chuong 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện menu
doc truyen
TruyệnXin Chào Tình YêuChương 50-1
XIN CHÀO TÌNH YÊU
50-1

Quay phim tuyên truyền phần lớn thời gian đều quay trong các lâm viên, đúng là một phần may mắn trong nghề diễn viên. Đi thăm quan lâm viên, phần lớn đều có rất đông người tham quan, không được hưởng sự yên tĩnh, đep đẽ. Dưới sự thuận tiện mà nghề nghiệp đem lại, mọi nơi đều yên tĩnh, tôi và Phó Quân Nhan có thể cảm nhận chân thực vẻ đẹp cảu lâm viên.

Vào những lúc nghỉ ngơi, Phó Quân Nhan sẽ kéo tay tôi, đưa tôi đi khắp nơi trong lâm viên để tham quan. Thường thường anh chỉ yên lặng ôm tôi ngồi dưới bóng cây hoặc dưới hành lang, tựa đầu vào vai tôi híp mắt nghỉ ngơi. Còn tôi vừa chơi đùa với những ngón tay dài thon gầy của anh, vừa nhìn những chiếc lá vàng rụng, lượn mấy vòng trên không trung rồi rơi xuống phủ kín mặt đá cuội. Hoặc là khẽ nghiêng đầu nhìn sang một bên, nhìn qua những ô cửa sổ tinh sảo, thấy ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào, hoặc là phong cảnh trong những trận mưa lất phất, nhẹ nhàng, yên lặng, cùng anh ở một chỗ chỉ cảm thấy năm tháng yên bình, hơi thở cũng ấm áp.

Tôi hỏi Phó Quân Nhan, liệu con gái thời xưa có thể mượn những ô cửa sổ này để nhìn trộm con trai nhà khác không nhỉ? Phó Quân Nhan đưa đầu ngón tay chỉ chỉ vào trán tôi, cười tôi ngốc, anh nói: “Cá nóc ngốc nghếch của anh, trong sân nhà mình làm sao nhìn được con trai nhà khác cơ chứ?” (ngọt đến ngấy với hai người)

Tôi gật gật đầu nhíu nhíu mũi cũng cảm thấy như vậy, được anh ôm trong lòng, tôi lại cọ xát trong lòng anh hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Anh nhìn lại tôi, chỉ chỉ mình nói: “Vậy em chỉ có thể nhìn công tử Quân Nhan nhà mình thôi…..” Nói xong càng ôm chặt lấy tôi, tôi tức giận đấm anh mấy cái, người này càng ngày càng thích chiếm tiện nghi của tôi….

Những bữa tiệc được mời chúng tôi đều không đi, ai biết được sau bàn rượu kia có những ý định gì? Có một lần tôi lên mạng, thấy một bảng giá mang tên là ‘Bảng giá cùng uống rượu với nhà giàu’, sau khi xem xong tôi cười đến đau cả bụng. Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy lại vẫn nhớ đến chuyện này, cũng không biết bị ma quỷ nào ám, tôi đẩy tay Phó Quân Nhan đang ôm eo tôi ra, cong người tìm một tờ giấy trắng trong phòng, dùng một cái bút bi viết ‘một trăm vạn nguyên’, lặng lẽ nhét xuống gối của Phó Quân Nhan, sau đó lại lặng lẽ chui về trong chăn ngủ.

Sau khi Phó Quân Nhan thức dậy, anh nhìn thấy tờ giấy kia, đầu tiên là dụi dụi mắt đáng yêu vô cùng, sau đó nhìn kĩ tờ giấy lập tức bật cười. Tiếp theo anh đè nửa người lên người tôi, dùng ngón tay chọc chọc vào mặt tôi, còn nhéo lỗ tai tôi, tôi đang mắng anh trong lòng, d?i?ễ/n /đ?à/n l?ê q?u?ý đ?ô?n, nhưng bên ngoài lại vẫn kiên trì giả bộ ngủ, bị anh chọc cười cũng kiên trì không mở mắt.

“Lại còn giả bộ nữa.” Cuối cùng anh hừ nhẹ một tiếng, giọng nói chưa tỉnh ngủ mang theo sự lười biếng và hấp dẫn. Lần này anh cũng không tiếp tục trêu chọc tôi nữa, hai cánh tay dài trực tiếp lôi tôi ra khỏi chăn, ôm eo tôi, cố làm ra vẻ đánh mấy cái vào mông tôi. Tôi mím môi ngẩng đầu nhìn anh, anh cau mày, giơ giơ tờ giấy lên, tôi mở mắt ra, bày ra vẻ mặt vô tội, anh đáng ghét nói: “Cố tiểu thư, chúng ta làm ăn coi trọng thành thật, tiền này thừa ra thật nhiều. Nếu không, anh sẽ bổ sung cho em vài lần được không? Em xem đã thỏa mãn chưa?” Nói xong anh còn hơi cúi đầu, mập mờ liếm liếm lưỡi, quả thực là yêu khí ngất trời.

Tôi bị u mê đầu óc, thấy Phó Quân Nhan bắt đầu giờ trò mới phát hiện không ổn, bắt lấy cái tay đang làm loạn ở trong váy tôi, nói: “Em sai rồi, em sai thật rồi. Xin công tử tha mạng… ô ô ….” Anh nghe xong cũng không dừng tay, chỉ nghiêm túc lắc đầu một cái, nói: “Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy (một lời nói ra, bốn ngựa đuổi không kịp), Bảo Bối, đóng kịch phải đóng cho giống….”

Tôi ngốc rồi, đau khổ kêu: “Em không phải quân tử, em là một cô gái, cô gái. Tha mạng, công tử tha mạng.”

Anh nghe xong cười khẽ, đáy mắt ấm áp mọc lan tràn, cắn cắn chóp mũi tôi, ấm áp nói: “Cái này không thể ngừng được, chỉ có cô gái và tiểu nhân là khó nuôi, vậy nên anh càng phải phục vụ em cho tốt…. Bảo Bối …..”

Vì vậy, hôm đó tôi bị anh chỉnh đến đau thắt lưng, cả ngày đều trong trạng thái chóng mặt…. Vậy nên, tôi ân hận rất lâu, cái gì mà thỉnh thoảng anh phục vụ tôi chứ, chỉ là lấy cớ mà thôi… Cho nên, tôi cũng không đủ dũng cảm để cãi lại: “Thì ra công tử Quân Nhan cũng chỉ đáng giá một tờ giấy trắng à?.....”

Một hôm có một vị bí thư đến mời chúng tôi đi ăn cơm với lãnh đạo. Bởi vì chúng tôi không có người đại diện đi theo nên vị bí thư kia trực tiếp đến tìm Phó Quân Nhan. Anh ta nói rất tha thiết, thái độ cũng rất ân cần. Nhưng Phó Quân Nhan mắt cũng không giơ lên, vẫn tiếp tục sửa tài liệu trong tay, cuối cùng anh cũng chỉ nhàn nhạt nói: “Rất xin lỗi, những việc này mời anh đi tìm đạo diễn.” Anh từ chối rất uyển chuyển lại rõ ràng, nụ cười nhạt nhẽo và xa cách. Không ngờ rằng vị bí thư kia nghe xong lại lặp lại ý kiến một lần, sau đó đứng đó không chịu đi.

Lúc này Phó Quân Nhan mới lạnh nhạt nghiêm túc giương mắt nhìn anh ta, khẽ xoay tròng mắt, khom người lấy một chai nước suối từ bên cạnh đưa sang, trong miệng ân cần hỏi: “Anh có khát nước không?” có thể là vị bí thư kia cũng bị mê hoặc đến mức hôn mê, vậy mà lại nhận chai nước, lảo đảo bước đi. Tôi gác chân ngồi trên ghế dựa, nhìn cảnh này không thể giải thích được, lại không nhịn được bật cười…..

Tôi hỏi Phó Quân Nhan: “Sao lại vậy, sao anh ta lại đi? Phó Quân Nhan, nếu anh ta vẫn tiếp tục không đi thì anh làm thế nào?” Phó Quân Nhan cầm tài liệu nhàn nhạt trả lời: “Những người này đều đã thành tinh rồi, sẽ không lãng phía thời gian cho những việc không đáng.” Anh lại ngước mắt nhìn miệng tôi đang nhai bánh quy vẫn phát ra mấy tiếng chậc chậc, lại liếc mắt nhìn hộp bánh quy trong tay tôi cười nhẹ: “Nếu anh ta vẫn không đi, vậy thì chia cho anh ta mấy miếng bánh quy đi, anh nghĩ, nếu anh ta còn không đi sẽ vừa khát vừa đói mất.”

Hiện menu
doc truyen
TruyệnXin Chào Tình YêuChương 50-2
XIN CHÀO TÌNH YÊU
50-2

Sau đó Quỷ đạo cũng không nhắc lại chuyện bữa tiệc với chúng tôi nữa, mặc dù hôm đó tôi thấy vị bí thư kia đi tìm Quỷ đạo rất nhiều lần. Sau này tôi mới biết, mỗi lần Phó Quân Nhan kí hợp đồng đều đưa ra một điều kiện trên hợp đồng, chính là chỉ quay phim, không tham gia bất kì cuộc tuyên truyền xã giao nào. Trong lòng tôi hiện lên ba chữ: “Bảng hiệu lớn”. Nhưng quan trọng hơn là, bảng hiệu lớn này lại là của anh, khiến người ta chỉ cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên của công tử Quân Nhan ……

Nhưng tôi lại tò mò tại sao trên hợp đồng của tôi không có điều kiện như vậy, mà tại sao Quỷ đạo cũng không đến tìm tôi. Vì vậy tôi ngẩng đầu nhìn Phó Quân Nhan, lắc lắc cánh tay anh, hỏi đi hỏi lại nhiều lần.

Phó Quân Nhan bị tôi làm cho bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là trả lời tôi.

Anh cười hỏi tôi: “Lúc em ở trong đoàn diễn người nào luôn đi bên cạnh em?”

Tôi đưa đầu ngón tay ra chỉ chỉ vào anh.

Anh cười cười, hỏi tiếp: “Sau khi diễn xong đoàn diễn làm sao để liên lạc với em?”

Tôi lắc lắc đầu ngón tay, lại chỉ vào anh một lần nữa. Sau khi điện thoại di động của tôi rơi xuống sông Bình Giang, tôi cũng không đi mua cái mới, muốn liên lạc với tôi thì phần lớn là tìm Phó Quân Nhan. Vì vậy, tôi quẫn rồi….. Hóa ra cá nóc ngốc nghếch không thể sử dụng công tử núi rồi, bởi vì công tử núi là tường đồng vách sắt bảo vệ cá nóc ngốc nghếch rồi…..

Phó Quân Nhan nhìn tôi, sờ sờ đầu tôi an ủi, còn nói ra một câu khiến tôi sợ hãi hơn: “A Quỷ là một người có tài, nhưng mà tay không được sạch sẽ.”

Tôi nghe xong ngạc nhiên, Trong đầu lại hiện lên những suy nghĩ linh tinh, cúi đầu nhìn ví tiền của mình. Trong đầu hiện lên đủ loại lí giải về từ tay không sạch sẽ. Kẻ trộm? Người kì quái? Người bỉ ổi?....

Phó Quân Nhan sớm nhận ra tật xấu của tôi,d.i.ễ.n..đ.à.n....l.ê.q.u.ý..đ.ô.n., nhẹ nhàng vỗ vào gáy tôi một cái, cười nói: “Đừng suy nghĩ linh tinh nữa.” Sau đó mới nháy mắt ra dấu với tôi, cúi người nói nhỏ vào tai tôi: “A Quỷ ham bài bạc, mặc dù đã cai mấy năm nay rồi. Ba năm trước anh ta gặp nạn trong sòng bạc là anh cứu anh ta. Cho nên những bữa tiệc nhỏ như vậy tội gì mà anh ta phải điều động binh lực.”

“Vậy anh cứu anh ta như thế nào?”  Tôi tò mò, cả hai tay ôm cổ Phó Quân Nhan hào hứng hỏi, trong lòng bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Phó Quân Nhan với võ nghệ vượt trội, thiên hạ không địch thủ. Nhìn thấy anh cười nhẹ, khóe mắt hơi nhếch lên, ngón tay hơi chà xát, ra dấu “tiền bạc”.

Tôi không nói gì….. Tôi buông cánh tay đang ôm cổ anh ra, cúi mặt xuống, sờ sờ mũi. Có tiền có thể cứu sống cả quỷ hay sao? Vậy mà tôi còn tưởng tượng ra cảnh anh có võ nghệ vượt trội nữa chứ….

Ngày Lục Thiểu Du đỗ trạng nguyên, trở về quê cả thành Tô Châu đều chấn động, trước con sông bảo vệ thành cũng có rất nhiều người đứng xem, già trẻ lớn bé, tất cả mọi người đều chạy đến xem vị tân Trạng nguyên. Cả thành Tô Châu đều giăng đèn kết hoa, đèn lồng màu đỏ tung bay, Lục Thiểu Du cỡi một con ngựa cao to đi phía trước, đằng sau có cả tiếng pháo, tiếng chiên, trống.

Trước của nhà họ Lục mọi người đều đứng chờ hắn, Mục Khanh Khanh đứng yên tại vị trí hôm đưa tiễn hắn đi thi. Trong cuộc sống vinh hoa sau này, nàng không trông chờ thân phận vị hôn thê, nên cũng không đứng lên vị trí đầu. Nàng không a dua nịnh hót, thản nhiên đứng cuối cùng trong đám người. Nhưng Lục Thiểu Du vẫn chỉ liếc mắt một cái đã thấy nàng, chỉ thấy nàng mặc một bộ trang phục màu hồng, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần vì cúi đầu mà bị che khuất, chỉ thấy được mơ hồ  bờ môi đỏ mọng, nàng vẫn đứng cuối cùng trong đám nữ quyến (người nhà là nữ), bình tĩnh thản nhiên, không có một chút lo lắng. Theo lí, Mục Khanh Khanh chỉ cần nói chúc mừng với Lục mẫu, không cần ở lại lâu, thì ngồi kiệu theo Mục mẫu trở về Mục phủ.

Lục Thiểu Du vẫn luôn âm thầm nhìn chăm chú vào Mục Khanh Khanh, thấy nàng giả bộ đoan trang tao nhã, cũng không muốn làm mất sự vui vẻ của nàng, nhưng đã rời đi lâu như vậy, trong lòng thực sự rất nhớ dáng vẻ xinh đẹp của nàng.

Vì vậy, ngày thứ hai Lục Thiểu Du về đã làm tiệc Tạ sư (cảm ơn thầy), sau đó bắt đầu đóng cửa từ chối tiếp khách. Hôm đó rõ ràng trời nắng trang trang, vậy mà hắn lại sai người lấy một chiếc ô, cứ như vậy mang theo ô đến Mục phủ. Người nhà họ Mục tất nhiên rất vui vẻ, vội vàng gọi Mục Khanh Khanh ra ngoài, Mục Khanh Khanh nhìn thấy Lục Thiểu Du cũng ngạc nhiên, nàng nghĩ hắn vừa trở về nhà, còn nhiều công việc nên không đi tìm hắn, không nghĩ rằng bọn họ lại nhanh gặp lại  nhau như vậy.

Lục phụ, Lục mẫu trước mặt,nên rất nghiêm chỉnh chào hỏi, hai người một trước một sau. Cuối cùng mọi người đều rời đi, người người đối diện nhìn nhau, sau thời gian yên lặng ngắn ngủi, Mục Khanh Khanh đột nhiên cười duyên, gương mặt nhỏ nhắn cũng sáng lên, ánh  nắng vàng chiếu lên quần lụa mỏng màu xanh của nàng càng thêm xinh đẹp, lúc này mới làm nũng tức giận nói: “Cũng không phiền ngài Trạng Nguyên đại giá quang lâm. Thật sự không nhìn ra bề ngoài thư sinh mà lại là một tên ngốc vụng về.” Lời nói đẹp đẽ, tuy là chê bai nhưng lại mang ý vui đùa. Ngón tay thon thon đánh nhũ màu hồng nhạt của Mục Khanh Khanh chỉ vào Lục Thiểu Du, câu nói còn chưa xong hai người đều nở nụ cười.

Chỉ thấy Lục Thiểu Du chậm rãi lấy ra một túi thơm từ trong lòng, túi thơm này đã hơi phai màu, nâng trong lòng bàn tay nói: “Cửu tiểu thư, cái túi thơm này bị tôi vuốt ve mỗi ngày nên có chút cũ, nàng có thể làm cho tôi một cái mới không?” Mục Khanh Khanh khẽ nhìn lên, nhận lấy túi thơm trong tay hắn, lúc này mới nhận ra cái túi thơm này là nàng đưa cho hắn lúc hắn lên Kinh, lúc đó nàng phải thức vài đêm mới có thể thêu tốt hình ảnh phú quý. Mục Khanh Khanh  khẽ nhắm mắt, hiếm khi lịch sự gật đầu với Lục Thiểu Du.

Lục Thiểu Du lại nói: “Lần này Cửu tiểu thư thêu giúp Thiểu Du một đôi uyên ương nhé….”

Lần này Mục Khanh Khanh sững sờ, nàng không thể nghĩ tới Lục Thiểu Du lại nói như vậy, một lúc lâu mới ngẩng mặt lên, một đôi mắt to thông minh khiến người khác bối rối, bàn tay đang cầm túi thơm khẽ run lên nhè nhẹ, cuối cùng hạ thấp âm thanh, dịu dàng hỏi: “Đồ ngốc này, huynh có biết thêu hình uyên ương có nghĩa là gì không? Tôi gặp người khác tính tình luôn tốt, nhưng ít ngày nữa nếu không chịu nổi sẽ biến thành người phụ nữ chanh chua ghen tị, ngày này cũng không phải không xảy ra. Huynh không cần khiến tôi hiểu sai ý, sau này âm ĩ đau khổ không chịu nổi.”

Lục Thiểu Du nghe xong lời nói này giống như nhẹ nhàng thở ra, dịu dàng cười, nụ cười, nơi đáy mắt trong sáng như Lưu Vân, nhẹ nhàng đáp: “Cửu tiểu thư đừng buồn, uyên ương, tất nhiên là nhất sinh nhất thế song nhân. (một đời một kiếp một đôi người)”

“Thật chứ?”

“Nếu là lời nói không thật, trời giáng Ngũ lôi.”

Mục Khanh Khanh nghe xong, hơi ngạc nhiên, nhưng lại nở nụ cười đẹp đẽ như Phù dung nở, cũng không nghĩ đến những điều bình thường con gái phải kiêng kị, giơ ngón tay nhỏ nhắn chỉ lên trời: “Trên đầu ba thước có thần linh, đồ ngốc, lời nói hôm nay sau  này đừng có quên.” Nói xong lại nhét túi thơm kia vào trong ngực, nhướng mày lên, linh động  xinh đẹp.

Lục Thiểu Du cười yếu ớt gật đầu, nhìn nàng bằng ánh mắt cưng chiều.

Hiện menu
doc truyen
TruyệnXin Chào Tình YêuChương 50-3
XIN CHÀO TÌNH YÊU
50-3

Ngày hôm đó Mục Khanh Khanh tiễn Lục Thiểu Du xuất phủ, đột nhiên lại thấy hắn dừng lại, đáy mắt vô tội, hơi mím môi nhìn nàng nói: “Cửu tiểu thư, tôi quên mất, tôi quên chiếc ô trong sảnh chính rồi.”

Mục Khanh Khanh mới vừa cảm thấy hắn có chút thông minh, bây giờ nghe xong lời này lại cảm thấy mặc dù hắn có mặt mày tuấn tú, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một chàng ngốc thôi. Bất đắc dĩ khoát tay, vẻ mặt coi như là tốt, chỉ nói: “Huynh đừng đi vội, đứng ở đây chờ một chút, tôi đi vào lấy ra cho huynh.”

Lục Thiểu Du hơi  nhắm mắt, khẽ vuốt cằm.

Lúc đưa trả ô cho Lục Thiểu Du, Mục Khanh Khanh mới hỏi: “Thời tiết hôm nay tốt như vậy huynh mang theo ô làm gì? Chẳng lẽ mang theo cái ô ra ngoài thì được coi là thông minh có phòng ngừa chu đáo sao?”

Lục Thiểu Du nghe vậy, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, đáy mắt có tình cảm nóng rực cũng khiến người ta cảm thấy ấm lòng, lúc lâu sau cũng không trả lời, đến khi Mục Khanh Khanh có chút không chịu được nữa, mới chậm rãi mở miệng: “Chính cửu tiểu thư đã từng nói qua, nếu như một ngày nào đó Thiểu Du có tiền đồ, thì sẽ giống như thư đồng, che ô giúp cho tôi.” Nói xong giơ cái ô trong tay tiếp tục nói: “Lời cửu tiểu thư nói ra, hành động nhất định sẽ có kết quả. Thiểu Du tạ ơn rồi.” (Em dịch nguyên văn chứ cũng không hiểu nội dung lắm.)

Mục Khanh Khanh vừa nghe xong lại nhìn chiếc ô trong tay Lục Thiểu Du, hai má dần dần hiện lên sắc hồng, một đôi mắt to rực rỡ nhìn chằm chằm vào Lục Thiểu Du, trong lòng đều là sự vui mừng reo hò, nhưng ngại đang đứng bên ngoài nên cũng không biểu hiện ra. Chỉ có thể nở nụ cười, đến hai tai cũng đỏ bừng lên.

Mỗi ngày khi kết thúc công việc về tới khách sạn cũng là thời gian tan học ở vườn trẻ, Phó Quân Nhan luôn đúng giờ gọi điện về nhà. Ban đầu là cha tôi nhận điện thoại rồi chuyển cho An An. Đến bây giờ, mỗi ngày, đến giờ đó bên chiếc điện thoại sẽ hiện lên hình ảnh An An sẽ nằm trên người Tiểu Khải đung đưa cái chân nhỏ chờ điện thoại, điện thoại vừa vang lên sẽ được nhận luôn, cậu nhóc kia cũng không đợi chúng tôi nói chuyện đã dùng giọng điệu non nớt hỏi trước: “Tìm An An sao ạ?” Tiểu Khải ngồi một bên cũng kêu “gâu” một tiếng như đồng ý.

Phó Quân Nhan dễ chịu nói: “Đúng vậy, chị và anh rể tìm An An.” Sau đó Cố Tiểu An sẽ ôm ống nghe trả lời: “An An rất vui vẻ, An An muốn lăn lộn trên người Tiểu Khải.”

Nhưng mà, hôm này âm thanh của Cố Tiểu An rất uất ức, nhận điện thoại cũng không nói chuyện, chỉ thấy cái mũi nhỏ vang lên âm thanh sụt sịt, Phó Quân Nhan nghi ngờ, lo lắng nhìn tôi, dịu dàng nói với đầu bên kia: “An An của chúng ta làm sao vậy?”

Giọng nói của Phó Quân Nhan quá dịu dàng, giống như đang cổ vũ cho Cố Tiểu An, cậu nhóc bắt đầu oa oa khóc lớn. Tôi nghe thấy tiếng cậu nhóc vừa khóc vừa thở đau lòng không chịu nổi, Tiểu Khải ở bên cạnh cũng tức giận kêu “gâu gâu”.

Tôi quá lo lắng lấy điện thoại của khách sạn đặt ở đầu giường gọi về cho cha tôi, đầu kia vừa bắt máy, không chờ tôi mở miệng cha tôi đã bắt đầu hét lên: “Gọi điện thoại về làm gì? Trách tôi không dỗ em chị đúng không? Lúc An An ngã xuống cũng không hề kêu đau, ngã xuống cũng không thèm liếc tôi một cái đã tự bò dậy. Nhưng các con vừa gọi một cuộc điện thoại về, đứa nhỏ này lại bắt đầu rầm rì khóc lớn, nó vừa khóc, Tiểu Khải cũng bắt đầu xù lông, con nói xem con chó này tích điện tức giận sao? Chuyện này đến Mao tổng cũng không tính ra được.” ( Chỗ này mình để lúc cách xưng hô với Cố Bảo Bối lúc chị lúc con để thấy sự tức giận của cha Bảo Bối.)

Tôi quẫn, Tiểu Khải xù lông……. Tôi sờ mũi một cái, chân chó nịnh hót: “Cha, vất vả cho cha rồi, cha tiếp tục để Tiểu Khải xù lông đi nha……” Sau đó nhanh tay cúp điện thoại…………

Bên kia Phó Quân Nhan vẫn yên lặng cầm điện thoại di động nghe An An khóc, tiếng khóc của An An đã nhỏ dần, d:i:ễ:n" "đ"à"n lê/ /q/u/ý.đ.ô.n., Phó Quân Nhan mới hỏi: “An An khóc mệt không?”

Cậu nhóc kia vâng một tiếng, mềm mại nói: “Mệt mỏi….” Hiểu nguyên nhân, lại nhìn đến cậu nhóc ngốc nghếch khoe mẽ, tâm trạng tôi vừa đau lòng lại có chút nhớ nhung, bật cười………….. An An đúng là  một cậu nhóc yếu ớt………….

“Mệt mỏi thì không khóc nữa.” Phó Quân Nhan nghe xong lời nói của An An chỉ cười nhẹ, mở miệng an ủi. Tôi nhìn anh làm hành động té ngã, Phó Quân Nhan gật đầu một cái, đưa tay ra vuốt mặt tôi, lại hỏi cậu nhóc kia: “Vậy bây giờ em nói cho anh rể nghe, tại sao An An lại khóc?”

“An An leo lên cao với cái bình sữa, An An  lấy được bình sữa rồi, nhưng lúc An An nhảy xuống cái ghế lại đổ đập vào đầu gối của An An, An An té ngã rồi, thật là đau…. Hu hu ….” Nghe giọng nói của cậu nhóc kia, vừa vô tội đáng thương lại vừa tức giận. Tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh gương mặt bánh bao của cậu nhóc kia nhăn nhó lại, thật là muốn thơm mấy cái….

“Cha đứng bên cạnh An An sao?” Phó Quân Nhan nghe xong lại nhẹ nhàng hỏi.

“Vâng.” Cậu nhóc kia trả lời rất nhanh, khịt khịt cái mũi nói tiếp: “Khải khải đang dựng lông lên, cha đè xuống, sau đó khải khải lại dựng lông lên. Bọn họ đang chơi đùa…..”………… Vẫn còn đang dựng lông à? Khóe miệng tôi không tự chủ được nhếch lên………

“An An còn đau không?” Đáy mắt Phó Quân Nhan cũng mang theo ý cười, lại dịu dàng hỏi.

Cố Tiểu An thút tha thút thít mấy cái, nhỏ giọng nói: “Đau, An An đau……..”

“Bây giờ An An đi đến bên cạnh cha, bảo cha ôm An An một cái,  hôn một cái lên chỗ đau, như vậy thì sẽ hết đau rồi.” Phó Quân Nhan nghiêm túc nói từng câu từng chữ.

“Tại sao?” Cố Tiểu An ngốc nghếch hỏi, d.iễ.n đ.àn. l.ê. q.u.ý......đ.ôn..,"giọng mũi cộng thêm âm thanh non nớt khiến người khác yêu thương.

“Bời vì ấm áp……” Phó Quân Nhan cười nói, nhẹ giọng thúc giục: “An An, đi thử một lần đi, sau đó lại đến nói cho anh rể biết xem nó có tác dụng không nhé.”

“Vâng.” Cậu nhóc kia mạnh mẽ trả lời, trong điện thoại vẫn nghe thấy tiếng bước chân bịch bịch của cậu nhóc.

Một lát sau cậu nhóc kia đã trở lại, vui mừng nói vào điện thoại: “Anh rể, An An không còn đau nữa rồi.” Tôi vẫn luôn yên lặng lắng nghe, nghe tới đó tôi đi tới sau lưng Phó Quân Nhan, vòng hai tay ôm chặt hông anh, cả người như dán lên lưng anh, tựa đầu trên vai anh, hôn một cái lên gò má anh. Anh quay đầu sờ sờ tóc tôi, dịu dàng nói chuyện với cậu nhóc kia: “An An, cái ghế đập vào người An An, vậy cái ghế có đau không?”

Cậu nhóc kia hơi ngẩn người, ngơ ngác đáp: “Cái ghế không khóc, nhưng cái ghế cũng bị ngã xuống đất…..”

“Bây giờ An An đi ôm nó, xoa xoa chỗ đau cho nó, nói cho nó biết ‘sẽ hết đau ngay thôi’ có được không?” Phó Quân Nhan dịu dàng hướng dẫn An An. Sau đó cậu nhóc kia cũng không có một chút buồn bã nào cả, nhanh chóng đi làm, hơn nữa cậu nhóc rất vui vẻ nói cho chúng tôi biết, cậu còn hôn cái ghế hai cái. Bé như vậy nên nhóc chưa thể hiểu được, Phó Quân Nhan đang dậy cậu nhóc khiến mình và người khác đều cảm thấy ấm áp. Hơn nữa còn học được thông cảm, hiểu được tất cả mọi va chạm mọi người đều thiệt. Mà những đạo lí này, tôi tin tưởng rằng, cho dù bây giờ cậu nhóc chưa thể hiểu được, nhưng khi cậu nhóc lớn lên sẽ ăn sâu vào tính cách của cậu nhóc, sẽ được cậu nhóc áp dụng linh hoạt trong cuộc sống sau này.

Phó Quân Nhan từng nói, giáo dục thật tốt cho một đứa trẻ chính là một trách nhiệm xã hội. Mà trao đổi với một đứa trẻ, chơi đùa, nghe đứa trẻ nói chuyện cũng là một phần trong trách nhiệm giáo dục. Ví dụ như khi An An hỏi: “Khi nào anh rể và chị em trở về?” Anh sẽ trả lời: “Anh cũng không biết.”  Anh nói cha mẹ cũng không cần thần thánh hóa chính mình, mỗi người đều có những chuyện mà chính mình cũng không biết, đều có những lúc phạm sai lầm. Cho nên, phải kiên nhẫn thực hành.

Tôi chỉ nhìn anh không khỏi lộ ra vẻ mặt xúc động, hỏi: ‘Phó Quân Nhan, em thực sự không thể tưởng tượng nổi, lúc nhỏ anh được nhận một sự giáo dục tốt đến thế nào, lại có thể hình thành lên con người anh tốt như vậy…..”

Anh không nói gì, chỉ có vẻ mặt là lạnh nhạt khẽ nhắm mắt lại, tựa đầu vào vai tôi nói: “Ôm anh một cái, ôm chặt lấy anh.” Không biết tại sao, tôi có cảm giác giây phút đó anh rất yếu ớt.

Cũng chính hôm đó, một tiếng sau cha tôi gọi lại, tôi nghe thấy cha tôi nói: “Phó Quân Nhan, tôi không nhìn nổi nữa. Chó của cậu sao đến bây giờ vẫn dựng lông lên thế.”

Phó Quân Nhan nghe xong cười khẽ, nhẹ nhàng trả lời: “Bác trai, bác có thể vuốt ve Tiểu Khải một cái. Nó cảm thấy an toàn sẽ không như vậy nữa.”  Sau đó anh nghiêng đầu nhìn tôi, đưa tay sờ sờ tóc tôi, tôi bất giác rụt cổ một cái, trừng mắt lườm anh.

Một lát sau cha tôi lại gọi điện thoại tới, cha tức giận hét to: “Sờ nó cũng không có tác dụng, lông nó còn rụng ra nữa chứ.”

Phó Quân Nhan thở dài, trầm ngâm một lúc, sau đó mới trả lời: “Bác trai, vậy bác chỉ có thể tắm cho nó vậy.”

Tôi nghe xong cũng bật cười…. thật là…… Làm sao chỉ có con chó rụng lông thôi mà cũng tức giận cơ chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro