Chương 2-Trường thi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho đến khi Hoàng đế từ bàn khảo thí bước xuống, thái giám tùy tùng tay cầm lọng che vội bước theo sau. Người vừa đi xuống, long bào dài rộng lớn vẫn không che hết một bộ dáng uy dũng cao lớn của người.

Vị Hoàng đế trẻ tuổi, một khuôn mặt anh tuấn kết hợp đôi mắt sắc bén hơi nhếch lên đầy lạnh lùng, thật khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Đồng thời toàn thân người lại tỏa ra khí thế uy nghiêm cường hãn được tôi luyện trong chiến trường khi còn là thái tử. Giờ đây, khí chất uy áp thiên đỉnh tỏa ra xung quanh, khiến các sĩ tử bất giác rúng người run sợ, nhưng vẫn có người ngưỡng mộ long nhan không khỏi lén lút nhìn lén thầm cảm thán long nhan xuất chúng.

Hoàng đế chậm rãi từng bước đi xuống các bàn của thí sinh. Bộ dáng của người bình thản, hai tay chắp sau lưng, từng bước ung dung, tựa như đi thưởng thức các tác phẩm văn chương hơn là đi chấm thi.

Các sĩ tử căng thẳng.

Lương Khất cũng không ngoại lệ, tay nắm chặt bút, y cố giữ cho mình điềm tĩnh. Lương Khất nghe được từng tiếng bước chân đang đến gần mình. Y biết Hoàng đế sắp đi đến bàn của y.

Bước chân Hoàng đế càng đến gần, tim Lương Khất càng đập mạnh. Mồ hôi không kiềm được túa ra khắp trán, chảy cả xuống cổ, y vội lấy tay lau lau để tránh mồ hôi rơi thấm giấy.

Hoàng đế mỗi khi đi ngang qua bàn của các thi sinh, đều liếc mắt một cái rồi đi tiếp. Đến khi người đi tới bàn của Lương Khất thì dừng một chút, ánh nhìn sáng lên, nhưng cũng nhanh chóng thu lại, rồi lại tiếp tục bước đi.

Tim của Lương Khất cũng muốn rớt xuống lăn theo chân vị Hoàng đế này. Lương Khất thở nhẹ, mồ hôi trộm rơi, mắt lén liếc ra sau theo bóng lưng to rộng kia của người. Y nhíu mày, môi bị răng cắn chặt, rồi quay ngoắt đầu lại, nhìn chằm chằm vào bài thi, xé bỏ, rồi từ ống trúc lấy ra tờ giấy khác.

Thời gian cứ căng thẳng từng nấc, khi ba nén nhang dày từ từ tàn dần, bụi nhang cuối cùng rơi xuống, tiếng trống chấm dứt kỳ thi vang lên mạnh mẽ đánh vào tâm trí của từng thí sinh.

Có kẻ nhíu mày, có kẻ thở phào, nhưng sự căng thẳng vẫn chưa qua. Cho đến khi giám quan thu hết bài, Hoàng đế phất tay phát hiệu phát tiếng trống kết thúc, từng người bước ra khỏi cổng trường thi vẫn đeo tảng đá lớn trong lòng, sắc mặt ai cũng hoang mang lo lắng.

Bước chân Lương Khất nặng nề ra khỏi cổng, trong lòng y ngổn ngang khó chịu. Bất ngờ một bàn tay níu lấy cổ áo kéo y ngã ra sau.

Lương Khất bị bất ngờ giật mình "Á!" một tiếng, chân không vững, người sắp ngã ra sau. Một bàn tay khác vòng qua eo ôm lấy Lương Khất, kéo trọn y vào lồng ngực mình của người kia.

Chất giọng trầm trầm bổng bổng của thiếu niên trẻ nhẹ nhàng nhả theo từng cái nhấp môi. Hơi thở theo đó chộn rộn quấn lấy vành tai Lương Khất khiến y cực kỳ khó chịu. Y vùng vẫy, hai tay tách rời vòng tay kia, lách người xoay lại nhìn chằm chằm vào người đối diện mà trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi.

Tên em trai bất trị, bất hảo, lại đầy tài năng của y - Lương Quân Nhất.

"Anh à, phần thi lần này em làm rất tốt đấy! Không khéo chức Bảng Nhãn phải nhường cho anh rồi."

Lương Quân Nhất vỗ vai Lương Khất, tay kia quơ quơ bản nháp vô tư cười đắc ý.

Lương Khất ra vẻ bình thản, hất tay của tên em trai ra, nhìn tên nhóc trông cà lơ phất phơ đầy đắc ý kia, y nhếch mép cười khẩy:

"Chưa có kết quả, cậu đừng quá cao ngạo."

"Đợi kết quả ra, anh mà thua thì phải bao em một lầu tại Túy Hương viện đấy!"

Lương Quân Nhất vừa cười nói, vừa thảy bản nháp của mình vào người Lương Khất. Vị em trai cao ngạo háo thắng cười to, rồi vẫy vẫy tay tạm biệt chạy đến chỗ đám bạn chuyên trà dư tửu hậu đang chờ chực nãy giờ trước cửa trường thi.

"À suýt quên, nhờ anh nói với mẹ hôm nay em về trễ, đừng chờ cơm nha."

Lương Khất chỉ kịp một từ: "Ngươi..." Rồi không nói được gì, khi bóng người mất hút trong đám đông, để lại y cùng bản nháp bài thi một mình lặng lẽ ra về.

Cổng trường thi đóng sầm, âm thanh rúng động, lạnh lẽo, giống như cơn lạnh xuyên qua da thịt Lương Khất. Bài nháp của Lương Quân Nhất khiến Lương Khất rùng mình. Tuy chỉ là bản nháp, nhưng lời lẽ hùng hồn, câu văn ngắn gọn súc tích.

Lương Khất nhớ đến bài văn của mình tuy không thua kém nhưng lời lẽ chắc chắc không sắc bén như bản nháp này. Mồ hôi trên trán đổ xuống, thấm vào bản giấy nháp, y vội vã lật lòng bàn tay trái lên xem xét, chẳng có dấu vết vẩy Bạch long nào, lòng y trầm xuống, cả người u ám nặng nề.

Lương Khất cảm thấy chán nản, cũng tự biết bản thân quá hoang đường. Lúc này y thực sự cho rằng nó chỉ là cơn ảo mộng hoang đường của chính y. Tự bản thân mình cảm thấy không tự tin vào khả năng nên đã tự tạo ra cơn ảo mộng trấn an bản thân sao?

Không đúng, rõ ràng cái cảm nhận vảy Bạch Long in sâu trong da thịt một cách đau đớn sao có thể là giả được. Lương Khất cảm thấy mình thật nực cười, cho đến khi người hầu gọi thì y mới lấy lại bình tĩnh cùng gã bước thật dài trở về nhà.

Trời dần tối, sương đêm lạnh lẽo, bao nhiêu năm đèn sách, chẳng lẽ lại thua đứa em trai suốt ngày rong chơi nơi ca phường hay sao.

Tuy Lương Quân Nhất, đứa em trai này của y ngày đêm rong chơi, nhưng trước giờ cha mẹ không bao giờ la trách, có lẽ vì họ tin tưởng vào tài năng thiên bẩm của con trai cưng.

Còn y, Lương Khất tuy tuổi cao hơn Lương Quân Nhất, nhưng ngay cả thầy giáo dạy y, đến bây giờ mới cho y "xuất sư" thi cử. Lão từng nói rằng khả năng y vẫn chưa đủ để dành chức Trạng Nguyên. Lão cũng khuyên Lương Khất nên nhìn xuống một chút, nhưng vị thầy giáo già ấy lại không tiếc lời khen cho em trai của y, khiến tâm y không cam.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro