Chương 67: Khúc nhạc dạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào, thị trưởng đại nhân | 67

Chương 67: Khúc nhạc dạo

Bầu trời bên ngoài dần hửng sáng, tia sáng ban mai len qua bức rèm khép hờ rọi vào phòng, tạo thành nhiều bóng mờ loang lổ trên sàn nhà.

Tề Ninh ngồi im lìm trên sofa, hai tay đặt tại đầu gối, cứ ngồi mãi như vậy mà chẳng hề di chuyển.

Khuôn mặt thanh tú tái nhợt, chỉ đôi mắt kia là sáng đến đáng sợ, căn phòng vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi cậu đến, có điều quầng sáng lam trên bàn đã biến mất, nếu không phải còn nước đọng trên sàn, người ta gần như sẽ tưởng đây chỉ là mộng cảnh.

Hồi lâu sau, cậu mới dịch chuyển tầm mắt, nhìn sang Thanh Diễm, "Anh rốt cuộc là ai?"

Thanh Diễm nhún nhún vai, "Tôi tên Thanh Diễm, cậu biết mà."

Tề Ninh thong thả đứng dậy, đi từng bước qua, nhanh chóng vung tay lên, Thanh Diễm lập tức cảm thấy cổ mình lạnh ngắt, một cây dao găm Thụy Sĩ kề dưới cổ hắn, giọng nói bình tĩnh mà cố chấp của Tề Ninh vang bên tai, "Tôi hỏi lại lần nữa, anh rốt cuộc là ai? Tại sao bể cá kia sẽ sáng lên, còn có thể chiếu ra hình ảnh, còn nữa, sao anh xuất hiện ở đây?"

"Cậu muốn giết tôi sao? Tề Ninh." Thanh Diễm cất giọng trầm thấp, ngữ khí điềm tĩnh vô cùng.

Tề Ninh ngẩn ra, đáp: "Trả lời vấn đề của tôi trước."

"Ây chà, quả nhiên tên Tiêu Ngôn kia nói cấm có sai, cậu xem xong nhất định sẽ giết người diệt khẩu."

"Tiêu Ngôn?" Tề Ninh nhíu mày.

Thanh Diễm không để ý con dao trên cổ, quay qua nhìn cậu, cười nhẹ: "Vô luận cậu nhìn thấy thứ gì thì đó cũng là sự thật, còn nữa, tôi không hề có ác ý với nhóm các cậu." Tề Ninh chậm rãi thu tay lại, rồi nghe Thanh Diễm nói tiếp: "Kể ra cũng là duyên phận, hai ta đều đến từ nơi xa xôi, chẳng qua cậu vốn thuộc về thế giới này, tôi thì không phải."

Tề Ninh cất con dao mà Tạ Đông tặng cậu để phòng thân cách đây không lâu đi, hỏi: "Vậy anh biết tại sao tôi lại quay về năm mười bảy tuổi không?"

Thanh Diễm lắc đầu, "Vạn vật thế gian đều có quy luật vận hành, hiện thời tôi vẫn chưa rút được kết luận, chỉ có thể nói, ắt hẳn có một người hi vọng cậu trở về, mong muốn của người ấy quá mãnh liệt nên cậu mới quay lại."

Lời hắn nói vớ vẩn cực điểm, Tề Ninh lại nghiêm túc lắng nghe, xong còn gật đầu.

Tuy vẫn chưa biết người trước mắt là địch hay bạn, nhưng chỉ dựa vào việc bể cá sáng lên, từng chuyện của mười năm trước hiện rõ mồn một đã thôi thúc cậu lựa chọn tin tưởng trong vô thức.

Sắc mặt tái nhợt khi chết của Tề Hạ, quãng ngày chật vật trong tù của cậu, vẻ mặt bình tĩnh của Tạ Đông, cùng những chuyện cậu không biết, tất thảy chân thật quá đỗi, từng cảnh như tái hiện ngay trước mặt cậu, khiến cậu không cách nào phủ nhận hay chối bỏ.

Âu Dương Duệ.

Không ngờ người nọ lại làm nhiều chuyện vì cậu đến vậy, trong khi cậu chẳng hề hay biết.

Rốt cuộc cậu đã nằm trong lòng Âu Dương Duệ từ khi nào, mà chính bản thân cậu cũng không phát hiện.

"Này, đây là chuyến bay đến Kiến Ninh sớm nhất hôm nay, cậu còn một tiếng để tới sân bay." Trước mặt thình lình xuất hiện một tấm vé máy bay, giọng Thanh Diễm vang bên tai, Tề Ninh ngạc nhiên xoay người sang, liền bắt gặp nụ cười rạng rỡ của Thanh Diễm, "Tôi quả thực không tin nổi thế giới của chúng ta mấy trăm năm sau lại thay đổi đến nhường này, một nơi xa tít tắp như vậy mà chỉ cần ngồi máy bay mấy tiếng, nếu ở thời chúng tôi, e rằng phải mất vài tháng."

Tề Ninh vươn tay nhận vé máy bay, nhẹ giọng nói: "Cám ơn anh."

Thanh Diễm phẩy tay, "Mau đi đi, máy bay không đợi người."

Nắm chặt tấm vé trong tay, Tề Ninh tạm biệt hắn rồi cấp tốc chạy ra ngoài.

Thanh Diễm đứng tại cửa phòng, nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia nhanh chóng khuất hẳn, bấy giờ mới cong môi cười, "Âu Dương Duệ, nhịn hai năm, hôm nay anh cuối cùng cũng được ăn thịt, anh định cảm tạ tôi thế nào đây?"

Máy bay tới Kiến Ninh lúc mười giờ sáng.

Hên là cậu luôn đem theo chứng minh thư và thẻ ngân hàng theo thói quen, bằng không dù có vé cũng chẳng lên được máy bay.

Cậu xuống máy bay rồi đi thẳng ra cổng, mau chóng bắt một chiếc taxi, tài xế hỏi muốn đi đâu cậu lại không trả lời được.

Chẳng ngờ lại cứ thế ấm đầu chạy về, chắc giờ Âu Dương Duệ vẫn đang làm việc, lỗ mãng chạy tới liệu có làm phiền anh ấy không?

Mãi đến khi chú lái xe hỏi lần nữa, cậu mới chậm rãi đáp: "Làm ơn chạy tới Tòa thị chính, cám ơn."

Ơn giời giao thông thành phố này không ùn tắc như Bắc Kinh, nửa tiếng sau xe đã thuận lợi đến trước Tòa thị chính, Tề Ninh đứng đối diện tòa nhà hùng vĩ, cắn răng nhấc chân vào.

Đại sảnh nghiêm trang có rất nhiều người qua lại, họ bước đi rất nhẹ, tiếng trò chuyện cũng khẽ đến mức cơ hồ không nghe thấy, Tề Ninh đứng trên sàn đá cẩm thạch trơn bóng nhìn người xung quanh, nỗi nhớ Âu Dương Duệ càng thêm da diết.

"Tề Ninh?" Đương lúc cậu không biết làm sao, sau lưng chợt có tiếng gọi.

Theo âm thanh nhìn lại, Tề Ninh ngạc nhiên trợn to hai mắt, cất giọng ngờ ngợ: "Tiêu Nhiên?"

Cô gái tên Tiêu Nhiên thảng thốt chốc lát, lập tức cười nói: "Hóa ra cậu biết tôi hả? Anh hai cho cậu xem ảnh tôi rồi à?"

Cô gái trước mắt nom hoạt bát tươi tắn hơn cô nàng Tạ Đông dẫn vào nhà tù, kiếp trước cậu vẫn tưởng đây là người Tạ Đông thích, hơn nữa, quen được cô gái dịu dàng tao nhã như Tiêu Nhiên quả là một chuyện hạnh phúc. Có điều, giờ cậu đã biết Tạ Đông bị Tiêu Ngôn bẻ cong từ lâu, thành thử cô nàng Tiêu Nhiên này bất quá chỉ là người qua đường Tạ Đông nhờ cậy để an ủi cậu thôi.

"Tiêu Ngôn là anh cô à?" Dẫu đã biết đáp án, cậu vẫn hỏi lại.

Tiêu Nhiên gật đầu, "Cậu tới tìm anh ba hả?"

Anh ba trong miệng cô hiển nhiên là Âu Dương Duệ, Tề Ninh cũng không thấy ngượng ngùng, thành thật gật đầu. Tiêu Nhiên nhìn nét mặt tự nhiên của cậu, càng ra chiều vui vẻ, "Để tôi dẫn cậu đến văn phòng anh ba trước, giờ ảnh đang họp."

"Vậy làm phiền cô."

Tiêu Nhiên đột nhiên nhìn cậu, "Cậu sắp thành anh dâu của tôi rồi còn khách khí dữ vậy." Lúc nói chuyện còn kèm theo nụ cười chọc ghẹo.

Tề Ninh lần nữa khẳng định, cô gái chín chắn thanh nhã mà Tạ Đông dẫn đi thăm cậu kiếp trước chắc mẩm là đồ giả!

Thang máy lên tầng sáu, hai người ra khỏi thang máy, vừa khéo chạm mặt một nhóm người bước ra từ phòng họp, chàng trai đi đầu mặc âu phục thủ công màu đen, anh đứng đối diện mọi người và đang chuyện trò với người bên cạnh. Tề Ninh đứng trước cửa thang máy, nhìn người đàn ông tuấn tú được đám đông vây quanh, dưới chân như nặng ngàn cân, chẳng cách nào bước đi.

Người ấy gần trong gang tấc, vươn tay là có thể chạm đến, mang theo nụ cười thong dong mà tự tin, trong mắt chan chứa ánh sáng rực rỡ, đây không phải người vì cậu mà cam chịu khuất phục dưới thân đàn ông, không phải ngài thị trưởng trẻ nhắm mắt xuôi tay với vẻ mặt tang thương của kiếp trước, anh chỉ là Âu Dương Duệ, người Tề Ninh đem lòng thương yêu.

Âu Dương Duệ vừa ngẩng đầu đã chạm trúng ánh mắt thâm tình của cậu trai đang đứng giữa ranh giới thiếu niên và thanh niên.

Đoạn anh cúi xuống nói vài câu với người bên cạnh, sải bước về phía Tề Ninh.

Tề Ninh nhìn anh đến gần, tay phải bị người ta nắm lấy vừa nhanh vừa mạnh, thị trưởng đại nhân dẫn cậu vào văn phòng trước mắt bao người, sau đó đóng cửa phòng cái cạch.

Cửa phòng khép lại, Tề Ninh chưa kịp lên tiếng, thân thể đã bị ấn lên cửa, môi hôn nóng bỏng triền miên của người nọ lập tức áp lên.

Môi bị lấp đầy, chỉ có thể bị động thừa nhận nụ hôn nhiệt tình mà điên cuồng của người ta, tựa con rắn linh hoạt chui thẳng vào chốn không người, mặc sức xâm chiếm thành trì.

Tề Ninh đưa tay ôm thắt lưng gầy của anh, chủ động kiễng chân đáp lại.

Văn phòng yên tĩnh nháy mắt bị bầu không khí ám muội chiếm trọn, hai người đứng bên cửa ôm hôn đến khó lòng chia lìa.

"Âu Dương... Duệ..."

Giữa hai môi hôn, còn có thể nghe thấy giọng nói âu yếm của người trong lòng.

Âu Dương Duệ đột nhiên cúi xuống bế cậu lên, thình lình bị nhấc cao khiến Tề Ninh ôm cổ anh theo phản xạ, tiếp theo cả người được đặt lên sofa bằng da rộng rãi, cậu mở mắt ra, để rồi ngã thẳng vào đôi mắt sâu hút của đối phương.

"Mới vừa nãy anh còn nghĩ nếu em bỗng dưng xuất hiện trước mặt anh thì anh nên làm gì bây giờ?" Người nọ chậm rãi phủ lên, cất giọng trầm thấp đến tà mị.

Tề Ninh mỉm cười, nâng người hôn cái chóc lên môi anh, "Vậy anh muốn làm gì nào?"

"Ăn em." Tiếng cười trầm trầm của ngài thị trưởng trẻ lưu động trong yết hầu, thân hình cao gầy tức khắc đè lên cơ thể mảnh khảnh trên sofa, hơi thở mập mờ tràn ra, khiến bầu không khí xung quanh cũng xao động và nồng nhiệt hẳn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro