Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu gặp Abe no Seimei, Kidomaru vẫn cần cúi đầu để nhìn vị tiểu sư đệ này. Hắn nhạy bén ngửi được khí tức của đồng loại, nhưng tiểu hồ ly này lại dấu đi tai cáo, cười một cách vô hại và xa cách, tựa như lời sư phụ Tadayuki đã nói, cậu đã trở thành nhân loại.
Đúng là một hồ li giảo hoạt nha.
Bọn hắn bắt tay nhau:
-Lần đầu gặp mặt, mong được chỉ giáo.

Khi đó Kidomaru vẫn còn duy trì tấm mặt nạ thuận lương của hắn, nhìn cần cổ yếu ớt mảnh mai của Seimei, lại nhớ tới con chim mình vừa bóp chết giấu ở sau lưng. Nếu như dùng đôi tay này cướp đoạt đi hô hấp cùng sinh mệnh của thiếu niên trước mắt, cậu phải chăng cũng sẽ lộ ra thần sắc hèn nhát và buồn nôn đó?
Mỗi lần lên lớp, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng kia, thậm chí còn nghe được huyết mạch bởi vì hưng phấn mà đập rộn
Trái tim thùng thùng đập.
Quỷ đồng hoàn nhẹ giọng đếm:
Một, hai, ba......

Cuộc săn bắt đầu rồi, Abe no Seimei.

***---***

Rõ ràng là người đứng giữa ánh sáng, lại tràn ngập hơi thở ma quỷ tanh hôi. Yêu khí lan tràn khắp bốn phương, thi thể rải rác khắp nơi trên đất.
Chân thiếu niên bị dẫm lên, cậu ho ra không ít máu
-Ác quỷ mặc cho dục vọng thúc đẩy, giết chóc thành nghiện, đây chính là bản chất của ngươi sao?
Sợi dây đỏ quấn quanh cổ Kidomaru rũ xuống trước mặt, trong thoáng chốc cùng khóe miệng dính đầy máu tươi của Seimei chạm vào nhau. Đôi mắt tinh hồng của hắn phản  chiếu ánh mắt thuần khiết không chút sợ hãi của thiếu niên, cảm giác như hàng vạn côn trùng gặm nhấm cơ thể, hắn mặc cho bản năng chi phối, xé rách thú áo trắng noãn.
-Ánh mắt của ngươi là có ý gì?
Yêu văn trên trán Kidomaru càng thêm diễm lệ, tai nhọn đặc trưng của Tu La tộc tự dựng thẳng lên, máu của mấy Âm Dương Sư khi nãy chỉ tạm thời thỏa mãn bản năng của hắn, hắn vẫn như khi xưa cười, dịu dàng ưu nhã, đem thiếu niên chọc giận mình coi là mục tiêu đùa giỡn kế tiếp.
Abe no Seimei sức lực bây giờ hoàn toàn không đủ để chống cự, quỷ khí trong phút chốc đã ập đến trước mặt cậu. Cậu không kịp nhắm mắt, nhưng người đã từng là sư huynh của cậu lại ngoài dự liệu không cắt đứt cổ họng của cậu, mà chỉ vẻn vẹn dùng móng tay sắc bén mở ra dây buộc thú áo, xốc lên vạt áo mỏng, sau đó như nguyện mà nhìn thấy thiếu niên không còn thần sắc lạnh nhạt.
-Không......!
Âm Dương chú thuật dễ như trở bàn tay liền bị cắt đứt.
Thiếu niên thân thể đơn bạc, nhỏ yếu mà ấm áp, da thịt trắng nõn có chút phiếm hồng. Ánh mắt thương hại khiến Kidomaru thống hận cuối cùng cũng không còn sót lại chút gì, bí mật nhiều năm che dấu, thân thể dị tật không trọn vẹn lần đầu không chút che đậy lộ ra trước mặt một con quỷ.
Seimei ý đồ cuộn mình, Kidomaru thế nhưng mạnh mẽ đẩy ra chân cậu, xen vào giữa .
Dưới gốc rễ ngọc hành không có cao hoàn tồn tại, dưới lớp lông mao thưa thớt che dấu lại là một chỗ hoa huyệt nữ tính.
Băng vải nịt ngực vào thời điểm chiến đấu đã bị nới lỏng, phía trên vẫn còn lưu lại chất lỏng khô cạn, chỉ cần nhẹ nhàng gảy, liền rơi xuống tới đất. Không khó tưởng tượng ra mỗi đêm thiếu niên phải chịu đựng tra tấn như thế nào, đầu vú sưng đến cứng rắn, vết ngón tay loạn thất bát tao vô pháp thỏa mãn, sữa tươi vẫn như cũ cực kì chậm rãi chảy ra, đọng lại từng vũng.
Nguyên lai là như thế. Kidomaru giống phát hiện sự vật mới lạ, hắn trầm thấp cười, thật sự là bộ dáng buồn nôn a, Seimei.
Thiếu niên cắn môi, giống như từ bỏ giãy giụa, nhưng thời khắc Kidomaru đem bàn tay hướng đến thư huyệt, trên gương mặt cậu lại đột nhiên hiện ra Yêu văn tương tự nhưng lại khác biết hoàn toàn.
-Sư huynh, ngươi không nên để nỗ lực nhiều năm như vậy hóa thành hư không!
Đôi tai Bạch hồ bị uy áp của Tu La quỷ trấn áp đến run rẩy, cái đuôi lông xù khó khăn nỗ lực che lại hạ thân bừa bãi, tay Seimei khi chỉ cách hắn gang tấc lại bị nắm lấy, Kidomaru ngoẹo đầu, thiếu niên giãy dụa chỉ mang đến cho hắn càng nhiều vui vẻ.
"Ngươi đang trì hoãn thời gian?", hắn hỏi, "hay là, đang chờ sư phụ tới cứu ngươi?"
***----***
Kidomaru yêu thích hoa cỏ, bọn chúng mỹ lệ lại thơm ngát, yếu đuối đến không biết chống cự, tùy ý bài bố. Vì cái gì nhân loại cùng động vật không thể giống hoa cỏ, ý thức được mình bất quá chỉ là một khối thịt yếu ớt đến không thể sử dụng, chỉ xứng cầu xin sự thương tiếc cùng yêu thương của hắn.
Như vậy, hắn có lẽ có thể dịu dàng với bọn chúng hơn một chút --
Tại thời điểm đi săn cùng chém giết, Kidomaru vẫn mang bộ dạng xinh đẹp không nhiễm bụi, xinh đẹp bức người, cười đến ngang bướng. Xiềng xích hiện ra khắp nơi, trói buộc ở tay chân của Seimei, đem thiếu niên còn chưa kịp ra thốt ra chú ngữ toàn bộ thôn tính.
Hắn nhịn không được cúi xuống mổ hôn xuống cánh môi run rẩy của tiểu sư đệ.
Trong ấn tượng của hắn, Seimei khi đi học luôn luôn là mười phần nghiêm túc, sống lưng thẳng tắp. Kidomaru không giống vậy, hắn luôn luôn ngẩn người nhìn cửa sổ, ngẫu nhiên liếc nhìn sư phụ một chút, còn có sư đệ đặc biệt của mình.
Rõ ràng so với mình còn nhỏ hơn vài tuổi, luôn luôn có bộ dáng như ông cụ non.
Nhưng bây giờ lại không giống.
Thiếu niên ý thức được sự tình sắp tới, nhưng ngay cả ngón tay cậu đều không động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi tay khớp xương rõ ràng ngắt chính mình quầng vú
Kidomaru thực ra cũng không tinh thông chuyện này, nhưng hắn vẫn giống như ở trò chơi đã quen thuộc quy tắc, tùy ý vuốt ve thân thể mềm mại của tiểu sư đệ. Mỗi một tấc cơ thể Seimei đều đang run rẩy, tai cáo trắng tuyết tiu nghỉu rũ xuống, trong cổ phát ra gào thét uy hiếp
A, tiểu hồ ly giương nanh múa vuốt.
Tu La quỷ bẩm sinh đã mang bản năng săn giết, dục vọng càng bị kiềm chế lại càng mãnh liệt, dần dần biến đổi trước ánh mắt không cảm lòng và khuất nhục của thiếu niên trước mặt. Hắn ngửi ngửi bên gáy Seimei, thoang thoảng mùi sữa, cũng không biết là do cơ thể thiếu niên còn chưa rút đi mùi sữa, hoặc là do sữa mà bầu ngực đẫy đà tiết ra.
-Buông ra!
Ngón tay Kidomaru khuấy loạn trong khoang miệng Seimei, liền bị cậu dùng răng nanh cắn rách. Mùi máu ngai ngái trong khoang miệng chậm rãi lan tràn, một chút cũng không ngăn cản được hạ thân đã cứng rắn của nam nhân đã đang cọ xát ở đùi cậu.
Hồ yêu luôn luôn gắn liền cùng tình dục, dù là bán yêu cũng không ngoại lệ.
Kidomaru có bản lĩnh tự chủ rất cao, vì vậy sự tình tra tấn người này tự nhiên cũng không thành vấn đề. Hắn ấn xuống bầu ngực có chút hở ra, một trận co rút qua đi, sữa lại lần nữa nhỏ giọt chảy ra.
-Ngô......
Seimei thấp giọng nức nở, trước ngực là cảm xúc tê dại chưa từng trải qua, tiếng thở dốc của cả hai xen lẫn phảng phất lời dụ dỗ người trầm luân vào hắc ám. Cậu cố gắng giãy giụa thoát ra, nhưng Kidomaru cũng đã nắm lấy vòng eo thiếu niên, đem quy đầu cực đại chống tại hoa huyệt ướt dầm dề nước, cọ xát thịt mềm.
"Abe no Seimei, ngươi là nam hay nữ ?", Kidomaru ác liệt đặt câu hỏi, liếm láp đuôi mắt thiếu niên bị hắn khơi lên dục vọng mà ửng đỏ, " hay vừa là nam nhân vừa là nữ nhân, là một quái thai sống sờ sờ?".
Seimei nhắm lại đôi mắt: "Sư huynh, chúng ta có thể không trở thành quái vật......"
-Câm miệng!
Khuôn mặt Kidomaru chợt lạnh xuống, dù ý cười trên mặt vẫn không đổi
Bọn hắn vốn là đồng loại, bọn hắn lẽ ra nên hiểu nhau nhất.
-Câm miệng.
Hắn lẩm bẩm liên tục, lập tức tiến vào thân thể Seimei. Thiếu niên dưới bụng kịch liệt co rút, mặc dù cậu sớm đã chuẩn bị đến dự tính xấu nhất, nhưng bị tính khí của nam nhân khác ở trong thư huyệt đỉnh loạn vẫn làm cậu không cách nào ức chế cảm thấy sợ hãi.
"Trời sinh dâm đãng."
Kidomaru bất quá chỉ cần đưa đẩy mười cái, hành lang nguyên bản khô khốc lập tức trở nên ẩm ướt. Dâm thủy trộn lẫn máu tươi thuận theo bắp đùi nhỏ xuống, đuôi cáo bông xù bất lực ôm lấy cổ tay Kidomaru, nửa là thất thần nửa là cầu xin, nhưng sư huynh tàn ác dùng cực đại quy đầu đỉnh loạn tử cung vẫn đang khép chặt.

Bất kể sinh linh nào , đều bị ép theo đuổi thái nghén và sinh sản.
Kidomaru nâng cằm Seimei lên, đôi mắt xanh lam đã tràn ngập nước mắt bất lực, ngay cả hơi thở cũng mang theo nghẹn ngào cùng động tình. Hắn nhìn chăm chú sư đệ đang trầm luân trong bể dục, đột nhiên phát hiện so với việc tàn sát, phá tan con người ra thành nhiều mảnh nhỏ lại càng thú vị.
Gần phân nửa quy đầu rốt cục chen vào bên trong tử cung nhỏ hẹp, mang đến cảm giác như rơi vào Luyện ngục khoái cảm
-Đau quá......
Abe no Seimei rốt cục nhịn không được rên rỉ lên tiếng, hàm hồ, mềm nhũn gọi sư huynh, giọng mũi đem chữ cùng chữ dính vào nhau, giống như là phàn nàn, càng giống như nũng nịu.
Cậu bất quá là chỉ là thiếu niên mới lần đầu nếm mùi dục vọng, trước khoái cảm phiên vân phúc vũ , lý trí yếu ớt không chịu nổi một kích. Nhưng Seimei vẫn vào thời điểm Kidomaru có ý đồ xuất tinh mở to hai mắt, không biết từ chỗ nào tìm về mấy phần lí trí, đứt quãng không thành lời hô:
-Đừng...... Đừng ở bên trong!
Kidomaru ý cười càng nồng nàn thêm một chút, hắn vuốt ve cái đuôi mềm của Seimei, côn thịt nghiền ép lấy thịt mềm nơi cửa huyệt, thản nhiên đáp
-Ta muốn ở bên trong.
Abe no Seimei ngăn không được nghẹn ngào, ngay sau đó một đợt hơi lạnh tinh dịch phun vào bên trong, cấu tạo tử cung khiến chỉ một ít tinh dịch hòa cùng dâm dịch chảy ra ngoài. Kidomaru thu hồi xiềng xích, đem tiểu hồ li toàn thân ướt sũng kéo vào trong ngực, có chút tiếc quẹt một chút sữa tươi, để vào trong miệng mút vào.
-Không thể lãng phí, đúng không, Seimei?
Seimei chỉ trầm mặc.
Nhưng ngay khi thiếu niên muốn quay người rời đi, cậu lại nhìn về phía nào đó, hét lên:
-Sư phụ......
Tadayuki đã đứng ngay cạnh Kidomaru, ông một tay chấp phù, một tay kết trận, ngăn trở bọn hắn rời đi.
"Quả nhiên, ngay từ khi bắt đầu, người đã luôn chưa từng chân chính tin tưởng ta."- Kidomaru nhìn xuống- "ta biết người muốn làm gì......"
-Nhưng đường đến Quỷ vực chắc chắn rất nhàm chán, ta hi vọng có người có thể đi cùng ta.
Hắn nhẹ hôn trán Seimei, ôn nhu giống như lời rủ rỉ thân mật của tinh nhân, "em nói sao, Seimei?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro