Chương 9 (phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đình thuỷ tạ tràn ngập hoan thanh tiếu ngữ (*), Chí Hoành ôm Ân Tường ngồi ở giữa, Đồng nhi cùng một đám thị nữ vây quanh, mọi người hết nhăn mặt lại vỗ tay, mỗi khi Ân Tường bị bọn họ đùa đến bật cười, mọi người sẽ không hẹn mà cùng phát ra tiếng cười vui vẻ.

                     

“Ai, các ngươi thấy điện hạ bộ dáng giống nương nương hay là giống bệ hạ a?” Một tiểu thị nữ đột nhiên cất tiếng.

                     

Mọi người lập tức cúi sát vào nhìn kỹ, Đồng nhi còn nghiêm túc trả lời: “Nhìn dung mạo ta cảm thấy điện hạ rất giống bệ hạ, không phải mọi người đều nói, đứa con đầu lòng đều giống phụ thân sao?”

                     

“Ta lại cảm thấy điện hạ giống nương nương, ngươi xem ánh mắt này, ngập nước long lanh, xinh đẹp giống hệt nương nương vậy.” Một thị nữ khác phản bác, không quên nịnh bợ một chút.

                     

“Ánh mắt đúng là rất giống nương nương rồi, nhưng khuôn mặt cùng dáng người là giống bệ hạ a.” Đồng nhi nói.

                     

“Ngươi rõ ràng nói nhảm, điện hạ còn nhỏ như vậy, thấy thế nào cho ra dáng người a?” Một tiểu thị nữ cười trêu.

                     

Chí Hoành mỉm cười, không có tỏ thái độ gì. Mọi người đang chuyện trò vui vẻ, đột nhiên có kẻ không mời mà đến xông vào – một nữ tử đạp mây vội vàng hướng bên đình thuỷ tạ này bay thẳng tới.

                     

“Anh phi nương nương, ngài không thể vào! Ngài không thể vào a!!!” Chủ quản hậu cung cùng vài tên thị vệ bối rối đuổi theo nàng.

                     

Tươi cười trên gương mặt Chí Hoành cùng đám thị nữ lập tức biến mất, Anh phi đang muốn lướt qua hồ nước bay vào, bị thị vệ xông đến trước mặt ngăn cản, nàng giống như nữ nhân ghê gớm điêu ngoa liền gầm rú: “Tránh ra! Đám nô tài chết tiệt! Ta muốn đi nói rõ ràng với hắn!”

                     

Anh phi đầu bù tóc rối, y phục xộc xệch, phong quang xinh đẹp ngày xưa nay chẳng còn sót lại chút gì.

                     
Chí Hoành đứng lên, nói: “Để nàng vào.”

                     

Thị vệ cùng chủ quản nghe lệnh thối lui, Anh phi lập tức xông vào đình thuỷ tạ. Nàng ta không thèm để ý lễ tiết, chỉ vào Chí Hoành mắng to: “Ngươi là đồ tiểu nhân đê tiện!”

                     

Đồng nhi đứng một bên tức giận đáp trả: “Ngươi thật to gan! Dám nói nương nương như vậy!”

                     

Anh phi căm giận trừng mắt nhìn Đồng nhi, cao giọng la hét: “Ngươi là đồ cẩu nô tài! Ở đây không có chỗ cho người nói!”

                     

“Ngươi…” Đồng nhi đang phẫn nộ, Chí Hoành liền khoát tay.
                     

“Đồng nhi, ngươi lui ra, để ta giải quyết.”

                     

“Tiểu nữ xin vâng.” Chủ tử đã mở miệng, Đồng nhi phải nghe lời lui sang một bên.

                     

Chí Hoành ôm Ân Tường ngồi trở lại trên ghế, ung dung hỏi: “Xin hỏi Anh phi nương nương, vì sao mắng ta là đê tiện tiểu nhân?”

                     

“Ngươi không cần giả vờ! Nhất định là ngươi ở trước mặt bệ hạ nói xấu ta, bằng không người sẽ không bỗng nhiên muốn đem ta đuổi ra khỏi cung!”

                     

Nguyên lai là chuyện này, Chí Hoành trong lòng thở dài, từ khi y bắt đầu thừa nhận Ân Tường, Thiên Tỉ dường như muốn thể hiện quyết tâm của mình, đem toàn bộ phi tử khác trong hậu cung khiển hết ra ngoài. Đám phi tần không danh không phận đều chỉ xem đó là chuyện không may, ngoan ngoãn ly khai, cũng không thấy có người nào không phục chạy tới làm ầm ỹ. Mà Anh phi này vốn là quý phi, nếu không phục cũng không có gì lạ.

Việc này vốn không phải trách nhiệm của  Chí Hoành, nhưng hiện tại y thân là người đứng đầu hậu cung, xử lý tranh chấp của đám hậu phi chính là việc thuộc bổn phận của y, Chí Hoành nhẫn nại hướng Anh phi giải thích:

“Anh phi, ta không có ở trước mặt bệ hạ nói bất cứ điều gì về ngươi, đem ngươi khiển đi là ý chỉ của chính bệ hạ.”

“Ngươi gạt ta!” Anh phi hung hăng phản bác. “Ngươi rõ ràng là ghen tị! Ngươi không muốn bệ hạ sủng ái ta, không muốn bệ hạ đem Ân Tường điện hạ phó thác cho ta chiếu cố!”

“Ngươi không nên nói như vậy, ta cũng không có biện pháp.” Chí Hoành bất đắc dĩ thở dài.

“Ngươi đừng tưởng rằng ngươi sinh nhân tử (con trai) là tài giỏi! Ta còn giỏi hơn ngươi! Ta biết, ngươi chính là sợ ta cũng sinh ra cốt nhục của bệ hạ, uy hiếp địa vị của ngươi, cho nên muốn đem ta đuổi đi?” Anh phi tự biên tự diễn nói.

“Anh phi nương nương, ngươi cũng thật biết cách kể chuyện.” Chí Hoành nhẹ nhàng cười nói, Anh phi bị Chí Hoành nói đâm tức giận muốn nhào qua, lại bị thị vệ cản lại.

“Anh phi nương nương, ngươi thân phận cao quý như thế, không thích hợp làm loại sự tình nháo động này, hay là ngươi nghe theo ý chỉ của bệ hạ, ngoan ngoãn rời đi? Được không?” Chí Hoành dùng ngữ điệu như dỗ hài tử nói.

“Ta sẽ không bị ngươi hù doạ! Bệ hạ sủng ái ta như thế, làm sao lại vô duyên vô cớ đem ta khiển đi?”

“Sủng ái của bệ hạ, vốn chính là một thứ vừa mơ hồ vừa dễ thay đổi.” Chí Hoành nheo mắt cười hỏi: “Anh phi nương nương chắc hẳn cũng rõ ràng đi?”

“Ngươi… ngươi…” Anh phi tức giận đến độ khớp hàm run lên, lại không thể nào phản bác.

“Ta đã giải thích nhiều như vậy, Anh phi nương nương mời trở về, nếu ngươi vẫn còn có điều gì bất mãn, mời ngươi tới gặp bệ hạ nói.” Chí Hoành hạ lệnh tiễn khách, chủ quản lập tức chỉ huy đám thị vệ đem Anh phi còn đang lồng lộn đi khỏi.

“Nương nương, ngài thật sự là quá lợi hại!” Đồng nhi trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái. “Khiến nàng ta một câu cũng nói không được, mà nữ nhân kia lúc trước cũng quá kiêu ngạo, bây giờ như vậy hẳn là xứng đáng!”

Chí Hoành uống một ngụm trà, chỉ cười mà không nói.

Buổi tối, Chí Hoành dỗ Ân Tường ngủ, y ngồi một bên khẽ đong đưa chiếc nôi, Thiên Tỉ từ phía sau tiến vào ôm lấy y.

“Nghe nói, hôm nay có ruồi bọ đáng ghét chạy vào?” Hắn kề sát bên vành tai bạch ngọc của Chí Hoành nói nhỏ.

Chí Hoành cười nhẹ. “Ân, bất quá có người thay ta đem nó đuổi đi.”

“Ta sẽ không để cho ruồi bọ lại vào quấy nhiễu ngươi.” Thiên Tỉ hôn lên hai má Chí Hoành, ngữ ý kiên định nói.

“Bệ hạ, ngươi nói như vậy, các nàng đều rất khó chấp nhận.”

“Ta mặc kệ đám người kia làm sao, dám đến làm phiền ngươi, ta tuyệt đối không tha.”

Vẫn là bá đạo như trước a, Chí Hoành thở dài. “Nàng tới tìm ta cũng không hẳn đáng trách, dù sao ta bây giờ đã là ‘Thiên hậu nương nương’, chuyện hậu cung đều do ta quản, ta làm sao trốn tránh?”

Thiên Tỉ kinh ngạc, ngữ khí hưng phấn hỏi: “Ngươi nguyện ý nhận danh phận Thiên hậu?”

“Có thể không nguyện ý sao?” Chí Hoành cười hỏi lại, Thiên Tỉ lại trầm mặc một lúc lâu, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì. Hắn bỗng nhiên kéo Chí Hoành đứng dậy.

“Ngươi theo ta đến nơi này.”

“Đi đâu?”

“Đừng hỏi, nhắm mắt lại đã.” Thiên Tỉ yêu cầu, Chí Hoành nghe lời nhắm mắt lại, thật muốn xem lần này hắn muốn làm cái trò gì. Không thể tưởng được Thiên Tỉ bảo y nhắm mắt còn chưa đủ, hắn thậm chí còn xuất ra một chiếc khăn lụa, đem che mắt Chí Hoành.

“Bệ hạ, người muốn cùng ta chơi trốn tìm hay sao?” Chí Hoành cười hỏi.

Thiên Tỉ cách khăn lụa hôn lên mắt y, hắn nắm tay Chí Hoành, nhẹ nhàng phi thân ra ngoài cửa sổ. Chí Hoành mắt không nhìn thấy được, chỉ có thể dựa sát vào Thiên Tỉ, nương theo hắn mà bay.

Chí Hoành cảm giác mình đã bay khỏi phạm vi hậu cung, thanh âm xung quanh bắt đầu trở nên linh hoạt kỳ ảo, bọn họ tựa hồ đi đến một nơi nào đó rất tĩnh lặng.

“Tới rồi.” Thiên Tỉ đỡ y đáp xuống, Chí Hoành ngửi được một mùi hương quen thuộc, Thiên Tỉ thay y tháo khăn lụa xuống, Chí Hoành vội mở mắt.

“Đây là…” Chí Hoành giật mình nhìn cảnh vật trước mắt, Thiên Tỉ đã đưa y đến bạch ngọc thần miếu trong Hoàng lăng! Chính y lần trước đã ở trong này chạy trốn. Nơi này so với thời điểm Chí Hoành rời đi không có gì thay đổi, điều khiến y kinh ngạc nhất chính là, phượng quan lần trước y đem đội lên đầu pho tượng cư nhiên còn chưa tháo xuống.

“Ngươi đem chuỗi liên tử ta tặng ngươi, vòng tay cùng phượng quan toàn bộ để ở trong này phải không?” Thiên Tỉ ngữ điệu bình thản hỏi, nghe không ra hắn đang tức giận hay là đau lòng.

“Người vẫn để chúng ở đây?” Chí Hoành kinh ngạc.

“Ta chờ ngươi tự mình đem chúng trở về.” Thiên Tỉ ý vị nói, dường như làm vậy mới có thể chứng minh quan hệ của hai người đã trở lại như trước.

Chí Hoành có chút ngạc nhiên, rồi chợt nở nụ cười. “Bệ hạ, người cứ như hài tử vậy.”

Thiên Tỉ khẽ nâng cằm Chí Hoành lên, nhìn thật sâu vào mắt y. “Vậy ngươi có muốn đem chúng trở về hay không?”

“Ta có thể không muốn sao?” Chí Hoành lại hỏi lại.

“Không thể.” Thiên Tỉ mãnh liệt trả lời, Chí Hoành lần thứ hai lại thấy buồn cười. Lòng bàn tay Thiên Tỉ nổi lên kim quang, vòng tay bị vứt trên mặt đất cùng liên tử dưới đáy hồ được triệu hồi, bay về trong tay hắn. Chí Hoành vươn tay, để Thiên Tỉ đeo vòng cho mình, y sờ nhẹ lên ba lỗ trống trên chiếc vòng, tự giễu nói:

“Tam cẩn thạch bị ta đưa cho hai hài tử không tâm không phế (*) kia rồi.”

“Ta sẽ tặng ngươi ba viên bảo thạch vừa đẹp vừa lợi hại hơn.” Phiền Lê dùng khẩu khí áp chế nói.

“Vậy xin đa tạ bệ hạ trước.” Chí Hoành lúm đồng tiền như hoa nở rộ.

Thiên Tỉ tiếp theo đem chuỗi liên tử đeo lên cổ Chi Hoành, không quên bá đạo mệnh lệnh: “Từ nay về sau, ngươi không bao giờ được tháo xuống nữa.”

“Tuân mệnh.” Chí Hoành bướng bỉnh trả lời.

Cuối cùng, là phượng quan. Thiên Tỉ bay đến gần pho tượng, đem phượng quan bắt lấy. Chí Hoành giống như trong lễ nghi sắc phong lúc trước, quỳ một gối, không khí nhất thời trở nên trang trọng. Thiên Tỉ hai tay cầm phượng quan, chậm rãi hạ xuống, đem phượng quan đội lên đầu Chí Hoành.

Mọi thứ đều đã quay về với nguyên chủ, Chí Hoành đứng lên. Thiên Tỉ thâm tình nhìn y, trong ánh mắt như có thiên ngôn vạn ngữ (*). Chí Hoành ở dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, khuôn mặt dần dần ửng đỏ, y vội lấy tay vuốt vuốt tóc, cố che dấu vẻ lúng túng của chính mình. Thiên Tỉ lại nâng cằm y lên, gạt tóc để lộ gương mặt Chí Hoành.

Thiên Tỉ khẽ nheo mắt, chậm rãi tiến đền gần y. Chí Hoành mí mắt rung động, dần dần khép lại. Hơi thở của Thiên Tỉ mơn man trên làn môi mềm mại như cánh hoa của Chí Hoành, khiến y vô thức hé mở đôi môi.

Cảm giác mềm mại như Chí Hoành chờ đợi không có dừng ở trên môi, một trận gió phất qua bên tai Chí Hoành, ngay sau đó là ‘rầm’ một tiếng. Chí Hoành lập tức mở mắt ra, chỉ thấy Thiên Tỉ thống khổ ôm đầu quỳ rạp trên mặt đất.

“Bệ hạ!” Chí Hoành chấn động, đang muốn ngồi xuống, Thiên Tỉ đột nhiên rống to:

“Không được lại đây!”

“Bệ hạ?” Chí Hoành vì vẻ mặt đau đớn khổ sở của hắn mà kinh hoảng. “Người làm sao vậy?”

“Ô…” Ở vị trí huyệt ấn đường của Thiên Tỉ, một luồng ánh sáng từ dưới da hắn phóng xuyên ra. Thiên Tỉ đau đến mức vật vã trên mặt đất, toàn bộ phần đầu của hắn đều sáng lên, Chí Hoành bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi.

“A ——!” Thiên Tỉ không khống chế được gào thét đứng lên, một chùm sáng từ đỉnh đầu của hắn phát ra, cả tòa thần miếu đều chấn động.

“Bệ hạ!” Chí Hoành liều lĩnh bước qua ôm lấy hắn, chùm tia sáng kia lại chiếu đến trên nóc nhà khuếch tán thành một mảng lớn. Thứ ánh sáng kia dường như có sinh mệnh, không ngừng chuyển động, màu sắc hỗn độn bên trong cũng không ngừng hội hợp, biến hóa.

Đầu Thiên Tỉ cuối cùng cũng hết đau, hắn thở hào hển, cùng Chí Hoành nhìn thứ hào quang kia.

Hào quang dần tụ lại, hình thành hình thể của một người, những màu sắc loạn thất bát tao cũng dần quy vị. Bóng người kia càng lúc càng rõ nét, đến lúc hoàn toàn rõ ràng, Chí Hoành cùng Thiên Tỉ khiếp sợ nhìn chằm chằm “Hắn”.

Hào quang kia cư nhiên biến thành một gã nam tử cùng Phiền Lê giống nhau y hệt!

“Này… này không phải là sự thật đi…” Ánh mắt Chí Hoành không ngừng chuyển qua chuyển lại nhìn nam nhân kia cùng Thiên Tỉ, nam nhân chẳng những ngoại hình như cùng Thiên Tỉ từ một khuôn mẫu mà ra, ngay cả y phục trên người cũng cùng Thiên Tỉ không có gì sai biệt! Quả thực hai người giống nhau như hai giọt nước.

Thiên Tỉ đối với sự xuất hiện của nam tử này hoàn toàn không có manh mối, hắn điều hoà hơi thở một chút, rồi đỡ trán đứng lên, cả giận nói:

“Ngươi là quái vật gì?”

Một thanh âm tà mị từ bên ngoài truyền đến: “Hắn chính là người a, bệ hạ thân ái của thần.”

Chí Hoành cùng Thiên Tỉ theo tiếng nói nhìn lại, một kim phát nam tử thân mặc lục y bước tới, tên Thiên Tỉ giả kia cũng từ từ đáp xuống bên cạnh hắn.

“Hoàn La? Là ngươi làm?” Thiên Tỉ nhanh chóng hiểu ra.

“Đúng vậy.” Hoàn La một tay vô cùng thân thiết ôm lấy vai của Dịch Dương Thiên Tỉ giả, cười nói: “Thứ lần trước ta cho người uống không phải là cái gì ngọc trì tiên tửu, đó là thần thuỷ do ta thiên tân vạn khổ luyện ra, nó có thể đem thần lực, trí nhớ, diện mạo, tính tình của ngài lén thu lại, hội tụ ở trong đầu của ngài, hình thành một sinh mệnh hoàn toàn mới, tiếp theo sẽ tách ra khỏi ngài.”

Nguyên lai từ trước tới nay thường xuyên đau đầu đến độ muốn nứt ra là vì vậy! Thiên Tỉ nổi giận muốn xông qua, lại bị Chí Hoành đỡ lấy, Chí Hoành ý bảo hắn đừng kích động, y chuyển hướng Hoàn La, hỏi:

“Nói như vậy, thần lực, trí nhớ, diện mạo, tính tình của nam nhân này giống hệt bệ hạ?”

“Đúng vậy, mà cũng có thể nói, hắn so với bệ hạ còn mạnh hơn.” Hoàn La vuốt ve cằm của Thiên Tỉ giả, cười đầy quyến rũ nói.

“Đúng là xằng bậy!” Thiên Tỉ nổi trận lôi đình, Chí Hoành dùng ánh mắt ngăn hắn lại, y tiếp tục hỏi Hoàn La:

“Ngươi làm như vậy, là có mục đích gì?”

“Bởi vì, ta muốn tạo ra một bệ hạ hoàn toàn thuộc về ta.” Hoàn La lại ôm cổ Thiên Tỉ giả, nhìn Chí Hoành đầy căm ghét, nói: “Ta biết bệ hạ vĩnh viễn cũng sẽ không coi trọng ta, cho nên ta muốn tạo ra một tân bệ hạ, một bệ hạ của ta, một bệ hạ biết nghe lời ta.”

“Ngươi nằm mơ đi.” Thiên Tỉ hung hăng nói.

“Vậy sao? Nhưng hiện tại ta đã thành công.” Hoàn La kiêu ngạo chống tay, hắn chỉ vào Thiên Tỉ, đối với tên giả mạo kia hạ lệnh: “Giết hắn, như vậy ngươi có thể thay thế hắn trở thành quân chủ của thiên giới.”

Thiên Tỉ giả lập tức từ trong lòng bàn tay xuất ra một thanh trường kiếm sắc bén, Thiên Tỉ cũng xuất kiếm, chuẩn bị ứng chiến. Tên Thiên Tỉ giả kia nhìn Hoàn La đang đứng phía trước, trong mắt loé lên tinh quang, hắn cầm kiếm đột nhiên một đâm! Xuyên qua ngực Hoàn La!

Tất cả đều bị hành động của hắn làm cho choáng váng, đặc biệt là Hoàn La, hắn toàn thân run rẩy, hai mắt trừng lớn.

“Vì… vì cái gì…” Hắn dùng thanh âm như sắp khóc hỏi, hắn vạn vạn cũng không ngờ được người do mình tự tay tạo ra lại hướng chính mình hạ độc thủ.

“Ta chán ghét bị người khác sai bảo.” Thiên Tỉ giả ghé vào bên tai hắn lãnh khốc nói, Thiên Tỉ thật ở bên kia cũng vui mừng cười ha hả.

“Ha ha ha… Hoàn La, chính ngươi cũng nói, hắn là phân thân của ta. Ta ngay cả đến Thái Thiên hậu nâng đỡ ta lên đế vị cũng giết, ngươi nghĩ rằng cái tên giống ta này sẽ ngoan ngoãn làm con rối của ngươi sao?”

“Á…” Hoàn La cả người là huyết ngã xuống đất, Thiên Tỉ giả hướng hắn xuất ra một khối quang cầu, đem hắn hoàn toàn thiêu huỷ.

Hắn giơ kiếm chỉ thẳng Thiên Tỉ, cười lạnh nói: “Kế tiếp, là đến phiên ngươi.”

“Để xem ngươi có bản lĩnh đó hay không đã.” Thiên Tỉ hừ lạnh, hắn nói Chí Hoành thối lui. “ Hoành Nhi, lui sang một bên đi.”

Thiên Tỉ giả kia cũng dùng ánh mắt thâm tình nhìn Chí Hoành, hắn nói: “Hoành Nhi lui xa một chút, thương tổn đến ngươi sẽ không tốt.”

Chí Hoành kinh ngạc, Thiên Tỉ tức giận trừng mắt nhìn hắn. “Khi nào thì đến phiên ngươi đối Hoành Nhi nói chuyện?!”

“Hoành Nhi là của ta, tất cả những gì của ngươi, đều là của ta.” Thiên Tỉ giả âm hiểm cười.

“Khẩu khí của đồ giả mạo cũng lớn thật!” Thiên Tỉ rống giận, vung kiếm hướng hắn chém thẳng xuống, Thiên Tỉ giả lập tức huy kiếm phản kích, hai đạo kiếm khí chính diện giao phong, đem bạch ngọc thần miếu chấn sụp.

Chí Hoành vội vã bay ra ngoài, một tiếng nổ lớn vang lên đầy hỗn loạn, Thiên Tỉthật Thiên Tỉ giả nhất loạt từ trong thần miếu đổ nát bay ra, ở trên không trung lại một trận ác đấu, sấm sét cùng quang cầu không ngừng bay qua bay lại, khiến Hoàng lăng cũng bị tổn hại vài phần.

Hai người bọn họ thế lực ngang nhau, đánh qua đánh lại đến trăm hiệp cũng khó phân thắng bại. Hai thân ảnh vừa lao vào nhau, lại nhanh chóng tách ra, Chí Hoành cũng không phân biệt được người nào là thật người nào là giả. Thiên Tỉ thật Thiên Tỉ giả càng đấu càng kịch liệt, bọn họ vừa đánh, vừa hướng hoàng cung bay qua. Chí Hoành cũng vội niệm phi hành chú bay sát phía sau.

Khi sắp đến phạm vi cung điện, một Thiên Tỉ từ trong tay chém ra một đạo quang hình trăng khuyết, đem người kia đánh rơi xuống đất, Thiên Tỉ bị đánh trúng rơi xuống khoảng sân trước cung, cú va chạm tạo nên một cái hố lớn. Hắn rất nhanh lại đứng lên, hướng người kia tiếp tục kịch chiến.

Đám thần tướng cùng đại thần trong cung đều chạy ra, khi bọn hắn nhìn thấy có đến hai Tỉ giống hệt nhau, tất cả đều bị doạ suýt ngất.

Hai Thiên Tỉ đều dừng lại trên nóc nhà, một người đối với đám thiên thần đứng dưới hô to: “Tên này cả gan giả mạo ta! Các ngươi còn không mau đến giết hắn?!”

Thiên Tỉ kia cũng không chấp nhận yếu thế rống to: “Hắn mới là giả mạo! Các ngươi còn đứng đó làm gì?! Còn không mau giết hắn?!”

Đám thiên thần nhất thời lúng túng, không biết nên nghe ai. Hai Thiên Tỉ lại bắt đầu kịch chiến, phần mái của hoàng cung bị tốc đi, trên không trung vì hai người đan xen đối chiến mà hình thành một tấm màn sấm sét. Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện cuồng phong, đất cát mù trời, sấm sét trên trời cũng xen cài vào nhau, đám thiên thần cuống quýt chạy trốn, một số đại thần lại chạy vội tới bên người Chí Hoành, lo lắng hỏi:

“Nương nương! Tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc người nào mới là chân chính bệ hạ?”

“Ta cũng không biết.” Chí Hoành nhìn hai thân ảnh chuyển động rất nhanh trên không trung, không thể tưởng được phân thân kia cư nhiên lại có sức mạnh lớn như thế, xem ra Thiên Tỉ không thể dễ dàng tiêu diệt hắn.

Hai Thiên Tỉ càng đánh càng hăng, hoàn toàn bất phân thắng bại. Lúc này, chỉ cần có người ra tay trợ giúp một trong hai người, rất nhanh có thể đem người kia tiêu diệt, nhưng, rốt cuộc người nào mới là Thiên Tỉ thật?

Chí Hoành trong lòng linh quang chợt lóe, y nhìn đám thiên thần hô to: “Ta có biện pháp phân biệt thật giả! Các ngươi hảo hảo nhìn!”

Chí Hoành hướng hai Thiên Tỉ bay qua, một Thiên Tỉ từ trong tay bắn ra một chùm hào quang, người kia rất nhanh liền tránh được. Chí Hoành nhìn đúng thời cơ, chủ động hướng hào quang kia xông tới!

“A —— ” Chí Hoành bị đánh trúng, hai Thiên Tỉ đồng thời kêu to:

“Hoành Nhi!»

Chí Hoành rơi xuống mái nhà, một Thiên Tỉ nhào tới bên cạnh y, ôm lấy y, đau lòng rống giận:

“Ngu ngốc! Ngươi xông ra làm gì?!”

Người này là thật sao? Chí Hoành còn đang suy nghĩ, không thể tưởng được Thiên Tỉ kia cũng vội lại đây, vẻ lo lắng trên mặt hắn không hề kém.

“Chí Hoành!” Hắn dùng sức đem Phiền Lê kia đẩy ra, ôm lấy Chí Hoành. “Hỗn đản! Ngươi đừng đụng vào hắn!”

Người còn lại cũng nhào qua, gầm lên: “Bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra!”

Hai Thiên Tỉ lại bắt đầu tranh chấp, Chí Hoành rối loạn, đã không thể làm rõ ràng ai thật ai giả, chỉ biết hỏi:

“Các ngươi rốt cuộc người nào là thật?”

“Ta mới là thật!” Hai Thiên Tỉ lại đồng thời trả lời, một Thiên Tỉ chợt phẫn nộ phản bác: “Ngươi là giả mạo còn dám nói mình là thật?!”

“Ngươi mới là giả mạo! Khốn kiếp! Đứng lên! Ta không giết ngươi không được!” Thiên Tỉ kia nóng nảy đứng dậy.

“Ta sợ ngươi sao?!” Thiên Tỉ còn lại cũng đứng lên theo, hai Thiên Tỉ trước khi rời đi, lại đồng thanh dặn dò Chí Hoành:

“Không được chạy đến nữa! Hảo hảo ở một bên đợi!”

Chí Hoành mở to mắt, nhìn bọn họ lần thứ hai bay lên không trung khai chiến. Thần tướng chạy tới bên cạnh y, hỏi: “Nương nương, ngài đã phân biệt được người nào là thật sao?”

“Chỉ e là chưa được.” Chí Hoành đang nói, hai Thiên Tỉ phút chốc hóa thân thành hai luồng hào quang, bọn họ giống như lưu tinh bay ra phía ngoài hoàng cung, hướng tới một nơi phát ra lục quang đáp xuống, đám thần tướng kêu to:

“Bọn họ đến Thánh sơn bên kia!”

Thánh sơn? Chí Hoành chưa bao giờ nghe qua địa danh này, thần tướng đều đáp mây bay đuổi qua, Chí Hoành cũng đành đi theo.

Phía bên ngoài hoàng cung là một biển mây lớn, nếu bay xa thêm một chút, liền xuất hiện một hồ nước, hồ nước ở trong bóng tối phát ra thứ ánh sáng màu xanh biếc, có vô số cột trụ cùng cầu thang chìm trong nước, xem ra đây là một phế tích, lướt qua một cổng vòm thật lớn đã bị tàn phá, phía trước xuất hiện một vách đá phát quang cao ngất, trên vách đá tựa hồ dựng đứng rất nhiều thanh thủy tinh hình kiếm, nơi này chính là Thánh sơn. Thác nước to nhỏ từ trên núi phi thẳng xuống, ở chân núi hình thành cầu vồng rực rỡ.

Hai luồng hào quang ở trên đỉnh núi lại sáp vào nhau, một đoàn bị đánh rơi xuống, va mạnh vào ngọn núi, cả tòa Thánh sơn bị chấn động, bụi mù mịt cùng đá vụn cản bước Chí Hoành cùng thần tướng đi tiếp, đoàn người đành lùi lại ở hồ nước phía dưới.

“Hô.. hô.. hô…” Thiên Tỉ thở dốc, hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, thân kiếm hấp thu thần lực của hắn, phát ra kim quang chói mắt. Thiên Tỉ giả ngã trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, giống như đã mất đi ý thức.

“Hô ——!!” Thiên Tỉ thét lên, giơ kiếm đâm thẳng xuống, thanh kiếm xuyên qua ngực Thiên Tỉ giả.  Thiên Tỉ giả trong khoảnh khắc liền mở mắt, hắn một tay nắm lấy thanh kiếm đang đâm vào trong ngực mình, trên mặt hiện lên vẻ cười tà ác. Thiên Tỉ cả kinh, Thiên Tỉ giả đột nhiên một chưởng đánh trúng lồng ngực của hắn, Thiên Tỉ bị đánh bay ra đi, va gãy vô số thanh thủy tinh.

Thiên Tỉ giả hướng hắn đi đến, Thiên Tỉ nhìn chằm chằm vào ngực đối phương, nơi đó cư nhiên không có chảy ra một giọt huyết! Thiên Tỉ giả thừa dịp hắn còn tại ngẩn người, vỗ tay bắn ra một chùm tử quang. Thiên Tỉ tức thì kịp phản ứng, hắn cũng vỗ tay phản kích.

Chú giải:

hoan thanh tiếu ngữ (*) – tiếng cười nói vui vẻ

vô tâm vô phế (*) – kiểu như không có tim, vô lương tâm í =.=

thiên ngôn vạn ngữ (*) – ngàn lời muốn nói ~ =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lunarmery