Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng khách vừa lớn vừa sang trọng, thân ảnh hai nam nhân một lớn một nhỏ ngồi trên sofa, mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ tích tắc tích tắc, tiếng nước từ vòi sen nhiễu xuống nền nhà tắm, âm thanh nghe ra có chút rợn người.

Vương Nhất Bác cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, đưa tay lên miệng giả vờ ho vài cái, lên tiếng phá vỡ bầu không khí quá mức quỷ dị này:

- Khụ khụ... Vậy...anh là ai? Tại sao lại bị thương nằm bất tỉnh trong hẻm vậy?

Người đàn ông sau khi rất vất vả mới có thể từ nhà tắm bước ra kia nhìn Vương Nhất Bác có chút đề phòng. Nhưng đôi mắt người nhỏ hơn lại quá mức sạch sẽ thuần khiết, khiến hắn bất giác cảm thấy cậu nhóc này không phải người xấu. Hơn nữa hắn đối với thời đại này hoàn toàn không chút hiểu biết, trước mắt chỉ có thể lựa chọn tin tưởng người đối diện, hi vọng cậu có thể giúp hắn tìm được cách quay trở về thế giới kia.

- Ta tên Tiêu Chiến, không phải là người của thời đại này. Ta không biết tại sao lại bị đưa đến đây, cũng không biết cách trở về.

- Anh bao nhiêu tuổi?

- 21

- Làm nghề gì?

Tiêu Chiến im lặng nhìn chằm chằm người trước mặt. Khẽ nhíu mày một chút.

Vương Nhất Bác cậu đang hỏi cung sao?

- Ta đang bị truy sát.

Tiêu Chiến vừa dứt lời, Vương Nhất Bác liền từ trên sofa lăn xuống đất. Cậu lồm cồm bò dậy, đôi mắt mở lớn nhìn Tiêu Chiến như muốn hỏi lại "Anh không nói đùa đấy chứ? Tôi không có nghe lầm phải không?".

Thấy Tiêu Chiến cũng im lặng nhìn mình đăm đăm, Vương Nhất Bác thật sự muốn ngất xỉu. Cậu còn có thể xui xẻo hơn không?

- Anh không phải phần tử khủng bố hay gì đó chứ?

Tiêu Chiến nghi hoặc nhìn Vương Nhất Bác. Mặc dù không biết thứ cậu nói đến là gì, nhưng nhìn vẻ mặt của cậu nhóc, Tiêu Chiến đoán đó chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.

- Yên tâm, ta không làm hại cậu đâu. Những chuyện khác không thể nói cho cậu biết.

Vương Nhất Bác không hiểu sao nhìn Tiêu Chiến cậu lại có cảm giác rất an toàn, cảm thấy người này rất đáng tin cậy, chắc chắn sẽ không làm hại cậu.

"Chẳng lẽ bởi vì gương mặt đẹp trai sao?"

Sau một hồi tra hỏi vẫn không có thêm thông tin gì hữu ích, Vương Nhất Bác chỉ có thể nằm ườn ra sofa, cái miệng nhỏ còn không chịu yếu thế xỉa xói người đàn ông trước mặt vài câu:

- Xùy, ghét nhất là những người bộ dáng ta đây có rất nhiều bí mật nhưng không thể nói ra.

Vương Nhất Bác vừa dứt lời, tiếng chuông cửa đột ngột vang lên khiến cậu và Tiêu Chiến đều bất giác giật mình. Cả hai không hẹn mà cùng quay đầu nhìn ra phía cửa.

"Không phải nhanh như vậy đã tìm đến rồi đấy chứ?"

Vương Nhất Bác nuốt nước bọt nhìn sang Tiêu Chiến, sau đó nặng nề đứng dậy đi ra cửa. Tiêu Chiến cũng đi theo cậu, trên tay khẽ siết chặt cây sáo đen lúc nảy. Có vẻ như nó là vật bất ly thân của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác thông qua mắt mèo trên cửa xác định an toàn mới quay sang vỗ bộp bộp vào vai Tiêu Chiến cười cười:

- Không sao không sao, là anh shipper thôi.

Vương Nhất Bác bây giờ mới nhớ ra mục đích thật sự khiến mình chạy về nhà. Cậu mở cửa, ký nhận hàng. Tiêu Chiến ở bên này lại nhìn chòng chọc vào anh shipper tội nghiệp bằng ánh mắt vừa dò xét vừa không mấy thiện cảm, hại anh chàng lạnh cả sống lưng, đợi sau khi Vương Nhất Bác ký nhận xong liền ba chân bốn cẳng chạy vụt đi mất.

- Đó là cái gì?

Tiêu Chiến nhìn thứ đồ được gói cẩn thận trong tay Vương Nhất Bác nghi hoặc hỏi.

- Chuyển phát nhanh a.

- Là cái gì?

Vương Nhất Bác bị hỏi đến cứng họng, trong lòng sớm đã lên sẵn cho Tiêu Chiến một cái thời khóa biểu phổ cập kiến thức thời đại.

"Tiêu Chiến anh còn cần học nhiều a".

Bất ngờ một chuỗi âm thanh ọt...ọt...ọt vang lên phá vỡ bầu không khí, Vương Nhất Bác mới một mặt ngại ngùng nhớ ra từ chiều tới giờ mình còn chưa ăn gì, còn trải qua đủ thứ chuyện không đâu, thế là cậu nhóc quyết định đi vào bếp nấu cho cả hai hai ly mỳ ăn liền. Làm gì thì làm, không thể bạc đãi bao tử được.

Một lúc sau cậu từ nhà bếp đi ra, trên tay là hai ly mỳ nghi ngút khói, không nhiều lời liền đem ly mỳ đưa đến trước mặt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vẻ mặt có chút mờ mịt nhìn Vương Nhất Bác, rồi lại nhìn ly mỳ trên tay cậu. Bạn nhỏ thấy anh không hiểu liền đặt mỳ xuống bàn.

- Cho anh. Không phải anh cũng đang đói bụng sao?

Nói rồi lại quay về chỗ xử lý phần ăn của mình. Tiêu Chiến nghĩ nghĩ một hồi, vẫn là quyết định cầm lên ăn.

"Đây là mỳ gì vậy, sao mà sợi nào cũng xoăn tít thế này?"

Đợi sau khi cả hai đã lấp đầy cái bụng trống rỗng, Vương Nhất Bác mới dẫn Tiêu Chiến lên lầu.

- Đây là phòng cho khách. Tuy lâu rồi không có người ở nhưng vẫn được dọn dẹp rất sạch sẽ. Tối nay anh ngủ ở đây đi.

Vương Nhất Bác vừa nói vừa lôi từ trong tủ ra đống chăn nệm được gấp rất gọn gàng, còn tốt bụng giúp Tiêu Chiến trải drap giường, chỉnh lại đèn ngủ, sau đó chỉ tay ra cửa.

- Phòng của em ở ngay đối diện, có chuyện gì có thể sang đó tìm em, nhớ là phải gõ cửa.

Tiêu Chiến từ đầu đến cuối chỉ lẳng lặng đứng nghe cậu nói, rồi gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Sau khi Vương Nhất Bác rời khỏi, anh nhìn quanh phòng một lượt, móc từ trong tay áo ra con dao gọt trái cây lúc nảy nhìn thấy trong nhà bếp, đem đặt ở dưới gối. Tính cảnh giác của Tiêu Chiến luôn rất cao, nơi này bản thân anh lại không quen thuộc, có chút phòng bị vẫn tốt hơn.

°  °  °
Sáng hôm nay lẽ ra là một buổi sáng yên bình, quan trọng hơn hôm nay còn là ngày nghỉ. Vương Nhất Bác vốn tưởng rằng cậu sẽ có thể đánh một giấc đến trưa, an an ổn ổn làm một con cú lười hết cả ngày. Kết quả...

Vương Nhất Bác đang đứng trước cửa phòng tắm, bên trong là một mảng hỗn độn không thể tả, bên ngoài phòng khách, đồ đạc bị vứt vương vãi khắp nơi, nhìn căn nhà rộng rãi mà bừa bộn khiến bạn nhỏ muốn trực tiếp ngất xỉu. Mà thủ phạm lại đang rất nhàn nhã ngồi trên sofa, tay xoay xoay cây sáo nhìn đến là quen mắt.

- TIÊU CHIẾN!



Quay lại thời điểm cách đây một tiếng.

Tiêu Chiến thức dậy rất sớm, cảm thấy cơ thể không thoải mái liền gọi người chuẩn bị nước tắm. Đợi một hồi lâu không có ai trả lời anh mới chợt nhớ ra hoàn cảnh của bản thân lúc này không đúng lắm. Thế là Tiêu Chiến phải lết thân xuống dưới lầu đi tìm nhà tắm.

Đứng trước bồn tắm bằng gạch men sứ bóng loáng, Tiêu Chiến đưa mắt nhìn xung quanh một lượt.

"Sao không có cái gì giống như thùng tắm thế nhỉ?"

Loay hoay một hồi vẫn không biết làm sao, Tiêu Chiến dứt khoát giựt phăng cái vòi nước khiến nước bắn tung tóe khắp nơi, anh còn tự cảm thấy mình đúng là tài giỏi.

"Mấy thứ này mà cũng muốn làm khó bổn gia ta. Hừ."

Vừa nghĩ vừa không quên nở một nụ cười tự mãn.

Từ nhà tắm bước ra, Tiêu Chiến đã cảm thấy đói bụng, lục lọi khắp nhà vẫn không tìm thấy cái gì có thể ăn, đành mò lên lầu gọi Vương Nhất Bác dậy.
Sau đó, buổi sáng yên bình chính là đã trôi qua như vậy.

Gọi người đến sửa lại nhà tắm cùng dọn dẹp căn nhà một chút, Vương Nhất Bác còn phải ra ngoài mua đồ ăn, hai ly mỳ hôm qua đã là chỗ lương thực dự trữ cuối cùng trong nhà rồi, vì Vương Nhất Bác đâu có thường về nhà. Trước khi ra ngoài còn không quên dặn dò Tiêu Chiến đủ thứ, gì chứ để cái tên cổ đại tính tình kỳ quái này ở nhà một mình cậu mới không an tâm.

- Em đi siêu thị một chút, ở nhà đừng có động chạm đồ đạc lung tung.

- Đừng có tùy tiện mở cửa cho người lạ, có người gọi thì cứ mặc kệ, đợi em về.

- Điện thoại để trên bàn, có gì thì cứ gọi cho em, em đi rất mau sẽ về thôi. Thế nhé.

Vương Nhất Bác cậu quên gì phải không? Tiêu Chiến đâu có biết dùng điện thoại.

Vương Nhất Bác vừa rời đi được một lúc, trước cửa liền nghe thấy có tiếng động. Nghĩ là Vương Nhất Bác về nên Tiêu Chiến cũng không để tâm lắm. Đến lúc tai nghe được một giọng nói xa lạ vang lên, anh mới cảnh giác hướng mắt nhìn ra cửa.

- Tiểu Bác, máy game mượn mày lần trước tao chơi chán rồi, đem trả mày này.

Thiếu niên trẻ tuổi vừa cởi giày vừa nói vọng vào trong nhà, đến khi ngẩng mặt lên, nhìn thấy một nam nhân xa lạ cậu mới ngớ người ra một lúc. Ánh mắt hai người giao nhau, trong đầu không hẹn mà cùng lóe lên suy nghĩ:

"Không phải Vương Nhất Bác."

Tiêu Chiến nhanh như chớp xuất hiện sau lưng người nọ, không cho đối phương có cơ hội phản ứng, nhắm đến sau gáy một đường đánh xuống. Người kia ngay sau đó đã nằm dài ra đất, ngất xỉu.

°  °  °

- Ưm...

Thiếu niên trẻ tuổi nặng nề mở mắt, đợi đến lúc lấy lại được ý thức, phía sau gáy liền truyền đến một trận đau nhức khiến cậu không khỏi kêu lên một tiếng. Còn chưa kịp định thần lại, cơ thể liền bị ôm chặt đến xuýt nữa thì tắt thở, cùng với đó là âm thanh vừa la lối vừa khóc lóc nghe vô cùng quen tai:

- Aaaaa A Thành, mày cuối cùng cũng tỉnh rồi, hại tao sợ chết khiếp, tao còn tưởng là lần này mày xong đời rồi, huhu...

Cái người vừa la vừa khóc này là Vương Nhất Bác. A Thành mà cậu nói tới là bạn thân nối khố từ nhỏ của cậu – Uông Trác Thành, cũng là người bạn thân nhất ở trường của Vương Nhất Bác.

Vốn là hôm qua cả hai sẽ ngủ lại ký túc xá cùng nhau, nhưng Vương Nhất Bác nói phải về nhà nhận chuyển phát nhanh của ba Vương, thế là ở ký túc xá một mình cũng buồn, Uông Trác Thành quyết định chạy về nhà ăn bám ba mẹ một hôm. Hôm nay được nghỉ cậu liền sang nhà tìm Vương Nhất Bác chơi.

Vì là bạn rất thân nên Vương Nhất Bác đã cho Uông Trác Thành chìa khóa dự phòng nhà mình, để khi cậu chàng sang chơi có thể trực tiếp mở cửa đi vào, không cần phải gõ cửa. Hai nhà Uông – Vương rất thân thiết nên ba Vương cũng không phiền chuyện này.

- Được rồi Tiểu Bác. Tao không sao.

Uông Trác Thành vừa vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác vừa nói.

- Mày đừng có khóc nữa, nước mũi dính hết lên người tao rồi nè, gớm quá.

Dịu dàng chưa được bao lâu, Uông Trác Thành đã quay sang một tay đẩy mặt Vương Nhất Bác ra xa mình, miệng còn không quên chửi bới cậu ta. Vương Nhất Bác bên này còn không chịu thua, nhất quyết đem nước mắt nước mũi toàn bộ đều lau hết lên áo thằng bạn thân, mặc cho Uông Trác Thành vừa la lối vừa ra sức đẩy cậu ra.

Hai người họ chính là như vậy, ở xa thì nhớ, sáp vào là như chó với mèo, thế mà chơi chung bao nhiêu năm vẫn còn chưa cạch mặt nhau, đúng là vi diệu.

- Ta đã nói rồi, chỉ đánh ngất hắn thôi, không chết được.

Giọng nói nam nhân từ tính đều đều vang lên, Uông Trác Thành lúc này mới chú ý đến trong nhà còn có một người đàn ông ăn mặc kỳ lạ, là cái tên lúc nãy đã đánh cậu ngất xỉu.

Đưa tay kéo Vương Nhất Bác ra một góc, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, cậu hỏi Vương Nhất Bác rốt cuộc là chuyện gì. Tên nam nhân này là ai?

Vương Nhất Bác quơ tay múa chân một hồi, đem sự việc toàn bộ kể lại cho Uông Trác Thành.

Nhìn gương mặt thằng bạn mười phần không tin, Vương Nhất Bác quả quyết gật đầu cái rụp, miệng còn không quên đưa ra khẳng định:

- Là thật.

Tiêu Chiến ở một bên vừa ăn mỳ Vương Nhất Bác nấu vừa liếc mắt nhìn về hai đứa nhóc một kẻ tay chân loạn xạ một kẻ trố mắt nhìn kia, không cần nghe cũng biết họ đang nói về ai. Tiêu Chiến cũng chẳng buồn để ý, chuyên tâm ăn hết mỳ của mình.

"Mỳ này mùi vị cũng không tệ."

Đợi Tiêu Chiến giải quyết xong bữa ăn, hai người kia hình như cũng xong chuyện rồi.

Uông Trác Thành ngồi xuống đối diện Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ngồi ở một bên, hết nhìn thằng bạn thân lại nhìn sang Tiêu Chiến, không khí đột nhiên rất yên tĩnh.

- Anh tên gì?

- Tiêu Chiến.

- Bao nhiêu tuổi?

- 21

- Làm nghề gì?

Tiêu Chiến: -_-

Vương Nhất Bác: -_-

Sao mấy câu này nghe quen thế nhỉ? Tiêu Chiến tự hỏi hắn có cần phải trả lời là mình đang bị truy sát không?

Nhận thấy bầu không khí có chút không đúng, Uông Trác Thành ho khẽ một tiếng.

- Khụ... Vậy anh bây giờ cũng không biết làm sao để trở về?

Tiêu Chiến không nói chỉ nhẹ gật đầu một cái. Căn phòng lần nữa rơi vào yên tĩnh.

- Tiểu Bác, giờ mày định thế nào?

Uông Trác Thành lên tiếng hỏi, phá tan sự im lặng trước.

- Cũng không thể để anh ấy lang thang bên ngoài được, lỡ đâu bị xem như kẻ điên bắt vào bệnh viện thì không hay. Chỉ có thể để anh ấy ở đây trước, từ từ tìm cách sau vậy.

Sao Tiêu Chiến cứ cảm thấy Vương Nhất Bác mặc dù đang giúp anh, nhưng hình như là đang nói xấu anh.

Uông Trác Thành cảm thấy có lý cũng gật đầu tán thành. Nhưng muốn ở lại đây thì phải tập làm quen với thế giới này đã. Vậy là cả hai đã dành cả một ngày giúp Tiêu Chiến cập nhật kiến thức phổ thông và cách sử dụng đồ điện tử. Và cuối cùng họ nhận ra, Tiêu Chiến có thù với công nghệ, chắc chắn là như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro