Chương 4-Cái giá phải trả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giật mình, Lương Khất tái mặt. Tiếng Quân Nhất văng vẳng bên tai như đang khinh khi nhạo báng y. Lương Khất nghe tiếng hắn giễu cợt, nhưng Lương Quân Nhất rõ ràng hôn mê bất tỉnh, sao có thể nói, có thể chửi rủa y.

BỘP!!!

Một cái vỗ vai sau lưng. Cả người Lương Khất lạnh toát, đổ mồ hôi, mặt cũng tái xanh.

Lương Khất sợ hãi.

Tiếng nói Lương Quân Nhất ngay sau lưng y. Giọng nói chầm chậm đầy âm hàn ma quái:

"Dù sao... chức Trạng nguyên cũng là do ta cho huynh... Huynh cũng đừng phũ phàng cay nghiệt với ta thế chứ..."

Bả vai Lương Khất run run, hai mắt căng to cố nhìn cho rõ người đối diện đang nằm im bất động, cả người y đã đổ một tầng mồ hôi lạnh. Lương Khất từ từ xoay đầu, sợ hãi, xác định giọng nói phía sau lưng.

"A a a..."

RẦM!!!

Lương Khất hét lên một tiếng rồi im bặt, mặt mày tái mét ngã lăn xuống giường.

Lương Quân Nhất - em trai của y đang lơ lửng giữa không trung.

Cơ thể Lương Quân Nhất lõa lồ, như ẩn, như hiện trong không khí.

Lương Khất hết nhìn về khoảng không phía trước rồi lại quay qua nhìn người trên giường.

Sao lại có chuyện phi lý hoang đường thế này. Em trai Quân Nhất của y rõ ràng vẫn còn hơi thở, rõ ràng vẫn chưa chết, nhưng sao lại có oan hồn vất vưởng ở đây? Chả lẽ là ba hồn bảy vía của đệ ấy xuất ra.

"Đại thiếu gia có chuyện gì sao?"

Người hầu đi ngang nghe tiếng hét hốt hoảng vội xông vào, chỉ thấy Lương Khất đang ngã sóng soài. Lương Khất trợn mắt nhìn cậu nhóc. Người hầu nhỏ ánh mắt chỉ chuyên chú về phía y, Lương Khất bấm chặt móng tay xuyên qua da thịt, đau nhói.

Giọng y run lên hướng tiểu gia đinh giải thích:

"Ta không sao, chỉ là bị con nhện... làm giật mình... Ngươi cứ đi làm việc đi, ta muốn trông đệ đệ của ta một lát."

Lương Khất lắc đầu, xua tay. Người hầu nhìn vị nhị thiếu gia đang nằm trên giường bệnh, rồi gật đầu đóng cửa bỏ đi.

"Ngươi... rốt cuộc là gì...?"

Lương Khất run rẩy chỉ tay về phía hồn ma của Lương Quân Nhất mà, sợ hãi chất vấn.

Lương Quân Nhất đưa hai tay lên nhìn nhìn, rồi quay đầu qua nhìn cơ thể mình đang nằm trên giường, rồi lại nhìn huynh trưởng của mình mà thở dài.

"Là đệ đây... Xem ra chỉ có mình huynh thấy được đệ..."

"Ngươi nói láo!!! Em trai ta chưa chết sao lại có âm hồn thế kia. Ngươi là dạ quỷ phương nào giả dạng em ta..."

Lương Khất mặt tái, nhưng miệng mồm vẫn cứng. Y muốn phủ định hoàn toàn những gì đang xảy ra trong căn phòng này. Nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã bị hai bàn tay của âm hồn áp chặt má mình. Tất cả cảm nhận xuyên qua làn da Lương Khất chỉ là sự lạnh lẽo, hàn khí. Nhưng âm hồn sao lại có thể chạm vào người.

"Là đệ, huynh có cần ta chứng minh không..."

Âm hồn nói một loạt liên hồi những chuyện của hai anh em bọn họ. Từ chuyện thuở nhỏ Lương Nhất đi chơi té ngã được Lương Khất cỗng về mà y đã quên từ thuở nào, cho đến cuộc tranh đua chức Trạng Nguyên của hai người.

"Nhưng quan trọng hơn, ta không ngờ huynh lại ghét ta đến mức, có thể cười trên sự sống chết của ta..."

"Ngươi... đệ... ta... ngươi hiểu lầm rồi..."

Môi Lương Khất há ra, cảm giác cuống họng tắc nghẽn đến nghẹt thở. Tại sao ngay cả chuyện lập khế ước với Bạch Long còn tồn tại, thì cái chuyện hoang đường âm hồn xuất thể này cũng không còn là hư cấu rồi. Y cảm thấy xấu hổ, mọi sự xấu xa của y đều bị em trai mình bóc trần.

"Ta không trách huynh. Ai cũng có ước mơ, có khao khát dục vọng riêng của bản thân. Xem ra việc huynh lập khế ước với Bạch Long chính là chức Trạng Nguyên này."

Lương Quân Nhất, nhíu mày, lượn người tới tờ chiếu chỉ đang lăn lông lóc dưới sàn. Hắn muốn cầm lấy nó, nhưng khi chạm vào lại xuyên qua, khiến hắn cảm thấy khó chịu.

"Ta... Sao đệ lại biết việc này?"

Lương Khất giựt mình, y ngước lên nhìn Quân Nhất đầy nghi hoặc. Rồi lại chợt nhớ đêm qua, trong lúc say rượu Lương Quân Nhất đã nói điều gì lung tung mơ hồ không rõ ràng.

Lương Khất vội chồm lên giường, y tung chăn, nắm lấy cổ tay trái, gỡ từng ngón tay đang nắm chặt, mồ hôi y lạnh toát.

Mắt Lương Khất trợn trừng lên, giữa lòng bàn tay trái của Lương Quân Nhất, cái xác không hồn đang nằm trên giường kia dấu ấn vảy Bạch Long hiện rõ ràng.

Nắm chặt bàn tay Lương Quân Nhất, Lương Khất chậm rãi đặt xuống, xoay người lại, nhíu mày, đôi lông mày sắc bén chau lại, ánh mắt đỏ au lộ rõ sự tức giận cùng cực.

"Rốt cuộc, chuyện này là sao? Quân Nhất... ngươi cũng đã lập khế ước với Bạch Long..."

Lương Khất răng cắn chặt, chữ rít qua từng kẽ răng. Rồi như tên điên dại hắn lao tới, hai tay bấu chặt lấy cổ Lương Quân Nhất. Một âm hồn không thể chạm vào đồ vật, nhưng lại bị huynh trưởng mình siết chặt cổ.

"Dù huynh có bóp chặt thế nào ta cũng không thấy nghẹt thở đâu."

Âm hồn Lương Quân Nhất lạnh lùng, cười khẩy. Lương Khất nghe câu nói đó thì bàn tay buông lỏng. Lương Khất không ngờ, cả hai huynh đệ y đều cũng lập khế ước với lão già kia. Nhưng Lương Khất lại được địa vị cao cao ngời ngợi mà y luôn khao khát, còn đệ ấy... Đệ ấy ước điều gì, để cái giá phải trả lại đắt như vậy... Quả là lừa gạt người mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro