Chương 42: Nhược điểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào, thị trưởng đại nhân | 42

Chương 42: Nhược điểm

Mạc Kỳ lấy ra một phong thư trong túi đưa cho cậu, Tề Ninh nghi hoặc nhận lấy, bên trong có một tấm vé bay từ Bắc Kinh về Kiến Ninh.

Cậu ngẩng đầu lên, không hiểu lắm.

"Vì đã gần cuối năm nên học trưởng bận đến mức không làm sao được, nên sai tôi đến đưa vé máy bay cho cậu." Mạc Kỳ vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, nói năng nhẹ nhàng. Tề Ninh cúi đầu nhìn thời gian mua vé, là một tiếng trước, cậu thoáng dừng một lát, xong nhét tấm vé vào phong thư rồi trả lại, "Không cần, tôi mua vé tàu rồi, xin thay tôi chuyển lời cám ơn cho ngài thị trưởng."

Mạc Kỳ ngẩn ra, không ngờ cậu sẽ từ chối, nhưng không vươn tay nhận lại phong thư, "Ngại quá, vé máy bay đã đưa thì không thể nhận lại, nếu cậu thực sự muốn trả thì tự mình trả cho học trưởng đi, tôi còn có việc nên xin phép đi trước, tạm biệt." Thái độ của Mạc Kỳ từ đầu tới đuôi đều rất lịch sự, Tề Ninh cau mày nhìn hắn quay lưng bỏ đi, bỗng dưng cảm nhận được chút địch ý.

Mạc Kỳ này cười thì cười đấy, nhưng kiểu cười nhìn thế nào cũng không thấy độ ấm.

Tề Ninh cầm phong thư nhìn Mạc Kỳ lái xe đi xa, trong đầu có gì đó vụt lóe rồi biến mất, nhanh tới nỗi chẳng kịp bắt giữ.

Trên đường về, cậu gọi cho Âu Dương Duệ, tổng đài liên tục nói là không liên lạc được, bèn dừng chân gọi cho Tạ Đông. Nếu Tạ Đông đã quen biết Âu Dương Duệ nhiều năm, lại nương theo quan hệ của Tiêu Ngôn, vậy mối liên hệ giữa hai người nhất định không hời hợt, ắt hẳn Tạ Đông biết lý do không tìm được Âu Dương Duệ.

Kết quả cũng không tài nào liên lạc được với Tạ Đông, bất luận bấm số kiểu gì, cuối cùng đều bị tự động cắt đứt.

Kế tiếp đến sách cũng đọc chẳng vô nữa, Tề Ninh ngồi trước bàn học, cứ mấy phút lại gọi qua một lần, kết quả vẫn y như cũ.

Mãi đến sau bữa tối, điện thoại của Âu Dương Duệ rốt cuộc mới kết nối được, Tề Ninh vừa định thả lỏng, đầu kia đã truyền đến tiếng người, bối cảnh rất ồn ào, giọng một cô gái vang lên: "A lô."

Tề Ninh sửng sốt, lập tức nói: "Xin chào, tôi tìm Âu Dương Duệ."

Bên kia im lặng chốc lát, "Ảnh đi toilet rồi, xin hỏi ai đầu dây?" Đối phương vừa dứt lời, Tề Ninh đã nghe thấy tiếng nhạc lớn hơn và âm thanh hào hứng nghe như giọng DJ truyền đến: "Chào các quý ông quý bà, welcome to Đêm Bắc Kinh..."

Câu kế tiếp lại không nghe rõ, Tề Ninh cúp máy trong kinh ngạc.

Âu Dương Duệ đang ở Bắc Kinh!

Đang ở Bắc Kinh lại bảo Mạc Kỳ đưa vé máy bay tới đây, đang ở Bắc Kinh lại không bớt được thời gian tới đây một chuyến!

Tề Ninh hơi tức giận, biết mình không có tư cách nổi nóng nhưng vẫn chẳng kiềm chế nổi. Cậu để điện thoại lên giường, đứng dậy đến bên cửa sổ, mùa đông Bắc Kinh trời tối rất sớm, mới hơn năm giờ mà đã nhìn không rõ cảnh vật bên ngoài, chỉ có ánh đèn sáng xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù để bao phủ cả vùng đất, trên sân thể dục còn vài người đang chạy bộ. Tề Ninh chống tay lên bệ cửa, trong lòng có chút khó chịu.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, giọng nói oang oang của Trương Thụy tức khắc vang lên: "A Ninh, sao lại ngồi một mình trong khuê phòng thế kia?" Vừa nói vừa sáp lại gần, Tề Ninh đứng dậy đẩy cậu ta ra, "Mấy anh mới đi đâu về đó?"

"Đúng rồi, đi lẹ, tối nay có vũ hội hoá trang, bọn anh đặc biệt chạy về gọi cậu nè." Lưu Hạo hưng phấn nói, đưa tay túm Tề Ninh ra ngoài ngay tắp lự. Trương Thụy và Tiêu Vũ cũng theo ra, Tề Ninh bị lôi đi mà chẳng có lấy một cơ hội phản kháng, đến dưới lầu ký túc xá mới phát hiện quên đem di động, nào ngờ Trương Thụy lại biến nó ra trước mặt cậu như làm ảo thuật, cười bảo: "Biết ngay chú em muốn tìm cái này mà, chú dòm nó chòng chọc nguyên ngày hôm nay còn gì."

Tề Ninh ngượng ngùng nhận lấy di động, đoạn theo ba người vào hội trường.

Đây là bữa tiệc do hội sinh viên tổ chức, đa số sinh viên sẽ lên đường về quê vào ngày mai, nên tranh thủ tối nay chơi cho đã. Lúc vào hội trường, có mấy thành viên hội sinh viên đứng chờ tại cửa, trước mặt đặt vài cái thùng to. Tụi Trương Thụy là dân lão làng, chỉ có gà mờ năm nhất Tề Ninh là chả hiểu gì sất, Trương Thụy kéo cậu đi về phía mấy cái thùng, ý bảo cậu lấy đồ bên trong ra.

Tề Ninh thò tay vào, chạm trúng toàn thứ cứng cứng, lại thấy không rõ rốt cuộc là gì, đợi lấy ra mới biết là mặt nạ.

"A Ninh, số đỏ phết nhể, mặt nạ Tử Thần mà cũng rút trúng!" Lưu Hạo vỗ vỗ vai cậu, xong đeo cái mặt nạ chỉ che từ mũi trở lên lên mặt. Khi Tề Ninh thích nghi được với mặt nạ, phát hiện tụi Tiêu Vũ cũng đã đeo các mặt nạ khác nhau, bốn người cùng đẩy cửa vào, bầu không khí sôi nổi bên trong không hề tương xứng với sự rét mướt ngoài kia.

Hầu như ai cũng che kín mặt, quần áo trên người cũng không phải dạng trang phục thường ngày, chỉ mình Tề Ninh còn mặc đồ thường, thành ra vừa vào hội trường đã thu hút vô số ánh mắt. Ai nấy cũng hiếu kỳ với cậu đàn em thanh tú ít nói này, những tưởng chỉ là sinh viên con nhà bình dân, dè đâu bối cảnh lại hùng hậu đến khó tin, có gia đình lớn như nhà họ Bạch làm chỗ dựa chưa tính, còn có một ông anh họ là nhân vật trong truyền thuyết. Tuy trong trường không ít người lắm tiền, song quả thực chẳng một ai kết thân được với Âu Dương Duệ.

"Em trai, đến nhảy một điệu với chị đi." Đột nhiên, một "miêu nữ" chẳng biết chui ra từ đâu thò đôi móng vuốt trắng bóc tới trước mặt Tề Ninh, cậu lùi ra sau hai bước, cự tuyệt một cách ôn hòa mà khéo léo: "Ngại quá, em không biết khiêu vũ, thiết nghĩ chỉ cần đứng đây xem chị nhảy đã là vinh hạnh lớn lao rồi."

Bị quê độ, dĩ nhiên "miêu nữ" bĩu môi bỏ đi, nữ sinh xung quanh muốn mời cậu khiêu vũ, nhưng sợ bị từ chối đến mất mặt nên đành dời mục tiêu. Trương Thụy chờ "miêu nữ" đi xa, lập tức nhào lên người Tề Ninh một cách khoa trương, "A Ninh, đúng là dòm không ra nha, nhóc mày đúng là tuyệt tình quá thể!"

Tề Ninh cầm ly bia lên uống một ngụm, cười nói: "Em đâu biết con gái trường ta dạn dữ vậy đâu."

Tiêu Vũ nhìn cậu một cái, đột nhiên hỏi: "Có phải ma nữ Bạch Nhị kia để ý cậu không?"

Ngoại trừ Tiêu Vũ, ba người kia đều đồng thời phun bia. Trương Thụy chùi chùi miệng, bực bội hô to: "Mày làm ơn đừng lựa lúc người ta đang uống để nói mấy câu đó được không!"

"Bộ mày không thấy có khả năng lắm hả?" Tiêu Vũ cười nhạt, liếc Trương Thụy một cái, Trương Thụy ra chiều đăm chiêu, đoạn cho ra đáp án: "Nghe mày nói xong cũng thấy có thể lắm nha, A Hạo, thấy sao cu?"

Phạm vi phun nước của Lưu Hạo nhỏ nhất, tự nhiên cũng tin tưởng vô điều kiện.

Chỉ có Tề Ninh nhíu mày, thấy ba người nhất tề dòm về phía mình mới chậm rãi lên tiếng: "Bọn em là bạn."

Câu trả lời rõ ràng là thiếu thuyết phục lại trở nên đáng tin qua miệng cậu, ngay cả Tiêu Vũ cũng biết không nên tiếp tục đề tài nữa, thế là quyết định tách ra, hẹn mười hai giờ gặp nhau trước cửa.

Kỳ thực Tề Ninh chả có hứng thú gì với dạng vũ hội này, cứ như bắt một người 30 tuổi phải thích thế giới phồn hoa đầy rẫy gấu bông và búp bê mà chỉ người 20 tuổi mới thích ấy, quá ư là phi thực tế. Thế nên, Tề Ninh cầm ly bia ngồi tại chiếc ghế trong góc, trên sân khấu có người đang trình diễn ngẫu hứng — thổi bong bóng.

Ai thổi bể nhiều bóng nhất thì chiến thắng.

Một cô nàng mặt mũi xinh xắn đang PK với một cậu chàng mặt chữ điền, nam sinh diện mạo cục mịch rõ ràng đang rơi vào thế hạ phong. Khi tiếng còi chấm dứt vang lên, tiếng la hét lập tức nổi lên ầm ĩ, nữ sinh thắng trận cũng chẳng cao hứng lắm, còn lườm nam sinh nọ một cái rõ hung. Tề Ninh uống một ngụm bia, cảm thấy khá thú vị.

Tiếng hoan hô bên dưới càng sung hơn, nam sinh bất ngờ quỳ một gối xuống, chẳng những dọa nữ sinh khả ái sợ hết hồn, mà khán giả đang nhiệt tình gào thét cũng thoáng cái im bặt. Toàn hội trường bỗng lặng như tờ, chỉ nghe thấy nam sinh cất giọng dịu dàng: "Tiểu Yến Tử, tuy sắp tốt nghiệp rồi, nhưng anh vẫn muốn nói với em rằng anh mãi mãi sẽ không rời xa em. Dù hiện tại anh chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng anh thề sẽ dùng suốt phần đời còn lại để yêu em thương em quan tâm em, làm em trở thành người hạnh phúc nhất."

Rất ngắn gọn, lại biểu lộ được tất thảy điều muốn nói.

Nữ sinh hiển nhiên gật đầu đồng ý với đôi mắt đẫm lệ, tiếp theo trao tặng nụ hôn khẽ quý giá trong tiếng hô hào của đám đông.

Âm thanh la hét nồng nhiệt vẫn đang tiếp diễn, Tề Ninh đặt cái ly xuống dưới chân rồi đứng dậy ra ngoài, bỏ lại căn phòng náo nhiệt sau cánh cửa.

Ra khỏi hội trường là gặp ngay con đường rợp bóng cây, cây cối mùa đông đều rụng sạch lá, chỉ cây ở đây là vẫn xum xuê. Tề Ninh ngẩng đầu nhìn đèn đường, ánh sáng đâm vào mắt hơi đau, cậu lấy di động trong túi ra soi về phía đèn đường, chợt phát hiện có mười mấy cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều hợp thành một cái tên — Âu Dương Duệ.

Chưa kịp định thần, di động đã thình lình rung lên, cái tên quen thuộc không ngừng lóe lên trước mắt, cậu áp điện thoại lên tai, lập tức nghe thấy giọng nói sốt ruột của người nọ: "Tề Ninh, cậu đang ở đâu? Sao vậy? Tại sao không nhận điện thoại?"

"Tôi đang ở trường, ban nãy... ban nãy không nghe thấy." Trên mặt đất lốm đốm ánh sao, Tề Ninh cúi đầu, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Người đàn ông đầu kia dường như vẫn đang tiêu hóa nỗi sợ hãi và nghi hoặc vừa rồi, lát sau mới bình tĩnh lại: "Ừ, vậy thì tốt rồi, cậu nghỉ ngơi sớm đi."

"Anh ở đâu?" Tề Ninh hỏi, ngay trước khi người nọ kịp cúp máy.

Lại một hồi trầm mặc, Tề Ninh cầm di động hỏi lần hai mới nghe Âu Dương Duệ đáp: "Mới nãy tôi đến quán bar với em gái nên không nhận được điện thoại của cậu, sau đó gọi cho cậu lại chẳng ai bắt máy, tôi hơi lo lắng."

"Nên anh đang ở trường bọn tôi đúng không?" Tề Ninh nhìn đằng trước, con đường rợp bóng phảng phất không có điểm cuối, kéo dài mãi tới tận phương trời xa xăm.

Âu Dương Duệ cam chịu, "Phải..."

Tề Ninh không đợi anh nói xong đã tắt máy, bước nhanh về phía trước, điểm nhỏ đằng trước càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng. Tề Ninh dừng tại nơi cách người nọ mấy mét, thấy ngài thị trưởng trẻ chỉ mặc mỗi áo len màu đen đứng giữa cái lạnh dưới 0 độ, hẳn là vội vã tới mức quên khoác thêm áo đây mà.

Âu Dương Duệ cũng thấy cậu, chỉ cười khẽ chứ không lên tiếng, hai người đứng nhìn nhau thông qua một lá chắn không khí vô hình, "Thấy cậu không việc gì là tốt rồi, tôi về trước đây." Âu Dương Duệ còn cầm di động trong tay, thân hình cao lớn được đèn đường kéo ra thật dài. Tề Ninh nhìn anh chốc lát, đột nhiên tiến lên ôm chặt lấy người nọ.

"Ngu ngốc!" Tiếng mắng trầm thấp bị ngăn cách bởi một lớp áo.

Âu Dương Duệ vẫn cười, mắt lóe lên tia sáng lộng lẫy mà sáng ngời, lại vụt biến ngay lập tức.

"Tề Ninh, ban nãy tại sao không nghe thấy chuông điện thoại?" Hồi lâu sau, Âu Dương Duệ mới chậm rãi cất lời.

Tề Ninh buông tay ra, lui về phía sau hai bước, nhìn thẳng vào người nọ, "Vậy anh chạy đến đây làm gì? Chỉ để xác nhận tôi có an toàn hay không thôi sao?"

Âu Dương Duệ hiếm được lần thành thật gật đầu.

Tề Ninh chợt nhoẻn cười, nụ cười biến thành hình ảnh tuyệt mỹ dưới ánh đèn chiếu rọi, đôi môi hình dáng đẹp đẽ hé ra hợp lại: "Âu Dương Duệ, anh không nên lo lắng cho tôi như vậy, bởi vì, tôi rất có khả năng sẽ thành nhược điểm chí mạng của anh."

Nghe vậy, Âu Dương Duệ khẽ nhướng mày, nụ cười vẫn nở rộ bên khóe môi, giọng nói trầm trầm mà tà mị trở nên cám dỗ khôn xiết trên con đường mòn an tĩnh, "Dù là nhược điểm, tôi cũng cam nguyện chịu đựng."

Đôi mắt sáng của thiếu niên bỗng trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết, cậu không chần chừ nữa, đưa tay kéo người đàn ông cao lớn ra sau thân cây ven đường, kiễng chân hôn lên.

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro