Chương 1: Tự an ủi (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã không thấy Cố Tử Ngang được 48 ngày rồi, nhớ anh, phi thường phi thường nhớ.

Kì nghỉ hè oi bức có vẻ gian nan, người khác muốn kỳ nghỉ kéo dài, Lâm Gia Bảo lại hận không thể lập tức khai giảng. Không thấy được người trong lòng, liền nhìn trộm vòng bạn bè, chẳng qua Cố Tử Ngang luôn không thích đăng tin, động thái mới nhất dừng lại ở nửa tháng trước.

Bất quá có chút ít còn hơn không, ôm hi vọng, Lâm Gia Bảo vẫn vào xem.

A, có ảnh chụp mới! Hình bơi lội để nửa thân trần, thật gợi cảm!

Nhưng phản ứng đầu tiên của cô chính là nhanh chóng lưu lại, hắc hắc, có thể thêm một ảnh là tốt rồi.

Cố Tử Ngang đã gỡ kính bơi và mũ đội ra, sống mũi thẳng tắp, lông mày đĩnh đạc, đuôi mắt hơi vểnh lên, con ngươi sáng như sao trời, nhìn vào máy ảnh mỉm cười.

Xuất phát từ bản năng, ánh mắt Lâm Gia Bảo chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, dọc theo cơ ngực rộng lớn rắn chắc, dưới cơ bụng cân xứng thoáng dừng lại, tuyến nhân ngư xẹt qua quần bơi màu đen nửa ẩn nửa hiện, cuối cùng rơi xuống dưới, chỗ kia căng phồng một đống, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được người kia sức lực tràn trề.

Cổ họng có chút khát khô, mắt Lâm Gia Bảo vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm màn hình, cô không tự giác vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm môi. Dần dần, hô hấp trở nên có chút dồn dập, trên người nóng lên, tiểu huyệt tiết ra nước ướt đẫm quần lót, cô cầm lòng không được xoa bầu vú, bóp nhẹ đầu vú, nhỏ giọng kêu rên.

Cô hoảng hốt, Cố Tử Ngang giống như kéo quần bơi xuống, côn thịt thô tráng theo từng bước một hướng về phía cô đi tới, ấn cô dưới thân thao lộng.

"A...... Cố Tử Ngang...... Ân...... Xoa xoa ngực tớ...... Thao tớ......"

Ngón tay cọ xát âm đế, thâm nhập bên trong nhẹ nhàng moi móc, không đủ đã ghiền, hạ thân càng thêm hư không, muốn dùng thứ gì đó hung hăng cắm vào, quấy loạn một phen.

Dục vọng căn bản không thể ức chế, Lâm Gia Bảo nhảy xuống giường tiến đến bàn cầm hộp bảo bối của cô, trong rương toàn là đồ vật có liên quan đến Cố Tử Ngang, có bút bi và bút chì anh đã dùng qua, giấy nháp, còn có đồ vận động linh tinh, tất cả đều bị cô xem thành bảo bối góp nhặt lại, có mấy thứ thậm chí còn thay phiên nhau từng được cô dùng an ủi tiểu huyệt.

Tỉ mỉ chọn một cây bút máy của Cố Tử Ngang, mới vừa tiêu độc xong, Lâm Gia Bảo gấp không chờ nổi, "Tấm tắc" liếm láp lên. Thẳng đến khi bề ngoài cây bút lấp lánh ánh nước, lúc này mới vừa lòng nhắm thẳng ngay tiểu huyệt chậm rãi cắm vào, thoáng ngừng một chút, thật cẩn thận điều chỉnh vị trí, tránh cho cắm rách màng trinh, đây là muốn để lại cho Cố Tử Ngang, chỉ có anh mới có tư cách cắm phá.

Bút máy hơi lạnh, cùng với tiểu huyệt nóng rực rõ ràng tương phản, trong nháy mắt, Lâm Gia Bảo liên tiếp phát ra tiếng kêu thỏa mãn: "Ân a...... sướng...... sướng quá...... A......"

"A ha...... Cố Tử Ngang mau tới...... Ân a...... A...... Thao tớ...... A...... A ha......"

"Ân...... Thật thoải mái...... Lại...... dùng lực thêm chút nữa a a......"

"A nha...... Không được...... A...... Cố Tử Ngang...... Tớ, tớ chịu không nổi...... Ân a...... Muốn...... Muốn tới...... A a a......"

Đầu vú bị ngón tay không ngừng khảy, tiểu huyệt còn có bút máy không ngừng thọc vào rút ra, hai điểm mẫn cảm quan trọng trên cơ thể liên tiếp bị kích thích, chốc lát sau Lâm Gia Bảo đạt tới cao trào, mũi chân banh thẳng, đầu óc trống rỗng.

Một hồi sau cô cũng không có lập tức rút bút máy ra, mà hai chân duỗi ra nằm trên giường nhỏ nhà mình thở dốc, dư vị vừa rồi còn đọng lại.

Bản thân làm như vậy thực biến thái, cô biết, nhưng mà không có biện pháp nào, cô thích Cố Tử Ngang, thích sắp phát điên rồi.

Cố Tử Ngang tựa như bầu trời, thanh thanh lãnh lãnh, căn bản mong muốn cũng không thể.

Học cùng lớp hai năm, không có ai có thể tới gần anh, chỉ nói với anh vài câu, Lâm Gia Bảo đành phải đè nén cảm xúc của mình, không dám thổ lộ sợ rước lấy chán ghét.

Mấy ngày nay Lâm Gia Bảo rất vui vẻ, bởi vì còn hai ngày nữa là khai giảng, lại có thể nhìn thấy Cố Tử Ngang! Ân, bất quá vẫn là giống như trước nhìn ảnh chụp đỡ thèm, ha ha.

Lúc này, bạn tốt ở trường nhắn qua WeChat.

"Ở nhà sao?"

"......"

"Như thế nào nửa ngày đều ở nhà? [○・`Д'・ ○]"

"Thật là hoàng đế không vội, thái giám gấp, đến lúc đó Gia Bảo không cần tìm tớ khóc nhé!"

"Trương Thắng Nam, tớ nói cho cậu biết, hiện tại tớ tức giận. Nếu không có chuyện gì quan trọng, tớ sẽ càng tức giận!" Bị oanh tạc liên tiếp, đánh gãy cảm xúc tốt đẹp, Lâm Gia Bảo siêu cấp khó chịu.

"Gia Bảo, cậu có nhìn đến thấy tin thông báo không, học kỳ mới có khả năng muốn dùng thành tích xếp chỗ ngồi."

"Sau đó?"

"Sau đó?! Cậu ngẫm lại Cố Tử Ngang." Trương Thắng Nam biết Lâm Gia Bảo nhớ thương Cố Tử Ngang hai năm, cô không thể tưởng tượng, rõ ràng ngày thường hoạt bát như vậy, kết quả rụt rè nhút nhát, thổ lộ cũng không dám mở miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro