Chương 21: Tôi cũng không thể chạy đi đâu được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi hai người bọn họ mua đồ xong cũng đã gần 9 giờ tối, Phùng Kiến Vũ đứng ở trước sảnh đợi nhân viên giúp cậu mang đồ để vào trong cốp chiếc xe Range Rover Evoque của Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ đứng ở một bên còn lẩm nhẩm đếm số túi đồ kia, ước chừng cũng phải cỡ 50 chiếc, giá tiền của đống đồ này cũng không phải là nhỏ, cậu một lần đi mua sắm liền tốn của Vương Thanh như thế này, hắn có hay không sẽ nghĩ cậu là kẻ tham tiền mà nhanh chóng chán ghét cậu. Lúc Phùng Kiến Vũ ngồi vào ghế lái phụ rồi liền quay sang nói với Vương Thanh:


"Ngày hôm nay anh mua cho tôi nhiều đồ như thế này khiến cho tôi thật sự ngại lắm"


Vương Thanh đưa tay đến phía mặt của Phùng Kiến Vũ, chậm rãi mang cằm cậu nâng lên một chút, ánh mắt mang theo tia thích thú đáp lời:


"Không cần để ý mấy chuyện đó, em chỉ cần..."


Không đợi Vương Thanh nói hết câu Phùng Kiến Vũ liền gấp gáp mang tay hắn đẩy ra rồi quay mặt sang hướng khác:


"Được rồi Vương tổng, anh có thể đưa tôi trở về ký túc xá được hay không, bạn cùng phòng vừa mới rồi nhắn tin cho tôi rồi"


Vương Thanh thấy dáng vẻ luống cuống của hồ ly nhỏ kia thì đặc biệt yêu thích, hắn thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt lẩn trốn này của Phùng Kiến Vũ, cho nên hết lần này đến lần khác xấu xa trêu chọc người ta:


"Từ giờ gọi tên tôi là được rồi"


Phùng Kiến Vũ từ trước đến nay chưa bao giờ dám trực tiếp gọi thẳng tên của Vương Thanh cả, mỗi lần đều là Vương tổng này Vương tổng kia, bây giờ nghe thấy hắn đột nhiên nói muốn cậu gọi tên hắn, Phùng Kiến Vũ trong nhất thời không biết mở lời như thế nào chỉ có thể giả điếc im lặng nhìn qua chỗ khác. Vương Thanh vẫn chưa chịu lái xe, hắn muốn nhìn xem hồ ly nhỏ kia có thể giả bộ được đến khi nào:


"Đợi đến khi em gọi tên tôi thì tôi sẽ đưa em trở về"


Phùng Kiến Vũ nghe thấy rồi, trong lòng cũng biết không gọi sẽ không được, dù sao chỉ đơn giản là một cái tên mà thôi cũng chẳng thể mất đi được tí thịt nào trên người cậu, Phùng Kiến Vũ nghĩ thì nghĩ vậy nhưng đến khi phát ra một chữ Vương đầu tiên liền nhỏ giọng lí nhí như muỗi kêu nói một tiếng Thanh:


"Vương Thanh..."


Vương Thanh nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng đến mức như muốn cắn vào đầu lưỡi kia của Phùng Kiến Vũ liền bật cười:


"Tên của tôi khó gọi như vậy hay sao?"


Phùng Kiến Vũ quay đầu sang một bên không nhìn Vương Thanh, bình ổn nhắc lại tên hắn một lần nữa:


"Vương Thanh"


Khi tên gọi kia chỉ mới từ miệng Phùng Kiến Vũ phát ra được ba giây, cả người cậu bất ngờ bị một lực mạnh mẽ kéo về phía trước, giây tiếp theo còn chưa biết cái gì đang xảy ra thì khuôn miệng cậu đã bị đầu lưỡi của người nào đó đưa vào bên trong rồi. Phùng Kiến Vũ đưa tay chạm lấy eo của Vương Thanh ý muốn đẩy hắn ra, nhưng trước lúc cậu định đẩy hắn liền nghĩ ra một việc đó chính là mối quan hệ giữa cậu và người đàn ông này hiện tại đã khác rồi, hơn nữa lúc trước cậu không phải đã hạ quyết tâm muốn mình trở thành người mà Vương Thanh không dễ dàng dứt bỏ ra được hay sao, hắn chủ động hôn cậu chính là hắn yêu thích cậu, nếu bây giờ cậu cứ hết lần này đến lần khác cự tuyệt hắn, Vương Thanh rất có thể sẽ chán cậu mất thôi. Phùng Kiến Vũ nghĩ vậy hai tay để ở trên eo Vương Thanh liền không có ý định đẩy hắn ra nữa mà để nguyên ở vị trí đó không dám nhúc nhích thêm một chút nào. Phùng Kiến Vũ nhắm mắt, cố gắng thích nghi với cái hôn kịch liệt này, cậu cảm thấy môi dưới của cậu không ngừng bị Vương Thanh mút mạnh, còn có đầu lưỡi kia của hắn cũng ở trong khoang miệng cậu thăm dò khắp mọi nơi không bỏ qua bất cứ một ngóc ngách nhỏ nào, Phùng Kiến Vũ hiện tại cuối cùng cũng chân chính cảm nhận được việc hôn đến mức mỏi cả miệng là như thế nào.


Vương Thanh vốn tưởng rằng hồ ly nhỏ bướng bỉnh kia sẽ đẩy hắn ra, nhưng kết quả lại thật không ngờ đi ngược với tưởng tượng của hắn, Phùng Kiến Vũ không những không đẩy hắn mà còn vô cùng ngoan ngoãn tiếp nhận, cho dù Phùng Kiến Vũ từ đầu đến cuối luôn không được tự nhiên cho lắm nhưng hắn cũng hiểu được một điều rằng là Phùng Kiến Vũ đang cố gắng tập thích nghi. Vương Thanh cực kỳ thích đôi môi của Phùng Kiến Vũ, cho đến bây giờ cũng không thể hiểu nổi được vì sao mình lại thích nó, mỗi lần hôn vào liền không thể nào dứt nổi ra được, chỉ có thể càng ngày hãm xuống càng sâu. Dù sao thì hiện tại người trong lòng không có kháng cự cho nên Vương Thanh liền làm cho tới cùng luôn, bàn tay hắn bắt đầu không thành thật vòng qua phía sau đỡ lấy gáy của Phùng Kiến Vũ, tay còn lại đưa tới chạm đến phía trước ngực của cậu cách một lớp áo xoa xoa. Phùng Kiến Vũ cảm thấy không ổn rồi liền vội vã đưa tay giữ chặt lấy cổ tay không thành thật kia của Vương Thanh, Vương Thanh ngừng lại một chút rất nhanh sau đó liền giữ chặt lấy gáy cậu nhấn mạnh về phía trước, khiến cho cánh môi cậu cũng bắt đầu chạm vào hàm răng của hắn đau đến tê dại vài giây. Vương Thanh lợi dụng lúc Phùng Kiến Vũ mất đi kháng cự trong vài giây đó liền nhanh chóng dùng lực tiếp tục xoa nắn phía trước ngực cậu, Phùng Kiến Vũ sắp thở không nổi nữa cố gắng phát ra tiếng kêu ưm ưm đứt quãng. Tiếng kêu khe khẽ này đặc biệt khiến cho tia phấn khích trong lòng Vương Thanh bạo phát, hắn mạnh mẽ đưa tay xuống phía dưới luồn vào trong áo cậu, Phùng Kiến Vũ sợ hãi dùng toàn bộ sức lực đẩy mạnh Vương Thanh ra rồi thở hổn hển:


"Dừng lại đi"


Vương Thanh giống như bị mất hết lý trí vậy, ánh mắt hiện rõ lên tia dục vọng bức người, chỉ vài giây sau khi hắn bị Phùng Kiến Vũ đẩy ra liền tiếp tục nhào lấy muốn sờ soạng khắp người Phùng Kiến Vũ nữa. Phùng Kiến Vũ vội vã giữ lấy vai Vương Thanh đẩy ra, hốt hoảng gọi một tiếng:


"Vương Thanh!"


Vương Thanh nghe thấy hồ ly nhỏ kia gọi mình rõ ràng như vậy liền từ trong dục vọng bước ra, hắn cúi người chậm rãi đặt xuống môi cậu một nụ hôn nhẹ nhàng cuồng nhiệt, hai tay còn bao lấy má cậu mang mặt cậu đẩy lên cao một chút, vừa hôn vừa nhỏ giọng:


"Đừng lo lắng, tôi sẽ không ép buộc em đâu"


Lời này chính là Vương Thanh nói dối đấy, nếu không phải Phùng Kiến Vũ đột nhiên gọi tên hắn thì hắn khẳng định đã trực tiếp mang người này cường bạo ở trên xe rồi, nhưng bởi vì không muốn cho hồ ly nhỏ này lần sau gặp hắn sẽ sợ hãi cho nên hắn mới nói một câu như thế. Phùng Kiến Vũ bị bộ dạng vừa rồi của Vương Thanh dọa cho đến sợ rồi, cậu bây giờ chỉ muốn nhanh thật nhanh đẩy người này ra rồi nhảy xuống xe chạy trốn, nhưng cái này trước sau chỉ là suy nghĩ mà thôi có chạy cũng không kịp nữa rồi. Phùng Kiến Vũ khuôn ngực phập phồng vì hoảng sợ, cậu hơi né tránh một chút, đến khi Vương Thanh chầm chậm buông cậu ra rồi thì Phùng Kiến Vũ mới bớt lo lắng, cậu ngồi dậy thật nghiêm chỉnh, bàn tay có điểm run rẩy chỉnh lại áo trên người một chút, giọng nói cũng không còn tia tự tin như trước nữa mà thay vào đó là giọng run run xấu hổ:


"Được rồi, đưa tôi về ký túc xá có được hay không?"


Vương Thanh đưa tay vuốt lại mái tóc hỗn loạn của Phùng Kiến Vũ, lúc ánh mắt chạm tới đôi môi hơi sưng đỏ còn nhiễm nước kia liền dừng lại nhìn một chút, hồ ly nhỏ này có biết bao nhiêu dụ hoặc đây, thật sự hắn phải nghĩ cách nhanh một chút triệt để ăn sạch cậu, nếu không khẳng định cả người sẽ khó chịu không yên. Phùng Kiến Vũ phát hiện ra ánh mắt không bình thường kia của Vương Thanh liền đẩy hắn ra:


"Tôi thật sự có chuyện gấp mà, bạn cùng phòng của tôi vừa mới rồi đã nhắn ba tin nhắn rồi"


Vương Thanh thở nhẹ một hơi nhanh chóng khởi động xe:


"Được rồi, đưa em trở về"


Khi chiếc Range Rover Evoque chuyển bánh, Phùng Kiến Vũ mới dám thở phào một hơi, cậu lén lén nhìn sang phía Vương Thanh phát hiện ra gương mặt của hắn không giống như vừa rồi nữa, hình như là hắn đang tức giận thì phải. Không gian trong xe cứ như vậy duy trì im lặng, Phùng Kiến Vũ ngồi ở một chỗ lo lắng Vương Thanh, không phải là cậu lo lắng hắn tâm trạng không tốt mà là cậu lo lắng hắn sẽ vì chuyện mất hứng này mà cảm thấy không thích cậu nữa, cậu vẫn còn chưa trở thành nghệ sĩ chính thức của Vương thị, sự nghiệp vẫn còn chưa có cái gì cho nên ở thời điểm này Vương Thanh không thể nào không thích cậu được. Phùng Kiến Vũ hít một hơi thật sâu cố gắng cười cười lấy lòng hắn:


"Vương tổng à..."


Vương Thanh lạnh giọng:


"Gọi Vương Thanh"


Phùng Kiến Vũ suýt chút nữa bị Vương Thanh dọa cho nhảy ra khỏi xe rồi, cậu nhanh chóng sửa lời gọi lại:


"Vương Thanh... tôi muốn nói là... chuyện đó cũng không phải là không được... nhưng vừa mới rồi diễn ra nhanh quá tôi vẫn còn chưa kịp chuẩn bị gì cả..."


Vương Thanh im lặng không nói, Phùng Kiến Vũ nghĩ người này nhất định mất hứng cho nên mới như thế, trong lòng cậu lại bắt đầu lo lắng tính toán:


"Anh tức giận sao?... chuyện đó anh cũng đã nói là sẽ không ép buộc tôi rồi... tôi cũng không có nói là không được, chỉ là chậm một chút có được hay không... tôi cũng không thể nào chạy đi đâu được mà"


Một câu cuối kia của Phùng Kiến Vũ liền khiến cho Vương Thanh đặc biệt vui vẻ, câu này hồ ly nhỏ nói rất hay, chính xác là người hắn đã nhận định rồi thì có chạy lên trời cũng không thể nào thoát được:


"Không phải em đang có suy nghĩ muốn chạy trốn chứ?"


Phùng Kiến Vũ lắc đầu, hai mắt mở lớn một chút, đúng là cậu vừa mới rồi quả thật có vài giây muốn bỏ trốn:


"Nào có đâu, ước mơ lớn nhất của tôi chính là trở thành nghệ sĩ của Vương thị"


Vương Thanh đỗ xe ở bên đường chờ đèn đỏ, hắn quay sang bên cạnh Phùng Kiến Vũ nhếch môi cười tà ác, khóe miệng mang theo tiếu ý nồng đậm rõ ràng phun ra từng từ một:


"Thật ra thì em đúng là không có cơ hội chạy đi đâu được nữa"


Phùng Kiến Vũ bị bộ dạng đáng sợ kia của Vương Thanh làm cho đứng hình mất vài giây, cậu nhanh chóng xoay đầu sang phía khác trốn tránh ánh nhìn của hắn. Phùng Kiến Vũ trong lòng hoảng loạn lớn, có phải hay không bước đi này của cậu thật sự sai lầm rồi, có cảm giác như tự mình bước chân vào thuyền giặc và không có ngày có thể trở ra được nữa


Xe dừng lại ở đối diện bên đường trước cổng của khu ký túc xá, không khí trong xe một lần nữa rơi vào trầm mặc, bởi vì Vương Thanh nãy giờ không có ý định lên tiếng, Phùng Kiến Vũ nào dám có hành động loạn tự ý mở cửa xe, đã một phút trôi qua rồi Phùng Kiến Vũ cuối cùng vẫn là người không nhịn được lên tiếng trước:


"Đến nơi rồi, như vậy tôi vào bên trong đây"


Vương Thanh lên tiếng nói:


"Có cần tôi giúp em mang đồ lên hay không?"


Khu ký túc xá này cũng không hoàn toàn dành cho mọi nghệ sĩ thực tập mà còn có nghệ sĩ mới chờ thời cơ nổi tiếng, nếu như mấy người đó nhìn thấy mặt Vương Thanh khẳng định sẽ biết hắn là ai, hơn nữa nếu như để bọn họ bắt gặp được cảnh cậu mang theo một đống đồ này còn bước đi cùng Vương Thanh nữa thì chuyện cậu muốn giấu cũng không thể giấu được rồi, thế cho nên Phùng Kiến Vũ liền lắc đầu từ chối:


"Không cần đâu, nếu như để bọn họ nhìn thấy anh nhất định sẽ không hay"


Vương Thanh gật đầu, khi Phùng Kiến Vũ định mở cửa xe bước xuống liền bị người bên cạnh nắm lấy cổ tay, Phùng Kiến Vũ lại bắt đầu hoảng rồi nhưng mà vẫn cố quay lại phía sau nhìn người nọ mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra:


"Còn có chuyện gì nữa thế?"


Vương Thanh cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán của Phùng Kiến Vũ rồi thả ra:


"Hôm nay dọa em sợ rồi"


Phùng Kiến Vũ bị thất thần trước sự ôn nhu này của Vương Thanh, cả ngày hôm nay người này toàn động chạm chân tay với cậu không ngờ đến buổi tối khi chào tạm biệt lại nhẹ nhàng như thế, Phùng Kiến Vũ hai tai bắt đầu đỏ bừng có điểm xấu hổ đưa tay mở cửa xe bước xuống:


"Không sao, cũng muộn rồi tôi phải vào trong đây"


Bởi vì quá nhiều đồ cho nên một mình Phùng Kiến Vũ không thể mang lên hết được, Vương Thanh nói hai người bảo an đứng ở bên ngoài kia giúp Phùng Kiến Vũ một tay, bọn họ nhìn thấy Vương Thanh liền giật mình thật không ngờ tới Vương tổng lại đến đây, hơn nữa còn cùng một nam nghệ sĩ sống trong khu ký túc xá này tới. Phùng Kiến Vũ thấy hai nhân viên bảo an này nhận ra Vương Thanh rồi liền lo lắng, Vương Thanh biết được hồ ly nhỏ kia đang nghĩ gì còn đặc biệt nhắc nhở với bọn họ:


"Đừng nói với người khác rằng tôi đến đây"


Hai nhân viên bảo an kia gật đầu đáp ứng rồi tự động rời đi mang đống đồ lớn nhỏ này lên phòng của Phùng Kiến Vũ trước. Phùng Kiến Vũ hiện tại chỉ cầm duy nhất một túi đựng bộ mỹ phẩm đắt tiền kia mà thôi, cậu vẫn là vô cùng có ý thức đứng lại cám ơn Vương Thanh:


"Cám ơn anh nhé Vương... Thanh" Phùng Kiến Vũ suýt chút nữa nói Vương tổng rồi nhưng vẫn còn may là có thể sửa lời được đúng lúc, nếu không chỉ sợ làm cho vị tổng giám đốc lớn kia mất hứng


"Tôi sẽ không ép buộc em, nhưng em cũng không thể dựa vào đó mà kéo dài thời gian được, phải biết tự giác có biết chưa?"


Bây giờ trời tối rồi, tuy rằng xung quanh chỗ này đều có cột đèn lớn chiếu sáng nhưng Phùng Kiến Vũ chẳng hiểu sao vẫn cảm thấy mình như càng ngày càng tiến sâu vào cái động tăm tối không lối thoát, Phùng Kiến Vũ không phải là không có nghĩ tới chuyện này nhưng mà cậu thật sự không nghĩ tới Vương Thanh lại nhắc đến nhanh như vậy, hai người bọn họ mới chỉ chính thức xác nhận mối quan hệ trong buổi trưa ngày hôm nay mà thôi, Vương Thanh thế nhưng đến buổi tối đã đề cập đến vấn đề này rồi. Phùng Kiến Vũ giật mình vội vã muốn rời đi:


"Được rồi tôi phải vào bên trong rồi"


Nói rồi không đợi cho Vương Thanh đồng ý người nào đó đã vội vội vàng vàng xoay người bỏ đi rồi. Vương Thanh không ngồi vào trong xe ngay, hắn đứng tựa người vào thành xe bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn theo bóng lưng đang cố trốn chạy thật nhanh của hồ ly nhỏ kia, khóe môi chẳng hiểu sao kéo lên một nụ cười tà mị. Mãi cho đến khi Phùng Kiến Vũ bước vào trong ký túc xá rồi, lúc đi qua hành lang còn ghé mắt đứng tới ở bên cạnh cửa sổ nhìn thử, phát hiện ra Vương tổng giám đốc lớn kia vẫn còn chưa chịu rời đi nữa, Phùng Kiến Vũ rùng mình hốt hoảng bước thật nhanh vào trong phòng 303 rồi khóa cửa lại thật cẩn thận.


Phùng Kiến Vũ kéo đống đồ từ bên ngoài vào trong phòng, tất cả đều mang bao bì của nhãn hiệu thời trang nổi tiếng, vừa nhìn qua liền biết được đây chính là đồ mới mua từ cửa tiệm trở về. Trác Trí Văn và Bạch Dịch sớm đã chuyển đồ về phòng, hiện tại đang ngồi ở phòng khách cùng nhau xem TV nói chuyện phiếm, nghe thấy bên ngoài có tiếng động liền theo phản xạ quay đầu ra xem thử, phát hiện ra là Phùng Kiến Vũ đã trở về, hơn nữa nhìn đồ đạc được để vào những túi riêng lẻ kia liền biết được cậu vừa rồi là đi mua đồ mới chứ không phải chuyển đồ cũ tới. Bạch Dịch và Trác Trí Văn đứng dậy đi đến giúp Phùng Kiến Vũ một tay.


"Phùng Kiến Vũ cậu đã về rồi đấy à" Trác Trí Văn lên tiếng


Bạch Dịch cúi người cầm lấy vài túi đồ phụ Phùng Kiến Vũ, xác định được bên trong quả thật toàn là đồ mới còn nguyên mác liền có điểm bất ngờ:


"Phùng Kiến Vũ, cậu lúc chiều là đi mua hết số đồ này hay sao?"


Phùng Kiến Vũ vừa rồi sớm đã nghĩ tới chuyện giải thích cho hai người này cho nên hiện tại rất nhanh liền ngẩng đầu nói dối:


"Đúng vậy, hôm nay trung tâm thương mại xả hàng, đều là giảm giá đến kinh ngạc, các cậu không biết sao?"


Trác Trí Văn mở lớn hai mắt:


"Thế hả? Tôi không biết!"


Phùng Kiến Vũ mang đồ đạc vào trong phòng vừa đi vừa nói:


"Giảm giá tất cả các mặt hàng thời trang, đều bán ra lỗ so với giá gốc rất nhiều thế cho nên tôi mới mua nhiều như vậy, chứ nếu không giảm giá thì tôi cũng không dám vung tay quá trán thế này đâu"


Bạch Dịch có vẻ tin tưởng:


"Thế ngày mai còn giảm giá hay không thế?"


Phùng Kiến Vũ cười ha ha:


"Hết rồi, lúc tôi trở về liền hết chương trình khuyến mại đó rồi".

-<P

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro