Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nhất định phải tới  

Vào một ngày xuân sau giờ ngọ, những tia nắng lấp lánh trên bầu trời, cùng với làn gió thổi lất phất.

Cố Niệm Chi đắp trên mình một tấm chăn len mỏng, cuộn tròn phong nhã nằm ở tiểu khu C ngay tầng chót của nhà trọ gồm 28 lầu , tận hưởng trước cửa sổ kiểu châu Âu ,nằm dài ngủ trưa trên ghế sa lon hồng ti nhung .

Trong phòng đang yên tĩnh, đột nhiên chuông điện thoại reo lên phá vỡ bầu không khí ấy.

"Mưa ào ào, cựu cố trong cỏ cây sâu, ta nghe , ngươi từ đầu đến cuối chỉ có một mình..."

Yên Hoa Dịch Lãnh* vang lên, người tỉnh giấc ngủ trưa chính là Cố Niệm Chi.

*Tên bài hát*

Cô thẩn thờ, bất ngờ nghe tiếng điện thoại reo, nhưng vẫn nhắm mắt lại, vẫn lười biếng nằm không nhúc nhích.

"Mưa ào ào, cựu cố trong cỏ cây sâu, ta nghe, ngươi từ đầu đến cuối chỉ có một mình..."

Chuông điện thoại kéo dài không ngừng vang lên, gọi điện thoại cho người vẫn đang tựa hồ quả thật hết sức cố chấp, lặp đi lặp lại gọi cho cô.

Cố Niệm Chi không có cách nào để tiếp tục ngủ tiếp , cũng không thể làm gì khác hơn là đưa những ngón tay lười biếng của mình ra cầm lấy cái điện thoại,sau đó " A lô " một tiếng.

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói vui vẻ ngọt ngào của Phùng Nghi Hỉ vang lên: "Niệm Chi , tối nay mày nhất định phải tới! Mày là bạn thân nhất của tao, hôm nay lại là sinh nhật của tao, ngày mai chúng ta cùng nhau tham gia kỳ thi nghiên cứu sinh , đấy cũng là một đại hỷ sự!"

Cố Niệm Chi cười nói: "Tao nhớ , mà hình như nhà mày ở tiểu khu Đức Hinh đúng không?"

Tiểu khu Phong nhã đều là nhà trọ lầu, nhưng tiểu khu Đức Hinh đều là khu biệt thự.

Cố Niệm Chi mặc dù bình thường ở tại tiểu khu Phong Nhã ngay lầu cuối của nhà trọ, nhưng người giám hộ của cô là Hoắc Thiệu Hằng sở hữu một căn biệt thự ở tiểu khu Đức Hinh , cho nên đây là nơi với cô mà nói rất chi là thuận lợi.

"Đúng vậy, tao đã gửi địa chỉ đến điện thoại của mày ." Phùng Nghi vui sướng đứng dưới dù che nắng hạ ở sân thượng của biệt thự , mắt nhìn ra bầu trời xanh thẳm với một tai nghe không dây và một vỏ nhỏ bột trên earlobe trắng

Giọng nói ngọt ngào trên đôi môi nhỏ nhắn đỏ thẫm màu anh đào làm mê hoặc lòng người , đấy là điểm tương phản sắc nét đối với gương mặt vặn vẹo dử tợn của cô.

Phùng Nghi Sân cầm trên tay một ly capuchino đứng đối diện với cô, lẳng lặng nhìn cô, cho đến cô cúp máy, mới lắc đầu một cái tỏ vẻ không đồng ý : "Nghi Hỷ, em thật sự muốn làm điều này ư? Cố Niệm Chi... không trêu chọc em chứ ?"

"Cô ta không trêu chọc em? !" Phùng nghi Hỷ cười nhạt, vung tay liền bỏ đi , " Chị, chị sẽ không ngây thơ như thế chứ ? ! Trước khi cô ta chuyển vào trường của chúng ta , chúng ta luôn luôn đứng hạng nhất! Em còn là hoa khôi của ngành! Nhưng sau khi cô ta chuyển đến đây, em cái gì cũng không phải? Cô ta dựa vào cái gì chứ? ! Một con nhỏ mồ côi, vậy mà tới giả bộ làm Phong nhã bạch phú mỹ!"

Phùng Nghi Sân buông ly Capuchino xuống , đi theo Phùng Nghi Hỉ vào phòng, hai tỷ muội đứng ở trước cửa sổ sát đất xì xào bàn tán

"Được rồi được rồi, chị biết em không cam lòng, nhưng bố mẹ của Cố Niệm Chi đều mất hết , ngay cả thân thích cũng không có, bình thường phải dựa vào học bổng với đi làm thêm sống qua ngày,chúng ta không thể so sánh được, em lại không thể nhịn một chút được sao?"

"Em trước đây đã nhịn rồi , nhịn hai năm rồi ! Nhưng là lần này em không thể nhịn được nữa." Phùng Nghi Hỉ nén thanh âm của mình cực thấp, cô đưa tay trái ra, trên ngón giữa đeo một chiếc nhẫn màu vàng, khảm một chiếc nhẫn kim cương hình trái lê, trên đỉnh có một đầu nhỏ nhô ra.

Trên mặt cô bỗng nhiên thần bí tự đắc nở nụ cười: "Nhìn, là anh họ làm cho em đấy, tối hôm nay chỉ cần châm lên  người của Cố Niệm Chi một chút, ngày mai cô ta liền không phải là nữ minh tinh, một ngôi sao của trường ta nữa , mà là ngôi sao hành động tình cảm ! Ra mắt năm mười tám tuổi, dạ tiệc sinh nhật phải chuẩn bị tiền triệu của em tối nay cũng có thể xem là không phụ lòng cô ta. . ."

Phùng Nghi Sân lấy tay che miệng lại, mắt trợn to tròn lên , "Không thể nào? Cái gì thế này??"

"Hừ, đâu chỉ có cái này. . ." Phùng Nghi Hỉ lùi tay trái về , hướng mắt xuống sân cỏ ngoài cửa sổ nói rằng, "Em còn bỏ ra số tiền lớn, chuẩn bị máy quay với kĩ thuật số hiện đại nhất cùng những góc quay sắc nét. Đến lúc đó làm thành video đăng lên intenet, nữ sinh của khoa Luật NP dâm tục. . . Hì hì hì, còn bán qua các trang web AV nước ngoài , nói không chừng ta còn có thể kiếm được một khoản nho nhỏ nữa!"

Phùng Nghi Sân nheo mày một cái , lo lắng nói: "Em gái, đừng đùa lớn như thế . Cô ta nhất định sẽ báo cảnh sát vụ việc này. . . Nhà chúng ta sẽ ra sao đây? Ba chuẩn bị đưa công ty ra thị trường , đừng để giây phút quan trọng này mà gây chuyện đấy."

"A a,

Cô ta mà dám báo cảnh sát? Anh họ nói, chiếc nhẫn này ảnh phải bỏ ra cả một trăm vạn để mua nó , là hàng từ Nhật Bản rất tốt và chất lượng, có thể để cho liệt nữ hóa thành dâm phụ, thái giám thành mãnh nam, không người nào có thể ngăn cản em được đâu. Em hôm nay sẽ đem cái món thứ bằng cẩu hữa của ảnh nếm thử thật tốt một chút!"

Phùng Nghi Hỉ giơ giơ tay trái, chiếc nhẫn kim cương màu vàng lấp lánh trên ngón tay , phản chiếu nắng chiều xuống đất ngoài cửa sổ, ánh ra một đạo hồng miện "Đến lúc đó nhìn video chị thì biết, cô ta sẽ không biết xấu hổ mà chủ động kéo đàn ông dính vào mình, đã vậy còn muốn kiện chúng ta? Không có cửa đâu!"

Phùng Nghi Sân híp mắt một cái,sau một thời gian dài, mới nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Dạy dỗ cô ta một chút là được, không cần quá lố như vậy. Lỡ như cô ta thật sự muốn kiện thì sao? Đi bệnh viện xét nghiệm máu , có thể mà. . ."

"Chị, chị thật sự không biết hay là giả vờ như không biết vậy! Ngày mai sẽ là thi nghiên cứu sinh! Cô ta sẽ đạt số điểm cao nhất, còn em là thứ hai, nhưng hệ pháp luật của đại học B ban đầu giáo sư chỉ lấy một người!" Phùng Nghi Hỉ hung hăng kể , lộ vẽ tinh xảo trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy phấn được trang điểm kỹ lưỡng , "Em không thể bỏ qua cơ hội lần này! —— anh họ nói là , thứ này chỉ hiệu quả trong hai mươi bốn giờ. Hai mươi bốn giờ sau, cái gì cũng không tra được! Hơn nữa cô ta cái gì cũng không nhớ!"

Chạng vạng tối, vừa mới lên đèn, Đức Hinh tiểu khu dựa vào khu phố của một ngôi biệt thự , trong phòng khách bày rất nhiều cái bàn dài, trên bàn để những thức ăn hảo vị và rượu từ những nhà hàng ngon nhất địa phương.

Phòng khách cửa sổ làm bằng gỗ lim dài,phía sau là Bát Tiên Quá Hải ,có một ban nhạc đang ngồi , du dương tiếng nhạc từ sau tấm bình phong truyền tới, rỗi rãnh nhưng vừa phải mang ưu nhã.

Cả phòng khách bố trí hết sức nguy nga lộng lẫy, lấy màu vàng làm nền chủ yếu, màu vàng sậm của tường giấy, màu vàng nhạt của sofa, bàn ghế được dát vàng kiểu châu Âu, đèn treo làm bằng thủy tinh lấp lánh rực rỡ.

Trong phòng khách , đặc biệt là nữ khách , người người vào cửa đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy, một cái nhìn thấy, ánh mắt đều có thể gây mù.

Nguy nga lộng lẫy của những loài hoa sắc màu rực rỡ không ai bằng!

Bữa tiệc linh đình, y hương tấn ảnh, toàn bộ giai cấp thượng lưu đều tập trung ở thành phố C, một nửa số đó thì ở chỗ này.

Hôm nay là sinh nhật thứ hai mươi của đứa con gái nhỏ Phùng Gia Phùng Nghi Hỉ.

Phùng gia ở thành phố C được xem như là nhân tài mới nổi, nhanh chóng  làm ăn, mở rộng rất nhanh, nghe nói chuẩn bị đưa ra thị trường rồi.

Vừa lên thành phố, Phùng gia liền đằng lung đổi chim, bước lên tầng lớp thượng lưu.

Cho nên thiệp mời của Phùng Gia có rất nhiều người tham dự.

Cố Niệm Chi đi tới tiểu khu Đức Hinh, thay xong chiếc đầm dạ tiệc, cầm thiệp mời của Phùng Nghi Hỉ đặc biệt đưa cho cô, một mình đi từ đường nhỏ tới cửa phòng yến hội của biệt thự Phùng gia.

Ồn ào náo động trong phòng khách đột nhiên im lặng .

Mọi người chỉ hướng mắt đến cô gái mang trên mình bộ váy dạ tiệc màu xanh tím dài ở ngay ngưỡng cửa

Cô cực trắng,làn da trắng như tuyết, cái cổ mỏng, thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh trên cổ.

Chiếc váy màu xanh tím organza vòng quanh thân hình có lồi có lõm, thân thể lộ không được nhiều, chỉ có đôi cánh tay cùng nửa cái bờ vai ở bên ngoài, nhưng bộ organza màu xanh tím được sinh ra như màu tím trong đất sinh ra ngó sen non, Kiểu có hận cách mấy cũng không được để người khác bưng đi, cứ thế mà liên tục vuốt ve.

Cố Niệm Chi mỉm cười đi vào trong đám người, nhìn lướt qua.

Mai Văn Hạ bận bịu đi tới, đưa tay ra với cô, "Niệm Chi, rốt cuộc cô đã tới."

"Lớp trưởng tới sớm vậy?" Anh hoạt bát gật đầu một cái,Cố Niệm Chi hỏi "Nghi Hỉ ở đâu vậy? Tôi vẫn chưa chúc mừng sinh nhật cô ấy."

"Cô ấy ở bên kia, tôi dẫn cô đi đến đó." Mai Văn Hạ vừa đi, vừa quan sát trên dưới của Cố Niệm Chi, khen: "Dạ phục của cô quả thật là đẹp mắt."

Anh đã biết Cố Niệm Chi là một mỹ nhân, nhưng là nhìn thoáng cái lối ăn mặc liền đạt cái trình độ mĩ mãn như thế này, khiến anh có chút mờ mịt.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro