Chương 29: Viên đạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào, thị trưởng đại nhân | 29

Chương 29: Viên đạn

Khoảng sân trống trước cửa ngân hàng bị xe cảnh sát và cảnh sát chiếm đóng, ngoài ra còn truyền thông đứng một bên và dân chúng vây xem bên ngoài vạch an toàn.

"Cậu em, việc cậu nói có hiệu quả thiệt không đấy?" Hạ thấp thân mình đứng sau Tề Ninh, Ngô Việt Cương lo lắng hỏi. Bên ngoài quả nhiên có rất đông cảnh sát kéo đến, tuy người hắn lọt trong cửa, nhưng vẫn sờ sợ mấy tay súng bắn tỉa sẽ nã một phát tới đây.

Tề Ninh đứng thẳng tắp, không nói chuyện mà chỉ giơ tay với đối diện.

Chẳng hai hiểu động tác ra dấu kia hơn cảnh sát, không lâu sau, họ cũng cử đại diện bước lên.

Người nọ mặc đồng phục cảnh sát, khuôn mặt sạch sẽ dưới vành nón càng có vẻ trắng trẻo, anh ta tiến lên từng bước, bước chân chầm chậm mà trật tự, không hề bối rối chút nào.

Tề Ninh nhìn mặt người nọ, thoáng cái ngẩn ra.

Ngô Việt Cương phía sau cũng có chút khẩn trương, không đợi đối phương đến gần đã lập tức chĩa súng AK trong tay về phía người tới.

Tề Ninh nâng tay đè súng xuống, cười nói: "Ngô đại ca, đừng lo lắng, đây là người được cảnh sát phái tới đàm phán." Giọng cậu rất nhẹ, nét mặt cũng thản nhiên, người khác căn bản không nhận ra cậu đang nói chuyện với tên cướp sau lưng.

"Tôi là Bạch Vũ, đội trưởng cảnh sát hình sự của Cục Cảnh sát thành phố Kiến Ninh." Người tới đứng vững tại chỗ, nụ cười ôn hòa thường trực trên mặt triệt để biến mất, thay vào đó là vẻ bình tĩnh gần như lạnh lùng.

Ngô Việt Cương cảm thấy tay mình khẽ run lên, tuy trước đó đã chuẩn bị sẵn tinh thần không thành công thì xả thân liều chết, nhưng vừa trông thấy đội trưởng cảnh sát hình sự trẻ tuổi liền biết mình xong rồi.

Tề Ninh lại thầm kinh ngạc, từ lúc mới thấy Bạch Vũ, cậu đã bắt đầu nghĩ, thân phận khác của người cầm chứng nhận đầu bếp cấp một không ngờ lại là cảnh sát, thế giới này đúng là không thiếu điều lạ, nghe Bạch Vũ tự giới thiệu xong thì càng ngạc nhiên.

Còn trẻ như thế đã ngồi lên chiếc ghế này, làm cậu tự dưng nhớ đến Âu Dương Duệ.

Còn trẻ giống nhau, điềm tĩnh giống nhau, và... sâu không lường được giống nhau.

Chẳng biết người kia có xem tin tức không, có thấy mình đang bị "cưỡng ép" không, có lo lắng không, có đích thân đến đây không?

Tề Ninh cười nhẹ, chưa kịp mở miệng đã nghe Bạch Vũ cất giọng lạnh lùng: "Anh Ngô, chúng ta thương lượng nhé?"

Ngô Việt Cương ngẩn ra, đội trưởng cảnh sát hình sự muốn thương lượng gì với mình?

Chỉ biết ngây ngốc hỏi: "Thương lượng cái gì?"

Bạch Vũ đứng cách hai người khoảng hai mét, nhìn Tề Ninh đứng trước mặt, nhớ tới giọng nói mất bình tĩnh vừa nãy của Âu Dương Duệ qua điện thoại, chậm rãi đáp: "Tôi muốn dùng chính mình trao đổi con tin trong tay anh."

Tề Ninh sửng sốt nhìn anh ta, tầm mắt Bạch Vũ lại đặt trên người Ngô Việt Cương.

"Trong ngân hàng có rất nhiều con tin, dù chú mày là đội trưởng cảnh sát hình sự cũng không thể đổi hết tất cả." Đầu óc Ngô Việt Cương tỉnh táo trở lại.

Bạch Vũ nhếch môi cười khẽ, lại biến thành người đàn ông dịu dàng mà Tề Ninh thấy trong lần gặp đầu tiên, "Tôi chỉ muốn trao đổi người trong tay anh." Giọng anh ta không mặn không nhạt, giọng điệu bình tĩnh khiến nụ cười có vẻ hơi dư thừa.

Ngô Việt Cương triệt để ngốc lăng.

Đây là tình huống gì?

Tề Ninh còn kinh ngạc hơn Ngô Việt Cương, Bạch Vũ muốn dùng bản thân đổi lấy cậu?

Cậu với Bạch Vũ căn bản không quen biết, vì sao đối phương phải làm vậy?

Thừa dịp Ngô Việt Cương ngây người, Bạch Vũ gật đầu với cậu, lại sờ sờ vị trí bên hông, ý bảo Tề Ninh tìm được cơ hội phải bỏ chạy ngay, chuyện tiếp theo giao cho anh ta xử lý.

Tình cảnh này không giống mong muốn của Tề Ninh, cậu muốn thay mặt Ngô Việt Cương đàm phán với cảnh sát, sao cho nhóm người Ngô Việt Cương chẳng những không bị trị tội, mà còn chữa khỏi bệnh cho bà Ngô. Đương nhiên, hết thảy đều cần Âu Dương Duệ ủng hộ, Tề Ninh tin Âu Dương Duệ xem tin tức xong nhất định sẽ có hành động, nhưng cậu nghĩ tới mọi việc, chỉ không ngờ đến sự xuất hiện của Bạch Vũ.

Hơn nữa, quan trọng nhất là Bạch Vũ căn bản không biết suy nghĩ trong lòng cậu.

Cứ tiếp tục như vầy, có lẽ Ngô Việt Cương sẽ thực sự bị tống vào tù.

Nghĩ đến đây, Tề Ninh có chút sốt ruột, Bạch Vũ lại chỉ cho rằng cậu nhất định là bị Ngô Việt Cương uy hiếp mới đồng ý thay đối phương đàm phán với cảnh sát.

"Anh Ngô, so với người trong tay anh, tôi càng có giá trị lợi dụng hơn, không phải sao?" Bạch Vũ thấy bộ dạng vẫn chưa hoàn hồn của Ngô Việt Cương, tiếp tục thuyết phục.

Tay cầm súng của Ngô Việt Cương khẽ run, lựa chọn này hình như hơi khó khăn.

Tề Ninh lại không cho Ngô Việt Cương cơ hội suy xét, cậu đột nhiên xen miệng: "Cảnh sát Bạch, con tin bên trong rất an toàn, họ bị ép vào tình cảnh bất đắc dĩ mới làm ra chuyện này, nếu anh có thể khiến cảnh sát rút khỏi phạm vi tấn công, tôi cam đoan con tin sẽ an toàn, ngân hàng cũng được trả lại đủ tiền. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là cảnh sát có thể tha cho sáu người họ, tiện thể lắng nghe án oan mà các anh vốn không quan tâm."

Kỳ thực trong lòng Tề Ninh hoàn toàn không nắm chắc khi nói mấy lời này, dù sao cậu chỉ dựa vào sự giúp đỡ trượng nghĩa của Ngô Việt Cương kiếp nước mới quyết định giúp hắn, nếu năm người kia không chấp nhận thì toàn bộ đều phí công.

Bạch Vũ nhíu mày, ngay sau đó lại che giấu rất tốt, hỏi: "Cậu quen bọn họ?"

Tề Ninh lắc đầu, rồi lại gật đầu, nói nhỏ: "Tôi chỉ biết một mình Ngô Việt Cương, năm người kia thì chưa từng gặp."

Ngô Việt Cương đứng sau Tề Ninh nãy giờ nghe lời này thì hơi nghi hoặc, đây căn bản là lần đầu tiên hắn gặp thiếu niên này, sao cậu ta lại bảo là quen hắn chứ? Kỳ lạ quá là kỳ lạ, nhưng giờ không phải lúc suy nghĩ.

Bạch Vũ nghển cổ nhìn vào trong, thông qua cánh cửa nửa mở có thể thấy nguyên gian phòng bừa bộn, kính vỡ, giấy tờ và tiền mặt rơi vãi khắp sàn, quả nhiên không có vết máu. Nét mặt Bạch Vũ cuối cùng cũng dịu bớt, đang muốn nói gì đó thì biến cố đột ngột phát sinh.

Một âm thanh giòn vang truyền đến từ bên trái, viên đạn cấp tốc phá tan không khí lao vút tới, đối tượng bị nhắm là hai người Ngô Việt Cương và Tề Ninh đang đứng trước cửa ngân hàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro