Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùa thu thật buồn chán, không có những thảm lá đỏ, cây cối không chuyển sang màu cam, mặt trời cũng không mang đến những tia nắng ấm áp. Mọi thứ đều được bao phủ bởi một khối u ám lạnh lẽo và xám xịt nào đó.

Belarusska bị sốt, con bé đã nằm ngủ hàng giờ. Cha tôi đã rời khỏi nhà từ buổi sáng ngày hôm qua, khi trời vẫn còn tối đen, chỉ để lại một tờ giấy nói rằng ông sẽ trở lại sau ba ngày. Tôi mở nắp hộp bơ, cắt bánh mì cho Ukrashka và Kazakhya. Cửa sổ phòng ăn có thể nhìn thấy ngôi nhà màu xanh ở bên cạnh.

Ukrashka nói: "Có hàng xóm mới chuyển đến đấy, Kazak. Anh chắc hẳn không biết đâu nhỉ? Vì anh chẳng lúc nào chịu ra khỏi cửa."

Tôi cắn một miếng bánh mì, nhìn qua cửa sổ, có vẻ nhà hàng xóm cũng đang ăn bữa sáng. Tuần trước tôi trở về nhà, nhìn thấy họ đang chuyển đồ đạc. Ấn tượng đầu tiên của tôi về họ là ai cũng cười rạng rỡ. Mọi người xung quanh tôi đều khá lạnh lùng và ít cười, tôi nghĩ là do thời tiết quá lạnh. Tôi chào hỏi và được biết gia đình này có ba người, cha mẹ và con trai. Scotch nhỏ hơn tôi hai tuổi.

Thật lạ, họ luôn vui vẻ và dường như không có bất cứ sự khó chịu gì trong cuộc sống của họ. Sáng hôm qua, tôi dậy sớm đi dạo, đến gần hàng rào và gặp Scotch đang uống trà cùng cha cậu ta.

"Chào buổi sáng."

"Ồ, chào buổi sáng, Russiya."

Tôi hỏi: "Mọi người uống trà mọi lúc à? Không ai uống vodka à?"

Chú Britany cười nói: "Không. Ở đây chúng tôi thích trà hơn. Cháu có muốn một tách trà không?" Tôi lắc đầu nói: "Không cần đâu ạ, cảm ơn."

Cô Frantsiya từ trong nhà đi ra ngoài hiên, mang theo đĩa bánh sừng bò và bơ. "Chào Rus, ăn bánh sừng bò nhé? Hôm nay cô đã làm rất nhiều" Chưa chờ đợi tôi trả lời, cô ấy vội vàng chạy vào bếp và lấy thêm bánh sừng bò đặt trong chiếc giỏ, Scotch đã mang tới và đưa cho tôi qua hàng rào.

"Cảm ơn cô Frantsiya. Nhìn nó thật tuyệt. Chúc buổi sáng tốt lành."

Tôi ngạc nhiên khi thấy mỗi buổi sáng và chiều, họ đều ngồi cùng nhau để uống trà và ăn bánh. Người phụ nữ thường xuyên mặc váy màu sặc sỡ, không giống như những tông màu tối ảm đạm quen thuộc. Từ cửa sổ nhìn sang vào buổi tối, tôi thấy chú Britany đi làm về, trong nhà bắt đầu vang lên tiếng cười đùa vui vẻ. Việc nhìn sang nhà hàng xóm vào buổi tối trở thành một thú vui mới trong ngày tháng tẻ nhạt của tôi. Trong ánh đèn vàng ấm áp, họ ăn tối, uống trà, nói chuyện hoặc khiêu vũ. Trong khi đó, cha tôi ghét ồn ào, sau mỗi bữa ăn chúng tôi chỉ có thể đọc sách hoặc xem truyền hình, sau đó về phòng đi ngủ.

Scotch luôn vui vẻ, không ủ rũ giống như tôi. Tôi cũng chưa bao giờ nghe thấy tiếng cãi vã hay tiếng khóc từ nhà hàng xóm dù họ gần như mở cửa sổ cả ngày. Vậy là đến giờ tôi mới được biết, không phải tất cả mọi người đều có cuộc sống giống chúng tôi.

Sau khi ăn bữa chiều một cách qua loa, tôi đã chạy ra ngoài, đến thư viện để trả sách. Nhưng lại đột nhiên gặp Cesko và vài người bạn. Chúng tôi chơi bóng đến khi trời dần tối. Lúc này tôi mới nhớ đến việc phải đến trạm xá lấy thuốc cho Belarusska, tiện thể đi nhận thêm thuốc lá và vodka. Trong đãi ngộ hàng tháng của cha tôi có khẩu phần thuốc lá, vodka, vé xem phim cũng như vé tàu miễn phí.

Những chỉ huy của các đơn vị tăng thiết giáp trong trận Kursk được hưởng nhiều chế độ ưu tiên và mức lương cao hơn mặt bằng chung. Sĩ quan chống tăng cũng nhận được phụ cấp, bình thường là 75% lương cơ bản. Cha tôi chỉ huy một đơn vị KV-85/IS-1, hạ được năm chiếc Tiger I và bốn pháo tự hành tại cánh Bắc. Ông suýt chết trong trận đấu tăng ở Vasilyevka. Họ uống vodka để đập tan nỗi sợ hãi và làm sục sôi máu trong huyết quản. Còn những người tham gia chiến dịch phòng thủ tại Stalingrad sẽ uống lượng vodka nhiều hơn nữa, bởi vì đó là trận đánh khốc liệt nhất.

Mọi người ở đây đều thích uống rượu. Nhưng có vẻ những người lính trở về từ thế chiến đặc biệt nghiện rượu trầm trọng hơn, họ cũng bị chấn thương tâm lý nặng nề hơn.

Tôi đi ngang qua cửa hàng đồng hồ, như một thói quen, tôi ghé vào trong và nhìn ngắm chiếc đồng hồ cơ Vostok mà tôi thích. Serbulya cũng có một cái giống như vậy, nó không đắt, nhưng cha tôi không cho phép tôi mua những thứ đồ không cần thiết. Ông cho rằng đồng hồ có ở khắp mọi nơi, không cần đến một cái đồng hồ đeo tay như vậy chỉ để chạy đua cùng người khác. Điều đó khiến tôi cảm thấy ghen tị với Serbulya, vì cậu ấy có rất nhiều đồ chơi hoặc đồ điện tử mà tôi không có, chú Yugo luôn đáp ứng mọi đòi hỏi của cậu ấy một cách dễ dãi.

Tôi chôn chân đứng trước một loạt đồng hồ đeo tay được để trong hộp, bên trên là nhiều loại đồng hồ treo tường và để bàn. Người bán hàng vẫn đang quét mạng nhện, và hầu như không để ý đến tôi. Hôm nay tôi mặc áo khoác bên ngoài, tay đang ôm chiếc thùng carton đựng vodka và thuốc. Một suy nghĩ xẹt qua đầu, tôi không suy nghĩ, đưa tay ra một cách thật nhanh. Khi tôi quay đầu, bà chủ vẫn quét mạng nhện, tôi đảo quanh vài vòng, sau đó rời đi mà không ai chú ý bất cứ điều gì.

Trên đường về nhà, bước chân của tôi hơi nặng. Chiếc ủng da dẫm lên lớp lá khô rải trên đường, tôi hơi lo lắng và cảm giác tội lỗi dâng lên. Tôi đã nghĩ đến việc quay lại cửa hàng và để nó lại chỗ cũ, nhưng cuối cùng vẫn thuyết phục bản thân rằng sẽ không ai biết, nó cũng không đắt lắm, chỉ khoảng 23 rub. Hơn nữa nếu đem trả lại thì có thể tôi sẽ bị phát hiện. Ôi chết tiệt, tôi biết mình là một đứa trẻ xấu.

Cuối cùng đã về đến nhà. Tôi mở cửa, kinh ngạc khi thấy đôi boot quân đội để ngay ngắn ở cửa. Vậy là cha tôi đã về nhà, nhưng không phải ông ấy nói là ba ngày sao? Tôi hít thở sâu, cởi giày và đi vào trong nhà. Khi đi qua cầu thang, Ukrashka ở phía trên nhìn xuống và nói nhỏ với tôi: "Bây giờ thì anh xong đời rồi. Chúc may mắn." Có nhiều lúc tôi ghét cay ghét đắng vẻ mặt xấc xược và kiêu ngạo này của Ukrashka.

"Con đi đâu lâu vậy?"

Tôi hơi nao núng trước giọng nói trầm thấp của cha, cố gắng không tỏ ra sợ hãi: "Con đã đi mua thuốc cho Bela, sau đó đi lấy rượu và thuốc lá."

Cha nhìn vào thùng carton tôi đang ôm trong ngực và vẫy tay ra hiệu tôi đến gần. "Con đã đi vài tiếng đồng hồ rồi đấy. Con đã ở đâu vậy?"

"Con chơi với các bạn, và đi dạo nữa." Tôi thừa nhận thành thật, không kiềm chế được việc hạ tầm mắt xuống thấp hơn. Tôi sợ nhìn vào đôi mắt màu xanh của cha, đôi mắt hầu như luôn bày tỏ phẫn nộ và thất vọng. Tôi không hiểu vì sao ông cảm thấy việc kiểm soát mọi hành động của tôi quan trọng như vậy. Thay vì hút thuốc, đánh nhau với cảnh sát như những đứa trẻ khác trên phố, tôi hầu như giành phần lớn thời gian để đọc sách, dù vậy thì cha vẫn tìm ra lý do để cằn nhằn.

"Nếu như vậy, hôm nay không xem truyền hình, cũng như ngày mai không đi đâu hết. Hiểu chứ?"

"Vâng."

Tôi thở dài, đặt thùng carton xuống. Tôi không quá khó chịu vì hình phạt này. Nếu ngày mai cha phải đi làm thì cũng không ai quan tâm đến việc tôi làm gì. Ngay khi định rời đi, cha đột nhiên hỏi tôi: "Sao con không cởi áo khoác ở ngoài? Như vậy bất lịch sự lắm đấy."

Trong nhà luôn có sưởi, và mỗi khi vào nhà hay đến thăm nhà ai đó, mọi người đều cởi áo khoác ra và treo chúng trên những chiếc móc hay giá treo đồ đặt ở gần cửa. Nhưng tôi không làm thế, bởi vì chiếc đồng hồ đang nằm trong túi áo khoác của tôi.

Cha đứng dậy và đưa tay ra, chuẩn bị cởi áo khoác của tôi. Ngay lập tức, tôi giật mình và hốt hoảng lùi lại, tôi cảnh giác nhìn cha và nói: "Con sẽ cởi nó... ở trong phòng." Cha tỏ ra khó hiểu và nhìn tôi, ngay sau đó là thái độ bực mình.

"Làm sao thế, Rus?" Cha nhìn tôi chằm chằm, cau mày và hỏi: "Có gì trong áo của con à?"

Tôi lắc đầu, nhưng cơ thể không nghe theo tôi, nó đang nóng ran và bắt đầu run rẩy. Tôi không thể che giấu nỗi sợ hãi. Cha thô bạo túm lấy tôi, cởi chiếc áo khoác ra, sau đó kiểm tra túi áo. Trong khi đó, tôi như bị đóng thành một tảng băng cứng đờ.

"Russiya, trả lời cha. Nó ở đâu ra vậy?"

Tôi không thể nào mở miệng trả lời, ngay trong lúc tôi đang hoang mang không biết phải làm gì, một cú tát giáng thẳng vào mặt khiến tôi chao đảo và ngã xuống ghế sofa.

"Con lấy cắp tiền à?" Cha giơ cái đồng hồ trước mặt tôi, hỏi với giọng lạnh lùng. Tôi ngẩng mặt lên, chậm chạp lắc đầu, nhưng tôi cũng không biết nói gì. Dù là nói cái gì thì cũng không thoát khỏi số phận của tôi.

"Russiya, mọi chuyện đang tệ hơn đấy."

Cuối cùng tôi đã thành thật thừa nhận tất cả mọi chuyện. Tôi không lấy trộm tiền, mà tôi lấy chiếc đồng hồ đi từ cửa hàng. Tôi đang chờ đợi, hai tay thì run lên, người tôi mềm nhũn vì sợ hãi. Bây giờ tôi đang hối hận tột độ, giá như lúc đó tôi không lấy nó hoặc giá như tôi đem trả nó lại. Bây giờ thì tôi chắc chắn sẽ tiêu đời.

Cha kéo tôi ra ngoài, ấn tôi lên xe và ngay lập tức đưa tôi đến cửa hàng, trả tiền cho chiếc đồng hồ và yêu cầu tôi xin lỗi. Mặc dù người bán hàng tỏ ra ngạc nhiên và sau đó vui vẻ bỏ qua, nhưng tôi cực kỳ xấu hổ. Tôi cũng không biết cái gì sẽ chờ đợi mình tiếp theo.

Tuy nhiên, cha tôi đã không làm gì tôi sau khi trở về nhà. Đã là chín giờ tối, ngày mai có lẽ ông ấy còn phải đi làm. Cha kéo tôi vào trong phòng ăn, hâm nóng thức ăn và nói với tôi: "Ăn tối và đi ngủ đi. Chúng ta sẽ nói chuyện vào ngày mai."

Nhưng chuyện này quả thực là một cực hình đối với tôi. Đồ ăn khô khốc trong miệng, nước mắt thì không ngừng chảy. Tôi sợ cảm giác phải chờ đợi, chỉ biết ngày mai là một ngày tồi tệ, mọi chuyện sẽ không kết thúc tốt đẹp với tôi.

——🌻——

Omg nhà Britany đọc khúc uống trà, bánh sừng bò thì biết đây là bọn Anh, Pháp rồi. Nhưng Scotch là nước nào thì chưa nghĩ ra. Serbulya là Serbia, xưa nằm trong Liên Bang CHXHCN Nam Tư (Yugo); còn Cesko là Cộng Hoà Séc, cùng Slovakia là 2 nước từng nằm trong CHXHCN Tiệp Khắc (Cheskov là Tiệp Khắc) =)))

Vòng cung Kursk (1943) - Trận đấu tăng Xô Đức kinh điển nhất lịch sử thế giới hiện đại.

Trận vây hãm Stalingrad (1942-1943) - Trận đánh đẫm máu nhất giữa Liên Xô và Đức Quốc Xã, bước ngoặt xoay chuyển cục diện thế chiến hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro