Chương 19: Vòng vo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong lúc đợi nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên, không khí xung quanh lại bắt đầu rơi vào trầm mặc, vừa mới rồi thì Phùng Kiến Vũ nghĩ có nhân viên đứng kè kè bên cạnh thế này thật mất tự nhiên, nhưng bây giờ thì cậu nghĩ lại rồi không có nhân viên bên cạnh thì cậu càng cảm thấy mất tự nhiên hơn bởi vì người phía trước cứ nhìn chằm chằm cậu mãi thôi, hơn nữa còn mang theo nụ cười tà ý đến lạnh sống lưng. Phùng Kiến Vũ bị Vương Thanh nhìn đến mức ngượng ngùng, cậu đưa tay cầm lấy ly nước đặt sẵn ở trên bàn uống một ngụm:


"Vương tổng à, anh đang nhìn cái gì thế?"


Vương Thanh ngồi vắt chéo hai chân một tư thế vô cùng thoải mái, ngay cả sắc mặt kia cũng vẫn bình thản như ngày thường, lúc Vương Thanh lên tiếng nói khóe miệng sẽ cong cong mang theo tà ý nồng đậm:


"Như thế nào, em không phải đã đồng ý với tôi rồi hay sao, đến bây giờ nhìn em cũng không được?"


Phùng Kiến Vũ đặt ly nước xuống bàn đưa tay vuốt vuốt sống mũi của mình:


"Thật ra thì cũng được nhưng mà anh cứ nhìn tôi nhiều như vậy... tôi cảm thấy thật mất tự nhiên lắm"


Vương Thanh nâng mi cao giọng hỏi lại:


"Là thế sao? Em chỗ nào không được tự nhiên?"


Phùng Kiến Vũ giả bộ nghiêm mặt bực bội:


"Mặt tôi có dính cái gì hả?"


Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Phùng Kiến Vũ ngồi im lặng ở một chỗ, ánh mắt cố gắng tập trung nhìn thức ăn trên bàn. Vương Thanh đợi đến khi nhân viên vào bên trong tiếp tục lấy đồ, hắn khi ấy mới lên tiếng nói:


"Một lát nữa ăn xong chúng ta sẽ đi dạo có được hay không?"


Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu khó hiểu nhìn Vương Thanh, người này thế nhưng còn đưa ra đề xuất đi dạo, hai thằng đàn ông còn muốn đi dạo cái quỷ gì đây:


"Đi dạo sao? Không cần đầu, tôi phải trở về nhà thu dọn đồ đạc nữa, để đến ngày mai sợ là không có thời gian chuyển đồ"


Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ:


"Ký túc xá không phải đã có đầy đủ đồ dùng cần thiết rồi hay sao?"


Phùng Kiến Vũ gật đầu:


"Đúng là có rồi nhưng mà còn quần áo cùng một số đồ cá nhân của tôi nữa, không thể nào không có được"


Nhân viên phục vụ lại mang thêm đồ ăn lên, lần này là hai đĩa bít tết nóng hổi, Phùng Kiến Vũ vừa nhìn liền biết rằng đó chính là thịt bò, có hai đĩa khẳng định một đĩa sẽ là của cậu rồi. Vương Thanh lên tiếng:


"Như vậy cũng được, ăn xong tôi đưa em đi mua đồ"


Phùng Kiến Vũ giật mình, người này không hổ là Vương tổng đối với nhân tình đặc biệt chịu chi, nhanh như vậy đã nói muốn dẫn cậu đi mua đồ rồi. Phùng Kiến Vũ nghĩ đồ được tặng không lý nào lại ngu ngốc đến mức không muốn nhận, nhưng nếu như nhận cũng cần phải có một chút nghệ thuật đưa đẩy, chính vì thế mà Phùng Kiến Vũ lúc này liền giả bộ từ chối:


"Không cần đâu, không muốn phiền anh"


Vương Thanh thản nhiên nói:


"Tôi không phiền"


Phùng Kiến Vũ thở nhẹ một hơi rồi miễn cưỡng đáp lời:


"Như vậy thì... cũng được đi"


Nhân viên phục vụ mang tới hai đĩa bít tết đặt ở trước mặt Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh, tuy rằng miếng thịt bò rất nhỏ nhưng trong đĩa đó còn có rất nhiều thứ lặt vặt mà cậu không biết nó là cái gì. Phùng Kiến Vũ đẩy đĩa bít tết kia qua một bên có điểm nuối tiếc:


"Tôi không ăn thịt, nếu như tăng cân sẽ ảnh hưởng tới điểm số rèn luyện mất"


Vương Thanh cũng không nói gì cả chậm rãi mang đĩa bít tết đó về phía mình, một bộ dáng tao nhã cầm lên dao dĩa cắt ra thành từng miếng nhỏ. Phùng Kiến Vũ vừa nhìn liền biết rằng người này nhất định cắt ra giúp cậu, xem ra cũng còn có lương tâm đi. Phùng Kiến Vũ làm như không hề biết gì cả mang đĩa salad kéo đến trước mặt mình, dùng dĩa nhỏ ở trên bàn cắm xuống một trái cà chua bi nho nhỏ rồi đưa lên miệng nhai nhai.


Vương Thanh vừa cắt thịt vừa nói:


"Em có thể ăn thịt, việc điểm số không cần quan tâm..." Nói rồi Vương Thanh liền ngẩng đầu lên mang đĩa bít tết đã cắt sẵn đẩy về phía Phùng Kiến Vũ: "Dù sao tôi vẫn cảm thấy em có điểm gầy"


Phùng Kiến Vũ không có ngay lập tức mang đĩa thịt đó đặt gần mình mà làm ra bộ dạng chán nản:


"Thật ra thì chuyên viên tư vấn cũng nói tôi phải tăng 2 3 cân nữa, nhưng ông ta lại nói tôi nên thu nhỏ mông lại mới được, anh nói xem cái này không phải là rất nghịch lý hay sao?"


Vương Thanh vẫn đáng đánh như vậy chỉ bỏ lại một câu:


"Thế sao?"


Phùng Kiến Vũ kiên nhẫn nói tiếp:


"Đúng vậy, chuyên viên tư vấn nói mông của tôi so với thể trọng hiện tại của tôi là không cân đối, thế cho nên tôi vẫn là không ăn thịt thì hơn"


Vương Thanh ngẩng đầu nhìn Phùng Kiến Vũ buồn cười, không phải hắn không biết hồ ly nhỏ này đang có ý gì mà là hắn cố tình muốn giả bộ không biết để cho cậu tức giận mà thôi, nhìn bộ dáng kiên nhẫn dẫn dắt từng chút một kia của Phùng Kiến Vũ chứ có chết cũng không chịu thẳng thắn nói luôn chuyện cậu muốn ra với hắn, Vương Thanh càng nghe lại càng cảm thấy thật vui vẻ:


"Là thế hả? Tôi cũng không cảm thấy mất cân đối gì, xem ra tôi nên xem lại trình độ chuyên môn của chuyên viên này rồi"


Phùng Kiến Vũ gật đầu, trong giọng nói mang theo tia kể lể:


"Tôi cũng cảm thấy là như vậy, tuy rằng tôi dáng người không có được chuẩn, mông quả thật lớn hơn người bình thường một chút xíu thôi, cũng chẳng thể nói là người tôi mất cân đối có đúng không? Chuyên viên tư vấn kia nói người tôi mất cân đối, lúc đó mấy người ở dưới đều nghe thấy hết, bọn họ còn nói tôi nên đi hút mỡ mông"


Trình Kiệt vừa cắt thịt trong đĩa của mình vừa chậm rãi nói chuyện với hồ ly nhỏ kia:


"Là thế sao, nói cho tôi biết ai nói em như vậy?"


Phùng Kiến Vũ ậm ờ không có nói ra luôn, cậu là muốn tỏ vẻ như mình là người tốt không phải đang kể khổ với Vương Thanh để cho hắn làm khó dễ Phó Hạo:


"A... chính là cái người cùng phòng mà tôi nói nhìn không thuận mắt đó"


Vương Thanh ngẩng đầu mỉm cười:


"Ừ, cậu ta tên gì?"


Phùng Kiến Vũ dõng dạc đáp, còn đặc biệt kéo dài tên của Phó Hạo để chắc chắn được Vương Thanh sẽ nghe thấy rõ ràng:


"Gọi là Phó Hạo"


Vương Thanh gật đầu:


"Là Phó Hạo sao, được rồi tôi nhớ tên rồi"


Phùng Kiến Vũ kín đáo nhếch môi cười, nhưng điệu cười thỏa mãn kia làm sao có thể qua mắt của Vương Thanh, có điều hắn hiện tại cũng không có ý định vạch trần tâm tư của cậu. Phùng Kiến Vũ muốn nhân cơ hội này đòi lại ủy khuất từ chuyện Châu Chí Hùng nói trên người cậu có chỗ không đúng khiến cho người trong nhóm đều cười cậu, Phùng Kiến Vũ thở dài một hơi:


"Còn có buổi chiều hôm nay tôi thật sự là không được thoải mái cho lắm"


Vương Thanh chậm rãi nhai nhai miếng thịt bò rồi nuốt xuống:


"Vẫn còn có chuyện khiến em không thoải mái nữa hay sao?"


Phùng Kiến Vũ gật đầu nghiêm mặt:


"Đúng vậy, chính là chuyện chuyên viên tư vấn nói trên người tôi có chỗ không đúng khiến cho mọi người trong nhóm lúc đó ai cũng đều cười tôi cả"


Vương Thanh cảm thấy hồ ly nhỏ này cực kỳ khó nuôi, không phải chuyện gì cậu cũng ầm ừ đồng ý, còn biết thù dai nhớ lâu:


"Thì ra là chuyện đó, tôi sẽ sắp xếp một chuyên gia tư vấn khác tới kiểm tra lại"


Phùng Kiến Vũ xua tay:


"Không cần kiểm tra lại đâu, lời của chuyên viên tư vấn đó đều đúng cả, chỉ sai mỗi một điểm là nói mông tôi không cân đối với thể trọng mà thôi"


Vương Thanh đặt dĩa xuống bàn đưa tay cầm lấy ly rượu vang bên cạnh nhấp một ngụm:


"Thế thì để tôi nói vị chuyên viên tư vấn kia xem lại vấn đề đó, để ông ta ở trước mọi người nói mông em so với thể trọng rất hợp lý có được chưa đây?"


Phùng Kiến Vũ gật đầu lúc này mới chịu cầm dĩa lên ăn thịt bò:


"Tôi không phải là người câu nệ tiểu tiết, như vậy thì cũng được đi"


Vương Thanh buồn cười, hồ ly nhỏ này nói mình không phải là người câu nệ tiểu tiết thế mà lại có thể cùng hắn ngồi một lúc vòng vo nãy giờ. Phùng Kiến Vũ nói xong câu vừa rồi cũng cảm thấy quá mức giả tạo rồi cho nên liền ho nhẹ một tiếng lảng sang chuyện khác:


"Cái này ngon thật đó"


Vương Thanh không nói gì chỉ nhìn Phùng Kiến Vũ mỉm cười thôi, hắn để ý Phùng Kiến Vũ không có uống ly rượu vang bên cạnh mà chỉ uống nước suối, hắn có điểm khó hiểu hỏi cậu:


"Em không uống được rượu sao?"


Phùng Kiến Vũ trong miệng vẫn còn nhai nhai một trái cà chua nhỏ gật đầu:


"Đúng vậy, tôi sợ uống rượu vào sẽ không còn tỉnh táo nữa"


Vương Kiết híp híp mắt:


"Không cần lo lắng, lúc đó tôi sẽ đưa em về"


Phùng Kiến Vũ bởi vì rất tập trung ăn uống cho nên không có suy nghĩ trước sau mà trả lời luôn:


"Đó là điều tôi lo lắng nhất đấy!"


Phùng Kiến Vũ thật sự tửu lượng rất kém, một ly rượu nhỏ cũng có thể khiến cho thần trí của cậu không tỉnh táo. Bởi vì lo sợ mình uống rượu vào người này sẽ lợi dụng điều đó mà giở trò đồi bại, cho nên dù rượu vang đỏ màu sắc có đẹp thế nào, mùi hương có thơm bao nhiêu, Phùng Kiến Vũ cũng kiên trì không chạm một giọt rượu.


Vương Thanh hửm một tiếng, Phùng Kiến Vũ biết là mình lỡ miệng rồi cho nên cười ha ha nói dối:


"Tôi sợ lại làm phiền anh"


Vương Thanh nâng ly rượu nhấp một ngụm, hắn còn có thể không nhìn ra được suy nghĩ phòng trừ hắn của hồ ly nhỏ kia hay sao:


"Em yên tâm, tôi không bao giờ ép buộc người khác cả"


Đúng là Vương Thanh đối với vấn đề này chưa bao giờ ép buộc người khác cả, đối phương thuận lòng thì hắn tiến tới, nếu không muốn hắn cũng cảm thấy mất hứng không muốn làm. Có điều thói quen này chỉ ứng với những người khác mà thôi, đối với Phùng Kiến Vũ mà nói thì hoàn toàn trái ngược, hắn ngày đó không để cho Phùng Kiến Vũ nói từ chối đã trực tiếp mang quần áo của cậu lột sạch rồi, dĩ nhiên đây là để nói sau đi.


Vương Thanh đã nói đến vấn đề này rồi, Phùng Kiến Vũ cũng là băn khoăn vấn đề này nhất cho nên liền hít một hơi nói thẳng:


"Chuyện đó... chính là tôi chưa chuẩn bị đâu, tôi cần có thời gian chuẩn bị"


Vương Thanh nhếch môi, Phùng Kiến Vũ đã quá quen thuộc với cái nhếch môi tà ý đầy xấu xa này của hắn cho nên cũng không như lúc đầu trốn tránh hắn nữa:


"Còn nữa, từ sau ở công ty chúng ta có thể giả vờ như không quen biết có được hay không?"


Phùng Kiến Vũ không muốn huênh hoang khoe khoang rằng cậu có mối quan hệ không bình thường với Vương Thanh, chức vụ của Vương Thanh ở trong công ty này là gì ngay cả người ngoài cũng đều đã nghe qua, Phùng Kiến Vũ không muốn hoàn toàn phụ thuộc vào Vương Thanh quá, tránh để cho sau này người khác ở phía sau lưng khinh thường cậu.


Vương Thanh trước đây quen nghệ sĩ trong công ty người nào cũng đều muốn phô trương một chút, chỉ hận không thể để cho tất cả nhân viên trên dưới công ty đều biết, thế mà hồ ly nhỏ ở trước mặt đây thì lại ngược lại, hắn có điểm hứng thú hỏi Phùng Kiến Vũ:


"Vì sao, nếu như để cho người khác biết em là người của tôi rồi thì sẽ không ai gây khó dễ cho em được"


Phùng Kiến Vũ đưa ngón tay trỏ về phía trước lắc qua lắc lại, đôi mắt lanh lợi mở lớn:


"Cái gì mà là người của anh, không có đâu! Chính là tôi không muốn như vậy, ai biết được ở trước mặt tôi thì người ta cười nói vui vẻ, nhưng nếu như ở sau lưng tôi họ khinh thường tôi thì sao?"


Vương Thanh bất chợt đưa tay về phía trước giữ lấy ngón trỏ đang lắc loạn của Phùng Kiến Vũ:


"Em còn muốn là của ai nữa đây?"


Phùng Kiến Vũ bị Vương Thanh nắm ngón tay như vậy liền giật mình thu tay lại, ánh mắt trước hết là đảo quanh một lượt, sau khi phát hiện ra có một người đàn ông đang nhìn về chỗ này, Vương Thanh thì không có lo sợ người ngoài sẽ nhìn được cái gì chỉ tập trung trêu chọc hồ ly nhỏ kia:


"Em nói chuyện đó không được, đến bây giờ động chạm ngón tay thôi em cũng nổi cáu rồi, như vậy em nói xem tôi vì sao phải giúp em trở thành nghệ sĩ chính thức của Vương thị đây, chi bằng trực tiếp gạch tên em khỏi danh sách thì hơn"


Phùng Kiến Vũ nghe thấy Vương Thanh muốn gạch tên mình thì lại gấp gáp, câu nói gần vua như gần cọp đúng là không sai, biết trước thế này Phùng Kiến Vũ cậu nhất định sẽ không cố tiếp cận Vương Thanh, bây giờ cho dù cậu có tài đi chăng nữa người này vẫn cứ loại cậu nếu như cậu không cho hắn một chút phúc lợi nào. Phùng Kiến Vũ ho nhẹ một tiếng có điểm xấu hổ:


"Cũng không phải là có ý như vậy, tôi là nói ở chỗ đông người đừng làm như thế chứ không nói khi ở chỗ vắng người cũng không được..." Phùng Kiến Vũ nói đến đây liền nâng giọng thêm vào vế sau: "Có điều chỉ được động chạm một chút, đừng làm gì đi quá giới hạn là được"


Phùng Kiến Vũ nghĩ chỉ cần không cường bạo cậu là có thể rồi, những thứ khác như sờ soạng da thịt hay thậm chí là hôn môi cậu vẫn có thể nhắm mắt nhịn được, dù sao thì ngoài những điều đó ra cậu còn có gì để lấy ra trao đổi được với Vương Thanh nữa đây. Có điều Phùng Kiến Vũ hiện tại nghĩ thì dễ dàng như vậy, nhưng mà khi Vương Thanh thật sự làm như thế cậu lại cảm thấy sắp ngoài sức chịu đựng của cậu, không phải chỉ là môi chạm môi một chút, Vương Thanh nghiễm nhiên mang đầu lưỡi tiến vào bên trong, cũng không phải sờ soạng da thịt đơn giản, bàn tay kia của Vương Thanh còn muốn sờ đến chỗ không nên sờ, dĩ nhiên đây vẫn là để nói sau đi.


Vương Thanh khẽ mỉm cười:


"Em vì sao lại lắm điều kiện như thế đây?"


Phùng Kiến Vũ tiếp tục ngồi ăn thịt bò trên đĩa của mình, nhai nhai một hồi lại nuốt xuống rồi mới nói:


"Cũng không phải là quá nhiều điều kiện, ngoài mấy điều nói trên kia thì tôi cũng không cần cái gì nữa cả"


Trung tâm thương mại này chính là tòa nhà lớn nhất nhì ở thành phố Bắc Kinh, Phùng Kiến Vũ cũng đã tới đây một số lần nhưng chẳng qua chỉ là vào tham quan một lượt cho mát mẻ mà thôi, chứ không bao giờ là đi dạo chơi thử đồ giống như hôm nay cả. Vương Thanh dẫn Phùng Kiến Vũ đến trước một cửa tiệm thời trang dành cho nam giới, nhân viên vừa thấy có khách tiến vào liền mỉm cười đi ra đón tiếp:


"Xin hỏi hai anh muốn chọn gì?"


Vương Thanh nhìn nhân viên kia rồi chỉ sang phía Phùng Kiến Vũ:


"Giúp em ấy chọn đồ đi"


Phùng Kiến Vũ lóa mắt với những món đồ bên trong, ngay cả một chiếc áo phông bình thường không khác với hàng chợ là mấy cũng có giá trên trời, Phùng Kiến Vũ thích nhất là được người khác mua đồ cho mình, đương nhiên thì hàng miễn phí không nhận mới là ngu ngốc đó. Vương Thanh là người có địa vị xã hội ra sao cái này cậu biết cho nên có dẫn cậu vào những nơi đắt đỏ thế này cũng không có gì bất ngờ cả, nhưng mà để cho chắc chắn hơn một chút, Phùng Kiến Vũ còn quay sang hỏi Vương Thanh lại một lần nữa:


"Thật sự là tặng tôi sao?"


Vương Thanh thật muốn lúc này đưa tay nựng cằm Phùng Kiến Vũ một cái, nhưng vừa rồi ai đó ở trên bàn ăn nói nếu như ở chỗ đông người không được hành động tùy tiện nên Vương Thanh đành nhịn lại:


"Đương nhiên rồi!"


Phùng Kiến Vũ hiện rõ tia vui vẻ trên mặt, trước khi nhanh chân rời đi còn không quên để lại một câu:


"Như vậy tôi liền không khách khí nữa"


Phùng Kiến Vũ đúng là người thấy tiền mắt sẽ sáng lên nhưng cậu lại không phải là người bị tiền làm cho mờ mắt, nếu như ngày hôm nay giả dụ là Tống Ngộ Phàm dẫn cậu vào nơi này chọn đồ, cậu nhất định sẽ từ chối không mua, bởi vì giữa cậu và Tống Ngộ Phàm chỉ là bạn bè mà thôi. Nhưng ngày hôm nay Vương Thanh là người đưa cậu đi, hắn và cậu hiện tại đã là một mối quan hệ khác, có giả bộ khách khí với hắn chính là ngu ngốc, dù sao thì cậu cũng đâu phải nhận đồ không công đâu, buổi trưa hôm nay Vương Thanh hôn môi cậu tính vào tiền bữa ăn vừa rồi, còn có sờ soàng người cậu nữa thì tính vào tiền mua đồ bây giờ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro