chuong 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện menu
doc truyen
TruyệnXin Chào Tình YêuChương 36-1
XIN CHÀO TÌNH YÊU
36-1

Đối với một đứa trẻ như An An thì mọi ngóc ngách trong nhà đều là chỗ để cậu nhóc thám hiểm, mỗi dụng cụ trong nhà đều là đồ chơi của cậu nhóc. Lúc thì Cố Tiểu An tò mò với cặp hồ sơ của Phó Quân Nhan, lúc thì cái này lúc lại tò mò cái khác, một lần tôi thấy cậu bé cầm con dao gọt hoa quả lên chơi, khi đó tôi bị dọa sợ gần chết. Tôi vội vàng cướp lại con dao từ trong tay cậu bé, nhanh chóng cất con dao lên cao, ôm chặt An An vào lòng tôi mới nói: “An An ngoan nhé, đó không phải đồ chơi đâu, không thể đụng vào được, nếu bị nó cắt vào tay sẽ rất đau đó.” Cậu bé ngây thơ gật đầu, cả cơ thể nhỏ bé rúc sâu vào lòng tôi, ngay cả nhìn lại một lần cậu cũng không hề nhìn.

Lại qua vài hôm, cậu bé lại mở to cặp mắt đen láy, trong mắt tràn đầy sự tò mò, cậu cầm con dao gọt hoa quả lên nhìn đi nhìn lại, giống như đang nghiên cứu một việc gì đó rất tỉ mỉ. Tôi nhìn thấy vội vàng ngăn cản nhưng không được. Vậy nên chỉ cần khi tôi vừa rời khỏi cậu nhóc đã lo lắng không biết cậu có bị thương không nữa? Tôi đành đẩy đẩy Phó Quân Nhan nói: “Em nói mãi mà không được, anh đi xem một chút đi, nhắc nhở bé, không cho phép bé cầm dao chơi đùa như vậy được.”

Vậy mà thái độ của anh lại rất bình thản, chỉ liếc mắt nhìn con dao được tôi đặt lên một vị trí cao, sau đó anh cầm lấy dao đặt xuống một vị trí thấp mà An An có thể với tới được. Sau đó anh lại chậm rãi nói: “Lần sau nếu An An còn chơi dao thì em cũng đừng ngăn cản nữa, kệ cho cậu nhóc chơi đi.” Tôi ngạc nhiên, tôi muốn hỏi, vậy nếu An An cắt vào tay thì làm sao bây giờ? Tôi lại thấy trong mắt anh hiện lên một sự chắc chắn, tôi hơi nhếch môi, cuối cùng cũng không nói gì cả, ngoan ngoãn đồng ý. Tuy tôi rất tin tưởng anh, tôi biết anh làm gì đều có mục đích, nhưng tôi vẫn nhịn không được nói thầm trong lòng, Vật nguy hiểm như vậy mà lại để cho một đứa trẻ chơi là sao cơ chứ? Vẫn tình huống như vậy, mỗi ngày tôi đều nhìn chằm chằm vào An An, cả trái tim của tôi cũng vì lo lắng mà giống như bị vọt lên tận cổ họng.

Hôm đó, An An khóc rất to, Tiểu Khải cũng kêu rất buồn bã, tôi đang phơi quần áo, vội vàng bỏ lại chạy vào trong nhà, tôi thấy cả cơ thể nhỏ nhắn của Cố Tiểu An nằm trong phòng khách, trên tay có một vết thương đang chảy máu, con dao gọt hoa quả cũng dính máu đang nằm lăn dưới sàn nhà, cả bộ lông rậm rạp màu trắng của Tiểu Khải cũng bị dính máu. Phó Quân Nhan đứng một bên, yên lặng nhìn Cố Tiểu An đang nằm khóc nức nở trên sàn nhà. An An bị đau đến nhắm hết mắt lại, gương mặt nhỏ nhắn cũng nhăn nhúm lại, cả cơ thể nhỏ bé cũng run lên từng trận. Vừa khóc nức nở vừa kêu đau không ngừng, cả giọng nói cũng khàn khàn. Tiểu Khải vây quanh người Phó Quân Nhan, kêu lên mấy tiếng thê thảm mà ẩn chứa cả sự lo lắng, hai mắt đỏ sậm. Vậy mà Phó Quân Nhan vẫn không có phản ứng gì cả, anh vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Tôi đau lòng muốn chết, tôi muốn tiến lên ôm An An vào lòng lại bị Phó Quân Nhan cản lại. Cánh tay anh ngăn cản trước mặt tôi, lắc lắc đầu với tôi, trong ánh mắt của anh có sự đau lòng, cũng có cả sự không đánh lòng, tôi hiểu, không làm gì nữa. Cho đến khi An An khóc đến không thở nổi nữa, anh mới đi lên phía trước, ngồi xổm trước mặt Cố Tiểu An, anh cũng không ôm cậu bé vào lòng, thậm chí còn không thèm nhìn đến vết thương đang chảy máu của An An,chỉ dùng giọng nói trầm thấp hỏi: “An An, có đau không?”

Cố Tiểu An gật đầu, cái mũi nhỏ hít hít, trông rất đáng thương. Đưa cánh tay không bị thương về phía Phó Quân Nhan, cậu bé làm nũng muốn được anh bế. Phó Quân Nhan lại lắc đầu một cái, cũng không đưa tay ôm cậu vào lòng, cũng không cười cậu bé.

Tôi nóng nảy trong lòng, anh không cho An An cầm máu, nói nhiều điều vô dụng như vậy làm gì cơ chứ?

Tôi lại nghe thấy giọng nói của Phó Quân Nhan, tôi chưa bao giờ thấy giọng anh nghiêm túc như vậy: “An An, em chơi dao bị đứt tay, bị đau, em đã nhớ rõ là dao không phải đồ chơi của em chưa?” Cố Tiểu An run lên, hít hít cái mũi, ngoan ngoãn gật đầu, ngay cả khóc cũng không dám. Lúc này, sắc mặt của Phó Quân Nhan mới hơi dịu đi một chút, anh vuốt vuốt đầu cậu bé, nói tiếp: “An An, em nhặt con dao dưới đất lên, để lại đúng chỗ em đã lấy ra, sau đó nhờ chị em băng vết thương lại cho.” Lần này trong giọng nói của anh có cả dịu dàng và yêu thương.

Cậu nhóc dùng đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía anh, sau đó lại cúi đầu nhìn con dao rơi trên sàn nhà, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự sợ hãi, cậu bé lại lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Phó Quân Nhan,, Phó Quân Nhan gật đầu một cái với cậu bé, vẻ mặt giống như đang động viên cậu nhóc. Cố Tiểu An lại nhìn con dao lần nữa, sau đó nhìn lại cánh tay mập mạp đang bị đau của mình, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, đầu nhỏ rũ xuống, nhưng vẫn cúi thân thể nhỏ bé nhặt con dao kia lên, cẩn thận để lại trên bàn nhỏ. Lúc này cậu mới ngẩng đầu nhìn về phía Phó Quân Nhan nói: “An An cất xong rồi ạ.” Âm thanh mềm nhũn.

Phó Quân Nhan vui mừng cười, không hề mất đi sự dịu dàng ban đầu, nhẹ nhàng nói: “An An thật giỏi! Bây giờ em đến chỗ chị em đi, để chị băng bó vết thương cho em nhé.” Nghe anh nói như vậy, tôi giống như bừng tỉnh, vội vàng tiến lên ôm cậu bé vào lòng, vuốt ve lưng cậu giống như an ủi, ôm cậu nhóc về phòng xử lí vết thương.

Đêm hôm đó, tôi đi ra ngoài uống nước lại thấy trong phòng An An có ánh đèn vọng ra. Đẩy cửa đi vào, tôi thấy Phó Quân Nhan đang ngồi cạnh giường, bên cạnh anh còn có một chậu nước, trên trán An An đang đắp một chiếc khăn ướt.

“Làm sao vậy?  Phát sốt sao?” Tôi vội vàng đi tới, lấy khăn trên trán cậu bé xuống, dùng tay mình thử nhiệt độ.

Phó Quân Nhan vẫn dịu dàng nhìn tôi, hiểu rõ sự lo lắng của tôi lắc đầu an ủi: “Đừng lo lắng, đã hạ sốt rồi.” Anh kéo tôi đến ngồi bên cạnh, hơi nhíu mày nói: “Đứa nhỏ bị dọa sợ dễ bị phát sốt, nhưng….. trườm qua thì không bị làm sao nữa rồi.”

Tôi khẽ cau mày, không chắc chắn lại sờ cổ tay An An, xác định không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này mới đau lòng nhìn về phía Phó Quân Nhan, bây giờ đang là bốn giờ sáng đấy……….

Vẻ mặt Phó Quân Nhan tràn đầy sự mệt mỏi, trong ánh mắt có cả nặng nề, giữa lông mày có sự ủ rũ, nhưng đôi mắt vẫn trong trẻo như cũ.

Tôi nhịn không được hỏi anh: “Phó Quân Nhan cả đêm qua anh không ngủ sao? “ Cứ trông An An như vậy….

Anh ấn ấn thái dương, dịu dàng an ủi tôi:”Không sao đâu.” Trên mặt anh vẫn không biểu lộ gì cả, ánh mắt tinh tế kia lại nhìn về phía cánh tay bị thương của An An ở ngoài chăn, đáy mắt cũng không che dấu được sự đau lòng. Tôi nghe thấy anh nói: “Tiểu Ái, em đừng trách anh nhẫn tâm. Em nói với An An là bé không được chơi dao, chơi dao sẽ bị thương. Cậu bé không hề nghe lời, anh biết, khi đó cho dù có nói gì nữa cũng không có tác dụng gì cả. An An còn quá nhỏ, bé quá tò mò với những điều xung quanh, dù bé có nghe lời những không chắc chắn rằng bé sẽ nhớ kĩ. Giống như đứa trẻ nếu không vấp ngã sẽ không thể đứng lên để đi tiếp. Lần này bé bị đau, chính bản thân bé sẽ tự nhớ kĩ, về sau sẽ không mắc phải những sai lầm như vậy nữa. Tiểu Ái, chỉ có đau đớn mới khiến con người ta nhớ khắc sâu………”

Tôi lắc đầu, cầm tay anh, ban đầu là do tôi không hiểu mọi chuyện, mấp máy môi nói: “Làm sao em có thể trách anh nhẫn tâm cơ chứ, từ đầu em chỉ là không hiểu sao anh lại làm như vậy mà thôi. Phó Quân Nhan, hóa ra, so với em thì anh còn yêu An An hơn nhiều….” Không nỡ để bé bị thương, rõ ràng đau lòng muốn chết nhưng mà lại cố gắng chịu đựng, nhìn cậu bé bước từng bước, vấp ngã, lại tự mình đứng lên. Đó mới chính là yêu….

Hiện menu
doc truyen
TruyệnXin Chào Tình YêuChương 36-2
XIN CHÀO TÌNH YÊU
36-2

Tôi nghĩ nghĩ, vỗ vỗ vào đùi mình nói: “Anh nằm xuống đây nghỉ tí đi.” Anh nhướng mày nhìn tôi, tôi mạnh mẽ kéo anh nằm xuống, gối đàu lên đùi tôi, tôi vuốt ve mái tóc mềm mại của anh, nhẹ nhàng ấn vào hai thái dương để anh có thể thư giãn hơn. Tôi nghĩ nghĩ lại hỏi: “Về sau khi anh để An An tự mình nhặt dao lên, có phải muốn để cho cậu bé vừa phải có tinh thần trách nghiệm, hơn nữa còn phải tự vượt qua sự sợ hãi của bản thân đúng không?”

Anh không nói gì, chỉ tập chung nhìn tôi bằng ánh mắt rất dịu dàng, khẽ gật đầu.

Tôi thở dài, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, người đàn ông này nha, tâm tư sâu xa như vậy, làm việc lại vô cùng quyết đoán, tình yêu lại rất kín đáo…..

“Phó Quân Nhan, anh chính là một người cha tốt…” Nghe thấy tôi cảm thán như vậy, anh cũng không nói gì, chỉ có khóe môi hơi nhếch lên, nhắm hai mắt lại.

Lúc piano được đưa tới thì Phó Quân Nhan lại phải đi công tác, anh đang chuẩn bị hành lí, cầm vé máy bay đến Dubai. Tôi im lặng, không hỏi gì nhiều, nhưng trong lòng  lại thắc mắc, vì sao anh lại phải đến Dubai công tác cơ chứ?

Mỗi chiếc piano đều có âm thanh đặc trưng của nó. Chiếc đàn này của chúng tôi là do Phó Quân Nhan chọn đi chọn lại sau đó mới quyết định. Đàn Steinway, được sản xuất ở nước Đức, nó được cả thế giới công nhận là minh chủ piano. Âm sắc của nó rất nhẹ nhàng mà cũng có sức lôi cuốn riêng, quan trọng nhất là nó có một sự cao quý ung dung không nói thành lời. Cá nhân tôi cho rằng, tuy chiếc đàn này là mua cho An An, nhưng nó lại rất xứng với công tử Quân Nhan đi. Chỉ tiếc là An An bị thương ở tay vẫn chưa khỏi mỗi ngày cậu bé đều bày ra vẻ mặt ủ rũ đau xót cho thân phận, nguyên nhân ở đây không phải vì đau đớn ở tay mà là do không thể kéo đàn được. Mà dạo này tôi cũng bắt đầu bận rộn, không còn thời gian yên tĩnh đánh đàn nữa.

Phó Quân Nhan nhìn ra sự tiếc nuối của tôi, bày ra tính tình như một đứa trẻ, giơ ngón tay út ra móc ngón tay với tôi nói: “Sẽ có thời gian, còn nhiều thời gian.” Nói xong cúi người hôn lên trán tôi, lại tranh thủ hôn nhẹ lên môi tôi.

Cố Tiểu An cũng dắt theo Tiểu Khải từ trong phòng nhỏ đi ra tiễn Phó Quân Nhan. Phó Quân Nhan ngồi xổm xuống ôm ấp cậu bé vào lòng, lại thơm cậu nhóc mấy cái, bàn tay nhỏ mập mạp nắm chặt vạt áo của anh không chịu buông tay, nói: “Anh rể đừng đi, ở lại với An An đi mà…. An An sẽ ngoan mà….” Tiểu Khải đứng một bên, ánh mắt đen lúng liếng giống như đang nức nở, không khí trở thành buồn bã thương cảm ……

Tôi cũng không muốn, tôi không muốn để anh đi, không muốn để Phó Quân Nhan đi, cứ sống như vậy cả đời cũng rất tốt…..

Giải trí Ánh sao mở cuộc tuyển dụng rất lớn, nhưng số lượng thí sinh lọt vào thi lại không nhiều. Cuộc thi lại do tổng giám đốc Mạc Nặc Vân tự mình làm giám khảo, tất nhiên, có thêm cả tôi nữa. Cố Tiểu An mấy ngày nay rất yếu ớt, Phó Quân Nhan không có nhà, cả ngày cậu nhóc bày ra vẻ mặt ỉu xìu ủ rũ, dắt theo Tiểu Khải cũng mềm nhũn, Tiểu Khải nằm trong góc đến cái đuôi cũng không thèm vẫy một cái. Đứa nhỏ này nghe thấy phải đi ra ngoài cũng không có tí vui vẻ nào như trước. Nhưng vừa nghe thấy tôi muốn đi gặp anh họ, hai mắt mở thật to, bằng mọi cách làm nũng để được đi theo.

Trên hành lang của công ty chúng tôi lại gặp lại chị Vạn Thanh. Chị thấy tôi thì rất ngạc nhiên, tôi cười cười chào chị, An An cũng vẫy vẫy cánh tay mập mạp chào chị, đáng yêu vô cùng. Chị xấu hổ cười cười, gật đầu một cái với tôi, dẫn theo mấy người phía sau vào trong phòng làm việc.

Rất nhanh tôi đã đến khu vực sảnh chính tổ chức cuộc thi, ngoài cửa đã có rất nhiều thí sinh đang đứng. Tôi và An An xuất hiện kéo theo không ít những lời nghị luận to nhỏ. Tôi thản nhiên cười cười, cậu nhóc nằm trong ngực tôi mở to hai mắt đen láy, tràn đầy tò mò nhìn bên phải một chút, lại nhìn bên trái một chút.

Tôi mở cửa phòng thi thấy anh họ tôi đang ngồi ở chính giữa, anh mặc một bộ âu phục màu trắng, trong túi áo còn gấp một chiếc khăn màu hồng. Anh ngồi trên ghế của sếp xoay xoay, lười biếng tùy ý nhìn những tài liệu trong tay. Tôi sờ sờ đầu Cố Tiểu An, thả cậu bé xuống dưới, lại chỉ chỉ về phía anh họ tôi.

Cố Tiểu An quay đầu nhìn Mạc Nặc Vân, lại hất mặt, bĩu môi có chút hậm hực, tôi nghiên đầu nhìn cậu bé, bĩu bĩu môi với bé. Lúc này Cố Tiểu An mới trề trề môi, miễn cưỡng lắc cái mông nhỏ đi về hướng anh họ đang ngồi, vặn vẹo uốn éo hô to: “Anh ơi, anh ơi. An An đến rồi này….” Nhưng mà, vẻ mặt kia rất là…. Rất là không cam lòng….

Tôi nhìn thấy anh họ đưa mắt nhìn nhưng lại đưa lưng về phía Cố Tiểu An đang uốn éo cái mông cười trộm, sau đó quay lại tức giận túm lấy gương mặt bánh bao của Cố Tiểu An: “Đứa nhỏ yếu ớt, anh làm gì em….” Cách cư xử này thật là khác biệt………… nếu là cha tôi hoặc là Phó Quân Nhan thì cậu bé đã sớm nhào lên rồi……….

Cố Tiểu An ưỡn ngực nhỏ lên, dùng cánh tay đang băng bó có hình con thỏ nhỏ chống cằm, vẻ mạnh mạnh mẽ kháu khỉnh oán giận: “Anh họ. Anh cướp ông ngoại, bắt nạt chíp bông Tiểu Khải,cướp chị em.” Vế câu sau cùng rất lớn tiếng, giống như rất tức giận, nói xong vẫn nhếch nhếch cái mông nhỏ ra xa hơn, vừa buồn cười lại đáng yêu đến vô cùng.

“Anh cướp đoạt chị của em đấy, thì làm sao nào?” Mạc Nặc Vân lúc này lại đi tới phía sau của Cố Tiểu An, túm chặt lấy cổ áo của cậu bé, một động tác nhẹ nhàng đã có thể nhấc cậu nhóc vào trong ngực.

Cậu nhóc lại vung tay giơ chân, giãy vài cái nhưng không hề có tác dụng, chỉ là tốn công vô ích, đành phải xị gương mặt bánh bao lên, mở to mắt lườm anh họ tôi. Một lớn một nhỏ cứ giằng co nhau như vậy, cuối cùng vẫn là An An bại trận trước, gương mặt nhỏ nhắn quay ngoắt đi một cái, ngọt ngào ngây thơ “Hừ”  một tiếng. Sau đó lại bày ra gương mặt tội nghiệp nhìn về phía tôi, chu chu miệng nhỏ, vươn ra cánh tay mập mạp trắng trẻo giống như hai cái ngó sen mềm mại muốn tôi ôm.

Anh họ tôi  tức giận vỗ vỗ đầu An An, miệng than thở: “Em là con tiểu hồ li, suốt ngày đi tranh thủ sự thương cảm của người khác.”

Cuối cùng An An vẫn bị chocolate của anh họ tôi mua chuộc, ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, ngẩng gương mặt bánh bao lên, không chút để ý mặc cho anh họ tôi lúc thì sờ sờ, khi lại nắn nắn rồi lại véo véo. Trong lòng cậu nhóc ôm một túi chocolate lớn, cả ánh mắt cũng vui sướng đến lấp lánh. Không khí nghiêm túc của vòng hai, vậy mà lại vì anh họ tôi ôm một cậu nhóc trong lòng, hơn nữa cậu nhóc còn ôm một túi chocolate lớn khiến cho người ta có cảm giác buồn cười.

Tôi tìm cho mình một người đại diện mới, tên là Phương Tình, trước đây chị ấy từng làm việc ở công ty kinh tế của nhà họ Lục, tuy nhiên rồi cũng nghỉ việc đi làm chỗ khác.  Tôi hỏi chị ấy, vì sao điều kiện công ty kia tốt như vậy mà vẫn đi làm chỗ khác. Chị nói: “Ở công ty trước kia, tôi không được làm việc mình muốn làm, tôi không muốn nghệ sĩ tôi bồi dưỡng ra lại chỉ biết làm bình hoa, giống như những công cụ kiếm tiền, mà tôi hi vọng nghệ sĩ của tôi có tài thực sự, có thể phấn đấu hết mình vì tác phẩm. Có người làm việc vì lợi ích, có người làm việc vì mơ ước. Quanh năm nằm mơ sẽ bị đói chết. Nhưng tôi nghĩ, điều kiện trước tiên là ấm lo, sau đó phải trung thực với ước mơ của mình.”

“Ước mơ của chị là gì?” Tôi hỏi tiếp.

Gương mặt thon gọn của chị hơi cười, yếu ớt trả lời tôi: “Tập chung quay phim thật tốt, hết lòng ca hát. Không sống riêng vì danh lợi mà vì làm thật tốt những chuyện mình muốn làm.”

“Ý nghĩ của cô rất tốt, nếu chúng tôi thuê cô làm người đại diện cho công ty, cô mong muốn điều gì ở những người nghệ sĩ của mình?”  Anh họ tôi nhíu nhíu lông mày hỏi.

“Tôi hi vọng mình có thể toàn tâm toàn ý tập chung cho một người nghệ sĩ là được rồi, người nghệ sĩ của tôi không cần phải có năng suất cao, chỉ cần từng có tác phẩm nổi bật là được. Thậm chí,một năm chỉ có một bộ cũng được.” Cô trả lời rất thản nhiên.

Hiện menu
doc truyen
TruyệnXin Chào Tình YêuChương 36-3
XIN CHÀO TÌNH YÊU
36-3

Anh họ tôi hơi giương mắt lên, cười cười, bày ra vẻ mặt bất cần hỏi: “Nhưng mà tôi là một thương nhân, tôi mở công ty là để kiếm tiền, tôi không có chút mộng tưởng gì cả, càng không có ý muốn cống hiến vì  nghệ thuật. Cô cảm thấy cô có thể mang đến lợi ích gì cho tôi với những ý tưởng như vậy? Chẳng lẽ tiếp tục kiên trì với những ý tưởng của cô, bỏ ra mười mấy năm bồi dưỡng một người nghệ sĩ cũng chỉ để làm nhân vật chạy cờ hay sao?”

“Giới giải trí là một vòng luẩn quẩn, về nghệ sĩ thì hết đợt nghệ sĩ này lại đến đợt nghệ sĩ khác, thực tập sinh trong quý công ty cũng chiếm một số lượng rất lớn, trong làng giải trí này chưa bao giờ có chuyện thiếu người, nhưng lại thiếu hụt những Trường Thanh thần thoại. Những nghệ sĩ, ca sĩ diễn viên ưu tú thực sự thì không thể thay thế được, nhưng mà liệu có mấy người. Mù quáng thheo đuổi lợi ích cũng chỉ là những thành công ngắn ngủi mà thôi.”  Cô hơi nhướng mày, nhìn về hướng tôi, mở miệng nói: “Tất nhiên, không phải tự nhiên mà mọi chuyện đều có thể tự tồn tại như vậy được. Quý công ty bồi dưỡng Cố tiểu thư cũng rất bình tĩnh, không hề nóng vội, rất có tiềm lực.”

Tôi nở nụ cười, bản thân tôi đây không phải là không nóng vội, chẳng qua là vì lười biếng lại luôn miệng hô to mấy câu mơ ước cao cả mà thôi.

Tôi quay người, nhìn thẳng vào mắt của anh họ, tôi thấy trong mắt anh giống như đang có rất nhiều suy nghĩ. Anh cưng chiều nghiêng đầu nhìn tôi, nhún nhún vai với tôi, sau đó lại quay người lại, thay bằng gương mặt nghiêm túc nói: “Nước quá trong thì sẽ không có cá, nếu như đã có quy luật như thế này mà còn đi ngược lại, thì những nguy cơ phải đối đâu cũng không phải là nhỏ. Bất cứ một chuyện gì nếu không tuân thủ quy tắc của trò chơi thì kết quả thu được đều phải chịu thiệt thòi. Những suy nghĩ tích cực này của cô cũng không sai, tất nhiên, nếu nó được sử dụng trong lĩnh vực khác thì sẽ thu lại những hiệu quả cao hơn nhiều, nhưng nếu trong vai trò một người đại diện, là người luôn phải mềm dẻo trong công việc thì sẽ không tránh được việc ăn không  ít thiệt thòi đâu.” Anh hơi dừng một chút lại nói tiếp: “Nhưng mà, cái suy nghĩ như vậy lại không mưu mà hợp với người lười biếng  khác.” Anh quay đầu nhìn về phía tôi ý muốn tôi nói chuyện.    (Không mưu mà hợp là không bàn mà có ý tưởng giống nhau ấy.)

Tôi cười cười, nhìn về phía Phương Tình hỏi: “Chị có đồng ý làm người đại diện cho em không? Tuy nhiên, còn thường xuyên phải giúp em trông một đứa trẻ con nữa đấy.” Tôi lại chỉ đứa nhỏ đang ngồi trong lòng Mạc Nặc Vân, đứa nhỏ đang ôm một túi chocolate cố gắng nhét vào trong miệng.

Chị kinh ngạc đến nỗi mở to miệng, thậm chí còn bày ra vẻ mặt không thể tin được, vội vàng che miệng lại, nhanh chóng gật gật đầu, lần đầu cà lăm nói: “Tôi… tôi…. Tôi đồng ý…. Tôi vô cùng đồng ý…..” Tôi thấy trong đáy mắt của chị tràn đầy sự vui sướng, hiểu ý cười cười.

Tìm xong người đại diện lại thấy Cố Tiểu An đang ngủ gà ngủ gật, tôi muốn rời đi trước. Anh họ tôi lại lắc đầu, anh thật tình nói: “Nhưng mà cô ấy vẫn chưa đầy đủ.” Tiếp theo lại dùng một dáng vẻ giải quyết việc chung lôi tôi vào văn phòng tổng giám đốc.

Sau đó anh  họ tôi lại gọi chị Vạn Thanh tới. Tôi ngồi một bên ôm Cố Tiểu An đang mơ mơ màng màng, yên lặng nhìn hai người bọn họ.

Mạc Nặc Vân thấy chị Vạn Thanh gõ cửa tiến vào, lúc lâu sau cũng không nói gì, hai tay để trên mặt bàn, vẻ mặt cười như không cười nhìn chị ấy một lúc lâu mới vẫy vẫy tay nói: “Ngồi đi.”

Sau đó, tôi lại nghe thấy anh họ tôi dùng một giọng điệu không nghiêm túc nói: “Trên đời này, người phụ nữ mà tôi yêu nhất ngoài mẹ tôi thì chính là cô ấy.” Nói xong, anh họ tôi còn quay người nhìn về phía tôi, lại nhấy mắt mấy cái với tôi.

Lúc này tôi cũng không thấy tức giận với anh, tôi nghiêng đầu nhìn anh, không tiếng động cười cười.

Ngay lúc chị Vạn Thanh đang ngu ngơ hết sức, anh họ tôi lại hỏi: “Vạn Thanh, cô có biết cổ đông lớn nhất của Mạc thị là ai không?”

“Là đại tiểu thư của nhà họ Mạc, em họ của tổng giám đốc.” Chị Vạn Thanh cũng rất nhanh trả lời lại, sự nghi ngờ trong đáy mắt ngày càng lớn hơn.

“Đó cũng là bà chủ lớn thực sự.” Anh họ tôi lại thêm vào một câu, lười biếng ngả lưng vào ghế tựa.

“Ai…..” Tôi ngồi một bên than thở một tiếng. Khiến cho Mạc Nặc Vân liếc tôi một cái, chị Vạn Thanh cũng nghi ngờ nhìn về phía tôi.

Khi anh họ tôi nói Phương Tình không đủ, rồi lại gọi chị Vạn Thanh vào văn phòng, anh vừa mở miệng nói chuyện tôi đã có thể hiểu được ý của anh. Tôi và Phương Tình đều có những suy nghĩ lười biếng giống nhau, nhưng lại là con người kiên trì theo đuổi ước mơ, vì ước mơ mà có thể cố chấp đánh nhau. Trong làng giải trí màu sắc sặc sỡ này, không biết công quẹo, không đủ khôn khéo thì người chịu thiệt chính là mình mà thôi. Cho nên cho dù ở vài phương diện thì Phương Tình rất tốt, nhưng có những phương diện khác thì cô ấy lại chưa đủ khéo léo, hơn nữa tôi còn cần một người có kinh nghiêm già dặn trợ giúp. Mà  Vạn Thanh, suy nghĩ, tâm tư của cô ấy nếu thực sự dùng cho tôi, dùng để làm việc cho tôi, vậy thì khi tôi bước đi trên còn đường trong làng giải trí này sẽ thoải mái hơn nhiều. Giống như lần trước trên trang web của Jay thông báo những chuyện xấu xa như vậy nhưng cô ấy lại xử lí rất êm đẹp.

Nếu, để cho hai người này phối hợp với nhau…….

Tôi quay đầu nhìn về phía anh họ, thấy anh gật đầu, sau đó mới mở miệng nói chuyện.

“Chị Vạn Thanh, tôi biết chị hợp tác với tôi là thiệt thòi cho chị, bởi vì những năng lực của chị không được thể hiện, lại lần đầu gặp một diễn viên không nghe lời như tôi. Hơn nữa tôi còn để chị trông An An, thực sự là đại tài tiểu dụng rồi.” (Ý là người tài giỏi nhưng lại đi làm những công việc nhỏ bé không đáng ấy.) Tôi cười nhẹ, cúi đầu nhìn An An đang tựa vào người tôi ngủ say nói tiếp: “Đúng là, đối với tôi mà nói, tiền và của cải chỉ cần như vậy là đã đủ để cho cuộc sống sinh hoạt rồi, đối với tôi, tiền chỉ là thêm con số vào sổ tiết kiệm mà thôi. Tôi bước chân vào làng giải trí là do cơ hội và duyên phận. Nhưng mà, dần dần tôi thực sự rất thích cảm giác làm việc này, tôi chỉ nghĩ muốn quay những bộ phim thật tốt, tôi muốn người xem thực sự nhớ đến tôi, thích tôi. Tôi muốn cố gắng vì fan của tôi, tôi muốn mười năm, hai mười năm nữa vẫn còn những người thảo luận về bộ phim của tôi, về nhân vật tôi đã diễn. Đồng thời, tôi cũng có lòng tham, tôi có năng lực đảm bảo chất lượng sinh hoạt của mình, tôi muốn mình đảm bảo không gian nghỉ ngơi và thư giãn nữa.” Tôi cười cười, nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Nặc Vân: “Còn có, tôi và anh ấy đúng là có quan hệ không đơn giản, nhưng trước kia chị Thanh hiểu sai rồi, anh sẽ dùng cả đời yêu tôi bởi vì từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn yêu tôi, hơn nữa trong người chúng tôi có chúng một dòng máu, mối quan hệ của chúng tôi là anh em họ…..”

Mạc Nặc Vân nở nụ cười, nhìn tôi bằng ánh mắt thâm trầm, quay sang gõ gõ đầu bút nói: “Mọi người đều nghĩ rằng thiên kim tiểu thư nhà họ Mạc thì phải mang họ Mạc, lại không nghĩ rằng cô ấy cũng có thể mang họ của mẹ. Vạn Thanh, chính bản thân cô không biết, trước đây chúng tôi có bao nhiêu tin tưởng cô đâu nhỉ……”

Kết quả sau cùng là tôi có đến hai người đại diện. Vạn Thanh cảm thán nói: “Tôi còn luôn nghĩ rằng, tại sao lại có một người nghệ sĩ mà dầu muối gì cũng không ăn (nói thế nào cũng không nghe ấy), hóa ra…………….” Tiếp theo, cả hai bên cùng thoải mái. Vạn Thanh vẫn có thể dẫn dắt thêm người mới như cũ, công việc của tôi thì do chị ấy và Phương Tình cùng nhau bàn bạc.

Trên đường đưa tôi về nhà, anh họ tôi lại tỏ ra phong cách nháy mắt với tôi nói: “Thế nào? Lấy ơn báo oán không chê được vào đâu đúng không? Lòng của Vạn Thanh rất cao, nếu không làm như vậy, em sẽ không thể nắm được lòng của cô ấy.” Anh vừa nói như vậy khiến tôi nghĩ ngờ, có phải sự việc đi đến như hôm nay anh đã sớm tính toán trước rồi thì phải.

Tôi không nói gì, cũng không có gì để nói, đương nhiên anh họ tôi không phô trương khoe khoang, thực sự anh ấy rất mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro