xin đừng buông tay chap 16-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 16

-Will you stand by me? Hold on and never let me go?-

Bệnh viện Seoul

- Đề nghị mọi người ở ngoài... JanDi, em giữ Gaeul lại hộ anh... - Ji Hoo vừa nói vừa kéo tấm rèm ngăn giữa khu vực cấp cứu lại.

JanDi vòng tay qua ôm chặt Gaeul, cô không nói được gì, mọi thứ diễn ra quá nhanh... cô chỉ vừa nhìn thấy anh bên kia đường, đột nhiên có tiếng còi xe rất to, rồi một bàn tay vững chãi kéo cô xuống, cả người đau buốt vì đập mạnh xuống mặt đường... và cuối cùng là khuôn mặt đẫm máu của anh... Hai mắt Gaeul dại đi, cô không còn nghĩ được gì nữa. Đến khi xe cấp cứu tới đưa anh vào bệnh viện, Ji Hoo đã phải gắng sức lắm mới rút được bàn tay Gaeul ra khỏi tay Yi Jung. Mắt anh nhắm nghiền lại và máu thì không ngừng chảy...

1 tiếng...

2 tiếng...

.....

3 tiếng...

....

5 tiếng đồng hồ trôi qua. Ji Hoo vẫn không rời phòng cấp cứu. JanDi nhấp nhổm không yên, thỉnh thoảng lại ngó vào phòng, ánh mắt lo âu. Woo Bin dựa người vào Junpyo, cả hai người họ đều chia sẻ một cảm xúc khó gọi tên... Duy chỉ có một người vẫn im lặng suốt 5 tiếng đồng hồ qua...

- Gaeul-ya, cậu nói gì đi chứ? Gaeul... Gaeul...? - JanDi lay mạnh vào người Gaeul nhưng cô vẫn im lặng.

- JanDi, em mà lay nữa là cô ấy sẽ ngất đấy - Junpyo xốc người JanDi dậy.

- Đừng lo, Ji Hoo là bác sĩ giỏi nhất ở đây... cậu ấy sẽ không để Yi Jung có vấn đề gì đâu. Em phải tin tưởng Ji Hoo chứ - Woo Bin nắm tay Gaeul, cả bàn tay cô đã lạnh toát...

Gaeul không ngước mắt lên, cũng không bày tỏ bất cứ thái độ nào... cô chỉ đơn giản là nhìn xuống đất, ánh mắt vô hồn, gương mặt không chút biểu cảm. Hwang Bin vừa nhắn tin cho cô nhưng cô cũng không trả lời, anh bị Woo Bin sắp xếp ở lại giải quyết chuyện ở phòng triển lãm sau khi Yi Jung xảy ra tai nạn. Với uy tín của mình trong giới nghệ thuật, Hwang Bin đã làm rất tốt vai trò của mình. Tuy vậy, vẫn còn rất nhiều phóng viên muốn đặt câu hỏi nên anh không thể đến bệnh viện được. Anh nhắn cho cô hơn mười tin nhắn và hàng chục cuộc gọi để đảm bảo rằng cô không sao, nhưng Gaeul không đọc, cũng không buồn mở di động ra... Trông cô lúc này không ai biết trong đầu cô đang có những suy nghĩ gì...

- Ji Hoo ra rồi kìa... - JanDi chợt hét lên. Chỉ có điều này mới làm Gaeul giật mình và thoát khỏi những suy nghĩ trong đầu cô.

- Sunbae, sunbae, anh ấy sao rồi? - JanDi nắm tay Ji Hoo hỏi dồn dập. Gaeul đứng dựa vào tường, ánh mắt xoáy vào Ji Hoo như đang có hàng ngàn câu hỏi, nhưng cô vẫn im lặng nhìn anh.

- Trước mắt tạm thời ổn định, may mà đưa vào kịp thời, tớ cũng đã cố hết sức rồi... nhưng... nhưng...

- Sao? - Woo Bin và Junpyo đồng thanh kêu lên.

- Đầu cậu ấy đập quá mạnh xuống mặt đường, nên trong não xuất hiện một khối máu tụ khá lớn, chỉ khi nào khối máu tan hết, lúc đấy mới chắc chắn rằng cậu ta thoát khỏi Tử thần.

- Tức là sao, sunbae? - JanDi kêu lên.

- Chúng ta phải chờ thôi, anh không thể làm gì hơn, tất cả phụ thuộc vào cậu ấy... và em... - Nói rồi Ji Hoo chỉ tay vào Gaeul. Cô đứng đó nghe hết cuộc đối thoại, khuôn mặt vẫn vô hồn như trước. Cô chỉ gật nhẹ đầu cảm ơn với Ji Hoo...

- Chờ khoảng 1 tiếng nữa em có thể vào thăm cậu ấy, mọi người cũng về đi thôi. Phòng triển lãm chắc hỗn loạn lắm... - Ji Hoo vừa nói vừa xua tay.

Tất cả đều đưa mắt vào phòng nhìn Yi Jung, cậu ta nằm đó thật thảnh thơi như đang ngủ vậy, rồi mọi người bước đến gần phía Gaeul...

- Em ở lại nhé... anh phải về trước để xem phòng triển lãm có vấn đề gì không? - Woo Bin nắm tay Gaeul thật chặt rồi bước đi.

- Em ở lại với Gaeul. - JanDi nói với Junpyo.

- Không cần đâu, cậu về trước đi, mình muốn ở đây một mình. - Đây là câu nói đầu tiên của Gaeul kể từ lúc vào viện đến giờ.

- Nhưng...

- Thôi, để cô ấy một mình đi. - Nói rồi Junpyo nắm tay JanDi kéo đi mất, không để cho cô có thời gian phản ứng lại.

Còn lại một mình, đầu tiên Gaeul lôi di động ra, nhắn tin với Hwang Bin là mọi việc không sao và cô đang trên đường đến công ty, anh không cần đến bệnh viện, rồi cô tắt nguồn...

--------------------------------------

- Anh định nằm ngủ mãi thế à? - Gaeul vừa nói vừa vuốt nhẹ tóc Yi Jung - Anh định lười biếng trốn việc phải không? Định không bao giờ dậy nữa phải không? Định bỏ lại em ở đây phải không?

Đã 3 tháng kể từ khi Yi Jung nằm viện, tất cả mọi người đều hy vọng... nhưng có lẽ trong bất cứ người nào đều đã xuất hiện sự mệt mỏi... nhất là Gaeul. Ngày nào cô cũng đến, bất kể mưa nắng cô đều đến thăm anh với hy vọng khi anh tỉnh lại, người anh nhìn thấy đầu tiên sẽ là cô chứ không phải ai khác. Ngày nào Ji Hoo cũng qua thăm động viên Gaeul, anh nhẹ nhàng giải thích với cô, hiện tượng hôn mê sâu này rất bình thường trong y học. Chỉ là thời gian tỉnh lại của mỗi người khác nhau... có lẽ tại Yi Jung là một tên lười biếng nên mới ngủ lâu như thế, Ji Hoo chọc cười Gaeul, cô cũng không đáp lại. Ji Hoo không phải là người duy nhất nhìn thấy sự thay đổi của Gaeul, cô gần như không nói chuyện với bất kỳ ai ngoài JanDi và anh. Cô không còn làm phóng viên, thay vào đó Gaeul xin được chuyển xuống làm bộ phận kiểm tra thông tin bài báo. Việc này không đúng với chuyên môn của cô nhưng giúp cô có nhiều thời gian bên cạnh Yi Jung hơn... Ji Hoo hiểu rằng, ngày nào Yi Jung chưa tỉnh lại, ngày đó Gaeul còn là một cái xác không hồn. Ji Hoo cảm nhận rõ rệt những đợt sóng khổ đau đang dâng cao mãi và bất ngờ đổ xuống người Gaeul, nhấn chìm cô... không sao ngoi lên được...

1 tháng... kể từ ngày Yi Jung nhập viện...

2 tháng...

3 tháng...

Thời gian cứ thế trôi đi... ngày nào cô cũng đến rồi đi như một thói quen. Cô cũng không còn khóc nữa... đã rất lâu rồi cô không còn khóc nữa... gương mặt của cô bây giờ không khác gì một chiếc mặt nạ... người ta vẽ thế nào thì là như thế... không biểu lộ một chút cảm xúc nào... cô như một người chết biết thở ngày ngày ra vào bệnh viện.

- Gaeul, mình xin cậu đấy. Cậu không muốn nói chuyện với mình à? - JanDi không chịu nổi thái độ thờ ơ với mọi việc của Gaeul nữa.

- Mình làm sao? - Gaeul đáp, mắt vẫn chăm chú nhìn Yi Jung.

- Cậu đừng như thế. Mình sợ lắm. Thà cậu khóc đi, mình sẽ dỗ cậu mà. Yi Jung sunbae mà biết sẽ đau lòng lắm...

- Anh ấy biết đau lòng sao? Nếu biết sao anh không tỉnh dậy? - Gaeul vuốt nhẹ cánh tay Yi Jung.

- Coi như mình xin cậu đấy... cậu làm ơn biểu lộ cảm xúc con người một chút có được không? - JanDi năn nỉ.

- Em ra ngoài trước đi JanDi... - Ji Hoo bước vào phòng. JanDi hậm hực nhìn Gaeul đang áp tay Yi Jung lên má mình rồi quay lưng đi...

- Vẫn đang tiếp tục trò chuyên với cậu ấy à? - Ji Hoo vừa nói vừa sửa lại chiếc chăn đắp trên người Yi Jung.

- Vâng.

- Ra ngoài với tôi một chút nhé. Tôi muốn em đi uống café.- Giọng Ji Hoo vẫn đều đều nhưng có cái gì khiến người đối diện không cách nào từ chối được.

Gaeul không đáp lại, cô cầm chiếc túi xách lên rồi đi theo anh. Trên đường, Gaeul cũng không nói gì, cô chỉ đi theo Ji Hoo cho đến khi anh dừng lại trước quán café mà cô đã từng uống với anh.

- Cho một mocha có kem một không kem - Ji Hoo nói không cần liếc vào menu.

- Sao...? - Gaeul ngẩng mặt lên nhìn Ji Hoo

- Mocha không kem rất khó uống. Bây giờ tôi cần em uống gì đó thật dễ chịu.

- ...

- Thời gian qua em đã rất khó khăn phải không? - Giọng nói của Ji Hoo vẫn nhẹ nhàng.

- ...

- Yi Jung quả rất có phúc khi có một người chăm sóc cậu ta như vậy...

- ...

- Trong túi em có gì mà to vậy? Cho tôi xem được không? - Ji Hoo chỉ vào chiếc túi Gaeul vẫn mang theo.

Cô mở chiếc túi ra như một cái máy, lôi từ bên trong ra chiếc khăn quàng dài đến ba mét. Ji Hoo cầm chiếc khăn, cuốn mấy vòng rồi mỉm cười:

- Người nào không biết tưởng em đan khăn cho người tuyết cao năm mét đấy, Gaeul-ya...

Nghe xong, đột nhiên Gaeul oà khóc, tiếng khóc đầu tiên của cô suốt mấy tháng qua. Ji Hoo rút chiếc khăn tay đưa cho cô rồi im lặng lắng nghe cô nói.

- Em... em... sunbae, bao giờ anh ấy mới tỉnh lại. Em đan chiếc khăn này cho anh ấy từ khi anh ấy gặp tai nạn, em... em đan mãi... em đã nói với anh ấy, khi nào em đan xong mà anh ấy chưa tỉnh lại thì em sẽ mặc kệ anh ấy... em sẽ bỏ anh ấy, không quan tâm nữa...

- Nhưng em đã không làm được thế nên bây giờ chiếc khăn mới dài thế này phải không?

- Em... em sợ lắm sunbae à. Có bao giờ, anh ấy sẽ mãi mãi thế không? Em đã từng tin anh ấy, em đã từng rất tin tưởng chỉ một hai tuần, anh ấy sẽ tỉnh lại... bây giờ, nhìn anh ấy như thế.... Em... em chẳng còn tin tưởng vào gì nữa... em...

Ji Hoo không nói gì, anh chỉ im lặng nhìn cô khóc. Cuối cùng Gaeul đã khóc được, điều này sẽ làm cho cô thanh thản hơn rất nhiều. Ji Hoo biết Gaeul đã dằn vặt bản thân, vì cô mà anh bị tai nạn, nếu anh không yêu cô thì anh đã có cuộc sống rất vui vẻ. Thậm chí, Ji Hoo đã từng chứng kiến Gaeul sắp xếp đồ đạc dọn đi... nhưng anh biết cô không thể bỏ Yi Jung lại một mình. Gaeul vẫn là một cô gái trong sáng như 6 năm trước anh gặp cô lần đầu tiên. Ánh mắt ngây thơ của cô không thuộc về thế giới của bọn anh, vậy mà cô lại yêu một người không nên yêu nhất, chính là Yi Jung. Không biết bao lần cô phải khóc vì anh, Ji Hoo hiểu được cảm giác của Gaeul, khi yêu một người mà biết chắc chẳng bao giờ, người đó thuộc về mình... vậy mà không thể ngăn được cảm xúc yêu thương dành cho người ấy.

- Nín đi nào, không người ta lại tưởng tôi làm gì em. - Ji Hoo đặt vào tay Gaeul tờ giấy ăn.

- Em xin lỗi sunbae-ya... Em quá xúc động thôi... em...

- Không sao, em khóc tôi thấy rất mừng... ít nhất em cũng chứng minh mình chưa biết thành một con robot thứ 2 như tôi. Mình về thôi. JanDi biết tôi đưa em đi mà không hỏi ý kiến của cô ấy thế này, chắc tôi bị giết quá... - Ji Hoo làm vẻ mặt ngán ngẩm khiến Gaeul không thể không nở một nụ cười.

Khi về đến bệnh viện, cô và Ji Hoo đi qua một căn phòng, trên giường có những người phụ tá dọn hết chăn gối đi và đang thay bằng đồ mới. Ji Hoo như thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô nên trả lời...

- Ở đó tối qua có một người vừa qua đời nên chúng tôi cho thay chăn ga mới...

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Gaeul...

-------------------------------------------

- Ai là người nhà bệnh nhân So Yi Jung, chúng tôi đã cố gắng hết sức... nhưng...

Gaeul nhìn thấy người y tá nói, nước mắt cô đầm đìa, bên cạnh cô, JanDi đang ôm Junpyo khóc nấc lên. Ji Hoo mặt trắng bệch ra... còn Woo Bin thì không ngớt lời chửi rủa... cô cảm thấy đầu óc quay cuống... và cô ngã xuống bất động...

Chap 17

- But only love can say, try again or walk away...?-

Gaeul nghe thấy tiếng pip pip ngày một to, cô giật mình choàng dậy... Phải, anh vẫn nằm kia, không có một vị y tá nào cả... tốt, chỉ là mơ mà thôi, Gaeul vòng tay qua người, ôm chặt lấy trái tim đang đập loạn xạ của mình... Anh vẫn ổn, ít nhất giường của anh vẫn chưa bị thay ga... điều đó làm cô bình tĩnh hơn rất nhiều...

Pip pip pip...

Tiếng kêu ngày một to, Gaeul bước lại gần, đột nhiên đầu óc cô choáng váng khi nhìn thấy đường điện tâm đồ của anh đang chuyển động rất lạ...

- Y tá.... Y tá, y tá đâu? Bệnh nhân... bệnh nhân.... Y tá?????? - Gaeul gần như gào to lên, cô chạy ra khỏi phòng. Ngay lập tức, có hai vị bác sĩ trực đêm nhanh chóng vào phòng Yi Jung. Họ trao đổi với nhau một vào câu, rồi hơn 4 cô y tá bước vào. Tất cả bọn họ đẩy chiếc giường của Yi Jung đi. Gaeul chạy theo, hét tên anh, cô khóc, không ai ở bên cạnh cô lúc này...

"Lạy chúa, con sẽ không tham lam nữa, chỉ cần anh ấy được sống. Con sẽ từ bỏ, con sẽ rời xa anh ấy... Xin Người hãy cho Yi Jung được sống... con không đòi hỏi hơn nữa. Chỉ cần anh ấy được sống." - Gaeul nắm chặt tay cầu nguyện trong khi các bác sĩ đưa Yi Jung vào phòng cấp cứu.

- Gaeul? Yi Jung đâu rồi? - Ji Hoo chạy tới.

- Anh ấy ở trong kia. - Gaeul cảm thấy an tâm hơn rất nhiều khi Ji Hoo tới. Anh lập tức bước vào trong phòng cấp cứu. Khoảng 5p sau, F2 và JanDi tới. Sau khi nghe Gaeul nói qua tình hình, Junpyo đấm mạnh tay vào tường, Woo Bin không nói gì, chỉ đút tay vào túi quần, mắt dại đi nhìn vào trong phòng. JanDi vòng tay ôm lấy Gaeul, người Gaeul run lên từng hồi, bàn tay cô nắm chặt, đôi môi run rẩy...

"Xin Chúa hãy bảo vệ anh ấy... Hãy cho anh ấy được sống... làm ơn hãy cho anh ấy được sống."

1 tiếng...

2 tiếng...

3 tiếng trôi qua, trái tim Gaeul như nghẹn lại mỗi lần nghe thấy tiếng Ji Hoo quát phải dùng máy sốc tim. Cô không còn nghĩ được gì nữa... Bây giờ, chỉ cần anh được sống, cô nguyện từ bỏ hết mọi thứ trên đời...

- Sao rồi? Cậu ấy sao rồi? - Junpyo hét lên khi thấy Ji Hoo ra khỏi phòng.

- Để mình thở đã, bỏ tay ra nào. - Giọng nói Ji Hoo kiệt sức.

- Nói nhanh lên nào? - Woo Bin quát to.

- Cậu ta... cậu ta... mình đã cố gắng hết sức... - Ji Hoo chầm chậm nói.

- Khôngggggg.... Yi Jung sunbae không thể chết được - JanDi hét lên.

- Anh có nói là cậu ta làm sao đâu? Cậu ta đã qua khỏi rồi. Vừa nãy chắc là do não bị ức chế một thời gian dài sau hôn mê dẫn đến sốc. Nhưng giờ mọi thứ đã ổn rồi. Khi nào hết thuốc mê cậu ta sẽ tỉnh lại. - Ji Hoo vừa bỏ chiếc áo ra vừa cười.

- Yaa, cái thằng này, làm mọi người đứng tim. - Junpyo đấm cho Ji Hoo một phát vào bụng.

- Gaeul, tốt quá rồi, tốt quá rồi... Ơ? Gaeul? Cậu đâu rồi? Gaeul? - JanDi quay lại thì đã không thấy Gaeul đâu nữa. Mọi người nhìn quanh một lúc nhưng không thấy Gaeul đâu. Chợt, reng... reng... điện thoại của Ji Hoo báo tin nhắn... "Sunbae-ya... đến lúc em phải đi rồi. Chăm sóc Yi Jung hộ em. Nói với anh ấy khi nào anh ấy tỉnh lại là... em thật lòng xin lỗi. Gaeul"

- Ai nhắn vậy ạ? - JanDi hỏi.

- Không có gì, Gaeul nói cô ấy mệt nên về trước. - Ji Hoo gập máy điện thoại lại.

Gaeul đi bộ trên con đường về nhà. Đã gần sáng, trái tim cô như cất được một gánh nặng. Vậy là Yi Jung đã không sao. Chỉ hai ba tiếng nữa anh có thể trở lại là Yi Jung bình thường, đôi tay anh có thể tạo ra những đồ gốm tuyệt vời, anh sẽ lại có thể cười nói bình thường, chỉ tiếc... em không bao giờ có thể nhìn thấy nụ cười của anh được nữa rồi, Yi Jung-ya...

- Lên xe đi, tôi đưa em về nhà. - Ji Hoo đỗ xe trước mặt Gaeul.

- Dạ thôi... không cần đâu ạ, sunbae cũng mệt rồi. - Gaeul giật mình.

- Tôi không thích nghe người khác từ chối mình tí nào đâu, nhất là con gái - Ji Hoo cười.

--------------------------------------

Nhà Gaeul.

- Nhà em trông ấm cúng quá nhỉ. - Ji Hoo bước vào bên trong.

- Sunbae là người đầu tiên không chê nhà em nhỏ - Gaeul chợt mỉm cười.

- Tôi thích ở nhà nhỏ lắm, tiếc không có cơ hội.

- Lạ thật, người ta chỉ ước không được có cơ hội ở nhà to chứ chẳng ai ước có cơ hội ở nhà bé đâu...

- ....

- ....

- Định bỏ lại hoàng tử, một lần nữa hả? - Ji Hoo lên tiếng.

- Em... em...

- Tôi không muốn can thiệp vào bất cứ quyết định nào của em, nhưng em có bao giờ nghĩ cho Yi Jung không?

- Vì nghĩ cho anh ấy nên em mới quyết định ra đi. - Có giọt nước mắt lăn dài trên má Gaeul.

- ....?

- Trong suốt thời gian Yi Jung nằm viện, em đã suy nghĩ rất nhiều. Em và anh ấy, thật sự thuộc về hai thế giới khác nhau. Em không thể trở thành một cô công chúa trong thế giới của anh ấy và càng không thể bắt Yi Jung sống cuộc sống giống em.

- Cậu ta yêu em vì em là Gaeul, chứ không phải vì em là công chúa.

- Em biết. Nhưng em nghĩ mình không đủ can đảm để yêu anh ấy nữa. Em sợ... sunbae ạ. Vì yêu em mà anh ấy đã gặp bao chuyện phiền phức. Sống cũng đừng quá tham lam, em chỉ muốn được nhìn thấy anh ấy, được thấy anh ấy cười, được hít thở chung một bầu không khí với anh ấy là em mãn nguyện rồi, em còn cần gì hơn nữa? - Gaeul khóc

- Thật sự là em sẽ rời bỏ Yi Jung sao?

- Có lẽ thế ạ.

- Sẽ đi theo Hwang Bin về Anh sao?

- Em sẽ quay về Anh, nhưng không phải vì Hwang Bin.

- Mà vì lại chạy trốn tình cảm của mình, một lần nữa?

- Sunbae? Em...

- Tuỳ em thôi. Tôi đã nói tôi không đưa ra quyết định nào cho em cả. Chỉ là tôi thấy, cả hai người đều rất ngu ngốc, sợ làm tổn thương nhau đến mức không thành thật với trái tim mình. Thật tiếc cho cả hai nếu như lại có thêm 5 năm nữa... hai người phải xa cách nhau. Thế thôi.

- Thế theo sunbae, em còn sự lựa chọn nào sao? - Gaeul bật khóc.

- Lựa chọn con đường nào là do em quyết định. Tôi đã từng nói rồi phải không, cẩn thận với những điều ước của mình, vì rất có thể một ngày nào đó nó sẽ thành hiện thực. Chỉ khi mất đi rồi, mới biết trân trọng. Chẳng phải như thế sẽ rất ngốc nghếch sao?

- Em xin lỗi, sunbae. Em luôn làm tổn thương những người bên cạnh mình. Sunbae luôn cho em những lời khuyên tốt nhất, nhưng em toàn làm ngược lại... em đúng là rất ngốc.

- Không sao... tôi có nói gì đâu... Thôi tôi về đây, em nghỉ đi. Nếu em vẫn quyết định ra đi, hãy báo cho JanDi biết trước, tôi không muốn lại bị dựng dậy giữa đêm như lần trước đâu...

Ji Hoo đứng dậy bước ra ngoài. Anh vẫy tay chào Gaeul rồi phóng xe đi mất.

"Xin lỗi anh, sunbae, em lại phải làm ngược lại với những gì anh nói rồi...". Gaeul quay vào trong nhà, lấy máy di động, nhắn tin cho Hwang Bin: "Mua giúp em một vé đi Anh, càng sớm càng tốt. Gaeul."

--------------------------------------------

- Anh ấy tỉnh rồi kìa... - JanDi lắc lấy lắc để tay Junpyo khi thấy Yi Jung khẽ mở mắt. Ánh sáng trong phòng làm Yi Jung chói mắt kinh khủng. Phải cố lắm anh mới mở được mắt ra, nhìn thấy mọi người.

- Junpyo... JanDi-ya... Woo Bin...? Ji Hoo... mọi người làm gì ở giường tớ thế hả? - Yi Jung gượng dậy nói.

- Cứ từ từ thôi. - Ji Hoo tiến đến đỡ Yi Jung ngồi thẳng dậy. Đầu óc Yi Jung choáng váng, đã bao ngày rồi anh chưa được nhìn thấy ánh mặt trời, chưa được nhìn thấy những người bạn của anh... và chưa được nhìn thấy cô.

- Gaeul có sao không? - Yi Jung khẽ thì thầm vào tai Ji Hoo khi anh cúi xuống lấy gối cho Yi Jung dựa lưng.

Ji Hoo khẽ lắc đầu rồi quay ra. Mọi người đều rất vui mừng khi nhìn thấy Yi Jung tỉnh lại. Ji Hoo nói nếu đi kiểm tra mọi thứ đều ổn sẽ xin cho Yi Jung ngày mai xuất viện. Woo Bin đã nói với thư kí Kim kiểm tra toàn bộ thông tin nhằm giấu giới báo chí. Anh muốn Yi Jung được nghỉ ngơi hoàn toàn, ít nhất là trong mấy ngày gần đây.

------------------------------------

- Thèm xuất viện đến vậy sao? - Ji Hoo tươi cười bước vào phòng. Từ sáng sớm Yi Jung đã sắp xếp đồ để ra viện. Anh nóng lòng muốn đến gặp Gaeul. Người anh muốn gặp nhất khi tỉnh lại thì lại biến mất... giống như 5 năm trước, khi tỉnh dậy, Gaeul đã đi rồi...

- Uhm... nằm hơn 3 tháng rồi chứ ít à? - Yi Jung cười.

- Còn nhớ cách lái xe chứ hả?

- Là sao? - Yi Jung không hiểu.

- Chuyến bay cất cánh lúc 9h sáng. Bây giờ là 8h. Nếu nhanh, có thể sẽ kịp cản đường cô ấy. - Ji Hoo ném chiếc chìa khoá xe vào tay Yi Jung.

- ....

- Cửa bay đi Anh. Hình như công chúa lại muốn chạy trốn thì phải... - Ji Hoo đứng dựa vào tường.

- GÌ CƠ???? - Yi Jung hét toáng lên rồi chạy như bay ra cửa.

--------------------------------------------------

"Quý khách nào đi chuyến bay mã số KR777 đi Anh xin mời ra cửa số 8 làm thủ tục." Tiếng gọi của phi hành đoàn làm sực tỉnh Gaeul. Cô đi theo Hwang Bin từ nãy tới giờ, đầu óc cô vẫn đang để ở một nơi nào đó, bất cứ nơi nào có anh.

- Are you sure? Thật sự muốn đi sao? - Hwang Bin lặp lại câu hỏi này đến lần thứ 10. Gaeul chỉ lãnh đạm gật đầu.

- Tốt. Vậy đi vào đi. Sau cánh cửa làm thủ tục này là khỏi ra đấy. - Hwang Bin kéo tay Gaeul đi.

Yi Jung lảo đảo một lúc trước cửa sân bay. Hàng trăm cửa thế này. Anh biết tìm cô ở đâu? Yi Jung chạy đi tìm Gaeul, miệng gọi tên cô. Đầu óc anh quay cuồng.

"Chu Gaeul. Nếu em chưa đi thì đứng yên tại chỗ cho anh. Còn nếu em đi rồi thì tốt nhất đi xa xa một chút. Đừng để anh tìm được em. Không thì em chết chắc rồi" Yi Jung lẩm bẩm. Anh vẫn chưa tìm thấy cô. Đã 8h55

8h56...

8h57...

8h58...

8h59...

"Chu Gaeul? Em ở đâu" - Yi Jung hét to giữa sân bay, rất nhiều người quay lại nhìn nhưng anh chẳng quan tâm. Anh chỉ cần tìm được cô.

- Anh hay làm chuyện mất mặt đó lắm sao? Gọi toáng tên người khác giữa nơi công cộng.

Yi Jung quay lại nhìn. Là cô. Chính là cô.

- Em chưa đi sao? - Yi Jung trợn tròn mắt

- Muốn em đi sao? - Gaeul hỏi lại.

- Em... nếu là 5 năm trước, anh là người có lỗi, em ra đi để trừng phạt anh. Anh chấp nhận. Nhưng bây giờ, anh đã có lỗi gì? Tại sao em lại làm thế với anh? Anh đã làm sai điều gì? Tại sao lúc nào anh cũng là người bị động? Em nói đi là đi... em có hiểu cho người khác chút nào không Gaeul? - Yi Jung đột nhiên quát rất to.

- Em...

- Đừng nói nữa. Em coi thường tình cảm của tôi dành cho em vậy sao, Gaeul? Em ích kỉ kinh khủng. Tôi đã làm gì sao để bị đối xử thế này? Em định dành cho tôi 5 năm nữa sao? Chu Gaeul? Trả lời đi...

- Em... em... - Gaeul chợt nhớ lại những lời Hwang Bin nói với cô.

*Flashback*

- Suy nghĩ kĩ rồi hả? - Còn 5 người nữa là đến Gaeul làm thủ tục.

- Anh hỏi quá nhiều đấy.

- Tốt!

Đến lượt Hwang Bin làm thủ tục, Gaeul ở ngay sau anh. Sau khi làm thủ tục xong, đến lượt cô thì bỗng nhiên Hwang Bin nói.

- Xin lỗi anh bảo vệ. Con bé này là em tôi. Đi tiễn tôi mà cứ lẵng nhẵng đòi đi theo cùng.

Nói rồi Hwang Bin đẩy người Gaeul ra khỏi dòng người đang xếp hàng. Anh nắm chặt vai Gaeul rồi nói:

- Quay về đi. Nước Anh không chào đón một cái xác không hồn như em đâu. - Nói rồi Hwang Bin quay người bước vào phòng chờ, bỏ lại Gaeul ngơ ngác đứng sau. Chợt điện thoại của cô rung.

- Hwang Bin? Anh điên à?

- Anh xin lỗi...

- Em sẽ đi...

- Anh sẽ ném em ra khỏi máy bay nếu em dám bước qua đây. Nghe này Gaeul, đừng chạy trốn cậu ta nữa. Em không thể sống như thế được. Nếu còn đủ tỉnh táo, em hãy nghĩ lại khoảng thời gian em ở Anh, không có Yi Jung ở bên cạnh, em đã đau khổ như thế nào? Cậu ta đã chịu đủ sự trừng phạt rồi. Hãy cho cậu ta thêm cơ hội nữa, được không? Em hãy tin tưởng vào sự lựa chọn của mình chứ Gaeul? Cả em và cậu ta đều xứng đáng được cho thêm một cơ hội nữa. Em nói rằng em tin vào soulmate mà. Anh khẳng định cậu ta là soulmate của em. Cho cậu ta thêm một cơ hội, có nghĩa là cho bản thân thêm một cơ hội nữa. Nếu lần này không được, chẳng cần em phải nói, anh sẽ tự vác em sang Anh. Còn bây giờ thì ra cửa số 7 đi, anh vừa thấy cậu ta ở đó. Đang bệnh tật ốm yếu mà đi tìm em, điều đó đã chứng minh được rất nhiều thứ rồi Gaeul-ya...

- Hwang Bin, em...

- Yaaa... đừng nói nữa mà... Em phải giữ thể diện cho anh chứ, anh không muốn bị em từ chối thẳng thừng đâu, kể cả qua điện thoại cũng không. Vậy nhá, hạnh phúc nghe Gaeul...

Rồi Hwang Bin dập máy. Gaeul sực tỉnh, cô chạy thật nhanh ra cửa số 7. Có lẽ anh đã mệt lắm rồi. Còn bên trong phòng chờ, có một anh chàng đẹp trai xách vali đi rất nhanh, vừa cười mà lại vừa khóc...

*End flashback*

- Từ nãy em có nghe anh nói gì không Gaeul? Sao em bần thần ra thế kia? Em... - Yi Jung chưa nói dứt lời, Gaeul đã ôm lấy anh thật chặt... Yi Jung sững sờ một lúc rồi cũng đưa tay ôm lấy Gaeul...

Chap 18

-All I wanna do is find a way back into love-

- Về thôi. - Gaeul buông Yi Jung ra.

- Này, cô Chu Gaeul... Cô nói đi là đi vậy sao? Cô... - Yi Jung bực mình quát.

- Vậy thôi không về nữa, quay lại cửa đi Anh vậy. - Gaeul đột ngột quay lại.

- Yaaaa, em mà quay lại đó anh thề sẽ có cách bắt tất cả chuyến bay đi Anh trong ngày hôm nay phải huỷ hết. - Yi Jung bặm chặt môi.

- Em biết anh sẽ làm thế. Vậy nên, về thôi. - Gaeul cười nhẹ.

Trên đường về Yi Jung tỏ ra rất khó chịu, anh không nói gì với Gaeul trên suốt quãng đường. Gaeul có thể cảm nhận rõ ràng anh đang rất giận nên cô chỉ ngồi im lặng nhìn anh lái xe. Về đến nhà, Gaeul bước xuống xe rồi quay lại nói với Yi Jung.

- Em về đây. Anh giữ gìn sức khoẻ. Vừa mới ốm dậy mà đã chạy lung tung.

- Vì ai mà tôi phải khổ thế? - Yi Jung cáu.

Gaeul cười thầm rồi quay vào trong nhà. Hwang Bin nói đúng, ai cũng cần được cho thêm một cơ hội nữa. Cả cô và Yi Jung...

---------------------------------------

Biệt thự nhà họ So.

- Thưa cậu chủ, ông chủ đến. - người giúp việc chạy vào báo với Yi Jung. Vừa nghe dứt lời anh đã vội ngồi dậy, mắt nhìn trừng trừng vào khoảng không trước mặt. Chẳng phải anh và người đó đã đoạn tuyệt mối quan hệ sau khi mẹ anh mất rồi sao? Anh đã thề sẽ không bao giờ để người đó bước vào cuộc sống của anh... một lần nữa...

*Phòng khách*

- Ông tới đây làm gì? - Khuôn mặt lạnh tanh không chút biểu cảm của Yi Jung luôn khiến người đối diện phải e dè, nhưng lần này, người đối diện anh không phải là người đơn giản... đó là chủ tịch tập đoàn nghệ thuật So, nghệ nhân So Huyn Sub.

- Ta không được phép đến từ bao giờ vậy? - ông Huyn Sub nhẹ nhàng trả lời.

- Căn nhà này và tôi chưa từng đón tiếp ông.

- Con vừa ra viện, ta đến thăm con. Chuyện thường tình mà.

- Tôi sắp cảm động mà khóc rồi đây.

- Con nên cảm ơn ta, nhờ có ta và cậu Woo Bin gì đó mà buổi triển lãm hôm con bị tai nạn vẫn diễn ra tốt đẹp. Mọi việc ở công ty ta cũng thu xếp ổn thoả.

- Mai tôi sẽ nhờ thư kí Kim mang một lẵng hoa và quà tới cảm ơn ông.

- Thật cứng đầu. Nhưng thế mới là con trai của Huyn Sub này....

- Tôi chưa từng ước có được điều đó.

- Trên đời thứ duy nhất không lựa chọn được chính là gia đình. Hình như con cũng hiểu được điều đó, phải không Yi Jung?

- Ông tới đây làm gì? - Yi Jung quát to, anh không còn kiềm chế được nữa. Mỗi lần nhìn thấy ông ta là anh lại nhớ tới những lời nói của mẹ khi lâm chung.

- Đến thăm con. Nhân tiện nói luôn là sang tháng tới, con sẽ thay ta tiếp quản toàn bộ tập đoàn. Đã tới lúc ta về hưu rồi...

- Về hưu để đi với mấy cô bồ trẻ trung xinh đẹp của ông phải không? - Yi Jung gằn giọng

- Con sẽ là chủ tịch tập đoàn trong tháng tới. Vậy nên hãy thu xếp mọi chuyện đi. Mà ta còn chưa khen ngợi những tác phẩm trong buổi triễn lãm trước của con. Rất phá cách, tuy nhiên cũng cần chú trong trong việc tạo hình hơn - Huyn Sub lờ đi câu mỉa mai của Yi Jung rồi đứng dậy.

- Quản gia, tiễn khách... - nói rồi Yi Jung bỏ lên tầng... Yi Jung sập mạnh cánh cửa rồi xô hết đồ đạc trên bàn xuống đất. Tại sao khi nói chuyện với người đàn ông này, anh luôn có một cảm giác thua cuộc, cả đời anh chỉ có một nguyện vọng duy nhất là vượt lên cha anh, trở thành nghệ nhân gốm trong huyền thoại...

-------------------------------------------

Gaeul quấy chầm chầm tách café của mình, anh hẹn cô ra đây có việc gì vậy? Anh định nói gì với cô đây? Cô sẽ phải trả lời anh ra sao?

- Em tới lâu chưa? - Yi Jung bước vào quán, Gaeul xịu mặt xuống, cô chưa quen với việc anh đi đâu cũng có hàng tá cô gái ngóng theo, và thói quen, anh sẽ mỉm cười với họ.

- Anh vẫn được chào đón nhiệt liệt quá nhỉ? - Gaeul giận dỗi.

- Hử, gì cơ. À mấy cô gái đó sao? Em không hiểu là nếu anh có không để ý tới họ thì họ vẫn cứ bám theo anh sao? Thôi thì cười một cái để đi nhanh hơn cho xong... - Yi Jung cười, anh biết cô đang ghen.

- Hừm... Anh gọi em ra có chuyện gì vậy?

- À, tháng sau anh sẽ chính thức tiếp quản tập đoàn, anh muốn em tới bữa tiệc chúc mừng đó với tư cách là vợ chưa cưới của anh... - Yi Jung thản nhiên.

- Sặc.... cái gì cơ? - Gaeul đang uống café thì bị sặc khi anh nói thế.

- Anh rất nghiêm túc. - Yi Jung cố nén cười khi thấy cô lúng túng lôi giấy ăn lau miệng.

- Anh bị ấm đầu phải không? Để em gọi điện cho anh Ji Hoo đưa anh đi kiểm tra lại, chắc máu trong não anh vẫn chưa tan hết. - Gaeul với tay lấy túi xách.

- Chu Gaeul? Em mới bị ấm đầu? Hay em ở Anh lâu quá nên không hiểu tiếng Hàn nữa rồi? Anh nói là, anh muốn em... CHU GAEUL, trở thành vợ chưa cưới của anh...

- Không hiểu.

- Em... em đúng là có khả năng làm cụt hứng người khác đến kinh ngạc. - Yi Jung sốc khi thấy vẻ mặt tỉnh bơ của Gaeul. Nếu như anh nói câu này với một cô gái khác, chắc chắn cô ta sẽ nhảy cẫng lên, ôm hôn anh hoặc là ngất đi vì sung sướng. Cái cô Chu Gaeul này lại tỉnh bơ trước lời đề nghị đấy của anh.

- Không hiểu thật mà.

- Thật ra, anh muốn cầu hôn em luôn, nhưng mà... anh nghĩ em sẽ từ chối...

- Sao anh biết em sẽ từ chối - Gaeul nhướng mắt lên.

- Vì em là Gaeul, được chưa? Bây giờ thì ngồi im nghe anh nói hết. Anh muốn em chính thức được công nhận là vợ chưa cưới của anh... khi đó anh sẽ cảm thấy tình yêu của chúng ta được đảm bảo hơn... và.... uhm... uhm... anh cũng không còn lo lắng nếu xuất hiện một tên hoạ sĩ thứ hai... mặc... mặc dù anh vẫn chưa cảm ơn cậu ta... uhm... là vậy đấy. Nên, em sẽ đồng ý phải không?

- Anh đúng là So Yi Jung. Anh muốn em nói đồng ý trở thành vợ chưa cưới của anh ngay giữa quán café này à? - Gaeul nhíu mày.

- Tại... tại anh nghĩ nếu em ngồi ở nơi nào quen thuộc với em thì em sẽ... suy nghĩ thoáng hơn... sẽ đồng ý... - Yi Jung khổ sở nhìn Gaeul.

- Chưa biết nữa. Về thôi. - Gaeul đứng dậy

- Hả? Em còn chưa trả lời anh... - Yi Jung ngạc nhiên.

- Em phải suy nghĩ đã. Còn cả tháng nữa cơ mà. Anh lo gì. Bình tĩnh đi, nếu hôm đấy mà em vẫn chưa nghĩ ra thì anh cứ quơ tạm một cô nào đấy rồi nói đó là vợ chưa cưới của anh là được chứ gì... - Gaeul giả vờ trêu Yi Jung.

- Em.. em nghĩ anh là loại gì vậy? Anh có thể đùa vui với tất cả các cô gái trên đời. Nhưng anh rất coi trọng gia đình. Không phải ai cũng có thể làm vợ anh được...

- À à... hoá ra là thế. Uh, em cũng sẽ suy nghĩ chuyện này một cách chín chắn nhất có thể. - Gaeul vẫn đùa.

- Thôi khỏi, em mà đùa thế này nữa thì khỏi luôn - Yi Jung bắt đầu cáu.

- Dỗi rồi à? Thôi được rồi, em hứa là sẽ suy nghĩ kĩ, được chưa? Giờ thì về thôi. Chiều em có lịch họp rồi. - Gaeul vòng tay qua người Yi Jung kéo anh dậy. Cô không biết chỉ với hành động đơn giản này, cô đã làm cho trái tim Cassanova của F4 đập liên hồi...

-----------------------------------

- Alô... - vừa về nhà đã có người gọi điện đến cho Gaeul, là JanDi...

- Gaeul... mình... mình....

- Sao? Cậu làm sao? - Gaeul hoảng hốt.

- Mình nhận lời rồi.... - JanDi hét lên qua điện thoại...

- Nhận lời? - Gaeul nhíu mày.

- Mình nhận lời lấy Junpyo rồiiiiii, Gaeul-ya.... - Giọng nói JanDi đột nhiên nhỏ lại - Mình không biết nữa, chỉ là.... Khi nhìn thấy Yi Jung sunbae gặp tai nạn, mình... mình tự nhiên thấy sợ hãi... người mình yêu thương có thể ra đi bất cứ lúc nào, nên mình không muốn từ chối Junpyo nữa....

- Tuyệt quá rồi, nhất định phải mời mình tới đám cưới nhé. - Gaeul mừng cho JanDi

- Còn phải nói à, cậu sẽ là phù dâu xinh đẹp nhất...

Gaeul gác máy xuống, những lời nói của JanDi cứ ám ảnh mãi trong đầu cô.

"Người mình yêu thương có thể ra đi bất cứ lúc nào..."

"Tận dụng thời gian mà yêu thương nhé Gaeul-ya..."

"Đôi khi em không có sự lựa chọn thứ 2 nếu như lựa chọn ban đầu của em là sai. Có những thứ, chỉ khi mất đi rồi mới thấy đáng tiếc..."

***

- So Yi Jung? - Giọng Junpyo hét toáng lên qua điện thoại,

- Nghe rồi, nói bé thôi. - Yi Jung ngao ngán lắc đầu.

- JanDi đồng ý lấy mình rồi.... Yaaaaaaaaaa..... thế thôi, báo thế nhé. Khi nào mình cưới nhất định sẽ bắt cậu đi làm phù rể.

- Cái thằng điên - Yi Jung nhăn nhó rồi dập máy - Đúng lúc người ta đang bực mình mà dám gọi điện báo tin cưới xin... Hừ

"Nếu tìm được người con gái nào tớ yêu thật lòng, nhất định tớ sẽ đối xử với cô ấy như một công chúa."

"Phải cố gắng thay đổi bản thân để không bao giờ làm đau cô ấy nữa"

"Nếu buông tay mà vẫn làm cô ấy tổn thương thì cậu chẳng thà sẽ giữ cô ấy bên mình mãi mãi sao? Đừng để tuột mất hạnh phúc vì những sai lầm trong quá khứ."

***

Có hai kẻ ngốc đang yêu, đang nghĩ về nhau mà không dám thừa nhận... Những kẻ đang yêu quả thật là rất rất ngốc...

Chap 19

-Something leaves then something comes, always-

Gaeul thức dậy... hôm nay là một ngày nắng đẹp. Cô cảm giác như trong trái tim mình đã cất được một gánh nặng. Bước ra khỏi giường, Gaeul đứng bên cửa sổ nhìn ra khu vườn nhỏ trước mặt... những cánh hoa đầu tiên đã bắt đầu nở, báo hiệu một mùa xuân mới lại về...

Yi Jung cầm ly rượu đứng trầm ngâm... Có phải anh đã quá vội vàng khi nói với cô rằng anh muốn cô trở thành vợ chưa cưới của mình? Anh quá ích kỉ khi chỉ muốn cô thuộc về anh... nhưng từ khi tỉnh lại sau cuộc hôn mê sâu, anh trở nên vội vã, toan tính với cả hạnh phúc của chính mình. Cuộc đời quá ngắn ngủi, anh sợ rằng mình sẽ không kịp nắm lấy tay cô, sợ rằng nếu anh có chuyện gì, người đau khổ nhất sẽ là cô...

-----------------------------------------

Quán bar F4

- Yo yo, sao nhanh vậy. Hôm qua JanDi đồng ý, vậy mà đã kịp chuẩn bị cho đám cưới rồi sao? Có quá nhanh không vậy? - Woo Bin ngạc nhiên khi thấy Junpyo bận rộn chuẩn bị cho lễ cưới vào tuần sau của anh.

- Tớ chuẩn bị cách đây hơn 1 năm rồi... Ai dè bị cô ta từ chối gần một năm trời. - Junpyo nhăn nhó nói.

- Haa, đại nhân của F4 cũng có ngày thảm hại vậy sao? - Yi Jung cười.

- Cũng phải cảm ơn cậu, hình như JanDi bị sốc mạnh khi chứng kiến cậu bị tai nạn, rồi Gaeul đau khổ như thế nào... - Junpyo trầm ngâm.

- Trong cái rủi cũng có cái may nhỉ - Yi Jung cười lớn.

- Mà cô dâu đâu rồi? - Ji Hoo hỏi.

- Đi thử váy cưới với Gaeul. Hay bọn mình qua đó đi. - Junpyo đề nghị

-----------------------------------------

Phòng thử váy cưới.

- Wow, trông cậu giống công chúa quá JanDi-ya... mình không nhận ra mất thôi. - Gaeul ngạc nhiên khi thấy JanDi trong bộ váy cưới màu trắng. Hàng ngàn bông hoa li ti đính trên váy càng làm JanDi thêm phần xinh đẹp, trang nhã.

- Uhm... mình cũng không ngờ được... mà đẹp thật sao? - JanDi ngượng ngùng khi nhìn thấy mình trong gương.

- Mình đã nói dối cậu bao giờ đâu JanDi-ya... - Gaeul vẫn xuýt xoa trước bộ váy JanDi mặc.

- Cảm ơn cậu nhiều lắm Gaeul... À, thế cậu với Yi Jung sunbae thế nào rồi? - JanDi hỏi.

- Thế nào là sao? - Gaeul lúng túng - chẳng đi đến đâu cả. Thật đấy...

- Sao lại không đi đến đâu? Mình tưởng hai người đã chính thức huề nhau sau khi sunbae tỉnh lại rồi cơ mà?

- Nhưng... mình cũng không biết nữa. Chỉ là, rõ ràng Yi Jung đang ở rất gần mình, đang ở ngay cạnh mình, nhưng mình không còn nắm bắt được anh ấy như 5 năm trước nữa... mình không biết tại sao nữa, JanDi-ya!

JanDi bước xuống, cầm tay Gaeul. Cô nhìn sâu vào trong mắt Gaeul rồi nhẹ nhàng nói:

- Mình cũng đã từng rất hoang mang khi Junpyo phải cưới chị Jae Kyung. Mình đã nghĩ mọi chuyện chấm hết rồi, mình sẽ phải từ bỏ Junpyo thôi. Nhưng rồi, sự kì diệu đã xảy ra đấy thôi. Và giờ đây, mình với Junpyo đã có một kết cục tốt đẹp nhất... khi yêu, ai cũng phải trải qua những thời điểm khó khăn, những lúc lòng tin bị lung lay nhất, cảm giác mọi chuyện thật tệ hại và không thể cố gắng hơn được nữa. Nhưng Gaeul-ya, khi hai người yêu nhau mà cùng trải qua được thời gian đó, tất cả sẽ ổn thôi... Tin mình được không, Gaeul?

Gaeul không biết phải nói gì, những lời của JanDi như thấm vào trong lòng cô...

- JanDi-ya... mình... mình....

- Sao nào?

- Mình nghĩ rằng... mình... sẽ thử cố gắng xem sao...

- Tuyệt vời, Gaeul-ya... - JanDi ôm chầm lấy cô bạn của mình, hơn ai hết, cô hiểu rằng Gaeul đang phải trải qua một thời điểm cực kì khó khăn nhưng lai không thể làm được gì được... cô chỉ có thể ở bên cạnh Gaeul, làm một chỗ dựa cho cô mà thôi...

- Cảm ơn, cảm ơn cậu rất nhiều, JanDi-ya...

- Nếu Yi Jung sunbae đối xử tệ với cậu, cứ nói với mình, nhất định mình sẽ xử tội anh ấy. Mình hứa rồi đấy!!!

- Em định sẽ làm gì tôi đây? - Giọng nói của Yi Jung vang lên ngay sau lưng Gaeul. Hai cô gái buông nhau ra rồi quay lai nhìn. F4 đứng cạnh nhau làm cả căn phòng sáng rực lên...

- Đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì.... - Junpyo lỡ miệng khi nhìn thấy JanDi

- Vì cái gì? Anh nói thẳng ra xem nào? - JanDi lừ mắt, Junpyo nín khe.

Gaeul đứng sát vào tường nhìn ngắm những người bạn của cô... Đã từ bao giờ họ trở thành một phần trong cuộc sống của Gaeul vậy? Junpyo nóng nảy bất chấp nhưng rất nhiệt tình khi bạn bè cần anh, Ji Hoo là người soi sáng dẫn đường cho cả nhóm, luôn có những lời khuyên đúng đắn và sự quan tâm khi cần thiết; WooBin như một ánh trăng bí ẩn, lặng lẽ đứng phía sau, làm chỗ dựa vững chắc nhất cho mọi người... và anh... Yi Jung, người đã trở thành phần không thể tách rời trong trái tim cô... chỉ nghĩ tới anh thôi mà sao trong lòng cô lại đau đớn tới vậy?

- Em sao vậy? - Yi Jung lo lắng khi thấy Gaeul im lặng.

- À... à... em - Gaeul giật mình.

- Em là phù dâu, mà sao chưa thử váy? Hay béo quá nên không vừa bộ nào trong cửa hiệu? - Yi Jung cười "đểu".

- Hả? Hả? Gì...? Anh... anh đúng là hết thuốc chữa. - Gaeul đỏ bừng mặt rồi quay bước về phía JanDi.

-----------------------------------------

Ngày cưới của JanDi và Junpyo.

- Gaeul-ya... mình không làm được đâu. Hay mình bỏ trốn đây. - JanDi lắc đầu quầy quậy trong khi sắp đến giờ cử hành hôn lễ.

- Bình tĩnh nào JanDi... cậu lấy Junpyo chứ có lấy quái vật đâu mà sợ...? - Gaeul trấn an JanDi.

- Để anh dỗ cô ấy cho, em ra ngoài một chút được không Gaeul? - Ji Hoo bước vào.

Gaeul hiểu, ngày hôm nay người đau khổ nhất chính là Ji Hoo. Anh đã chôn chặt tình cảm của mình ở trong lòng suốt 5 năm từ khi bị JanDi từ chối, tuy vậy, Gaeul biết rõ không ngày nào Ji Hoo không chờ đợi JanDi, kể cả khi điều đó không bao giờ có thể xảy ra...

"Đôi khi, chờ đợi cũng là cả một nghệ thuật..."

- Em ổn chứ JanDi? - Ji Hoo ngồi xuống cạnh cô.

- Sunbae... em... thật sự thì không ổn lắm. - Giọng nói JanDi có phần lo lắng.

- Trước khi cưới thì ai cũng vậy mà thôi.

- Nhưng đâu phải ai cũng cưới chủ tịch tập đoàn Shinhwa? - JanDi nhăn nhó...

- À phải, điều này thì đúng là khác thật - Ji Hoo cười.

- ....

Ji Hoo chợt đứng dậy, bước ra đằng sau JanDi, đeo vào cổ cô chiếc dây chuyền với chiếc nhẫn kỉ vật của mẹ anh. JanDi bất ngờ nói:

- Ji Hoo sunbae, chẳng phải... em... đã....

- Anh hiểu, đến bây giờ anh biết cũng không có hy vọng gì nữa... nhưng không sao... ông đã nói anh phải đưa nó cho người con gái anh yêu thương suốt cuộc đời, và người đó chính là em...

- Ji Hoo sunbae ya...

- Thôi nào, em đừng nói gì cả. Hãy nhận nó như quà cưới của tôi được chứ? Về sau, em nhất định phải đưa cho con gái của mình, nói với nó rằng đã có một người từng rất yêu mẹ nó, luôn mong muốn cho mẹ nó được hạnh phúc...

- Sunbae...

- Em phải hạnh phúc với Junpyo, thằng đấy tuy tính tình nóng nảy nhưng nó sẽ yêu thương em suốt cuộc đời, đó là điều tôi chắc chắn.

- Em... cũng mong sunbae được hạnh phúc...

- Tôi sẽ hạnh phúc, vậy nên em cũng thế nhé. - Ji Hoo mỉm cười rồi đứng lên, xoa đầu JanDi... - Vậy nhé, sắp đến giờ rồi, em cũng chuẩn bị đi

----------------------------------------

Gaeul bước ra ngoài, không khí hôm nay thật tốt, chẳng ai nghĩ nơi đây là khu vườn nhà Junpyo, trông nó phải to như công viên ở gần nhà cô... Đúng là Shinhwa có khác, Gaeul nhủ thầm rồi bước đi, bỗng nhiên cô đâm sầm vào người trước mặt.

- Em có sở thích hành hạ bản thân nhỉ? - Giọng nói trầm ấm của Yi Jung vang lên.

- Em... em... - Gaeul bối rối. Dường như chưa bao giờ cô quen được với nụ cười của anh.

- Đi với anh một chút nhé. - Không chờ Gaeul trả lời, Yi Jung đã nắm tay cô bước đi

***

- Wow, em không biết đằng sau vườn nhà Junpyo sunbae lại có một nơi đẹp thế này... - Gaeul ngạc nhiên khi bước vào khoảng sân nhỏ, hoa hồng nở rộ, cả khoảng sân tràn ngập hương thơm dịu ngọt.

- Hoa ở đây là do bố Junpyo trồng. Bác ấy rất thích hoa hồng, khi bác ấy gặp tai nạn, một mình Junpyo chăm sóc những luống hoa này...

- Hả? Junpyo sunbae sao? - Có cố gắng đến mấy thì Gaeul cũng không tưởng tượng được cảnh đại nhân Junpyo xách bình xịt ra tưới hoa...

- Uh... hồi nhỏ, mỗi lần bị mẹ Ma nữ mắng, cậu ta lôi cả bọn ra đây ngồi chơi... lớn lên, đứa nào cũng bận nên ít khi vào lại đây...

- ...

- Em chưa trả lời đề nghị của tôi hôm trước, Gaeul-ya... - Yi Jung nhẹ nhàng nhắc cô.

- Em... em... Yi Jung-ya, cho em thêm chút thời gian được không? Nhất định em sẽ có một câu trả lời cho anh... - Gaeul nói.

- Thôi được rồi, anh sẽ chờ... nhưng em cũng đừng để anh phải chờ đợi quá lâu được chứ? Chỉ còn gần 2 tuần nữa đến ngày anh phải tiếp quản công ty. Hôm đó, hy vọng em sẽ tới và cho anh một câu trả lời xác đáng. - Yi Jung thở dài quay đi...

-----------------------------------------

- Cô Geum JanDi, cô có đồng ý làm vợ anh Goo Junpyo, ở bên anh ấy suốt cuộc đời này không?

- Tôi... tôi... tôi đồng ý - JanDi khó nhọc thốt ra câu nói làm Junpyo đứng bên cạnh mà tim gần như ngừng đập...

- Anh Goo Junpyo, anh có đồng.....

- Thôi thôi, không hỏi nhiều nữa. Tất nhiên là tôi đồng ý rồi. - Junpyo xua tay... JanDi trừng mắt với anh rồi rít lên "Phải tôn trọng cha xứ chứ, anh đúng thật là..."

- Cha ơi, đến màn quan trọng nhất luôn đi. - Junpyo cười tinh quái.

- Được rồi, ta tuyên bố hai con chính thức la vợ chồng, Junpyo, con có thể hôn cô dâu của mình...

Chưa dứt lời, Junpyo đã quay sang, vén khăn voan của JanDi rồi ôm hôn cô trước toàn thể mọi người...

- Có thằng bạn như cậu ta sao tớ thấy xấu hổ quá... - Yi Jung ngao ngán lắc đầu với F2. Rồi đột nhiên, anh quay sang Gaeul đứng bên cạnh, đặt tay lên người cô, xoay người lại, và nhân lúc Gaeul chưa kịp phản ứng, anh đã trao cho cô một nụ hôn thật nồng cháy....

Chap 20

-Too little, too late? -

- Sunbae... sunbae-ya... - Gaeul đỏ bừng mặt sau khi được Yi Jung hôn. Cô ngơ ngác nhìn anh, không hiểu anh có ý định gì khi làm vậy? Bên cạnh, Woo Bin cũng há hốc mồm ra nhìn hai người.... "Yoo, cái thằng này... chờ đến đám cưới của hai người thì không được sao???"

- Anh xin lỗi, nhưng nhìn em hôm nay, anh khó kiềm chế quá... - Yi Jung trêu Gaeul, anh đã lấy lại được vẻ nghịch ngợm hàng ngày...

- Cái... cái gì? Đối với cô gái nào anh cũng như thế sao? - Gaeul bực tức.

- Không... thật ra anh chỉ khó kiềm chế với em thôi... - Yi Jung cười.

Gaeul không trả lời anh, tâm trạng cô đang rất mâu thuẫn... đúng là cô có phần ngây ngất với nụ hôn ngọt ngào của anh nhưng cô cũng rất hoang mang, từ bao giờ, trái tim của cô đã không còn nghe theo lí trí nữa rồi??? Đang mải mê suy nghĩ, bỗng có một vật thể lạ rơi trúng người Gaeul... hoá ra là bó hoa cưới mà JanDi chủ đích nhắm tới cô.

- Yaa, Gaeul-ya... bó hoa tặng riêng cho cậu đấy... phải thật hạnh phúc vào nhé... - JanDi hét thật to...

Gaeul xúc động cầm bó hoa lên, cô quay sang thấy Yi Jung đang mỉm cười với mình... trông hai người lúc này, như đang tham dự một đám cưới mà nhân vật chính là họ chứ không thể là ai khác...

-----------------------------------------------

- Anh đang dắt em đi đâu vậy, Yi Jung? Yi Jung? - Gaeul đập đập vào tay anh trong khi Yi Jung vẫn thản nhiên ngồi lái xe.

- Em ngồi yên đi, anh mới tỉnh dậy sau 3 tháng hôn mê, anh không chắc mình có thể lái xe được trong khi có người làm phiền bên cạnh đâu.

- Hừm - Gaeul bực mình vì thái độ của Yi Jung.

- Thôi nào, đến nơi rồi... em xuống xe đi. - Yi Jung quay sang dỗ dành.

Gaeul bước xuống xe, đây là một cánh đồng rộng mênh mông, trồng rất nhiều hoa hướng dương. Một mùi thơm nhẹ nhàng quấn lấy Gaeul, tâm trạng cô trở nên rất thoải mái...

- Kia là mộ mẹ anh. - Yi Jung chậm rãi nắm tay Gaeul bước tới một nấm mộ to, trông rất trang nhã. Gaeul ngạc nhiên, sao anh lại đưa cô tới nơi này?

- Mẹ, con là Yi Jung... - anh vẫn không buông tay Gaeul ra - hôm nay đến thăm mẹ con dẫn theo một người nữa đây. Cô ấy là Chu Gaeul, người con gái mà con thương yêu nhất cuộc đời này...

- Ơ ơ... - Gaeul lúng túng.

- Mẹ, mẹ đã nói con phải sống một cách hạnh phúc phải không? Bây giờ, con đang rất hạnh phúc với cô gái này. Mẹ đã sống một cuộc sống không hạnh phúc với người đàn ông đó, giờ đây, con sẽ thay mẹ, sống thật hạnh phúc cả phần của mẹ nữa, có được không? - Yi Jung run run nói, bàn tay anh vẫn siết chặt tay Gaeul.

- Yi Jung sunbae.. - Gaeul gọi

- À... em chào mẹ anh đi. - Yi Jung đẩy cô ra phía trước.

- Ơ ơ... cháu chào bác, cháu là Chu Gaeul, hôm nay là lần đầu tới đây... cháu...

- Thế là được rồi... - Yi Jung kéo cô lại gần anh.

- Sao anh đưa em đến đây? - Gaeul thắc mắc.

- Anh đã hứa với bản thân khi có người con gái nào cho anh lòng tin mình sẽ yêu thương cô ấy suốt cả cuộc đời này, anh sẽ mang cô ấy tới gặp mẹ, giới thiệu với mẹ anh.

- Nhưng sunbae, em...

- Anh biết em vẫn chưa quyết định được gì, Gaeul-ya. Đừng hiểu nhầm anh đưa em tới đây để tạo thêm áp lực cho em chấp nhận anh. Cứ làm những gì em muốn, được chứ? Anh hiểu tất cả những quyết định của em mà.

- Chị Eun Chae đã từng đến đây rồi phải không? - Gaeul buột miệng nói ra suy nghĩ ám ảnh từ nãy giờ trong cô.

- Em hy vọng thế sao? - Yi Jung nheo mắt nhìn Gaeul.

- Em không biết nữa, nhưng em cũng chẳng có gì để ghen tức cả... em biết là...

- Em nên học cách bị thất vọng đi Gaeul-ya. Em là người con gái đầu tiên anh đưa tới đây.

- Thật sao? - Gaeuởcn nụ cười vừa như giải toả được gánh nặng trong lòng, vừa như không tin được vào những gì mình vừa nghe.

- Nó nói thật đấy, cháu là cô gái đầu tiên nó đưa tới đây... - Một giọng nói vang lên phía sau hai người.

Yi Jung xoay người lại, anh rất xúc động khi nhận ra người này... đã bao lâu rồi, anh mới có cơ hội gặp lại....

- Ông nội, là ông sao?

- Không phải ta thì là ma chắc?

- Con tưởng ông đang ở Thuỵ Điển, không ngờ...

- Ta vừa về chiều qua, đang định ra thăm mộ mẹ con thì bắt gặp hai đứa ở đây. - Nói rồi ông quay sang Gaeul nhìn cô và nói - Còn cô gái này là...

- Chu Gaeul ông à. - Yi Jung đáp

- Cái tên rất đẹp... làm người nghe cảm thấy thật thoải mái...

- Cháu cảm ơn ông... - Gaeul lúng túng, đây là lần đầu tiên cô gặp mặt ông nội Yi Jung.

- Hai đứa theo ta vào nhà thôi...

------------------------------------------------

Căn nhà được bày trí cực kì trang nhã, rất nhiều đồ gốm được xếp một cách ngăn nắp và tinh tế... Chợt, Gaeul nhìn thấy một bức tranh vẽ 3 người, ai cũng cười, trông rất hạnh phúc, cô vừa định với xem thì một bàn tay đã giật mất nó.

- Ông... tại sao ông lại giữ cái này. - Giọng Yi Jung đột nhiên trở nên giận dữ.

- Để lại vào chỗ cũ ngay, So Yi Jung. - ông vẫn điềm tĩnh - ngồi xuống, nghe ta nói.

Yi Jung vẫn cầm bức tranh, ánh mắt anh toát lên vẻ đau buồn và tổn thương vô hạn. Gaeul ngồi xuống cạnh anh, bàn tay cô nhẹ nhàng chạm vào tay anh...

- Con vẫn trách Huyn Sub sao? - Ông nội Yi Jung điềm đạm vừa rót trà cho hai người vừa hỏi.

- Ông biết câu trả lời của con rồi mà. - Khuôn mặt Yi Jung lạnh băng.

- Được, vậy lắng tai nghe đây. Câu chuyện bắt đầu từ khi Huyn Sub 27 tuổi. Lúc đó, gia đình ta là một danh gia vọng tộc, cả đất nước không ai không biết đến gia đình nghệ nhân So, gia đình chúng ta rất có danh tiếng và địa vị ở nơi đây. Huyn Sub khi ấy là con trai trưởng, vậy nên chuyện gia đình của nó được rất nhiều người quan tâm. Ta là cha nó, ta đã sắp xếp một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối cho Huyn Sub, chính là mẹ con, khi ấy là con gái út của một gia đình tài phiệt. Ta đã không nghĩ nhiều về tình cảm của hai đứa khi ấy, ta chỉ nghĩ đơn giản là nếu lấy được mẹ con, địa vị của gia tộc ta lại càng được củng cố. Huyn Sub và mẹ con đồng ý lấy nhau mà không hề có tình yêu giữa hai người, ta những tưởng sau khi sinh Il Huyn và con, hai đứa sẽ cải thiện được mối quan hệ. Nhưng không, càng ngày sức khoẻ mẹ con càng kém đi... rồi cho đến một hôm, ta phát hiện ra mẹ con nảy sinh tình cảm với gã bác sĩ hay đến thăm bệnh. Lúc đó, ta đã rất tức giận, định đuổi mẹ con ra khỏi nhà, nhưng chính Huyn Sub đã quỳ xuống cầu xin ta đừng làm thế. Cả đời nó day dứt vì nghĩ rằng mẹ con đã đau khổ vì nó, chính lúc nó quỳ xuống trước mặt ta, ta đã biết Huyn Sub cũng yêu mẹ con từ bao giờ rồi mà không biết. Nghe lời Huyn Sub, ta chỉ đuổi cổ gã bác sĩ đó đi, không ngờ, tên bác sĩ này cũng chỉ là một thằng hèn, vừa nghe ta doạ dẫm mấy câu đã sợ mà bỏ chạy mất. Mẹ con sau khi biết tin cũng rất đau khổ, nhưng rồi Huyn Sub đã ở bên mẹ con, an ủi mẹ con rất nhiều, giúp mẹ con vượt qua được thời gian đó. Tuy vậy, sức khoẻ mẹ con không hề được cải thiện, có lẽ cuộc sống làm dâu nhà họ So đã bào mòn sức khoẻ và tinh thần của mẹ con. Chỉ sau có 5 năm, ta đã không thể nhận ra một cô gái trẻ trung hồn nhiên như cánh bướm mùa xuân, thay vào đó là một người phụ nữ ốm yếu bệnh tật... Huyn Sub đã nhiều lần nói muốn li dị mẹ con, nhưng ta không cho. Vì khi ấy, li dị sẽ làm cho gia tộc bị tai tiếng là điều không tránh khỏi. Cuối cùng, Huyn Sub cố tình trở nên chơi bời truỵ lạc, thiêu mình trong những cuộc vui nhằm để mẹ con tránh xa nó ra, quyết định li dị nó. Thế nhưng, từ khi bị ốm nằm liệt giường, có vẻ mẹ con đã hiểu rằng người bà ấy yêu nhất là ai nên đã quyết định chờ đợi Huyn Sub cho đến khi nó trở về. Vậy mà Huyn Sub lại tuyên bố không thể trở về nhà chừng nào mẹ con còn ở đó. Hai người họ, quá yêu nhau, nhưng không dám nói vì sợ làm tổn thương nhau, tổn thương chính mình. Cả Huyn Sub và mẹ con đều không dám đối diện với tình cảm của bản thân, chỉ biết giữ sao cho mình không bị tổn thương... vì thế nên bi kịch đã xảy ra... ngày mẹ con mất, Huyn Sub không hề biết. Đến khi biết chuyện, nó chạy đến bệnh viện thì mẹ con đã qua đời, câu cuối cùng bà nói vẫn là gọi tên Huyn Sub, có phải không Yi Jung?

Yi Jung sững sờ nghe ông nội kể lại câu chuyện của cha mẹ anh. Anh đã hiểu nhầm cha mình suốt một thời gian dài, không cho ông được giải thích. Anh đã tự mặc nhận cha anh là người xấu, đã làm khổ mẹ anh mà không biết rằng trong chuyện này, cả hai người đó đều có lỗi...

- Vậy sau khi mẹ Yi Jung sunbae mất, ngài Huyn Sub có quay về đây không ạ? - Gaeul lên tiếng hỏi.

- Có. Duy chỉ một lần. Nó quay về đây, bước vào căn phòng mà mẹ Yi Jung đã nằm đó tĩnh dưỡng, bên cạnh chiếc gối, Huyn Sub thấy chiếc bình gốm mà nó đã làm tặng mẹ Yi Jung ngày cưới... Nó mang chiếc bình đi mất và kể từ đó, ta cũng chẳng gặp lại Huyn Sub nữa.

- Yaaaaaaaaaaaaa.... - Yi Jung đứng dậy hét to. Anh đang cực kì đau khổ. Mọi thứ rối tung trước mắt anh. Anh đã phạm sai lầm gì mà phải sinh ra trong gia đình này? Chứng kiến mọi đau khổ của gia đình?

- Yi Jung sunbae, anh bình tĩnh lại đi nào. Chẳng phải bây giờ, sau ngần ấy năm, lòng hận thù của anh đối với cha mình đã có được câu trả lời rồi sao? - Gaeul đứng dậy, bước đến bên cạnh Yi Jung... Cô nhẹ nhàng cầm tay anh, giúp anh bình tĩnh lại. Cô hiểu trong lòng Yi Jung, sự hối hận đang dày vò anh...

- Yi Jung! Cha con không phải là người xấu. Nó là con trai ta, và là cha của con, hãy mở lòng ra với nó. Từ sau khi mẹ con mất, nó chìm đắm trong tuyệt vọng, sự cô đơn và hối hận làm nó không thể thoát ra khỏi quá khứ...

Yi Jung im lặng, hôm nay, anh đã nghe đủ những gì cần nghe, biết đủ những gì cần biết... trong lòng anh, có lẽ nỗi hận cha mình cũng đã nguôi ngoai đi rất nhiều...

----------------------------------------------

Gaeul bước xuống xe, câu chuyện về tiền bối Huyn Sub và vợ ông ám ảnh tâm trí cô mãi không thôi. Cô sợ hãi với câu chuyện đó, cô nhìn thấy mình trong hình ảnh mẹ Yi Jung. Không, cô và Yi Jung sẽ không đau khổ thế. Nhất định cô sẽ không thể trở thành bản sao của mẹ Yi Jung... đến lúc qua đời, vẫn mang trong tim mình sự hối hận vì không nói lời yêu thương ngài Huyn Sub đúng lúc...

- Em ngủ sớm đi. - Yi Jung mệt mỏi tiễn Gaeul vào tận nhà.

- Anh không sao chứ, sunbae?

- Anh ổn...

- Em không nghĩ anh ổn đâu... Mọi chuyện có vẻ hơi quá sức với anh...

- Anh thấy sợ Gaeul -ya...

- ...

- Anh... nhất định anh sẽ không như cha anh... sẽ không để người con gái mình thương yêu đến khi chết đi rồi mà vẫn không biết được tình cảm của mình đối với người ấy đâu, Gaeul-ya...

Gaeul vuốt nhẹ má Yi Jung, cô mỉm cười nói:

- Làm sao anh giống cha anh được. Ít nhất em cũng đã hiểu tình cảm của anh đối với em mà, phải không?

- Gaeul-ya...

- Thôi, anh về nghỉ đi, dạo này chắc anh bận lắm....

Rồi cũng thật nhẹ nhàng, cô kéo người Yi Jung xuống, lần đầu tiên, Gaeul chủ động hôn Yi Jung... một nụ hôn rất nhanh, nhưng cũng đã đủ lâu để đối phương hiểu được điều gì đang xảy ra...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro