tượng thì không bằng cứ làm trực tiếp,tông chủ nghĩ như thế nào?" Long Phạm nhẹ nhàng mơn trớn trên cổ củaLăng Lạc Viêm, hơi thở nóng rực phả vào bên tai của hắn, "Lạc Viêm cónghĩ rằng...."

Cónghĩ cái gì, cảm giác được bàn tay ở bên cổ đang sờ soạng vào bêntrong, Lăng Lạc Viêm chỉ cười nhưng không đáp lại, liếc mắt nhìn xuốngcâu hỏi ở phía dưới, định nghĩa loại công/thụ của đối phương?

"Đâylại là cái gì nữa vậy, nếu là người thì làm sao có thể đơn giảnphân loại như thế?" Về câu hỏi công thụ, hắn sẽ không định nghĩa nhưvậy, tương lai còn dài, những lời này chính là tế ti của hắn dốcsức giáo hội hắn, cho dù mỗi một lần hắn đều phải trả giá đắtnhưng cũng không phải là không có cơ hội thành công.

Biếthắn đang nhìn đến câu hỏi nào, Hồ Ly chỉ có thể tự hỏi tự đáp,nàng biết Viêm chủ tuyệt đối sẽ không đọc ra vấn đề này, cho dù thânthể và tâm tư đều đã giao thác hết thảy nhưng hắn vẫn không chịuthừa nhận từ nay về sau phải cam tâm tình nguyện nằm ở dưới thân,nếu không phải vị tế ti kia.....

Xemthường tánh mạng của hết thảy sinh linh, đối với tế ti Long Phạm thìbất luận kẻ nào hay vật gì đều không hề khác biệt. Đoạn tuyệt tưtình, tràn đầy tâm cơ, nhưng lại ôn nhu thâm tình đối với một mìnhtông chủ Lăng Lạc Viêm của hắn, dùng thủ đoạn chiếm đoạt và tính kếđể được đền bù như mong muốn, đến tột cùng nên phân loại tế ti LongPhạm như thế nào?

Vềphần tông chủ Lăng Lạc Viêm, thích đùa bỡn tình cảm của người khác,vừa ích kỷ vừa máu lạnh, nhưng lại dùng thâm tình để ngụy trangchính mình, cuồng vọng kiêu ngạo, tràn ngập dã tâm, dùng mị lực củabản thân để mê hoặc tất cả mọi người, ngay cả tế ti của hắn cũngkhông tránh được, có thói quen đa nghi đối với lòng người, từ khi bắtđầu có phải hay không hắn đã muốn lợi dụng tình cảm của Long Phạm?

Rồi sauđó lại bị dao động, động tâm động tình cho đến khi trả giá tất cả,cho đến khi nhận ra rõ ràng, hắn đã nghĩ đến việc lợi dụng chỉ làmột cái cớ, hắn căn bản đã có tình ý đối với người nam nhân trảiqua ngàm năm này. Tông chủ Lăng Lạc Viêm tính đi tính lại thì chung quycũng không thể vượt được tế ti của hắn. Như vậy thì phải định nghĩanhư thế nào?

Đầu bênkia bỗng nhiên im lặng, Hồ Ly ngồi xổm ở sau giá sách, không hề lêntiếng, chỉ nhìn hai người kề sát vào nhau, nàng bắt đầu mong chờ câuhỏi kế tiếp.

"Đệnhị thập bát, bình thường ai là người chủ động trước?" Lăng Lạc Viêmcảm giác được nụ hôn của Long Phạm đang trượt dần từ bên cổ xuốngdưới, những sợi tóc đen mượt dừng ở đầu vai của hắn, hắn đem LongPhạm đẩy ra, "Ở trên giường có ai chủ động hơn ngươi?" Hắn cảm thấymỗi lần đều là có qua có lại, rồi sau đó không thể thu thập đượcgì.

"LạcViêm cũng thực chủ động." Long Phạm nhìn thấy hồng y đã bị hắn vạchra, chỉ vào tờ giấy ở trên bàn rồi thản nhiên hỏi, "Chẳng lẽ thựcsự phải trả lời hết thảy?"

"Khi Hthích nhất biểu tình nào của đối phương?" Lăng Lạc Viêm nâng lên thứgì đó, ngón tay quấn lấy sợi tóc đen mượt rồi đặt đến bên môi, sauđó khẽ hôn một chút, "Ta thật sự rất muốn biết đáp án của các vấnđề ở phía dưới. Ta thích nhất khi nhìn thấy bộ dáng thất khống củangươi."

"Tráchkhông được vì sao Lạc Viêm luôn lộ ra biểu tình như thế." Long Phạm hơithoáng nhếch môi, ung dung nâng lên đường cong bên khóe miệng.


.::Thiên Ngoại Phi H – Ngũ Thập Vn Đáp Đệ Lục Chương::.

Biểutình như thế nào? Không dám cắt ngang, Hồ Ly chỉ có thể ở xa xa ngắm nhìn, ân,chỉ là ngắm nhìn, tuyệt đối không phải rình trộm!

"Là nhưthế nào?" Nàng muốn hỏi nhưng không dám hỏi, rốt cục bị Lăng Lạc Viêm lên tiếngchất vấn, vẻ mặt đặt câu hỏi càng giống như đang dụ dỗ mà không phải nghi vấn.

"Tựanhư.....như vậy....." Nói càng lúc càng chậm, bàn tay của Long Phạm từ vạt y bàotrườn lên trên cằm của Lăng Lạc Viêm, khuôn mặt không người nào có thể kháng cựđược nâng lên, đôi mắt khẽ khép lại tràn đầy cám dỗ, mang theo một chút gợitình, một chút ái muội, ý cười bên môi như có như không, khó có thể nói rõ đólà thuần túy khiêu khích hay là trêu chọc đùa cợt.

Đầu ngóntay mơn trớn bên cổ của Lăng Lạc Viêm, cũng không nói bất cứ điều gì, một mànsương mù dần dần hình thành, Hồ Ly cho dù chưa nhìn thấy cái gì cũng có thể cảmgiác được bầu không khí đang trở nên khác thường, nếu lúc trước có thể ví nhưnhững tia lửa văng khắp nơi, thì lúc này đã nổi lên một ngọn lửa nhỏ, nghĩ đếnnhững câu hỏi tiếp theo sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào, nàng bắt đầu lolắng cho mình có thể bị bắt trở thành khán giả rồi sau đó bị diệt khẩu.

"Đệ tamthập, ở trên giường, đối phương làm chuyện gì có thể khiến ngươi hài lòng..."Giống như hoàn toàn không biết bầu không khí có điều dị thường, hồng y đã đưatay lên trên người của tế ti, không ngăn cản động tác của Long Phạm mà lạicố ý đáp lễ, cũng bắt đầu cởi đi y khấu trên bạch y bào, bên trong ngoại sam làtrường bào, Lăng Lạc Viêm liếc nhìn câu hỏi ở trên tờ giấy được đặt bên cạnh,không hề dừng lại động tác trong tay. (y khấu = nút áo)

Ngoạisam được thoát hạ để lộ cơ thể thật rắn chắc, khi bàn tay của hắn đang xâm nhậpvào bên trong thì bị Long Phạm giữ lại, "Lạc Viêm muốn tiếp tục hay muốn giảiquyết thứ trước mắt?" Thứ trước mắt chính là những câu hỏi trên giấy, mà nếutiếp tục thì một khi đã bắt đầu sẽ không thể dừng lại.

Giốngnhư một vị tế ti đang hỏi tông chủ của hắn muốn xử lý sự vụ như thế nào, LongPhạm vừa hỏi vừa cười, ánh mắt trầm tĩnh ung dung, giữ chặt bàn tay của LăngLạc Viêm đang hướng vào trong vạt y bào, ngữ thanh thì thầm tràn đầy ôn nhuthâm tình, "Ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần ở dưới thân ta vì ta mà hiển lộbộ dáng phóng túng hoan lạc là ta thích nhất."

Sự nhutình của Long Phạm luôn pha lẫn với một chút khiêu khích chọc ghẹo, Lăng LạcViêm dừng lại bàn tay sờ soạng trước ngực của Long Phạm, nếu cứ tiếp tục nhưthế thì hắn không cam đoan chính mình có thể dừng lại hay không, nhướng mắtnhìn Long Phạm, hắn có một loại đáp án khác đối với vấn đề kia, "Nếu tế ti chủđộng nằm dưới thân của ta thì nhất định có thể lấy lòng ta."

Trongmắt tất cả mọi người thì tế ti Long Phạm giống như thần nhân, vô cùng thánhkhiết, chỉ cần nghĩ đến việc Long Phạm bị hắn tiến vào thì tim hắn sẽ đập kịchliệt, cả người nóng bừng, không ngừng xao động.

"Câu hỏitiếp theo?" Cùng Lăng Lạc Viêm nhìn nhau, tế ti giống như đoạn tuyệt tình áilại là người mở miệng, bên trong đôi mắt thâm thúy màu thanh lam vẫn trầm tĩnhkhông một gợn sóng, loáng thoáng hiện lên ý cười.

Nhìnchăm chú Long Phạm đang mỉm cười, Lăng Lạc Viêm tức giận khẽ lườm mắt một cái,hắn vẫn chưa trả lời thì Hồ Ly suýt nữa đã bị lãng quên bỗng nhiên xuất hiện,"Ta biết, câu hỏi tiếp theo chính là, các ngươi.....việc đó.....tiến hành được mộtnửa, nếu bị người cắt ngang...."

Giọngnói càng lúc càng nhỏ, khi hai người lia mắt đến, nàng lắp bắp nói ra vấn đề,không đợi hỏi xong thì bóng người đã biến mất tăm hơi, lúc này không còn ở saugiá sách, cũng không biết đã núp ở đâu, xem ra đã chuẩn bị có thể chạy trốn bấtcứ lúc nào.

"Nếu cóngười dám cắt ngang thì lúc đó tính sau." Hồng y đỏ rực, lần này nam nhân vớivẻ ngoài mị hoặc như hỏa thiêu không hề dừng tay, trực tiếp vạch ra bạch y bàorồi hôn lên ngực của Long Phạm.

"Hoặclà, ngươi có thể thử một lần." Đây là Long Phạm trả lời, không nhìn thấy bóngngười ở trong góc, những lời này hiển nhiên là nói với Hồ Ly, cho dù đãbiến mất nhưng người nào có thể tránh được nhãn thần của tế ti Long Phạm.

Cái đuôilông xù màu đỏ đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung, cái đuôi lúng túng giậtgiật vài cái rồi lại biến mất, chỉ nghe thấy một giọng nói hoảng hốt, "Sẽ khôngsẽ không, Hồ Ly rất ngoan, tuyệt đối sẽ không nhìn lén, sẽ không xem, sẽ khôngcắt ngang."

Nàng làmsao lại nghĩ rằng ẩn nấp có thể an toàn? Ngốc nghếch! Nàng lại quên mất hai kẻkia không phải người thường. Bị tế ti Long Phạm nhìn thấu bộ dạng tàng hình,kinh hoảng đến mức lộ ra cái đuôi, bây giờ muốn giả vờ đã biến mất cũng khôngcó khả năng.

Về phầnthử cắt ngang chuyện tốt của hai người có lẽ là không cần, nàng cũng biết nhiềuchuyện lắm chứ, tỷ như có một con chuột xuất hiện ở thời gian và địa điểm khôngnên xuất hiện, kết quả là bị lột sạch rồi ném xuống lầu, đó đã là nể mặt tiểuquạ đen vài phần, nếu là nàng, nàng không dám nghĩ đến hậu quả sẽ như thế nào,về phần những người khác....hiện nay có lẽ không có người nào dám làm như vậy? (ôtiểu quạ đen, nghe yêu yêu)

Ngẩngđầu nhìn trời, Hồ Ly thầm nghĩ mau chóng hỏi cho xong mấy vấn đề rồi còn bỏ củachạy lấy người, hiện giờ nàng có chút hối hận, sớm biết việc này rất vất vảnhưng không nghĩ rằng lại còn nguy hiểm đến như vậy.

Giọngnói thánh thót, trong không khí lại vang lên ngữ thanh của nàng, "Xin hỏi, ởthời điểm kia các ngươi có dùng đạo cụ hay không?" Tận lực giả vờ như không cóviệc gì, hỏi một cách tự nhiên, hỏi xong thì nàng lập tức thay đổi địa phươngđể tiếp tục ẩn náu.

Lăng LạcViêm khép hờ hai mắt, đánh giá hôn ấn hắn vừa lưu lại, đầu ngón tay di chuyểnxung quanh hôn ấn ở trước ngực Long Phạm vài cái, "Tế ti của ta gần đây rấtthích dùng nước." Cũng chỉ có Long Phạm mới dám đem sóc thủy mà thế nhân kínhsợ để sử dụng trong những việc như vậy.

Ánh mắtchuyển thành nguy hiểm, hắn tà tà liếc nhìn Long Phạm, thật sự rất muốn làm chotất cả mọi người đều biết tế ti xem ra đạo mạo trang nghiêm thậm chí là thầnthánh lại có tâm tư ác liệt như thế, nhưng hắn lại không muốn làm cho người tanhìn thấy, bởi vì Long Phạm như vậy chỉ có thể thuộc về một mình hắn.

Không cóbất cứ phản ứng gì đối với câu trả lời của Lăng Lạc Viêm, bị hồng y nam nhândùng ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú, tế ti cũng nhìn xuống hôn ấn ở trước ngựcmình, bỗng nhiên mở miệng nói, "Còn bao nhiêu câu hỏi, không bằng mau chóng trảlời cho xong."

Biết ýtứ đằng sau lời thúc giục này, Lăng Lạc Viêm khẽ cười, "Nhịn không được?" Ngữthanh nhẹ nhàng, hỏi một cách phóng túng lại thoải mái, vừa mới hỏi xong thìbàn tay của hắn đã bị Long Phạm nắm chặt rồi đặt xuống một chỗ ở dưới thân bạchy bào, "Ngươi nói xem?" Hơi thoáng khép lại hai mắt, không thể nhìn rõ gợn sóngở bên trong, Long Phạm trả lời thực ngắn nhưng lại phi thường 'cụ thể', đủ đểlàm cho Lăng Lạc Viêm biết rõ đáp án là gì.

"Chuyệnkia, vấn đề tiếp theo là, các ngươi thích....tư thế nào..." Những đóm lửa còn sótlại vẫn chưa cháy lan ra, Hồ Ly không dám lộ mặt, nói ra ba chữ cuối cùng lạiphi thường nhỏ đến mức hầu như không thể nghe thấy.

"Có thểnhìn thấy vẻ mặt của nhau." Ánh mắt sáng rực đang nhìn Lăng Lạc Viêm chămchú, Long Phạm trả lời nhanh hơn rất nhiều. Lăng Lạc Viêm bị hắn nhìn như vậy thìtrên người cũng trở nên nóng rực, mỉm cười một cách tà khí, "Ngươi thích chínhdiện? Ta thật ra cũng không quan trọng vấn đề này, mỗi một lần đều rất có cảmgiác." Hắn và Long Phạm đã thử rất nhiều tư thế, lần nào cũng rất thích thú,hắn không quá mức bắt bẻ đối với điểm này.

"Nhưvậy.....thích hôn đối phương như thế nào? Thích nhất được hôn ra sao?" Cảm giáckhông khí hết sức căng thẳng, Hồ Ly cũng vội vàng đưa ra một câu hỏi tiếp theo,nếu cứ như vậy thì nàng sẽ bị mất máu mà chết—chết vì chảy máu mũi quá nhiều,việc này dường như không hề vẻ vang. Thật sự lo lắng như thế nên nàng quyếtđịnh tốc chiến tốc thắng.

Phíatrên cổ hồng y lộ ra một làn da trắng ngần, mái tóc bạch kim xõa dài cũngkhông thể che giấu, nụ hôn của Long Phạm liền dừng lại, "Nơi này....." Dấu vếtmàu đỏ được khắc xuống, dưới những sợi tóc bạch kim càng lộ ra vẻ mị hoặc, hắnthích vị trí này.

"Xem rangươi thích làm cho người khác nhìn thấy thì đúng hơn." Lăng Lạc Viêm làm saolại không nhìn ra tâm tư của Long Phạm, rõ ràng là cố ý, ở nơi này, một khi cộttóc lên thì ngay cả cổ y bào cũng không thể che được, Long Phạm sẽ không nóibất cứ thứ gì với những người khác, mà lại luôn dùng những nơi nho nhỏ như thếnày để tuyên cáo quyền sở hữu của mình.

Khôngphản bác lời nói của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm cúi đầu chỉ vào trước ngực củamình, "Lạc Viêm thích thế nào? Nơi này? Không phải cũng không quá khác biệt vớita hay sao." Ngay ngón tay của hắn chính là hôn ấn mà Lăng Lạc Viêm vừa lưulại, hết sức rõ ràng hiện lên trước ngực.

"Nhìnthấy những dấu vết mà ta lưu lại trên người của ngươi quả thật khiếnta vô cùng thích thú." Lăng Lạc Viêm cũng không phản bác, hắn rấthiểu suy nghĩ của Long Phạm, bởi vì hắn cũng giống như vậy, chẳngqua hắn càng thích sự rắn chắc và cường tráng trên lồng ngực củaLong Phạm, vừa mạnh mẽ vừa hoàn mỹ khiến hắn khó có thể kháng cự.

"Vềphần được hôn thì ta vẫn thích trực tiếp một chút." Liếm môi, hắnkéo Long Phạm lên người mình, hắn thích nụ hôn của Long Phạm, hắn tựcho là mình có kỹ thuật hôn bất phàm nhưng vẫn bị cách hôn của LongPhạm khiêu khích, từ triền miên ôn nhu đến nồng nhiệt kịch liệt, cólẽ bởi vì đối tượng hôn bất đồng cho nên trước kia cùng những ngườikhác ôm hôn đều cảm thấy vô vị, không được như Long Phạm.

"Nhưthế là đã thỏa mãn? Ta không chỉ thích hôn môi." Đợi Long Phạm thốilui, Lăng Lạc Viêm chợt nghe thấy một câu như vậy, nhìn vào đôi môi đangkhép mở khi nói chuyện của Long Phạm, ngữ thanh của Lăng Lạc Viêm dầndần trầm thấp, "Tế ti của ta thích hôn ở nơi nào, muốn ta hôn ngươi rasao?"

"Ởdưới tay của Lạc Viêm." Tiếp tục hôn lên môi của Lăng Lạc Viêm, LongPhạm khẽ thì thầm.

Lúcnày ở bên trong bóng đêm, có một con hồ ly đang ẩn núp, vô luận nhưthế nào cũng không nghe được, nàng chỉ nhìn thấy y phục của Viêm chủhơi thoáng hỗn độn, hắn dường như đang nâng tay lên, không biết làmchuyện gì, rồi sau đó cười khẽ vài tiếng. Tiếng cười ái muội trongkhông gian yên tĩnh giống như một ngọn lửa bừng cháy, trong nháy mắtlàm cho bầu không khí trở nên nóng rực.

Biếthắn không có khả năng nhìn xuống những câu hỏi trên bàn, nàng đànhcố gắng nhớ lại, tiếp tục mạo hiểm mở miệng, "Câu hỏi kế tiếp, xinhỏi, các ngươi....khi làm.....chuyện kia, có cảm giác gì?" Đây chỉ là câuhỏi mà thôi, Hồ Ly xoa xoa lỗ tai của mình.

"Cảmgiác trọn vẹn." Lăng Lạc Viêm lúc này cũng bắt đầu trả lời rất nhanh, loại vấnđề này cần gì phải hỏi lại, khi đó hắn đã muốn đem người nam nhân ở trước mặtăn tươi nuốt sống, nếu đối tượng không phải là Long Phạm thì nhất định hắn sẽtừng bước ăn sạch sẽ đối phương, nhưng nguyên nhân chính là vì Long Phạm, ngườibị ăn sạch sẽ chỉ có thể là hắn.

"LạcViêm chẳng lẽ không muốn giữ lấy ta? Tựa như ta muốn giữ lấy hết thảy những gìthuộc về ngươi." Bàn tay của Lăng Lạc Viêm đang chậm rãi di chuyển dưới y hạcủa Long Phạm, bởi vì động tác của hắn, ngữ thanh của tế ti vốn luôn ung dungtao nhã lại trở nên trầm thấp, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

"Biết màcòn hỏi." Không biết có phải đang muốn khiêu khích lực tự chủ của Long Phạm haykhông, Lăng Lạc Viêm dừng lại động tác rồi nhìn xuống câu hỏi tiếp theo ở trêntrang giấy.

Kíchthước của hai vị? Xin hỏi trên thế gian này có mặc y khố hay không? Vì sao mỗilần....đều cảm thấy ở dưới y bào trống trơn...? (o_o....đây có phải là câu hỏi khôngvậy....)

Kíchthước ở đây là nói đến cái gì, khi Lăng Lạc Viêm nhìn đến mấy câu hỏi ở phíadưới thì cuối cùng cũng hiểu được, mỉm cười một cách tà khí, đồng thời cũng cómột chút xảo quyệt, ánh mắt của hắn dừng lại bên trong bóng tối, lộ ra một cảmxúc khó có thể phân biệt, "Muốn biết đáp án?"

Hồ Lylắc đầu. (vậy sao còn hỏi =.=)

Nàng cómuốn đâu, nàng là con hồ ly trong sáng biết bao, làm sao lại muốn biết đáp ánnày cơ chứ, hơn nữa nàng vẫn chưa muốn đi Tây Thiên cực lạc, đáp án của câu hỏinày có đến phiên nàng biết hay không?

Khôngphải.

Tự hỏitự đáp, nàng ngẩng đầu nhìn thấy hồng y nam nhân đang liếc mắt đến chỗ củanàng, Lăng Lạc Viêm lộ ra một nụ cười không thể hình dung, sẽ làm người ta nhìnthấy mà ngốc lăng, ngay khi nàng đang đờ đẫn thì một tiếng xoạt vang lên, hồngsam được vạch ra, cơ hồ tựa vào người của Long Phạm, nam nhân đang nằm nghiêngđể lộ phía dưới hồng sam.....

Ách,bạch khố?

Quảnhiên vẫn có. Ngay khi hắn vạch hồng sam lên thì Hồ Ly lập tức che mắt, từtrong khe hở nhìn thấy...quả thật đúng là người xưa đều dùng loại bạch khố này,ân, được làm bằng tơ tằm hay là vải bông? Bên trong ắt hẳn còn một lớp khố nữa?Tóm lại hiện tại nhìn thấy loại y phục rộng thùng thình như vậy, lại cử độngthoải mái, xuyên y hay thoát hạ đều thực tiện lợi, cho dù cởi ra một nửa cũngrất dễ dàng 'hành sự'....

Tráchkhông được lần nào cũng không thấy phiền phức khi xuyên vào hay thoát ra, quảnhiên rất tiện lợi nga, tỷ như mỗi lần hai người lăn lộn trên giường hay đơnthuần chỉ là đi ngủ, chưa nói đến việc có thể dùng làm gối đầu, đương nhiên tấtcả mọi người đều biết khi ngủ vẫn nên có một cái gối a. (=.=)

Ngay khinàng không ngừng đánh giá, trong lòng lầm bầm lầu bầu phân tích đáp án thì tếti Long Phạm lại phát hiện tầm mắt của nàng, hắn cũng nhìn ra động tác của LăngLạc Viêm, "Còn vấn đề gì?"

"Nàngmuốn biết...." Lăng Lạc Viêm buông xuống y bào, chậm rãi mở miệng.

"Cácngươi một đêm làm mấy lần?" Hồ Ly lập tức cắt ngang lời hắn, thốt lên vấn đềtiếp theo, phát hiện ra mình đang hỏi cái gì, nàng ngồi xổm xuống rồi luivào một góc, trời ạ, nàng thật sự hỏi như thế hay sao...

Về phầnkích thước? Giỡn à, nàng mà biết đáp án này thì nàng còn mạng để sống haykhông?

"Đángtiếc, chuyện kích thước, bản tông chủ vốn muốn thỏa mãn sự tò mò của ngươi."Lăng Lạc Viêm đã sớm hạ xuống y bào, trong quá trình đó thì lại bị một đôi tayđi vào, Long Phạm hiển nhiên nghe ra manh mối, "Kích thước?"

"Muốncho ta đo một chút hay không?" Lăng Lạc Viêm tin tưởng nếu hắn thực sự trả lờithì Long Phạm nhất định sẽ mỉm cười, sau khi thản nhiên mỉm cười thì sẽ đem conhồ ly này hủy diệt, đương nhiên, biểu tình trên mặt nhất định vẫn là thươngtiếc.

"Dùngnơi này...." Bàn tay dưới y hạ màu đỏ đã vòng ra phía sau, khẽ vuốt vài cái ởngay mông, "Có thể thuận tiện ra vào." Đầu ngón tay ấn vào bên trong một chút,với y bào rộng mở ở trước ngực, vẻ mặt của tế ti vẫn ung dung, ý cười trong mắtquả thật vẫn thánh khiết như thường, chỉ cần không phát hiện bên dưới ý cườinày còn mang theo một hàm nghĩa khác, thì không người nào sẽ nghĩ rằng nhữnglời này lại xuất phát từ miệng của tế ti.

"Cũngkhông thể để một mình ta ước lượng, bằng không, người nào sẽ nói cho ta biếtkích thước của ta?" Thì thầm vào tai của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm nhướng mi, nụcười trên môi vừa khiêu khích lại vừa trêu ghẹo.

LongPhạm nghiêng đầu, kề sát vào mặt của Lăng Lạc Viêm, hương sen thoang thoảngphiêu tán trong không khí, "Không bằng trước tiên Lạc Viêm nói cho ta biết kíchthước của ta? Đến buổi tối, ngươi còn rất nhiều cơ hội để suy tính cho rõ ràngcẩn thận." Lời nói hoàn toàn không hợp với dáng vẻ bề ngoài, tế ti Long Phạm kéosát Lăng Lạc Viêm vào người.

Lời nóitràn đầy tình sắc và ý tứ ái muội phát ra từ miệng của tế ti, tựa như đây làmột chuyện đương nhiên, không hề e dè, Hồ Ly mặc dù đang ẩn thân trong bóng tốinhưng vẫn nhịn không được mà hai lỗ tai trở nên đỏ bừng, một buổi tối...đến tộtcùng có mấy lần?


.::Thiên Ngoại Phi H – Ngũ Thập Vn Đáp Đệ Tht Chương::.

Nàngđang suy đoán thì đã nghe Lăng Lạc Viêm khẽ cười một tiếng, "Cũngkhông phải mỗi buổi tối đều làm, số lần cũng không quá ít cũngkhông quá nhiều, bản tông chủ không có công phu đi nhớ chuyện đó."

Đã quenviệc Long Phạm dùng biểu tình như vậy để nói chuyện, cho dù tronglòng quả thật bị Long Phạm khiêu khích nhưng cũng không phải không thểnhẫn nại. Liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh, đẩy ra bàn tay đang đặt ởphía sau hạ thân, hắn bắt chéo chân, giống như lúc trước chưa từngnói ra những lời trêu ghẹo, hồng y vẫn bị nới lỏng, mái tóc bạchkim hỗn độn, ung dung nghiêng người dựa vào Long Phạm, "Để xem câu hỏikế tiếp, đến tột cùng còn có thể hỏi ra được cái gì."

"TrongHợp Hoan cư, nếu thích khách không hề xuất hiện thì tính toán ở lạitrong đó đến khi nào, quả thật ba tháng hay sao?" Đọc lên câu hỏi này,không thèm để ý đến bầu không khí trong thư trai, Lăng Lạc Viêm khôngdự tính chờ xem phản ứng của Long Phạm, hắn nhíu mi, "Làm sao cóthể là ba tháng? Hắn không phải Trữ Hinh, ba tháng không thấy bóngdáng thì tộc nhân còn không huyên náo ngất trời mới là chuyện lạ."

"Cho dùta muốn, e rằng Lạc Viêm sẽ không đáp ứng." Câu này là do tế ti trảlời, bàn tay vốn đã xâm nhập vào trong y hạ thì hiện giờ chỉ cóthể đặt lên thắt lưng của Lăng Lạc Viêm, ánh mắt hơi thoáng tiếcnuối, không biết là vì ba tháng lúc trước hay là vì tình cảnh hiệnnay?

Hồ Lykhông dám suy đoán, những câu hỏi phía sau đều là những thứ nàngkhông thể nói ra, tốt nhất vẫn để cho Viêm chủ tự mình đọc, ngậmmiệng không nói, thiếu chút nữa ngay cả hít thở cũng không dám, nàngnhìn thấy ánh mắt của Lăng Lạc Viêm bắt đầu lướt xuống trang giấy.

42.Nghĩ thế nào về chuyện tự hành? (=.= ta dùng từ này để thay cho từtd...)

43. Khitế ti đại nhân tự hành trước mặt Viêm chủ, cảm giác của Viêm chủ nhưthế nào?

44. NếuViêm chủ làm như vậy ở trước mặt tế ti thì tế ti đại nhân sẽ suynghĩ ra sao?

45.Trong lúc làm, các ngươi có thói quen tự mình dùng tay hay không?

Cảmthấy bất ngờ, Lăng Lạc Viêm cầm tờ giấy trên tay, quả thực dở khócdở cười, mấy câu hỏi này là thế nào? Quay đầu thì thầm vài câu bêntai của Long Phạm, hai người với y phục không chỉnh tề cùng nhau nhìnvào một góc trong thư trai.

"Muốnbiết ta cảm thấy thế nào? Bất quá chỉ là hành vi bình thường củanhân loại mà thôi, chẳng qua khi tế ti của ta làm thì lại trở nên đặcbiệt." Nhắc về ngày ấy, biểu tình của Lăng Lạc Viêm hơi thoáng biếnhóa, "Đặc biệt....làm cho người ta tâm động, lúc ấy nhìn thấy thì đãmuốn đem người nam nhân này đặt ở dưới thân....cảm giác như vậy." Aibảo tế ti của hắn khác biệt so với người bình thường, cảm giácgiống như một người cao hơn nhân loại làm ra động tác thế này quảthật làm cho tim của hắn trở nên loạn nhịp.

"Khiđến dị thế để tìm Lạc Viêm, ta cũng thấy ngươi làm chuyện này, khiđó ngươi nghĩ đến ta, vẻ mặt như thế, nếu không phải ta vẫn chưa hóathành thật thể thì tuyệt đối sẽ không để ngươi một mình ở trêngiường." Tựa như tỏ vẻ áy náy lại giống như có chút ão não, LongPhạm nhắc về việc ngày đó, bên trong đôi mắt màu thanh lam nổi lênnhững cơn sóng ngầm, hiện giờ trước mắt của hắn tựa hồ vẫn cònnhìn thấy cảnh tượng Lăng Lạc Viêm nằm trên giường với y phục rộngmở, thấm ướt mồ hôi, khẽ khép mắt lại cùng những tiếng thở dốc.

Thấybọn hắn phối hợp trả lời những câu hỏi này làm cho Hồ Ly có chútbất an, hai ánh mắt đang nhìn về phía nàng đều không có lãnh ý,nhưng nàng không hiểu vì sao lại cảm thấy lạnh run? Nàng cũng khôngdám chất vấn câu hỏi về việc dùng tay.

Chẳnglẽ muốn nàng đi xác nhận, có phải dùng một tay cảm thấy mỏi liềnđổi sang tay kia? Còn....tốt nhất cứ quên đi, vì một câu hỏi mà chảymáu mũi đến chết thì nàng cũng không thích.

Hồ Lyvẫn còn đang do dự và khiếp sợ thì Lăng Lạc Viêm đã liếc mắt xuốngvấn đề tiếp theo, "Phản công?"

Câu hỏinày đúng là dành cho hắn, vẫn còn muốn tiếp tục phản công.

"Khôngbằng hỏi tế ti của ta, đối với chuyện này như thế nào." Nhếch lênkhóe miệng, hắn hướng ra sau hạ thân của Long Phạm rồi sờ soạng, đầungón tay nhẹ nhàng vẽ một vòng, từ đường cong của cơ thể đi xuốngdưới thắt lưng một chút, "Ta muốn ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"

Ai cũngbiết chữ 'muốn' này ám chỉ điều gì, Long Phạm siết chặt thắt lưngcủa Lăng Lạc Viêm, cũng không hề kháng cự với sự đụng chạm ở phíasau hạ thân của mình, "Lạc Viêm không phải đã như nguyện?" Cá tínhmãnh liệt như thế, cam tâm tình nguyện ở dưới thân lâu dài như thế,đối với việc này, hắn cũng đã sớm đoán được, cũng không cảm thấyngoài ý muốn.

"Ngươicũng biết, ta không phải là người dễ dàng thỏa mãn." Lăng Lạc Viêmmỉm cười nhún vai, cho đến bây giờ hắn không hề che giấu dục vọngcủa chính mình đối với Long Phạm, bất luận chỉ đơn thuần là dángngười của Long Phạm hay là vì quan hệ hiện giờ của hai người thìhắn vẫn muốn Long Phạm.

Ô ô, câuthứ bốn mươi bảy quả thật đúng là hỏi quan điểm của tế ti Long Phạmđối với việc này. Trong lòng lải nhải một câu, Hồ Ly cũng rất kinhngạc vì vấn đề này, tế ti cường đại như thế mà lại có thể chấpnhận nằm dưới thân chỉ vì tông chủ của hắn hắn nghĩ chuyệnnày như thế nào?

"LạcViêm luôn tìm cách để đạt được thứ mà mình muốn, hiện giờ nhữngvật có thể làm cho ngươi thích thú quả thật không còn nhiều lắm,hiếm thấy còn có một chuyện vẫn có thể làm cho ngươi thật sự chúý như vậy." Mỉm cười, cũng không cự tuyệt, những lời này của tế tiLong Phạm giống như đang cổ vũ, lại làm cho người ta không thể xácđịnh tâm tư thật sự ở bên trong là như thế nào.

Ngay cảLăng Lạc Viêm cũng không thể xác định.

LongPhạm không trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Lăng Lạc Viêm nhưng ít khilàm cho hắn được như nguyên. Khi hắn đang suy nghĩ ý tứ chân thật củanhững lời này thì nam nhân với y phục rộng mở vẫn bình yên mà ngồi,giống như đang ăn mặc chỉnh tề, Long Phạm nhìn hắn, tựa hồ biết rõsuy nghĩ trong lòng của hắn, "Lạc Viêm muốn ta cũng như ta muốn ngươi,hiển nhiên ta biết chuyện này, làm sao có thể cự tuyệt." Ôm lấyngười mình yêu, làm cho đối phương trầm luân chìm sâu ở dưới thân củamình, là một người nam nhân, Long Phạm rất hiểu suy nghĩ của Lăng LạcViêm.

"Ngươikhông cự tuyệt." Lăng Lạc Viêm hừ nhẹ một tiếng, Long Phạm cũng không cựtuyệt nhưng lại có biện pháp làm cho hắn quên mất dự tính lúc banđầu. Hắn hiện giờ rất rõ ràng, cùng ngàn năm lão yêu đấu trí quảthật rất khó khăn.

"Nhưvậy có thể hỏi, tế ti đại nhân, lần đầu tiên....ở dưới thân....có cảmgiác gì?" Đánh bạo hỏi một câu, Hồ Ly nhìn thấy các câu hỏi sắpsửa kết thúc mà nàng vẫn còn sống, không khỏi cảm thấy rất maymắn.

Bấtquá cho dù là như vậy thì nàng vẫn không dám khinh thường đối vớicâu hỏi này, nàng không phải là vị Viêm chủ kia, vấn đề này đượchỏi ra thì ai biết tế ti sẽ làm như thế nào. Không biết đang lấy ramột thứ gì đó, nàng liếc nhìn thời gian, tính toán kỹ càng, chuẩnbị tha mỡ xuống lòng bàn chân.

"Có lẽcảm giác cũng giống như Lạc Viêm, chỉ là không phải không cam lòng nhưngươi lúc trước." Ngoài dự đoán của mọi người, Long Phạm lại trảlời vấn đề này. Nhìn vào mắt của Lăng Lạc viêm, hắn đã biết tôngchủ của hắn và con hồ ly đến từ dị thế đều muốn biết đáp án.

"Ngươibiết ta không cam lòng?" Lăng Lạc Viêm bất mãn liếc mắt một cái, lúctrước Long Phạm rõ ràng biết nhưng vẫn không dừng lại, mà khi LongPhạm bị hắn ôm thì lại là tự nguyện, nếu không phải tự nguyện thìai có thể đem người nam nhân như vậy đặt ở dưới thân, ngay cả hắncũng không thể.

Chỉtiếc, số lần Long Phạm tự nguyện quá ít. Ánh mắt bất mãn tiếp tụcnhìn người bên cạnh. Đối với sự bất mãn của hắn, tế ti Long Phạmchỉ mỉm cười một cách ôn nhu và tràn ngập tình ý, thậm chí cònmang theo dục vọng và vài phần trêu chọc.

LăngLạc Viêm cơ hồ nghĩ rằng đó là Long Phạm đang trêu ghẹo hắn, ngay khimuốn nổi giận thì giọng nói của Hồ Ly ở nơi xa xa truyền đến, "Haicâu hỏi cuối cùng, trước tiên chính là các ngươi yêu đối phương baonhiêu?"

"Tanghĩ đáp án này chỉ cần một người biết là đủ rồi." Hắn nhìn LongPhạm, Long Phạm cũng nhìn hắn, nhìn thấy hồng y mở rộng, mái tócbạch kim xõa dài xuống vai, bên cổ vẫn còn khắc sâu dấu hôn. Đoạntuyệt tình ái, ngàn năm tịch mịch, đổi lấy quá khứ ngàn năm đểđược một người làm bạn, cũng không phải là không đáng giá.

"Tabiết, ngươi biết." Lạc Viêm biết tình ý của hắn, hắn cũng biết tâmtư của Lạc Viêm. Trả giá bằng niềm tin, từng dùng tính mệnh củamình để cùng nhau đồng sinh cộng tử, cho dù ngôn hành phóng túngkhông hề kiêng nể, tình yêu của Lạc Viêm đối với hắn sâu đậm như thếnào, hắn thủy chung hiểu rõ.

Yêu, sẽyêu rất nhiều, làm sao có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả? Ấn xuốngdấu hôn ở bên cổ của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm vòng tay ôm sát Lăng LạcViêm vào lòng.

Hồng yhỗn độn cùng bạch y bào lỏng lẻo đan xen vào nhau, hai bờ môi chạmvào làm cho nhiệt độ trong không khí trở nên nóng rực lại thêm vàiphần ngọt ngào ấm áp, Hồ Ly vốn ẩn thân trong bóng tối rốt cụcnhịn không được mà lộ nguyên hình, "Câu hỏi cuối cùng, thỉnh cácngươi nói với người mình yêu một câu."

"LạcViêm có phải đã nhẫn nại đến cực hạn?"

"Quảthật."

"Nhưvậy...."

"Nên làlúc phải giải quyết."

Mộtvầng hào quang kỳ dị hiện lên, Hồ Ly còn đang chờ đợi cảnh tượng sauđó sẽ xuất hiện như thế nào, đã chuẩn bị che lại máu mũi cẩn thậnthì vầng hào quang đột nhiên làm cho nàng tỉnh ngộ, nguyên lai muốngiải quyết chính là nàng?

Đến khimuốn chạy trốn thì đã bị cỗ lực lượng kia kiềm chế, nàng không thểtự chủ mà bị kéo đến gần hai người, lúc này nàng chỉ có thể xuấtra một chiêu cuối cùng, "Từ từ! Các ngươi chẳng lẽ không muốn biếtsau khi giải đáp xong câu hỏi thì sẽ nhận được điều ngạc nhiên gì haysao? Là tiểu Viêm Viêm và tiểu Phạm Phạm nga!" Lúng túng sờ soạng,mở ra lòng bàn tay, trên tay của nàng xuất hiện hai con búp bê rấtxinh xắn. (nghĩ sao vậy....cứ tưởng là cái gì)

Một conmặc hồng y tóc bạch kim, một con bạch y bào cùng tóc đen, đều có đôimắt tròn xoe, khuôn mặt mũm mĩm thật đáng yêu, nhưng cái thứ đáng yêunày dừng ở trong mắt của hai người nọ thì chỉ có thản nhiên và ýcười đùa cợt, "Cái này gọi là ngạc nhiên?" Lăng Lạc Viêm giật giật ymệ, Hồ Ly sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi thu nhỏ như khi mới vừa đếnđây.

Bị nắmtrong lòng bàn tay, nàng không quá mức giãy dụa, chỉ có thể cố gắngduy trì cái mạng nho nhỏ của chính mình, "Hồ Ly vì sứ mệnh mà đến,Viêm chủ có thể nhẹ tay được hay không?"

"Khôngphải là ngươi biết nhiều lắm hay sao?" Dường như không nghe thấy lờinói của nàng, Lăng Lạc Viêm tựa hồ đang đùa nghịch một món đồ chơi,nhào nặn sinh vật ở trên lòng bàn tay, chỉ cần hắn nắm chặt một ítthì sẽ nghe được tiếng xương vỡ vụn.

"LạcViêm." Long Phạm nắm lấy tay của Lăng Lạc Viêm, đối với việc dùngngón tay đùa nghịch như vậy quả thực khiến hắn cảm thấy cực kỳkhông vừa mắt, cho dù dưới ngón tay của Lăng Lạc Viêm chỉ là một cáilỗ tai.

Hồ Lyrốt cục cảm thấy trên người được thả lỏng, có lẽ Lăng Lạc Viêm chỉtính dọa nàng? Không kịp tự hỏi, lúc này bảo toàn tánh mạng vẫnquan trọng hơn!

Mộtlần nữa hóa thành bóng đen, lúc này nàng rất nhanh biến mất khỏiphòng, giấy bút ở trên bàn cũng không còn nhìn thấy bóng dáng, tựanhư chúng nó chưa bao giờ xuất hiện.

"Lầnnày, không còn ai quấy rầy...." Khi nàng đang càng lúc càng rời xa thếgiời này thì loáng thoáng nghe thấy một tiếng cười và một câu nói,là của Viêm chủ Lăng Lạc Viêm hay là tế ti Long Phạm của hắn?

Lúcnày cũng không còn quan trọng.

Trongthư trai, y phục vốn đã hỗn độn, rốt cục rơi xuống mặt đất.

---------- Hoàn ----------


.::Phiên ngoi Túy Phong Lưu – Đệ Nht Chương::.

Gióthổi qua rừng trúc, tiếng lá xào xạc vang lên, hương sen thanh đạmcũng đủ khiến kẻ khác si mê.

"Dướichân núi có chuyện gì mà phải phiền đến tế ti của ta tự thân xuấtmã?" Sau giờ ngọ, bầu trời trong xanh, gió mát vi vu, những thân trúcxanh lơ trong rừng hơi thoáng đong đưa, hồng y như mây, có người đang gốiđầu ở nơi đó, sắc trời dường như cũng bị nhuốm thành một màu đỏrực, sam y lơ lửng giữa không trung, nhẹ nhàng lay động theo chiều gió,tư thái thập phần thản nhiên.

Nam nhânhỏi ra những lời này vẫn chưa hề mở mắt, trên môi đang ngậm mộtchiếc lá trúc, trên màu xanh nhàn nhạt có những đường vân đẹp mắt,giống như một miếng ngọc tạo thành chiếc lá trúc, hòa lẫn cùng ymệ đỏ rực và những sợi tóc bạch kim óng mượt như tơ, hắn tùy tiệnlên tiếng, tư thế lười nhác, chiếc lá từ trên miệng rơi xuống, nhẹnhàng bay theo gió đến tay của người kia.

"LàLăng Vân" Dưới màu xanh nhạt của rừng trúc, bạch y bào như mây, namnhân với mái tóc đen được cột ngay ngắn không biết đã xuất hiện từkhi nào, nhưng khi hắn vừa xuất hiện thì dường như mùi hương trongkhông khí cũng trở nên bất đồng, động tác tao nhã như đang hái saotrên trời, tiếp nhận lá trúc, chậm rãi mơn trớn một cách ôn nhu, làmcho người ta không khỏi cảm thấy ảo giác không biết hắn đang khẽ vuốtmột lá trúc hay là bờ môi của người đã từng ngậm nó vào miệng.

"MiểuLan?" Hồng y nam nhân tiếp lời, bên môi dường như có một chút ý cười.

Ngườiđang nằm giữa rừng trúc lộng gió tất nhiên là người mà thiên hạkhông ai lại không biết, tông chủ Xích Diêm tộc Lăng Lạc Viêm, cũng làngười được dân gian tương truyền kính sợ, thần nhân Hách Vũ. Nhưng nếucó người xưng hắn là Hách Vũ thì Lăng Lạc Viêm sẽ không để ý, ởtrong mắt hắn, hắn chính là hắn, người kia đã sớm tạ thế từ rấtlâu, làm sao có thể đánh đồng cùng với hắn.

Bóngtrắng chớp nhoáng trong rừng trúc rồi lại xuất hiện dưới một màuxanh rờn, đôi chân lơ lửng giữa không trung giống như đang đứng trên mặtđất bằng phẳng, tế ti Long Phạm cầm lấy chiếc lá trên tay, so vớihồng y ở trước mắt, màu xanh ngọc thấm lòng người, hồng y đầy mịhoặc, thản nhiên mà nằm lộ ra một đôi chân trần, hai mắt khép hờ nhưmang theo ý cười, lại lơ đãng chuyển thành tình ý tà mị, hắn khôngbiết nếu cảnh tượng như vậy mà để người khác nhìn thấy thì sẽ nhưthế nào.

Ngay cảhắn cũng không thể ngăn cản cám dỗ ở trước mắt.

Nghiêngngười kề sát, hai bờ môi chạm vào nhau, thưởng thức hương vị mềmmại, ngón tay của Long Phạm xuyên qua mái tóc bạch kim, giống như đangvỗ về yêu thương, tựa hồ bị động tác quá mức dịu dàng gây bất ngờ,trước ngực của Lăng Lạc Viêm chấn động một chút, khẽ cười khúckhích, trong hơi thở ngoại trừ hương trúc nhàn nhạt còn có hương senthoát tục, giống như mùi vị này làm cho hắn không bị lây nhiễm bụitrần, hương thơm nhẹ nhàng vây quanh người hắn.

Đây làhương vị chỉ có Long Phạm mới có.

Dờimôi, hắn tiếp nhận lá trúc trong tay của Long Phạm, nhoáng một cái,chiếc lá có vết cắn đã quay trở về nguyên trạng, giống như chưa baogiờ bị hắn hái xuống. Là nhàm chán cũng là nhàn nhã, hôm nay khôngcó việc gì nên hắn mới đến đây nghỉ ngơi một chút, nghe được thuộchạ bẩm báo Long Phạm hôm nay phải xuống núi, hắn không hỏi nguyênnhân, ở đây đợi cũng không lâu lắm thì liền cảm giác có người tiếpcận.

Tuy chưanhìn thấy bóng dáng nhưng hắn cũng biết đó là tế ti của hắn.

Hắnhỏi như vậy thì Long Phạm liền trả lời, một hỏi một đáp, hắn rấtrõ ràng nếu dưới hạ sơn có việc, mà sự tình lại liên quan đến LăngVân thì nhất định sẽ dính dáng đến Miểu Lan, "Lăng Vân không phải đãđược toại nguyện rồi sao? Miểu Lan tiếp nhận hắn, lúc này còn cóthể xảy ra chuyện gì?"

"MiểuLan rất hiếm khi xuống núi, lúc này gặp lại cố nhân." Long Phạm đemsự tình kể lại.

Nguyênlai lúc trước, khi Miểu Lan vẫn còn là hoa yêu, đi đến một thành trấnthì từng bị một vị thành chủ trêu ghẹo, lần này không biết tại saolại trùng hợp, vừa khéo gặp lại vị thành chủ kia ở vùng lân cận,hắn ta vẫn chưa chết, không biết hắn dùng cách gì để đạt được linhlực hay hắn vốn chính là linh giả, tóm lại nhiều năm mới gặp lạiMiểu Lan, hắn vẫn chưa quên, lại tiếp tục quấn quýt si mê.

Hắngọi Miểu Lan là Tiêu Tự, Lăng Vân nghe xong thì làm sao có thể chịuđược, có qua cũng có lại, lập tức trở nên náo loạn, thậm chí cònđánh nhau một trận. Thường nhân đánh nhau thì cũng không sao, nhưng linhgiả và linh giả một khi đánh nhau thì uy lực cũng không phải ngườibình thường có thể thừa nhận được, hơn nữa vẫn là Lăng Vân, thựclực của hắn vốn xuất chúng, đối phương ỷ vào nhiều người nên mớicó thể miễn cưỡng kiên trì tiếp tục một trận hỗn chiến, trong thànhbị tổn hại cũng không ít.

Vớithân phận của Lăng Vân ở trong tộc thì không ai có thể khuyên được,mặc dù Miểu Lan ở bên cạnh nhưng không biết vì sao lại không hề khuyêncan, chỉ khoanh tay đứng nhìn.

"Để chotiểu Dạ Dực đi là được, ta cung cấp thức ăn cho hắn, dù sao hắn cũngkhông thể ăn cơm mà không làm việc." Lăng Lạc Viêm chỉnh lại tư thế,không hề xem chuyện này có gì đáng quan trọng.

Ngồibên cạnh Lăng Lạc Viêm, bạch y như mây bay xuống, dừng trên những látrúc xanh rờn, Long Phạm làm cho Lăng Lạc Viêm dựa vào lòng mình,"Lạc Viêm không nỡ để ta rời đi." Câu này không phải nghi vấn mà làtrần thuật.

"Đúngvậy, đúng vậy, ta không nỡ." Bảy phần là thật, ba phần là đùa, LăngLạc Viêm tiếp lời của Long Phạm, dựa vào người bạch y bào, gối đầulên chân của Long Phạm, để cho Long Phạm vuốt ve trên mái tóc bạch kim,có đôi khi hắn cảm thấy Long Phạm dường như phi thường yêu thích tóccủa hắn, xuyên y cột tóc, những việc này tế ti của hắn tựa hồ làmmột cách rất vui vẻ. (=.= đệ nhất osin)

"DạDực đi rồi, còn có cả Linh Thư." Nếu không phải như vậy thì cũngkhông đến phiên hắn tự mình xuống núi. Long Phạm không muốn rời đi,hắn lúc nào cũng chỉ muốn thời thời khắc khắc có thể trông chừngngười ở trước mắt.

Nguyênlai Long Phạm vẫn chưa kể hết, hiện giờ nội thành thực sự hỗn loạn,không phải chỉ vì Lăng Vân cùng người khác giao chiến mà còn bởi vìcó thêm Dạ Dực.

Vì ngăncản Lăng Vân nên Dạ Dực dẫn theo Linh Thư, cuối cùng không thể khuyêncan, tránh không được mà phải động thủ, bởi vậy, hỗn chiến càng thêmkịch liệt, đối phương vốn đã bị Lăng Vân đánh cho tàn phế, nhưng LăngVân vẫn chưa bớt giận mà lại đem Dạ Dực xem như đối thủ, hai ngườiđánh tiếp một trận, người khác lại càng không dám ngăn cản, ai cóthể ngăn cản được.

LongPhạm thản nhiên đem sự tình kể lại vài câu.

"Thúvị như vậy?" Giọng nói mang theo ý cười, Lăng Lạc Viêm hơi thoáng khépmắt lại, trong khoảnh khắc, Long Phạm có thể nhìn thấy lãnh ý hiệnlên dưới đáy mắt của Lăng Lạc Viêm.

"Thúvị đến mức ngay cả ta cũng muốn hạ sơn một lần." Vừa dứt lời thìhồng y đã phất lên, chỉ trong thoáng chốc, vẻ đẹp rực rỡ như hỏasắc đã lướt xuống dưới chân núi..

Hắn vốnđang ở trên đỉnh núi, là nơi cao nhất của tổng điện Xích Diêm tộc, ở đây đượcmệnh danh là Ngọc Trúc Lâm.

Nơi nàycó vô số ngọc trúc xanh rờn, ngọc trúc không phải vật bình thường, chúng cólinh tính, phàm nhân ngay cả bẻ gãy một cành lá cũng không thể, còn linh giảthì hiểu được thú vui tao nhã của việc dưỡng trúc là một vinh dự, thứ nhất làvì ngọc trúc không phải dễ dàng có được, thứ hai là muốn dưỡng tốt ngọc trúcthì phải cần linh khí dồi dào, dưỡng tốt ngọc trúc là một việc thể hiện thânphận, thứ ba là nếu dưỡng thật tốt thì ngọc trúc có thể hóa thành linh khí củathiên địa, bồi bổ cho linh lực của người đã dưỡng trúc.

Cho nêntrong mắt của đa số mọi người thì chỉ cần sở hữu một gốc ngọc trúc cũngđã quá đủ để vinh hiển.

Chẳngqua thứ này cũng không quá mức ngạc nhiên ở trong Xích Diêm tộc, chỉ vì nóvốn được tế ti của bọn hắn làm ra, lấy sóc thủy để tưới tiêu Ngọc Trúc Lâm,vốn là vì cấp cho tông chủ một nơi có thể thỉnh thoảng để nghỉ ngơi. Có ngườinào đó đem cho dưới chân núi một gốc cây thì lại bị lan truyền là thần vật, mộtgốc cây trúc giống như nghìn vàng khó cầu.

Mangtheo hương trúc, thân ảnh hồng y như một áng mây phiêu du, không hề báo trướcmà đột nhiên hạ xuống, lơ lửng giữa không trung để lộ ra một đôi chân trần,hồng y được xuyên chỉnh tề nhưng không cài thắt lưng, đôi mắt cười mang theovài phần tình ý vài phần sắc bén, thờ ơ khoanh tay mà đứng, nhẹ nhàng liếc mắtnhìn xuống dưới.

"Viêmchủ!" Đám người hỗn loạn ở dưới chân núi vừa liếc mắt trông lại thì hết thảyđều trở nên ổn định, mọi người nín thở ngước lên, nhìn thấy nam nhân đứng giữamây trời như một ngọn lửa đỏ rực khiến người ta cam tâm tình nguyện thiêu thântrong đó.

"Cònbiết có bản tông chủ? Tại sao lại không đánh tiếp?" Một nửa trêu ghẹo, một nửagiễu cợt, lơ đãng lộ ra thái độ khinh cuồng phong lưu, nhưng lại không quá lố,đôi mắt mị hoặc lòng người mặc dù đang cười nhưng lại bất giác làm cho người tasợ hãi. Người dưới chân núi nhìn hắn đứng ở nơi chân trời, không biết lúc nàytim đập loạn nhịp là vì sùng bái hay là vì kính sợ.

Nhữnglời này của Lăng Lạc Viêm là đối với Lăng Vân và Dạ Dực, Linh Thư thì đang vộivàng hấp thu linh lực của kẻ khác, những người bị Lăng Vân đánh cho tàn phếcũng không còn quá nhiều hy vọng có thể sống sót, cho dù còn sống thì chỉ sợ vềsau cũng không thể sử dụng linh lực, không bằng cứ để cho hắn.

Miểu Lantrầm mặc đứng yên bên cạnh không hề mở miệng, giống như tất cả những việc nàykhông liên quan đến hắn, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Hồng ynam nhân bỗng nhiên xuất hiện làm cho tất cả mọi người chợt cảm giác thiên địadường như đang biến hóa, tựa hồ mặt trời mọc, không cần bất luận kẻ nào báo chobiết, chỉ cần ở đây thì không ai có thể xem nhẹ, lại càng chưa nói ở sau lưnghắn còn có một người nam nhân mặc bạch y bào.

"Tế tiđại nhân–" Bái kiến Lăng Lạc Viêm xong, rồi lại hành lễ đối với tế ti LongPhạm, hai người vừa hạ xuống giống như nhật nguyệt cùng hiện hữu, nam nhân mặcbạch y bào ở phía sau vẫn yên lặng không hề nói một câu, biểu tình trầm tĩnhlạnh nhạt, nhưng mỗi bước chân của hắn trong không trung lại khiến người ta cảmgiác hắn không phải đến từ phàm trần, không cần làm bất cứ thứ gì cũng khiến kẻkhác phải xúc động mà muốn quỳ bái.

Hiện giờLăng Lạc Viêm và Long Phạm xuất hiện như vậy chẳng khác gì cả hai thần nhâncùng hiện thân, nhìn thấy hai người lơ lửng giữa không trung, không riêng gìnhững người đang ở ngay tại đó mà dân chúng đang tránh né trong nhà cũng đềubước ra khỏi cửa, người quỳ lạy càng lúc càng nhiều, giống như chỉ cần quỳ lạythì có thể được ban ơn. Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Long Phạm tiến lên từngbước, "Mau giải quyết, bằng không Lạc Viêm sẽ càng gây hỗn loạn nhiều hơn."

"Khôngnói thì ta cũng biết." Lăng Lạc Viêm nói nhỏ, không phải chưa từng gặp tìnhhuống thế này, lúc trước hắn là nghệ sĩ cũng có không ít khán giả điên cuồngtheo đuổi, chẳng qua không thành kính như những người ở đây, thành kính đến mứcphải quỳ xuống, bất quá.... "Ngươi nhìn chân của ta làm gì?" Khi Long Phạm nóivới hắn thì không quay xuống đám người mà lại nhìn chăm chú bàn chân của hắn.

"Ngươichưa xuyên hài." Dưới y hạ màu đỏ lộ ra một đôi chân trần, bàn chân của ngườinam nhân này cho dù rất đẹp mắt, nhưng không nhỏ nhắn xinh xắn như của nữ tử,lại càng không cần thiết phải giấu diếm, nhưng Long Phạm nhìn thấy mũi chântrần của Lăng Lạc Viêm lộ ra bên ngoài, hồng y nhẹ nhàng phất phơ có thể nhìnthấy làn da trắng ngần làm hắn hơi thoáng nhíu mày.

"Đúng làkhông có mang" Dù sao cũng không hạ xuống đất, Lăng Lạc Viêm lơ đểnh nhún vai,chẳng lẽ tế ti của hắn lại vì chuyện này mà mất hứng?

"Chủnhân." Từ khi Lăng Lạc Viêm xuất hiện thì Dạ Dực liền dừng tay, Lăng Vân cho dùvẫn muốn đánh tiếp nhưng vẫn không đến nổi mất cả lý trí mà động thủ vào lúcnày.

"Dạ Dựclàm gì phải động thủ với hắn, nếu hắn không nghe khuyên bảo thì có thể rút lấyhồn phách của hắn." Lăng Lạc Viêm quay đầu nhìn bọn họ rồi cười lạnh, "Cònngươi, Lăng Vân, thân đã từng là tông chủ, chẳng lẽ điểm ấy còn cần ta phảinhắc nhở, an nguy dưới thành là chức trách của Xích Diêm tộc, ngươi không đibảo hộ mà còn muốn gây phiền phức?"


.::Phiên ngoi Túy Phong Lưu – Đệ Nhị Chương::.

Lăng Vânkhông hề phản bác đối với những lời này của Lăng Lạc Viêm, quả thật lần này làhắn mất tự chủ, tựa như lúc trước khi Lăng Lạc Viêm và Long Phạm lên Tục Tuyếtcác, trong lòng tràn đầy phẫn hận và oán giận khiến hắn từng hủy đi tòa cungđiện kia.

Nhìnthấy biểu tình của Lăng Vân, lại nhìn sang Miểu Lan lặng yên không nói, LăngLạc Viêm hừ lạnh một tiếng, "Hay là nghĩ rằng thiên hạ thái bình nên không cònviệc gì để làm? Tất cả đều theo ta trở về, còn muốn mất mặt ở đây đến khinào?!" (dữ ghê nơi)

Ý tứ chỉtrích trong những lời này thập phần rõ ràng, nhưng với thân phận của hắn hiệngiờ thì muốn trách mắng bất cứ người nào cũng không quá đáng. Lăng Vân cúi đầukhông nói, muốn kéo Miểu Lan cùng nhau quay về thì Miểu Lan lại né tránh, tựmình hướng lên núi mà đi.

Vẻ mặtcủa Lăng Vân thập phần phức tạp, Dạ Dực ở phía sau liếc mắt một cái, "Tiểuyêu." Nhẹ nhàng gọi một tiếng, trong lời nói lạnh như băng có thể nghe ra vàiphần nhu tình, Linh Thư nghe như vậy thì lập tức ngẩng đầu, thu hồi móng vuốttừ trong đám người ở trên mặt đất, cuối cùng một đống linh lực cũng bị hắn hấpthu.

"Ngươithật sự không cần yêu lực của ta?" Có thói quen đi theo phía sau Dạ Dực, LinhThư lại hỏi như vậy, lần nào Dạ Dực cũng làm cho hắn quên mất việc phải hiếndâng linh lực, nhưng ngoại trừ chuyện này thì hắn không còn thứ gì có thể choDạ Dực.

"Takhông cần thứ vô dụng này." Dạ Dực khẳng định, nhưng Linh Thư vẫn chưa hỏixong, "Vậy ngươi muốn ta, bởi vì ta là thứ hữu dụng?"

Thân ảnhđang rời đi bỗng nhiên dừng lại cước bộ, Dạ Dực nhìn thấy hồng sam và bạch ybào cùng nắm tay mà bay giữa không trung, trong lòng đã sớm hiểu rõ tình cảm củanhân loại, ngoại trừ dục vọng thì hắn còn có thứ khác sẽ dạy cho Linh Thư. Hắcy đưa tay ra, rồi kéo Linh Thư đến bên cạnh, khẽ vuốt vài cái lên mái tóc trắngnhư tuyết của Linh Thư, "Bởi vì ngươi là đồ tiểu yêu vô dụng." (ô đáng yêu quá,máu fangơ tràn lên đến não)

Giọngnói dịu dàng không còn vẻ lạnh lùng như lúc trước, Linh Thư bị Dạ Dực cầm tay,hắn đang suy nghĩ vì sao hắn là đồ vô dụng mà Dạ Dực vẫn còn muốn hắn? Có thểhay không sẽ có một ngày Dạ Dực không cần hắn?

"Đangsuy nghĩ chuyện gì?" Không biết có phải đã nhìn ra tâm tư của hắn hay không, màDạ Dực hiếm khi lại mở miệng hỏi hắn như thế.

"Nếu cómột ngày ngươi không cần ta thì ta có thể muốn ngươi." Giống như tuyên cáo,Linh Thư nói ra quyết định của chính mình. Đối với hắn mà nói, chuyện đời cũngkhông quá phức tạp, hắn muốn ở bên cạnh Dạ Dực , mà Dạ Dực nếu không cần hắnthì hắn cũng không cảm thấy khó chịu, hắn có thể đi ôm Dạ Dực, tóm lại, hắnthích cảm giác hai người ở cùng một chỗ.

"Khôngcó nếu." Cầm lấy tay của Linh Thư, nhìn chăm chú thiếu niên ở bên cạnh, Dạ Dựctrầm mặt, con yêu ngốc nghếch này.

Đoànngười rời đi, trong thành lại khôi phục sự an bình như lúc trước, nếu khôngtính tàn dư của trận hỗn loạn thì quả thật có thể xem như đã khôi phục,

Mọingười quỳ xuống đất, ngước nhìn ở nơi chân trời, đến khi rốt cục không còn nhìnthấy bóng dáng, đang muốn đứng dậy thì không biết một vầng hào quang từ nơi nàolại xuất hiện, vây quanh khu vực này, màu đỏ rực pha lẫn màu thanh lam, thấpthoáng lóe lên vài lần, chờ đến khi bọn hắn đứng dậy thì xung quanh lại khôiphục thành nguyên trạng, bất luận những món đồ sứ trong cửa tiệm bị đậpvỡ hay hoa quả bị dập nát, thậm chí là mái hiên của tửu quán bịbong tróc, tất cả những chỗ tổn hại đều quay trở về nguyên trạng.

Tựa nhưtrận hỗn chiến mà bọn hắn vừa chính mắt nhìn thấy bất quá chỉ làmột giấc mộng.

"Viêmchủ, tế ti...." Không thể nghi ngờ, lực lượng như vậy không phải làthần nhân thì còn có thể là ai?

Xácđịnh là do Lăng Lạc Viêm và Long Phạm đã làm nên, đám người bắt đầuhò reo, lần này trải qua cơn sóng gió nhưng không bị tổn thất mà lạicó thể nhìn thấy bộ dáng của thần nhân, thậm chí còn chứng kiếnlực lượng của thần nhân, làm sao còn có chuyện nào tốt hơn chuyệnnày?

Dânchúng trong thành nhảy nhót, mặt mày hớn hở, không ai chú ý đến đámngười bị Lăng Vân đánh cho tàn phế mà mới khắc trước vẫn còn nằmtrên mặt đất, không chỉ không biết sống chết ra sao, lúc này ngay cảbóng người cũng không nhìn thấy.

Nếubọn hắn đã chết thì thi thể có lẽ bị tiêu hủy, nếu chưa chết thìgiờ khắc này cũng hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

"Hiếmkhi có cơ hội động thủ, vậy mà chỉ có vài thứ linh tinh." Nhàm chánphàn nàn, Lăng Lạc Viêm quay về tổng điện Xích Diêm tộc, còn chưa hạxuống đất thì liền bị Long Phạm kéo lên ghế.

Bóngtrắng biến mất, trong phút chốc lại xuất hiện, lúc này bỗng nhiên quỳxuống, nâng chân của Lăng Lạc Viêm đặt lên đùi, chuyện đầu tiên LongPhạm thực hiện khi trở về là xỏ tất xuyên hài cho Lăng Lạc Viêm.(không ai dám cướp cái danh đệ nhất osin của bác, nên bác cứ từ từ,không cần phải vội...)

Phủi đihạt bụi mà mắt thường căn bản không thể nhìn thấy, xỏ đôi tất trắngvào bàn chân trần đặt trên đùi, động tác của Long Phạm cực kỳ chậmrãi, đầu ngón tay mỗi một lần chạm vào đều khiến người ta cảm thấynhồn nhột, không vội vã xuyên cẩm hài cho Lăng Lạc Viêm, Long Phạmkhông nhanh không chậm xỏ đôi tất trắng vào cho hắn, cảm giác đượcmũi bàn chân bị xoa nắn, Lăng Lạc Viêm cười rộ lên, tế ti của hắnđúng là bị lên cơn độc chiếm, thuận tiện mượn cơ hội này để chiếmtiện nghi đối với hắn.

Ngoàicửa, Miểu Lan và Lăng Vân đi theo ở phía sau, còn có Dạ Dực cùng LinhThư đang tiến vào, động tác của Long Phạm vẫn không hề thay đổi, chậmrãi xỏ tất cho hắn, lực đạo trên tay vẫn thong thả nhẹ nhàng, khôngcó nửa điểm gấp rút.

Đámngười tiến vào, chỉ nhìn thấy tế ti Long Phạm mà người người sùngbái kính sợ đang bán quỳ trên mặt đất, động tác chậm rãi ung dung,không phải làm bất cứ chuyện gì mà lại đang giúp tông chủ của hắnxỏ tất xuyên hài, động tác vừa dịu dàng tao nhã vừa có chút bấtmãn, tông chủ Lăng Lạc Viêm nghiêng người dựa lên ghế, hai chân bắtchéo, mũi chân đặt trên đùi của tế ti, trong mắt lộ ra một chút tàkhí và ý cười thích thú.

Cảnhtượng này xem ra không giống như đang hạ mình thị phụng, mà ngược lạirất ái muội, chỉ có Dạ Dực và Linh Thư điềm nhiên đứng nhìn, LăngVân và Miểu Lan thì lại cúi đầu, một người ho nhẹ, người còn lạihơi thoáng ngượng ngùng, khuôn mặt trở nên đỏ ửng. (xem ra con quạ vàcon chuột đã tốt nghiệp hạng ưu khóa huấn luyện fanboy của Long Viêm)

"Cònđứng đó làm cái gì, chẳng lẽ là đánh đến mức đần độn? Ai thắng aithua?" Nhìn thấy Long Phạm rốt cục xỏ tất cho hắn xong, sau đó lạitiếp tục xuyên hài, Lăng Lạc Viêm khẽ chế giễu hỏi Dạ Dực và LăngVân.

"Nếulà rút lấy hồn phách, chủ nhân sẽ trách tội." Giọng nói lạnh lùng,Dạ Dực không trực tiếp trả lời, trận giao chiến lần này không hiểunguyên do nên hắn vẫn chưa xuất ra toàn lực, hắn thiên về hấp thu hồnphách của nhân loại, ăn xong cũng không thể nhả ra, nếu hắn dùng thựclực để giao thủ với Lăng Vân, cho dù đối phương có lợi hại thì làmsao có thể tránh được một cái nâng tay của hắn.

Lăng Vâncũng biết hắn không thể ứng phó với năng lực của Dẫn Hồn tộc, DạDực lại từng là một phần hồn phách của Lăng Lạc Viêm, ma vật tầmthường càng không thể sánh bằng, lúc này là do Dạ Dực chưa xuất ratoàn lực.

"Hắnthắng." Lăng Vân mặc dù không cam lòng nhưng cũng không phải hạng ngườikhông dám nhận thua, lần này là hắn sai, ngay cả Miểu Lan cũng khôngthèm bận tâm đến hắn, có thể thấy được là đang tức giận vì chuyệnnày.

"Biếtmình sai lầm thì còn có thể sữa chữa. Nói thử xem là chuyện gì đãxảy ra, Miểu Lan?" Vốn tưởng rằng Lăng Lạc Viêm muốn hỏi Lăng Vân,không ngờ cuối cùng lại hỏi Miểu Lan.

Lúcnày Long Phạm đã đứng dậy, bị Lăng Lạc Viêm kéo đến một bên, bạch ybào tế ti bình yên ngồi xuống, không quan tâm mấy người ở trước mặt,không biết lấy từ đâu ra một ly rượu màu xanh ngọc, màu rượu trongsuốt trong chiếc ly thanh thúy, ngửi được hương thơm liền biết là mùivị ngào ngạt của ngọc trúc ở trên đỉnh núi, hết sức say lòngngười.

MiểuLan giật mình khi bị Lăng Lạc Viêm hỏi, "Tông chủ vừa nói cái gì?"

"Ta mặckệ ngươi và Lăng Vân như thế nào, hiện giờ náo loạn dưới chân núi,dù sao bản tông chủ cũng không thể làm như không nghe thấy. Lăng Vântức giận mất tự chủ, nhất định có quan hệ đến ngươi, biết hắnthịnh nộ vì sao không khuyên can?" Ánh mắt dường như có thể nhìn thấulòng người, những lời này làm cho Miểu Lan bỗng nhiên cả kinh.

"Ta....."Hắn cúi đầu, khuôn mặt đỏ ửng lúc trước dần dần lui ra, thoáng hiệnlên vẻ chán nản, "Hắn là vì Tiêu Tự cũng không phải là vì ta, tadựa vào cái gì để khuyên...."

"MiểuLan, ngươi chính là Tiêu Tự, ta là vì ngươi." Lăng Vân thở dài, lúctrước Miểu Lan là vì nguyên nhân này, cho nên dù nhận thức tình cảmcủa bọn hắn nhưng vẫn chần chừ không cho hắn gần người, e sợ sẽ trởthành vật thế thân, chẳng lẽ hiện giờ vẫn còn suy nghĩ như vậy?

MiểuLan cười một cách miễn cưỡng, "Ta biết ta là ai, rồi lại không biếtmình là cái gì. Người nọ, ngay cả nửa điểm ta cũng không có ấntượng, cho dù nhớ rõ quả thật đã từng có chuyện giống như vậy,nhưng không thể nhớ rõ hắn ta, chỉ vì vài câu trêu ghẹo của hắn màngươi liền tức giận. Nếu hắn gọi tên hiện giờ của ta, không phải làTiêu Tự, ngươi có thể tức giận như vậy hay sao?"

Lăng Vânbị Miểu Lan hỏi như vậy liền lập tức sửng sốt, cuống quýt biệnbạch, "Ta tức giận chính là bởi vì lúc trước không thể bảo hộ tốtcho ngươi, làm cho ngươi chịu khổ, không phải bởi vì hắn gọi ra cáitên kia!"

Cái tênTiêu Tự là nỗi đau trong lòng của hắn, Tiêu Tự đã không còn tồn tại,hiện giờ chỉ có Miểu Lan, hai người là một, nhưng cái tên Tiêu Tựvẫn không ngừng nhắc nhở hắn về chuyện quá khứ, Tiêu Tự là vì hắnmà chết, điểm này không thể thay đổi.

Nhưngđối phương cứ cố tình gọi tên Tiêu Tự để trêu chọc Miểu Lan.

"Ta sẽkhông giẫm lên vết xe đổ, sẽ không để cho ngươi xảy ra chuyện gì!" Độtnhiên ôm chặt Miểu Lan, điều Lăng Vân sợ nhất chính là chuyện xưa lạitái diễn, "Ngươi đã là Miểu Lan, không phải Tiêu Tự, bất luận kẻ nàocũng không thể dùng chuyện của quá khử để tổn thương ngươi!"

Như mộtlời cam đoan, Lăng Vân nói với Miểu Lan nhưng lại càng giống như đangtự nói với chính mình.

Lúc ấynhìn thấy người kia xuất hiện, liên lụy đến chuyện quá khứ, giốngnhư nhìn thấy dĩ vãng tái diễn, cảm giác sợ hãi dâng lên làm chohắn trở nên điên cuồng. Hắn không dám trải qua một lần bi thương giốngnhư vậy nữa, người trong lòng của hắn tốt nhất không nên dính dángđến quá khứ, bọn hắn hai ngươi lại một lần nữa bắt đầu, hắn sẽbảo hộ tốt Miểu Lan, không để cho bất kỳ ai tổn thương Miểu Lan.

Lăng Vânthì thầm bên tai của Miểu Lan, nói ra những lời tình ý, Miểu Lan cúiđầu, chôn mặt ở đầu vai của Lăng Vân, thần sắc trở nên đỏ ửng. Nhưvậy, chẳng lẽ là mình đã hiểu lầm? Lăng Vân thật ra.....

"Cóngười là tự mình ăn dấm chua, thậm chí còn tức giận với ngươi, LăngVân, ngươi tốt nhất nên mau chóng dẫn hắn lui xuống, rồi hảo hảo dụngọt một chút." Cười một cách tà khí, bưng lên ly rượu, một taychống cằm, nhấm nháp hương vị lá trúc xanh, Lăng Lạc Viêm thập phầnhài lòng đối với loại rượu vừa tinh khiết vừa thơm mát này, hắncũng thực hài lòng đối với tình cảnh ở trước mắt.

"Tôngchủ–" Miểu Lan đột nhiên nhíu mày, trừng mắt nhìn nam nhân giống nhưđang xem diễn ở trên ghế chủ tọa, bị người chỉ thẳng ra tâm tư củamình làm cho khuôn mặt của hắn lại đỏ thêm vài phần, người nọ chínhlà tông chủ mà hắn rất thích, hắn có thể làm được gì.

"Khôngcòn giận ta?" Lăng Vân mỉm cười vui sướng, Miểu Lan thủy chung khôngthích cái tên Tiêu Tự kia, lúc này lại ăn dấm chua như vậy, hắn thậtra rất hoan nghênh.

"Ta vẫncòn đang giận, đồ ngốc!" Nhìn thấy Lăng Vân không hề để ý đến lờinói của hắn mà càng ôm hắn thật chặt, Miểu Lan nhịn không được màmắng một tiếng, nhưng trong lòng lại không còn một chút giận dỗi,"Từ từ, ngươi muốn làm cái gì?"

Lăng Vânbế Miểu Lan lên, không để ý hắn đang giãy dụa, ánh mắt như tỏ vẻcảm tạ Lăng Lạc Viêm rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Vềphần muốn làm cái gì thì những người ở đây đều biết rõ.

Dạ Dựcnhìn chăm chú hai người rời đi, ngữ thanh lạnh lùng vang lên, "Nhânloại thực nhàm chán." Chỉ là một chút chuyện vặt vãnh mà lại náoloạn đến mức như thế, hắn vẫn không thể lý giải vì sao nhân loạilại có cách suy nghĩ cổ quái như vậy.

"Maymắn ta là yêu." Linh Thư ở bên cạnh tiếp lời, hắn rất đồng ý vớiquan điểm của Dạ Dực, hắn cũng không biết vì sao chuyện đơn giản dễhiểu như vậy mà phải giấu ở trong lòng, bọn hắn là yêu ma, cho đếnbây giờ vẫn chưa làm ra những chuyện như thế, nếu muốn cái gì thìđều có thể nói thẳng.

"DạDực, chúng ta quay về phòng, ta muốn ngươi ôm ta." Không hề che giấu,Linh Thư thẳng thừng nói ra, vừa khả ái lại vừa trực tiếp, mái tóctrắng như tuyết lấp lánh ánh vàng dưới những tia nắng mặt trời.

Từ khiLăng Lạc Viêm và Long Phạm thêm vào linh thuật lên người của hắn thìLinh Thư có thể hành tẩu dưới ánh mặt trời, linh thuật mà hai ngườisử dụng như một tiểu kết giới cách ly Linh Thư và ánh nắng, trừ philà Dạ Dực hoặc là tự hắn muốn tiếp cận thứ gì đó, còn nhữngngười khác không thể chạm vào hắn, chỉ có thể bị kết giới đánhbật ra.

Việcnày cũng là cần thiết, dù sao hắn có năng lực mê hoặc lòng người,cái loại mê hoặc này là bẩm sinh, ngay cả hắn cũng không thể tựmình khống chế.

Nghexong những lời này, Lăng Lạc Viêm cười to nhìn Dạ Dực, "Tiểu Dạ Dựcthật biết cách dạy dỗ, quả nhiên không tồi. Người ta đã yêu cầu, làmsao có thể không đáp ứng? Còn không mau đi đi."

"Têntiểu yêu ngốc nghếch này." Bế Linh Thư lên, khuôn mặt lạnh lùng củaDạ Dực lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, vừa buồn cười lại vừa thươngtiếc, hôn lên môi của thiếu niên, hắn muốn làm như vậy tất nhiên làđể cho chủ nhân của hắn và tế ti cùng xem kịch hay.

Hắnkhông thể cự tuyệt đối với yêu cầu của tiểu yêu.

Trênthật tế, hắn chưa bao giờ cự tuyệt loại yêu cầu như thế này.

Mọingười ở trong phòng đã lui ra, Lăng Lạc Viêm nhìn chăm chú ánh tàdương ngoài cửa sổ, nhấp lấy một ngụm rượu, bỗng nhiên quay đầu hônlên môi của Long Phạm, cùng nhau chia sẻ hương rượu thơm mát, liếm lênđôi môi hoàn mỹ ở trước mặt, "Vì sao lại không nói?" Mới vừa rồiLong Phạm vẫn chưa nói một lời đối với mấy người kia.

"Suynghĩ về tông chủ của ta nên đã quên nói chuyện." Bên trong đôi mắt màuthanh lam hiện lên ý cười, Long Phạm kéo Lăng Lạc Viêm tựa vào trướcngực của mình, cả hai cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ, "Ngày mai muốnlàm chuyện gì?"

Ngắmnghía ly rượu ngọc thạch trong tay, Lăng Lạc Viêm cong môi lên, hắn làmsao lại không biết ngoại trừ hắn thì Long Phạm căn bản không có hứngthú đối với bất cứ thứ gì, "Lăng Vân chuốc lấy rắc rối, phạt hắnxử lý tộc vụ, chúng ta đi tìm chuyện khác để làm."

"Muốnxuống núi?"

"Cũngđược, dù sao ở cùng với ngươi thì không có việc gì lại không thúvị."

Thếgian đã an bình, không cần tiêu tốn quá nhiều tâm tư, bọn hắn hiệntại còn rất nhiều thời gian để đi làm chuyện mà bọn hắn thích,nhấm nháp hương rượu trong miệng, được hơi thở hoa sen vây quanh, LăngLạc Viêm và Long Phạm nhìn nhau, cả hai đều nhẹ nhàng mỉm cười.

----------- TOÀN VĂN HOÀN -----------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro