xin đừng buông tay chap 7-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 7

-A date to remember?-

Giấc ngủ của Gaeul chập chờn. Nói đúng ra thì cô gần như không ngủ được. Anh ta có ý gì khi nhắn tin cho cô như vậy. Anh ta lại muốn chơi trò mèo vờn chuột sao? Cô sẽ lại là một món đồ chơi của anh sao? Haizz, Gaeul không nén được một tiếng thở dài. 5 năm du học ở Anh đã làm cô trở nên khá gan góc. Cô sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Những dự án đồ sộ, khoảng thời gian viết luận văn mệt mỏi, không biết bao lần cô muốn buông xuôi. Nhưng ý thức về cái nhìn khinh miệt và nụ cười mỉa mai của anh đã tiếp thêm cho cô sức mạnh. Cô lầm tưởng rằng anh khinh cô vì cô nghèo, anh chê cô vì cô không có tiền, cô chỉ là 1 country pumpkin như anh đã từng nói. Đã vậy, cô thề sẽ xuất hiện trước mặt anh như một người giàu có cùng đẳng cấp. Cô sẽ làm cho anh hối hận vì đã coi thường cô. "Gaeul-ya... fighting..." cô tự nhủ, lần này anh muốn gì cô cũng chơi với anh đến cùng!

Yi Jung thức giấc mà đầu óc quay cuồng. Anh chỉ nhớ mang máng rằng mình đã gặp lại cô, đã nói chuyện với cô, rồi cô mắng chửi anh thậm tệ... à, phải rồi. Tin nhắn, điện thoại, anh nhớ đã gửi cho cô 1 tin. Nhưng chưa kịp chờ cô nhắn lại thì máy di động của anh hết pin. Cuống cuồng lôi di động ra, anh bất ngờ trước tin nhắn 1 kí tự của cô. Dấu chấm than nghĩa là sao? Cô muốn nói gì với anh? "Gaeul-ya, dù gì lần này, anh sẽ là người khai cuộc" Yi Jung chợt mỉm cười...

------------------------------------------------------------

Đã hơn 1 tuần kể từ cuộc phỏng vấn giữa 2 người. Sau khi về đến nhà, Gaeul mới nhận ra rằng cô chẳng phóng vấn anh theo đúng kịch bản gì cả. Vậy là đúng như lời Ji Hoo sunbae nói, cô phải tự bịa ra nội dung phỏng vấn giữa 2 người (tất nhiên không phải là bản thảo cô tự viết trước đó) rồi đem nộp cho tổng biên tập Yuu. Cô ta có vẻ khá hài lòng với những thông tin sau cuộc phỏng vấn nên gần như Gaeul đã qua được vòng sơ loại.

Tại quán bar quen thuộc của F4

- Cái gì thế này hả? Mình không nhớ cậu đã kể cho mình cuộc nói chuyện hôm đó giữa 2 người nhẹ nhàng thế này? - Woo Bin cười ngặt nghẽo trước bài phỏng vấn Gaeul viết.

- Cô gái này quả đúng là gì cũng có thể làm. Sau 5 năm không gặp, chắc Gaeul không chịu làm người chạy theo cậu mãi đâu Yi Jung- yang... - Goo Junpyo tiếp lời.

Yi Jung không nói gì trước những lời bình luận của 2 người bạn. Anh chỉ đang suy nghĩ về Gaeul, về tin nhắn cô gửi cho anh, về dự định chinh phục cô lần nữa của anh... Đầu óc anh rất mông lung đến nỗi anh không biết có một người vẫn lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của anh.

Tại nhà Gaeul.

- Gaeul-ya, sao mãi cậu chẳng tới tìm mình vậy? - JanDi khệ nệ mang một đống đồ ăn tới.

- Ôi mình xin lỗi cậu. Mình bận quá, không ngờ về đến Hàn Quốc công việc lại nhiều tới vậy. Thế cậu sao rồi hả JanDi?

- Vẫn thế thôi. Gia đình mình vẫn khoẻ, bố mẹ và San cũng chuyển về Seoul lâu rồi. Mẹ Ma nữ của Junpyo đã thôi tác oai tác quái. Bà ta chỉ gọi mình đến có 1 lần rồi nói rằng hãy cố gắng để hoàn thiện bản thân cho xứng đáng là người phụ nữ bên cạnh Junpyo. Gì chứ? Bà ta nghĩ cậu con trai của bà ta quý hoá vậy sao? Nhìn anh ta mà mình muốn đá cho mấy cái, ghét không chịu được.....

Gaeul im lặng ngồi nghe JanDi kể chuyện, thình thoảng cô lại cười thật nhẹ. JanDi của cô vẫn vậy, là cỏ dại vô tư, luôn sống hết mình, yêu hết mình. Cô quá hiểu JanDi, nói thể thôi chứ bây giờ, có cho JanDi làm chủ tịch SHINHWA, bà mẹ Ma nữ có lôi cô ra pháp trường cũng không thể làm JanDi rời xa Junpyo được. Khẽ thờ dài, cô biết sau 5 năm, JanDi của cô đã mạnh mẽ lên nhiều. Nếu như trước kia, vì mẹ Junpyo tạo áp lực, JanDi đã bỏ rơi Junpyo, nhưng bây giờ, Gaeul hiểu bạn mình sẽ luôn nắm tay Junpyo, cùng anh ta đi đến suốt cuộc đời. Một thoáng ghen tị làm cho Gaeul thấy khó chiu. Cô chủ động lên tiếng.

- Này, đi nấu ăn đi, mình đói quá à...

Hai cô gái khệ nệ bê đồ ăn vào phòng bếp, cứ như chưa hề có 5 năm xa cách, JanDi vẫn có thói quen nấu cháo cho Gaeul. Đang ăn, bỗng JanDi cất tiếng hỏi:

- Mình hỏi nhé... cậu với Yi Jung sunbae sao vậy?

- Gì cơ? - Gaeul giật mình

- Mình đủ thông minh để hiểu tại sao 5 năm trước cậu lại bỏ đi như vậy. Giữa 2 người đã có chuyện gì phải không?

- Không đâu mà JanDi-ya. Chỉ là lúc đó mình muốn đi du học, thật thế đấy.

- Gaeul, cậu chưa nói cho mình cũng không sao. Nhưng cậu phải biết rằng mình luôn ủng hộ cậu dù cho chuyện gì đã xảy ra đi chăng nữa. Mình chỉ muốn cậu được hạnh phúc thôi Gaeul-ya. Từ khi cậu trở về, cậu với Yi Jung sunbae đều lạ lắm, 2 người như kiểu bị làm sao ý.

Gaeul không biết trả lời sao, đành cười trừ đánh lạc hướng:

- À còn cậu thì sao, 24 tuổi chứ ít gì, nghe nói Junpyo cầu hôn cậu gần 10 lần rồi.

- Xì, có ai cầu hôn như anh ta không hả? Lần thì "em có lấy anh không thì bảo, anh đếm từ 1 đến 10, nhanh", lần khác lại "sao em không trả lời anh JanDi, em mà còn im lặng thì em chết chắc rồi",. lại còn "GEUM JANDI, đây là lần cuối anh cầu hôn em, nếu em không đồng ý lấy anh thì ngày mai em đừng hòng thức dậy nữa, rõ chưa???"... Tớ hỏi cậu, chưa lấy nhau mà đã thế, lấy nhau rồi tớ biết phải làm sao với người như hắn, hả??

Gaeul người ngặt nghẽo với câu chuyện của JanDi, quả thật Junpyo vẫn cứ trẻ con như vậy, chẳng giống với những lần xuất hiện trên báo, trông Junpyo rất ra dáng CEO của tập đoàn SHINHWA. Mọi người ai ai cũng đã thay đổi ít nhiều, vậy anh thì sao, Yi Jung? Anh nói em sẽ làm em tin anh lần nữa? Anh sẽ làm thế nào đây Yi Jung?

---------------------------------------------------------------------

Một buổi chiều...

Gaeul đang ngồi làm việc ở văn phòng, bỗng cô nhìn thấy di động kêu inh ỏi. Hoá ra Yi Jung gọi điện.

- Hm? Có chuyện gì thế?

- Em muốn đi ăn tối không Gaeul?

- Mới có 4h mà. Tối gì giờ này?

- Ơ thế à, à ừhmm... thế em muốn ăn chiều không? - Yi Jung ngượng ngập.

- Để em nghĩ đã - Gaeul cố nén cười.

- Vậy nếu em muốn thì nửa tiếng nữa anh qua văn phòng đón em được không?

- Nếu em có hứng thì em sẽ xuống.

Gập chiếc điện thoại lại, Gaeul không giấu được một nụ cười. Cô đã trở lại là Gaeul của trước kia? Trái tim của cô lại đập thật mạnh trước giọng nói của Yi Jung sao? Suy nghĩ đó làm Gaeul hơi khó chịu, nhưng sao cô vẫn không thể ngăn được nụ cười trên môi mình?

Ở đầu bên kia, Yi Jung đang khốn khổ vì câu nói của Gaeul, hừm, nếu có hứng là ý gì? Playboy như anh mà lại bị trả lời "phũ" thế à? Tuy vậy, anh vẫn xuống lấy xe lao ngay đến văn phòng của cô.

-----------------------------------------------------------

Yi Jung đưa cô đi khắp Seoul, thăm viện bảo tàng gia đình anh, thăm lại trường cũ của cô, rồi hai người đi ăn tối trong một nhà hàng sang trọng thuộc tập đoàn SHINHWA. Suốt buổi đi chơi, mặc Yi Jung huyên thuyên về cuộc sống ở Seoul sau 5 năm đã thay đổi ra sao, Gaeul vẫn giữ im lăng, hầu như chỉ đáp khi cần thiết. Trong lòng cô đang rất mâu thuẫn. Một mặt cô cảm thấy rất vui vì suốt bao lâu xa cách, cơ hội đi chơi thế này chỉ có trong những giấc mơ mà thôi, nhưng mặt khác, cô lại không cho phép mình được ảo tưởng. "Anh ta quá quen thuộc với việc này rồi Gaeul-yang. Mày phải tỉnh táo. Mày không được huyễn hoặc bản thân. Mày không còn là Gaeul của 5 năm trước nữa?".

Sau khi tiễn Gaeul về đến cửa nhà, Yi Jung lên tiếng:

- Hôm nay em có vui không Gaeul?

- Cũng tàm tạm ạ.

- Uhm, vậy em ngủ ngon nhé. Nhớ đóng cửa cẩn thận, đêm nay lạnh, em nhớ đắp chăn ấm nhé.

- Cám ơn sunbae.

- Vậy anh về trước nha - Vừa nói Yi Jung vừa định hôn lên má Gaeul như mọi lần. Nhưng lần này Gaeul đã đẩy anh ra và nói: "Sunbae, như thế đã là quá nhiều cho 1 buổi tối rồi."

Rồi cô quay bước thật nhanh vào nhà.

*End chap 7*

Post luôn chap tiếp cho đỡ mất mạch truyện

Chap 8

-Love is so unpredictable-

Gaeul mỉm cười đến khi vào trong phòng, cô rất muốn biết anh sẽ đứng đó bao lâu, anh đã về luôn chưa... Cô chỉ muốn mở cửa chạy ra với anh nhưng lý trí đã kìm chân cô lại. Cô không thể nào lại trở thành 1 Gaeul của 5 năm trước, một Gaeul lúc nào cũng chỉ biết chạy theo Yi Jung. Cô phải kiên cường lên. Dù gì, anh cũng đã nói đây là 1 sự thử thách giữa 2 người. Cô sẽ cho anh 5 tháng... và cô thật lòng mong anh đừng làm cô thất vọng thêm lần nữa...

Yi Jung đứng thật lâu ngoài cửa như để chắc rằng Gaeul đã thật sự an toàn. Anh hơi bất ngờ trước hành động của Gaeul. Từ trước anh chưa từng bị người con gái nào từ chối cả. Gaeul - em thật là đặc biệt đấy! Cũng chính vì thế mà cô đã chiếm một vị trí thật quan trọng trong lòng anh... Yi Jung khẽ mỉm cười rồi chui vào xe, anh ngoái lại nhìn ngôi nhà lần cuối rồi cho xe lăn bánh...

---------------------------------------------

- Cô Chu Gaeul? Cô Chu Gaeul? - Tổng biên tập Yuu gọi ầm lên khi vừa đến văn phòng.

- Dạ thưa tổng biên tập?

- Cô làm ăn kiểu gì vậy? Tôi nói cô đi phỏng vấn Yi Jung kia mà, cô làm ăn kiểu gì mà lại để sai thông tin thế này? Số báo vừa đăng đã bị phản hồi của rất nhiều độc giả, đặc biệt là độc giả nữ...

- Dạ? Sao cơ ạ? - Gaeul bối rối.

- Sao cô lại viết là sản phẩm gốm đầu tay của So Yi Jung mang tên là "thiên đường". Tất cả các độc giả đều nói rằng ai cũng biết tác phẩm đầu tay của So Yi Jung tên là "Destiny" kia mà. Cô làm ăn kiểu gì vậy?

- Dạ thưa? Rõ ràng tác phẩm đầu tiên của Yi Jung là "thiên đường" mà... Anh ấy đã....

- Tôi không cần biết. Tôi mới là người phải chịu hàng trăm lá thư yêu cầu giải thích của độc giả. Họ nghĩ rằng chúng ta đã nói sai điều quan trọng nhất về một nghệ nhân. Họ cho rằng tạp chí của chúng ta là tạp chí lá cải.

- Nhưng toà soạn của chúng ta trực thuộc đài truyền hình kia mà?

- Vậy mới nên chuyện, vì chúng ta có tiếng tăm nên bây giờ nhờ cô mà lần đầu tiên tờ báo của chúng tôi phải đi đính chính lại.

- Không thể nào. Tôi chắc chắn với tổng biên tập là tác phẩm đầu tay của Yi Jung mang tên "thiên đường" - Gaeul khẳng định chắc nịch.

Nhìn ánh mắt kiên quyết của Gaeul, tổng biên tập Yuu có phần kì lạ. Cô gái này lạ thật, như nhiều người là cuống quýt nhận sai ngay lập tức, rồi nhờ cô đem đi sửa đính chính lại... Vậy sao...

- Thôi được rồi. Cô theo tôi, tôi đã hẹn gặp So Yi Jung rồi. Chúng ta sẽ đến trực tiếp nói chuyện này, nếu sai thật thì tôi sẽ đứng ra xin lỗi và cô chuẩn bị một đơn từ chức trên bàn tôi vào sáng hôm sau. Còn không thì tháng này cô sẽ được thưởng gấp đôi.

Gaeul chột dạ, nhỡ đâu cô sai thật thì sao? Chẳng phải Yi Jung đã từng nói cô hiểu gì về anh kia mà? Biết đâu cô nhớ nhầm, đúng là tác phẩm đầu tay của anh tên là "Destiny" thì sao? Chết thật, nhưng cô đã tuyên bố chắc chắn như thế rồi, làm sao đây???? Vừa nghĩ cô vừa chạy theo tổng biên tập Yuu. "Kiểu này về tìm việc mới thôi"....

Vừa bước vào quán café, cô đã nhìn thấy Yi Jung và thư kí Kim ngồi uống nước. Trái tim cô đập rất nhanh, cô không thể ngăn khuôn mặt mình đỏ bừng khi nhìn thấy anh cười... ôi trời ạ, cô lại làm sao thế này???

- Chào anh, thật vui được gặp anh. - Tổng biên tập Yuu cười bẽn lẽn.

- Chào cô, lần đầu gặp mặt - Yi Jung lịch sự đáp lại, không quên nụ cười chết người.

"Hừ, với ai anh ta cũng cười như thế là sao?" - Gaeul nhủ thầm và tự nhiên thấy khó chịu.

- Cô đây chắc là Chu Gaeul, người vừa phỏng vấn tôi hôm trước thì phải - Yi Jung liếc sang Gaeul cười.

- Đúng vậy - cô lầm bầm

Yi Jung cố nén cười khi nhìn Gaeul, chắc hẳn cô đang rất giận gì đó. Mỗi lần giận cô đều tránh ánh mắt người khác, đôi môi hơi mím lại, nhìn thật dễ thương.

- Hôm trước chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện thú vị, phải không cô Chu Gaeul?

- Hừm, đúng vậy thưa anh So Yi Jung - Gaeul vừa trả lời vừa lừ mắt ra phía Yi Jung

- Thưa anh So Yi Jung, lần trước cô Chu Gaeul chỗ chúng tôi phỏng vấn anh, nhưng do kinh nghiệm còn ít nên đã nhầm lẫn tác phẩm đầu tay của anh là tác phẩm "thiên đường" chứ không phải là "Destiny", tôi thật lòng lấy làm xin lỗi.

- Hả? Ồ, về chuyện tác phẩm đầu tay của tôi, hôm đó quả thật chúng tôi đã bàn luận rất vui vẻ về chuyện này, phải không cô Gaeul? - Yi Jung không giấu nụ cười rất "đểu" khi nhìn Gaeul.

- Vâng rất thú vị ạ - Gaeul dường như không biết giấu mặt vào đâu. Hôm đó cô gần như đã quát thẳng vào mặt anh... chỉ cần nhớ lại là cô đỏ bừng cả mặt.

- Vậy chuyện tác phẩm là thế nào, xin Yi Jung sunbae nói rõ để chúng tôi còn kịp thời đính chính... - tổng biên tập Yuu hỏi.

- Đính chính? Đính chính gì? Tác phẩm đầu tay của tôi đúng là tác phẩm "thiên đường", tôi đã hoàn thành năm 10 tuổi....

Gaeul rất ngạc nhiên khi anh nói thế, vậy là cô đã nhớ đúng. Tuyệt vời, hừm, dù gì thì cũng cám ơn anh. À mà sao phải cám ơn anh ta, cô đã nhớ đúng cơ mà. À mà không phải, nếu anh ta muốn chơi ác, anh ta đã nói hôm phỏng vấn toàn bộ nội dung viết trên báo là do một tay cô viết nên... Hừm, anh muốn tôi mang nợ anh chắc, Yi Jung???

Đến khi về, Yi Jung tiễn hai cô gái ra tận xe ô tô. Trước khi rời khỏi quán, anh cố tình kéo Gaeul lại và thì thầm vào tai cô: "Này cô Chu Gaeul, cuộc phỏng vấn của chúng ta đúng là như vậy hả? Tôi có trả lời cô như thế khi nào nhỉ sao tôi không nhớ? Mà thông báo với cô, tác phẩm đầu tay của tôi là "Destiny", không phải là "thiên đường" đâu thưa cô. Tôi nghĩ là cô Chu Gaeul nợ tôi một món lớn rồi...." Sau khi nghe xong, mặt Gaeul dường như không thể đỏ hơn được, cô mím chặt môi lại, rồi gần như rít lên: "Hừ, anh được lắm, anh sẽ nói với sếp của tôi chứ gì? Tôi chẳng sợ đâu". Yi Jung bật cười thật to, Gaeul, nếu tôi muốn làm khó em, tôi cần gì phải bao che cho em như vừa rồi??? Em thật không hiểu cho người khác....!

Về đến nhà, Gaeul bỏ ngay túi xuống, cô lôi điện thoại ra cười thầm, tổng biên tập Yuu đã nhận sai, cô ta đã xin lỗi Gaeul và thế là tiền thưởng cuối tháng của cô sẽ tăng gấp đôi... Tuyệt vời...

Máy báo có tin nhắn...

"Này cô Chu Gaeul, ngày mai ở trước cửa xưởng gốm, tôi chờ cô đúng 9h sáng , cô còn nhớ cô đang nợ tôi không thế?" -From: Yi Jung-

"Đồ thừa nước đục thả câu, xì" Gaeul không thèm nhắn lại, nhưng tối hôm đó, cô đi ngủ với một nụ cười hạnh phúc...

Chap 9

-

An unexpected meet or a God's challenge? Again?-

7h sáng.

Hôm nay là Chủ Nhật, vậy mà Gaeul dậy sớm hơn thường lệ, cô vội vàng nhảy ra khỏi giường. Tâm trạng cô đang rất vui vẻ, tuy hôm qua cô chỉ ngủ có 4 tiếng, chủ yếu vì cô không thể bắt trái tim mình ngừng đập rộn rã khi nghĩ đến anh, đến cuộc hẹn của hai người. Vội vàng lấy chiếc áo khoác mỏng khoác vào người, cô bước ra khỏi nhà...

- Có vẻ như có người tối qua hồi hộp quá không ngủ được? - Yi Jung lên tiếng khi anh nhìn thấy Gaeul ở trước phòng làm gốm vào 8.30 A.M...

- uhmm.... - Gaeul lúng túng.

- Anh nhớ anh đã nhắn em là 9h kia mà nhỉ? Hay anh nhắn nhầm? - Yi Jung càng được thể trêu Gaeul.

- Vậy thôi em đi về rồi khỏi quay lại...??? - Gaeul định bước đi.

- Ahhh Gaeul-ya, anh đùa thôi, em vào nhà đi - Yi Jung vội vàng chạy theo Gaeul

Đã 5 năm rồi cô mới bước vào căn phòng này, căn phòng luôn mang lại cho cô một cám giác ấm cúng và rất thật. Cô cảm nhận được hơi thở, sự say mê và cả những nỗi đau của Yi Jung trong căn phòng này.

Nó làm cho Yi Jung trở nên thật hơn, gần hơn với cô.

- Em còn định ngẩn ngơ đến khi nào? - Yi Jung cất tiếng.

- Uhm, căn phòng vẫn vậy.

- Em mong chờ tôi sẽ treo đèn kết hoa hay lắp một dàn loa ở đây sau 5 năm sao?

- Hừ - Gaeul nhăn nhó.

Yi Jung nhìn cô mỉm cười, đã bao lâu rồi anh mới cảm nhận được hơi thở của cô gần như vậy, hương thơm của cô không giống với những người đàn bà xung quanh anh, không mang mùi nước hoa sang trọng Channel no.5 hay Estée Lauder, đơn giản chỉ là một mùi hương nhẹ nhàng luôn làm anh ngây ngất. Mải ngắm nhìn cô, anh cũng không biết rằng, phía bên kia cửa ra vào, có một người con gái cũng đang nhìn anh thật chăm chú.

- Em nhớ tác phẩm đầu tay của anh tên là "Thiên đường" kia mà. Sao lại là "Destiny" nhỉ? - Gaeul thắc mắc.

- Hừ, em quan tâm đến tôi vậy sao, Gaeul? - Yi Jung giả vờ giận.

- Ơ, rõ ràng anh đã nói với em như thế mà... uhm, cách đây uhmm.... 5 năm.

- Không sai. Nhưng thật ra, thứ đầu tiên anh làm là một chiếc bình nhỏ, lâu lắm rồi, anh làm từ hồi 8 tuổi. - Yi Jung nhẹ nhàng giải thích.

- Vậy tại sao anh nói với em tác phẩm đầu tiên của anh tên là "Thiên đường", em nhớ anh từng nói đấy là 1 lọ hoa mà.

- Vì anh ấy đã tặng chiếc bình cho tôi.

Cả hai người giật mình hướng lại nơi phát ra tiếng nói đó. Tại sao lại có thể là cô ấy?

- Chào hai người, chị không biết em đã về nước Gaeul-ya! - Eun Chae bước vào phòng gốm, trông cô thật duyên dáng với bộ váy màu xanh nhạt và tóc búi cao. Yi Jung không thốt nên lời. Anh đâu thể biết cô sẽ đến đây hôm nay...

- Chào chị. Em về cũng lâu lâu rồi. - Gaeul đáp lại, cô liếc sang Yi Jung nhưng ánh mắt anh nói rằng anh cũng không hề biết chuyện này sẽ xảy ra.

- Vậy sao em không nói với chị? Hôm trước chị đọc báo mới thấy bài phỏng vấn Yi Jung em viết, em viết hay lắm, chị thật phục em đấy, Gaeul!

- Sao em lại đến đây? Anh tưởng em đang ở Nhật cùng Il Huyn? - Yi Jung ngắt lời.

Eun Chae quay lại nhìn Yi Jung, anh vẫn rất cuốn hút, anh thật sự vẫn luôn có khả năng làm rung động trái tim cô bất cứ lúc nào.

- À, em về nước làm mấy việc. Anh Il Huyn bận nên ở lại Nhật.

Sau bao nhiêu năm, Gaeul vẫn không thoát khỏi sự tự ti khi đứng bên cạnh Eun Chae, làm sao đi chăng nữa cô vẫn chỉ là một Gaeul nhà quê, làm sao dám so sánh với Eun Chae được? Chị ấy vẫn thật xinh đẹp... Yi Jung, sao ánh mắt anh lại dịu dàng thế kia???

Yi Jung liếc sang phía Gaeul, anh hiểu cô đang nghĩ gì. Cô vẫn chưa sẵn sàng đón nhận anh, giờ này lại thêm sự xuất hiện của Eun Chae nữa, cô sẽ nghĩ gì về anh đây? Mà tại sao mỗi lần nhìn thấy Eun Chae là anh lại cảm thấy thật yên bình và gần gũi?

- Mai em có lịch phỏng vấn, em về trước nhé - Gaeul lên tiếng, cô thật sự thấy khó chịu khi Yi Jung cứ nhìn mãi về phía Eun Chae như vậy.

- Để anh đưa em về.

- Thôi, anh cứ ở lại tiếp chị Eun Chae đi, hai người lâu ngày mới gặp lại nhau mà. Em về trước nhé chị Eun Chae.

- Tạm biệt em.

Yi Jung biết Gaeul đang rất khó chịu, nghe giọng cô là anh đoán đựơc cô thấy không thoải mái khi để 3 người rơi vào tình cảnh này...

Sau khi tiễn Gaeul về, Yi Jung quay lại phòng gốm. Eun Chae vẫn ngồi đó, nhìn cô thật nhỏ bé, ánh mắt cô, đôi tay cô, giọng nói của cô đã bao lần làm Yi Jung bật dậy vào nửa đêm, những giọt nước mắt đầu tiên rơi vì một người phụ nữ cũng là vì cô, lần đầu tiên anh cảm thấy hạnh phúc cũng là vì cô. Eun Chae, lần này em quay lại đây là sao? Chẳng phải em đã làm cho anh buông tay với tình cảm của mình đối với em rồi sao?

- Anh định đứng mãi thế à?

- Em về đây có việc gì, nói thật đi - Yi Jung lạnh lùng.

- Sao anh biết?

- Em làm gì có việc gì ở đây nữa? Nhìn em là anh hiểu đã xảy ra chuyện gì rồi. Eun Chae, đã có chuyện gì giữa em và anh Il Huyn phải không? - Yi Jung nhẹ nhàng.

Anh vẫn luôn nhạy cảm như thế với cô. Bất chợt, Eun Chae lao đến ôm sau lưng anh. Yi Jung bị bất ngờ không biết phải làm sao, anh chỉ đứng yên, hình như Eun Chae khóc.

- Em... em xin lỗi, cho em đứng thế này một chút được không. Em sợ lắm Yi Jung à... Anh.. anh Il... anh Il Huyn hình như đã có người khác, em sợ lắm. Dần dần bọn em không thể nói chuyện được với nhau nữa rồi, Yi Jung... em làm thế nào bây giờ? Em sợ mất anh Il Huyn lắm. - Eun Chae cứ đứng ôm Yi Jung và khóc nấc lên. Cô làm anh thật sự bối rối.

- Eun Chae, bình tĩnh lại đã nào. Em phải kể cụ thể thì anh mới giúp em được chứ.

Eun Chae thả tay ra, để Yi Jung đỡ cô ngồi xuống ghế. Anh lấy thêm một chiếc ghế nữa ngồi đối diện cô. Anh lấy tay lau những giọt nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt Eun Chae... Đứng tự làm khổ mình thế... điều đấy sẽ vẫn làm anh đau... Eun Chae-ya!

- Anh Il Huyn và em đã lâu lắm chưa nói chuyện với nhau... chúng em gần như ly thân rồi... Yi Jung, em không biết tại sao nữa, phải chăng vì sau 5 năm cưới nhau, bọn em vẫn chưa có con không Yi Jung? Anh Il Huyn rất hay về trễ, đã có lần em bị ốm mà anh ấy cũng không hay biết... Em chắc chắn anh ấy đã có người con gái khác. Yi Jung, em làm sao bây giờ?

Yi Jung im lặng lắng nghe cô nói, anh cũng chẳng biết phải làm gì lúc này ngoài ngồi nghe câu chuyện của cô, anh vẫn chưa quen với việc trở thành em chồng của cô. Bất chợt, Eun Chae lên tiếng:

- Em bắt đầu thấy hối hận Yi Jung-ya, lẽ ra ngày trước, em không nên buông xuôi tình cảm đối với anh... Anh vẫn còn rất yêu em phải không Yi Jung? Nếu được làm lại từ đầu, em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh đâu, Yi....

Bốp!

Sững sờ, Yi Jung cũng không ngờ anh dám tát Eun Chae, anh chưa từng làm thế với phụ nữ, nhất lại là với người phụ nữ anh đã từng yêu...

- Anh... anh...?

- Eun Chae, em đang rất mất bình tĩnh đấy. Anh xin lỗi đã tát em, nhưng em đang coi anh là gì vậy? Em coi anh là người em muốn đến thì đến, muốn bỏ rơi thì bỏ rơi sao? Em coi anh là vật thế chân của anh Il Huyn sao Eun Chae?

- Ý em không phải thế... - Eun Chae phản đối một cách yếu ớt.

- Anh đã từng rất yêu em, phải. Nhưng khi biết tình cảm của em đối với anh Il Huyn, anh đã từ bỏ. Anh biết rằng em sẽ là người con gái đem lại hạnh phúc cho anh trai anh. Bây giờ, mỗi người chúng ta đều đã tìm được một nửa hoàn hảo của mình rồi. Em đừng làm mọi việc trở nên rắc rối thế được không?

- Anh nói dối, em biết anh vẫn còn rât yêu em, Yi Jung, nói với em đi, là anh đang nói dối phải không Yi Jung? - Eun Chae kêu lên tuyệt vọng.

- Anh xin lỗi.

Nói rồi Yi Jung cầm một bông hoa đã khô từ bao giờ trên cửa sổ, anh hướng bông hoa về phía Eun Chae và nói: "Em biết không Eun Chae, em đã từng là người con gái quan trọng nhất đời anh. Nhưng bây giờ, tình yêu của anh đối với em cũng như bông hoa này, không bao giờ có thể tàn héo được nhưng cũng không bao giờ nở lại được nữa. Anh xin lỗi em, Eun Chae."

Cô cầm lấy bông hoa, khuôn mặt đẫm nước mắt của cô ngước lên nhìn anh, cô run run hỏi:

- Gaeul có phải đã trở thành người quan trọng nhất của đời anh đúng không Yi Jung?

- Anh tin rằng cô ấy quan trọng với anh cũng như em quan trọng với cuộc sống của anh Il Huyn. Anh tin chắc là như vậy, Eun Chae à... - Yi Jung chầm chậm trả lời.

Môi Eun Chae bỗng nở một nụ cười, cô đứng lên rồi nói:

- Em về thôi Yi Jung-ya. Anh đã thật sự không còn cần em nữa. Những giọt nước mắt của anh đã có người khác lau khô đi. Nhưng em đã thật sự rất yêu anh.

Yi Jung mỉm cười. Đến khi Eun Chae bước ra ngoài cửa, anh đột ngột nói:

- Il Huyn là người tốt, anh biết chắc điều đó. Vì anh muốn anh ấy được hạnh phúc nên anh đã buông tay em ra. Nhưng nếu em là người làm tổn thương Il Huyn, chính anh sẽ làm cho em phải hối tiếc.

Eun Chae gật đầu. Cô bước ra khỏi phòng làm gốm. Lần đầu tiên khi bước ra khỏi căn phòng này mà cô lại cảm thấy nhẹ nhõm tới vậy. Giờ đây cô chỉ còn một việc nữa cần phải làm mà thôi.

*End chap 9*

Chap 10

-You and me, crazy in love-

- SO YI JUNG........ anh là thằng ngốc.... Nếu anh làm gì có lỗi với em, em thề sẽ không bao giờ nhìn mặt anh nữa..... - Gaeul hét toáng lgiữa đường. Cô rất muốn đứng lại nghe xem 2 người kia nói chuyện gì, liệu họ có ôm nhau không. Sau khi ôm nhau liệu Yi Jung có đề nghị Eun Chae ở lại với anh ấy đêm nay không.... "aaaaaaaaaa" thật điên cái đầu mất thôi. "So Yi Jung, tốt nhất anh đừng để em phải thất vọng. Em thật rất muốn tin anh." Gaeul nhủ thầm.

"Mình không chủ động ôm Eun Chae, suy ra mình chẳng có lỗi gì cả."... "À nhưng mình để Eun Chae ôm, thế tức là mình đã có lỗi??? Gaeul sẽ làm nghĩ gì về mình sau ngày hôm nay?" Yi Jung đi đi lại lại trong phòng. Từ bao giờ một playboy như anh phải đau đầu nghĩ làm sao để giải thích với một cô gái. "Chu Gaeul, em đi ra khỏi tâm trí của anh một lát đi có được không?" Có tiếng kêu ầm mĩ trong phòng làm gốm.

----------------------------------------------

"Gaeul-ya, hôm nay tôi sẽ đợi cô ở quán café Gustard đường Kang Nam nhé. Eun Chae". Sáng sớm nay Gaeul đã nhận được tin nhắn hẹn gặp mặt của Eun Chae, cô ấy muốn gì nhỉ? Muốn mình không đi theo Yi Jung nữa hay sao? Lần này khác với 5 năm trước, mình sẽ không đứng nhìn Yi Jung đau khổ vì cô ấy nữa, mình tự tin sẽ làm Yi Jung hạnh phúc. "Chu Gaeul, fighting!"

Quán café Gustard.

- Chào chị, chị đến lâu chưa ạ? - Gaeul ngồi xuống trước mặt Eun Chae. Hôm nay Eun Chae trông rất dịu dàng, cô mặc một chiếc váy mỏng, quấn một chiếc khăn voan nữ tính.

- Cũng vừa mới đến thôi, em ngồi đi.

-........

- Chị gọi em là Gaeul và xưng là chị có tiện cho em không?

- Được ạ, không vấn đề gì đâu.

- Em biết hôm nay chị gọi em ra có việc gì không Gaeul?

- Chắc có liên quan đến Yi Jung sunbae đúng không ạ?

- Đúng vậy. Chị muốn em trả lại anh ý cho chị. - Eun Chae nói rõ ràng.

- Gì cơ? Em đã bao giờ nói em sở hữu anh ý đâu mà trả lại cho chị? Hơn nữa, anh ý cũng không phải là đồ vật mà nói trả là trả, nói cho là cho được. - Gaeul quả quyết.

- Vậy em biết hôm qua chị đã ở đó với Yi Jung cả đêm không?

- ......

- Bọn chị vẫn luôn rất hợp nhau Gaeul-ya. Em biết sau ngần ấy năm, Yi Jung vẫn chờ đợi chị không? Hôm qua chị đã ôm cậu ấy và mong muốn được quay lại bên cạnh Yi Jung. Chị tự tin nói rằng đến bây giờ trong lòng Yi Jung, chị vẫn chiếm một vị trí quan trọng với cậu ấy.

- Chị nói thế với em có mục đích gì? - Gaeul cố kiềm chế những giọt nước mắt đang chờ dịp chảy xuống khuôn mặt cô.

- Em không hiểu sao Gaeul? Trước khi quen em, chị là người con gái quan trọng nhất bên cạnh cậu ấy. Yi Jung hạnh phúc khi có chị ở bên cạnh em hiểu không? Em nghĩ em mới quen anh ấy được mấy năm thôi, làm sao so sánh được tình cảm gắn bó từ nhỏ giữa chị và Yi Jung.

- Em không quan niệm tình yêu dựa trên mối quan hệ về thời gian.

- Nhưng thời gian là một thứ rất quan trọng trong tình yêu Gaeul ạ. Em chỉ là một người con gái hơi đặc biệt một chút bên cạnh Yi Jung thôi. Cậu ấy thấy hứng thú với em vì xuất thân của em khác với cậu ấy. Cậu ấy thấy em thú vị, thế thôi.

- ...........

- Em chưa bao giờ nghĩ rằng Yi Jung sẽ hạnh phúc hơn khi ở bên người con gái khác không phải là em sao Gaeul? Yêu một người là để người đó hạnh phúc kia mà. Chị tưởng em biết điều đó hơn ai hết?

- Chị Eun Chae, em rất tôn trọng chị - Gaeul gần như không kiềm chế trước những lời nói của Eun Chae nữa - Em biết hoàn cảnh của em, em cũng tự biết mình chưa xứng đáng với Yi Jung, nhưng em tự tin rằng mình sẽ làm Yi Jung hạnh phúc. Chị đã bỏ rơi anh ý, chị không có quyền nói đến việc đòi người khác trả lại anh ý mỗi khi chị cần. Eun Chae, em thật lòng yêu Yi Jung sunbae và mong muốn hơn ai hết, hạnh phúc sẽ đến với sunbae. Còn nữa, tối qua em tin hai người không có gì với nhau, vì sunbae nói em phải tin tưởng anh ấy, và em thật lòng tin sunbae.

- Em có quá ngây thơ không Gaeul?

- Em chỉ suy nghĩ trung thực với bản thân, em không muốn lừa dối bản thân nữa.

- Nhưng từ khi về Hàn Quốc, em rất lạnh lùng với Yi Jung.

- Đúng vậy, vì lúc đó em rất sợ mình sẽ bị tổn thương lần nữa với Yi Jung. Bây giờ, em vẫn sợ điều đó, nhưng không bao giờ em buông tay với tình cảm của mình đâu, chị Eun Chae. Em đã học được rất nhiều trong 5 năm sống ở nước ngoài. Em biết ai là người mình thực sự cần để đi đến suốt cuộc đời. Em......

- Được rồi Gaeul, em bình tĩnh lại một chút. Em biết không, khi yêu, nếu bản thân mình chỉ biết lo lắng xem mình có thể bị tổn thương hay không, như thế em sẽ không bao giờ nếm trải được vị ngọt của tình yêu thực sự đâu, Gaeul-ya. Cả em và Yi Jung đều lo lắng mình và đối phương liệu có bị tổn thương hay không. Như vậy thì làm sao cả hai có thể hiểu được nhau hả, Gaeul ngốc?

- Dạ? - Gaeul ngố ra, không hiểu ý của Eun Chae là gì.

- Gaeul ngốc, chị chỉ định thử em chút thôi, nếu là 5 năm trước, chắc em đã khóc và bỏ cuộc rồi phải không? Thật sự em đã trưởng thành rất nhiều rồi Gaeul-ya. Em đã không còn là cô nhóc 19 tuổi ngây thơ hồn nhiên nữa. Giờ đây em đã biết cách nắm chặt lấy hạnh phúc của mình rồi. Đừng bao giờ buông tay nhé, Gaeul.

- Chị chỉ đùa thôi ạ? - Gaeul lúng túng.

Eun Chae bật cười trước thái độ của Gaeul.

- Uh, từ nãy chỉ là đùa em thôi. Chị chỉ muốn biết tình cảm của em với Yi Jung thế nào thôi. Giờ thì chị đã không còn hối hận gì về quyết định năm xưa của mình nữa rồi. Em sẽ là người mang lại hạnh phúc cho Yi Jung, chị tin chắc là như thế.

- Em... em cám ơn. Lúc nãy, em hơi... - Gaeul quá xấu hổ nên không thể nói thành lời.

- Thôi không sao, chị có việc phải về trước, chiều nay chị sẽ bay về Nhật luôn, chắc lâu lâu nữa mới quay lại quấy rầy em và Yi Jung. Em giữ gìn sức khoẻ nhé.

Nói rồi Eun Chae bước ra ngoài, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng Gaeul đằng sau: "Anh Il Huyn chắc chắn là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế gian vì có người vợ như chị Eun Chae." Eun Chae rất ngạc nhiên, cô gật đầu càm ơn Gaeul rồi ra khỏi quán. Il Huyn, em sẽ biến anh thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới, em hứa!

--------------------------------------------

Sáng sớm ra Yi Jung đã bị đánh thức bởi tiếng điện thoại dồn dập:

- Alô...

- Yi Jung... Eun Chae có tới tìm em không? - Giong nói của Il Huyn nghe cực kỳ hoảng hốt - Cô ấy bỏ nhà đi rồi, tối qua anh không về nhà, gọi điện thì cô ấy tắt máy. Về đến nhà thì chỉ thấy có dòng chữ cô ấy để lại kêu là về Hàn Quốc có chút việc. Yi Jung, em có biết cô ấy ở đâu không? Yi Jung, Yi Jung???

- Đây, đây, em vẫn đang nghe mà.

- Cô ấy có tìm em không?

- Có.

- Dạo này anh bận hoàn thành một chiếc bình lam tặng sinh nhật cô ấy nên hay ở lại xưởng gốm. Chắc cô ấy tưởng anh giận dỗi gì đây mà. Ấy, mà em đừng nói gì về việc chiếc bình nhá.

- Rồi rồi, được mà.

- Cô ấy nói gì với em không?

- Có, cô ấy nói là cô ấy lấy phải một tên ngốc, để cô ấy tưởng tên chồng có nhân tình nên tức tốc bỏ đi. Thế đấy, cô ấy nói thế.

- Anh chứ có phải em đâu mà đào ra lắm con gái theo thế? - Il Huyn cười khúc khích qua điện thoại, tuy nhiên vẫn không giấu được sự lo lắng.

Yi Jung giãy nảy khi nghe câu nói vừa rồi của Il Huyn, trong một thoáng, anh tưởng tượng ra đằng sau anh là cái nhìn bực bội của Gaeul. "Khỉ gió thật, cô Chu Gaeul.... Tôi đến sợ cô hơn cả sợ mẹ tôi mất thôi".

- Thế còn chờ gì mà không gọi điện xin lỗi Eun Chae đi? Gọi cho em làm cái gì? - Yi Jung đằng hắng.

- À ừ nhỉ, ờ... quên mất. Thế nhé. Bye Yi Jung! - Il Huyn vội vàng dập máy.

"Gì chứ? Một năm gọi điện về được vài lần mà chẳng thèm hỏi thăm em trai lấy 1 câu. Đúng là những người đang yêu đều là những người điên." Yi Jung lầm bầm cất điện thoại rồi chui vào chăn ngủ tiếp, anh không biết rằng dạo này, anh cũng đang rất "điên"!

----------------------------------------------------

Sân bay Seoul.

Cầm đoá hoa đã khô ở trên tay, Eun Chae xách va li đi vào quầy check-in. "Cám ơn anh Yi Jung, cám ơn anh. Dù cho đoá hoa này không bao giờ nở được nữa, nhưng em vẫn biết ơn vì đoá hoa này đã từng là một bông hoa rất đẹp". Rồi cô hướng vào cửa đi Nhật Bản, không biết rằng ở đầu bên kia, cũng có một tên ngốc cầm chiếc bình lam đứng rõ lâu trước cửa đón từ sáng sớm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro