Chính truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng bước chân của ổn vang lên nơi hành lang cẩm thạch trống trãi, ánh trăng phía sau nam tử khiến bóng hắn trải dài trên mặt đất. Mái tóc đen  của hắn tung bay trong gió đêm. Hắn đến trước một đại môn cao ngất, ánh mắt uy nghiêm tập trung vào một tên nô tài đứng bên cửa. Tiểu nô tài thấy hắn lập tức lộ ra biểu tình lúng túng.
« Bệ......bệ hạ....»
« Ngươi ở trong này làm cái gì» Hồ vương nhíu mày hỏi.
« không......không có» ánh mắt tên nô tài bắt đầu rúng động.
« Ai ở trong đại điện?» thái độ của hắn làm cho Hồ vương nghi hoặc, hắn lập tức lướt qua đẩy cửa đi vào.
« Bệ hạ.....cái kia....»tên nô tài vô cùng luống cuống, vội lui ra ngoài cửa, biểu tình như tai họa sắp đến nơi.
Trong đại điện hương khí mê hoặc phiêu đăng, ánh trăng thiên thấu song sa tỏa ra hào quang mỹ lệ
« ân ....nga....» Tiếng thở dốc của thiếu niên mơ hồ phiêu tới, Hồ vương nhìn chằm chằm trên vương tọa, hai thân thể y phục trễ nải đang sáp lấy nhau trong khoảnh khắc ánh mắt Hồ vương trừng lớn đầy phẫn nộ.
Gã nam tử vùi đầu vào ngọc thể ấm áp kia kích động ngẩn đầu lên mỹ nhân tóc đen ngồi trên đùi hắn nhìn thấy đôi mắt đỏ rực lửa giận của Hồ vương đôi môi hồng khẽ nhếch cười đắc ý.
« nghiệp chướng....» Hồ vương rít gào tiến đến một tay nắm lấy tóc mỹ thiếu niên lôi y xuống dưới.
« Ai....» Thiếu niên phát ra tiếng kêu đau. Gã nam tử vội chạy tới nghĩ cách cứu y.
« phụ vương! Người đừng đánh Chí Hoành! Là hài nhi không tốt!»
Hồ vương đạp hắn một cước khiến hắn ngã xuống bên hỏa bàn. Hồ vương tóm lấy tóc thiếu niên ra sức quật y, còn vừa đánh vừa mắng« nghiệp chướng nhà ngươi!! đồ đê tiện, ta đã nói Bích Động yêu hồ không có thứ tốt!! Cư nhiên ngay cả ca ca của mình cũng câu dẫn, sớm biết vậy thời điểm nương ngươi sinh hạ ngươi ta liền bóp chết.
« Đau ...... A.....» Lưu Chí Hoành trên mặt đất oằn người, y khóc hướng nam tử vương tay « Duệ Đan! Duệ Đan! Mau tới cứu ta!»
Nguyên bản Duệ Đan đang phát rung đứng tránh bên cạnh, nghe tiếng khóc của Lưu Chí Hoành đột nhiên mặc phi đứng lên. Hắn kêu to một tiếng , đưa tay chế trụ yết hầu của phụ thân mình.
« Ngươi.......» Hồ vương chống cự kịch liệt, hắn tức giận trừng mắt nhìn Duệ Đan« Ngươi cư nhiên vì tên nghiệp chướng này! Ngay cả phụ vương của mình cũng không cần!»
Hồ vương hung hăn đánh tới, một quyền hướng đến bụng đứa con trai lớn nhất, đánh cho hắn phun ra một ngụm trọc huyết.
« Ta coi như không sinh ra hai ngươi» Hồ vương dường như nổi điên hướng bọn họ đánh tới, trước tiên nắm lấy cổ Lưu Chí Hoành.
« Ca _ _ _» Lưu Chí Hoành thảm thiết kêu lên, Duệ Đan không thể chịu nổi nhìn y khổ sở, tình thế cấp bách vội vàng rút kiếm bên hông thét lên đâm xuyên kiếm ngực phụ thân.
« Ngươi.....!!!!» Hồ vương hấp hối ngã xuống mặt đất. Lưu Chí Hoành nhu nhu cái cổ bị ghì đến phát đau thở gấp nói« Hắn còn chưa có chết .......»
Duệ Đan rút kiếm đâm ở ngực Hồ vương ra hun hăng cấm vào giữa trán hắn.
« Y ngô_ _ _ !!» Hồ vương thê lương thét lên, Lưu Chí Hoành lập tức che cái miệng của hắn lại làm cho hắn không thể phát ra âm thanh.
Duệ Đan đang chuẩn bị một kiếm kết thúc, bị Lưu Chí Hoành ngăn lại. Lưu Chí Hoành nguyên bản thần tình yếu đuối mỏng manh nay lộ ra nét cười tà ác, y giữ lấy gương mặt máu chảy đầm đìa của Hồ vương nhẹ nhàng nói :
« Phụ thân thân quý,..... Ngươi không phải nói ngươi tối thống hận Bích Động yêu hồ hay sao? Ngươi không phải nói a, Bích Động yêu hồ đều là đồ đê tiện, đều phế vật,..... Nếu như vậy, ngươi vì cái gì lại muốn cưới mẫu thân ta vốn là Bích Động yêu hồ? Bởi vì nàng rất đẹp, bởi vì nàng tao lãng,..... Đúng không? Nói cho cùng ngươi cũng chỉ là một con qủy sắc khấu thị tâm phi mà thôi!
Đôi mắt đỏ của Hồ vương trừng trừng nhìn y. Lưu Chí Hoành nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt hắn bỏng nhiên dùng sức đem móng tay bén nhọn đâm thẳng vào đó !!
« ô ...... Nga.....» nhìn thấy mắt Hồ vương bị móc ra, Duệ Đan đứng một bên không khỏi kinh hồn táng đảm.
Hành động kế tiếp của Lưu Chí Hoành càng thêm qủy dị, y cuối đầu xuống hôn nhẹ lên môi Hồ vương.
« Chí Hoành..... Đây là cái gì?»
Lưu Chí Hoành không để ý đến câu hỏi của Duệ Đan, hắn bắt lấy hai bên mặt Hồ vương đột ngột dùng sức_ _ rắc....Rắc... Miệng Hồ vương nức ra làm đôi. Tình cảnh này quá sức tàn nhẫn, Duệ Đan quay đi không dám nhìn.
Lưu Chí Hoành đối với phụ thân cơ hồ đã tắt thở nói ra lời cuối cùng:
« phụ vương, ta biết ngươi trước nay chán gét ta, hận không thể đem ta phế bỏ, vô luận ta cố gắng thế nào đều không được đồng tình của ngươi....ha hả...thật đáng tiếc đâu tất cả quý giá gì đó của ngươi đều rơi vào tay ta, ngươi hãy ở địa phủ mà hảo hảo chờ xem.»
«...A.......A....» Hồ vương miệng không ngừng nổi ra huyết phao, hắn vẫn còn dãy dụa lần cuối.
Lưu Chí Hoành đứng lên, nói với Duệ Đan đang đờ đẩng phía sau« Giết hắn!!!».
Duệ Đan nuốt nước bọt, nhắm mắt lại, dùng sức huy kiếm, chặt bỏ đầu Hồ vương......
« Hô......hô.....» Hắn lau vết máu trên mặt, thất thần nhìn thi thể nằm giữa vũng máu, tựa hồ không còn muốn tin chính tay mình đã giết chết phụ thân.
Lưu Chí Hoành lãnh tĩnh, từ trong tay áo xuất ra một cái bình nhỏ, đem bột trắng bên trong rắt lên thi thể , máu trên đó nhanh chóng bị hóa khai, biến thành không khí.
« Uy» Lưu Chí Hoành hướng tên tiểu nô tài ngoài cửa ngoắc ngoắc ngón tay« Ngươi vào quét tước một chút»
Tên nô tài khiếp đảm chạy vào, Lưu Chí Hoành chỉnh lại y phục hướng ngoài cửa đi ra, Duệ Đan bước nhanh đuổi theo, hai tay đỡ lấy vai y vô cùng thân thiết, ghé vào tai, hắn nói: «Chí Hoành, tới phòng của ta được không, chúng ta tiếp tục....»
Hắn còn chưa nói xong đã bị đối phương lạnh lùng hất ra, đối diện ánh mắt kinh ngạc của hắn, Lưu Chí Hoành gần như thản nhiên cười, nụ cười không có dù chỉ một tia tình cảm.
Thật là kẻ đáng thương, bị lợi dụng còn mang một vẻ xuẩn ngốc hồ đồ. Lưu Chí Hoành ở trong lòng cười lạnh, nhưng phụ thân chính là nguyện ý để cái tên ngu ngốc này ngồi trên đế vị, chỉ vì đối phương mang huyết thống cao quý Đạo Huyền yêu hồ, Lưu Chí Hoành chế nhạo nói :
« thái tử điện hạ, hảo hảo chuẩn bị nghi thức đăng cơ đi, không nên suy nghĩ bậy bạ.»
Y nói xong không chút nào lưu luyến rời đi, Duệ Đan mê muội sau một lúc lâu mới thanh tỉnh lại, vội vàng đuổi theo.
« Chí Hoành....Chí Hoành....Ngươi làm sao vậy?»
Lưu Chí Hoành xoay người, y nhìn đối phương biểu tình lạnh băng, vẫn mỉm cười như trước.
«Duệ Đan, ta còn chưa nói qua cho ngươi sao?»
« Cái....cái gì?»
Lưu Chí Hoành gằn từng chữ :« Ta trong đời gét nhất bị nam nhân đụng chạm, gét nhất bị người khác nói Bích Động yêu hồ là tao hóa, không có nam nhân liền không sống nổi, tối thống hận lời nói Bích Động yêu hồ từ bỏ hoan ái, cái gì cũng không biết. Ai nói như vậy ta sẽ đem cái miệng của hắn xé rách, đem mắt của hắn móc ra.»
Y sau khi nói xong bước đi không quay đầu lại. Duệ Đan ở đó đờ đẫn, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lunarmery