chuong 79:Ngoại truyện Phó Tiểu Tiểu (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng khó khăn không đáng sợ, sự đáng sợ chân chính là ở trong nội tâm của mình…..

Bởi vì cô và Cố Viễn cùng ra cùng vào với số lần quá nhiều, dần dần trong đoàn có tin, ‘Phó Tiểu Tiểu là người tình của Cố Viễn, xen vào gia đình của một người đàn ông có vợ’. Lời đồn đại này lực sát thương lớn hơn bất cứ tin đồn nào khác, bởi vì, nó trực tiếp ảnh hưởng đến Phó Tiểu Tiểu, họ nhắc nhở cô, nhắc nhở cô về chuyện cô vẫn luôn cố ý không thèm nghĩ đến. Mặc dù chưa bao giờ cô thấy bên cạnh anh có người khác………..

Trước ngày thi một ngày, Phó Tiểu Tiểu không ngủ được, cô lăn qua lộn lại trên giường, cuối cùng lại trốn vào trong đại lễ đường, lại một lần nữa ngồi vào trong góc ăn vặt. Ba giờ sáng, cuối cùng cô không nhịn được gọi điện thoại cho Cố Viễn, giọng điệu của anh có mấy phần gấp gáp, anh nói: “Ở đâu? Tôi lập tức qua.”

Mà Phó Tiểu Tiểu ôm điện thoại không lên tiếng, cô nghe thấy tiếng hô hấp của anh cũng có chút gấp gáp, chóp mũi có chút chua, vùi mặt vào đầu gối nhìn giày múa của mình ngẩn người.

Hai mươi phút sau cuối cùng Cố Viễn cũng chạy đến đoàn Berlin, dựa vào trực giác, tìm được Phó Tiểu Tiểu trong đại lễ đường. Khi đó, trong tay anh đang cầm cây đàn Violon đã rất lâu anh chưa từng kéo qua, nhưng vì Phó Tiểu Tiểu mà kéo đàn lại.

Lúc Phó Tiểu Tiểu nhìn thấy anh chỉ ngây ngốc nhìn, ngẩng mặt lên, ngốc nghếch mở to miệng, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương. Sau đó cô giật giật, chợt cô đứng lên cấu một cái lên mặt Cố Viễn, sau đó ngơ ngác hỏi: “Có đau không?”

Khi Cố Viễn mắng nhiếc một câu, ôm mặt nói: “Đau.” Lúc này tiểu nha đầu mới cười cười, một lúc lâu sau mới nói: “Không phải là mơ mà, anh đến rồi à.”

Cố Viễn vì đau mà nheo mắt lại, nghe thấy lời nói của cô…., anh cũng bật cười, lại bất đắc dĩ dịu dàng gật đầu một cái.

Cố Viễn nghĩ là Phó Tiểu Tiểu quá khẩn trương, cho nên hỏi cô có muốn thử một lần không, sau đó anh tự giác gác violon trên vai, bắt đầu kéo nhạc đệm cho Swan Lake. Cố Viễn diễn rất hoàn mĩ, nhịp, tiết tấu cũng như tình cảm đều vô cùng tinh chuẩn, lôi cuốn vào vào vũ điệu.

Chẳng qua khi Phó Tiểu Tiểu nhảy đến đoạn biến tấu, đột nhiên cô lại ngã xuống mặt đất.

Cố Viễn sợ hết hồn, vội vàng ném đàn xuống chạy về phía Phó Tiểu Tiểu, ngồi xổm xuống xem xét chân cô, trong miệng vẫn hỏi: “Tiểu Tiểu, ngã có đau không?” Phó Tiểu Tiểu lại có thái độ khác thường, co rụt lại tránh về phía sau.

Sau đó, trong khung cảnh yên lặng, Phó Tiểu Tiểu chậm rãi ngẩng lên, cứ như vậy si ngốc nhìn Cố Viễn, gương mặt khéo lóe tinh sảo nhanh chóng đầy nước mắt. Đôi mắt màu lam của Phó Tiểu Tiểu cứ như vậy từng giọt từng giọt nước mắt nhỏ xuống, dính ướt lông mi, chảy không ngừng, mà sự cô đơn nơi đáy mắt của cô che hết tất cả sự tinh khiết và linh động của thường ngày.

Cô không hạnh phúc……. Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Cố Viễn lúc đó.

Sau đó anh nghe thấy cô nói: “Cố Viễn, vừa nãy khi nhảy đến lúc biến tấu cực hạn, tôi không nhìn thấy gì cả, trong đầu trống rỗng. Một mình tôi đứng giữa trung tâm võ đài, giống như không có cái gì còn tồn tại, mà trong lòng tôi lại có sự cô độc không nói thành lời, thật sự là đặc biệt đặc biệt cho người ta cảm nhận sự cô độc…..”

Cố Viễn yên lặng nghe, anh không cố gắng đến gần cô, chỉ ngồi chồm hổm nhìn cô, sau đó thở dài nói: “Tiểu Tiểu, đừng khẩn trương, cô rất tuyệt.” Thấy Phó Tiểu Tiểu không có phản ứng, anh mới nghiêm túc nói từng câu từng chữ với cô: “Tiểu Tiểu, rất nhiều chuyện, chúng ta chỉ cần thoải mái là tốt nhất, suy nghĩ càng nhiều thì càng phá hủy cô, khiến cho trái tim cô thấy thấp thỏm, khiến những chuyện trên thực tế vốn không hề hỏng bét nhưng lại trở nên hỏng bét. Cho nên bây giờ về nhà nghỉ ngơi thật tốt được không?”

Phó Tiểu Tiểu lại lắc đầu một cái, sau đó, đột nhiên cô ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn Cố Viễn chằm chằm, hỏi: “Cố Viễn, anh kết hôn chưa?”

Cố Viễn theo bản năng gật đầu. Bên tai anh lại vang lên tiếng thở dài nhỏ nhỏ mà uất ức, khi đáy mắt Phó Tiểu Tiểu không còn chút ánh sáng nào nói: “Vậy anh thật là không có đạo đức…..” Lúc này ngược lại là Cố Viễn ngơ ngác, anh trừng mắt nhìn, tin chắc vừa rồi khi anh nghe















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro